Đội KW thành lập hai năm, thành tích tốt nhất từng giành được là top 6 giải đấu trong nước, tổng hai mươi bốn đội, coi như là trên trung bình.
Thành tích cá nhân tốt nhất của thành viên từng được nhận là Đường trên – Dư Phi Tường, khi hắn chơi cho đội FH, đã giành được top 3 giải trong nước với đội, nhưng lúc đó hắn ngồi ghế dự bị và không hề liên quan gì đến trận đấu.
Tuổi nghề của Trần Tuyết Thanh Đường giữa đã có năm năm, sắp phải đối mặt với chuyện xuất ngũ.
Trùm tân binh – Đi rừng Phương Chẩm Lưu cũng khó mà mang cờ về cho đội.
Tổ hợp Đường dưới thì sang qua đội này đội kia vẫn không như ý.
Năm người này, quán quân?
Thường Văn Nguyệt vẫn luôn yên lặng là người nở nụ cười đầu tiên, tuy rằng hắn không nói nhiều như Tống Hòa, nhưng bình thường cũng rất thích cười, “Huấn luyện viên, em tin tưởng thầy.” Trong lời nói mang ý đùa cợt.
Tống Hòa hơi thở ra một hơi, mặc dù khẩu hiệu dễ nghe, nhưng khẩu hiểu không quá thực tế thì nghe sẽ thấy như chuyện tiếu lâm.
Dư Phi Tường và Phương Chẩm Lưu không cười.
Trần Tuyết Thanh cũng không cười, hắn vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, “Huấn luyện viên, nếu như muốn thực hiện mục tiêu đó, chúng ta phải làm gì?”
Nhạc Thiên thưởng thức nhìn thoáng qua Trần Tuyết Thanh, lớn tuổi thận trọng vậy đó, “Có rất nhiều chuyện cần làm, nhiều đến cậu khó có thể tưởng tượng.”
Trần Tuyết Thanh khẽ cười cười, “Em có thể tiếp nhận.”
Hắn lớn tuổi nhất, cũng là người gần kết thúc sự nghiệp nhất, hắn có thể hiểu đại khái vì sao Doãn Nhạc Thiên kiên trì muốn cho Mạc Hoảng tham gia buổi tập huấn chiều nay.
Hắn không thể không thừa nhận việc mình vẫn luôn chịu ảnh hưởng của Phương Chẩm Lưu, khiến cho hắn trở nên “lười”, chờ Phương Chẩm Lưu đến carry, đó là suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn nhiều nhất khi hắn trong trận.
Hôm nay Mạc Hoảng đổi vào, hắn mới nhận ra mình thụt lùi rõ ràng đến mức nào, cũng nhận việc chiến thắng bằng thực lực của mình là một chuyện xa với đến cỡ nào.
Ba người đồng đội còn lại e là cũng như thế.
Quá ỷ lại vào phát huy của hạt nhân trong team mà dẫn đến năng lực cá nhân suy giảm và ý thức lười biếng, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp thì cả hai điều này đều vô cùng đáng sợ, mà tất cả bọn họ mãi đến bây giờ vẫn chưa nhận ra được chuyện đó.
Có lẽ do tất cả đã tiếp nhận giả thuyết đội KW này dựa vào Trùm Đi rừng Phương Chẩm Lưu carry để thắng trận rồi.
Nhạc Thiên lại hít một hơi thuốc, lạnh nhạt nói: “Hôm nay mọi người mệt rồi, đi nghỉ đi, Mạc Hoảng về căn cứ đội hai đi, ngày mai không phải tới.”
“Dạ?” Mạc Hoảng ngất như đứng lên, không ngờ mình nhanh như vậy đã bị đá từ đội một về đội hai, ngay cả bữa khuya còn chưa được ăn nữa đó?!
Nhạc Thiên liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: “Tôi xem cậu Đi rưng mà muốn ói hết cả bữa ăn đêm qua, cút nhanh lên.”
Sờ hoảng: …hu hu hu huấn luyện viên hung dữ quá đi.
Tool man Mạc Hoảng nước mắt tuôn trào chạy đi.
Phương Chẩm Lưu im lặng một hồi, đứng lên, bị Nhạc Thiên gọi lại, “Đi đâu gì?”
Phương Chẩm Lưu không quay đầu lại đáp: “Chạy bộ.” Rồi đi thẳng xuống lầu.
Bền lòng vững dạ chạy bộ, Nhạc Thiên thích nhất điểm này ở Phương Chẩm Lưu, kiên trì tập thể hình đem lại hạnh phúc cho Nhạc Thiên, ấu dè.
Dư Phi Tường hồn bay phách lạc, tập huấn xong chẳng buồn ăn bữa khuya, ngay cả xếp hạng cũng không muốn đánh, chui thẳng vào phòng mình.
Thường Văn Nguyệt và Trần Tuyết Thanh xuống dưới ăn khuya, hỏi Tống Hòa có đi không, Tống Hòa nói mình không đi, hôm nay không đói bụng lắm.
Hiếm khi thấy Tống Hòa không muốn ăn khuya, Thường Văn Nguyệt còn trêu hỏi cậu ta định giảm béo à, Tống Hòa cười che giấu.
Mấy ngày nay Tống Hòa không lên live, hôm nay livestream chơi game, fan vẫn còn đang bình luận hỏi chuyện Doãn Nhạc Thiên.
Tống Hòa chỉ làm như không nhìn thấy, tuy rằng cậu ta và Thường Văn Nguyệt đều nhất trí cho rằng Doãn Nhạc Thiên đang cho bọn họ ăn một cái bánh mì cỡ lớn không thể cắn được, nhưng nỗi lòng của cậu ta vẫn không thể không bị tác động.
Quán quân… ai không muốn?
Chỉ cẩn là người chọn con đường game thủ, ai cũng muốn thắng, ai cũng muốn giành quán quân, nhưng là quán quân chỉ có một.
Vô số người vì giải quán quân đó mà bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng trong đó có mấy người có thể cầm được quán quân?
Tống Hòa vô thức liếc nhìn cổ tay của mình, cổ tay của cậu ta do bị thương nên sẽ có lúc đột nhiên đau nhói lên, Thường Văn Nguyệt là cột sống, ngồi lâu quá lưng sẽ đau muốn chết, có mấy lần phải dán miếng dán lên sân khấu.
Tuổi còn nhỏ đã chọn cái nghề này, ngày nào cũng gần như trừ ngủ ra thì là chơi game, có lẽ trong mắt người khác bọn họ rất dễ dàng, chỉ cần chơi game cả ngày là có một đống tiền đập vào mặt.
Nhưng mà chỉ có họ mới biết, nhìn màn hình máy tính đến sắp buồn nôn choáng váng, vẫn kiên trì bám vào cảm giác mở xếp hạng ra.
Muốn thắng, rất muốn thắng, thật sự rất muốn thắng.
Các fan trong livestream của Tống Hòa kinh ngạc phát hiện ra hôm nay Tống Hòa live không đào vàng ăn quái, trở nên ít nói, chơi game cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, giảm đi rất nhiều cảnh cố tình lật xe.
Nhưng thao tác chơi game bỗng nhiên linh hoạt hơn của Tống Hòa vẫn khiến cho người xem spam một loạt “666” (六 六六 – liùliùliù – trâu bò, đỉnh vãi), dần dần, trong mớ bình luật trôi ít đi rất nhiều câu hỏi về Doãn Nhạc Thiên, mà được bao trùm bởi spam khen thao tác của Tống Hòa.
Tống Hòa lại thắng một trận, cổ tay có hơi đau buốt nhức nhối, cậu ta nhấc tay lên bóp bóp, nói với người xem: “Hôm nay hơi mệt, có lẽ sẽ tắt live sớm đó.”
Vừa mới dứt lời, bên mặt đột nhiên mát lạnh, Tống Hòa đột ngột “a” một tiếng.
Fan trong livestream lập tức comment hỏi cậu ta làm sao vậy?
Nhạc Thiên đưa gà rán và coca đông lạnh cho Tống Hòa, lạnh nhạt nói: “Bữa khuya.”
Tống Hòa ngây ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Nhạc Thiên, ngoác miệng ra rồi khép lại vẫn là không nói được câu “cảm ơn”, Doãn Nhạc Thiên đã nhanh chóng đi ra xa.
Trong bình luận có người hỏi “ai thế?”
Cũng có người nói “giọng hay quá, tai sắp có chửa rồi.”
Còn có người hỏi “có phải là thành viên mới không? Tống Tống giới thiệu chút đi!”
Trong khoảng thời gian ngắn livestream của Tống Hòa nháo nhào bàn luận về cái người nói hai chữ “bữa khuya” mà giọng khàn khàn đó là ai, không một ai liên hệ giọng nói trầm thấp từ tính đó với Doãn Nhạc Thiên cả.
Một là bởi vì Doãn Nhạc Thiên đã sớm xuất ngũ, thật ra phần lớn người kêu gào “Doãn Nhạc Thiên ung thư” thậm chí ngay cả Doãn Nhạc Thiên trông ra sao còn không biết, chứ không phải nói đến chuyện nhận ra giọng của Doãn Nhạc Thiên.
Hai là trong mắt fan thế giới này đều không phải đen thì là trắng.
Tên đáng ghét như Doãn Nhạc Thiên thì không thể nào có một giọng nói trêu ghẹo lòng người được, người như Doãn Nhạc Thiên chắc chắn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên sẽ buồn nôn, thấy gớm.
Tống Hòa mở hộp gà rán ra, là hiệu mà cậu ta thích ăn nhất, cậu ta im lặng một lúc, rồi nói vào microphone: “Ban nãy là huấn luyện viên của bọn tôi, Doãn Nhạc Thiên.”
Bình luận đứng yên trong khoảnh khắc, sau đó spam điên cuồng nhảy, nhìn thấy fan tâm trạng kích động trong bình luận, Tống Hòa dứt khoát tắt bình luận đi.
Unstan thì unstan đi, mẹ nó ai thèm lo, huấn luyện viên nói sẽ mình giành quán quân đó.
Nhạc Thiên xén mấy miếng gà rán trong hộp thức ăn mua cho Tống Hòa, đắc ý ăn gà rán uống coca ngoài ban công phòng mình, “Úi, thế này mới là sống chứ, gà rán muôn năm!”
Tối nay act cool mệt quá, cần nạp thêm gà rán gấp.
Hệ thống: “Chờ một láy Phương Chẩm Lưu trở về nhìn thấy ăn gà rán, thiết lập nhân vật của cậu…”
Nhạc Thiên: “Làm sao có chuyện tao cho cậu ta nhìn thấy, một người cũng không thấy được.”
Vừa dứt lời, Nhạc Thiên nhoài người ra ban công nhìn thấy một bóng người cao cao đang từ đằng xa chầm chậm chạy tới.
Nhạc Thiên: !!! Sao cậu ta về nhanh thế chứ.
Nhạc Thiên vội vội vàng vàng bỏ gà rán vào túi đựng thức ăn gói kỹ lại giấu ngoài ban công, nhảy vào trong phòng, đóng cửa ban công lại, xác nhận trong phòng không quá là nặng mùi, nhanh chóng ngồi lên giường vờ đau buồn.
Thói quen chạy bộ của Phương Chẩm Lưu đã kéo dài được hai năm, hôm nay hắn chạy khoảng chừng nửa tiếng, trong đầu rối quá không muốn nữa mới vòng trở về, nhanh chóng chạy lên lầu đẩy cửa ra.
Người trong phòng vẫn áo sơmi quần dài, nằm trên giường mắt nhìn thẳng về một điểm nào đó phía trước như không có tiêu cự.
Phương Chẩm Lưu chạy tkhông lâu, không ra mồ hôi nhiều, hắn bước vào đóng cửa lại, đi tới trước mặt Doãn Nhạc Thiên, trầm giọng hỏi: “Tôi có vấn đề gì.”
“Ý cậu là phương diện nào?” Ánh mắt tản mạn của Nhạc Thiên ngưng tụ, rơi vào người Phương Chẩm Lưu, “Con người, hay là game?”
Phương Chẩm Lưu rất không thích vẻ mặt hờ hững không để hắn vào trong mắt này của Doãn Nhạc Thiên, hắn nhịn tức nói: “Game.”
Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Bởi vì con người có vấn đề, cho nên chơi game đánh cũng có vấn đề.”
Phương Chẩm Lưu suýt chút nữa tức nghẹn họng, “Anh!”
“Gọi tôi huấn luyện viên.” Nhạc Thiên mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên độ cong trào phúng mà Phương Chẩm Lưu quen thuộc.
Phương Chẩm Lưu siết chặt hai nắm đấm, khuôn mặt khó nhịn, sau khi hít sâu mấy lần mới hỏi: “Huấn luyện viên, xin hỏi, em có vấn đề gì?”
Nhạc Thiên ngước mặt lên, nét mỉa mai trên mặt rút đi, là một gương mặt nhu hòa lạnh nhạt, do quá trắng, gần như là trắng bệnh, cậu mỉm cười, “Cậu chỉ tin tưởng một mình mình.”
Nhịp thở của Phương Chẩm Lưu hơi ngưng lại, “Tin tưởng mình cũng có lỗi?”
“Tin mình thì không sai, game thủ nhất định phải có tự tin, nhưng “chỉ” tin mình thì sai trăm phần trăm,” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói, “Trước khi đến tôi đã xem hết toàn bộ trận đấu của cậu rồi.”
Sắc mặt của Phương Chẩm Lưu không thể khống chế được hiện lên vẻ kinh ngạc, tất cả các trận của hắn? Vậy thì phải đến mấy trăm trận.
“Bao gồm cả những trận trong hệ thống thanh thiếu niên của cậu, không nhiều, tổng cộng 237 trận,” Nhạc Thiên làm màu rất là nhẹ nhàng, bởi vì thật ra cậu chưa xem trận nào, cậu chỉ nói kết luận ra là được.
Năng lực phân tích game của Doãn Nhạc Thiên max, xem một vài trận là có thể biết được sơ sơ điểm hạn chế của Phương Chẩm Lưu rồi, “Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, cậu có khuynh hướng thi đấu tiêu cực.”
Phương Chẩm Lưu lập tức kiên quyết phủ nhận, “Không thể nào!” Mục tiêu duy nhất khi làm game thủ của hắn là giành được quán quân.
Cho nên khi Doãn Nhạc Thiên nói muốn lấy giải vô địch hắn không cười, hắn cũng cho là mình có thực lực có thể lấy được quán quân.
Nhạc Thiên nói: “Khi cậu bắt đầu chiếm được ưu thế lúc đi rừng, cậu biết lúc sau mình sẽ chơi thuận buồm xuôi gió, hết sức nhẹ nhàng, chỉ huy đồng đội cùng cậu đi vào rừng, giết Đi rừng của đối phương.
Nhưng sau hai mươi phút mà cậu vẫn chưa có ưu thế rõ ràng trong rừng, thì cậu sẽ lập tức cho rằng trận này không thể thắng được, sẽ đưa ra một vài lựa chọn tiêu cực trong vô thức.”
“Trong tiềm thức của cậu, hai mươi phút, cậu không có ưu thế nào, thì trận đó xem như đã bị cậu phán án tử, tất cả những quyết định cậu chọn đều là đang trì hoãn thời gian kết quả thua cuộc đến,” Nhạc Thiên nhìn thấy sắc mặt của Phương Chẩm Lưu càng lúc càng khó coi, tiếp tục lạnh lùng nói ra chân tướng, “Cậu thua rồi chẳng khác nào game kết thúc, cậu hoàn toàn không tin rằng đồng đội có thể giúp cậu thắng.”
Phương Chẩm Lưu gần như là bị Doãn Nhạc Thiên nói đến không còn lời nào để nói, bởi vì những gì Doãn Nhạc Thiên nói hoàn toàn chính xác.
Đúng, hắn không tin đồng đội, hắn gắng gượng làm carry hai năm nay ở KW này, thì bảo hắn làm sao mà tin tưởng được đồng đội của hắn?! Lúc hắn mắc sai lầm, trong cái đội này không có một ai có thể đứng ra nói, hắn cũng rất muốn tin tưởng đồng đội, nhưng chơi game không phải trò chơi tình cảm, thực lực nằm đó, hắn không làm được.
Phương Chẩm Lưu sừng sộ lên, mồ hôi từ hai gò má của hắn lướt xuống, làm hắn thoạt trông không giống một tuyển thủ Esport chuyên nghiệp, mà như một tuyển thủ đánh boxinh vậy, hắn lạnh lùng nói: “Cho nên anh tin Đới Đãng Vân, anh ta dẫn anh thắng sao?”
Thiếu niên thật sự đúng là rất tàn nhẫn, khi hắn tiếp xúc với thế giới này lúc nào cũng là lấy cứng đối cứng, mãi mãi không bao giờ biết dùng ấp ôm mềm mại đối mặt với thế giới.
Có cạnh, có góc vô cùng sắc bén, hắn biết Đới Đãng Vân là cái gai trong lòng Doãn Nhạc Thiên, nên hắn theo bản năng lấy nó phản kích.
Sắc thái trên mặt Nhạc Thiên không đổi, nhưng Phương Chẩm Lưu nhìn thấy ánh mắt của cậu thoắt cái trở nên rất xa xăm, dường như trôi dạt đến một nơi nào đó mà hắn không nhìn thấy.
Cậu khẽ cười cười, nốt ruồi bên mắt trái phút chốc sinh động hơn hắn, cậu cười rất dịu dàng cũng rất thương cảm, “Giống như đồng đội của cậu bây giờ vậy, tôi bị cậu ấy làm hư.”
Nét mặt cậu lúc này rất yếu đuối, hàng mi thật dài hơi phẩy phẩy, có một thoáng qua Phương Chẩm Lưu tưởng rằng cậu sẽ rơi lệ.
Nhạc Thiên đứng lên, chán nản nói với Phương Chẩm Lưu: “Cậu suy nghĩ lại cho kỹ đi, tôi ra ban công hút điếu thuốc.” Cậu từ từ kéo tấm thân gầy gò mở cửa ban công ra rồi nhanh chóng đóng lại, ngỡ như không muốn bị Phương Chẩm Lưu nhìn mặt yếu ớt này của mình vậy.
Trong lòng Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, vọt thẳng vào phòng tắm, hắn rất tức giận, ngay cả khi tắm vòi sen cũng dùng lực bóp đầu của mình.
Như đang nén một đống lửa trong tim mình, sau khi qua loa tắm xong rồi khoác khăn tắm đi ra, ngay khi bước ra phòng tắm, hắn vô thức ngóng ra hướng ban công, phát hiện bóng người cao gầy đó đang đưa lưng về phía mình ngồi khụy ngoài ban công.
Nửa phần dưới ban công là kính đen, Phương Chẩm Lưu chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc đen nhánh, tim hắn không khỏi thắt chặt, chẳng lẽ anh ta đang khóc ngoài đó sao?
Nhạc Thiên ngồi xổm ngoài ban công cạp từng miếng từng miếng gà rán, “May là cậu ta còn phải đi tắm, không thì gà rán nguội hết rồi.”
Hệ thống: “…cậu ăn nhanh lên đi, cậu ta tắm xong rồi kìa!” Đường đường là hệ thống mà lưu lạc đến mức làm đồng lõa ăn gà rán với con voi này, má nó, cuối cùng là tại vì sao?
------oOo------
Danh Sách Chương: