Mục lục
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

164: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 15


Trước màn hình trong hậu trường, nhìn Nhạc Thiên có vẻ như là đang ôm tay nghiêm túc nhìn màn hình quan sát trận đầu, thật ra trong đầu chỉ toàn là nghĩ xem tối nay nên mời Phương Chẩm Lưu ăn cái gì.

Ăn bên trên, ăn chính diện hay là ăn sau lưng, ây, khó chọn quá đi, thật lòng thì cậu muốn hết.
Hệ thống: …nó cũng khó lắm.
Lúc FDS chọn tướng đã phải chịu đắng nuốt cay ngậm bồ hòn, vốn định nhắm vào đội hình thích khách.

Đối mặt với KW chọn ba Tank hoàn toàn không biết nên đánh thế nào, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt vào trận, đánh được tới đâu hay tới đó, đành phải chấp hành theo chiến thuật trước đó đi bắt Đường trên.
Top của FDS từng bị Dư Phi Tường hành hung lúc thi đấu huấn luyện, đúng như những gì Doãn Nhạc Thiên đã dự đoán, bây giờ người đó nhìn thấy Dư Phi Tường lập tức có bóng ma tâm lý.

Cho dù là Dư Phi Tường chọn một tướng Tank không có quá nhiều sát thương, thì vẫn gấp gáp kêu Đi rừng mở đỏ nhào đến giúp mình tạo ưu thế trong thế.
Dư Phi Tường đi Đường trên rất bình tĩnh cho ra một bộ trang bị phòng ngự, biết đối phương đến bắt mình song không tránh, lười biếng nói vào mic: “Đi rừng ở trên.”
Phương Chẩm Lưu trầm ổn nói: “Nhận được.” Rồi đi thẳng đến Blue của đối thủ bắt đầu cướp rừng.
Dư Phi Tường rất không biết xấu hổ nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai tên Jungle và Top, đối phương tung ra một đống kỹ năng, hắn chỉ hơi mất tí máu, mà Phương Chẩm Lưu đã thừa dịp đó thành công cướp được rừng của đối phương.
Bình luận viên không nhịn được cười.
“Kế hoạch bắt Top này của FDS e là không được sáng suốt cho lắm ha, tướng của Top bên KW dày thịt quá, không thể nào mà đánh nổi, mà trái lại còn để rừng của mình bị đối thủ cướp mất.”
Đi rừng của FDS bắt người không thành công, trở lại thì phát hiện ra rừng của mình bị cướp, lập tức bắt đầu điều chỉnh sách lược, “Không được, bên kia bốn giữ một chúng ta sang nhằm vào Đường dưới.”
Nhóm Đường dưới của FDS: …đánh không có lại.
Hi sinh tướng của mấy lane khác, ưu thế tự nhiên của Đường dưới lớn đến lạ kỳ, Bot của FDS hoàn toàn không ăn nổi.

Nhất là Tống Hòa, cứ như ma vậy, một lát thì thấy hình như đi mất rồi, nhóm Bot của FDS thử mò đến Thường Văn Nguyệt hai lần, thì đột nhiên lại thấy Tống Hòa dẫn Phương Chẩm Lưu từ trên trời rơi xuống dứt khoát bắt ngược lại.
“Ai da, ba người bên FDS này bị cái gì vậy!” Theo Phương Chẩm Lưu ra quân, bình luận viên cũng bất chợt kêu lên, Bị lừa rồi, KW ào đến không đổi hai, ADC một phát cầm đầu hai người, sắp bay lên (1) rồi.”
Tống Hòa nói: “ADC áp luôn đi, yên tâm, có bọn tôi bảo kê cậu.”
Thường Văn Nguyệt nắm được ưu thế rất lớn trong tay: “Rõ.”
Bình luận viên đã nhìn thấu dòng suy nghĩ của KW.
“KW chơi ác thật đấy, mọi người xem AD này cậu ta hoàn toàn chẳng sợ gì cả, một mình cậu ta đánh như hai người, quan trọng nhất là bạn còn không biết cậu ta có phải một người hay không nữa.

FDS muốn bắt Bot mấy lần rồi, tự nhiên thấy không đúng, thì ra lane này còn giấu thêm hai người nữa.”
“Xong rồi, Đường trên đẩy lẻ giết rồi! Tank này, Tank này dai quá, ôi trời đất ơi, khí thế của KW đã không thể áp đảo được nữa.”
“Nói thật, cùng là bốn giữ một, nhưng mà cảm giác hai đường Top Mid của KW vô cùng mạnh luôn, cứ như là không phải chỉ giải quyết một ADC là có thể giải quyết được vấn đề.”
“Huống chi ADC này còn có ba Tank dày thịt như vậy bảo vệ, e là ca này FDS khó qua rồi.”
“Tiết tấu của Jungle KW tốt quá đi, đối phương hoàn toàn bị cậu ta nắm mũi dẫn đi.”
Đáng tiếc là bình luận viên có thể thấy rõ, nhưng FDS lại không có góc nhìn Thượng Đế, hoàn toàn như con ruồi mất đầu, trái lại bất chấp luôn, gần như là nghiêng về một phía tan tác.
Định nhằm vào ADC bay lên, Top không bị nhắm vào cũng bay lên, càng kinh khủng hơn đó là hạt nhân của KW còn là Đi rừng!
Cuối cùng, KW ùa lên san bằng tất cả thẳng tiến lên giành lấy chiến thắng một cách dễ dàng.
“Nice!” Năm người cùng nhau hoan hô.
Trần Tuyết Thanh hưng phấn đến mặt đỏ rần, vừa tháo tai nghe vừa uống hớp nước, nói với mọi người: “Bình tĩnh lại một chút, còn một trận nữa.”
“Ừm.” Phương Chẩm Lưu gật đầu, hắn cũng rất hưng phấn, cảm giác mà thi đấu trên sân mang lại cho hắn vẫn luôn luôn mới mẻ k1ch thích như vậy.
Năm người trở về đến hậu trường, trên mặt Doãn Nhạc Thiên cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ngắn gọn phục bàn một lúc, vạch ra vấn đề Trần Tuyết Thanh vẫn còn hơi sợ đầu sợ đuôi, khen Top Bot, dừng lại một chút rồi mới nói: “Đi rừng rất tốt, mạch suy nghĩ rất đúng, tiếp tục giúp Đường trên.”
Trong đôi mắt Phương Chẩm Lưu dường như có ánh sáng, nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu, hai người trao đổi một ánh mắt hiểu ý.
Đối với thi đấu, cả hai người đều rất tập trung, Phương Chẩm Lưu không hề nói lời thừa nào trêu chọc Doãn Nhạc Thiên, tất cả cùng tra thêm đầu rồi lại lần nữa lên sân khấu.
Đeo tai nghe lên, Nhạc Thiên nói: “Lần này đối thủ chắc chắn sẽ điều chỉnh, nhằm vào Đường dưới của chúng ta sớm hơn.

Dư Phi Tường, lần này đánh Top, không được sợ, đánh cho bật ra ký ức cơ bắp của bọn họ, đừng quên lời tôi nói, làm cho họ thấy cậu là phải.”
FDS xây dựng tâm lý xong xuôi, chuẩn bí phá vỡ thùng sắt bốn giữ một của bên kia, khi nhìn thấy Dư Phi Tưởng nằm cuối cùng hàng thứ nhất chọn tướng Sát thủ quen thuốc thì tâm trạng của Top bên FDS hơi vỡ tan, “Thế… thế này thì đánh làm sao giờ?”
Huấn luyện viên cũng thấy hơi cáu, “Các cậu không phải sợ, bắt Top hoặc bắt Bot, sao cũng được, ứng biến linh hoạt.”
Các thành viên của FDS: …chỉ có kinh nghiệm bị đánh.

Trận này đánh còn cảm xúc dạt dào hơn cả trận đầu nữa, bình luận viên nhốn nháo cả lên.
“Dư Phi Tường trời ơi cái tên Top này! Thao tác quá mượt, một chấp hai giết ngược lại một, còn có tí máu rồi bỏ trốn, show quá show, hơi có cảm giác như năm cậu ta mới debut.”
“Top này giờ vô dịch rồi, FDS hai lần bắt Top thất bại, tôi cảm thấy bọn họ đang có ý định chuyển sang bắt Bot.”
“Vấn đề không phải là mạch suy nghĩ, mấu chốt là lane cũng khó bắt hết, bạn xem Đi rừng của KW xuất quỷ nhập thần, mày bắt đồng đội tao, chắc chắn tao bắt ngược lại mày, mày bắt đồng đội tao không chết, nhưng mà tao có thê bắt chết mày, thế này thì phải làm sao làm sao?”
“Thật sự là đúng là không công bằng.”
Đây là một trận đấu không công bằng, tất cả các fan bên dưới nhận thức điều này rất  rõ ràng, bởi vì ——KW thật sự quá mạnh!
Trước mặt bọn họ FDS không hề có sức đánh trả!
Khi FDS lại một lần nữa bị KW không người đẩy về Nhà chính, game kết thúc thì fan của KW đã kích động đứng lên, “KW vô địch!” “KW đỉnh vãi!” “A a a a a Phương Phương em yêu anh!”
Năm thành viên của KW cũng tháo tai nghe cười đùa, cùng nhau đập tay chúc mừng, “Trâu, Đi rừng trâu thật đấy!”
Nhìn thấy các đồng đội chân tâm thật ý đưa bàn tay ra với mình, cuối cùng thì Phương Chẩm Lưu cũng tìm lại được mảnh vỡ còn khuyết của mình rồi, mảnh vỡ ấy gọi là đồng đội, gọi là anh em.
“Bốp.” Bàn tay đám thanh niên vừa chạm đã tách ra, nụ cười trên mặt vẫn xán lạn như vậy.
Làm đại diện cho bên chiến thắng, Phương Chẩm Lưu phải trả lời một buổi phỏng vấn ngắn của bên chủ trì.
Fan bên dưới đều đang giơ bảng đèn, nhỏ giọng kích động kêu.
Người chủ trì cười vui vẻ nói: “Hôm nay rất vui vì có thể được phỏng vấn Jungle forever của KW, cũng chúc mừng KW đã có được khởi đầu tốt đẹp của cuộc thi năm nay.

Đối với chiến thắng của ngày hôm nay, forever có lời gì muốn nói không?”
Phương Chẩm Lưu mặt không cảm xúc đáp: “Cảm ơn đồng đội, cảm ơn huấn luyện viên.”
Người chủ trì tiếp tục hỏi: “Hôm nay có thể cảm nhận được dường như KW đã có thay đổi nào đó, hệ thống chiến thuật trở nên đa dạng hơn, dự đoán bên ngoài cũng rất là đề cao các cậu, đối với điều này cậu có gì muốn nói không?”
Phương Chẩm Lưu vẫn trả lời như trước: “Cảm ơn đồng đội, cảm ơn huấn luyện viên.”
Fan bên dưới đã cười ra tiếng, Phương Chẩm Lưu đích thị là đất đá trôi trong giới phỏng vấn, cũng là một trong những điểm dễ thương trong mắt các fan.
Người chủ trì cũng nở nụ cười, hỏi câu hỏi cuối cùng sắc bén nhất, “Thật ra có rất nhiều người trước đó không xem trọng thay đổi thêm người trong đội ngũ nhân viên của các cậu.

Nhất là trên phương diện có liên quan đến huấn luyện viên này, cậu có thể nói một chút về cách nhìn của mình với huấn luyện viên mới của KW không?
Đã có fan bắt đầu bất mãn, “Không cần nói!” “Phương Phương không cần nói!” “Người chủ trì không được đào hầm Phương Phương!” Các cô là fan cuồng của Phương Chẩm Lưu, không quan tâm đ ến sự tồn tại của Doãn Nhạc Thiên, nhưng rất để ý đến việc Phương Chẩm Lưu bị công kích bởi vì Doãn Nhạc Thiên, hiện tại thì mọi người vẫn chưa tiếp nhận Doãn Nhạc Thiên.
Phương Chẩm Lưu cứ cái điệu thích ra sao thì ra như cũ, thản nhiên đáp: “Huấn luyện viên của bọn tôi, trước đây là á quân Hỗ trợ, tương lai là huấn luyện viên của quán quân, chỉ thế thôi.”
Fan ở đây yên lặng trong chốc lạt, lập tức nổ ra tiếng thét chói tai thật to, Phương Chẩm Lưu đẹp trai quá đi!
“Phương Phương cố lên!” “KW tất thắng!”
Kết thúc phỏng vấn, Phương Chẩm Lưu cũng đồng thời về đến hậu trường, Tống Hòa ở phía sau khán đài quan sát phỏng vấn vừa nhìn thấy hắn trở về, lập tức nói: “Ha ha ha, cậu nói huấn luyện viên là á quân Hỗ trợ, cậu chết chắc rồi.”
“Cái gì cool ngầu cũng bị giành hết, mẹ nó, lần sau phỏng vấn tôi, tôi cũng muốn nói,” Dư Phi Tường hạ thấp giọng mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói, ” Huấn luyện viên của bọn tôi, tương lai là huấn luyện viên của quán quân Đường trên.”
“Ha ha ha ha.”
Trong đội lại ngập tràn tiếng cười, không chỉ là bởi vì thắng trận đấu, càng là vì bọn họ có thể cảm giác được trạng thái của mình tốt vô cùng, giải vô địch năm nay vốn dĩ xa xôi đã là mục tiêu của bọn họ.
Phương Chẩm Lưu nhìn qua xung quanh, “Huấn luyện viên đâu?”
“Đi ra ngoài nghe điện thoại.” Trần Tuyết Thanh chỉ chỉ ngoài cửa.
Phương Chẩm Lưu xoay người cũng đi ra ngoài, Doãn Nhạc Thiên đang đứng ở khúc quanh cuối hành lang, một tay vịn lan can, một tay cầm điện thoại nghe, nụ cười trên mặt lại đầy dịu dàng.
“Cha, cha giỏi quá.” Giọng nói mềm mại của Đới Niệm Vân truyền đến, hôn Doãn Nhạc Thiên đến mấy lần trong điện thoại.
Nhạc Thiên cúi đầu cười nói chuyện với cậu bé, nói một lúc trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao quen thuộc, cậu hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phương Chẩm Lưu, thấp giọng nói: “Bye bye, đi ngủ sớm một chút.”
Phương Chẩm Lưu thấy cậu cúp điện thoại, nói với cậu: “Huấn luyện viên, chúng ta thắng.”
“Ừm, thắng rất đẹp.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Phương Chẩm Lưu cúi thấp mặt, tiếc nuối nói: “Tiếc là em không lấy được MVP.”
“Thần kinh.” Nhạc Thiên mắng khẽ.
Phương Chẩm Lưu vươn tay ra ôm eo Doãn Nhạc Thiên, cúi người tới gần trong nét mặt hốt hoảng của Doãn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên kinh hoảng nói: “Buông tay, sẽ có người nhìn thấy!”
Vẻ mặt Phương Chẩm Lưu hiện lên ý cười như mèo vờn chuột, “Vậy huấn luyện viên có thể dàn xếp một chút không? Mặc dù không có MVP, em cũng đã cố gắng, có thể được khen thưởng không?”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên tránh khỏi ánh mắt sáng quắc của hắn, thấp giọng nói: “Khùng.”
Đó là đồng ý rồi, Phương Chẩm Lưu đã rất hiểu phương thức nói chuyện của Doãn Nhạc Thiên, chậm rãi buông tay ra, xoay người về phòng trước.
Nhạc Thiên nhìn thấy bóng lưng cao ráo của hắn, “Bé ngốc, huấn luyện viên chắc chắn phải khen thưởng cho cưng rồi, tối nay là có thể như vậy như vậy với em trai rồi khà khà khà.”
Hệ thống: …Phương Chẩm Lưu chắc không thật sự cho rằng mình đang khống chế mối quan hệ giữa hai người đó chứ? Em trai ngây thơ thật sự.
Đã bảo là mời khách rồi, là mời khách thật luôn, quản lý đã đặt nhà hàng từ trước, cộng thêm công nhân viên, vừa đủ bao hết lầu hai của nhà hàng, cùng nhau vui vui vẻ vẻ chúc mừng chiến thắng đầu tiên.

Các thành viên không được uống rượu, cầm Coca đi kính Doãn Nhạc Thiên, để cậu uống rượu đỏ, Nhạc Thiên từ chối không được, rượu đỏ với ít Sprite, uống hai ly.
Láo nháo nửa tiếng, Nhạc Thiên không chịu nổi, đứng dậy đi vệ sinh, thấy bước chân cậu thoáng lung lay đi ra ngoài, Phương Chẩm Lưu im hơi lặng tiếng cũng đứng dậy đi theo.
Lầu hai nhà hàng có phòng vệ sinh, quét tước rất sạch sẽ, Nhạc Thiên hơi có tí men say đứng vững, hai tay hơi run cởi qu@n, hôm nay cậu mặc quần tây, khóa kéo hơi chặt.
Bỗng nhiên một đôi tay thon dài từ đằng sau lưng bao phủ tay cậu, vành tai cũng bị một ai đó cắn, “Huấn luyện viên, em giúp anh.”
Mặt Nhạc Thiên phút chốc đỏ lên, men say cùng cảm giác xấu hổ làm cho cậu bất an giãy dụa, thấp giọng quát: “Cậu lại phát bệnh?”
Phát bệnh có nghĩa là đồng ý, Phương Chẩm Lưu căn cứ theo cách hiểu đặc biệt của mình duỗi cái chân dài ra đá cửa.
Cửa phát ra một tiếng đóng không nhẹ không nặng.

Động tác đóng cửa của Phương Chẩm Lưu khiến Nhạc Thiên hơi run lên, cậu cố ép mình bình tĩnh nói: “Làm gì vậy?”
“Sao biết rồi còn phải hỏi nữa?” ?” Phương Chẩm Lưu thẳng tay kéo Doãn Nhạc Thiên qua, nhào lên hôn vừa mạnh vừa bất ngờ.

Hắn đã nhịn rất lâu, hôm nay ngay khoảnh khắc thắng trận đó, hắn đã muốn làm như vậy rồi, niềm vui của hắn chiến thắng của hắn, chỉ muốn chia sẻ với riêng mình Doãn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên vô lực bắt lấy áo của hắn, bị hơi thở của người thiếu niên phả ra gần như sắp phỏng, nhiệt tình đơn thuần cuộn trào mãnh liệt vờn quanh lấy cậu gần như muốn nhấn chìm cậu.
Phương Chẩm Lưu ôm cậu nặng nề dựa vào môn, tiện đó với tay ra khóa trái cửa, một tay vội vàng kéo quần của hai người.
Nhạc Thiên khẽ hừ một tiếng, cắn răng nói, “Quậy đủ chưa, buông ra.”
Phương Chẩm Lưu lại cúi người hôn Doãn Nhạc Thiên một cái sâu, vừa ôm vừa kéo cậu đi vào trong phòng riêng khóa cửa lại.

Dứt khoát kéo Doãn Nhạc Thiên qua, để cậu quay mặt lại nhìn về phía mình, đè người vào lồ ng ngực nặng nề hôn, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, em rất thích anh…”
Môi hôn của người này luôn hung hăng như vậy, tưởng như là muốn cướp hết sạch không khí của cậu.

Doãn Nhạc Thiên lại dễ dàng sa vào mơ màng, trong khoang mũi ngập tràn hương vị thiếu niên nồng cháy của Phương Chẩm Lưu.

Không khí xung quanh càng lúc càng nóng, Doãn Nhạc Thiên cũng càng thêm hoảng hốt.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng nói vọng vào, hình như là tiếng của một thành viên khác.

Doãn Nhạc Thiên tỉnh táo lại trong thoáng chốc, nhanh chóng đẩy Phương Chẩm Lưu ra, Phương Chẩm Lưu lại siết tay ôm cậu chặt hơn nữa, hôn cậu cũng sâu hơn nữa.
“Chỗ này sửa rồi.” Tống Hòa nấc một cái, gãi gãi khuôn mặt múp míp, “Đi, đi lầu một đi, có phải hai người huấn luyện viên cũng ở lầu một không?”
Thường Văn Nguyệt nói: “Không biết nữa, có lẽ hai người đó đi chỗ khác nói chuyện rồi.”
Hai người cười cười nói nói, chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Dưới áp lực nặng đè trong lòng, Doãn Nhạc Thiên vẫn không nhịn được kết thúc, ngả lên bả vai Phương Chẩm Lưu nhỏ giọng hít thở.
Phương Chẩm Lưu thấy đủ là thôi, cúi đầu hôn hôn môi Doãn Nhạc Thiên, nói: “Em đi về trước, anh nghỉ ngơi thêm một lúc.” Đỡ Doãn Nhạc Thiên đang thất thần mặc quần áo tử tế cho cậu xong, một lần nữa cài lại từng chiếc cúc cho cậu, để cậu ngồi trên bồn cầu, còn mình thì bước ra phòng riêng trước.
Phương Chẩm Lưu chậm rãi rửa đi thứ dinh dính trên tay.

Tấm gương trong nhà vệ sinh rọi gương mặt vẫn chưa đủ thỏa mãn của hắn rất rõ ràng, ánh mắt vẫn còn lan tỏa ánh sáng nguy hiểm.

Khát vọng dành cho con người đang ngồi bên trong ngày một mãnh liệt, hắn đã không còn đợi nổi nữa.
Đợi đến khi Doãn Nhạc Thiên sửa sang quần áo xong xuôi rồi trở ra, bữa tiệc đã gần kết thúc.

Tất cả mọi người ai cũng hỏi han cậu bị sao, chỉ có Phương Chẩm Lưu như cười như không nhìn khóe môi bị rách của Doãn Nhạc Thiên.

Doãn Nhạc Thiên dùng sắc mặt tái nhợt nói mình hơi khó chịu, không có ai nghi ngờ gì, nhanh chóng thu dọn một chút rồi về căn cứ.

Theo như bình thường thì sau ngày thi đấu là ngày nghỉ, Trần Tuyết Thanh dứt khoát tạm biệt mọi người trở về nhà.
Tống Hòa và Thường Văn Nguyệt nói muốn ra ngoài chơi, Dư Phi Tường cũng đi theo, rủ Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu nói muốn về căn cứ.
Dư Phi Tường kêu: “Ai da, Trùm Đi rừng, đi cùng đi mà, có còn là anh em không?”
Phương Chẩm Lưu nói: “Huấn luyện viên không thoải mái, tôi về chăm sóc anh ấy.”

Dư Phi Tường lập tức không dây dưa, tặng một cái like cho Phương Chẩm Lưu, “Bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc.” Khó có khi được nghỉ, hắn vẫn lựa chọn ra ngoài đi chơi.
Trở về căn cứ, Phương Chẩm Lưu đỡ Doãn Nhạc Thiên, bị Doãn Nhạc Thiên hung dữ trợn mắt liếc, “Buông tay.”
“Dìu anh lên lầu, đừng phản ứng lớn như vậy, quản lý nhìn thấy đó.” Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói.
Doãn Nhạc Thiên vì để tránh gây hoài nghi, đành phải im lặng không nói lời nào, để Phương Chẩm Lưu tùy ý dìu lên lầu.

Vừa đi vào phòng, Phương Chẩm Lưu tức khắc bại lộ bộ mặt thật, ôm chầm Doãn Nhạc Thiên từ phía sau lưng, lăn thẳng lên giường mình.
Doãn Nhạc Thiên tức giận hỏi: “Không phải xong rồi sao?”
“Chỉ mới tay thôi, vậy sao tính được?” Phương Chẩm Lưu vội vàng cắn vào môi Doãn Nhạc Thiên, hai tay điên cuồng đi lôi kéo quần áo của hai người.
Doãn Nhạc Thiên bị sự sốt ruột của hắn làm cho sững sờ, cáu lên nói: “Sao một tên hai tên tên nào cũng như vậy, thắng trận cái là muốn phát rồ.”
Động tác của Phương Chẩm Lưu ngừng, hắn chống người lên, hai mắt trợn trừng trừng nói: “Ý gì, nói rõ ràng.”
Doãn Nhạc Thiên là nghĩ đến Đới Đãng Vân kết thúc thi đấu xong không kịp chờ đi hẹn hò với Từ Tĩnh, nhưng chuyện của Đới Đãng Vân cậu chưa bao giờ nói với bất cứ ai, thế là quay mặt sang lảng tránh đáp: “Không có gì.”
“Anh đang nói ai, có phải Đới Đãng Vân hay không?” Phương Chẩm Lưu bóp cằm Doãn Nhạc Thiên, mày kiếm cau lại, vẻ mặt rất giận, “Trước đó anh nói anh và anh ta không có quan hệ đó, có phải là nói dối em không?”
Doãn Nhạc Thiên cũng tức giận, giữa cậu và Đới Đãng Vân là tình anh em rất thuần túy, không thích bị người khác phỏng đoán như vậy.

Cậu đẩy Phương Chẩm Lưu một cái thật mạnh, ngồi dậy kéo dài khoảng cách với hắn, lạnh mặt nói: “Mắc mớ gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan đến em, em…” “em thích anh mà..” Phương Chẩm Lưu thấy Doãn Nhạc Thiên lạnh lùng bỗng nhiên xì hơi, hắn thích Doãn Nhạc Thiên, vậy thì thế nào?
Hắn chưa từng tham dự vào quá khứ của Doãn Nhạc Thiên, chưa từng ủng hộ cậu trong lúc cậu bàng hoàng bất lực, chưa từng cười chưa từng khóc cùng cậu, cũng chưa chắc được tham dự vào tương lai của Doãn Nhạc Thiên.

Ngay cả hiện tại, thì vẫn chỉ là bốn chữ “mập mờ không rõ”.
Đới Đãng Vân cùng là game thủ với cậu, dùng mạng cứu sống cậu.

Không cần nói đến việc Doãn Nhạc Thiên có gì với Đới Đãng Vân, thậm chí thật sự không có gì, thì địa vị của Phương Chẩm Lưu trong lòng Doãn Nhạc Thiên bây giờ cũng chưa chắc có thể vượt qua nổi Đãng Vân.
Sao mà hơn được?
Hai người trầm mặc nhìn nhau, vẻ mặt của cả hai đều rất lạnh, cuối cùng vẫn là Phương Chẩm Lưu mềm lòng trước, vươn tay ra ôm Doãn Nhạc Thiên lại đột nhiên bị Doãn Nhạc Thiên đẩy ra.

Lặp đi lặp lại ba lần như vậy rốt cuộc cũng ôm được Doãn Nhạc Thiên mặt lạnh vào lòng, Phương Chẩm Lưu quấn lấy cậu như con koala, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, em thích anh.”
Doãn Nhạc Thiên hơi giật mình một chút, thấp giọng nói: “Cút.”
Phương Chẩm Lưu không hề bị lay động, “Huấn luyện viên, chúng ta làm đi.”
“Làm cái đầu cậu, cút.” Doãn Nhạc Thiên nói mà tê cả da đầu.
Phương Chẩm Lưu không nói hai lời cúi đầu hôn luôn.
Quần áo của hai ngươi rơi xuống đất trong lúc lôi kéo, người Phương Chẩm Lưu đầy cơ bắp chống trên người Doãn Nhạc Thiên, “Huấn luyện viên, em tìm hiểu rồi, có thể sẽ hơi đau đó, anh nhịn một chút nhé.”
Doãn Nhạc Thiên lại mắng câu thần kinh, nhưng không thể nào chống cự được tiếp xúc thân mật của cậu thiếu niên, Phương Chẩm Lưu từ từ tới gần, hôn lên môi Doãn Nhạc Thiên trước.
Một tiếng rít lên đã bị Phương Chẩm Lưu nén vào trong cổ họng.
Thể lực và tốc độ của thiếu niên rất đáng sợ, sau đó Doãn Nhạc Thiên gần như không có cả sức để kêu.
“Đủ rồi đủ rồi!” Doãn Nhạc Thiên gào khóc, “Ngừng lại…”
Sao Phương Chẩm Lưu có thể cam lòng nhả miếng thịt khó khăn lắm mới vào miệng ra được.
Phản ứng trúc trắc của Doãn Nhạc Thiên lấy lòng hắn vô cùng, bất kể thế nào, Đới Đãng Vân cũng không có được người này, là hắn chiếm được.
Người trong căn cứ đã vào giấc mộng đẹp sau bữa tiệc chúc mừng, chỉ có căn phòng cuối cùng trên lầu ba vẫn đang trong đêm hoan lạc.
Tiết trời tháng ba nóng lạnh luân phiên, nhiệt độ cơ thể Doãn Nhạc Thiên bẩm sinh thấp, Phương Chẩm Lưu lại vừa khéo trái ngược, nóng hừng hực.

