Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211: Coi anh là gì mà sờ?
Editor: Dế Mèn - Lưu Tinh
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, xem vẻ mặt ấy, giống như vẫn hơi không được tự nhiên?
Tay Hứa Tình Thâm nắm những chiếc lá rụng, cười tủm tỉm mà nhìn chăm chú về phía anh.
"Thật sự nếu cõng như vậy mà về, dọc đường nói không chừng chợt gặp ai đó ai đó ai đó, ai đó ai đó ai đó đã quen với dáng vẻ thường ngày của Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu lấy tay vỗ vỗ mấy mảnh vụn trên áo khoác, một chữ cũng chưa nói.
Hứa Tình Thâm vốn cũng chỉ chọc chọc anh. Cô đi ngang qua người Tưởng Viễn Chu, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy, theo sau đó là cảm giác cả người bay lên không. Hứa Tình Thâm chưa kịp kêu lên kinh ngạc đã bị Tưởng Viễn Chu khiêng ở trên vai.
Người đàn ông một tay ôm chân cô, tay kia cầm áo khoác, nhưng bộ dạng thật ra tiêu sái.
Hứa Tình Thâm lấy tay phát vào lưng anh.
"Thả em xuống dưới, Tưởng Viễn Chu!"
Vạn Dục Ninh ở bên cửa sổ nhìn, Tưởng Viễn Chu bước đi trên con đường, sau đó thả Hứa Tình Thâm xuống.
Đôi tay anh sau đó chống lên đầu gối mình.
"Tới đi!"
"Cõng thật à?"
"Phải."
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Mau đứng lên, để người ta thấy không hay."
"Nam tử hán nói chuyện giữ lời."
"Em không cần."
"Nhanh lên, không là anh khiêng em về đấy!"
Lần này đến lượt Hứa Tình Thâm nhìn khắp nơi xung quanh, vẫn may xung quanh đều là người nhà bệnh nhân và một vài bệnh nhân ra hóng gió. Hứa Tình Thâm lui lại sau mấy bước, sau đó phóng tới trước, nhảy lên lưng Tưởng Viễn Chu. Cú nhảy này của cô tương đối mạnh, Tưởng Viễn Chu dúi về trước hai bước.
Anh cõng cô lên người, cánh tay Hứa Tình Thâm ôm cổ người đàn ông, hai chân đều kẹp lấy.
"Kéo!"
Tưởng Viễn Chu nâng bàn tay chụp thật mạnh vào mông cô.
"Coi anh là gì đấy?"
"Có gì đâu."
Tưởng Viễn Chu buồn cười: "Em đừng có quên, tối qua người bị đè xuống giường, bị anh cưỡi chính là em."
Hứa Tình Thâm sốt ruột muốn bịt miệng anh lại, từ lúc cái chữ "giường" kia bị nói ra là cô cũng đã biết kế tiếp sẽ không có lời hay mà. Nhưng Tưởng Viễn Chu quay mặt đi, câu đó vẫn xuyên qua gió tới tai Hứa Tình Thâm.
Hình bóng hai người nhanh chóng đi ra khỏi tầm mắt Vạn Dục Ninh, cô ta khẽ giơ tay lên, lau khuôn mặt.
Chỗ ngón tay truyền đến cơn lạnh lẽo, cô ta đột nhiên lấy lại tinh thần.
Cô ta tức thì cảm thấy mình đúng nực cười, bộ dạng này của Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm hiện giờ, kẻ khác dựa vào cái gì cho rằng cô ta có thể chen vào chứ?
---
Sau giờ trưa.
Y tá đi vào, nhìn thấy Vạn Dục Ninh đứng bên cửa sổ không nhúc nhích. Cô ấy đi tới tủ đầu giường, thấy viên thuốc vẫn còn ở đó.
"Cô Vạn, sao cô không uống thuốc?"
"Còn uống thuốc làm gì? Đợi chết ư?"
Cô y tá trẻ cầm thuốc viên đi tới, rót cho cô ta ly nước.
"Cho dù thế nào, cô nên uống thuốc trước đi."
Vạn Dục Ninh vung tay lên, nước trong ly hắt vào người đối phương, ướt hết bộ đồ của người y tá. Vạn Dục Ninh nhìn, bàn tay khẽ nắm lại.
"Tôi... tôi chỉ là thấy uống cũng vô dụng, cũng chẳng thay đổi được gì..."
Cô ta cắn lại chữ cuối cùng, nói không nên lời.
"Cô đi ra trước đi, tôi muốn đợi lát nữa."
"Được."
Lúc ra cửa, chưa đi được mấy bước, cô y tá lại gặp Tưởng Viễn Chu.
"Anh Tưởng!"
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống người cô ấy.
"Thế này là sao vậy?"
"Cô Vạn không chịu uống thuốc ạ."
"Thuốc đâu?"
Y tá luôn mang theo người lọ thuốc của Vạn Dục Ninh, mỗi lần đều cho một lượng nhất định. Cô ấy lấy viên thuốc ra, để vào lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu
Người đàn ông đi tới cửa, người canh ngoài cửa cung kính gọi Tưởng tiên sinh. Lúc anh đẩy cửa đi vào, Vạn Dục Ninh ngoái đầu lại, nhìn thấy người đi vào là Tưởng Viễn Chu, cô ta xoay cả người lại.
"Viễn Chu."
Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, nhíu chặt lông mày, trong con ngươi thâm thúy u ám bốc lửa giận. Vạn Dục Ninh trên mặt lộ vẻ vui mừng nhảy nhót, nhưng chưa nói một câu đã bị câu nói của Tưởng Viễn Chu ngăn lại.
"Vạn Dục Ninh, cô còn định quậy tới khi nào? Cô còn sức ở đây nháo để quậy phải không? Nói thật thì chết sống của cô liên quan tới tôi sao?"
Vạn Dục Ninh há mồm, tầm mắt rơi xuống mặt đất, thấy ly nước bị hất đổ nghiêng.
"Em không có, thật sự."
Tưởng Viễn Chu nhặt cái ly trên nền nhà lên.
"Trước kia cô không quý trọng bản thân, hiện tại chỉ còn lại những ngày cuối cùng, còn muốn quậy phá phải không?"
"Em không có quậy phá, em chỉ thấy uống thuốc cũng vô dụng."
Tưởng Viễn Chu đi rót nước, sau đó quay lại trước mặt Vạn Dục Ninh, đưa ly nước cho cô ta.
"Uống thuốc!"
Vạn Dục Ninh cầm ly nước, ngoan ngoãn uống thuốc. Tưởng Viễn Chu dựa người vào cửa sổ.
"Nếu cô cảm thấy ở bệnh viện không tốt, tôi thu xếp cho cô một chỗ ở."
"Không, em không đi khỏi đây!"
"Vậy cô hãy ở bệnh viện đi."
"Viễn Chu..."
Trên đầu Vạn Dục Ninh còn quấn băng gạc.
"Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào nữa sao? Em không muốn chết, em thật sự không muốn chết đâu!"
"Rất nhiều chuyện không phải chúng ta có thể quyết định."
Vạn Dục Ninh lệ rơi đầy mặt: "Em muốn làm phẫu thuật."
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên mặt cô ta, sắc mặt tối đi.
"Cô đã nghĩ tới sự nguy hiểm khi phẫu thuật chưa?"
"Em biết, cùng lắm thì... chết trên bàn mổ không dậy được nữa."
Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại, tầm mắt quan sát khuôn mặt ở trước mặt mình.
"Không. Tôi không cho phép."
"Bệnh viện cũng đã phán tử hình em rồi. Trước đây em ầm ĩ thế nào, phá thế nào, thật sự em cũng không nghĩ tới sẽ ra thế này. Viễn Chu, anh sẽ không hiểu, với một người sắp chết mà nói, ý nghĩa của một chút hy vọng để sống sót gì đó, đó là sinh mệnh đó!"
Tưởng Viễn Chu khoanh tay trước ngực.
"Nhưng ca phẫu thuật này gần như không có khả năng thành công."
"Vậy... em cũng muốn thử xem. Tự em quyết định còn không được sao?"
"Dù cô muốn làm phẫu thuật, cô cũng phải hỏi xem người khác có chịu mạo hiểm vì cô không."
Vạn Dục Ninh không nói nữa, hai tay ôm mặt, đôi vai run rẩy.
"Viễn Chu, Viễn Chu, hiện tại chỉ có anh cứu được em. Cứu em đi được không?"
Tiếng khóc của cô ta từng đợt truyền vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu, anh nghe ra được, cô ta thật sự sợ.
Tưởng Viễn Chu rũ mắt xuống. Vạn Dục Ninh biết, chỉ có cái gật đầu của anh, Hứa Tình Thâm mới có thể làm phẫu thuật cho mình.
"Viễn Chu em cầu xin anh, cầu xin anh..."
Tiếng khóc của Vạn Dục Ninh găn không được, lan đi trong nơi không rộng lắm này, nhưng truyền đến truyền đi, cho dù thế nào cũng đều sẽ quay lại tới lỗ tai Tưởng Viễn Chu.
---
Một chiếc xe việt dã trên sân huấn luyện. Phó Lưu Âm ngồi ở ghế lái phụ, Mục Kính Sâm lái xe.
"Hôm nay, em là cận vệ của tôi, đã rõ thân phận của mình chưa?"
"Anh đang đùa gì vậy, chút võ vẽ mèo cào ấy của tôi mà làm vệ sĩ của anh?"
"Đây không phải con đường em lựa chọn sao?"
Phó Lưu Âm liếc anh.
"Nhưng không phải tôi vẫn chưa được học sao?"
Ngón tay Mục Kính Sâm gõ gõ vào tay lái.
"Đây là chuyện của em, nếu tôi ở ngoài xảy ra chuyện, tôi sẽ lập tức đá em khỏi sân huấn luyện."
Lời này của anh, Phó Lưu Âm ít nhiều cũng thấy tức giận.
"Được thôi, bây giờ anh đá đi xuống luôn, tôi không về sân huấn luyện nữa vẫn không được sao?"
"Được thôi, vậy đổi thành cái giường ấm ở bên ngoài cho tôi."
Phó Lưu Âm nhăn mày lại, hận không thể vung tát tới, nhưng cô có ra tay cũng là dư thừa, cô đánh không lại anh.
Hai người đi vào trung tâm mua sắm. Cô đi đàng trước, Mục Kính Sâm tiến lên một tay kéo cô lại.
"Đi phía sau!"
Phó Lưu Âm không cam lòng mà đi theo. Mục Kính Sâm ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, sau đó đi thẳng vào trong. Phó Lưu Âm không để ý bên trong bán gì, đi theo vào.
Nhân viên bán hàng tiến lên, nhìn Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm, nhiệt tình chào hỏi: "Xin hỏi hai vị cần gì thế ạ?"
Mục Kính Sâm tay kéo Phó Lưu Âm đến trước mặt.
"Lựa cho cô ấy mấy bộ đồ lót."
Phó Lưu Âm liền chăm chú nhìn lại. Bốn phía treo đủ loại kiểu dáng áo ngực và quần lót, có loại bảo thủ một chút, cũng có loại dâng trào, một mảnh vải nhỏ treo ở đó, chỉ có hai sợi dây thắt đại lại. Khuôn mặt Phó Lưu Âm ửng đỏ.
"Tôi không cần! Tôi có rồi!"
"Có cái gì?" Mục Kính Sâm cười lạnh, có vẻ rất khinh thường. "Bộ em đang mặc hả? Kiểu thời trang trẻ em?"
"Anh!!!!!"
Mục Kính Sâm cũng không muốn hình dung, nói kiểu thời trang trẻ em cũng chỉ là nói quá.
Nhân viên bán hàng cười, đi đến trước một loạt kệ hàng, lấy một bộ trong đó cho Phó Lưu Âm xem.
"Kiểu dáng thế này được không ạ?"
Mục Kính Sâm đã mở miệng, cô ấy dĩ nhiên sẽ theo gu của Mục Kính Sâm mà lựa. Phó Lưu Âm vừa ngẩng mắt lên nhìn, máu mũi thiếu chút nữa phụt ra.
"Không không không, không được! Tôi không mặc đâu."
Mục Kính Sâm đi tới, cẩn thận quan sát một cái.
"Thử xem!"
"Tôi không cần thử."
Bàn tay Mục Kính Sâm vòng eo cô, đẩy tới.
"Mau đi!"
"Chọn mấy bộ nữa!"
"Được ạ được ạ." Nhân viên bán hàng dĩ nhiên vui vẻ, cầm mấy bộ sau đó dẫn Phó Lưu Âm tới phòng thay đồ.
Mục Kính Sâm ở ngoài chờ. Nơi này phục vụ rất chu đáo, áo ngực đều là nhân viên bán hàng đổi cho Phó Lưu Âm.
"Hay thử cái khác ạ? Cái này có lẽ không vừa với cô."
"Được."
Rầm rầm rầm____
Bên ngoài có tiếng đập cửa truyền đến, Phó Lưu Âm dựng tai, khẩn trương ôm chặt ngực.
"Ai?"
"Tôi lựa cho em hai bộ, em thử đi!"
Mục Kính Sâm! Anh chính là lão già khốn kiếp!
Phó Lưu Âm thiếu chút nữa buột miệng thốt ra. Cô nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, thấy hai bộ đồ lót bị vắt trên cánh cửa. Nhân viên bán hàng lấy xuống nhìn, Phó Lưu Âm nói luôn: "Cũng chẳng cần thử, cái này nhất định không thích hợp."
Nhân viên bán hàng cười đầy vẻ mờ ám: "Đây là nội y tình thú, hơn nữa là mẫu hot ở cửa hàng, mắt nhìn của người lựa rất tốt ạ."
Phó Lưu Âm nghe thế, vội đẩy tay cô ta ra.
"Tôi không thử!"
"Không cần thử, tôi lấy cùng size cho cô là được."
Phó Lưu Âm thử áo xong, mặc quần áo đi ra ngoài lại.
Nhân viên bán hàng trong tay cầm một đống đồ, Mục Kính Sâm nhìn.
"Thế nào?"
"Có vài bộ rất được ạ, mặc vào đặc biệt đẹp!"
Khóe miệng Mục Kính Sâm khẽ cong lên: "Vậy sao? Đẹp cỡ nào?"
"Làm nổi bật khuôn ngực ạ."
Phó Lưu Âm nghe mà thật sự nổ tung, một nam một nữ trước mặt mọi người mà bàn luận đề tài này, chuyện này phải cần da mặt dày lắm nhỉ?
Mục Kính Sâm tính tiền. Nhân viên phục vụ đưa túi cho anh, anh nhìn Phó Lưu Âm.
"Em cầm!"
Phó Lưu Âm làm như không nghe thấy, không muốn cầm, dù gì hàng chữ trên túi cũng rất rõ. Mục Kính Sâm nhét đồ vào trước ngực cô.
"Đi!"
Hai người đi ra ngoài, Phó Lưu Âm lâu lâu lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi náo nhiệt thế này hẳn sẽ không có ai đi gây bất lợi cho Mục Kính Sâm.
Đưa cô tới trước nhà hàng, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Bao lâu rồi không đi ăn cơm?"
Đúng vậy, đã lâu rồi nhỉ?
Với Phó Lưu Âm mà nói, mấy năm nay, cô thỉnh thoảng mới có cơ hội ra ngoài ăn cơm.
Cô có chút chưa quen.
"Anh muốn mời tôi ăn cơm?"
"Ừm, em cho tôi ăn thịt, tôi cho em ăn cơm, chuyện hiển nhiên."
Khóe miệng Phó Lưu Âm giật giật vài cái, Mục Kính Sâm thấy cô đứng bất động, tay liền túm cô đi vào.
Ăn cơm xong, Mục Kính Sâm cũng lập tức đi về, anh vào quán cà phê, để Phó Lưu Âm ngồi ở vị trí cách đó không xa.
Sau đó, có người đi tới ngồi xuống đối diện Mục Kính Sâm, hai người nói chuyện. Phó Lưu Âm nhìn bốn phía, bên ngoài tuyệt hơn ở trong sân huấn luyện nhiều.
Sau khoảng hơn một giờ, người ngồi đối diện Mục Kính Sâm lúc này mới đi về.
Người đàn ông búng tay một cái, ý bảo Phó Lưu Âm đi. Cô cầm đồ đi theo Mục Kính Sâm ra ngoài.
Đi vào bãi đỗ xe, Phó Lưu Âm đi mà như đang suy tư gì, cô nghĩ đến lần trước cùng Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, đã bị người bắt cóc ở bãi đỗ xe. Cô theo bản năng quay đầu lại, lại nhìn thấy có mấy gã đàn ông đang theo sau.
Cô cảm thấy không thích hợp, vừa định mở miệng, Mục Kính Sâm lập tức kéo cô lại.
Phó Lưu Âm thấy bọn người kia dẫm bước nhanh hơn đi lại đây, tay nắm thành quyền, vừa nhìn đã thấy khí thế hung dữ.
Mục Kính Sâm đẩy cô về phía trước, anh tiến lên đá một gã ngã xuống đất. Phó Lưu Âm tới cạnh xe, nhìn đám người đánh nhau. Võ nghệ của Mục Kính Sâm tốt, mấy gã bị anh đánh mạnh xuống đất, hai gã khác lại nhảy tới.
Bọn chúng không phải đối thủ của Mục Kính Sâm, một tên thấy thế liền chuyển mục tiêu lên người Phó Lưu Âm.
Ánh mắt gã đàn ông lộ ra vẻ hung ác nhắm vào cô, một đấm như chùy sắt nhắm tới Phó Lưu Âm, bị cô tránh được. Cô biết, chỉ trốn thì không phải biện pháp. Phó Lưu Âm cầm túi trong tay, dùng hết sức đập vào đầu gã đàn ông. Giải quyết xong bọn trong tầm tay mình, Mục Kính Sâm sốt ruột quay đầu nhìn lại, lại thấy Phó Lưu Âm như người điên, không ngừng quất vào đầu, mặt đối phương.
Mục Kính Sâm tiến lên hai bước, một tay xách cổ áo đối phương, đầu gối húc mạnh vào trước người gã đàn ông, tên kia liền tê liệt, ngã xuống đất.
"Đi!"
Phó Lưu Âm sốt ruột cuống quít vòng qua đuôi xe, mở cửa ngồi vào phía sau ghế lái phụ.
Cô kinh hồn chưa trấn định lại, không khỏi vỗ vỗ ngực. Mục Kính Sâm không khỏi bật cười, anh thong thả ung dung cắm chìa khóa xe, thắt dây an toàn.
"Đồ mua đâu rồi?"
"Cái... cái gì?"
"Em nói xem?"
Phó Lưu Âm nắm chặt tay.
"Ở đây."
"Nếu biết trong đó thiếu món nào, tôi sẽ xử đẹp em."
"Mau lái xe đi!" Phó Lưu Âm sốt ruột. "Đừng đợi chúng lấy lại tinh thần."
"Tôi dạy em mấy ngày, có dạy em dùng túi đánh người?"
Phó Lưu Âm lau mồ hôi lạnh.
"Lúc đó sao nghĩ được nhiều vậy, đó là phản ứng đầu tiên."
"Xem ra, tôi còn phải đặc huấn năng lực phản ứng của em một chút."
Phó Lưu Âm nghe những lời này, rất là bình thường, thật sự đứng đắn, nhưng cô một chút cũng không nghĩ cái gọi là đặc huấn của Mục Kính Sâm là không biết xấu hổ thế nào, không đứng đắn!
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Nhà họ Mục.
Lăng Thời Ngâm bị nhốt trong phòng, cánh cửa bị khóa trái bên ngoài. Mấy ngày nay cô ta không bước chân ra ngoài được.
Mục Thành Quân lên lầu, đi thẳng tới phòng làm việc. Theo sau hắn ta là một người đàn ông.
Sau khi bước vào, người đang ông kia liền cẩn thận đóng cửa lại, lấy ra một xấp ảnh chụp đưa cho Mục Thành Quân.
"Mục tiên sinh, mấy ngày qua thiếu tá Mục vẫn luôn đưa người phụ nữ kia ra sân huấn luyện."
"Vậy à?" Mục Thành Quân nheo mắt lại, ánh mắt đó nguy hiểm như một con mãnh thú đang rình săn mồi. Hôm nay thật vất vả mới nghe ngóng được chút động tĩnh của con mồi kia. Hắn ta nhận lấy xấp ảnh chụp.
Gương mặt của Phó Lưu Âm hiện ra rất rõ ràng. Ngũ quan cô ta hài hòa, trông rất sinh động. Mục Thành Quân nhíu mày, rồi lại nhướn mày, lật giở xem từng tấm ảnh.
Chính anh trai của cô gái này đã hại hắn cả đời không được hưởng thụ cảm giác sung sướng cực hạn nữa.
Ngón tay Mục Thành Quân lướt nhẹ trên ảnh chụp, tựa như đang vuốt ve gương mặt cô gái, rồi dừng lại ở điểm trức ngực cô. Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười quái dị, mang theo vài phần biến thái.
"Sau đó thì sao?"
"Có người tập kích ở bãi đỗ xe của thiếu tá Mục, nhưng ngài ấy cũng không có động tĩnh gì khác thường, vẫn là luôn theo sát Phó Lưu Âm ở sân huấn luyện, đi đâu cũng mang theo cô ta."
Mục Thành Quân nheo mắt lại: "Có biết bình thường lão nhị đưa cô ta đi đâu không?"
"Không biết, người của chúng ta không thể vào bên trong được."
Mục Thành Quân cười lạnh.
Trước này hắn chưa từng có ý định buông tha cho Phó Lưu Âm. Phó Kinh Sênh đã hại hắn thành như vậy, hắn muốn cho em gái của Phó Kinh Sênh nếm trải mùi vị sống không bằng chết là như thế nào!
Hơn nữa, hắn cũng đặc biệt tưởng nhớ tư vị của cô gái trẻ này.
---
Hoàng Đỉnh Long.
Về đến nhà, Hứa Tình Thâm trở về phòng. Tắm rửa thay đồ xong, cô định đi qua xem hai đứa nhỏ.
Tới phòng của bọn trẻ, cô thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi dưới đất, hai bên tría phải của anh là Lâm Lâm và Duệ Duệ.
Lâm Lâm lấy một quyển truyện cổ tích đưa cho anh. Tưởng Viễn Chu cẩm lấy: "Hôm nay dạy các con đọc chữ, có chịu không?"
Hai đứa bé không nói gì, có lẽ chúng không hiểu lời anh nói.
Tưởng Viễn Chu lật ra vài trang, ngón tay chỉ vào mấy chữ bên trên: "Ba ba, đây là ba ba, nhìn thấy không?"
"Ba ba." Duệ Duệ vội nói theo anh.
Tưởng Viễn Chu mỉm cười, rồi anh cúi đầu nhìn Lâm Lâm ở bên cạnh. Lâm Lâm im lặng ngước mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, rồi đẩy tay anh một cái.
Trong mắt Tưởng Viễn Chu lộ ra chút mong đợi: "Lâm Lâm, con cũng gọi ba ba đi. Ba ba."
Lâm Lâm dựa sát vào người anh, nhưng không hề há miệng nói tiếng nào. Hứa Tình Thâm thấy vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Thật ra Lâm Lâm không có quá nhiều ấn tượng với khái niệm "ba ba", thế nhưng con bé đã từng rất gắn bó với Phó Kinh Sênh.
Mấy ngày nay, dù luôn ở cạnh Tưởng Viễn Chu nhưng Lâm Lâm chưa từng mở miệng gọi anh một tiếng "ba ba ".
Cô đi vào, ngón tay Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ vào mấy chữ trên sách: "Ba ba, ba ba."
Duệ Duệ lại cố gắng nói thật to theo anh: "Ba ba!"
Lâm Lâm liếc nhìn nhưng không thẻm để ý đến hai người bọn họ. Tưởng Viễn Chu không chịu kể chuyện cổ tích rồi, bé con nhàm chán muốn đứng dậy bỏ đi. Cái mông nhỏ lắc lư trông vô cùng đáng yêu, định ra chỗ khác chơi một mình.
Tưởng Viễn Chu thấy thế đánh phải đầu hàng. Anh vội vàng ôm con gái lại, để Lâm Lâm ngồi vào lòng anh. Tưởng Viễn Chu đặt quyển truyện cổ tích turớc mặt, bắt đầu kể chuyện cho hai đứa nghe.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh anh. Giọng đọc của Tưởng Viễn Chu rất mềm nhẹ và trầm ấm. Lâm Lâm vùi đầu ở turớc ngực anh, con bé rất biết điều, không hề cựa quậy, nhúc nhích.
Sau khi kể hết câu chuyện, hai đứa nhỏ lại tự mình đi chơi tiếp.
Tưởng Viễn Chu khẽ gọi: "Tình Thâm."
"Ừ?"
"Hôm nay anh đã gặp Vạn Dục Ninh, cô ta cầu xin anh hãy sắp xếp cho cô ta được phẫu thuật."
Hứa Tình Thâm chăm chú nhìn anh, cố gắng không để lộ chút biểu tình nào: "Anh đã đồng ý chưa?"
"Nếu cô ta thật sự muốn làm, anh có thể sắp xếp."
"Nhưng không đồng ý cho em làm phải không?"
Tưởng Viễn Chu nhìn cô: "Đã biết rõ không có cơ hội thành công, anh không thể giao cho em được. Tình Thâm, anh muốn đưa em lên vị trí cao hơn nữa, để em trở thành bác sĩ giỏi nhất, không được phép thất bại."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khóe mắt lộ ra ý cười: "Bác sĩ giỏi nhất sẽ không chỉ nhận những ca phẫu thuật chắc chắn thành công. Em đã xem qua bệnh án của Vạn Dục Ninh, cũng đã tham khảo không ít tư liệu, em rất muốn thử, em tin là có hi vọng."
"Tình Thâm, em không cần phải cố sức cứu Vạn Dục Ninh."
"Cái này cũng phải xem cô ta lựa chọn như thế nào. Hoặc là để em cứu cô ta, hoặc là hậu quả thế nào cô ta tự gánh lấy."
"Vì sao?"
"Em muốn gặp Vạn Dục Ninh một lần. Có vài việc cần phải nói rõ với cô ta."
"Được." Tưởng Viễn Chu nhìn thấy ở cô sự quyến đoán hiếm có ở phụ nữ. Sự cứng cỏi này khiến anh cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.
"Vậy em nói cho anh biết, em định làm như thế nào?"
"Cái này liên quan rất nhiều đến thuật ngữ chuyên môn, em sợ anh nghe cũng không hiểu."
Tưởng Viễn Chu hơi nhíu mày, rồi đột nhiên nhào qua đè lên Hứa Tình Thâm. Phía sau lưng hai người là tấm đệm mềm mại, dù cô bị ngã xuống cũng không hề cảm thấy đau chút nào.
Hứa Tình Thâm bật cười, đẩy anh ra: "Buông em ra, buôg ra đi mà."
"Em lại dám xem thường anh?"
"Đâu có, em nào dám nghĩ Tưởng tiên sinh như vậy. Ngài Có gì mà không biết cơ chứ?"
"Đúng là miệng lưỡi bén nhọn." Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, cắn nhẹ vào cằm của cô.
"Đánh một chút, đánh một chút."
Phía sau bỗng nhiên có tiếng nói bập bẹ của trẻ con truyền đến. Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Lâm đang chạy tới, thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng trèo lên người anh.
Cách đó không xa, Duệ Duệ thấy thế, cũng tìm sang bên này. Duệ Duệ học theo Lâm Lâm, trèo lên hông của Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm nằm lên lưng Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông sợ sức nặng của bọn họ sẽ đè bẹp cô, hai cánh tay chống thẳng dậy bên người Hứa Tình Thâm. Trên lưng anh là hai đứa nhỏ kia. Hai tay chúng không ngừng cào loạn trên quần áo anh. Hứa Tình Thâm thấy vậy khoái chí bật cười khanh khách.
Tưởng Viễn Chu duy trì động tác như cũ, cẩnt hận quay đầu ra sau, nói: "Mau xuống đi nào, nếu không ngã rồi sẽ rất đau đó."
Cả hai đứa bé đều không chịu nghe lời. Lâm Lâm vốn dĩ lúc đầu là muốn giúp Hứa Tình Thâm, bây giờ lại cảm thấy chơi như vậy thật là vui nha. Hai cái chân nhỏ liên tục quẫy đạp, hai tay vòng ra trước ôm lấy cổ người đàn ông.
Duệ Duệ lại luôn luôn thích bắt chước Lâm Lâm, vì thể thân hình nhỏ bé kia cũng bắt đầu nhào ra phía trước.
Hứa Tình Thâm nhân cơ hội này tránh người sang một bên, sau đó ngồi dậy khoanh chân trước mặt Tưởng Viễn Chu.
"Mau, mau đỡ hai đứa nhỏ xuống."
"Không sao đâu mà, cứ để hai đứa chơi một lúc nữa đi."
Tưởng Viễn Chu vẫn còn bị hai đứa nhỏ hợp sức tấn công không ngừng. Hai cánh tay anh lại không dám động đậy. Hứa Tình Thâm buồn cười nói: "Lâm Lâm, cắn!"
Lâm Lâm có vẻ là hiểu lời cô nói, há mồm cắn lên cổ Tưởng Viễn Chu ngay lập tức.
Hàm răng nhỏ xíu vừa hạ xuống, nước bọt cũng theo đó mà vấy đầy lên cổ người đàn ông. Tưởng Viễn Chu lại không thể cử động .
"Hứa Tình Thâm! Cái tốt không dạy, lại dạy con cắn người?"
"Ha ha --" Hứa Tình Thâm cười đến đau cả ruột.
Tưởng Viễn Chu muốn nắm lấy chân cô, nhưng cô đã nhanh hơn một bước, đứng phắt dậy rồi chạy biến đi ngay.
---
Hôm nay Hứa Tình Thâm và Vạn Dục Ninh gặp mặt, Tưởng Viễn Chu cũng đi vào phòng bệnh.
Sau khi biết được bệnh tình của mình, chỉ mới hai ngày mà Vạn Dục Ninh đã trở nên vô cùng tiểu tụy. Tưởng Viễn Chu đi qua, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng. Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, khóe miệng mím chặt.
"Cô đồng ý làm phẫu thuật, nghĩ thông suốt rồi sao?"
Vạn Dục Ninh nhìn về phía người trước mặt: "Tại sao cô lại muốn cứu tôi?"
"Cũng không hẳn là vì muốn cứu cô."
"Vậy. . . Có khả năng thành công không?"
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Cơ bản là không."
Sắc mặt Vạn Dục Ninh liền trắng bệch. Hứa Tình Thâm nói tiếp: "Loại bệnh này cơ bản là không thể phẫu thuật. Nhưng nếu cô muốn, chúng ta có thể thử một lần. Dù sao thì kết quả cũng như nhau cả thôi. So với hai tháng ngắn ngủi, chi bằng cứ thử một lần xem sao."
Khóe miệng Vạn Dục Ninh run run: "Cô, cô đừng nói gở."
"Tôi chỉ phân tích rõ tình hình cho cô biết, còn muốn phẫu thuật hay không?"
Vạn Dục Ninh ngồi xuống bên mép giường: "Trước khi phẫu thuật, tôi muốn gặp mẹ tôi."
Tưởng Viễn Chu gật đầu: "Được."
"Hứa Tình Thâm, cô phải phải vì lòng tốt mà muốn cứu tôi đúng không? Dù sao thì. . . Nếu bác sĩ phẫu thuật thất bại, làm chết người, cũng không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
"Phải, cho dù ca phẫu thuật thất bại thì tôi cũng không cần phải ngồi tù. Thế nhưng nếu như thành công, đối với tôi mà nói thì sẽ gây được tiếng vang trong sự nghiệp. Hiện giờ tôi đã trở lại Tinh Cảng, cần phải thể hiện bản lĩnh của mình."
Vạn Dục Ninh không ngờ Hứa Tình Thâm lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy. Mà cô lại còn dám nói trước mặt Tưởng Viễn Chu, lẽ nào không sợ anh thấy phản cảm hay sao?
Ánh mắt Vạn Dục Ninh dời sang chỗ người đàn ông đang ngồi. Sắc mặt anh lạnh lùng, tựa như không hề để tâm.
Cô ta hơi cúi mắt, các ngón tay khẽ nắm lại.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vạn Dục Ninh, cô còn nhớ Phương Thành không?"
Vạn Dục Ninh giật mình, trợn to hai mắt. Đương nhiên cô ta sẽ không quên! Nhưng cô ta không hiểu tại sao Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nhắc tới Phương Thành. Cô ta cắn chặt răng không nói lời nào.
Tưởng Viễn Chu cũng lặng lẽ nhìn sang.
Hứa Tình Thâm lui về phía sau vài bước, ánh mắt dán chặt lên người Vạn Dục Ninh: "Vậy cô có nhớ em trai tôi đã bị cô chặt đứt một ngón tay không?"
Trống ngực của Vạn Dục Ninh lại càng đập mạnh dồn dập: "Cô. . . Rốt cuộc là cô muốn nói gì?"
"Hẳn là cô đều nhớ rõ mọi chuyện chứ nhỉ?"
Vạn Dục Ninh run rẩy: "Cô muốn trả thù?"
"Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không nhân cơ hội này mà hãm hại cô ngay trên bàn phẫu thuật."
Hứa Tình Thâm cười lạnh nói như thế. Vạn Dục Ninh lại cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Cô ta nhìn Hứa Tình Thâm đi tới turớc mặt Tưởng Viễn Chu: "Có chuyện này em nhất định phải nói rõ ràng."
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô lại: "Chuyện gì vậy?"
"Trước khi phẫu thuật, em muốn Vạn Dục Ninh phải viết thư nhận tội." Hứa Tình Thâm nhìn về phía Vạn Dục Ninh.
"Cô phải tự tay viết ra hết, phải thừa nhận viết lúc trước đã chặt đứt một ngón tay của em trai tôi, thừa nhận thuốc kia là do cô đưa cho Phương Thành, để anh ấy phải chết như thế!"
Vạn Dục Ninh lắc đầu: "Cô định làm gì chứ?"
"Nếu như cô chẳng may chết trên bàn mổ thì không sao, còn nếu như tôi có thể cứu được cái mạng của cô, tôi nhất định phải giao cô cho cảnh sát, để cô bị pháp luật trừng trị."
Viền mắt Vạn Dục Ninh đỏ bừng: "Đừng mà, tôi đã bệnh thành thế này rồi, xin cô đừng đối xử với tôi như vậy."
"Bệnh thì đã sao? Bệnh thì không cần chịu tội à?"
Vạn Dục Ninh vội vàng nhìn sang cầu cứu Tưởng Viễn Chu, nước mắt cô ta trào ra như nước vỡ đê.
"Viễn Chu, em không muốn ngồi tù, em sẽ đến một nơi thật xa không để hai người nhìn thấy nữa, được không?"
Hứa Tình Thâm đưa tay cào cào lên mái tóc ngắn của Tưởng Viễn Chu: "Chuyện này anh chớ xía vào, biết không?"
Động tác này. . . Cô là đang xoa đầu anh sao?



Chương 212: Cứu sống
Editor: Dế Mèn
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống.
Hứa Tình Thâm lại nâng tay lên, xoa xoa sờ sờ.
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ.
"Được, anh mặc kệ."
"Vậy dù cứu tôi, tôi cũng mất tự do đúng không?"
Hứa Tình Thâm thu hồi bàn tay, sắc mặt chợt nghiêm túc.
"Vậy phải xem bị phán thế nào. Có khi xét thấy cô đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, họ sẽ hoãn thi hành hình phạt, có khi bắt cô ngay lập tức, tôi cũng không biết rõ chuyện này, sẽ phán xử cô bao lâu. Nhưng mà Vạn Dục Ninh, tự mình làm ác thì tự mình phải chuộc tội."
Vạn Dục Ninh thấy chính mình không còn hy vọng, ngơ ngẩn ngồi đó.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi đến trước mặt Vạn Dục Ninh.
"Nếu thật sự phải chịu hình phạt, thì ít ra khi đó cô vẫn còn sống. Hơn nữa, đợi khi được ra ngoài, cô có thể thanh thản ổn định mà sống, cô còn có bác Vạn, bà ấy tuổi già cần cô chăm lo."
Đôi mắt Hứa Tình Thâm có chút khó chịu, không khỏi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời sáng như vậy, vẫn tồn tại đẹp như vậy, nhưng trúc mã của cô lại sớm đã đi xa, anh cưỡi gió hòa vào bóng đêm, sẽ không còn được gặp lại nữa.
Không có Vạn Dục Ninh, Phương Thành cũng không thể qua khỏi, Hứa Tình Thâm biết.
Nhưng Vạn Dục Ninh trước sau vẫn chưa phải chuộc tội, hiện tại, Hứa Tình Thâm không cho co ta cơ hội đào thoát, đây là việc Vạn Dục Ninh phải chịu.
Sẽ phán bao nhiêu năm đây?
Vài năm? Mười mấy năm?
Hứa Tình Thâm không biết được, nhưng những ngày sau này của Vạn Dục Ninh sẽ không hề tốt, đây là báo ứng của cô ta.
Cuối cùng Vạn Dục Ninh vẫn gật đầu: "Được, tôi đồng ý."
Ra khỏi phòng bệnh, tâm tình của Hứa Tình Thâm không nhẹ nhàng chút nào.
Vạn Dục Ninh đồng ý, điều này có nghĩa cần phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Thế nhưng, cuộc phẫu thuật này sẽ có bao nhiêu phần thắng chứ?
Thời gian làm phẫu thuật nhanh chóng được ấn định, cũng đã báo cho Vạn Dục Ninh.
---
Lúc Tưởng Đông Đình tới, không ai ngăn cản ông ta. Ông ta đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Vạn Dục Ninh thấy ông ta, trên mặt không có biểu tình gì dư thừa.
"Bác Tưởng!"
"Vạn nha đầu, hai ngày này thế nào?"
"Vẫn tốt ạ."
"Bác nghe nói sắp chuẩn bị phẫu thuật rồi?"
Vạn Dục Ninh gật đầu: "Dạ, đã sắp xết xong rồi."
"Con biết một lý do khiến bác Tưởng không thích Hứa Tình Thâm là gì không?"
"Là gì ạ?"
Tưởng Đông Đình ngồi xuống.
"Cô ta không biết tự lượng sức mình, còn cố tình muốn leo cao như vậy."
Hai bàn tay Vạn Dục Ninh vốn đan vào nhau, ngón tay chợt khẽ động.
Tưởng Đông Đình nói tiếp: "Cô ta tưởng rằng năm đó mình phẫu thuật thành công thì không gì không làm được. Nếu không phải Viễn Chu muốn chiều cô ta, hao tổn hết tâm tư làm cho cô ta, thì cô ta có là gì?"
Vạn Dục Ninh nghe thế, không khỏi run run. Khó khăn lắm cô ta mói lựa chọn làm phẫu thuật, thời điểm như hiện tại không được phép dao động bởi lời nào.
"Có khi, có khi cô ấy thật sự có thể làm được."
Tưởng Đông Đình cười lạnh: "Bệnh viện Tinh Cảng nhiều bác sĩ nổi danh như vậy, chiêu mộ được những tài nguyên tốt nhất; nếu Viễn Chu muốn cứu con, sao nó lại không cho sắp xếp cho con bác sĩ có kinh nghiệm nhất của Tinh Cảng?"
"Bởi vì..."
"Bởi vì Hứa Tình Thâm phải làm phẫu thuật cho con, cô ta rắp tâm bất lương."
Tưởng Đông Đình nhìn vẻ mặt Vạn Dục Ninh.
"Dục Ninh, bác đem thuốc tới cho con rồi, con có muốn không?"
Vẻ mặt Vạn Dục Ninh có sự đấu tranh, Tưởng Đông Đình không lấy thuốc ra ngay.
"Dục Ninh, bác không tin Hứa Tình Thâm, cô ta chịu cứu con? Không phải là cô ta hận con thấu xương sao?"
"Cô ấy..." Vạn Dục Ninh cũng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. "Cô ấy bảo con đồng ý: nếu phẫu thuật thành công, con phải đi tự thú."
Trên khuôn mặt Tưởng Đông Đình lộ rõ vẻ đã thông hiểu.
"Hóa ra là như thế này! Vậy con chấp nhận rồi?"
"Dạ."
"Tự thú? Chuyện con đã làm, bác Tưởng cũng có nghe thấy sơ qua. Dục Ninh, Hứa Tình Thâm như thể để xua tan những lo ngại của con, để con nghĩ cô ta sẽ hết sức làm phẫu thuật cho con. Nói thật, đợi lúc con bị đẩy vào phòng phẫu thuật rồi, con..."
"Bác Tưởng, đừng nói nữa!"
"Dục Ninh, hãy ngẫm lại ba con, ngẫm lại nhà họ Vạn! Phương Thành đã hại nhà họ Vạn, mà Hứa Tình Thâm với Phương Thành lại là quan hệ gì chứ?"
Chóp mũi Vạn Dục Ninh chua xót không thôi, cảm giác hy vọng cuối cùng đang dâng lên của mình lại bị Tưởng Đông Đình đập nát.
Nếu cô ta nghe ý kiến của Tưởng Đông Đình, ít ra vẫn có thể kéo Hứa Tình Thâm làm đệm lưng.
"Dục Ninh, con cũng thấy rồi, Hứa Tình Thâm hiện giờ lên như diều gặp gió, bác sợ sau này không còn cơ hội để kéo cô ta xuống nữa. Thái độ của Viễn Chu với cô ta làm lòng bác nguội lạnh. Ngày nào đó bác sẽ rời bỏ nhân thế, ngày nào đó cũng sẽ ngăn không được cô ta bước vào cửa nhà họ Tưởng."
Người phụ nữ trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu lên: "Bác Tưởng, bác đưa thuốc cho con đi."
Tưởng Đông Đình vẫn không lập tức đưa, có vẻ vẫn có chút không đành lòng.
"Vạn nha đầu, con có thể suy nghĩ cho kỹ!"
"Không phải bác nói rồi sao? Làm phẫu thuật cũng như làm không, là tìm cái chết. Không làm thì sao? Trơ mắt nhìn mình từ từ mà chết... Chi bằng kéo theo Hứa Tình Thâm, để cô ta chôn cùng con, có phải không?"
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, thoáng một ánh mắt cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?
"Vạn nha đầu, con nói, con và Viễn Chu sao có thể đi đến bước này chứ? Bác là nhìn con lớn lên, nhìn Viễn Chu từng bước cưng chiều con, chưa từng để con phải chịu tủi thân gì. Bác nhìn lại bây giờ... luôn thấy sụt sùi!"
Vạn Dục Ninh nghe thấy quả thật chua xót, rồi lại có chút phiền lòng.
Những lời này lúc ở bệnh viện Long Cảng, Tưởng Đông Đình đã nói qua, nhưng ông ta trong miệng nói đau lòng cho cô, không phải là muốn đẩy cô ta vào đường chết sao?
Cứ nói chết là điều không thể nghi ngờ, ngay cả một câu an ủi cũng chưa từng thốt lên.
Tưởng Đông Đình nhìn xung quanh, đây là cao cấp phòng bệnh VIP nhất, trong phòng sẽ không có camera quan sát. Hơn nữa nếu Tưởng Viễn Chu đã biết ông ta từng xem Vạn Dục Ninh như con gái, anh để Tưởng Đông Đình tự do ra vào đơn giản cũng là muốn cho cô ta trong những ngày cuối cùng có thể có người tới thăm.
Cũng sẽ không có ai ngờ tới trên người Tưởng Đông Đình lại giấu thứ thuốc đó.
Ông ta móc từ trong túi ra thuốc được gói kỹ, lấy hai viên để vào tay Vạn Dục Ninh.
"Phải uống cái này khi nào?"
"Trước khi làm phẫu thuật một tiếng."
Vạn Dục Ninh nắm chặt bàn tay.
"Nó... sẽ không làm con đau đớn chứ?"
"Con yên tâm, đến lúc đó con đã ở trên bàn mổ, sẽ không còn cảm giác."
Vạn Dục Ninh cảm thấy bi ai, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng.
"Nó sẽ làm con chết thế nào?"
"Xuất huyết nhiều."
Vạn Dục Ninh gật gật đầu: "Được."
"Dục Ninh, hôm phẫu thuật, bác sẽ thông báo cho báo chí, bọn họ sẽ trà trộn vào bệnh viện, chỉ cần cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Hứa Tình Thâm cũng đừng nghĩ tới chuyện trốn."
"Bác Tưởng, bác đã lo hết rồi."
Tưởng Đông Đình thở dài: "Bác biết con sẽ oán bác."
Vạn Dục Ninh nắm viên thuốc lại.
"Yên tâm, con cũng nghĩ kỹ rồi, nếu con không tỉnh lại, con hy vọng bác có thể giúp con chiếu cố mẹ con chút, bà sẽ có ngày ra ngoài."
"Yên tâm đi!"
Tưởng Đông Đình không ở lại lâu, nhanh chóng đi về.
---
Buổi tối, Hứa Tình Thâm ăn xong cơm chiều liền lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang ngồi ở sô pha, trên bàn trà trước mặt bày một chồng tư liệu. Anh đi tới, hỏi: "Phương án phẫu thuật không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?"
"Đúng vậy." Hứa Tình Thâm đầu cũng không ngẩng lên. "Nhưng các vấn đề xuất hiện trong ca phẫu thuật cũng rất nhiều, không sợ một rủi ro, chỉ sợ xảy ra nhiều rủi ro thôi."
Hứa Tình Thâm thấy anh còn ngồi.
"Anh đi tắm rửa đi, đừng quấy rầy em."
Cô nếu công việc lu bu, cả anh cô cũng có thể đá đi.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, tắm xong đi ra, thấy Hứa Tình Thâm nằm ở sô pha, tay ôm máy tính. Anh biết cô nặng lòng, áp lực lớn, cho nên cũng không đi quấy rầy cô, bước khẽ ra ngoài.
Sau khi Lâm lâm và Duệ Duệ ngủ rồi, Tưởng Viễn Chu bế bọn nhóc lên giường, nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, hôm nay hai đứa nhỏ chơi khá hăng, cho nên bây giờ ngủ cũng say.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, bên trong cực kỳ an tĩnh, Tưởng Viễn Chu đi tới vài bước, nhìn Hứa Tình Thâm ôm máy tính, nằm ở sô pha mà ngủ rồi.
Anh đi đến trước mặt cô, lấy máy tính trong ngực cô ra. Anh khom người bế cô lên, lúc đứng dậy, Hứa Tình Thâm tỉnh, mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh.
"Làm sao vậy? Bắt đầu rồi? Mấy giờ rồi?"
Cô nói gì đó, không chừng cả cô cũng không hiểu lắm.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ hai cái vào eo cô.
"Ngủ đi!"
Hứa Tình Thâm liền dựa đầu vào ngực anh. Tới cạnh giường, anh thật sự cẩn thận đặt cô lên giường.
Nhìn thấy cô thế này, tự nhiên anh cũng đau lòng, hận không thể để từ nay về sau không cần phải tới bệnh viện nữa, không cần phải đụng vào mấy con dao mổ đó nữa. Tưởng Viễn Chu anh là ai? Cả người phụ nữ của mình mà cũng không nuôi được sao?
Thế nhưng, điều Hứa Tình Thâm muốn còn không phải là theo đuổi những thứ thuộc về chính mình sao?
---
Ca phẫu thuật được xắp xếp vào buổi sáng.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, mùa xuân khoan thai tới muộn. Trong sân bệnh viện Tinh Cảng, mấy cây khô đã bắt đầu sống lại, từng chút từng chút màu xanh lá lặng lẽ bò lên đầu cành. Vạn Dục Ninh đứng trước cửa sổ. Hóa ra những cây đó vẫn chưa chết đi, chỉ là gió xuân còn chưa phẩy qua mặt, thổi mát trái tim nó, làm cái cây cô độc lạnh lẽo nở rộ hy vọng.
Vạn Dục Ninh vươn tay, để ánh nắng nhảy lên trên lòng bàn tay mình.
Sắp sửa phẫu thuật, cô ta thu tay lại, cảm giác trên mặt mình rất ấm, tầm mắt trông ra xa cũng mơ hồ.
"Ba, liệu có phải chúng ta sẽ gặp nhau ngay thôi?"
Hẳn là vậy, mấy năm rồi?
Mấy năm chưa gặp mặt, những tưởng niệm trong lòng Vạn Dục Ninh không khỏi kéo dài.
Cô ta nhớ khi còn nhỏ, Vạn Hâm Tăng rất cưng chiều cô ta. Thậm chí Vạn Dục Ninh nghĩ, nếu mình không lớn lên thì thật tốt? Khi đó, cô ta có cha mẹ, có điều kiện kinh tế tốt nhất, còn có Tưởng Viễn Chu của cô ta.
Vạn Dục Ninh xem giờ, cũng không bao lâu sẽ có người đi vào chuẩn bị cho ca phẫu thuật ngay thôi.
Cô ta đi đến trước giường, lấy gối ra. Thuốc Tưởng Đông Đình đưa cho, cô ta dùng khăn giấy gói lại rồi giấu kỹ. Cô ta mở khăn giấy ra, lấy viên thuốc ra.
Sau một hồi, có y tá đi vào. Vạn Dục Ninh ngồi ở mép giường, có vẻ cũng chuẩn bị hết.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Tưởng Viễn Chu ngồi cùng Tưởng Đông Đình, Lão Bạch cũng ở đó. Khi Vạn Dục Ninh được đẩy qua, bọn họ cũng đi tới.
Tưởng Viễn Chu vẫn không nói gì. Tưởng Đông Đình lại mặt đầy lo lắng không thôi, ông ta kéo một bên giường.
"Vạn nha đầu, đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì!"
Vạn Dục Ninh nghe, biết là nực cười nhưng lại cười không nổi: "Bác Tưởng, đây là chuyện tự con quyết định, con không hối hận."
Tưởng Đông Đình đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời này, ông ta kéo tay Vạn Dục Ninh lại.
"Chờ con phẫu thuật thành công, bác Tưởng bảo Viễn Chu thu xếp cho con một chỗ ở, không bao giờ để con về lại bệnh viện Long Cảng. Vạn nha đầu, gắng chịu nhé!"
Ông ta bảo cô gắng chịu.
Lời này vào tai bất cứ ai cũng đều hết sức bình thường.
Vạn Dục Ninh cảm thấy dối trá đến cực điểm, tầm mắt cô ta nhìn sang Tưởng Viễn Chu, đưa tay vẫy anh: "Viễn Chu!"
Anh biết cô ta sợ hãi. Vạn Dục Ninh sờ đầu mình.
"Có phải rất xấu không?"
"Nếu Hứa Tình Thâm đã quyết định làm phẫu thuật cho cô, đã nói cô ấy đã nắm chắc được thì cứ yên tâm, ngủ một giấc là xong rồi."
Đôi mắt Vạn Dục Ninh cay cay: "Hy vọng em một giấc tỉnh lại sẽ có thể nhìn thấy anh."
"Sẽ."
Giường lại được đẩy đi, Vạn Dục Ninh cánh tay duỗi thẳng, cả tiếng nói cũng thay đổi: "Nếu em vẫn không tỉnh lại, Viễn Chu..."
Cho đến hôm nay, Vạn Dục Ninh vẫn luôn hối hận. Rất nhiều chuyện cô ta đã làm sai, cô ta và Tưởng Viễn Chu bước một bước này, không phải là chuyện rất hoang đường sao?
Vạn Dục Ninh vào phòng phẫu thuật, Tưởng Đông Đình đứng ở ngoài, Lão Bạch nhịn không được tiến lên.
"Ngài đừng lo lắng, cứ trông như vậy cũng không phải biện pháp."
Tưởng Đông Đình đi tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu, bên trong đang phát trực tiếp tình hình trong phòng phẫu thuật.
Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn làm việc, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Viễn Chu, ba thật sự không đồng ý để Vạn nha đầu lên bàn mổ..."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: "Cô ta có quyền quyết định của mình, chúng ta chỉ có thể tôn trọng."
"Nhưng cho dù phải phẫu thuật, vì sao phải là Hứa Tình Thâm chứ? Con biết cô ta hận Dục Ninh như vậy, lỡ nếu..."
"Không có lỡ nếu!" Tưởng Viễn Chu ngắt lời Tưởng Đông Đình.
"Con có thể cam đoan trên bàn mổ Hứa Tình Thâm không cố tình muốn mạng Dục Ninh?"
"Con đương nhiên có thể cam đoan."
Tưởng Đông Đình cười lạnh: "Tốt, đây là chính miệng con cam đoan, nếu Dục Ninh thật sự xảy ra chuyện, ba sẽ truy cứu đến cùng!"
Tưởng Viễn Chu quay mặt qua, ánh mắt lạnh lùng quét qua liếc người cha của mình một cái.
"Vậy nếu phẫu thuật thành công thì sao? Ba sẽ mang ơn đội nghĩa với Tình Thâm à? Không thể nào! Ba sẽ cảm thấy cô ấy là bác sĩ, đó là điều cô ấy phải làm nhất."
Nụ cười lạnh của Tưởng Đông Đình thu về, ông ta gần như có thể đoán được kế tiếp sẽ có chuyện gì, yên tâm, ông ta đều đã thu xếp hết rồi.
Nếu Vạn Dục Ninh chết trên bàn mổ, hiện giờ nhà họ Vạn không còn ai, nhưng Tưởng Đông Đình sẽ không chịu để yên, ông ta sẽ cho người điều tra rõ ràng. Kết quả điều tra sẽ không phát hiện ra Vạn Dục Ninh uống thuốc, nhưng cô ta chết vì xuất huyết nhiều, đó là trách nhiệm của Hứa Tình Thâm, cô mãi mãi trốn tránh không được.
Cuộc phẫu thuật đã bắt đầu.
Trong phòng phẫu thuật an tĩnh không thôi, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền đến.
Tưởng Viễn Chu gắt gao nhìn chằm chằm một màn này. Sau một hồi, ngón tay anh lướt qua ấn đường, tinh thần căng thẳng cao độ, ca phẫu thuật vẫn chưa tới lúc mấu chốt nhất.
Tưởng Đông Đình dời mắt, chung quy có chút không đành lòng. Ông ta đi tới cạnh sô pha, ngồi xuống.
Lúc giữa trưa, Lão Bạch cho đưa đồ ăn vào. Tưởng Đông Đình miễn cưỡng ăn một chút, còn Tưởng Viễn Chu vẫn đứng không nhúc nhích.
"Viễn Chu, con rốt cuộc là lo lắng cho Vạn nha đầu hay lo cho Hứa Tình Thâm?"
Tưởng Viễn Chu liếc mắt, hỏi ngược lại: "Đã tới lúc nào mà ba còn có thể quan tâm thứ này?"
"Ba chỉ cảm thấy thái độ của con với Hứa Tình Thâm làm ba có chút không lý giải được."
"Có gì không thể lý giải?" Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên, tầm mắt một lần nữa quay trở lại trên màn hình.
"Cô ấy là vợ con, con lo lắng cho cô ấy chẳng lẽ không bình thường sao?"
Tưởng Đông Đình tức nhất là khi nhắc tới vấn đề này, hai người chẳng ai nói nữa.
Tới buổi chiều, hai mắt Tưởng Viễn Chu cay, hai ngón tay ấn ấn mũi. Lão Bạch bước lên.
"Tưởng tiên sinh, ngài đi nghỉ ngơi trước đi ạ, đợi lúc có kết quả tôi sẽ báo cho ngài."
Hai mắt Tưởng Viễn Chu kín tơ máu, nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía màn hình. Sắc mặt anh không còn khẩn trương như lúc nãy.
"Chắc sắp xong rồi."
"Ý ngài là, phẫu thuật sẽ thành công?"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên: "Tôi nghĩ hẳn là đã qua cửa ải khó khăn nhất rồi."
Giọng anh vừa dứt, bỗng nhiên nghe thấy một loạt giọng nói kinh hoảng truyền tới lỗ tai: "Không được rồi!"
Trái tim Tưởng Viễn Chu treo cả lên. Anh ngồi dậy, nghe thấy những giọng nói kia vẫn còn tiếp tục: "Xuất huyết! Bác sĩ Hứa, xuất huyết!"
Tưởng Đông Đình cả kinh hết người, vội vàng đi đến trước màn hình, đủ loại giọng nói hoảng loạn truyền tới.
"Xuất huyết nhiều!!!!!"
"Đừng hoảng!"
"Mau!!!!!"
"Huyết áp bao nhiêu?"
Tưởng Viễn Chu nhắm mắt lại. Tưởng Đông Đình run run rẩy rẩy, cả người như muốn té ngã.
"Ta đã nói ca phẫu thuật này không thể làm mà, không thể làm! Đã xảy ra chuyện rồi! Hứa Tình Thâm cô ta không có bản lĩnh đó!"
Tưởng Đông Đình khó thở muốn ngất, xoay người đi ra ngoài.
"Ba tới phòng phẫu thuật chờ Vạn nha đầu, ba nhìn không được..."
Khuôn mặt Lão Bạch cũng đầy nôn nóng: "Tưởng tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Kết quả tệ nhất tôi đã nghĩ tới. Hứa Tình Thâm lúc này còn gấp hơn chúng ta, xem tiếp đi!"
"Dạ."
Ra tới bên ngoài, Tưởng Đông Đình bước đi, nhanh chóng gọi cho quản gia, bảo ông ta bố trí cho báo chí đi vào.
Ca phẫu thuật của Vạn Dục Ninh rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng Tưởng Viễn Chu rõ hơn ai hết. Anh thấy động tác của Hứa Tình Thâm thành thạo mà bắt đầu xử lý tình huống khẩn cấp. Một Hứa Tình Thâm như thế, Tưởng Viễn Chu cũng không phải chưa từng nhìn thấy.
Anh lần lượt bị hấp dẫn, trong những khoảnh khắc đó, còn không phải là vì dáng vẻ của Hứa Tình Thâm lúc đứng bên bàn phẫu thuật sao?
Năm đó cô cứu Mạc Tiểu Quân, cũng như hôm nay vậy, thân mình gầy gầy đứng vững trước bàn mổ, một khắc một giây đều chưa bao giờ từ bỏ, dường như áp lực của vạn phần nguy hiểm và thiên quân vạn mã phía trước có bao giờ đánh bại được cô?
Hứa Tình Thâm đứng yên ở kia, trong người ẩn chứa năng lượng Tưởng Viễn Chu không thể đoán trước. Tay cô chỉ cần run một chút, dao mổ chỉ cần chệch đi quá một tấc là có thể lấy mạng người. Trong tay cô nắm hy vọng tái sinh của người khác, sinh mệnh được giao ở cô có ý nghĩa cao nhất và mạnh nhất.
Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên cảm thấy, dù ca phẫu thuật này có thật sự thất bại, vậy cũng không đáng sợ. Anh cũng không biết ở đâu mình có cái ý niệm này, những lo lắng và băn khoăn trước đó như đều tan thành mây khói. Anh nhìn bóng dáng Hứa Tình Thâm, loại cảm giác sốt ruột trong lòng được vuốt phẳng xuống hơn chút.
---
Tưởng Đông Đình đã đi tới cửa phòng phẫu thuật. Đã thu xếp xong cho báo chí vào bệnh viện nhưng vẫn chưa vội vây kín cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật, Tưởng Đông Đình sợ bị Tưởng Viễn Chu nhận ra được điều gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tưởng Đông Đình cũng không biết đã đợi bao lâu.
Lúc vừa ngẩng đầu lên, ông ta thấy đèn phòng phẫu thuật tắt.
Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, rât nhanh, cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Hứa Tình Thâm còn chưa tháo khẩu trang đã đi ra ngoài.
Tầm mắt cô trông ra, thấy Tưởng Đông Đình, vừa định nói chuyện thì chợt thấy cách đó không xa xông tới không ít người. Cô hơi giật mình, hoàn toàn không làm biết tình huống gì. Có người tiến lên, mở miệng hỏi thẳng: "Cô là bác sĩ Hứa ạ? Hôm nay nhận một ca phẫu thuật như vậy, xin hỏi phẫu thuật thành công không? Có thể nói cho chúng tôi một chút về tình huống cụ thể không?"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi: "Ai cho các anh vào? Đây là bệnh viện."
Người bên cạnh cũng thò người qua, hỏi: "Nghe nói ca phẫu thuật này nguy hiểm vạn phần, gần như không có tỷ lệ thành công, chính cô khăng khăng muốn làm sao?"
Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đầy nghiêm túc: "Có làm phẫu thuật hay không, điều đó hoàn toàn xem ý chí của bệnh nhân, bác sĩ không quyết định được."
"Nhưng mối quan hệ củ Vạn Dục Ninh và bệnh viện Tinh Cảng sâu xa, vì sao cô muốn cứu cô ấy vậy?"
"Vạn Dục Ninh bệnh nặng, ý của Tưởng tiên sinh thế nào?"
Tầm mắt Hứa Tình Thâm xuyên qua đám người, thấy Tưởng Đông Đình đang ngồi, cô liền hiểu ra hết.
"Tôi từ chối trả lời câu hỏi của các anh."
"Vậy xin hỏi, phẫu thuật thành công không?"
"Cô làm phẫu thuật cho Vạn Dục Ninh, rốt cuộc có tâm tính gì?"
Hứa Tình Thâm cảm thấy buồn cười, khóe miệng cô khẽ giương lên: "Tâm tính gì? Cô ấy là bệnh nhân, tôi là bác sĩ, tôi đương nhiên phải cứu mạng cô ấy!"
"Nếu như vậy, điều chúng tôi quan tâm nhất chính là ca phẫu thuật có thuận lợi không?"
Từng nhóm người đổ tại đây, khí thế rất hùng hổ doạ người. Hứa Tình Thâm cũng không nợ bọn họ, lần thứ hai cô ngẩng mắt lên, bỗng nhiên nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang từ nơi xa bước tới, tay còn ôm một bó hoa, thế này lại là tư thế gì đây?
Tới trước mặt đám người, Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ bả vai của một người.
"Nhường nhường!"
Người nọ quay đầu lại nhìn, dường như bị kinh hãi: "Anh Tưởng!"
Đôi mắt Tưởng Đông Đình sắp bị màu đỏ của hoa hồng chọc cho mù. Tưởng Viễn Chu đáo trước mặt Hứa Tình Thâm, bất ngờ ôm chầm lấy eo cô, hôn mạnh xuống môi cô.
Hứa Tình Thâm ngây ngốc: "Dơ!"
Cùng lúc đó, Vạn Dục Ninh được đẩy ra tới. Lão Bạch tiến lên mấy bước, ngăn phóng viên lại: "Cô Vạn còn hôn mê, hy vọng mọi người không chụp ảnh, ai dám động một chút, tôi sẽ không khách khí với người đó."
Tưởng Đông Đình đi tới.
Vạn Dục Ninh được đẩy tới trước mặt ông ta, trên mu bàn tay cô ta còn cắm chai truyền dịch, đôi mắt nhắm chặt. Tưởng Đông Đình giật mình đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng giường bệnh được đẩy đi.
Hứa Tình Thâm nhận bó hoa của Tưởng Viễn Chu, trước mặt nhiều người như vậy cô có vẻ có hơi không được tự nhiên.
"Đi thôi!"
"Có mệt không?"
"Mệt lắm! Đói muốn chết!"
Tưởng Viễn Chu nhìn cô.
"Đi thay quần áo trước, anh đã bảo Lão Bạch chuẩn bị thức ăn."
Đám phóng viên kia còn muốn ào tới, Tưởng Viễn Chu giơ tay lên ngăn tiếng nói của bọn họ: "Buổi tối 7 giờ, tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp báo, đến lúc đó lại nói."
Nói giỡn, vợ anh đã mệt tới như vậy còn có thể lãng phí thời gian vào những người này sao?
Tưởng Viễn Chu ôm bả vai Hứa Tình Thâm đi về phía trước. Tưởng Đông Đình còn đứng ở đó, Hứa Tình Thâm bước ngang qua ông ta thì dừng bước.
"Ba, phẫu thuật rất thành công, vô cùng tốt đẹp, ba hẳn nên chúc mừng con một tiếng chứ?"
Biểu tình lúc này của Tưởng Đông Đình thật sự không phải một câu hai câu là có thể hình dung ra. Sắc mặt ông ta trắng bệch, Vạn Dục Ninh sống lại không phải chuyện xấu, dù sao ông ta cho Vạn Dục Ninh uống thuốc cũng là vì biết cô ta không thể cứu. Nhưng Vạn Dục Ninh lại được cứu, còn là bởi tay Hứa Tình Thâm...
Tưởng Viễn Chu nhìn ra phía đàng sau.
"Chuyện hôm nay phẫu thuật không có mấy người biết, sao lại có nhiều truyền thông như vậy?"
"Ba!" Hứa Tình Thâm cười khẽ. "Ba là muốn cho con nổi tiếng sao? Biết con có thể thành công, trải cho con một con đường tốt như vậy, thật là cám ơn ba!"
Hai chân Tưởng Đông Đình như rót đầy chì, muốn cất bước đi nhưng một chút sức lực cũng không có.
Sắc mặt ông ta biến đổi rồi lại biến đổi, dường như khóe miệng cũng run rẩy, có điều không nói được ra lời. Hứa Tình Thâm vịn lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.
"Người em dơ, em đi xử lý cho xong đã"
"Được."
---
Trong văn phòng Tưởng Viễn Chu mở cửa sổ, bước vào liền có một luồng hương vị tươi mát.
Trên bàn trà bày đầy từng hộp đồ ăn tinh xảo. Hứa Tình Thâm đi tới, Tưởng Viễn Chu đưa chén đũa cho cô.
"Anh vẫn chưa ăn sao?"
"Xem em làm phẫu thuật anh cũng hồi hộp."
"Đừng hồi hộp!" Hứa Tình Thâm đói muốn xỉu, cô vừa nhấm nuốt cơm, vừa lắc đầu. "Em cũng không hồi hộp."
Người đàn ông cười khẽ. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lão Bạch nhanh chóng đi vào.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, chuyện phẫu thuật bên ngoài đều truyền ra rồi ạ."
"Vậy ư?" Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong lên. "Tưởng phu nhân nổi tiếng rồi?"
Lão Bạch nhịn không được cười, nói: "Lần này, ít nhiều nhờ cha ngài."
"Nói vậy, tôi còn phải cám ơn ông ấy."
"Báo chí nhất định là ông ấy an bài, nhưng mặc kệ Tưởng phu nhân thành công hay là không, tin tức đều được đưa ra ngoài."
Hứa Tình Thâm đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu bảo Lão Bạch ra ngoài trước. Cô không thốt một tiếng, vùi đầu ăn. Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn về phía cô.
"Trong lòng có cảm tưởng gì?"
Cô lắc lắc đầu, nửa chén cơm đã vơi, đồ ăn cũng không ăn, hai má phồng lên.
Tưởng Viễn Chu cảm thấy buồn cười, cô tốt xấu cũng là một cành hoa của Tinh Cảng, đi ra ngoài ai mà không nói cô là một đại mỹ nhân? Hình tượng này, khí chất này, Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp bật cười thì trong lòng lại nảy sinh một loại cảm giác đau lòng không nói được.
Rõ ràng là người có thể dựa mặt kiếm cơm, lại một hai muốn đấu tranh cho sự nghiệp của mình, đây là Hứa Tình Thâm đó!
Ăn cơm xong, Hứa Tình Thâm buông chén xuống, cũng không dọn dẹp, cởi giày nằm xuống sô pha.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh cô.
"Đi vào phòng ngủ đi!"
"Không được." Cô thật sự mệt không chịu nổi, cảm giác cơ thể đã sớm bị đào rỗng không.
"Em ngủ một lúc, ngủ một lúc sẽ tốt thôi."
"Bên ngoài lạnh."
Hứa Tình Thâm nhắm chặt đôi mắt, thế mà đã đi vào giấc ngủ.
Tưởng Viễn Chu quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, anh cúi người xuống. Hứa Tình Thâm hít thở trầm ổn, bỗng nhiên giơ tay chụp tay Tưởng Viễn Chu.
Nhanh như vậy đã nằm mơ.
Tưởng Viễn Chu định đứng dậy ôm cô đến giường. Hứa Tình Thâm một chân động đậy, cánh tay mở ra, miệng mơ hồ phát ra tiếng: "Tưởng Viễn Chu, muốn, em muốn..."
Cô chưa nói cụ thể muốn cái gì, nhưng với Tưởng Viễn Chu mà nói, cái này còn chưa quá rõ sao?
Cô muốn, đương nhiên là muốn con người anh đây!
Câu đầu tiên của Hứa Tình Thâm đã quyến rũ anh đến nỗi chịu không nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK