Cố Đông Điền cũng thể hiện sự đồng tình với hành động tốt của hắn với Cố Nhạc Thiên, “Làm anh hai nên có dáng vẻ của người làm anh hai.”
Cố Tùy khẽ cười, “Nhạc Thiên rất đơn thuần rất dễ gần.”
Gần đây Cố Tùy và Cố Nhạc Thiên gần như là ngày nào cũng ăn trưa với nhau trong công ty. Cố Nhạc Thiên không quá chủ động song cũng không quá kháng cự, trên cơ bản là vẫn đồng ý giao lưu nói chuyện với hắn.
Cố Đông Điền khẽ hừm một tiếng, “Đơn thuần chút cũng tốt.”
Vốn dĩ ông không hài lòng với việc Cố Nhạc Thiên vô dụng như thế, nhưng nếu bây giờ Cố Tùy đã chịu về Cố gia rồi, thì sự hẹn nhát của Cố Nhạc Thiên đột nhiên biến thành một điểm tốt, ít nhất là Cố Nhạc Thiên sẽ không tranh giành với Cố Tùy.
Tổng bộ HG ở thành phố A, Cố Tùy chuẩn bị tự mình đến khảo sát, tất nhiên phải dẫn theo Cố Nhạc Thiên cùng tham gia dự án.
Cố Đông Điền nghĩ: Con cả dẫn theo con út, rất tốt.
Tống Tùng Ức nghĩ: Con trai mình ngáng giò thằng con hoang kia, rất tốt.
Cố Tùy nghĩ: Có thể rút ngắn một chút khoảng cách nữa với Cố Nhạc Thiên, rất tốt.
Nhạc Thiên nghĩ: Xem hắn làm việc hạ bệ tất cả, rất tốt.
Cả nhà bốn người mỗi người mang một ý đồ xấu riêng, trong khoảng thời gian ngắn vui vẻ hòa thuận. Hiếm khi cảnh bốn người đồng lòng xuất hiện, Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức như đôi vợ chồng hạnh phúc, nở nụ cười đứng trước cửa nhìn hai anh em cùng nhau lên xe ra sân bay.
Cố Tùy và Cố Nhạc Thiên đều ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt hắn vui vẻ nhìn cậu, “Trước đây anh sống ở thành phố A, đến nơi rồi anh dẫn em đi dạo nhé, em từng đi đến đó chưa?”
Nhạc Thiên lắc lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên tôi đi.” Vẻ mặt của cậu có chút hưng phấn lại có chút thấp thỏm.
Cố Tùy chỉ từng nhìn thấy biểu cảm tương tự như thế trên mặt của học sinh trung học đi chơi xuân, hắn giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Cố Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên trừng mắt nhìn, yên lặng nhích nhích người, cách xa Cố Tùy một chút.
Cố Tùy bật cười, vẫn dùng ánh mắt dịu dàng như cũ nhìn cậu.
Ngoại hình của Cố Tùy rất giống với mẹ hắn, trên người của mẹ hắn có một loại khí chất dịu dàng khiến người ta thấy bình yên, tương tự như thế, Cố Tùy cũng có năng lực khiến người ta cảm thấy hắn dịu dàng thân thiện.
Cố Nhạc Thiên quay mặt đi không nhìn hắn nữa, giới hạn của cậu rất rõ ràng, lòng phòng bị nặng hơn người bình thường rất nhiều.
Cố Tùy thầm nghĩ chắc là cậu đã chịu quá nhiều tổn thương từ cha mẹ mình nên đã quen không có niềm mong chờ gì với người khác, chỉ cần không hi vọng thì sẽ không thất vọng. Con người như vậy rất ít khi tin tưởng người khác, nhưng một khi thật sự cạy ra được lòng phòng bị của người đó rồi, người đó sẽ không một chút giữ lại phơi bày tất cả những gì mình có ra.
Cố Tùy đột nhiên cảm thấy mình hơi đê tiện, nhưng đó cũng chỉ là trong chớp mắt. Nếu hắn đã quyết định quay về Cố gia rồi, thì sẽ không bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại. Hắn sẽ lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng để đạt được mục đích của mình, cho dù có đê tiện đi nữa.
Nhạc Thiên che gần hết mặt dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, trong bụng thầm nhẩm châm ngôn năm chữ “anh trai, điện giật, chín”, không thì cậu sẽ cầm lòng không đậu muốn luận về kỹ năng trêu người với Cố Tùy mất.
Máy bay hạ cánh, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, trong lòng Cố Túy thoáng động, Cố Nhạc Thiên bên cạnh lại đầy hưng phấn, “Nơi này nóng quá.”
Thành phố A là thành phố đảo nên nhiệt độ ở đây cao hơn chỗ bên kia mấy độ, Nhạc Thiên một tay phảy phảy quạt gió. Xe đến đón hai người đã đến, tài xế xuống xe cúi đầu khom lưng với cả hai, “Chào giám đốc Cố.”
Cố Tùy và Cố Nhạc Thiên cùng gật đầu, tầm mắt của người tài xế rõ ràng là nhìn về phía Cố Tùy, Cố Nhạc Thiên hơi buồn bã cúi đầu.
Cố Tùy chủ động kéo vali trong tay Cố Nhạc Thiên qua, “Nóng quá, đến khách sạn nghỉ ngơi trước đã.”
Cố Tùy cùng tài xế bỏ mấy cái vali vào trong xe, tài xế không ngừng nói để mình tự làm được rồi, nhưng Cố Tùy dịu dàng cười nói: “Không sao đâu.”
Tài xế chưa từng thấy vị giám đốc nào phong độ thế này, vẻ mặt lo sợ mặt mày tát mét.
Nhạc Thiên: Đậu mớ, chẳng lẽ nam chính còn là kịch bản Jack Sue sao? Ngoại trừ tổ đội phản diện hai mẹ con ra, thì người gặp người thích à.
Cố Tùy vỗ tay một cái, nói với Cố Nhạc Thiên đang đứng ngơ ngác nhìn mình: “Lên xe thôi.” Trên trán hắn lấm tấm ít mồ hôi, vóc người dong dỏng cao đứng bên cạnh chiếc xe người như ngọc, nụ cười còn xán lạn hơn ánh nắng của thành phố A.
Nhạc Thiên nhìn mà sững sờ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, chậm chạp gật đầu.
Trong xe có tủ lạnh, Cố Tùy lên xe đóng cửa lại rồi lập tức lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, thậm chí vặn nắp ra rồi mới đưa cho Nhạc Thiên, “Uống ngụm nước đi.”
ngụm nước.”
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn… anh cũng uống nước đi.”
“Ừm.” Cố Tùy cũng cầm một chai nước, ngửa đầu uống nước.
Nhạc Thiên thông qua khóe mắt nhìn thấy yết hầu Cố Tùy trượt lên trượt xuống theo động tác nuốt, không kiềm cũng nuốt ngụm nước miếng, anh hai anh đẹp trai quá đi mất thôi.
Cố Tùy phát hiện ra Cố Nhạc Thiên đang nhìn mình, nghiêng mặt sang bên hỏi: “Sao không uống? Không thích hãng nước suối này à?”
Nhạc Thiên nhanh chóng lắc lắc đầu, hé miệng uống hai ngụm nước, đến cả uống nước cậu cũng không làm được phóng khoáng tự nhiên như Cố Tùy.
“Khách sạn cách sân bay rất xa, mệt không? Có muốn ngủ một lúc không.” Cố Tùy nhẹ giọng nói.
Nhạc Thiên lại lắc đầu, “Tôi xem thông tin dự án.”
Cố Tùy nhếch nhếch môi, “Được, chúng ta cùng nhau xem đi.”
Tài liệu dươc lưu trong laptop, Cố Nhạc Thiên mở máy ra, Cố Tùy nhìn thấy hình nền màn hình của cậu là hình minh họa của một bộ phim hoạt hình, thoáng nhướng mày.
Hình như Cố Nhạc Thiên không nhận ra được điều đó, cậu không có thói quen chia sẻ máy tính của mình với người khác, nên lúc đọc tài liệu cũng hoàn toàn không chú ý đến việc bên cạnh mình còn một Cố Tùy nữa, đặt laptop lên kệ trong xe, chỉ tiện cho tầm mắt của mình.
Cố Nhạc Thiên tập trung lật xem tài liệu, bất ngờ cảm thấy có một làn hơi nong nóng bên tai, quay mặt sang mới phát hiện Cố Tùy đã cách mình rất gần, một tay khoác trên lưng ghế mình, cả cơ thể nghiêng qua dựa ngay bên cạnh cậu. Nhạc Thiên tức khắc bật sang bên, thoắt cái tránh Cố Tùy rất xa, ánh mắt né tránh con tim đập loạn lên thình thịch, chỉ sợ bất chợt bị điện giật.
Cố Tùy thấy cậu phản ứng lớn như vậy, trên mặt hiện lên chút áy náy, “Làm em giật mình sao? Tại anh không nhìn rõ được, nên mới đến gần hơn.”
Nhạc Thiên với tay khép màn hình laptop lại, trực tiếp lảng tránh: “Tôi mệt rồi, ngủ một lát.”
Cố Tùy không biết mình lại phạm vào điều kiêng kị nào của cậu nữa, gắng gượng cười nói: “Được, em ngủ đi, anh chỉnh điều hòa cao lên chút nhé, em cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, muốn đắp chăn không?”
Nhạc Thiên nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi chợp mắt chút thôi.” Nói rồi, cậu xoay cả người mình sang, co lại tự ôm mình như một con tôm.
Đây là lần đầu tiên Cố Tùy đụng phải một người khó lấy lòng đến vậy, lòng phòng bị nặng vượt qua tưởng tượng của hắn. Trước đó hắn từng cho là Cố Nhạc Thiên đã bắt đầu từ từ đón nhận hắn, bây giờ xem ra hình như việc tiếp cận Cố Nhạc Thiên thực chất còn rất xa. Ít nhất là cách việc có thể lừa được cổ phần của Cố Nhạc Thiên còn rất xa.
Đoạn đường sau đó, Nhạc Thiên đều nhắm mắt giả bộ ngủ, không gian bên trong xe gần như là khép kín. Mùi hương gỗ thông thoang thoảng trên người Cố Tùy pha lẫn một chút mùi mồ hôi hợp thành thứ mùi đàn ông hết sức quyến rũ, trong lòng Nhạc Thiên đã thầm khóc lóc kể lể mười ngàn lần với hệ thống.
Hệ thống thực sự không chịu nổi nữa, khuyên răn: “Cậu có thể qu@y tay mà.
Nhạc Thiên: “…”
Điểm mấu chốt của hệ thống cứ thế mà từng bước từng bước không còn.
Khách sạn nằm trong một khách sạn năm sao cách HG hai mươi phút chạy xe, để tiện làm việc với nhau cũng đồng thời để giao lưu tình cảm, đương nhiên chủ yếu là vế sau, nên Cố Tùy chỉ đặt một phòng suite lớn.
Lúc check in chỗ tiếp tân, Nhạc Thiên phát hiện chỉ có một phòng, lập tức hỏi: “Tại sao chỉ có một phòng?”
Cố Tùy mỉm cười nói: “Chung một phòng tiện bàn công việc.”
Nhạc Thiên thoáng chần chừ, trực tiếp nói với tiếp tân: “Cho thêm một phòng suite nữa.”
Nụ cười Cố Tùy nhạt đi.
Hiện đang là mùa cao điểm du lịch nên tiếp tân xin lỗi nói: “Xin lỗi quý khách, phòng ở chỗ chúng tôi cần phải đặt sớm trước, mấy ngày nay phòng trống đã kín hết rồi.”
Nhạc Thiên sốt ruột nói: “Không phải phòng suite cũng được.”
Tiếp tân lắc đầu, “Xin lỗi tiên sinh, tất cả phòng đều đã được đặt trước.”
Sắc mặt Nhạc Thiên cũng khó coi, hỏi tiếp: “Vậy thì lúc nào mới có phòng?”
Tiếp tân kiểm tra lại trong máy tính một lúc, vẻ mặt vẫn áy náy như cũ, “Quý khách, lịch của chúng tôi tháng này đã kín hết rồi.”
Nhạc Thiên tuyệt vọng hoàn toàn, Cố Tùy đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng, sau khi tiếp tân bác bỏ hết tất cả mới nói: “Cứ ở một phòng đi, trong phòng suite có mấy phòng ngủ lận, chúng ta mỗi người ở một phòng, giống như ở nhà thôi.”
Tiếp tân cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đó quý khách, phòng suite của khách sạn chúng tôi rất lớn cũng đầy đủ trang thiết bị, ngoài ra còn có mấy phòng tắm riêng. Quý khách ở hai người hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Ở chung một phòng quá nguy hiểm, không chừng có nguy cơ bị điện giật.
Cố Tùy thấy vẻ mặt cậu đầy do dự, lòng dạ thực sự chìm xuống đáy vực. Hắn cho rằng quan hệ giữa hắn và Cố Nhạc Thiên lúc này cho dù không phải là anh em, ít nhất cũng phải đến mức bạn bè. Không ngờ là người ta ngay cả ở chung một phòng suite với hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Nhạc Thiên im lặng rất lâu, mới miễn cưỡng gật đầu, nói với Cố Tùy đứng bên: “Lần sau cứ đặt hai phòng đi, tôi không quen ở chung với người khác.”
Cố Tùy gật đầu, nụ cười trên mặt ôn hòa, “Do anh suy nghĩ không chu đáo.”
Nhạc Thiên không nói nữa, yên lặng kéo vali đi.
Phòng suite đúng là rất lớn, ở tầng cao nhất của khách sạn – tầng 56, cả tầng này chỉ có một căn phòng, đi ra thang máy mở cửa, trong căn phòng suite này có bảy tám cái phòng ngủ, Nhạc Thiên hỏi Cố Tùy trước: “Anh ở phòng nào?”
Cố Tùy tùy ý nói: “Anh sao cũng được, em muốn ở phòng nào? Bên kia sát cửa sổ có thể nhìn thấy biển, em thích biển không?”
Nhạc Thiên nói thẳng: “Anh chọn trước đi.”
Cố Tùy chọn một phòng cách cửa hơi gần, Nhạc Thiên dứt khoát chọn căn phòng cách phòng hắn xa nhất.
Cố Tùy: …
Hai người sau khi thu dọn xong xuôi, đã là lúc mặt trời chiều ngã về tây, Cố Tùy tắm rửa rất nhanh, đến phòng của Nhạc Thiên chờ cậu. Phòng ngủ tương đối độc lập nhưng không có cửa giữa. Cố Tùy ngồi trên sofa trong phòng Nhạc Thiên chờ cậu, trong lúc chờ mở điện thoại ra, đầu bên kia đang gõ báo cáo về tình hình của Cố thị.
Trong lúc Nhạc Thiên tắm lâu rồi mới tuốt một cái, thế mà vẫn không vui nổi, cứ có cảm giác tuốt tuốt một hồi là có nguy cơ bị điện giật.
Hệ thống: “Nếu như cứ tuốt là bị điện giật, là cậu đã thành tro từ lâu rồi.”
Nhạc Thiên: “Cái này gọi là bóng ma tâm lý, hiểu chưa?”
Hệ thống: “À.” Nó hiểu không? Chỉ sợ là cậu ta không biết là mình đã gây ra biết bao nhiêu bóng ma tâm lý cho nó rồi?!
Nhạc Thiên tuốt một phát không được vui lắm, sau khi xong xuôi lại tắm lần nữa. Vuốt hết mái tóc ngắn ướt nhẹp ra sau sau, nhìn hình ảnh ướt sũng của mình trong gương phòng tắm, suýt thì bật khóc thành tiếng. Người thiếu nam xinh đẹp thế này, sao tuổi còn trẻ vậy mà lại có anh trai chứ?!
Nhạc Thiên hết sức thất vọng khoác áo tắm, lười cột cả áo mà đi thẳng ra ngoài.
Cố Tùy đang người trên sofa vừa ngẩng đầu lên đã bốn mắt chạm nhau với Cố Nhạc Thiên ướt nhẹp.
Con ngươi Nhạc Thiên đột ngột co rụt lại, kêu nhỏ một tiếng, vội vã siết chặt áo tắm, hoảng hốt chạy bừa nhảy bật một cái lên chiếc giường bên cạnh, cuốn chăn lên che khuất mình, hoảng loạn hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Hệ thống chết tiệt không thèm nhắc nhở mình nữa, hồi xưa không phải đề phòng chuyện cậu tiếp xúc với nam chính lắm sao?
Hệ thống: Khà khà khà, nay khác xưa rồi, nhìn thấy con voi này thấy nam chính là như thấy ma là bóng ma tâm lý của nó lại một lần nữa sáng lên từng tia từng tia nắng tươi đẹp.
Thoạt tiên Cố Tùy chấn động trước sự xinh đẹp của Cố Nhạc Thiên.
Hắn biết Cố Nhạc Thiên đẹp, chỉ là không ngờ rằng khi cậu vén hết mái tóc ướt của mình lên, khuôn mặt nho nhỏ mịt mờ hơi nước là vẻ đẹp đẽ đã hoàn toàn vượt qua mức một người đàn ông có thể có. Ngay khoảnh khắc đó, ngoại trừ xinh đẹp, trong một khoảng thời gian ngắn Cố Tùy không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung Cố Nhạc Thiên.
Sau khi chấn động trước sự xinh đẹp thuần túy đó, lại sững sờ trước phản ứng kinh hoảng quá độ của Cố Nhạc Thiên, thế này… là ghét hắn đến mức nào?
Điện thoại không ngừng có tin nhắn gửi đến, Cố Tùy trở tay che điện thoại lại, thong dong nói: “Cảnh biển ở đây về đêm rất đẹp, có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Nhạc Thiên kịch liệt lắc đầu, “Tôi, tôi mệt rồi.”
Trong lòng Cố Tùy tràn lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, nhưng lại không nghĩ ra được là gì, thế là đứng lên. Hắn vừa cử động, Cố Nhạc Thiên đang ngồi trên giường rụt về sau, cố sức che kín mình hơn nữa.
Ngay cả nụ cười Cố Trì cũng đã rất khó giữ được, “Em nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Thiên gật đầu, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cố Tùy thử thăm dò đi về phía trước một bước, quả nhiên Cố Nhạc Thiên lại nhích về sau chút nữa.
Nhạc Thiên: Hu hu hu, anh đẹp trai đừng đến gần em, em sẽ bị điện giật.
Cố Tùy: …hay lắm, quả nhiên là rất ghét hắn.