Tim Nhạc Thiên đập rộn lên thình thịch. Ánh mắt Cố Tùy nhìn cậu ban nãy không còn là dịu dàng như dây chuyền sản suất hàng loạt nữa (1), vừa sâu thẳm vừa tối tăm. Cho dù chỉ là trong chớp mắt, Nhạc Thiên tưởng như mình đã trộm thấy được một Cố Tùy chân chính, đồng thời nết na cương nhẹ một tí.
Nhạc Thiên: “Tao có cảm giác rồi.”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên không màng gì nữa, “Giật thì cứ giật đi, tao cứ muốn tuốt đấy!”
Hệ thống: Cũng có nói là giật điện cậu ta đâu?
Nhạc Thiên dứt khoát trùm chăn lên mặt, mặt mày đỏ bừng bắt đầu hành sự. Cố Tùy là anh trai của Cố Nhạc Thiên chứ không phải là anh trai của Nhạc Thiên, cho dù không thể tiếp xúc cơ thể, chẳng lẽ lại không được phóng túng một lần trong tưởng tượng hay sao?
Nhạc Thiên giác ngộ triệt để, bắt đầu không chút kiêng dè ý dâm Cố Tùy trong đầu.
Ban đầu là không dám nhìn cũng không dám nghĩ, giờ thử cẩn thận cân nhắc lại, Cố Tùy chân dài vai rộng hông gầy có cái nào là không đáng để mình tuốt mấy phát đau chứ?
Trong đầu hiện ra hình ảnh Cố Tùy đẹp trai ôm bó hoa hồng bự, cuối cùng Nhạc Thiên cũng l3n đỉnh, nằm trong chăn kết thúc trận lửa nóng đầu tiên của mình trong cái thế giới lạnh lẽo này.
Trong lúc còn phê pha Nhạc Thiên trịnh trọng nói: “Tao tuyên bố từ hôm nay trở đi, Cố Tùy sẽ là bạn trai riêng trong lúc qu@y tay của tao.”
Hệ thống: “Tùy cậu…” Thôi được rồi, theo ý cậu ta vậy, cũng chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, đáng thương thật.
Vì vui vẻ tuốt tuốt nên lúc Nhạc Thiên rời giường tâm trạng khá tốt, chạy đến vào phòng tắm lại ý dâm Cố Tùy lần nữa, giải quyết nhu cầu buổi sáng. Hệ thống đã hoàn toàn coi như không thấy với loại hành vi đó của cậu, con nhỏ chỉ có ngần ấy sở thích, bậc phụ huynh phải khoan dung.
Phòng của Cố Tùy cách xa phòng Nhạc Thiên nhất, ở giữa cách nhau mấy căn phòng. Trong phòng suite rất yên tĩnh, Nhạc Thiên rón rén đi ra, trong lòng nổi lên chút lo lắng, không chừng Cố Tùy còn chưa rời giường, đi ra có khi còn được ngắm nghía cơ thể đẹp đẽ của Cố Tùy.
Ôm trong mình suy nghĩ bỉ ổi đó, Nhạc Thiên lặng yên không một tiếng động nắp trước cửa phòng ló đầu vào trong.
Chăn trên giường trải rất ngay ngắn, không thấy bóng dáng Cố Tùy trong phòng, Nhạc Thiên mừng tít cả mắt, chẳng lẽ là đang tắm?
Hệ thống nhịn không được, “Hắn đi rồi.”
Nhạc Thiên: “? Đi hồi nào?”
Hệ thống: “Sáng sớm lúc cậu tuốt ấy.”
Nhạc Thiên: “…hắn nhìn thấy rồi?”
Hệ thống: “Hắn chưa từng tới phòng cậu.”
Nhạc Thiên: Là sao vậy, anh hai trước đó anh không phải thế mà! Sao bảo lạnh là lạnh ngay vậy!
Cơ mà chỉ hơi suy nghĩa, Nhạc Thiên đã hiểu được tại sao Cố Tùy lại đột ngột lơ mình.
Cố Tùy đã “simp” cậu một thời gian dài như vậy rồi, đúng là nên hơi buông lỏng ra, căng chặt có mức độ mới có thể chiếm được vị trí chủ đạo trong một mối quan hệ. Cộng thêm sự tránh né rõ ràng của Nhạc Thiên hôm qua, Cố Tùy đúng lúc diễn tí tình cảm bị tổn thương, hơi xa lánh Cố Nhạc Thiên một chút, quả thực là một lựa chọn không tồi.
Nhạc Thiên sờ sờ cằm, đánh giá: Anh trai, bàn về tán trai thì anh kém lắm.
Nhạc Thiên tự xuống lầu ăn sáng, như không có chuyện gì xảy ra chạy đến công ty HG tìm ông tổng của bọn họ, tiếp tân của HG nghe cậu nói mình là giám đốc Cố của Cố thị, vẻ mặt có phần hoài nghi.
“Anh là giám đốc Cố nào ạ?” Tiếp tân cẩn thận hỏi.
Người thanh niên trước mặt có vẻ bề ngoài tinh xảo, khí chất lại hơi có một ít rụt rè. Trước đó đã có một vị giám đốc Cố đi lên rồi, xung quanh còn có cả đoàn theo, bảy, tám người trùng trùng điệp điệp. Bầu không khí cách nhau một trời một vực so với cậu thanh niên tuyên bố mình cũng là giám đốc Cố trước mặt.
Nhạc Thiên khoanh hai tay đặt trên bàn tiếp tân, vẻ mặt chần chờ, im lặng một hồi quyết định không giải thích, mà lui về phía sau nửa bước, “Tôi chờ ở đây một lát vậy.” Cậu yên lặng lui về hàng ghế salon tiếp khách đằng sau, ngồi xuống.
Tư thế ngồi của cậu thanh niên khom lưng, cả người như là bị bộ âu phục quý giá trên mình đè vỡ, cúi thấp đầu, vừa yên tĩnh vừa sầu muộn.
Tiếp tân nổi lòng trắc ẩn, gọi điện thoại cho văn phòng thư ký của chủ tịch, che điện thoại nhỏ giọng nói: “A lô, thư ký Trương, dưới lầu lại có một giám đốc Cố đến, anh ta không nói gì hết, chỉ nói mình là phó giám đốc Cố thị… vâng.”
Tiếp tân cúp điện thoại, đến phòng trà nước rót một tách cà phê đưa cho cậu.
Thanh niên ngẩng đầu lên, trên mặt là một nụ cười rất khẽ rất dè dặt, “Cảm ơn.”
Trái tim thiếu nữ của cô tiếp tân bỗng nhiên thoáng rung rinh. Người này thoạt nhìn rất giống một loài động vật nhỏ bị mắc mưa, khiến người ta kiềm lòng không đậu quan tâm cậu, cô hạ giọng nói: “Anh chờ chút, tôi đã gọi điện rồi, nếu anh có hẹn trước, đợi lát nữa sẽ gọi anh lên.”
Nhạc Thiên bưng cà phê lên, chậm rãi gật gật đầu.
Tiếp tân rót cho Nhạc Thiên tổng cộng ba lần cà phê, mới rốt cuộc nhận được cuộc gọi trả lời từ phòng thư ký. Cậu thnah niên ngồi trên salo vẫn đang ngẩn người, dường như không hề có chút sốt ruột nào, trái lại cô đã bối rối thay cho cậu, lúc nghe điện thoại giọng điệu vô thức trở nên nôn nóng. Khi nghe thấy đối phương bảo mời người lên thì lại không khỏi thấy mừng cho cậu thanh niên kia, nhanh chóng cúp điện thoại lớn tiếng nói với Nhạc Thiên: “Giám đốc Cố, chủ tịch Hà mời anh lên.”
Nhạc Thiên cũng nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Tiếp tân đỏ mặt, giọng nói bỗng nhiên nhỏ lại, “Không cần cảm ơn.”
Nhạc Thiên đi thang máy, đến tầng của chủ tịch Hà rồi, việc đầu tiên làm là xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Chị gái tiếp tân dưới sảnh nhiệt tình quá, điên cuồng thêm cà phê cho cậu, để giữ hình tượng thiếu nam xinh đẹp ưu sầu mà cậu phải ngồi ở đó không ngừng kiềm nén. Nếu mà còn chưa gọi cậu nữa, cậu phải chạy đi tìm nhà vệ sinh rồi.
Nhạc Thiên gấp gáp đẩy cửa nhà vệ sinh ra, trong nhà vệ sinh đã có người, đó là Cố Tùy được Nhạc Thiên tự sướng từ tối qua cộng thêm sáng nay.
Cố Tùy đang đứng, tay vừa đặt lên khóa kéo, nhìn thấy Nhạc Thiên, vẻ mặt không còn thân thiết như trước đó nữa, rất lạnh nhạt không nói gì cả, trực tiếp kéo khóa kéo xuống.
Nhạc Thiên dùng sức mạnh ý chí rất lớn mới không để con mắt mình không dính vào tay Cố Tùy, rập khuôn từng bước đi đến bên cạnh Cố Tùy cũng kéo khóa kéo ra.
Bên cạnh đã vang lên tiếng nước chảy, Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi: “Anh nói chuyện xong rồi sao?”
Cố Tùy lạnh nhạt đáp: “Gần xong rồi.”
Nhạc Thiên nhân cơ hội quay mặt sang liếc một cái. Con thú khổng lồ giữa rừng rậm đen thui, quả nhiên rất phù hợp với sắp xếp hình tượng chủ tịch bá đạo, rơi vào bàn tay thon dài của Cố Tùy khiến người ta bắt đầu nảy lên suy tư lả lơi. Nhạc Thiên không khỏi nuốt ngụm nước miếng, trong lòng lại bắt đầu bi ai, cục cưng to vậy tại sao lại mọc trên người anh trai Cố Nhạc Thiên cơ chứ?
Cố Tùy vừa rửa tay vừa nói với Cố Nhạc Thiên cúi gầm mắt không biết đang suy nghĩ gì bên cạnh: “Anh chờ em ở ngoài.”
Nhạc Thiên bi thương mãi một lúc mới từ nhà vệ sinh đi ra, Cố Tùy đang đứng dựa tường, người cao chân dài, bộ tây trang màu đen tôn lên khí chất cao quý hơn người của hắn, nghiêng mặt, sóng mắt lưu chuyển. Nhạc Thiên mới phát hiện ra khi Cố Tùy không cố tình mỉm cười, khí thế lại phần đáng sợ.
“Tôi… tôi có cần phải đi gặp chủ tịch Hà nữa không?”
Cố Nhạc Thiên không hỏi Cố Tùy tại sao sáng nay không gọi mình, chỉ dồn hết tâm tư vào công việc.
Cố Tùy nói: “Buổi chiều chủ tịch Hà còn kế hoạch khác, buổi ta chúng ta sẽ dùng bữa với ông ấy.”
Nhạc Thiên gật đầu, đứng tại chỗ trông có vẻ không biết phải làm sao, “Vậy chúng ta về sao?”
Cố Tùy cảm thấy mình lơ Cố Nhạc Thiên cũng xấp xỉ rồi, bèn nói: “Không, anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Cố Nhạc Thiên lập tức đồng ý.
Xem ra sự thờ ơ đột ngột của Cố Tùy đối với cậu vẫn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm.
Giọng điệu của Cố Tùy cũng dịu xuống một chút, “Ở đây có một nơi rất vui, em chưa đến bao giờ, anh dẫn em đi chơi thử, đi công tác cũng phải thả lòng, kết hợp làm việc nghỉ ngơi mới có thể làm tốt được.”
Nhạc Thiên ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Tùy thấy cậu thành thật nghe lời như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một chút cảm giác thành xông. Vỏ ngoài càng cứng bao nhiêu, thì da thịt bên trong lại càng mềm mại bấy nhiêu, đây là đạo lý ngàn đời không đổi.
Cố Tùy cho đoàn cố vấn đi về trước, tự mình lái xe chở Cố Nhạc Thiên “đi dạo”.
Thành phố A là thành phố ven biển, lại đang mùa du lịch cao điểm, du khách đi đầy đường áo quần sắc màu rực rỡ. Hai bên đường phố rợp bóng cây xanh, có cả bóng bay đang bay, biển quảng cáo du lịch đâu đâu cũng có thể thấy được, bầu không khí lễ hội hết sức sôi động.
Đi đến những thành phố như thế này, tâm trạng của con người ta cũng vô thức thả lỏng theo.
Nhạc Thiên ngồi ghế phụ cạnh tài xế nhìn phong cảnh tươi đẹp xẹt qua ngoài cửa sổ, không khỏi mỉm cười nói: “Anh vẫn luôn sống ở đây sao?”
Cố Tùy đáp: “Từ nhỏ tôi đã sống ở đây.”
Nhạc Thiên nói từ tận đáy lòng: “Vậy thì anh thật hạnh phúc.”
Hạnh phúc? Cố Tùy hơi buồn cười. Khóe mắt hắn đảo qua khuôn mặt Cố Nhạc Thiên, tóc mái quá dài che khuất hơn nửa khuôn mặt của Cố Nhạc Thiên, Cố Tùy vẫn có thể thông qua nửa dưới khuôn mặt của Cố Nhạc Thiên cảm nhận được những lời đó là xuất phát từ chân tâm, khóe môi cong lên tất cả mong ngóng.
Có lẽ hai mươi mấy năm qua cuộc sống của Cố Nhạc Thiên không hạnh phúc, nhưng Cố Tùy chắc chắn còn bất hạnh hơn cậu.
Cố Tùy hờ hững nói: “Anh dẫn em đến một quán ăn nhỏ trước đây anh rất hay đi ăn.”
“Là món gì? Cay không? Tôi không giỏi ăn cay cho lắm.” Nhạc Thiên đã nổi lên hứng thú, cũng nói nhiều hơn.
Cố Tùy mím môi nở nụ cười, “Có hơi cay, nhưng mà rất đã.”
Quán ăn nhỏ mà Cố Tùy nói đích thực là một quán ăn nhỏ, mặt tiền rất nhỏ, một cái tủ lạnh lớn đặt ngay cửa, cây quạt đứng chầm chậm quay, con mèo già nằm dưới đất vẫy đuôi ngủ gật.
Đứng ngoài cửa liếc nhìn vào, trong quán chen chúc xếp mấy cái bàn, cũng chẳng có ai.
“Ông chủ có đây không ạ?”
Cố Tùy đứng ngoài cửa ra vào cất cao giọng nói.
Từ trong bếp khuất sau tấm mành có người đáp lời, “Ây, có!”
Cố Tùy nói với Cố Nhạc Thiên đang tò mò bên cạnh: “Có người, đi vào thôi.”
Hai người cùng mặt âu phục đắt tiền nổi tiếng, thời tiết rất nóng, trong quán cơm nhỏ không có điều hòa. Cái quạt gió rung lắc treo trên vách tường chầm chậm quay, hai người ngồi xuống, Nhạc Thiên có thể cảm nhận được trong tóc mình đang đổ mồ hôi, ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Cố Tùy một cái.
Cố Tùy đã cởi áo vest ra, cà vạt cũng nới lỏng ra, đang cởi cúc áo trên tay áo, cười khẽ với Cố Nhạc Thiên còn đang e dè, về lại với ánh nắng sáng ngời không còn mây mù, “Cởi áo vest đi, một lát nữa ăn sẽ còn nóng hơn nữa.”
Nhạc Thiên còn đang do dự, cậu là quý công tử lớn lên trong Cố gia. Vợ chồng Cố thị có vừa nghiêm khắc vừa không có thái độ tốt đối với cậu hơn nữa thì cũng vẫn là Cố thiếu gia lớn lên trong ngọc ngà châu báu. Kiểu quán ăn mà trên mặt còn váng dầu thế này đừng bảo là bước vào, đến cả nhìn thấy còn chưa thấy bao giờ.
Âu phục quý giá trên người vẫn còn nhắc nhở thân phận của cậu, Nhạc Thiên lắc đầu, “Không có gì, vẫn chịu được.”
Cố Tùy không ép cậu.
Ông chủ đi ra, tay xách một bình trà lạnh thả xuống, nụ cười trên mặt rất hiền hòa, “Ăn gì? Thực đơn ở trên tường.”
Cố Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, lúc này mới thấy rõ menu màu sắc rực rỡ trên bức tường bên tay trái mình, ảnh in giá rẻ, trên đó viết tên mấy món xào thoạt nhìn rất bình thường, đằng sau là giá tiền rất bình dân.
Nhạc Thiên lại dùng vẻ mặt do dự liếc mắt nhìn Cố Tùy, Cố Tùy chớp chớp mắt, như ngầm hiểu ý báo tên vài món cho ông chủ.
Ông chủ đáp một tiếng, rồi hỏi hai người có kiêng cử gì không.
Nhạc Thiên vội nói: “Không cay.”
Ông chủ nói: “Gọi mấy món này mà không cay là không có vị gì cả.”
Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Cố Tùy đang mỉm cười, lùi một bước: “Vậy cay ít thôi.”
Ông chủ gật đầu, đi vào dùng tiếng địa phương mà Nhạc Thiên không hiểu được lớn tiếng báo món ăn.
Tức khắc, âm thanh bật bếp vang lên từ bên trong.
Cố Tùy rót ly trà lạnh cho hai người, Nhạc Thiên đang định nhận ly nói tiếng cảm ơn. Thì Cố Tùy đã cầm ly đi ra ngoài, hất mạnh một cái, rồi cầm hai cái ly đi vào, nhe răng cười một tiếng nói với Cố Nhạc Thiên: “Bát với đũa.”
“À.” Cố Nhạc Thiên nhanh chóng lấy bát đũ của mình đưa cho hắn.
Cố Tùy lại rửa hết một lượt như vậy, mới quay lại rót trà lạnh cho Cố Nhạc Thiên.
Động tác và thần thái của hắn khi làm làm những chuyện này đều rất nhuần nhuyễn, khói lửa phố thị và quý khí hào môn dung hợp trên người hắn một cách kỳ lạ, mang một sức hấp dẫn khác biệt.
Nhạc Thiên uống một hớp trà, “ồ” một tiếng, “Rất ngọt.” Là một loại mùi vị ngọt ngào nhưng không ngán, dư vị lạnh buốt còn hơi đăng đắng, uống rất ngon.
Cố Tùy mỉm cười nói: “Trà bí đao của quán này lúc anh còn đi học, hè nào tối tan học về cũng phải đến ké một ly.”
Ké một ly? Trong ánh mắt Nhạc Thiên lóe qua vẻ kinh ngạc.
Cố Tùy là con riêng Cố Đông Điền, theo lý thuyết, Cố Đông Điền hẳn cũng sẽ cung cấp cho hắn đời sống vật chất rất tốt mới phải. Mà trông dáng vẻ như cá gặp nước của Cố Tùy trong quán ăn nhỏ, rõ ràng đang nói cho Cố Nhạc Thiên biết, cuộc sống của hắn ngày trước khác với trong tưởng tượng của Cố Nhạc Thiên.
Cố Tùy dường như chỉ thuận miệng nói, cầm ly cũng nhấp ngụm trà, vẻ mặt không chút thay đổi.
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Người anh em này còn có thể vô tình kể khổ trong lúc nói cười, hơi thú vị rồi đấy.
__
(1) ánh mắt Cố Tùy nhìn cậu ban nãy không còn là dịu dàng như dây chuyền sản suất hàng loạt nữa:
Nguyên văn 顾随刚才看他的眼神并不是流水线下来一样的温柔.
Chỗ 流水线 – dây chuyền sản xuất, tui không biết có nghĩa nào khác nữa không, search không ra, nên tui đoán chỗ này là chỉ ánh mắt của Cố Tùy dịu dàng như mà nhìn ai cũng như nhau, như đồ sản xuất hàng loạt.