Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 110: Không thích làm người thứ ba
Editor: Lưu Tinh
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^


Ánh đèn pin trong tay Tưởng Viễn Chu hơi lắc lư.
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn anh: "Sợ cái gì! Em không nói là không có khả năng cứu chữa mà Tưởng Viễn Chu, Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, sự kiên định trong ánh mắt đó đã giúp anh bình tĩnh lại đôi chút. Anh rọi đèn lên mặt Tưởng Tùy Vân.
Động tác của Hứa Tình Thâm cực nhanh, dứt khoát tiêm xuống nhân trung của Tưởng Tùy Vân. Hai mắt bà vẫn nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm rút kim tiêm ra. Trong bóng đêm, Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, thấy nhân trung của Tưởng Tùy Vân xuất hiện một chấm đỏ.
Nhưng bà vẫn không có chút phản ứng chút nào. Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Tùy Vân qua, lần nữa tiêm lên đầu ngón tay của bà.
Lăng Thời Ngâm sợ hãi che miệng lại: "Như vậy. . . có được không đấy?"
Hứa Tình Thâm lần lượt tiêm vào các đầu ngón tay của Tưởng Tùy Vân. Cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng bà. Anh vội vàng chiều đèn qua, mi mắt Tưởng Tùy Vân khẽ nhúc nhích. Bà nức nở nói: "Đau quá!"
"Dì nhỏ! Dì nhỏ!"
Hứa Tình Thâm tiếp tục nhấn mạnh vào nhân trung bà. Tưởng Tùy Vân nhíu chặt mày rồi trợn trừng hai mắt: "Tay của tôi. . ."
"Mau, thuốc đâu?" Hứa Tình Thâm thúc giục.
Bác sĩ gia đình liền lấy lọ thuốc ra, đưa hai viên thuốc cho Hứa Tình Thâm. Cô thấy Tưởng Viễn Chu vẫn bất động ngồi đó thì nóng nảy nói: "Mau đỡ dì nhỏ ngồi dậy."
"Được." Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân ngồi dậy. Hứa Tình Thâm cho thuốc vào miệng bà. Bà cố hết sức nuốt hai viên thuốc xuống.
"Ta bị làm sao vậy?"
"Dì nhỏ, vừa rồi dì ngất xỉu." Lăng Thời Ngâm vỗ nhẹ trước ngực.
"Cũng may có chị Hứa cứu dì."
"Vậy sao?" Tưởng Tùy Vân giơ tay lên ấn vào huyệt thái dương của mình.
"Tình Thâm, cám ơn con, con lại cứu ta một mạng."
"Đây là việc con phải làm."
"Chị Hứa, Dì nhỏ ổn rồi chứ?"
Lão Bạch cũng cúi xuống : "Xe cứu thương chắc là sắp tới rồi, hay là đưa cô Tưởng đến bệnh viện kiểm tra đi?"
"Ta không đi bệnh viện." Tưởng Tùy Vân giật mình, nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
"Đi bệnh viện làm gì? Bây giờ dì không sao rồi, nghỉ ngơi một lúc là được. Ở bệnh viện toàn là mùi thuốc khử trùng, lại ngập tràn tử khí, dì không thích."
"Dì nhỏ, đến lúc này rồi mà dì còn có tâm trạng nói đùa sao?" Tưởng Viễn Chu vẫn chưa hết lo lắng.
"Trong khách sạn có phòng y tế, nếu không. . ."
Hứa Tình Thâm đứng dậy: "Đến phòng y tế của khách sạn làm kiểm tra sơ bộ cũng được."
Tưởng Viễn Chu ôm Tưởng Tùy Vân đứng dậy. Lăng Thời Ngâm quay đầu lại nói với bạn mình một tiếng, sau đó cũng đi theo anh.
Bệnh này của Tưởng Tùy Vân. . .
Bên trong phòng y tế, Tưởng Tùy Vân nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Hứa Tình Thâm tựa vào cửa sổ nhìn sang phía Tưởng Viễn Chu. Anh đang cầm tay Tưởng Tùy Vân, vẫn còn đầy lo lắng. Điều này khiến cho Hứa Tình Thâm nhớ đến Phương Thành. Bệnh của anh cũng là vô phương cứu chữa, chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn, dằn vặt.
Lăng Thời Ngâm đẩy cửa tiến vào phòng, mang theo một túi lớn. Sau đó cô gái đưa cho mỗi người một ly cà phê.
Hứa Tình Thâm nhận lấy, nói cảm ơn. Lăng Thời Ngâm ngồi xuống bên mép giường : "Dì nhỏ không sao chứ?"
"Không có việc gì." Tưởng Tùy Vân nói.
"Bệnh cũ tái phát ấy mà."
Nằm thêm một lúc thì Tưởng Viễn Chu đưa Tưởng Tùy Vân về phòng.
Dọc đường đi, sắc mặt người đàn ông vẫn luôn âm trầm, khiến cho người ta sợ không dám đến gần. Hứa Tình Thâm thật muốn lột bỏ bộ mặt u ám đó của anh. Lăng Thời Ngâm cùng Tưởng Tùy Vân nói vài câu, sau đó đứng dậy.
"Anh Viễn Chu, em đi trước."
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Tưởng Tùy Vân lay nhẹ cổ tay anh: "Thời Ngâm đang nói chuyện với con kìa."
"Con không muốn nói chuyện."
"Không sao đâu ạ." Lăng Thời Ngâm bước tới trước mặt Hứa Tình Thâm.
"Chị Hứa, làm phiền chị chăm sóc dì nhỏ, hôm nay cũng may là có chị."
"Không có việc gì, yên tâm đi."
Lăng Thời Ngâm trở lại phòng của mình. Bạn của cô ta đang ở trong phòng, buồn chán nằm xem TV. Thấy cô bước vào thì giật mình.
"Không phải dì nhỏ của chồng tương lai đang bệnh sao? Sao cậu không ở cùng?"
"Mình cũng không phải bác sĩ, ở lại làm gì."
"Cậu hồ đồ sao? Lúc này cậu phải biểu hiện tốt một chút, phải túc trực bên giường mới đúng. Như vậy người ta mới thấy được tấm lòng của cậu."
Lăng Thời Ngâm trở lại trước giường, đá văng đôi giày cao gót, nụ cười đã tắt ngấm. Lúc này trông cô gái chẳng còn cái vẻ non nớt, đáng yêu nữa.
"Cậu thì biết cái gì? Trong lòng mình và Tưởng Viễn Chu đều hiểu rõ chuyến đi lần này không phải hai bên vô tình mà gặp nhau. Chính là dì nhỏ đã sắp xếp buổi gặp gỡ này. Hôm nay bà ta gặp chuyện như vậy, Tưởng Viễn Chu đã đủ nhức đầu rồi. Nếu mình còn lăng xăng ở đó không chừng Tưởng Viễn Chu sẽ phát tiết ở trên người mình."
Người bạn dường như tỉnh ra: "Cũng đúng. Nếu không vì muốn thúc đẩy chuyện của hai người, dì nhỏ kia đã không đến chỗ này."
"Bởi vậy ngày mai cậu ở lại thêm một ngày đi, hai chúng ta ra ngoài chơi."
"Được."
---
Ở phòng bên kia Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân đang nói chuyện với nhau, Hứa Tình Thâm ngồi một mình trên ghế sô pha. Lúc đầu cô còn ngồi nghiêm chỉnh, lát sau lại lấy một cái gối tựa để gối đầu, cả người nằm co rúc trên ghế, từ từ ngủ thiếp đi.
Tưởng Tùy Vân nói với người đàn ông bên cạnh: "Bệnh của dì cũng không ai chữa trị được, con không cần phải trút giận lên người cô bác sĩ kia."
"Nhưng trong tình huống nguy kịch như vậy mà cô ta không biết làm gì, không phải con đã phí tiền trả lương cho cô ta sao?"
"Vốn dĩ chức trách của cô ấy chỉ là sắp xếp giờ uống thuốc cho dì, đưa dì đi tái khám định kì, thỉnh thoảng kiểm tra thân thể dì một chút, những chuyện khác cô ấy. . . không nhất thiết phải làm được."
"Nếu không có Hứa Tình Thâm thì coi như xong rồi."
Tưởng Tùy Vân nghe thế, cúi đầu bật cười: "Đúng vậy, đây là lần thứ hai cô ấy đã cứu mạng dì."
"Những bác sĩ khác khi gặp tình huống này sẽ không ai dám mạo hiểm tùy tiện hành động. Con cũng không biết sao cô ấy lại có lá gan lớn như vậy, nghĩ đến phương pháp này."
"Nếu cô ấy không có can đảm thì cậu bé Mạc Tiểu Quân kia sẽ qua khỏi sao?"
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn sang Hứa Tình Thâm, thấy cô đang ngủ say trên ghế.
"Dì nhỏ, dì cũng biết chuyện đó?"
"Những tin tức của Tinh Cảng ta đều theo dõi mỗi ngày." Tưởng Tùy Vân liếc nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
"Con đưa Tình Thâm trở về phòng ngủ đi."
"Không phải nói để cô ấy ở cùng phòng với dì sao?"
Tưởng Tùy Vân lắc đầu: "Dì vừa nhìn là biết giữa con và nha đầu họ Lăng kia sẽ không có kết quả gì. Bảo bác sĩ gia đình đến đây ở cùng dì là được rồi. Các con nên ở cùng nhau, mau đi đi."
"Sau này những chuyện như vậy dì đừng can dự vào, cứ bảo ba nói thẳng với con."
"Con đó." Tưởng Tùy Vân than nhẹ.
"Dì chỉ biết không có chuyện gì gạt được con."
"Dì nhỏ, người phải chú ý sức khỏe của mình. Từ nhỏ con đã không có mẹ, chỉ có dì. . ."
Tưởng Tùy Vân không đành lòng thấy anh như vậy: "Viễn Chu, dì nhỏ không có việc gì đâu mà. Dì còn muốn nhìn thấy con kết hôn, rồi còn giúp con chăm cháu."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, cô vẫn đang ngủ. Người đàn ông cúi người xuống, thổi một hơi vào tai cô. Cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng chỉ rụt cổ một cái. Tưởng Viễn Chu thấy vậy liền cắn một cái lên tai Hứa Tình Thâm.
Cô giật mình mở mắt ra. Tưởng Viễn Chu kéo cô ngồi dậy: "Đi, trở về phòng rồi ngủ."
Hứa Tình Thâm khẽ "oh" một tiếng, theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Hai người chúc Tưởng Tùy Vân ngủ ngon rồi lần lượt ra khỏi phòng.
Trên hàng lang trống trải, gió lạnh không ngừng thổi vào mặt. Tưởng Viễn Chu đi tới phía đối diện, mở cửa phòng ra. Hứa Tình Thâm lúc này mới tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn phía phòng của Tưởng Tùy Vân.
"Không phải đêm nay em ngủ. . ."
Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng.
Bên tai Hứa Tình Thâm vàng lên tiếng đóng cửa thật mạnh. Cô vừa nhấc chân lên chưa kịp bước thì hai vai đã bị Tưởng Viễn Chu giữ lấy.
Cả người cô bị Tưởng Viễn Chu đè lên trên vách tường. Người đàn ông cắm thẻ phòng vào, toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên. Hứa Tình Thâm vừa ngẩng đầu chưa kịp mở miệng thì Tưởng Viễn Chu đã cúi đầu xuống.
Hứa Tình Thâm không thể nhúc nhích. Người đàn ông áp môi lên môi cô, ấn xuống một cái thật mạnh nhưng cũng không lưu lại lâu liền lui người ra.
Thật không giống tác phòng thường ngày của Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm nhìn anh. Hai bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu cố định ở hai bên mặt cô. Không lâu sau đó anh lại tiếp tục hôn lên môi cô. Hôn rồi dừng, rồi lại hôn, cứ lặp lại như vậy nhiều lần.
Hai người thân mật như vậy nhưng Hứa Tình Thâm lại không thích động tác này. Cô gạt tóc sang một bên, Tưởng Viễn Chu liền áp mặt lên cần cổ cô.
Hệ thống sưởi trong phòng khiến cho không khí ấm áp, dễ chịu hơn. Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống hông Tưởng Viễn Chu. Cánh tay anh cũng đồng thời siết chặt hông của cô, hận không thể cùng cô hòa làm một.
"Hôm nay cũng nhờ có em."
"Anh quên em là bác sĩ rồi sao."
"Lúc mẹ anh qua đời, anh chỉ nhớ mình rất đau khổ, phần lớn mọi kí ức về mẹ đều nhạt nhòa. Mấy năm qua sức khỏe dì nhỏ lại ngày càng sa sút, chỉ cần dì có một chút không thoải mái thì anh liền cảm thấy sợ hãi. Anh không thể nào tưởng tượng nổi nếu như có một ngày dì vĩnh viễn rời xa anh thì anh phải làm sao bây giờ."
Hứa Tình Thâm chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng anh, không biết phải an ủi như thế nào.
Tưởng Viễn Chu tiếp tục vùi đầu xuống hôn cô. Lần này Hứa Tình Thâm hôn đáp lại. Hai người vừa ôm hôn vừa lôi kéo nhau vào trong, cuối cùng ngã lên giữa chiếc giường lớn. Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ áo Tưởng Viễn Chu.
"Anh ở cùng phòng với em không sợ bất tiện sao?"
"Sao lại bất tiện?"
Hứa Tình Thâm nhìn anh: "Anh thấy cô Lăng là người như thế nào?"
"Cô ấy là người như thế nào thì có liên quan gì đến anh?"
Hứa Tình Thâm chọc chọc ngón tay vào trước ngực anh: "Lúc đi lặn, anh đã cùng cô Lăng thì thầm to nhỏ gì với nhau? Sao phải sợ người khác nghe thấy?"
Người đàn ông bắt lấy ngón tay đang làm loạn của cô, đưa lên miệng cắn một cái: "Em đã đoán sai rồi."
"Cũng phải, tâm tư của Tưởng tiên sinh còn sâu hơn biển, em làm sao đoán được."
"Lăng Thời Ngâm là người hiểu chuyện. Cô ấy biết hai người không có khả năng, nói là chờ quay về Đông Thành sẽ nói rõ với người nhà, sau này đừng sắp xếp những buổi gặp mặt như vậy nữa."
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười: "Hai người cùng nhau ngâm mình dưới biển nói chuyện tương lai sao?"
"Anh đã nói rõ lòng mình với em, lẽ nào em còn không hiểu? Nhất định là em bị hồ đồ rồi."
"Em mà hồ đồ sao, em luôn nhìn thấu mọi chuyện."
Tưởng Viễn Chu sờ sờ mặt của cô. Hứa Tình Thâm nháy mắt với anh một cái. Chỉ có anh mới biết tình cảm anh dành cho cô là như thế nào. Dì nhỏ bảo cô ở cùng một phòng với mình, Hứa Tình Thâm đồng ý. Lúc đi lặn dì nhỏ không muốn cô đi cùng anh, Hứa Tình Thâm cũng không nói lời nào liền đồng ý.
Hơn ai hết trong lòng cô càng hiểu rõ ai làm trái ý anh, anh nhất định không để cho kẻ đó còn chút mặt mũi nào nữa.
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu dậy sớm chuẩn bị xong thì sang phòng Tưởng Tùy Vân.
Tưởng Tùy Vân cũng vừa ngủ dậy, thấy hai người tiến vào phòng, bà ngồi dậy mang dép vào: "Ở lại đây chơi thêm hai ngày nữa nhé."
"Không được, dì nhỏ, muốn ra ngoài chơi thì lúc nào cũng được nhưng ở đây ngay bờ biển gió lớn như vậy thì không hay. Chúng ta mau trở về thôi. "
Ngoài mặt tuy là từ chối nhưng mọi chuyện vẫn là Tưởng Viễn Chu luôn nhường đường cho Tưởng Tùy Vân. Lão Bạch bảo tài xế mang hành lý lên xe, sau đó đoàn người xuống sảnh dùng điểm tâm.
Lúc Lăng Thời Ngâm cùng người bạn xuống sảnh, cô gái đến trước bàn chào hỏi Tưởng Tùy Vân.
"Thời Ngâm, con có muốn cùng chúng ta trở về không?"
"Không được, tối hôm qua bạn con mới đến thôi. Chúng con còn chơi chưa đủ."
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm bình thản, không giống như đang giả vờ. Xem ra đúng như lời Tưởng Viễn Chu nói, bất quá trong chuyện này cô gái cũng là người bị ép buộc.
"Tốt lắm, con phải cẩn thận đấy."
"Dì yên tâm đi."
Ăn sáng xong mọi người lần lượt lên xe. Tưởng Tùy Vân cảm thấy ngột ngạt nên bảo tài xế mở cửa sổ xe.
"Dì nhỏ, tuần sau dì phải đến bệnh viện làm kiểm tra đấy. Còn nữa, nếu thuốc kia không có tác dụng thì thử đổi sang thuốc khác xem."
"Dì biết."
Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ bên cạnh bà: "Khi nào dì đến bệnh viện cứ trực tiếp đến tìm Hứa Tình Thâm là được rồi, không cần đến tìm bác sĩ chủ nhiệm."
Hứa Tình Thâm vốn đang lơ đễnh, nghe anh nói thế thì hoàn hồn, cuống quýt lắc đầu: "Em chưa có nhiều kinh nghiệm. Còn nữa, bác sĩ chủ nhiệm đang điều trị cho cô Tưởng là ai?"
"Là chủ nhiệm Chu."
Vậy thì càng không được, Hứa Tình Thâm sốt ruột nói: "Chủ nhiệm Chu được xem là bác sĩ nổi tiếng ở Tinh Cảng, kinh nghiệm phong phú, em còn lâu mới so sánh được. . ."
"Kinh nghiệm phong phú thì thế nào? Úy thủ úy cước, anh không thích." Tưởng Viễn Chu nói thẳng: "Càng già càng bảo thủ trong cách trị liệu."
Hứa Tình Thâm biết đây là một trọng trách rất quan trọng. Mặc dù Tưởng Viễn Chu rất tín nhiệm cô nhưng cô lại không kham nổi.
"Thế nhưng em. . ."
Tưởng Tùy Vân mỉm cười, gật đầu nói: "Dì cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất. Tình thâm cũng là người một nhà, tiện cả đôi đường. Chớ nói mình chưa đủ kinh nghiệm, cậu bé nhà họ Mạc kia không phải do một tay cô đã cứu sống sao? Ca phẫu thuật đó kể cả chủ nhiệm Chu cũng không dám nhận."
Hứa Tình Thâm cắn môi. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ngồi trở lại vị trí ở hàng ghế thứ hai. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
"Cứ quyết định như vậy đi."
Trở lại nhà họ Tưởng, Tưởng Viễn Chu dìu Tưởng Tùy Vân xuống xe. Thấy Hứa Tình Thâm vẫn ngồi yên trong xe, anh vươn tay ra trước mặt cô.
"Xuống xe."
"Em cũng vào sao?"
"Phải."
Tài xế mang hành lý của Tưởng Tùy Vân vào nhà. Cánh cổng sắt cao đến hơn mười thước phải hai người một trái một phải ra sức mới kéo mới chậm chạp mở ra. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân đi vào. Hứa Tình Thâm trong lòng thấp thỏm đi theo bên cạnh anh. Vừa bước qua cửa liền có một chiếc xe điện màu đen tiến tới. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân ngồi lên, Hứa Tình Thâm bị anh nắm tay kéo lên xe. Đây vẫn là lần đầu tiên cô rơi vào tình cảnh như vậy, bước vào nhà rồi còn phải ngồi xe đi vào?
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, băng qua một chiếc cầu. Hứa Tình Thâm nhìn ra hai bên. Dòng nước phía dưới trong vắt, trong đến nỗi thấy cả những hòn cuội nhỏ. Hứa Tình Thâm bắt đầu khẩn trương, siết chặt hai tay lại.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cô lần nữa liếc nhìn cảnh sắc dọc đường đi thì thấy một bức tường màu đỏ gạch xuất hiện trước mặt. Đầu tường được phủ lòa xòa bởi những tán cây. Ánh nắng mặt trời rọi vào tòa nhà tráng lệ tạo thành một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Chiếc chạy chậm dần rồi dừng lại. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân xuống xe, Hứa Tình Thâm cũng xuống theo.
Một tiểu khu của nhà họ Tưởng còn lớn hơn cả Cửu Long Thương. Muốn đi hết chỗ này không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngoài cửa đã có người đợi sẵn: "Cô Tưởng, sao mới đi có một đêm đã trở lại? Ra ngoài chơi vui không?"
Tưởng Tùy Vân cười: "Rất vui."
Vừa mới vào nhà, Tưởng Tùy Vân liền bảo người giúp việc rót trà. Người này cũng đã phục vụ lâu năm trong nhà họ Tưởng, thấy Hứa Tình Thâm lạ mặt, nhịn không được mà hỏi: "Vị tiểu thư này là?"
Tưởng Viễn Chu nhận lấy chén trà, nhấp một hớp: "Là bạn gái của tôi."
Hứa Tình Thâm nghe xong thiếu chút nữa phun toàn bộ nước trà ra ngoài. Tưởng Viễn Chu vừa dứt lời liền khiến không ít người tò mò nhìn sang bên này. Tưởng Tùy Vân cũng không phản bác, chỉ là nhẹ giọng nhắc nhở.
"Được rồi, được rồi, mau đi chuẩn bị cơm."
"Không được, dì nhỏ, chúng con phải đi ngay."
"Cũng đã về nhà rồi còn không cùng nhau dùng một bữa cơm sao?"
Tưởng Viễn Chu đứng dậy: "Con muốn gặp ba một lát."
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân có chút mất tự nhiên nhìn về phía Hứa Tình Thâm: "Bây giờ sao?"
"Phải."
"Viễn Chu. . ." Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi.
"Ngàn vạn lần đừng chọc ba con tức giận."
"Dì yên tâm."
Tưởng Viễn Chu dẫn theo Hứa Tình Thâm ra ngoài.
Đến bên ngoài, Hứa Tình Thâm đứng trước xe điện lúc nãy: "Muốn đi gặp ba anh sao?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Bây giờ hình như không thích hợp cho lắm."
Tưởng Đông Đình trăm phương nghìn kế sắp xếp một người môn đăng hộ đối cho Tưởng Viễn Chu cũng bởi vì ông không hề đặt khái niệm "bạn gái" của Tưởng Viễn Chu vào trong mắt. Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm.
"Sắp xếp ngày nào đó chi bằng cứ làm ngay hôm nay."
Anh kéo tay cô đi, Hứa Tình Thâm vạn lần không muốn ngay lúc này lại khiêu khích ba anh. Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.
Tới trước lầu nhà họ Tưởng, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Tưởng Viễn Chu một mạch kéo đi.
Bước chân người đàn ông rất dài, Hứa Tình Thâm liếc nhìn một bên gò má anh. Nét mặt anh không che giấu được một sự ẩn nhẫn cùng tức giận.
Hứa Tình Thâm giật nhẹ cánh tay anh, Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng vẫn không dừng bước.
Bước vào phòng khách, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm. Quản gia nhìn thấy hai người, cười tủm tỉm tiến lên: "Ngài Tưởng đã tới."
Sáng sớm người gác cổng đã thông báo tin tức này. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi sang một hướng khác. Tưởng Đông Đình đang ở chỗ đó chơi cờ, chỉ là ở phía đối diện không có đối thủ. Tưởng Viễn Chu thấy đây chẳng qua là mèo khen mèo dài đuôi.
Hai người cùng đi tới hướng đó. Hứa Tình Thâm bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, cô hạ thấp giọng: "Chào bác."
Tưởng Đông Đình ngẩng đầu, năm tháng cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt người đàn ông này. Ánh mắt của ông nhàn nhạt đảo qua người Hứa Tình Thâm.
"Xin chào."
Không có giật mình, không có nổi giận, trong giọng nói của ông thậm chí còn có sự bình tĩnh, thản nhiên khi gặp Hứa Tình Thâm.
Tưởng Đông Đình đặt một con cờ xuống bàn cờ, mắt nhìn chằm chằm vào quân đen trong tay.
"Viễn Chu, cô gái này là. . . ?"
"Bạn gái của con."
Cái này. . .
Tưởng Đông Đình lần nữa ngẩng đầu lên. Hứa Tình Thâm bị ong nhìn chòng chọc như vậy cả người đều thấy không được tự nhiên. Người đàn ông ngồi thẳng dậy: "Đứng đó làm gì? Cô Hứa, mời ngồi."
Hứa Tình Thâm hơi biến sắc. Giọng điệu Tưởng Đông Đình có vài phần thân thiết, bắt đầu hỏi han: "Cô là bác sĩ Hứa ở Tinh Cảng sao?"
"Dạ phải."
"Mời ngồi."
Hứa Tình Thâm đi tới ghế sô pha trước mặt. Hai chân cứng đờ, chậm chạp ngồi xuống: "Cảm ơn."
Tưởng Viễn Chu không nghĩ sẽ ở đây cùng Tưởng Đông Đình diễn trò. Anh một bụng tức giận, không thể điềm tĩnh như ông.
"Ba, ba có biết lần này ra ngoài dì nhỏ thiếu chút nữa đã mất mạng rồi không? Chuyện của con không cần ba quan tâm. Ba có thể đừng lôi kéo dì nhỏ vào chuyện này?"
"Con nói gì vậy? Tùy Vân ở nhà buồn chán muốn ra ngoài chơi, sao con lại đổ hết mọi chuyện lên đầu ba?"
"Đừng cho là con không biết. Ba chính là muốn con và nha đầu họ Lăng gặp nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đúng như ý nguyện của ba, chỉ là con đối với cô ta không hề có hứng thú."
Tưởng Đông Đình vuốt ve con cờ trong tay, lần nữa liếc nhìn Hứa Tình Thâm: "Không có hứng thú với cô này thì vẫn còn cô khác."
"Con đã có bạn gái."
Khóe miệng Tưởng Đông Đình nhẹ nhàng nhếch lên: "Cô Hứa đây phải không? Bây giờ cô ấy đúng là vừa trẻ vừa đẹp, nhưng bên ngoài vẫn còn không ít người còn đẹp hơn."
"Con không chỉ thích vẻ bề ngoài của cô ấy, con chỉ muốn một mình cô ấy."
Động tác trong tay Tưởng Đông Đình khựng lại. Ông quay sang dặn dò quản gia: "Bảo nhà bếp chuẩn bị vài món ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên Viễn Chu dẫn bạn gái về nhà, không được sơ sài."
"Vâng."
"Không cần!" Tưởng Viễn Chu lạnh giọng từ chối: "Chúng con sẽ không ở lại đây, ngày hôm nay con trở về chỉ muốn nói cho ba biết một tiếng. Chuyện hôn nhân đại sự của con tự con sẽ quyết định, không cần ba bận tâm."
Tuy hai cha con giương cung bạt kiếm với nhau nhưng Hứa Tình Thâm thấy rõ nãy giờ Tưởng Đông Đình cũng chưa nói gì quá đáng. Công bằng mà nói chỉ có Tưởng Viễn Chu quá nóng nảy.
"Con đã quyết định rồi thì cũng phải để bạn gái mình ra mắt đàng hoàng chứ. Thế nào, cùng ăn một bữa cơm cũng không được sao?" Tưởng Đông Đình mỉm cười, nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
"Cô Hứa, lần đầu tiên gặp mặt lại khiến cô chê cười rồi."
"Dạ không, là do con quá vô ý, mạo muội tới cửa."
Trên mặt Tưởng Đông Đình đầy ý cười : "Cô Hứa có hứng cùng ăn bữa cơm không?"
"Con nói không cần." Tưởng Viễn Chu lạnh lùng cắt ngang lời Tưởng Đông Đình. "Ba, chúng ta là cha con hơn hai mươi năm qua, con còn không hiểu ba sao? Ba đóng kịch thật quá tệ."
Tưởng Viễn Chu giảo hoạt như một con hồ ly: "Con chỉ sợ Hứa Tình Thâm tiếp tục ở đây sẽ lọt vào cái bẫy ba đã cài sẵn. Nếu ba thật sự chấp nhận cô ấy thì mau lấy bảo vật bà nội để lại ra đây, cái đó đã nói sẽ tặng cho vợ con."
"Hai đứa không phải chỉ mới là quan hệ bạn bè trai gái sao? Còn chưa biết kết quả thế nào."
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm, lời này là nói cho Tưởng Đông Đình nghe, cũng là trực tiếp thông báo với Hứa Tình Thâm: "Không cần nói đến quá trình hay kết quả. Nếu như ba đồng ý con liền trình kết quả cho ba xem."
Cuối cùng sắc mặt Tưởng Đông Đình cũng trầm xuống.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy : "Con tóm lại một câu, sau này đừng kéo dì nhỏ vào nữa. Nếu dì ấy xảy ra chuyện gì, nhà họ Tưởng đừng hòng trông đợi gì ở con nữa."
Người đàn ông đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, kéo tay cô. Hứa Tình Thâm vội đứng lên: "Bác, hẹn gặp lại."
Cô vội vội vàng vàng theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Tưởng Đông Đình nhíu mày, siết chặt quân cờ trong tay. Quản gia thấy hai người đi rồi mới quay sang Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình lật đổ cả bàn cờ.
"Lão gia, tôi thấy cô Hứa cũng là người tốt."
"Tốt?" Trong mắt Tưởng Đông Đình không hề che giấu sự trào phúng.
"Nếu cô ta thật sự tốt thì Viễn Chu cũng sẽ không đuổi Vạn Dục Ninh ra khỏi Cửu Long Thương. Có biết nha đầu họ Vạn kia đang ở đâu không?"
"Ở đâu?"
"Bị tống vào bệnh viện tâm thần, không ai ngó ngàng." Tưởng Đông Đình lắc đầu.
"Nếu như không đủ bản lĩnh thì Hứa Tình Thâm có khả năng trụ lại Cửu Long Thương lâu như vậy sao?"
Quản gia nghe vậy không nói gì nữa.
---
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra ngoài. Lão Bạch đang đợi trước xe. Tưởng Viễn Chu cùng Hứa Tình Thâm lên xe.
"Đi, về nhà."
Hứa Tình Thâm không nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc Lăng Thời Ngâm trở về nhà thì trời cũng đã chập tối. Tài xế dừng xe trước cửa, cô gái siết chặt áo khoác bước xuống xe, đi nhanh vào trong.
Cô gái đổi giầy rồi vào nhà. Ba mẹ cô thấy con gái trở về thì vội vàng bảo người giúp việc mau dọn cơm lên.
"Bảo bối, mau tới đây."
Lăng Thời Ngâm có chút giận dỗi: "Anh con đâu?"
"Anh con đang ở trên lầu."
"Lại đây nói ba mẹ nghe xem, con có gặp Viễn Chu không?"
Lăng Thời Ngâm ngồi vào ghế sô pha: "Có gặp."
"Thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?" Lăng Thời Ngâm hỏi lại.
"Con bé này, đương nhiên là hỏi hai đứa chung đụng thế nào." Mẹ cô đầy lo lắng hỏi.
Lăng Thời Ngâm thản nhiên đáp: "Rất tốt, anh Viễn Chu dẫn theo bạn gái, chị ta không chỉ xinh đẹp mà còn là một bác sĩ."
"Cái gì? Bạn gái?"
Lăng Thời Ngâm nhìn về mẹ mình: "Mẹ, trên đường trở về con đã gọi cho dì nhỏ. Con đã nói rõ ý tứ của mình rồi, chúng con không hợp nhau đâu, không thể đặt vấn đề quan hệ yêu đương được."
"Con nói nhăng gì đấy?"
Lăng Thời Ngâm đứng dậy: "Con lên trước lầu tắm rửa trước, mệt chết đi được."
"Thời Ngâm, con mau nói cho rõ ràng xem."
Buổi tối, quả thực Tưởng Tùy Vân đã nhận được điện thoại của Lăng Thời Ngâm. Cô gái đã nói rất rõ ràng bản thân chỉ xem Tưởng Viễn Chu như anh trai mà thôi. Phải nói là lúc đó tảng đá trong lòng Tưởng Tùy Vân đã được tháo xuống, bà mừng thay cho Hứa Tình Thâm, cũng cảm thấy nha đầu họ Lăng kia tính tình ngay thẳng, rất dễ mến.
Nhà họ Lăng.
Lăng Thời Ngâm đụng mặt Lăng Thận ngay cửa thang lầu.
"Anh."
"Đi chơi vui không?"
"Vui lắm."
Lăng Thận đi tới trước mặt cô: "Đây cũng không phải ngày đầu em quen biết Tưởng Viễn Chu. Nếu em không có ý gì với anh ta thì chạy tới đó làm gì?"
Lăng Thời Ngâm mím môi: "Em không thích làm người thứ ba."
Nói xong cô liền lên lầu. Lăng Thận mỉm cười, sải bước tới phòng khách.
"Mẹ, mau gọi điện thoại cho bác Tưởng, nói là Thời Ngâm rất thích Tưởng Viễn Chu. Hai nhà Tưởng, Lăng chúng ta nhất định có thể trở thành người một nhà. "


Chương 111: Không ai có thể so sánh được với 36D của em
Editor: Lưu Tinh
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^


Bà Lăng có chút khó xử, nghe được những lời này của Lăng Thận liền liếc nhìn về phía cầu thang.
"Em gái con không hề có ý này. Mẹ thật sự không hiểu nổi, người nhà họ Tưởng nó còn không chịu thì nó muốn ai chứ?"
Lăng Thận bình thản tiến lên vài bước, ngồi xuống ghế sô pha: "Là mọi người không hiểu em, hay là con hiểu em hơn?"
Bà Lăng đứng lên: "Ý của con là sao?"
"Hôm nay Tưởng Viễn Chu tuy đã có bạn gái nhưng sự thật là nhà họ Tưởng không hề chấp nhận cô gái này. Hai người chỉ cần để ý tới bác Tưởng là được, cứ nói là Thời Ngâm rất thích."
Bà Lăng nghe vậy liền gật đầu: "Vậy còn em con. . ."
"Mẹ không cần bận tâm, cứ nghe theo con là được."
Ông Lăng đứng dậy, quay sang người phụ nữ bên cạnh: "Mau gọi điện thoại đi, sau đó gọi Thời Ngâm xuống ăn cơm."
"Được."
---
Hứa Vượng bị tai nạn nên phải ở nhà tịnh dưỡng. Cột sống ông bị thương nặng như vậy nên nhiều việc không tiện làm, di chuyễn có chút khó khăn.
Triệu Phương Hoa ngày ngày cằn nhằn, nói là hôm nay cả nhà này từ trên xuống dưới, từ già tới trẻ đều phải trông cậy vào một mình bà ta. Những ngày tháng sắp tới không biết làm sao mà vượt qua.
Mấy ngày đầu bọn họ không ngừng cãi nhau. Hứa Vượng hết cách đành phải ra ngoài làm việc.
Sau khi tan việc Hứa Tình Thâm đi thẳng tới bãi đậu xe dưới hầm. Tưởng Viễn Chu đã đợi cô ở đó. Hứa Tình Thâm mở cửa xe ngồi vào trong. Tài xế khởi động xe, Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua cài dây an toàn giúp cô.
Chiếc xe đi được một lúc thì Hứa Tình Thâm mới phát hiện đây không phải đường về Cửu Long Thương.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Thế nào? Ngay cả đường về nhà mình mà em cũng quên rồi?"
"Về nhà em?" Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy.
"Sao đột nhiên lại muốn đến nhà em?"
"Đây là lần đầu tiên anh chính thức ra mắt nhà em, chúng ta không thể sơ sài được."
Hứa Tình Thâm đan các ngón tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn một bên gò má Tưởng Viễn Chu. Có phải cô đang nằm mơ không? Việc Tưởng Viễn Chu xác định cô là bạn gái anh cho đến giờ cô vẫn chưa tin nổi. Bây giờ đã tiến triển tới mức ra mắt hai nhà rồi sao?
"Em chưa chuẩn bị gì hết, chúng ta có phải hơi nhanh rồi không?"
"Em đã gặp mặt ba anh rồi, còn nhanh sao?"
Hứa Tình Thâm nghe vậy càng lo lắng hơn: "Vậy cũng tính sao? Em đi tay không đến gặp ba anh, đã vậy còn chứng kiến cảnh hai cha con cãi nhau."
"Sao lại không tính? Anh đã chính thức giới thiệu em với ba anh rồi. Em tính quỵt nợ sao?"
Hứa Tình Thâm nói không lại Tưởng Viễn Chu. Cô cúi đầu, khẽ tựa lên vai anh. Khóe miệng anh chậm rãi nâng lên. Dọc đường đi, hai người không ai nói thêm gì nữa.
Tới nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Tài xế mở cốp xe, mang các hộp quà tặng lớn, nhỏ ra. Nhìn thấy cả đống đồ đó, Hứa Tình Thâm trợn mắt: "Ngày quan trọng như vậy sao không gọi Lão Bạch theo?"
"Anh ta có việc."
Tưởng Viễn Chu nắm tay Hứa Tình Thâm đi về phía trước. Lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh dừng lại hỏi: "Tại sao phải dẫn theo Lão Bạch?"
"Hành hạ anh ta." Hứa Tình Thâm buồn cười nói.
Tưởng Viễn Chu bà ra bộ dáng nghiêm chỉnh: "Không được, nhỡ như anh ta mệt chết đi thì sau này ai thay anh làm việc?"
Hai người một trước một sau đi lên lầu. Hứa Tình Thâm lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng bếp truyền đến. Triệu Phương Hoa đang bận rộn nấu ăn. Hứa Tình Thâm nhìn về phía sô pha, khách sáo chào một tiếng: "Bà ngoại."
Bà lão từ từ đứng dậy: "Tình Thâm đã về."
Tưởng Viễn Chu và tài xế cũng theo sau bước vào nhà. Triệu Phương Hoa nghe thấy tiếng động ở cửa liền buông hết mọi thứ trong tay xuống.
"Ngài Tưởng đã tới."
"Chào dì."
Triệu Phương Hoa rửa tay, thay đổi hoàn toàn bộ dáng thường ngày.
"Tình Thâm, các con muốn ghé nhà sao không báo trước một tiếng? Để mẹ chuẩn bị thêm vài món."
"Đừng khách sao, ăn cơm canh đơn giản là được rồi." Tưởng Viễn Chu bảo tài xế đặt mấy hộp quà xuống.
Triệu Phương Hoa liếc mắt nhìn một cái rồi đi tìm điện thoại của mình.
"Mẹ đi gọi cho ba con, bảo ông ấy về nhanh một chút."
"Ba con đi đâu?"
"Công việc trước đây không làm được nữa, ông ấy đi tìm việc khác. "
Triệu Phương Hoa gọi cho Hứa Vượng, nhưng bên kia không có người nghe máy, bà ta giận đến tím mặt.
Hứa Minh Xuyên mở cửa phòng, chụp lấy chiếc áo khoác bọc vào người: "Chị."
Cậu nhìn sang Tưởng Viễn Chu, thử dụi mắt vài cái, rồi lại nhìn sang đống hộp lớn, nhỏ chất ngoài cửa. Hẳn là đã xác định quan hệ?
"Anh rể."
Tưởng Viễn Chu thản nhiên đáp: "Ừ."
Hứa Tình Thâm kéo Hứa Minh Xuyên qua: "Sao ba vẫn chưa về?"
"Chị, tại chị không biết đấy thôi. Ba mẹ cãi nhau mấy hôm nay rồi."
"Vì sao?"
"Cũng bởi vì ba không tìm được việc. Ba đã tuổi cao sức yếu rồi, chị cũng biết mà. . ."
Triệu Phương Hoa vội kéo Hứa Minh XUyên qua, không cho cậu tiếp tục nói nữa: "Mau xuống dưới mua chút đồ ăn đi rồi cùng ăn cơm."
"Dạ."
Hứa Tình Thâm lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Hứa Vượng. Bên kia rất nhanh liền nghe máy, Hứa Tình Thâm chỉ nói cô và Tưởng Viễn Chu đang ở nhà, Hứa Vượng nói sẽ trở về ngay. Cô nhìn Tưởng Viễn Chu: "Anh ngồi đợi một lát."
Không lâu sau thì Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên đều trở về nhà.
Triệu Phương Hoa bưng thức ăn lên. Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Hứa Vượng: "Ba, đừng ra ngoài tìm việc nữa. Ba hãy ở nhà tịnh dưỡng cho tốt, nếu không thì xin làm bảo vệ, công việc cũng nhẹ nhàng hơn chút."
"Làm bảo vệ thì lương được mấy đồng chứ." Triệu Phương Hoa lấy một bình rượu ra.
"Minh Xuyên còn đang học đại học, trong nhà phải dùng rất nhiều tiền."
Bàn ăn nhà họ Hứa gia rất nhỏ, cả đám người cùng nhau chen chúc trong một không gian chật chội. Tưởng Viễn Chu ngồi không được thoải mái, nhưng vẫn cố nhịn.
"Chú không nghĩ đến việc kinh doanh sao?"
"Kinh doanh?" Triệu Phương Hoa ngồi xuống.
"Buôn bán thì phải có vốn, chúng ta đã từng tuổi này rồi, không dám mạo hiểm đâu."
Hứa Vượng không nói lời nào, Triệu Phương Hoa thúc vào khuỷu tay ông: "Hôm nay rốt cuộc con rể ông cũng đã tìm tới cửa. Có cần gì ông cứ nói cậu ta nhất định sẽ tận lực chiếu cố nhà ta."
Hứa Tình Thâm và Hứa Vượng đều ngẩn ra. Hứa Vượng bưng ly rượu lên, do dự nhìn Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu: "Thật, thật à?"
"Ba, còn chưa. . ."
Tưởng Viễn Chu khẽ chạm ly với ông: "Vâng."
Cái gì mà vâng? Hứa Tình Thâm giật giật ống tay áo Tưởng Viễn Chu, lại bị anh bắt tay lại. Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Vượng: "Con sẽ bảo Lão Bạch ra ngoài thuê một cửa hàng, chú thấy mở tiệm thuốc thế nào?"
Hứa Vượng vẫn chưa kịp trả lời, Hứa Tình Thâm cũng chưa kịp tiêu hóa hết những điều này thì Triệu Phương Hoa đã phản ứng cực nhanh: "Tiệm thuốc? Vậy thì còn gì bằng, vẫn nói mở tiệm thuốc là kiếm nhiều tiền nhất!"
Hứa Tình Thâm rút tay về: "Không được."
"Không được." Hứa Vượng cũng lắc đầu.
"Việc làm của tôi không cần các người quan tâm đâu."
"Con trả trước ba năm tiền thuê nhà, nguồn cung cấp dược phẩm cứ để con lo, trong tiệm sẽ thuê thêm hai dược sĩ, chú chỉ cần ngồi ở quầy thu tiền là được."
Triệu Phương Hoa mừng như bắt được vàng. Tưởng Viễn Chu nói tiếp: "Tạm thời thử kinh doanh tiệm thuốc trong vòng ba năm, nếu lợi nhuận cao thì tiếp tục, nếu không thì con lại nghĩ cách cho chú kinh doanh cái khác."
"Mở tiệm thuốc không phải là chuyện nhỏ đâu." Hứa Tình Thâm cầm tay Tưởng Viễn Chu.
"Chúng ta bàn bạc lại được không?"
"Anh không phải bàn bạc với em." Tưởng Viễn Chu khẽ cười, nhìn sang Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa.
"Anh là đang hỏi ý kiến của chú và dì."
Triệu Phương Hoa đá vào chân Hứa Vượng một cái. Hứa Vượng bị đau nên mặt mày nhăn nhó. Tưởng Viễn Chu uống một hớp rượu, chậm rãi mở miệng: Sau này Tình Thâm rảnh rỗi thì cứ để cô ấy đến phụ là được."
"Mở tiệm thuốc không phải chuyện đơn giản, số tiền đầu tư cũng không nhỏ." Hứa Tình Thâm đặt tay lên bàn."Em nhất định không đồng ý. . ."
"Anh đã nói, em phản đối vô hiệu." Tưởng Viễn Chu căn bản là không thèm để ý lời cô nói.
"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai con bảo Lão Bạch tiến hành. Hai người cứ bàn bạc chọn ngày khai trương, con và Tình Thâm nhất định sẽ đến dự."
"Thực sự là không biết phải nói gì nữa rồi." Triệu Phương Hoa bưng ly rượu lên.
"Kỳ thực mỗi ngày nhìn ba Tình Thâm ra ngoài làm việc, tôi cũng xót xa lắm, nhưng không còn cách nào khác, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện không may. Không kiếm tiền sao được?"
Tưởng Viễn Chu cười khẽ: "Vậy sau này cũng không cần phải buồn rầu nữa, vấn đề tiền bạc coi như đã được giải quyết rồi. Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Hứa Tình Thâm hung hăng trừng mắt với anh.
Vậy cũng phải có tiền mới được đó nha Tương tiên sinh!
Hứa Minh Xuyên thấy vậy cũng bưng ly rượu lên, ở bên cạnh nói xen vào nói: "Vậy có nghĩa là từ nay về sau người nhà chúng ta uống thuốc không cần tốn tiền?"
Hứa Tình Thâm thật muốn tát một cái cho cậu em này tỉnh ra: "Có ai ăn nói kiểu như em không?"
"Em chỉ nói sự thật mà."
Rượu quá ba tuần, bầu không khí trên bàn cũng dần náo nhiệt lên. Hứa Minh Xuyên nhìn Hứa Tình Thâm: "Ba mẹ chiến tranh lạnh đã mấy ngày, hôm nay mới lại cùng nhau ngồi ăn tối vui vẻ như vậy. Thật tốt quá."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn về chỗ đối diện. Hứa Vượng đang vui vẻ nói gì đó với Tưởng Viễn Chu. Triệu Phương Hoa đứng dậy, nói là trong tủ còn hai bình rượu, đi vào trong lấy ra.
Người đàn ông bên cạnh uống một hơi cạn ly rượu. Hứa Tình Thâm đặt tay lên đùi Tưởng Viễn Chu: "Uống ít thôi."
Tưởng Viễn Chu mà uống say thì không ai quản nổi nữa.
"Yên tâm, tửu lượng của anh rất khá."
Hứa Tình Thâm cũng không biết Tưởng Viễn Chu lấy đâu ra tự tin như vậy. Hứa Vượng uống một ly rồi lại kéo tay Tưởng Viễn Chu qua.
"Tình Thâm ở với chú không được mấy ngày tốt đẹp. . ."
"Chú yên tâm." Tưởng Viễn Chu nghiêm túc nói: "Sau này cô ấy theo con, mỗi ngày đều tốt đẹp."
"Đúng, đúng, đúng. . ."
Hứa Tình Thâm siết chặt ly rượu trong tay. Đây là những lời cam đoan của Tưởng Viễn Chu. Trong lòng cô ngọt như vừa được rót mật.
Ăn xong cơm tối, Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên tiền hai người xuống dưới lầu. Lúc trở về, Triệu Phương Hoa đang cùng với mẹ mình bận rộn xé giấy gói của các hộp quà. Ngoại trừ rượu quý, thuốc lá thượng hạng còn có mấy vị thuốc bổ. Triệu Phương Hoa không thèm để ý mấy hộp tổ yên, vi cá. Bà ta cầm một cái hộp lên.
"Đây là cái gì?"
"Chắc cũng là đồ ăn gì đó."
Triệu Phương Hoa mở hộp ra, giật mình trợn to hai mắt. Bà ta che miệng lại. Hứa Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn sang một cái liền nói: "Con xem với!"
Bên trong là một bộ chén đũa làm bằng vàng ròng. Hứa Mình Xuyên cầm một món trong đó lên xem : "Rất nặng nha!"
Triệu Phương Hoa cười đến toe toét: "Đúng là nhà họ Tưởng, ra tay thật hào phóng."
Trên đường trở về, Hứa Tình Thâm nhịn không được hỏi người bên cạnh : "Lúc nãy anh tặng những gì vậy?"
"Cũng không phải tặng em, em nóng lòng như vậy làm gì?"
"Em phải hỏi để biết anh có làm gì quá sức chịu đựng của họ không."
Tưởng Viễn Chu mở cửa sổ xe ra, từng đợt gió không ngừng tạt vào trong xe. Anh vòng tay qua ôm lấy Hứa Tình Thâm sau đó lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thế nào thì gọi là quá sức chịu đựng của họ?"
"Ví dụ như món quà quá quý giá, không dám nhận."
"Trên đời này còn có điều gì quý giá hơn em?"
Hứa Tình Thâm sững sờ: "Anh. . . "
Hết lần này tới lần khác Hứa Tình Thâm bị anh làm cho cứng họng. Vậy cũng không thể trách cô được, có người phụ nữ nào không xiêu lòng trước những hành động này của anh?
Tưởng Viễn Chu không bỏ sót bất kì biểu hiện nào trên mặt cô.
"Ba em yên tâm giao em cho anh, chỉ riêng điểm này thì bọn họ đã xứng đáng được anh tặng cho những điều tốt nhất."
"Trong mắt anh, em thật sự tốt vậy sao?"
Hứa Tình Thâm không hề muốn nghe những lời tán dưỡng kiểu như cô đẹp thế nào, quyến rũ thế nào,. . . Nếu chỉ dựa vào nhan sắc mà có thể giữ chân được Tưởng Viễn Chu thì ngày giờ này ở bên cạnh anh sẽ không phải là Hứa Tình Thâm. Đơn giản bởi vì trên đời này không thiếu phụ nữ đẹp.
Cô nghĩ Tưởng Viễn Chu sẽ nói những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng mình, Và những lời đó sẽ lần nữa khiến con tim cô tan chảy.
Cô vểnh tai chuẩn bị nghe, lại thấy Tưởng Viễn Chu ghé sát vào một bên tai mình.
"Trong mắt anh, size 36D của em không ai có thể so sánh được."
Hứa Tình Thâm siết chặt lấy áo khoác trước ngực, tức tối quay đầu ra cửa sổ.
---
Ngày tiệm thuốc khai trương, Tưởng Viễn Chu cùng Hứa Tình Thâm đến tham dự. Tiệm thuốc nằm trên mặt tiền đường lớn, phía trên còn có một tầng lầu.
Hứa Vượng mặt mày rạng rỡ. Hai dược sĩ một nam, một nữ cũng đều trẻ tuổi. Hứa Tình Thâm bước đi vào trong. Bên trong quầy bày rất nhiều loại thuốc, mỗi một loại đều được dán nhãn phân loại rõ ràng.
Khi nghỉ ngơi trên lầu cũng đã được chuẩn bị xong. Ở đối diện tiệm thuốc nhà họ Hứa là một trung tâm thương mại, chung quanh là khu dân cư. Có thể nói đây là tiệm thuốc duy nhất trong khu này.
---
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Tùy Vân vừa từ phòng bếp đi ra. Bà tới trước khay trà, thấy Tưởng Đông Đình đang chơi cờ.
"Anh rể, nếm thử xem."
"Trong nhà không thiếu người giúp việc, không cần em phải tận tay mang tới." Tưởng Đông Đình cũng không ngẩng đầu lên.
"Em ở nhà cũng không có gì để làm."
Tưởng Đông Đình cầm miếng bánh đậu xanh lên, cắn một miếng. Thấy quản gia đang tiến vào, ông cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau tay một chút. Quản gia tới trước mặt, nói: "Ông chủ, hôm nay là ngày nhà họ Hứa khai trương tiệm thuốc."
"Đưa tôi xem."
Quản gia đưa một xấp ảnh chụp cho Tưởng Đông Đình. Người đàn ông nhận lấy, lật xem từng cái.
"Tiệm thuốc của nhà họ Hứa? Mấy người đó mở nổi một tiệm thuốc hoành tráng như vậy sao?"
"Đương nhiên là phải có sự giúp đỡ một phần nào đó của Tưởng tiên sinh."
Tưởng Tùy Vân thấy Tưởng Đông Đình ném xấp ảnh chụp lên bàn, cũng không dám mở miệng nói hộ.
"Các người thật sự tin người phụ nữ này không có ý đồ gì với nhà họ Tưởng sao?" Tưởng Đông Đình duỗi tay ra gạt đổ hết toàn bộ quân cờ trên bàn. "Nhà họ Tưởng chúng ta trước giờ không hề tùy tiện trong việc chọn con dâu như vậy."
" Ông chủ, còn có một chuyện có lẽ ngài không biết."
"Còn có chuyện gì?"
"Tưởng tiên sinh còn có ý định đề bạt cô Hứa lên làm Phó chủ nhiệm."
Tưởng Tùy Vân vừa nhấp một ngụm trà liền bị sặc, bà biết chắc chắn Tưởng Đông Đình sẽ nổi giận. Quả nhiên, ông hét lên: "Cho một nữ bác sĩ tay nghề còn non lên làm Phó chủ nhiệm? Đúng là để thiên hạ chê cười mà. Nó cho rằng mọi quy củ đều do nó quyết định sao? Khảo hạch cũng do nó định đoạt?"
"Ngài đừng kích động, dù sao sự việc cũng chưa xảy ra."
"Tưởng Viễn Chu ơi Tưởng Viễn Chu, nó bị trúng độc gì thế này? Thậm chí ngay cả nguyên tắc cũng không để ý?"
Tưởng Tùy Vân vội vàng nói: "Anh rể, anh đừng nóng giận, sự tình có thể không phải như thế."
"Trước đây tôi quá chủ quan, cứ nghĩ rằng một người phụ nữ không danh không phận thì có thể ở bên cạnh nó bao lâu? Không ngờ nó không chỉ muốn nâng đỡ cô ta trong công việc mà còn muốn kết hôn với cô ta. Việc đã đến nước này không thể tiếp tục nhịn nữa. Viễn Chu không còn nhỏ, không thể cứ lãng phí thời gian với người phụ nữ đó như vậy."
Tưởng Tùy Vân nghe thế, trong lòng liền trầm xuống: "Anh rể, anh muốn làm gì?"
"Tùy Vân, em là dì của Viễn Chu, chắc chắn em cũng lo nghĩ cho chuyện tương lai của nó."
Sau khi trở về phòng, Tưởng Tùy Vân không yên lòng nên gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu. Đầu bên kia dội lại tiếng pháo nổ mừng ngày khai trương. Tưởng Tùy Vân chỉ nói ngắn gọn rằng Tưởng Đông Đình đã biết chuyện tiệm thuốc, sau đó tiện thể dặn dò thêm Tưởng Viễn Chu vài lời.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh, kéo tay anh: "Ai gọi đấy?"
"Là dì nhỏ."
"Có việc gì sao?"
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: "Không có việc gì."
Hai người cùng nhau trở vào tiệm thuốc. Bên trong, những người già bệnh cao huyết áp đang xếp hàng dài đợi được tặng thuốc miễn phí.
Buổi tối, Tưởng Viễn Chu đặt sẵn một bàn tiệc ở nhà hàng bên cạnh. Sau khi tiệm thuốc hết giờ làm việc, Lão Bạch dẫn mọi người sang, đi thẳng vào phòng bao.
Mặt mày Triệu Phương Hoa rạng rỡ, cười đến không khép miệng lại được: "Mới ngày đầu khai trương mà đã làm ăn rất được."
Hứa Tình Thâm bước qua, bưng ấm trà lên, rót cho Triệu Phương Hoa một chén.
"Đều là người trong nhà, con đừng khách khí như vậy." Triệu Phương Hoa vui tươi hớn hở nói.
Hứa Tình Thâm cũng rót cho Hứa Vượng một chén trà, sau đó ngồi vào chỗ của mình: "Ba, mẹ, con có chuyện này muốn nghe ý kiến của hai người một chút."
"Con nói đi."
"Sau khi công việc kinh doanh của tiệm thuốc đi vào quỹ đạo rồi, con đề nghị chúng ta chia lợi nhuận kiếm được hàng tháng thành hai phần. Một phần là trả dần những khoản tiền Tưởng Viễn Chu đã ứng ra, phần còn lại thì ba mẹ cứ giữ."
Tưởng Viễn Chu khẽ hớp một ngụm trà, sau đó cầm lấy tay Hứa Tình Thâm.
Trước mặt nhiều người như vậy nhưng Triệu Phương Hoa vẫn không kìm nén được mà nhăn nhó đến khó coi. Hứa Tình Thâm vẫn kiên trì nói tiếp: "Tiệm thuốc là của nhà chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm với việc kinh doanh này. Vốn đầu tư đương nhiên cũng phải do mình tự bỏ ra, Tưởng Viễn Chu chẳng qua xem như cho chúng ta vay trước."
Về điểm này Hứa Vượng rất tán thành: "Tình Thâm nói đúng, cứ làm như vậy đi."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống trở lại bên cạnh Tưởng Viễn Chu, mỉm cười nhìn anh. Triệu Phương Hoa vẫn chờ Tưởng Viễn Chu mở miệng từ chối nhưng bà ta không biết rằng trong lòng Tưởng Viễn Chu lại đang có một suy nghĩ khác. Nếu như là theo cách này có thể khiến cho lòng Hứa Tình Thâm nhẹ nhõm hơn thì anh sẽ không phản đối.
"Được." Tưởng Viễn Chu cười khẽ.
"Cứ làm theo lời em."
Hứa Tình Thâm gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
---
Vài ngày sau.
Buổi tối, Tưởng Viễn Chu phải ra ngoài dự một buổi tiệc xã giao. Hứa Tình Thâm trở lại Cửu Long Thương, thấy anh đã thay quần ảo chỉnh tề, chậm rãi xuống lầu.
Lão Bạch đang chờ anh trong phòng khách. Tưởng Viễn Chu sải bước về phía trước, khi đi ngang qua Hứa Tình Thâm thì dừng lại một chút, nhéo vào má cô một cái.
"Hôm nay em ăn cơm một mình nhé, tối anh sẽ trở về."
Hứa Tình Thâm kéo tay anh xuống: "Em biết rồi."
Lão Bạch cùng Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi cửa. Hai người một trước một sau lần lượt lên xe. Tưởng Viễn Chu dừng lại, quay đầu nhìn lên phía lầu hai, thấy ánh đèn trong phòng cũng đồng thời sáng lên.
Anh gọi: "Lão Bạch."
"Vâng."
"Khi nào rảnh thì tìm người nói chuyện yêu đương đi."
Khóe miệng Lão Bạch giật nhẹ một cái: "Tưởng tiên sinh, sáng mai tôi lại phải đến Cửu Long Thương, buổi chiều còn phải đi công tác cùng ngài."
"Ý của cậu là trách tôi không chừa cho anh thời gian nói chuyện yêu đương?"
"Không dám." Lão Bạch nghiêm túc nói.
"Là tôi không có thời gian."
"Vậy cậu có nguyện vọng gì không?"
Bàn tay đang mở cửa xe của Lão Bạch chợt run lên: "Không có nguyện vọng gì."
Tưởng Viễn Chu vẫn chưa ngồi vào xe, liếc nhìn anh một cái: "Vì sao?"
"Tôi thấy Tưởng tiên sinh và cô Hưa ngày càng quấn quýt lấy nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng đã thay đổi, thật là ngọt đến khiến người ta ước ao cũng không được."
Tưởng Viễn Chu cười khẽ: "Cái đó không phải là ước ao, mà là cậu đố kị với tôi."
Nói xong, anh khom lưng ngồi vào bên trong. Lão Bạch đóng cửa xe lại.
Từ lúc Tưởng tiên sinh sa vào lưới tình đến giờ tại sao tính tình cũng thay đổi luôn vậy? Ngài cứ việc nói chuyện yêu đương của ngài, sao cứ phải chọc vào nỗi đau của người ta, sao cứ phải lôi người ta vào làm gì chứ? Thật là quá bất công mà.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong, thay quần áo rồi đi ra ngoài. Mới vừa rồi do trong phòng tắm nên cô không nghe thấy những động tĩnh ở dưới lầu.
Cửa phòng ngủ bị người ta hung hăng đạp văng ra. Hứa Tình Thâm hoảng hốt thấy những người lạ mặt lần lượt tiến vào phòng. Trong lòng cô không khỏi lo sợ: "Các người là ai?"
Đối phương không trả lời, bắt đầu lục lọi tìm kiếm gì đó trong phòng. Rất nhanh liền có người tìm thấy trong phòng thay quần áo. Hứa Tình Thâm đuổi theo, thấy một người trong đó mở tủ quần áo, lôi toàn bộ quần áo của Hứa Tình Thâm ra.
"Các người rốt cuộc là ai? Còn như vậy tôi sẽ báo cho cảnh sát!"
Ngoài cửa, một người giúp việc vội vội vàng vàng chạy vào: "Cô Hứa!"
Hứa Tình Thâm thấy một người phụ nữ kéo vali của cô ra, tùy tiện chất hết quần áo vào trong rồi khóa lại. Sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm: "Mời cô Hứa rời khỏi Cửu Long Thương."
"Tại sao tôi phải nghe lời cô?"
"Nếu như cô Hứa không chịu đi, chúng tôi đành phải dùng biện pháp mạnh."
Người giúp việc đứng sau lưng cô tức giận bất bình nói:, "Các người quá ngông cuồng rồi, nơi này là Cửu Long Thương!"
"Các người thử gọi cho ngài Tưởng xem."
Người giúp việc nghe thế, thấp giọng nói với Hứa Tình Thâm: "Bọn họ vừa vào đã cắt dây điện thoại trong nhà."
Hứa Tình Thâm nhìn về phía chiếc vali: "Đã có khả năng xông vào đây chắc chắn không phải người đơn giản. Nhà họ Tưởng dù gì cũng là danh môn thế gia, những chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài cũng thật khó nghe phải không?"
"Nếu cô Hứa còn có lòng tự trọng thì hạy tự mình rời khỏi đây."
"Tưởng Viễn Chu muốn tôi ở đây, tôi sẽ không đi đâu hết."
"Vậy đành phải đắc tội." Người phụ nữ kéo chiếc vali ra ngoài.
Những người còn lại cũng nhanh chóng sấn tới, giữ chặt người Hứa Tình Thâm, lôi cô xuống lầu.
Những người giúp việc khác trong Cửu Long Thương đều bị dồn lại một chỗ. Họ thấy Hứa Tình Thâm xuống tới, không khỏi lo lắng: "Cô Hứa."
Người kia mang vali của cô ra thẳng bên ngoài. Hứa Tình Thâm bị người bên cạnh đẩy mạnh bả vai: "Đi thôi."
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị người khác đuổi ra khỏi cửa như vậy. Hứa Tình Thâm đi về phía trước, lững thững bước từng bước trong sân, xa xa thấy ngoài cổng chính cũng có một nhóm người đang đứng đó. Hai người bảo vệ hiển nhiên cũng đang bị khống chế.
Sau khi nhóm người kia rời khỏi, một người giúp việc liền hô: "Mau, ai có điện thoại di động mau lấy ra gọi cho ngài Tưởng!"
Hứa Tình Thâm đi đến cửa, thấy người phụ nữ kia ném văng vali của mình ra đường. Phía sau lưng cô, một người khác hung hăng đẩy cô suýt nữa ngã nhào ra phía trước. Cô lảo đảo đi ra ngoài.
"Cô Hứa, đi nhanh một chút!"
Hứa Tình Thâm cô độc đứng trên đường lớn. Cũng không biết nhóm người này từ đâu chui ra, đèn flash liên tục chớp nháy trước mắt cô. Hứa Tình Thâm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Xin hỏi, vì sao cô lại bị đuổi ra ngoài?"
"Cô đã chia tay với ngài Tưởng sao?"
"Mở miệng nói vài câu đi."
Hứa Tình Thâm liếc nhìn bọn họ, cameras nhắm ngay trước mặt cô. Trong bóng đêm, ánh đèn flash khiến cô chói mắt không mở mắt ra được. Hứa Tình Thâm nhắm mặt lại, đẩy người trước mặt sang một bên.
"Quan hệ giữa tôi và ngài Tưởng rất tốt, các ngươi mặc dù làm loạn như vậy, chụp ảnh rồi có dám đăng lên không? Nếu nhà họ Tưởng thích bị người ta dị nghị, dèm pha thì cứ làm. Để coi sau này còn thiên kim nhà nào dám gả vào đây nữa."
"Vị tiểu thư này, có phải cô bị đuổi khỏi nhà nên trong lòng sinh hận hay không?"
"Nếu đã không thể có cái kết viên mãn với ngài Tưởng, sao còn cố chấp muốn bám víu tại Cửu Long Thương?"
Bọn họ càng nói càng khó nghe.
Hứa Tình Thâm tránh sang một bên, đi tới chỗ chiếc vali đang nằm chỏng vó trên mặt đường, dựng nó lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK