Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 263: Suốt ngày chỉ nghĩ tới ngủ
Editor: Dế Mèn

❄❄❄
Lúc Phó Lưu Âm nói những lời này, tự mình còn cảm thấy chột dạ, cô là chột dạ thay cho Mục Kính Sâm.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, khuôn lông mày của anh nhướng nhướng lên.
"Em hỏi tôi có phải hay không, lời này hẳn là nói tới em."
"Đương nhiên sẽ không có tâm tư nào khác! Là tôi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử."
Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt người đàn ông, thấy lửa giận của anh từng chút tiêu tan đi. Trong hai năm bị nhốt, hơn ai hết cô luôn rõ, cứng đối cứng thì sẽ không có quả ngon để ăn.
Đôi chân thon dài của Mục Kính Sâm bước về phía trước, anh có thói quen đi rất nhanh, Phó Lưu Âm đành phải bước nhanh đuổi theo.
Trái tim cô cuối cùng vẫn chưa yên, cô và Mục Kính Sâm còn giao hẹn thời hạn một năm, cũng không biết nói vì sao mà trong lòng Phó Lưu Âm có loại dự cảm không tốt, cô vẫn luôn cảm thấy tới lúc đó thật, sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Đi vào phòng bệnh, Phó Lưu Âm đứng ở cửa, cảm giác áp lực ngập tràn đánh thẳng vào mặt, tiếng khóc của bà Lăng cũng truyền tới lỗ tai cô.
Ông Lăng đang truy vấn sự tình đã xảy ra, không cần nghĩ cũng có thể biết, nhất định Lăng Thời Ngâm đã biết tình trạng cơ thể mình.
Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đi vào, người nhà họ Mục và nhà họ Lăng đều đứng cạnh giường bệnh. Lăng Thời Ngâm vẫn dựa ở kia, không nhúc nhích, trong ánh mắt một chút ánh sáng đều không có, cô ta chỉ không khỏi nghẹn ngào, khóc cũng khóc không được, ủy khuất cùng thống khổ nơi cổ họng không ngừng quay cuồng.
"Thời Ngâm, Thời Ngâm, con nói câu nào đi, con đừng dọa mẹ!"
Bà Lăng nắm lấy tay cô ta, nhưng lại không có được lời đáp lại của con gái. Ông Lăng nôn nóng bất an.
"Nhưng con nói gì đi chứ, là ai đem con bị thương thành như vậy?"
Bà Mục khom lưng, bàn tay rơi nhẹ xuống trên vai Lăng Thời Ngâm.
"Thời Ngâm, có phải sau khi mẹ ra ngoài, có kẻ đã làm gì con không?"
Vừa rồi trên đường tới phòng bệnh, bà Mục lòng tràn đầy lo lắng, cũng kéo Mục Thành Quân tới lặng lẽ hỏi qua, biết được trong việc Lăng Thời Ngâm bị thương lần thứ hai hắn không mảy may hay biết gì, trái tim đang treo lơ lửng của bà Mục mới vững lại được.
Lăng Thời Ngâm quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Mục Thành Quân đang đứng trước giường bệnh.
"Là nó!"
Cô ta đột nhiên nói ra hai chữ này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mục Thành Quân; ông Lăng vừa nghe, cơn tức chực nhảy lên, ông ta tiến tới túm cổ áo Mục Thành Quân.
"Mày đánh con tao thành như vậy, sao mày có thể xuống tay như thế hả?"
Mục Thành Quân thì nắm cổ tay ông Lăng, thu chặt lại, xong rồi đẩy cánh tay ông ta ra.
"Ông hỏi lại con gái ông lần nữa, xem có phải là tôi không?"
"Là con đàn bà kia! Nhất định là con đàn bà đó! ! ! !" Lăng Thời Ngâm cuồng loạn, như điên rồi mà quát: "Đi vào phòng con là một tên đàn ông, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng. Hắn nói là con đã động vào người khác trước. Thành Quân, không phải anh nói chuyện này đã qua rồi sao? Vì sao cô ta còn muốn làm như vậy với em?"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía ông Lăng, ông Lăng thở hồng hộc trừng mắt với hắn. Bà Mục đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này có quan hệ với nhà họ Mục.
"Thời Ngâm, Thành Quân buổi sáng tới công ty, lúc xảy ra chuyện nó cũng không có ở bệnh viện, chuyện này nhất định không liên quan tới nó."
"Không liên quan?" Bà Lăng không thể nhịn được nữa, sắc mặt hơi dữ tợn lên.
"Vì sao con gái tôi mà nằm viện? Còn không phải bị nó đánh sao? Đây là bạo hành gia đình, nếu chuyện này truyền ra, nhà họ Mục các người còn đưa mặt ra ngoài được sao? Thành Quân, tôi thấy anh ngày thường chín chắn trầm ổn, tôi thật không ngờ anh có thể xuống tay như vậy với người nhà của mình!"
Sắc mặt Mục Thành Quân khó coi. Lăng Thời Ngâm hiểu rõ tính tình hắn, cô ta càng rõ bản thân mình sau này đã không còn lựa chọn, cô ta với Mục Thành Quân sớm là hai kẻ đã bị buộc vào chung một sợi dây.
Cô ta biết Mục Thành Quân cưới mình không chỉ bởi nhìn trúng công ty của Lăng Thận, nguyên nhân nữa khác lớn hơn, là bởi vì cậu cả nhà họ Mục tình trạng cơ thể không tốt, Lăng Thời Ngâm trước đó đã thanh danh bại hoại, nhà họ Mục liệu định nhà họ Lăng cũng chỉ có thể ngậm cái bồ hòn làm ngọt.
Tay Lăng Thời Ngâm túm chặt vạt áo ông Lăng, cô ta lắc lắc đầu với ông ta: "Ba, đừng trách Thành Quân, con ở bệnh viện mới xảy ra chuyện. Chuyện này bệnh viện Tinh Cảng cũng có trách nhiệm, trên hành lang bên ngoài đều có camera theo dõi, chúng ta tìm được tên kia trước rồi nói."
"Phải!" Bà Mục tiếp lời. "Tên kia mới là đầu sỏ gây tội."
Mục Kính Sâm đứng bên cạnh không nói chen vào, chung quy đây là chuyện của Lão Đại. Tầm mắt Mục Thành Quân đảo qua giường bệnh.
"Tôi đi tìm hiểu tình hình."
Ông Lăng không yên tâm, theo đi ra ngoài.
---
Khách sạn Quốc tế.
Lúc hai người rời khỏi phòng đã là giữa trưa, Lão Bạch và Tô Đề Lạp ăn cơm trưa trong nhà hàng của khách sạn. Trong đại sảnh khách sạn, Tô Đề Lạp ngồi ngay ngắn ở kia chờ Lão Bạch lo thủ tục trả phòng.
Hôm nay dưới tình huống bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xin công ty nghỉ.
Xuyến Xuyến đã đánh mười mấy cuộc điện thoại tới, Tô Đề Lạp cũng chưa có nhận. Trong group WeChat của các cô bạn đầy tin tức, người nào người nấy đều nói rất vui, như thể hôm nay mấy cô ấy đều không phải làm việc.
"Đoán xem, đoán xem, tối hôm qua mấy lần vậy ta?"
"Trước tiên đoán bọn họ ở đâu đi."
"Này còn cần đoán sao?"
"Nào nào nào, cá nào, tớ cá ba lần."
Trừu Trừu ngón tay gõ mấy chữ.
"Một đêm bảy lần."
"No, tớ cá 30 lần."
"Tớ tin. . ."
Tay của Tô Đề Lạp lướt lướt trên màn hình, lúc nhìn thấy "ba mươi lần", máu mũi liền muốn phụt ra. Rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi như thể cuốn phim cứ phát lại trước mắt cô, cô cảm thấy hơi thở càng ngày càng nóng.
"Xong rồi!"
Lão Bạch tới, đứng ở cạnh người cô.
Tô Đề Lạp sợ tới mức vội quay lại trang chat. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngón tay phẩy trên màn hình, lại không cẩn thận mà gửi một icon đi.
Gửi cái gì không gửi, lại gửi cái icon hai mắt xòe trái tim, khóe miệng còn chảy nước miếng, hơn nữa cái icon này còn nằm ngay sau cái "ba mươi lần ".
Tô Đề Lạp nghe thấy di động không ngừng phát ra tiếng báo có tin tới.
"Wow, thừa nhận! ! ! !"
"Icon này, nội dung phong phú à nha!"
"Tô Đề Lạp, cậu tới rồi, có phải tối hôm qua ăn sướng quá hay không?"
"Cậu cái người này, ra nói chuyện coi!"
"Có phải ăn mãnh liệt quá, hôm nay miệng chết lặng nói không ra lời rồi không?"
"Ha ha ha ha ha ha! ! ! !"
Tô Đề Lạp lúc này chỉ nắm di động, đứng dậy.
"Xong rồi à?"
"Ừ."
Tô Đề Lạp đứng hơi không vững, Lão Bạch vội bắt lấy cánh tay cô nắm chặt.
"Có chuyện gì thế? Không sao chứ?"
"Chân hơi nhũn."
Lão Bạch cũng có chút ngượng ngùng: "Cái đó, anh đỡ em."
Ra bên ngoài rồi, ánh nắng tươi sáng khoan khoái, Tô Đề Lạp nâng cánh tay che trước mắt. Cô cảm thấy mình như thể hồi lâu rồi chưa từng thấy ánh mặt trời, chân thật sự đang nhũn ra, miêu tả kiểu này cũng chẳng khoa trương chút nào.
Lão Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, tầm mắt cũng chuyển dời lên đùi Tô Đề Lạp.
Hai chân cô có chút run rẩy, gương mặt Lão Bạch lộ sự sốt ruột: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có gì."
"Có phải tối hôm qua. . ."
Lời này còn phải hỏi sao?
Tô Đề Lạp gục đầu xuống.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Hay đi xem phim đi? Hôm nay anh sẽ ở cạnh em luôn."
Tô Đề Lạp tinh thần không tốt, cả người mất tinh thần khủng khiếp, hơn nữa ánh mặt trời chiếu sáng, càng thêm thấy lười biếng.
"Em muốn ngủ."
Lão Bạch vừa nghe, hai mắt tỏa sáng.
"Giờ chúng ta quay về đi!"
"Được."
Tô Đề Lạp tưởng anh nói quay về, là đưa mình về nhà. Lại không ngờ cổ tay mình lại bị anh cầm lấy, Tô Đề Lạp nhìn Lão Bạch dẫn mình vào trong khách sạn; Lão Bạch mang vẻ mặt vui mừng, trái tim gần muốn nhảy ra ngoài.
Tô Đề Lạp vội kéo ống tay áo anh.
"Này, đi đâu đó?"
"Không phải em buồn ngủ sao?"
"Em nói về nhà cơ, em về nhà ngủ!"
Lão Bạch dừng bước chân, nghiêm trang nhìn cô chằm chằm.
"Hôm nay dì nghỉ ở nhà đúng không? Lúc này em mà về, dì ấy nhất định sẽ truy hỏi em tối qua đi đâu."
"Em. . . Em nói em ở cùng bọn Xuyến Xuyến."
"Anh đoán chừng dì đã gọi điện thoại cho mấy cô ấy rồi, nhất định đám bạn đó đã bán em đi trước rồi."
". . ."
Lão Bạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tô Đề Lạp.
"Thực sự xin lỗi, tối hôm qua cũng không cho em nghỉ ngơi, em xem em này, có quầng thâm mắt rồi."
Hai người đứng trong khách sạn mà thảo luận cái đề tài này, Tô Đề Lạp đè thấp giọng nói, nói: "Em mặc kệ, mẹ em sớm muộn cũng sẽ biết, em phải đi về."
"Anh đặt một phòng cho em ở đây ngủ trưa ngon gíấc." Lão Bạch không có ý buông tay. "Em ngẫm lại xem, nếu mẹ em biết chúng ta tối qua. . . bà ấy nhất định sẽ truy hỏi không ngừng, em còn muốn ngủ ư?"
"Em không muốn đi vào. . ." Tô Đề Lạp bày ra vẻ mặt bài xích.
"Em yên tâm, nhận phòng xong anh chỉ nhìn em ngủ, chờ em ngủ rồi anh lập tức đi liền."
Tô Đề Lạp không khỏi hừ lạnh: "Tối qua hình như anh cũng nói như thế."
"Anh đảm bảo." Người đàn ông nói xong, nâng bàn tay lên.
"Em thật sự không tin."
Lão Bạch nhìn đồng hồ.
"Em ngủ rồi anh tới bệnh viện liền, bên Tưởng tiên sinh anh phải qua đó xem, xong là bận cả buổi chiều, vừa lúc chúng ta có thể ăn bữa tối."
Tô Đề Lạp đứng ở đây cũng muốn ngủ rồi, cả người thiếu ngủ nghiêm trọng, sáng nay lúc ngủ dậy đã cảm thấy đầu óc mơ hồ nặng nề.
"Anh cam đoan, lát nữa anh sẽ đi!"
"Anh cam đoan."
Tô Đề Lạp còn do dự, Lão Bạch thấy thế liền dứt khoát ôm cô bước nhanh vào trong.
Lúc anh thuê phòng lại, Tô Đề Lạp trốn ở sau lưng anh. Lão Bạch lấy thẻ phòng xong liền dẫn cô về phía thang máy.
Đi tới cửa phòng, Tô Đề Lạp đưa mắt nhìn bốn phía.
"Anh đưa thẻ phòng cho em, anh mau đi đi!"
"Anh đưa em vào."
"Không cần."
"Bên trong có ít đồ anh sợ em không biết sử dụng."
"Anh. . ."
Lão Bạch mở cửa phòng ra rồi mới kéo Tô Đề Lạp vào. Đi vào phòng xong, Lão Bạch chỉ chỉ máy pha cà phê cách đó không xa.
"Cái này biết dùng không?"
"Em không uống cà phê, em uống nước khoáng được rồi."
Tô Đề Lạp ngồi xuống mép giường. Thấy Lão Bạch đứng bất động, cô giục: "Anh mau đi đi!"
"Không sao, anh chờ em ngủ rồi đi."
Nói xong lời này, Lão Bạch đi tới trước mặt Tô Đề Lạp, khom lưng bế cô đặt lên giường. Lão Bạch hai tay ôm chặt lấy cô.
"Mau ngủ đi!"
"Đừng, đừng có như vậy!"
"Anh không động vào em, em xem, tay anh chỉ để trên eo em." Lão Bạch nói xong, quả nhiên vẫn không cựa quậy.
Tô Đề Lạp không buông lỏng cảnh giác, nhưng chung quy không thắng nổi cơn mệt mỏi, cô từ từ nhắm mi mắt lại, rồi ngủ.
Lão Bạch quả nhiên nói chuyện không giữ lời, anh không bỏ đi sau khi Tô Đề Lạp đã ngủ, nhưng anh cũng không động tay động chân. Anh biết cô tối hôm qua mệt muốn chết rồi, anh nhất định phải cho cô ngủ một giấc thật ngon, lấy lại tinh thần, buổi tối mới có thể tiếp tục chiến đấu chứ!
---
Nhà họ Mục muốn xem camera quan sát, chuyện này thế tất sẽ kinh động Tưởng Viễn Chu. Phía bệnh viện cũng coi như phối hợp. Sau khi xem camera quan sát, lại không ai có thể nhận ra tên đàn ông lẻn vào phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm, có điều việc này cũng ở nằm trong dự kiến của bọn họ. Bà Lăng ôm hy vọng cuối cùng đi tìm bác sĩ, nếu có thể cả Tinh Cảng cũng nói là không có hy vọng, tương đương đã phán tử hình cho Lăng Thời Ngâm.
Trong phòng bệnh.
Người một nhà ngồi vây quanh trước sô pha, Phó Lưu Âm không tham dự vào cuộc thảo luận, có điều cũng không tiện bỏ đi như vậy, chỉ có thể ngồi lại.
Ông Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Chuyện này người của Thành Quân gây nên, nhà họ Mục các anh tính cho Thời Ngâm công bằng thế nào đây?"
Mục Thành Quân lạnh lùng cười nói: "Tại sao việc này lại do tôi?"
"Thành Quân, đứa con gái mạnh khỏe của tôi giao vào tay anh. . ."
Ông Lăng cảm xúc kích động, bà Mục thấy thế liền đưa tay đè cánh tay con trai cả lại.
"Thành Quân, con bớt tranh cãi, Thời Ngâm như bây giờ, trong lòng ai cũng không thấy dễ chịu."
"Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát vậy!" Ông Lăng nhìn con gái trên giường bệnh. "Tôi không thể để Thời Ngâm vô duyên vô cớ chịu cái tội này, rốt cuộc là ai hại nó, tôi cần phải làm cho rõ ràng!"
Con người bà Mục đặc biệt coi trọng mặt mũi và danh dự. Chuyện Mục Thành Quân bị thương trước kia, nhà họ Mục chính là trăm cay ngàn đắng mới giấu diếm xuống. Hiện giờ chuyện này nếu bị báo cảnh sát, một số chuyện của Mục Thành Quân nhất định sẽ bị liên lụy tới; lỡ đến lúc đó chuyện của ả đàn bà kia bị truyền ra, vậy việc Mục Thành Quân hành hung Lăng Thời Ngâm nhất định cũng giấu không nổi. . .
"Thông gia, ông đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói."
"Giờ còn muốn nói thế nào? Tôi biết, nhà họ Lăng chúng tôi hiện tại nghèo túng, cái gì cũng không còn, nhưng thế cũng không có nghĩa chúng tôi dễ coi thường, chuyện bây giờ, các người nhất thiết phải trả lại sự công bằng cho Thời Ngâm!"
Mục Thành Quân nghe ông Lăng nói, dĩ nhiên cũng chẳng sợ gì, cũng sẽ không cho những sự uy hiếp của ông ta vào lỗ tai.
Thế nhưng bà Mục hy vọng có thể một sự nhịn chín sự lành, Phó Lưu Âm nghe bọn họ anh một câu tôi một câu thì không khỏi xuất thần. Lăng Thời Ngâm hiện tại bị ủy khuất, còn có người nhà có thể thay cô ta nói nói mấy câu, nếu loại sự tình này rơi xuống trên người cô thì sao?
Hai bên giằng co không dứt, nhà họ Lăng chỉ trích nhà họ Mục, bà Mục lại nhấn mạnh Lăng Thời Ngâm thành như bây giờ không liên quan đến nhà họ Mục, chung quy lúc ấy ở bệnh viện ngoài bà Lăng ra thì chẳng còn người khác.
Phó Lưu Âm nghe mà đau đầu, nhịn không được nói chen vào một câu: "Mọi người cũng đừng cãi cọ, nói đến cùng vẫn là người một nhà, gãy xương còn liền bởi gân. Theo con thấy, chỉ cần anh cả có thể làm được một chút điểm thì chuyện này hãy cho qua đi, muốn truy cứu cũng nên truy cứu chính kẻ đã làm chị dâu bị thương kia."
"Điểm gì?" Mục Thành Quân vừa nghe, cong môi hỏi.
Phó Lưu Âm nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ cần anh cả không rời bỏ chị dâu, cả đời yêu chị ấy, không ly hôn với chị ấy; anh chỉ cần làm được điểm này, em tin nhà họ Lăng sẽ không làm khó chúng ta."

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
_____
Chương 264: Người đàn ông vô liêm sỉ
Editor: Dế Mèn

❄❄❄


Mục Kính Sâm nhướng mày không dấu vết, thế mà cô có thể mở miệng được như thế.
Điều nhà họ Lăng muốn đơn giản cũng chính là những lời này, vậy thì mọi người không cần thiết phải cứng với nhau nữa. Có điều, nhà họ Mục không rõ câu trả lời của nhà họ Lăng thế nào? Mục Kính Sâm không nói, là vì không muốn quản; bà Mục không nói, chỉ sợ là vì không xác định được giờ này khắc này trong lòng Mục Thành Quân đang nghĩ thế nào.
Giờ thì ổn rồi, những lời này đã được Phó Lưu Âm hoàn toàn làm rõ.
Ông Lăng nghe thế, không khỏi nhìn về phía Mục Thành Quân, cả Lăng Thời Ngâm trên giường bệnh cũng ngừng tiếng khóc.
Bà Mục đặt tay xuống trên cánh tay Mục Thành Quân.
"Thành Quân."
Tầm mắt Mục Thành Quân quặc trụ Phó Lưu Âm không buông, khóe miệng nhàn nhạt hướng lên trên, phác hoạ ra một đường hơi cong.
"Con với Thời Ngâm là vợ chồng, con chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ cô ấy chỉ bởi vì cô ấy tàn tật. Yên tâm, cô ấy vĩnh viễn là vợ của con."
Bà Lăng nghe vậy, thần sắc rõ ràng buông lỏng hơn. Ông Lăng hai tay ôm đầu, cho dù có những lời này của Mục Thành Quân, ông ta lại chẳng dậy nổi chút cao hứng nào.
Lăng Thời Ngâm nằm liệt, điều này có nghĩa nhà họ Lăng từ đây cũng đã xong rồi.
Ông ta đau lòng cho con gái nhưng lại không thể đưa Lăng Thời Ngâm về nhà, mà tưởng tượng vận mệnh của Lăng Thời Ngâm từ nay về sau, trái tim ông Lăng càng như bị dao cắt.
---
Lúc Hứa Tình Thâm đi vào văn phòng, Tưởng Viễn Chu đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nghe được tiếng mở cửa, anh theo phản xạ quay đầu lại, vội dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Hứa Tình Thâm phất phất tay.
"Mùi thuốc nặng quá!"
Cửa sổ đang mở, người đàn ông đem gạt tàn thuốc để qua một bên, Hứa Tình Thâm đi đến trước mặt anh.
"Em nghe nói bệnh viện đã xảy ra chuyện?"
"Không được tính là bệnh viện xảy ra chuyện." Tưởng Viễn Chu thò tay vớt cô vào trong lòng ngực. "Có kẻ đi vào phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm."
"Nhà họ Lăng với nhà họ Mục hẳn sẽ đâu chịu để yên chứ?"
Tưởng Viễn Chu mang vẻ mặt ung dung.
"Anh là mở bệnh viện, anh không phải mở công ty vệ sĩ, có kẻ muốn hại Lăng Thời Ngâm cho nên mới lẻn vào phòng bệnh của cô ta. Bệnh viện là nơi cứu sống chăm sóc người bị thương, chẳng lẽ bọn họ muốn trách anh không phái mấy người tới bảo vệ cô ta hay sao?"
Lời tuy là nói như thế này, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn không yên tâm như cũ, nói: "Nếu bọn họ nhất định muốn truy cứu thì sao?"
"Vậy cùng lắm bồi thường chút tiền là được." Tưởng Viễn Chu đã quen nhìn một chút sự tình, nói chuyện tự nhiên cũng thờ ơ lạnh nhạt.
"Nếu một hai muốn nói bệnh viện phải có trách nhiệm, vậy nhất định cứ bồi thường là xong việc."
Hứa Tình Thâm hai tay nắm bàn tay Tưởng Viễn Chu.
"Đúng rồi, hôm nay sao không thấy Lão Bạch?"
"Em còn trông chờ Lão Bạch hôm nay thức dậy được sao?"
"Có ý gì đây?" Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh.
"Anh đoán chừng ngày mai cậu ta cũng chưa chắc sẽ xuất hiện ấy chứ."
Hứa Tình Thâm buồn cười: "Đừng lấy anh ấy ra nói giỡn."
"Ai lấy cậu ta ra đùa?"
"Những lời này của anh, một lát nữa gặp Lão Bạch, em sẽ nói nguyên văn cho anh ấy."
Tưởng Viễn Chu gối cằm lên vai Hứa Tình Thâm, anh cười nói: "Không sao, có điều hôm nay, em thật sự không gặp được cậu ta đâu."
"Vậy anh gọi anh ấy tới đây."
"Lão Bạch vất vả lắm mới "phá" được một lần, anh sao nhẫn tâm đi làm hỏng chuyện tốt của cậu ta? Cậu ta đã nén nhịn mấy chục năm rồi, anh đoán cho cậu ta ba ngày ba đêm cũng chưa đủ."
Hứa Tình Thâm đánh nhẹ vào mu bàn tay Tưởng Viễn Chu.
"Trình độ hiểu biết của anh đối với Lão Bạch có phải cũng quá sâu rồi không?"
"Cậu ta theo anh hàng ngày, anh có thể không biết sao?"
"Em mới không tin đấy!"
"En không tin Lão Bạch thuần khiết, hay là không tin mốc thời gian anh nói?"
Hứa Tình Thâm nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô kéo tay Tưởng Viễn Chu ra, xoay người dựa hướng vách tường phía sau, hai tay ôm trước ngực.
"Em thấy hai cái đều không tin."
"Không phải em với Tống Giai Giai khá thân sao? Em bảo Tống Giai Giai tới trước mặt Tô Đề Lạp thăm dò thử ý tứ là biết liền."
Hứa Tình Thâm vung bàn tay lên, đẩy nhẹ vào trước ngực người đàn ông.
"Dừng ngay đề tài như vậy, quá nhạy cảm!"
Nếu Lão Bạch biết bọn họ bàn luận sau lưng mình như vậy, không thổ huyết là không thể.
"Nhạy cảm cái gì?" Tưởng Viễn Chu tiến lên một bước, hai tay chống hai bên người Hứa Tình Thâm. "Chờ cậu ta tới đây, anh nhất định sẽ đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu ta. Anh cũng nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ cho Lão Bạch phong bao lì xì, chúc mừng chúc mừng cậu ta."
"Đừng. . ." Hứa Tình Thâm cũng phục Tưởng Viễn Chu như vậy luôn. "Nếu anh cho Lão Bạch phong bao lì xì sẽ làm anh ấy xấu hổ tới đâu đó!"
Chúc mừng cái gì? Thật sự chúc mừng anh ấy đã "phá thân" sao?
"Xấu hổ sao?" Tưởng Viễn Chu hỏi lại.
"Đương nhiên."
Người đàn ông lắc lắc đầu, nói: "Anh không xấu hổ."
Hứa Tình Thâm cười rũ đầu xuống, Tưởng Viễn Chu đưa hai tay đỡ lấy bả vai cô.
"Này, em đánh cuộc thua còn nợ anh. . ."
Người đàn ông tiến tới gần, thổi khẽ bên tai cô.
"Khi nào thực hiện à?"
Nơi cổ Hứa Tình Thâm nhột kinh khủng, cô nhún vai: "Bây giờ là buổi tối sao?"
"Ai nói nhất thiết phải buổi tối mới được?" Tưởng Viễn Chu nâng cánh tay lên, chỉ về phía cách đó không xa.
Hứa Tình Thâm ấn cánh tay anh lại.
"Đừng có không đứng đắn như vậy, chúng ta nói chuyện của Lăng Thời Ngâm."
"Mất hứng! Nói cô ta làm gì?" Tưởng Viễn Chu đối diện tầm mắt cô. "Lăng Thời Ngâm bị đánh, chuyện này hoặc có quan hệ với Mục Thành Quân, hoặc chính là có quan hệ với tình nhân của hắn."
Sau khi nhắc nhở anh như thế, Hứa Tình Thâm đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô thẳng người dậy, ánh mắt nghiêm túc, nói: "Người phụ nữ quan hệ không đơn giản với Mục Thành Quân kia hiện tại còn nằm ở bệnh viện Tinh Cảng, Lăng Thời Ngâm không đời nào chịu ngậm bồ hòn lần này."
"Quản bọn họ làm gì?" Tưởng Viễn Chu cười lạnh. "Người phụ nữ quan hệ không đơn giản gì? Tình nhân thì chính là tình nhân, Lăng Thời Ngâm và người phụ nữ kia hiện tại cắn xé lẫn nhau, cũng chẳng ai là người tốt."
"Tuy là nói như thế, nhưng loại chuyện này quyết không thể lại xảy ra ở bệnh viện Tinh Cảng."
---
Buổi chiều, Mục Thành Quân dẫn người nhà xuống lầu ăn cơm, ông Lăng bà Lăng không chịu đi, nói là muốn ở với con gái.
Sau khi mấy người rời khỏi đó, bà Lăng đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, xác định người nhà họ Mục đã đi xa rồi, lúc này mới trở lại trước giường bệnh.
Bà ta ôm Lăng Thời Ngâm, không khỏi gào khóc một trận. Lăng Thời Ngâm trong mắt chứa hận, biết mình với hiện tại mà nói, có nhiều nước mắt cũng vô ích.
"Ba, mẹ, con đàn bà hại con kia cũng nằm trong bệnh viện Tinh Cảng. Ba, ra chuyện như vậy, Thành Quân sẽ không đời nào quản, ba nhất định phải thay con làm chủ đó!"
"Con nói cho ba, đứa hại con rốt cuộc là ai?"
Lăng Thời Ngâm trên mặt treo đầy nước mắt, vẫn chưa đưa tay chùi.
"Thành Quân ở ngoài có phụ nữ khác, là con tìm người đi đâm vào con ả, bây giờ nó hại con thành bộ dáng này, con không đời nào cho nó được yên ổn!"
"Chuyện gì ba cũng không để bụng, nếu nó hại con thành như vậy, ba đương nhiên cũng muốn cho nó nếm thử đau khổ như của con!"
Bà Lăng hiện tại nghe không vào thứ gì, đối với bà ta mà nói, dù có giết người phụ nữ kia cũng chẳng đổi về được sự khỏe mạnh của con gái.
"Thời Ngâm à, mẹ nghĩ, hay con vẫn nên theo mẹ về nhà đi, mẹ thật sự không yên tâm giao con vào tay nhà họ Mục."
"Mẹ, con cứ như vậy mà về, rồi bị người ta cười nhạo cả đời sao?"
Bà Lăng lắc lắc đầu: "Không ai cười con đâu."
"Nhưng con đã không đứng dậy được nữa rồi, con không cam lòng!"
Vành mắt bà Lăng đỏ bừng, ngồi bên cạnh không ngừng nức nở. Lăng Thời Ngâm quay mặt qua một bên.
"Ba, trước khi con đàn bà kia xuất viện, ba nhất định phải thay con hoàn thành chuyện này."
"Được."
---
Đối diện bệnh viện Tinh Cảng liền có chỗ ăn cơm, Mục Thành Quân đi thẳng về phía trước, bà Mục đi nhanh theo, Mục Kính Sâm tới bên đường cái, không có ý muốn qua đó.
"Mẹ, con với Âm Âm về nhà trước."
Bà Mục dừng chân lại.
"Ăn cơm rồi về, lăn lộn đến giờ, các con cũng đói bụng rồi."
"Không cần đâu ạ."
Mục Thành Quân quay người lại, đi mấy bước tới.
"Cùng đi ăn bữa cơm đi, anh có chút việc muốn nói với mấy đứa."
"Nói gì?" Mục Kính Sâm trực tiếp hỏi.
"Kính Sâm, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu là em trai ruột của anh, đối tượng anh có thể bàn bạc hình như cũng chỉ có cậu."
Bà Mục gật đầu: "Kính Sâm, ăn bữa cơm thôi mà, đi thôi!"
Mục Kính Sâm giữ chặt tay Phó Lưu Âm, cười lạnh, nói với Mục Thành Quân: "Trong nhà vốn dĩ không nên xảy ra chuyện lớn như vậy."
Mục Thành Quân không nói gì. Bà Mục nhìn nhìn hai người, giơ tay về phía Phó Lưu Âm.
Cô không thể không đi theo. Đi vào chỗ ăn cơm, mấy người ngồi xuống. Mục Kính Sâm gọi đại vài món. Mục Thành Quân móc ra hộp thuốc, tầm mắt rơi xuống trên người Phó Lưu Âm.
"Âm Âm, hôm nay em là giúp tôi hay hại tôi vậy?"
Phó Lưu Âm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Mục Thành Quân.
"Anh cả, em đương nhiên là giúp anh."
"Giúp tôi?" Mục Thành Quân ngoài cười nhưng trong không cười mà cong môi. "Em nói thử, em đã giúp tôi thế nào?"
"Nếu anh không hạ giọng, nhà họ Lăng sao có thể dễ dàng bỏ qua?"
"Ý của em là nhà họ Lăng hoàn toàn có thể buộc tôi đi vào khuôn khổ phải không?"
Mục Kính Sâm bắt chéo chân dài, ngồi cạnh nghe, có điều không nói một lời. Phó Lưu Âm không rơi vào kế của Mục Thành Quân.
"Anh cả, vậy anh nói, anh sẽ vì chị dâu bị liệt mà ly hôn chị ấy sao? Không thể nào. Chung quy anh mới vào công ty nhà họ Lăng, hiện tại chị dâu xảy ra chuyện, nếu anh đạp chị ấy ra như vậy, bên ngoài khẳng định sẽ có đồn đại này nọ, nói anh lúc ấy kết hôn là nhắm vào công ty nhà họ. Em không muốn thấy bộ dáng hùng hổ doạ người của nhà họ Lăng. . ."
"Đúng vậy!" Bà Mục tiếp lời. "Hôm nay quả thật nhờ Âm Âm, con bé biết nhà họ Lăng muốn những lời nào, nên xem như đã thay chúng ta giải vây."
Khóe mắt Mục Thành Quân đảo qua Mục Kính Sâm phía đối diện, khóe môi hắn lại cong lên: "Phải, nhờ Âm Âm. Em giúp tôi bận này, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này nhất định tìm dịp trả lại em."
"Không cần." Mục Kính Sâm đã trầm mặc rất lâu bỗng nhiên mở miệng. "Người một nhà không cần nói hai lời, không cần khách khí."
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, bà Mục không ăn uống gì.
"Chờ tình trạng của Thời Ngâm ổn định chút rồi nên đưa con bé về nhà đi."
"Được." Mục Thành Quân đáp ứng.
Phó Lưu Âm ngẩng mặt, lơ đãng chạm phải tầm mắt Mục Thành Quân. Trong mắt hắn lộ ra một dạng tia sáng âm u độc ác, Phó Lưu Âm có chút hối hận vì vừa rồi ở trong phòng bệnh đã nói xen vào quá nhiều. Đầu óc cô bay nhanh vận chuyển, muốn bán cho Mục Thành Quân một chuyện tốt, để hắn sau này không chăm chăm vào mình.
"Anh cả, bệnh viện Tinh Cảng hôm qua tiếp nhận điều trị một phụ nữ bị tai nạn xe, tính mạng đã được chị dâu em cứu về." Phó Lưu Âm nói đến đây lại bổ sung thêm một câu. "Tưởng phu nhân."
"Sau đó thì sao?" Mục Thành Quân hỏi.
"Em nghe chị dâu em nói, người phụ nữ kia có quan hệ không bình thường với anh."
Mục Thành Quân ngón tay cầm thuốc, miệng không thèm đếm xỉa phun ra một vòng khói.
"Tiếp tục nói."
Mục Kính Sâm không ngăn cản, anh biết Phó Lưu Âm có chừng mực, cũng thông minh, không có khả năng sẽ đào hố tự chôn mình.
"Chị dâu ra chuyện như vậy, bọn em dĩ nhiên đều tin anh, nhưng hiện tại tâm lý của chị dâu chỉ sợ là đang rất cực đoan, chị ấy hẳn cũng biết người phụ nữ kia đang ở bệnh viện Tinh Cảng, anh xem. . ."
Bà Mục tay vừa cầm đôi đũa lại thả xuống lại.
"Lão Đại, lá gan con cũng quá lớn!"
Mục Thành Quân phủi tàn thuốc.
"Cũng chẳng phải con đưa cô ta tới Tinh Cảng."
"Anh cả, dựa vào lý giải của em về chị dâu, em sợ chị ấy sẽ gây bất lợi cho người phụ nữ kia."
Mục Thành Quân hung hăng rít điếu thuốc, lúc này mới đem tầm mắt rơi xuống trên khuôn mặt Phó Lưu Âm.
"Ý của em là, tôi hẳn phải cho người bảo vệ cô ta?"
"Cứ làm hại nhau như vậy, sớm hay muộn sẽ có chuyện giấy không thể gói được lửa, em là sợ những việc này sẽ bất lợi cho anh."
"Phải." Bà Mục có chút ngồi không yên. "Lỡ người nhà họ Lăng muốn ăn miếng trả miếng thì sao?"
Mục Thành Quân thở nhẹ ra vòng khói, cười cười, một bộ dạng không cho đó là phải.
"Mẹ, dù nhà họ Lăng có thật sự muốn ăn miếng trả miếng, cũng sẽ không tìm tới con, mẹ lo lắng cái gì?"
"Anh cả, thế người phụ nữ kia thì sao?"
Phó Lưu Âm vốn muốn nhắc nhở Mục Thành Quân một câu, tốt xấu để hắn nhớ kỹ ân tình này, không ngờ Mục Thành Quân lại có thái độ như vậy.
"Người phụ nữ kia?" Cánh tay Mục Thành Quân rơi xuống trên bàn cơm, một tay chống sườn mặt, trong con ngươi lộ ra mấy phần ý vị không nói rõ được, như là đang đùa gì đó, rồi lại như đang nghiêm túc nói chuyện.
"Nói cho cùng, không phải vẫn là phụ nữ bên ngoài sao? Âm Âm, nếu ngày nào đó Kính Sâm ở ngoài cũng có tình huống giống như tôi, em sẽ đồng tình với người phụ nữ kia sao?"
Lần này Phó Lưu Âm đã hoàn toàn hoàn toàn thấy rõ sự vô sỉ của Mục Thành Quân, cô dựa nửa người trên ra sau, nói một cách chắc như đinh đóng cột: "Sẽ không."
Mục Thành Quân lại muốn chọc cô.
"Sao em biết sẽ không? Nếu thực sự có chuyện như vậy, em sẽ làm thế nào?"
Phó Lưu Âm buột miệng thốt ra: "Tôi đem nó. . ."
Cô giơ bàn tay lên, làm động tác cắt bỏ. Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi, Mục Kính Sâm thấy thế liền giữ bàn tay Phó Lưu Âm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK