Cho đến bây giờ Nhạc Thiên cũng chưa từng thấy sắc mặt của Thẩm Lập Hành khó coi đến vậy, ngay cả cái ngày bị vạch trần thân phận ở nhà hàng, Nhạc Thiên cũng không thấy Thẩm Lập Hành tức giận đến mức này, cậu lo sợ bất an đứng dậy, cúi đầu tránh ánh mắt của Thẩm Lập Hành, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi chú út, chỉ tại con chưa quen lắm.
”
Mấy lời nói xằng này lừa lọc hệ thống một chút còn được, muốn lừa Thẩm Lập Hành thì lại không đủ xài, Thẩm Lập Hành mệt mỏi phất phất tay, “Cậu đi đi.
”
Nhạc Thiên vừa nghe giọng điệu của hắn, trong lòng lập tức kêu to không ổn, vội vàng kéo tay áo Thẩm Lập Hành, lại giở trò cũ, chỉ trong một giây hai mắt đã rưng rưng, “Chú út con sai rồi, chú đừng ghét con mà.
”
Ngay khoảnh khắc khi mà đôi mắt to tròn ấy ngập sương mù nhìn mình, tim Thẩm Lập Hành nhói lên từng cơn, chắc chắn là hắn không nỡ bỏ rơi Nhạc Thiên trước mắt, nhưng hắn đã quyết tâm rồi, rút tay áo lại, lạnh nhạt nói: “Chung quy thì cũng không phải là người nhà Thẩm gia.
”
Bàn tay vừa nắm tay áo hắn vẫn lơ lửng giữa không trung, nghe thấy lời tuyệt tình đó của Thẩm Lập Hành, bàn tay như ngọc run lên nhè nhẹ, cuối cùng chậm rãi rụt về, cuộn tròn thành nắm đặt trước bụng mình, Nhạc Thiên cúi đầu, im lặng không nói gì.
Hệ thống: “Sắp mất danh hiệu thiếu gia Thẩm gia rồi.
”
Nhạc Thiên: “Hức.
”
Hai người căng thẳng trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Nhạc Thiên, Nhạc Thiên hoảng sợ kinh ngạc, đứng dậy lui về phía sau nửa bước, chiếc ghế sau lưng bởi vì động tác gấp gáp của Nhạc Thiên ma sát với sàn nhà phát ra một âm thanh chói tai.
“Chú, chú út…” Giọng nói Nhạc Thiên có hơi run rẩy.
Thẩm Lập Hành thu tay về, bình tĩnh đứng tại chỗ, hàng mi dày như lông quạ tầm mắt của hắn, hắn nói một cách lạnh lùng: “Về đi.
”
Vai Nhạc Thiên co rúm lại, lắp bắp nói: “Dạ.
” Nhẹ nhàng bước ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa chậm rãi khép lại, Thẩm Lập Hành giơ tay mình ra, ngưng mắt ngắm nghía lòng bàn tay mình một lúc lâu, dường như đầu ngón hắn vẫn còn giữ lại xúc cảm ấm áp của người cháu trai đáng yêu, và dường như hắn cũng biết cách để giải quyết chuyện mình đang mâu thuẫn bối rối như thế nào rồi.
Nhạc Thiên đi vào thang máy, ấn xuống lầu, bởi vì trong thang máy có camera, nên cậu rất tận chức tận trách làm ra vẻ mặt đau khổ muốn chết.
“Hơi sai sai.
” Hệ thống nói với Nhạc Thiên, giọng điệu khá là nghiêm túc.
Nhạc Thiên đưa tay lên xoa xoa cằm của mình, như có điều suy nghĩ nói: “Đúng là sai thật, trời nắng nóng thế này, sao tay Thẩm Lập Hành lạnh vậy chứ, có phải là thận hắn không tốt không?”
Hệ thống: “…”
Nhận vật mà nó phán định là vượt trội hơn Nhạc Thiên ở mọi mặt, thận của Thẩm Lập Hành chắc chắn không có vấn đề!
Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra, thương cảm nói: “Tao còn tính làm Thẩm thiếu gia thêm mấy ngày nữa, tiếc là…”
“Keng.
” Cửa thang máy mở, Nhạc Thiên lững thững bước ra, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Dư Diêu, đã rất lâu rồi cậu không chủ động liên hệ với Dư Diêu, lúc Dư Diêu nhận được điện thoại của cậu còn thấy giật mình, “Alo, Thẩm tiên sinh.
”
Giọng điệu của Nhạc Thiên trong điện thoại nghe rất sa sút, “Tôi muốn gặp em một lúc.
”
Dư Diêu không khỏi sốt sắng, “Có chuyện gì không?”
Nhạc Thiên tránh không đáp, chỉ nói thẳng địa điểm.
Đó là bệnh viện mà mẹ của nữ chính đang nằm, cũng là phòng khám bệnh mà nhà Từ Đào mở, cho nên trước đó Nhạc Thiên mới nhờ vả Từ Đào chăm sóc nữ chính.
Hai người gặp nhau ở vườn hoa nhỏ trong bệnh viện.
Lúc Nhạc Thiên đến, phát hiện ra Từ Đào cũng có mặt, ngồi trong vườn hoa nói chuyện với Dư Diêu, hai người nhẹ nhàng cười cười nói nói, hình như đang trò chuyện vui vẻ.
Nhạc Thiên lập tức căng thẳng, chạy nhanh vài bước đi tới, “Hai người đang nói chuyện gì đấy?”
Từ Đào đã thấy cậu từ trước, nhưng cố ý làm bộ như không nhìn thấy, để trêu cậu, nghe vậy thì tươi cười nói: “Đang bàn chuyện lễ đính hôn cậu, cậu thích hoa hồng, mà Dư Diêu thích hoa bách hợp, đang không biết làm mới ổn.
”
Nhạc Thiên nghi ngờ đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai người mấy lần, Dư Diêu đáp lại cho Nhạc Thiên một nụ cười có hơi lúng túng.
Nhạc Thiên hỏi hệ thống trong đầu: “Có phải hai người họ có một chân không đấy?”
Hệ thống: “Nữ chính rất thích Từ Đào.
”
Nhạc Thiên không khách khí vỗ vỗ vai Từ Đào, “Ở đây hết chuyện của cậu rồi, đi nhanh đi.
”
Trên nét mặt của Dư Diêu có một chút không thích rất nhẹ, cô rất không đồng ý với thái độ khinh bạc khi đối xử với Từ Đào của Nhạc Thiên.
Dưới cái nhìn của cô, mặc dù Từ Đào cũng là một phú nhị đại, nhưng so với Nhạc Thiên du thủ du thực không học không hành thì đáng tin hơn rất nhiều.
Từ Đào lại không thấy tức giận với thái độ thoải mái đó của Nhạc Thiên, hắn đã quen cái tính trẻ con của Nhạc Thiên rồi, đứng dậy cũng đập nhẹ một cái lên vai Nhạc Thiên, cười trêu nói: “Đúng là, có bà xã rồi là quên cha.
”
“Cút ngay.
” Nhạc Thiên đập lại, nhưng Từ Đào nhanh nhạy tránh được, xua tay đi xa.
Nhạc Thiên từ từ ngồi xuống, trên băng ghế đá vẫn còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của Từ Đào, có thể đoán được hẳn là Từ Đào và Dư Diêu đã hàn huyên với nhau rất lâu, Nhạc Thiên hơi lo lắng, dò hỏi hệ thống nói: “Tên Từ Đào đó cỏ đủ tư cách để cắm sừng tao không?”
Hệ thống lập tức trả lời, “Không đủ.
”
Nhạc Thiên càng gấp hơn, nghiêm túc nói với Dư Diêu: “Từ Đào nó thích chơi lắm, em đừng để bị nó lừa.
”
Dư Diêu không hiểu tại sao mình lại bị cảnh cáo, sắc mặt trở nên khó coi, “Thẩm tiên sinh, tôi biết thân biết phận mình, tôi chỉ nói vài ba câu với Từ tiên sinh mà thôi.
”
Tốt nhất là như vậy, trong lòng Nhạc Thiên lẩm bẩm một câu, thầm nghĩ một người đàn ông cực phẩm như chú út của tui mà còn đang chừa lại cho cô đấy, Từ Đào có là gì chứ, nữ chính thì nên có tầm mắt rộng một chút.
Nhạc Thiên đã có quyết định dịu giọng nói: “Hôm nay em có rảnh không? Tôi muốn dẫn em về nhà một chuyến, làm quen với chú út tôi.
”
“Hả?” Dư Diêu rất kinh ngạc, nét mặt hoảng loạn lên trong nháy mắt.
Thật ra cô vẫn đang suy nghĩ tìm cách xoay tiền trả hết nợ cho Nhạc Thiên, nhờ có cái mã hôn thê của Thẩm Nhạc Thiên, Dư Diêu mới nhận được lời mời làm đại diện cho một hãng trang sức, giá trị hợp đồng không nhỏ, hơn nữa Dư Diêu còn đang suy xét thêm một vài hợp đồng nhỏ lẻ khác, là cô sẽ có khả năng thanh toán hết nợ nần với Thẩm Nhạc Thiên.
Chỉ là Thẩm Nhạc Thiên đã giúp cô một tay, tin tức đính hôn của cô và cậu báo chí đăng đầy, nên cô mới không tiện chủ động nhắc đến.
Hơn nữa ban đầu Thẩm Nhạc Thiên đính hôn với cô vì lí do là ngại trong nhà hối cưới, nên Dư Diêu nghĩ là Thẩm Nhạc Thiên chỉ cần có cái tiếng đã có hôn thê mà thôi, không ngờ là còn phải qua màn gặp mặt người lớn nữa, nhưng như thế thì đã vượt qua dự liệu và phạm vi chấp nhận của Dư Diêu rồi.
Dư Diêu nắm lấy quai xách tinh xảo trên túi mình, trước là cắn môi sau là từ chối: “Hôm nay không được, buổi tối tôi còn có một cái thông báo phải đăng.
”
Rõ ràng là kiếm cớ.
Mặc dù trong lòng Nhạc Thiên đã hơi nôn nóng, nhưng ngoài mặt vẫn thong dong, “Được, vậy thì để trống ngày mai đi, qua nhà tôi ăn một bữa.
”
“Ngày mai cũng có lịch trình rồi.
”
“Vậy thì lúc nào rảnh?”
“Dạo gần đây tôi, tôi hơi bận…” Dư Diêu vuốt vuốt bên tóc mai vốn không hề rối, ánh mắt né tránh, lời nói lại mơ hồ tối nghĩa, “Chờ qua quãng thời gian này đi.
”
Chờ thêm nữa thì cô đá ông đây luôn à! Nhạc Thiên căm giận trong lòng, bây giờ cô đang không muốn gặp Thẩm Lập Hành chứ gì, đến khi cô thật sự gặp được rồi, cô sẽ biết thế nào là nam thần đẹp trai tung trời!
Nhạc Thiên không tiếp tục ép Dư Diêu nữa, cậu sẽ lại tìm cơ hội sắp xếp cho hai người gặp nhau, phải thừa dịp lúc này Thẩm Lập Hành vẫn chưa làm rõ quan hệ, ngay trước khi hắn đuổi cậu ra khỏi Thẩm gia.
“Tao nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước khi bị mất thân phận thiếu gia Thẩm gia!” Nhạc Thiên quyết tâm dâng trào mạnh mẽ nói, tuyệt đối không thể làm người nghèo !
Vì để tránh cho bi kịch phát sinh, Nhạc Thiên bắt đầu trốn tránh Thẩm Lập Hành, tận lực giảm độ tồn tại của mình trong Thẩm gia xuống đến thấp nhất, để khỏi chọc cho Thẩm Lập Hành không vui, trong cơn nóng giận lại đuổi cậu ra ngoài thật.
Thẩm gia
Nhưng cậu không hay biết, Thẩm Lập Hành đã lặng lẽ xóa tên cậu trong hộ khẩu Thẩm gia.
Thẩm Lập Hành không công khai chuyện đó ra ngoài, nhưng vòng tròn của giới thượng lưu vẫn hay tin, dù sao thì trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nhất là loại hào môn cấp cao như Thẩm gia, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể tác động đến cả vòng tròn lớn.
Rất nhanh, tin tức Thẩm Nhạc Thiên bị Thẩm Lập Hành xóa tên ra khỏi Thẩm gia đã truyền đi khắp nơi.
Từ Đào đang tụ họp vô tình nghe thấy rất kinh ngạc, “Sao có thể, chú Thẩm thương Nhạc Thiên lắm mà.
”
“Chắc chắn là sự thật,” Lục Thiên Ninh giơ ba ngón tay chỉ thẳng lên trời, kiên định nói, “Cậu tôi là cục trưởng cục cảnh sát, chuyện đó không thể làm giả được.
”
Từ Đào lắc lắc ly rượu trong tay, như có điều nghĩ ngợi nói: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, mà đến mức như vậy?”
Mọi người ai cũng biết bình thường quan hệ giữa Từ Đào và Nhạc Thiên là tốt nhất, nháo nhào giựt dây kêu hắn hẹn Thẩm Nhạc Thiên ra.
Dạo này Thẩm Nhạc Thiên khiêm tốn đáng sợ, các tiệc xã giao trong giới cũng lâu rồi không thấy cậu xuất hiện, mọi người còn tưởng là Thẩm Nhạc Thiên sắp kết hôn, nên bắt đầu tu thân dưỡng tính, bây giờ nghĩ lại, tất cả cùng tưởng tượng lung tung đủ thứ.
Từ Đào không chịu nổi bị mọi người bức ép, nhắm mắt gọi điện thoại cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lập tức đáp lại rất thoải mái, lúc này cậu ở trong Thẩm gia sợ nhất là bắt gặp Thẩm Lập Hành, cho nên Từ Đào vừa gọi, cậu nhanh chóng lén lút chạy ra ngoài ngay.
Vẫn là chỗ cũ —— “Lam Nguyệt”.
Lần đầu tiên Nhạc Thiên đón xe đến, đúng là có hơi không quen thật, thở dài nói: “Xe thể thao Trong nhà tao còn không dám đụng nữa.
”
Gần đây ánh mắt của Thẩm Lập Hành nhìn cậu càng ngày càng đáng sợ, đi sớm về muộn, hình như cũng đang cố ý tránh Nhạc Thiên, đôi khi chạm mặt trong nhà, cũng không nói một câu nào, Nhạc Thiên đã hẹn Dư Diêu ngày mai đến Thẩm gia một chuyến, cậu đã quyết tâm phải mang cái mũ xanh đó lên đầu ngay mới được.
“Không sao đâu, cậu làm xong nhiệm vụ là có thể thoát khỏi thế giới này liền, thế giới sau cho cậu quyền khuynh triều dã, tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.
” Hệ thống dịu dàng an ủi.
Nhạc Thiên cảm động không thôi, “Chờ tao giải quyết xong thế giới trừng phạt, tao nhất định hối cải thay đổi làm con người mới, sống cho thật đàng hoàng.
”
Hệ thống hài lòng nói: “Cậu nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay, đừng quên là được.
”
Giám đốc Lam Nguyệt vừa trông thấy Nhạc Thiên, lập tức vẻ mặt tươi cười đi ra đón, “Thẩm tiên sinh, mọi người bên trong đều đang chờ cậu đấy.
”
Nhạc Thiên tiêu sái khoát tay ngăn lại, “Dẫn đường.
”
Thật ra chỉ cần cậu chịu để ý chi tiết một chút, thì sẽ nhận ra là giám đốc không còn gọi cậu là “Thẩm thiếu” như trước nữa.
Vừa đẩy cửa phòng riêng, trong phòng ngồi đầy các công tử thiếu gia, thấy Nhạc Thiên xuất hiện, đồng loạt huýt sáo ồn ào, trong lúc Nhạc Thiên hoảng hốt còn tưởng là mình là người đẹp ở đâu đến, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong ánh mắt của những người kia ngầm có ý ngả ngớn, đảo quanh một vòng, quét đến Từ Đào, Từ Đào lập tức chột dạ cúi đầu.
Nhạc Thiên nghi hoặc hỏi hệ thống: “Chuyện là thế nào đấy?”
Hệ thống: “Thẩm Lập Hành đã đá cậu ra khỏi hộ khẩu Thẩm gia rồi.
”
Nhạc Thiên khiếp sợ không thôi, “Khi nào? !”
Hệ thống: “Ba ngày trước.
”
Nhạc Thiên: “… hức… Thẩm Lập Hành thật tốt với tao quá.
” Giấu cậu ba ngày còn không còn chưa chính thức đuổi ra Thẩm gia, đúng là người chú tốt trong thế gian mà, hức hức hức.
------oOo------
Danh Sách Chương: