Cả hai đều rất quờ quạng, hàm răng cắn đầu lưỡi gập ghềnh trắc trở, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (1).
Triệu Tân nguyên tưởng rằng hôn một nam tử trong lòng phần nào thấy chướng ngại, nhưng vừa dính vào Vân Nhạc Thiên miệng, hắn lại không nỡ buông ra, tại sao đôi môi của một người lại có thể vừa mềm vừa ngọt đến thế, cứ ngỡ như là đường là mật?
Hai người dính lấy nhau hôn mãi một lúc, Nhạc Thiên cảm giác đầu lưỡi mình sắp bị Triệu Tân m*t đến tê rần rồi, Triệu Tân mới chịu dứt, Triệu Tân buông cậu ra là bởi vì hắn đã có phản ứng, giữa ban ngày mà như thế khiến hắn hơi xấu hổ, mặt hồng lên: “Sau này đệ đừng nói những lời như thế nữa, muốn thế nào ta cũng chiều theo đệ, cũng đừng trêu chọc ai khác.”
Nhạc Thiên li3m li3m bờ môi hơi sưng, nằm trên đầu gối Triệu Tân khều khều cằm Triệu Tân, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ phu đây là bán thân vì Hầu phủ?”
Triệu Tân liếc nhẹ cậu, ôn hòa nói: “Đệ muốn nói sao thì nói, chỉ cần cho ta biết, đệ có đồng ý hay không?”
Trong lòng Nhạc Thiên đã vui đến nở hoa rồi, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, “Được rồi, cứ thử trước đi đã, không hài lòng để ta còn tìm người khác.”
Triệu Tân im lặng một lúc, “Phu thê với nhau cần phải thấu hiểu hòa hợp.”
Nhạc Thiên suýt chút nữa phọt ra, “Tỷ phu, huynh thay đổi nhanh quá vậy?” Mới thế đã nhảy lên phu thê rồi.
Triệu Tân nghiêm túc nói: “Đây không phải chuyện đùa.”
Con người như Triệu Tân ấy, một khi đã xác định được mục tiêu là sẽ nhanh chóng hạ quyết tâm, thẳng tiến không lùi, không bao giờ có chuyện dây dưa dài dòng.
“Đợi mùa xuân năm sau ta giành được thêm quân công, lên cầu Hoàng thượng một đạo thánh chỉ, cũng phải cưới hỏi đàng hoàng mới được.” Triệu Tân nghiêm túc nói, nét mặt không có gì là đùa cợt.
Nhạc Thiên sắp xỉu đến nơi, “Chẳng phải huynh nói nam tử với nhau là làm trái với âm dương à?”
Triệu Tân gật đầu, “Cho nên sau này đệ đừng nghĩ đến chuyện tìm nam tử khác.”
Ý là chỉ có mấy người là ngoại lệ thôi ấy hả? Anh rể thật thà, mà là người chơi hệ tiêu chuẩn kép (2), Nhạc Thiên đảo mắt một vòng, nhào vào bả vai Triệu Tân, ghé đến bên tai hắn nói: “Tỷ phu, lúc trước Cát Thành Du đùa bỡn ta, huynh xem…”
Hệ thống: …con voi này bắt đầu lật lại nợ cũ rồi.
Triệu Tân nhíu nhíu mày, “Ta đánh hắn ta một trận?”
“Được được,” Nhạc Thiên hưng phấn nói, “Đánh hắn, đánh gãy một chân hắn, huynh không biết đâu, hắn nhào về phía ta, còn nói muốn đè ta ra làm, lúc đó ta sợ lắm luôn…”
Hệ thống đã được tận mắt chứng kiến Nhạc Thiên hành hung Cát Thành Du, bây giờ đang vô cùng sợ hãi, hệ thống dám chắc trăm phần trăm là sau khi Nhạc Thiên hoàn thành xong nhiệm vụ trừng phạt nhất định sẽ quay về trả thù liên minh, lập tức run lẩy bẩy.
Triệu Tân đen mặt, vỗ vỗ vai Nhạc Thiên, “Tỷ phu đánh gãy hai chân hắn.”
Khi Triệu Nguyên Thành bưng đồ ăn đến thì vẫn còn nơm nớp lo sợ, thấy Triệu Tân và Nhạc Thiên ngồi cạnh nhau thân thân mật mật vui vẻ nói chuyện, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng vui bớt.
Vừa dọn chén đũa vừa cười nói: “Thế này là được rồi, tiểu hầu gia không còn giận nữa ạ?”
Triệu Tân liếc hắn một cái, nghiêm nghị nói: “Nói chuyện thì nói chuyện đi, ngả ngớn như thế làm gì?”
Triệu Nguyên Thành sững người đứng tại chỗ.
Nhạc Thiên cười híp mắt nhìn Triệu Nguyên Thành, chớp chớp mắt nói: “Đừng để ý đến hắn.”
Triệu Tân rất không đồng ý liếc nhìn cậu, “Nhạc Thiên, đệ đã hứa với ta rồi.”
“Nói một câu cũng không được hay sao? Tỷ phu, ta thấy huynh cũng đâu phải kiểu người bá đạo như vậy đâu.” Nhạc Thiên nhận đũa trong tay Triệu Nguyên Thành, “Huynh đọc mớ sách thánh hiền đó làm gì rồi không nói lý như thế?”
Triệu Tân cụp mắt nói: “Nguyên Thành là người đã thành gia rồi.”
“Cho dù hắn có thành gia hay không, thì ta cũng không có ý với hắn.” Nhạc Thiên tùy ý đáp.
Triệu Nguyên Thành đứng nghe mà đầu óc mơ hồ, lại thoáng nhận ra gì đó, tiểu hầu gia thích nam nhân? Tướng quân nghĩ hắn với tiểu hầu gia? Chẳng trách trước đó tướng quân nổi giận như vậy, Triệu Nguyên Thành nhất thời tứa mồ hôi lạnh, dở khóc dở cười giải thích: “Tướng quân ngài nghĩ gì vậy, thuộc hạ với tiểu hầu gia, có tám cái sào tre cũng không tới được.”
“Không phải là nói ngươi.” Triệu Tân liếc Nhạc Thiên một cái không rõ ràng, hắn lo chủ yếu là Vân Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên gửi tặng hắn một ánh mắt khinh thường rõ to, nặng nề cắm đũa trong chén.
Triệu Nguyên Thành nghĩ bụng, thì ra tiểu hầu gia thích nam nhân, sau này có nên giữa khoảng cách một chút không nhỉ.
Đến đêm, trong bể tắm sóng nước dập dờn, mặt nước bằng lặng vây quanh đôi bóng người, gợn sóng nổi lên chầm chậm khuếch tán theo từng động tác, hơi nước bốc lên làm mờ hai khuôn mặt, một người anh tuấn một người diễm lệ.
Cậu thiếu niên gầy yếu nằm nhoài trên bả vai rộng vững chãi, thế nước chập trùng lay động, thiếu niên ngẩng cao đầu, từ trong đôi môi đỏ tươi bật ra từng âm sắc, sắc mặt người còn lại trầm ổn, đôi tay giấu trong nước, không biết hắn đã làm gì, mà thiếu niên run lên, giọt nước mắt theo động tác cúi đầu nhỏ xuống.
“Sao vậy? Đau?” Triệu Tân vội hỏi.
“Không phải, vì rất sướng…” Nhạc Thiên ôm lấy cổ Triệu Tân trao đổi nụ hôn với hắn.
Triệu Tân rút bàn tay từ trong nước lên, quàng lấy vòng eo thon nhỏ của Nhạc Thiên, chỉ cảm giác dưới lòng bàn tay mình mịn màng đến mềm mại, còn tuyệt vời hơn cả tơ lụa thượng hạng, làm người yêu thích không nỡ rời tay.
Thân thể của thiếu niên quá đẹp, thậm chí Triệu Tân còn cảm thấy mình của mấy ngày trước chạm cũng không dám chạm, nhìn cũng không dám nhìn, thật sự đúng là lãng phí mà.
Nhưng khi Nhạc Thiên bên trong nước muốn tiến thêm một bước thì lại bị Triệu Tân ngăn trở, trên mặt Triệu Tân thấm nước, không biết là do mồ hôi hay hơi nước, hai mắt nặng nề nói: “Chưa thành thân, không thể như thế.”
“Cổ hủ,” Nhạc Thiên mắng một câu, sẵng giọng, “Ta không phải nữ nhân, cũng sẽ không lạc hồng (3), sao thế, sợ sau này không chịu nổi nữa, ta khó tái giá?”
Mi tâm Triệu Tân chau lại rất chặt, “Đừng hở tí là nói những câu như thế.”
“Lão nam nhân lắm quy tắc.” Nhạc Thiên lầm bầm.
Triệu Tân hơi run run, “Đệ… chê ta già?” Hắn lớn hơn gần Nhạc Thiên gần chín tuổi, cũng hơi lớn tuổi một chút, bình thường bằng tuổi hắn, đừng nói quấn quýt với thiếu niên, e là con trai đã bằng một nửa tuổi Nhạc Thiên rồi.
Nhạc Thiên nhướng mày nói: “Huynh có già hay không, thì phải thử mới biết.”
Triệu Tân bị khiêu khích, nhưng vẫn nhịn xuống, “Không được, đợi ta bẩm với Hầu lão phu nhân xong, xin được thánh chỉ rồi cưới đệ cũng không muộn.”
Nhạc Thiên nhe răng trợn mắt nói: “Huynh đi gặp tổ mẫu của ta đi, nói, lão phu nhân, mặt mũi của Triệu Tân ta đây còn lớn hơn trời, cháu gái của ngài từng có hôn ước với ta, bây giờ gả luôn đứa cháu ruột duy nhất của ngài cho ta luôn đi, ây da, phủ Định Viễn Hầu nhà ngài kiếp trước thiếu nợ ta… huynh đoán xem tổ mẫu ta có cầm quyền trượng đập huynh da tróc thịt bong vỡ đầu chảy máu không?”
Triệu Tân: “…”
Nhạc Thiên thấy sắc mặt Triệu Tân tái xanh, cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, cậu với Triệu Tân đang là thịt chạm thịt da kề da dưới nước, làm càn như thế lại làm cho Triệu Tân nổi lên phản ứng.
Triệu Tân bất đắc dĩ nói: “Đừng cười nữa, trận đánh đó không thể tránh khỏi được, lão phu nhân sẽ không nương tay, đến lúc đó nói không chừng ngay cả đệ cũng bị đánh cùng.”
“Huynh đừng dọa ta.” Nhạc Thiên giả vờ sợ hãi vỗ vỗ ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng rỡ, ghé đến trước mặt Triệu Tân, cùng hắn mũi chạm mũi, dịu dàng nói: “Tỷ phu, ta lấy lòng huynh nhé, đến lúc đó huynh có thể đỡ ta.” Nói xong, nở nụ cười lặn xuống nước ngay trước mặt của Triệu Tân.
Sóng lưng Triệu Tân nhất thời căng thẳng, tất cả cơ bắp trên người cùng c**ng cứng hết cả lên, cắn răng thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
Nhạc Thiên dưới nước mắt điếc tai ngơ.
Triệu Tân quả thực như rơi vào mây, dòng nước cọ rửa khoang miệng mềm mại ấm áp, và cả chiếc lưỡi linh hoạt khéo léo của Nhạc Thiên, thật sự là cả đời này Triệu Tân cũng chưa từng trải qua trải nghiệm hương diễm đến nhường này.
Nhạc Thiên thỉnh thoảng ngoi lên để thở, quấn lấy Triệu Tân ôm hôn, cả người ướt sũng cười với hắn, “Tỷ phu, là mùi vị của huynh đó, có ngon không?”
Triệu Tân một câu cũng không nói được, hai tay siết chặt vách đá, dùng hết nghị lực toàn thân mình để ngồi thẳng, bằng không hông của hắn sẽ phản bội ý chí của hắn ngã về phía trước tổn thương Nhạc Thiên.
Nước tắm lại một lần nữa bị hai người làm bẩn, Nhạc Thiên nằm nhoài Triệu Tân trong ngực, Triệu Tân ôm cậu, sờ sờ bờ môi sưng đỏ của cậu, “Ai dạy đệ?”
“Sao lần nào cũng hỏi như thế?” Khuôn mặt thấm nước của Nhạc Thiên càng thêm diễm lệ rạng ngời, ngờ nghệch cười nói, “Đương nhiên là trời sinh đã biết, giờ gặp tỷ phu mới có cơ hội phát huy.”
Triệu Tân cúi đầu hôn cậu, sắc mặt vừa như thoả mãn vừa như lo lắng.
Nhạc Thiên vuốt v e vết sẹo trên ngực hắn, đột nhiên nói: “Tỷ phu, huynh còn nhớ lần trước tắm ch ung với ta ở đây không?”
Khuôn mặt già của Triệu Tân đỏ ửng, “Nhớ.”
“Ta hỏi huynh nhé, lúc đó huynh có cảm giác với ta hay không?” Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi.
Nơi thở Triệu Tân nặng nề phả ra mấy lần, khó nhọc nói: “…có.”
Nhạc Thiên che miệng cười, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi Triệu Tân, “Tỷ phu, ta thấy huynh là con người đoan chính quy phạm, thì ra cũng bị mỹ sắc làm mờ mắt sao?”
“Đừng nói bậy.” Triệu Tân nhàn nhạt nói, hắn thân là đệ nhất tướng quân đương triều, bao nhiêu người muốn lôi kéo làm hắn vui lòng, bên cạnh hắn không ai, cũng có không ít kẻ âm mưu muốn nhét mỹ nhân, nam nữ gì cũng có, tất cả đều bị hắn khước từ, chỉ đến khi gặp được khắc tinh Vân Nhạc Thiên này, lại buông không được, bỏ không xong.
Triệu Tân ôm chặt Vân Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Nhạc Thiên, một tháng nữa thôi, ta lại phải xuất chinh .”
Nhạc Thiên ngẩn người, thầm nói mấy người là nam chính mấy người chẳng chết được, tui không thấy chút nào, cho nên cậu bình tĩnh nói: “Xuất chinh thì xuất chinh thôi, sớm chút trở về là được.”
“Đệ… ngoan ngoãn ở lại kinh thành, đừng gây rắc rối, đợi ta chiến thắng trở về, sẽ gặp Hầu lão phu nhân hỏi cưới đệ.” Triệu Tân sắc mặt nặng nề nói, “Ta không ở kinh thành, không ai che chở đệ.”
Nhạc Thiên gật đầu, “Ta ngoan ngoãn ở nhà chờ huynh.”
Triệu Tân hơi ngập ngừng, đặc biệt dặn dò: “Mỹ nam tử trong kinh đệ phải quên hết đi đó.”
Nhạc Thiên húc đầu cho hắn một chưởng, “Nói nữa ta cào huynh bây giờ.”
Triệu Tân không thấy tức giận chút nào, dịu dàng vuốt v e mái tóc dài đen nhánh của, trong ánh mắt là vô hạn yêu thương, “Nhạc Thiên, tỷ phu thật sự thương đệ, đệ có biết không?”
“Gớm,” Nhạc Thiên nói, rồi chui vào trong lòng Triệu Tân, ôm chặt lấy hắn, “Thắng rồi, thì phải nhanh chóng trở lại.”
“Ừm.”
Hai người ngọt ngọt ngào ngào trải qua một tháng, nhu tình nửa đời Triệu Tân trút hết lên người Nhạc Thiêm, vì trước giờ chưa từng trải qua, thế nên vô cùng để tâm.
Triệu Tân còn đặc biệt tìm mua vài món đồ và sách về lén tìm hiểu, bị Nhạc Thiên phát hiện, bị cười nhạo một lúc, Triệu Tân mất mặt, không ngẩng nổi đầu trước mặt chừng mấy ngày.
Cuối cùng cũng đến đêm trước ngày xuất chinh, sau khi Nhạc Thiên quấn quýt với Triệu Tân trên giường, cơ thể ướt nhẹp mồ hôi nằm sấp trên người Triệu Tân, cầm sợi dây màu đỏ quấn đồng tiền đeo lên cổ Triệu Tân, “Bảo vệ bình an.”
Triệu Tân giật mình, đời hắn chìm nổi trên chiến trường mười bốn năm, chưa từng có ai đợi hắn như vậy.
Trong lòng Triệu Tân nhu tình như nước, nâng mặt Nhạc Thiên lên ngổn ngang trăm bề hôn một cái, “Chờ ta trở lại, lập tức cưới đệ.”
Sau đó truyền đến tin Triệu Tân mất tích trên chiến trường, Nhạc Thiên mới nhận ra là, thề hẹn gì đó toàn là lập con mẹ nó flag (4) thôi, cắn răng nghiến lợi hỏi hệ thống: “Hắn ở đâu?”
Hệ thống rất bình tĩnh, “Mất tích đó.”
Nhạc Thiên chậm rãi moi xuân cung đồ Triệu Tân mua ra, bút pháp nhẵn nhụi thể hiện rõ từng đường nét.
Hệ thống: “…không phải cậu hứa với tôi rồi sao?!” Hứa là không bắt nó coi mấy cái đó nữa.
Nhạc Thiên cười hì hì, “Tao hứa là không vẽ, mà cái này có phải tao vẽ đâu, tao đã nói với mày rồi, đây là văn vật đấy, giúp mày mở mang tầm mắt, hệ thống bình thường không có cơ hội tận hưởng thế này đâu.”
Hệ thống: “…” Hệ thống bình thường không có ngu như nó, không biết nghĩ gì mà đi trói cái con người Nhạc Thiên này chứ.
Hệ thống đành phải bất đắc dĩ nói: “Hắn đang ở thôn Lý gia dưới chân núi Ngao Kỳ.”
Nhạc Thiên lập tức đi tìm Hầu lão phu nhân, nói là mình muốn đi tìm Triệu Tân, Hầu lão phu nhân vẫn chưa biết chuyện của hai người, chỉ coi như Nhạc Thiên hiểu chuyện, rất cảm động nhưng kiên quyết không cho cậu đi.
“Một đứa nhóc như con chạy đi đâu, hoàng thượng đã phái người đi tìm rồi, đừng gây thêm phiền.” Hầu lão phu nhân nói.
Cao Đan Toàn đứng bên cạnh lão phu nhân, tò mò nhìn Vân Nhạc Thiên, ai cũng nói hai người có hôn ước, nhưng Cao Đan Toàn lại hiếm khi được thấy Vân Nhạc Thiên, cô thấy Vân Nhạc Thiên sắc như hoa xuân mỹ mạo phi phàm, trông vẫn còn rất trẻ con, không khỏi cười cười với hắn, cô cười rộ lên rất giống Vân Thiên Sương, Nhạc Thiên nhìn thấy lập tức hãi đến hoảng hốt, vội chuồn ngay.
Lão phu nhân sợ Nhạc Thiên gặp rắc rối, cố ý phái người trông giữ cậu trong phủ, Nhạc Thiên tức muốn chết, nhưng không biết làm sao.
Hệ thống an ủi: “Hắn là nam chính mà, không có chuyện gì đâu.”
Nhạc Thiên cả giận: “Làm mất thời gian biết bao nhiêu, thấy sớm cưới sớm! Lớn như vậy! Dài như thế!”
Hệ thống: “…”
Sau bảy ngày, quả nhiên Triệu Tân đã trở lại, nghe nói bên cạnh còn dẫn theo một nữ y sư tên Lý Tú, hắn rơi xuống vách núi, theo dòng nước trôi đến Lý gia thôn, là Lý Tú cứu hắn.
Khi Nhạc Thiên hay tin thì sắc mặt nhất thời năm màu rực rỡ, “…liên minh không tạt máu chó thì chết hả?”
Hệ thống: “Hắn là nam chính mà.”
Nhạc Thiên cũng mặc kệ lời đồn, ngồi kiệu chạy đến phủ tướng quân, Triệu Tân ngồi trong nội đường nhắm mắt lại, Lý Tú đứng bên, thái y đang bắt mạch cho hắn, cau mày.
“Tỷ phu!”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng tiếng kêu lanh lảnh, Triệu Tân đột nhiên mở mắt ra.
Nhạc Thiên chạy vọt vào nội đường, thấy sắc mặt Triệu Tân trắng bệch, trên trán bọc vải bố, trên đùi còn cột thanh nẹp, vành mắt đỏ bừng nhào lên người Triệu Tân, nức nở nói: “Tên lừa đảo nhà ngươi! Sao lại bị thương nặng như vậy!”
Triệu Tân không hiểu ra sao nhìn thoáng qua Triệu Nguyên Thành, “Vị này chính là…”
Nhạc Thiên: “…cái quái gì thế này?”
Hệ thống: “Ây da, hắn là nam chính mà, nam chính rơi vực mất trí nhớ có gì lạ hả?”
Nhạc Thiên: “…cái con mẹ mày.”
__
(1) dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng: gốc là 藕断丝连, Hán Việt là “ngẫu đoạn ti liên”, là một thành ngữ.
Thành ngữ “Ngẫu đoạn ti liên” 藕断丝连 ngó sen tuy đã gãy nhưng tơ hãy còn vương.
Ví mối quan hệ về bề ngoài tuy đã dứt nhưng trên thực tế hãy còn vương vấn.
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng
Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng
(“Truyện Kiều” 2241 – 2242)
Nguồn:
Sến súa nhưng tui thích câu này TvT
(2) người chơi hệ tiêu chuẩn kép: gốc là 玩的一手好双标, Hán Việt là “ngoạn đích nhất thủ hảo song tiêu”.
Tui có tìm thì không thấy info gì hết, đoán đại khái nghĩa vậy thôi, ai thấy sai thì nói tui nha.
(3) lạc hồng: gốc 落红
Lạc hồng (落红), hàm ý là hoa rơi.
Chỉ máu trinh của người phụ nữ vào thời xưa, rơi xuống trong đêm tân hôn, tượng trưng cho sự trong trắng của người con gái.
Lạc hồng cũng để chỉ hiện tượng máu chảy khi rách màng trinh.
Lược từ:
(4) toàn là lập con mẹ nó flag: gốc là立的全他妈是flag.
Cụm chuẩn là 立flag – lập flag, là ngôn ngữ mạng, nghĩa là hùng hồn phát biểu một việc gì đó, đặt một mục tiêu nào đó, nhưng kết quả đi ngược lại với kỳ vọng.
Nói đơn giản, người nói tự vả mặt mình.
Lược từ:
Đồng nghĩa với câu “nói trước bước không qua” bên mình..
Danh Sách Chương: