Điều mà trong lòng hắn thật sự không buông bỏ được đó là rốt cuộc trước đây hắn là một người như thế nào? Trong trí nhớ của hắn có những gì? Là vui vẻ hay đau khổ? Tại sao hắn lại nằm trong quan tài? Hắn là khởi tử hoàn sinh hay là còn điều gì khác.
Điều đó có lẽ chỉ có thể tìm ra được thông qua phụ thân của Mạnh Nhạc Thiên.
Từ sâu xa trong thế gian này đã có duyên số dẫn đường cho hắn đến đây.
Tuyết Vô Ngã nhìn về phía Mạnh Nhạc Thiên đang cười híp mắt, thực ra hắn đã thấy khát từ lâu lắm rồi, có điều ngại thương thế của Mạnh Nhạc Thiên nên vẫn luôn kiềm chế. Chân của Mạnh Nhạc Thiên đã khỏi rồi, nhanh hơn người bình thường rất nhiều, sự bảo dưỡng của Quỷ Y và Lâm Phiên đối với cậu không phải uổng phí.
Nhạc Thiên nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh một tia sáng của Tuyết Vô Ngã.
Kiểu ánh sáng đó trên vẻ mặt của Tuyết Vô Ngã hấp dẫn vô cùng, cho dù là Mạnh Nhạc Thiên trước giờ chỉ tán tỉnh cô nương xinh đẹp cũng phải thẳng mắt.
Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Ta muốn…”
Nhạc Thiên đã tự động tiến lên trước, kéo cổ áo của mình ra, lộ ra một đoạn gáy trắng như trứng gà bóc.
Tuyết Vô Ngã vốn chỉ có ý muốn cắn đầu ngón tay Nhạc Thiên, chỉ cần một chút vị ngọt để xoa dịu là đủ rồi. Nhưng đoạn gáy trắng nõn nà đó mảnh khảnh cao dài, trắng đến gần như trong suốt, mạch máu màu xanh tím giấu dưới da đập lên, dẫn dụ Tuyết Vô Ngã tới gần.
Tuyết Vô Ngã là một con người rất giỏi khắc chế bản tính, hắn là cho là như vậy.
Răng nhọn cắt da thịt, mùi máu tươi thơm ngọt tràn ra từ cần cổ, môi của Tuyết Vô Ngã vừa chạm được vào mùi vị đã không được thưởng thức chừng mấy ngày nay, lập tức có phần khó kiểm soát, nặng nề m*t một cái.
Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng.
Tuyết Vô Ngã nghe thấy tiếng kêu đó, đáng lý hắn nên dừng lại nhưng hắn đã không dừng được, thậm chí môi lưỡi càng dùng sức lớn hơn để m*t, hai tay đã vô thức ôm sát vòng eo của Mạnh Nhạc Thiên. Cơ thể của hắn nóng hết cả lên, kể từ khi bước ra từ trong quan tài đến giờ hắn chưa từng có cảm giác sống động đến thế, dường như tới khoảnh khắc này hắn mới thật sự sống lại.
Nhạc Thiên không chịu nổi, túm lấy mái tóc dài của Tuyết Vô Ngã kêu lên: “Tuyết Vô Ngã! Mau dừng lại!”
Nghe thấy tiếng đó, Tuyết Vô Ngã cuối cùng cũng ngừng lại, môi hắn run rẩy rời khỏi cổ Mạnh Nhạc Thiên. Nhạc Thiên lập tức đưa một tay che lên vết thương trên cổ, hét lớn: “Đau chết đi mất!”
Ánh mắt của Tuyết Vô Ngã dời lên mặt Mạnh Nhạc Thiên, Mạnh Nhạc Thiên vẫn còn xõa tóc, khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ nhăn thành một nắm, đôi môi đỏ tươi chói lóa như màu máu của cậu, vẫn còn đang kêu đau.
Tuyết Vô Ngã buông tay ra, thấp giọng nói: “Không hiểu sao ban nãy, ta thấy hơi khó khống chế bản thân.”
Nhạc Thiên ôm vết thương cố sức chớp chớp nước mắt trong mắt, chớp đến mấy lần con mắt mới gắng gượng rặn ra được chút nước mắt, “Ngươi đối xử với bằng hữu như thế, thì chẳng mấy chốc nữa sẽ thiếu đi một người bằng hữu.”
Tuyết Vô Ngã rất xấu hổ, cũng rất lấy làm lo lắng, bởi vì hắn bây giờ chỉ có một người bằng hữu là Mạnh Nhạc Thiên.
Cách hắn biểu đạt tâm trạng xấu hổ rất đơn giản, cầm thanh kiếm bên cạnh đặt lên tay Mạnh Nhạc Thiên, nói với Mạnh Nhạc Thiên: “Ngươi trả lại cho ta một kiếm.”
Nhạc Thiên ngây ra: “Ngươi cắn ta một cái, lại muốn ta trả ngươi một kiếm? Nếu như ngươi đi làm kinh doạnh, chắc chắn sẽ đền đến mức không khai trương nổi.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Ta cắn ngươi như vậy, nếu như không dừng lại kịp, ngươi có thể mất mạng, ngươi đâm ta một kiếm, ta chưa chắc đã chết, nên thực ra vẫn là ta nợ ngươi.”
Thanh kiếm trên tay rất nhẹ, Tuyết Vô Ngã rất nặng tình nghĩa.
Hắn là một cao thủ tuyệt đỉnh như thế, có lẽ trên đời này đã không còn ai có kiếm pháp có thể vượt qua được hắn, mà hắn lại đối xử với “bằng hữu” tốt đến vậy.
Dẫu là Mạnh Nhạc Thiên du hí nhân gian thì cũng sẽ thu lại một ít tâm tư bỡn cợt với kiểu người như này, cậu trả thanh kiếm trong tay lại cho Tuyết Vô Ngã, “Đã là bằng hữu, thì sẽ không tính toán rõ ràng như thế.”
Tuyết Vô Ngã nhận lại kiếm, trên mặt nở nụ cười, “Được.”
Hai người rửa mặt chải đầu xong xuôi, cùng nhau ngồi trên chiếc giường trúc màu xanh biếc, Nhạc Thiên lấy tấm gương cổ trộm được từ chỗ Gia Cát Thanh ra.
Bóng người soi trong gương không quá sắc nét, mờ mờ ảo ảo, hình ảnh mờ nhạt hơi biến dạng, Nhạc Thiên làm mặt quỷ với tấm gương, người trong gương có phần buồn cười hơn do bị thay đổi hình dạng.
Nhạc Thiên nói: “Ta nhìn trái nhìn phải, điểm đặc biệt của cái gương này e cũng chì là người trong gương trông hết sức tuấn tú mà thôi.”
Cậu xoay gương sang Tuyết Vô Ngã, trên mặt gương mờ nhạt lập tức hiện lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Tuyết Vô Ngã nhìn thấy mặt của mình thì chợt run run, ngoại trừ trong đôi mắt của Mạnh Nhạc Thiên, thì hắn chưa được nhìn thấy bộ dáng của mình một cách rõ ràng như vậy.
Giống như cái tên Tuyết Vô Ngã này, khiến hắn cảm thấy rất xa lạ, đây là hắn sao?
Tuyết Vô Ngã cầm chiếc gương đó ngẩn ngơ.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, cái gương cổ này cuối cùng là đạo cũ quan trọng mở khóa cái gì thế? Bảo tàng hay là bí tịch?”
Hệ thống: “Nước quá sâu, gió quá lớn, mấy người không có thực lực bớt nói đi!”
Nhạc Thiên: “…mày khai thật đi có phải mày coi thứ gì xấu đúng không?”
Hệ thống: “Nơi phồn hoa hoa mắt người, không có năng lực thì đừng lòi mặt ra!”
Nhạc Thiên: “…đừng ép tao ra đòn sát thủ.”
Hệ thống: “Ôi, trời sinh vẻ ngông nghênh, mấy người đừng sĩ diện với tui!”
Nhạc Thiên: “…mày ép tao đấy.”
Nhạc Thiên bắt đầu thở gấp trong đầu hơn hai phút, nhưng hệ thống lại hoàn toàn không bị dao động, “Cậu kêu đi, cậu kêu rách cổ họng cũng không ai quan tâm đ ến cậu.”
Nhạc Thiên: “…” Hệ thống tiến hóa rồi, thật sự tiến hóa rồi.
Hệ thống đã tìm ra được điểm gửi gắm tinh thần đích thực của nó trong thế giới sến súa, không có gì đáng lo, “Chỉ cần cậu bé còn nghị lực, thì đến đâu cũng là phái thực lực!”
Nhạc Thiên: …mẹ tui bị gì rồi…
Trong góc nhìn của Tuyết Vô Ngã, Mạnh Nhạc Thiên đang cùng hắn thả hồn đi xa, hắn đặt tấm gương cổ xuống, nói: “Ta cũng không biết tấm gương này có gì kỳ lạ.”
Nhạc Thiên: “Không sao, sớm muộn gì cũng có người tìm đến cửa nói bí mật của cái gương cổ này cho chúng ta thôi.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Đúng, chỉ cần bọn họ còn cần nó.”
Nhạc Thiên thở dài, vẻ mặt ảo não nói: “Lúc ta trộm cái gương này không hề nghĩ rằng nó sẽ mang đến nhiều rắc rối như vậy.”
Tuyết Vô Ngã mỉm cười, “Mà ngươi lại rất thích rắc rối.”
Vẻ mặt Nhạc Thiên quét đi ảo não, cậu vốn đang giả vờ, vẻ mặt sáng ngời nói: “Đúng thế, ta cứ thích kiếm rắc rối cho mình, không thì cuộc sống sẽ nhàm chán lắm.”
Rắc rối của Tuyết Vô Ngã là gì? Là quá khứ mịt mờ, là hoang mang vô cớ, hồi ức hẳn không quá tốt đẹp, đó là trực giác của Tuyết Vô Ngã.
Có điều đúng như lời Mạnh Nhạc Thiên nói, cuộc sống không có chút rắc rối, thế chẳng nhàm chán quá sao?
Trước khi Lâm Phiên đi đã để lại đầy đủ khẩu phần lương thực cho Mạnh Nhạc Thiên, sống trong núi, tất cả mọi thứ đều được lấy từ núi, Nhạc Thiên buông tay mặc kệ, nói với Tuyết Vô Ngã: “Tuyết huynh, ta vừa nhìn đôi tay này của ngươi là biết ngay đây là nguồn tốt để rửa tay nấu canh rồi.”
Tuyết Vô Ngã liếc nhìn tay mình, ngón tay dài hơn người bình thường, xòe lòng bàn tay ra, tái nhợt không có màu máu, hắn gật đầu tán thành: “Ta cũng lờ mờ nhớ mình rất biết nấu nướng.”
Nhạc Thiên vỗ tay, “Tốt quá, ta mong chờ lắm.”
Trong những ngày trên đường chạy trốn, cả ngày Nhạc Thiên ăn vào miệng uống vào miệng đều do Tuyết Vô Ngã đem đến cho cậu. Năng lực sinh tồn dã ngoại của Tuyết Vô Ngã cao hơn cậu rất nhiều, mấy cây cỏ dại trông không mấy khác nhau hắn cũng có thể phân biệt được rõ ràng cây nào để làm hương liệu nướng thỏ cây nào để làm hương liệu nướng cá.
Ngộ nhỉ, trước giờ Nhạc Thiên còn chẳng biết là hương liệu nướng thỏ với nướng cá là khác nhau nữa cơ.
Đằng sau tầng một của nhà trúc là một nhà bếp nhỏ, căn bếp nhỏ chất đầy gạo, bột, ngũ cốc và dầu, có cả thịt khô, thậm chí còn có vài hũ rượu trái cây thơm nức.
Lâm Phiên là một người rất biết hưởng thụ.
Nhạc Thiên thở dài nói: “Nếu như sư tỷ của ta hơi hơi dịu dàng một tí thôi, thì ta đã đồng ý thành thân với tỷ ấy rồi.”
Tuyết Vô Ngã đang đổ gạo, hắn múc một gáo nước để vo gạo, vẻ mặt hơi kinh ngạc, “Ngươi thành thân với Lâm cô nương?”
Nhạc Thiên ngồi chồm hổm bên cạnh nhặt một miếng thịt ba chỉ khô bỏ vào miệng, không mấy để tâm nói: “Ây, tiếc nỗi ta lam nhan họa thủy, làm tỷ ấy quyết một lòng với ta, cao tuổi rồi còn phải bảo vệ ta, tội lỗi tội lỗi.”
Trong mắt của Tuyết Vô Ngã, mái tóc đen nửa ướt của Mạnh Nhạc Thiên rối tung, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn nà, trên cổ còn mang vết thương đo đỏ, rất giống một cô dâu nhỏ vừa qua tân hôn mới xuống giường.
Tuyết Vô Ngã cảm thấy lời cậu nói rất buồn cười, thế là hắn cũng cười.
Bởi hắn vốn là một người thích cười, Nhạc Thiên lại không thấy kinh ngạc, trong lòng từ bi nghĩ: Gì mà kiếm khách vô địch thiên hạ chứ, là một tên ngốc mà thôi.
Tài nghệ của Tuyết Vô Ngã gặp thất bại nặng nề trong căn bếp nhỏ này, bởi hắn hoàn toàn không biết xử lý một đống nguyên liệu nấu ăn nên như thế nào, mờ mịt nhìn thoáng qua Mạnh Nhạc Thiên.
Mạnh Nhạc Thiên cũng mờ mịt nhìn lại hắn, “Tuyết huynh?”
Tuyết Vô Ngã: “Mạnh huynh.”
Nhạc Thiên: “Không lẽ ngươi…”
Tuyết Vô Ngã đưa tay mình ra, rất ngượng ngùng nói: “Hình như ta không biết nấu ăn thì phải.”
Nhạc Thiên kinh ngạc cất cao giọng, “Ngươi không biết nấu ăn?!”
Vốn Tuyết Vô Ngã cảm thấy mình không biết nấu ăn không phải là chuyện kỳ lạ gì lắm. Nhưng nghe Mạnh Nhạc Thiên réo lên như vậy, tự nhiên lại cảm thấy mình không biết nấu ăn thật sự là một tội lỗi ngập trời.
“Ta… có thể thử xem sao.” Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói.
Đôi tay của Tuyết Vô Ngã dù là thỏ hay cá nướng thì đều là hàng đầu, nên Nhạc Thiên hoàn toàn không thể tin được món rau dại xào thịt khô đen như mực trong nồi là tác phẩm của Tuyết Vô Ngã. Cậu trố mắt ngoác mồm thốt lên: “Ngươi không phải Tuyết Vô Ngã, ngươi là ai?”
Tuyết Vô Ngã cười khổ nói: “Ta cũng rất mong mình không phải Tuyết Vô Ngã.”
Hắn vừa nghe thấy cái tên đó, đã cảm thấy vừa xa lạ vừa khó chịu.
Nhạc Thiên choáng cả váng, mùi khét khắp phòng sặc người không chịu nổi, khói trắng lượn lờ quanh hai người tưởng đâu lạc đến tiên cảnh, cơ mà là tiên cảnh làm cho người ta không nhịn cơn ho khan, Nhạc Thiên vừa ho vừa chạy ra ngoài.
Tuyết Vô Ngã không ho, hắn nhìn một cục đen thui trong nồi ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhạc Thiên chạy ra ngoài nhưng Tuyết Vô Ngã còn ở bên trong, vội vàng kéo hắn ra ngoài, “Xác sống cũng đính theo một chữ sống mà, ngươi ở trong đó không sợ chết sặc hả?”
Tuy rằng Tuyết Vô Ngã không sợ bị sặc chết, nhưng mặt hắn thì sợ khói, cả khuôn mặt anh tuấn bị hun đen mất nửa.
Nhạc Thiên nhìn thấy phụt một tiếng bật cười, nói với hắn: “Đi ra suối rửa đi, mặt đen thui rồi kìa,” sau đó lại lắc đầu, nói như ông cụ non: “Trong nhà không có nữ đúng là không ổn.”
Tuyết Vô Ngã mỉm cười, rất tốt tính đi ra suối rửa mặt.
Ao nước suối này nhìn rất cạn, cũng rất trong, suối nước rất yên tĩnh, Tuyết Vô Ngã nằm nhoài bên dòng suối nhìn thấy khuôn mặt của mình, rõ hơn khi nhìn vào gương cổ một chút.
Càng rõ, Tuyết Vô Ngã lại càng mờ mịt, đây là hắn sao? Vì sao… hắn lại không hề có hảo cảm với mặt của mình, lại chỉ cảm thấy xa lạ phiền chán…
Tuyết Vô Ngã chậm rãi nhắm hai mắt lại, nỗ lực lấy khuôn mặt này làm chìa khoá mở cửa cho hồi ức, hòng muốn nhớ lại tí ti gì đó.
Không nhớ ra được.
Trong trí nhớ ngoại trừ mùi máu tươi, thì còn sót lại gì nữa.
Tuyết Vô Ngã mở mắt ra, lại đối mặt với gương mặt trên mặt suối, trắng xám không sức sống, hắn hơi cười, phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt trên mặt suối không thân thiết, sát khí. Hắn không có sát ý, lại sát khí đầy người.
Lúc này, trên mặt suối lại xuất hiện một gương mặt khác, một khuôn mặt ôn hòa động lòng người khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã thích, ý cười dịu dàng, “Tuyết huynh, ngươi làm gì thế, bị gương mặt đẹp trai của mình mê hoặc à?”
Tuyết Vô Ngã ngẩng mặt lên, nhìn Mạnh Nhạc Thiên đang khom lưng phía sau hắn, “Mặt của ta đẹp trai lắm sao?”
Bất kể nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì Nhạc Thiên đều cảm thấy mặt của Tuyết Vô Ngã đẹp một cách xuất sắc, rất có tính xung kích, gật đầu nói: “Cực kỳ đẹp trai, nữ hiệp trên giang hồ chắc chắn sẽ chọn ngươi làm mỹ nam tử số một võ lâm.”
Tuyết Vô Ngã quay mặt sang, vốc một nắm nước suối lên rửa mặt, sau khi bụi khói đen trên mặt sạch hết hắn mới thấp giọng nói: “Vậy thì ta nên đi ra ngoài.”
Nhạc Thiên sửng sốt, “Đi ra ngoài?”
Tuyết Vô Ngã nói: “Ta đưa ngươi trở về nhà, ngươi cũng chiêu đãi ta rồi, ta rất cảm kích, giờ ta phải đi.”
Nhạc Thiên: “Nhanh như vậy?”
Tuyết Vô Ngã gật đầu đứng lên, quá khứ của hắn như một đám sương mù, cuộc sống mang theo sương mù cảm giác chẳng mấy thoải mái.
Nhạc Thiên cũng thẳng người lên, “Vậy ta đi cùng ngươi.”
Tuyết Vô Ngã: “Ngươi ở lại đi, ngươi có một ngôi nhà rất đẹp, còn có một sư tỷ rất tốt, cái này đã rất tốt, không cần đi theo ta, nếu như ta tìm được mình, thì vẫn sẽ tìm lại người bằng hữu là ngươi.”
Nhạc Thiên cười híp mắt nói: “Không phải ngươi vừa mới nói đó sao, ta rất thích rắc rối.”
Tuyết Vô Ngã hơi run.
Nhạc Thiên thở dài nói: “Tính ta đáng khinh bẩm sinh mà (1).”
Tuyết Vô Ngã: “Đừng nói như vậy.”
Nhạc Thiên: “Đáng khinh là một từ hay, càng đáng khinh thì xương càng khó bẻ.”
Tuyết Vô Ngã cười, Nhạc Thiên cũng cười, “Sau khi đi ra ngoài, mọi chuyện không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nhớ một điều, đừng cười. Ngươi cười lên đẹp trai quá sẽ cướp mất danh tiếng của ta.”
Khóe môi Tuyết Vô Ngã thoáng hạ xuống trong nháy mắt song vẫn không kiềm được cười, Mạnh Nhạc Thiên thật sự là một người rất giỏi làm người ta thấy vui. hắn không hiểu, Mạnh Nhạc Thiên thú vị như vậy, cho dù có bị cậu trộm một hai thứ, thì cũng có gì để phải so đo với cậu đâu chứ?
__
(1) tính ta đáng khinh bẩm sinh mà: gốc là 我就是个天生的贱骨头
贱骨头 – tiện cốt đầu, nghĩa là người không biết tự trọng, không biết điều.