Đội trưởng lại rất thích nghe ngóng, bầu không khí trong đoàn tốt đẹp, mọi người ai cũng vui là tuyệt nhất, đương nhiên Minh Nhạc Thiên không giành lại càng tốt.
Bản chất Nhạc Thiên là con cá khô siêu lười, nên có suy nghĩ khác với kiểu người ngoài mặt giả vờ không tranh không giành nhưng thực ra muốn vào vị trí Center hơn bất cứ ai như Minh Nhạc Thiên. Ây da, lội nước (1) làm cậu vui, lội nước mà lại có thể được mọi người tán thưởng lại càng khiến cậu vui hơn nữa.
Chỉ có hệ thống là khó chịu.
Nhạc Thiên cũng rất tận hưởng trong việc nhảy múa, cơ thể được liên minh mô phỏng vô cùng có tâm, phục chế kỹ năng vũ đạo cực mạnh của Minh Nhạc Thiên một cách hoàn hảo. Thực hiện liên tục hai bước nhảy, mái tóc màu vàng xoáy thành một độ cong sặc sỡ màu sắc rung động lòng người trên không, rồi khiêm tốn ngại ngùng cúi đầu trong tiếng cổ vũ của mọi người xung quanh, trong đầu thì hăm hở cười to với hệ thống: “Á há há há, bố mày biết bay nhá!”
Hệ thống: …thích bay chứ gì, nó nhớ rồi.
Trong lúc nghỉ ngơi, Tề Tiêu thảo luận về chuyện vũ đạo với Nhạc Thiên, hắn thật lòng khâm phục năng lực của Nhạc Thiên. Hắn khác với Minh Nhạc Thiên, Minh Nhạc Thiên học ba-lê từ nhỏ, còn được học trong một ngôi trường danh giá, còn Tề Tiêu thì chuyển từ múa dân tộc sang ba-lê cổ điển, năm mười hai tuổi mới vào ngành, thật sự phải cố gắng rất nhiều mới được như ngày hôm nay, “Nhạc Thiên, anh ngưỡng mộ em lắm, có lúc anh thấy mình già rồi, sắp hết nhảy nổi rồi.”
“Sao anh Tề lại nghĩ vậy, anh đang là diễn viên múa xuất sắc nhất trong vũ đoàn của tụi mình mà.” Nhạc Thiên chớp chớp mắt, nói.
Tề Tiêu giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc vàng của cậu, cúi đầu khẽ thở dài, hai tay hơi khoanh lại, trầm giọng nói: “Cha anh muốn anh về thừa kế gia sản.”
Nhạc Thiên: …đủ rồi đấy, mấy cái đồ con ông cháu cha này, ủa, tui cũng vậy, vậy thôi không sao.
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Vậy cũng hay mà, sự nghiệp của gia đình dù sao cũng phải có người quản lý.”
“Anh sợ anh làm không được,” Tề Tiêu không quá là bài xích chuyện thừa kế sự nghiệp của gia đình, hắn vốn là kiểu người gặp sao yên vậy, “Mấy năm nay anh chỉ lo nhảy múa, mấy chuyện quản lý công ty đó anh không biết một tí gì cả.” Tề Tiêu bất đắc dĩ buông tay.
Nhạc Thiên: “Anh Tề có anh chị em gì không? Chuyện làm ăn của nhà em toàn là do anh em giải quyết hết.”
Sắc mặt Tề Tiêu lại càng u ám, “Anh có một người em gái.”
“Thế em gái anh không làm được sao?” Nhạc Thiên hỏi, “Còn nhỏ quá hả?”
Tề Tiêu quẹt mồ hôi trên trán mình, thấp giọng nói: “Em ấy bằng tuổi với em, học đại học quản lý kinh doanh, sắp tốt nghiệp rồi, đang thực tập trong công ty.”
Nhạc Thiên hỏi: “Không phải vậy là được rồi sao?”
Tề Tiêu cười khổ, “Cha anh không chịu, ông ấy vẫn mong anh về nhà phụ trách công ty.”
Vì chuyện này mà em gái của hắn đã rất khó chịu, gần đây ít liên lạc với hắn hơn hẳn, tình cảm anh em vốn đang không tệ, nhưng chỉ vì cha mẹ nước không đều ly mà khiến hai anh em sinh ra khoảng cách, Tề Tiêu cũng rất khổ não.
Ôi chao, thà cho thằng con trai học múa mấy năm trời về thừa kế gia nghiệp cũng không chịu cho đứa con gái đang học chuyên ngành quản lý kinh doanh đi quản lý công ty, lại trọng nam khinh nữ nữa rồi. Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh Tề cảm thấy thế nào?”
Tề Tiêu thở dài, “Đương nhiên là anh mong em anh được quản lý công ty rồi, em ấy làm rất tốt, cũng rất muốn làm nữa.”
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Anh Tề, sau khi vở diễn thường niên kết thúc anh có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đến công ty thực tập thử xem sao.”
Tề Tiêu vội nói: “Không được đâu, làm như vậy không chừng cha anh sẽ bắt anh về nhà ngay lập tức.”
“Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thực lực rồi mới tính được. Nếu như anh Tề thật sự không hợp trong việc phụ trách công ty, thì khi bác trai nhìn thấy cách làm việc của anh hẳn cũng sẽ cho qua thôi,” Nhạc Thiên sâu xa nói, “Giống như chuyện tuyển chọn của chúng ta lần này vậy, cho dù em được chọn nhưng đến khi biểu diễn không tốt sẽ thành phá hủy sự nghiệp của mình. Có rất nhiều chuyện rất nhiều người phải so sánh thì mới biết được, bây giờ bác trai không nhìn thấy ưu điểm của em gái anh, đến khi có anh để so sánh rồi, thì không chừng bác ấy lại vui vì mình còn một cô con gái được việc.”
Hệ thống: Không được dạy hư người đàng hoàng!
Tề Tiêu phút chốc như được mặt trời chân lý chói qua tim (2), mắt sáng lên, nói với Minh Nhạc Thiên: “Sao anh lại không nghĩ ra chứ, Nhạc Thiên, em thông minh quá!” Sau đó vỗ vỗ vai Nhạc Thiên, dịu giọng nói: “Cơ mà anh cảm thấy nếu như em là người múa chính, thì chắc cũng sẽ làm rất tốt.”
Nhạc Thiên lại bắt đầu vào vai đóa hoa trắng bé nhỏ yếu đuối, “Không, anh Tề, trong lòng em anh mới là vũ công xuất sắc nhất trong vũ đoàn.”
Tề Tiêu hết sức xúc động một lần nữa lệ hoen bờ mi, “Nhạc Thiên, cho dù người lên sân khấu là anh, thì đó cũng là vinh quang chung của hai chúng ta.”
Hệ thống: …cho hưởng không vậy luôn.
Hoạt động của vũ đoàn hiện này đối với Minh Nhạc Thiên đang ở góc B mà nói hoàn toàn không áp lực, Nhạc Thiên dành thời gian rỗi ra ghẹo Diêm Chức Vân từ xa.
Diêm Chức Vân đang chọn phim, khóe mắt liếc thấy màn hình điện thoại trên bàn lóe lên một cái, hít sâu một hơi, định không nhìn, nhưng qua một lúc vẫn cầm lên xem. Quả nhiên là tin nhắn wechat do Minh Nhạc Thiên gửi tới – là một đoạn video quay lại lúc tập luyện – Minh Nhạc Thiên vút lên không, cơ bắp trên cẳng chân thoáng chốc căng cứng, đường cong xinh đẹp mạnh mẽ, khiến Diêm Chức Vân vô thức hồi tưởng lại hình ảnh đôi chân này đá văng một người đàn ông trưởng thành ra xa mấy mét.
Diêm Chức Vân yên lặng trả lời hai chữ —— “Giỏi quá.”
Nhạc Thiên vênh váo nhắn lại —— “Khi nào anh Diêm đến vũ đoàn xem bọn em tập luyện đi, thú vị lắm.”
Một lát sau, Diêm Chức Vân lại trả lời —— “Gần đây bận quá, xin lỗi.”
Nhạc Thiên bĩu môi, biết hắn đang mượn cớ, Diêm Chức Vân có tin nhắn lập tức trả lời, nhưng mà thái độ rất lạnh nhạt. Đối với hành vi dụ trai không hề có kết quả của Nhạc Thiên hệ thống điên cuồng bày tỏ sự nhạo báng, Nhạc Thiên không cãi lại, vẫn hết sức hào hứng bám theo Diêm Chức Vân nhắn tin.
Nhảy mệt gửi một cái, nhìn thấy weibo mắc cười chuyển tiếp một cái, đi ăn cơm cũng gửi một cái, dùng Diêm Chức Vân như là nhật ký đoạn ngắn.
Diêm Chức Vân đang vừa ăn cơm vừa thỏa luận về buổi quay chụp ngoại cảnh cho một ngôi sao với Mẫn Lượng, màn hình điện thoại lại lóe lên một cái.
Mẫn Lượng cuộn một dĩa mỳ Ý, tùy ý nói: “Boss Diêm, anh lạ quá, gần đây có gì thú vị sao.” Điện thoại không rời tay, từ sáng đến tối đều không ngừng nhắn tin.
Diêm Chức Vân lau tay, cầm điện thoại lên, vừa mở ra nhìn lập tức nhìn thấy ảnh chụp bữa trưa của Minh Nhạc Thiên, salad cá hồi và bít tết, rất lành mạnh, Diêm Chức Vân thấy hơi vui vui, trả lời hai chữ —— “Tốt lắm.”
Sau khi trả lời xong, Diêm Chức Vân một lần nữa cầm dĩa, ngước mắt lên hỏi: “Chuyện gì thú vị?”
Mẫn Lượng liếc mắt nhìn điện thoại của Diêm Chức Vân, miệng nao nao, “Có tin nhắn kìa.” Được rồi, lại nữa, theo sát sao dữ.
Diêm Chức Vân lại buông dĩa xuống cầm điện thoại, Minh Nhạc Thiên cũng trả lời hai chữ —— “Anh thì sao?”
Diêm Chức Vân hơi do dự, cảm giác muốn nói nhưng không nói được, đến khi đó lại lằng nhà lằng nhằng thêm một lúc lâu, bèn dứt khoát giơ điện thoại lên chụp đ ĩa mỳ Ý mình đang ăn gửi cho Minh Nhạc Thiên.
Mẫn Lượng quan sát toàn bộ quá trình vô thức há to miệng. Trong lòng hắn, Diêm Chức Vân là kiểu thuần đàn ông tương đối ngầu, rộng rãi hào phóng, đích thực là mẫu đàn ông hoàn hảo trong lòng hắn, loại hành vi rề rà chụp một tấm hình trong lúc ăn cơm như thế này đặt vào Diêm Chức Vân làm cảm giác bất hợp lý tăng cao.
Mẫn Lượng thầm nghĩ trong lòng: Có lẽ yêu đương làm con người ta giảm IQ.
Sau khi Diêm Chức Vân gửi tin nhắn đi, Minh Nhạc Thiên cuối cùng cũng chịu yên, không thể không nói Minh Nhạc Thiên đúng là một người biết chừng biết mực. Lần nào cũng thấy đến là thôi, đến giờ vẫn giữ trong phạm vi Diêm Chức Vân có thể chấp nhận được.
Diêm Chức Vân để điện thoại xuống, xoắn mỳ, hỏi Mẫn Lượng đang há to mồm: “Cậu mới nói có gì thú vị cơ?”
Mẫn Lượng như vừa tỉnh giấc chiêm bao, “Không có gì.” Cúi thấp đầu ăn một dĩa mỳ nữa, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn Diêm Chức Vân một cái nữa. Vết thương trên xương gò má của Diêm Chức Vân nhạt đi rồi, không nhìn kỹ thì không thấy được, nhìn kỹ vẫn loáng thoáng trông thấy vài vết khác màu, Mẫn Lượng thầm phác họa hình tượng của một cô em, vừa có thể cạp mặt Diêm Chức Vân đến độ ra máu, vừa có thể theo dõi Diêm Chức Vân sát rạt, kiểu con gái thế này mười thằng chín thằng không thoát được.
Diêm Chức Vân liếc hắn một cái, “Nhìn gì đấy?”
Mẫn Lượng theo bản năng không vạch trần, chỉ thử dò xét hỏi: “Boss Diêm, nếu như anh muốn tìm người yêu, thì sẽ tìm người như thế nào?”
Một tay Diêm Chức Vân để ngang trên bàn, một tay cuộn mỳ, như cười như không hỏi lại: “Sao nào, định giới thiệu đối tượng cho tôi?”
Mẫn Lượng cười hì hì, “Gu anh cao, trong tay em không có ai xứng đôi với anh cả.”
Diêm Chức Vân: “Vậy cậu hỏi làm gì? Ăn cơm.”
Quả nhiên vẫn trong trạng thái bảo mật, Mẫn Lượng thức thời không nói lời nào tiếp tục ăn mỳ.
Diêm Chức Vân cúi đầu nhìn cuộn mỳ ống sốt cà chua trong đ ĩa, thầm nghĩ: Người yêu? Tự tìm rắc rối.
Địa điểm quay chụp ngoại cảnh cuối cùng chọn một nhà kính bán mở, gần đó còn biển nhân tạo, dùng đèn và bối cảnh để xây dựng một bầu không khí hơi thơ mộng lãng mạn không thành vấn đề, vừa khéo phù hợp với yêu cầu của lần chụp này, cũng phù hợp với yêu cầu của ekip bên kia. Nhưng rất không khéo, đó là quản lý của nhà kính nói là có tạp chí đã có bên tạp chí đặt chỗ trước rồi.
Mẫn Lượng phụ trách liên lạc hỏi: “Bên kia đặt mấy giờ?”
Quản lý của nhà kính nói trong điện thoại: “Cả ngày, không thì bên mình đổi ngày đi.”
Muốn thay đổi thời gian thì phải bàn bạc lại với ekip của ngôi sao kia, Mẫn Lượng rất phiền việc nói chuyện với mấy người bên kia, lần nữa cố gắng nói: “Bên tạp chí nào thuê, để tôi thương lượng lại với bên đó thử.”
Quản lý của nhà kính vừa nói tên, trong lòng Mẫn Lượng đã có tính toán ngay lập tức, tạp chí đó có quan hệ hợp tác lâu năm với studio của bọn họ, phải xem xem đối phương chụp gì, chỉ cần không phải chụp bìa thì dễ nói chuyện thôi.
Mẫn Lượng cúp điện thoại với bên nhà kính rồi nhanh chóng liên lạc cho bên tạp chí, nhưng lại cứ không đúng lúc như thế, người bên tạp chí nói rằng bên họ đúng là muốn chụp trang bìa.
Mẫn Lượng hết hi vọng hoàn toàn, nhưng vẫn không muốn nói chuyện với người đại diện của ngôi sao kia, tiếp tục tìm trên mạng xem có nhà kính nào có bối cảnh tương tự hay không.
Không lâu sau đó, bên tạp chị lại gọi điện thoại đến, nói chừa cho Mẫn Lượng buổi chiều được không, mẫu của bên tạp chí chụp là bạn của Diêm tiên sinh, nên chỗ họ cảm thấy có thể kết thức buổi chụp lúc trưa.
Mẫn Lượng vui vẻ, “Được, cứ quyết định như vậy đi, cảm ơn.”
Tính ra thì cái tên của Diêm Chức Vân vẫn tiện dụng trong cái giới này, Mẫn Lượng xong chuyện rồi, hết sức hào hứng vỗ tay cái độp, đi gõ cửa phòng làm việc của Diêm Chức Vân, “Boss Diêm, xong rồi, sau 12 giờ chiều mai, nhà kính Vân Đình.”
Diêm Chức Vân gật đầu, “Được, cậu tan làm sớm chút đi về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đến đúng giờ để chuẩn bị.”
“Ok~” Mẫn Lượng vẫy vẫy tay với Diêm Chức Vân, đang định đóng cửa thì dựa người vào cạnh cửa mờ ám nói, “Boss Diêm cũng tan làm sớm chút nhé, coi chừng đoạt mệnh liên hoàn call đó~”
Không đợi Diêm Chức Vân đáp lại, Mẫn Lượng đã tay lanh mắt lẹ đóng cửa lại.
Bàn tay đang lật tài liệu của Diêm Chức Vân dừng lại, khẽ lắc đầu liếc mắt nhìn điện thoại đang được xem như là im lặng, lầm bầm tự nhủ: “Đoạt mệnh liên hoàn call…” Nói xong đã tự thấy buồn cười trước rồi, vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm trong miệng, “Đoạt mệnh liên hoàn call…”
Sáng ngày hôm sau, Mẫn Lượng đi đầu xuất phát, dẫn người đi sắp xếp bối cảnh. Lúc đến bên tạp chí vẫn chưa về, bản thân Mẫn Lượng cũng đến sớm, studio và bên tạp chí là người quen, mọi người từng hợp tác với nhay rồi, tới trước thì đứng nói chuyện phiếm.
Tổng phụ trách cho buổi chụp lần này của tạp chí tên là Tiểu Tây, Tiểu Tây nói: “Lần này mẫu trang bìa của bọn tôi là do boss Diêm đề cử, khỏi phải nói, đẹp thật sự ấy, lúc mới vừa gặp tôi còn mình rớt cả mắt ra, yêu tinh CG bản hiện thực hóa.”
Mẫn Lượng vừa nghe lập tức nhạy cảm liên hệ với hành vi điện thoại không rời của Diêm Chức Vân dạo gần đây, ôm vai Tiểu Tây, nháy mắt ra hiệu: “Người anh em, cậu ta đâu rồi? Dắt anh đi xem thử với, boss Diêm giấu kỹ quá, anh chưa thấy bao giờ.”
Sắc mặt Tiểu Tây nhất thời muôn màu muôn vẻ, nghẹn mãi một lúc mới nói: “Đi… tôi dẫn anh đi.” Mất thời gian cả buổi, thì ra là người nhà của Diêm Chức Vân, cũng đúng thôi, quan hệ không đến mức đó, thì làm gì có chuyện boss Diêm tự hạ mình đến xin một trang bìa chứ.
Mẫn Lượng hưng phấn đi theo Tiểu Tây đi sâu vào trong nhà kính.
Thác nước nhân tạo cao hơn ba mét đang ch ảy nước róc rách, người đẹp tóc vàng mặc trường bào La Mã trắng tinh khôi, để lộ một nửa lồ ng ngực óng ánh, đôi ba sợi lông vũ nửa che nửa đậy trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo. Ánh mắt lười nhác, đôi gò má ưng ửng hồng, xung quanh là dây leo xanh và các loài hoa, như yêu tinh giáng trần vậy.
Mẫn Lượng: …đậu mớ, không phải là người đẹp tóc vàng nóng bỏng máu cột trong quán bar đây sao!
Mẫn Lượng đã kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Tiểu Tây thấy vẻ mặt đó của hắn, hỏi: “Biết à?”
Mẫn Lượng nuốt nước miếng một cái, “Biết.” Quả nhiên hot quá chừng, boss Diêm thiếu suy xét quá, hắn đã mấy lần nhắc đến chuyện muốn chụp một bộ ảnh cho người đẹp tóc vàng đó rồi, mà lần nào boss Diêm cũng nói lảng sang chuyện khác tránh đi, thì ra là đang giấu cho mình, quá đáng thế!
Diêm Chức Vân đang lái xe bỗng nhiên hắt hơi một cái, chóp mũi hơi ngứa một chút, giơ ngón tay lên cọ cọ, không biết có chuyện gì xảy ra, mà cảm thấy hôm nay tâm trí có gì đó không yên. Diêm Chức Vân lắc lắc đầu, mắt nhìn về phía điện thoại.
Sáng sớm hôm nay, Minh Nhạc Thiên gửi tin nhắn cho hắn —— “Lại là một ngày vui vẻ nữa! Anh Diêm, hôm nay cố lên nha~”
Diêm Chức Vân không hiểu thế nào, vẫn theo thường lệ trả lời một câu “cố lên” ngắn gọn, sau đó không còn nói gì nữa.
Diêm Chức Vân thở ra một hơi, bảo bụng, đừng nghĩ nhiều, không tin tức là tin tốt.
__
(1) lội nước: 划水, là tiếng lóng bắt nguồn từ Warcaft chỉ mấy đứa trốn việc hay không có đóng góp trong hội nhóm, cũng giống như mấy tên game thủ chui xuống nước để tránh trận đấu nhưng vẫn có thể chiến thắng.
Nguồn: Cmt của bạn Đầu Não Tinh Tế trong group Cộng Đồng Hỗ Trợ Editor Truyện Chữ – Lily S
(2) mặt trời chân lý chói qua tim: gốc là 醍醐灌顶, thể hồ quán đỉnh/ đề hồ quán đỉnh. Đề hồ (đề là chất tinh túy cất trong sữa bò, được ví như tinh hoa của đạo Phật) rưới l3n đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.