Ba người ngồi ngoài ban công view sông trong nhà Diêm Chức Vân nướng thịt uống rượu.
Tề Tiêu giơ lon bia lên lại thả xuống, nhìn thấy hai người ngồi chung một chỗ thì cau mày lắc đầu nói: “Tôi vẫn không thể hiểu được, cuối cùng thì sao hai người yêu nhau được vậy? Đột ngột quá.”
Một tay Diêm Chức Vân ôm Minh Nhạc Thiên, lười nhác nói: “Thì vậy thôi.”
Vẻ mặt Tề Tiêu khó hiểu một cách chân thành, nói với Nhạc Thiên đang rúc trên ghế: “Nhạc Thiên, em nói thật đi, có phải anh Diêm của em ép em không?”
Diêm Chức Vân: “…” Xem ra hình tượng đóa hoa trắng trong bé nhỏ của Minh Nhạc Thiên trong lòng Tề Tiêu thật sự thâm căn cố đế rồi.
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh Diêm rất tốt.”
Tề Tiêu vẫn không yên lòng, “Em đừng thấy anh Tề của em không làm được gì, anh nói em nghe…”
Diêm Chức Vân nhướng mày liếc hắn một cái.
Tề Tiêu: “…tuy anh không đánh lại anh Diêm của em, nhưng mà anh có thể nói ba mẹ cậu ta trừng trị cậu ta.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diêm Chức Vân một cái.
Diêm Chức Vân lắc lắc lon bia trong tay, thấp giọng nói với Nhạc Thiên: “Đến Tết dẫn em về nhà gặp người trong nhà anh nhé, được không?”
Diêm Chức Vân lại liếc Tề Tiêu một cái, thần sắc hơi có vẻ đắc ý.
Tề Tiêu: …nhìn kiểu nào cũng thấy giống như tổ hợp người đẹp và quái vật vậy.
Tề Tiêu lắc đầu, đành phải nói: “Được thôi, cậu đừng bắt nạt Nhạc Thiên của chúng ta.”
Diêm Chức Vân bật cười, “Em ấy không bắt nạt tôi là may lắm rồi.”
Tề Tiêu cúi người lật thịt nướng, tặc lưỡi một tiếng nói: “Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu làm em ấy khóc, lần thứ hai thì làm em ấy vào bệnh viện. Diêm Chức Vân tôi nói cho cậu biết, Nhạc Thiên không so đo với cậu là vì em ấy hiền, nhưng mà tôi là người nhà mẹ đẻ tôi có quyền lên tiếng.”
Diêm Chức Vân nhấp một hớp bia, ôm Nhạc Thiên ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Coi em tạo nghiệt kìa, người bình thường cũng bị lừa thành què luôn rồi.”
Nhạc Thiên không nhịn được cười, cười ngã gục lên vai Diêm Chức Vân. Diêm Chức Vân cũng không biết làm sao, vỗ vỗ vai cậu, không khỏi cười khẽ một tiếng, tự cảm thán mình cũng thành hư mất rồi.
Tề Tiêu nghe thấy hai người cười, bèn nghiêng mặt cười theo, “Ài, giờ hai người thành người một nhà rồi, đang cười gì vậy.”
“Cười cậu nướng khét thịt đấy.” Diêm Chức Vân ho nhẹ một tiếng nói.
Tề Tiêu thở dài, lắc đầu nói: “Hai người làm tôi cũng muốn có người yêu theo.” Chó FA thật sự cảm thấy tổn thương.
Diêm Chức Vân khẽ cười, cúi đầu hôn lên gò má mềm mại của Minh Nhạc Thiên, đầy thân mật tình cảm, làm cho Tề Tiêu nhìn mà da gà rớt lộp độp.
Canh đang nấu trong bếp đã gần xong rồi, Diêm Chức Vân đi mục, trong lúc hắn xoay bước trở về thì thấy Minh Nhạc Thiên đã ngồi vào chỗ của hắn đang chống cằm say sưa nói chuyện với Tề Tiêu.
Tề Tiêu nói: “Anh Diêm của em lúc đó tính tình ngạo mạn lắm, con gái nhà người ta đưa thư tình cho cậu ấy, cậu ấy còn chả buồn nhìn nhiều.”
Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Diêm Chức Vân đã đi đến gần, nhỏ giọng nói: “Thế thì cũng tổn thương người ta quá rồi.”
Diêm Chức Vân đặt canh xuống, ngồi xuống vị trí của Minh Nhạc Thiên lúc đầu, đôi chân dài vắt chéo, lười nhác nói: “Không có ý với người ta, thì nhận thư tình của người ta làm gì.”
Tề Tiêu nói: “Dù sao cũng là tấm lòng của người ta.”
Diêm Chức Vân lắc đầu, rồi quay qua hướng mắt sang Minh Nhạc Thiên đang hết sức hào hứng, “Em thì sao?”
Nhạc Thiên làm bộ không hiểu gì cả, “Sao cơ?”
Tề Tiêu bật cười trước, sờ mũi một cái rồi hết sức hăm hở nói: “Lão Diêm, tôi nói cho cậu biết nhé, Nhạc Thiên là người được yêu thích nhất trong vũ đoàn của bọn tôi đấy, lúc đi diễn nào hoa nào quà, cả cái hậu trường không đủ chỗ để luôn đấy. Lần kia bọn tôi đi diễn bên Nga, có ông đại gia tặng Nhạc Thiên một ngàn bông hoa hồng trắng, cho mấy vệ sĩ gánh đến hậu trường, cả vũ đoàn thấy mà choáng.”
Diêm Chức Vân dõi theo Nhạc Thiên, tựa như cười mà không phải cười.
Nhạc Thiên chớp chớp mắt nói: “Tấm lòng của người ta mà.”
Diêm Chức Vân ôm chầm lấy cậu, thấp giọng nói: “Người có chồng rồi sau này không được nhận hoa người khác tặng nữa, biết chưa?”
Nhạc Thiên cười đáp: “Biết rồi, sau này ngoại trừ hoa của anh Diêm ra, em không nhận hoa của ai nữa.”
“Lão Diêm, nghe thấy chưa, đang ám chỉ tặng hoa đấy,” Tề Tiêu ồn ào, “Ít hơn một ngàn bông là cậu thua rồi.”
Diêm Chức Vân cười nói: “Cút.”
Tối đó sau khi tạm biệt Tề Tiêu xong, Diêm Chức Vân điên cuồng trồng hoa hồng trên người Nhạc Thiên, “Cục cưng, thiếu một ngàn bông, anh sẽ thua mất.”
Nhạc Thiên xin khoan dung: “Anh Diêm, người của mình, theo giai đoạn theo giai đoạn.”
Diêm Chức Vân cười hôn lên môi cậu, mắt sâu thăm thẳm, giọng nói trầm thấp từ tính, “Nếu như có thể, anh bằng lòng mua cả một hành tinh, trồng đủ loại hoa hồng em thích.”
Hai tay Nhạc Thiên vuốt v e khuôn mặt anh tuấn của Diêm Chức Vân, xuyên qua đôi mắt như là nhìn sâu vào linh hồn hắn, giọng khàn khàn: “Anh là hoa hồng của em.”
Sau khi Diêm Chức Vân thu xếp xong việc xong xuôi, Nhạc Thiên cũng xin nghỉ với vũ đoàn, thì cả hai cùng nhau bay về quê Nhạc Thiên ở châu Âu. Nhạc Thiên không báo trước với gia đình, định cho bà Minh một niềm vui bất ngờ.
Từ nhỏ Nhạc Thiên chỉ tập trung học tiếng Trung, tiếng Anh bình thường, báo địa chỉ nhà còn phải vừa nói vừa khua tay múa chân liên hồi. Diêm Chức Vân thấy mà đau đầu, sau khi hỏi rõ xong thì lưu loát dùng tiếng Tây Ban Nha – ngôn ngữ thường được dùng ở đây – để nói chuyện trực tiếp với tài xế. Hôn chụt một cái lên đôi mắt tròn vo của Nhạc Thiên đang trợn mắt há hốc mồm, “Tiếng mẹ đẻ mà cũng không biết?”
“Em chỉ biết tiếng Trung thôi.” Nhạc Thiên hết sức tủi thân nói.
Diêm Chức Vân xoa nhẹ lên tóc cậu. Chỉ biết tiếng Trung là bởi vì khi còn nhỏ không được cha mẹ dạy, kết hợp với việc Minh Nhạc Thiên ngay cả họ cũng là theo họ mẹ, nên cũng đoán đại khái lúc nhỏ cậu ở nhà chắc không được thoải mái lắm. Một tay lặng lẽ ôm cậu, khẽ vuốt v e bờ vai.
Hiếm khi Nhạc Thiên thành công chơi trò mưu kế trước mặt Diêm Chức Vân, hả hê nhếch môi.
Xe taxi chạy thẳng đến bên ngoài trang viên của một tòa pháo đài cực lớn, Diêm Chức Vân rất bình tĩnh xuống xe, không giật mình hốt hoảng vì tòa pháo đài xa hoa, giúp tài xế cầm hành lý xuống.
Nhạc Thiên xuống xe ngước nhìn pháo đài, cảm thán gia đình Minh Nhạc Thiên đúng là lắm tiền, công tước của nước nhỏ thì vẫn là công tước. Cũng may cậu không cần kế thừa gia nghiệp, nếu không khi đến còn phải qua một làn sóng từ bỏ, đau lòng biết bao.
“Nhạc Thiên?”
Một giọng nam trầm ổn vang lên sau lưng hai người.
Nhạc Thiên quay đầu lại, “Andrew…”
Andrew mặc một bộ Tây trang màu đen, mới bước xuống từ chiếc Phantom, tóc được chải vuốt rất nghiêm chỉnh, nhìn thấy Nhạc Thiên thì rõ ràng rất vui. Bước lên trước dang rộng hai tay ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Cục cưng, anh thật sự không dám tin vào mắt mình, đây là mơ sao? Cuối cùng em cũng quay về bên anh rồi?”
Nhạc Thiên: …anh hai, tiếng Trung của anh lố quá rồi.
Mặc dù Diêm Chức Vân biết người đàn ông cao lớn có mái tóc xù này là anh trai cùng cha khác mẹ với Minh Nhạc Thiên, thì cảm thấy có chút khó chịu, ánh mắt sắc bén bắn vào lưng Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên chợt cảm thấy như có gai ở sau lưng, đẩy Andrew ra, kéo Diêm Chức Vân sang giới thiệu: “Đây là bạn em, Diêm Chức Vân, em dẫn anh ấy về nhà giải sầu.”
Lúc này Andrew mới chia mắt sang cho Diêm Chức Vân, chỉ liếc mắt cái hắn lập tức nhăn mày, “Cục cưng, mắt chọn bạn của em hơi kém.”
Tự nhiên Diêm Chức Vân thấy nóng máu, vẫn bình tĩnh nói: “Chào anh.”
Andrew không chào hắn, mà nói với Minh Nhạc Thiên đang kéo tay Diêm Chức Vân: “Vào nhà thôi, cha mẹ đều rất nhớ em.”
“Ừm…” Hai tay Nhạc Thiên ôm chầm cánh tay của Diêm Chức Vân, “Anh Diêm sẽ ở nhà chúng ta.”
Andrew lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, “Sao cơ?!”
Nhạc Thiên: “Anh không nghe lầm đâu, anh ấy sẽ ở nhà, chung với em.”
Andrew phút chốc đón nhận một đòn mạnh, trên mặt toát lên nét bị tổn thương, “Cục cưng, từ khi em lên sáu, em đã không còn chịu ngủ chung với anh nữa.”
Nhạc Thiên: “…” Bởi vì anh là brocon chết tiệt, ngủ chung với anh sẽ bị anh ôm nghẹt thở.
“Anh có muốn vào không? Em vào đây.” Nhạc Thiên kéo Diêm Chức Vân xoay người, hai người mỗi người cầm một cái vali. Andrew bước vội về phía trước một bước thay Nhạc Thiên cầm hành lý, cau mày nói: “Em làm bạn với một người không biết giúp em cầm vali, cục cưng, thế có đáng không?”
“Đừng gọi em là cục cưng nữa,” Nhạc Thiên cạn lời: “Còn nữa, em không còn là trẻ con, em có thể tự mình cầm hành lý.”
Andrew tránh khỏi bàn tay muốn cướp vali của cậu, “Đùa gì thế, em vẫn là… là bé con đáng yêu mà.”
Cuối cùng thì Diêm Chức Vân cũng hiểu được tại sao Minh Nhạc Thiên lại có tính cách như thế rồi, người anh trai cưng chiều một cách quá đáng này hẳn là một trong những kẻ cầm đầu.
Vợ chồng công tước Edmond đều không có ở nhà, Andrew nói với Nhạc Thiên: “Cha mẹ đi du lịch rồi, tại em không báo em sẽ về.”
Nhạc Thiên nói: “Vậy thì tốt quá, em được mấy ngày ở nhà yên tĩnh.”
Nhìn thấy vẻ mặt kích động háo hức của Andrew, Nhạc Thiên nói thẳng: “Cho dù anh có không đi làm, em cũng sẽ không đi chơi với anh đâu.”
Andrew: …thất vọng quá đi mất.
Nhạc Thiên kéo Diêm Chức Vân đến tòa của riêng mình, sau khi đuổi hết người hầu ra ngoài rồi khóa cửa lại, Diêm Chức Vân quăng hành lý đè Minh Nhạc Thiên ra hôn một trận kịch liệt, ghen đỏ cả mắt nói: “Em với anh trai tình cảm tốt quá nhỉ?”
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Không có đâu, chán anh ta chết được.”
Diêm Chức Vân cắn nhẹ vào môi cậu, “Nói dối.”
“Thôi được rồi… tại anh ta hơi ngốc, nên quan hệ với anh ta cũng không tệ lắm,“ Nhạc Thiên ôm cổ Diêm Chức Vân nhỏ giọng nói, “Nhưng mà vẫn thích anh Diêm nhất.”
Diêm Chức Vân nhướng mày, “Ồ? Vì sao thế?”
Bỗng Nhạc Thiên bật nhảy lên tại chỗ vòng hai chân ôm hông Diêm Chức Vân, cười hì hì nói: “Bởi vì anh Diêm biết trồng hoa.”
Diêm Chức Vân cũng cười theo, hai tay đỡ đôi chân dài của Nhạc Thiên, duỗi cổ trao một nụ hôn nồng nàn cho Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Chúng ta đang trong nhà em, em kiềm chế chút, đừng quên em đã hứa với Annie.”
“Ok.” Nhạc Thiên định nhảy xuống, hai chân lại bị bàn tay của Diêm Chức Vân siết lại, Diêm Chức Vân trầm giọng nói, “Lúc không có người có thể làm nóng người một chút.”
Nhạc Thiên cười ôm cổ Diêm Chức Vân, nghiêng đầu hôn một cái vào bên tai hắn, “Anh Diêm, anh tốt quá.”
Diêm Chức Vân ấm áp trong lòng, thì thầm: “Đó là bởi vì em xứng đáng.”
Nhạc Thiên không nói gì chỉ ôm hắn, nâng mặt Diêm Chức Vân lên hôn xuống thật sâu.
Hai người cất vali trong phòng Minh Nhạc Thiên xong, Nhạc Thiên phát hiện môi mình sưng lên, cau mày nói: “Thế này thì rõ ràng quá rồi.”
Diêm Chức Vân ở trong gương áp vào bên mặt cậu, “Rõ sao? Chúng ta gần như nhau này.”
Nhạc Thiên đánh nhẹ một cái lên cánh tay hắn, “Phí lời, thôi được rồi, hôm nay không ra khỏi cái nhà này, dù sao thì trời cũng sắp tối rồi.”
Diêm Chức Vân nghiêng mặt, ánh mắt phút chốc sâu thẳm.
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải kiềm chế một chút…”
Diêm Chức Vân: “Không hôn cổ.”
Mãi đến ngày hôm sau chuẩn bị đi làm Andrew cũng không chờ được em trai mình đi ra, hết sức đau thương lên xe đi làm, đau xót dùng tiếng Tây Ban Nha mắng với tài xế: “Cái thằng đó vừa thấy mặt là biết không vừa rồi, tôi phải nghĩ cách đuổi nó đi cho được.”
Tài xế nở nụ cười, “Đó là người bạn đầu tiên mà cậu út dẫn về, ngài Tử tước không nên khiến cậu út tức giận.”
Andrew buồn bực đạp xuống thảm, thấp giọng dùng tiếng Tây Ban Nha chửi: “Thằng nhóc cờ hó.”
Nhạc Thiên và Diêm Chức Vân đến khi mặt trời lên cao mới dậy, đúng như ý muốn bỏ lỡ Andrew, hai người ăn sáng trong pháo đài xong rồi cùng nhau đi ra ngoài tản bộ.
Một thị trấn nhỏ trong tiểu quốc châu Âu, ánh nắng dìu dịu, dây leo hoa tường vi bò đầy bức tường cổ kính, hai bên đường phố rộn rộn ràng ràng toàn là các hàng quán nhỏ, con mèo lười biếng đi ngang qua bên chân. Diêm Chức Vân và Minh Nhạc Thiên sóng vai đi cùng, trong lòng hết sức bình yên, “Anh chụp ảnh cho em nhé.”
“Chụp ảnh?” Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, “Anh đâu mang máy ảnh đâu.”
Diêm Chức Vân lui về phía sau hai bước, giơ hai tay lên đưa ngón trỏ và ngón cái ra tạo thành một cái khung, đóng khung lại nụ cười của Minh Nhạc Thiên khi ngoái đầu nhìn lại, “Xong rồi, chụp được rồi.”
Nhạc Thiên cười rộ lên, “Anh Diêm, anh trẻ con quá đi.”
Diêm Chức Vân không phủ nhận, con người đang yêu đương lúc nào sẽ làm ra một vài chuyện ấu trĩ.
Cũng đã nhiều năm lắm rồi Minh Nhạc Thiên không đi dạo trên thị trấn như thế này, cậu ta ở Trung Quốc một thời gian dài, có về đây thì cũng chỉ ở trong nhà không đi đâu cả, thế là hai người như khách du lịch vừa đi vừa nghỉ ngắm phong cảnh ăn đồ ăn trên thị trấn.
Lúc quay về pháo đài thì đã gần mười giờ ở địa phương rồi, hai người tươi cười về nhà, lập tức chạm mặt với Andrew đang ngồi ngoài đại sảnh. Nhạc Thiên tức khắc tắt nụ cười rạo rực đến quá đáng của mình, “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Anh tăng ca, về muộn, mới tới nhà.” Andrew hùng hồn nói.
Nhạc Thiên không biết nói gì, “Vậy thôi, ngủ ngon, bọn em đi ngủ đây.”
“Chờ đã,” Andrew đứng lên nói, “Anh nói chuyện với bạn của em một lúc.”
Nhạc Thiên vừa định phản đối, Diêm Chức Vân lại lên tiếng nói: “Em đi ngủ trước đi, anh nói chuyện với anh em một lát.”
Chuyện còn lại thì Nhạc Thiên không quan tâm, cậu cũng chỉ cần tắm rửa chờ sinh hoạt tình d*c, tiện thể chọc ghẹo hệ thống trầm cảm.
Nhạc Thiên vừa đi, Andrew khá nhạy cảm hỏi: “Quan hệ của cậu với em trai tôi là gì?”
Diêm Chức Vân lạnh nhạt đáp: “Bạn bè.”
Andrew tức giận nói: “Cậu nói tào lao, tôi… tôi nhìn thấy hai người hôn nhau ở vườn hoa Ngọc Bích cậu con chó này!”
Diêm Chức Vân: …trình độ tiếng Trung đúng là vượt bậc.
Diêm Chức Vân nhướng mày hỏi: “Anh theo dõi bọn tôi?”
Andrew cây ngay không sợ chết đứng, “Không theo dõi hai người thì làm sao biết cậu làm chuyện như vậy?”
Diêm Chức Vân cũng không mất công che giấu, “Đúng, tôi và em ấy là người yêu, xuất phát từ ý muốn của Nhạc Thiên, nhưng tạm thời em ấy vẫn chưa muốn công khai với người nhà.”
Andrew phút chốc “áu” lên một tiếng, một người hơn ba mươi tuổi đầu mà đau đớn như không muốn sống che mặt khóc hu hu, hắn hức hức mấy tiếng. Trong lòng vẫn còn một tia hi vọng rằng cục cưng bé nhỏ của mình có lẽ không phải thằng cờ hó này bắt cóc, nhưng sự thật đúng là như thế.
Diêm Chức Vân: …
Diêm Chức Vân đau đầu nói: “Quan hệ của tôi và Nhạc Thiên rất ổn định, mong anh đừng nói cho hai bác.”
Andrew ngẩng mặt lên, thế mà không phải giả khóc, thật sự rơi nước mắt, hắn nhỏ giọng nói: “Cục cưng của tôi cần được yêu thương hết lòng hết dạ, cậu có hết lòng hết dạ yêu em ấy không?”
Diêm Chức Vân gật đầu.
Andrew: “Cho dù em ấy là một đứa trẻ hư?”
Diêm Chức Vân bình tĩnh nói: “Em ấy không được hoàn hảo như thế, nhưng cũng không phải xấu, trong mắt tôi em ấy đã tốt lắm rồi.”
Andrew hoàn toàn buông xuôi, xong rồi, thằng ranh này yêu Minh Nhạc Thiên thật rồi, địa vị của người anh trai này trong lòng Minh Nhạc Thiên vốn chỉ ở hạng ba thôi, lần này xong rồi, lại thụt lùi về sau hơn nữa.
Andrew lau nước mũi, đau thương nói: “Tôi sẽ không nói, cậu cũng đừng nói, em ấy biết tôi theo dõi sẽ tức giận.”
Khóe miệng Diêm Chức Vân co giật, biết mà còn đi theo? “Được.”
Andrew loạng choà loạng choạng đứng dậy, lại nhỏ giọng nói: “Cậu đừng gọi tôi là anh trai, trước khi kết hôn tôi sẽ không chấp nhận cậu đâu.”
Diêm Chức Vân: … cả nghĩ quá rồi.
Chờ Diêm Chức Vân trở về, Nhạc Thiên hỏi hắn nói gì với Andrew, Diêm Chức Vân nói: “Không có gì, anh ấy thấy anh không vừa mắt, dạy bảo anh một hai câu thôi.”
Nhạc Thiên tức tối nói: “Gì? Ảnh dám dạy bảo anh hả, để em dạy lại ảnh.”
Diêm Chức Vân bảo bụng: Cảm giác chơi đùa mưu kế tốt thật, chẳng trách Minh Nhạc Thiên thích.
Hai người ở đây chơi một tuần, đến ngày cuối cùng thì gặp được hai vợ chồng Công tước đi du lịch trở về. Công tước đè thằng con cả mình ra chửi một trận máu chó đầy đầu, dùng mớ tiếng Trung sứt sẹo mắng liên hoàn, “Mày! Em trai về nhà! Không biết nói! Vô lương tâm!”
Andrew: …được rồi, hắn là kẻ dư thừa.
Sau khi bà Minh gặp được Diêm Chức Vân thì mừng rơn, nói với Diêm Chức Vân: “Tiểu Diêm, cô là fan của con đó, cô mua nhiều album ảnh của con lắm, có tạp chí con chụp nữa, con ký tên cho cô đi.”
Kể từ khi biết Diêm Chức Vân là bạn của Minh Nhạc Thiên rồi, bà Minh lập tức tự động biến thành fan của Diêm Chức Vân. Diêm Chức Vân quá xuất sắc, làm bà rất vui vì Minh Nhạc Thiên có được người bạn tài giỏi như thế, kéo tay Diêm Chức Vân không nỡ.
Sau chuyến đi châu Âu đó, Diêm Chức Vân chính thức quay lại làm việc như bình thường, không khác gì so với trước đây, tất nhiên đây chỉ là trong mắt nhìn của hắn.
Nhưng trong mắt của tất cả mọi người trong studio thì là —— boss Diêm đang trong tình yêu nồng cháy, chuyện gì cũng dễ dàng.
Vào tháng 11, chuyến lưu diễn của vở múa thường niên chính thức lên sân khấu, Nhạc Thiên và Diêm Chức Vân đi xem buổi biểu diễn đầu tiên, sau khi quay về thì bắt đầu thể hiện sự tiếc nuối vô hạn với việc mình không nhận được vị trí center.
Diêm Chức Vân: “Thật sự muốn thì lần cố gắng là được.”
Nhạc Thiên ngồi phịch trên ghế lái phụ, vẻ mặt lười biếng như cá khô: “Đàn ông có gia đình rồi thì mất là hết ý chí chiến đấu.”
Diêm Chức Vân: …
Đêm đó Nhạc Thiên dưới cảnh sông nước sao giăng đầy trời, mặc trang phục múa ba-lê nhảy một đoạn cho Diêm Chức Vân xem. Diêm Chức Vân mỉm cười nhìn cậu xoay tròn rồi bật nhảy lên, trong mắt ngập tràn yêu thương.
Cuộc đời thật sự quá diệu kỳ, mấy tháng trước, Diêm Chức Vân còn lạnh lùng chê trách người này quá giải tạo, giờ đây trong mắt trong tim đều là hình bóng cậu.
Nhạc Thiên nhảy một đoạn là mệt mỏi, tựa vào thành kính lắc đầu nói: “Em xong rồi, em thật sự không theo nổi.
Diêm Chức Vân ngồi trên ghế uống một hớp rượu, ngoắc tay nói: “Lại đây nghỉ ngơi một chút rồi nhảy.”
Nhạc Thiên vén lọn tóc vàng ướt mồ hôi, trực tiếp ngồi lên đùi Diêm Chức Vân.
Diêm Chức Vân nâng ly rượu, vẻ mặt lười nhác, trầm giọng nói: “Không muốn nhảy nữa?”
Ngón tay Nhạc Thiên sờ lên cúc áo sơmi của hắn, thì thầm: “Đổi cách nhảy khác.”
Diêm Chức Vân cụp mắt xuống. Quần bó màu trắng tôn lên cơ bắp trên người cậu một cách xinh đẹp, áo sơmi ren rộng mở đã hơi hơi ướt mồ hôi. Tay Diêm Chức Vân chậm rãi dạo quanh viền tai cậu, thấy cậu từ từ ngẩng đầu lên, cười khẽ nói: “Có cảm giác nhanh vậy sao?”
“Anh Diêm,” Giọng nói của Nhạc Thiên bất ngờ khàn đi, mắt sâu thẳm nhìn hắn, “Em vừa thấy anh đã có cảm giác lắm rồi.”
Thần sắc Diêm Chức Vân hơi ngưng lại, để ly rượu trong tay xuống, cúi đầu hôn lên vầng trán trắng ngần bóng loáng của cậu, từ kéo quần bó trắng của cậu xuống.
Quần bảo hộ màu trắng bọc kín bộ phận quan trọng nhất, Diêm Chức Vân hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Quay lại.”
Phong cảnh sau lưng lại càng tươi đẹp hơn, quần bảo hộ chia quả đào mật tròn trịa mượt mà ra làm hai, chính giữa lại lõm vào, da thịt nở nang hai bên run lên nhè nhẹ, Diêm Chức Vân vừa bóp vừa hỏi: “Không chật sao?”
Nhạc Thiên khẽ hít vào, đáp: “Chật.”
Diêm Chức Vân chậm rãi hôn từ cổ lên đến vành tai cậu, “Để anh cởi giúp em…”
Nhạc Thiên ngước cổ lên, thấp giọng nói: “Không muốn, em muốn mặc…”
Diêm Chức Vân khẽ cắn một cái vào vành tai cậu, “Bé hư hỏng.”
Gió đêm từ từ len vào qua khe hở ngoài ban công, máy sưởi tỏa nhiệt trung hòa lại cảm giác mát lạnh. Nhạc Thiên run rẩy nhấp nhô lên xuống, hai tay ôm vai Diêm Chức Vân từ đằng sau lưng, do bị quần bảo hộ siết mà bật khóc, cảm giác vừa sướng vừa bị dồn nén không thể xả ra được, như lửa và băng đồng thời đốt cháy cơ thể. Áo sơmi ren đã ướt đẫm mồ hôi, nửa chặn nửa che áp sát trên da thịt, quần bảo hộ màu trắng cũng bị chất lỏng rỉ ra thấm ướt.
Sức của Nhạc Thiên càng lúc càng yếu dần, hông run rẩy.
Diêm Chức Vân khẽ thở dài, đỡ eo của cậu đứng dậy, Nhạc Thiên kêu lên một tiếng nhỏ rồi ngã vào người Diêm Chức Vân, để mặc cho Diêm Chức Vân cứ như vậy ôm mình về phòng một lần nữa chìm đắm.
Đến cuối năm, Diêm Chức Vân dẫn Nhạc Thiên về nhà gặp cha mẹ. Nhạc Thiên nhìn thấy ngôi nhà tứ hợp viện (1) của Diêm Chức Vân thì giật mình đến ngây người, lần thứ hai khắc sâu ý thức được đãi ngộ của liên minh dành cho nam chính thật sự rất tốt.
Tuy là ở khu vực đại viện nhiều quan chức, nhưng cha mẹ Diêm Chức Vân lại không cảm thấy tức giận với việc Diêm Chức Vân dẫn một người bạn trai tóc vàng mắt nâu về. Nhất là khi Nhạc Thiên dùng tiếng Trung nói “chào bác trai bác gái”, ông Diêm cười hớn hở nói với Diêm Chức Vân, “Ồ, thằng nhóc Tây balo này nói tiếng Trung cũng chuẩn phết đấy.”
Diêm Chức Vân: “Cha, em ấy là con lai, nói tiếng Trung rất tốt.”
Ông Diêm: …cái thằng nhãi này không nói sớm, làm bố mày mất mặt trước mặt con dâu.
Tính cách của bà Diêm gần giống như bà Minh, liến thoắng liến thoắng nói chuyện với Minh Nhạc Thiên, nói một câu là phải kinh ngạc thốt lên với Diêm Chức Vân một tiếng, “Thằng bé này, sao lông mi dài thế chứ, như búp bê ấy.”
Diêm Chức Vân: “Đẹp không?”
Bà Diêm gật đầu hết sức chân thành, “Đẹp, đẹp quá chừng.”
Nhạc Thiên: …nhà mấy người người này đặc biệt hơn kia.
Ngoại trừ cha mẹ của Minh Nhạc Thiên ở tiểu quốc xa xôi không hay, thì gần như cả thế giới đều đã biết Diêm Chức Vân và Minh Nhạc Thiên là người yêu.
Hai người bình yên hạnh phúc bên nhau năm năm, trong năm năm này Annie nâng đỡ Nhậm Tinh lên thành ngôi sao nữ nổi tiếng quốc tế, tự mình mở công ty quản lý làm chủ, chiêu binh mãi mã cấp dưới, khí thế mãnh liệt leo thẳng lên làm công ty quản lý hàng đầu trong nước. Tất nhiên cũng không thiếu sự giúp đỡ giật dây dắt mối của Diêm Chức Vân trong đó.
Một phần là muốn Annie thành công rồi, Minh Nhạc Thiên có thể hoàn toàn được giải phóng khỏi thân phận hôn phu của cô, mặt khác, Annie cũng đúng là một cô gái giỏi giang chăm chỉ, quan hệ với hắn và Minh Nhạc Thiên cũng không tệ.
Một hôm nọ, hệ thống và Annie đồng thời gửi thông báo đến cho Nhạc Thiên.
Tuy rằng Annie vẫn chưa leo được đến đỉnh cao sự nghiệp, nhưng cô đã gặp được tình yêu của mình, khiến cô có đủ dũng khí để phản kháng lại gia tộc mình. Đối phương là một diễn viên nam, cấp bậc ảnh đế, hệ thống nói với Nhạc Thiên đó là một người đàn ông tốt không có gì để bắt bẻ, Nhạc Thiên rất yên tâm, nói với Annie trong điện thoại: “Cố lên, sống cuộc sống của riêng mình nhé.”
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cậu, cũng chúc cậu hạnh phúc.” Annie nhẹ giọng đáp.
Cúp điện thoại rồi, Nhạc Thiên sờ sờ cằm, “Kỹ thuật chụp ảnh của anh Diêm tốt thế mà không lưu lại chút kỷ niệm thì tiếc lắm.”
Hệ thống: …không thể nghĩ ra được cái gì hay hơn sao?
Mặc dù Diêm Chức Vân luôn nói là chuẩn bị xong rồi sẽ chụp ảnh cho Nhạc Thiên, nhưng vẫn chậm chạp không chụp, hẳn là do càng trân trọng thì càng cẩn thận.
Buổi tối Diêm Chức Vân vừa về đến nhà, Nhạc Thiên lập tức nhào tới, “Anh Diêm anh Diêm, chụp cho em đi.”
Diêm Chức Vân còn chưa kịp đứng vững, đã cúi đầu hôn cậu trước tiên, “Không phải lần trước đã nói rồi sao, chờ một chút.”
Nhạc Thiên lắc đầu, “Em không chờ được nữa.”
Diêm Chức Vân cau mày, bế cậu lên dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Annie dự định chuẩn bị ngả bài với cha mẹ cô ấy,” Nhạc Thiên híp mắt cười nói, “Chúng ta cũng có thể ngả bài rồi.”
Diêm Chức Vân thở phào nhẹ nhõm, “Em làm anh sợ đấy, sắc mặt của em không ổn lắm.”
Nhạc Thiên chôn mặt xuống bả vai của hắn, “Đâu có đâu, anh Diêm, chúng ta chụp ảnh đi, chụp hai người, được không?”
Diêm Chức Vân vỗ vỗ lưng của cậu, “Hình cưới?”
Nhạc Thiên ngả đầu về sau kéo dài khoảng cách ra nói: “Anh Diêm, anh cầu hôn qua loa quá rồi, như vậy em sẽ không đồng ý đâu.”
Diêm Chức Vân bật cười, “Vậy anh mua cho em một ngàn lẻ một bông hồng?”
Nhạc Thiên đẩy hắn, làm bộ như muốn nhảy xuống, Diêm Chức Vân lập tức vác cậu khiêng lên vai, vỗ nhẹ một cái vào mông cậu, “Không quậy nữa, trồng hoa hồng cho em.”
Trong vòng bảy ngày đó, Nhạc Thiên vẫn cứ khóc lóc om sòm lăn lộn dưới đất đòi Diêm Chức Vân chụp ảnh cho mình, nhưng Diêm Chức Vân vẫn không chịu. Khi bị cậu quấy đến mức thật sự không chịu nổi nữa, mới ôm cậu trong chăn hôn một cái, “Chờ đến cuối năm đi, anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, đến lúc đó sẽ có một trận mưa sao băng rất đẹp…”
Nhạc Thiên không nói, cầm lấy điện thoại ở gần đó, bảo Diêm Chức Vân ghé đến gần mình, hai người đầy mồ hôi chụp chung một bức ảnh, Diêm Chức Vân trong hình thậm chí còn không nhìn vào ống kính, trên mặt toàn là ý cười bất đắc dĩ.
Nếu như Diêm Chức Vân biết đó là bức ảnh chụp chung đầu tiên cũng là cuối cùng của hai người, thì hắn nhất định sẽ khoác âu phục của mình lên, cẩn thận nghiêm túc ngồi thật ngay ngắn, nở nụ cười hạnh phúc nhất của hắn.
Minh Nhạc Thiên ra đi rất đột ngột, sáng sớm tiễn Diêm Chức Vân đến studio, đứng hôn chào tạm biệt với hắn ngay cửa ra vào, buổi trưa Diêm Chức Vân đã nhận được điện thoại của vũ đoàn.
Tim đập nhanh, ngừng tim.
Tất cả mọi thứ đều không chân thực đến thế, nhưng người đang nằm trên giường bệnh đó thật sự thật sự là người yêu của hắn, là gương mặt mà ngày nào hắn cũng muốn hôn lên vô số lần. Diêm Chức Vân nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, với tay lên chạm nhẹ vào, lạnh lẽo, hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, ngã xuống trong nét mặt hoảng sợ của bác sĩ.
Sau khi lễ tang của Minh Nhạc Thiên kết thúc, Diêm Chức Vân biến mất.
Không một ai biết hắn đã đi đâu.
Đến cuối năm, Diêm Chức Vân mới quay lại, hốc hác gầy còm, quai hàm đầy râu, xuất hiện trong stuido, Mẫn Lượng vừa nhìn thấy hắn lập tức bật khóc, “Anh Diêm…”
Diêm Chức Vân gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Mẫn Lượng nhào tới ôm hắn, mới phát hiện ra người này còn gầy hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, xương cấn cả người, hoảng sợ nói: “Anh Diêm anh đi đâu vậy? Lần này về rồi, đừng đi nữa.”
Diêm Chức Vân lắc đầu, “Không đi.”
Ngày hôm sau hắn đi làm, đã cạo râu sạch sẽ, ngoại trừ âu phục quá rộng, nói quá ít ra thì tưởng như tất cả đã quay lại như thường. Song Mẫn Lượng biết, thay đổi rồi, đã khác rồi.
Chuyện đầu tiên mà Diêm Chức Vân làm sau khi quay lại là mở một triển lãm ảnh, hắn nói làm cho mình, thuê phòng trưng bày lớn nhất thành phố, chỉ cho một mình hắn đi vào.
Bên trong treo đầy những khung ảnh trống rỗng.
Diêm Chức Vân ngồi giữa sảnh triển lãm lớn như thế, thấp giọng nói: “Em thích, sân khấu lớn.”
Trong lòng Diêm Chức Vân trong mỗi một khung ảnh trống đó tất cả đều là hình ảnh của Minh Nhạc Thiên. Hắn là máy ảnh của Minh Nhạc Thiên, mắt hắn tim hắn suy nghĩ của hắn từ lâu đã ngập tràn hình bóng của người đó, cả đời này sẽ không bao giờ quên được.
Từ từ đặt người nằm ngửa xuống đất, Diêm Chức Vân để bản thân tùy ý nhắm mắt lại chìm vào trong hồi ức, từng bức từng bức ảnh trắng xóa ào ào đổ xuống, nặng như mây dịu dàng bao bọc lấy hắn.
Trong thoáng chốc có tiếng kêu vang lên bên tai —— “Anh Diêm.”
“Anh đây,” Diêm Chức Vân chậm rãi cuộn mình, “Anh luôn ở đây…”
__
(1) tứ hợp viện: 四合院
Từ hợp viện hay tứ hợp phòng là một loại kiến trúc cổ của vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Kiến trúc này được xây theo bố cục gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 khu nhà được xây ở 4 hướng Đông Tây Nam Bắc bao quanh khoảnh vườn ở giữa.
__
Chia ra 3 ngày để edit mà vẫn khóc huhu, chời ơi, anh công tui thích nhất o(TヘTo)