Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Món quà Hứa Tình Thâm gửi tặng Tưởng Viễn Chu
Editor: Yuè Yīng
♥♥♥
Hứa Tình Thâm cất điện thoại đi, sau đó đứng dậy bước nhanh về phía hai người. Người phụ nữ đã chạm tay tới đầu Lâm Lâm, bàn tay đi xuống theo sợi tóc trơn mềm, vừa muốn hành động, đã bị Hứa Tình Thâm đè cổ tay xuống.
"Thật ngại, con tôi không thích bị người lạ chạm vào."
Bàn tay của người phụ nữ bị đẩy ra, Hứa Tình Thâm vội vàng ôm lấy Lâm Lâm.
"Bảo bối ngoan, chúng ta về nhà."
Người phụ nữ đó cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Tôi không mắc bệnh gì, chạm vào thì làm sao vậy?"
Hứa Tình Thâm không quan tâm được nhiều như vậy, Lâm Lâm ầm ĩ còn muốn chơi nữa, Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ phía sau lưng bé an ủi: "Lâm Lâm ngoan, hôm nào mẹ lại đưa con tới đây nữa, chúng ta đi mua đồ chơi có được hay không?"
Lâm Lâm tuy nhỏ nhưng lại hiểu chuyện, cho tới hiện tại cũng chưa bao giờ gào khóc mà không sao dỗ dành được. Bé yên lặng ngả đầu vào vai Hứa Tình Thâm.
Hai người đi ra khỏi công viên trò chơi, Hứa Tình Thâm chỉ muốn nhanh chóng về nhà, có thể tưởng tượng rằng một đoạn đường ra tới bãi đỗ xe thôi nhưng cô cũng không dám mạo hiểm đi một mình. Trong đầu cô suy nghĩ miên man, có phải là Tưởng Viễn Chu tỏ ra nghi ngờ rồi hay không?
Ngộ nhỡ anh ta không tin ngày chứng sinh của Lâm Lâm, muốn giám định DNA thì làm sao bây giờ? Nhất định là anh ta biết chắc chắn cô sẽ không giao con cho anh ta đi làm xét nghiệm, cách duy nhất có thể làm được là. . .
Hứa Tình Thâm lại nghĩ tới hành động vừa nãy của người mẹ trẻ kia.
Đi ra ngoài không bao xa, một cô gái cầm lấy chiếc yếm có hình nhân vật hoạt hình đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm.
"Bà mẹ này, bên này chúng tôi đang có hoạt động, có hứng thú tham gia không?"
"Không có hứng thú." Hứa Tình Thâm trả lời.
Đối phương nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, chỉ vào một khuôn mặt cười, nói: "Hoạt động này rất được ưa chuộng, chỉ cần mẹ và bé chụp lại một tấm ảnh là được rồi, chị xem, nhiều bà mẹ tham gia như vậy."
Hứa Tình Thâm nhìn theo cánh tay của cô bé chỉ, thấy một bức tường treo đầy ảnh chụp. Cô bé kia thấy cô không nói lời nào, cho là cô đã đồng ý, kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm qua đó. Cô bé nhìn Lâm Lâm trong vòng tay của cô.
"Bảo bối thật xinh đẹp, tới đây, chị làm một kiểu tóc cho em có được không?"
Hứa Tình Thâm nghe thế, không khỏi nhíu mày, cô bé kia cầm lược và một chiếc vương miện tới. Hứa Tình Thâm tránh né, động tác không quá lộ liễu, vừa đủ để cô bé kia không chạm được tới Lâm Lâm.
"Chụp một tấm ảnh thôi, sao còn phải làm tóc?"
"Như vậy ảnh mới đẹp."
"Không cần, con gái tôi không quen."
"Chỉ làm một chút thôi mà, đẹp như vậy. . ."
"Thực sự không cần..." Hứa Tình Thâm thẳng thừng từ chối. "Hơn nữa nó cũng không thích chụp ảnh, cảm ơn."
Hứa Tình Thâm nói xong, ôm chặt Lâm Lâm bước nhanh đi về phía trước.
Cô không biết là bởi vì cô bế con ra ngoài một mình, nên đa nghi? Hay là ngày hôm nay đụng phải hai người đều có vấn đề? Ngược lại, không phải là động tác của hai người này có gì đó không ổn, mà là động tác của họ quá mau. Giống như vừa rồi, Hứa Tình Thâm chưa nói trang điểm cho Lâm Lâm, cô bé kia cũng đã cầm lược vội vàng muốn chải tóc cho bé. Cô ôm chặt bé con trong lòng, cảm nhận được sự tồn tại của con, lúc này mới nhấc chân lên tiếp tục bước về phía trước.
Đi qua một cửa hàng thì Hứa Tình Thâm liếc qua thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên trong. Hứa Tình Thâm dừng bước, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy lão Bạch.
Trùng hợp như vậy, Lão Bạch lại đang ở đây!
Càng lúc Hứa Tình Thâm càng thấy suy nghĩ của mình hình như đúng được vài phần, cô ôm chặt Lâm Lâm đi nhanh chóng đi vào, nhân viên phục vụ đứng ở cửa cung kính chào hỏi: "Hoan nghênh quý khách."
Hứa Tình Thâm đè nén cơn lửa giận trong lòng, tâm tình nhất thời kích động, xông lên phía trước muốn chất vấn.
Lão Bạch liếc nhìn chiếc áo khoác trong tay, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, anh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt không giấu được được sự giật mình.
"Cô Hứa?"
Từ trước đến nay Hứa Tình Thâm cũng là một người bình tĩnh, lần này nếu không phải là có liên quan tới Lâm Lâm, cô cũng không đến mức nổi giận.
Nhưng nghe thấy tiếng xưng hô này xong, Hứa Tình Thâm bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Cô nên hỏi Lão Bạch cái gì chứ? Lẽ nào xông lên phía trước hỏi anh ta, vì sao phái người theo dõi cô? Không đúng, có lẽ là cô đa nghi thì sao?
Hành động của người mẹ trẻ kia cũng được coi là bình thường, nhỡ đâu người ta chỉ muốn sờ đầu Lâm Lâm, không phải là cô "chưa đánh đã khai" sao?
Nếu cô nói ra, ngược lại Tưởng Viễn Chu sẽ hoài nghi Lâm Lâm. Hứa Tình Thâm nhếch miệng. Lão Bạch lại niềm nở hơn so với cô: "Cô Hứa, thật là trùng hợp."
Cũng không biết thật sự trùng hợp, hay là cố ý nữa đó.
Hứa Tình Thâm nhìn đồ trên tay anh.
"Anh mua quần áo?"
"Không, đây là của Tưởng tiên sinh, mới vừa may xong, tôi tới lấy hộ."
"Ừm."
"Còn cô Hứa, sao lại vào cửa hàng dành cho nam giới vậy?"
Hứa Tình Thâm nói dối không chút nghĩ ngợi: "Tôi xem cho chồng tôi."
Trên nét mặt Lão Bạch không hề có vẻ gì khó coi, chỉ là cười cười, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm lùi về phía sau mấy bước, cô nhìn thấy Lão Bạch buông cái áo choàng dài, sau đó tới quầy quần áo trước mặt, chọn vài chiếc áo sơmi.
"Chiếc quần lúc nãy cùng mấy đồ lót, tất cả đưa tới Cửu Long Thương."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm thấy anh như vậy, chắc là mới vào cửa hàng này, nhưng ý nghĩ này mới vừa thoáng qua trong đầu, liền thấy cửa hàng trưởng cầm đồ đi tới.
"Bộ quần áo này của Tưởng tiên sinh, ngài ký đi, thời gian may tương đối lâu, hôm nay mới gọi ngài tới lấy, thật ngại quá."
"Không sao, cũng không làm lỡ việc mặc." Lão Bạch nói xong, dứt khoát ký tên vào.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế salon bên cạnh, vậy xem ra thực sự là cô đa nghi, Lão Bạch có hẹn tới lấy quần áo cho Tưởng Viễn Chu nên mới đến đây.
Có nhân viên bán hàng tới gần, nhiệt tình đưa cho Hứa Tình Thâm một chén nước ấm: "Chào chị, chị tới đặt đồ cho chồng sao?"
Lúc bước vào đây Hứa Tình Thâm nào có để ý, lẽ nào đây là một cửa hàng cao cấp?
Lão Bạch xoay người lại nhìn cô, Hứa Tình Thâm có chút lúng túng, ngay cả số đo của Phó Kinh Sênh mà cô cũng không biết, đặt may như thế nào được chứ.
"Tôi xem trước một chút đã, chọn được kiểu dáng cụ thể rồi hãy."
"Vâng."
Lão Bạch đứng trước một dãy áo khoác ngoài.
"Cô Hứa thật chu đáo."
"Tôi chu đáo, nhưng cũng không chu đáo bằng anh, hóa ra quần áo trang phục của Tưởng Viễn Chu đều do anh chuẩn bị."
Lão Bạch nghe nói như vậy, cảm thấy trong người không được tự nhiên.
"Cô Hứa hiểu lầm rồi, Tưởng tiên sinh đã chọn kiểu dáng trước rồi, tôi chỉ chon lấy một số đồ theo ý của ngài ấy mà thôi."
"Phía sau một người đàn ông thành công là một người đàn ông biết lo toan mọi việc."
"Cô Hứa, cô đừng nói đùa tôi như vậy chứ."
Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm mím môi, có đôi khi, có một số việc sẽ trở thành thói quen. Trước đây lúc cô còn ở chung với Tưởng Viễn Chu, thỉnh thoảng lại chế nhạo Lão Bạch vài câu, không nghĩ tới hôm nay cô lại khiếm nhã như vậy.
"Đúng rồi, cô Hứa..." Lão Bạch đi tới trước mặt cô. "Tưởng tiên sinh bảo cô Lăng dọn đi rồi."
Vậy thì có liên quan gì tới cô?
"Cô Lăng? Thế nào mà ngay cả xưng hô anh cũng không đổi."
"Bọn họ chưa bao giờ có quan hệ mật thiết, cho đến bây giờ Tưởng tiên sinh cũng chưa kết hôn, xưng hô như thế thì có gì không thích hợp?"
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước.
"Ồ."
Nếu cô cứ ở đây chờ Phó Kinh Sênh, cũng không biết phải đợi tới khi nào, Hứa Tình Thâm muốn đi về, cô ôm Lâm Lâm đứng lên.
"Lão Bạch, bây giờ anh phải đi sao?"
"Tất nhiên, phải mang đồ tới Cửu Long Thương."
"Đi cùng nhé."
Lão Bạch khẽ gật đầu, cảm thấy kỳ quái, bình thường Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh hận không thể quay đầu bước đi, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Đi tới trước thang máy, hai người cùng nhau tiến vào, Hứa Tình Thâm nhấn nút xuống tầng ngầm, Lão Bạch thì nhấn xuống tầng một.
"Tài xế chờ tôi ở cửa."
Hứa Tình Thâm muốn tìm người đi cùng ra bãi đỗ xe, lần này được rồi. . .
Suy nghĩ của cô chuyển động thật nhanh, thang máy vừa dừng ở tầng một, Hứa Tình Thâm vội vàng nói: "Lão Bạch, anh đi cùng tôi xuống bãi đỗ xe nhé, tôi có thứ này đưa cho anh."
Lão Bạch vừa nghe vậy, khẽ nhướn mi: "Là cho Tưởng tiên sinh?"
"Thôi được rồi, anh vui vẻ là tốt rồi." Hứa Tình Thâm nghĩ thầm.
"Đúng, đúng."
"Vậy được."
Thang máy tiếp tục đi xuống, ra tới bãi đỗ xe, Lão Bạch đi theo sau Hứa Tình Thâm, bốn phía yên tĩnh, cũng không có ai, Hứa Tình Thâm thấy can đảm hơn rất nhiều, cô bước nhanh về phía xe của mình.
Sau khi để Lâm Lâm ngồi vào ghế trẻ em xong, Hứa Tình Thâm ngồi vào ghế lái, cô hạ cửa sổ xe xuống, lại đem cửa xe khóa trái, xác định không hề có sơ hở, lúc này mới thở phào.
Lão Bạch vươn tay về phía cô: "Cô Hứa, cô tặng Tưởng tiên sinh thứ gì vậy? Chắc chắn khi ngài ấy biết, nhất định rất vui vẻ."
Hứa Tình Thâm hoàn toàn quên mất chuyện này, cô ngồi ở chỗ ghế lái, hai tay sờ sờ túi, ngày hôm nay ra ngoài chưa hề mua bất cứ thứ gì, ánh mắt dừng lại ở phía trên chỗ đồng hồ công tơ mét, nơi đó cũng trống không, chỉ có một hộp khăn giấy.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt, rút ra hai cái khăn giấy, sau đó giao cho Lão Bạch. Lão Bạch giật mình: "Cô Hứa?"
Hứa Tình Thâm lại rút thêm hai tờ nữa đưa cho anh.
"Đây là thứ cô muốn tôi chuyển cho Tưởng tiên sinh?"
"Ách. . . Phải." Hứa Tình Thâm mang vẻ mặt thành thật nói: "Anh ta sẽ hiểu, tôi đi trước đây."
Lão Bạch đứng sang bên cạnh, sau đó gấp cái khăn giấy lại thật phẳng phiu, sau đó cho vào trong túi quần của mình.
Trở lại Cửu Long Thương, trang phục của Tưởng Viễn Chu đã được đưa tới, đặt ở trên ghế sa lon. Lão Bạch đi tới trước mặt người đàn ông.
"Tưởng tiên sinh."
"Ừ."
"Tưởng tiên sinh, hôm nay tôi gặp cô Hứa trong cửa hàng đó."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, giữa hai lông mày vặn lại, vẻ không vui: "Cửa hàng dành cho nam giới?"
Tưởng Viễn Chu cười nhạt, không hỏi tiếp nữa.
Lão Bạch còn nói thêm: "Cô Hứa gửi thứ này cho ngài."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bỗng dịu đi, ngẩng lên nhìn về phía Lão Bạch: "Vật gì vậy?"
Lão Bạch móc xấp khăn tay từ trong túi ra, sau đó đặt vào tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông lật xem từng tờ một, bên trong không có gì cả, anh lại lật xem trên dưới một lần nữa, cũng không thấy được một dấu hiệu nào.
"Đây là ý gì?"
"Cô Hứa nói, ngài sẽ biết. Trên đường đi tôi nghĩ mãi cũng không đoán được là có ý gì."
Tưởng Viễn Chu ngả người dựa vào ghế sofa.
"Vậy cậu có nói với cô ấy về chuyện gì sao?"
"Chỉ tùy tiện nói vài câu."
"Suy nghĩ thật kỹ."
Từ trước đến nay Lão Bạch có trí nhớ không tồi, nên tìm thấy được điểm mấu chốt rất nhanh.
"Tôi nói ngài bảo cô Lăng về nhà mẹ đẻ rồi, tôi còn nói ngài chưa kết hôn, giữa hai người chưa bao giờ có quan hệ mật thiết."
Tưởng Viễn Chu vừa nghe nói vậy, ánh mắt dừng lại trên xấp khăn giấy. Anh bỗng nhiên cười: "Lão Bạch, cậu nói lúc nào thì người đàn ông cần dùng tới thứ này?"
"Sau khi ăn xong."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh: "Chả trách đến nay vẫn độc thân, còn tiếp tục như vậy!"
Lão Bạch nghĩ lại một lần nữa, bỗng nhiên sắc mặt mất tự nhiên.
"Tưởng tiên sinh, ý của cô Hứa là nếu ngài có cần tự mình giải quyết, nên mới chuẩn bị thứ này cho ngài."
Năm ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu siết chặt lại, bóp chặt xấp khăn giấy trong lòng bàn tay, khóe miệng cong lên, cũng không biết là cười thật, hay là cười gằn.
"Tôi sẽ nhận, quả thực rất cần dùng!"
Thực ra thì Lão Bạch rất rất muốn phản bác, Tưởng Viễn Chu nói chả trách đến nay anh vẫn độc thân, nhưng Tưởng Viễn Chu cũng giống như vậy mà. Vì Hứa Tình Thâm chuẩn bị khăn giấy cho anh, chẳng phải là nói anh không có phụ nữ mới dùng tới thứ này sao?
Chỉ có điều, những lời này, Lão Bạch cũng không dám nói ra.
Đương nhiên là Hứa Tình Thâm không biết cuộc đối thoại của bọn họ, càng không biết mấy chiếc khăn giấy lại có thể dẫn dắt câu chuyện thảo luận của họ tới vấn đề đó. Nhưng chỉ có điều, một ngày không lâu sau đó, Tưởng Viễn Chu nhắc lại chuyện này với cô, lúc đó Hứa Tình Thâm liền đáp lại anh hai chữ...
Lão Bạch gọi người giúp việc tới cầm quần áo của Tưởng Viễn Chu lên lầu, ngoài cửa truyền đến vài tiếng nói chuyện, ngay sau đó, Tưởng Đông Đình bước vào.
Tưởng Viễn Chu nhét khăn tay vào trong túi quần, chiếc đùi phải thon dài duỗi thẳng, ánh mắt nhìn ra hướng cách đó không xa.
Tưởng Đông Đình bước nhanh tới, vừa mở miệng: "Duệ Duệ đâu?"
"Ngủ, sao vậy?"
"Con bắt Thời Ngâm về?"
Lão Bạch nhìn hai người, tự giác đứng ở sau lưng Tưởng Viễn Chu, bên cạnh ghế sa lon. Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi sắc mặt đều tái mét.
"Vì sao để Thời Ngâm đi?"
Tưởng Viễn Chu từ từ đứng lên, tới gần Tưởng Đông Đình.
"Con vốn không muốn nói chuyện này với ba, nhưng nếu ba đã tới, con cũng không ngại nói thẳng với ba. Ba, cái chết của dì nhỏ năm đó, có liên quan tới ba hay không?"
Tưởng Đông Đình nghe vậy, cảm thấy không sao hiểu nổi, nhưng bỗng nhiên tức giận: "Hại chết dì nhỏ của con chính là Hứa Tình Thâm, lại bắt đầu giở trò gì vậy!"
"Tốt nhất là không có liên quan gì tới ba." Tưởng Viễn Chu gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, anh quay đầu lại nhìn Lão Bạch, nói: "Tới thư phòng của tôi, mang kết quả giám định xuống đây."
Lão Bạch xoay người lên lầu, lúc đi xuống, nghe thấy Tưởng Đông Đình đang mất bình tĩnh, nói: "Không có khả năng, những thứ này là con đang vin cớ cho họ Hứa kia sao?"
"Con phải cần kiếm cớ cho cô ấy sao?" Giọng nói của Tưởng Viễn Chu không thể nhẹ nhàng hơn so với Tưởng Đông Đình.
"Chuyện liên quan đến cái chết của dì nhỏ, ba nghĩ rằng con có tâm tư đùa giỡn với ba? Nhóm thuốc kia xảy ra vấn đề, do có người nhúng tay vào, chủ nhiệm Chu đều thừa nhận. Con xin hỏi ba một tiếng, năm đó người ra sức muốn con và Hứa Tình Thâm xa nhau nhất, ngoại trừ ba và nhà họ Lăng ra, còn có ai?"
Lồng ngực Tưởng Đông Đình phập phồng dữ dội, không thể tin nổi, Lão Bạch đi tới đưa tập tài liệu về phía ông ta. Tưởng Đông Đình nhận lấy, sau đó lật xem từng trang một, Tưởng Viễn Chu lại ngồi xuống sô pha, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh: "Nếu ba nghĩ đây là con tìm người ngụy tạo, vậy bây giờ ba để lại tập tài liệu đó ở đây, đừng nói câu nào hết, đi khỏi đây ngay lập tức."
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm kết quả kiểm tra đo lường, có chút sững sờ, sau đó một lúc, mới nói ra được một câu: "Nhưng điều này cũng không có thể chứng minh là có liên quan tới nhà họ Lăng."
"Nhưng chí ít nó có thể nói rõ, năm đó dì nhỏ chết không phải do Hứa Tình Thâm dùng thuốc không cẩn thận, mà là có người cố ý mưu sát!"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình bỗng thay đổi, lùi về phía sau hai bước, cả người không còn lấy một chút sức lực ngồi vào sô pha, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: "Thuốc có vấn đề, công ty dược có vấn đề, trung tâm kiểm tra đo lường có vấn đề. Không chỉ đơn giản là những chuyện này, tất cả mắc vào mạng lưới lớn, chỗ nào cũng có vấn đề. Con hỏi ba, ở Đông Thành, ai mới có khả năng lớn như vậy? Nếu như không là có người giúp đỡ, làm được chuyện lớn như vậy sao?"
"Hai nhà Lăng Tưởng cũng có mối quan hệ tốt, vì để Lăng nha đầu có thể bước vào cửa sao? Không đến mức, không đến nỗi ấy. . ."
Huống hồ, ông ta đã nhận lời từ trước đó, nói là bà Tưởng tương lai không có ai khác ngoài Lăng Thời Ngâm, nhà họ Lăng sẽ không đến nỗi muốn hại chết Tưởng Tùy Vân. Tưởng Đông Đình ném tài liệu về phía bàn, ông ta hiểu rõ con trai mình, về chuyện của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu sẽ tuyệt đối không làm qua loa, càng không thể nào mang kết quả giám định giả tới lừa ông. Tưởng Đông Đình nghĩ đến chuyện thì ra là Tưởng Tùy Vân chết oan như vậy, lại nhớ tới lời trăn trối của vợ trước khi chết, sắc mặt ông ta trắng bệch, nhất thời cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi.
"Không đến nỗi ấy? Trong mắt con, không có chuyện gì mà nhà họ Lăng không làm được."
Tưởng Đông Đình im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu không vì bà lão lú lẫn kia, chuyện này sẽ vĩnh viễn như đá chìm xuống đáy biển."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên.
"Nhưng từ trước tới giờ con vẫn luôn tin chắc một câu nói, ác giả ác báo. Nếu làm điều xấu, sớm muộn cũng có ngày bị lộ, kể cả những chuyện ba đã từng làm."
Tưởng Đông Đình giật mình, nhưng vẫn cố giữ sắc mặt bình tĩnh không thay đổi.
"Ta làm chuyện gì?"
"Trong lòng ba biết rõ ràng nhất."
"Viễn Chu, cho dù như thế nào thì Thời Ngâm cũng là mẹ của con trai con, con để cho họ cốt nhục chia lìa, sao nỡ nhẫn tâm như vậy chứ?"
Tưởng Đông Đình nói đến đây nói, nhưng thật ra là trong lòng thấy không chắc chắn. Hơn một năm qua, Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm chưa từng đi tới bước cuối cùng mà ông ta mong đợi. Đối với Tưởng Đông Đình và nhà họ Lăng mà nói, thực ra đã đều lúc đâm lao phải theo lao.
Mới đầu ông ta đã nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản, ông ta cho rằng Tưởng Viễn Chu ôm nỗi đau mất người thân, tình yêu, khi đó để Lăng Thời Ngâm và đứa con xuất hiện, hơn nữa Lăng Thời Ngâm dịu dàng, vào thời gian Tưởng Viễn Chu khó vượt qua nhất ở bên cạnh an ủi, nhất định rất dễ dàng có thể đi vào tim anh.
Nào ngờ. . .
Tưởng Viễn Chu nghe Tưởng Đông Đình nói xong, cũng cười lạnh một tiếng.
"Nếu như chuyện của dì nhỏ không liên quan tới nhà họ Lăng, vậy thì không nhắc tới nữa. Nhưng nếu quả thật là nhà họ Lăng làm, đừng nói là người nhà họ Lăng, ngay cả Lăng Thời Ngâm cũng đừng nghĩ rằng sẽ được sống yên ổn."
Tưởng Đông Đình biết lúc này nói gì cũng vô ích, hơn nữa chuyện của Tưởng Tùy Vân như một quả bom bỗng nhiên ập xuống, Tưởng Đông Đình ngồi không bao lâu thì quay về nhà họ Tưởng.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm lái xe về đến nhà, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Lâm cũng đói bụng, Hứa Tình Thâm cho bé ăn xong, sau đó bế bé ngồi chơi trên sofa.
Đang xem TV thì Phó Kinh Sênh trở về.
Lâm Lâm ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Ba ba."
Khuôn mặt uể oải của Phó Kinh Sênh trở nên phấn chấn hơn, đi tới ôm lấy con gái.
"Bảo bối ngoan, nhớ ba ba sao?"
Lâm Lâm không nói được câu khác, nhưng nhìn thấy anh vui vẻ, sẽ không ngừng gọi ba ba.
"Vẫn là con gái bảo bối của ba ngoan nhất." Phó Kinh Sênh khom lưng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm, khuôn mặt tuấn tú nhìn sang phía cô.
"Về từ lúc nào?"
"Mới về không lâu."
"Lúc ra ngoài đừng về muộn quá, anh tưởng em cho Lâm Lâm chơi lâu hơn."
Hứa Tình Thâm tới gần, cũng vô thức thân mật với Phó Kinh Sênh hơn, cô đưa tay đặt trên vai người đàn ông, sau đó tựa cằm lên tay mình.
"Hôm nào anh cho Lâm Lâm ra ngoài phải hết sức đề phòng."
"Làm sao vậy?"
"Em cũng không biết có phải là do em quá nhạy cảm hay không nữa. Ngày hôm nay có người muốn sờ đầu Lâm Lâm, còn có người muốn chải tóc cho con bé, em không đồng ý. Có thể là trong lòng em luôn nghĩ. . . Nghĩ có lẽ Tưởng Viễn Chu hay người khác có thể trăm phương nghìn kế muốn xác định thân phận của Lâm Lâm hay không."
Phó Kinh Sênh nghe vậy, cười cười với cô: "Không có gì, để anh giải quyết."
"Anh giải quyết?"
Người đàn ông cười khẽ: "Nếu như có chuyện thật, để anh giải quyết, yên tâm đi."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, gật đầu.
---
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm vẫn đi làm như mọi ngày, trong nhà có bảo mẫu, cô cũng nhàn nhã hơn không ít. Hôm nay Phó Kinh Sênh ở nhà, nên có thể chăm sóc Lâm Lâm, bảo mẫu chỉ cần ra ngoài mua thức ăn và hoa quả là được.
Bảo mẫu đi ra từ trong chợ, một chiếc xe nhìn cô chằm chằm, qua một lúc lâu sau, xe đã tới sát phía sau. Bảo mẫu vội tránh ra, đã thấy đối phương đạp phanh lại.
"Này, anh có chuyện gì sao?"
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, đưa tới một tấm hình: "Cô là người giúp việc ở nhà này sao?"
Bảo mẫu liếc nhìn, trong tấm hình là Phó Kinh Sênh và Hứa Tình Thâm, cô gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi vừa tới không lâu."
"Chúng tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện."
"Chuyện gì?"
Người nọ lấy ra một cái túi từ chỗ ngồi, mở miệng túi, bảo mẫu thấy bên trong là những xấp tiền có giá trị lớn.
"Chuyện này đối với cô rất dễ dàng, sau khi chuyện thành công tôi sẽ cho cô năm vạn."
"Thực, thực sao?" Vẻ mặt của bảo mẫu đầy ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới lại dễ kiếm tiền như vậy.
"Đó là đương nhiên." Tài xế đóng miệng túi lại, sau đó đưa ra tới, bảo mẫu liếc nhìn, có phần không dám nhận.
"Thực sự là cho tôi?"
"Cầm đi."
"Cảm ơn, cảm ơn." Bảo mẫu vội vàng cầm lấy, nhìn xung quanh không có người, liền nhét vào bên trong túi.
Tài xế vẫy tay, bảo mẫu nghiêng người qua, đối phương nói bên tai bà mấy câu, bảo mẫu thấp giọng nói: "Chỉ cần như vậy là được?"
"Phải, đối với cô thì chỉ là một cái nhấc tay thôi."
"Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ mang tới."
"Được."
Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh đều có lúc ra ngoài, nói như vậy, bảo mẫu tiếp cận Lâm Lâm là chuyện vô cùng dễ dàng, căn bản cũng không cần mất nhiều công sức.
Ngày hôm sau, bảo mẫu đi tới chợ. Mua đồ xong đi ra ngoài, chiếc xe ngày hôm qua lại đi theo. Bảo mẫu dừng bước, đối phương hạ cửa sổ xe hạ xuống, vẫn là người đàn ông ngày hôm qua.
"Đã lấy được chưa?"
Bảo mẫu lấy một tờ giấy ăn từ trong túi ra đưa tới. Người đàn ông kia mở ra, thấy bên trong có vài cọng tóc. Bảo mẫu đắc ý nói: "Ngày hôm nay ông bà Phó đều đi ra ngoài, cậu yên tâm đi, tôi trực tiếp cắt xuống từ đầu con bé."
"Rất tốt." Người đàn ông kia cười, đưa cho cô nốt số tiền còn lại như đã hứa hẹn. "Nhớ kỹ, chuyện này cũng không được nói với bất cứ ai."
"Yên tâm đi, tôi biết mà." Bảo mẫu nhận lấy tiền, nét mặt vui vẻ, cười tới nỗi không khép miệng lại được.
---
Cửu Long Thương.
Lúc Lăng Thời Ngâm tới, biết Tưởng Viễn Chu không ở nhà, người đứng gác ở cửa nhìn thấy cô còn không chịu cho vào, mãi đến lúc cô bảo đảm trở về chỉ để lấy đồ rồi lập tức đi ngay, lúc này anh ta mới cho cô đi vào.
Duệ Duệ được giao cho bảo mẫu, lúc Lăng Thời Ngâm đi vào phòng khách, cậu nhóc đang khóc, cô nghe được tiếng khóc bước nhanh về phía trước.
"Bảo bối, con trai của mẹ."
Duệ Duệ nhìn thấy cô, càng khóc dữ hơn, nhào qua đòi bế.
Bảo mẫu và người giúp việc cũng không tiện ngăn cản, Lăng Thời Ngâm nhớ con, ra sức hôn lên mặt.
"Mẹ nhớ quá."
Duệ Duệ ôm lấy cổ của cô, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy mấy người mang vẻ mặt khó xử, cô đặt Duệ Duệ xuống.
"Tôi chỉ về lấy ít đồ, còn có một ít đồ cá nhân chưa lấy hết."
"Cô Lăng, có cần tôi giúp không?"
Lăng Thời Ngâm nghe được xưng hô như thế, lắc đầu: "Mọi người không nghĩ tôi cầm thứ gì không nên lấy là được rồi."
"Không có, cô nói quá lời rồi."
So với Vạn Dục Ninh, Lăng Thời Ngâm có giáo dục hơn nhiều, bình thường đối xử với những người giúp việc này cũng không đến nỗi quá đáng, lúc cô lên lầu, cũng không ai đi theo.
Bước nhanh tới phòng ngủ của Tưởng Viễn Chu, Lăng Thời Ngâm mở cửa phòng tắm đi vào, người giúp việc vẫn chưa vào quét dọn, Lăng Thời Ngâm cẩn thận tìm, cuối cùng ở bên cạnh bồn rửa tay, phát hiện ra hai sợi tóc ngắn.
Cô cẩn thận lấy khăn tay bọc lại, sau đó nhét vào trong túi.
Trở lại dưới lầu, Lăng Thời Ngâm cầm theo hai chiếc túi, bên trong chứa những vật dụng nhỏ, Duệ Duệ còn đang khóc, cô cắn răng rời đi.
---
Bệnh viện Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm vừa khám xong cho một bệnh nhân, vừa nghỉ ngơi uống nước một chút, điện thoại di động trong túi vang lên.
Cô cầm lên nghe máy: "Alo?"
"Alo, bà Phó."
Hứa Tình Thâm nhìn số điện thoại trên màn hình, biểu hiện là người thuê nhà.
"Oh, Tiểu Lâm à, có chuyện gì sao?"
"Bà Phó, vừa có người vào nhà."
"Ai vậy?" Hứa Tình Thâm thờ ơ hỏi.
"Đối phương cũng chưa nói, là một người đàn ông, nhìn qua không lớn tuổi lắm, ba mươi mấy tuổi thôi, dáng vẻ rất cao, cũng đẹp trai, chỉ có điều tóc xám trắng. . ."
Lão Bạch!
Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình, chợt đứng lên: "Anh ta hỏi chuyện gì?"
"Hỏi tôi ở đây đã bao lâu rồi, hỏi tôi thuê từ người nào, còn hỏi tôi có biết người ở đây trước kia hay không, làm việc ở đâu, sống như thế nào. . ."
Hứa Tình Thâm nắm chặt điện thoại di động, cô không sợ Tiểu Lâm nói bậy bạ gì đó, dù sao lúc cho cô ấy thuê nhà, Hứa Tình Thâm cũng ở cùng Phó Kinh Sênh rồi.
Nhưng nếu như Lão Bạch đã tới, liệu ngay cả bệnh viện cô khám thai định kỳ cũng điều tra? Nhỡ đâu điều tra ra ngày cô có thai, vậy không phải là xong hết rồi sao?
Hứa Tình Thâm bỗng nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô đứng lên, Tưởng Viễn Chu, anh điều tra cái gì mà điều tra chứ, bây giờ lại còn chạy đi điều tra một cọng tóc!



Chương 144: Giám định trắc trở, lộ kết quả
Editor: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
Hứa Tình Thâm cảm ơn người thuê nhà, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cô đi cùng Phó Kinh Sênh, Phó Kinh Sênh đã tự mình đi xem chỗ đó, nói là để sắp xếp giúp cô. Khi đó cô vẫn không biết con người này lợi hại thế nào, bây giờ nghĩ lại, Phó Kinh Sênh chắc chắn đã lau sạch hết dấu vết. Nếu như Lão Bạch có đích thân ra tay, anh ấy cũng sẽ tìm không ra dấu vết nào để lại, ít ra là với những chuyện lúc ban đầu đó.
Sau khi tan làm, Hứa Tình Thâm trở về Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc thay dép ở cửa, cô thấy có dư một đôi giày thể thao đàn ông.
Một chiếc nằm một nơi, chiếc kia bị đá văng xa bốn, năm bước chân. Hứa Tình Thâm hơi nghiêng đầu, đi tới lấy giày để lại chỗ đàng hoàng.
Đi vào phòng khách, quả thật, có giọng nói của Hứa Minh Xuyên bay tới: "Đúng đúng đúng! Cứ đánh như vậy! Anh rể, báo thù cho em! Lần trước nó giết em không còn mảnh giáp đấy!"
Hứa Tình Thâm bước lại gần hơn, thấy Phó Kinh Sênh khoanh chân ngồi ở sô pha, Lâm Lâm bé nhỏ ngồi trên mặt đất đang tò mò nhìn chằm chằm hai người phía trên. Còn Hứa Minh Xuyên thì sao - một tay chống cằm, mắt như đào hoa, những lúc kích động còn kiểu "chim nhỏ nép vào người" mà dựa vào Phó Kinh Sênh.
"Anh rể, giết đi!"
Hứa Tình Thâm ngàn phòng vạn phòng vẫn không trụ nổi, cái thằng Hứa Minh Xuyên này sao còn tự mình đi tới cửa như thế chứ?
Phó Kinh Sênh đánh đối phương chạy trối chết. Ngẩng mắt lên, thấy Hứa Tình Thâm với thần sắc phức tạp đang nhìn chằm chằm mình và Hứa Minh Xuyên, Phó Kinh Sênh kín đáo thu hồi tầm mắt, nhớ đến nỗi lo Hứa Tình Thâm nói với mình lúc kia. Khóe miệng người đàn ông cong lên, anh ta vươn cánh tay phải vỗ vỗ vào vai tay Hứa Minh Xuyên.
"Để anh dạy cho cậu."
"Tuyệt tuyệt!" Hứa Minh Xuyên hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí có gì đó không thích hợp, vừa nghe Phó Kinh Sênh chịu đưa máy liền lập tức nhào qua. Bàn tay Phó Kinh Sênh tiếp tục đáp trên đầu vai cậu, lại còn vỗ nhẹ hai cái.
Hứa Tình Thâm nhìn mà nổi da gà hết cả người. Tay Hứa Minh Xuyên để trên máy tính, không có chỗ gác liền đè lên đùi Phó Kinh Sênh luôn.
Cô thật sự không xem được nữa, đi tới, một tay xách Hứa Minh Xuyên lên.
"Sao em lại tới đây?"
"Chị?" Hứa Minh Xuyên miễn cưỡng nhìn sang. "Bố bảo em tới đây thăm chị."
Nói xong, cậu lại muốn sáp lại cạnh Phó Kinh Sênh. Hứa Tình Thâm lôi cậu ra sau mình.
"Sao còn chơi game hả?"
"Chị, làm nghề khai phá game mà lại không chơi game? Chị đừng cản trở em học bản lĩnh chứ!"
Hứa Tình Thâm nghe vậy, dứt khoát ngồi xuống trước.
"Đã tới gặp chị thì cũng đừng có chân trong chân ngoài như vậy."
Phó Kinh Sênh nhìn cô, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy eo Hứa Tình Thâm. Anh ta thoát khỏi trò chơi, sau đó nói nghiêm túc: "Chị cậu nói đúng, tới đây rồi thì nói chuyện với chị nhiều chút, sau này còn cả con đường dài để anh dạy cậu mấy trò game."
Ánh mắt Hứa MinhXuyên rơi xuống bàn tay kia của Phó Kinh Sênh, cậu bày vẻ mặt không nhìn nổi, sau đó chỉ chỉ Hứa Tình Thâm: "Trước mặt em mà còn diễn mấy trò tình cảm, em cứ chơi game với anh rể đấy!"
Hứa Tình Thâm thật sự rầu thúi ruột vì cậu.
Em nhìn đi, Hứa Minh Xuyên! Cao lớn, tay chân đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, quan trọng là gầy, gầy, gầy đó!
Trong đầu cô không ngăn được cái từ đó nhảy ra.
Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Minh Xuyên, nói: "Em cũng gặp chị rồi, mau về nhanh đi! Dù gì hôm nào chị với anh rể cũng phải về nhà."
Hứa Tình Thâm nói xong, không khỏi đưa mắt ra hiệu với Hứa Minh Xuyên bảo cậu về. Hứa Minh Xuyên đứng im tại chỗ.
"Chị, có gì bay vào mắt à"
"Sao thế?" Phó Kinh Sênh cũng thò đầu qua hỏi.
Hứa Tình Thâm vội trả lời: "Không sao, không sao."
"Nhưng hôm nay em không về đâu! Em còn muốn chơi với Lâm Lâm nữa." Hứa Minh Xuyên dứt lời liền bước tới, một tay bế Lâm Lâm từ dưới đất lên. Hứa Tình Thâm cũng muốn đi theo, lại bị Phó Kinh Sênh ngồi cạnh đè hai vai lại.
"Đừng động đậy, để anh xem giúp em nào!"
"Không cần, em thật sự không sao."
Người đàn ông cười, với cánh tay qua ôm Hứa Tình Thâm. Cô mất tự nhiên, người cứng lại. Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, nói: "Em vừa đi thì em trai em lại đến đây bảo tôi chơi game với nó."
Hứa Minh Xuyên ôm Lâm Lâm tới ghế sô pha đối diện chơi, không nghe được hai người nói chuyện. Hứa Tình Thâm sờ sờ vành tai: "Cái thằng nhóc đó, dễ gần quá, với ai cũng đều như vậy."
"Mùi xà bông trên áo cậu ấy cũng thơm đó, nhưng anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi này?"
Lông tơ Hứa Tình Thâm dựng lên, tới chuyện này mà cũng để ý rồi?
"À, đó là xà bông handmade đó, nó thích nên em mua cho nó nhét vào tủ quần áo."
"Thảo nào!" Phó Kinh Sênh nói xong liền ghé lại cạnh Hứa Tình Thâm, ra sức ngửi ngửi. Cô nhìn nhìn anh ta, Phó Kinh Sênh mỉm cười nói: "Lần sau mua cho anh mấy cục luôn."
"Được... Được."
Bàn tay người đàn ông dán vào eo Hứa Tình Thâm vòng eo, eo cô rất nhỏ, không có chút mỡ dư.
Hứa Tình Thâm cảm thấy bên kia như cái bàn ủi nóng, "Phải, phải rồi, lúc ở bệnh viện, Tiểu Lâm gọi điện thoại qua đây, nói là Lão Bạch có qua đó..."
"Ừm." Phó Kinh Sênh không chút để ý, đáp.
"Anh nói, có khi nào anh ấy tới bệnh viện để điều tra không? Tra ra mấy cái ngày tháng gì đó?"
"Có đó!" Giọng nói Phó Kinh Sênh ở bên tai Hứa Tình Thâm. "Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ hỏi cho rõ ràng."
"Lỡ như lộ tẩy..." Hứa Tình Thâm sắc mặt bỗng nghiêm túc.
"Sẽ không đâu." Phó Kinh Sênh giọng chắc chắn, vỗ vỗ bên eo cô. "Ngày tháng đều đã sửa lại rồi, chuyện người khác có thể nghĩ ra, thì anh đã nghĩ tới từ lâu rồi."
Hứa Tình Thâm kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn anh ta.
"Lợi hại nha!"
"Mê rồi sao?"
Hứa Minh Xuyên ngồi phía đối diện cũng nhìn hai người này quá đủ rồi.
Ăn xong cơm chiều, Hứa Tình Thâm tiễn Hứa Minh Xuyên.
"Chuyện kia... Minh Xuyên, nếu em không có việc gì thì cũng đừng lén lút tiếp xúc anh rể."
"Làm gì có hả chị! Ngay cả em mà chị cũng ăn giấm à?!"
Thằng nhóc không biết sợ này, sao gân não của nó không thể bẻ được nhỉ? Có điều, cũng không thể trách cậu, thanh niên trẻ tuổi vừa bước chân vào xã hội tư tưởng trong sáng đẹp đẽ làm sao!
"Không phải vậy, dù sao, lần sau nếu em tới đây thì hỏi trước xem chị có nhà không."
"Được!" Hứa Minh Xuyên không phải người nghĩ nhiều. "Thấy chị thế này, em cũng rất vui, rõ ràng bây giờ chị rất hạnh phúc."
Hứa Minh Xuyên nói xong, ôm chặt Hứa Tình Thâm, nói: "Chị, mong muốn chiếm hữu anh rể của chị lớn như vậy là chuyện tốt, em tán thành! Đàn ông tốt thì nên giữ cho tốt."
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, cậu thì biết gì chứ! Cô chẳng lo những thứ lẳng lơ ngoài kia, mà chỉ sợ Hứa Minh Xuyên chui đầu vô lưới thôi!
Tiễn em trai về xong Hứa Tình Thâm về phòng. Bảo mẫu đã về từ lâu, Bảo Lệ Cư Thượng rộng như vậy cũng chỉ còn lại một nhà ba người.
Lâm Lâm đang nằm bò chơi một mình. Đồ chơi của con bé nhiều đến nỗi có thể xếp thành núi. Về chuyện này, Hứa Tình Thâm biết tiết chế, nhưng Phó Kinh Sênh kia, sức tiêu chi của anh ta cứ như sử hồng hoang, lúc khoa trương nhất có thể mua cả một chiếc container không.
Thấy Hứa Tình Thâm vào nhà, Phó Kinh Sênh ra dấu bảo cô lại gần. Tới tận giờ, Hứa Tình Thâm vẫn cảm giác được phần eo mình nóng bỏng. Cô đi tới trước mặt Phó Kinh Sênh.
"Sao vậy?"
"Có việc cần nói với em."
"Chuyện gì thế?"
Phó Kinh Sênh vỗ nhẹ xuống bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Hứa Tình Thâm khom người ngồi xuống. Phó Kinh Sênh vừa định ghé sát tai, Hứa Tình Thâm liền tránh mặt.
"Sao em sợ vậy?"
"Trong nhà không phải chỉ có ba người chúng ta thôi sao, Lâm Lâm nghe cũng đâu hiểu."
Phó Kinh Sênh buồn cười: "Như vậy mới có vẻ bí mật."
"Được." Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người, Phó Kinh Sênh nghiêng nửa người trên qua phía cô, nói vào tai cô. Anh ta hài lòng khi thấy Hứa Tình Thâm sắc mặt có sự thay đổi lớn, quay đầu lại nhìn anh ta.
"Thật sao?"
"Vậy giờ phải làm sao?"
Phó Kinh Sênh cười nhạt, an ủi cô: "Không sao, thứ bọn họ cầm đi không phải là tóc của Lâm Lâm."
Trái tim Hứa Tình Thâm lại thả lỏng. "Đại ca à, ăn uống kiểu này thật muốn mạng người."
"Lúc thuê chị bảo mẫu này, anh đã nói với chị ta điều kiện tiên quyết là, nếu có người cho chị ta tiền hay ép buộc, bắt chị ta phải làm cho chúng chuyện gì đó thì nhất định phải nói cho anh biết, anh có thể đưa gấp đôi tiền đối phương đưa, để nếu thực sự có chuyện gì khó giải quyết thì anh cũng có thể giải quyết."
Cánh tay Phó Kinh Sênh gác trên lưng ghế sô pha một cách rất tự nhiên. "Hôm đó đi chợ về, chị ta nói có người muốn chị ta lấy tóc của Lâm Lâm đưa, hơn nữa cho chị ta khoản thù lao rất khả quan."
Hứa Tình Thâm nắm chặt hai bàn tay, không nghĩ tới những việc này sẽ xảy ra với mình.
"Là ai? Tưởng Viễn Chu ư?"
"Cái này thì anh không biết, hẳn là phải hỏi em thôi. Em thấy anh ta có thể làm chuyện như vậy không?"
"Nếu anh ta muốn làm giám định, dựa theo tính tình, anh ta sẽ bế Lâm Lâm cùng đi luôn."
Ngón tay Phó Kinh Sênh nhịp nhẹ mấy cái trên môi.
"Vậy nếu không phải Tưởng Viễn Chu, thì còn ai đây?"
"Tưởng Đông Đình cũng không có khả năng, ông ta biết Lâm Lâm là con của Tưởng Viễn Chu nên sẽ không làm việc dư thừa. Chẳng lẽ..." Hứa Tình Thâm do dự mở miệng: "Là nhà họ Lăng sao?"
"Cái này giao cho Tưởng Viễn Chu điều tra đi!"
"Ý anh là gì?"
Trên khuôn mặt Phó Kinh Sênh không có chút nào nghiêm túc lẫn bất an, trái lại rất tự tại. "Đây là chuyện tốt. Em cũng nói, nếu Tưởng Viễn Chu muốn làm giám định quan hệ, anh ta sẽ bế Lâm Lâm đi tới đó luôn. Thế nhưng, hiện tại bọn họ đã có được tóc rồi, mặc kệ là Tưởng Viễn Chu hay là nhà họ Lăng, kết quả ra thế nào bọn họ cũng đều sẽ tin. Từ nay về sau, bọn họ cũng đã có được liều thuốc an thần về thân thế của Lâm Lâm rồi, sẽ không bao giờ còn hoài nghi vô cớ nữa."
Hứa Tình Thâm nghe xong, sắc mặt cũng hơi được buông lỏng.
"Nhưng nếu là nhà họ Lăng làm giám định, họ chắc chắn sẽ giấu Tưởng Viễn Chu, anh ta sẽ không được biết."
"Em có thể đi nói cho anh ta. Tưởng Viễn Chu ở Đông Thành cũng có quyền thế của mình, nếu biết Lâm Lâm bị làm giám định, anh ta nhất định sẽ có phần chờ mong về kết quả giám định. Nhà họ Lăng đang giấu diếm anh ta, chắc chắn là muốn biết đáp án thật nên cũng sẽ không làm giả kết quả giám định. Chỉ khi Tưởng Viễn Chu cũng chắc chắn Lâm Lâm không phải con mình thì chúng ta mới có thể có được sự yên ổn thực sự về chuyện của con."
Một chuỗi dài tin tức đi ra, Hứa Tình Thâm ít nhiều cũng thông minh, nghe một lần đã hiểu hết.
---
Khi gọi điện cho Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm đã dùng số khác. Anh nói "Alo" xong, Hứa Tình Thâm liền đi thẳng vào vấn đề, nói muốn gặp anh.
Người đàn ông cho rằng mình nghe nhầm: "Tình Thâm?"
"Anh Tưởng, gặp nhau ở chỗ lúc trước đi, tối nay, 7 giờ được không?"
"Được." Với chuyện này, Tưởng Viễn Chu trả lời rất dứt khoát.
Sau khi tan làm, Hứa Tình Thâm từ bệnh viện chạy qua kia. Cô sợ không kịp giờ nên đã hẹn giờ trễ hơn, không ngờ tới nơi cũng mới 6 giờ hơn. Hứa Tình Thâm gọi đồ uống trước. Phục vụ vừa bưng lên thì không ngờ Tưởng Viễn Chu cũng đã tới.
Người đàn ông thấy cô tới sớm như vậy, anh kéo ra ghế ra ngồi xuống.
"Không phải đã hẹn 7 giờ sao?"
Hứa Tình Thâm nhìn anh chằm chằm. Tưởng Viễn Chu cũng không cảm thấy xa lạ với ánh mắt ấy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như gần đây anh cũng đâu có đắc tội cô.
Cảm xúc của Hứa Tình Thâm được ủ ấp rất tốt - đôi mắt hạnh trừng lên, lửa giận từ đáy mắt thiêu cháy, đôi mày đẹp nhăn lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Kết quả giám định có chưa? Vừa lòng không?"
Người đàn ông mới vừa ngồi xuống đã nghe những lời mà mình chẳng thể hiểu nổi, anh hơi ngẩng mắt lên: "Kết quả gì?"
"Anh còn muốn giả bộ phải không?" Hứa Tình Thâm nghiêng người tới. "Anh cho rằng anh mua chuộc được bảo mẫu thì sẽ có một số việc thần không biết quỷ không hay thật sao?"
"Nghe chẳng hiểu em đang nói gì." Tưởng Viễn Chu ngẫm nghĩ hết khả năng, bởi anh thật sự không thể nghĩ ra được Hứa Tình Thâm chủ động hẹn anh là vì chuyện gì.
Hứa Tình Thâm thần sắc vẫn kích động: "Anh thế nào mà nghĩ Lâm Lâm là con anh được chứ? Có phải anh đang mơ mộng hão huyền không?"
Trong lòng anh vốn dĩ đã khó chịu, lại còn bị cô không kiêng nể gì mà cắm con dao nhỏ vào như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng giương cao âm điệu: "Em không cần phải cao giọng với tôi!"
"Ở nhà tôi có camera theo dõi, cả bảo mẫu cũng không biết. Ngày nào đi làm về tôi cũng đều xem lại, vì vậy chuyện chị ta lấy tóc của Lâm Lâm tôi cũng thấy rõ ràng hết rồi. Tưởng Viễn Chu, anh đừng nói với tôi, anh lấy tóc chỉ để chơi thôi đấy."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nheo lại, hai tay đan vào nhau sau vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới cười lạnh ra tiếng: "Em nói tôi lấy tóc của Lâm Lâm đi làm giám định?"
"Trừ anh ra còn có thể là ai?" Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Trong lời nói của Tưởng Viễn Chu có hơi lạnh: "Chuyện khi nào?"
"Hôm thứ hai." Ánh mắt Hứa Tình Thâm vẫn trói chặt trên khuôn mặt anh như cũ. "Nếu anh có hoài nghi thân thế của Lâm Lâm, anh có thể nói với tôi. Không phải chỉ mấy cọng tóc thôi sao? Tôi có thể hào phóng đưa cho anh thoải mái mà, anh không cần phải vòng vèo nhiều như vậy."
Tưởng Viễn Chu đã hoàn toàn nghe rõ, vậy là có người nghi ngờ Lâm Lâm là con anh đây mà.
"Anh còn cho Lão Bạch đi điều tra tôi, đúng không?"
"Không phải vậy, chỉ là..."
Hứa Tình Thâm ngắt lời anh: "Tra được gì không? Tra được Lâm Lâm có quan hệ gì với anh không?"
Đối mặt với một Hứa Tình Thâm lạnh lẽo thấu xương , công kích như vậy, Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy có phần bất đắc dĩ nhiều hơn, chung quy cô cũng không cách nào tĩnh tâm để trò chuyện với anh một cách bình thường.
"Tình Thâm, tôi không có cho người đi làm chuyện đó."
"Lâm Lâm là bảo bối của tôi, anh không được làm tổn thương nó chỉ vì nó là con của người khác, có được không?"
Tưởng Viễn Chu lửa giận đã vọt lên tới lông mày.
"Tôi nói, tôi không làm!"
"Tôi cũng không muốn tranh cãi với anh, mặc kệ anh có hay không, kết quả cũng như nhau thôi."
Người đàn ông nhìn vẻ mặt tức giận của cô, hai người đều giương cung bạt kiếm, rất dễ gây sự, nhưng Tưởng Viễn Chu không muốn gây sự với cô, nếu ở ngoài đã rất khó khăn mới được gặp cô, hà tất phải lãng phí thời gian vào việc cãi nhau?
"Tôi nếu muốn làm giám định định quan hệ với con gái em thì tôi cũng đã không cần chờ tới bây giờ. Có vài nỗi đau không phải đụng trực tiếp là có thể qua đâu, Hứa Tình Thâm, nếu đó là con tôi, tôi tin em sẽ không gạt tôi, em sẽ nói cho tôi biết."
Hứa Tình Thâm tay đang đặt trên chiếc ly liền lập tức nắm chặt.
"Vì sao?"
"Tôi nghĩ, em hận tôi nhưng cũng sẽ không để con mình gọi người khác là ba đấy chứ?"
Lồng Hứa Tình Thâm đột nhiên bị xẻo thành một vết thương rất to. Cô uống lên ly nước chanh, cảm thấy trong miệng càng thêm chua xót vô cùng. Hứa Tình Thâm cầm cái túi bên cạnh lên.
"Nếu anh nói chuyện này không quan hệ tới anh, vậy thì quên đi."
Cô nói xong liền đi nhanh, thoát khỏi ánh mắt Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Viễn Chu ngồi im tại chỗ. Lúc lâu sau, người phục vụ đi tới hỏi xem anh có dùng cơm không, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta.
"Tính tiền đi!"
---
Trở về Cửu Long Thương, Duệ Duệ đã được người giúp việc mang lên lầu, mới vừa được tắm xong. Lúc Tưởng Viễn Chu đẩy của phòng ngủ đi vào liền nghe con khóc.
Người đàn ông bước nhanh vào, Duệ Duệ đang dựa vào thành giường, khóc nghe rất đau lòng, anh có chút nôn nóng.
"Sao lại vậy?"
Người giúp việc trong tay cầm bình sữa, nhìn qua Duệ Duệ không chịu bú.
"Cô Lăng đột ngột không ở đây, Duệ Duệ nhất định không quen."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống mép giường, cánh tay cẩn thận bế Duệ Duệ lên.
"Con ngoan, bố đây!"
"Ba ba..." Giọng thằng bé mềm nhũn, vươn cánh tay nhỏ ôm cổ Tưởng Viễn Chu. Người giúp việc thấy Tưởng Viễn Chu gắt gao ôm con vào lòng, trong miệng cứ lặp đi lặp lại một câu: "Nhìn đi, tôi cũng có con. Ba cũng có con."
Không biết làm sao mà khi nghe thế, người giúp việc cảm thấy cánh mũi mình chua xót.
---
Hôm sau, ở nhà họ Lăng.
Lúc Lăng Thận bước vào nhà, Lăng Thời Ngâm đang ngồi ở sô pha với bà Lăng. Thấy hắn đi tới, bà Lăng vội nôn nóng hỏi: "Thế nào?"
"Đã sai người đi lấy báo cáo, có kết quả rồi sẽ gọi điện qua đây tức khắc."
"Thật làm cho người ta nóng ruột mà!"
Lăng Thận ngồi xuống cạnh Lăng Thời Ngâm.
"Trong lúc này không nên nóng vội."
Một lát sau, di động của Lăng Thận reo lên, ngón tay người đàn ông quẹt xuống,: "Alo."
"Anh Lăng, có kết quả giám định rồi. Tôi vừa xé dấu niêm phong, kết quả giám định nói không phải quan hệ huyết thống."
Lăng Thận nghe thế, cánh môi khẽ nhếch lên: "Tốt nhất là không."
Lăng Thời Ngâm ngồi cạnh nghe thấy những lời này, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng giản ra, còn có ý cười.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nói gì đó, Lăng Thận vừa định ngắt cuộc trò chuyện liền nghe một giọng nam khác từ bên trong truyền ra: "Anh quan tâm tới việc liệu ở ngoài tôi có con gái không vậy cơ à?"
Lăng Thận căng thẳng nhíu mày: "Tưởng Viễn Chu?"
Tưởng Viễn Chu cười khẽ. Lão Bạch vừa lấy giấy kết quả giám định trong tay kẻ kia, còn đá cho đối phương một cước rất mạnh. Tưởng Viễn Chu cầm di động của tên kia, nghênh ngang đi ra ngoài.
"Lời tôi nói, CẬU nghe không hiểu?"
Lăng Thời Ngâm sắc mặt đã sớm thay đổi, hoảng sợ, khẽ lắc lắc cánh tay Lăng Thận mấy cái, muốn hỏi thế là sao. Lăng Thận giơ ngón trỏ để lên miệng, ra hiệu cho cô đừng nói.
"Xem ra cậu biết cả rồi."
"Lăng Thận, cậu có bản lĩnh đấy!" Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài rồi, đứng dưới ánh mặt trời.
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Bây giờ em tôi đi theo cậu, mà Hứa Tình Thâm và cậu trước kia lại có quan hệ như vậy, điều tra cho rõ, đối với ai mà nói cũng đều là chuyện tốt."
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn nơi xa xa, khóe miệng mím lại, trong mắt không dậy chút gợn sóng nào, có điều lửa giận trong giọng nói như đang được ltưới thêm dầu, đang oanh tạc bùm bùm ra ngoài: "Cậu lo em gái mình bị thiệt, vậy tốt rồi! Không phải bây giờ đã gửi về lại cho cậu rồi sao?"
"Tưởng Viễn Chu!" Lăng Thận nghe thế, tức giận tới mức lồng ngực như muốn vỡ ra. "Tôi có đứa em gái ruột, cậu cũng đừng quá coi thường người khác!"
"Nhà họ Lăng các người cũng không tốt đẹp gì. Lăng Thận, nếu cậu còn dám ra vươn tay ra nữa, tôi sẽ chặt cho cậu xem!"
Lăng Thời Ngâm chỉ là nghe giọng Tưởng Viễn Chu từ đầu bên kia mơ hồ truyền đến, ngữ khí không tốt, nhưng cụ thể nói gì thì không nghe được.
"Còn nữa, sau này, nếu người bên cạnh tôi xảy ra chuyện gì, mặc kệ có phải các người làm hay không, tôi cũng sẽ tính trên đầu nhà họ Lăng các người."
"Cậu uy hiếp tôi?"
"Ý tại ngôn ngoại, tôi không tin cậu nghe không hiểu. Hứa Tình Thâm không liên quan tới tôi, nhưng cái chết của dì nhỏ tôi, sẽ có lúc chân tướng rõ ràng thôi."
Lăng Thận nở nụ cười lạnh lùng: "Tưởng Viễn Chu, mọi việc đều phải chú ý chứng cứ."
"Vậy cậu cứ âm thầm cầu nguyện đi, một ngày kia, khi nhà họ Lăng đại họa tới đầu, cũng phải lưu lại chút chứng cứ gì chứ."
"Tưởng Viễn Chu, mày..."
Bên kia truyền đến tiếng vang giòn giã của chiếc điện thoại bị ném xuống mặt đất.
Lăng Thời Ngâm nhìn sắc mặt xanh mét của Lăng Thận khi lấy di động xuống khỏi tai. Cô ta khẩn trương hỏi: "Sao vậy, anh?"
"Có phải Tưởng Viễn Chu điên rồi không? Chuyện vô căn cứ mà cũng tính lên đầu chúng ta?"
"Con đã nói với mọi người mà, đứa bé kia sao có thể là của anh ấy! Các người lại một hai đòi tra! Giờ thì hay rồi, anh ấy nhất định sẽ trách móc con!" Lăng Thời Ngâm tức giận đứng dậy, mặt đầy phẫn nộ.
Bà Lăng lôi kéo tay cô: "Thời Ngâm à, mẹ đây còn không phải vì muốn tốt cho con sao?"
"Tốt cho con? Các người hại con thảm hại!" Lăng Thời Ngâm cắn chặt răng, xoay người đi lên lầu.
---
Tưởng Viễn Chu quay trở lại xe với Lão Bạch. Tài xế khởi động xe, chiếc xe từ từ chạy đi.
Sau một hồi, Lão Bạch xem tư liệu trong tay: "Tưởng tiên sinh, ngài muốn đích thân xem không?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u ám, tầm mắt lạnh lùng rơi xuống trên người Lão Bạch. Bầu không khí trong xe phảng phất như bị đông lạnh. Tưởng Viễn Chu trong lòng có chút phức tạp, những lời tên kia nói qua điện thoại với Lăng Thận anh không kịp nghe. Dù cảm thấy khả năng anh và Lâm Lâm là cha con là cực kỳ bé, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu không kìm nén được chút mong đợi nho nhỏ kia.
Nếu... nếu thực sự có hy vọng đó thì sao?
Tưởng Viễn Chu cuối cùng không chịu nổi loại mong chờ này, anh giơ tay ra.
Lão Bạch đưa tờ giấy cho anh. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống tờ giấy giám định, tầm mắt dịch xuống từng chút từng chút, dừng trên kết quả cuối cùng.
Lão Bạch định hỏi lại thấy Tưởng Viễn Chu vung cánh tay lên.
Tờ giấy bị người đàn ông ném phứt lên phía ghế trên, sau đó lại nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống bên chân Tưởng Viễn Chu. Sắc mặt anh xanh mét, tức giận nhắm hai mắt lại, không nhìn ai hết.
Anh đã biết không nên ôm hy vọng. Hứa Tình Thâm đã nói không con anh, anh còn đi xem kết quả giám định làm gì, đúng là tự đi ngược mình. Ai ai cũng chạy tới anh mà thọc một dao, lần này tới lần khác, vết sẹo trong tim anh rốt cuộc còn lành được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK