Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 283: Khoảng cách xa nhất của cô và anh
Editor: Dế Mèn



Diệp Thiệu Dương nghe thế, tim rơi vào đáy cốc, trên mặt rõ ràng phủ kín vẻ nôn nóng, Triệu Hiểu bên cạnh càng gấp, khóc luôn thành tiếng.
Gần đây mấy ví dụ về các vụ người có vấn đề thần kinh gây án đã nghe qua nhiều, hơn nữa Phó Lưu Âm cả đêm không có tin tức, nhất định khiến người ta lo lắng muốn chết.
Đi vào trong vườn, bên trong im ắng, đạp lên sỏi cuội lâu năm, Triệu Hiểu cảm giác cả người lung lay, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng té ngã.
"Lâm Viên lớn như vậy làm sao mà tìm?" Diệp Thiệu Dương nhíu chặt mày, mặt đầy u sầu.
Triệu Hiểu ở sau anh ta đề nghị: "Người nhiều nhân lực sẽ đông, gọi các bạn cùng đi tìm đi ạ."
"Như vậy không thể được." Người nhân viên bên cạnh nói. "Các anh gấp gáp như vầy, lỡ dẫm hư hết mấy giống cây quý giá thì sao?"
Diệp Thiệu Dương đưa mắt nhìn lại, nhìn về phía người nhân viên kia, nói: "Lâm Viên này trước kia là mở để kinh doanh, nếu để cho người ta tham quan thì sao còn sợ bị người làm hư? Hơn nữa học trò tôi biết đúng mực, các em ấy chỉ vào tìm người, tôi cũng sẽ dặn các em phải cẩn thận. Hiện tại chuyện xảy ra ở lâm viên các anh, vừa rồi ở trên xe tôi đã báo công an rồi, cảnh sát sẽ tới lập tức. Nếu chúng ta có thể tìm được sinh viên ấy trước khi cảnh sát tới, trách nhiệm của phía các anh cũng có thể giảm một ít tương đối."
Người nhân viên do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi."
Triệu Hiểu quay đầu lại vẫy tay, bảo mấy bạn nữ trong lớp vào cả. Diệp Thiệu Dương mặt đầy tâm trạng, anh ta bước ra ngoài mấy bước. Lớp trưởng vẫn đứng ở cửa, anh ta nói với lớp trưởng: "Kêu thêm mấy bạn nam vào, cùng nhau vào tìm thử xem."
"Dạ."
Triệu Hiểu nhịn không được, hỏi: "Thầy Diệp, thầy gọi mấy bạn nam vào là lo lắng chuyện gì sao?"
"Lỡ gặp gã nhân viên kia, mấy đứa con gái các em không ứng phó được."
"Đúng đúng." Triệu Hiểu gật gật đầu. "Nếu như vậy, bọn em phải nhanh vào tìm."
Bọn họ chân trước vừa mới đi vào, sau lưng, Mục Kính Sâm cũng đã tới rồi. Ở cổng Lâm Viên còn một người thầy và vài sinh viên khác đứng canh.
Mục Kính Sâm bước nhanh tới.
"Phó Lưu Âm đâu?"
"Thầy Diệp dẫn sinh viên vào tìm rồi."
Mục Kính Sâm sắc mặt xanh mét, tràn ngập vẻ phẫn nộ phát tiết không được. Anh bước nhanh vào, nghe phía trước có người gọi tên Phó Lưu Âm. Người đàn ông nhìn xung quanh bốn phía, vườn lớn như vậy, phải đi đâu tìm?
Huống hồ, Phó Lưu Âm nói không chừng đã sớm ra khỏi nơi này, níp ở một chỗ khác. Diệp Thiệu Dương vừa quay đầu lại liền thấy Mục Kính Sâm, anh ta bước nhanh tới đón.
"Mục tiên sinh!"
"Chỗ này có camera không? Phó Lưu Âm tối qua sau khi vào, rốt cuộc có đi ra không?"
"Vừa nãy hỏi nhân viên rồi, nói là có gắn camera, cũng không liên lạc được với gã nhân viên kia, hiện tại cũng chưa thể xác định Phó Lưu Âm có phải đang ở trong vườn không, chỉ có thể tìm trước mới nói tiếp được."
Mục Kính Sâm đứng tại chỗ, thần sắc kỳ quái, nói không nên lời. Diệp Thiệu Dương nhìn anh.
"Mục tiên sinh?"
"Tìm trước đi."
Anh nghĩ đến tối hôm qua đã làm chuyện đó cùng Phó Lưu Âm, anh không nhìn ra được chút gì không thích hợp từ trên gương mặt cô, càng không nghĩ tới cô lại muốn bỏ đi.
Nhưng nghĩ lần trước cô cả đêm không về, trước đó không phải cũng không có tí dấu hiệu nào đó sao? Phó Lưu Âm có đôi khi như mang một cái mặt nạ giả, ngay cả anh người ngủ bên cạnh cô rất khó đoán được trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Diệp Thiệu Dương quay lại với đám người, đi theo phụ sinh viên sốt ruột tìm kiếm.
Nhưng Mục Kính Sâm từ đầu đến cuối lại đứng tại chỗ. Trong lòng anh cũng sốt ruột, lo lắng, nhưng bỏ loại tình cảm này qua một bên, trong lòng anh lại bị một cơn phẫn nộ khác chiếm cứ.
Bởi vì anh thật sự nhận định, Phó Lưu Âm chắc chắn đã bỏ chạy.
Mục Kính Sâm xoay người bỏ đi, một chân bước ra khỏi cổng lớn, ngừi thầy giáo đứng chờ bên ngoài tưởng có tin tức gì, "Tìm được em ấy rồi sao?"
Mục Kính Sâm không thốt một tiếng, anh ngẩng đầu nhìn camera ở cổng, người thầy giáo theo tầm mắt anh mà nhìn lại.
"Chúng tôi có hỏi qua, camera hư rồi."
Người đàn ông nhìn kiến trúc xung quanh lâm viên, cuối cùng, tầm mắt anh như ngừng lại ở phía đối diện.
Mục Kính Sâm bước nhanh qua. Anh đứng ở cửa, nơi này tường được xây cao, hai bên mỗi bên đặt một bức tượng sư tử đá, uy phong lẫm lẫm, mà thứ Mục Kính Sâm quan tâm cũng không phải mấy cái đó, lực chú ý của anh dừng ở mấy camera gắn trên tường.
Anh giơ tay ấn chuông cửa, rất nhanh có người tới mở cửa.
"Anh là?"
Mục Kính Sâm đi thẳng vào, đối phương kêu này này hai tiếng.
"Hôm nay không buôn bán, hay hôm khác anh đến đi."
Mục Kính Sâm quét mắt trong vườn, bên trong bày đủ loại đủ kiểu thành phẩm điêu khắc, rực rỡ muôn màu, liếc mắt một cái đã thấy hoa mắt. Người đàn ông thu hồi tầm mắt, chỉ ra phía ngoài.
"Anh phụ trách bên này sao? Tôi muốn xem camera theo dõi ngoài kia."
"Nhưng anh là ai?"
Mục Kính Sâm móc một tấm danh thiếp ra, đưa cho đối phương.
"Nhà họ Mục, Đông Thành."
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ khó tin, từ lâu anh ta đã nghe nói sân huấn luyện của Mục Kính Sâm nhà họ Mục cũng ở quanh đây.
"Hóa ra là sếp Mục à, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Tôi muốn xem camera, có thể chứ?"
"Có thể, chuyện nhỏ có tốn sức gì đâu."
Người đàn ông dẫn Mục Kính Sâm vào phòng điều khiển.
"Vừa lúc hôm nay không kinh doanh, sếp Mục, anh muốn xem khoảng thời gian nào?"
"Tối qua, lúc 8 điểm, không biết camera bên này có thể xem được tình hình bên phía lâm viên đối diện không?"
Người đàn ông bảo Mục Kính Sâm ngồi xuống.
"Có một chỗ camera có thể xem được, có điều vì góc độ, có lẽ sẽ không rõ lắm."
"Không sao."
Camera theo dõi tối hôm qua mau chóng được lôi ra xem. Tới đoạn khoảng 8 giờ, Mục Kính Sâm thấy bóng dáng Phó Lưu Âm xuất hiện trong camera, cô đi vào vườn, gã nhân viên tiện tay đóng cửa lại.
Hai người xem một lúc, cánh cổng trước sau đều đóng chặt. Ngón tay Mục Kính Sâm gõ nhẹ trên đùi.
"Tua nhanh."
"Vâng."
Tua xong, trong màn hình xuất hiện bóng người, Mục Kính Sâm vội vàng kêu dừng.
Trong camera vẫn có thể thấy rõ, gã đàn ông lại quay lại một chút. Mục Kính Sâm nhìn thấy sau khi cửa đóng một lúc lâu, cổng lớn bị người từ bên trong mở ra.
Gã nhân viên kia đi ra, hắn nhìn khắp nơi, sau đó khóa cổng lại.
Sự sốt ruột trong lòng Mục Kính Sâm vào giờ phút này bị đẩy đến đỉnh cao nhất, đột ngột bị thiêu cháy. Trong camera, anh lại không thấy có bóng dáng Phó Lưu Âm. Nói cách khác, tối hôm qua Phó Lưu Âm đi vào mà không đi ra!
Mục Kính Sâm bàn tay nắm chặt, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy ra, vẻ mặt người đàn ông ngồi trước kỳ quái.
"Sao lại thế này? Vừa rồi không phải có cô sinh viên đi chung vào sao?"
Mục Kính Sâm cố hết sức đứng dậy, người đàn ông quay đầu lại nhìn anh.
"Sếp Mục, muốn tiếp tục không?"
"Không cần." Miệng anh khó khăn nặn ra mấy chữ. "Cám ơn."
Mục Kính Sâm lúc này có dự cảm mãnh liệt, theo lý thuyết, gã nhân viên dẫn Phó Lưu Âm vào để tập họp với nhóm sinh viên, nhưng bọn họ lại nói Phó Lưu Âm bắt đầu mất tích từ tối hôm qua. Cổng lâm viên lại bị khóa lại, như vậy. . .
Còn lại chỉ có hai loại khả năng.
Một, Phó Lưu Âm còn ở trong vườn.
Hai, cô đã ra ngoài bằng cổng khác.
Suy nghĩ hiện tại của Mục Kính Sâm có khuynh hướng theo khả năng đầu tiên, anh xoay người đi ra ngoài, bước nhanh quay lại Lâm Viên.
Mấy sinh viên vẫn đang phụ tìm, lâm viên to như vậy, số hòn non bộ đơn lẻ đếm không xuể, lại còn kiến trúc nhà. Diệp Thiệu Dương lại thấy Mục Kính Sâm, anh đã tới cùng người nhân viên. Mục Kính Sâm hỏi thẳng: "Bên này còn lối ra khác không?"
"Không có, đã đóng rồi." Người nhân viên mặt đầy nghiêm trọng. "Bên này tuy cùng một chỗ với khu diễn hí kịch, nhưng đã tách ra quản lý từ mấy năm nay rồi. Tối qua nhóm sinh viên đều tập họp tại cổng này, nhưng chúng tôi không đi từ bên này, mà là đi ở cổng bên hông, bên đó nối thẳng tới khu diễn hí kịch. Huống hồ, cánh cửa nối liền chỗ này với khu diễn hí kịch đã bị đóng cửa từ lâu rồi."
"Nói cách khác, Phó Lưu Âm không có khả năng đi tới khu diễn hí kịch từ lâm viên này, nếu cô ấy không đi ra ngoài bằng cổng này, tức là cô ấy còn ở trong lâm viên!"
Người nhân viên gật đầu: "Phải."
Nỗi bất an trong lòng Mục Kính Sâm càng lúc càng mạnh, bóng dáng cao lớn của anh bước nhanh tới phía trước. Người nhân viên đi theo sau anh nói: "Tôi đã gọi điện cho sếp chúng tôi, ông ấy đang đem hết toàn lực liên hệ với người tối hôm qua. . ."
Mục Kính Sâm đã không nghe vào thứ gì, trong lòng có trăm loại miên man suy nghĩ. Lúc đi vào, Phó Lưu Âm vô cùng cao hứng, tung tăng nhảy nhót, thế nào lại mới một buổi tối đã không thấy tăm hơi người đâu?
Tên nhân viên kia lại là đàn ông, quỷ mới biết hắn có làm gì Phó Lưu Âm?
Mục Kính Sâm chợt nóng nảy rõ ràng, bàn tay nắm lại kêu răng rắc.
Phó Lưu Âm vẫn luôn ở trạng thái nửa hôn mê, cảm giác duy nhất sót lại vẫn là một chữ: lạnh.
Sau giờ trưa có gió thổi, vốn phải là ấm áp thoải mái, nhưng đối với Phó Lưu Âm mà nói, ngọn gió kia như lưỡi dao bén nhọn thổi qua thân mình cô. Hàm răng cô đang run lên, người như đã chết.
Lỗ tai mơ hồ nghe như có tiếng nói chuyện, rất nhỏ, rồi lại ong ong, ồn ào làm màng tai cô đặc biệt đau.
Triệu Hiểu với một người khác nói chuyện: "Làm sao bây giờ đây? Âm Âm không bị bắt cóc chứ?"
Triệu Hiểu?
Phó Lưu Âm muốn kêu cứu mạng, nhưng cô không mở miệng được, một giọng của người khác chui vào tai Phó Lưu Âm.
"Cậu đừng suy nghĩ lung tung dọa người, cậu tưởng là phim truyền hình hả, động tí là bắt cóc."
Triệu Hiểu chú ý tới cái hòn non bộ.
"Tớ đi xem."
Cô đi đến cửa động, gọi mấy tiếng: "Âm Âm! Âm Âm?"
Phó Lưu Âm há mồm, dùng sức lực toàn thân muốn đáp lại, nhưng dù cô giãy giụa lên tiếng, tiếng nói vẫn bé nhỏ không đáng kể. Triệu Hiểu bước vào một bước, nhìn nhìn vào trong, rất tối. Cô ấy sợ tới mức lui ra ngoài.
"Âm Âm nhất định không có khả năng ở chỗ thế này, chúng ta đi nơi khác tìm đi."
Phó Lưu Âm khó khăn lắm mới mở được một mắt ra, cô thấy có ánh sáng, có bóng người như chớp chớp động.
"Đừng, đừng đi. . ." Cô nói không nên lời, nhưng môi cô mấp máy. "Triệu Hiểu, là tớ đây, cứu mạng, cứu mạng."
Những lời này đó cứ lặp đi lặp lại trong lòng cô, khóe mắt thấy bóng dáng người biến mất, giọng của Triệu Hiểu cũng theo đó đi xa.
"Phía trước có căn nhà, chúng ta đi xem đi."
Cô tuyệt vọng muốn khóc, nhưng sức lực để khóc cũng không có. Lần trước ở trường, cô còn có thể chờ Mục Kính Sâm tới cứu, lần này thì sao?
Bọn họ không tìm thấy cô liền sẽ mau chóng đi về, khu vườn này vẫn luôn bị đóng cửa, đến lúc đó, có phải cô đói chết, đông cứng chết ở đây cũng sẽ không có người quan tâm?
Phó Lưu Âm đã bị nỗi tuyệt vọng rất sâu vùi lấp, cô thử động đậy ngón tay nhưng vẫn không động đậy được.
Mục Kính Sâm tìm trong vườn, hận không thể lật cả trong đó lên.
Anh bước nhanh về phía trước, ánh mắt không bỏ qua chỗ nào có thể giấu người. Trong đầu anh rất loạn, trong miệng anh chỉ kẹp chặt một tâm niệm, lúc này, anh chỉ muốn thấy Phó Lưu Âm còn sống, dù là người đầy thương tích cũng được, nhưng cô nhất định phải sống.
Triệu Hiểu tìm một vòng trong căn nhà, thấy Mục Kính Sâm và Diệp Thiệu Dương, cô ấy bước nhanh chạy tới.
"Tìm được Âm Âm chưa ạ?"
Vừa thấy sắc mặt bọn họ, cô ấy liền biết đáp án.
Mục Kính Sâm đứng bên đường, cách ba bước hơn có một thềm đá dốc, phía dưới là một hòn non bộ uốn lượn, anh tựa hồ còn có thể nghe được tiếng gió qua lại không ngớt. Tầm mắt Diệp Thiệu Dương vọng qua.
"Đi tìm xung quanh đây chưa?"
"Tìm rồi ạ." Triệu Hiểu vừa khóc nức nở. "Nhưng căn bản không thấy Âm Âm ạ."
"Hòn non bộ thì sao?" Tay Diệp Thiệu Dương chỉ về phía ngọn núi.
"Tìm rồi ạ." Triệu Hiểu vành mắt đỏ bừng. "Ở trong đen như mực, Âm Âm nhất định không ở trỏng."
"Vậy còn có thể đi đâu?" Diệp Thiệu Dương mặt đầy vẻ u sầu. "Những nơi có thể đều tìm thử rồi, vẫn không thấy bóng người."
Mục Kính Sâm nhìn về phía ngọn núi kia. Đôi chân thon dài của anh bước xuống thềm đá, cửa động của hòn non bộ như cái miệng của một tên đại ác ma, bên trong đen nhánh một mảnh, thấm người vô cùng.
Mục Kính Sâm vội muốn vào đi. Diệp Thiệu Dương kín đáo rời ánh mắt đi không để lại dấu vết.
Thấy lớp trưởng với mấy cậu sinh viên khác đang băng qua hàng hiên dài cách đó cũng không xa, Diệp Thiệu Dương gọi: "Vương Hâm, các em lại đây."
Lớp trưởng với mấy cậu sinh viên chạy nhanh tới.
"Thầy Diệp, có tin của Phó Lưu Âm sao ạ?"
"Vẫn chưa, đèn pin tối hôm qua em lấy đâu?"
"Đây ạ." Lớp trưởng móc trong túi ra cây đèn pin loại nhỏ. Diệp Thiệu Dương bật lên, anh ta đi đến cạnh Mục Kính Sâm.
"Ở trong đó tối, dùng cái này đi."
Mục Kính Sâm cầm lấy, trong lòng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, xong lại không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào có khả năng.
Lỗ tai Phó Lưu Âm có tiếng bước chân chui vào, nhưng cô lại không dám tùy tiện hy vọng. Cô không biết người tới là ai, nhưng mơ hồ lại nghe có người nhắc tên mình.
Mục Kính Sâm khom lưng, cửa động rất thấp. Anh đi vào, một trận gió lạnh lẽo phất vào mặt, Mục Kính Sâm gọi khẽ: "Phó Lưu Âm?"
Là Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm há miệng, cô gấp đến độ muốn mở mắt ra. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh không đứng ở cửa động gọi vài tiếng rồi đi, nhưng anh đi vào.
Anh theo đường đi trong hòn non bộ mà tiến về phía trước. Phó Lưu Âm nâng mi mắt, chuỗi tiếng bước chân đầu bên kia rõ ràng đã tới trước mặt, sao Mục Kính Sâm lại không thấy mình chứ?
Phó Lưu Âm muốn gọi anh, ngón tay cô hơi động đậy.
Mục Kính Sâm đứng lại, phía trước chính là lối ra của hòn non bộ, mơ hồ có thể thấy ánh sáng, đáy lòng anh trầm xuống, cũng tự trách mình đã khẩn trương qua mức, Phó Lưu Âm sao có thể núp ở đây chứ?
Mục Kính Sâm giơ chân phải lên. Khóe mắt Phó Lưu Âm thấy đôi chân của người đàn ông. Nước mắt từ hốc mắt cô lăn xuống, cô không muốn chờ chết ở đây như vậy, cô không muốn Mục Kính Sâm không tìm được mình.
Phó Lưu Âm hận không thể mở miệng lúc này, dù nói không được, nhưng một ít sức lực cô cũng có thể chứ.
Tia sáng cuối cùng trong mắt cũng bị nghiền vụn, Phó Lưu Âm chưa bao giờ khắc sâu rõ ràng một câu như vậy, khoảng cách xa nhất là từ đâu đến đâu?
Khoảng cách xa nhất, không gì hơn lúc em cần anh cứu mạng nhưng anh lại không nhìn thấy em, đúng không?
Mục Kính Sâm bước một bước ra ngoài thì lại đột nhiên hoảng hốt. Anh không hình dung ra cảm giác đó, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như sắp mất đi một thứ quý giá, ngay lúc bàn chân anh đặt ra, một loại bi thương lan tràn lấp đầy trái tim anh.
Lần thứ hai anh dừng chân lại, Mục Kính Sâm nâng cánh tay lên, ánh đèn pin quét vòng phía trên, sau đó anh tỉ mỉ chiếu đèn về bốn phía.
Khi ánh đèn rơi xuống bên trái anh, không có vách đá xuất hiện mà là thấy một cái động tối om.
Mục Kính Sâm thấy trong lòng hụt hẫng, chẳng lẽ trong hòn non bộ này còn một cái động thiên khác? Anh đi tới một bước, hai bước, chiếu ánh đèn vào. Xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt là vách đá, ánh đèn pin áp xuống, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cuộn tròn ở đàng kia.
Mục Kính Sâm mất hồn động đậy chân mình, anh đi đến trước mặt Phó Lưu Âm, ngồi xổm xuống, anh chiếu đèn xuống trên mặt người phụ nữ.
"Âm Âm!"
Trên mặt Phó Lưu Âm nước mắt đan xen, tốt lắm, cô không chết. Nước mắt cô càng chảy tợn, nhưng không phát ra được tiếng nghẹn ngào nào. Mục Kính Sâm nương theo ánh sáng nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, trong lòng anh co rút đau đớn dữ dội, tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô,.
"Âm Âm! ! !"
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội muốn đi vào.
"Có phải tìm được cô ấy rồi không?"
"Đứng lại!" Mục Kính Sâm quát một tiếng chói tai. "Không được vào."
Diệp Thiệu Dương lui ra bên ngoài, mấy bạn học bên cạnh nhìn nhau. Sắc mặt Mục Kính Sâm càng lúc càng dữ tợn, anh vội vàng đứng dậy, sau đó khom người đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm không biết vì sao anh phải đi, cô sợ hãi muốn giữ chặt anh lại. Mục Kính Sâm bước ra ngoài động, anh thở sâu, ngón tay cứng đờ để vào túi, anh móc chìa khóa xe ra.
"Sau cốp xe tôi có tấm thảm, giúp tôi đi lấy một chút."
"Âm Âm thật sự ở trong đó sao?" Triệu Hiểu thấy thế, bước dài một bước muốn xông vào.
Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên, chặn trước mặt cô ấy.
"Ai cũng không được vào."
"Âm Âm. . . Cậu ấy, cậu ấy không có việc gì chứ?"
Tầm mắt Mục Kính Sâm lạnh thấu xương nhìn về phía trước. Diệp Thiệu Dương nhận lấy chìa khóa xe từ tay anh.
"Được, tôi quay lại ngay."
Mục Kính Sâm đứng ở đầu gió, trên người đều là mồ hôi, áo sơ mi dính sát vào lưng, mặt anh vô cùng hung hãn, cái dạng ánh mắt này khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Tất cả tránh ra!"
Triệu Hiểu sợ tới mức bước lùi lại. Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay.
"Phó Lưu Âm ở trong, tôi sẽ đưa cô ấy đi thẳng về nhà."
Anh nói xong câu đó thì quay vào trong hòn non bộ, mấy sinh viên bên ngoài ai cũng không dám tự tiện đi vào. Mục Kính Sâm quay lại trước mặt Phó Lưu Âm, tay anh ôm cô vào lòng, người cô lạnh băng, anh thật sự như đang ôm một khối băng. Mục Kính Sâm đau lòng không thôi.
"Sao em ở đây? Sao em lại xảy ra chuyện?"
Người anh kề sát cô, cơ thể Phó Lưu Âm gần lạnh hết, môi cô không ngừng run run, khớp hàm run rẩy. Cô chỉ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, cô sợ quá, cô cảm thấy mình sắp muốn chết rồi.
Tiếng bước chân mau chóng trở lại, Diệp Thiệu Dương không đi vào.
"Mục tiên sinh!"
Mục Kính Sâm buông cô ra, anh đứng dậy đi ra ngoài, cầm tấm thảm từ tay Diệp Thiệu Dương. Anh thấy mấy sinh viên còn ở đó, Mục Kính Sâm lạnh mặt.
"Đưa bọn họ đi đi, chuyện của Phó Lưu Âm cũng không cần các anh nhọc lòng nữa."
"Mục tiên sinh!" Diệp Thiệu Dương sốt ruột lên tiếng. "Phó Lưu Âm không có việc gì chứ?"
Trong mắt Mục Kính Sâm có một tia nhìn mãnh liệt dâng lên.
"Dẫn bọn họ đi đi, tôi không muốn lúc đi ra trông thấy ai khác nữa!"
Người đàn ông bước nhanh vào. Mới vừa rồi gọi Phó Lưu Âm mấy tiếng, cô đều không có phản ứng, Mục Kính Sâm lòng nóng như lửa đốt, bao tấm thảm quanh người cô.
Ngoài hòn non bộ, ánh mắt Diệp Thiệu Dương không rõ mà nhìn chằm chằm vào cửa động, lớp trưởng đứng cạnh thử hỏi: "Thầy Diệp, anh ta bảo chúng ta đi hết."
Diệp Thiệu Dương bước ra ngoài mấy bước, bảo sinh viên đi theo mình.
"Thầy Diệp, Phó Lưu Âm không sao chứ ạ?"
"Thầy Diệp, em không muốn đi, em muốn xem thử Âm Âm thế nào, em không yên tâm." Triệu Hiểu ngữ khí khẩn thiết, nói.
Diệp Thiệu Dương đi tới hàng hiên dài cách đó không xa, không bao lâu, anh thấy Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm ra.
Tấm thảm mỏng bọc người Phó Lưu Âm nhưng không thể bao cô vào trong hoàn toàn.
Triệu Hiểu thấy Phó Lưu Âm rúc vào lòng Mục Kính Sâm, từ cổ đến đầu gối bọc kín mít, duy độc có hai cẳng chân bị lộ ra ngoài, điều khiến người ta bất an nhất chính là: giày trên chân Phó Lưu Âm không biết đã chạy đi đâu.
Vành mắt Triệu Hiểu đỏ lên lần thứ hai, trong lòng cô ấy có dự cảm không tốt. Hai cẳng chân Phó Lưu Âm lộ ra ngoài, rõ ràng hôm qua cô mặc quần, nhưng bây giờ hai đùi cô ấy. . .
Triệu Hiểu tay che miệng mình lại, mấy cậu sinh viên nhìn nhau. Phó Lưu Âm mất tích một đêm, xem bộ dạng này, chẳng lẽ là bị. . .
Mục Kính Sâm bước nhanh ra ngoài. Ra tới ngoài rồi, thầy giáo đứng chờ ngoài cổng thấy Phó Lưu Âm trong lòng anh, khẩu khí rõ ràng thả lỏng.
"Tìm được rồi!"
Người đàn ông không để ý tới, anh đi tới bên xe mình, mở cửa xe, đặt Phó Lưu Âm vào băng sau một cách rất cẩn thận. Diệp Thiệu Dương đứng ở hàng hiên dài, phía sau truyền đến những giọng nói thì thầm đang nghị luận.
"Trời ơi, Phó Lưu Âm, cậu ấy. . ."
"Không phải gã nhân viên tối qua đã. . ."
"Đó là tên tâm thần đó!"
Triệu Hiểu nhấc chân cùng đi ra ngoài, Diệp Thiệu Dương quay đầu lại nhìn mấy người kia.
"Về đi!"
Đi ra bên ngoài vườn, Diệp Thiệu Dương gọi người thầy giáo bên cạnh.
"Anh dẫn các em ấy về trường trước đi. Chuyện của Phó Lưu Âm không đơn giản như vậy, tôi sẽ ở lại đây. Cảnh sát tới rồi, tôi phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì trước đã."
"Được."
Người thầy kia lên xe, xe từ từ khởi động. Trước khi xuống xe, mấy người bạn học kia chắc chắn sẽ tò mò.
"Phó Lưu Âm bị sao vậy chứ?"
"Tớ nhìn cô ấy được bế ra."
"Tớ có dự cảm không tốt. . . Sao cô ấy giống như không mặc quần áo?"
Triệu Hiểu quay đầu lại trừng mắt nhìn người nọ.
"Câm miệng! Còn nói bậy, tôi xé miệng cậu!"
"Gì? Tôi nói là nói thật! Cậu ấy mất tích một buổi tối, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi."
"Hình như có liên quan tới gã nhân viên tối qua đúng không?"
Mấy cuộc thảo luận miệng một khi được xé mở thì có giấu cũng không giấu được. Thầy giáo ngồi phía trước đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc vô cùng.
"Không được nghị luận, chuyện này dừng ở đây! Sau khi về trường cũng không được nói bậy, biết chưa?"
Những sinh viên ấy cho dù đồng ý rồi, nhưng vẫn hạ giọng nói chuyện.
Có người lấy di động ra, nói với bạn lớp bên cạnh.
"Biết không? Bạn lớp tao xảy ra chuyện lớn, một sinh viên nữ mất tích cả một đêm, lúc tìm được cũng không hề mặc quần áo. . ."
"Bi ai quá, không cần nhiều lời, nhất định là bị cưỡng bức rồi."
Tiếng thảo luận bị đè thấp truyền vào tai Triệu Hiểu, từng câu, từng tiếng, rất khó nghe.
---
Xe Mục Kính Sâm nổ vang, lao qua mặt đường cứng rắn của Đông Thành. Hai tay anh nắm chặt tay lái, bên trong xe mở máy sưởi, anh nóng tới nỗi người đều là mồ hôi.
Phó Lưu Âm nằm sau xe, mặc cho Mục Kính Sâm nói chuyện thế nào với cô, cô cũng không đáp lại một câu.
"Phó Lưu Âm!"
Cô nghe được người đàn ông đang kêu mình, cũng biết anh nhất định đang sốt ruột, có điều cô không đáp lại anh được thôi.
"Tôi đưa em tới Tinh Cảng. Đừng sợ, nhất định sẽ không có việc gì."
Dù Tinh Cảng cũng không phải bệnh viện gần đây nhất, nhưng nó lại là bệnh viện tốt nhất. Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn Phó Lưu Âm.
"Kiên trì chút nữa."
Bàn tay anh nắm chặt, gân xanh từng đường gồng lên rõ ràng, nhìn dữ tợn mà khủng bố. Lúc ánh đèn pin trong tay anh chiếu tới trên người cô, anh đã khiếp sợ.
Trên người Phó Lưu Âm không mặc quần áo. . . .
Mục Kính Sâm hít vào một hơi thật sâu, bàn tay đang run rẩy.
Xuyên qua kính chiếu hậu, anh thấy được đôi mắt mình, trong đôi mắt tràn ngập sắc đỏ phẫn nộ. Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn về phía trước, anh nhìn thấy xe phía trước đang chạy không nhanh không chậm, anh vung bàn tay đấm mạnh xuống.
Khi anh biết tin Phó Lưu Âm mất tích, ý nghĩ đầu tiên anh nghĩ đến dĩ nhiên là cô đã bỏ trốn.
Anh sinh phẫn nộ như thế với cô, lại không nghĩ tới trước tiên xem cô có xảy ra chuyện rồi không.
Mục Kính Sâm thất thần lái xe, anh lâu lâu nhìn ra Phó Lưu Âm đàng sau.
Anh đã mặc kệ chuyện phải lấp kín miệng những người kia, anh cũng không có đủ thời gian, sau khi bảo mấy sinh viên đó đi ra, anh lại bế Phó Lưu Âm ra ngoài.
Nếu Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện, những việc đó đều là trống không, cũng chẳng ai đi để ý.
Mục Kính Sâm lấy di động ra, anh có số của Hứa Tình Thâm. Lúc gọi tới, rất thuận lợi, bên kia lại bắt máy.
"Alo?"
"Chào chị, Tưởng phu nhân, tôi là Mục Kính Sâm."
"Sếp Mục, có việc sao?" Tầm mắt Hứa Tình Thâm dời khỏi máy tính.
"Âm Âm xảy ra chuyện rồi."
"Cái gì?" Hứa Tình Thâm gấp đến độ đứng bật dậy khỏi ghế.
"Con bé xảy ra chuyện gì?"
"Trong một chốc một lát không nói rõ được, tôi muốn nhờ chị giúp một chút. Tôi hiện giờ đang tới bệnh viện Tinh Cảng, tôi sẽ lái xe thẳng xuống tầng hầm, nhờ chị thu xếp hộ tôi, tôi không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại bộ dáng của cô ấy."
Hứa Tình Thâm bất an cực kỳ.
"Được, tôi sẽ thu xếp ngay."
Mục Kính Sâm sau khi ngắt cuộc trò chuyện, tiếp tục lái xe, xe rất nhanh liền tới bệnh viện Tinh Cảng.


^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.


***


Chương 284: Tôi mang bộ dạng này, anh có để ý không?
Editor: Dế Mèn


Hứa Tình Thâm mang theo nhân viên y tế chờ ở gara, Mục Kính Sâm lái xe thẳng vào, một chân đạp phanh lại, anh nhanh chóng xuống xe.
Mở cửa xe, Mục Kính Sâm vô cùng cẩn thận bế Phó Lưu Âm ra. Hứa Tình Thâm nhìn thấy, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm. Mục Kính Sâm để cô ấy lên giường, Hứa Tình Thâm lập tức bọc người cô ấy lại, bọc đến kín mít.
"Mau, đi thẳng tới phòng cấp cứu."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm nhìn Phó Lưu Âm, hỏi: "Sao lại thế này?"
Người đàn ông lắc đầu.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm càng thêm nghiêm trọng. Nhìn bộ dạng của Phó Lưu Âm đã biết, tình huống rất không tốt, cô là phụ nữ, rất nhiều chuyện cũng sẽ tương đối nhạy cảm hơn. Lúc Phó Lưu Âm được ôm xuống, hai chân trần lộ ra ngoài, Mục Kính Sâm thậm chí không có thời gian tìm quần áo mặc vào cho cô...
Hai người đi tới cửa phòng cấp cứu. Mục Kính Sâm đứng ở ngoài, Hứa Tình Thâm chuẩn bị đi vào.
Cô nhìn người người đàn ông bên cạnh, nhưng có chút lời nói cần thiết phải nói.
"Tối hôm qua Âm Âm ở đâu?"
Lỗ tai Mục Kính Sâm bị đâm chọc, không muốn trả lời câu hỏi này, thậm chí theo bản năng muốn trốn tránh; nhưng anh biết, chưa bàn đến việc Phó Lưu Âm có thể tỉnh lại hay không thì anh cũng không trốn tránh được cái hiện thực này.
"Cô ấy mất tích một đêm, tôi vừa tìm được cô ấy."
Cánh môi Hứa Tình Thâm phát run: "Lúc thấy con bé, bộ dạng con bé chính là như vậy?"
"Không." Mục Kính Sâm cứng đờ lắc đầu. "Thảm trên người là tôi phủ thêm cho cô ấy."
Hai chân Hứa Tình Thâm nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi xuống. Cô lấy hết toàn lực để mình đứng dậy. Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên, nhìn chằm chằm cánh cửa to đóng chặt kia.
"Có thể làm kiểm tra cho cô ấy không?"
Hàng mày đẹp của cô nhíu chặt, hai mắt không hề chớp mà nhìn anh chằm chằm.
"Có thể."
Mục Kính Sâm nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm.
"Nếu cô ấy bị xâm hại, chị nói cho tôi biết, nhưng đừng nói cho cô ấy."
"Vì sao?"
"Nói cho tôi biết, tôi có thể đi giết kẻ kia. Không nói cho cô ấy, chuyện này có thể coi như chưa phát sinh."
Môi Hứa Tình Thâm mấp máy, lại không biết có thể nói được gì. Cô xoay người vội muốn vào đi, Mục Kính Sâm lại nói: "Tưởng phu nhân, bên bệnh viện, tôi cần chị hỗ trợ, tôi không hy vọng có bất cứ lời không tốt nào truyền ra."
"Yên tâm đi." Hứa Tình Thâm đáp ứng, chuẩn bị đi vào.
"Khoan đã!" Mục Kính Sâm lại mở miệng, gọi cô lại. Anh biết sự tình hơi khó giải quyết, nhưng lúc này, nên nói hết khả năng có thể cho Hứa Tình Thâm biết.
"Tối hôm qua, tôi và cô ấy có làm chuyện vợ chồng."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi, nói như vậy, e là có chút rắc rối.
"Sếp Mục, tôi vào trước, tôi sẽ thu xếp người làm kiểm tra tường tận cho con bé."
"Được."
Hứa Tình Thâm mau chóng vào phòng cấp cứu. Mục Kính Sâm vẫn luôn chờ ở bên ngoài, sau một lúc lâu, mới nhớ gọi điện thoại cho người ta. Anh bảo bọn họ bất luận thế nào cũng phải đào được gã nhân viên kia ra, dù có phải đào ba thước đất!
Thời gian chờ đợi là dày vò nhất, Mục Kính Sâm ở ngoài phòng cấp cứu đi tới đi lui, trong lòng không xua được sự khẩn trương, anh không cách nào ngồi yên được, cũng không tài suy nghĩ tới những chuyện khác.
Lúc được đẩy ra, Phó Lưu Âm vẫn chưa tỉnh, Mục Kính Sâm đi nhanh tới.
"Âm Âm!"
Hứa Tình Thâm vừa đi vừa nói: "Không có gì trở ngại, chỉ bị đánh thuốc quá liều nên vẫn cứ hôn mê bất tỉnh."
Người đàn ông không ngừng gọi tên Phó Lưu Âm; Hứa Tình Thâm thấy thế liền nắm cánh tay Mục Kính Sâm. Mục Kính Sâm dừng bước chân, nhìn nhân viên y tế đẩy Phó Lưu Âm về phía phòng bệnh. Hứa Tình Thâm vẫn không thả lỏng sắc mặt như cũ.
"Làm kiểm tra cho Âm Âm rồi, trên người ngoại trừ chút xây xước không rõ ràng ngoài da thì cũng không có gì lo ngại. Còn kết quả kiểm tra..."
Cả trái tim Mục Kính Sâm bị nhấc lên.
"Thế nào?"
"Trong cơ thể chỉ có một loại dấu vết, tuy báo cáo cuối cùng vẫn chưa có..."
Mục Kính Sâm đón lời Hứa Tình Thâm: "Của tôi."
Hứa Tình Thâm nhếch môi dưới lên, muốn mình nở nụ cười: "Bất luận thế nào, đây cũng là kết quả tốt nhất rồi, có phải không?"
Lúc cô nói ra lời này, giọng nói có hơi run rẩy. Trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn có tính toán tệ nhất, đối phương có khi nào sử dụng biện pháp an toàn không? Nhưng cô lại mau chóng lắc đầu phủ nhận, sẽ không, cho dù như vậy, sẽ không thể một chút dấu vết cũng không có.
"Phải. Không cần báo cáo gì nữa, nếu thật là vậy thì đó chính là của tôi, tôi rõ hơn ai hết."
Một bên cánh môi Mục Kính Sâm động đậy, trái tim đang treo lơ lửng đột nhiên yên định lại. Có điều anh cười không nổi, anh xoay người, dẫm bước chân nặng nề đi về phía trước.
Đi tới phòng bệnh của Phó Lưu Âm, Hứa Tình Thâm bảo những người trong phòng đi ra ngoài hết. Cô chỉnh chai nước truyền dịch, tầm mắt lạc sang khuôn mặt tái nhợt của Phó Lưu Âm.
"Nếu anh tìm thấy con bé chậm hơn một chút nữa thôi, khả năng đã không cứu được."
Ánh mắt Mục Kính Sâm rùng mình.
"Tuy trên người không có thương tích nào khác nhưng đã bị đông lạnh không nhẹ. Loại thuốc này có thể làm con bé cứ hôn mê bất tỉnh. Tôi vừa thử gọi mà con bé cũng hơi hơi mở mắt ra thật, có điều nó không nói được, cũng không động đậy."
Loại cảm giác này giống như bị bóng đè, có thể nghĩ có bao nhiêu đáng sợ.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, tay cầm chặt tay Phó Lưu Âm, bàn tay cô ấy đến giờ vẫn lạnh băng.
"Có khả năng, tôi nói là có khả năng, Âm Âm cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì."
"Chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói với cô ấy."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi nghiêm túc như cũ.
"Lúc anh phát hiện Âm Âm thì còn ai khác không?"
Mục Kính Sâm gật đầu, tuy anh không nhìn kỹ, nhưng cũng biết nhóm sinh viên đều ở đó.
"Tôi sẽ hết sức làm cho bọn họ câm miệng."
"Lời người đáng sợ, trên đời này, thứ có lực sát thương nhất chính là cái miệng của người ta. Nó có thể đem yêu chiều một người tới tận trời cao, cũng có thể đẩy người đó vào địa ngục, mãi mãi không thể chuyển mình."
Mục Kính Sâm đứng dậy.
"Tôi đi giải quyết."
"Sếp Mục!" Hứa Tình Thâm vội hơi nắm bàn tay Phó Lưu Âm lại, sau đó nói: "Âm Âm bộ dáng này, dù tôi nhìn cũng có suy nghĩ lung tung chứ đừng nói lúc ấy còn nhiều sinh viên như vậy. Tôi sợ anh không chặn được nhiều cái miệng như vậy."
"Vậy cũng phải thử xem." Mục Kính Sâm nhìn Phó Lưu Âm nằm trên giường bệnh. "Phiền chị thay tôi chăm sóc Âm Âm."
"Được."
Mục Kính Sâm bước nhanh ra ngoài, lúc này đã là chạng vạng. Giờ đây, anh dù có chạy đến trường cũng không có khả năng triệu tập tất cả các sinh viên ấy lại. Xảy ra chuyện như vậy, bên phía trường dĩ nhiên muốn chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Điều duy nhất Mục Kính Sâm có thể làm vào lúc này chính là tìm Diệp Thiệu Dương.
Diệp Thiệu Dương mới từ cục cảnh sát đi không lâu thì nhận được điện thoại của Mục Kính Sâm, anh ta dừng lại bên vệ đường.
"Alo, anh Mục!"
Mục Kính Sâm ở trong điện thoại nói rõ ý mình, Diệp Thiệu Dương đương nhiên đáp ứng: "Anh Mục yên tâm, trên đường về tôi đã cảnh cáo mấy em không được nói bậy, còn nữa... Gã nhân viên tối qua đến giờ chưa lộ diện, cũng chưa tìm thấy hắn ở đâu."
"Cái này không cần anh lo lắng, tôi sẽ bắt được hắn."
Tay Diệp Thiệu Dương rũ bên người, ngón tay khẽ nhịp vào đầu gối.
"Anh Mục, nhưng lần này không thể so với lần trước, tôi sợ một số lời đồn đại đã truyền đi rồi."
"Nếu thật là như vậy, tôi chỉ có thể tìm tới trường các anh gây phiền toái thôi."
Ngắt cuộc trò chuyện, Diệp Thiệu Dương nhìn di động của mình, anh ta nở một nụ cười.
---
Tưởng Viễn Chu ở trong văn phòng chờ Hứa Tình Thâm tới, lâu mãi lại không thấy bóng cô, mãi khi gọi điện thoại cho cô mới biết Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện.
Đi vào phòng bệnh, vừa lúc đụng Mục Kính Sâm đang đi vào, hai người chào hỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn hai người. Cô đứng dậy đi về phía Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm kéo cánh tay người đàn ông.
"Tối nay em không về."
Mục Kính Sâm nghe vậy, mở miệng nói: "Tưởng phu nhân yên tâm, nơi này mình tôi được rồi."
"Không sao, tôi coi một lúc là được, sau nửa đêm hẳn là Âm Âm tỉnh lại được rồi."
Tưởng Viễn Chu cũng biết cô và Phó Lưu Âm có nhiều tình cảm.
"Nếu như vậy, anh bảo Lão Bạch thu xếp cơm chiều cho hai người."
"Được."
Lúc Phó Lưu Âm tỉnh lại, Hứa Tình Thâm đang ngồi yên ở bên giường, cô cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Tình Thâm thì có chút khó tin.
"Chị dâu?"
Hứa Tình Thâm tưởng nghe lầm, quay đầu nhìn lại, cô thực sự mở to mắt.
"Âm Âm, em tỉnh rồi!"
Mục Kính Sâm khom lưng nhìn cô.
"Thế nào? Còn khó chịu không?"
Cô gật đầu: "Lạnh, cứ thấy lạnh lắm."
Người đàn ông ôm lấy cô, Phó Lưu Âm gượng cười: "Đây là đâu vậy?"
"Bệnh viện Tinh Cảng."
"Sao tôi ở đây?"
Giọng Hứa Tình Thâm mềm nhẹ, nói: "Đương nhiên là bị bệnh mới tới bệnh viện được chứ."
Phó Lưu Âm nghĩ tới chuyện trước khi bị hôn mê, bàn tay cô rơi xuống trên cánh tay Mục Kính Sâm.
"Người kia bảo tôi vào hòn non bộ, ra khỏi đó chính là khu diễn hí kịch, tôi giống như bị người ta đánh hôn mê."
Mục Kính Sâm quan sát khuôn mặt nhỏ của cô.
"Bây giờ không sao rồi, em còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Tôi hình như thấy anh, còn nghe được tiếng Triệu Hiểu..."
Hứa Tình Thâm có chút xuất thần. May mắn là Phó Lưu Âm không bị xâm hại, nhưng nếu mục đích của đối phương không phải như vậy thì sao lại biến cô ấy thành bộ dạng này chứ?
"Chị dâu, rốt cuộc em bị sao vậy?"
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhìn Phó Lưu Âm.
"Không có gì, chỉ té xỉu trong hòn non bộ, bị đông lạnh xém chết."
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn tới nhìn lui hai người họ.
"Có phải nhân viên kia, hắn vì sao..."
"Nghỉ ngơi trước đi." Bàn tay Mục Kính Sâm giữ bả vai cô. "Chuyện còn lại, hôm nào lại nói."
"Mục Kính Sâm, lưng tôi đau quá."
Hứa Tình Thâm tiếp lời: "Trên lưng em có vết trầy xát, hẳn tên kia sai khi đánh lén em đã ném em xuống đất, hoặc là lôi em đi. Không sao, bị thương ngoài da thôi."
"Em... em không bị sao chứ?" Phó Lưu Âm hỏi một cách rất cẩn thận, tựa như có chút không dám tiếp thu sự thật, ánh mắt cô né tránh.
"Đương nhiên không có, ai dám động em?" Mục Kính Sâm cắn răng nói.
Trong lòng Phó Lưu Âm lại không được an ủi chút nào, cô loáng thoáng chỉ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua tất cả mọi người đều gạt cô.
Vì sao kẻ đó vô duyên vô cớ muốn đánh lén mình? Chẳng lẽ hắn thật sự chưa làm gì với mình sao?
"Tưởng phu nhân!" Thấy Phó Lưu Âm không có trở ngại, Mục Kính Sâm thẳng dậy nhìn về phía Hứa Tình Thâm. "Thời gian không còn sớm, trước hết xin chị về nghỉ, yên tâm đi, Âm Âm đã không sao rồi."
Hứa Tình Thâm gật đầu, nếu Phó Lưu Âm đã tỉnh, cô ở lại đây ngược lại không tiện.
"Được."
Phó Lưu Âm thấy Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Ánh mắt Phó Lưu Âm hơi chuyển dịch sang khuôn mặt Mục Kính Sâm.
"Đói không? Muốn ăn gì?"
Phó Lưu Âm lắc đầu: "Không đói."
"Nói xạo, đến giờ vẫn chưa ăn gì, em thật sự không đói sao được."
Phó Lưu Âm cầm chăn.
"Mục Kính Sâm, nếu tôi hỏi anh một việc, anh sẽ nói đúng sự thật cho tôi biết chứ?"
"Chuyện gì?"
"Không cần gạt tôi, tôi không muốn biết một chuyện gì từ trong miệng kẻ khác, như vậy tôi ngược lại sẽ chịu không nổi."
Mục Kính Sâm nghe vậy, anh ngồi xuống mép giường. Anh chuyên chú nhìn chằm chằm mặt Phó Lưu Âm.
"Tôi biết em muốn hỏi gì, dù em không hỏi, tôi cũng tính sẽ nói từ đầu chí cuối cho em nghe."
Cô khẽ gật đầu. Biểu tình trên mặt Mục Kính Sâm trông cũng không tốt, Phó Lưu Âm chuẩn bị tốt tâm lý.
"Em mất tích một đêm, chiều nay tôi mới tìm được em."
Cô chuyên chú mà nghe.
"Nhưng lúc tôi tìm được em, tình huống của em rất không tốt, cả người lạnh băng, bị giấu trong hòn non bộ." Mục Kính Sâm không giấu giếm. "Còn nữa, quần áo trên người em đều bị cởi, cũng bị mang đi."
Vành mắt Phó Lưu Âm phiếm đỏ lên. Cô biết mà, đối phương sau khi đánh lén cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện không làm gì cô.
"Sau đó thì sao?"
"Còn muốn hỏi sau đó ư?"
Phó Lưu Âm kéo cao chăn, muốn che khuất mặt mình, Mục Kính Sâm bắt lấy cổ tay cô.
"Không có sau đó, em không bị xâm hại."
"Không thể nào!"
"Âm Âm, em hẳn phải rõ thân thể mình trước. Bên bệnh viện cũng thay em làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, em hẳn nên tin tưởng Tưởng phu nhân, tin tưởng tôi."
Thần sắc Phó Lưu Âm tựa hồ được buông lỏng.
"Tên đó vì sao phải làm như vậy?"
"Âm Âm, chờ em xuất viện, không cần đi học nữa."
"Vì... vì sao?"
Bàn tay Mục Kính Sâm vỗ về đầu vai cô.
"Lúc tôi bế em ra ngoài, bên ngoài còn có không ít người. Tuy tôi đã dùng thảm che cho em một chút, nhưng cũng không che được lòng họ suy nghĩ lung tung; tôi sợ em sẽ không chịu nổi mấy lời ngôn luận khi đó."
"Tôi không sợ." Không ngờ, vẻ mặt Phó Lưu Âm lại kiên định. "Nếu tôi không bị xâm hại, tôi cần gì phải đi để ý ánh mắt của người khác?"
Lời này nói thật không sai, nhưng vào lúc này, cũng chỉ là nói nói mà thôi, chỉ e Phó Lưu Âm chưa tưởng tượng ra được ánh mắt của những người khác sẽ có bao nhiêu đả thương người.
"Âm Âm, cùng lắm thì tôi chuyển trường giúp em."
"Không cần." Phó Lưu Âm nắm cổ tay Mục Kính Sâm. "Đây cũng không phải chuyện lớn gì, tôi cũng không cần né tránh nó. Mục Kính Sâm, nếu tôi thật sự bị xâm hại, tôi cũng không sợ những đồn đại vớ vẩn đó. Huống hồ, tôi là người bị hại, người khác dựa vào cái gì mà công kích tôi?"
Cô có thể có ý nghĩ như vậy đương nhiên là chuyện tốt, ít ra Mục Kính Sâm không cần nghĩ như phải khuyên giải cô thế nào, càng không cần lo lắng cô có bị bóng ma tâm lý vây kín hay không.
Phó Lưu Âm nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của người đàn ông, thừa dịp Mục Kính Sâm xuất thần, cô ra sức hỏi: "Anh thì sao, có phải anh rất để ý không?"
"Cái gì?"
"Loại sự tình này, tôi sợ là có miệng cũng không nói rõ được. Tôi sợ cuối cùng có ngày sẽ truyền tới tai người thân bên cạnh anh."
"Tôi không để bụng." Mục Kính Sâm chống hai tay bên người cô, anh lặp lại lần nữa: "Em vẫn sống ổn là được, chuyện khác, tôi đều không để bụng."
Phó Lưu Âm cười cười: "Tôi đây an tâm rồi, chỉ cần anh không để bụng là được. Suy nghĩ của người khác, tôi cũng không quan tâm."
---
Nhà họ Mục.
Bà Mục ngồi một mình trong phòng khách, Mục Thành Quân đi xuống lầu.
"Mẹ, sao còn chưa ngủ ạ?"
"Thành Quân!"
Mục Thành Quân đi tới trước.
"Sao vậy ạ?"
"Không có gì, mẹ chỉ là ngủ không được."
"Lão Nhị về rồi ạ?"
Bà Mục lắc đầu: "Chưa."
"Âm Âm đâu? Không phải nói chiều nay là về nhà rồi sao?"
Vẻ mặt bà Mục có chút do dự, đây cũng là lý do vì sao tới giờ này bà ta còn một mình ngồi trong phòng khách.
"Âm Âm ở bệnh viện, nói hai ngày nữa mới về."
"Bệnh viện?" Mục Thành Quân không khỏi trầm mặt xuống. "Sao lại tới bệnh viện?"
"Không biết, Kính Sâm nói ra ngoài thực tập một hồi thì bị bệnh." Bà Mục nghĩ lại, rồi lại lắc đầu nói: "Nhưng khi mẹ nói mẹ sẽ tới, nó ngăn lần này tới lần khác, nói là Âm Âm ngày mai hoặc ngày mốt có thể về rồi."
Mục Thành Quân mơ hồ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng ngoài miệng lại khuyên giải an ủi bà Mục, nói: "Mẹ, nói không chừng chỉ là ra ngoài không thích ứng nên sinh bệnh vặt, không muốn mẹ lo lắng mà thôi. Mẹ ngẫm lại xem, nếu Âm Âm thực sự có chuyện, ai dám đi gạt mẹ?"
"Cũng phải."
Mục Thành Quân đứng thẳng dậy.
"Mẹ mau lên lầu nghỉ ngơi đi ạ."
"Được."
---
Hôm nay Phó Lưu Âm xuất viện, Hứa Tình Thâm đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
"Âm Âm!"
"Chị dâu!"
"Sức khỏe khá tốt chứ?"
"Ừm." Phó Lưu Âm từ mép giường ngồi dậy. "Hiện tại một chút vấn đề cũng không có, có điều bị cảm mạo thật sự nghiêm trọng, lấy thêm thuốc, trở về từ từ sẽ uống ạ."
"Tốt!" Hứa Tình Thâm kéo cô đến trước người. "Thuốc tiêm vào người em, tác dụng thuốc đã hết từ lâu rồi, cũng sẽ không để lại di chứng gì. Đừng lo lắng!"
"Cám ơn chị dâu!"
Mục Kính Sâm làm xong thủ tục xuất viện thì đi vào, Hứa Tình Thâm đưa bọn họ ra phòng bệnh.
Trở lại nhà họ Mục, hôm nay ánh nắng rất tốt, Mục Kính Sâm mở cửa xe giúp Phó Lưu Âm.
Lúc hai người đi vào sân, Phó Lưu Âm vừa lúc nhìn thấy người giúp việc đẩy Lăng Thời Ngâm đi ra. Mục Kính Sâm ôm lấy bả vai cô, Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn anh.
"Tự tôi đi được."
Người đàn ông không nói chuyện, càng không buông tay ra, đôi mắt lại chăm chú vào người Lăng Thời Ngâm.
Oan gia ngõ hẹp, trong lòng Lăng Thời Ngâm trào ra sự không vui. Phó Lưu Âm không có nhà hai ngày nay, cô ta cảm thấy an nhàn cực kỳ, thậm chí cô ta đã nghĩ, nếu Phó Lưu Âm không về thì tốt bao nhiêu.
Chút tâm tư đó của cô ta đều lọt vào mắt Mục Kính Sâm. Anh ôm Phó Lưu Âm đi tới, tới trước mặt Lăng Thời Ngâm, người giúp việc dừng chân lại.
Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng cười, lên tiếng chào: "Kính Sâm! Âm Âm!"
Mục Kính Sâm để Phó Lưu Âm đứng sang bên, sau đó anh tiến lên đến cạnh người giúp việc, một câu cũng không nói, kéo người giúp việc ra chút.
"Sếp Mục?"
Mục Kính Sâm giơ một chân lên, đá mạnh vào xe lăn của Lăng Thời Ngâm. Xe lăn bay về phía trước, bay ra khỏi mặt đường, Lăng Thời Ngâm sợ tới mức thét chói tai liên tục: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Người giúp việc hoảng hốt, vội vàng chạy tới, mất rất nhiều sức mới giữ chặt được xe lăn lại.
Bà Mục và Mục Thành Quân nghe được tiếng kêu thì đi ra. Từ sau khi bị đánh, bóng ma tâm lý của Lăng Thời Ngâm vốn dĩ rất nặng, lần này càng bị Mục Kính Sâm dọa tới mức nói không nên lời.
"Sao lại thế này?"
Đối diện với câu hỏi của bà Mục, người giúp việc chỉ nhìn Mục Kính Sâm, cũng không dám nói bừa.
Bàn tay Lăng Thời Ngâm không ngừng vỗ ngực, thấy không ai nói giúp mình, Lăng Thời Ngâm vội mở miệng nói: "Mẹ, cũng không biết Kính Sâm bị làm sao, cậu ấy bỗng nhiên đá xe lăn của con."
Bà Mục nhìn về phía con trai mình.
"Kính Sâm, sao lại thế này?"
Mục Kính Sâm cười lạnh, anh quay lại bên cạnh Phó Lưu Âm, đưa tay ôm bả vai cô.
"Lăng Thời Ngâm, rất nhiều chuyện không cần điều tra tôi cũng có thể biết chắc chắn không thoát khỏi có quan hệ với chị. Nếu đã tàn phế thì hãy an phận ngồi đó đi, đừng ra ngoài gây họa cho người khác. Tôi nghĩ tôi nói những lời này, hẳn là là chị hiểu hết?"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm đầy ủy khuất, hôm nay cô ta vất vả lắm mới có thể xuống lầu một lần, cô ta cũng chưa đắc tội ai, những người này thật sự không thể hiểu được.
"Tôi gây họa cho ai? Cậu có chứng cứ nào?"
Mục Kính Sâm nghe vậy, giận sôi máu.
"Vậy chị nói xem, có một số việc trừ chị ra, còn ai có thể làm ra được?"
"Cậu không thể hiểu được!" Lăng Thời Ngâm giận không kìm lại được.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Bà Mục nghe tới mơ hồ. "Đều là người một nhà, các con làm gì vậy?"
Bàn tay Mục Kính Sâm vỗ nhẹ trên vai Phó Lưu Âm.
"Đi!"
Phó Lưu Âm từ đầu đến cuối không nói chuyện, ánh mắt khóa chặt Lăng Thời Ngâm không buông.
Quả thật, trừ Lăng Thời Ngâm ra, còn có ai nữa chứ?
Chuyện Phó Lưu Âm sẽ đi Lâm Viên, là thành viên trong nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm chắc chắn biết, huống hồ có thể kẻ có thể làm ra thủ đoạn xấu xa kiểu này, ngoại trừ Lăng Thời Ngâm, cô thật sự không thể nghĩ ra được người nào khác.
"Các người đừng có ngậm máu phun người." Lăng Thời Ngâm kích động mà đập xuống hai chân mình. "Như các người nói, tôi hiện tại nhúc nhích còn không được, tôi còn có thể làm gì các người?"
Khóe miệng Mục Kính Sâm cong lên nụ cười lạnh: "Chị muốn chứng cứ phải không? Vậy được, đến lúc đó chị đừng hỏi tôi không nhận người chị dâu như chị!"
Anh ôm lấy Phó Lưu Âm đi vào nhà. Bà Mục thở dài, đi đến trước mặt Lăng Thời Ngâm.
"Thời Ngâm, con không sao chứ?"
"Mẹ, mẹ hãy tin con, con thật sự không có..."
Vẻ mặt Mục Thành Quân không rõ mà nhìn chằm chằm về hướng Mục Kính Sâm bỏ đi.
Lão Nhị phát hỏa lớn như vậy nhất định có liên quan tới chuyện Phó Lưu Âm nằm viện. Hắn nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, Lăng Thời Ngâm cuống quít biện giải: "Thành Quân, anh hãy tin em, anh nhất định phải tin em."
Mục Thành Quân không nói hai lời, xoay người đi vào nhà.
Quay về phòng ngủ, Mục Thành Quân đóng cửa phòng lại. Hắn lấy di động ra, bấm gọi một dãy số.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng alo, Mục Thành Quân dựa bệ cửa sổ nói: "Thay tôi điều tra rõ một việc."
"Xin Mục tiên sinh phân phó."
"Bây giờ đi tới trường Phó Lưu Âm học, phải hỏi rõ mấy hôm trước cô ấy ra ngoài đã gặp phải chuyện gì."
"Dạ."
Mục Thành Quân nghĩ nghĩ, tiếp tục phân phó: "Không được hỏi một cách trắng trợn táo bạo, tốt nhất là tìm vài người dáng vẻ giống sinh viên trà trộn vào, tốt nhất là mua chuộc mấy đứa sinh viên đó, chuyện này không được để lộ ra, phải sạch sẽ gọn gàng."
"Mục tiên sinh yên tâm, tôi hiểu rõ rồi ạ."
Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, Mục Thành Quân như suy tư gì đó, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ngày thường Phó Lưu Âm và Lăng Thời Ngâm cũng không hợp, nhưng hôm nay Mục Kính Sâm lại tự mình xé rách mặt, có phải có nghĩa: nhất định có chuyện gì không tốt xảy ra với Phó Lưu Âm?
Hắn đoán không ra, chỉ có thể ở bên đây chờ đáp án.
Buổi tối, bà Mục tự đi tới phòng Phó Lưu Âm gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm chiều. Người một nhà ngồi trước bàn ăn, sắc mặt Lăng Thời Ngâm khó coi, ai cũng không nói lời nào, bầu không khí bữa cơm chiều này không ổn tới tột đỉnh.
Ăn xong, Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm lên lầu nghỉ ngơi. Lăng Thời Ngâm khó khăn lắm mới được xuống dưới, đương nhiên muốn làm ra vẻ thông minh một phen.
"Mẹ, con cùng mẹ xem TV."
"Được đó."
Mục Thành Quân lên lầu không bao lâu thì di động trong túi liền reo lên.
"Alo."
"Mục tiên sinh, tra được rồi ạ."
Mí mắt Mục Thành Quân khẽ nhảy.
"Cậu nói đi!"
"Nói là Phó Lưu Âm mất tích một đêm, lúc tìm được..."
Hô hấp của Mục Thành Quân căng thẳng.
"Lúc tìm được thế nào?"
"Nghe nói không mặc quần áo. Được tìm thấy trong một hòn non bộ, lúc ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, rất thảm hại."
Mục Thành Quân thu hồi bàn tay, trong mắt phẫn nộ gom lại.
"Thật sự?"
"Vô cùng chính xác ạ, cô ta là bị tên nhân viên của Lâm Viên tấn công, nghe nói là tên này thần kinh còn có vấn đề. Cô gái đó xem như bị làm nhục rồi ạ."
Mục Thành Quân nghe xong mấy chữ cuối cùng thì tức giận đến nỗi ném mạnh di động xuống. Di động nện rất mạnh xuống sàn nhà, phát ra tiếng loảng xoảng lớn.
Ngực Mục Thành Quân phập phồng kịch liệt, thiếu chút nữa đứng không vững, một vài hình ảnh kìm không được mà hiện lên trong đầu. Hắn thất thần ngồi xuống mép giường, hai tay cắm vào tóc.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Mục Thành Quân xanh mét, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi xuống lầu, Lăng Thời Ngâm đang thảo luận với bà Mục về tình tiết trong phim. Cô ta ngồi trên xe lăn cười, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Mục Thành Quân đi tới.
"Thành Quân?" Trong lòng Lăng Thời Ngâm rơi lộp bộp, nhìn ra được thần sắc của hắn không thích hợp.
"Còn không ngủ mà làm gì?" Mục Thành Quân đi tới trước người cô ta. "Lên lầu đi!"
"Còn sớm mà." Bà Mục nói, đuôi mắt nhìn về phía con trai, lại thấy thần sắc hắn khó coi, trong lòng bà ta dâng lên loại dự cảm không tốt.
"Thành Quân, để Thời Ngâm ngồi với mẹ một lúc đi."
"Mẹ, Thời Ngâm là người bệnh, cô ấy cần nghỉ ngơi cho tốt."
Mục Thành Quân khom lưng bế cô ta lên. Tiếp xúc với tầm mắt Mục Thành Quân tầm mắt, Lăng Thời Ngâm không khỏi sợ hãi lên tiếng.
"Thành Quân, buổi sáng em dậy muộn, vẫn chưa thấy buồn ngủ."
"Vậy cũng phải nghỉ ngơi." Mục Thành Quân ôm cô ta xoay người đi.
"Thành Quân!!!" Bà Mục đứng dậy, đuổi theo một bước.
Mục Thành Quân quay đầu lại mỉm cười với bà Mục.
"Mẹ, mẹ khẩn trương như vậy làm gì? Con chỉ mang Thời Ngâm lên lầu thôi."
"Thành Quân, Thời Ngâm là vợ con, con phải nhớ kỹ điểm này đó!"
"Con đương nhiên nhớ kỹ, con sẽ tốt với cô ấy." Mục Thành Quân nói, đi về phía cầu thang.
Đi tới lầu ba, người đàn ông mở cửa đi vào. Lăng Thời Ngâm trong lòng sợ hãi không thôi.
"Thành Quân, cũng không biết Kính Sâm sao lại như vậy. Có một số việc chỉ là hiểu lầm thôi, em ở nhà chẳng hỏi tới chuyện gì cả, điểm này, anh hẳn nhìn thấy hết mà."
Mục Thành Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái, cánh môi Lăng Thời Ngâm cánh môi phát run, trên mặt gượng nở nụ cười.
"Thành Quân, thả em xuống đi."
Tầm mắt người đàn ông tầm mắt rơi xuống trên mặt đất, nhìn thấy di động của mình.
Đôi tay hắn buông lỏng, lúc Lăng Thời Ngâm nhận ra được không thích hợp thì đã không kịp rồi. Tay cô ta muốn lôi kéo Mục Thành Quân, nhưng ngón tay cũng chỉ kịp bắt lấy đầu vai người đàn ông, cô ta bị hắn ném bịch xuống đất. Lăng Thời Ngâm bị ngã sau một lúc lâu nói không nên lời, cơn đau đớn chạy khắp cơ thể.
Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm.
"Đau không?"
Lăng Thời Ngâm ôm bả vai mình, trong mắt tất cả đều là hoảng hốt kinh hoàng.
"Thành Quân, vì sao anh làm vậy với em?"
"Tôi hỏi cô đau không?"
Lăng Thời Ngâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra ngoài, cô ta gật gật đầu.
Mục Thành Quân giơ một chân lên đá vào người cô ta, Lăng Thời Ngâm không nhịn được kêu lên đau đớn.
"Ít nhất anh phải nói cho em, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì?"
Người đàn ông cười lạnh, nhấc chân dài bước qua người cô ta. Hắn không quan tâm cô ta nữa, mặc cô ta nằm trên sàn nhà lạnh băng một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK