Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1310

“Nhưng trên thị trường vẫn có sự xuất hiện của vài cuốn truyện tranh, lẽ nào không phải sao?”

“Tất nhiên là sẽ có, nhà xuất bản đều không muốn xuất bản truyện tranh là vì giá của truyện tranh rất cao. Trước tiên là tiền nhuận bút cho họa sĩ nhiều hơn cho tác giả bình thường, ngoài ra chi phí in ấn cũng khá cao, giá niêm yết trên sách quá cao, lại không thể bán ra được, cho nên về cơ bản đều sẽ bị lỗ, mọi người đều không muốn làm.”

Thành Du thành thật nói, lúc này Mục Nhiễm Tranh mới ở lại, định nói chuyện với anh ta.

“Hiện tại sách mà chúng tôi xuất bản, hoặc là họa sĩ truyện tranh vô cùng nổi tiếng, hoặc là họa sĩ tự bỏ tiền ra để xuất bản. Nhưng bây giờ có rất nhiều họa sĩ cũng bắt đầu sáng tác trên mạng, thu nhập rất cao, càng dễ thu hút fan hơn. Cậu cũng có thể bảo bạn cậu thử, đăng tiếp lên mạng xem.”

Không phải Mục Nhiễm Tranh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, anh chỉ cảm thấy người ở độ tuổi như Lê Hán Giang thì không hiểu rõ về internet cho lắm.

Nếu Lê Thấm Thấm đăng truyện tranh lên mạng thì sao mở miệng nói với Lê Hán Giang được chứ, nhưng nếu mang một cuốn truyện tranh để vào tay Lê Hán Giang thì chắc chắn hiệu quả chênh nhau rất nhiều.

“Ngoài đăng lên mạng ra, lẽ nào không còn cách khác sao? Truyện tranh của bạn tôi là truyện tranh xoa dịu tâm hồn, không phải kiểu câu chuyện đâu, tôi cảm thấy đóng thành một cuốn sẽ tốt hơn.”

“Có, hai người có thể tự bỏ phí ra để xuất bản.”

“Vậy chi phí khoảng bao nhiêu?”

“Chi phí cụ thể thì vẫn phải dựa vào số lượng trang và số bản in đầu tiên, ngoài ra còn cần phải mua mã số xuất bản, nhà xuất bản cũng cần kiếm một số tiền, bởi vì in ấn khá đắt, tôi cảm thấy cần chuẩn bị một trăm nghìn cho chi phí này thì khá ổn.”

Sau khi liên hệ nhiều ngày như vậy, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng nhìn thấy một tia sáng.

“Nếu tôi đưa anh một trăm nghìn thì anh có thể xuất bản cuốn sách này cho bạn tôi sao?”

“Tôi có thể tranh thủ với nhà xuất bản, nhưng cậu Mục, tôi vẫn khuyên cậu đừng nên làm vậy. Bởi vì làm thế chẳng khác nào đem một trăm nghìn này ném ra ngoài, mặc dù thù lao của cậu rất cao nhưng tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống.”

“Chuyện này không cần anh phải bận tâm, chúng ta liên lạc sau nhé.”

Mục Nhiễm Tranh mang tranh của Lê Thấm Thấm đi, anh lập tức tìm một ngân hàng gần đó, định rút một trăm nghìn.

Khi anh đút thẻ ngân hàng vào máy ATM thì mới nhớ ra, lúc đính hôn anh đã tiêu hết số tiền mình có để mua nhẫn kim cương đính hôn rồi!

Anh thấy Lê Thấm Thấm rất thích chiếc nhẫn kim cương hồng anh lấy từ chỗ Ôn Khanh Mộ, không biết sao mà anh lại không nỡ lấy nó ra để làm nhẫn đính hôn.

Thế nên anh đã đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn rất đắt tiền, dù sao thì nhà họ Phương cũng là nhân vật có máu mặt, để nhà mình không bị mất mặt, anh chỉ có thể lấy hết tiền mình có để mua chiếc nhẫn này.

Số dư trong thẻ ngân hàng cộng lại cũng chỉ hơn ba nghìn.

Nghĩ đến việc anh đường đường là Ảnh đế mà chỉ có ba nghìn tệ, nói ra ngoài thì chẳng phải người ta sẽ cười rớt hàm sao!

Đúng rồi, nhẫn!

Chiếc nhẫn đó mất hơn ba triệu để mua, đính hôn không thành thì có thể bán nó đi mà. Cho dù không bán được với giá gốc thì cũng bán giảm giá được chứ đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK