Nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra rằng đây chính là ông chủ của bệnh viện này.
“Tô Kim Mặc đang ở phòng bệnh nào?”
“Để tôi dẫn anh đến đó!” Y tá lập tức đi về phía trước, Ôn Khanh Mộ đi theo sau.
Đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, Ôn Khanh Mộ đi thẳng vào.
“Mau lấy máu của tôi đi!” Ôn Khanh Mộ vừa đi vào thì ngồi ngay xuống chiếc ghế ở cửa ra vào rồi chìa tay ra.
Chu Lễ Thành và Tô Lạc Ly đang ngồi trong phòng bệnh đều hoảng sợ.
Ôn Khanh Mộ ngước mắt lên nhìn liếc về phía Tô Lạc Ly sau đó lại nhìn thẳng vào người Chu Lễ Thành.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Chu Lễ Thành lập tức đến cạnh anh rồi ngồi xuống.
“Sếp Ôn, anh có chắc là anh muốn làm thế không? Lần trước cơ thể anh đã không chịu nổi rồi, nếu lần này anh còn muốn cửu Kiếm Mặc thì! Có thể sẽ cần nhiều máu hơn nữa, còn nhiều hơn cả lần trước, anh có chắc không?”
“cứu người đi đã rồi nói sau.
”
Tô Lạc Ly nhìn gương mặt đượm buồn của Ôn Khanh Mộ.
Cô chưa bao giờ thấy Ôn Khanh Mộ như thế này.
Bình thường Ôn Khanh Mộ có những tiêu chuẩn rất cao dành cho mình, quần áo của anh không được nhắn dù chỉ một nếp, hằng ngày phải tắm hai lần, quần áo cũng phải thay từ trong ra ngoài.
Dù sao thì anh cũng là một người rất thích sự sạch sẽ.
Nhưng mà bây giờ anh lại tra tấn mình ra nông nỗi này rồi, có thể thấy là tuần vừa rồi anh sống không hề sung sướng chút nào.
Thậm chí Tô Lạc Ly còn ngửi thấy cả người anh đang tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.
Cô sải bước đến bên người Ôn Khanh Mộ, túm lấy cổ tay anh.
“Không cần
Chu Lễ Thành cũng rất hiểu chuyện, ông ta nhìn Ôn Khanh Mộ, sau đó nhìn sang Tô Lạc Ly, ông ta đoán được rằng hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nên dứt khoát quyết định dành cho hai người một khoảng thời gian và không gian riêng.
Ông ta yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
“Tại sao trước kia anh lại không nói cho em biết những chuyện này?” Giọng nói của Tô Lạc Ly vẫn rất nhẹ nhàng.
Mới đầu Ôn Khanh Mộ vẫn còn có thể nở một nụ cười rất tươi.
“Nếu như nói cho em biết thì cũng đồng nghĩa với việc cho em biết thân phận của mình cho em rồi còn gì?”
Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cô biết rõ người đàn ông này đã hi sinh nhiều hơn rất nhiều so với những gì cô biết.
“Cũng đúng”
Tô Lạc Ly hít vào.
“Tại sao anh lại phải đuổi em đi?”
Ôn Khanh Mộ quay đầu sang chỗ khác, anh không dám nhìn vào mắt Tô Lạc Ly.
Anh biết rằng cô sắp khóc, nhưng điều anh sợ nhất cũng chính là nước mắt của cô, một khi cô đã khóc thì lòng dạ anh cũng nhūn het ra.
“Dù sao thì em cũng sẽ rời đi thôi, thay vì việc để em tự rời đi thì tôi thà tự đuổi em đi thì hơn.
Làm vậy thì ít ra tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, vì trên đời này chỉ có tôi đuổi người khác đi chứ không ai có thể vứt bỏ tôi cả.
”
Tô Lạc Ly dùng tay lau nước mắt trên mặt.
“Sao anh lại biết rằng em sẽ rời đi?”.
Danh Sách Chương: