Sau khi hai người nắm tay nhau rồi, thì cùng nhau nở nụ cười, nụ cười của Lộ Tinh đương nhiên là rất đẹp, lúc hắn giả vờ cười thôi đã là rất động lòng người rồi, nhưng khi thật sự cười lên thì cả người như đang phát sáng.
Còn Tề Nhạc Thiên thì đích thị là mặt đơ, các cơ trên khuôn mặt dường như không thể xô dịch được, tuy vậy trong đôi mắt vẫn hiện lên chút sắc thái, nên Lộ Tinh cũng biết là cậu đang vui.
Lộ Tinh cầm tay Tề Nhạc Thiên, thẹn thùng nói: “Thượng tướng, anh nói anh không ghét em hôn anh, vậy bây giờ em có thể hôn anh không?”
Nhạc Thiên ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Có thể.”
Lộ Tinh mừng như điên, nắm tay Nhạc Thiên, hơi kéo người cậu đến gần người mình, hai người thoáng cái đã mặt đối mặt.
Lộ Tinh dõi theo ánh mắt cậu mỉm cười, ngừng lại một khoảnh khắc ngắn ngủi mới nghiêng mặt về phía trước mổ nhẹ một cái lên môi Nhạc Thiên như chú chim non.
Nhạc Thiên không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn hắn, Lộ Tinh dường như nhìn thấy được sự khích lệ cổ vũ từ trong ánh mắt cậu, hắn không lo nghĩ gì nữa, Tề Nhạc Thiên đã đồng ý thử với hắn rồi, nên hắn làm như vậy chắc được mà.
Thế là hắn bèn đánh bạo mở môi, hẳn là đã cảm nhận được động tác của hắn, Tề Nhạc Thiên cũng rất ngoan ngoãn hé môi thôi, hai người trao nhau một cái hôn vô cùng triền miên.
Sau khi tách ra, Lộ Tinh lắp bắp nói: “Hình như, hình như cũng được lắm.”
Nhạc Thiên rất bình tĩnh, “Rất được.”
Lộ Tinh: “Vậy thì một lần nữa?”
Hai người cứ thế tới tới lui lui hôn rất nhiều lần, môi sưng lên, mặt cũng đỏ chót, từ tư thế nắm tay đến ôm chặt lấy nhau, hơi thở gần kề.
Lộ Tinh hôn môi Tề Nhạc Thiên, cũng hôn lên mắt cậu, mày, mũi, gò má, mỗi một chỗ trên mặt Tề Nhạc Thiên hắn đều hôn lấy hôn để, mà càng hôn càng thấy hạnh phúc, cảm giác như mình vừa nhặt được món hời siêu to khổng lồ vậy.
Rốt cuộc thì Lộ Tinh hắn cũng đã đến thời đổi vận, những đau khổ của quá khứ, thì ra không phải bởi vì ông trời đui mắt nên bất công với hắn, mà là sắp xếp cho Tề Nhạc Thiên đền bù cho hắn, nghĩ như vậy, Lộ Tinh chợt thấy cõi lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những oán hận căm ghét và cả phẫn nộ dành cho thế giới này bao vây lấy nội tâm gần như sắp tan thành mây khói, đương nhiên chỉ là gần như mà thôi, nếu như hắn có thể tu thành chính quả với Tề Nhạc Thiên, tạo thành một gia đình nhỏ hòa thuận tươi đẹp, thế thì Lộ Tinh xin thề cả đời này sẽ tuân thủ luật pháp, hết lòng yêu hành tinh này!
Nhạc Thiên bị hắn ôm chặt quá, đã hơi toát mồ hôi, sau khi hôn thêm một lần nữa, thấp giọng nói: “Đi tắm?”
Lộ Tinh lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ngoài cửa phòng tắm hôm nọ, mặt lại nghẹn đến đỏ bừng, “Lần đó… xin lỗi.”
“Lần đầu tiên tôi gặp cậu, trông không giống kiểu người thích nói xin lỗi như thế này.” Nhạc Thiên nói thật lòng, Lộ Tinh lại cảm thấy áp lực.
Lần đầu hắn gặp Tề Nhạc Thiên, bởi vì Tề Nhạc Thiên là quân nhân, khi không đi truy nã hắn, cho nên ấn tượng đối với Tề Nhạc Thiên rất tệ, từng nói rất nhiều câu khó nghe, bây giờ lại thấy rất hối hận, đang định nói “xin lỗi” thì chợt nhớ ra Tề Nhạc Thiên không thích, nên ngưng không nói.
Nhạc Thiên rất bình tĩnh tắm cùng với Lộ Tinh, cậu có một loại tình tiết đặc thù đối với phòng tắm, dường như đó là một nơi rất an toàn, rất thoải mái, nên mới một lòng tha thiết yêu phòng tắm play.
Hai người lại một lần nữa cùng cởi qu@n áo xuống nước, mặt Lộ Tinh đỏ đến không thể đỏ hơn, Tề Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt cũng không thay đổi, mặt đơ cộng mặt dày của Nhạc Thiên thì đích thực là vô địch rồi.
Lộ Tinh nghĩ thầm ảnh không sợ, mình sợ gì chứ, thế là từ ngồi đối diện Nhạc Thiên chuyển sang ngồi bên cạnh Nhạc Thiên, thấy Nhạc Thiên không có phản ứng gì, lại lặng lẽ đưa tay sờ s0ạng vòng eo rắn chắc giấu dưới nước của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên lập tức hơi co người lại, lườm mắt nhìn hắn, “Nhột.”
Lòng dạ Lộ Tinh nhột theo, hắn không hỏi, không nói hai lời đã nhào tới ôm vai Nhạc Thiên hôn cậu, Nhạc Thiên cũng không ngại ngùng gì, thoải mái ôm Lộ Tinh lại, thể trạng của hai người cùng là cao ráo mảnh khảnh, người cũng đầy cơ bắp, khi đôi bên chạm nhau có một loại xúc cảm cứng đối cứng, càng khiến Lộ Tinh thấy hưng phấn hơn, người hắn thích là một Alpha mạnh mẽ thế này.
Lộ Tinh hôn cậu thêm mấy lần, cuối cùng hôn đến Nhạc Thiên đỏ cả mặt, hắn thấp giọng nói: “Em muốn chạm vào anh.”
Hàng mi Nhạc Thiên phe phẩy, cánh tay quàng trên cổ Lộ Tinh, “Cậu chạm đi.”
Lộ Tinh sướng, Nhạc Thiên cũng sướng, nước trong bồn bắn lên rất nhiều bọt nước, hai Alpha cùng đ ộng tình, như hai con mãnh thú quần nhau, anh cắn tôi, tôi quào anh, bởi vì biết đối phương cũng mạnh như mình, nên lúc hạ thủ hoàn toàn không chút kiêng dè.
Nhạc Thiên bị Lộ Tinh thô bạo nắn b óp, cậu siết vào lưng Lộ Tinh rất chặt, hai tay như chỉ hận không thể lún vào cơ bắp lên xuống trên lưng Lộ Tinh.
Lộ Tinh cũng giống thế, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể Tề Nhạc Thiên đều tuyệt vời đến thế, mịn màng rắn rỏi chứa đầy sức mạnh, Lộ Tinh nóng lòng như muốn kéo rách làn da của Tề Nhạc Thiên.
Hai luồng pheromone cùng thuộc về Alpha không ngừng đánh nhau, áp chế nhau, Nhạc Thiên hơi yếu hơn một chút, rất nhanh đã cảm thấy nhịp thở dồn dập, tay chân cũng bắt đầu như nhũn ra, Lộ Tinh nhận ra, hơi thu pheromone của mình lại, chừa cho Nhạc Thiên một chút không gian để nghỉ.
Hai người phóng ra trong lúc đang kịch liệt dây dưa, mặc dù chỉ là một lần an ủi cho nhau thôi, Nhạc Thiên đã phải thở hồng hộc, nếu như thật sự làm đến cùng, thế chẳng phải là đất trời đảo điên luôn sao.
Lộ Tinh ngồi trong nước ôm Nhạc Thiên bình tĩnh lại, bỗng nhiên nói một câu rất không bình tĩnh, “Thượng tướng, em đánh dấu anh.”
Nhạc Thiên giật mình.
Trên lý thuyết mà nói, Alpha không thể đánh dấu Alpha, nhưng Alpha có thể thực hiện một kiểu cưỡng chế “đánh dấu” khác thông qua việc che phủ pheromone, tất nhiên là người phãi chịu đựng loại đánh dấu đó sẽ cực kỳ đau đớn, và pheromone của bên bị đánh dấu cũng sẽ mang mùi pheromone của bên đánh dấu, người như Nhạc Thiên dựa vào pheromone đánh dấu chắc chắn là không thể chiến nổi.
Lộ Tinh lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội sửa: “Em không có ý đó.”
Nhạc Thiên không hoảng hốt, Lộ Tinh cho dù có mạnh đi nữa, muốn cưỡng chế đánh dấu mình không phải là chuyện dễ, “Vậy cậu có ý gì?”
“Em muốn đánh dấu cơ thể… anh…” Lộ Tinh nhìn rất sâu vào Nhạc Thiên, hắn như đứa trẻ tham lam, có được một chút lại kìm lòng không đặng muốn nhiều hơn nữa.
Nhạc Thiên nói: “Có thể thử xem, nhưng hôm nay không được, chúng ta phải đến quân bộ.”
Tề Nhạc Thiên bình tĩnh đến như không biết sau đó sẽ xảy chuyện gì, nhưng thật ra là vỉ Nhạc Thiên biết rất rõ chuyện kế tiếp là gì, nên mới rất bình tĩnh, Lộ Tinh vô cùng vui vẻ ôm chầm lấy cậu, hôn hôn lên mặt cậu như gà con mổ thóc, “Thượng tướng, em thích anh.”
Nhạc Thiên: “Tôi biết rồi.”
“Không, anh không biết đâu,” Lộ Tinh hận không thể quỳ xuống trước mặt Nhạc Thiên, “Em cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích anh.”
Đàn ông tính thằng nào cũng thế này, cho ngủ cái là thích gấp đôi, Nhạc Thiên bình tĩnh vuốt quả đầu lông dê ướt sũng của Lộ Tinh, “Thích thật không?”
Lộ Tinh gật đầu không chút do dự.
Nhạc Thiên nói: “Vậy thì cậu theo tôi đến quân bộ.”
Lộ Tinh: “…”
Nhạc Thiên nhìn sang Lộ Tinh đã cứng đờ, một tay chống sàn nhảy lên bờ, cơ thể đường nét trôi chảy như một người cá xinh đẹp.
Lộ Tinh đằng sau cậu nuốt nước miếng, nói: “Em có thể!”
Nhạc Thiên quay đầu lại, trong mắt mang theo ánh sáng nhạt nhòa, “Mặc quân phục cũng có thể?”
“Nếu như làm thuộc hạ của anh, thì em đồng ý.” Trên khuôn mặt Lộ Tinh nở một nụ cười cực tươi, chiếc răng khểnh nho nhỏ lấp lóe lên.
Nhạc Thiên nhìn hắn, “Tôi chiến đấu không phải vì thắng lợi, cũng không phải là vì lẽ phải, trong chiến tranh không có lẽ phải, chỉ có hi sinh, tôi chiến đấu, là chỉ mong dùng chiến tranh đổi lấy những ngày hòa bình dài lâu,” Cậu giơ nắm đấm của mình ra, nói với Lộ Tinh đang hoảng hốt, “Tôi hy vọng hai ta có thể cùng nhau.”
Lộ Tinh ngẩn ngơ, trên khuôn mặt dần dần hiện lên nét cười như muôn khóc, hắn đi về phía trước một bước, chầm chậm cẩn thận từng chút một giơ nắm đấm ra cụng tay với Nhạc Thiên.
Cả đời này hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế, hắn gia nhập vào đội quân của Đế quốc, vì người đàn ông rực rỡ trước mắt mình đây, “Nếu như là anh, em bằng lòng cùng anh kề vai chiến đấu.”
Nhạc Thiên đã chuẩn bị xong quân phục cho Lộ Tinh từ sớm, màu lam đậm, chỉ có ống tay và thắt lưng phong là màu bạc, sau khi Lộ Tinh mặc quân phục vào thì thấy hơi khó chịu, không ngừng ưỡn tới ẹo lui xem mình có mặc sai ở đâu không.
Nhạc Thiên cũng đã thay quân phục xong, quân phục của cậu là màu bạc, giống với màu của “Huy”, lạnh lùng như ánh trăng chảy trôi, ánh sáng tinh khiết, cậu kẹp mũ cấp tướng dưới nách, bước lên phía trước chỉnh lại quần áo cho Lộ Tinh, “Cậu mặc rất đẹp.”
Lộ Tinh vốn đang cảm thấy khó chịu, thế nhưng nhìn thấy Tề Nhạc Thiên mặc quân phục nghiêm túc chỉn chu, không khỏi thẳng lưng, “Thượng tướng, em muốn mặc giống anh.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc, “Vậy cậu cố gắng lên.”
Nhạc Thiên lại cầm mũ lính trắng tinh đội lên cho Lộ Tinh, quả đầu lông cừu xoăn tít của Lộ Tinh thật sự quá phồng, mũ bị đẩy cao lên một khúc, hết cách nên Nhạc Thiên đành phải cột cho Lộ Tinh một búi tóc hơi thấp, đến lúc này mới đội mũ lên được.
Mũ lính trắng như tuyết, mái tóc xù xoăn xoăn có vài sợi nghịch ngợm tản ra hai bên má Lộ Tinh, mặt mày hắn trắng trẻo, đôi mắt đen láy trong suốt, nhìn thế này thật sự rất giống một con búp bê mặc đồ lính.
Nhạc Thiên đã cười hô hố trong bụng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, lùi về sau một bước thưởng thức thêm một hồi nữa, chân thành nói: “Rất đẹp.”
Lộ Tinh cũng híp mắt thưởng thức Nhạc Thiên, “Thượng tướng cũng rất đẹp.”
Hai người cùng đi ra ngoài, lính cảnh vệ nhìn thấy Lộ Tinh mặc quân phục xanh lam cùng hơi giật mình kinh ngạc, thằng nhóc tóc xù cà lơ phất phơ đó mặc quân phục vào nhìn cũng ra trò phết.
Một đường đi theo Nhạc Thiên đến quân bộ, Lộ Tinh mới phát hiện ra Tề Nhạc Thiên có bận rộn cỡ nào, quân vụ và diễn tập đếm không hết, ngày nào cũng phải đối phó với rất nhiều chuyện ngoại giao, ở trong quân bộ gần như chân không chạm đất, Lộ Tinh đi theo cậu chạy trước chạy sau, đau lòng nói: “Thượng tướng, em có thể giúp được gì cho anh không?”
“Có đó, ” Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi nói, “Một chút nữa có diễn tập cận chiến, cậu đi thay tôi đi.”
Từ lần trước Cao Chấn được hạng nhất diễn tập, bị Nhạc Thiên đấm một đấm tơi bời, người trong quân lập tức rất thích loại cảm giác đó, lấy được hạng nhất chỉ để được may mắn ăn một đấm của cậu, ai có thể chịu đựng được không cởi cơ giáp sau một giây thì là dũng sĩ.
Lần này cũng không ngoại lệ, bên dưới đang anh tới tôi đi đánh nhau khí thế ngập trời, cuối cùng lại là Cao Chấn trổ hết tài năng, hắn đã dưỡng được một thời gian, đã chuẩn bị sẵn sàng để khiêu chiến với Tề Nhạc Thiên một lần nữa, lần này hắn nhất định có thể chịu đến lâu hơn một chút.
Khiến Cao Chấn không ngờ đến là thượng tướng cư nhiên không tự mình xuống, mà là nghiêng đầu nói gì đó với thân vệ đứng bên mình, tên thân vệ đó môi hồng răng trắng mắt tròn, cởi mũ xuống trên đầu còn cột một búi tóc, vừa nhìn là thấy ngay một thằng nai tơ phế vật rồi.
Cao Chấn thù địch nhìn Lộ Tinh nhẹ nhàng linh hoạt đi xuống, Lộ Tinh nở nụ cười thân thiết với hắn, “Thượng tướng bảo hôm nay để tôi đến đối chiến với anh.”
Cao Chấn ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhạc Thiên đang đứng phía trên, Tề Nhạc Thiên khẽ gật đầu với hắn.
Trong lòng Cao Chấn cảm thấy nhục nhã vô cùng, thượng tướng có ý gì, bởi vì hắn là bại tướng dưới tay nên hoàn toàn không còn hứng thú đấu với hắn nữa? Lại đi phái một kẻ như thế này ra thay.
“Động thủ đi.” Lộ Tinh híp mắt cười nói.
Cao Chấn nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Gọi cơ giáp của cậu ra.”
“Không cần đâu, ” Lộ Tinh quan sát Cao Chấn từ trên xuống dưới một lượt, từ nhỏ hắn đã lần mò kiếm sống, giỏi nhất là nhìn ánh mặt của người khác, nên tất nhiên là nhận ra Cao Chấn xem thường mình, không chỉ có Cao Chấn, những người ở đây cũng mang cái nhìn giống như thế đối với hắn, hắn nghiêng đầu cau mũi một cái đáng yêu, “Đấu với anh ấy, chỉ cần dùng đấm là đủ rồi.”
“Ngông cuồng.” Cao Chấn cho gọi cơ giáp đỏ rực như lửa ra, lớn tiếng nói, “Tôi cho cậu một cơ hội cuối.”
Lộ Tinh ngáp một cái, “Chậm quá hà.”
Cao Chấn nhịn không được, giơ tay đấm đến, hắn không có ý định dùng một đòn mạnh nhất để đối phó với cái thằng lông dê xoăn tít có búi tóc này, chỉ đấm một cú bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cú đấm đó, tất cả những người ở đây, ngoại trừ Tề Nhạc Thiên ra hiếm ai có thể đỡ nổi.
Lộ Tinh vẫn còn đang ngáp, mãi đến khi cơ giáp sắp lao vào mặt hắn thì bỗng nhiên hắn dùng một góc độ khó thể tin được hơi lướt người đi, giơ đấm lên đón chiêu.
Cơ giáp đỏ rực như lửa thoắt cái vỡ vụn thành từng mảnh, Cao Chấn như bức tượng hoá đá giữ nguyên tư thế giơ tay đấm ngã xuống đất.
Cả hội trường sợ hãi, đây, đây còn… còn là con người sao?
Lộ Tinh lười biếng thu hồi nắm đấm, xoay người phất phất tay với Tề Nhạc Thiên ở bên trên, Nhạc Thiên gật gật đầu với hắn, trong đôi mắt hiện lên ý cười nhạt, giống như cái đêm mà Lộ Tinh lẻn vào Tề trạch vậy, hắn khom lưng cúi chào Nhạc Thiên một cái đúng theo nghi thức quân đội.
Hai người đi ra ngoài trong ánh mắt như nhìn thấy ma của tất cả mọi người, vừa mới đến ngã rẽ, Lộ Tinh đã đẩy Nhạc Thiên lên tường, “Thượng tướng, em muốn hôn anh.” Trận “tỷ thí” không tính là chiến đấu khiến cho Lộ Tinh nhiệt huyết sôi trào, đây chính là mị lực quân nhân đó sao? Loại cảm giác nô nức chiến thắng đó làm Lộ Tinh muốn được thưởng chút gì đó, mà Tề Nhạc Thiên vẻ mặt lạnh lùng trước mắt là phần thưởng tốt nhất không thể nghi ngờ.
Nhạc Thiên chớp mắt một cái, “Binh sĩ, tôi phê chuẩn cho yêu cầu của cậu.”
------oOo------
Danh Sách Chương: