"Mẹ!" Tiểu Thất giang hai tay và chạy về phía Tô Lạc Ly. Cô thấy Mộ Dung Dịch thoáng ngây người. Vừa rồi anh ta định mau chóng dẫn vợ đi là để tránh tình cảnh này.
Tô Lạc Ly ít nhiều vẫn thấy căng thẳng khi bố con họ gặp nhau, cho dù cô biết trong mắt Mộ Dung Dịch, đứa con của Tô Nhược Vân đã chết.
"Cô Ôn, con cô chỉ bị ngã một cái thôi, không có gì đáng ngại đâu" Vợ Mộ Dung Dịch trả lời.
"Cảm ơn!"
Hai người nhìn nhau cười.
Mộ Dung Dịch lập tức dẫn vợ rời đi. Tô Lạc Ly liếc nhìn đứa trẻ trong xe đẩy trẻ con, trông giống thật!
Mặc dù hai đứa là anh em cùng bố khác mẹ nhưng nhìn quá giống nhau, chẳng khác nào Tiểu Thất lúc còn bé, cũng rất giống Mộ Dung Dịch.
Tô Lạc Ly không khỏi sợ tới toát mồ hôi lạnh, cũng may. không để lộ sơ hở gì.
Chỉ mong bí mật này vĩnh viễn đừng bao giờ bị lộ ra. "Mẹ, mẹ!" Tiểu Thất gọi mấy tiếng, cuối cùng mới kéo Tô Lạc Ly ra khỏi mạch suy nghĩ.
"Đi thôi con, mẹ dẫn con đi mua quần áo. Con không được chạy loạn đấy" Tô Lạc Ly năm tay Tiểu Thất trở lại cửa hàng quần áo trẻ em.
Chờ cô mua đủ đồ cho mọi người trong nhà, lúc xuống †ầng nhìn thấy Ôn Khanh Mộ vẫn còn lái xe máy, đáng giận hơn là Tam Tam cũng lái một chiếc moto mini, hai bố con chơi vui vẻ tới quên cả trời đất.
"Anh còn chưa chơi đủ à?"
Ôn Khanh Mộ phanh xe ngay trước mặt Tô Lạc Ly, "Ly Ly, anh mua xe này nhé!"
"Anh mua nó làm gì? Trong nhà nhiều xe thể thao như vậy còn chưa đủ cho anh lái à?"
"Sao có thể giống nhau được chứ? Đây là xe máy! Sau này anh sẽ chở em đi hóng gió, sướng hơn, ngầu hơn nhiều!"
Tô Lạc Ly sa sầm mặt, không ngờ Ôn Khanh Mộ hơn ba mươi tuổi còn ham chơi như vậy, tự nhiên đi mê xe máy. "Này, em xị mặt ra như vậy là sao? Cái này cũng không đắt, chỉ hơn hai trăm nghìn thôi!" Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly có vẻ không vui thì vội vàng giải thích.
"Hơn hai trăm nghìn để mua một chiếc xe nát như vậy à?" Cho dù hơn hai trăm nghìn thật sự chẳng là gì đối với nhà bọn họ, không quá rẻ so với những chiếc xe nát trong nhà để xe của Ôn Khanh Mộ nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy loại xe hai bánh này không mấy an toàn còn bán với giá đắt như vậy nữa.
Cô luôn cần kiệm lo liệu cho gia đình, cảm thấy mua nó thật sự không có lời.
"Nó đã rất rẻ rồi đấy. Anh hứa với em, sau khi mua cái này xong, ba năm tới anh sẽ không mua xe thể thao nào nữa!" Ôn Khanh Mô thề thốt.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi cười rộ lên, không ngờ Tô Lạc Ly thật sự là người có quyền lớn, năm tài chính trong nhà họ Ôn.
Bởi vì thấy nhân viên bán hàng đều đang cười, Tô Lạc Ly không hy vọng Ôn Khanh Mộ bị mất thể diện trước mặt những người này nên đành phải đồng ý.
"Mẹ, còn có xe của con nữa!" Tam Tam vội vàng lái chiếc moto mini của mình qua.
Tô Lạc Ly nhìn thấy gương mặt mừng rỡ của Tam Tam thì đầu cũng muốn to ra gấp đôi, "Cái đó không được! Con còn quá nhỏ!"
"Em lại mua cho thằng bé đi, xe đó của nó còn rẻ hơn!" Ôn Khanh Mộ vội vàng xin hộ con trai.