Doãn Nhạc Thiên sắp bị ngọn lửa đó đốt đến phát điên rồi.
Cuối cùng thì cũng đến lúc Phương Chẩm Lưu kết thúc, Doãn Nhạc Thiên nằm lỳ trên giường ngay cả thở cũng thành cố sức.
Người Phương Chẩm Lưu ra đầy mồ hôi, nhơm nhớp dính dính ôm Doãn Nhạc Thiên nửa hôn mê hài lòng hôn lấy hôn để.
Nhưng hắn rất nhanh lại sa vào cảm giác không vừa lòng, trong trong tiếng khóc của Doãn Nhạc Thiên đã mơ mơ màng màng lại một lần nữa đè lên.
Sáng sớm, quản lý bắt gặp Phương Chẩm Lưu mặt mày tươi cười bước chân nhẹ nhàng ở dưới lầu, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Phương Chẩm Lưu mỉm cười nói, nhanh chóng lấy hai phần điểm tâm rồi đi lên ngay.
Quản lý ngậm bánh bao trong miệng lầm bầm: “Làm gì chứ, vội vội vàng vàng.”
Phương Chẩm Lưu đẩy cửa đi vào, đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, nhào lên trên giường ôm Doãn Nhạc Thiên đang chùm chăn, bờ môi cạ qua cạ lại gò má tái nhợt của cậu, “Huấn luyện viên, tỉnh lại đi, ăn sáng nào, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.”
Cả người Nhạc Thiên như muốn rã ra từng mảnh.

Bộ xương Doãn Nhạc Thiên mảnh mai không góp sức là một chuyện, thiếu niên mười chín tuổi quá mạnh mới càng là một chuyện ớn hơn.
Lần đầu tiên mà làm đến trời tờ mờ sáng thật đúng là đáng sợ, quá đáng sợ.
Phương Chẩm Lưu thấy Doãn Nhạc Thiên vẫn nhắm hai mắt như trước, một tay lặng lẽ chui vào trong chăn mò, “Huấn luyện viên chưa chịu dậy nữa, em ngủ cùng với huấn luyện viên đó.”
“Đừng nhúc nhích,” Giọng Nhạc Thiên khàn đến gần như không thể nghe, cánh mi run rẩy đạo, “Tôi dậy.”
Nhạc Thiên ráng chống cánh tay nhỏm người dậy, lại bởi vì cơ thể bủn rủn mà không giữ được đổ người ra sau, Phương Chẩm Lưu lanh tay lẹ mắt đỡ cho.


Trên mặt Phương Chẩm Lưu hiện lên chút áy náy, “Huấn luyện viên, hay là để em đỡ anh ăn đi.”
Nhạc Thiên tàn nhẫn lườm hắn một cái, Phương Chẩm Lưu chột dạ bưng cháo đút cho cậu.

Nhạc Thiên không phản kháng, ăn nửa bát đã muốn nằm xuống, Phương Chẩm Lưu không cho, “Huấn luyện viên, đi tắm một cái, giữ lại bên trong sẽ bị bệnh đó.”
Nhạc Thiên rốt cuộc không nhịn được mắng: “Cút con mẹ cậu đi.”
Chơi game được bao người ăn nói văn minh thích lễ phép, Doãn Nhạc Thiên chẳng qua là bởi vì tự khép mình nên có vẻ lạnh lùng cao sang.

Phương Chẩm Lưu bị cậu mắng mà trái lại cười, cúi đầu hôn cậu một cái thật sâu, suýt chút nữa đã hôn đến biến dạng mặt của Doãn Nhạc Thiên, “Ngoan chút nào, huấn luyện viên.”
Phương Chẩm Lưu dứt khoát ôm người từ trong chăn ra.

Tuy hắn quần quật cả một đêm, sáng sớm còn đi ra ngoài chạy bộ, mà thần thái thì vẫn cứ là sáng láng, nào như Doãn Nhạc Thiên nằm lỳ trên giường của hắn làm kẻ tàn phế.
Phương Chẩm Lưu cởi hết quần áo của hai người, dời ghế đến chỗ vòi sen trong phòng tắm, để Doãn Nhạc Thiên ngồi, rồi giúp cậu tắm rửa.
Nước ấm đổ xuống, Phương Chẩm Lưu đứng sau lưng cậu vừa tắm cho cậu vừa cà chớn: “Lần trước anh ngồi trên băng ghế tuốt, em nhìn thấy rồi.”
Nhạc Thiên: …biết cậu thấy từ sớm rồi, nhóc con.
Phương Chẩm Lưu nói: “Sau đó em cũng tuốt một phát vào băng ghế.”
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày có nghe không, cái con người này còn có thể tuốt với cái ghế nữa, có phải còn quá đáng hơn tao không!”
Hệ thống: “…” Vẫn cảm thấy không ai quá đáng hơn con voi này cả.
Doãn Nhạc Thiên im lặng không nói, chỉ là cổ dần bắt đầu ửng hồng.
Phương Chẩm Lưu giúp cậu tắm xong, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên, em lại muốn nữa rồi.”
“Cậu câm miệng!” Doãn Nhạc Thiên tức muốn nổ phổi quát.
Phương Chẩm Lưu yên lặng không nói, ngày mai phãi huấn luyện, đúng là không thể làm quá đáng được.

Nhưng mà sức hấp dẫn từ cơ thể gầy gò của người trước mắt thật sự quá mạnh mẽ đối với hắn, hắn cúi người lặng lẽ cắn vào vành tai Doãn Nhạc Thiên, “Đeo bao được không?”
Doãn Nhạc Thiên dứt khoát quay mặt sang cho hắn một cái tát, lực tay quá nhỏ, không có khác biệt gì quá lớn so với gãi ngứa.
Phương Chẩm Lưu tuân theo nguyên tắc không từ chối tức là ngầm đồng ý, lau khô Doãn Nhạc Thiên vừa tắm rửa sạch sẽ rồi mặc đồ ngủ nhét vào trong chăn.

Mình thì nhanh chân chạy xuống lầu đến siêu thị trong khu.
Nhạc Thiên mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến trưa, hắn vừa mở mắt dụi mắt, Phương Chẩm Lưu đã ngồi dậy ngay tức khắc, “Huấn luyện viên, ăn chút gì đi.”
Nhạc Thiên không từ chối, dù sao thì từ chối cũng vô dụng, ngồi dậy bưng cháo trên tủ đầu giường lên ăn.

Cậu rất đói bụng, ăn hết cả một bát vào bụng, vừa tính nằm xuống ngủ tiếp, Phương Chẩm Lưu đã trở mình mò đến.
Nhạc Thiên quay đầu hung hăng nguýt hắn một cái nói: “Cậu làm gì đó, ngày mai phải huấn luyện.”
“Em đeo bao.” Phương Chẩm Lưu vén chăn lên chui vào.
Nhạc Thiên tức giận nói: “Đây không phải là vấn đề đeo hay không đeo.”
“Vậy thì không đeo cũng được.” Phương Chẩm Lưu đã gặm vào môi Doãn Nhạc Thiên.
“Ưm… tên khùng này…” Nhạc Thiên tóm chặt tóc ngắn Phương Chẩm Lưu, dưới môi hôn của Phương Chẩm Lưu, sức lực trên tay vơi đi, dùng chút lý trí còn sót lại nói, “Vậy thì cậu đeo bao…”
Buổi tối, quản lý nhìn thấy Phương Chẩm Lưu xách túi rác đi xuống dưới, hắn dùng vẻ mặt đần thối hỏi: “Hôm nay cậu với Nhạc Thiên làm gì trên đó thế, cả ngày không xuống, vứt rác à? Tôi vứt giùm cho.”
Phương Chẩm Lưu tránh khỏi cánh tay của quản lý, thản nhiên đáp: “Thảo luận về thi đấu, tôi nói không đúng, huấn luyện viên phạt đi vứt rác.”
Quản lý vui mừng nói với bóng lưng cao gầy đang đi của Phương Chẩm Lưu: “Tiểu Phương thật đúng là được Nhạc Thiên dạy càng ngày càng ngoan, còn giành đi vứt rác.” Thiếu niên nhi đồng không hòa nhập ngày một cởi mở hơn, công của Doãn Nhạc Thiên không thể không kể.
Phương Chẩm Lưu vứt rác, rồi nhanh chóng trở về căn cứ, chạy lên lầu như gió trước mặt quản lý, quản lý thầm nghĩ quá là có tinh thần nghề nghiệp, ngày nghỉ mà cũng không bỏ một giây bàn chuyện thi đấu với huấn luyện viên.
Phương Chẩm Lưu lên lầu, cởi áo khoác lủi vào giường Doãn Nhạc Thiên, “Buổi tối bên ngoài hơi lạnh.”
Doãn Nhạc Thiên không thèm quan tâm hắn, cổ họng quá đau.
“Mới dùng một nửa, còn dư một nửa,” Phương Chẩm Lưu ôm Doãn Nhạc Thiên kề tai nói nhỏ với cậu.

Thấy nãy giờ Doãn Nhạc Thiên không nói gì, hắn bèn nhẹ giọng hỏi, “Huấn luyện viên muốn sau này đến ngày nghỉ dùng hết một lượt, hay là mỗi ngày dùng một cái?”
Nhạc Thiên nói giọng khàn khàn: “Tôi muốn cậu cút.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Không chọn thật à? Hai cái không chọn tức là chọn cả hai.”
Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa dùng cùi chỏ thụi một cái vào lồ ng ngực Phương Chẩm Lưu, mơ mơ hồ hồ nói: “Cái thứ hai.”
“Được.” Phương Chẩm Lưu hôn cái chụt lên khuôn mặt lành lạnh của cậu, thở ra một hơi nóng, “Chúng ta hứa rồi đấy.”
Nhạc Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, không nói nữa, đi ngủ, cậu sợ mình sẽ vui quá không khép được mồm.
__
(1) bay lên: 起飞, trong game, từ này có nghĩa là trong khi trang bị và cấp lên đủ rồi thì bắt đầu đi khè người ta, bắt đầu lên con đường carry (gánh team).
Lược từ:
------oOo------

Chương 165

Thế giới 11: Giáo chủ ác quỷ 16

Thi đấu vừa bất đầu được một tuần, nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, KW dùng hệ thống chiến thuật đa dạng thắng năm trận liên tiếp, đồng hạng nhất với đội tuyển PHA trong bảng xếp hạng tổng.

Kết thúc năm trận thi đấu, các thành viên thay phiên nhau nhận phỏng vấn, không ai là không bị nghe nhắc đến sự giúp đỡ chỉ đạo của Doãn Nhạc Thiên đối với bọn họ.

Nhất là Dư Phi Tường, gần đây hắn được rất nhiều bình luận viên nâng vào top 3 Đường trên trong nước. Trong diễn đàn của fan cũng nhờ phong cách cấp tiến quả cảm mà lượng người theo dõi tăng vọt.

Lúc hắn nhận phỏng vấn, tâng bốc Doãn Nhạc Thiên tâng lên tới trời, thổi phồng Doãn Nhạc Thiên như là tiên trên trời. Nói là, nếu như không có Doãn Nhạc Thiên thì cuộc đời game thủ của mình sẽ hỏng luôn, lúc nói hết sức là thật lòng thật dạ, tình cảm sướt mướt, cậu trai lưng hùm vai gấu nước mắt rưng rưng, làm fan phải choáng váng.

Chiều gió trong diễn đàn lập tức nghịch chuyển. Các topic bóc trần sự nghiệp của Doãn Nhạc Thiên bắt đầu xuất hiện, mã hậu pháo (1) nói: “Có sao nói vậy, dù sao thì năm đó Doãn Nhạc Thiên cũng là Hỗ trợ top 1 trong nước mà, kiến thức và thao tác đỉnh nhất rồi”. Mở topic cứ như là đến bây giờ mới phát hiện ra thao tác của cậu xuất sắc đến mức nào.

Esport chân thật như vậy cũng tàn nhẫn như vậy, có cả người mở topic hất nước bẩn vào Doãn Nhạc Thiên, bên dưới đã có fan của KW lên tiếng.

“Mẹ nó, mày còn sống hả cái con anti kia, mùa giải trước thì mày nói với tao KW đi được nửa đường thì là do đổi Đường trên bay lên, giờ thì condime mày bay từ trong mộ bay ra hả? Dư Phi Tường trước đó bị ghẻ lạnh không thấy sao? Dư Phi Tường nói không có Doãn Nhạc Thiên thì đời game thủ tắt rồi mày không thấy?”

“Cuối cùng thì Doãn Nhạc Thiên có làm được hay không, mày biết rõ hơn thành viên của người ta hả? Cái thứ óc heo này.”

“Anti mà cũng đéo biết anti cho đúng nữa, không bằng mày kêu Doãn Nhạc Thiên đẹp trai, rù quyến hết đội viên của mình đi.”

“Đúng rồi, Doãn Thiên Thiên đúng là trẻ ngược thật mà, năm xưa Đới Đãng Vân cũng bị mê không bỏ được đó, khóc lóc kêu muốn dính chặt lấy Hỗ trợ phế này đó, mấy người biết chọn Hỗ trợ giỏi hơn Đới Đãng Vân cơ. [doge] ”

Phương Chẩm Lưu chọn mấy cái topic khen Doãn Nhạc Thiên đưa cho cậu xem, Nhạc Thiên chẳng buồn liếc lấy một cái. Có rất nhiều chuyện làm Doãn Nhạc Thiên hối hận, một trong số đó là trước không chịu đựng được áp lực dư luận, quá để tâm đ ến cách nhìn của người khác, nhưng giờ cậu đã không quan tâm tâm hơn thua, chửi hay khen gì cứ kệ đi.

Phương Chẩm Lưu thấy cậu vẻ mặt lạnh lùng cài cúc áo sơmi, bụng dạ ngứa ngáy không chịu nổi, sáp đến kéo cổ áo cậu đè sau gáy hôn cậu. Nhạc Thiên không tránh được, đành phải đón nhận một cái hôn nóng bỏng, cau mày nói: “Đừng đụng vào lên.”

“Em biết mà.” Phương Chẩm Lưu rất có chừng mực, chỉnh lại cổ áo bị mình níu nhăn cho Doãn Nhạc Thiên, “Cổ vũ cho trận hôm nay.”

Nhạc Thiên: Thằng nhóc này nhìn nhỏ vậy, mà khôn thiệt, lần này cũng gây sóng gió trên ranh giới chịu đựng của Doãn Nhạc Thiên, cậu thích.

Hai người đồng thời đi xuống lầu, các thành viên đều đã đợi phòng khách. Dư Phi Tường đứng dựa vào cạnh cửa nói chuyện phiếm với Trần Tuyết Thanh, thấy hai người xuống tới, hét lên: “Phương Chẩm Lưu, sao lần nào cậu cũng chậm như vậy, giữ huấn luyện viên của chúng ta lại làm gì?”

Phương Chẩm Lưu lặng lẽ nói trong lòng: Không có, tối mới làm.

Doãn Nhạc Thiên cố giả bộ bình tĩnh, bên tai vẫn cứ không thể tránh khỏi thoáng đỏ lên, sự thật là chuyện tối nào cũng bị Jungle mình dạy đè trên giường đó, quá là xấu hổ.

“Đi thôi,” Phương Chẩm Lưu làm bộ tùy ý vỗ vỗ vai Doãn Nhạc Thiên, “Chuẩn bị kỹ càng để thắng sáu trận liên tiếp chưa?”

Doãn Nhạc Thiên ngầm có ý cảnh cáo liếc hắn một cái, nói với các thành viên: “Cố lên.”

Hôm nay là ngày KW đối đầu với PHA, trận quyết đấu của hai đội mạnh cùng đồng hạng nhất trong bản xếp hạng, nên mức độ được quan tâm cực cao. Trước đó đã có vô số fan khán giả mở topic so sánh dự đoán, phần lớn vẫn stan cho PHA, dù sao thì là đội mạnh lâu năm, thống trị giải vô địch trong nước hai năm nay.

Khi thành viên của hai bên lên sân khấu, tiếng gào bên dưới điếc tai nhức óc.

Tống Hòa ngồi vào chỗ: “Đông thế, đậu má, tay tôi run hết cả lên.”

“Vậy cậu xuống đi,” Thường Văn Nguyệt cười đeo tai nghe lên, “Tôi đi Bot lẻ.”

Tống Hòa cười nói: “Tôi không đi xuống, cậu cũng phải đẩy lẻ thôi.”

“Mấy cô đấy đang kêu gì đó,” Dư Phi Tường đeo tai nghe trên cổ, cố gắng phân biệt tiếng của fan mình trong tiếng reo hò cổ vũ, ngờ vực hỏi, “Gì mà Thiên sẽ Phi cái gì đó Phi Tường.”

Trần Tuyết Thanh nín cười, đáp: “Đó là fan CP của cậu và huấn luyện.”

Dư Phi Tường hoảng sợ nói: “Cái quái gì thế, kinh thế, sao lại có fan cp của tôi với huấn luyện viên được vậy?”

“Đúng thế, nói cũng phải, tôi với cậu mới là cp,” Trần Tuyết Thanh đeo tai nghe lên cười nói, “Huấn luyện viên với Phương Phương mới là một cặp.”

Phương Chẩm Lưu im lặng nãy giờ tự nhiên “ừm” một tiếng.

Ai cũng không nghĩ là Phương Chẩm Lưu luôn luôn nghiêm chỉnh lại đi nói đùa cùng, nhất thời tất cả cùng cười lên rất vui vẻ.

Nhạc Thiên hơi ho một tiếng, “Đừng quậy nữa, không thấy bên kia đang nghiên cứu chiến thuật sao.”

“Bọn em cũng đang tập trung nghiên cứu chiến thuật mà, phân chia cp trong đội rất là nghiêm túc.” Tống Hòa cười hì hì nói, “Chắc không ai biết tôi với Nguyệt Nguyệt là một cặp đâu ha?”

Thường Văn Nguyệt khoa trương “chụt” một tiếng vào mic, “Cục cưng yêu bé nha~”

Dư Phi Tường phản ứng kịch liệt nhất, “ọe” hai tiếng, Phương Chẩm Lưu chỉ hơi nhíu nhíu mày.

Cười đùa với nhau trước chủ yếu vẫn là để thả lỏng tâm trạng. Bên phía đối thủ PHA đã hai năm liên tục giành được chức vô địch toàn quốc, tiếp đó là đội tuyển GJK thu hút nhiều fan hâm mộ nhất. Phong cách của bọn họ không giống với GJK, GJK là đội hình được xây dựng xoay quanh một mình Đới Đãng Vân, trúng thưởng được một thiên tài ADC, nhưng bản chất thì vẫn là một xưởng nhỏ, sau khi Đới Đãng Vân chết thì sa sút nhiều năm.

PHA giàu nứt đố đổ vách, chế độ bên trong rất nghiêm khắc, thành viên lên trận không được là sẽ lập tức bị đuổi đi làm dự bị, mùa giải nào cũng bỏ giá cao để mua người, có thể gọi là đại gia.

Tổ hợp của PHA năm nay gần như toàn là đội hình minh tinh, lấy ai ra cũng có thể thành lập được một team hạt nhân.

Càng quan trọng là… huấn luyện của PHA bên kia là huấn luyện của Doãn Nhạc Thiên năm xưa, Kha Đoạt.

Có thể nói Doãn Nhạc Thiên là do hắn một tay dạy dỗ.

Kha Đoạt không khinh địch, nói với đội viên: “Khả năng phân tích game của Doãn Nhạc Thiên rất cao, chọn tướng cố gắng chọn cho mình các tướng có ưu thế cả hai lane, lane có ưu thế nhất định phải carry, đã hiểu chưa?”

Các đội viên của PHA đều rất nghiêm túc, “Rõ.”

So với bên kia, bầu không khí của KW thoải mái hơn nhiều, Nhạc Thiên nói vào microphone: “Kha Đoạt rất sùng bài game thủ minh tinh, chắc chắn sẽ để họ giành lấy lợi thế lane Top, chúng ta cứ đánh như bình thường thôi. Cố gắng đánh cho cả tập thể, cho dù có thua một lane cũng không cần hoảng, nhớ kỹ, các cậu vẫn còn có đồng đội.”

Chọn tướng xong xuôi rồi, cả hai bên đều không nghĩ sai, đội hình của KW thích hợp chiến đấu theo tập thể, đội hình của PHA chú trọng vào lợi thế của một lan. Nhạc Thiên vỗ vỗ vai Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, hắn biết ý của Doãn Nhạc Thiên —— ba lane có thể thua, nhưng cậu thì không.

Vẻ mặt Phương Chẩm Lưu nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tôi sẽ dùng lợi thế của mình để giúp các cậu.”

Sắc thái trên mặt Dư Phi Tường cũng nghiêm hơn, “Bọn tôi tin tưởng cậu, Trùm Đi rừng.”

Huấn luyện viên hai đội bắt tay, Kha Đoạt mỉm cười nói: “Đã nhiều năm không gặp, không ngờ là còn được chạm mặt cậu trên sân thi đấu.”

Nụ cười trên mặt Nhạc Thiên nhàn nhạt, “Em cũng không ngờ.”

Trận đầu tiên có thể hình dung bằng mù mịt đất trời, cả hai bên không ai phục ai, ngay từ cấp một song phương đã hết sức nóng nảy bắt đầu cứng đối cứng.

Rất nhiều người đi Top trước sự hung hãn của Dư Phi Tường không thể tự gánh được mình, bị show đến mức chỉ có thể chọn nhường. Riêng có Top của PHA hiện đang là người đứng đầu bảng xếp hạng Đường trên trong nước, người này không bị lung lay, dứt khoát xông lên chém nhau với Dư Phi Tường.

Dưới sự tăng vọt của adrenalin, chỉ với một sai sót nhỏ xíu Dư Phi Tường đã bị Top bên kia lấy chiến công đầu (2).”

“Má, Top không có tốc biến.” Dư Phi Tường ảo não nói.

Trần Tuyết Thanh nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, Phương Phương tìm cơ hội tiếp Đường trên đi.” Hắn đi Đường giữa cũng rất áp lực, tướng của Mid bên kia khắc chế tướng của hắn.

Phương Chẩm Lưu nói: “Được, Đường trên tiếp tục áp đi, mười giây sau tôi có Baron (3), qua đây gank.”

Nhờ vào sự giúp đỡ kịp thời của Phương Chẩm Lưu, áp lực của Top Mid đều từ từ giảm bớt, tình hình đôi bên dần dần có chiều hướng gấp lên.

Tống Hòa nói: “Không được, phải ùa lên một lượt luôn, kéo dài tới giai đoạn sau chúng ta đánh không lại.”

“Tôi đồng ý,” Thường Văn Nguyệt nói, “Phương Phương tìm cơ hội mở combat (4).”

Phương Chẩm Lưu quyết đoán nói: “Lên!”

Bình luận viên chậm rãi nói: “Bây giờ cả hai bên đều đang lôi kéo… khoan đã, Rừng của KW đã giành mở combat trước! ADC của đối thủ đã ngỏm trước rồi, người của hai team đã đến đông đủ hết, bên PHA thiếu một người, mau rút! Không còn kịp nữa rồi! Nguyên team đi bán muối! KW không đổi năm, trời ơi!”

“Đây là…” Bình luận viên đã nghẹn lời trước việc Phương Chẩm Lưu đột ngột nổi loạn chơi combat 5v5.

Sau đó là tiết tấu push quen thuộc của KW.

Bình luận viên lầm bầm: “Thật sự không ngờ là cuối cùng thì KW vẫn dùng cách thức tối giản, quen thuộc nhất của mình để thắng được trận này.”

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, tiếng cổ vũ của fan bên dưới sân đấu vẫn vang lên liên hồi. Doãn Nhạc Thiên ở sau cánh gà trông vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt là vừa sáng vừa sắc, “Còn một trận nữa là chúng ta có thể giành được phần khó gặm này rồi, đừng vội vênh váo cũng đừng để hoảng loạn. Ban nãy Phương Chẩm Lưu đánh rất tốt, hoàn toàn áp chế được Đi rừng của đối phương, những đường khác cũng không chịu thiệt, tất cả mọi người đều rất tốt. Còn Đường trên này, Dư Phi Tường, cậu bị lấy chiến công đầu cũng không sao cả, tiếp tục xong lên chém, hiểu chưa? Trước kia cậu ta là Top hạng nhất cả nước, nhưng vị trí đó trong tương lai là của cậu, thế thì sợ cái gì?”

Dư Phi Tường uống ực một hớp nước nâng cao tinh thần, “Rõ.”

Trận thứ hai mở màn, lúc người bên PHA đi ra ai nấy mặt mày tối thui, sắc mặt của Kha Đoạt hết sức khó coi. Doãn Nhạc Thiên từng hoạt động dưới tay hắn, biết tính tình của hắn, chỉ cần hơi mắc sai lầm, vào hậu trường thể nào cũng bị Kha Đoạt mắng cho một trận.

Tiếng cổ vũ của fan PHA lớn vô cùng, số lượng cũng hơn KW rất nhiều, “PHA! Vô địch!” Tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc không khỏi khiến các thành viên của KW ngước mắt nhìn.

“Ngưỡng mộ không? Không sao cả, sau này cũng sẽ có nhiều người như vậy cổ vũ cho các cậu,” Nhạc Thiên dịu giọng nói, “Có điều bây giờ tạm thời để tôi làm thay, cố lên!”

Phương Chẩm Lưu nhìn cậu một cái, sắc thái trên mặt nhu hòa nhưng kiên định, đối với hắn mà nói chỉ cần có Doãn Nhạc Thiên cổ vũ là đủ rồi.

Trận thứ hai một lần nữa đập tan lăng kính của tất cả khán giả. So với trận đầu thì KW mạnh hơn hẳn, nhất là Phương Chẩm Lưu Đi rừng dùng tướng Sát thủ, xuất quỷ nhập thần, đến mức không chết cũng bị thương.

Đối mặt với thế tiến công hùng hổ của Phương Chẩm Lưu, PHA lại bắt đầu sợ đầu sợ đuôi hơn trận đầu. Vẫn luôn phòng ngự phản kích trái lại càng khiến cho nhịp điệu trận đấu lọt vào trong tay KW, phong thái chật vật hơn trận đầu nhanh chóng bị đối thủ chớp lấy thời cơ lăn thẳng một đường như bóng tuyết.

Kha Đoạt ở hậu trường nhìn lên màn hình đã chửi ra tiếng, “Làm cái gì vậy?! Tôi đã bảo là các cậu cẩn thận, không bảo các cậu sợ tụi nó!”

Bất kể hắn ở đằng sau cánh gà phẫn nộ vô nghĩa như thế nào, thì trong sàn thi đấu đã vang lên tiếng hoan hô “KW! KW! Vô địch!”, thậm chí có một vài fan còn mừng đến phát khóc. Lúc KW thắng năm lần liên tiếp, vẫn có người nghi ngờ KW ăn may như trước, thua KW đều là các đội tuyển tương đối kém, nhưng khi thắng đến lần thứ sáu thì cuối cùng cũng đã chứng minh được lời của các thành viên trong KW không phải là khoác lác.

Bọn họ —— muốn giành được quán quân!

Lần phỏng vấn thứ sau cuối cùng cũng đến phiên Doãn Nhạc Thiên.

Trên màn hình hiện lên khuân mặt lạnh lùng nhợt nhạt của Doãn Nhạc Thiên, các fan dưới sân nhất thời im lặng, vị huấn luyện viên như thần trong miệng các tuyển thủ thế mà lại trong gầy yếu như vậy.

Giọng nói của MC cũng dịu xuống, “Huấn luyện viên Doãn, xin chào, tôi tin là mọi người ở đây ai cũng tò mò về anh như tôi, anh có thể giới thiệu mình với mọi người không?”

Nhạc Thiên đáp: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là huấn luyện viên của KW, Doãn Nhạc Thiên.”

Có fan thấp giọng nói: “Giọng của huấn luyện viên khàn quá.”

“Chắc là vất vả lắm.” Fan nói.

MC nói: “Hiện tại thì KW thế như chẻ tre, đã tiến vào trạng thái thắng sáu lần liên tiếp, lại còn đánh bài đội tuyển vô địch toàn quốc hai năm liên tiếp là PHA nữa. Đối với sự thay đổi của KW, có rất nhiều thành viên nói đếu là nhờ vào công sức của anh, với nhận định đó anh cảm thấy như thế nào?”

Nhạc Thiên mỉm cười.

Nụ cười đó gần như khiến tất cả fan cùng ngẩn ngơ, huấn luyện viên cười lên dịu dàng quá.

Nhạc Thiên nói: “Thật ra ấy, năm thành viên của chúng tôi đều là những tuyển thủ rất xuất sắc, tôi chỉ nói rõ sự thật đó cho các cậu ấy biết mà thôi.”

MC cũng phải ngây ngẩn, lần đầu tiên cô được phòng vấn một huấn luyện viên trẻ tuổi đẹp trai như vậy, không khỏi hơi đỏ mặt, “Dạo gần đây có khá nhiều lời đồn về huấn luyện viên, không biết anh có điều gì muốn trả lời không?”

Nhạc Thiên im lặng trong thoáng chốc, nói: “Trong Esport, chiến thắng là tất cả, lần này tôi về nước là muốn làm tròn giấc mộng quán quân thay cho một người anh em của mình, mong rằng mọi người sẽ bình tĩnh chờ tôi.”

Sau khi trả lời câu hỏi xong, cậu hơi khom người với nữ MC, xoay người chậm rãi rời đi.

Fan dưới khán đài nhìn bóng lưng gầy biến mất trên màn hình, bỗng nhiên đưa tay lau mặt một cái, “Ơ, tại sao mình khóc?”

Bình luận trên live stream cũng đã sôi sùng sục.

“Người anh em, ý chỉ Đới Đãng Vân đúng chứ?!”

“Mẹ nó, đúng là tình anh em cảm động trời đất tui khóc đây…”

“Vì cậu, tôi dù mang tiếng xấu cũng phải tiếp tục xưng vương, hu hu hu, happy together là thật!”

“Đới Đãng Vân và Doãn Nhạc Thiên là anh em tốt thật sự có người không biết à?”

“Đứa nào chửi Doãn Nhạc Thiên bước cúi đầu lạy cho tui.”

“Tui là fan Đới, tui thừa nhận mình từng chửi Doãn Nhạc Thiên, tui xin lỗi, xin lỗi, cảm ơn anh đã thương anh ấy.”

Bên dưới live có người reply —— “Các người không làm anh ấy tổn thương được, cũng không xứng nói lời xin lỗi với anh ấy. Tất cả những gì anh ấy làm cũng là vì người anh em đã từng cùng mình cố gắng, từng cùng một giấc mơ vô địch, điều anh ấy quan tâm là happy, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế. Các người ở đây chẳng là cái thá gì trong mắt anh ấy!”

Về căn cứ rồi, ai ai cũng vui vì chiến thắng được đối thủ mạnh như PHA chứng minh được khả năng của mình, chỉ có Phương Chẩm Lưu là mặt mũi tối thui.

“Phương Phương hôm nay cũng phát huy rất tốt mà, sao thế? Không khỏe trong mình à?” Trần Tuyết Thanh quan tâm hỏi.

“Ừm.” Phương Chẩm Lưu đút hai tay vào túi, đội mũ áo hoodie lên đáp, “Đau bụng.” Rồi quay lưng đi thẳng lên lầu.

Nhạc Thiên nói chuyện điện thoại với Từ Tĩnh rồi Đới Niệm Vân xong trở về, chỉ nhìn thấy bốn đội viên, chưa kịp đặt câu hỏi, Trần Tuyết Thanh đã giành nói: “Phương Phương nói mình đau bụng nên đi lên rồi, huấn luyện viên đi xem cậu ta chút đi.”

Nhạc Thiên gật đầu lên lầu, thầm nghĩ đau bụng ở đâu ra, rõ ràng là đang ghen, hình tượng của Doãn Nhạc Thiên đặt ra đó, lời như thế cậu nhất định phải nói.

Nhạc Thiên đẩy cửa ra, hiếm khi được thấy Phương Chẩm Lưu nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, thường ngày, hắn vừa nghe được tiếng cửa mở là muốn nhào lên.

“Có chuyện gì sao?” Nhạc Thiên đóng cửa lại đến gần, “Trần Tuyết Thanh nói cậuđau bụng.”

Phương Chẩm Lưu giơ tay lên kéo Nhạc Thiên qua, cánh tay dài đặt trước ngực Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bị hắn giam chặt trên giường, cau mày hỏi: “Làm trò gì nữa?”

Phương Chẩm Lưu chôn mặt mình trong chăn, lầm rầm nói: “Huấn luyện viên, anh có thích Đới Đãng Vân không?”

“Cậu không chịu yên được đúng không?” Nhạc Thiên tức giận đẩy cánh tay Phương Chẩm Lưu ra, khổ nỗi Phương Chẩm Lưu cơ bắp đầy mình, cánh tay cứng như sắt cơ bản là không thoát được, đành phải cả giận nói, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi và Đới Đãng Vân là đồng đội, là anh em.”

Phương Chẩm Lưu nghiêng mặt sang bên, dõi theo gương mặt tái nhợt của Nhạc Thiên nói: “Anh với anh ta đã từng hôn nhau chưa?”

“Chưa từng!” Nhạc Thiên cáu lên đáp.

“Có ôm không?” Phương Chẩm Lưu vẫn gặng hỏi tiếp.

“Cậu bệnh thật rồi đúng không?” Nhạc Thiên tức giận quát.

Phương Chẩm Lưu sầm mặt lại, “Vậy thì là có.”

Nhạc Thiên bị hắn chọc tức tới bật cười, dứt khoát nói: “Đúng, ôm rồi, ban nãy nói sai rồi, không chỉ ôm mà còn hôn, cái gì nên làm đều…”

Phương Chẩm Lưu đã hung dữ bịt đôi môi cay nghiệt đó lại, nổi giận bắt đầu lột quần áo của Doãn Nhạc Thiên.

Hai người gần như mỗi tối đều sẽ làm một hai lần, cơ thể đã rất phù hợp với nhau, cho dù là đang giận, nhưng vẫn để cho Phương Chẩm Lưu đè lại theo ý mình một cách dể dàng. Hắn cắn vào vành tai mỏng manh của Doãn Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Anh ta cũng từng làm anh như thế này?”

“Đúng thì thế nào?!” Nhạc Thiên nổi nóng nói, “Làm sớm hơn cậu, cũng làm tốt hơn cậu.”

Phương Chẩm Lưu gầm nhẹ một tiếng, đè nghiến lên môi Doãn Nhạc Thiên. Hắn không muốn nghe thấy người này nói những lời như vậy để chọc tức mình nữa.

Hai người làm một lần trên giường như đánh trận. Thể lực của Doãn Nhạc Thiên không gồng gánh nổi, chỉ cố hết sức mình cắn vào bờ vai của hắn. Phương Chẩm Lưu tức muốn chết đi được, lần đầu tiên đối xử không nương tay với Doãn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên sắp bị làm tắt thở.

Phương Chẩm Lưu thật sự không phải người, làm một lần nghỉ ngơi không tới mười phút đã có thể trở lại, Nhạc Thiên không chịu nổi, rớt nước mắt xin tha.

“Vậy anh nói đi, cuối cùng anh ta có làm thế này với anh không?”

“Không, không có…”

“Em có phải người đàn ông đầu tiên của anh không?”

Câu hỏi xấu hổ như thế mà còn hỏi được… Nhạc Thiên lệ rơi đầy mặt đáp: “Phải.” Em trai, cưng là nhất rồi, anh không có vấn đề gì hết, tha cho anh đi, sắp mài ra tia lửa rồi.

Khi này Phương Chẩm Lưu từ từ hết giận, lại ép Nhạc Thiên ăn một lần cho hắn rồi mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nhìn gương mặt hoảng hốt mất hồn bởi vì quá độ của Doãn Nhạc Thiên, Phương Chẩm Lưu ôm cậu, được voi đòi tiên dụ dỗ: “Kêu mình ơi đi.”

Nhạc Thiên: …lần trước tui gặp thiếu niên mười tám tuổi cũng chẳng ngây thơ như mấy người đâu.

Phương Chẩm Lưu thấy mắt cậu như đầy nước, yên lặng không nói, sắc mặt sầm xuống làm bộ như định trở mình đè lên, Nhạc Thiên vội nhẹ giọng gọi một tiếng, “Mình ơi.”

Phương Chẩm Lưu dừng lại, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng tới đỉnh đầu, ngại ngại ngùng ngùng “ơi” một tiếng, ôm Nhạc Thiên hôn chụt chụt như gà con mổ thóc, “Vợ ngoan nha, chồng thích anh nhất.”

Da gà trên người Nhạc Thiên thiếu điều muốn rụng hết xuống đất.

Xin lỗi, cậu không nên trêu chọc thiếu niên mười chín tuổi.

Hóa ra tình yêu khiến người ta đau thương đến thế (5).

Hệ thống cũng muốn ói ra, nó mới từ trong che đậy tối tăm không ánh mặt trời đi ra đã nghe thấy Phương Chẩm Lưu nói chuyện “chồng chồng vợ vợ”, không kiềm được “ọe” một tiếng.

Nhạc Thiên: “Cục cưng, đừng ghen tị, trong lòng anh chỉ có cưng.”

Hệ thống: “…” Vai của nó đổi khi nào đấy? Không phải mẹ của con voi này à?

Nhạc Thiên: “Tuy rằng anh có rất nhiều chồng, nhưng vợ chỉ có một mình mình cưng thôi.”

Hệ thống: “Cút…”

Nhạc Thiên: “Bà xã muah muah.”

Phương Chẩm Lưu mới không quan tâm là Doãn Nhạc Thiên bị hắn ép như thế nào, chịu gọi là được, lấy điện thoại của mình ra, ngay trước mặt Doãn Nhạc Thiên sửa ghi chú trong wechat, danh bạ thành bà xã hết. Lại hỏi Doãn Nhạc Thiên: “Điện thoại của anh đâu?”

Nhạc Thiên cương quyết nghiêm mặt nói: “Cậu đừng hòng.”

“Không ngoan,” Phương Chẩm Lưu làm mặt dọa dẫm, hai tay siết lại, uy hiếp nói, “Ông xã phạt mình.”

Nhạc Thiên: …mẹ nó mấy người đừng có kêu nữa, bà xã của mấy người sắp mắc ói chết rồi nè.

Nhạc Thiên mặt vô cảm nói: “Trong balo ấy.”

Phương Chẩm Lưu vui vẻ tung tăng xuống giường lục balo của Doãn Nhạc Thiên. Nhạc Thiên nhìn cơ bắp trôi chảy đẹp đẽ trên người cậu yên lặng thở dài, thôi được rồi, cưng đẹp trai cưng ch1ch tốt cơ bắp ngon nghẻ, ông xã thì ông xã, óc át ai cũng có chỗ hụt chỗ thiếu mà.

Phương Chẩm Lưu tìm thấy điện thoại của Doãn Nhạc Thiên, lại bò lên giường ôm cậu, “Mật khẩu là số mấy?”

Nhạc Thiên đọc một chuỗi chữ số, Phương Chẩm Lưu mở khóa, nhanh chóng đổi tên ghi chú số điện thoại và biệt danh trên tên wechat của mình thành “Ông xã”, đổi xong rồi thấy chưa đủ sến súa, lại đổi thành “Chồng yêu dấu”, mà vẫn còn chưa chịu, phải thêm một cái trái tim phía trước “Chồng yêu dấu”, mới hài lòng bấm xác nhận.

Nhạc Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình đã không còn cảm xúc: …mấy người vui là được.

“Mình này.” Phương Chẩm Lưu dịu dàng gọi

Người Nhạc Thiên run lên, làm bộ không nghe thấy.

Phương Chẩm Lưu không để ý đến việc Doãn Nhạc Thiên không đáp lại, vẫn dịu dàng nói: “Chúng ta thay avatar đôi có được không?”

Nhạc Thiên: …càng ngày càng quá đáng rồi cậu em ạ.

Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Cậu bệnh à.”

Phương Chẩm Lưu bị mắng bệnh khùng bệnh điên từ sáng đến tối đã miễn dịch. Huống chi chính hắn cũng cảm thấy mình bệnh rồi, sao lại không thể nào buông bỏ được người này như vậy chứ, lại có d*c vọng chiếm hữu mạnh như thế, cứ như là người này có một chút mảy may tình cảm nào khác cũng khiến hắn khó có thể chịu đựng.

“Chừng nào hai ta giành được chức vô địch rồi, lấy ảnh chụp chung làm avatar đôi đi, có được không?” Phương Chẩm Lưu hưng phấn nói.

Nhạc Thiên nói: “Cậu được quán quân đi rồi tính, giờ chỉ mới thắng sáu trận liên tiếp thôi mà.”

Đối với chuyện thi đấu thì Phương Chẩm Lưu vẫn còn rất nghiêm chỉnh, nói: “Em không có tự mãn, em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Bầu không khí trong nháy mắt lại bắt đầu trở nên học thuật.

Phương Chẩm Lưu nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Khóa màn hình không phải ngày sinh nhật của anh, là ngày gì vậy?”

Nhạc Thiên cúi đầu không nói, Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên ngộ ra được điều gì, nghiến răng lợi: “Có liên quan đến Đới Đãng Vân đúng không?” Hắn lại muốn tức chết nữa rồi, mẹ nó cái tên Đới Đãng Vân đó sao lại bám dai như đỉa thế này, mâm nào cũng có mặt?

Nhạc Thiên liếc hắn một cái, “Ngày tôi chính thức lên sân thi đấu, có vấn đề sao?”

Có, vấn đề rất lớn, không phải là ngày cùng lên sân thi đấu với Đới Đãng Vân sao? Phương Chẩm Lưu không vui nói: “Sửa lại đi, chúng ta để cùng một số.”

Nhạc Thiên cạn lời luôn rồi.

Phương Chẩm Lưu nói: “Nên chọn ngày đầu tiên gặp nhau, hay là ngày đầu tiên chúng ta làm đây nhỉ?

Nhạc Thiên: “…trả điện thoại lại cho tôi.”

Phương Chẩm Lưu lẩm bẩm nói: “Vẫn nên chọn ngày đầu tiên gặp mặt đi.” Rồi nhanh tay sửa mật khẩu của cả hai lại.

Nhạc Thiên: …mười chín tuổi yêu đương là như thế này đó hả? Ông già 2500 bày tỏ tui không bắt kịp trào lưu.

Phương Chẩm Lưu để hai cái điện thoại lên đầu giường, quay sang mặt đối mặt ôm Doãn Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Sau này lúc không có ai, em gọi anh là vợ, anh phải gọi em là chồng nha.”

Nhạc Thiên: …ngáo…

Mặc dù không được đáp lại, Phương Chẩm Lưu vẫn thấy trong lòng rất ngọt, cúi đầu hôn một cái vào xoáy tóc mềm mại của Doãn Nhạc Thiên, “Bà xã ơi, em sẽ giành cúp vô địch cho anh!”

Nhạc Thiên vốn định im lặng đến cùng, nghe hắn nói như vậy, bèn bình tĩnh nói: “Không được thi đấu vì bất cứ ai cả, tuyển thủ chuyên nghiệp phải luôn luôn vì chiến thắng bản thân mình mà thi đấu, không thì sẽ không còn xứng đáng được gọi là chuyên nghiệp nữa, mất đi ý nghĩa vốn có của nó.”

Phương Chẩm Lưu không tranh cãi với cậu, thuận theo nói: “Huấn luyện viên nói đúng.” Rồi yên lặng ôm cậu một lúc, nói thầm trong lòng: Em vì chiến thắng, cũng vì anh.

__

(1) mã hậu pháo: 马后炮, thuật ngữ cờ tướng, nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì).

Nguồn: Từ điển Lạc Việt.

(2) chiến công đầu: 拿了一血, máu đầu, first blood tức là giọt máu đầu tiên, xuất hiện lần đầu trong Worms. Thường để chỉ người chơi đầu tiên trong game, chẳng hạn như trong Dota, L0L, CS, Vương giả Vinh Diệu. Lấy được máu đầu sẽ được thưởng nhiều hơn, như trong L0L thì máu đầu sẽ được thưởng từ 325 – 400 vàng, đồng thời hỗ trợ cũng sẽ nhận được thưởng và exp tương ứng.

(3) có Baron: gốc là 有大, có Đại, không chắc có đúng là Baron không, tại Baron tiếng Trung là 大龙.

(4) mở combat: gốc là 开团, khai đoàn, tui đoán là team fight, combat 5v5. Thấy bên Trung dịch ra tiếng Anh là engage, initiate.

(5) Hóa ra tình yêu khiến người ta đau thương đến thế: gốc là 嫒凊厡唻哪庅殇. Không chắc lắm đâu.

Cảm ơn em huongiufly đã chỉ chị mấy thuật ngữ nha.

__

Phân vân giữa ông xã, chồng, mình ơi, nên quyết định chơi hết, nên thấy xưng hô tùm lum thì đừng ngạc nhiên nha 🤷🤷🤷

Clm, edit tầm 3 chiếc niên hạ như này chắc chết sớm, chết vì cười =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK