Chương 347: Bắt gian trong cửa hàng đồ chơi tình dục
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Nguyễn Noãn rên lên một tiếng, nằm trên mặt đất không động đậy nổi.
Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn, thấy tầm mắt Phó Kinh Sênh đính trên mặt mình, nếu có thể, hắn nhất định sẽ đứng dậy. Mục Kính Sâm đứng lên, nói với người đàn ông: "Có phải lại định lập một kế hoạch lấy mạng tao phải không?"
Hứa Lưu Âm thấy thế, chắn tầm mắt Mục Kính Sâm lại.
"Còn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên, còn lâu cũng chưa đủ." Người đàn ông sắc mặt căng thẳng. "Ngày nào mà Phó Kinh Sênh chưa chết, ngày đó hắn đừng nghĩ có cuộc sống yên ổn."
Nguyễn Noãn tay đè eo, đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng rớt xuống. Cô ta chống bàn tay xuống cạnh người, ngồi dậy tới.
"Kính Sâm, chúng ta đi thôi."
Mục Kính Sâm không trả lời, Nguyễn Noãn tiếp tục nói: "Anh cũng không thể giết hắn thật, Kính Sâm, vì loại người này mà đổi tính mạng không đáng. Dù bây giờ hắn tỉnh thì có thể làm gì chứ? Ai có thể cam đoan ngày mai hắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Hứa Lưu Âm nghe ra lời thuyết minh, vẻ mặt cô dâng lên vẻ đề phòng.
"Các người muốn làm gì?"
Ngoài phòng, có tiếng nói chuyện truyền tới lỗ tai họ, mắt Hứa Lưu Âm sáng ngời.
Cửa bị đẩy ra, Hứa Lưu Âm nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng ở ngoài, cô vội vàng gọi: "Chị."
Hứa Tình Thâm nhấc chân vào, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch không muốn lẫn vào chuyện như vậy, ở lại bên ngoài, vả lại...
Tưởng Viễn Chu thật tình không muốn gặp Phó Kinh Sênh thêm, Phó Kinh Sênh sống hay chết đều là mạng của hắn.
Hứa Tình Thâm đánh giá bốn phía phòng bệnh, thấy Mục Thành Quân đang dựa vào tường, thấy có Nguyễn Noãn ngã liệt trên mặt đất, còn có một đôi oan gia giương cung bạt kiếm trước giường đây.
Cô tiến lên vài bước. Hứa Lưu Âm giơ cao cánh tay, Hứa Tình Thâm đi đến bên người cô, đè cánh tay cô xuống.
"Chị, bọn họ muốn hại chết anh em, may là chị đến rồi."
Hứa Tình Thâm bình tĩnh tự nhiên, cười khẽ: "Âm Âm, chị hiểu tâm tình của em, em quá khẩn trương rồi."
"Là thật sự!"
Hứa Tình Thâm vươn cánh tay, ôm người phụ nữ bên cạnh, tầm mắt cô sau đó ngẩng lên, nhìn về phía Mục Kính Sâm trước mặt.
"Phó Kinh Sênh là tội phạm quan trọng, hơn nữa anh ta còn có rất nhiều chuyện chưa giải thích rõ ràng. Nơi này là bệnh viện, ở ngoài còn có người bên ngục giam và cảnh sát, tôi không tin sếp Mục sẽ biết luật mà còn phạm luật."
Hứa Lưu Âm còn muốn nói gì, Hứa Tình Thâm cầm cánh tay cô, nắm thật mạnh, ý bảo cô đừng nói nữa.
Hứa Lưu Âm bình tĩnh lại, không nói một tiếng.
Người đàn ông quét mắt nhìn Phó Kinh Sênh trên giường bệnh, Hứa Tình Thâm nói với Mục Kính Sâm: "Nếu Phó Kinh Sênh có thể tỉnh lại thì nhất định sẽ có ngày có thể mở miệng nói chuyện, sếp Mục sao không từ từ chứ?"
"Tôi không cần hắn nói chuyện, hắn một hơi cũng không nói được mới là tốt nhất."
Hứa Tình Thâm hiểu tâm tình của anh.
"Nhưng con người ai cũng có số mạng của mình, chúng ta không thể thay đổi vận mệnh của người khác."
"Lời này của chị Tưởng quá tuyệt đối rồi, chị ngẫm lại đi, dựa vào hai tay mình, Phó Kinh Sênh đã thay đổi vận mạng bao nhiêu người?"
Hứa Tình Thâm không bị anh hỏi cho im, cô đứng yên vững vàng trước giường bệnh.
"Nếu người ở ngoài biết sếp Mục đi vào mà có tâm tư này, dù có quan hệ, bọn họ cũng sẽ không cho vào. Sếp Mục, nghĩ ba lần nhé."
Rất nhanh, cửa phòng bệnh lần thứ hai được đẩy ra, nhân viên y tế đi vào.
"Được rồi, được rồi, bệnh nhân vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi, mọi người đi ra ngoài hết đi."
Nguyễn Noãn nhịn đau bò dậy, tay vịn chặt cánh tay Mục Kính Sâm.
"Kính Sâm, chúng ta đi thôi."
Mục Kính Sâm biết dù mình ở lại đây cũng không có nghĩa gì. Anh nhìn Hứa Lưu Âm thật sâu, bị Nguyễn Noãn kéo khỏi phòng bệnh.
Khi bỏ đi, người đàn ông sải bước chân rất dài. Nguyễn Noãn bị ăn mấy đá của Hứa Lưu Âm, hơn nữa đầu đến giờ vẫn bị lơ mơ choáng váng, cô ta căn bản theo không kịp bước chân của Mục Kính Sâm. Nguyễn Noãn dứt khoát ôm chặt cánh tay người đàn ông.
"Kính Sâm, chậm một chút, chậm một chút."
Mục Kính Sâm dừng chân nhìn.
"Em đi gặp bác sĩ xem xem."
"Kính Sâm, đầu em choáng váng kinh khủng..."
