Chương 189: Xin anh giúp đỡEditor: Dế Mèn - Lưu Tinh
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Lão Bạch thu hồi tầm mắt.
"Tưởng tiên sinh?"
"Đi thôi."
"Ngài nói đám đó là người bên nào phái tới ạ?"
Tưởng Viễn Chu dựa ra sau ghế.
"Phó Kinh Sênh đắc tội với quá nhiều người, thật khó mà nói."
"Em gái hắn..."
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, ngón tay xoa nhẹ giữa trán.
"Lần này tôi không cứu được cô ấy, mỗi người mỗi số phận, coi như là tạo hóa của cô ấy đi!"
Lão Bạch ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Trên đại sảnh siêu thị, có người chỉ theo hướng chiếc xe thương vụ biến mất mà bàn tán.
"Có phải bọn buôn người không?"
"Không biết nữa, dọa người thật!"
"Hay báo cảnh sát đi?"
"Biển số xe cũng đâu thấy rõ! Mà, lỡ như vợ chồng người ta cãi nhau thì sao?"
"Cũng phải... Nhưng mà vợ chồng cãi nhau cần phải cướp người vậy sao?"
Người người nói nói rồi cũng giải tán, bởi vì thời gian của ai cũng có hạn, người này phải về nấu cơm, người kia phải đưa con đi bệnh viện, chẳng ai dư thời gian để lãng phí vào những chuyện không rõ.
Tưởng Viễn Chu bảo tài xế chạy về hướng ngược lại, Lão Bạch có chút lo lắng: "Tưởng phu nhân chắc lo lắng lắm?"
Tưởng Viễn Chu trông ra ngoài cửa sổ, nói một câu thế này: "Sườn xám của dì nhỏ đến giờ chưa đi lấy, bây giờ đi thôi."
Lão Bạch im tiếng. Anh ấy quá hiểu Tưởng Viễn Chu, Tưởng tiên sinh trước nay không phải con người bạc tình máu lạnh, nếu không phải anh nhận định chuyện này liên quan đến cái chết của Tưởng Tùy Vân, anh sẽ không đời nào mặc kệ.
Nhưng bây giờ Phó Kinh Sênh không chịu nhận tội, cái chết của Tưởng Tùy Vân coi như đang ở ngõ cụt, nếu có thể cạy được miệng Phó Kinh Sênh thì có lẽ vẫn còn chút hy vọng. Cái chết của dì nhỏ đã trở thành cây gai cắm sâu trong lòng Tưởng Viễn Chu, rút không xong, chỉ có thể mãi mãi đau và đau như vậy.
---
Tài xế lái xe, cứ chạy về phía trước, Hứa Tình Thâm cứ vỗ cỗ vào lưng ghế lái.
"Dừng xe! Dừng xe!"
"Tưởng phu nhân, cô còn mang theo con nhỏ đó, bọn họ rõ ràng là nhắm vào các cô."
"Âm Âm vẫn ở đó, mau quay lại!"
"Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát trước đi! Cô Phó cũng bị bắt rồi, tôi không thể lại để cô lâm vào nguy hiểm, đến lúc đó tôi không ăn nói được với Tưởng tiên sinh đâu!"
"Tôi bảo anh quay lại!"
Tài xế nghe lời cô, quay đầu xe ở giao lộ trước mặt. Thật ra trong lòng anh ta và Hứa Tình Thâm đều rõ, giờ này Phó Lưu Âm nhất định không còn ở đó nữa.
Quay lại chỗ Hứa Tình Thâm vừa nãy leo lên xe, tài xế cho xe dừng hẳn. Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe đi xuống liền.
"Âm Âm! Âm Âm!!!!!"
"Tưởng phu nhân!" Tài xế cũng theo xuống xe. "Cô để ý chung quanh còn có người."
Hứa Tình Thâm gọi mấy tiếng, đám người xung quanh tới tới lui lui ngang qua tò mò nhìn cô. Bốn phía đã cũng không còn thấy bóng dáng Phó Lưu Âm. Cô cứ gọi tên Phó Lưu Âm, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.
"Mẹ!!!" Bên trong xe, Lâm Lâm giơ hai cánh tay nhỏ về phía cô, gọi.
"Tưởng phu nhân, cô lên xe trước đi! Trên đường về thì báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ đi tìm, cô như vậy cũng không phải biện pháp."
Hứa Tình Thâm ngồi lại vào xe. Tài xế đóng cửa xe lại cho cô. Cô ôm lấy Lâm Lâm, vành mắt ửng đỏ.
Tài xế lại khởi động xe lần nữa. Tóc tai Hứa Tình Thâm cũng rớt xuống hết, bàn tay cô xoa xoa khuôn mặt toàn mồ hôi. Xe đi về Bảo Lệ Cư Thượng, cô lại không xuống xe ngay.
"Tưởng phu nhân?" Tài xế mở cửa xe ra.
Tay Hứa Tình Thâm đều đang run, cô ngẩng đầu lên, lại lắc lắc đầu.
"Sao lại về đây? Tới cục cảnh sát đi!"
"Bên cảnh sát có tin tức sẽ báo cho chúng ta."
"Vậy cũng không được, tôi muốn tới đó nói rõ ràng."
Tài xế không lay chuyển được cô, đành quay lại lên xe. Đi vào cục cảnh sát, Hứa Tình Thâm thuật lại chi tiết tất cả những gì đã diễn ra cho cảnh sát.
"Con bé bị bọn chúng cưỡng chế đưa lên xe ngay tại chỗ, xung quanh nhất định có camera, các anh làm ơn..."
"Chị đừng gấp, lúc nhận được điện thoại báo, chúng tôi đã ngay lập tức truy tìm rồi. Chị về trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ báo cho chị."
Hứa Tình Thâm vẫn không yên lòng.
"Bọn người đó là những kẻ máu lạnh, hơn nữa còn nói rõ là nhắm vào chúng tôi, nhất định cũng có quan hệ tới vụ án của Phó Kinh Sênh..."
"Được, những tin mà chị cung cấp chúng tôi đã ghi chép hết. Trước hết mời chị cứ về đi."
Cuối cùng Hứa Tình Thâm vẫn đi ra khỏi cục cảnh sát, ngồi vào xe lại không biết nên đi đâu, Lâm Lâm đã nằm ngủ trong lòng cô rồi. Tài xế ngồi thấp thỏm ở ghế lái, lâu lâu lại nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Hứa Tình Thâm cảm thấy cơ thể và tâm trí đều bị rút rỗng, xưa nay chưa từng mệt như vậy. Cô đưa tay lên che mặt, cô quá hiểu, lúc này có thể giúp cô chỉ có Tưởng Viễn Chu.
Người cô có thể tìm, không phải mãi cũng chỉ có anh sao?
Chính cô đã luôn miệng bảo anh hãy rời khỏi thế giới của mình, lúc này chẳng lẽ còn muốn đi tìm anh giúp đỡ sao?
Lòng Hứa Tình Thâm rối loạn lung tung. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô có vẻ chẳng còn lựa chọn khác, Phó Lưu Âm hiện tại đang gặp phải nguy hiểm rất lớn, có một số việc sẽ không cho cô thời gian mà luẩn quẩn.
"Tưởng... Tưởng Viễn Chu có ở Cửu Long Thương không?"
Nhớ đến lời Lão Bạch phân phó mình lúc sáng, tài xế khẽ lắc đầu: "Tưởng phu nhân không biết sao? Tưởng tiên sinh có việc đi ra ngoài, phải mấy ngày nữa mới về được."
"Cái gì?" Hứa Tình Thâm đột ngột ngẩng lên. "Anh ấy đi ra ngoài?"
"Đúng vậy, tối hôm đã đi rồi."
"Vậy... Lão Bạch thì sao?"
"Anh ấy cũng đi cùng."
Hứa Tình Thâm cảm thấy cả người như bị ngã vào đáy cốc lạnh băng, dù lấy hết sức lực cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời chớ đừng nói chỉ kiễng mũi chân thôi.
Tài xế lại lên tiếng dò hỏi: "Tưởng phu nhân, chúng ta đi đâu ạ?"
"Cửu Long Thương."
"Nhưng Tưởng tiên sinh không có ở đó."
"Tôi về nhà cũng chẳng được gì. Đi thôi!"
"Được ạ."
Tài xế lại cho xe chạy đến Cửu Long Thương. Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, nhìn căn biệt thự quen thuộc xuất hiện trước mặt. Cô cẩn thận đặt Lâm Lâm xuống ghế, sau đó đi xuống.
Vệ sĩ ở cổng vẫn nhận ra cô, nhìn thấy cô cũng sửa lại xưng hô: "Tưởng phu nhân!"
"Tưởng tiên sinh đâu?"
"Tưởng tiên sinh tối qua đã đi ra ngoài."
"Vậy, khi nào anh ấy trở về?"
"Xin lỗi Tưởng phu nhân, có vài lời chúng tôi không được hỏi ạ."
Hứa Tình Thâm cảm thấy hơi tuyệt vọng. Cô đứng ở cửa, tầm mắt xa xăm nhìn ra phía xa. Không tìm được ai khác, lòng cô nóng như lửa đốt, tất cả đều biểu hiện ra trên mặt. Tài xế cũng xuống xe, nhưng anh ta không biết nên khuyên cô thế nào.
Lúc này, trong căn phòng trên lầu hai, Tưởng Viễn Chu đang đứng trước cửa sổ, xuyên qua bức màn, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ở cửa.
Lão Bạch cũng thấy.
"Tưởng tiên sinh, nhất định tài xế đã nói với cô ấy tôi và ngài đều không ở đây, sao cô ấy lại vẫn tới Cửu Long Thương?"
"Bởi vì cô ấy hiện tại chuyện gì cũng chẳng làm được. Thay vì trở về chỉ biết lo lắng suông không giúp được gì, không bằng ký thác hy vọng vào bên này."
Lão Bạch nhìn chăm chú bóng dáng dưới lầu một hồi lâu.
"Tưởng tiên sinh, Phó Lưu Âm bị bắt đi, Tưởng phu nhân không tìm thấy ai khác giúp đỡ, nếu lúc này ngài đưa ra yêu cầu với cô ấy, cô ấy sẽ quay lại bên cạnh ngài."
Tưởng Viễn Chu dời ánh mắt xuống một bên mặt anh ấy.
"Dùng Phó Lưu Âm để đổi cô ấy về."
"Phải, tính tình Tưởng phu nhân cố chấp, không dồn ép sao được?"
Tay Tưởng Viễn Chu hướng tới bức màn, ngón tay trượt dọc theo bứa màn, anh biết Hứa Tình Thâm không thể thấy anh.
"Tôi vẫn giữ câu nói kia, tôi muốn biết rõ ràng rành mạch dì nhỏ tôi đã bị hãm hại từng bước từng bước thế nào. Tôi giúp Phó Lưu Âm, có lẽ chuyện này sẽ vĩnh viễn như đá chìm đáy biển. Còn chuyện Hứa Tình Thâm có quay về bên tôi hay không, thuận theo tự nhiên vậy!"
Khẩu khí của anh nghe đã bất đắc dĩ đến cực điểm. Lão Bạch nghe thế cũng không cần nhiều lời nữa.
Hứa Tình Thâm đứng dưới lầu, đứng đã lâu rồi, mắt cá chân cũng bắt đầu tê.
Tài xế ở cạnh lên tiếng thúc giục: "Tưởng phu nhân, cô đừng đứng nữa! Nếu Tưởng tiên sinh thật sự ở nhà, ngài ấy lại không xuất hiện sao?"
Hứa Tình Thâm ngoái đầu lại.
Đúng vậy, cứ lần này rồi lần khác, chỉ cần cô cần anh, Tưởng Viễn Chu đều có mặt; ít nhất hai năm đã có rất nhiều thứ trôi qua, anh vẫn như thế. Mà giờ này đây, khi anh không ở đây nữa, Hứa Tình Thâm cảm thấy hoàn toàn luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
Tưởng Viễn Chu xoay người đi, nhẫn tâm không nhìn bóng dáng cô. Cách đó không xa ở chiếc sô pha trước mặt, Duệ Duệ đang chơi một mình. Lão Bạch vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, có điều chiếc xe đó vẫn chưa chạy đi.
Không bao lâu Lâm Lâm tỉnh ngủ, Hứa Tình Thâm ôm con bé xuống xe. Cô đi tới chỗ hai người vệ sĩ.
"Các anh có thể giúp tôi liên lạc với anh ấy không?"
"Chuyện Tưởng tiên sinh đi ra từ trước đến nay đều được giữ kín, ai cũng không biết."
Hứa Tình Thâm thở ra một hơi thật nặng nề, cảm thấy bất lực đến cực hạn.
---
Lúc bị lôi từ xe xuống, Phó Lưu Âm thấy đầu ong ong. Bọn người đó cao to thô kệch, kẻ nào kẻ nấy thân thể cường tráng, bước chân cô gần như theo không kịp bọn chúng. Lúc bị xô mạnh vào phòng, Phó Lưu Âm lảo đảo mấy cái, thiếu chút nữa té ngã.
Đây là một căn nhà bằng kính bị bỏ hoang, hẳn trước kia được dùng làm đồ gốm. Trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, trên đầu treo mấy ngọn đèn, cửa vừa mở ra, ánh đèn không khỏi đong đưa. Phó Lưu Âm quan sát bốn phía, nghe có người mở miệng nói: "Mục tiên sinh!"
Cô hoảng sợ lúng túng hướng mắt qua, thấy một người đàn ông cao lớn đi đến, phía sau có người đóng cửa lại.
Phó Lưu Âm quan sát, gian nhà này chỉ có một cái cửa, hơn nữa bên ngoài có người canh gác, căn bản không chạy trốn được. Chút võ nghệ của cô còn chẳng đủ để làm người ta gục được.
Cô làm ra vẻ vô cùng sợ hãi nhìn về phía Mục Thành Quân.
"Các anh là ai? Sao lại muốn bắt tôi tới đây?"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt suồng sã, ánh mắt như mang theo dao, mũi dao như muốn cắt quần áo cô thành từng miếng.
"Phó Kinh Sênh, cô hẳn biết chứ?"
Phó Lưu Âm khẽ nuốt xuống nước miếng, quả nhiên có liên quan đến chuyện của anh. Cô gật gật đầu: "Nhưng chuyện của anh ấy tôi không biết gì hết, thật đó! Những chuyện phải hỏi cảnh sát cũng hỏi hết rồi."
Mục Thành Quân nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, con ngươi trắng đen rõ ràng toát lên sự lanh lợi, da dẻ trắng nõn, diện mạo lại là kiểu hắn thích. Hắn tiến lên hai bước.
"Cô là em gái hắn, chuyện của hắn cô lại không hề biết?"
Phó Lưu Âm giọng nói mềm mại, không khỏi lắc đầu: "Tôi thật sự không biết, xin anh thả tôi đi được không?"
Mục Thành Quân cười lạnh: "Khó khăn lắm mới đưa được cô tới đây, thả cô đi? Cô đang đùa gì vậy?"
"Anh tôi bây giờ cũng đã bị bắt rồi, các anh bắt tôi cũng vô ích, vả lại những nơi cảnh sát có thể lục soát cũng lục soát hết rồi..."
"Bây giờ không phải chỉ còn thiếu lời nhận tội của anh cô sao?"
Vẻ đề phòng hiện ra trong mắt Phó Lưu Âm.
"Anh muốn làm cái gì?"
"Người anh cô quan tâm nhất, ắt hẳn là cô em nhỉ?"
Phó Lưu Âm bước lùi lại. Mục Thành Quân dồn ép tới, khóe miệng cười như không cười mà cong lên, ánh mắt nheo lại, phảng phất mấy phần khiến người ta sợ.
"Hứa Tình Thâm cùng Tưởng Viễn Chu lăng nhăng, câu kết làm bậy, tôi đoán anh cô cũng sẽ không quan tâm nhiều tới cô ta, cả đứa con căn bản cũng không phải của hắn. Cho nên, hiện tại người duy nhất có quan hệ huyết thống với hắn cũng chỉ còn lại cô."
Phó Lưu Âm lùi lại một bước.
"Anh đừng có tới đây! Tôi và anh tôi có thù gì với anh?"
"Thù gì?" Mục Thành Quân bị chọc trúng chỗ đau, vẻ mặt nhăn nhó.
"Một cái thù nho nhỏ đủ để muốn mạng hắn."
Phó Lưu Âm lùi tới bờ tường, không còn chỗ có thể trốn rồi. Cô lắc lắc đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi: "Đừng! Thả tôi đi đi! Thả ta đi đi!"
Mục Thành Quân dồn cô tới trước mặt, bàn tay đột nhiên túm cánh tay cô.
"Cô em thành thành thật thật mà phối hợp chút, nói không chừng ngày mai tôi có thể thả cô em."
"Thật vậy ư?"
Cánh tay Mục Thành Quân vung lên, hai gã cao lớn ở đàng sau tiến lên. Chúng giữ chặt bả vai Phó Lưu Âm, không nói lời thứ hai liền bắt đầu xé rách quần áo.
Phó Lưu Âm sợ hãi, bàn tay nắm chặt lại, nhưng hai gã kia là vệ sĩ, chút võ của cô căn bản không phải đối thủ của bọn chúng. Phó Lưu Âm không dám tỏ thái độ gì khác, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy.
"Buông tôi ra! Cứu! Cứu!!!"
Mục Thành Quân ở bên cạnh nhìn thấy miếng mồi ngon, một gã khác lấy di động ra ghi hình Phó Lưu Âm.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của cô gái bị ghi lại. Bàn tay to lớn của gã đàn ông xé toạc áo khoác trên người cô. Đôi tay hắn lại dùng sức, áo sơ mi của cô bị xé toang, lộ ra áo ngực màu hồng phấn ở trong.
Hai tay Phó Lưu Âm ôm lấy ngực, thét chói tai, lắc đầu: "Đừng! Bỏ tôi ra!"
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tóc tai rối tung, viền mắt đã sớm ướt đẫm. Mục Thành Quân nhìn chằm chằm bộ dáng cô, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ như vậy lại trở nên cực kỳ gợi cảm. Nghe thấy tiếng thét của cô, hắn càng cảm thấy hưng phấn hơn. Yết hầu Mục Thành Quân nhẹ lăn lên xuống hai cái.
Phó Lưu Âm kêu khóc cầu xin không ngừng: "Tha cho tôi đi! Làm ơn tha cho tôi!"
"Đúng! Kêu lớn hơn nữa đi! Kêu càng lớn càng tốt!"
Phó Lưu Âm nghe vậy đột nhiên ngừng tiếng khóc.
Người đàn ông đưa tay giật tung chiếc áo lót của cô. Cô ôm hai tay trước ngực, thế nhưng sức lực của cô hiển nhiên là thua bọn họ. Chiếc áo lót màu hồng nhạt bị vứt đi. Mục Thành Quân thấy vậy liền hô một tiếng: "Dừng tay."
Hai gã đàn ông dừng lại, thở hồng hộc đứng lên.
Phó Lưu Âm dựa lưng vào bức vách thủy tinh, cả người cuộn tròn lại, cực kì sợ hãi.
Mục Thành Quân gật đầu: "Chỉ cần một đoạn phim này thôi cũng rất đáng giá rồi. Tôi cũng không tin nếu Phó Kinh Sênh nhìn thấy lại có thể thản nhiên được."
Hắn tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm: "Chậc, quả nhiên là tuyệt sắc! Khiến cho người ta không nhịn được mà muốn yêu thương nha."
Phó Lưu Âm co rúm hai vai lại. Bộ dạng của cô mềm yếu, nhu nhược, tựa như một đóa hoa mỏng manh, tiện tay là có thể bóp nát.
Mục Thành Quân cười nhạt rồi lại bước tới gần hơn nữa. Hắn đặt tay lên vai Phó Lưu Âm: "Anh trai cô đắc tội với nhiều người lắm, hắn làm gì ai tôi cũng không thèm nói, chỉ là cứ hết lần này tới lần khác cứ trêu chọc trên đầu tôi!
Phó Lưu Âm gằn giọng nói: "Nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến tôi..."
Mục Thành Quân vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Dưới lòng bàn tay to lớn truyền đến cảm giác mịn màng khó tả.
"Đúng là không liên quan gì đến cô, nhưng ai bảo cô là em gái của hắn?"
Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn trước ngực Phó Lưu Âm. Cô cố gắng che chắn, không cho cảnh xuân lộ ra bên ngoài. Thế nhưng làn da trắng nõn đó thật sự rất kích thích thị giác của Mục Thành Quân. Cô sợ, càng sợ thì càng thở gấp gáp hơn, hai bên xương quai xanh nhấp nhô trông đẹp cực kì.
Mục Thành Quân nhắm mắt lại, dùng sức hít vào một hơi: "Mùi hương trên người cô thật là thơm."
Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn hắn ta đưa tay bóp chặt hai đầu vai cô lại. Người đàn ông nói: "Đừng hòng trốn thoát, nếu có ý định đó thì cũng hãy sớm từ bỏ đi."
"Vậy khi nào thì các người mói chịu thả tôi ra?"
"Cái này cũng phải xem anh trai cô có chịu phối hợp hay không."
Phó Lưu Âm đẹp mơn mởn như vậy thật sự là muốn dụ dỗ người khác phạm tội mà. Mục Thành Quân không nhịn được, bỗng nhiên lao tới ôm chặt lấy cô, làn môi mỏng dán sát lên cần cổ cô như đang âu yếm tình nhân nhỏ bé.
Phó Lưu Âm sợ hãi la lên: "Buông ra."
Mục Thành Quân làm sao chịu buông? Hơi thở hắn ta dồn dập và nóng hổi, cả người nóng ran lên như sắp bị thiêu đốt. Bàn tay đặt trên vai cô không ngừng xoa nắn, da thịt nhẵn nhụi, mềm mượt khiến hắn ta dần mất khống chế.
Hai gã kia vẫn còn đứng canh giữ bên cạnh. Phó Lưu Âm hoảng hốt núp vào turớc ngực người đàn ông: "Khoan... Bảo bọn họ đi ra trước đi, tôi không muốn bị nhiều người nhìn thấy như vậy."
Mục Thành Quân vung tay lên: "Các người lui ra ngoài đi."
"Dạ."
Phó Lưu Âm nhìn theo bóng lưng hai người kia đi tới cửa. Mục Thành Quân bấm một cái vào hông cô, hắn ở rất gần, rất gần cô. Lúc này chỉ hận không thể ép cô nhập lại thành một.
Cô càng khóc lớn hơn thì hắn càng hưng phấn.
Cô càng sợ hãi thì hắn càng vui vẻ.
Phó Lưu Âm đã nhìn ra chỉ có cô như vậy thì Mục Thành Quân mới có thể mất khống chế, bởi vì cô cũng không thể xác định hắn ta có bệnh thật hay không.
Mục Thành Quân cởi bỏ áo khoác. Hai gã kia vừa nói vừa cười quay lưng lại.
Phó Lưu Âm lắc đầu: "Đừng, tôi sợ..."
Hai gã kia cười càng lúc càng lớn. Mục Thành Quân áp sát lại, Phó Lưu Âm vội lấy hai tay chống turớc người hắn ta. Trong mắt cô lộ ra sự sợ hãi, khóe mắt thấp thoáng giọt lệ. Thế nhưng chỉ một giây sau, cô đột nhiên nắm chặt lấy thân áo người đàn ông, hung hăng nhào lên trước người hắn ta.
Gã bảo vệ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng thét thê lương truyền tới: "Á -- "
Hai tên cùng quay đầu lại, thấy Mục Thành Quân khom người, quỳ một gối trên mặt đất. Phó Lưu Âm vừa định cong chân bỏ chạy, nhưng vừa nhìn thấy hai người kia, cô liền từ bỏ ý định.
Vừa rồi cô như biến thành một người khác vậy. Cô nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên rồi mặc vào. Hai tay cô đặt xuôi bên người, siết chặt tay lại.
Mục Thành Quân không ngừng rên rỉ, dường như là đang đau đớn tột cùng. Một gã thấy vậy liền vung tay lên quát: "Muốn chết!"
"Đừng... Dừng tay!" Mục Thành Quân vừa ngẩng đầu vừa giơ bàn tay lên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn dọc theo hai bên gò má hắn. Sắc mặt hắn ta tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Đưa tôi vào bệnh viện trước, dù sao cô ta cũng không trốn thoát. Trở về rồi tính sổ sau!"
"Dạ."
Một gã đàn ông khom lưng muốn đỡ hắn dậy. Thế nhưng Mục Thành Quân không thể động đậy được. Phó Lưu Âm lạnh lùng nhìn. Cô cũng không nghĩ tới chính mình lại có sức lực lớn như vậy, bất quá lúc đó cô đã nghĩ phải cố gắng dùng hết sức bình sinh, không khiến cho Mục Thành Quân tàn phế thì cô chịu được!
Mục Thành Quân chật vật đứng dậy, được hai người đưa ra ngoài. Bọn họ khóa cửa lại. Biết là Phó Lưu Âm trốn không thoát nhưng vẫn dặn dò người ở lại canh chừng cẩn thận.
---
Bệnh viện.
Ông bà Mục nghe tin thì sốt ruột chạy tới. Lăng Thời Ngâm cũng đến. Người nhà họ Mục lo lắng đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Quản gia Tào đã thông báo sự việc cho Mục Kính Sâm, thế nhưng anh ta tới tương đối trễ. Lúc Mục Kính Sâm đến, thấy Lăng Thời Ngâm đang có vẻ rất khẩn trương. Cô ta không ngừng đi tới đi lui.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Thành Quân không thể xảy ra chuyện được. Cũng không biết rốt cuộc là như thế nào."
Sắc mặt của ông Mục vô cùng nghiêm nghị: "Thời Ngâm, ngồi xuống đi, chờ bác sĩ ra rồi hãy hỏi."
Lăng Thời Ngâm đâu thể ngồi yên một chỗ chờ đợi. Cô ta đi tới trước mặt hai người bảo vệ kia: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!"
"Mục tiên sinh muốn bắt Phó Kinh Sênh nhận tội nên đã sai chúng tôi đi bắt em gái của Phó Kinh Sênh về."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, trong lòng liền mềm nhũn. Hóa ra Mục Thành Quân bị thương cũng là vì chuyện này.
"Vậy tại sao anh ấy lại bị thương như vậy?"
Hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau. Mục Thành Quân không nói lời nào, thân thể cao lớn đứa tựa trên vách tường, trừng mắt nhìn hai gã kia.
"Cô gái kia có chút công phu, lúc đầu giả bộ yếu đuối, chúng tôi ai cũng không đề phòng. Không ngờ cô ta đột nhiên đánh lén Mục tiên sinh."
"Thực sự là muốn chết mà!" Lăng Thời Ngâm tức giận đến nghiến chặt răng.
"Hiện giờ cô ta đang ở đâu?"
"Đã bị nhốt lại rồi."
Đang nói chuyện, cửa phòng cấp cứu được mở ra. Bác sĩ từ bên trong đi ra, ông Mục vội bước nhanh về phía trước: "Lão Trương, Thành Quân không sao chứ?"
"Ai dà, sao lại không cẩn thận như vậy?" Đối phương tháo hẩu trang xuống.
"Bệnh cũ tái phát."
Sắc mặt ông Mục trở nên cực kì khó coi, không thể giấu nổi lo lắng: "Vậy có nghiêm trọng không?"
"Tôi chính là sợ ông ở ngoài đợi lâu càng thêm sốt ruột nên mới ra trước để nói với ông một tiếng. Hiện tại nhất định là cậu ta phải chịu rất nhiều đau đớn. Nhưng tôi đã kiểm tra cẩn thận, cũng không có gì quá nghiêm trọng, ông đừng có gấp."
"Cảm ơn ông, thực sự là khổ cực cho ông rồi."
Bác sĩ lại kéo khẩu trang lên, xoay người trở vào phòng cấp cứu.
Hai tay Mục Kính Sâm ôm trước ngực, ngón tay trỏ gõ nhẹ vài cái trên cánh tay.
Bệnh cũ tái phát?
Cô gái kia cũng quá lợi hại, một phát liền có thể tống Lão Đại vào bệnh viện rồi.
Ông Mục ngồi xuống trở lại: "Thời Ngâm, đừng có gấp, Thành Quân bị vết thương cũ ở chân tái phát thôi. Không có gì đáng ngại."
Mục Kính Sâm nghe vậy, thiếu chút nữa phá lên cười.
Vết thương cũ ở chân tái phát sao? Chân giữa à?
Anh ta liếc nhìn hai gã bảo vệ: "Các người qua đây."
Bọn họ đều là người do anh huấn luyện mà thành nên rất nghe lời của anh. Mấy người đàn ông cùng đi tới một đầu hành lang khác. Mục Kính Sâm hỏi thẳng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hai người không dám qua mặt anh, kể hết toàn bộ sự thật.
Mục Kính Sâm nhíu chặt lông mày: "Vậy đoạn băng ghi hình đó thế nào rồi?"
"Đã quay xong."
"Sau khi anh tôi khỏe lại, cô bé kia còn có đường sống sao?"
Một tên nói rằng: "Cô ta làm Mục tiên sinh bị thương, đáng bị trừng phạt."
Mục Kính Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta: "Nếu như cô bé này là em gái của anh thì sao?"
Người kia hỏi ngược lại, á khẩu không trả lời được.
Mục Kính Sâm đứng thẳng dậy: "Người đang nhốt ở đâu? Đi, dẫn tôi tới đó nhìn xem."
"Vâng."
Lúc chiếc xe vừa tới nơi, Mục Kính Sâm dẫn đầu đi xuống. Bảo vệ đứng turớc cửa vừa thấy anh liền cung kính cúi chào: "Thiếu tá Mục!"
"Người đang bên trong?"
"Vâng."
"Mở cửa."
"Nhưng Mục tiên sinh đã dặn ai cũng không thể đi vào."
Mục Kính Sâm hơi nheo mắt lại, không giận mà uy: "Lặp lại lần nữa?"
Một người khác thấy thế vội vàng nói: "Thiếu tá Mục là em trai của Mục tiên sinh, đương nhiên không tính."
"Nếu vậy còn không mở cửa?"
Gã bảo nghe vậy, lấy chìa khóa ra: "Thiếu tá Mục, Mục tiên sinh thế nào rồi?"
"Rất nặng, vì vậy tôi mới tới đây xem thử một chút, đến tột cùng là ai khiến anh ấy bị thương."
Phó Lưu Âm đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài. Lúc này cô đang đứng sát cửa, hai tay giơ một chiếc bình gốm lên cao, không dám thở mạnh. Người sắp tiến vào chắc chắn cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Ván cửa truyền đến tiếng răng rắc, Phó Lưu Âm vểnh tai lên nghe hết sức chăm chú.
Cánh cửa vừa mở ra, Mục Kính Sâm vẫn chưa bước vào. Mặc dù vách phòng làm bằng thủy tinh nhưng người ở bên ngoài không thể nhìnt hấy tình hình bên trong.
Anh nhấc chân lên, một chân vừa bước vào trong thì liền cảm giác được bên trong có gì đó không ổn. Anh có tính cảnh giác cực kì cao, vội vàng nghiêng người sang một bên.
Phó Lưu Âm nhào vào một khoảng không. Mục Kính Sâm nhanh tay chộp lấy bả vai cô, một tay kia tóm được cổ tay cô. Chiếc bình gốm trong tay cô liền rơi xuống đất vỡ toang.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Nửa người trên của Phó Lưu Âm bị anh đè xuống, hoàn toàn không thể cử động được. Cô chỉ có thể quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt này giống như ánh mắt của một chú báo.
Mục Kính Sâm vừa nhìn rõ mặt cô, trong mắt liền lóe lên: "Là cô!"
Phó Lưu Âm giãy dụa vài cái, tránh không thoát: "Buông tay ra."
"Thế nào, không nhận ra tôi rồi sao?"
Phó Lưu Âm nghe thấy giọng nói kia, cẩn thận quay lại nhìn Mục Kính Sâm. Trong mắt cô dấy lên một loại cảm xúc phức tạp. Thế nhưng cô lại dứt khoát nói rằng: "Anh là ai? Tôi không biết anh! Mau thả tôi ra."
Mục Kính Sâm vừa nghe thế quả thực liền rất muốn xé xác cô ngay tại chỗ này.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế sô pha, không khí trong phòng cực kì yên tĩnh. Cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô xoa hai tay vào nhau. Bên phía cảnh sát kia vẫn không có tin tức gì, mà cũng không thể liên lạc được với Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đột nhiên đứng lên. Cô vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra. Bảo vệ và tài xế cũng không ai biết Tưởng Viễn Chu đã đi đâu nhưng cũng không có nghĩa là anh đã tắt điện thoại di động, đúng không?
Vừa rồi là Hứa Tình Thâm trong lúc gấp gáp đã không nghĩ tới. Ngón tay cô nhanh chóng ấn tám chữ số, sau đó ngồi trở lại xuống ghế sô pha. Cô không có chút nào do dự, đưa điện thoại di động lên áp vào tai.
Đầu bên kia truyền đến tiếng đổ chuông. Hứa Tình Thâm thở phào một hơi, thật tốt quá, ít nhất thì Tưởng Viễn Chu cũng không tắt máy.
Chỉ một lát sau, đầu bên kia đã được kết nối, truyền đến một giọng nam: "A lô."
Chương 190: Nhận tội
Editor: Lưu Tinh - Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
Hứa Tình Thâm hơi ngây người nhưng vẫn phản ứng lại cực nhanh, há miệng: "Tưởng Viễn Chu!"
"Tưởng phu nhân, là tôi!"
Hứa Tình Thâm nghe ra là giọng Lão Bạch. Dù gì có thể tìm được Lão Bạch cũng được.
"Tưởng tiên sinh đâu?"
"Tưởng tiên sinh đang họp."
"Phải rồi, thật xin lỗi, tôi có rất chuyện rất gấp muốn nói với anh ấy."
"Nhưng lúc Tưởng tiên sinh vào phòng họp đã dặn riêng, ai cũng không được quấy rầy."
"Lão Bạch! Âm Âm bị bắt đi rồi, tôi không biết tìm ai được nữa, thật sự xin lỗi!"
"Phó Lưu Âm?"
"Phải."
Lão Bạch ở kia đầu ngừng một lúc lâu. Hứa Tình Thâm khẩn trương nắm di động.
"Tôi cũng đã báo cảnh sát nhưng vô dụng. Lão Bạch, anh có thể giúp tôi không?"
"Tưởng phu nhân, không có Tưởng tiên sinh phân phó, tôi không dám tùy tiện thu xếp."
Hứa Tình Thâm sốt ruột vỗ nhẹ trán. "Thời gian càng kéo dài, con bé nhất định sẽ càng nguy hiểm..."
Lão Bạch tựa hồ đang thở dài ở đầu bên kia: "Tưởng phu nhân, ngài đây làm tôi khó xử, không phải cũng là làm Tưởng tiên sinh khó xử sao? Chỉ cần ngài mở miệng, Tưởng tiên sinh nào không giúp? Phó Lưu Âm bị bắt, đơn giản có hai khả năng, một là kẻ thù trả thù, hai là muốn dùng cô ta uy hiếp Phó Kinh Sênh, bắt hắn nhận tội. Tôi cảm thấy có khả năng là loại thứ hai nhiều hơn. Tưởng tiên sinh cũng muốn cho Phó Kinh Sênh nhận tội, rất nhiều tai nạn nói không chừng có quan hệ tới hắn..."
"Nhưng dù là muốn cho anh ấy nhận tội, em gái Phó Kinh Sênh lại là người vô tội nhất, con bé chẳng biết gì hết."
"Tưởng phu nhân, ngài nghĩ như vậy không sai, nhưng Phó Kinh Sênh hiện giờ vẫn cứ ngoan cố, nếu có người muốn dùng biện pháp đó cũng là bình thường."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, sắc mặt và ánh mắt càng thêm ảm đạm. Lão Bạch sau đó khẽ thở dài, lại càng bất đắc dĩ hơn.
"Nhưng mà Tưởng tiên sinh sẽ biết rằng tôi ngăn điện thoại của ngài, quay về nhất định sẽ trách tội tôi. Để tôi thử xem sao. Ngài đừng cúp máy, tôi đây sẽ tới phòng họp liền."
"Cám ơn!"
"Ngài cũng đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ hy vọng ngài đừng để Tưởng tiên sinh quá khó xử."
Hứa Tình Thâm nghe tiếng bước chân của Lão Bạch truyền tới lỗ tai, hình như anh ấy đi tới trước cửa phòng họp, bảo người đứng ở cửa mở cửa.
Sau khi đi vào, Hứa Tình Thâm nghe thấy Lão Bạch đè thấp giọng, nói: "Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân điện thoại, ngài nhận hay là không nhận ạ?"
Tiếng Tưởng Viễn Chu lành lạnh, có lực, thật ra buổi hội nghị của anh mới diễn ra được một nửa.
"Nghỉ trước đi, hai mươi phút nữa tiếp tục."
Hứa Tình Thâm nghe tiếng văn kiện được gấp lại, cũng như các giọng nói trò chuyện truyền tới, cô còn nghe được Tưởng Viễn Chu nói: "Sao vậy?"
"Phó Lưu Âm bị bắt rồi ạ."
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, hô hấp của Hứa Tình Thâm cũng mang theo sự căng thẳng. Giọng Lão Bạch tuy rất nhẹ nhưng vẫn là bị Hứa Tình Thâm nghe được.
"Tưởng tiên sinh, nếu ngài không muốn nhận điện, tôi có thể tìm lý do để đẩy Tưởng phu nhân đi."
Tiếng ghế dựa bị đẩy ra truyền vào màng nhĩ Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài hai bước.
"Đưa điện thoại cho tôi."
"Dạ."
Tưởng Viễn Chu đi đến bên cửa sổ.
"Alo?"
Lão Bạch đứng cách đó không xa, nhìn một bên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, anh hầu như không nói gì nữa, chắc hẳn vẫn đang nghe Hứa Tình Thâm nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mới nói: "Đừng quá sốt ruột! Anh hiện tại không thể quay về, nhưng anh sẽ bố trí Lão Bạch cho người ở Đông Thành đi tìm trước."
Ngữ khí nói chuyện của anh vô cùng dịu dàng, êm ái đi vào lòng người.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên cửa sổ.
"Ở nhà một mình có sợ không?"
"Sốt ruột cũng chẳng ích gì. Cơm phải ăn đúng giờ, anh sẽ bảo người làm chuẩn bị đồ ăn đưa đến Bảo Lệ Cư Thượng."
"Bên bệnh viện em yên tâm, dù sao tạm thời em cũng không đi được..."
Lão Bạch nhìn nhìn, nghe rồi nghe, anh ấy có một loại ảo giác, cảm thấy Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân như đang sống chung - Tưởng phu nhân sốt ruột, Tưởng tiên sinh nhẹ giọng trấn an; Tưởng phu nhân sợ hãi, Tưởng tiên sinh che mưa chắn gió cho cô ấy...
Hơn mười phút sau, những người đi ra ngoài lúc nãy đều đã trở lại phòng hội nghị, Tưởng Viễn Chu không tránh người ta.
"Mai anh về rồi, đừng sợ!"
Anh cúp điện thoại, Lão Bạch bước nhanh tiến lên.
"Tưởng tiên sinh, ngài nhận lời cô ấy rồi ạ?"
"Phái người đi tìm đi!"
"Nhưng là trước khi Phó Kinh Sênh nhận tội, Phó Lưu Âm không thể được tìm ra được, đúng không ạ?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên khuôn mặt Lão Bạch.
"Nguyên tắc này, cậu nắm bắt cho tốt là được."
"Dạ."
---
Hứa Tình Thâm ngắt cuộc trò chuyện, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đang cầm di động. Cô thấy an lòng không ít, tựa như chỉ cần một lời của Tưởng Viễn Chu, cô liền sẽ thấy chuyện gì cũng có thể giải quyết. Cô không tin cảnh sát, không tin mọi người, nhưng tin lời nói của Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm quăng điện thoại xuống sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay, trong lòng ngập tràn đủ dạng suy nghĩ. Cô không biết Phó Lưu Âm hiện tại thế nào, nhưng cô biết, cô không thể quá lạc quan, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý để tiếp thu hết thảy kết quả.
---
Trước khi đến nơi Mục Thành Quân xảy ra chuyện, Mục Kính Sâm căn bản không nghĩ cô gái bọn họ nhắc trong miệng sẽ là Phó Lưu Âm.
Anh ta bắt cánh tay của cô, áp chế không cho cô động đậy.
"Cô lặp lại lần nữa, cô không quen biết tôi?"
Phó Lưu Âm cắn chặt răng. Quần áo bên trong của cô đều đã bị xé nát, Mục Kính Sâm đè cô mạnh như vậy, toàn bộ bả vai của cô đều lộ ra ngoài, trên đó còn có vài vết cào rất rõ ràng.
Mục Kính Sâm hơi buông tay, cô nhân cơ hội đứng dậy, trốn xa anh ta mấy bước.
"Cô là Phó Lưu Âm?"
"Vậy còn anh là ai?"
Mục Kính Sâm cười như không cười mà cong môi: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô."
Sắc mặt Phó Lưu Âm biến đổi: "Tên bị thương lúc nãy là gì với anh?"
"Anh tôi, anh ruột."
Cô khẽ chớp mắt.
"Vậy anh không thể nào thả tôi đúng không? Anh tới đây là muốn lấy mạng tôi?"
"Tôi không giết người."
Phó Lưu Âm lùi ra sau, Mục Kính Sâm thấy thế lại tiến tới gần, hai người một tiến một lui. Mãi đến khi lưng Phó Lưu Âm đụng phải mặt tường bằng kính, không thể lùi nữa, cô che dấu sự sợ hãi đang dâng lên trong mắt.
"Anh muốn thế nào?"
"Nếu tôi lại thả cô lần nữa, có phải cô sẽ rất cảm kích tôi?"
Phó Lưu Âm không tin: "Anh lại tốt bụng vậy sao?"
Mục Kính Sâm nghe lời này thì khó chịu.
"Chẳng lẽ lần ở bệnh viện SJ tôi không để cô đi?"
Đôi môi của cô hơi mấp máy hai cái, "Vậy anh thả tôi lần nữa, tôi nhất định cảm kích anh."
"Cô làm anh tôi bị thương không nhẹ, cô còn tính chạy thế nào? Anh ấy sẽ bắt được cô, nhẹ nhàng đơn giản."
Mục Kính Sâm tiến lên, nâng cánh tay chống hai bên khuôn mặt cô. Hai người dựa vào nhau sát như vậy, gần như là dán vào nhau.
"Cô nói, sao cô lại chính là em gái Phó Kinh Sênh nhỉ?"
"Tôi không cảm thấy làm em gái anh ấy có cái gì không tốt."
Hai ngón tay Mục Kính Sâm giữ cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngửa lên.
"Bây giờ còn muốn nói không quen tôi không?"
Tầm mắt Phó Lưu Âm đối diện anh ta, cổ họng nuốt nhẹ: "Rốt cuộc các người muốn làm gì với tôi?"
"Cô là anh tôi tóm được."
Vệ sĩ đứng ở cửa cũng đi vào, thấy hai người như vậy thì có chút giật mình.
"Thiếu tá Mục!"
Mục Kính Sâm đứng thẳng dậy.
"Người phụ nữ này, tôi muốn mang đi."
Bọn chúng vừa nghe liền lập tức hoảng sợ:"Thiếu tá Mục, chuyện này không thể được ạ."
"Vì sao không được?"
"Mục tiên sinh bảo chúng tôi phải trông coi cô ta đàng hoàng, một bước cũng không được rời. Dù sao thì ngài cũng đừng làm chúng tôi phải khó xử."
Mục Kính Sâm xoay người lại, Phó Lưu Âm lại đứng ngay sau anh ta, dáng người anh ta cao lớn, hoàn toàn che chắn cô.
"Nếu tôi nhất định phải đưa cô ấy đi thì sao?"
"Thiếu tá Mục!"
Người đàn ông nhìn người phụ nữ đàng sau.
"Đi!"
Dù không biết anh ta sẽ đối xử với mình thế nào, nhưng dù sao trong lòng Phó Lưu Âm cũng hiểu, mình đã làm Mục Thành Quân bị trọng thương, hơn nữa sắc tâm của Mục Thành Quân rất nặng, hắn ra sao chăng nữa cũng sẽ không buông tha cho cô.
Cô bước theo Mục Kính Sâm, vài tên vệ sĩ thấy thế liền chặn ở cửa.
"Thiếu tá Mục, hãy để tôi điện thoại cho Mục tiên sinh trước."
Mục Kính Sâm cười lạnh: "Các anh cũng đừng quên, các anh là ai đưa tới."
"Nhưng ngài cũng đã dạy chúng tôi, lệnh chủ còn lớn hơn trời. Mục tiên sinh bảo chúng tôi trông chừng ở căn nhà này, nếu để người đi như vậy, chúng tôi không cách nào giải thích với ngài ấy."
"Anh cứ thành thành thật thật mà nói với anh ấy, người là tôi mang đi."
"Thiếu tá Mục, chuyện này chúng tôi không cách nào đồng ý được."
Mục Kính Sâm đưa tay rờ vào bên hông. Phó Lưu Âm chưa kịp nhìn thấy anh ta đã ra tay thế nào thì đã nghe "đinh" một tiếng. Con dao Thụy Sĩ kiểu quân đội xuyên qua đỉnh đầu người đàn ông, hạ cánh trên mặt tường bằng kính, sau đó rơi xuống cạnh chân đối phương.
Da đầu người đàn ông bị quẹt qua, máu tươi theo gương mặt hắn chảy xuống.
Mục Kính Sâm cũng không định làm hắn bị thương thật, chỉ là cảnh cáo thôi. Người đàn ông cảm giác đỉnh đầu đau rát, máu tươi làm mờ tầm mắt. Đồng nghiệp cạnh đó đều nhìn nhau, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Hẳn các anh là người rõ nhất, dù các anh cùng lên cũng không phải đối thủ của tôi."
Cổ tay Phó Lưu Âm bỗng nhiên bị nắm lấy, Mục Kính Sâm hơi dùng sức, kéo cô đi về phía trước. Đi tới cửa, Mục Kính Sâm đẩy đám người trước mặt ra.
"Nếu anh tôi hỏi tới, các anh cứ theo những gì vừa nãy mà thuật lại nguyên văn cho anh ấy, anh ấy không đổ lên đầu các anh được đâu."
Đôi chân dài của Mục Kính Sâm bước ra ngoài, vệ sĩ không ngăn được anh ta. Tới trước xe, Mục Kính Sâm ra hiệu Phó Lưu Âm lên xe.
Xe nhanh chóng chạy ra ngoài. Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu mấy lần.
"Anh định đưa tôi đi đâu?"
"Cô đã bị cởi ra như vậy, trước tiên cô nói cho tôi biết, anh tôi có làm gì cô chưa?"
"Không có."
"Không có?" Mục Kính Sâm quan sát Phó Lưu Âm từ trên xuống dưới.
"Cô lừa ai vậy?"
"Hắn cho người cởi quần áo tôi, quay video, xong việc thì định làm bậy với tôi, nhưng hắn lại phải vào bệnh viện."
"Có lẽ cô không biết anh tôi là người thế nào. Nếu cô không đụng vào anh ấy, anh ấy chỉ có thể chạm vào người cô, nhưng bây giờ cô đã làm anh ấy bị thương..."
Phó Lưu Âm đan tay vào nhau.
"Tôi không thể nghĩ được nhiều như vậy."
"Thật sự cô nên nghĩ về sau này, mặc kệ anh cô có chịu nhận tội hay không, đối với cô mà nói đều không phải chuyện tốt."
Phó Lưu Âm không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe tăng tốc, như tuấn mã lao nhanh như bay mà tiến. Đến khi Mục Kính Sâm đạp phanh thắng lại, Phó Lưu Âm mới ngẩng đầu.
"Đây là chỗ nào?"
"Chỉ cần cô bước qua cánh cổng này, tôi cam đoan không ai có thể đem cô ra ngoài."
Mục Kính Sâm bấm nhẹ kèn hai cái, cánh cổng sắt nặng nề chậm chạp mở ra, chiếc xe mạnh mẽ lao vào trong. Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, nhìn thấy cả nam lẫn nữ ăn mặc đơn bạc đang chịu những sự huấn luyện khắc nghiệt trong sân huấn luyện.
Cô không khỏi trừng to hai mắt.
"Đây là chỗ nào vậy?"
"Đây là địa bàn của tôi."
Phó Lưu Âm ngồi nghiêm chỉnh. Khóe miệng Mục Kính Sâm dâng lên ý cười nhạt: "Cô ở lại đây, tôi bảo đảm sự an toàn của cô."
Cô mím môi, lúc này, cô vốn dĩ không còn nơi nào để đi.
---
Bệnh viện.
Lúc được đẩy ra, Mục Thành Quân cũng đã tỉnh. Vợ chồng Mục Triều Dương tiến lên trước tiên, bà Mục nước mắt ào ào tuôn ra: "Thành Quân, con không sao chứ?"
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Lăng Thời Ngâm tiến lên cầm tay hắn: "Ông xã à! Ông xã! Anh thế nào rồi?"
"Không sao." Mục Thành Quân gắng gượng nặn ra hai chữ.
Đẩy vào phòng bệnh, Lăng Thời Ngâm một bước cũng không rời mà ngồi cạnh Mục Thành Quân trông nom.
"Sao lại bị thương ở chân vậy?"
Tầm mắt Mục Thành Quân quét về phía cha mẹ ở bên giường. Bà Mục nháy mắt với hắn, nói bị thương ở chân vẫn còn tốt hơn thương tổn tới mạng sống. Tuy bọn họ đã là vợ chồng, tình trạng thân thể của Mục Thành Quân Lăng Thời Ngâm cũng biết, nhưng chuyện hôm nay, nói không chừng chính là do Mục Thành Quân tính xấu không đổi...
"Đừng lo, không sao cả."
"Em gái Phó Kinh Sênh bị nhốt ở đâu? Em đi tìm cô ta tính sổ vậy!"
Tay Mục Thành Quân khẽ nắm tay Lăng Thời Ngâm lại.
"Người phụ nữ đó thật sự giảo hoạt, em không phải đối thủ của cô ta. Chuyện sau này anh sẽ xử lý tốt, yên tâm đi."
Lăng Thời Ngâm đau lòng ra mặt, cúi xuống nhào lên trên người Mục Thành Quân.
"Em biết cũng là vì chuyện của anh trai em. Cám ơn anh, Thành Quân!"
Thật ra trong lòng nhà họ Mục đều biết rõ, Mục Thành Quân làm như vậy chỉ là vì thù riêng của mình thôi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể cho Lăng Thời Ngâm biết. Mục Thành Quân vuốt ve đầu Lăng Thời Ngâm.
"Đồ ngốc, em gả vào nhà họ Mục rồi, chuyện của anh em chính là chuyện của anh, khách khí như vậy làm gì?"
Trong lòng Lăng Thời Ngâm cảm động, dù gì Mục Thành Quân cũng vì cô ta mà vết thương cũ lại bị tái phát.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Hôm sau, Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm nằm trên ghế sô pha. Bên phía cảnh sát một chút tin tức cũng không có. Phó Lưu Âm cứ như bốc hơi hoàn toàn khỏi nơi đây, lục tung khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng.
Lâm Lâm ngồi chơi một mình ở bàn trà trước mặt. Tối hôm qua Hứa Tình Thâm ngủ không được ngon giấc nên bây giờ đầu óc có chút choáng váng. Hai mắt cô cứ díu lại, mặc dù cô không hề muốn ngủ thêm nữa.
Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào trong nhà thì trời cũng đã chạng vạng tối. Bên trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động. Anh đi vài bước, thấy] Lâm Lâm đang ngồi dưới đất. Bé con thấy anh đi tới cũng không giật mình khóc toáng lên, chỉ chăm chú nhìn anh.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu dời sang hướng ghế sô pha. Hứa Tình Thâm đang ngủ, thế nhưng trên người cô lại không có đắp bất kỳ vật gì.
Người đàn ông nhặt tấm chăn mỏng trên ghế lên, cẩn thận phủ lên người cô. Động tác của anh rất nhẹ nhưng vẫn khiến Hứa Tình Thâm giật mình.
Cô mở choàng hai mắt ra, ngồi bật dậy, gọi: "Lâm Lâm, Lâm Lâm!"
Hứa Tình Thâm tự trách bản thân, sao lại ngủ thiếp đi ngon lành như thế chứ. Hiện giờ ở Bảo Lệ Cư Thượng không có ai, cô rất sợ con gái mình sẽ bị va đập trúng chỗ nào đó. Cô hoang mang nhìn xung quanh, lúc này mới thấy Lâm Lâm đang ngồi dưới đất.
Cô liền cảm thấy nhẹ nhõm. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế sô pha: "Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?"
Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt lại, nhìn chằm chằm người đàn ông turớc mặt. Sắc mặt cô lộ rõ vẻ khó có thể tin được: "Anh, anh đã trở về?"
"Phải, anh đã trở về." Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hứa Tình Thâm.
"Em ăn cơm chưa?"
"Có tin tức gì của Âm Âm không?" Hứa Tình Thâm vội hỏi.
Tưởng Viễn Chu thu tay về, khẽ lắc đầu: "Biển số xe đó là giả, nhất thời vẫn chưa tìm được bọn người đó."
"Chắc chắn Âm Âm đã gặp chuyện không may rồi."
"Em đừng có gấp, bây giờ em có gấp cũng chẳng ích gì."
Hứa Tình Thâm kinh ngạc ngồi đó: "Tôi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi rất sợ."
Tưởng Viễn Chu ôm cô vào torng ngực mình: "Lão Bạch đã sắp xếp xong xuôi, tất cả mọi người đều đang ráo riết tìm kiếm khắp nơi."
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó cánh cửa liền bị mở ra. Bảo mẫu ở Cửu Long Thương tiến vào, mang theo một hộp đựng thức ăn. Vừa thấy Tưởng Viễn Chu thì bà hơi giật mình.
"Tưởng tiên sinh, ngài cũng ở đây."
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm qua: "Đi, ăn cơm trước đi."
Hứa Tình Thâm mang dép vào, đi tới ôm Lâm Lâm lên.
Ngồi vào bàn ăn, Hứa Tình Thâm đút cơm cho Lâm Lâm trước. Tưởng Viễn Chu cũng không ăn mà chỉ gắp thức ăn cho vào bát của cô. Sau khi mọi người ăn cơm xong thì Hứa Tình Thâm đứng dậy giúp bảo mẫu thu dọn chén dĩa.
"Bắt đầu từ ngày mai bà hãy thường xuyên qua đây đi, lo việc cơm nước ở đây.còn có thể giúp cô ấy chăm nom đứa nhỏ."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu đã dặn dò như vậy, đương nhiên bảo mẫu phải nghe theo.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, vội vàng xua tay: "Không cần đâu, như vậy phiền phức lắm."
"Tưởng phu nhân, không phiền phức đâu ạ, đều là người một nhà."
Hứa Tình Thâm nghe bà ấy nói như vậy liền muốn phản bác, nhưng lời vừa đến khóe miệng liền nuốt xuống trở lại.
---
Bệnh viện.
Lăng Thời Ngâm theo bà Mục xuống lầu ăn. Bên trong phòng bệnh đã có ông Mục và quản gia Tào trông chừng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bảo vệ vội vã chạy vào. Một người trong đó hớt hả gọi: "Mục tiên sinh."
Mục Thành Quân ngẩng đầu lên nhìn: "Chuyện gì xảy ra?"
"Là thiếu tá Mục, thiếu tá Mục đã mang người đi."
Mục Thành Quân giật mình muốn ngồi bật dậy, lại động đến vết thương. Ông Mục thấy thế vội vàng đứng dậy đè hắn nằm xuống trở lại: "Con không cần quan tâm thân thể của mình rồi có đúng hay không?"
"Lão Nhị đã đưa cô ta đi đâu?"
"Không biết."
Mục Thành Quân tức giận đến mặt mày nhăn nhó: "Phế vật!"
Ông Mục nghe vậy, chỉ im lặng liếc nhìn con trai: "Nếu người là do Lão Nhị mang đi, vậy cô ta có muốn trốn cũng khó, đừng vội."
"Ba, con chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng phức tạp lên thêm."
"Bây giờ con hãy lo nghỉ ngơi cho tốt turớc đi."
"Không được." Mục Thành Quân kiên quyết. "Ngày mai phải đến trụ sở cảnh sát. Con muốn gặp Phó Kinh Sênh."
"Con điên rồi sao. . ."
Mục Thành Quân cắt ngang lời ông Mục: "Ba, thân thể con không có gì đáng ngại, con đã khôi phục nhiều rồi. Hiện tại cô gái kia đang nằm trong tay lão nhị, nó có chịu giao ra hay không còn là một vấn đề. Chuyện này không thể bỏ qua được, còn những tổn thương của con!"
"Thân thể con, con là người rõ ràng nhất! Ba không hi vọng con liều mạng như vậy."
"Yên tâm, con biết rất rõ."
---
Ngày hôm sau.
Một chiếc xe dừng ở trước trụ sở cảnh sát. Mục Thành Quân ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào trong.
Theo lý thuyết, người ngoài muốn vào gặp Phó Kinh Sênh là rất khó, nhưng với quan hệ của nhà họ Mục, đây không phải là chuyện lớn.
Đã mấy ngày rồi mà Phó Kinh Sênh vẫn không chịu nhận tội. Bên cảnh sát cũng phải chịu áp lực rất lớn, dù sao cũng không thể cứ tiếp tục giam giữ hắn ta như vậy.
Chiếc xe lăn được đẩy nhanh vào phòng thẩm vấn. Phó Kinh Sênh chỉ hơi ngước mắt lên nhìn. Mục Thành Quân ngồi xuống chỗ đối diện với hắn. Phó Kinh Sênh chăm chú nhìn mặt đối phương.
"Thế nào? Không biết tôi?"
Trong mắt Phó Kinh Sênh lộ ra chút khác thường. Thật ra hắn biết rõ về Mục Thành Quân, chỉ là turớc giờ chưa từng trực tiếp gặp mặt.
Người đàn ông lắc đầu: "Không biết, anh là ai?"
Mục Thành Quân cười cười nhưng khuôn mặt không hề mang chút ý cười nào cả: "Anh hại tôi thành ra như vậy, còn nói không biết tôi?"
"Tôi không biết anh đang nói gì."
"Được, anh không biết tôi, vậy anh có biết Phó Lưu Âm không?"
Phó Kinh Sênh nghe được ba chữ kia, cả người liền chồm tới phía trước: "Anh đã làm gì em gái tôi?"
"Kích động như vậy, xem ra tình cảm anh em của hai người rất tốt."
"Anh nói đi, anh đã làm gì em gái tôi?"
Mục Thành Quân cười nhạt: "Anh đoán xem."
Trong tròng mắt Phó Kinh Sênh lộ ra sự hung ác, dữ tợn: "Nếu anh dám động vào em gái tôi, tôi sẽ giết anh ngay!"
"Chỉ bằng anh bây giờ? Hay là chờ đến lúc anh được thả ra ngoài?"
Phó Kinh Sênh rất kích động. Mục Thành Quân thong thả lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình vài cái rồi đưa đến trước mặt Phó Kinh Sênh.
"Xem một chút đi."
Hắn chỉnh âm lượng nhỏ, nhưng tiếng kêu la thảm thiết của Phó Lưu Âm vọng lại rất rõ vào trong tai của Phó Kinh Sênh.
Hắn nhìn thấy Phó Lưu Âm ngồi đó, mặt đầy sợ hãi. Hắn thấy một đôi tay dơ bẩn xé toạc quần áo của cô gái. Phó Kinh Sênh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nắm chặt tay lại: "Anh muốn gì thì cứ đến tìm tôi, em gái tôi vẫn còn nhỏ, mau thả nó ra đi!"
"Tôi vốn là nhằm vào anh đấy, Phó Kinh Sênh. Chỉ cần anh nhận tội, tôi lập tức thả em gái anh ra."
Trong đáy mắt Phó Kinh Sênh hiện lên sự đề phòng: "Anh muốn tôi nhận tội?"
Sau đó Phó Kinh Sênh lại lạnh lùng cười: "Tôi có nhận tội hay không thì liên quan gì đến Mục tiên sinh? Cho dù tôi được thả ra, anh cũng muốn lấy mạng tôi thôi."
"Không, không, không." Mục Thành Quân lắc đầu, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. "Tôi là một công dân tốt, rất tuân thủ luật pháp, cũng không muốn trở thành kẻ sát nhân. Huống hồ tôi cũng rất tò mò muốn biết năm xưa mình làm sao mà sập bẫy của anh."
Cả khuôn mặt Phó Kinh Sênh căng cứng lại. Ánh mắt Mục Thành Quân rơi xuống chiếc điện thoại: "Tôi muốn anh biết, nếu như anh không chịu đáp ứng thì tôi sẽ cho em gái anh sống không bằng chết."
"Thả con bé ra!"
"Anh nhận tội, tôi thả người."
"Làm sao tôi có thể tin được lời anh?"
"Anh còn tư cách để mặc cả với tôi sao?" Độ cong của khóe miệng Mục Thành Quân ngày càng giương cao hơn.
"Nếu không anh chỉ có một con đường duy nhất đó là cầu cứu cảnh sát. Lúc anh nhận tội có thể giao chiếc điện thoại này cho cảnh sàt, để họ tìm ra em gái anh rồi đưa cô ta. Tôi đảm bảo mình sẽ không làm khó một cô gái. Nhưng nếu anh không chịu hợp tác, anh cũng biết, đối với một cô gái mà nói, điều gì là thống khổ nhất, so với sống mà chịu dằn vặt thì thà chết còn dễ chịu hơn."
Phó Kinh Sênh hơi lui về phía sau, cả người hắn ta đờ đẫn như người mất hồn. Mục Thành Quân đã nói đến nước này, kì thực Phó Kinh Sênh cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Nếu như trên đời này chỉ có một mình hắn, vậy những chuyện hắn đã làm người khác vĩnh viễn đừng hòng có thể vạch trần.
Thế nhưng hắn cũng có cái để người khác uy hiếp. Không động được vào hắn thì họ sẽ động vào người nhà của hắn.
Phó Lưu Âm và hắn cùng nhau nương tựa mà sống. Chưa kể hai năm qua Phó Lưu Âm cũng đã phải chịu không ít khổ cực ở bên ngoài.
"Tôi đồng ý."
"Tốt."
"Nhưng tôi muốn gặp em gái tôi trước. Sau khi xác định con bé không có việc gì, tôi sẽ nhận tội ngay."
Mục Thành Quân nghe vậy, trống ngực hơi run lên, nhưng hắn ta nhất quyết sẽ không từ bỏ: "Được."
Mục Thành Quân lấy điện thoại về. Tuy rằng hắn không biết vì sao Mục Kính Sâm lại đưa Phó Lưu Âm đi nhưng hắn tin chỉ cần hắn lên tiếng giải thích thì Mục Kính Sâm cũng sẽ đồng ý.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Lưu Âm đang theo Mục Kính Sâm xuống lầu. Người đàn ông liếc mắt nhìn, cũng không né tránh mà trực tiếp nghe máy.
"A lô."
"Lão Nhị, Phó Lưu Âm có ở đó không?"
"Có."
"Hiện giờ anh đang ở trụ sở cảnh sát, Phó Kinh Sênh đã đồng ý nhận tội rồi. Nhưng anh ta kiên quyết muốn nhìn em gái mình một chút, em có thể giúp anh được không?"
Mục Kính Sâm dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Phó Lưu Âm. Cô gái nhíu mày, vừa rồi cô cũng đã loáng thoáng nghe thấy Mục Kính Sâm nói chuyện.
Cô vô thức lui về phía sau: "Có phải là anh trai tôi muốn các người thả tôi ra hay không?"
"Không phải. Hơn nữa cho dù anh ta thật sự nói như vậy, tôi cũng không đáp ứng."
Mục Kính Sâm muốn Phó Kinh Sênh nhận tội không chỉ là để làm hài lòng Mục Thành Quân. Đối với anh mà nói, người như vậy vốn dĩ nên xuống địa ngục!
Anh nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm một lát.
Cô gái cũng không biết trong lòng anh đang suy tính điều gì, càng không biết thật ra là anh đang quay phim cô, để cho anh trai cô nhìn thấy mà chịu nhận tội.
Mục Kính Sâm điều chỉnh góc quay, nhắm ngay thẳng mặt Phó Lưu Âm. Cô sợ run lên, nhanh chóng lấy tay ngăn lại: "Anh làm gì vậy?"
"Anh ta phải biết rằng cô ở đây là tốt nhất rồi. Yên tâm đi. Tôi còn có thể làm hại cô em sao?"
Phó Lưu Âm nửa ngờ nửa tin, bỏ tay xuống.
Mục Thành Quân nhanh chóng bắt được tín hiệu của đoạn video kia. Hắn đưa màn hình điện thoại về phía Phó Kinh Sênh.
Phó Kinh Sênh cầm lấy chiếc điện thoại, anh thấy rõ gương mặt của Phó Lưu Âm. Cô vẫn an toàn, chắc là không có gì đáng ngại.
"Anh muốn xem cũng được xem rồi. Anh liệu mà thực hiện giao ước, nếu không tôi không đảm bảo lần sau cô gái kia vẫn còn tốt số như vậy."
Phó Kinh Sênh buông tay ra, chiếc điện thoại di động rơi xuống trên mặt bàn. Hắn ngồi bất động, không nói lời nào.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc Hứa Tình Thâm xuống lầu, cô thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi kể chuyện cổ tích.
Đúng, cô không hề nhìn lầm, chính là đang kể chuyện cổ tích!
Lâm Lâm ngồi ở bên cạnh anh. Bé con chồm người qua, chăm chú nhìn những trang sách đầy màu sắc kia. Thật ra Lâm Lâm nghe không hiểu Tưởng Viễn Chu đang nói gì, nhưng lại có vẻ như rất thích thú.
Tưởng Viễn Chu khẽ đọc trong miệng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lâm Lâm. Lâm Lâm ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt của bé con trong veo như giọt sương. Sau đó bé con đột nhiên nhích mông, cái đầu tròn liền tựa hẳn lên cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm bước nhanh xuống phía dưới: "Sao anh lại ở đây?"
"Sáng sớm anh đã tới rồi."
Cô đi tới trước sô pha, thấy trên bàn trà đặt một vài tài liệu, cũng đều là do Tưởng Viễn Chu mang tới.
Hai người đang nói chuyện, Lâm Lâm bỗng nhiên giơ tay lên vỗ một cái lên tay của Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông hơi giật mình, cúi mắt nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm bĩu môi, tiếp tục dùng sức đẩy đẩy cánh tay của anh vài cái.
Hứa Tình Thâm ngạc nhiên nhìn, Tưởng Viễn Chu lại không khỏi bật cười: "Thế nào, còn muốn nghe tiếp phải không?"
Ánh mắt của Lâm Lâm liền dời xuống trang sách kia.
Tưởng Viễn Chu vừa định tiếp tục đọc thì bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Anh ngẩng đầu lên, thấy Lão Bạch đã đi tới trước mặt bọn họ.
"Tưởng tiên sinh!" Lão Bạch thở hổn hển nói.
"Phó Kinh Sênh đã nhận tội rồi!"
Xem thêm...