Mục lục
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhạc Thiên rơi xuống nước, vết thương trên đầu gối cũng đã lộ ra, Tuệ Tâm sang đây thăm cậu. Tuệ Tâm hiểu tính tình của vị đệ tử này không biết ốm đau gì, cười híp mắt nói: “Đau không?”

Nhạc Thiên ngồi trên giường lắc đầu, Tuệ Tâm mặt mày hiền lành, vẻ bề ngoài giống như là Phật Di Lặc, vành tai rất lớn thoạt nhìn rất phúc hậu, Nhạc Thiên còn có cảm giác rất thân thiết.

Tuệ Tâm tiếp tục cười híp mắt nói: “Nếu như không đau thì sư phụ chặt luôn hai chân giúp con nhé.”

Nhạc Thiên: “…” Sư phụ… đừng như vậy.

Tuệ Tâm vuốt nhẹ đầu Nhạc Thiên một cái, “Con ấy, tính nết chẳng biết đau đớn gì, sau này sớm muộn gì cũng phải chịu đau một lần.”

Nhạc Thiên trừng mắt nhìn, tỏa ra một chút ngây thơ trước mặt Tuệ Tâm – người đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ, “Chẳng phải đau đớn cũng là một loại tu hành sao?”

Tuệ Tâm đánh cái “bốp” giòn tan lên trên đầu cậu, lắc đầu nói: “Nhóc con lừa trọc ngốc, nằm xuống đi.”

Nhạc Thiên: …

Trịnh Nguyên Phong đứng ở ngoài điện nhìn thấy Nhạc Thiên nghi hoặc sờ đầu mình, chợt thấy buồn cười, khóe môi chợt hơi cong lên.

Tuệ Tâm đi ra, nhìn thấy Trịnh Nguyên Phong thì chào một cái, “Thất điện hạ.”

“Tuệ Tâm đại sư.” Trịnh Nguyên Phong trả lễ.

Tuệ Tâm quan sát khuôn mặt của hắn một chốc, thầm nghĩ: Oan nghiệt, rồi không nói một lời đi ra ngoài.

Nhạc Thiên vẫn còn đang vuốt cái đầu trọc của mình, ngước mắt lên nhìn thấy Trịnh Nguyên Phong đi vào, lập tức bỏ tay xuống, hai tay chắp lại, cúi đầu nghiêm túc gọi: “Thất điện hạ.”

Trịnh Nguyên Phong cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhìn Nhạc Thiên gần trong gang tấc đang cúi đầu xuống, hắn không kiềm được vô thức đưa tay ra vuốt một cái.

Nhạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn.

Sau khi Trịnh Nguyên Phong sờ xong mới cảm thấy xấu hổ, chắp tay thản nhiên nói: “Rất mềm.”

Nhạc Thiên: …

Lúc này Trịnh Nguyên Phong mới thật sự tỉ mỉ quan sát Nhạc Thiên. Thật ra khi dứt bỏ thân phận thánh tăng của cậu rồi, thì thoạt nhìn cậu hoàn toàn chỉ như là một thiếu niên tuấn mỹ môi hồng răng trắng vẫn còn chưa dứt tính trẻ con, trên mặt có một lớp lông tơ rất mỏng, trông có vẻ như chưa dứt sữa. Trịnh Nguyên Phong: “Xin hỏi thánh tăng năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nhạc Thiên: “Năm nay mười chín.”

Trịnh Nguyên Phong: “Không nhìn ra được.”

Nhạc Thiên: “Người tu phật hơi già hơn tuổi, để điện hạ cười chê rồi.”

Trịnh Nguyên Phong: “Nhìn cứ như mười sáu.”

Nhạc Thiên: …hay!

Trịnh Nguyên Phong lắc lắc cổ tay, lấy phật châu giấu trong lòng bàn tay ra, “Phật châu của ngươi.”

“Nếu đã tặng cho điện hạ rồi, có lý nào nhận lại.” Nhạc Thiên dịu giọng nói.

Phật châu trong tay sinh ra cảm giác ấm áp, còn ẩn chứa mùi hương hoa sen nhàn nhạt, hôm qua binh hoang mã loạn, Trịnh Nguyên Phong vì mấy câu nói của Nhạc Thiên mà chạy trối chết. Khi trở về trong điện tính vứt chuỗi phật châu này đi, rồi lại sợ xảy ra sự cố trong mấy ngày này, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định hôm nay mang đến trả lại cho cậu.

Trịnh Nguyên Phong lạnh giọng nói: “Thánh tăng đang ép mua ép bán?”

Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Ta không nhận tiền của điện hạ.”

Trịnh Nguyên Phong: …

Tên tiểu hòa thượng này lại cái điệu bộ giấy dầu không thấm muối càng muốn độ nhà ngươi hơn nữa, Trịnh Nguyên Phong rút tay về, hờ hững nói: “Ta có nuôi một con chó ngao, thêm cho nó một món đồ chơi cũng được.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Chó ngao nóng tính lại dễ tấn công người khác, chuỗi hạt này có tác dụng bình tâm tĩnh khí, làm vậy cũng là đại thiện.”

Trịnh Nguyên Phong có cảm giác cứ như là mình bị Nhạc Thiên mắng chung luôn, dù rõ ràng chính hắn là người nhắc đến chó ngao trước.

Nhạc Thiên thấy sắc mặt hắn khó coi, thầm nghĩ nam chính đúng là thông minh, tui quanh co lòng vòng chỉ cây dâu mắng cây hòe thế mà cũng nhẩm ra được mùi nữa.

Sau đó Trịnh Nguyên Phong rất khó chịu đã… vuốt cái đầu trọc của Nhạc Thiên một cái.

Nhạc Thiên lần nữa trợn tròn mắt, da đầu của cậu rất nhạy cảm, vuốt một tí thôi mà người cứ như bị điện giật vậy. Cậu đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đầu, đầu của người xuất gia không được sờ lung tung.” Lớn đến thế này rồi, ngoại trừ bản thân cậu và sư phụ của cậu – Tuệ Tâm đại sư, đến ngay cả mẫu thân còn chưa từng chạm vào.

Cậu càng nói không được chạm vào, Trịnh Nguyên Phong lại càng muốn sờ, vô liêm sỉ nói: “Không phải thánh tăng muốn độ ta? Chút hi sinh đó cũng không làm được sao?”

Nhạc Thiên: …hi sinh của tui chỉ bao gồm nửa dưới người của tui thôi, chứ không phải quả đầu dưa của tui!

Hình như Trịnh Nguyên Phong vừa phát hiện ra cuối cùng thì trong Nhạc Thiên cũng có một chút hơi người, bèn đưa tay ra lại vuốt một cái nữa thật nhanh. Lòng bàn tay của hắn vừa lướt qua, phát hiện ra vệt đỏ trên mặt Nhạc Thiên đã bắt đầu khuếch tán lên đến đầu, miệng cong lên mỉm cười.

Khi hắn nhận ra mình đang cười, rồi lập tức dằn khóe môi xuống.

Trịnh Nguyên Phong đến thăm Nhạc Thiên chỉ là để diễn trò. Lúc Nhạc Thiên rơi xuống ao nước hắn có mặt ở ngay bên cạnh Nhạc Thiên, cho dù Nhạc Thiên đã nói là Trịnh Nguyên Phong đúng lúc cứu mình thì vẻ mặt của Trịnh Hằng nhìn hắn vẫn khó chịu, nên Trịnh Nguyên Phong đành phải dành ra chút thời gian trong lúc cấp bách để đến đây làm bộ.

Thánh tăng, nên dùng bữa sáng.” Cung nhân bên ngoài nói khẽ.

Nhạc Thiên cất giọng: “Đa tạ,” Rồi quay sang Trịnh Nguyên Phong: “Thất điện hạ dùng bữa chưa?”

Trịnh Nguyên Phong thờ ơ đáp: “Chưa.”

Nhạc Thiên: Chưa ăn uống gì đã đến thăm tui rồi, có lẽ đây chính là tình yêu.

Các cung nhân bưng đồ ăn vào, bởi vì Nhạc Thiên yêu cầu, nên cung nhân cũng bưng một phần đồ ăn khác cho Trịnh Nguyên Phong.

Nhạc Thiên dùng ý chí mạnh mẽ để kiềm chế nỗi xúc động muốn trào nước bọt của mình, á á á á á thơm quá!

Hai người cùng dùng bữa trên bàn trà ở trước giường, đồ ăn của Trịnh Nguyên Phong bên kia Nhạc Thiên nhìn không biết được đó là món cung đình gì, nhưng cái mùi thơm nức mũi đó… Nhạc Thiên: Vừa ngửi cái biết ngay là thịt!

Trịnh Nguyên Phong giương mắt nhìn qua bữa sáng cháo loãng trước mặt Nhạc Thiên, “Thánh tăng chỉ ăn vậy thôi?”

Nhạc Thiên múc một thìa cháo hoa, không có dũng khí ngẩng đầu, “Đúng.”

Trịnh Nguyên Phong buông đũa ngọc xuống, gượng gạo nói: “Vừa nhìn là thấy khó nuốt.”

Nhạc Thiên: Lý tưởng lớn gặp nhau (1)!

Trong tay Trịnh Nguyên Phong là một bát canh bách hợp thịt bằm kim ti (sợi vàng), hắn tiện tay múc một thìa rót vào trong bát cháo trắng Nhạc Thiên đang húp. Giọt canh trên cái thìa bằng bạch ngọc màu trắng sữa tỏa ra mùi thịt nhỏ giọt li ti xuống bát, Nhạc Thiên dừng động tác lại, ngước mắt lên, trên mặt có chút bất mãn, “Điện hạ, trong đồ ăn của ngài có món mặn.”

“Thì sao nào?” Trịnh Nguyên Phong giả vờ như không hiểu, “Thánh tăng bị bệnh rồi, bồi bổ thân thể cho ngươi, không được sao?”

Nhạc Thiên: Mấy người nói đúng, nhưng mà tui không ăn được, hu hu hu.

Nhạc Thiên buông thìa ngọc trong tay, chấp tay hành lễ niệm phật một tiếng quay mặt sang hiển nhiên là không ăn nữa.

Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, “Ta tưởng là cái gì thánh tăng cũng hiểu cũng tính ra được chứ.”

Nhạc Thiên nghiêm mặt nói: “Đây là giới luật.”

Trịnh Nguyên Phong thấy vẻ mặt Nhạc Thiên nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng thả thìa ngọc xuống lau tay. Nhạc Thiên nhìn thấy hắn chậm rãi cầm khăn lụa lau chùi ngón tay, cho dù chỉ là một động tác nho nhỏ thôi vẫn tự nhiên tỏa ra quý khí, không thể không thừa nhận Trịnh Nguyên Phong có phong độ vương giả hơn Trịnh Hằng.

Ra lệnh cho cung nhân dọn dẹp cơm canh, Trịnh Nguyên Phong hỏi: “Thánh tăng bôi thuốc chưa?”

Nhạc Thiên thật thà trả lời: “Chưa.”

Trịnh Nguyên Phong nhướng mày, “Đang chờ ta bôi thuốc cho thánh tăng?”

Nhạc Thiên: …mấy người nói quần què gì đấy, không thấy đau nên quên thôi.

Đầu gối đã được thoa thuốc hôm nay trông càng kinh khủng hơn hôm qua nhìn thấy, xanh đỏ đã chuyển sang tím đen, Nhạc Thiên mới nhìn thôi mà đã tự thấy sợ đến sững sờ, “Á á á, hệ thống, có khi nào tao què không vậy?!”

Hệ thống: “Chắc có đó, đề xuất cưa cụt.”

Nhạc Thiên: …mày nói đi cuối cùng thì mày với Tuệ Tâm có quan hệ gì.

Thương thế nghiêm trọng đến mức ngay cả Trịnh Nguyên Phong phải hơi run run. Khi còn nhỏ hắn cũng thường hay bị phạt quỳ phạt đòn, trên người lúc nào cũng vết thương mới chồng vết thương cũ, mà chưa từng thấy cảnh nào vừa nhìn đã kinh tâm động phách đến mức này. Hắn giương mắt nhìn Nhạc Thiên vẻ mặt hòa nhã, “Thánh tăng không cảm thấy đau sao?”

Nhạc Thiên nói: “Tất cả đau khổ đều là vì tu hành.” Hì hì, không có đau miếng nào hết.

Trịnh Nguyên Phong cụp mắt xuống, cho dù hắn có ghét hòa thượng hơn nữa, thì cũng không thể không nhìn Nhạc Thiên với đôi mắt khác xưa.

Lúc Trịnh Nguyên Phong bôi thuốc cho Nhạc Thiên thì Trịnh Hằng đến, đi vào nhìn thấy đầu gối Nhạc Thiên đã đáng sợ đến mức này, tức giận nói: “Sao lại để vết thương thành như vậy?”

Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ, không có gì đáng ngại.”

Lúc này Trịnh Hằng đang có phần vội sứt đầu mẻ trán, sáng nay đột nhiên hoàng đế tỉnh lại, vừa tỉnh lập tức nói nằm mơ thấy Phật tổ cảnh cáo, muốn tế sống để làm dịu cơn giận của trời cao.

Vương triều này từ hai mươi năm trước khi tiên hoàng hậu qua đời đã bãi bỏ tế sống, năm đó cũng là hoàng đế tự mình hạ lệnh.

Hoàng đế bệnh lâu như vậy, Trịnh Hằng cũng cho là phụ hoàng của hắn đã bệnh đến hơi hồ đồ rồi, nhưng hoàng đế hưng phấn khác thường, cho tế ti thử bói lại, để xem xem tội nhân đã chọc giận trời cao là ai.

Trịnh Hằng buồn phiền trong lòng, lập tức nghĩ đến Nhạc Thiên, muốn nói chuyện giải sầu với cậu, nhưng không ngờ là Nhạc Thiên bị thương nặng như vậy. Thế là Trịnh Hằng đành phải dằn những lời muốn nói xuống, chỉ rầu rĩ nói: “Ngươi ở yên trong điện nghỉ ngơi đi, không được đi một bước nào cả, cô sẽ phái người trông coi ngươi,” Như là đến lúc này mới phát hiện ra Trịnh Nguyên Phong đang yên lặng thoa thuốc, bèn tùy ý nói: “Đúng rồi, thất đệ cũng ở đây, vậy để đệ ấy trông ngươi.”

Trịnh Nguyên Phong yên lặng không nói, dáng vẻ nhẫn nhục chịu khó.

“Thái tử điện hạ không cần phải lo lắng cho ta, trái lại ngài, hình như mi tâm có vẻ u sầu.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.

Trịnh Hằng thấy ấm áp trong lòng, đang tính mở lời song ngẫm lại vẫn ngậm miệng, “Không có gì, phụ hoàng trọng bệnh, tất nhiên là cô không vui nổi.”

Nhạc Thiên mỉm cười, không gặng hỏi nữa.

Trịnh Hằng đến đi vội vàng, Trịnh Nguyên Phong lại biết được càn khôn trong đó, bàn tay lớn chậm rãi bôi thuốc cho Nhạc Thiên. Nhạc Thiên nhận ra, cậu không có cảm giác đau đớn gì cả, mà còn ngược lại còn cảm thấy khó chịu với kiểu chậm rãi đụng chạm đó, lòng bàn tay nóng bỏng có hơi thô ráp lướt qua da thịt mềm mại của cậu, kéo đến từng cơn run rẩy,

Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Điện hạ có thể bôi thuốc nhanh hơn không?”

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu bị thương nặng nên mới chậm tay một chút, nghe vậy liếc nhìn cậu một cái, môi mỏng mở hé, trong đôi mắt màu xanh biếc toàn là châm biếm, “Chó cắn Lã Động Tân (2).”

Nhạc Thiên chớp mắt một cái nhẹ, “Điện hạ có ý là, điện hạ đang tốt với ta?”

Trịnh Nguyên Phong thu tay về, trong lòng bàn tay đầy thuốc mỡ đen như mực, không mặn không nhạt nói: “Thánh tăng thật biết nói đùa.”

Nhạc Thiên mỉm cười, cười rất đẹp, “Thật ra điện hạ là một người tốt.”

Trịnh Nguyên Phong chán cái điệu bộ này của hắn, vươn tay quệt nhẹ lên gò má trắng nõn nghiêm trang của cậu, thuốc mỡ màu đen dính trên mặt, dáng vẻ nghiêm mặt tức thì trở nên buồn cười. Đôi mắt trong suốt sau khi bị trêu ghẹo đầy ngờ vực, thoạt trông có vẻ hơi lơ ngơ.

Trịnh Nguyên Phong nhìn thấy cậu như thế không nhịn được cười, dùng mu bàn tay che mũi giấu đi ý cười.

Nhạc Thiên giơ tay lau mặt một cái.

Trịnh Nguyên Phong vốn đã không cười, thấy cậu càng lau càng đen, không kiềm được nữa bật cười: “Đừng chà nữa, mặt mày lem luốc như mèo.”

Nhạc Thiên ngừng tay, mắt cong cong nhìn Trịnh Nguyên Phong, “Điện hạ cười lên thật đẹp.”

Trịnh Nguyên Phong lập tức ngừng cười, đôi mắt xanh nhắm lại, lạnh nhạt nói: “Thánh tăng trang trọng chút đi.”

Nhạc Thiên: …giờ mới nhớ tới đó hả.

Ba ngày sau đó, Nhạc Thiên tĩnh dưỡng hằng ngày, Trịnh Nguyên Phong ngày nào cũng đến thoa thuốc cho cậu, tuy không nhiều lời, nhưng vẫn có thể nói với Nhạc Thiên mấy câu. Nhạc Thiên thì lúc nào cũng ba hồi Thánh phụ, “điện hạ thu tay lại đi” “điện hạ quay đầu lại là bờ” “điện hạ làm người đi ủa lộn làm người tốt đi”.

Trịnh Nguyên Phong nghe quen tai, không thèm để ý đến cậu, khi thật sự thấy phiền bèn xoa cái đầu trọc của Nhạc Thiên, ai kia lập tức yên phận lại.

Đến ngày thứ tư thì Trịnh Nguyên Phong không tới.

Vết thương trên chân của Nhạc Thiên ngoài mặt thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng giờ cũng đã dần nhạt đi, Nhạc Thiên thở dài thở ngắn, “Sao ngắn ngủi thế chứ, mới có mấy ngày thôi mà đã nghỉ đến rồi.”

Hệ thống không tiếp lời.

Thường thì những lúc hệ thống yên lặng thì chỉ có hai tình huống, một là không thể cứu vãn, chẳng muốn lảm nhảm nhiều lời với Nhạc Thiên, nên dứt khoát trong thế giới che đậy ngẫm lại cuộc đời hệ thống, còn lại thì là… Nhạc Thiên cảnh giác hỏi: “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì giấu con không?”

Hệ thống: …không có chuyện gì thì không gọi mẹ đâu, gọi mẹ là gây sự ngay, nó quyết định chọn im lặng tới cùng.

Cung nhân đến đưa đồ ăn sáng, Nhạc Thiên quyết định hỏi thẳng cung nhân, “Thất điện hạ đâu?”

Cung nhân sợ đến tay run bắn lên một cái, run run rẩy rẩy nói: “Nô, nô tỳ không biết.”

Nhạc Thiên: …thiếu điều muốn viết “có quỷ trong lòng” lên mặt.

Nhạc Thiên dứt khoát vén chăn lên bước xuống giường.

Cung nhân hoang mang nói: “Thánh tăng, thương thế của ngài vẫn chưa khỏi hẳn mà.”

Nhạc Thiên mang giày tăng màu trắng vào, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thất điện hạ ở đâu?”

Cung nhân cắn môi nhẹ giọng trả lời: “Ngay ở chính điện.”

Nhạc Thiên vội vàng chạy tới, vừa tới cửa điện, lập tức nhìn thấy hoàng đế lảo đà lảo đảo được Trịnh Hằng đỡ, đang chỉ tay vào Trịnh Nguyên Phong quỳ dưới đất mắng to: “Trẫm bệnh nhiều ngày như thế, thì ra cũng chỉ vì tên nghiệt súc nhà ngươi! Quả nhiên ngươi và Tuyền Tần đều là yêu tà!”

“Hoàng thượng!” Nhạc Thiên bước vội vào trong điện, Trịnh Nguyên Phong nghe thấy tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng khi nhìn thấy Nhạc Thiên thì hơi ngưng lại.

Nhạc Thiên vội vàng đi tới bên cạnh Trịnh Nguyên Phong, thi lễ với lão hoàng đế một cái, “Hoàng thượng, thất điện hạ không phải yêu tà.”

Hai mắt hoàng đế đỏ hồng, khắp người bốc lên mùi thuốc bạc nhược, con ngươi hơi lồi ra, cả giận nói: “Ngươi là cái thá gì!”

Trịnh Hằng vội nói: “Phụ hoàng, đây là Liên Hoa Thánh tăng.”

“Thánh tăng?” Lão hoàng đế bị độc cổ ăn mòn, tâm trí đã có phần không rõ ràng, nghe vậy đầu lắc lư, “Thánh tăng đến hay lắm, ngươi cùng tên nghiệt súc kia, một kẻ tế hỏa thiêu, một kẻ tế sống, là làm trẫm hài lòng!”

Nhạc Thiên: …tui nứt rồi (3)

__

(1) lý tưởng lớn gặp nhau: Gốc 英雄所见略同, anh hùng sở kiến lược đồng. Anh hùng thường có cái nhìn giống nhau.

(2) chó cắn Lã Động Tân: 狗咬吕洞宾. Là một câu thành ngữ, ý đại loại là tốt cho người ta mà người ta không biết.

(3) tui nứt ra: 我裂开, là cái meme này nè:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK