Mạnh Nhạc Thiên có vẻ như đã giật mình đến choáng váng, không mảy may nhúc nhich để mặc cho Tuyết Vô Ngã hôn lên môi của mình. Tuyết Vô Ngã đã từng cắn cổ cậu vô số lần, thuần thục ôm eo của Mạnh Nhạc Thiên, không ai dạy cũng biết duỗi đầu lưỡi ra. Ngay khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm nhau, Mạnh Nhạc Thiên như chợt sực tỉnh lại, đột ngột đẩy Tuyết Vô Ngã ra, Tuyết Vô Ngã thuận thế lùi về sau.
Nhạc Thiên quệt miệng mình, cả kinh nói: “Tuyết huynh? Ngươi…” Làm tốt lắm!
Tuyết Vô Ngã ngắm nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi Mạnh huynh, vừa rồi ta nhất thời khó kiềm nén được cảm xúc của mình.” Vẻ mặt đầy hổ thẹn.
Sắc mặt Nhạc Thiên biến đổi mấy lần. Lưỡi dường như vẫn đọng lại xúc cảm đến từ Tuyết Vô Ngã, mùi vị Tuyết Vô Ngã vừa mát lạnh vừa thuần khiết, thoảng qua như làn gió. Cậu nghiêng mặt, phản ứng không quá mức dữ dội, chỉ đỏ bừng từ mặt xuống đến cần cổ, “Khuya lắm rồi, mời Tuyết huynh về.”
Tính cách của Mạnh Nhạc Thiên là vậy, thoạt nhìn có vẻ đanh đá bất hảo, nhưng thực chất là người chu đáo nhất. Tuyết Vô Ngã thử thăm dò tiến về phía trước một bước, Nhạc Thiên như bị dọa lùi về sau một bước. Tuyết Vô Ngã thấy thế, dù trong lòng không thấy hối hận nhưng ngoài miệng lại thì thào hỏi: “Mạnh huynh, chúng ta vẫn là bằng hữu sao?”
Căn phòng lặng ngắt, dường như Tuyết Vô Ngã đợi rất lâu, mới chờ được giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Mạnh Nhạc Thiên: “Tất nhiên rồi.”
Tuyết Vô Ngã hơi yên lòng, tâm ý của hắn hẳn Mạnh Nhạc Thiên đã hiểu, về phần Mạnh Nhạc Thiên có thể tiếp nhận hay không, cũng không hoàn toàn tùy thuộc vào hắn. Có rất nhiều chuyện trong thế gian này chỉ có thể tùy vào duyên phận.
Duyên phận giữa hắn và Mạnh Nhạc Thiên, không bàn nông sâu, chỉ mong sẽ có trước sau.
Tuyết Vô Ngã lui ra khẽ khép cửa lại.
Nhạc Thiên vẫn luôn cúi đầu khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, “Hệ thống, đâu có trách tao được đúng không?”
Hệ thống: “…” Đệt! Cái tên Tuyết Vô Ngã đó đang suy nghĩ cái gì vậy?!
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày có biết không? Hôm nay mày hết sức đáng ghét.”
Hệ thống: “Cậu thì ngày nào cũng hết sức đáng ghét.”
Nhạc Thiên: “Được người ta thích trăm nhìn không ghét, á há há há!”
Hệ thống: …lịt pẹ cậu.
Quá khứ có lẽ không phải là thứ Tuyết Vô Ngã thích lúc này, nhưng đau đớn trong lòng hắn đã vơi đi ít nhiều. Tuyết Vô Ngã đứng ngoài cửa nhìn vào, trông thấy đường nét phác họa mông lung trong phòng, người lúc nào cũng mang đến niềm vui cũng khiến hắn nở nụ cười, cũng giúp hắn có dũng khí để đối mặt với quá khứ.
Mạnh Nhạc Thiên – người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi quay lại nhân gian. Tuyết Vô Ngã ngửa đầu, trăng sáng vừa tròn đầy, hắn thầm nghĩ: Chắc cả đời này hắn cũng không quên được ngày hôm đó.
Hôm sau, Hàn Nguyệt nghe người hầu kể lại chuyện sập đình quả nhiên tức giận đến giơ chân. Mỗi một viên ngói một viên gạch từng cọng cây ngọn cỏ trong Hàn Nguyệt Sơn trang đều do ông tỉ mỉ lựa chọn, lắp đặt lớp lớp cơ quan. Ông chống nạnh mắng to: “Là ai làm? Đừng để cho lão phu biết, ta không biến kẻ đó thành diều da người thả lên trời là không được mà!”
“Chửi cho ai nghe đấy,” Nhạc Thiên thong thả bước ra, cậu thay một bộ đoản sam màu son, rạng rỡ chói lóa, miệng mồm không ngừng liến thoắng, “Trong điền trang này của ngươi có bao nhiêu người đâu, toàn là mấy lão già nhăn nheo như vỏ quýt tiếp cơm, thế là mong nhớ da thịt ngon nghẻ của bọn ta tính là diều da người hả? Ngươi tính hay quá ha.”
Hàn Nguyệt thấy cậu vừa lanh lẹ vừa hoạt bát, thật ra trong lòng cũng thích. Một ông già như ông, nhìn thấy mấy thanh nhiên trẻ măng mà đầy sức sống như Mạnh Nhạc Thiên, lúc nào cũng không kiềm chế được thích thú. Song cách thức thể hiện sự thích thú của ông là chửi, thế là chửi nữa: “Trong cả cái điền trang này toàn là mấy ông già không làm gì nổi, chắc chắn là thằng ranh con nhà ngươi làm, ngươi mà không sửa lại đàng hoàng thì đừng hòng rời khỏi đây.”
“Là ta.”
Tuyết Vô Ngã cũng đẩy cửa đi ra, thoải mái nhận: “Đêm qua ta uống say.”
Người hầu già chuẩn bị một bộ tố y cho hắn, bạch y khinh kiếm phút chốc đánh thức hồi ức của Hàn Nguyệt quay ngược về mười lăm năm trước. Vẻ mặt Hàn Nguyệt nhất thời muốn mắng mà không dám mắng, gắng gượng nuốt lời đã trào đến khóe miệng vào, lớn tiếng nói với Mạnh Nhạc Thiên: “Người do ngươi dẫn đến, ngươi chịu trách nhiệm.”
Nhạc Thiên đang đóng vai “trai thẳng bị bạn tốt hôn xấu hổ”, ngay cả đầu cũng không dám quay, phóng khoáng tùy ý vừa rồi cũng mất, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Dù sao cũng chẳng chuồn ngay đi mất.”
Tuyết Vô Ngã tiến lên trước, Nhạc Thiên nhanh chóng đề khí “thẹn thùng” lủi đi, để lại một tiếng —— “Đói bụng, ăn cơm!”
Hàn Nguyệt mắng: “Nhóc con khốn kiếp, ăn của ta mặc ta.” Rồi ông cũng vừa mắng vừa chuồn, ông thấy Tuyết Vô Ngã vẫn còn hơi rén.
Tuyết Vô Ngã đứng tại chỗ, một lát sau mới đi theo, đợi đến khi hắn vào nhà ăn thì chỉ còn một mình Mạnh Nhạc Thiên. Mạnh Nhạc Thiên nghe thấy tiếng bước chân của hắn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lập tức như bị chọc phải cúi thấp đầu, nhanh chóng chôn mặt vào trong bát.
Con người phong lưu đa tình sợ nhất là thật lòng, cậu có thể lời ngon tiếng ngọt tùy ý đùa giỡn với hai mươi tám người tình nhân kia, vì cậu rõ ràng nhất trong lòng, không ai xem cậu là thật cả.
Nhưng Tuyết Vô Ngã không giống vậy.
Thật lòng quá nặng, đè Mạnh Nhạc Thiên đến mức không thể không nghiêm túc đối đãi.
Tuyết Vô Ngã ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống người Mạnh Nhạc Thiên đang co lại thành một cục, nhẹ giọng gọi: “Mạnh huynh.”
“Gì cơ!” Mạnh Nhạc Thiên đột nhiên giật bắn lên, đối diện với ánh mắt của Tuyết Vô Ngã, mặt tức khắc đỏ bừng lên, sau khi ngồi xuống thì nói bằng giọng yếu ớt: “Gọi ta làm gì.”
Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Ta có làm ngươi khó xử không?”
“Xí,” Mạnh Nhạc Thiên lập tức đập đũa, mạnh miệng nói, “Ta có gì mà khó chịu chứ!” Rồi ngẩng đầu lên quật cường đối diện với Tuyết Vô Ngã.
Tuyết Vô Ngã cực kỳ anh tuấn, ngũ quan của hắn không có điểm nào là không đẹp, đôi mắt vốn dĩ không có nội dung gì ngỡ như có nét dịu dàng trong ánh sáng rực rỡ trôi chảy. Mặt Mạnh Nhạc Thiên từ từ đỏ lên, nhưng vì danh dự của thiếu hiệp phong lưu nên ương ngạnh đối mắt với Tuyết Vô Ngã.
Tuyết Vô Ngã thấy cậu trợn đôi mắt to tròn lên, mặt mày đỏ chót, không kiềm được khẽ cười.
Hắn cười, Mạnh Nhạc Thiên lập tức không nhịn được hét to một tiếng, quăng đũa bỏ chạy, “Ta ăn no rồi!”
Tuyết Vô Ngã nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu, lại không thấy đau lòng, cúi mặt thấp xuống nở nụ cười càng tươi hơn nữa, Mạnh huynh… đáng yêu quá.
Nhạc Thiên chạy về phòng của mình đóng cửa lại như một làn khói, giây sau đã trở mặt hả hê nói: “Cái vibe thanh thuần này tao nắm chắc rồi.”
Hệ thống: “…” Mắc ói thấy sợ, chắc không có ai thật sự cảm thấy con voi này ngây thơ động lòng người đó chứ?
“Mạnh huynh, ” Tiếng của Tuyết Vô Ngã vọng vào từ ngoài cửa, “Ta có lấy hai cái bánh bao, đặt ngoài cửa nhé, ta thấy ngươi… hình như chưa ăn gì, đừng để đói bụng.”
Hệ thống: Ọe ọe ọe ọe!!!
Nhạc Thiên nhăn nhó đáp: “Ừm.”
Tuyết Vô Ngã hơi cười, cúi người đặt bát xuống.
Nhạc Thiên: “Ây da, cảm giác được trai đẹp theo đuổi tuyệt quá đi mất thôi.”
Hệ thống: …nó chắc chắn sẽ trị được con voi này!
Hàn Nguyệt lại chui vào trong nghiên cứu chiếc gương cổ kia, Nhạc Thiên sau khi giả bộ ngây thơ trong phòng xong thì đi ra, vui vui vẻ vẻ lấy cái bát đặt ngoài cửa mang vào trong phòng. Vừa bước ra đã nhìn thấy Tuyết Vô Ngã kéo cao ống tay áo, thanh trường kiếm bên cạnh cắm xuống đất, đang trộn vôi vữa. Vô Song kiếm khách bạch y tung bay cầm cây gậy dài trong tay, cát đá trong hố bay lung tung, trong vẻ mặt nghiêm túc của hắn như có nỗi sầu não.
Nhạc Thiên không nhịn được cười thành tiếng.
Tuyết Vô Ngã nghe thấy tiếng cười ngoái đầu nhìn lại, cũng cười đáp lại.
Mặt Nhạc Thiên đỏ hồng, ho nhẹ một tiếng, bước tiến lên phía trước nói: “Hàn Nguyệt cũng thật là, sao ngươi biết làm mấy công việc của thợ xây này chứ.”
Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng nói: “Cũng không khó lắm.”
Nhạc Thiên ngó xem vôi vữa không đặc cũng không lỏng trong hố,, lắc đầu nói: “Ngươi làm vậy không được rồi, phải thêm chút đất sét vàng.” Vừa nói vừa xắn tay áo mình lên, cúi người hỗ trợ.
Một Vô Song kiếm khách, một Phi Đạo danh tiếng đầy giang hồ, kéo tay áo mặt mày xám xịt đứng đây đắp gạch. Nhạc Thiên không nhịn được cười nói: “Cái này còn khó hơn đi trộm đồ nữa.”
Tuyết Vô Ngã nói: “Có lẽ cũng khó hơn cả giết người nữa.”
Nhạc Thiên nghe thấy hắn lại biết nói đùa, trên mặt hiện lên chút hân hoan. Tuyết Vô Ngã nhìn thần sắc dịu dàng trên mặt cậu, trong lòng nổi lên hơi ấm quen thuộc, bèn đưa tay ra chạm nhẹ vào mặt cậu.
Nhạc Thiên sửng sốt.
Tuyết Vô Ngã thấp giọng nói: “Mặt ngươi dính bụi.”
Nhạc Thiên cúi thấp mặt, bỗng nhiên cũng đưa tay ra bôi một vệt lên mặt Tuyết Vô Ngã, ngẩng đầu xảo quyệt nói: “Mặt ngươi cũng dính bụi kìa.”
Tuyết Vô Ngã cảm nhận nơi da mặt được Mạnh Nhạc Thiên chạm qua, bùn nhão lạnh ngắt, nhưng hơi ấm vẫn không vơi giảm. Hắn nâng tay lên dùng mu bàn tay lau mặt mình, nhân lúc Mạnh Nhạc Thiên không chú ý, rồi đưa tay ra quệt bùn nhão trên mu bàn tay lên chóp mũi Mạnh Nhạc Thiên, mặt nở một nụ cười xán lạn.
Đầu tiên Nhạc Thiên ngẩn ra, bị nét cười đẹp trai của Tuyết Vô Ngã choáng hoa cả mắt, tức khắc đáp trả lại, lấy bùn trong tay mình chào hỏi với mặt của Tuyết Vô Ngã. Miệng còn nói: “Đẹp trai thì hay lắm hả? Coi ông đây bôi đầy mặt ngươi này, để xem ngươi còn đẹp trai nữa không.”
Nhạc Thiên quẹt mấy đường mới phát hiện ra Tuyết Vô Ngã đã yên lặng đứng bất động cho mình vẽ từ lâu, trái một đường phải một đường trên mặt đầy bùn cát, nhưng vẫn chỉ nhìn cậu mà cười.
Nhạc Thiên ngượng ngùng rút tay lại.
Tuyết Vô Ngã mỉm cười nói: “Mạnh huynh đẹp trai hơn ta nhiều.”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, tức giận nói: “Không cần xu nịnh.”
“Là sự thật,” Tuyết Vô Ngã cong môi nói, “Ta vẫn luôn cảm thấy Mạnh huynh đẹp trai hơn ta nhiều.”
Nhạc Thiên được hắn tâng bốc đến mức mở cờ trong bụng. Trong lúc tay chân luống cuống, Tuyết Vô Ngã bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái lên trán cậu. Nhạc Thiên trợn mắt lên, tay vứt gậy gỗ, đỏ mặt bỏ chạy.
Tuyết Vô Ngã cúi thấp mặt, bên trên là ý cười có xua cũng không xua được.
Thiết Nguyệt Sương chăm sóc cho Thiết Vô Nghi mấy ngày, cuối cùng Thiết Vô Nghi cũng có chút khởi sắc, có thể xuống giường đi lại. Thiết Nguyệt Sương đỡ hắn đi dạo trong vườn, nhưng Thiết Vô Nghi lại không ngừng đuổi cô đi, “Nguyệt Sương, sư thúc có thể tự làm được.”
Thiết Nguyệt Sương dừng bước lại, cúi mặt nói: “Sư thúc, có phải người thấy con phiền lắm không?”
Trên mặt Thiết Vô Nghi lộ vẻ khó xử, đối với tâm ý của vị sư điệt này dành cho hắn, sau khi hắn nhận ra đã cố tình rời xa. Lâu rồi không gặp Thiết Nguyệt Sương, nghe nói Gia Cát Thanh cầu hôn Thiết Nguyệt Sương, thì lại càng suốt đêm rời khỏi Thiết gia, không ngờ sẽ gặp lại cô ở Hàn Nguyệt Sơn trang.
Thiết Vô Nghi trầm giọng nói: “Sư thúc che chở cho con như con gái mình, sao lại phiền chứ?”
Thiết Nguyệt Sương ngẩng đầu, vẻ mặt vừa thẹn vừa hận, “Ngươi chỉ hơn ta có mười ba tuổi, gì mà con gái chứ?”
Sắc mặt Thiết Vô Nghi khó coi nói: “Nguyệt Sương, ta là sư thúc của con?”
“Thế thì sao chứ?” Thiết Nguyệt Sương không nhịn được rơi lệ, “Nhưng ta thích ngươi, muốn làm thê tử của ngươi!” Cô vốn tưởng rằng những lời này cả đời này sẽ rục trong bụng mình cả đời, song khi nhìn thấy Thiết Vô Nghi trọng thương thì cô mới cảm thấy cực kỳ hối hận. Nếu như Thiết Vô Nghi chết rồi, mấy cái liêm sỉ mà cô bảo vệ đó có tác dụng gì nữa?
Thiết Vô Nghi không ngờ rằng cô sẽ nói ra miệng một cách bộc trực như vậy, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng vừa thấy kích động vui mừng lại vừa là tự trách áy náy, vẻ mặt biến ảo vài lần, che ngực chẳng nói nên lời.
Thiết Nguyệt Sương đã làm thì làm cho tới dứt khoát hôn lên, Thiết Vô Nghi đang bị trọng thương đúng là không thể động đậy được.
Thiết Nguyệt Sương nói bằng giọng căm hận: “Sư thúc, con biết người cũng thích con, nếu như người không dám thì con dám, con bá vương ngạnh thương cung, con muốn làm thê tử của người!”
Nhạc Thiên nằm nhoài ở khúc quanh nhìn thấy Thiết Nguyệt Sương ôm Thiết Vô Nghi kịch liệt gặm. Yên lặng bấm nút like cho Thiết Nguyệt Sương, gái, dữ dội đấy, nếu như Tuyết Vô Ngã nhà tui cũng có giác ngộ như này…
Nhạc Thiên lặng lẽ không một tiếng động đứng dậy, xoay người lại chợt va thẳng vào một lồ ng ngực rộng rãi, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Tuyết Vô Ngã.
Nhạc Thiên phút chốc mặt đỏ tới mang tai hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Tuyết Vô Ngã nhẹ giọng đáp: “Ta tới xem vết thương của Thiết Vô Nghi.”
Hình như Thiết Nguyệt Sương và Thiết Vô Nghi đang dây dưa với nhau bên trong, Thiết Vô Nghi hô lớn một tiếng, “Nha đầu, đừng kéo…” Song giọng điệu vô lực.
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Đi nhanh đi.” Khẽ đẩy Tuyết Vô Ngã một cái.
Tuyết Vô Ngã thức thời đi bên cạnh Mạnh Nhạc Thiên, đi nhanh mấy bước. Cách xa hai người Thiết Nguyệt Sương rồi, màu đỏ trên vành tai Mạnh Nhạc Thiên mới từ rút đi, lòng dạ Tuyết Vô Ngã thoáng nao nao, bỗng nhiên đưa tay ra ôm chầm Mạnh Nhạc Thiên từ phía sau lưng.
Mạnh Nhạc Thiên ngây người, lắp bắp nói: “Tuyết, Tuyết huynh, ngươi làm cái gì…”
Tuyết Vô Ngã vòng quanh người cậu, Mạnh Nhạc Thiên vừa khéo lắp đầy lồ ng ngực hắn, là dáng vẻ phù hợp nhất, “Mạnh huynh, tâm ý của ta dành cho ngươi, giống như tâm ý của Thiết cô nương dành cho sư thúc của cô ta.”
Vành tai trắng hồng lại đỏ lên, Mạnh Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Ta thích nữ tử.”
Tuyết Vô Ngã cúi đầu, đôi môi mỏng áp vào bên mặt Mạnh Nhạc Thiên, “Mạnh huynh, ta thật lòng.”
Hàng mi Mạnh Nhạc Thiên chớp chớp, dường như bờ môi cũng trở nên nặng hơn, chậm rãi nói: “Ta biết…”
Tuyết Vô Ngã chậm rãi ghé tới gần, môi khẽ chạm vào môi cậu. Mùi vị mềm mại lành lạnh truyền đến, Mạnh Nhạc Thiên kiềm lòng không đặng hé môi môi lưỡi giao thoa cùng Tuyết Vô Ngã trong giây lát. Hai đôi gò má của hai người cuộn trào hơi bóng, giọng nói trầm thấp của Tuyết Vô Ngã lướt qua màng nhĩ cậu, “Mạnh huynh, ngươi đừng ghét ta, chỉ thử thôi, thử thôi có được không?”
Ngoài mặt Mạnh Nhạc Thiên phong lưu, thực chất là một chú chim non từ trong ra ngoài. Tuyết Vô Ngã ngày ngày gặm cổ cậu, nói không có cảm giác là giả, mà Tuyết Vô Ngã lại anh tuấn đến thế, là loại anh tuấn mà bất kể nam nữ đều sẽ phục tùng.
Trong lòng Mạnh Nhạc Thiên hơi ngứa ngáy. Tuyết Vô Ngã thấy cậu im lặng không phản đối, bàn tay ôm bả vai của cậu trượt dần xuống eo, dùng sức mạnh không nhẹ không nặng đẩy cậu vào trong phòng. Mạnh Nhạc Thiên không nói gì, chỉ nương theo lực của hắn, mặt mày đỏ ửng cúi xuống. Tuyết Vô Ngã nhìn sườn mặt của cậu, ánh mắt từ từ trở nên si mê.