Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245: Một quả trứng, hạ gục một Tưởng Viễn Chu
Editor: Lữ


Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, thật sự vô vị, ngẩng đầu xem TV thì lại thấy mệt, chỉ có thể cầm di động lên xem.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, y tá ở bên cạnh đứng lên: "Ai vậy?"
Hứa Ngôn vội vàng nhét di động xuống dưới gối: "Có phải Tưởng tiên sinh không?"
"Không thể đâu" Y tá nhìn ra cửa: "Tưởng tiên sinh hẳn đã về nhà, sao lại đến phòng bệnh?"
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Ngôn thấy cô ta đứng ngây ra, trong lòng không vui ngồi dậy: "Đến xem một chút."
"Vâng." Y ta đi đến cửa, cửa vừa được mở ra, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đứng bên ngoài: "Thật sự là Tưởng tiên sinh!"
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa đi vào vội.
"Có được không?"
"Đương nhiên, đương nhiên rồi, mời Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đi vào, Hứa Ngôn cẩn thận chống nửa người trên: "Tưởng tiên sinh, sao ngài lại đến?"
"Tôi mang đến cho cô một phần cơm tẩm bổ."
"Thức ăn của Tinh Cảng rất tốt, Tưởng tiên sinh không cần phí công."
Tưởng Viễn Chu đưa đồ cho y tá: "Ăn rồi ư?"
Y tá vừa định mở miệng, Hứa Ngôn liền cướp lời: "Vốn là ăn gì cũng không có khẩu vị. . ."
"Vậy thì thật là hay, dậy ăn một chút."
Y tá đứng bên cạnh có phần không biết nên làm gì, Hứa Ngôn muốn nhổm dậy, nhưng động tác khó khăn, Tưởng Viễn Chu bước lên đỡ lấy cánh tay cô ta, y tá vội vàng đến trước giường bệnh, đẩy bàn ăn ra. Sau khi Hứa Ngôn ngồi hẳn dậy, y tá đệm một cái gối tựa phía sau cô ta: "Cô Hứa, chậm một chút."
Lưng Hứa Ngôn dựa sát vào gối, mi nhíu chặt, người đàn ông lấy mở gói trong hộp ra.
"Đây là canh tẩm bổ, cô nếm thử xem."
Hứa Ngôn liếc nhìn, khó tránh được nở nụ cười: "Đồ ăn ở bệnh viện ngon như vậy, Tưởng tiên sinh còn đi mua sao?"
"Tất nhiên, tôi mang cho cô là món bổ dưỡng, đặc biệt cho vết thương của cô."
Hứa Ngôn giơ tay cầm cái muỗng bên cạnh, trong mắt đầy sự xúc động, cô ta nhấp một hớp canh, không ngừng gật đầu: "Ngon lắm."
"Nếu đã ngon, vậy thì mau uống hết đi."
Hứa Ngôn nhìn về đồ ăn trong tay, Tưởng Viễn Chu dứt khoát kéo một cái ghê qua ngồi xuống: "Những thứ này cũng ăn đi."
"Em. . . em khẩu vị không được tốt."
"Ăn gì đó vào, cơ thể mới có thể có miễn dịch. Những thứ này cô đều ăn hết đi, ngày mai tôi lại cho người mang đến."
Thật ra Hứa Ngôn không đói chút nào, trước khi Tưởng Viễn Chu đến, cô ta vừa mới ăn xong, hơn nữa lại ăn không ít. Cô ta nắm chặt cái muỗng trong tay, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Tưởng Viễn Chu: "Thật không?"
"Đương nhiên, hoặc là cô thích ăn cái gì, nói cho tôi biết, ngày mai tôi cho người mang đến."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ thức ăn bên cạnh cô ta: "Cái đó ăn hết, một chút cũng không được bỏ lại."
Hứa Ngôn cảm thấy dạ dày cô ta bắt đầu co bóp, cái miệng nhỏ đáp lại: "Tưởng tiên sinh, ngài ăn chưa?"
"Chưa. Lát nữa trở về tôi ăn."
"Tưởng phu nhân đâu?"
Dường như sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi: "Cô ấy đang bận phẫu thuật."
Hứa Ngôn giật mình: "Tưởng phu nhân buổi chiều cũng phải làm phẫu thuật à?"
Người đàn ông không nói lời nào, Hứa Ngôn cụp mi mắt xuống: "Ngài đừng giận, chị ấy là bác sĩ cứ người là trách nhiệm của chị ấy?"
"Tinh Cảng nhiều bác sĩ như vậy, ai cũng có thể cứu mạng người khác, nhưng mà Lâm Lâm chỉ có một người mẹ, người Lâm Lâm cần nhất là cô ấy."
Đạo lý chắc chắn là như vậy, Tưởng Viễn Chu không thoải mái, cũng là lẽ thường. Hứa Ngôn muốn an ủi anh, người đàn ông nghiêng mắt xuống: "Cô mau ăn đi."
Cô ta gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, dường như tâm tình Tưởng Viễn Chu không được tốt, nhưng mà khi nói đến con gái, trên khuôn mặt anh vẫn hiện hữu sự vui vẻ: "Lâm Lâm rất thích nghe cô kể chuyện, sau khi rời khỏi phòng bệnh, con bé khá hơn nhiều, cũng không quấy khóc nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Hứa Ngôn cười nói: "Nếu thật sự bà Tưởng không có thời gian ở bên cạnh con bé, nếu như ngài không ngại phiền phức, có thể mang Lâm Lâm đến đây, em có thể vui đùa cùng con bé."
"Như vậy thật ngại quá, cô là bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
"Không quan trọng, Lâm Lâm đáng yêu như vậy, ai thấy cũng đều thích."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống đôi đũa trên tay Hứa Ngôn: "Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị ư?"
"Không phải. . ."
"Nếu đã không phải, ăn nhiều một chút."
Hứa Ngôn ăn từng đũa một, cổ họng cảm nhận đã bỏ vào không ít thức ăn, nhưng vẫn phải cố nén mà nuốt xuống.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, cầm chén canh đưa đến cạnh tay cô ta: "Uống hết đi."
Y tá đứng bên cạnh nhìn, thật sự là bội phục sức chứa của dạ dày Hứa Ngôn, Hứa Ngôn nắm chặt đôi đũa, uống xong nửa chén canh: "Tưởng tiên sinh, ngài mau về đi, ngài vẫn chưa ăn cơm."
"Tôi trở về thì có cơm nóng ăn ngay, cô thì không vậy, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ không ngon miệng của em."
Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh nhìn, Hứa Ngôn ăn không ít đồ ăn, anh thấy thời gian cũng không còn sớm lắm, không thể tiếp tục lãng phí ở đây, anh ngẩng đầu dặn dò y tá: "Chăm sóc cô Hứa thật tốt, có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết."
"Vâng."
"Tôi đi trước."
"Vâng."
Hứa Ngôn nhìn Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa phòng, cô ta liếc nhìn y tá vung tay lên: "Đi đóng cửa lại."
"Vâng."
Y tá bước nhanh qua, đóng kín cửa lại, quay người liền nghe thấy một trận nôn khan: "Ọe. . ."
Cô ta giật mình: "Cô Hứa, cô không sao chứ?"
Hứa Ngôn quăng đôi đũa trong tay, khó chịu ôm lấy bụng mình, y ta vội dìu cô ta xuống giường: "Nhanh chân một chút, cô đây là ăn cố, chẳng phải cơm tối vừa mới ăn sao? Tại sao không nói với Tưởng tiên sinh?"
Hứa Ngôn thấy những món ăn kia đã muốn nôn, cô ta lập tức nhìn ra chỗ khác: "Đây là tấm lòng của Tưởng tiên sinh, tôi không muốn để anh ấy mất công đi một chuyến."
"Vậy nhưng cô cũng không nên như thế, ăn cố sẽ hại đến cơ thể."
"Không sao." Hứa Ngôn cẩn thận động đậy chân: "Đi lại một chút là được thôi."
Khi Tưởng Viễn Chu ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng, bước chân khoan thai, tay đút túi, thời gian này thời tiết ấm áp dễ chịu, Lão Bạch lo nơm nớp đứng bên ngoài xe, vừa nhìn thấy bộ dạng ung dung của Tưởng Viễn Chu, sao lại cảm thấy giống như anh vừa trút nợ vậy nhỉ?
Lão Bạch len lén liếc nhìn vào trong xe, trông thấy Hứa Tình Thâm cũng không nhìn qua bên này, anh nhanh chóng tiến lên đón: "Tưởng tiên sinh."
"Sao lại không chờ trong xe?"
"Tôi sợ ngài lát nữa về đến nhà, ngài phải quỳ trên tấm chà quần áo mất."
Tưởng Viễn Chu dừng bước: "Tại sao?"
"Tưởng phu nhân rất không vui."
"Không vui?"
"Vâng." Lão Bạch nhích lại gần anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Một câu của chúng ta cô ấy cũng không phản ứng, thời gian chờ ngài, thì tự xem điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy."
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước: "Tại sao?"
"Ngài còn hỏi tại sao?"
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu mờ tịt: "Tôi thực sự không biết tại sao."
"Cũng không phải ngài không biết thái độ của Tưởng phu nhân đối với Hứa Ngôn thế nào, ngài còn tự mình đi đưa cơm, loại chuyện như thế giao cho tôi là được."
"Chỉ vì chuyện này?"
Người đàn ông này hết chỗ nói, Lão Bạch đã đổ mồ hôi lạnh thay Tưởng Viễn Chu: "Chuyện này, cũng đủ để Tưởng phu nhân xốc cả nóc nhà lên rồi."
Tưởng Viễn Chu bật cười, ý cười ngày càng sâu, anh sải bước nhanh đến cạnh xe, sau đó mở cửa ngồi vào.
Hứa Tình Thâm buông điện thoại xuống: "Trở lại rồi."
"Ừm."
Lão Bạch ngồi vào trong xe, ra hiệu cho tài xế khởi động.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi phía sau, Hứa Tình Thâm hỏi một câu: "Hứa Ngôn có khỏe không?"
"Hẳn là khá rồi, có thể ăn được nói tốt."
Lão Bạch dỏng tai lên nghe, dọc đường đi, hai người không trao đổi gì thêm. Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu mỗi người ôm một đứa nhỏ, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy Lão Bạch xuống xe: "Cậu cũng về đi thôi."
"Vâng."
Vào nhà, hai người một trước một sau lên lầu, Hứa Tình Thâm vào phòng tắm bật nước tắm.
Tưởng Viễn Chu cởi sạch Duệ Duệ, sau đó ôm vào, bên trong đặt hai cái chậu, một cái hồng nhạt, một cái xanh nhạt.
Hứa Tình Thâm nhận lấy Duệ Duệ, để thằng bé ngồi vào trong chậu.
"Anh trông ở đây, em đi ẵm Lâm Lâm đến." Hứa Tình Thâm đứng dậy nói.
"Không cần, để anh đi." Tưởng Viễn Chu nói xong chớp mắt rời khỏi.
Hứa Tình Thâm ngồi khom xuống: "Nhưng mà Lâm Lâm là con gái, biết xấu hổ."
Khi Tưởng Viễn Chu bước vào, quần áo trên người Lâm Lâm cũng đã cởi được kha khá, chỉ còn lại quần chip nhỏ, nửa người trên được Tưởng Viễn Chu bọc trong khăn bông, vừa vặn che trước ngực, phía sau còn buộc một cái nơ bướm.
Hứa Tình Thâm cười không ngừng: "Tạo hình gì thế kia?"
"Con gái của anh đương nhiên phải được bảo vệ cẩn thận từ nhỏ, không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy."
Lâm Lâm đã khá hơn nhiều, ngồi bên trong bắt đầu chơi đùa, sau khi tắm táp qua, chị Nguyệt đi vào, giúp mặc quần áo cho hai đứa nhỏ.
Tưởng Viễn Chu cùng với hai bé chơi rất lâu, khi quay lại phòng ngủ, bên trong không hề bật đèn.
Người đàn ông mò mẫm đi vào, vừa xốc chăn mỏng nằm lên giường, một cơ thể đã nhào đến.
Hứa Tình Thâm ôm lấy thắt lưng anh, người đàn ông ngồi trên giường, một tay tìm đỉnh đầu của cô: "Xảy ra chuyện gì vậy."
"Hơi sợ một chút."
"Sợ còn tắt đèn?"
Tưởng Viễn Chu nằm thẳng người xuống, ôm Hứa Tình Thâm vào trong lòng: "Hai cục cưng đều ngủ rồi, ngủ rất ngon, đừng sợ."
Hứa Tình Thâm tựa đầu vào ngực người đàn ông, ngón tay anh chạy loạn xạ trên lưng cô, Hứa Tình Thâm liếc mắt qua: "Đừng động, nhột."
Toàn bộ bàn tay người đàn ông dán chặt lên lưng cô, anh chống khuỷu tay, cơ thể rướn lên, khuôn mặt tiến lại gần Hứa Tình Thâm: "Có muốn sinh thêm một đứa nữa không?"
"Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
"Anh muốn cùng em sinh thật nhiều thật nhiều con, nhưng mà anh biết rõ cơ thể em chịu không nổi, cho nên. . . chúng ta sau này sinh thêm một đứa là được rồi."
Hứa Tình Thâm đẩy khuôn mặt của anh ra: "Con trai con gái đều thích sao?"
"Đương nhiên." Tưởng Viễn Chu tiện thể ngăn cô lại, khuỷu tay anh chống hai bên hông cô: "Anh muốn thời gian em mang thai, có thể ở bên cạnh em, nhìn bụng em từng chút một lớn lên, ở cùng em mỗi lần đi khám thai, anh còn muốn nhìn thấy em mỗi ngày một béo lên. . ."
"Đúng đấy." Hứa Tình Thâm khẽ nói: "Mang thai sau đó da thịt chảy xệ, không muốn, em không muốn béo."
"Yên tâm, cho dù em có béo như quả banh, anh cũng yêu."
Hứa Tình Thâm không chịu lép vế: "Đàn ông đều thích nói như vậy, thật sự phải đợi đến khi phụ nữ béo như một quả banh, vừa vặn bị các người một sút đá bay mất."
Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô hôn lên: "Sẽ không đâu, mỗi ngày anh đều ôm quả banh này trong lòng."
"Em mới không thèm béo. . ."
"Béo hay không sau này mới biết, trước tiên có thai rồi hãy nói."
Tưởng Viễn Chu nói xong, kéo cao chăn lên, hai người ở bên trong quấn quít, triền miên. . .
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm vội vàng đến bệnh viện, vẫn chưa đến giờ xem bệnh, cô thay áo blouse đi ra khỏi phòng làm việc.
Đến trước phòng bệnh của Hứa Ngôn, Hứa Tình Thâm gõ cửa khẽ, bên trong có tiếng nói chuyện vọng ra.
Hứa Tình Thâm không đợi đối phương mời vào, liền trực tiếp vặn núm cửa đi vào trong, Hứa Ngôn cúi đầu, y ta nhìn thấy Hứa Tình Thâm, vội chào: "Tưởng phu nhân."
Hứa Tình Thâm mặt không đổi sắc đến trước giường bệnh, nhìn thấy trên tủ đầu giường bày một bó hoa tươi, mùi không gay, chỉ thoang thoảng nhè nhẹ: "Hoa rất đẹp."
"Vâng, Tưởng tiên sinh có lòng, sáng sớm đã cho người mang đến."
Rõ ràng đầu mày Hứa Tình Thâm nhíu lại, hai tay cô đút túi, nói về phía y tá: "Cô ra ngoài trước đi."
"Chuyện này. . ."
"Đi ra ngoài đi, không có chuyện gì đâu."
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân xa dần, tận đến khi tiếng đóng cửa lọt vào lỗ tai. Ánh mắt cô đảo một vòng quanh phòng bệnh, nhìn thấy trên tủ đầu giường vẫn còn đặt một chiếc hộp giữ nhiệt tinh xảo.
"Thứ kia cũng là anh ấy đưa nhỉ?"
Hứa Ngôn men theo ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhìn sang,, cô ta cười khẽ: "Nửa tiếng trước, có người gõ cửa vào, nói là Tưởng tiên sinh dặn dò, bữa sáng rất thịnh soạn, cũng rất có lòng, cảm ơn Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm khó coi đến cực điểm.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười nhạt: "Hứa Ngôn, xem ra lời lần trước tôi nói với cô, đều vô ích."
Hứa Ngôn nghe vậy, trong mắt lộ ra sự oan ức, cô ta muốn nhổm dậy, tiếc rằng lưng bị thương, không dậy nổi, cô ta đành nằm xuống lại giường bệnh: "Tưởng phu nhân, tôi cứu Lâm Lâm, chưa từng có mục đích nào khác."
"Cô cứu con gái tôi, tôi cám ơn cô, nhưng tôi có cách báo đáp của tôi, tôi có thể cho cô một khoản tiền."
Hứa Ngôn có đôi chút khó tin chăm chú nhìn về phía cô, bộ dạng này của cô, quả thật không phải giả vờ: "Tưởng phu nhân, tâm tư này của chị đều viết cả lên mặt, tôi thật sự hoài nghi, ban đầu chị tiếp cận Tưởng tiên sinh, là vì tiền phải không?"
"Lời này mà cô cũng có thể nói ra được?"
Hứa Ngôn hiên ngang: "Về chuyện tôi cứu Lâm Lâm, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chưa từng muốn một câu cám ơn của chị, nhưng chị cũng không cần phải đến sỉ nhục em như vậy."
Hưa Tình Thâm tỉ mỉ quan sát xung quanh, đi một vòng quanh giường bệnh của Hứa Ngôn: "Phòng bệnh VIP nhất Tinh Cảng, người khác nếu không có quan hệ, hẹn trước một hai tháng cũng đừng mong có được, Hứa Ngôn, cô có thể có được đãi ngộ như vậy, ít nhiều là do ai?"
"Đó là Tưởng tiên sinh cảm ơn em, em cũng đã từng từ chối."
"Từ chối? Trong lòng cô thật sự muốn từ chối sao?"
Hứa Ngôn gần như bị dồn đến chân tường, bộ dạng này của Hứa Tình Thâm, ngay cả bản lĩnh bên ngoài cũng giảm sút, cô nhìn người phụ nữ trên giường bệnh: "Cô cứu Lâm Lâm, tôi biết ơn cô, nhưng tôi nghi ngờ, trên đời này có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy ư? Hơn nữa vết thương trên người cô, cũng không đến nỗi đụng đến gân cốt đúng không? Tôi hi vọng cô nhanh chóng xuất viện, không nên ở lại nơi này, ở đây đều là để dưỡng bệnh, thức ăn của bệnh viện không phải là món ngon hợp khẩu vị đâu."
"Tưởng phu nhân, chị thật giống như không nói lý lẽ chút nào, tôi có thể xuất viện hay không, chỉ do bác sĩ quyết định thôi."
"Tôi chính là bác sĩ." Hứa Tình Thâm bước lên một bước: "Vết thương trên lưng cô, tôi có thể xem giúp cô."
Hứa Tình Thâm nói xong, xốc mền cô ta lên, bộ đồ bệnh nhân từng lớp rớt lên vai Hứa Ngôn, hai nút áo gần cổ bị cởi ra, cô ta thò tay giữ lại, bả vai Hứa Ngôn lộ ra, một vết thương màu đỏ hiện ra trước mắt Hứa Tình Thâm. Vết thương sưng tấy, giống như một con rết bị phóng đại lên.
"Chị làm gì đấy? Tưởng phu nhân, đừng như vậy, đừng như vậy."
Khi Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đi vào, liền nhìn thấy cảnh này, Hứa Ngôn đang giãy dụa trên giường, người đàn ông nhíu mày bước lên: "Buông ra."
Hứa Tình Thâm nghe thấy một loạt âm thanh, ngẩng đầu nhìn lại, tay buông lỏng một cái, khuôn mặt của Hứa Ngôn quay sang phía cửa, mí mắt đỏ bừng, lời trong miệng vẫn chưa kịp bật ra, nước mắt liền rơi xuống.
Trống ngực Lão Bạch đập loạn, họ đến gần, Hứa Ngôn muốn đưa tay kéo chăn, nhưng vết thương bị động đến cánh tay không nhúc nhích được, hai bờ vai như ẩn như hiện lộ ra, Tưởng Viễn Chu giúp cô ta kéo cao chăn lại.
Hứa Tình Thâm và anh cách một cái giường bệnh, cứ đứng như vậy.
Lão Bạch ở bên cạnh, trong lòng vô cùng lo lắng, giọng nói của Tưởng Viễn Chu lạnh như băng: "Sao lại có chuyện này."
"Không có chuyện gì, em xem vết thương của cô Hứa một chút."
"Em cũng không phải bác sĩ điều trị chính của cô ấy, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Hứa Tình Thâm nghe được lời chất vấn như vậy của người đàn ông, nét mặt lạnh đi thấy rõ: "Cô Hứa cứu Lâm Lâm, đương nhiên em phải tới thăm cô ấy."
"Em là tới thăm bình thường hay sao?"
Hứa Ngôn nằm ở đó, định ngồi dậy, giọng nói hơi nghẹn lại: "Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy, Tưởng phu nhân cũng không phải cố ý, chị ấy cũng có lòng thật mà."
"Hứa Tình Thâm, trước đây có một số chuyện hoang đường, em cũng làm như vậy, nhưng lần này xin em để lại chút thể diện, cô Hứa vừa mới cứu Lâm Lâm, em đừng làm loạn như vậy."
"Tưởng Viễn Chu, anh có ý gì?" Vẻ mặt Hứa Tình Thâm khó tin, dường như không hề nghĩ đến Tưởng Viễn Chu sẽ nói với bản thân cô như vậy: "Em làm loạn? Em làm loạn chuyện gì? Cô ấy cứu Lâm Lâm, em cảm ơn cô ấy, em cũng nói, em có thể cho cô ấy một khoản tiền."
"Đủ rồi!" Tưởng Viễn Chu hung hăng cắt ngang lời cô.
Lão Bạch đứng nghe bên cạnh, giọng nói này của Tưởng Viễn Chu, khiến trong lòng hoảng sợ.
"Em có hỏi qua người ta chưa, cô ấy cần tiền của chúng ta sao?"
"Sao lại không cần?" Hứa Tình Thâm liếc nhìn qua người phụ nữ trên giường: "Một người ngay cả tiền thuốc men thiếu chút nữa cũng không trả nổi, lại không thiếu tiền ư?"
"Hứa Tình Thâm, đủ rồi, có mấy lời em thật sự không nên nói." Tưởng Viễn Chu không nhìn cô nữa, nét mặt lạnh lùng.
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ về phía Hứa Ngôn: "Bây giờ anh vô cùng đau lòng, lẽ nào vì cô ta ư?"
"Anh chỉ biết, lúc trước khi Lâm Lâm ôm anh khóc, em không có mặt, không phải em tự xưng cao thượng hay sao? Yêu nghề hay sao? Bây giờ còn đến đây làm gì?"
"Khi đó em có cuộc phẫu thuật. . ."
Tưởng Viễn Chu nghe nói như vậy, sắc mặt càng lúc càng xám ngoét: "Phẫu thuật? Nhưng có phải em đã quên, con gái em ngay trước cuộc phẫu thuật, thiếu chút nữa con bé bị người ta bắt đi không!"
Rõ ràng hai người đang nổi lên tranh cãi, Lão Bạch muốn khuyên ngăn, nhưng một câu cũng không chen vào được.
Hứa Tình Thâm thốt không nên lời, chỉ không ngừng gật đầu, cô bước nhanh ra ngoài, Lão Bạch đuổi theo trước: "Tưởng phu nhân. . ."
"Đứng lại!" Tưởng Viễn Chu cáu kỉnh gắt lên: "Để cô ấy đi!"
Lão Bạch trơ ra tại chỗ, Tưởng Viễn Chu giấu đi lửa giận, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Hứa Ngôn nhìn thấy anh khẽ khép mắt lại: "Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy."
"Cô ấy không làm gì cô chứ?"
"Không có." Hứa Ngôn không ngừng lắc đầu. "Tưởng phu nhân chỉ là muốn xem vết thương của em, chị ấy cũng là quan tâm đến em."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đỡ trán, ánh nắng ngoài cửa sổ lướt trên gò má tinh tế của người đàn ông, Hứa Ngôn có chút xuất thần, đột nhiên Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, ánh mắt chạm phải Hứa Ngôn.
Mặt cô ta ửng đỏ, Tưởng Viễn Chu không còn giận dữ như khi nãy: "Cô ấy có nói cái gì khác với cô nữa không?"
"Không có."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu dường như thoải mái đi đôi chút, Hứa Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông: "Tưởng tiên sinh, có thể do cảm giác an toàn của Tưởng phu nhân vẫn chưa đủ."
"Ý gì?"
"Em cảm thấy chịrất đề phòng em, có thể không chỉ là đề phòng em, chắc là ở bên cạnh ngài, vô tình hay cố ý xuất hiện một người phụ nữ, chị ấy đều đề phòng."
Tưởng Viễn Chu vắt chéo chân, đôi chân thon dài vây quanh bởi một lớp vải xám tro rất tôn dáng: "Cho nên, cô ấy còn nói gì đó với cô nữa?"
Bàn tay Hứa Ngôn kéo chăn qua, cơ thể trốn hoàn toàn bên trong: "Tưởng tiên sinh, ngài hỏi giúp em một chút, khi nào em mới được xuất viện?"
"Tại sao vậy?"
"Em muốn được xuất viện sớm."
Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dạng cảu Hứa Ngôn, hỏi khó hiểu: "Cô bị thương như vậy, không nên nghĩ đến việc xuất viện sớm."
"Nhưng mà. . ."
Tưởng Viễn Chu lập tức đoán ra được chuyện gì: "Hứa Tình Thâm bắt cô đi?"
"Em không muốn nhìn thấy hai người vì em mà tranh cãi, em chưa từng muốn chuyện trở thành thế này, thật ra em thật sự không sao, vết thương trên lưng chỉ sưng lên mà thôi, tự nó sẽ tan đi."
Tưởng Viễn Chu thở dài: "Tôi cũng không biết, tại sao cô ấy lại thành ra như vậy."
"Nói cách khác, Tưởng phu nhân cũng vì yêu ngài, nếu không, chị ấy sẽ không như vậy."
Tưởng Viễn Chu lại thở dài: "Nhưng cô ấy không biết rằng, cô ấy như vậy sẽ làm tôi cảm thấy ngày càng mệt mỏi."
Hứa Ngôn không nói thêm một lời nào nữa, quả thật, bộ dạng này của Hứa Tình Thâm, người đàn ông nào có thể chịu được cơ chứ? Huống hồ Tưởng Viễn Chu là người như vậy, cao cao tại thượng, đối với phụ nữ, chắc chắn sẽ không có yêu cầu gì quá cao. Sau một hồi lâu, Tưởng Viễn Chu đứng dậy: "Cô nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi đến nữa."
"Vâng."
"Có cần thứ gì không? Cứ nói cho tôi biết."
"Em. . . em muốn mấy quyển sách, em ở đây thật sự rất buồn chán."
Tưởng Viễn Chu gật đầu: "Có thể."
"Có giấy bút không? Em ghi tên sách cho."
"Không cần phiền phức như vậy." Tưởng Viễn Chu rút di động ra: "Đọc số của cô cho tôi, tôi gọi một cuộc, cô lưu lại số của tôi, trực tiếp nhắn tin cho tôi là được rồi."
Khóe mắt Hứa Ngôn cong lên: "Vâng."
Cô ta không chút do dự cho số điện thoại của mình, sau khi hai người trao đổi xong, Tưởng Viễn Chu bỏ di động vào túi: "Mau nghỉ ngơi đi."
"Làm phiền ngài rồi, Tưởng tiên sinh."
"Đừng khách sáo." Tưởng Viễn Chu mỉm cười với cô ta, nụ cười ấm áp vô tình hút mắt người nào đó, lần này, triệt để hút cạn hồn Hứa Ngôn.
Lão Bạch thấp thỏm đi sau Tưởng Viễn Chu, ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh."
"Sao vậy?"
Lão Bạch dè dặt nhắc nhở một câu: "Lời vừa rồi của ngài thật sự quá nặng, tôi sợ Tưởng phu nhân chịu không nổi."
Tưởng Viễn Chu dừng bước, anh liếc mắt một cái: "Phải vậy không?"
"Trong lòng Tưởng phu nhân không thoải mái cũng là bình thường, nhưng mà ngài. . ."
Tưởng Viễn Chu khẽ phất tay: "Để tùy đi."
Lão Bạch có chút khó tin, trước đây, chỉ cần liên quan đến chuyện của Hứa Tình Thâm, trước đến giờ Tưởng Viễn Chu đều không bao giờ nói ra những chữ này.
Buổi trưa, Hứa Tình Thâm đến phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đứng bên ngoài, khi nhìn thấy cô thì lo lắng: "Tưởng phu nhân."
"Anh ấy có bên trong không?"
"Có."
Hứa Tình Thâm định đi vào, Lão Bạch nhanh hơn cô một bước, chắn trước người cô: "Tưởng phu nhân, vẫn là cô đừng nên đi vào."
"Xảy ra chuyện gì? Bên trong có người ư?"
"Không phải." Vẻ mặt Lão Bạch lo âu: "Hai người nên bình tĩnh một chút, tốt nhất hôm nay đừng gặp mặt."
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt trên nắm cửa: "Không sao, chúng tôi không cần bình tĩnh."
Cô mở cửa ra sau đó bước vào, Tưởng Viễn Chu ngồi trên sô pha, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi vào, mặt anh không đổi sắc lên tiếng: "Sao lại đến?"
"Nghỉ giữa ca."
Lão Bạch đi phía sau, Hứa Tình Thâm đến trước khay trà: "Hôm nay có gì món gì ngon không?"
"Đều là món em thích."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nghiêng mắt: "Lão Bạch, cậu cũng đến đây đi."
Lão Bạch ngoan ngoãn tiến lên, khom lưng lấy toàn bộ thức ăn ra, chất đầy một bàn trà. Hứa Tình Thâm đang bưng chén, Lão Bạch tỉ mỉ quan sát hai người.
"Hôm nay có một bệnh nhân, rất hài."
"Sao vậy?" Tưởng Viễn Chu khẽ cười hỏi.
"Tặng em hai quả trứng gà luộc, em nói không cần, nhưng mà bà cụ kia vô cùng nhiệt tình. . ."
Lão Bạch đã nhìn ra, Hứa Tình Thâm rõ ràng cũng biết, thái độ khi ở trong phòng bệnh rất không tốt, cho nên bây giờ đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ cùng Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông nhìn cô: "Em nhận rồi sao?"
"Nhận chứ, vẫn còn nóng hôi hổi đây này." Hứa Tình Thâm cho tay vào túi áo, móc ra hai quả trứng, cô đưa một quả về phía Lão Bạch.
"Lão Bạch, nếm thử một chút."
Lão Bạch vội vàng xua tay: "Tôi không cần, cô đưa cho Tưởng tiên sinh đi."
Tranh thủ nịnh nọt Tưởng Viễn Chu mới là chuyện đúng đắn.
Hứa Tình Thâm nhét một quả trứng gà vào tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đặt nó lên bàn: "Lát nữa ăn."
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén của Hứa Tình Thâm: "Ăn nhiều một chút."
"Vâng."
Người đàn ông lại bỏ thêm một miếng sườn chua ngọt vào trong chén của Hứa Tình Thâm, Lão Bạch nhìn thấy cả, hình như anh vừa học thêm được một chiêu.
Xem xem khả năng của Hứa Tình Thâm kìa, một quả trứng liền hạ gục được cả một Tưởng Viễn Chu cơ đấy.

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.



Chương 246: Từ đâu tới đây, thì cút trở về nơi đó
Editor: Yuè Yīng


Nhìn qua hai người, rõ ràng là vẫn anh anh tôi tôi, hình như người xảy ra chuyện buổi sáng là Lão Bạch chứ không phải họ.
Anh ăn từng miếng, Tưởng Viễn Chu không ngừng gắp rau cho Hứa Tình Thâm, cô ăn vài miếng, cũng gắp thức ăn vào trong bát Tưởng Viễn Chu.
"Lão Bạch."
Nghe thấy Tưởng Viễn Chu gọi, Lão Bạch vội vàng đáp lại: "Vâng, Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động của mình lên trên bàn.
"Mấy cuốn sách này, xế chiều cậu tới hiệu sách tìm xem."
Đây không phải là chuyện Tưởng Viễn Chu đã nói với Hứa Ngôn hay sao?
Lão Bạch len lén liếc Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu cũng ngang nhiên công khai sao? Hơn nữa Hứa Tình Thâm vốn không biết chuyện này, Lão Bạch vội vàng tỏ ra trấn tĩnh.
"Vâng, Tưởng tiên sinh."
"Cậu cứ xem tên sách trước, xem qua có thể mua được hay không."
Lão Bạch không muốn Tưởng Viễn Chu làm chuyện ngu ngốc, sao lúc nào cũng tự mình nhảy vào hố thế nhỉ? Anh muốn nói lái sang chuyện khác.
"Tưởng tiên sinh, trong hiệu sách thì loại sách gì cũng có."
"Cũng không nhất định là vậy." Hứa Tình Thâm nói. "Có một số loại sách cần đặt trước."
Lão Bạch đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy, nói: "Lời của tôi, cậu nghe không vào sao?"
Lão Bạch thấy có chút oan ức, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận lấy điện thoại di động, mở ra nhìn, ánh mắt lướt qua những tên sách rất nhanh.
"Tưởng tiên sinh yên tâm, buổi chiều tôi đi mua ngay."
"Những loại sách gì vậy?" Hứa Tình Thâm lơ đãng hỏi.
Lão Bạch cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chỉ là những loại sách bình thường thôi, Tưởng tiên sinh thích đọc, cho nên đi mua."
Cảm tạ trời đất, Hứa Tình Thâm không tiếp tục hỏi nữa.
---
Buổi tối.
Người chăm sóc ngồi ở bên trong phòng bệnh, Hứa Ngôn đang cầm điện thoại di động trong tay, trên màn hình, là số điện thoại của Tưởng Viễn Chu.
"Cô Hứa, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi mua cơm cho cô nhé?"
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên: "Chờ một chút đi, tôi cũng không đói bụng."
Tối hôm qua Tưởng Viễn Chu mang cơm tối tới cho cô ta, như vậy, hôm nay thì sao? Có thể được như ngày hôm qua hay không? Cô ta muốn gửi tin nhắn cho Tưởng Viễn Chu, nhưng lại sợ gây ấn tượng không tốt, nên cô ta soạn mấy tin nhắn liền, cuối cùng lại xóa.
Cũng không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Ngôn vội vàng nói với người chăm sóc: "Mau đi mở cửa."
"Vâng."
Quả nhiên là Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đi vào, Hứa Ngôn cố hết sức bò dậy, thấy Tưởng Viễn Chu mang theo một túi trong tay.
Lão Bạch đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, Tưởng Viễn Chu đưa chiếc túi về phía Hứa Ngôn.
"Đây là sách cô muốn."
"Mua cả sao?"
"Đúng vậy, tôi tới vài hiệu sách, cuối cùng cũng mua được toàn bộ cho cô."
Lão Bạch đứng ở bên cạnh không nói chen vào, sách này rõ ràng là anh ấy đi mua, hơn nữa phải chạy đến mấy hiệu sách bên cạnh bệnh viện, mới mua được đầy đủ hết.
Hứa Ngôn mở túi ra, nét mặt mừng rỡ: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh, làm phiền ngài quá."
"Không phiền." Tưởng Viễn Chu cười khẽ.
Lão Bạch nhìn vậy, trong lòng anh ấy bồi thêm một câu, phụ nữ thật dễ lừa gạt.
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Hứa Ngôn đang xoay người.
"Sách có thể từ từ xem, còn chưa ăn cơm tối sao?"
"Dạ."
"Tôi chuẩn bị cho cô rồi, mau ăn đi."
Hứa Ngôn thu sách lại, ánh mắt hàm chứa sự e thẹn nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, hình như có cảm động, những tâm tư đó đều hiện rõ lên trong ánh mắt.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy hộp, tự mình mở ra sau đó đặt vào trong tay Hứa Ngôn.
Lão Bạch xem giờ, tối nay anh và Tô Đề Lạp hẹn nhau đi ăn, nhìn như vậy, anh lại đến muộn rồi.
"Tưởng tiên sinh, ngày mai ngài không cần đưa cơm cho tôi đâu, cơm ở nhà ăn của bệnh viện mang tới cũng rất ngon."
"Cô đừng khách sáo..." Tưởng Viễn Chu cho một tay vào trong túi quần.
"Loại sách cô mua này, có liên quan tới công việc của cô sao?"
"Đúng vậy..." Hứa Ngôn vừa ăn cơm vừa nói. "Tôi vẫn cho rằng phụ nữ cần tự lập, tự mình cố gắng. Tôi vẫn nhớ, tôi còn anh hai vạn nữa."
Tưởng Viễn Chu lắc đầu.
"Đã nói là cô không cần phải trả rồi."
"Cái này không thể được, đây là chuyện nhất định tôi phải làm, không thì trong lòng tôi sẽ bất an."
"Được rồi." Tưởng Viễn Chu không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
"Cô từ từ ăn, tôi đi trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."
Lão Bạch vừa nghe lời này, nhấc chân lên muốn đi, bất ngờ câu nói của Hứa Ngôn lọt vào tai.
"Thật sao?"
Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào cô ta.
"Thật sự."
"Vâng."
Lão Bạch quay đầu lại liếc nhìn dáng vẻ Hứa Ngôn, cô ta nở nụ cười dịu dàng, rõ ràng cho rằng câu nói của Tưởng Viễn Chu là thật. Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, ngày hôm nay Hứa Tình Thâm được Hứa Minh Xuyên hẹn ra ngoài, cho nên không đi cùng bọn họ.
Đi tới bãi đỗ xe, Lão Bạch đi tới trước xe, mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu khom lưng ngồi xuống, Lão Bạch lại không đóng cửa xe ngay.
"Tưởng tiên sinh."
"Cậu có hẹn phải không? Đi đi thôi."
Trái tim Lão Bạch đã sớm bay ra ngoài, nhưng bước chân anh ấy vẫn lưu lại ở bên ngoài, vẫn không nhúc nhích.
Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại di động ra xem, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thấy anh ấy vẫn còn đứng ở đó.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tưởng tiên sinh, có mấy lời không biết tôi có nên nói hay không."
"Cậu vẫn còn thời gian để nói những lời sáo rỗng với tôi sao?"
Lão Bạch ấp a ấp úng một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói: "Khó khăn lắm ngài và Tưởng phu nhân mới cùng nhau đi tới bước này, tôi nghĩ hẳn là ngài sẽ quý trọng."
Ái chà, đây là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu nghe người khác nói như vậy, anh đã quen với chuyện người ta nói những lời gây chia rẽ và phá hoại.
"Tôi không quý trọng chỗ nào chứ?"
"Tôi có thể nhìn ra được, ngài đang liếc mắt đưa tình với cô Hứa kia, có một số việc không thể tiếp tục lún sâu xuống, nếu không, nó sẽ phát triển càng lúc càng nhanh, tôi sợ ngài không khống chế được."
Tưởng Viễn Chu nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
"Ngay cả chúng tôi liếc mắt đưa tình, cậu cũng nhận ra."
"Tưởng tiên sinh, ngài là... dù sao đi chăng nữa, ngài cũng phải để ý tới bọn trẻ."
"Lão Bạch, làm khó cho cậu rồi." Tưởng Viễn Chu nín cười nói.
Gương mặt Lão Bạch nghiêm túc.
"Tưởng tiên sinh, tôi thật sự lo lắng, tôi sợ chuyện này cứ tiếp tục phát triển, người khó xử chính là ngài."
"Tô Đề Lạp hẳn là đã tan việc? Cậu cẩn thận không cô ấy làm khó cậu."
Lão Bạch vịn một tay vào cửa xe, nhìn xuống Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, nếu thực sự ngài có chút lạc đường, ngài nên ngẫm lại hai năm đã trôi qua ra sao. Tưởng phu nhân không có ở bên cạnh ngài, ngài đã sống qua quãng thời gian đó như thế nào? Có một số việc không nên để tới khi mất đi mới biết quý trọng."
Lão Bạch nói một thôi một hồi, thực sự giống như đang giảng đạo cho Tưởng Viễn Chu vậy, anh đối diện với ánh mắt của Lão Bạch.
"Được rồi, nhất định tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
"Tưởng tiên sinh, trong mắt tôi, cô Hứa kia không có một chút gì có thể so được với Tưởng phu nhân. Cảm giác mới mẻ cũng chẳng tốt, kỳ thực tôi theo ngài lâu như vậy, tôi vẫn tin tưởng vào sự tự chủ của ngài..."
"Ừm, tôi cũng tin tưởng." Tưởng Viễn Chu bắt chéo chân dài, dáng ngồi ung dung.
"Lão Bạch, lời nói thành thật của cậu, tôi nghe đều hiểu."
"Ngài có thể hiểu là tốt rồi."
Tưởng Viễn Chu chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
"Đóng cửa lại cho tôi, tôi cũng không muốn lời nói của chúng ta truyền tới tai người khác."
Lão Bạch gật đầu, đóng cửa lại.
Tài xế phát động động cơ, chiếc xe chậm rãi đi ra ngoài, cuộc đối thoại lúc nãy của hai người lọt vào tai anh ta không hề bỏ sót một chữ nào, nhưng anh ta chỉ làm một tài xế, có mấy lời là nghe xong cũng không thể nói ra.
Anh ta nhìn gương chiếu hậu, có chút ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: "Tưởng tiên sinh, ngài đang cười cái gì vậy?"
"Không có gì." Tưởng Viễn Chu vẫn cảm thấy buồn cười, bàn tay anh nắm chặt lại, đưa tới trước mặt, sau đó khẽ ho nhẹ.
"Tôi đang nghĩ Lão Bạch không đi làm giảng viên thì thật lãng phí."
Lão Bạch lái xe của mình đi ra ngoài, vẫn còn lo lắng không thôi, thực sự là anh rất lo cho Tưởng Viễn Chu.
Xe chạy ra khỏi Tinh Cảng không xa, Tô Đề Lạp đã gọi điện thoại tới rồi. Lão Bạch không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy: "Alo, Đề Lạp."
"Anh đến đâu rồi?"
"Tới ngay lập tức đây, vừa nãy Tưởng tiên sinh có một số việc, nên thời gian kéo dài một lúc."
Tô Đề Lạp đã tan việc, lúc này đang ngồi nhàm chán ở bên trong phòng làm việc, tối hôm qua hẹn Lão Bạch tới đón cho nên cô không lái xe của mình.
"Nếu không thì chúng ta gặp nhau ở nơi hẹn đi? Em sắp chết đói rồi..."
"Không, anh tới ngay lập tức, em gọi xe anh không yên tâm."
Tô Đề Lạp mở ngăn kéo ra, lấy túi khoai tây chiên từ bên trong ra.
"Vậy được, em chờ anh."
Lão Bạch rất sợ bạn gái không vui, đi qua quán ăn cách đó không xa, anh vội dừng xe lại.
Lão Bạch bước nhanh vào trong quán, muốn mua cho Tô Đề Lạp một ít đồ ăn vặt để lấp tạm cái dạ dày, thế nhưng tất cả sa lad và sandwich đều đã bán sạch, Lão Bạch đi tới trước quầy, thấy bên trong có trứng luộc trong nước trà.
Anh nghĩ tới buổi trưa hôm nay, Hứa Tình Thâm mang trứng cho Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu rất vui vẻ.
Lão Bạch đưa một ngón tay ra chỉ: "Tôi muốn hai quả trứng luộc trong nước trà."
Trứng luộc vẫn nóng hổi, Lão Bạch trả tiền xong rồi đi ngay.
Đi tới trước cửa công ty của Tô Đề Lạp, cô gái đã xuống rồi, không đợi Lão Bạch xuống xe mở cửa xe cho mình, Tô Đề Lạp liền ngồi vào chỗ ghế phụ.
"Mùi gì vậy? Thơm thế."
Lão Bạch đưa trứng luộc trong nước trà tới, Tô Đề Lạp ngửi thấy mùi này, cũng đã đói chịu không được. Cô đưa tay nhận lấy, vỏ trứng đã được lột bỏ, Tô Đề Lạp còn chưa thắt cả dây an toàn.
"Cảm ơn."
Cô mở túi ra, cắn một miếng, Lão Bạch buồn cười, cũng không quên nghiêng người qua thắt dây an toàn vào cho cô.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, ăn quá ngon."
Thực ra là Tô Đề Lạp đã đói quá rồi, buổi trưa không ăn nhiều, lúc ba bốn giờ chiều, dạ dày đã sôi ùng ục.
Lão Bạch vội khởi động xe, anh lại liếc nhìn dáng vẻ của Tô Đề Lạp, trứng luộc trong nước trà cũng không phải thứ ngon lắm, dân Trung Quốc ai cũng đều ăn, nhưng nhìn Tô Đề Lạp ăn ngon lành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì phụ nữ ai cũng thích ăn trứng sao?
---
Hoàng Đỉnh Long.
Lúc Hứa Tình Thâm trở về, không thấy Tưởng Viễn Chu đâu, cô lên lầu đi vào phòng ngủ, vừa đặt túi xách xuống thì Tưởng Viễn Chu từ phòng tắm đi ra.
Mặc kệ thời tiết bên ngoài ấm áp thoải mái hay tuyết rơi lạnh lẽo, người đàn ông này tắm, đều thích quấn chiếc khăn tắm mỏng bên hông, có thể khoe được dáng người khỏe mạnh rắn rỏi. Hứa Tình Thâm xoay người, đúng lúc thấy cơ ngực người đàn ông.
"Tại sao mỗi lần em về, đều có thể thấy anh tắm?"
"Bởi vì anh biết em sắp về, nên vội đi tắm."
Tưởng Viễn Chu tiến lên, Hứa Tình Thâm xoay người muốn đi vào phòng chứa quần áo, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau.
"Buổi tối ăn gì rồi?"
"Cá nướng." Hứa Tình Thâm vén tóc của mình lên.
"Anh ngửi xem, toàn mùi cá nướng."
"Ăn cũng không bảo anh."
Hứa Tình Thâm đưa hai tay cầm lấy tay của Tưởng Viễn Chu.
"Minh Xuyên và Manh Manh sắp kết hôn rồi, có mấy lời nhất định phải nói riêng với em, anh ở đó không tiện. Hơn nữa..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xoay qua chỗ khác.
"Anh còn muốn đưa cơm cho Hứa Ngôn, không kịp tới ăn cùng bọn em."
Tưởng Viễn Chu thấy khóe miệng cô cong lên.
"Cười cái gì?"
"Công việc hài lòng, cho nên cười thôi."
"Anh phải tặng đồ cho người phụ nữ khác, em còn cười nữa."
Tưởng Viễn Chu ôm lấy cánh tay của cô buông ra.
Hứa Tình Thâm luôn có cảm giác toàn thân dính dấp mùi cá nướng, sốt ruột muốn đi tắm, Tưởng Viễn Chu kéo tay cô.
"Sấy tóc cho anh."
"Được rồi." Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm, lấy máy sấy ra, Tưởng Viễn Chu đã ngồi ở mép giường.
Anh cầm lấy điện thoại di động, vừa lúc có tin nhắn gửi đến, là Hứa Ngôn gửi tới.
"Tưởng tiên sinh, cảm ơn ngài đã có lòng mang sách tới."
Tưởng Viễn Chu liếc thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới, anh hồi âm ba chữ "đừng khách sáo", ngón tay vẫn còn đang gõ trên màn hình: "Sau này có gì cần, cứ nói."
Tin nhắn vừa được gửi đi, Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt anh, Tưởng Viễn Chu chuyển chế rung sang chế độ có chuông.
Anh đưa điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường, anh ngồi ở đó, Hứa Tình Thâm mở máy sấy, làn gió ấm thổi qua sợi tóc người đàn ông, âm báo có tin nhắn đến, Hứa Tình Thâm tập trung động tác trong tay, có vẻ như không nghe thấy.
Ngón tay mảnh khảnh xuyên đi qua làn tóc người đàn ông, sợi tóc đen bóng theo động tác của cô mà trở nên mềm mại. Nhưng Tưởng Viễn Chu lại không hưởng thụ cảm giác này, khuôn mặt tuấn tú khẽ nghiêng sang.
"Điện thoại di động của anh vang lên."
"Ừm." Hứa Tình Thâm đáp lại.
"Em mau xem một chút, là ai gửi tin nhắn tới."
Hứa Tình Thâm giơ một tay ra, sờ hướng tủ đầu giường, với lấy điện thoại nhưng cũng không liếc mắt nhìn, nhét nó vào trong tay Tưởng Viễn Chu.
"Tự xem đi, em đang bận."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút hụt hẫng, anh không cần nhìn cũng có thể biết là ai gửi tin nhắn tới.
Anh đưa tay nắm lấy hông cô.
"Em không hiếu kỳ sao?"
"Tại sao em phải hiếu kỳ?"
Tưởng Viễn Chu có loại cảm giác bị thất bại một cách sâu sắc, anh buông tay ra, mở điện thoại di động, đọc tin nhắn của Hứa Ngôn: "Tưởng tiên sinh, như vậy sẽ không phiền phức tới ngài sao? Thân thể tôi khá hơn rồi, tôi muốn được xuất viện sớm. Còn có, Lâm Lâm có khá hơn chút nào không? Nếu không thì ngày mai ngài đưa bé tới bệnh viện, tôi sẽ chơi cùng con bé."
Hứa Tình Thâm nghe được câu cuối cùng, ngón tay dùng lực mạnh hơn, Tưởng Viễn Chu kêu lên: "Tóc của anh."
"Sấy cho anh mà."
"Vừa nãy không phải là dứt tóc anh đấy chứ?"
Hứa Tình Thâm phủ nhận: "Không có mà."
Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu ngẩng lên, ánh mắt đối diện với Hứa Tình Thâm.
"Hiện tại Lâm Lâm sao rồi?"
"Rất tốt." Hứa Tình Thâm vừa sấy tóc cho anh, vừa trả lời: "Ăn ngủ tốt, không phải lúc nãy anh gặp con bé rồi sao?"
"Gặp rồi, rất nghịch ngợm."
"Cho nên, cô ta lấy lý do gì mà muốn chơi cùng với Lâm Lâm?"
Tưởng Viễn Chu rướn nửa người trên tới gần cô, gần như là vùi mặt vào trước ngực Hứa Tình Thâm, cô đưa tay đẩy anh ra.
"Vẫn chưa khô hẳn, chờ một lát nữa."
Rõ ràng là anh bị lạnh, Tưởng Viễn Chu cúi đầu, trả lời Hứa Ngôn một câu.
Một lát sau, Hứa Tình Thâm tắt nút: "Được rồi."
Tưởng Viễn Chu đưa điện thoại di động đặt tới trên tủ đầu giường, anh cầm lấy máy sấy trong tay Hứa Tình Thâm, đứng dậy đi tới phòng tắm.
Hứa Tình Thâm tới phòng thay quần áo cầm quần áo đi ra, nghe thấy di động của Tưởng Viễn Chu lại kêu lên.
Hứa Tình Thâm đi tới, ngón tay lướt nhẹ, liền thấy tin nhắn của Hứa Ngôn.
Cô đưa mắt nhìn lên, thấy Tưởng Viễn Chu trả lời một câu: "Lâm Lâm thích nghe cô kể chuyện cổ tích, hôm nào tôi sẽ đưa con bé tới, hy vọng là sẽ không làm phiền tới cô."
Phía sau, thì có Hứa Ngôn trả lời: "Không phiền, tôi rất thích." Phía sau còn kèm theo một icon xấu hổ.
Hứa Tình Thâm cười lạnh, cô tựa ở tủ đầu giường, suy nghĩ một chút, trả lời lại bên kia một câu: "Lâm Lâm có mẹ của mình, cần cô chăm sóc sao? Cô đừng tự mình đa tình, không có chuyện đừng có nhắn tin cho tôi."
Trước đó là giọng điệu khác biệt, bây giờ mới thật là một trên trời một dưới đất.
Hứa Tình Thâm đưa điện thoại di động về chỗ cũ, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, mới dọn vài cái, tin nhắn hồi đáp đã gửi tới rồi.
Hứa Tình Thâm vừa nhìn, đối phương trực tiếp hỏi nói rõ lên sự nghi ngờ của mình: "Cô, cô là Tưởng phu nhân?"
"Phải, hy vọng cô đừng tiếp tục quấy rầy chồng tôi nữa, tôi đã cảnh cáo cô không chỉ một lần, đừng mượn cớ với Lâm Lâm, cho dù là cô đã cứu nó đi chăng nữa, nhưng tôi mới là mẹ con bé."
Hứa Tình Thâm gõ xong những chữ này, không nhịn được lè lưỡi một cái, thực sự là hình tượng người đàn bà ghen ghét đố kị được cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn đó nha.
Bên trong bệnh viện Tinh Cảng, Hứa Ngôn thấy tin nhắn, trên nét mặt không có chút nào là tức giận hay phẫn nộ, khóe miệng không kiềm chế được khẽ nhếch lên.
Những câu trả lời này, cô ta "hạ bút thành văn": "Tưởng phu nhân, cô đừng hiểu lầm, Tưởng tiên sinh một lòng một ý với cô, tôi đối với anh ấy chỉ có kính nể và biết ơn."
Hứa Tình Thâm thấy những lời này, trong dạ dày không nhịn được cuộn trào, trực tiếp trả lời: "Cô đã biết, vậy thì mời cô từ đâu tới đây, thì cút trở về nơi đó."
Tưởng Viễn Chu rửa mặt sạch sẽ, lúc ở phòng tắm anh chợt nghe thấy tiếng chuông tin nhắn không ngừng vang lên, anh đi tới trước giường, hai tay xoa vào nhau.
"Tin nhắn của ai vậy?"
"Tin nhắn rác."
"Không thể nào, điện thoại di động của anh đã chặn tin nhắn rác rồi mà."
Hứa Tình Thâm cầm quần áo đi vào phòng tắm, điện thoại của Tưởng Viễn Chu vẫn ở trên tủ đầu giường, người đàn ông cầm lên nhìn, mấy tin nhắn kia Hứa Tình Thâm đã xóa hết rồi.
Tưởng Viễn Chu không nhịn được lắc đầu, cười khẽ, anh không thích nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hứa Tình Thâm, anh thích nhìn thấy cô ghen, thấy cô phát cuồng, nếu có thể thấy cô ra tay với người phụ nã khác, vậy thì càng tốt hơn.
---
Ngày hôm sau.
Tưởng Viễn Chu đi tới phòng bệnh, lúc đi tới, Hứa Ngôn đang ăn điểm tâm.
Nhìn thấy anh tiến vào, người chăm sóc vội chào hỏi: "Tưởng tiên sinh."
Tâm trạng Hứa Ngôn cũng không tốt, nhưng vẫn nhếch khóe miệng lên.
"Tưởng tiên sinh, buổi sáng tốt lành."
"Ngày hôm nay cảm thấy sao?"
"Rất khá." Hứa Ngôn nắm đôi đũa trong tay. "Vừa nãy bác sĩ tới kiểm tra phòng, tôi đã hỏi, chiều hôm nay là tôi có thể xuất viện."
"Tại sao muốn xuất viện vội như vậy?"
"Không, không có." Sắc mặt Hứa Ngôn rất mất tự nhiên, cô ta không nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, chỉ dám nhìn về phía bên cạnh.
"Nếu sức khỏe đã khá hơn rồi, vậy thì về nhà nghỉ dưỡng, tôi không thích mùi của bệnh viện."
"Cũng được." Tưởng Viễn Chu không cố chấp nữa. "Làm thủ tục xuất viện xong, tôi đưa cô về."
"Không, không cần!" Giọng nói Hứa Ngôn kích động, tựa như cũng nhận ra như vậy có chút khác thường, cô ta vội vàng kìm nén tâm tình.
"Tôi gọi taxi là được rồi."
"Cô Hứa, cô xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là gặp chuyện gì không vui hay không?"
Hứa Ngôn cúi thấp đầu, ngôn ngữ chứa hàm ý thăm dò: "Tưởng tiên sinh, ngài... Ngài và vợ mình có được không?"
"Tôi và Tình Thâm?"
"Không vì tôi mà cãi nhau đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu mang nét mặt khó hiểu.
"Có gì nói, cô đừng ngại nói thẳng."
Hứa Ngôn muốn nói lại thôi, những lời nói gần như bật thốt ra khỏi cổ họng mấy lần, cuối cùng, nét mặt cô ta tỏ ra khó xử:
"Tối hôm qua tôi nhắn tin cho ngài, Tưởng phu nhân đã biết, tôi sợ cô ấy hiểu lầm, sẽ cãi nhau với ngài."
"Không có, chúng tôi không cãi nhau." Tưởng Viễn Chu lắc đầu. "Chúng ta còn nói gì nữa sao?"
Hứa Ngôn cũng có thể đoán được, những lời Hứa Tình Thâm nói với cô ta, nhất định cô sẽ xóa. Hứa Ngôn tỏ ra giật mình, cô ta vội vàng xua tay: "Không có, tôi, tôi nhớ nhầm."
"Chuyện như vậy còn có thể nhớ lầm?" Tưởng Viễn Chu nhìn xuống trong tay Hứa Ngôn, chỗ đó đang đặt điện thoại di động của cô ta. Tưởng Viễn Chu xòe tay ra: "Đưa điện thoại di động của cô cho tôi."
"Không, làm gì cơ?"
"Tôi muốn xem, rốt cuộc cô ấy có nói gì không."
Sắc mặt Hứa Ngôn không khỏi hoảng hốt: "Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy, Tưởng phu nhân thật sự không nói gì..."
Tưởng Viễn Chu vẫn cầm điện thoại di động của cô ta lên.
"Mật khẩu là gì?"
"Tưởng tiên sinh..."
"Mật khẩu!"
"032468."
Tưởng Viễn Chu mở khóa, anh mở ra thu hộp thư, liếc mắt liền thấy được dãy số của mình. Những tin nhắn này Hứa Ngôn chưa hề xóa, Tưởng Viễn Chu trượt xuống sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.
"Tôi không ngờ, cô ấy lại có thể làm như vậy sau lưng tôi."
"Tưởng tiên sinh..." Hứa Ngôn cũng không biết còn có thể nói gì.
"Thực sự là cô không nên làm vậy, coi như là có ghen, nhưng lần này không giống vậy, Lâm Lâm là do cô cứu."
Hứa Ngôn buông đũa xuống.
"Khả năng cũng là do tôi, tôi không nên nhờ ngài mua sách giùm, cũng không nên nhận đồ ngài đưa tới."
Tưởng Viễn Chu trả lại điện thoại di động cho Hứa Ngôn, Hứa Ngôn nhận lấy, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: "Xuất viện, ngài đừng khuyên nữa, dù sao thì... Tôi cũng không ở nổi nữa."
"Cũng tốt, so với chuyện bị người khác để ý, còn không bằng xuất viện, chí ít trong lòng còn có thể thư thái."
"Vâng."
Sắc mặt
Tưởng Viễn Chu nghiêm túc.
"Cô mau ăn đi, tôi đi tìm cô ấy."
"Ngài đừng tìm Tưởng phu nhân..."
"Chuyện này không liên quan gì tới cô, nếu như giữa vợ chồng mà sự tín nhiệm cơ bản cũng mất đi, tôi thật sự không biết tiếp tục như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?" Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, bước nhanh đi ra ngoài.
Người chăm sóc vừa muốn mở miệng, chợt nghe tới cửa truyền đến rầm một tiếng, cửa bị đóng sầm thật mạnh. Bà ta liếc nhìn Hứa Ngôn: "Cô Hứa, vậy..."
"Phiền thu dọn đồ giúp tôi, buổi chiều tôi xuất viện."
"Được."
Giờ trưa.
Lão Bạch làm thủ tục xuất viện cho Hứa Ngôn xong, Hứa Ngôn thay quần áo đứng ở bên cửa sổ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ta quay đầu, thấy hai người đàn ông đi đến.
Tưởng Viễn Chu bước đi trước.
"Thu dọn đồ xong rồi?"
"Tưởng tiên sinh, sao ngài lại tới?"
"Nói rồi mà, tôi đưa cô về."
"Thực sự không cần..." Hứa Ngôn tỏ ra khó xử. "Ngài đừng như vậy, ra cửa là tôi có thể bắt xe, rất tiện."
"Lão Bạch, xách đồ."
Nét mặt Lão Bạch không tình nguyện, nhưng Tưởng Viễn Chu đã mở miệng, kiểu gì thì anh vẫn phải làm.
Hứa Ngôn cũng không nhiều đồ lắm, cũng chỉ có một túi mà thôi, Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Hứa Ngôn.
"Có thể đi sao?"
"Có thể."
Người chăm sóc ở bên cạnh hỗ trợ, đỡ Hứa Ngôn đi ra ngoài, đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, tài xế mở cốp sau, anh ta tiến lên nhận lấy chiếc túi trong tay Lão Bạch.
Hứa Ngôn đứng ở bên ngoài, có chút lúng túng, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, ý bảo cô ta ngồi vào.
"Mời cô."
"Tưởng tiên sinh, thực sự như vậy không sao chứ?"
"Có gì không tốt?"
Tưởng Viễn Chu vỗ vào vai cô ta.
"Đi thôi."
Hứa Ngôn khom lưng ngồi vào, sau đó, Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên cạnh cô ta, Lão Bạch đóng cửa xe lại.
Người phụ nữ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ những chuyện này không chân thật chút nào. Bên trong xe tràn ngập mùi hương thanh nhã, cô ta duỗi chân ra, không gian ở bên trong xe rất lớn, chiếc ghế làm bằng da thật có cảm giác thoải mái nhất.
Xe chậm rãi lái đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta.
"Trên đường phải có gì khó chịu, nhớ phải nói với tôi."
"Được."
Tài xế và Lão Bạch hai mắt nhìn nhau, xe chạy ra khỏi cánh cổng của Tinh Cảng, tài xế đột nhiên thốt lên: "Tưởng tiên sinh."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Là Tưởng phu nhân."
Hứa Ngôn nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới từ cách đó không xa, nét mặt cô ta có chút mất tự nhiên.
"Tưởng tiên sinh, nếu không thì, tôi... Tôi nên xuống xe thôi?"
"Không cần." Tưởng Viễn Chu ngả người về phía sau, nói với tài xế: "Không cần quan tâm tới cô ấy, cậu lo lái xe của cậu đi."
Tài xế lau mồ hôi lạnh,
Xe không dám tăng tốc, Lão Bạch quay mặt qua chỗ khác, lẩm nhẩm trong lòng: "Không bị Hứa Tình Thâm nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy."
Giọng nói của tài xế vang lên lần thứ hai: "Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân tới rồi."
Lão Bạch nắm chặt dây an toàn, ngẩng lên nhìn, Hứa Tình Thâm đi nhanh tới trước xe, đồng thời làm một động tác đón xe.
Tài xế không có cách nào khác, đành phải phanh lại.
Hứa Tình Thâm còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trong xe, nét mặt cô mỉm cười, gõ một cái vào cửa sổ xe.
Tài xế sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi, cảm giác này, hình dung ra sao đây? Quả thực giống như là bị người bắt gian tại chỗ, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, sắc mặt cứng đờ chào hỏi: " Tưởng phu nhân."
"Lúc này rồi, mọi người còn đi đâu?"
"Dạ... Tưởng tiên sinh có một số việc phải đi xử lý."
Hứa Tình Thâm nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía sau xe, Hứa Ngôn đối diện với ánh mắt cô, nụ cười nơi khóe miệng Hứa Tình Thâm vụt tắt, Hứa Ngôn lén nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sau đó ngoan ngoãn ngồi nép ở đấy, không nói lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK