Cửa hàng trang sức tốt nhất cả Miên thành, thương hiệu có thâm niên trăm năm, tọa lạc tại góc phía Đông Miên thành, đây là một trung tâm thương mại nho nhỏ, việc kinh doanh rất phát triển, đủ các loại cửa hàng khiến người ta phải bỏ tiền ra đều tập trung hết ở đây.
“Không biết phu nhân ở nhà thích kiểu nhẫn nào?” Nhạc Thiên ôm mèo, nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói chuyện rất thấp, giữa cửa hiệu không quá đông người như là đang thì thầm vậy.
Đỗ Thịnh Minh nghe mà thấy tai mình hơi nhũn ra, nhưng Trình Nhạc Thiên là một người đàn ông, nên hắn cũng không hoàn toàn xiêu hẳn, thế là bình tĩnh đáp: “Cô ta nói thích nhẫn ruby.
”
Nhạc Thiên ngẩng đầu, “Lấy hộ tôi vài mẫu nhẫn đá ruby với.
”
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đi lấy, mấy chiếc nhẫn to to nhỏ nhỏ nằm trên khay vải nhung màu đỏ, óng ánh sáng rực, mỗi chiếc một vẻ, Đỗ Thịnh Minh nhìn lướt qua một loạt, mắt hoa cả lên, “Cái nào đẹp?”
“Muốn biết nhẫn đẹp hay không đẹp, chỉ nhìn không thì không thể biết được, phải mang lên mới rõ.
” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Đỗ Thịnh Minh phát sầu, “Mà cô ta đang mang thai, dưỡng thai không thể đi lại được.
”
Nhạc Thiên không nói một lời, cầm một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của mình, duỗi ra cho Đỗ Thịnh Minh nhìn.
Đỗ Thịnh Minh đến lúc này mới biết cái gì gọi là “nhẫn đẹp hay không phải đeo vào mới biết”, viên ruby to chừng hạt đậu đỏ, tròn trịa bóng loáng, trong màu đỏ mang theo chút sắc tím, phối với một cái vỏ nhẫn đơn nhẫn, chỉ nhìn không thì thấy bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng khi lên tay Trình Nhạc Thiên rồi, thì viên đá quý sáng rực rỡ đó như hòa với bàn tay nhẵn nhụi trắng như tuyết của Trình Nhạc Thiên, có thể nói là cùng tôn nhau lên.
Mắt Đỗ Thịnh Minh trợn to nhìn thẳng, hình như Bé Mèo Con cũng cảm thấy rất thú vị, duỗi móng vuốt ra khẽ khảy cái nhẫn trên tay Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vỗ nhè nhẹ vào tay nó, vuốt v e ót nó, “Bé Mèo Con, đừng nghịch nào.
”
Cái nhẫn ruby đó trên tay Nhạc Thiên thật sự rất nổi bật, một khách hàng nữ đằng sau cũng trông thấy, hào hứng nói với người đàn ông đang đi bên cạnh mình: “Cái nhẫn đó đẹp quá!”
Nhạc Thiên quay mặt sang tháo nhẫn xuống, rất tốt tính đưa qua ngay, “Cô thử xem.
”
“Cảm ơn.
” Khách hàng nữ vui mừng hớn hở.
Đỗ Thịnh Minh lại không vui, “Cái đó được mà, sao lại cho người ta rồi?”
“Ưu tiên cho nữ sĩ mà.
” Nhạc Thiên mỉm cười.
Dường như đến lúc này Đỗ Thịnh Minh mới nhận ra Trình Nhạc Thiên là một người đàn ông, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Nhạc Thiên lại cầm thêm mấy chiếc nữa đeo thử, ngón tay y thon dài trắng nõn, mảnh khảnh như ngọc, mang chiếc nào nhìn cũng rất nổi bật, hỏi Đỗ Thịnh Minh, Đỗ Thịnh Minh thành thành thật thật đáp lại: “Cũng đẹp.
”
Nhạc Thiên phì cười, “Cậu Tư, cậu không thể lựa đồ như vậy được.
”
Trình Nhạc Thiên vẫn luôn giữ khoảng cách trước mặt Đỗ Thịnh Minh, gọi hắn “cậu Tư” cũng mang theo cảm giác xa cách, còn xa lạ hơn người làm của Đỗ gia nữa.
Hôm nay cậu bật cười gọi một tiếng “cậu Tư”, Đỗ Thịnh Minh lại chợt có cảm giác như là quan hệ của hai người bỗng chốc gần gũi hơn, bà vợ nhỏ của hắn gọi còn chẳng êm tai được như Trình Nhạc Thiên.
Nhìn miệng cười của Trình Nhạc Thiên, nhất thời hơi ngây ra, hào khí ngất trời nói: “Đẹp thì mua hết!”
“Cậu Tư đối xử với phu nhân thật tốt.
” Nhạc Thiên cúi đầu mím môi cười khẽ, nói với nhân viên vừa bị một đơn hàng lớn đập đến choáng đầu đối diện, “Gói hết mấy cái này lại đi.
”
Bảy tám cái nhẫn to to nhỏ nhỏ, tay của nhân viên cửa hàng đang run bắn cả lên, cả năm cũng không bán được nhiều như vậy!
Bây giờ Đỗ Thịnh Minh mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mua cho bà vợ nhỏ của hắn, chứ không phải mua cho Trình Nhạc Thiên!
Nhân viên cửa hàng đã bắt đầu lấy hộp đựng giấy gói ra, vừa gói vừa không ngừng thiên ân vạn tạ với hai người, khen cũng khen rồi, Đỗ Thịnh Minh cũng không tiện “thu lại mệnh lệnh đã ban ra”, cầm một túi to đầy nhẫn ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi tiệm, thầm nhẩm tám cái nhẫn, hắn có tổng cộng năm bà vợ, vẫn còn thừa ba cái!
Nhạc Thiên ôm mèo, cứ như chẳng có việc gì xảy ra, nói với Đỗ Thịnh Minh: “Cậu Tư, còn chuyện gì nữa không?”
Đỗ Thịnh Minh cầm một túi nhẫn, nói: “Anh đi ăn với tôi một bữa đi.
”
Nhạc Thiên nghĩ bụng, thật sự coi anh mày là người tiếp khách à, ý cười trên mặt phai đi, “Thôi không cần đâu.
”
“Anh đi với tôi đi mà, ” Đỗ Thịnh Minh bĩu môi, lên cơn nhõng nhẽo, hắn quen làm nũng trước mặt lão gia tử rồi, mặc dù cũng chẳng có tác dụng gì, “Anh đi với anh ba tôi được, tại sao không thể đi với tôi được?”
“Thằng khốn kiếp!”
Bên tai Đỗ Thịnh Minh đột nhiên vang lên một tiếng quát to, quay đầu lại còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì mặt đã bị ăn một cái tát mạnh, ngay cả cái túi đang cầm cũng bay ra ngoài.
Xung quanh nhất thời ồ lên một tiếng kinh ngạc.
“Ây da!” Đỗ Thịnh Minh bụm mặt, nhảy lên định chửi, lại trông thấy Đỗ Vân Đường đang nổi giận đùng đùng, thấy sắc mặt Đỗ Vân Đường thật sự như đang muốn ăn thịt người, hắn sợ đến run lập cập, “Anh, anh ba…” Còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã nhanh chóng quyết định nhặt túi lên bỏ chạy vắt giò lên cổ.
“Vân Đường…” Nhạc Thiên vẫn ôm mèo đứng yên tại chỗ, lúc Đỗ Thịnh Minh bị đánh bay thì vẫn không động đậy, đối với Đỗ Vân Đường đang tức giận cũng như thế, vẻ mặt nhàn nhạt không đồng tình lắm, “Anh đánh cậu ta làm gì?”
Đỗ Vân Đường mới từ trong ngân hàng đi ra, đang mặc âu phục phong phanh, trên sóng mũi còn đeo một chiếc kính gọng vàng, túi áo cắm một cây bút máy, dáng vẻ đi làm nhã nhặn lịch sự, chỉ đang tức đến mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, “Cậu để mặc nó nói cậu như vậy sao?”
Đỗ Vân Đường đi ra ngoài ăn cơm trưa, nghe thấy nhân viên trong ngân hàng nói chuyện phiếm với nhau, nói gì mà em trai của Đỗ tiên sinh dẫn đào kép mà Đỗ tiên sinh thích đi mua nhẫn.
Đỗ Vân Đường bán tín bán nghi đi ra đến đây thì nhìn thấy Đỗ Thịnh Minh trông rất thiếu đánh ghé vào trước mặt Trình Nhạc Thiên ngả ngớn làm trò, lập tức nổi cơn tam bành.
Cái gì mà “anh đi với anh ba tôi được, tại sao không thể đi với tôi được”? Giờ Đỗ Vân Đường nhớ đến còn thấy tức, duỗi tay kéo Trình Nhạc Thiên, Nhạc Thiên hơi lảo đảo, suýt chút nữa không giữ chắc được con mèo trên tay, hơi giận, thấp giọng nói: “Lằng nhà lằng nhằng gì vậy, nhiều người đang nhìn kìa.
”
Sao Đỗ Vân Đường có thể không biết có người đang nhìn, có điều là tính hắn trước giờ không quan tâm đ ến cái nhìn của người khác, vẫn lôi Trình Nhạc Thiên đi.
Nhạc Thiên không có cách nào, một tay ôm chặt Bé Mèo Con, may mà Bé Mèo Con là một con mèo rất trầm tính, hoàn toàn không hoảng loạn chút nào, bắt lấy bâu áo khoác của Nhạc Thiên, nhỏ tiếng kêu meo meo.
Đỗ Vân Đường kéo Trình Nhạc Thiên đi một đường đến con ngõ ở cửa sau ngân hàng mới ngừng bước chân, quay mặt sang chất vấn: “Sao cậu lại đi chung với nó?” Chẳng khác nào một ông chồng bắt ghen vợ ngoại tình.
Nhạc Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ, “Vô tình chạm mặt, nhờ tôi giúp đỡ, tôi nghĩ ta dù gì cũng là em tư của anh, nên cũng phải cho chút mặt mũi, anh nói xem?”
“Đỗ gia, người nào cũng như người nấy, bụng dạ toàn là chỉ có nam đạo nữ xướng (1), cậu gặp thì vòng qua mà đi, quan tâm đ ến mặt với mũi làm gì? Bọn họ không xứng.
” Đỗ Vân Đường tức giận nói.
Nhạc Thiên ngắm nhìn hắn, ánh nắng buổi trưa soi sáng tròng mắt đen như mực của cậu, hiện lên khuôn mặt giận dữ của Đỗ Vân Đường, Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, “Vân Đường, anh bị ngốc hả, trong Đỗ gia không phải còn có anh sao?”
Đỗ Vân Đường không nghĩ ngợi gì mắng luôn cả mình, nhưng không thấy ảo não, bởi vì đầu óc của hắn dạo gần đây cũng từ từ giống với người nhà họ Đỗ, nhìn thấy Trình Nhạc Thiên, đã hoài nghi không biết cậu có ý đồ gì khác với mình không.
“Đừng giận, ” Tay Nhạc Thiên vẫn còn bị hắn kéo, một tay còn lại loạng choạng ôm méo, “Tôi đi mời anh ăn một bữa nhận lỗi nhé?”
“Tức no rồi, ăn không vô.
” Đỗ Vân Đường mím môi nói.
“Thế này đi, tôi đói, cậu Ba nể mặt tôi đi ăn với tôi đi, được không?” Nhạc Thiên dịu dàng nói.
Hệ thống hiểu Nhạc Thiên nhất, biết chuyện hôm nay chắc chắn không phải là trùng hợp, Nhạc Thiên cố tình dưỡn dẹo ở gần ngân hàng của Đỗ Vân Đường, tội cho cậu Tư Đỗ gia tiền mất tật mang, còn bị mang ra làm tool man một hồi nữa.
Nhà hàng ở góc phía Đông đều là tốt nhất, Nhạc Thiên chọn một nhà hàng kiểu Tây, Đỗ Vân Đường nâng mắt lên nhìn bảng hiệu lập tức biết ngay là Trình Nhạc Thiên lại nghĩ cho mình, Đỗ Vân Đường nói: “Nên chọn một nhà hàng cậu thích thì hơn.
”
“Chỗ này là chỗ tôi thích.
” Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa đã mở cửa, Đỗ Vân Đường và Nhạc Thiên đi vào, sau khi ngồi xuống, Nhạc Thiên kêu một bình trà nóng trước tiên, rót một tách cho Đỗ Vân Đường, trách cứ: “Sao đi ra ngoài lại mặc ít như thế.
”
Đỗ Vân Đường vội vội vàng vàng chạy ra, giờ cũng không thấy lạnh, lửa giận ngập bụng đốt hắn nóng vô cùng, giờ vẫn chưa dằn xuống được, dứt khoát vén tay áo âu phục lên, cũng rót một tách trà cho Nhạc Thiên, “Cậu cũng vậy, mặt mũi trắng bệch cả rồi, sợ lạnh thì ở nhà đi.
”
Nhạc Thiên khẽ cười, “Tôi đi may quần áo cho Bé Mèo Con.
”
Đỗ Vân Đường nghe vậy, rốt cuộc trên mặt cũng hiện lên nụ cười, tính Trình Nhạc Thiên trẻ con như vậy, ngây thơ như đứa bé mới chào đời, giữ được bao nhiêu năm như thế không phải là dễ dàng, hắn thưởng thức Trình Nhạc Thiên cũng bởi vì Trình Nhạc Thiên sạch sẽ, một kẻ như Đỗ Thịnh Minh sao xứng ngồi ăn cùng Trình Nhạc Thiên?
Hai người dùng bữa trưa xong, Đỗ Vân Đường hết giận, dặn dò Trình Nhạc Thiên, “Sau này có gặp Đỗ Thịnh Minh, thì cậu tránh xa nó một chút.
”
Nhạc Thiên gật đầu, “Tôi không nói chuyện với cậu nữa.
”
Đỗ Vân Đường thở phào, “Như vậy là tốt nhất.
”
Đỗ Thịnh Minh ăn một cái tát của Đỗ Vân Đường, mặc dù lúc đó sợ đến tè ra quần, khi bình tĩnh lại cảm thấy không cam lòng, chạy đi khóc lóc kể lể trước mặt Đỗ lão gia tử, “Cha, đó chỉ là một con hát, mà anh ba vì nó mà tát con, có còn nghĩ đến tình cảm anh em gì không?”
Đỗ lão gia tử thầm nói Đỗ Vân Đường bởi vì Trình Nhạc Thiên mà ngày nào cũng trở mặt với ông già này đây, thì còn buồn quan tâm đ ến một đứa em con vợ bé sao?
“Chỉ là một con hát thôi, mày đi kiếm chuyện làm gì?” Đỗ lão gia tử vung tay tát Đỗ Thịnh Minh thêm một cái nữa cho đối xứng, “Cái thứ phiền phức không ra gì!”
Nhưng cho dù đứa này có vô dụng, thì Đỗ Vân Đường cũng không đúng, buổi tối Đỗ lão gia tử đợi Đỗ Vân Đường vừa trở về, chụp cây batoong định đánh hắn, Đỗ Vân Đường cũng không phải ngồi không, ôm cái bình hoa cổ chắn lại, một gậy xuống, đi tong một ngàn đồng.
Đỗ lão gia tử tức muốn dựng râu, “Cái thằng oắt khốn kiếp này, càng ngày càng ghê gớm, đánh em tư của mày giữa đường mày tính tạo phản hả?!”
Đỗ Vân Đường đứng giữa một đống mảnh sứ quý giá, phủi phủi mấy hạt bụi dính trên áo khoác của mình, thong dong nói: “Đánh thì làm sao? Cha không trông nom con mình đàng hoàng, tôi đành phải thay cha dạy dỗ nó thôi.
”
“Được được được,” Đỗ lão gia tử tàn nhẫn cười gằn, “Mày thì vì một con hát mà ồn ào nhà cửa không yên, nếu thế thì tao càng không thể tha cho nó.
”
Trước đây Đỗ lão gia tử cũng đã từng nói câu giống vậy, Đỗ Vân Đường quậy với ông, Đỗ lão gia tử sống từng ấy năm rồi, có được đôi mắt hiểm, biết Đỗ Vân Đường không có suy nghĩ đó, nên chỉ uy hiếp ngoài miệng, dù sao thì con hát giết chẳng hết, gốc ngọn không nằm ở Trình Nhạc Thiên, trong lòng lão gia tử hiểu rõ.
Đỗ Vân Đường đá mảnh vỡ trên đất, khinh bỉ nói: “Ông thử chút tôi xem, xem ai đấu thắng ai.
”
Lần này Đỗ lão gia tử lại định hạ quyết tâm, hôm sau ba cha con ngồi trên bàn yên lặng dùng bữa sáng.
Mặt Đỗ Thịnh Minh sưng phù, húp từng ngụm nhỏ một, Đỗ lão gia tử đập bàn một cái, cả giận nói: “Ăn thì ăn cho đàng hoàng, không ăn thì cút!”
Đỗ Thịnh Minh oan oan ức ức “cút” đi, trong ngực hắn còn cất tám cái nhẫn, đi qua chỗ mấy bà vợ mình xoa dịu tâm hồn.
Đỗ Vân Đường không thèm cho lão gia tử sắc mặt tốt, vẫn tập trung ăn phần của mình như cũ/
Lão gia tử ăn xong, lau miệng, chống gậy batoong đi khỏi nhà.
Nhạc Thiên đang ở nhà chuẩn bị cho mèo ăn, chuông cửa biệt thự vang lên, cậu đặt cái chén nhỏ trong tay xuống đi ra mở cửa, thấy là Đỗ lão gia tử, hơi cười, “Lão gia tử.
”
Đỗ lão gia tử ngoài cười nhưng trong không cười “à” khẽ một tiếng, nói với người đằng sau: “Trói nó lại cho ông!”
Nhạc Thiên không hề hoảng hốt, tay bị người làm thô lỗ trói sau lưng, vẫn như trước thần tình lạnh nhạt, “Lão gia tử, tôi chưa cho mèo ăn, làm phiền ngài kêu người cho mèo ăn hộ tôi.
”
Đỗ lão gia tử theo dõi cậu, cười khẽ nói: “Cậu đúng là to gan đấy, đi, cho mèo ăn giúp nó đi.
”
Người hầu sau lưng rón ra rón rén đi vào, anh ta từng đến nơi này, lúc Trình Nhạc Thiên chuyển nhà anh ta có đến giúp một ít.
”
“Dẫn đi.
” Đỗ lão gia lạnh lùng nói.
Một nhóm người đi ra ngoài, chỉ còn mình người hầu ở lại cho mèo ăn, trốn ngay bệ cửa sổ thử ló ra nhìn xem thử, thấy đã đi hết rồi, vội vàng định đi báo cho cậu Ba, Bé Mèo Con nấp sau lưng anh ta đi theo ra, nhảy lên vai, khều khều tóc của người hầu, người hầu đó vội la lên: “Đừng nghịch, phải đi cứu chủ nhân của mày nữa.
”
Nhưng Bé Mèo Con chỉ “méo mèo meo” rất vô tình, một lòng hướng về mấy bé cá của nó.
__
(1) nam đạo nữ xướng: 男盗女娼nam là cường đạo, nữ là gái bán dâm.
Nguồn:
------oOo------
Danh Sách Chương: