Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1038

“Mợ chủ, đã tìm được cậu chủ nhỏ chưa ạ?”

Tô Lạc Ly cười khổ và lắc đầu, “Lê Hoa, cô có nhìn rõ người đó không?”

“Không ạ, người đó đội mũ lưỡi trai, kéo xuống rất thấp nên không nhìn rõ mặt. Người đó mặc một bộ đồ thể thao, màu xanh lam sáng chói, còn đi một đôi giày thể thao.” Lê Hoa cẩn thận nhớ lại.

“Là người trẻ tuổi?”

“Mặc quần áo giống người trẻ tuổi, nhưng tôi thấy bước chân của người đó không nhanh nhẹn lắm, hơn nữa còn hơi gù lưng, nhìn hành động của người đó thì có vẻ như là một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi!”

“Một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi? Cô chắc chứ?”

“Bởi vì tôi không nhìn thấy mặt người đó nên không chắc, nhưng tôi cảm thấy tác phong của người đó không được nhanh nhẹn. Nếu không phải tôi bị ngã xuống đất thì tôi cảm thấy mình có thể đuổi kịp người đó! Người đó cũng rơi vào tình thế cấp bách nên mới dùng bình hoa đập vào đầu tôi, chắc là vì sợ tôi đuổi theo.”

“Nếu là một chàng trai trẻ trung cường tráng, chắc chắn cô sẽ không thể đuổi kịp.”

“Nhưng mợ chủ à, tốc độ của người đó cũng không nhanh, tôi cảm thấy mình có thể đuổi kịp!” Lê Hoa nói một cách chắc chắn.

“Vậy thì thật kỳ lạ.”

Có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Nếu người đó đã chuẩn bị từ trước thì đáng lẽ phải ăn mặc không quá bắt mắt, chẳng phải người làm chuyện xấu thường mặc đồ đen sao? Nhưng tại sao người đó lại ăn mặc sáng chói như vậy?

Nếu là người lớn tuổi thì tại sao lại ăn mặc như thanh niên? Người làm chuyện này thường là người trẻ tuổi, người đó xuất hiện với diện mạo thật của mình nên kẻ khả nghi đã ít hơn một chút.

“Đối phương có mấy người?”

“Tôi chỉ nhìn thấy một người, tôi cũng không rõ có ai từ chỗ khác đến giúp hay không.”

“Chỉ nhìn thấy một người này?”

“Đúng vậy, tôi chỉ nhìn thấy một người.”

“Có nghe thấy giọng nói không?”

“Không ạ, hắn đi tới, người đó vừa tới đã cướp cậu chủ nhỏ từ tay tôi, chẳng hề nói gì cả.”

Tô Lạc Ly lại rơi vào dòng suy nghĩ.

“Mợ chủ, nếu là bắt cóc cậu chủ nhỏ thì chắc là nhắm vào tiền nhỉ?” Lê Hoa thận trọng hỏi dò.

“Chắc là vậy, cô không cần lo lắng, dù sao trong nhà cũng có tiền, cho dù đối phương có đòi nhiều tiền thì cứ đưa là được.”

Lời này của Tô Lạc Ly dường như là đang an ủi Lê Hoa, nhưng càng giống như đang tự an ủi bản thân mình hơn.

Bắt cóc con trai nhà họ Ôn thì chắc hẳn là nhắm vào tiền, nếu đã như vậy thì chỉ cần đưa tiền là được, hơn nữa nhất định đối phương sẽ gọi điện đến.

Có lẽ đây là kết quả tốt nhất?

Chỉ cần con cô không sao là tốt rồi.

“Mợ chủ, mợ không cần ở bệnh viện trông tôi đâu, mợ về nhà đi thì hơn? Nếu bọn bắt cóc gọi điện về nhà thì mợ cũng có thể ứng phó trước.”

“Đúng vậy, vậy tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải lo lắng.”

Tối hôm đó, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK