Nhạc Thiên: “Bây bề, chết hết rồi, đừng kêu.”
Hệ thống sợ hãi không thôi, “…tôi còn tưởng rằng cậu không dám nổ súng.” Hình ảnh Nhạc Thiên trước đó sợ hãi không dám giết người còn rõ ràng trước mắt.
Nhạc Thiên hời hợt nói: “Sứ giả chính nghĩa không có gì phải sợ.”
Hệ thống: “…” Đột nhiên cảm thấy không biết mình có phán đoán nhầm về con voi này không nữa.
Đầu óc Mạnh Thư Diệc thật sự bị co giật rồi, trực tiếp đưa súng cho cao thủ đánh lén Quan Nhạc Thiên. Nghĩ thế nào không biết, thật sự tưởng rằng Quan Nhạc Thiên bị ông ta đầu độc không thể thoát được, làm trâu làm ngựa cho ông ta. Suy nghĩ của Quan Nhạc Thiên chẳng qua chỉ là sống một cuộc sóng đơn giản quy luật, trước giờ không phản kháng không phải bởi vì trung thành với Mạnh Thư Diệc, mà là ngại phiền phức.
Hạ Quân nhìn Quan Nhạc Thiên nở rộ trong hoa máu, chầm chậm bước đến gần, với tay cầm súng của cậu, một tay ôm cổ cậu dựa vào bờ vai cậu. Hít sau mấy hơi, “Thầy Quan, thầy bảo tôi phải làm thế nào đây?” Đã hoàn toàn… bị người này mê hoặc rồi.
“Đã chết hết rồi,” Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói, “Không còn ai sống.”
Hạ Quân khẽ cười một tiếng, kéo cổ Quan Nhạc Thiên xuống, hôn một cái lên bờ môi nhuốm máu của cậu, “Cảm ơn thầy, thầy Quan.”
Lúc Hứa Tâm Như từ từ tỉnh lại nhìn thấy Quan Nhạc Thiên ngồi bên cạnh mình thì suýt chút nữa giật mình đến ngất đi lần hai, “Anh, anh…”
Quan Nhạc Thiên rót cho cô cốc nước.
Hứa Tâm Như đè lên trái tim đang đập loạn cào cào, ngồi dậy, tay run run cầm cốc nước, uống một hớp rồi mới bình tĩnh lại. Cô chờ đợi bên cạnh Mạnh Thư Diệc rất lâu, tố chất tâm lý không phải là kém, chỉ là bỗng nhiên người bịt miệng mình tung tóe đầy máu, cô theo bản năng hôn mê bất tỉnh.
“Cảm ơn.” Hứa Tâm Như cầm cốc nước run run nói.
Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Không cần cám ơn.”
Hứa Tâm Như lại liếc Quan Nhạc Thiên một cái, người thanh niên nhã nhặn tuấn tú mang phong độ của người tri thức, thay sang áo sơmi trắng tinh, trông càng xuất trần hơn cả sơmi màu xám, nhưng cậu vừa mới giết nhiều người như vậy ngay trước mặt cô, thậm chí ngay cả Mạnh Thư Diệc cũng…
Hứa Tâm Như đột nhiên sốt sắng hỏi: “Mạnh Thư Diệc đã chết rồi sao?”
Quan Nhạc Thiên khẳng định: “Chết rồi.”
Trong mắt Hứa Tâm Như bỗng nhiên có nước mắt lăn xuống, cô ở bên cạnh tên bi3n thái Mạnh Thư Diệc đó, chịu dằn vặt tinh thần cực lớn, dưới sự dằn vặt tinh thần, nhẫn nhịn dằn nén thù hận và sợ hãi, phí hết tâm tư làm ông ta vui lòng, làm ông ta lơ là. Chẳng biết trong lòng đã dồn nén bao nhiêu, nghe thấy Mạnh Thư Diệc chết rồi, cô cúi gục người khóc rống lên.
Quan Nhạc Thiên nhìn cô, dường như nhìn thấy được mình ngày nhỏ, có từng nghĩ muốn trốn không? Có.
Cậu nhớ mùi hương trên người mẹ, mùi thuốc trên người cha và cả vị kẹo sữa giành được của anh hai, càng đau đớn thì càng xoay vần nhiều lần trong hồi ức.
Nhưng tất cả đã chết hết rồi.
Không ai đến cứu cậu.
Nên chỉ có thể lựa chọn càng mất cảm giác hơn nữa mà thôi.
Quan Nhạc Thiên giơ tay xoa xoa đầu Hứa Tâm Như, bị Hạ Quân vừa đẩy cửa đi vào bắt được, tức thì sốt sắng bước lên kéo tay Quan Nhạc Thiên lại, “Thầy Quan.”
Quan Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, “Nói được rồi?”
Hạ Quân hít một hơi thật sâu, “Nói được rồi.”
Hứa Tâm Như ngẩng đầu lên, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, thút tha thút thít hỏi: “Nói, nói gì được cơ?”
“Tất cả đã kết thúc,” Hạ Quân nói ngắn gọn, kéo tay Quan Nhạc Thiên nói, “Thầy Quan, chúng ta về nhà thôi.”
Hứa Tâm Như nhìn Hạ Quân nắm tay dẫn Quan Nhạc Thiên rời đi, cúi đầu liếc nhìn cốc nước trong tay, dưới đáy cốc có một ít bụi lắng xuống, không phải là tinh khiết trăm phần trăm.
Lúc sau ở cấp trên đấu pháp mây gió biến ảo, Hạ Quân chỉ chú ý một ít trên tin tức. Chu Việt bắt ma dựa theo danh sách, bắt rồi bắt đến ngay bên cạnh mình, buồn bực đến nhà Hạ Quân tìm hắn uống rượu.
“Người anh em, tôi phục cậu thật đấy, vì đại nghĩa diệt thân,” Chu Việt nhấp một hớp bia ướp lạnh, gió đêm thổi vào từ ban công, sau khi qua mùa mưa rồi, thời tiết càng ngày càng nóng hơn, hắn dựa lưng vào ghế mây, sắc mặt nặng nề nói, “Điền Ngữ là nằm vùng.”
Hạ Quân thả hai tay ngồi phịch trên ghế mây, “Không nỡ?”
Chu Việt mạnh mẽ uống một hớp bia, “ha” thở ra một hơi men đắng, trầm giọng nói: “Tôi tưởng em ấy là một cô gái tốt.”
“Không phải cô gái tốt, cậu không thích sao?” Hạ Quân nghiêng mặt như cười như không nói.
Chu Việt cúi đầu, tên lực điền cao một mét tám cuộn tròn mình như đứa trẻ, “Thích thì thích, nhưng tôi là cảnh sát.”
Ánh mắt Hạ Quân nặng nề, một gối cong lên, tay cầm lon bia gõ gõ lên đầu gối rất có tiết tấu, bình tĩnh nói: “Vậy thì bảo vệ cô ta sẽ càng dễ dàng hơn.”
“Hạ Quân!” Chu Việt khẽ quát một tiếng, “Cậu cố ý bôi nhọ tôi à?! Cậu đã đưa cả cha mình vào.”
Hạ Quân nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại mỉm cười nói: “Thầy Quan đã về rồi.”
Chu Việt cũng vội vàng ngồi thẳng lên, đứng dậy quay đầu chào hỏi, liếc nhìn thấy trên tay Quan Nhạc Thiên xách túi đồ ăn, mắt sáng lên, “Chào em dâu, ngại quá đi, còn làm phiền cậu mua đồ nhắm cho bọn tôi nữa.”
Hạ Quân quay mặt sang cười, “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Quả nhiên, Quan Nhạc Thiên tự xách túi đồ ăn lên bàn ăn bắt đầu ăn.
Từ sau khi Quan Nhạc Thiên “thất nghiệp”, Hạ Quân mới phát hiện ra thầy Quan của hắn thật ra là một người thích ăn hàng, mà bản tính bị dồn nén đến tận hôm nay. Bây giờ thì một ngày ba bữa cộng thêm trà chiều bữa khuya, không sót bữa nào, nếu không phải tối nay Chu Việt tới tìm hắn uống rượu, thì hắn vốn định nướng cánh gà cho Quan Nhạc Thiên.
Quan Nhạc Thiên thấy hai người nói chuyện thì tự đi ra ngoài mua đồ ăn mang về.
Chu Việt: “…người yêu của cậu thật là đặc biệt.”
Hạ Quân nhếch môi khẽ cười, trên mặt mơ hồ mang vẻ tự hào, “Đúng không?”
Chu Việt nghĩ đến người yêu của mình là lại đau đầu, lại ngồi xuống uống rượu giải sầu, “Tôi phải làm sao đây? Tự tay đưa em ấy vào? Quá tàn nhẫn.”
Hạ Quân ngồi xếp bằng trên ghế mây, mắt liếc sang bên không sai không lệch nhìn Quan Nhạc Thiên há mồm ăn thịt kho, khóe môi cong cong, “Giấu cô ta đi, đừng để ai phát hiện ra cô ta là được rồi.”
Chu Việt lại ực mạnh một hớp bia, lắc đầu nói: “Cậu đừng nói nữa, tôi thật sự đã có suy nghĩ đó.”
Cuối cùng Hạ Quân cũng nhìn thẳng vào hắn, “Sau đó thì sao?”
“Tôi không làm được,” Chu Việt trỏ vào tim mình, “Nơi này có pháp lý, em ấy làm sai là sai, quá lắm thì, tôi đợi em ấy ra.”
Hạ Quân cụp mắt xuống không tỏ rõ ý kiến.
Chu Việt uống mãi đến gần hết, uống bia người không say, chỉ là trong lòng hắn buồn, nên vẫn uống đến say khướt, Hạ Quân đỡ hắn quăng lên salon xong là không quan tâm đ ến nữa, đi thẳng vào phòng ngủ.
Quan Nhạc Thiên đã ngủ, Hạ Quân đi rửa mặt xong, người mang đầy hơi nước chui vào trong chăn, sờ sờ Quan Nhạc Thiên mấy cái, sờ cho người ta tỉnh rồi bèn nương thế đưa mình vào luôn.
“Thầy Quan…” Bây giờ Hạ Quân vẫn thích gọi cậu như vậy, vuốt v e da thịt bóng loáng của Quan Nhạc Thiên, mê mẩn không thôi.
Chu Việt nằm một lát mắc tiểu quá nên tỉnh, mơ mơ màng màng tìm được nhà vệ sinh, đi vệ sinh xong đi ra, vô thức đẩy cửa phòng ngủ. Vừa mới đẩy cửa ra nghe thấy tiếng th ở dốc trong phòng tức thì giật mình, vội vàng lùi về sau một bước đóng cửa lại.
Quan Nhạc Thiên nghe được tiếng đóng cửa đột nhiên siết chặt, Hạ Quân suýt chút nữa rụng nụ, thấp giọng nói: “Thầy Quan, đừng sốt sắng như vậy, từ từ thôi…”
Quan Nhạc Thiên nghe vậy chậm rãi thả lỏng.
Hai người ở trên giường luôn luôn rất hợp nhau, Quan Nhạc Thiên rất hưởng thụ, cũng không che giấu cảm giác hưởng thụ đó, há miệng khẽ cắn cắn yết hầu của Hạ Quân, Hạ Quân rên lên một tiếng, càng cúi sâu người.
Chu Việt bị chuyện vừa rồi làm giật mình đến mức bay nửa hơi bia, nằm trên ghế salon vừa xấu hổ vừa thê lương. Hắn và Điền Ngữ chỉ mới đến bước nắm tay hôn môi đã phải tiễn người ta vào tù rồi, thằng ranh Hạ Quân, im lìm không tiếng động mà hằng ngày phê pha sung sướng như vậy.
Vì vụ án lớn lần này, mà hắn ngày đêm điên đảo bận rộn suốt hai tháng, thật sự sắp không ra con người, Hạ Quân thì trái lại tự do vui vẻ. Chu Việt càng nghĩ càng thấy u sầu, lại nhớ đến Điền Ngữ, cộng thêm hơi men, yên lặng chảy dòng nước mắt đàn ông.
Hôm sau, trên bàn ăn sáng, Chu Việt thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào Quan Nhạc Thiên. Mặc dù biết hai người này là một đôi rồi, nhưng không cẩn thận để bắt gặp thì vẫn có hơi xấu hổ. Hắn làm cảnh sát, chuyện đồng tính luyến ái đã thấy rất nhiều, kỳ thị thì đúng là không có, song nhìn thấy Quan Nhạc Thiên lại không kiềm được hơi đỏ mặt.
Hạ Quân thấy Chu Việt thi thoảng lại lén nhìn Quan Nhạc Thiên một lúc, mặt còn đỏ bừng bừng, bất mãn nói: “Ăn xong chưa? Ăn xong thì cút nhanh lên.”
Chu Việt còn không dám trả lời, cúi đầu ấp úng nói: “À à, được.”
Sau khi đóng của lại, Hạ Quân kéo Quan Nhạc Thiên, hôn cậu một cái, “Thầy Quan, em nói tại sao em hút mắt người khác thế chứ?”
Quan Nhạc Thiên không buồn nhìn hắn, tập trung ăn sáng.
Hạ Quân bóp vành tai của cậu một cái, không quậy cậu nữa, biết quậy nhiều cậu sẽ mất kiên nhẫn.
Hạ Quân vẫn phải đến văn phòng thám tử, vụ án này hắn cũng đang dần vào hồi kết, vừa đi ra trước cửa ôm Quan Nhạc Thiên hôn sâu mấy cái, “Thầy Quan ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi nhé, tối tôi về nấu cơm.”
Quan Nhạc Thiên khiêm tốn hạ mình tặng cho hắn một ánh mắt “mau cút đi”.
Nhạc Thiên ở nhà một mình làm mọt gạo, ôm cái tô thủy tinh to, cạp chân gà ngâm chanh mà Hạ Quân làm cho mình xem phim điện ảnh sát thủ, lúc ăn chẳng còn bao nhiêu cái, thì hệ thống lên thông báo: “Hứa Tâm Như gặp lại mối tình đầu, thuộc tính tiền bạc thấp hơn so với cậu.”
Khá ổn đó, trần ai lạc định, trở về cuộc sống bình thường quay lại với mối tình đầu, Nhạc Thiên tiếp tục cạp chân gà, lười biếng nói: “Được, sắp xếp, lập tức rời đi.”
Hệ thống chưa từng thấy Nhạc Thiên lưu luyến bất cứ một thế giới nào, lần nào cũng đi một cách quyết đoán như vậy, ngoại trừ tiếc nuối pháo chia tay ra, chưa thấy Nhạc Thiên thương nhớ thứ gì khác.
Nhạc Thiên quay về viện mồ côi một chuyến, một hơi quyên sạch mấy chục triệu tiền tiết kiệm của mình, lập tức nghe thấy tiếng thông báo nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành của hệ thống.
Nhạc Thiên: “Còn bảy ngày nữa.”
Hệ thống: “Ừm.”
Nhạc Thiên: “Mau mau tìm xem chỗ này còn có quán ăn ngon nào chưa đi không, quét sạch thôi!”
Hệ thống: “…”
Cuộc sống tình d*c dù sao cũng là cố định, hơn nữa còn vô cùng sướng, Hạ Quân trên giường đủ cả hai kiểu vừa dịu dàng vừa điên cuồng, thể lực của cả hai cũng tương đương nhau, nói chung là hết sức thỏa mãn.
Bảy ngày cuối cùng, sáu ngày đầu rất bình thường, ngày thứ bảy lúc Nhạc Thiên mới ăn no ợ một tiếng, đang nằm trên ghế salon xoa bụng chờ Hạ Quân về bắn pháo chia tay rồi rời đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, hệ thống nói: “Đừng mở cửa, là Kim Tài.”
Người trong tổ chức đã tiêu diệt kha khá rồi, Kim Đỉnh đã sa lưới, Kim Tài còn đang trốn, bây giờ hẳn là không muốn chạy trốn nữa, đến tận nơi báo thù Quan Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên không hoảng hốt, bỏ qua lời cảnh báo của hệ thống đi ra mở cửa, quả nhiên ngoài cửa là Kim Tài, vẫn là dáng vẻ gầy gò nhỏ con tóc tai ướt nhẹp, nhếch miệng cười với Quan Nhạc Thiên một tiếng nói: “Béo nữa.”
“Có việc?” Quan Nhạc Thiên rất bình tĩnh.
Kim Tài vừa nghĩ đến việc kẻ cầm đầu phá huỷ tất cả mọi thứ là Quan Nhạc Thiên, không nói hai lời thẳng tay múa dao chém ngay. Tuy trong tay Kim Tài cầm dao nhưng vẫn vào thế hạ phong, lưỡi dao gần như không chạm được Quan Nhạc Thiên, mắt thấy đánh không lại, Kim Tài hét lớn: “Hôm nay mày không giết tao, tao cũng sẽ tố cáo thằng đàn ông của mày bao che tội phạm, tất cả muốn chết cùng chết!”
Quan Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, thế tiến công chậm lại, Kim Tài thấy thế, vội tìm sơ hở chuồn đi.
Nhạc Thiên nhìn bóng lưng hốt hoảng trốn chạy của Kim Tài, nói: “Hạ Quân không nên bao che cho Quan Nhạc Thiên.”
Hệ thống: “Trong thế giới ban đầu Quan Nhạc Thiên đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.”
Quan Nhạc Thiên dù thế nào đi nữa, cũng là một thành viên trong tổ chức sát thủ, Kim Tài nói không sai, sau này các thành viên tiếp theo trong tổ chức lục tục sa lưới, chắc chắn sẽ có người khai ra Quan Nhạc Thiên.
Trong tổ chức chỉ toàn là “người chết”, cho nên ngoại trừ số hiệu ra, thì tất cả đều nắm rất rõ về tình hình của những người còn lại, theo một ý nghĩa khác thì đó cũng là một loại ràng buộc khống chế.
Nhạc Thiên quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa đen kịt, hình vẽ ngôi sao trên đó phản xạ ánh nắng như ẩn như hiện.
Nhạc Thiên khẽ thở dài, thôi được rồi, khỏi bắn pháo chia tay đi.
Hạ Quan tan làm xong phát hiện ven đường có một sạp bán bánh đậu đỏ mới mở, vừa bảo ông chủ gói cho mình hai cái, thì chuông điện thoại vang lên, là Chu Việt gọi đến.
“Hạ Quân,” Giọng điệu Chu Việt rất nghiêm túc, “Quan Nhạc Thiên đến tự thú.”
Tay Hạ Quân run một cái, bánh đậu đỏ rơi xuống đất, nhanh chóng xoay người mở cửa xe, chân đạp cần ga, đầu óc trống rỗng, khi sắp đến thì đâm vào đuôi một chiếc xe, hắn chưa kịp tranh luận với người khác, đã nhảy xuống xe phóng thẳng đến cục cảnh sát.
Chủ xe tức giận báo cảnh sát.
Hạ Quân đầu đầy mồ hôi vọt vào trong cục cảnh sát, Quan Nhạc Thiên đang đứng trong phòng, Chu Việt vẻ mặt nặng nề chuẩn bị đeo còng tay cho Quan Nhạc Thiên. Trong đầu “ong” một tiếng reo lên, bước về phía trước vội vàng nắm tay của Quan Nhạc Thiên, hạ giọng hỏi: “Thầy Quan, thầy làm gì vậy?!”
“Tôi đã giết người.” Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói.
Tròng mắt Hạ Quân từ từ vằn lên tơ máu, mái tóc bởi vì chạy quá nhanh mà có vẻ ngổn ngang chật vật, hắn tóm lấy tay Quan Nhạc Thiên dợm bước muốn đi ra ngoài ngay lập tức, “Nói hưu nói vượn, đi về với tôi.”
Chu Việc bước lên trước cản người, sắc mặt nghiêm trọng trong mắt chứa cảnh cáo, “Hạ Quân, cậu ta đã nói cậu không biết chuyện, đừng làm chuyện điên rồ.”
Hạ Quân cười lạnh một tiếng, đang định nói hắn chả quan con mẹ nó tâm đ ến chuyện điên hay không điên cũng mặc kệ việc người này có giết người hay không, hắn chỉ cần cậu ở lại bên cạnh hắn mà thôi. Song, lời chưa kịp nói ra, tay đã bị Quan Nhạc Thiên siết chặt, Quan Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh, anh đã cứu rất nhiều người.”
Hạ Quân ngơ ngẩn.
“Sau này, còn có thể cứu thêm nhiều người nữa.” Quan Nhạc Thiên chậm rãi kéo tay Hạ Quân ra, khẽ cười, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Thật ra anh đã cứu tôi rồi.”
Nỗi lòng Hạ Quân cuồn cuộn, thấp giọng nói: “Tôi chờ em.” Hắn sẽ vận dụng tất cả các quan hệ để giúp Quan Nhạc Thiên miễn tử hình, nói chung bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ không để cho Quan Nhạc Thiên rời khỏi hắn.
Tim Nhạc Thiên truyền đến đau đớn quen thuộc, người tê rần lên, đột nhiên đưa tay ra ôm chầm Hạ Quân, chậm rãi nói: “Được… anh nhất định… phải chờ em…”
__
Chính ra tác giả cũng đầu tư xây dựng nhân vật lắm đó, mà chắc không muốn kéo dài thêm nên cho kết luôn, cả hai người cũng cứu được nhau rồi.
Nhìn chung thì kết thế giới này chưa đến mức đau khổ vặt vã, mà vẫn thấy xót xót.