Hàn Tề nhịn ba ngày mới đến Hiểu Phật tự tìm Lâm Nhạc Thiên, mấy ngày nay hắn không thể nào ngủ được, bởi vì lần nào nhắm mắt lại ngủ cũng mơ thấy Lâm Nhạc Thiên, cuối cùng thì cảnh tượng trong giấc mơ cũng đã rõ ràng, trừ những hình ảnh xuân sắc kiều diễm ra, còn có bộ dạng thoi thóp như sắp chết của Lâm Nhạc Thiên.
Khi Hàn Tề tỉnh lại, phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trước khi đi ma xui quỷ khiến thế nào mà Hàn Tề ghé qua Thái y viện, đứng hồi lâu trong Thái y viện, Trương viện phán đi ra chào hỏi, “Hàn đại nhân, sao ngài lại tới đây? Bị thương ở đâu sao?”
Hàn Tề im lặng một hồi, “Không biết Thái y viện thuốc gì tốt không?”
Trương viện phán hỏi: “Trị cái gì?”
Hàn Tề: “Thuốc bổ.”
Trương viện phán cười híp mắt nói: “Cho thiên tuế gia à?”
Sắc mặt Hàn Tề nhất thời đen như đáy nồi, cứng ngắc rặn hai chữ từ trong kẽ răng—— “Không phải.”
Trương viện phán phất phất tay, không tranh luận cùng hắn, chỉ nói: “Thay ta hỏi thăm thiên tuế gia.” Rồi xoay người vào bên trong cầm một nhánh nhân sâm trăm năm, nhân sâm được đặt trong hộp gấm từng cọng rễ ngay ngắn chỉnh tề, vừa nhìn là biết giá trị ngàn vàng.
Hàn Tề nhận đồ xong rời đi như bay, Trương viện phán đứng phía sau hắn vừa cười vừa lắc đầu.
Trên đường đi lên núi Hàn Tề vẫn luôn mang nặng tâm sự, nhất là vật đang cất trong tay như nặng ngàn cân, trong đầu thầm ngẫm một ít chuyện khó giải quyết ở Đông hán nhằm phân tán nỗi lòng.
“Keng keng.”
Âm vang tiếng chuông xuyên qua rừng cây chạm đến tầng mây xanh, truyền từ trên núi xuống, Hàn Tề đột nhiên dừng bước đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, người xung quang thấy hắn là Cẩm Y Vệ bèn tránh đi, nghe thấy tiếng chuông thì dừng bước, niệm a di đà phật.
Có tiểu cô nương không hiểu chuyện bèn khều hỏi mẫu thân: “Mẹ ơi, chuyện gì vậy?”
Người mẹ nhẹ giọng đáp: “Tiếng chuông này có nghĩa là trong chùa có người đã quy tiên, chúng ta niệm Phật cầu phúc cho người đó.”
Tâm trí Hàn Tề bỗng nóng lên, phản ứng của thân thể còn nhanh hơn lý trí, trong nháy mắt đã vận khí, bóng người hắn như diều hâu, nhanh nhẹn đi lướt qua đám người đang chen chúc đứng nơi thềm đá, nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện làm người qua đường thốt lên kinh ngạc.
Tăng nhân trước đại điện Hiểu Phật tự vẫn còn đánh chuông, Hàn Tề vọt vào đại điện như gió, trông thấy Vô Phương đang cúi người châm thêm một ngọn đèn Trường Minh, trí óc Hàn Tề hỗn loạn hơi thở nặng nhọc, Vô Phương nghe thấy đằng sau có động tĩnh, ngừng động tác, xoay người lại thấy là Hàn Tề, mỉm cười nói: “Thí chủ, lại gặp mặt.”
Hàn Tề chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình đang không ngừng cuồn cuộn tranh nhau, không cách nào khống chế được, nói không thành lời, hai mắt nặng nề nhìn Vô Phương đăm đăm, hắn không biết vẻ mặt mình đáng sợ như thế nào, Vô Phương lại thấy được rõ ràng, nụ cười trên mặt sâu hơn, vẻ mặt hiểu rõ, giọng điệu trêu chọc, nói: “Thí chủ đừng, người quy tiên không phải là vị Lâm thí chủ kia.”
Một bụng hơi dồn nén trong Hàn Tề cuối cùng cũng thở ra, lúc này mới nhận ra là không chỉ miệng lưỡi mình không khống chế được, mà cả tay chân cũng mất kiểm soát hơi run lên, hộp gấm trong tay áo gần như sắp rơi ra đến nơi, hắn hít sâu một hơi để tâm tình bình ổn lại rồi chắp tay với Vô Phương, xoay người muốn chạy đi thì bị Vô Phương gọi lại.
“Vị thí chủ này, Lâm thí chủ đã rời khỏi bản tự.”
Hàn Tề đột nhiên nhìn lại, “Y đi đâu rồi?”
Vô Phương chưa trả lời, niệm một tiếng niệm phật, rồi ôn hòa nói: “Người nợ mạng với ta, ta trả nợ cho người, ấy là do nhân duyên, kinh qua trăm ngàn kiếp thường vẫn trong vòng sinh tử, (1) sao thí chủ không buông tay?”
Hàn Tề lặng im chốc lát, chắp tay hành Phật lễ với Vô Phương, “Đại sư hiểu mà, chúng ta chỉ là kẻ trần tục.”
Vô Phương nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Tề, lắc lắc đầu, “Người yêu tâm ta, ta thương sắc của người, ấy là do nhân duyên, kinh qua trăm ngàn kiếp thường vẫn dây dưa trói buộc, (2) oan nghiệt.”
Xế chiều hôm đó, dưới sự giúp đỡ của hệ thống Nhạc Thiên rời khỏi Hiểu Phật tự, trừ lý do mà cậu đưa ra cho hệ thống, còn có cái chính là theo như hình tượng của Lâm Nhạc Thiên, bị Hàn Tề nhục nhã như vậy, tất nhiên là sẽ không chết không ngừng với hắn, không lý trốn nào lại trốn trong chùa chờ Hàn Tề lên đến cửa, dù có bò thì cũng phải bò ra cho bằng được.
Hơn nữa là, không có được mới là tốt nhất, Nhạc Thiên muốn làm cho trong lòng Hàn Tề phải lo lắng cho cậu từng giây từng phút, vì cậu tâm tư bề bộn không thể làm gì, nhưng lại không được nhìn thấy cậu.
Bất luận là xuất phát từ yêu hay là từ hận, thì Nhạc Thiên cũng tự tin tuyên bố mình chiếm trọn tâm trí của Hàn Tề.
Cậu em, muốn đấu với anh đây hả, cưng còn non và xanh lắm.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, huống chi Lâm Nhạc Thiên còn chẳng thể nói là đấu thua hắn, cậu là đang vào trạng thái nửa ẩn mình, muốn Đông Sơn tái khởi tuy không dễ dàng, nhưng trong Đông xưởng được bao nhiêu người thật lòng tin phục Hàn Tề? Lâm Nhạc Thiên chỉ cần hơi hơi ám chỉ một chút, cho vài thân tín của mình nhẹ nhàng tạo xích mích, lập tức có rất nhiều người xếp hàng đứng về phía Lâm Nhạc Thiên.
Hàn Tề không tìm thấy người, về đến Đông hán, còn chưa kịp thở ra hơi đã nghe thấy thuộc hạ báo lại có hai nhóm Cẩm Y Vệ đánh nhau ở cửa Tây Trị, số lượng không ít, cửa Tây Trị đã bị đấm đá hư hơn phân nửa.
Hàn Tề đang định đi qua, chợt nhớ ra, dừng bước lại cười lạnh một tiếng, “Ta còn tưởng là y chết rồi, thì ra vẫn còn rất tinh thần.” Nói với người bên cạnh, “Bắt hết tất cả những kẻ gây giam vào trong ngục, bất kể đúng sai.” Lại dặn thêm một câu, “Bất kể là ai.”
Rất ít khi nào hắn hành xử ngang ngược bá đạo như vậy, thuộc hạ chần chờ trong nháy mắt cuối cùng cũng đáp ứng rời đi.
Hai nhóm Cẩm Y Vệ đang đánh hăng say đến không thể chia lìa, đột nhiên bị vây lại bắt gọn hết cả đám, có người vội vàng la lên: “Ta là người của Cửu thiên tuế, kẻ nào dám động vào ta?”
Người tới đã được Hàn Tề căn dặn, lạnh mặt nói: “Bắt lại hết!”
Hàn Tề tự mình đi xuống ngục, vừa hỏi căn nguyên câu chuyện lập tức không có gì là không hiểu, là Lâm Nhạc Thiên giở trò quỷ.
Sau khi có được đáp án cho câu hỏi trong lòng thì Hàn Tề thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn có sức gây chuyện, hắn nắm chặt hộp gấm trong tay, sầm mặt nói với thuộc hạ: “Dụng hình, hỏi cho ra tung tích của Cửu thiên tuế.”
“Vâng.”
Thuộc hạ dời một cái ghế Thái sư đến, Hàn Tề dù gấp vẫn ung dung ngồi xuống, lấy hộp gấm ra trong tay áo thưởng thức, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy hưng phấn, tên hoạn quan đó tuyệt không phải là loại người ngã ngựa ngay sau một kích, nhưng phải đấu một mất một còn như vậy thì mới thú vị.
Hình phạt của Đông hán, cho dù là Cẩm Y Vệ cũng khó mà chịu nổi, thêm nữa là hai vị quan trên Hàn Tề và Lâm Nhạc Thiên đấu pháp, mấy kẻ tai bay vạ gió như bọn họ chẳng khác gì cá trong chậu, không cần phải tam trinh cửu liệt (3) ra sức phản kháng, rất nhanh đã ngoan ngoãn khai chỗ ở của Lâm Nhạc Thiên ra.
Hàn Tề không trì hoãn một khắc nào, lập tức đứng dậy muốn rời đi, thuộc hạ cất bước đuổi theo, bị một cái liếc mắt của hắn đóng đinh tại chỗ, “Trông giữ cho kỹ.”
Móng ngựa nhanh chóng giẫm qua cát bụi, tiếng gió phần phật từ bên tai thổi qua, con tim Hàn Tề đập lên thình thịch, phảng phất như hắn vừa thu được một loại khí phách nào đó, vỏ bọc âm u thâm trầm bị bóc trần ra từng mảng, nét sắc bén của người thiếu niên một lần nữa trở về trên người hắn, tích tụ lại thành một cái tên là ân oán yêu hận.
Lâm Nhạc Thiên, chỉ cần nghĩ đến ba chữ đó, Hàn Tề lập tức hưng phấn đến khó có thể tin được.
Con đường đi đến chỗ sào huyệt của Lâm Nhạc Thiên không tệ, án chừng nằm ngay trong thành thị, nằm ở ngay tâm kinh thành phồn thịnh, người qua lại như mắc cửi phồn hoa náo nhiệt, trên đường đi đến Hàn Tề mơ hồ cảm thấy quen thuộc, định thần ngẫm lại, mới phát hiện ra là mình đang trở lại bờ sông nơi Lâm Nhạc Thiên ra ngoài tìm hắn giao chuyện của Hồ Thích Đạo.
Đúng là tên hoạn quan gian xảo, Hàn Tề hơi hơi cong khóe môi, nhảy xuống ngựa rồi cũng không gõ cửa, trực tiếp vận khí nhảy lên nóc mái hiên, trở mình nhảy vào trong nhà.
Viện được trí đơn giản nhã nhặn, không khác mấy với phong cách của tòa viện trong cung của Lâm Nhạc Thiên, trong viện đặt một cây lục quế rất lớn gần như che kín bầu trời, bóng người gầy gò mờ nhạt đang trong tư thế biếng nhác mà Hàn Tề rất quen, nằm như không xương trên chiếc giường mềm dưới táng cây, đàn hương lượn lờ bên người, làm khuôn mặt ấy trở nên dịu dàng.
Người đó rất giống con mèo.
Hàn Tề bước khẽ đi tới, dùng tư thái từ trên cao xuống nhìn Lâm Nhạc Thiên đang nhắm hai mắt khẽ cau mày, ngưng mắt nhìn trong chốc lát, càng nhìn càng cảm thấy đáng hận, thế là chậm rãi duỗi tay đặt hờ lên cần cổ trắng như tuyết của Lâm Nhạc Thiên
Lâm Nhạc Thiên vốn đã gầy gò, cổ cũng rất mảnh khảnh, một bàn tay của Hàn Tề thôi là gần như có thể nắm trọn lấy, hắn tin là chỉ cần hắn hơi dùng sức, chiếc cổ mỏng manh như cổ hạc giấy sẽ lập tức bị hắn bẻ gãy.
Nhưng hắn không làm, hắn không muốn Lâm Nhạc Thiên chết… Hàn Tề hơi hơi nhíu mày, đang chuẩn bị thu tay về, lại thấy miệng Lâm Nhạc Thiên khẽ mấp máy nói mớ, giống như đang nằm mơ.
Hàn Tề hơi cúi người, muốn lắng nghe xem cậu đang nói gì, giọng nói của Lâm Nhạc Thiên thật sự rất thấp, thế là hắn cúi người càng lúc càng thấp, mãi đến khi vành tai chạm vào bờ môi của Lâm Nhạc Thiên, đôi môi lành lạnh mềm mại phả ra mùi thơm nhàn nhạt, đột nhiên Hàn Tề cảm thấy cõi lòng mình nóng lên, sau đó vành tai đột nhiên thấy đau.
Hắn ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện ra Lâm Nhạc Thiên không biết đã tỉnh từ lúc nào rồi, hàm răng trắng tinh đang tàn nhẫn cắn vào vành tai đang kề sát vào của hắn.
Đau đớn sắc bén truyền đến từ vành tai, Hàn Tề không những không giận mà còn cười, lạnh nhạt nói: “Ngươi cầm tinh chó à?”
Lâm Nhạc Thiên cong gối lên định đá hắn, Hàn Tề nhận ra được ý đồ của cậu từ sớm, nhanh chóng cúi người áp chế Lâm Nhạc Thiên, bàn tay đang siết cổ cậu nhấn xuống, “Nhả ra.”
Sao Lâm Nhạc Thiên có thể nghe theo, cắn càng mạnh hơn nữa, Hàn Tề cười, bàn tay bóp cổ Lâm Nhạc Thiên hơi dùng lực một chút, Lâm Nhạc Thiên thở không nổi, cuối cùng vẫn phải há miệng.
Hàn Tề châm chọc: “Bản lĩnh chỉ đến đây? Nhiễu loạn Đông hán, không phải nói mình trung thành tuyệt đối à?”
“Bản lĩnh của ta đến đâu, Thất điện hạ còn không biết sao?” Lâm Nhạc Thiên vẫn đối chọi gay gắt không chút nhượng bộ nào, mặc dù nơi yếu ớt nhất trên người đang nằm trong sự khống chế của Hàn Tề, mặc dù từng phải chịu Hàn Tề làm nhục, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như trước, cậu thâm trầm cười, “Nếu ta không phái người gây chuyện, sao có thể khiến cho Thất điện hạ tự chui đầu vào lưới?”
Hàn Tề đang định đe dọa trở lại vài câu, chợt thấy thân thể truyền đến một cảm giác mất sức khó có thể kiềm, ánh mắt chuyển đến đàn hương bên cạnh Lâm Nhạc Thiên, vẻ mặt kinh ngạc cơ thể đột nhiên xụi xuống dưới nụ cười nham hiểm của Lâm Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “Nhóc con khốn nạn rốt cuộc cũng lọt vào trong tay anh, để thầy Nhạc dạy thêm kiến thức mới cho cưng nào.”
Hệ thống: … nó thật sự rất đồng cảm cho Hàn Tề và chính nó, sao lại rơi vào tay con voi tàn ác này chứ! Hơn nữa rốt cuộc thì bao giờ liên minh mới gửi chủ động che đậy xuống đây vậy, nó sắp không trụ nổi nữa rồi QAQ…
Nhạc Thiên dùng sức nâng Hàn Tề dậy, phát hiện sức nặng của Hàn Tề quả thực là điều mà tính mạng của cậu không thể gánh nổi, thở hồng hộc nói với hệ thống: “Giúp, giúp tao một tay…”
Hệ thống chỉ hận không thể cắn Nhạc Thiên ngay lập tức, sao chịu giúp cậu được, nó bèn im lặng làm bộ không nghe.
“Mày không giúp tao, vậy thì tao chơi luôn trong sân…”
“Giúp giúp giúp, cậu đừng nói nữa!” Hệ thống cảm thấy tâm hồn thuần khiết không dính một hạt bụi của mình đã bị ô nhiễm tan nát rồi, nếu không thì sao mà Nhạc Thiên chỉ vừa mới nói đầu đề câu chuyện, nó đã có thể tự não bổ ra diễn biến tiếp theo luôn rồi.
Hệ thống cảm giác như mình bức lương vi xướng (con nhà lành bị ép làm gái) bất đắc dĩ mở tốc biến, Nhạc Thiên được như ý nguyện đặt Hàn Tề lên giường nhỏ.
Hệ thống nhìn thấy Hàn Tề vô tri vô giác, trong lòng một mảnh thê lương, Hàn Tề, tui thương tiếc cho anh.
__
(1) Người nợ mạng với ta, ta trả nợ cho người, ấy là do nhân duyên, kinh qua trăm ngàn kiếp thường vẫn trong vòng sinh tử: nguyên văn 汝负我命, 我还汝债, 以是因缘, 经千百劫, 常在生死, Hán Việt “Nhữ phụ ngã mệnh, ngã hoàn nhữ trái, dĩ thị nhân duyên, kinh thiên bách kiếp, thường tại sinh tử”.
Là một câu kinh trong “Kinh Lăng Nghiêm” quyển 4.
Giảng giải như sau:
Ông nợ mạng tôi, tôi trả nợ thân mạng cho ông.
Nếu ông cướp mạng sống của tôi, thì ông phải trả nợ ấy lại cho tôi; nếu tôi cướp mạng sống của ông, thì tôi cũng phải trả nợ ấy lại cho ông.
Nếu ông mượn nợ của tôi thì ông phải trả; Nếu tôi mượn nợ của ông thì tôi phải trả.
Do nhân duyên ấy, trải qua trăm ngàn kiếp thường ở trong sinh tử.
Dù cho sau hằng triệu kiếp, chúng ta cũng không ngừng bị mắc trong vòng luân hồi sinh tử.
Nguồn:
(2) Người yêu tâm ta, ta thương sắc của người, ấy là do nhân duyên, kinh qua trăm ngàn kiếp thường vẫn dây dưa trói buộc: nguyên văn 汝愛我心,我憐汝色。以是因緣,經百千劫常在纏縛, Hán Việt “Nhữ ái ngã tâm, ngã lân nhữ sắc.
Dĩ thị nhân duyên, kinh bách thiên kiếp thường tại triền phược”.
Là một câu kinh trong “Kinh Lăng Nghiêm” quyển 4.
Giảng giải như sau:
Ngay khi nghe đọc đoạn kinh nầy, quý vị phải nên cảm thấy sợ hãi.
Hãy nghe trong kinh nói:
Ông yêu cái tâm tôi, tôi yêu hình sắc của ông.
Phát khởi tình yêu chính là sự sinh khởi vô minh.
“Yêu hình sắc của ông” có nghĩa là sự sinh khởi của hành trong chuỗi mười hai nhân duyên, “vô minh duyên hành.” Đây là vấn đề của đàn ông và phụ nữ.
Thực vậy, trên thế giới, ngoài vấn đề nam nữ ra, thì chẳng có gì để đáng nói cả.
Thế nên kinh Phật không chỉ nói về một khía cạnh, mà đề cập từ khía cạnh nầy liên quan đến khía cạnh khác.
Thế nên chẳng phải là Đức Phật biện hộ cho tình yêu khi ngài nói, “Ông yêu tôi, tôi yêu ông.” Đức Phật không khuyến khích tự do yêu đương rồi bỏ quên mọi luật tắc đạo đức.
Do nhân duyên ấy, trải qua trăm nghìn kiếp, thường ở trong vòng ràng buộc.
Đó chính như là quý vị bị dính chặt vào nhau và không thể nào tự mình tách rời ra được.
Quý vị dính nhau quá chắc.
Và quý vị nghĩ rằng mọi thứ trên đời chính là cái mà quý vị luôn luôn h@m muốn.
Nhưng thực tế là từ khi quý vị kẹt dính vào đó, thì không thể nào đạt được Phật quả.
Vậy mà quý vị vẫn nghĩ rằng tình yêu chẳng có gì là tồi tệ, phải không? Tình yêu, tình yêu là cái gì?
Nguồn:
(3) tam trinh cửu liệt: nguyên văn 三贞九烈, thành ngữ dùng để ca ngợi sự trinh liệt của người phụ nữ trong xã hội phong kiến, chết chứ không tái giá, thất thân.
------oOo------
Danh Sách Chương: