Nhạc Thiên soi gương, trầm tư một lúc, “Hệ thống, tao nhớ là mày nói mặt mũi của nhân vật mà tao vào vai nhất định sẽ rất đẹp mà?” Cậu nhìn quanh, trong gương đích thực là dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt của Bách Nhạc Thiên, là cái kiểu mà quăng ra đường là một giây sau lẫn luôn vào đám đông ấy.
Ngoại trừ da dẻ tạm coi như là hơi trắng ra, thì không có chỗ nào đáng gọi là giá trị nhan sắc cao hết.
Hệ thống: “Đương nhiên, chỉ là thể chất của cậu tương đối đặc thù.”
Lần này Nhạc Thiên đến một thế giới tu chân, vừa đáp đến ngay lúc người này đang soi gương, cậu cũng tiện đó soi luôn, không thấy có chỗ nào để mà soi luôn ấy.
Hệ thống giải thích cho cậu nghe, Bách Nhạc Thiên có thể chất của lô đỉnh thuần khiết nhất trên cả đại lục này.
Nhạc Thiên: “…mặc dù tao xuyên đến ít thế giới, nhưng chưa từng nghe thể chất lô đỉnh mà còn có chuyện thuần khiết?” Lô đỉnh không phải là loại hàng bị người ta hết ấy ầy ây rồi ấy ầy ây à?
Hệ thống: “Tất nhiên là có rồi, tổ tiên của Bách Nhạc Thiên là hậu duệ của hoàng đế, lô đỉnh bình thường chỉ có thể tu luyện công pháp sau đó bị người ta dùng để thải bổ, nhưng Bách Nhạc Thiên thì có thể thải bổ người khác, thải bổ xong rồi, các khả năng của cậu đều sẽ được tăng cường lên, bao gồm cả nhan sắc.”
Nhạc Thiên: “Xin lỗi, tao ngắt lời cái, mày không thấy loại giả thiết này khá giống với kiểu yêu nữ lấy dương bổ âm hả?”
Hệ thống: “…cậu có thể nghe tôi nói hết hay không!”
Nhạc Thiên: “Sorry, mày tiếp đi.”
Thể chất lô đỉnh của Bách Nhạc Thiên là ngàn năm khó gặp một lần, là bí bảo trong huyết mạch mà hoàng đế để lại cho dòng tộc của họ, sau khi Bách Nhạc Thiên thức tỉnh huyết thống, Bách gia quỳ tạ ơn tổ tông, mở tiệc ăn mừng bảy ngày bảy đêm.
Thể chất của Bách Nhạc Thiên lợi hại ở chỗ hắn không chỉ có thể hấp thu thải bổ pháp lực của người khác mà còn có thể hấp thu công pháp và pháp bảo bản mệnh của người khác.
Tu sĩ tu chân trên đại lục chia thành hai loại khí tu và pháp tu.
Khí tu tu luyện dựa vào các vũ khí khác nhau, được chia làm nhiều loại, trong đó có hệ kiếm tu là lớn nhất.
Pháp tu là các tu sĩ tu tập các loại thuật pháp, mỗi tu sĩ đều có pháp bảo bản mệnh để sinh tồn của riêng mình.
Còn Bách Nhạc Thiên thì không bắt buộc phải tu luyện, chỉ cần thông qua bí pháp song tu, là có thể phục chế lại pháp bảo bản mệnh của người khác một cách hoàn mỹ, mà còn có thể nhiều trùng nhau không có tác dụng phụ, người bình thường chỉ giữ được một pháp bảo bản mệnh, nhưng Bách Nhạc Thiên thì có thể có vô số pháp bảo bản mệnh, gần như là bất tử.
Nhạc Thiên hưng phấn, “Đậu má, đỉnh dữ, vậy thì chúng mình cùng bước lên hành trình ngủ với hết các tu sĩ trên khắp cả đại lục này đi!”
Hệ thống: “Đừng nghĩ nhiều, cậu đã được nữ chính đặt trước, hai ngươi đính hôn rồi.”
Nhạc Thiên: “…xin lỗi, tao suýt quên phận mình.”
Nhạc Thiên khiêm tốn thỉnh giáo, hỏi: “Tao trâu bò thế này, thì làm sao mà nữ chính độc chiếm tao được?”
Hệ thống: “Bởi vì sư tôn của nữ chính trâu bò hơn chứ sao.”
Nhạc Thiên: “Tao có dự cảm không tốt.”
Cả hai trăm miệng một lời, “Sư tôn là nam chính.”
Nhạc Thiên: “…đúng là phiền phức mà.” Ghét nhất là mấy cái sư đồ luyến gì đó.
Hệ thống: “Mục Sở Ngọc bị trọng thương, bây giờ đang dưỡng thương ở Cửu Khúc Ôn Tiêu, sau khi qua chín chín tám mốt ngày, cô ta vừa ra khỏi đó, thì cậu phải giúp cô ta tái tạo lại pháp bảo bản mệnh.”
Nhạc Thiên: “Tao còn có chức năng đó sao?”
Hệ thống: “Không thì sao.”
Nhạc Thiên lại nói: “Không đúng, sao tao song tu với nữ chính được chứ? Tao… tao cứng không nổi…”
Hệ thống thật sự rất muốn chửi thề, “Ai bảo cậu cứ song tu là phải bịch bịch bịch? Bí pháp song tu? Bí pháp! Pháp thuật đó có hiểu không hả!”
Nhạc Thiên: “…sorry, đúng là thiếu hiểu biết thiệt.”
Nhạc Thiên lại suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hỏi: “Ủa thế thì chẳng phải tao thành tool con mẹ nó man rồi sao?”
Hệ thống: “Đúng thế rồi còn gì nữa, chứ có ai bảo cậu không phải đâu, không thì cậu tưởng mình là gì, là nhân vật chính hả?”
Nhạc Thiên vô cùng đau đớn, “Tất nhiên tao phải là nhân vật chính rồi! Giả thiết như thế kia cơ mà! Trong truyện con heo thì tao chắc chắn phải là nhân vật chính rồi, hơn nữa số lượng người yêu tao còn nhiều muốn chết luôn! Chỉ vì mong được một ánh mắt của tao thôi mà có thể đánh nhau đến chết đi sống lại.”
Hệ thống: “…đây là truyện con heo sao?”
Nhạc Thiên: “Không phải à?”
Hệ thống dằn cơn kích động muốn chửi tục, “…là truyện nữ chính Mary Sue nghiêm túc đàng hoàng cảm ơn.”
Nhạc Thiên phẫn nộ đặt tấm gương xuống, với nhân vật có giả thiết tool man như thế này của liên minh, chẳng trách người ta vừa thức tỉnh đã chuồn đi ngay lập tức, vì hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào để nói mà.
Hệ thống nói: “Quên nói cho cậu biết, sở dĩ Mục Sở Ngọc bị thương nặng là tại cậu hãm hại.”
Nhạc Thiên: “…” Từ một tool man biến thành tool man độc ác.
Nhạc Thiên: “Tao xin phép hỏi một câu, tao có mưu đồ gì thế?”
Hệ thống: “Cậu yêu thầm Mục Sở Ngọc.”
Nhạc Thiên: “…” Từ tool man độc ác thăng cấp thành tool man nam phụ độc ác.
Hệ thống: “Nhân vật độc ác mà cậu khát khao đến rồi đấy, có vui không nào?”
Nhạc Thiên: “..vui.” Vui cái búa chứ vui.
Điều duy nhất làm Nhạc Thiên thấy mừng là, âm mưu hãm hại Mục Sở Ngọc do Bách Nhạc Thiên bày ra kín kẽ thiên y vô phùng, tuyệt đối không có ai có thể tra ra được, ai cũng cho rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nhạc Thiên rớt nước mắt cảm động, ha ha, chỉ số IQ của cậu toàn đổ hết vào trong âm mưu thủ đoạn.
Bởi vì có thể chất đặc thù, nên Bách Nhạc Thiên cứ nhàng nhàng, bình thường không chịu lo tu luyện đàng hoàng, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng gây chuyện thị phi, có điều Bách thị tài lực hùng hậu, đủ cung cho Bách Nhạc Thiên trôi nổi như vậy.
Nhưng có một Bách Nhạc Thiên ngã ngựa, đánh nhau với một tu sĩ, hộ vệ mà hắn mang theo còn chẳng đủ cho một mình người ta đánh nữa, trong thế ngàn cân treo tóc đó, Mục Sở Ngọc đã đến cứu hắn, thế là từ đó về sau Mục Sở Ngọc thành nữ thần của hắn.
