Mục lục
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Nhạc Thiên như bị hạ cổ để Tuyết Vô Ngã ôm vào trong phòng mình, khi tiếng đóng cửa “cọt kẹt” vang lên thì cậu mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Giật thót mình một cái, tránh khỏi lồ ng ngực của Tuyết Vô Ngã, cúi đầu lảng tránh nói: “Tuyết Vô Ngã, ta nghĩ lại rồi, ta vẫn còn thích nữ tử.”

Hai tay Tuyết Vô Ngã chậm rãi khép cửa phòng lại, quay mặt sang, ánh mắt sâu thẳm dõi theo Mạnh Nhạc Thiên. Trong con ngươi như chứa đựng một đốm lửa, ngọn lửa dịu dàng song vẫn có thể nhen cháy con người ta. Hắn thong thả đi đến gần, hai mắt Mạnh Nhạc Thiên như bị hút lấy không thể rời khỏi Tuyết Vô Ngã, theo Tuyết Vô Ngã từng bước đến gần, cậu chỉ có thể từng bước lùi về sau. Cứ lui mãi đến bên giường, đầu gối vừa khụy cái suýt chút nữa đã ngã ra giường, vội vàng giơ hai tay lên che trước ngực, lắp bắp nói: “Tuyết, Tuyết huynh, đừng kích động.”

“Mạnh huynh thật sự không chút tình ý nào với ta sao?” Tuyết Vô Ngã từ từ nói, trên gương mặt anh tuấn đầy những nhu tình.

Mạnh Nhạc Thiên lại không lên tiếng được nữa, Tuyết Vô Ngã thật lòng thật dạ với cậu như thế, cho dù đối phương là nam tử, thì tất nhiên cậu cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ không động lòng. Tính tình Mạnh Nhạc Thiên tự do coi trời bằng vung, nợ tình khắp nơi song cũng vô tình khắp nơi. Lòng cậu sáng như gương, trên đời này ngoại trừ Lâm Phiên ra, thì những người khác đối với chẳng qua chỉ là đùa giỡn qua lại với nhau mà thôi.

Bất thình lình xuất hiện một xác sống Tuyết Vô Ngã, kiếm khách thiên hạ vô song lại đối xử tốt với cậu đến vậy, sao có thể không cảm động ghi nhớ? Mạnh Nhạc Thiên không cách nào phủ nhận nên bèn dứt khoát im lặng không nói.

Tuyết Vô Ngã đưa cánh tay ôm eo của cậu.

Mạnh Nhạc Thiên đã rất quen thuộc với tư thế đó, ngày nào Tuyết Vô Ngã hút máu của cậu thì đều ôm cậu như thế này.

Mạnh Nhạc Thiên luống cuống nhìn về phía Tuyết Vô Ngã, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, thần sắc ung dung phóng khoáng không thấy đâu, hiện lên một loại nhu nhược khác. Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Mạnh huynh, đừng sợ… nếu như ngươi thật sự không thích, ta sẽ không ép buộc ngươi…”

Theo gương mặt tuấn tú chầm chậm ghé đến gần của Tuyết Vô Ngã, Mạnh Nhạc Thiên đã vô thức hé môi ra. Bốn cánh môi dính vào nhau, Tuyết Vô Ngã đột ngột siết chặt hai cánh tay, Nhạc Thiên rên khẽ một tiếng, đầu lưỡi đã bị Tuyết Vô Ngã ngậm.

Mùi hương sạch sẽ mát lạnh truyền đến từng chút từng chút một, một mùi vị thuộc về một nam nhân khác tùy ý tản ra trong miệng, không cho phép từ chối. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt ngậm m*t, tay Nhạc Thiên bất tri bất giác nắm bả vai của Tuyết Vô Ngã, cần cổ thon dài cũng theo đó ngước lên, rất mê muội cũng rất nghênh đón hùa theo.

Đối với Mạnh Nhạc Thiên mà nói, nụ hôn của Tuyết Vô Ngã thật sự rất tuyệt, vừa dịu dàng vừa dài lâu, cảm giác đòi hỏi mãnh liệt khiến cậu không khỏi hơi run rẩy.

Tuyết Vô Ngã chậm rãi đ è xuống chút nữa, Mạnh Nhạc Thiên đã thuận thế ngã xuống.

Nút thắt bên eo của đoản sam màu son bị rút ra nhẹ nhàng, đôi bàn tay gầy lành lạnh đó khẽ xoa lên da thịt bên eo. Nhạc Thiên như chợt tỉnh táo trong giây lá, mở mắt định đẩy Tuyết Vô Ngã ra, song khi đối điện với đôi mắt động tình sâu thăm thẳm của Tuyết Vô Ngã, có lẽ như bị vòng xoáy hút vào quên mất đi phản kháng.

Da thịt trên cơ thể bị bàn tay vần vò qua càng phát nhiệt nóng bỏng, Nhạc Thiên đỏ mặt áp vào môi Tuyết Vô Ngã thì thào: “Tuyết, Tuyết huynh…”

Tuyết Vô Ngã chống người dậy, khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng đã đỏ, nói giọng khàn khàn: “Mạnh huynh không thích?”

Đoản sam màu son đã tản ra, lộ ra một khoảng lớn da thịt trắng trẻo ưng ửng hồng, hít thở chầm chậm lên xuống. Mạnh Nhạc Thiên nào có thể nói được tiếng không thích, chỉ đỏ mặt đôi mắt sóng sánh như nước mùa thu.

Tuyết Vô Ngã cúi mặt, nụ cười dần nở rộ trên mặt, một tay đặt lên đầu gối Mạnh Nhạc Thiên. Hắn dùng lực rất nhẹ, nhưng Mạnh Nhạc Thiên vẫn theo tay hắn banh hai chân ra.

Kình trang đoản đả (1) hoàn toàn không thể che giấu được tình động. Mạnh Nhạc Thiên có thích, Tuyết Vô Ngã thầm nói trong lòng, ngước mặt lên nhìn Mạnh Nhạc Thiên, lại nhìn thấy cậu đã nghiêng khuôn mặt đỏ ửng đi, một tay che miệng, dáng vẻ trốn tránh lại ngầm đồng ý.

Tuyết Vô Ngã đưa tay tháo nút thắt đoản đả của Mạnh Nhạc Thiên, khi nút thắt bị rút ra, Mạnh Nhạc Thiên hơi run lên. Bàn tay nên cầm kiếm của Vô Song kiếm khách, giờ lại nắm chặt lấy cậu, lực tay cực kỳ thích hợp, khiến Nhạc Thiên phải khom người cắn vào mu bàn tay mình, nơi cổ họng phát ra âm thanh run rẩy.

“Mạnh huynh…” Tuyết Vô Ngã cúi người kéo mu bàn tay đang bị Nhạc Thiên cắn ra, dâng môi mình lên. Nhạc Thiên lập tức hung hăng cắn vào, từ trên xuống rơi hết vào trong tay Tuyết Vô Ngã, cả tấm thân dần ngả theo Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã nhìn Mạnh Nhạc Thiên áo quần xốc xếch, cả người đỏ ửng hai mắt mất hồn, thong dong cởi tố y của mình ra, để cơ thể tinh tráng.

Nhân lúc Mạnh Nhạc Thiên còn đang cơn hoảng hốt dư vị, Tuyết Vô Ngã chậm rãi cởi áo ngắn trên người cậu ra, cúi mình đè lên trên. Da thịt chạm nhau, Mạnh Nhạc Thiên thoải mái run khẽ lên một cái, trong nụ hôn của Tuyết Vô Ngã, từ từ đắm chìm.

Cậu vừa mở mắt ra gương mặt đẹp trai của Tuyết Vô Ngã, hai mắt nhìn cậu, dường như trong mắt chỉ có mỗi mình cậu, bị ánh mắt như thế của Tuyết Vô Ngã dõi theo, cậu khó tránh khỏi có phần váng đầu hoa mắt. Khom người đến gần trong ánh nhìn thâm tình đó của Tuyết Vô Ngã, mới bỗng chốc nhận ra động tác này của mình tiện cho Tuyết Vô Ngã đưa một ngón tay vào.

Mạnh Nhạc Thiên “trai thẳng” thoáng giật mình, trong đôi mắt ửng đỏ loé lên cảm xúc  bối rối, “Tuyết, Tuyết huynh… ngươi làm cái gì vậy?”

Tuyết Vô Ngã di chuyển ngón tay, cúi người hôn lên môi cậu, kề bên môi cậu nói: “Mạnh huynh, tin tưởng ta, ngươi sẽ thích.”

Mạnh Nhạc Thiên “vừa hoảng vừa thẹn”, thoáng giãy giụa, Tuyết Vô Ngã thấy thế nhanh chóng đào sâu nụ hôn này hơn nữa. Dưới sự dịu dàng vỗ vễ của hắn, vùng vẫy của Mạnh Nhạc Thiên dần dần trở nên vô lực, ánh mắt bắt đầu mơ mơ màng màng.

Tuyết Vô Ngã biết cậu đã có cảm giác, trong lòng càng thầm vui.

Dần dà, cả người Mạnh Nhạc Thiên đã đỏ đến mức như sắp tan ra, chỉ cảm thấy mình như một miếng bánh ngọt bị gác nướng trên lửa. Trán đổ mồ hôi, bàn tay nắm bả vai Tuyết Vô Ngã từ dùng sức, mười ngón gần như muốn khảm ra dấu tay trên vai Tuyết Vô Ngã.

Tuyết Vô Ngã hôn một cái lên khóe môi của cậu, thấp giọng nói: “Mạnh huynh, ta sắp ra rồi.”

Hắn vừa dứt lời, Mạnh Nhạc Thiên theo động tác đột ngột đó phát ra một tiếng rên. Cần cổ thon dài ngửa ra sau như sắp ra đi, miệng há ra thở mạnh từng hơi, khóe mắt từ từ bị ép ra một giọt nước mắt.

Tuyết Vô Ngã cũng chảy xuống một giọt mồ hôi, cả thể xác và tinh thần của hắn vui sướng bắt đầu bùng lên cháy hừng hực. Ngắm nhìn Mạnh Nhạc Thiên khóe mắt rơi lệ há miệng thất thần, “Mạnh huynh, tâm ý của ta ngươi có rõ không?”

Hàng mi dài của Mạnh Nhạc Thiên chầm chậm chớp chớp, ánh mắt mê ly nhưng yếu đuối, khóe môi đầy những vết thương do bị cắn rách, cố sức giật giật môi, vừa lên tiếng lại thở ra một hơi nóng.

Tuyết Vô Ngã cúi người hôn môi cậu, hân hoan cuộn trào trong lòng.

Giống như con thuyền đi trên nước, khởi đầu tất nhiên là chạy chậm từ từ, chờ sóng nước lên dần rồi, mới như thuyền dài vào hồ, vừa xiết vừa dữ dội.

Nhạc Thiên ôm bờ vai Tuyết Vô Ngã, vừa lên tiếng đã không khép miệng được, chỉ nhẹ giọng kêu, nước bọt bên khóe môi không ngừng chảy xuống, đầu óc cũng choáng váng. Mái tóc đen rất nhanh đã bị mồ hôi thấm đẫm, ướt nhẹp áp sát hai gò má, sướng muốn bay lên trời.

Tuyết Vô Ngã bắt lấy tay cậu, đan mười ngón tay với hắn, không ngừng cúi người hôn sâu, mỗi một lần cúi người đều có thể khiến Mạnh Nhạc Thiên nước mắt tan vỡ. Mạnh Nhạc Thiên mê muội như thế càng làm Tuyết Vô Ngã kích động.

Hai người cuốn thành một cục, chẳng ai buông ai ra, đến một lần rồi lại lần nữa. Cả hai người đều là người tập võ, mãi đến khi chăn màn gối đệm trên giường đều đã bị mồ hôi thấm ướt vỏ ngoại, vẫn không buông tay ra.

Cuối cùng khi hai người vân thu vũ hiết thì là lúc ánh trăng đã lặng lẽ bò vào trong phòng, đôi bóng người quấn quýt triền miên kéo dài trên mặt đất.

Tuyết Vô Ngã quyến luyến ôm lưng Mạnh Nhạc Thiên không ngừng mổ vào mặt cậu, sắc mặt Mạnh Nhạc Thiên lúc xanh lét lúc thì đỏ, cắn chặt môi dưới mặt mày tối sầm không nói.

Tuyết Vô Ngã khẽ vuốt bả vai của cậu, thấp giọng hỏi: “Mạnh huynh… không thích?”

Mạnh Nhạc Thiên cắn vào ngón tay cái của mình, khóe mắt đo đỏ khóc đến mức có hơi sưng lên, khó chịu nói: “Ta, ta cũng không phải nữ tử…” Bị Tuyết Vô Ngã đè vào chỗ chết vào gần một ngày một đêm, sướng đến độ không biết mình họ gì, đổi là tên  “trai thẳng” thì tâm thái cũng sẽ hơi nứt vỡ nhẹ.

Tuyết Vô Ngã nhìn gò má trắng nõn của cậu, chỉ cảm thấy dù là thần thái thế nào thì cậu vẫn động lòng người vô cùng. Dùng má mình cọ cọ mặt cậu, dịu dàng nói: “Tất nhiên là Mạnh huynh không phải nữ tử, Mạnh huynh mà ta thích là phi thiên đại đạo người phóng khoáng tự tại nhất.

Mạnh Nhạc Thiên quay mặt sang, đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Tuyết Vô Ngã lại thấy hơi choáng. Tuyết Vô Ngã vốn đã có nhan sắc anh tuấn không ai sánh bằng, dù là vô tình cũng động lòng, huống chi là vẻ đong đầy tình cảm dịu dàng vô tận như bây giờ lại càng người ta hoa mắt.

Mạnh Nhạc Thiên đỏ mặt, Tuyết Vô Ngã thừa cơ cúi đầu hôn hôn môi cậu, “Mạnh huynh, ta rất vui mừng.”

“Gọi ta Mạnh lang.” Mạnh Nhạc Thiên xấu hổ cũng xấu hổ rồi, trái lại mơ mơ hồ hồ bị sắc đẹp che mờ lý trí. Ngủ cũng ngủ rồi, đâu thể cứ mãi thẹn thùng trước mặt Tuyết Vô Ngã được, thế sẽ mất mặt đến mức nào, dầu gì cậu cũng là người từng bước qua ngàn đóa hoa.

Tuyết Vô Ngã khẽ cười một tiếng, trầm giọng nói: “Mạnh lang…”

Nhạc Thiên: Đệt mợ, cỡ này ai đỡ cho nổi.

Yết hầu Nhạc Thiên lăn lăn, li3m li3m môi, quay người đè Tuyết Vô Ngã hôn một cái. Tuyết Vô Ngã ngoan ngoãn để cậu tùy ý gặm c ắn môi mình, trong lòng hắn thực sự rất vui, giờ Mạnh Nhạc Thiên có cho hắn mấy kiếm thì hắn vẫn sẽ thấy ngọt ngào.

Nhạc Thiên nằm nhoài trên người Tuyết Vô Ngã, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta là lãng tử phong lưu đấy, tình nhân khắp thiên hạ, dù cho ngươi là nam tử, cũng không có gì khác biệt cả, biết chưa?”

Tuyết Vô Ngã lẳng lặng nhìn cậu, môi bị cắn rách mấy chỗ, thoạt nhìn có chút gì đó nhu nhược.

Nhạc Thiên thầm nghĩ: Tiểu Tuyết Tuyết, biết dùng cả mỹ nhân kế rồi, giỏi.

Nhạc Thiên nắm cằm của hắn, ánh mắt lấp loé nói: “Nói chung, ngươi  không nên ỷ sủng mà kiêu, ta ghét nhất có người quơ tay múa chân với ta, hiểu chưa?”

Tuyết Vô Ngã chậm rãi gật đầu, mở rộng cánh tay ôm Mạnh Nhạc Thiên. Ở một góc Mạnh Nhạc Thiên không nhìn thấy, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, Mạnh huynh phô trương thanh thế cũng vô vùng đáng yêu.

Hai người vuốt v e an ủi nhau một lúc, Tuyết Vô Ngã xuống giường đi múc nước, Nhạc Thiên nằm trên giường cười khúc khích, “Khà khà khà tao yêu võ hiệp.” Tố chất cơ thể ở đây quá mạnh, Mạnh Nhạc Thiên cũng hoàn toàn có thể theo kịp tiết tấu của Tuyết Vô Ngã, không đến nỗi bị Tuyết Vô Ngã giã cho mờ đầu.

Hệ thống: “…” Cũng rất gớm.

Nhạc Thiên chép miệng một cái hồi tưởng, “Không có một đêm bảy lần.”

Hệ thống: “Đừng nói chuyện đó với tôi.”

Nhạc Thiên: “Hết cách rồi, một lần kéo dài quá mà.”

Hệ thống: “Câm miệng!”

Tuyết Vô Ngã trực tiếp gánh bồn tắm đi vào, suýt chút nữa đã dọa Nhạc Thiên dọa sợ.

Trong thùng nước tắm đầy tràn nước ấm, Tuyết Vô Ngã bước nhanh chân đi đến trước giường, Nhạc Thiên nhìn thấy bộ phận đung đưa của hắn, mặt lại từ từ đỏ. Tuyết Vô Ngã dang cánh tay ra ôm Mạnh Nhạc Thiên, Mạnh Nhạc Thiên rơi vào lồ ng ngực của hắn rồi mới nhớ giãy dụa, xấu hổ nói: “Ta có thể đi.”

Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Ta biết, nhưng ta muốn tốt với ngươi hơn nữa, làm ngươi thích ta thêm chút nữa.”

Nhạc Thiên: …xác sống ngủ mười lăm năm sao thính cú nào dứt cú nấy vậy.

Tuyết Vô Ngã lau mặt, nhẹ giọng nói: “Trong trang có bích hoạ.”

Nhạc Thiên: “… cái lão gì Hàn Nguyệt không biết xấu hổ này…” Làm tốt lắm!

Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… có thích không?”

Nhạc Thiên cúi thấp mặt, hàm hàm hồ hồ nói: “À ừm ờm…”

Tuyết Vô Ngã biết nhìn cậu phong lưu, thực ra lại ngây thơ hồn nhiên, chỉ bị hôn một cái thôi đã giơ chân, có thể chấp nhận hắn “bắt nạt” như thế, chắc chắn cũng có tình ý không cạn với hắn. Tuyết Vô Ngã nhìn trong mắt, ngọt trong lòng, các loại biểu hiện thẹn thùng của Mạnh Nhạc Thiên trước mặt đã rất rõ rồi.Tuyết Vô Ngã cúi đầu hôn lên đôi môi của Mạnh Nhạc Thiên, trong lòng chỉ cảm thấy niềm vui và thỏa mãn vô cùng vô tận.

Trong khoảnh khắc lồ ng ngực bị lấp đầy trong hạnh phúc, Tuyết Vô Ngã chợt thấy tim mình đau nhói lên, hơi lạnh tức khắc truyền khắp toàn thân.

Nhạc Thiên đang hả hê hôn hít với Tuyết Vô Ngã, bỗng nhiên đầu Tuyết Vô Ngã hơi nghiêng, đột nhiên mở mắt ra thì Tuyết Vô Ngã đã ngã xuống bả vai cậu.

Nhạc Thiên: Đậu má! Này… này là sao!

Hệ thống: “Bị cậu vắt kiệt, chết rồi.”

Nhạc Thiên: “…hắn là nam chính, nam chính sẽ không chết!”

Hệ thống: “Ngại quá, hắn đã chết mười lăm năm.”

Nhạc Thiên: “…”

__

(1) kình trang đoản đả: 劲装短打

Kình trang 劲装 là cái này:



Đoản đả 短打 là cái này:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK