Khi cửa thang máy chầm chậm khép lại, Chu Nguyên Quần cố tình đưa tay đỡ hờ sau lưng Trì Nhạc Thiên. Trước hành vi gần như là tuyên thệ chủ quyền đó, Tần Sinh không khỏi bật cười, Chu Nguyên Quần thật sự đã hơi mất lý trí rồi, chẳng lẽ hắn không biết rằng hắn càng thể hiện rõ sự say mê với Trì Nhạc Thiên thì Trì Nhạc Thiên sẽ càng phiền hơn sao?
Trì Nhạc Thiên có thể chơi đùa Tần Sinh, bởi vì hắn vốn là món đồ chơi trong mắt Trì Nhạc Thiên, Chu Nguyên Quần không đứng đúng vị trí của mình, đối với Trì Nhạc Thiên mà nói là một vấn đề rất nguy hiểm.
Vừa đi vào phòng họp trong lầu năm, Nhạc Thiên lập tức xoay người cho Chu Nguyên Quần một ánh mắt sắc lạnh như băng đá, “A Quần, cậu vừa làm gì?”
Chu Nguyên Quần nở một nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, “Tám chuyện với Tần Sinh thôi, ông chủ nổi giận sao?”
Vẻ mặt Trì Nhạc Thiên không hề dịu xuống, nhếch môi thâm trầm nói: “A Quần, cậu đang ganh tị với Tần Sinh à?”
Chu Nguyên Quần đã sắp không kiểm soát được nét mặt mình, nụ cười vẫn giữ trên mặt song hai mắt hơi tối đi, “Ông chủ, anh mắng tôi vì cậu ta.”
“Đừng vờ vịt,” Ngón tay Nhạc Thiên chỉ xuống đất, lạnh lùng nói, “Nếu như cậu muốn làm con chó của tôi, thì quỳ xuống ngay lập tức, nếu như muốn làm anh em của tôi thì cất cái điệu ghen tuông như oán phụ đó đi.”
Chu Nguyên Quần hoàn toàn không thể giữ được ý cười trên mặt nữa, hắn gượng gạo nói: “Ông chủ xem Tần Sinh là chó sao? Nhưng hình như anh đang chiều cậu ta quá rồi.”
“Chu Nguyên Quần, chuyện của tôi đến lượt cậu xen vào sao?” Nhạc Thiên giơ tay lên định cho hắn một cái tát, nhưng khi đến bên mặt hắn thì dừng lại, chuyển sang chỉ ngón tay vào Chu Nguyên Quần, mạnh tay trỏ trỏ vào không khí hai lần, “Cậu tự suy nghĩ lại xem rốt cuộc thì thân phận của cậu là gì.”
Chu Nguyên Quần đứng tại chỗ, chờ Trì Nhạc Thiên đi vào trong thang máy, khi tiếng thang máy đi lên vang lên mới thấp giọng thì thầm: “Ông chủ, tôi muốn làm chó cho anh, chỉ là anh không muốn mà thôi.”
Nhạc Thiên đứng trong thang máy lồ ng ngực hơi chập trùng, dường như đang thật sự tức giận.
Hệ thống khó hiểu hỏi: “Chu Nguyên Quần thích cậu, cậu tức gì chứ?”
Nhạc Thiên không trả lời, nghiêng mặt nhìn mình trong gương thang máy, đó là khuôn mặt thuộc về Trì Nhạc Thiên, đẹp trai song lại thiên hướng nữ tính, đôi môi rất mỏng, cặp mắt xảo quyệt hơi xếch lên, có thể đa tình cũng có thể rất vô tình.
Hệ thống thấy cậu hồi lâu không lên tiếng, thử gọi: “Nhạc Thiên?”
Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt phẫn hận, “Thích tao thì có ích gì?! Tao bất lực!”
Hệ thống: …thì ra vẫn là do bất lực.
Tần Sinh đang chờ cậu, vóc dáng cao lớn ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn thấy vẻ mặt lanh tanh của Trì Nhạc Thiên, thì đầu tiên là làm ra vẻ vô tội, “Ông chủ…”
Giữa cấp dưới và thú cưng, thái độ của Nhạc Thiên hoàn toàn khác biệt. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt tan đi, bước đến bên cạnh Tần Sinh, một tay nắm cằm Tần Sinh, mỉm cười nói: “Làm nũng?”
Tần Sinh mỉm cười, “Xin lỗi ông chủ, tôi làm Chu tiên sinh tức giận.”
“Chuyện không liên quan tới cậu.” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.
Tần Sinh yên lặng mở to mắt nhìn, con ngươi màu hổ phách gần như trong suốt.
Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Nếu như ai cũng có thể hiểu chuyện như cậu là tốt rồi.”
Tần Sinh nở một nụ cười rất nhạt.
Nhạc Thiên cúi người phủ lên môi hắn, theo độ sâu của nụ hôn từ từ ngồi xuống người Tần Sinh.
Bắp chân Tần Sinh rất rắn chắc, Nhạc Thiên kéo áo sơmi của hắn ra, luồn tay sờ s0ạng cơ bụng rõ ràng của hắn. Nhịp thở của Tần Sinh dần nặng nề, cũng cởi cúc áo vest của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên không phản đối, tách môi ra, tay giơ lên, để Tần Sinh theo bờ vai đường nét đẹp đẽ cởi áo vest của cậu xuống. Nhạc Thiên tiếp tục nhìn thật sâu vào Tần Sinh, Tần Sinh biết ý, ngón tay khéo léo cởi cúc áo sơmi của Nhạc Thiên, xé áo sơmi của Nhạc Thiên ra luôn, cúi người hôn một cái.
Một tay Nhạc Thiên lần về phía Tần Sinh, một tay nắm mái tóc ngắn của Tần Sinh, đầu mũi cậu ngập tràn mùi hương hormone nồng nặc của Tần Sinh, ý thức dần bị lửa nhen, trong đầu bắt đầu cảm thấy hưng phấn, nhưng mà thứ chết tiệt lúc nào cũng im ắng thì vẫn hoàn toàn im ắng.
Loại ý thức này tách bạch với trạng thái của cơ thể khiến cho nội tâm của cậu thấy hơi nôn nóng, ngón tay đang nắm mái tóc ngắn của Tần Sinh từ từ dằn sức. Tần Sinh bật ra một tiếng kêu r3n đau đớn, ngẩng đầu lên tìm tới đôi môi của Nhạc Thiên, dịu dàng song vẫn không thiếu mạnh mẽ gặm c ắn cậu.
Trì Nhạc Thiên dần dần đạt đến cân bằng trong hành vi gặm c ắn lẫn nhau này, bàn tay đang nắm tóc của Tần Sinh đổi thành nhẹ nhàng vuốt v e da đầu Tần Sinh. Tần Sinh thở dài một hơi, bây giờ hắn đã càng lúc càng có thể nắm được nhịp điệu khi ở bên cạnh Trì Nhạc Thiên.
Cả quá trình đó Trì Nhạc Thiên hoàn toàn không có chút phản ứng nào, Tần Sinh rất biết điều vờ như không biết, yên lặng ngồi tại chỗ chờ Trì Nhạc Thiên thong thả đứng dậy, mới dời ánh mắt của mình đi.
Trì Nhạc Thiên cởi qu@n áo bước xuống bể nước, Tần Sinh ngồi sau cậu nhìn, bóng lưng gầy gò da thịt trắng nõn, thoạt trông không khác gì một cậu quý công tử vô hại.
Ai ngờ được đây thực chất là một con rắn độc.
Một con rắn độc bất lực, Tần Sinh thoáng bỡn cợt thầm nghĩ.
Sau khi Trì Nhạc Thiên tắm rửa xong, thì đuổi Tần Sinh xuống tắm, nằm trên giường thưởng thức cơ bắp cường tráng đẹp đẽ của Tần Sinh. Sau khi cả hai tắm xong một cao một thấp nằm trên giường, Nhạc Thiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tần Sinh, người đồng đội bị cậu ngộ sát tên gì?”
Tần Sinh thót trong lòng, thấp giọng nói: “Đàm Quốc Cường.”
Nhạc Thiên: “Ai bảo lãnh cậu ra ngoài?”
Tần Sinh đưa ra lời giải thích đã chuẩn bị từ trước, “Đội trưởng của tôi.”
Nhạc Thiên: “Có bồi thường tiền không?”
Tần Sinh im một chốc, trả lời: “Có bồi thường, tám trăm ngàn.”
Nhạc Thiên: “Tám trăm ngàn ít quá, cho thêm chút đi.”
Tần Sinh hơi run run, thấp giọng đáp: “Vâng, tiền ông chủ phát cho tôi… tôi cho gia đình họ hết.”
Nhạc Thiên hờ hững nói: “Cho gần đủ là được rồi, đừng cho quá nhiều, nhiều tiền quá, trái lại sẽ tạo ra hậu quả xấu.”
Tần Sinh lại ngẩn ra, “Được.”
Vì chuyện ngày hôm đó mà Chu Nguyên Quần bị Trì Nhạc Thiên ngó lơ hết mấy hôm. Trong mấy ngày đó hắn đều đi làm với Tả Ninh Thiên, ít đến cao ốc hơn. Tả Ninh Thiên hẹn hắn uống rượu trong một nhà hàng Nhật, đầu tiên là để cảm ơn hôm nọ hắn tha cho mình một mạng, chém một đao vào eo vẫn lời hơn chém một chân nhiều.
Chu Nguyên Quần nâng chung rượu lên cụng với chung rượu của Tả Ninh Thiên, cười nhẹ nói: “Cùng là người làm cho ông chủ cả, giúp đỡ nhau cũng là chuyện phải làm.”
“Tính tình của ông chủ tôi thật sự không chịu nổi, may là bữa đó có cậu,” Tả Ninh Thiên thở dài một hơi, lắc đầu nói, “Nói thật, giờ tôi hơi muốn lui về.”
Tay Chu Nguyên Quần dừng lại, nhíu mày nói: “Ý chú là sao?”
Mặt già của Tả Ninh Thiên đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Bà xã tôi… mới bầu đứa nữa.”
“Đứa nữa? Lão Tả, chú… chú đúng là gừng càng già càng dai.” Chu Nguyên Quần nhìn Tả Ninh Thiên hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt khó tin, “Vậy vợ chú có sinh được không?”
Tả Ninh Thiên vỗ đùi, “Tôi cũng tưởng là bà ấy không sinh được nữa đấy, ai mà ngờ vậy đâu. Sản phụ lớn tuổi lại còn cao huyết áp, tôi cứ phải ngày ngày lo lắng đề phòng, mà bà ấy nhất định phải sinh, đứa lớn ở nước ngoài rồi nên nhớ suốt thôi, không giữ là không chịu đâu, cãi nhau mãi.”
Chu Nguyên Quần cười khẽ, “Tôi có biết vài chuyên gia khoa phụ sản để tôi giới thiệu cho chú.”
Tả Ninh Thiên chắp tay, lại kính cho Chu Nguyên Quần một chung rượu, “Cảm ơn cậu.”
Chu Nguyên Quần cũng thuận thế đó uống một hớp.
Qua ba lần rượu, Tả Ninh Thiên nấc hơi rượu, vừa đỏ mặt vừa khoát tay nói: “Cậu em Chu này, tôi nói, nói thật nhé, bên cạnh ông chủ, tôi, tôi chỉ nể cậu thôi! Tên Lâm, Lâm Phác trước kia ấy, mẹ nó cái thằng mắt toét, khó ưa!” Tả Ninh Thiên đập bàn một cái, chén bát trên bàn lắc lư theo, Chu Nguyên Quần ngồi thẳng người hơi ngửa ra sau để tránh giọt rượu bắn, xoay xoay chung rượu trong tay cười nhạt không nói gì.
Tả Ninh Thiên tiếp tục lớn giọng nói: “Cơ mà thằng Tần, Tần Sinh đấy là sao, có chuyện gì vậy, ông, ông chủ đi đâu cũng dẫn, dẫn nó theo, tôi nói cậu này cậu Chu, cậu không, không được coi, coi thường nó đâu,” Ông vỗ vỗ lồ ng ngực, “Mấy lời này, lời này đều là lời từ đáy lòng của tôi đấy, hức, bọn tôi cũng đã quen qua lại với cậu rồi, đừng thay, đừng… thay đổi… thật đấy…” Tả Ninh Thiên vừa phất tay vừa gục đầu xuống bàn rượu.
Chu Nguyên Quần liếc ông một cái, nâng chung rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, chậm rãi đứng dậy, vừa mang giày vừa soi gương sửa sang lại cà vạt, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, Tần Sinh thay thế hắn? Cậu ta xứng sao?
Trì Nhạc Thiên ngó lơ Chu Nguyên Quần, Chu Nguyên Quần cũng không cố tình sáp đến làm mình khó chịu, nhẩm thấy Trì Nhạc Thiên cũng giận gần đủ rồi, Chu Nguyên Quần mới chạy đến Trì trạch đón cậu.
Đã chừng mấy ngày tài xế không thấy Chu Nguyên Quần, ” Chào buổi sáng Chu tiên sinh.”
Chu Nguyên Quần tâm trạng rất tốt gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Tám giờ rưỡi, Trì Nhạc Thiên đi ra, bên trái là Tần Sinh, bên phải là Lâm Y đi theo cùng, Lâm Y kéo tay Trì Nhạc Thiên ríu ra ríu rít nói chuyện, chiếc mũi đáng yêu nhăn lại, “Anh Thiên, anh đi với em đi mà, chỉ một lần thôi, được không?”
Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: “Vũ hội của mấy đứa nhỏ tụi em, anh đi không hợp đâu.
Lâm Y ôm cánh tay Nhạc Thiên không chịu buông, dậm chân nói: “Tụi bạn em ai cũng có bạn trai theo, vậy em làm sao bây giờ?” Cô hơi đảo mắt, liếc mắt sang Tần Sinh, hất cằm lên nói: “Hay là anh cho em mượn anh vệ sĩ đẹp trai đi.”
Nhạc Thiên bật cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Nguyên Quần phong độ ngất ngây, chỉ chỉ vào Chu Nguyên Quần nói: “Cho em mượn A Quần nhé, Tần Sinh là vệ sĩ của anh, cậu ta rời khỏi anh, anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Chu tiên sinh cũng được đó,” Lâm Y cười nói, “Chu tiên sinh cũng rất đẹp trai.”
Chu Nguyên Quần híp mắt cười nói: “Cô chủ, tôi e là mình không được rồi, tôi không biết khiêu vũ.”
Lâm Y vẻ mặt sụp đổ, “Anh Thiên…”
“Được rồi được rồi, ” Nhạc Thiên giơ một tay trước mặt Lâm Y làm tư thế dừng lại, “Nói chung là em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tìm một người vừa đẹp trai vừa biết nhảy đi vũ hội với em, được chưa?”
Lâm Y gật đầu thật mạnh, “Vậy anh không được quên nhé, thứ sáu đó.”
Nhạc Thiên đau đầu nói: “Không quên.”
Sau khi lên xe, Nhạc Thiên chỉ biết lắc đầu, “Tốt nghiệp đại học rồi còn tổ chức vũ hội gì không biết.”
Chu Nguyên Quần quay đầu lại cười nói: “Mấy trường đại học nghệ thuật kiểu của em ấy lúc nào cũng phong phú hơn bình thường mà.”
Nhạc Thiên: “Làm nghệ thuật đúng là phiền thật.”
Hai người nói chuyện với nhau bằng thái độ hết sức tự nhiên, cứ như là sự xa cách mấy ngày trước không hề có vậy.
Tần Sinh làm hết chức trách ngồi một bên lặng im không nói.
“A Quần, chuyện bên lão Tả đã xong hết chưa?” Nhạc Thiên vừa vỗ đùi Tần Sinh vừa hỏi.
Chu Nguyên Quần quay mặt sang, tươi cười đáp: “Hôm nay đã xong hết rồi, không có vấn đề gì cả.”
Nhạc Thiên gật đầu, “Vậy chắc dạo gần đây cậu không có việc gì.”
Chu Nguyên Quần mỉm cười nói: “Đúng vậy, ông chủ có dặn dò gì sao?”
Nhạc Thiên nói: “Cậu dạy dỗ Tần Sinh làm việc đi.”
Nụ cười Chu Nguyên Quần thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã tươi tắn trở lại, “Được thôi, có điều Tần Sinh là vệ sĩ của anh, chẳng phải anh nói là nếu cậu ta rời khỏi anh, anh sợ mình không an toàn sao?”
Nhạc Thiên cũng cười cười, “Tên Bashung lần trước cậu nói ấy, điều cậu ta qua đây đi.”
Chu Nguyên Quần cụp mắt xuống, “Vậy Tần Sinh còn ở nhà anh không?”
Nhạc Thiên bật cười, “Cậu ta không ở nhà tôi còn đâu nữa?” Rồi quay mặt sang Tần Sinh hỏi: “Cậu có chỗ để đi không?”
Tần Sinh: “Không có, chỉ có chỗ ông chủ thu nhận tôi thôi.”
Nhạc Thiên: “Nghe chưa?”
Chu Nguyên Quần cười “vâng” một tiếng, quay mặt sang, tay nửa che mặt, vẻ sắc lạnh tối tăm trên mặt gần như sắp không kiềm được. Trên ghế sau, Trì Nhạc Thiên và Tần Sinh vẫn còn nói chuyện, tiếng rất nhỏ, nói nói một lúc, rồi tiếng nói chuyện biến thành tiếng hôn hít.
Chu Nguyên Quần có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đôi môi mỏng đỏ tươi của Trì Nhạc Thiên bị Tần Sinh hôn đến gần như nhỏ máu.
Tới tòa cao ốc, Trì Nhạc Thiên một mình đi tới, Tần Sinh ở lại đi theo Chu Nguyên Quần. Nụ cười trên mặt Chu Nguyên Quần lập tức biến mất không còn tăm tích ngay sau hai người tiến vào văn phòng, khi quay mặt sang vẫn là vẻ cười híp mắt, “Tần Sinh, ông chủ coi trọng cậu, cậu phải cố gắng làm việc nhé.”
Tần Sinh chắp tay sau lưng, trên mặt cũng nở nụ cười, “Tôi sẽ chăm chỉ học.”