Nhưng hắn chả có gì cả, thì làm sao xứng với nữ tu sĩ siêu cấp vô địch tiếng tăm lẫy lừng trong chính đạo đây? Suy đi nghĩ lại chỉ còn cách lợi dụng thể chất đặc thù của mình liều một phen, bèn hãm hại Mục Sở Ngọc, làm cho pháp bảo bản mệnh của cô bị hủy, rồi xung phong lên muốn hợp tịch song tu với Mục Sở Ngọc vì cô tái tạo pháp bảo bản mệnh.
Sư tôn của Mục Sở Ngọc – Huyền Kỳ chân nhân – Kiếm tu trâu bò nhất đại lục tu chân này, lập tức không nói hai lời xách Bách Nhạc Thiên từ Bách gia về tông môn làm sơ cua.
Nhạc Thiên: “Tự nhiên thấy mình không còn chút xíu tôn nghiêm nào luôn á.”
Hệ thống: “Tự cậu làm.”
Nhạc Thiên: “Hu hu, tao hận mày, tao không muốn ở lại cái thế giới bẩn thĩu này nữa.”
“Bách sư đệ, đệ đã tỉnh chưa?” Ở ngoài truyền đến tiêng hô hoán.
Nhạc Thiên chậm rãi chống tay lên tháp nhỏm người dậy, đạo bào lưu vân trắng tinh đổ xuống như thác nước, “Đệ tỉnh rồi.” Cậu mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có một nam tử mày kiếm mắt sao, ung dung mỉm cười sáng sủa đang đứng thì tâm trạng lập tức hồ hởi hơn hẳn, “Ú òa, hệ thống, đẹp trai dữ vậy! Tao bắt đầu yêu cái thế giới này rồi đấy!”
Hệ thống: “Đừng suy nghĩ nhiều, người này cũng yêu thầm Mục Sở Ngọc như cậu.”
Nhạc Thiên: “…” Cút bà nó đi thế giới Mary Sue chết tiệt.
Văn Chiêu Dương nhẹ giọng nói: “Hôm nay sư tôn xuất quan, ta nghĩ đệ vẫn nên đến một chốc thì hơn.”
Huyền Kỳ xách Bách Nhạc Thiên về tông môn xong rồi bế quan luôn, nên chỗ Bách Nhạc Thiên đang ở là gian nhà của Huyền Kỳ.
Nhạc Thiên gật đầu, “Đệ sẽ đi.” Cậu cũng muốn đi gặp nam chính của thế giới này, nam phụ thôi mà đã đẹp trai thế này rồi, thế thì chẳng biết Huyền Kỳ đẹp trai dến đâu nữa.
Tên tông môn là Quy Nhất tông, mang ý Vạn Kiếm Quy Tông, đồng thời cũng là kiếm tông mạnh nhất trên đại lục tu chân, trên đường Nhạc Thiên đi, vô tình bắt gặp ai, cũng là trai xinh gái đẹp, so ra càng khiến cậu trông thua chị kém em.
Nhạc Thiên: “Hức hức hức, tao khổ quá hà, tao tự ti quá hà.”
Hệ thống: “Người tu chân không coi trọng vẻ bề ngoài, tất cả lấy thực lực vi tôn.”
Nhạc Thiên: “Mày lừa người ta, vậy thì tại sao trong Quy Nhất tông toàn là tuấn nam mỹ nữ?”
Hệ thống: “Không phải vẫn có người bình thường đó sao?”
Nhạc Thiên: “Ở đâu?”
Hệ thống: “Ở đây.”
Nhạc Thiên: “…” Cậu không thèm chờ nữ chính xuất quan nữa, đi tìm người song tu để nâng tầm nhan sắc lên ngay bây giờ luôn, hứ!
Huyền Kỳ bế quan ở một vách đá, đệ tử của Quy Nhất đang tụ họp chờ hắn xuất quan cùng cắm kiếm của mình ghềnh núi cheo leo, đứng trên mũi kiếm, tất cả đón gió mà đứng, bạch y tung bay không nhiễm một hạt bụi trần.
Nhạc Thiên đứng vách núi đối diện bày tỏ mình cần một cái trực thăng gấp.
Văn Chiêu Dương dẫn cậu đến đây, nên tất nhiên là phải chịu trách nhiệm đến cùng, hắn hơi vung tay nhẹ một cái, một ánh bạc lóe qua lòng bàn tay, một thanh phi kiếm nặng nề đâm vào vách đá thẳng đứng, ôn hòa nói với Bách Nhạc Thiên đứng bên cạnh, “Bách sư đệ, để ta nắm tay đệ.”
Nhạc Thiên đắc ý đưa tay cho Văn Chiêu Dương, Văn Chiêu Dương ôm câu bay lên kiếm của mình.
Sau đó Nhạc Thiên phát hiện cơ thể này sợ độ cao…
“Mẹ! Mẹ! Cứu con! Con muốn xỉu!” Trong đầu Nhạc Thiên trời đất quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, cảm giác mình sắp nôn ra đến nơi, bắt lấy tay Văn Chiêu Dương run lẩy bẩy.
Văn Chiêu Dương không phát hiện ra sự khác thường của cậu, nhẹ giọng nói: “Sư tôn xuất quan.”
Tất cả đệ tử của kiếm tông vẻ mặt nghiêm nghị, cúi đầu cúi đầu tĩnh bái, “Cung nghênh sư tôn xuất quan.”
Một vầng sáng trắng lóe ra từ trong động phủ, Nhạc Thiên bị chói quá phải nhắm mắt lại, nhớ nỗi sợ bị bóng đèn điều khiển năm nào, thầm nghĩ tên Huyền Kỳ này chắc không phát sáng nữa đó chứ?
Vệt sáng chói mắt dần tản đi, Nhạc Thiên mới nhìn thấy rõ con người đứng trong bạch quang, người đó khác hẳn với các đệ tử kiếm tông bạch y phất phơ.
Hắn mặc trường bào màu đỏ thẫm, mi tâm có một chấm đỏ dựng thẳng trông như một thanh kiếm nhỏ nhỏ, khuôn mặt của hắn trong mắt Nhạc Thiên đã không còn quá quan trọng nữa, bởi vì khí chất siêu phàm thoát tục của hắn đã hoàn toàn vượt qua vẻ bề ngoài.
Chẳng thế mà ban nãy hệ thống nói giới tu chân cường giả vi tôn, Huyền Kỳ rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta phải run rẩy.
Sau đó Nhạc Thiên bèn vạn phần kích động nôn ra —— “Ọe —— ọe —— ”
Xin lỗi, cậu đã nhịn hết khả năng mình rồi…
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tìm đến phía Bách Nhạc Thiên, Văn Chiêu Dương đằng sau cậu càng xấu hổ hơn nữa, bởi vì tâm kiếm bản mệnh của hắn cũng đã bị dính bẩn, “Bách sư đệ, đệ làm sao vậy?”
“Đệ, đệ hơi choáng.” Nhạc Thiên phất phất tay, cảm giác cơ thể mình không có gì khác với người bình thường, hoàn toàn chẳng nhận ra được chút dấu hiệu tu tiên nào.
Lúc này, một đường sáng đỏ lóe qua, Nhạc Thiên chỉ cảm thấy ánh hào quang màu đỏ phút chốc kéo cậu đến trước mặt Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt không khác nào nhìn loài giun dế.
Nhạc Thiên run lẩy bẩy nói: “Sư, sư tôn.”
Vì để danh chính ngôn thuận, Bách Nhạc Thiên cũng bái vào Quy Nhất tông, tuy rằng ngay cả kiếm hắn còn chả có.
Huyền Kỳ mở miệng, giọng nói của hắn hồn hậu rõ ràng như tiếng đàn cổ, “Tại sao vẫn chưa ích cốc?”
Nhạc Thiên chớp mắt một cái, “Không luyện.” Tính của Bách Nhạc Thiên vốn ham ăn biếng làm thích hưởng thụ, cộng thêm thể chất sẵn có, nên thích nhất là không làm mà hưởng, bảo hắn đi ích cốc, không có đâu, có đồ ăn mắc gì không ăn?
Bởi vì cần có Bách Nhạc Thiên để cứu Mục Sở Ngọc, nên Văn Chiêu Dương cũng theo hắn luôn, hắn muốn gì thì được nấy.
Huyền Kỳ nhúc nhích ngón tay, lúc này Nhạc Thiên mới phát hiện đường sáng màu đỏ xuất phát từ đầu ngón tay của hắn, chỉ ngay trong khoảnh khắc hắn vừa động thủ, sợi dây ánh sáng đỏ vọt cao lên mấy chục mét, ném cậu thẳng xuống vách núi.
“A a a a a a! Mama cứu con!” Nhạc Thiên không ngừng thét lên ầm ĩ trong đầu, hệ thống cũng không nhịn được nói: “Khỏi kêu, chẳng chết được đâu.”
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, con biết mà, nhưng con sợ độ cao.”
Hệ thống: “…bungee miễn phí, sướng thế còn gì.”
Bungee của Huyền Kỳ, người nào nhảy người nó hay, Nhạc Thiên bị sợi dây đỏ treo ngược trên vách núi, sợ đến bay luôn ba hồn lẫn khí phách, nức nở nghẹn ngào khóc òa lên, nhất thời giữa kiếm tông lặng như tờ chỉ toàn là tiếng khóc của cậu.
Văn Chiêu Dương lúng túng nói: “Sư tôn, Bách sư đệ chưa tu luyện bao giờ, không nên quá hà khắc với đệ ấy.” Lỡ như Bách Nhạc Thiên xảy ra chuyện gì, thì Mục Sở Ngọc phải làm sao bây giờ?
Huyền Kỳ liếc hắn một cái, dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, “Đạo tâm bất ổn, phạt ngươi mỗi sáng viết ba trăm chữ “tòng”.”
Viết chữ mà Huyền Kỳ nói không phải là viết chữ bình thường, mà là dùng tâm kiếm bản mệnh của mình khắc chữ trên kiếm nhai, kiếm nhai được chồng chất từ vô số thanh kiếm hỏng rèn đúc thất bại mà thành, cứng vô cùng, ba trăm chữ, Văn Chiêu Dương khắc ít nhất cũng phải hai canh giờ.
Sắc mặt Văn Chiêu Dương trắng nhợt, đáp: “Dạ.”
Bên dưới vách núi vẫn còn vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết Bách Nhạc Thiên, Huyền Kỳ thu kiếm của mình lại, dây tơ đỏ đột nhiên vút bay lên trời, vứt Nhạc Thiên trở lại trước mặt Huyền Kỳ.
Nhạc Thiên ngã xuống đất lại “ọe ọe” hai bãi nước, thầm nói trong bụng, Huyền Kỳ đúng không, ông đây nhớ mặt mi rồi, chắc chắn sẽ làm mi biết cái gì gọi là sức mạnh con mẹ nó tình yêu.
Huyền Kỳ túm cổ áo xách Nhạc Thiên lên, nói với Văn Chiêu Dương: “Từ hôm nay, ta sẽ tự mình dạy dỗ nó.”
Văn Chiêu Dương lại đáp một tiếng dạ.
Tơ đỏ trên đầu ngón tay lóe lên, một thanh kiếm đỏ như máu xuất hiện trong tầm mắt Nhạc Thiên, Huyền Kỳ xách cậu bay lên kiếm, thanh kiếm đỏ lập tức bay thẳng về hướng Nhạc Thiên đến.
Nhạc Thiên: “Sao kiếm của hắn lại màu đó?” Kiếm của người khác không phải trắng thì là bạc, riêng có màu kiếm của Huyền Kỳ là ngang ngược thiệt.
Hệ thống: “Máu tươi nhuộm đỏ.”
Nhạc Thiên: “…kinh khủng vậy sao?”
Hệ thống: “Yên tâm, máu của chính hắn.”
Nhạc Thiên: “…má, còn ghê hơn nữa…” Là một tên tàn nhẫn.
Bay vào trong phòng, thanh kiếm đỏ lại trở về đầu ngón tay Huyền Kỳ, Huyền Kỳ ném Bách Nhạc Thiên xuống dưới đất, Nhạc Thiên còn chưa kịp kêu đau, Huyền Kỳ đã lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
__
Tên thế giới này chính ra là “sư tôn khốc quá”, nhưng sau khi suy nghĩ thì tui thấy edit là “chiến” nó vui hơn =))) mọi người thấy cấn thì cứ nói, để có gì tui đổi lại.
------oOo------
Danh Sách Chương: