Mục lục
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện mà Tần Sinh còn có thể nhận ra được, thì làm sao Nhạc Thiên lại không phát hiện được? Chu Nguyên Quần thích Trì Nhạc Thiên, đối với tâm tư của vị cấp dưới này, chưa chắc Trì Nhạc Thiên đã không biết, một con người nhạy bén nhiều suy tư như hắn, cho dù Chu Nguyên Quần có giấu thì có thể giấu được bao nhiêu chứ.

E rằng cả hai đều rõ ràng với nhau trong lòng, chỉ là cùng không nói thẳng ra mà thôi.

Nếu nói thẳng ra rồi, thì Trì Nhạc Thiên cũng không thể giữ Chu Nguyên Quần lại được. Trong lòng Trì Nhạc Thiên, mỗi người đều ở vị trị mà mình nên ở, ví dụ như Chu Nguyên Quần là cấp dưới của hắn, thì không được lẫn lộn tình cảm nào khác với hắn.

Nhạc Thiên đặt tay lên bả vai Chu Nguyên Quần, cánh tay thon dài che đi nửa dưới khuôn mắt của cậu, qua góc nhìn của Chu Nguyên Quần, thì chỉ thấy được nửa gương mặt như bị chia cắt của Trì Nhạc Thiên, trong ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo, “A Quần, tốt nhất là cậu đừng bao giờ khiến tôi thất vọng.”

Chu Nguyên Quần tức khắc bình tĩnh lại, cúi thấp mặt hạ giọng nói: “Tất nhiên là không rồi.”

Nhạc Thiên rút tay về, xoay người đi ra ngoài.

Vào thang máy, vẻ mặt Nhạc Thiên rất lạnh lùng, đến hệ thống cũng không biết bây giờ cậu đang đặt mình trong tâm trạng của nhân vật Trì Nhạc Thiên này hay đang là chính con người cậu nữa.

Cửa thang máy mở ra, trong mắt Nhạc Thiên lập tức ánh vào một cơ thể đàn ông cường tráng tỏa ra hormone nam tính nồng nặc, độ căng của cơ bắp và tỉ lệ người có thể gọi là xuất sắc trong đám đàn ông.

Nét lạnh lùng trên mặt Nhạc Thiên tan đi, khẽ mỉm cười, “Ngoan vậy sao?”

Tần Sinh cắm cờ ở chỗ đó một tháng trời không có một ai liên lạc với hắn, đồng nghĩa với việc vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ. Trì Nhạc Thiên biết rõ rằng hắn đang chờ, nhưng không đứng ra đuổi hắn đi, chứng tỏ Trì Nhạc Thiên cũng đang quan sát huấn luyện hắn.

Nếu như Trì Nhạc Thiên thích cảm giác khống chế hoàn toàn, thì Tần Sinh cũng không ngại ấn mình theo mọi kỳ vọng của Trì Nhạc Thiên.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Tần Sinh không có cảm xúc nào khác, nề nếp đáp: “Ông chủ bảo tôi tắm rửa sạch sẽ chờ anh.”

Nhạc Thiên ngoắc ngoắc tay với hắn, Tần Sinh hơi chần chờ rồi cúi người hôn lên gò má Nhạc Thiên, Nhạc Thiên hài lòng gật đầu, câu cổ Tần Sinh níu xuống, cùng hắn ôm hôn. Tần Sinh cẩn thận ôm eo cậu, có điều chỉ trong chốc lát Nhạc Thiên đã ngửa mặt ra sau, trong lúc dây dưa bờ môi ánh lên lớp màng trong suốt đầy mờ ám, Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Tần Sinh, cậu rất mất tập trung.”

Tần Sinh giật thót trong lòng, lập tức nói xin lỗi: “Xin lỗi ông chủ.”

“Nghe lời là chuyện tốt,” Nhạc Thiên vuốt v e cằm hắn, khóe miệng hơi cong lên, “Nhưng không cần quá căng thẳng.”

Tần Sinh: “Tôi hiểu rồi.”

Nhạc Thiên giơ tay lên, cởi áo vest ra, để lộ áo sơmi trắng tinh bên trong, ngón tay mảnh dẻ cởi ba hàng cúc áo ra, tùy ý kéo một cái, một khoảng lồ ng ngực trắng nõn hiện ra trước mắt Tần Sinh. Nhạc Thiên duỗi ngòn tay miết miết vành môi đường nét rõ ràng của Tần Sinh, thấp giọng nói: “Li3m tôi đi.”

Qua bài học vừa rồi, Tần Sinh dứt bỏ hết tất cả ý nghĩ trong đầu, cúi người li3m lên lồ ng ngực trắng mịn. Môi hắn vừa đáp xuống đã dằn sức, một tiếng th ở dốc bật ra từ trong lồ ng ngực của Trì Nhạc Thiên, hai bàn tay luồn vào trong mái tóc ngắn của Tần Sinh, hơi ưỡn ngực về phía trước.

Trên người Trì Nhạc Thiên có một mùi thơm rất dễ chịu, Tần Sinh không thể nói rõ là mùi hương như thế nào. Đại khái thì như là mùi hương xa xỉ thoang thoảng truyền ra từng ít một từ những cửa hiệu xa hoa cổng chào màu vàng sáng lập lòe mà người bình thường đi ngang qua không dám nhìn lâu.

Dường như con người này phảng phất mùi của tiền tài, bất cẩn sẽ khiến người ta chìm đắm mụ mị trong đó, muôn kiếp không quay đầu.

Cách lớp áo sơmi, bàn tay đã bắt đầu chầm chậm x0a nắn vòng eo thon nhỏ. Tay và môi lưỡi của Tần Sinh đều rất có lực, một mặt thì Nhạc Thiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, một mặt lại hoàn toàn vắng lặng. Tay cậu hơi khẽ dùng sức kéo đầu Tần Sinh ra, hai mắt nặng nề nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tần Sinh, thấp giọng nói: “Làm cho tôi xem.”

Đây đã là chuyện mà Tần Sinh quen làm trước mặt Trì Nhạc Thiên.

Có một câu Trì Nhạc Thiên nói không sai, Tần Sinh rất mất tập trung, vì lúc nào hắn cũng căng thẳng và phòng bị quá mức. Muốn dụ cho Trì Nhạc Thiên tin tưởng thì hắn nhất định phải quên thân phận của mình trước đây, thật sự là một kẻ có thể khiến cho Trì Nhạc Thiên vui lòng.

Tần Sinh buông Trì Nhạc Thiên ra, nhìn thẳng vào mắt Trì Nhạc Thiên tay duỗi xuống dưới người. Lần này hắn không xong việc một cách vội vã, mà hai mắt chăm chăm vào Trì Nhạc Thiên, vẻ mặt và th ở dốc đều rất tập trung, cứ như là thứ hắn đang chạm vào không phải của mình, mà là của Trì Nhạc Thiên.

Ngay khoảnh khắc Tần Sinh kết thúc, Nhạc Thiên kiềm lòng không đặng nhắm chặt mắt lại, trong đầu ảo tưởng mình l3n đỉnh. Cậu lập tức đứng dậy bắt lấy Tần Sinh, trao cho hắn một nụ hôn hết sức dữ dội, nắm phần tóc ngắn sau gáy của hắn từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói: “Bé yêu, tôi sẽ cho cậu rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ cần cậu báo đáp lại một thứ —— lòng trung thành.”

Tần Sinh dịu ngoan nói: “Ông chủ, tôi nhất định sẽ làm được.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ điệu bộ nói xạo của mấy người trông đến là thật ấy nhỉ.

Tần Sinh lại lần nữa quay lại bên Trì Nhạc Thiên, hễ là người đi cùng Trì Nhạc Thiên là có thể rõ ràng cảm nhận được Trì Nhạc Thiên đang bồi dưỡng Tần Sinh.

Từng có một Lâm Phác tâm phúc đi theo bên cạnh Trì Nhạc Thiên, sau đó Lâm Phác ngồi tù bỏ mạng, rồi Chu Nguyên Quần vốn chỉ làm chuyện vặt leo lên, trở thành phụ tá đắc lực của Trì Nhạc Thiên. Bây giờ lại dư ra thêm một Tần Sinh, mặc dù chỉ mang tiếng là vệ sĩ, nhưng tần suất đi theo Trì Nhạc Thiên lại khá cao.

Bản thân Tần Sinh rất rõ ràng định vị của mình trong lòng Trì Nhạc Thiên hiện tại vẫn chỉ dừng ở mức đồ chơi, hắn chưa có tư cách có mặt trong lúc Trì Nhạc Thiên thật sự làm việc.

Tần Sinh lẳng lặng đứng chờ dưới lầu, Chu Nguyên Quần và Trì Nhạc Thiên đã đi lên được nửa tiếng, người mà hai người gặp hôm này là Tả Ninh Thiên – người mà họ đã gặp ở nhà hàng Nhật lần trước.

Không lâu sau đó, Tần Sinh nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng người sang chuẩn bị đón Trì Nhạc Thiên.

Trì Nhạc Thiên bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang đi xuống, thoạt nhìn có vẻ tâm trạng không tệ, tay trái còn cầm một điếu thuốc mảnh màu trắng, đang nói câu gì đó với Chu Nguyên Quần, cười một tiếng sảng khoái. Trên mặt Chu Nguyên Quần cũng có nụ cười, Tả Ninh Thiên đằng sau cười xòa hùa theo.

“Ông chủ.” Tần Sinh cung kính kêu một tiếng.

“Ừm.” Nhạc Thiên hít một hơi thuốc lá trong tay, rồi đưa điếu thuốc chưa hút xong kề bên môi Tần Sinh, Tần Sinh ngậm thuốc hít hơi, sau đó ném sang bên nghiền tắt.

Nhạc Thiên chui vào trong xe, nói với Chu Nguyên Quần và Tả Ninh Thiên đứng bên ngoài: “Vụ lần này làm khá lắm, A Quần đi qua cắt đuôi đi rồi quay lại.”

Chu Nguyên Quần cười gật đầu.

Nhạc Thiên ngoắc ngoắc tay với Tần Sinh, Tần Sinh gật đầu chào hai người trước cửa xe rồi nghiêng người chui vào trong xe, vừa vào trong, Nhạc Thiên đã vỗ vỗ vai Tần Sinh, Tần Sinh quay người lại, ánh mắt hờ hững đảo qua Chu Nguyên Quần.

Cửa xe đóng lại, nụ cười Chu Nguyên Quần cũng biến mất theo.

Đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, Tả Ninh Thiên thoáng liếc nhìn sang Chu Nguyên Quần, vờ như tùy ý nói: “Cậu Tần Sinh này có lai lịch gì, hình như ông chủ khá là thích cậu ta.”

“Chả có gì cả,” Chu Nguyên Quần nhìn tàn thuốc lá bị Tần Sinh đạp tắt nằm dưới đất, khẽ cười nói, “Phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.”

Tả Ninh Thiên cười nói đùa: “Tiếc là tôi không được đẹp trai như Tần Sinh, không thì cũng có thể giúp ông chủ tìm vui rồi.”

Chu Nguyên Quần liếc ông một cái, tay che bên môi nở nụ cười, “Lão Tả, ông tỉnh lại đi.”

Tả Ninh Thiên cười ha ha thành tiếng.

Tần Sinh có thể nhận ra tâm trạng của Trì Nhạc Thiên đang rất tốt, hẳn là ôm được mối làm ăn không tiện công khai nào đó, kiếm bộn một mớ.

Nhạc Thiên cầm tay Tần Sinh nắn b óp, tuổi Tần Sinh không lớn lắm, song bàn tay lại có mấy vết chai. Nhạc Thiên bỗng nhiên nói: “Tôi vẫn chưa được thấy tài nghệ của cậu.”

Tần Sinh nói: “Nếu ông chủ muốn nhìn thì tôi có thể biểu diễn.”

“Được rồi, tài nghệ của mấy người như cậu đều là thật cả, đâu ra chuyện lấy ra biểu diễn chứ.” Nhạc Thiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như thẫn thờ.

Tần Sinh biết cậu lại đang nhớ về Lâm Phác. Lâm Phác cũng từng đi lính, lý lịch lúc còn trong quân đội cũng khá tốt, cận chiến bắn súng đều rất xuất sắc, vốn cũng có thể trở thành một người lính đặc chủng ưu tú. Nhưng tại sao một người như vậy lại cam tâm tình nguyện đi theo Trì Nhạc Thiên đâm đầu vào trong vũng bùn rồi không vươn mình lên được chứ?

Điện thoại của Nhạc Thiên reo lên, cậu trả lời cuộc gọi, là giám đốc của phòng triển lãm tranh, nói rằng có hai bức tranh mới đến, có muốn đưa đến Trì trạch không.

Hôm nay tâm trạng của Nhạc Thiên tốt lại không có việc gì, bèn nói với giám đốc: “Cậu giữ lại đi, tôi qua lấy.”

Cúp điện thoại, Nhạc Thiên vỗ vỗ bắp đùi Tần Sinh, mỉm cười nói: “Tranh Y Y thích về rồi.”

Tần Sinh nhẹ giọng nói: “Ông chủ rất tốt với cô chủ.”

Nhạc Thiên như cười như không: “Tôi không tốt với cậu à?”

Tần Sinh cũng cười theo, “Ông chủ cũng rất tốt với tôi, ông chủ tốt với tất cả mọi người.”

“Miệng mồm ngọt thế.” Nhạc Thiên ôm Tần Sinh, Tần Sinh đã tự động dâng môi mình lên, hai người hôn nhau một cái. Nhạc Thiên ngửi ngửi mùi hương bên cổ Tần Sinh, bỗng nhiên hé miệng cắn vào phần da thịt rất mỏng chỗ cần cổ của Tần Sinh, Tần Sinh rên lên một tiếng, hai tay đang đỡ hờ eo của Nhạc Thiên không động đậy.

Hàm răng đang cắn vào gáy hắn chỉ hơi dùng sức, mang đến cảm giác nhoi nhói, sau đó dùng chiếc lưỡi mềm mãi dỗ dành hắn. Tần Sinh từ từ ôm siết eo Trì Nhạc Thiên, bây giờ hắn càng lúc càng hiểu rõ hơn điểm thích hợp ở đâu rồi.

Nhạc Thiên chơi đùa trong chốc lát rồi rút tay về, một lần nữa ngồi yên, Tần Sinh cũng ngồi ngay lại, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Trì Nhạc Thiên cần hắn ngoan ngoãn nghe lời chứ không cần hắn mê say quyến luyến, thú cưng bám người quá sẽ khiến chủ nhân cảm thấy phiền chán.

Nhạc Thiên nhìn góc nghiêng đẹp trai của Tần Sinh, bi thương ngập nỗi lòng, thế giới này cái gì cũng tốt, ngoại trừ… mình bất lực.

Trì Nhạc Thiên quá sĩ diện, không chịu hạ mình xuống đi khám bác sĩ, thậm chí Nhạc Thiên còn định lén đến hiệu thuốc mua ít thuốc vặt, nhưng sợ lúc đi một mình sẽ bị kẻ thù ám sát giữa đường.

Giám đốc phòng triển lãm tranh nghe nói Trì Nhạc Thiên sắp đến, đã dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, làm cho phòng triển lãm vốn không quá đông người lại càng vắng lặng hơn nữa.

Tần Sinh đi theo bên cạnh Trì Nhạc Thiên, hắn phát hiện bất kể Trì Nhạc Thiên đi đến đâu đều sẽ dọn sạch chỗ đó, chẳng biết do cậu không thích đám đông hay là sợ nguy hiểm.

Nhạc Thiên chắp tay sau lưng đi qua một vài bức tranh quý giá, vẻ mặt vô cảm, nghĩ bụng: …má ơi cái quần què gì vậy.

Cuối cùng cũng có một bức Nhạc Thiên có thể xem hiểu, tranh vẽ một người đàn ông đang bước lên bục treo cổ, áo quần rách rưới, nước mắt chảy dài ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nền trời là một màu đỏ sáng rực.

Nhạc Thiên dừng bước lại, hỏi Tần Sinh bên cạnh: “Xem có hiểu không?”

Tần Sinh nhìn sang, có thoáng thấy nghẹt thở trước cảm giác chết chóc bên trong bức tranh, cụp mắt xuống thấp giọng nói: “Tôi không biết thưởng thức nghệ thuật.”

“Tôi không biết.” Nhạc Thiên nói, “Tôi chỉ biết tiền thôi.”

Tần Sinh hơi cười, “Vậy là hay quá rồi.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Trước đó Y Y vẽ một bức tranh, treo trong phòng triển lãm nửa tháng không ai ngó, tôi bảo A Quần đến phòng đấu giá chém giá cao lên, có người hốt ngay hôm đó, nghệ thuật? Chuyện làm ăn cả.”

Tần Sinh yên lặng không nói.

Nhạc Thiên đi xem qua thử những bức tranh Lâm Y đã nói, tất cả là một đống đường nét và vệt màu lung tung lộn xộn không thể hiểu được. Nhạc Thiên không quan tâm, thanh toán xong thì dứt khoát đi luôn, ném 20 triệu ra mà hoàn toàn không có cảm giác gì.

Nhạc Thiên: Uầy, có tiền sướng quá, ngoại trừ… không được nghĩ, nghĩ là thấy tức.

Lâm Y mới đi mua sắm ở Paris về nhận được tranh mà Nhạc Thiên mua vui vô cùng, ôm Nhạc Thiên đứng tại chỗ nhảy tưng tưng, “Anh Thiên, em yêu anh quá chừng!”

Nhạc Thiên bị cô nhảy hoa cả mắt, khẽ nói: “Thích thì mau lấy ngắm đi.”

Lâm Y gật đầu, hai tay nâng tim,  trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, “Chắc tối nay em vui không ngủ nổi luôn mất.”

Thấy con gái vui như vậy, Nhạc Thiên cũng thật lòng vui theo, gương mặt vô thức hiện lên nét dịu dàng, song lập tức thu lại, nói vài câu không đau không ngứa với Lâm Y rồi dẫn Tần Sinh đi ra vườn hoa.

Người làm đang dắt chó trong vườn hoa, nhìn thấy Trì Nhạc Thiên thì lập tức dừng, “Chào ông chủ.”

Nhạc Thiên gật gật đầu, “Mạc Đức ốm được bao nhiêu cân rồi?”

Người làm nói: “Được 0.48 kg.”

Nhạc Thiên: “Ờ, cứ từ từ.”

Con chó berger Đức ngoan ngoãn ngồi, ngáp một cái với Nhạc Thiên, đầu lưỡi màu hồng nhạt thật dài lè ra.

Nhạc Thiên: “Đi tiếp đi.”

Người làm gật đầu dắt con berger đi dạo tiếp.

Tần Sinh không khỏi lên tiếng: “Nó giống Đô Đô quá, là anh em hả?”

Nhạc Thiên bật cười, nhìn liếc mắt Tần Sinh một cái, sau đó cười càng lớn tiếng hơn nữa. Vẻ mặt Tần Sinh không hiểu sao, Nhạc Thiên cười muốn chảy cả nước mắt ra, đỡ cánh tay Tần Sinh vừa cười vừa nói: “Cậu nói gì thế, nó là Đô Đô đấy.”

Tần Sinh: …

Tần Sinh lúng túng nói: “Xin lỗi ông chủ, tôi không biết nó có hai cái tên.”

“Là thằng điên Chu Nguyên Quần đó đặt,” Nhạc Thiên thẳng người lên, ngưng cười nói, “Tên Lâm Phác đặt hay thế mà bị cậu ta sửa mất.”

Đây là lần đầu tiên Tần Sinh nghe được cái tên “Lâm Phác” đó xuất phát từ trong miệng Trì Nhạc Thiên, lúc nhắc đến trông Trì Nhạc Thiên vẫn có vẻ rất bình thường.

Chu Nguyên Quần đứng đằng xa thấy hai người cười cười nói nói, bàn tay buông bên người từ từ siết chặt, rồi lập tức từ từ thả ra. Sải bước về phía trước, cười nói: “Ông chủ, đặt tên Đô Đô không hay sao? Đô Đô thích cái tên đó lắm mà.”

Nhạc Thiên nghiêng mặt, gió đêm thổi rối mái tóc ngắn được chải gọn của cậu, cậu tùy ý cười nói: “Có cậu nói chuyện với nó, cho nên nó mới thích.”

Chu Nguyên Quần đứng bên cạnh cậu, mắt nhìn về phía Tần Sinh, ung dung nói: “Chó con mà, ai thích cũng có thể đặt tên cho nó, Tần Sinh cũng có thể.”

Tần Sinh hờ hững lên tiếng: “Ông chủ đặt tên gì, thì tôi gọi theo tên ấy.”

Chu Nguyên Quần khẽ cười một tiếng, “Ông chủ lại không rảnh đặt tên cho chó.”

“Tôi không rảnh đặt tên cho chó, nhưng rảnh nghe hai cậu đứng đây sủa à?” Nhạc Thiên mất kiên nhẫn nói, “Vào trong nói chuyện.”

Nhạc Thiên xoay người đi vào trước, Chu Nguyên Quần và Tần Sinh đi theo phía sau cậu, tầm mắt đối đầu, trên nét mặt hai người đều ẩn chứa mùi thuốc súng động một cái là nổ ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK