Tô Lạc Ly vui vẻ dùng bữa.
“Phu nhân, đồ trong nhà không còn nhiều nữa, tôi đi siêu thị mua một ít, để Lệ Hoa ở nhà chăm sóc cô.”
Di Phương đi tới, nói.
Tối hôm qua, khi nấu mì, mọi người cũng phát hiện rồi, mặc dù nguyên liệu trong tủ lạnh có không ít loại, nhưng toàn bộ đều không nhiều.
Dì Phương suy nghĩ rồi, Tô Lạc Ly về nhà,cơ hội Ôn Khanh Mộ ăn cơm ở nhà cũng nhiều lên, chắc chắn là phải mua thêm một ít nguyên liệu.
“Di Phương, để Lê Hoa đi cùng dì đi, để cô ấy xách đồ giúp dì, tuổi dì đã lớn, không xách được nhiều”
“Đúng thế, dì Phương, tôi đã nói là để tôi đi cùng dì rồi mà” Lê Hoa nói.
“Nhưng trong nhà cũng không thể không có người phục vụ được” Vấn đề này của dì Phương không phải rất vẹn toàn.
“Không sao, một mình tôi cũng được, giờ anh ấy cũng không về, cho dù có về cũng có tôi phục vụ anh ấy, hai người đi đi.”
“Vậy cũng được, phu nhân, chúng tôi đi sớm về sớm”
“Dì Phương, thuận tiện mua cho tôi một con cá, cá biển ý, sau đó mua một ít thịt bò”
Tô Lạc Ly lập tức nói.
Không phải gần đây Ôn Khanh Mộ không ăn uống tử tế sao, vừa khéo cô cũng rảnh không có gì làm, có thể nấu cho anh nhiều một chút.
“Vâng, phu nhân”
Dì Phương và Lê Hoa đi chợ.
Tô Lạc Ly ăn xong, thu dọn bát đũa, ngồi lên sofa.
Nhớ tới cuộc nói chuyện với Ôn Khanh Mộ tối qua, Ôn Khanh Mộ nói, chờ sức khỏe cô tốt hơn một chút, bọn họ cũng chuẩn bị sinh một em bé.
Loại thuốc đông y này cô vẫn phải uống, vừa khéo nhân khoảng thời gian đến cuối năm, cô cũng không có việc gì cả.
Lần trước, Lục Uy Nhiên đưa cô đến tìm bán sĩ đông y kia bốc thuốc, đã uống hết rồi, cũng không tiện làm phiền Lục Uy Nhiên. đưa mình đi, dù sao khoảng thời gian này, Lục Uy Nhiên đi theo cô vào nam ra bắc, cũng rất vất vả.
Tô Lạc Ly nghĩ, không bằng ngày mai đi một chuyến đến bệnh viện Q.M là được, bác sĩ đông y ở đó, chắc là điều dưỡng cơ thể cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ như thế, Tô Lạc Ly đi vào nhà bếp.
Tìm nồi đun thuốc trước, thuốc đông y cô uống lần trước, đều đã được sắc trước, cho vào túi đóng kín, thuốc đông y vẫn nên đun kỹ mới được.
“Để ở đâu rồi?”
Tô Lạc Ly lật tìm nồi đun thuốc bắc lúc trước ở trong bếp, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Cũng không biết gì Phương để ở đâu.
Ngay lúc Tô Lạc Ly đang tìm nồi, bỗng phát hiện trong chiếc tủ thấp nhất, sâu nhất trong nhà bếp lại bị khóa.
“Không phải là dì Phương khóa những đồ không hay dùng lại chứ?”
Tô Lạc Ly nói thầm một câu, rồi đứng dậy lên tầng, lấy chìa khóa đi tới.
Trước kia ở đây chỉ có hai người là cô và Triệu Ni Ni, hai người bọn họ đều có chìa khóa của bất kỳ nơi nào trong căn nhà này.
Tô Lạc Ly lấy chìa khóa, mở chiếc tủ kia ra.
Một mùi thuốc lá đông y nồng đậm xốc tới.
Tô Lạc Ly bịt mũi lại, phát hiện trong chiếc tủ này không có nồi đất, mà là một đống các túi thuốc lá đông y.
Tô Lạc Ly tiện tay cầm một túi lên, nhìn một chút.
Cô rất chắc chắn số thuốc lá đông y này không phải là chỗ thuốc lúc trước cô dùng.
Vì vị bác sĩ đông y ở ẩn trong núi rừng mà Lục Uy Nhiên dẫn cô đi khám kia, đồ dùng đều rất cổ xưa, dùng giấy dai gói lại, còn số thuốc này dùng túi giấy dai.
“Ai uống thuốc đông y chứ?”
“Ngày nay uống thuốc đông y, cũng không phải là chuyện to tát gì, vì sao còn cần khóa tủ lại chứ?”
Trong đầu Tô Lạc Ly là một loạt các dấu hỏi.
Lẽ nào có điều gì khó nói sao?
Trong nhà, Tô Lạc Ly vẫn rất tôn trọng dì Phương và Lê Hoa, nhỡ nào bọn họ có bệnh gì khó chữa, cô cũng không tiện hỏi trực tiếp.
Cô lấy một túi trong đó, số còn lại đều khóa lại.
Dì Phương và Lê Hoa quay về, cô cũng không nhắc đến chuyện này.
Dark Region
Mục Nhiễm Tranh cẩn thận đi theo phía sau Doãn Cẩn.
“Thư ký Doãn, tôi có thể hỏi anh, rốt cuộc chú tôi tìm tôi có việc gì không?”
Doãn Cẩn cười với Mục Nhiễm Tranh.
“Cậu Mục, suy nghĩ của chủ tịch Ôn, sao tôi có thể đoán được chứ? Đi đi thì cậu sẽ biết.”
“Đừng mà! Anh vừa nói như thế, tôi càng sợ hơn, chú ấy có tức giận hay không? Có phải mẹ tôi gọi cho anh không? Có nói cái gì khác với anh không?”
Gần đây Mục Nhiễm Tranh đang quay chương trình truyền hình thực tế, khoảng thời gian từ giờ đến cuối năm anh cũng không nhận phim, luôn quay chương trình truyền hình thực tế.
Hôm qua vừa về, hôm nay Doãn Cẩn liền đến nhà đón anh, nói là Ôn Khanh Mộ tìm anh có việc.
Anh đã rất hoang mang lo sợ, khoảng thời gian gần đây mình cũng không gây chuyện gì mà!.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Bất tri bất giác, anh đã đi tới trước cửa phòng làm việc của Ôn Khanh Mộ, Doãn Cẩn mở cửa ra.
“Cậu Mục, mời.”
“Cùng vào đi?” Mục Nhiễm Tranh mời.
“Tôi không vào nữa đâu.”
Mục Nhiễm Tranh chỉ đành lấy hết dũng cảm đi vào trong phòng làm việc của Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đang bận rộn trước bàn làm việc.
Biết Mục Nhiễm Tranh đến, cũng không ngẩng đầu lên.
“Lại đây.” Dường như anh rất bình tĩnh nói một câu.
Mục Nhiễm Tranh vẽ chữ thập trước ngực, sau đó từ từ đi tới.
“Ngồi”.
“Cháu không ngồi nữa đầu, chú, chủ tìm cháu có việc sao? Lát nữa cháu còn có việc, phải đi ngay”
Giọng nói của Mục Nhiễm Tranh mang theo chút run rẩy, quả thật anh không nghĩ ra gần đây mình có phạm lỗi gì.
Chỉ đành mượn công việc để chuẩn bị chuồn đi trước.
“Bảo cháu ngồi thì ngồi xuống, nói nhiều thể làm gì?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức ngồi xuống ghế.
Vì sao vừa nghe thấy chú nói chuyện, anh liền có một cảm giác muốn quỳ xuống chứ?
Ôn Khanh Mộ tiếp tục xem giấy tờ, dường như không hề có ý để ý đến anh.
Mục Nhiễm Tranh như ngồi trên đống lửa, càng ngày càng căng thẳng.
Đây là sự bình yên trước cơn bão sao?
Mẹ ơi, mau ôm con đi đi!
Con không muốn ở cùng một căn phòng với người đàn ông này!
Ôn Khanh Mộ vẫn bận rộn ký tên như trước.
Mục Nhiễm Tranh cũng không dám nói gì, im lặng ngồi ở đó.
“Cầm điện thoại qua đây.”
“Hả?” Mục Nhiễm Tranh ngây người.
“Điện thoại”
Mục Nhiễm Tranh cẩn thận móc điện thoại ra khỏi túi, sau đó đặt lên bàn.
Muốn kiểm tra điện thoại của anh sao?
Không phải là kiểm tra xem anh và Tô Lạc Ly có liên lạc không chứ?
Vậy về nhà xem điện thoại của Tô Lạc Ly không phải là được rồi sao? Cần gì phải huy động nhân lực đưa anh tới công ty chứ?
Mục Nhiễm Tranh càng thêm thấp thỏm, hình như trong điện thoại của anh không có thứ gì cực kỳ bí mật!
Ôn Khanh Mộ xem xong phần giấy tờ cuối cùng, rồi cầm lấy điện thoại của Mục Nhiễm Tranh.
Lúc đầu, Mục Nhiễm Tranh vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, không nói năng gì.
Nhưng thấy Ôn Khanh Mộ không ngừng nhận điện thoại của anh, cái tính tò mò của anh liền không nhịn nổi nữa.
Mục Nhiễm Tranh cẩn thận liếc nhìn xem Ôn Khanh Mộ xem cái gì trong điện thoại của mình.
Biểu cảm của Ôn Khanh Mộ nghiêm túc, dường như đang tìm gì đó trong điện thoại của Mục Nhiễm Tranh.
Nhưng khi Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy thao tác của chú mình, hoàn toàn ngây ngốc!