Mục Thành Quân ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không biết hắn đang nói giúp Nguyễn Noãn hay là đang vui sướng khi người gặp họa, khẩu khí hắn như thấp thoáng hàm chứa vẻ khinh miệt và trào phúng: "Kính Sâm, cậu phải biết ơn báo đáp, cô Nguyễn vì cậu bị đánh thành như vậy, chẳng lẽ cậu có thể bỏ cô ấy không màng sao?"
Mục Kính Sâm chưa bao giờ là người thương hương tiếc ngọc.
"Đây là chuyện giữa em với Hứa Lưu Âm, cô ấy nhảy vào làm gì?"
Nguyễn Noãn há hốc miệng, trong mắt bắt đầu chuyển sang nôn nóng.
"Kính Sâm, em là sợ cô ta làm anh bị thương mà, chẳng lẽ anh không thấy được bộ dáng cô ta lúc đó sao?"
"Cô ấy làm anh bị thương sao?" Mục Kính Sâm hỏi lại.
Nguyễn Noãn khó tin mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hóa ra anh không những không có chút nào thương tiếc cô ta, mà còn cảm thấy cô ta tự tìm?
"Phải, anh có bản lĩnh, Phó Lưu Âm không phải đối thủ của anh, nhưng cô ta đánh anh, anh sẽ đánh trả sao?"
Đáy mắt Mục Kính Sâm càng thêm sâu thẳm, như thể trước đó cũng không suy xét đến vấn đề này. Anh có vẻ bị Nguyễn Noãn hỏi cho im, sau một lúc lâu không mở miệng, nhưng trong lòng lại đã có đáp án trước, đánh trả? Không, đương nhiên sẽ không.
Nguyễn Noãn gập eo, một vẻ mặt thống khổ, cô ta lắc lắc đầu đáp thay anh.
"Anh sẽ không đánh trả, chẳng lẽ anh muốn em nhìn anh bị cô ta làm bị thương sao?"
"Sao em biết cô ấy sẽ làm thương tổn anh?"
Đây chẳng lẽ không phải quá rõ ràng là sự thật sao? Là ai cũng thấy cả.
"Bộ dạng cô ta ngay lúc đó..."
"Cô ấy chỉ là sốt ruột, muốn đuổi anh ra mà thôi, là chính em chui vào, bằng không, cái đánh kia của cô ấy cũng sẽ không đánh phải mặt em."
Nguyễn Noãn thật sự chưa từng thấy Mục Kính Sâm như vậy, anh cứng rắn che đậy sự thật, lại hoàn toàn bẻ cong ý tốt của cô ta. Chuyện này với cô ta mà nói, công bằng sao?
"Có phải trong mắt anh, Phó Lưu Âm cái gì cũng tốt?"
Mục Kính Sâm có chút không kiên nhẫn.
"Nguyễn Noãn, em đừng vô cớ gây rối."
Mục Thành Quân ở bên cạnh xem náo nhiệt, có chút buồn cười. Mục Kính Sâm quả nhiên không quan tâm tới tâm tư phụ nữ, những lúc thế này, nếu anh ôn nhu một chút, đưa Nguyễn Noãn đi gặp bác sĩ, Mục Thành Quân đảm bảo sau này người phụ nữ này sẽ càng thêm khăng khăng một mực muốn theo anh.
Dù Mục Kính Sâm muốn đẩy Nguyễn Noãn ra thật xa, nhưng quan hệ của nhà họ Nguyễn lúc này cũng có thể lợi dụng cho tốt một lần mà. Mục Thành Quân là thương nhân, dĩ nhiên sẽ đem rất nhiều chuyện và lợi ích liên hệ với nhau.
Người phụ nữ tay che trán, hai mắt đỏ bừng. Mục Kính Sâm nói thẳng: "Chỗ này là bệnh viện, em không cần chạy đi đâu khác nữa, nếu thật sự không được, em báo cấp cứu cũng được."
Anh cứ như vậy sải dài chân bỏ đi. Nguyễn Noãn muốn đuổi theo, Mục Thành Quân ở bên cạnh nói nho nhỏ: "Cô Nguyễn, vết thương trên trán cô không nhẹ đấy, nếu chữa chậm, lỡ hỏng dung nhan thì thảm."
Nguyễn Noãn dừng chân lại.
"Kính Sâm, Kính Sâm!"
Hai anh em họ đi ra khỏi bệnh viện. Xe nhà họ Mục đậu ngay cổng bệnh viện, Mục Kính Sâm kéo cửa xe ngồi thẳng vào.
Mục Thành Quân ra dấu bảo tài xế lái xe, hắn nhìn mắt người đàn ông bên cạnh.
"Nói cho cùng, cô ta tốt xấu chắn cho cậu như vậy. Nhưng mà anh thấy rồi, Phó Lưu Âm lúc ấy thật sự ra sức, nếu không có tấm khiên Nguyễn Noãn đó, anh phỏng chừng cậu cũng sẽ đủ sặc."
"Đủ sặc thì đủ sặc, em không lạ gì cô ấy chắn cho em." Mục Kính Sâm nói xong, không khỏi dời tầm mắt qua Mục Thành Quân. "Cô ấy như vậy là do xúc động, đánh xong sẽ bình tĩnh lại ngay, Nguyễn Noãn không đỡ thay thì tốt rồi. Cứ phải đốt cho cơn giận của Phó Lưu Âm bùng lên, em quan hệ gì với Nguyễn Noãn? Cần cô ta tới chắn cho em sao? Cô ta chắn được sao? Đây vốn là chuyện giữa hai bọn em, đánh xong, ít nhất cô ấy sẽ đau lòng, giờ thì hay rồi..."
Mục Thành Quân nhướng đầu mày, "Nhìn bộ dáng này của cậu, có phải cảm thấy không tẩn Nguyễn Noãn một trận thì thấy không tốt?"
"Nếu cô ta là đàn ông, em sẽ đá cô ta vào góc tường."
Mục Thành Quân gật đầu, thật là lợi hại à!
Tầm mắt hắn hướng về phía trước, sắc mặt cũng hơi nghiêm túc.
"Kính Sâm, chuyện của Phó Kinh Sênh, cậu tính làm sao giờ?"
Mục Kính Sâm không mở miệng, trong không gian chật hẹp, không khí càng lúc càng ngưng lại nặng nề. Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, hắn có thói quen này. Người đàn ông hai tay khoanh trước ngực, nói: "Cậu cũng nhìn thấy phản ứng của Phó Lưu Âm rồi, nếu cậu dám tiến một mét, cô ấy tuyệt đối sẽ tìm cậu liều mạng."
"Vậy sao?" Trong miệng Mục Kính Sâm bỗng nhiên thốt ra hai chữ này.
"Theo anh thấy, Phó Kinh Sênh cùng lắm vẫn là kẻ sống mà như chết thôi, hắn tuy đã tỉnh, nhưng chỉ có thể mở mắt, những thứ khác gì cũng không làm được, coi như hắn vẫn mang bộ dáng kia đi."
Mục Kính Sâm nghĩ đến bộ dạng giương nanh múa vuốt kia của Hứa Lưu Âm, sắc mặt căng thẳng của anh thoáng buông lỏng.
"Anh cả, trước khi Phó Kinh Sênh tỉnh lại, cô ấy cái gì cũng không sợ đâu, tên cũng sửa lại, Hứa Lưu Âm? Cô ấy có lẽ cho rằng anh mình đã như vậy, người khác cũng không thể nào lại đi hại hắn. Bây giờ hay rồi, Phó Kinh Sênh đã mở mắt, nói không chừng ngày mai là có thể nói chuyện, đứng dậy. Trên mặt cô ấy cuối cùng đã có biểu tình sợ hãi, trong lòng sẽ lo người khác gây bất lợi cho hắn. Thú vị thật, em không thích Phó Lưu Âm không có bất cứ điểm yếu nào."
Cô vẫn là Phó Lưu Âm, chẳng qua làm trò râu ria trước mặt người. Anh sẽ như cô mong muốn - gọi cô một tiếng Hứa Lưu Âm - đây dù sao cũng là thân phận thật sự của cô.
---
Bệnh viện.
Nguyễn Noãn dựa vào vách tường đứng hồi lâu, cả người đều đau, đau kinh khủng. Từ nhỏ đến lớn, cô ta cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, ai mà không cưng chiều ôm cô ta trong lòng bàn tay? Cô ta tự đi gặp bác sĩ kiểm tra, đau nhất chính là phần trán và eo.
Thời gian thăm hỏi Phó Kinh Sênh không thể quá dài, một mình Hứa Lưu Âm ở trong, đợi khi gần đến giờ, người bên ngoài mở cửa ra, thúc giục cô.
Hứa Lưu Âm lưu luyến không rời mà đứng dậy, ra khỏi phòng. Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi ở ngoài, nhìn thấy cô đi ra, Hứa Tình Thâm vội đứng dậy.
Cách đó không xa, Nguyễn Noãn đi cùng mấy người tới đây, cô ta hạ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: "Sư huynh, chính là cô ta."
Cục tức này cô ta không nuốt trôi được, cô ta không thể nào vô duyên vô cớ bị Hứa Lưu Âm đánh mà không thể đánh trả, cho nên cô ta đã báo cảnh sát.
Cảnh sát đi đến trước mặt mấy người, ánh mắt nhìn về phía Hứa Lưu Âm.
"Ai là Phó Lưu Âm?"
Hứa Tình Thâm thấy Nguyễn Noãn, cũng liền đoán được là vì chuyện gì.
"Phó Lưu Âm? Không phải chết lâu rồi sao?"
"Cô ta bây giờ tên là Hứa Lưu Âm!" Nguyễn Noãn ở cạnh người đàn ông, nói.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh dán trên mặt Hứa Lưu Âm.
"Cô chính là Hứa Lưu Âm phỉa không? Cô bị nghi ngờ có liên quan tới việc cố ý gây thương tích cho người khác, mời theo chúng tôi đi một chuyến."
Hứa Tình Thâm thấy thế, ý vị sâu xa mà nhìn Hứa Lưu Âm, cô lời nào cũng chưa nói, nhưng Hứa Lưu Âm lại đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt cô. Tay Hứa Lưu Âm chống vào vách tường bên cạnh, tỏ ra một dáng vẻ yếu đuối nhu nhược.
"Đồng chí cảnh sát, oan uổng quá, không phải tôi cố ý gây thương tích, là cô ấy đánh tôi."
"Cô nói hươu nói vượn gì vậy?" Nguyễn Noãn giơ tờ kiểm tra trong tay. "Ở đây tôi có chứng cứ."
Hứa Lưu Âm ấn ngực, nhìn qua rất là khó chịu, thậm chí đặt mông ngồi liệt xuống ghế.
"Cô ấy vừa rồi đánh tôi một trận nặng, bây giờ ngực tôi đau rất kinh khủng, tôi cảm giác tôi không thở được, cứu với!!!"
"Âm Âm, em không sao chứ?" Hứa Tình Thâm khom lưng, nôn nóng hỏi.
Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch nhìn nhau, người trước thì mặt không có biểu tình, người sau thì nhịn không được muốn cười, muốn hỏi kỹ thuật chạm sứ nhà ai cứng, Đông Thành Trung Quốc cứ tìm nhà họ Hứa.
Hứa Tình Thâm nói với người cảnh sát kia.
"Chúng tôi cũng muốn kiểm tra thương tích, xem xem rốt cuộc là ai xuống nặng tay!"
"Tôi không đánh cô ta." Ngón tay Nguyễn Noãn chỉ vào Hứa Lưu Âm. "Chị hỏi cô ta một câu thử!"
"Cô đánh!" Hứa Lưu Âm cả người ngồi rụt ở trong ghế, tầm mắt đón nhận ánh mắt Nguyễn Noãn. "Vừa rồi ở trong phòng bệnh, cô xuống tay cũng quá nặng, cô không sợ đụng tới mạng người sao?"
Nguyễn Noãn cười lạnh: "Cô thật là đủ lợi hại, Kính Sâm biết cô có tâm cơ như thế không?"
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn kiểm tra thương tích." Hứa Tình Thâm ngồi dậy, nói. "Với lại con bé bị thương thành như vậy, lúc này cũng không có khả năng theo các anh đi phối hợp điều tra."
Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh đứng dậy.
"Ở đây kiểm tra thương tích chắc chắn là không được, nếu không tới Tinh Cảng đi, kỹ thuật tốt, chuyên nghiệp nhất."
Người cảnh sát kia nắm tay lại, nhận ra đối phương là Tưởng Viễn Chu.
"Anh Tưởng, kiểm tra thương tích cũng có quy định trình tự, cũng không phải muốn tới bệnh viện của ai là có thể tới bệnh viện người đó."
"Vậy sao?"
Cũng không biết Tưởng Viễn Chu thật sự không hiểu, hay là giả bộ.
"Quả thật là thế, nếu không sẽ lộn xộn hết."
Nếu thật tới bệnh viện Tinh Cảng, tờ báo cáo kiểm tra thương tích còn không phải bị bọn họ tùy tiện vẽ bậy sao?
Hứa Tình Thâm đỡ Hứa Lưu Âm lên.
"Vậy tốt, Âm Âm hiện tại bị thương nặng, chúng tôi đi khám trước, giám định thương tích chúng tôi cũng sẽ làm."
Nói xong, mấy người liền đi.
Nguyễn Noãn đứng ở hành lang trải rộng, người đàn ông bên cạnh nhìn cô ta.
"Nguyễn Noãn, chuyện này còn muốn tiếp tục không?"
"Sau lưng cô ta có người, có phải em kiên trì tiếp cũng không có ý nghĩa gì?"
Người đàn ông trả lời thẳng, nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Lưu Âm.
"Cô ta thật sự là Phó Lưu Âm sao?"
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Anh thấy không phải."
Nguyễn Noãn dứt khoát ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
"Sư huynh, mắt anh mù sao?"
"Dù cô ta thật sự là Phó Lưu Âm, cô ta cũng không phải Phó Lưu Âm trước kia."
Nguyễn Noãn cười lạnh: "Logic này của anh là sao?"
"Hơn nửa năm trước, không phải em đã đưa cô ta vào cục cảnh sát sao? Khi đó cô ta bị em khi dễ, hiện tại bây giờ không giống nữa."
"Chỗ nào không giống?" Bàn tay Nguyễn Noãn đè eo. "Không phải chỉ có thể dựa vào nhà họ Tưởng sao?"
Người đàn ông cười khẽ, lắc đầu: "Loại cảm giác này của anh ấy à, không nói rõ được cho em. Đi thôi, em cũng nên đi kiểm tra thương tích."
"Kiểm tra cái gì mà kiểm tra?" Nguyễn Noãn tức giận đứng dậy. "Tưởng Viễn Chu là ai anh lại không phải không biết, cách của anh ta có thể hơn em nhiều, đến lúc đó Phó Lưu Âm sẽ cắn ngược lại em một miếng, em thế nào cũng sẽ không được yên."
"Em biết là được rồi, vậy lần này, em cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng thôi."
"Sư huynh, anh đừng quên em là ai, sao anh có thể nói mấy lời này?"
Người đàn ông bất đắc dĩ mà nhìn nhìn cô ta.
"Anh phải coi trọng chứng cứ, em có thể đưa anh sao?"
"Nếu không phải ba em cả ngày la hét không cho em sinh sự, em..."
"Suỵt!" Người đàn ông duỗi ngón trỏ đè lên chỗ khóe môi. "Nguyễn Noãn, thân phận của ba em và Tưởng tiên sinh không giống nhau, ông ấy có thể chơi được thương nhân sao? Từ xưa có chuyện, vô gian không thương mà."
Nguyễn Noãn cắn chặt răng, có vẻ cũng chỉ có thể tạm thời nuốt cơn tức này xuống.
---
Xe nhà họ Mục chạy về, chạy được nửa đường, Mục Thành Quân bỗng nhiên nhận được điện thoại.
Sau khi bắt máy, hắn đưa di động tới bên tai.
"Alo?"
"Mục tiên sinh, cô Tô đi ra ngoài ạ."
"Đi đâu?"
"Cô ấy không cho chúng tôi theo, nói là chỉ đi với mẹ qua trung tâm mua sắm cạnh nhà đi dạo."
Ánh mắt Mục Kính Sâm rùng mình.
"Cậu đừng nói với tôi, cô ấy không cho đi cùng là các cậu liền không đi theo?"
"Không, chúng tôi nào dám ạ, chúng tôi bây giờ đang ở ngay trong trung tâm mua sắm."
Vẻ mặt Mục Thành Quân hơi thả lỏng.
"Tốt, tiếp tục để ý đi."
"Cô Tô vào một cửa hàng, chúng tôi không tiện vào ạ."
"Không tiện vào cũng phải vào, bên ngoài loạn như thế, các cậu phải một tấc cũng không rời..."
Giọng người vệ sĩ rất là khó xử: "Mục tiên sinh, đó là cửa hàng đồ chơi tình dục đó ạ."
Khóe miệng Mục Thành Quân cứng đờ: "Trung tâm mua sắm? Trung tâm mua sắm có cửa hàng đồ chơi tình dục sao?"
"Có ạ, có ạ..."
"Thế có gì không tiện vào? Đi vào!"
Vệ sĩ bên kia ấp a ấp úng: "Nhưng có khu vực riêng chuyên đồ dành cho phái nữ, chúng tôi thật sự không tiện vào đâu ạ."
Bàn tay Mục Thành Quân chống trán, nghĩ nghĩ rồi nói: "Gửi định vị cho tôi, tôi lập tức tới."
"Dạ!"
Ngắt cuộc trò chuyện xong, không bất ngờ khi giọng Mục Kính Sâm rơi vào lỗ tai Mục Thành Quân: "Tô Thần kia... Cái bụng ưỡn to như vậy thế mà còn... Anh cả, anh phải biết mẹ coi trọng đứa cháu đích tôn này thế nào, nó cũng là cháu trưởng nhà họ Mục, anh kiềm chế chút."
"Chuyện liên quan gì tới anh?"
"Chuyện không liên quan tới anh?" Mục Kính Sâm vẻ mặt quái dị mà liếc hắn một cái. "Nếu muốn nói chuyện không liên quan tới anh, vậy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
"Cậu câm miệng." Mục Thành Quân hận không thể trực tiếp cho anh một đấm.
Mục Kính Sâm lại không như hắn mong muốn.
"Hai người ngày thường cũng thật đủ điên, có điều cô ta vác cái bụng to đi mua loại đồ này, không sợ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình?"
Cái này, Mục Thành Quân trái lại thật sự không biết.
Thế mà Tô Thần lại hoàn toàn dứt khoát bỏ da mặt xuống một lần. Cái cửa hàng đồ chơi tình dục này lớn mật mà mở trong trung tâm mua sắm, thiết kế chủ đạo theo trào lưu lại không quá bỉ ổi, dần dần cũng đã được rất nhiều người trẻ ưu ái. Bên trong người lựa mua rất nhiều, nhưng lớn bụng như cô, thật đúng là không có người thứ hai. Không ít người nhìn cô, còn có người cười trộm, Tô Thần bất chấp, tiện tay cầm vài thứ, đi vào phòng thử.
Giữa phòng thử của nam và phòng thử của nữ có cánh cửa nhỏ được đóng lại, cũng sẽ không ai chú ý tới bên này.
Tô Thần đi qua, gõ gõ cửa, cánh cửa đóng chặt được người mở ra, lộ ra khuôn mặt Lý Hằng.
Tô Thần đi nhanh vào, xấu hổ ôm đồ trong tay.
"Lý Hằng, anh hẹn gì không hẹn lại hẹn chỗ này?"
"Xấu hổ phải không? Em tưởng anh không xấu hổ hả?" Lý Hằng bảo Tô Thần ngồi xuống. "Không còn cách mà, hẹn ở ngoài sẽ có người để ý. Cửa hàng này lại là của dì anh mở, không phải tiện cho chúng ta sao?"
"Được rồi."
"Rất nhiều chuyện chúng ta cũng không thể nói qua máy tính, anh chỉ sợ Mục Thành Quân cho theo dõi em."
Tô Thần gật đầu: "Ừm, có khả năng."
"Dạo này em có khỏe không? Anh cũng không dám tới nhà em, chỉ sợ sẽ khiến cho Mục Thành Quân nghi ngờ."
"Em khá ổn." Tô Thần hạ giọng nói. "Phải đó, anh tới một hai lần còn được, không thể tới hoài, bằng không, Mục Thành Quân nói không chừng sẽ cho người điều tra em ngọn nguồn, em không muốn hắn có chỗ phòng bị."
"Không ai để ý em đúng không?"
"Em cho mẹ đi mua nước cho em, hẳn sẽ về đây ngay thôi, vệ sĩ ở ngoài không vào được, chỗ này quá nhạy cảm."
Lý Hằng trên người đeo túi.
"Đồ em mang đến không?"
"Có mang."
Tô Thần đưa di động của mình cho Lý Hằng, người đàn ông cúi đầu làm làm. Tô Thần nhìn về phía cửa, cũng không nhìn được tình hình bên ngoài.
"Chỗ này an toàn chứ?"
"Yên tâm đi, đây là phòng nghỉ, không có chìa khóa không vào được."
"Vậy là tốt rồi."
Tài xế đưa Mục Thành Quân đến trung tâm mua sắm trước. Người đàn ông khi xuống xe nói với Mục Kính Sâm: "Cậu về nhà trước đi, mẹ còn ở nhà chờ."
"Được."
Hắn bước nhanh vào trung tâm mua sắm, rất nhanh liền tới cửa hàng đồ dùng tình thú kia. Hai tên vệ sĩ đứng thẳng tắp ở đó.
"Mục tiên sinh."
"Người đâu?"
"Vào lâu rồi ạ."
"Mẹ Tô Thần đâu?"
"Đi mua nước ạ, có lẽ người hơi đông, vẫn chưa về ạ."
Tầm mắt Mục Thành Quân quét cửa hàng một vòng.
"Người ở đâu?"
"Vào phòng thử đồ rồi ạ."
"Các cậu cũng yên tâm để cô ấy một mình ở đó? Lỡ có người gây bất lợi cho cô ấy thì sao đây?"
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau nói: "Chúng tôi cũng không kéo được cô ấy, càng không thể đi vào ạ."
Mục Thành Quân tức giận nhấc chân đi vào trong. Chủ tiệm nhìn thấy hắn, vội vàng đi ra; Lý Hằng đã cho bà ta xem ảnh, nói là chỉ cần người này vào tiệm, nhất định phải tìm mọi cách ngăn hắn lại.
"Vị tiên sinh này, ngài cần gì ạ, tôi có thể đề cử cho ngài."
"Có thấy một thai phụ đi vào không?"
"Thai phụ?" Chủ tiệm cười nói. "Tiên sinh, đừng tức giận phì phì thế, thai phụ cũng có nhu cầu, không phải sao. Chúng ta ở đây cũng có hàng cho thai phụ, hay ngài xem thử ạ?"
"Xem cái gì mà xem?" Mục Thành Quân vội muốn đi tới trước. Chủ tiệm thấy thế, liền kéo từng món trưng bày ở quầy tới.
"Ngài xem xem cái này..."
"Tô Thần!" Mục Thành Quân cất to giọng, gọi. "Cô đi ra cho tôi!"
Tô Thần cả kinh, cách ván cửa cũng nghe được âm thanh bên ngoài.
"Không ổn rồi, Mục Thành Quân tới thật."
Lý Hằng vội đưa di động cho Tô Thần.
"Đi, chúng ta đi mau."
Anh ấy mở cửa ra, dẫn Tô Thần ra ngoài, bên ngoài còn có một lớp rèm, bên cạnh chính là phòng thử đồ của nam.
Mục Thành Quân không nghe thấy Tô Thần hồi âm, sợ cô ở trong xảy ra chuyện, hắn vội đẩy chủ tiệm đi qua.
Cánh tay thon dài của người đàn ông vén rèm lên, nhìn thấy cửa kính thông với phòng thử của nam bị đóng lại, một bóng dáng đàn ông biến mất trong mắt. Tô Thần ôm vài món đồ trong tay, đang ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Năng lực phản ứng của Mục Thành Quân rất lẹ, rất nhanh, hắn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết một màn này không tầm thường, có chút quái dị.
Hắn không chút nghĩ ngợi đi đến cửa phòng thử, muốn đẩy cửa kính. Tô Thần thấy thế, vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay hắn.
"Anh làm gì vậy?"
Mục Thành Quân nhìn thấy có các gian ngăn ở phòng thử nam, mỗi gian đều có cửa riêng biệt, hắn nhấc chân dài đi vào trong. Tô Thần vội dùng sức mà lôi kéo hắn.
"Mục Thành Quân, anh làm cái gì đó? Bên trong toàn là người."
"Tôi mới phải hỏi cô, cô đang làm cái gì?" Mục Thành Quân cúi đầu hung dữ liếc cô một cái. "Cửa này ghi dành cho nam, cô vào làm gì?"
"Tôi..."
Mục Thành Quân không nghĩ tới mấy chỗ như này còn có phòng thử cho đàn ông. Vừa lúc có người đẩy cửa muốn đi ra, vừa thấy hai người, sợ tới mức trốn về.
"A, có phụ nữ, có phụ nữ!!!"
Tô Thần xấu hổ cực kỳ, nhưng sợ Lý Hằng còn chưa đi hẳn, cô không dám buông tay đang ôm Mục Thành Quân.
Mục Thành Quân liếc nhìn cô.
"Vừa rồi tên đàn ông kia là ai?"
"Đàn ông nào cơ?" Tô Thần trong lòng chùng xuống.
"Cô tưởng tôi không phát hiện ra phải không?"
Tô Thần chột dạ, nhưng khuôn mặt làm bộ trấn định, hỏi: "Anh nhất định là nhìn lầm người rồi, hoặc là khách trong tiệm."
Mục Thành Quân cười lạnh: "Tô Thần, cô ưỡn cái bụng to khăng khăng đòi tới đây, hóa ra là muốn gặp người tình phải không?"
"Mục Thành Quân, anh nói nhăng cái gì vậy?"
Tầm mắt người đàn ông quét quanh phòng thử, hắn đẩy Tô Thần ra, đi vào trong. Tô Thần muốn theo đi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn chỉ có thể hết cách mà đứng ở cửa.
Mục Thành Quân đẩy một cánh cửa ra, trừ gã đàn ông mới rồi thét chói ở ngoài kia, không còn ai khác.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thần cuối cùng cũng yên. Thật sự là tốt quá, Lý Hằng quả nhiên quen thuộc chỗ này, trước khi tới cũng đã nghĩ phải đi thế nào để không bị người phát hiện. Tô Thần đi ra ngoài, bà Tô cầm nước ép trái cây tươi đã quay trở lại.
"Thần Thần, con làm gì mà tới những chỗ này hả?"
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Thần nhận lấy nước trái cây từ tay bà ta. "Con tò mò, không xem được sao?"
Mục Thành Quân vén rèm lên, đi ra, bà Tô nhìn thấy hắn thì lắp bắp kinh hãi: "Thành Quân hả, cậu cũng ở đây?"
Mục Thành Quân gật đầu, hỏi vệ sĩ cách đó không: "Có tên đàn ông khả nghi nào đi ra không?"
"Không có ạ."
Cái miệng nhỏ của Tô Thần nhấp nước trái cây uống. Tầm mắt Mục Thành Quân quay lại trên mặt cô.
"Chạy đến đây hẹn hò với người ta, cũng chỉ có cô có thể nghĩ ra."
Bà Tô vừa nghe, sắc mặt khẽ biến.
"Thành Quân, cậu nói gì thế?"
"Bà hỏi con gái bà xem, cô ấy đã làm thử gì."
Tô Thần ngẩng cằm lên, ánh mắt không chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng.
"Mục Thành Quân, tôi trong sáng vô tư, trong sạch thật sự, anh đừng có vu oan tôi! Đàn ông gì, đàn ông ở đâu, mà trong tiệm này có mấy người đàn ông?"
Mục Thành Quân không thể bắt gian tại trận, cô đương nhiên nói gì cũng được.
"Đúng vậy!" Bà Tô chắc chắn là sẽ bênh vực. "Thần Thần ngày nào cũng ở nhà, đồng nghiệp trước kia đều không tới, sao có tình trạng như cậu nói chứ?"
Mục Thành Quân đã thấy rất rõ, lúc hắn đi vào, Tô Thần thần sắc hoảng loạn, sợ có chuyện gì đó bị hắn phát hiện, mà hắn quả thật có thấy bóng dáng đàn ông.
"Nếu cô ấy không phải tới gặp lén thì vào chỗ này làm gì?" Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên vẻ trào phúng. "Tôi chỉ là cho cô ấy ở nhà an tâm ổn định dưỡng thai, lại chẳng để cô ấy làm chuyện gì khác. Cô ấy chạy tới mua loại đồ này, chẳng lẽ không đáng cười sao?"
Tô Thần cũng không cam lòng yếu thế, cất cao giọng nói: "Mục Thành Quân, anh cũng không phải chưa từng tiếp xúc loại đồ này. À, anh vẫn khinh thường phải không? Trước kia tôi đi làm ở công ty anh đã nghe thư ký của anh nói qua, cô ta đã mua giúp anh. Tôi cũng là thư ký của anh, tôi mua giúp anh, được chưa hở?"
Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi liên tục, không ít ánh mắt mọi người đều ngoảnh lại đây.
Hắn và cô cũng không có gì hay để tranh cãi, người đàn ông nhấc chân đi ra ngoài.
Hai gã vệ sĩ thấy thế, theo sau lưng hắn. Mục Thành Quân ra tới bên ngoài rồi thì dừng chân lại, hắn quay đầu lại không kiên nhẫn mà nói: "Theo tôi làm gì? Chú ý cô ấy cho tôi! Sau này cô ấy nếu còn dám tới mấy chỗ này, đập cửa hàng đó cho tôi!"
Ném lại lời hung dữ đó, hắn bước nhanh bỏ đi.
Nếu không phải vì đứa bé trong bụng Tô Thần, cục tức này hắn quả thực đã chịu đựng quá mức rồi.
---
Hứa Tình Thâm đưa Hứa Lưu Âm về khách sạn, hai người đi vào phòng, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch ở ngoài phòng nghỉ nói chuyện.
Hứa Tình Thâm đun một ấm nước, pha ấm trà cho hai người đàn ông ở ngoài. Lão Bạch vội đứng dậy nhận.
"Làm phiền Tưởng phu nhân, thật ngại quá!"
"Khách khí với tôi thế, bọn anh chờ em một lát."
"Được."
Tưởng Viễn Chu ngồi, Hứa Tình Thâm muốn đi vào nhà, thấy người đàn ông không nói một tiếng, cô đi qua đi sờ sờ cằm Tưởng Viễn Chu.
"Buổi tối em mời anh ăn tiệc lớn, hai chúng ta."
Người đàn ông thuận thế sờ sờ mu bàn tay cô.
"Được, một lời đã định."
Hứa Tình Thâm đi vào, thấy Hứa Lưu Âm an tĩnh ngồi ở mép giường.
"Âm Âm, em cứ ở chỗ này đi, chị đã xem tình trạng của anh em, em một chốc một lát cũng không thể quay về."
Hứa Lưu Âm khẽ gật đầu: "Được ạ, cám ơn chị."
Cô đứng dậy lấy máy tính trong va li hành lý ra. Hứa Tình Thâm cầm đồ để qua.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện công việc đừng sốt ruột."
"Đây là công việc của thầy, đối phương lại giục gấp, yêu cầu lại cao, em sợ hoàn thành không tốt sẽ..."
"Chính là căn biệt thự kia sao?"
Hứa Lưu Âm nhẹ gật đầu.
Hứa Tình Thâm cười cười nói: "Vậy càng không cần vội, bởi vì bất luận em làm rất tốt thì đối phương vẫn sẽ bới móc, sẽ bảo em sửa."
"Vì sao ạ?"
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh cô, nói: "Chị đã bảo Viễn Chu điều tra xem, căn biệt thự kia là của nhà họ Mục, mua để làm nhà tân hôn cho Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn. Giờ Nguyễn Noãn hẳn đã biết em là một nhà thiết kế trong đó, cô ta còn có thể để em có ngày lành sao?"
Cứ như vậy, những ý định làm khó dễ đó cũng liền có lý do.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ vai Hứa Lưu Âm.
"Nguyễn Noãn tưởng cô ta ở chỗ tối, em ở chỗ sáng, sau này có rất nhiều cơ hội làm khó dễ em."
"Đã chọc vỡ ra như vậy, em cũng không có gì phải lo, cô ta muốn làm khó dễ em, em cũng sẽ không để cô ta yên ổn, ai sợ ai chứ?"
Chương 348: Giả vờ bị bắt cóc
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
"Phải, đáng sợ nhất chính là không biết kẻ địch ở trong chỗ tối."
Khóe miệng Hứa Lưu Âm giật giật: "Vốn dĩ em định gặp người chủ nhà kia, để cô ta có yêu cầu gì thì giáp mặt nói với em. Trong đầu em trong chớp mắt cũng có nghĩ qua có thể là người quen nào đó cố ý làm khó dễ, hóa ra đúng thật."
"Có điều vẫn có một điểm tốt. Nguyễn Noãn không giống Lăng Thời Ngâm, cha cô ta giữ chức vị quan trọng, rất nhiều chuyện trắng trợn táo bạo, cô ta sẽ không dám làm."
Hứa Lưu Âm khẽ gật đầu.
"Chị, chị đừng lo cho em, có gì không thích hợp, em nhất định sẽ nói cho chị."
"Thế thì tốt."
Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu ngồi ở ngoài, Tưởng Viễn Chu thấy nhàm chán, nhìn qua người đàn ông bên cạnh, "Sắp sửa cử hành đám cưới rồi, tôi cũng nên cho cậu nghỉ."
"Không sao ạ, Tưởng tiên sinh, tôi sẽ thu xếp thời gian."
"Cậu xem, tôi chỉ nói thời gian vẫn kịp, cậu phải tin tưởng mình."
Lão Bạch gật đầu: "Dạ dạ dạ."
Không kịp cũng phải kịp đó, đây không phải vì hạnh phúc của mình sao?
Hứa Tình Thâm ngồi một lúc thì cùng nhóm Tưởng Viễn Chu đi về, Hứa Lưu Âm tiễn họ ra cửa. Cô quay lại vào phòng, trong phòng trống không.
Cô mở máy tính ra, đem tất cả bảo thảo thiết kế trước đó kẹp vào trong một tập hồ sơ.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được WeChat của đối phương, nói là muốn gặp mặt riêng.
Hứa Lưu Âm đồng ý, cũng gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm.
Gọi xe đi tới căn biệt thự kia, Nguyễn Noãn đã sớm chờ trên ban công, nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng ở cổng, Hứa Lưu Âm cầm túi đi xuống.
Cô đứng ở cổng nhìn xung quanh, khóe miệng Nguyễn Noãn dâng lên nụ cười nhạt, xoay người quay vào phòng.
Hứa Lưu Âm ấn chuông cửa, một lát sau, một người đàn ông đi ra, mở cửa.
"Cô là nhà thiết kế lâm viên kia đúng không?"
"Phải, tôi và chủ nhà này đã hẹn gặp ở đây."
"Vậy được, mời vào ạ."
Hứa Lưu Âm đi vào hai bước thì dừng chân lại.
"Anh mới tới sao?"
"Đúng vậy, người trước kia có chút sai phạm, bị sa thải rồi."
Hứa Lưu Âm ừ, ánh mắt cảnh giác nhìn vào trong nhà.
"Xin hỏi chủ nhà này đâu rồi?"
"Ở trên lầu, tôi đưa cô lên."
"Không cần, tôi ở đây chờ vậy."
Nguyễn Noãn đi xuống lầu, thấy Hứa Lưu Âm vẫn chưa vào nhà, hẳn là chuyện lần trước đã dọa cô. Thật đáng cười, phụ nữ nhát như chuột thế, Mục Kính Sâm thế mà cũng có thể coi trọng cô ta.
Cô ta từ trong nhà đi ra ngoài, vào sân. Hứa Lưu Âm nhìn thấy cô ta, ánh mắt lộ ra vẻ giật mình.
"Cô, sao cô ở đây?"
"Vì sao tôi không thể ở đây?" Nguyễn Noãn đắc ý cười nói. "Đây là nhà của tôi, là nhà mới của tôi, sao tôi không thể ở đây?"
Hứa Lưu Âm khó tin mà nhìn cô ta chằm chằm.
"Nhà này là của cô?"
"Phải."
"Không, không có khả năng..."
Nguyễn Noãn cười, Hứa Lưu Âm càng như vậy, cô ta cười đến càng đắc ý.
"Vào xem đi, tôi dẫn cô đi tham quan."
"Không!"
Hứa Lưu Âm xoay người muốn đi. Nguyễn Noãn nhìn người đàn ông, người đàn ông thấy thế, vọt một bước xa tới trước mặt Hứa Lưu Âm. Mặt khác, trong nhà cũng đi ra tới mấy người, rất nhanh liền vây quanh Hứa Lưu Âm.
"Tôi biết Kính Sâm có dạy cô võ phòng thân, cho nên tôi cũng đã tìm người tới hỗ trợ, nếu cô thông minh, tốt nhất là đừng giãy giụa."
Hứa Lưu Âm ôm chặt túi trong tay.
"Các người muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ mời cô vào trong nhà ngồi chút."
Hứa Lưu Âm lùi ra sau.
"Không, tôi không đi."
"Thất thần ra làm gì, bắt cô ta lại."
Mấy người đàn ông khỏe mạnh cao to tiến lên, mỗi người đè một bên vai Hứa Lưu Âm lại. Cô vùng vẫy vứt túi trong tay xuống.
"Các người làm vậy là bắt cóc, buông tôi ra, cứu với!"
"Cô kêu đi, không ai sẽ đến cứu cô đâu!" Nguyễn Noãn đạt được mục đích, nói. "Dù cô có kêu, có lẽ cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy, tôi khuyên cô vẫn tiết kiệm chút sức lực đi."
Hứa Lưu Âm bị xô đẩy đi vào trong, cô giãy giụa rất mạnh.
"Cứu mạng với, bắt cóc!"
Nguyễn Noãn xoay người vào nhà, Hứa Lưu Âm bị bắt đi về phía trước, rất nhanh, bóng dáng cô liền biến mất khỏi màn hình.
Bên ngoài, một người đã ghi lại cảnh này từ đầu tới cuối.
Hứa Lưu Âm vào biệt thự xong, hai tay trước sau vẫn bị bắt chéo ra sau lưng. Nguyễn Noãn đi vào bếp, từ tủ lạnh cầm bình nước đi ra.
"Tôi xem nào, bắt đầu tham quan từ đâu đây?"
"Cô không cần phải dẫn tôi đi xem khắp nơi, bài trí ở đây tôi đều rõ."
Nguyễn Noãn đưa ly nước đá trong tay tới trước mặt Hứa Lưu Âm.
"Phải, cô đã thấy qua rồi, đúng không?"
"Cô cưỡng ép tôi vào đây, chính là muốn cho tôi nhìn thấy cô có bao nhiêu hạnh phúc sao?"
"Không được sao?"
Hứa Lưu Âm khó khăn mở mắt ra.
"Nhưng trong mắt tôi, cô cũng không hạnh phúc dù chỉ một chút."
Sắc mặt Nguyễn Noãn thoát thay đổi: "Cô nói cái gì?"
"Ở Cục Dân Chính, người phụ nữ mà chồng cô đã ôm, chính là tôi."
Cả người Nguyễn Noãn run run lên.
"Nói hươu nói vượn."
"Có nói bậy hay không, trong lòng cô rõ nhất."
Nguyễn Noãn tiến lên đánh vào mặt Hứa Lưu Âm.
"Cô hiện tại ở trong tay tôi mà còn dám kiêu ngạo như vậy?"
Hứa Lưu Âm cúi đầu, ra vẻ như rất sợ hãi: "Được, tôi không nói."
"Như vậy mới đúng." Nguyễn Noãn nâng cằm cô lên. "Cô thì tính là gì chứ? Có quyền thế sao? Cô cái gì cũng không có, tôi khuyên cô vẫn nên học chút ngoan ngoãn."
"Được, tôi ngoan ngoãn, cô đừng đánh tôi."
"Tôi muốn cô tránh Mục Kính Sâm thật xa!"
Hứa Lưu Âm vội gật đầu.
"Được, tôi sẽ không chủ động trêu chọc anh ta."
Nguyễn Noãn vút ly nước qua bên cạnh.
"Tôi dẫn cô lên lầu tham quan hạ nhé? Xem phòng của tôi với Kính Sâm, được không?"
"Cô thả tôi đi, tôi và Mục Kính Sâm thật sự không có quan hệ gì, anh ta chỉ là thấy tôi giống Phó Lưu Âm thôi, tôi thật sự không phải mà..."
Người phụ nữ này thật là biết diễn trò, hôm qua ở trong phòng bệnh của Kinh Sênh, cô không phải như vậy. Nhưng Nguyễn Noãn cũng không quan tâm cô là thật hay giả, cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây với cô.
"Đưa cô ta lên đi."
Hai người áp Hứa Lưu Âm định lên lầu, cô sợ hãi cong người, bước chân dính chặt chẽ trên mặt đất.
"Cô làm vậy là bắt cóc, mau thả tôi ra."
"Bắt cóc thì sao, tôi muốn giết chết cô cũng là chuyện đơn giản!"
Hứa Lưu Âm bị cưỡng ép đưa lên lầu hai. Nguyễn Noãn đi đàng trước, vừa đi vừa giới thiệu với cô.
"Nhìn thấy hai bức tranh này không? Đây đều là Kính Sâm và tôi tới nhà đấu giá rồi có được, vì để trang trí nhà mới của chúng tôi, anh ấy thật sự không tiếc mọi giá."
Hứa Lưu Âm không nói gì, cho dù nghe những lời này vẫn như bị dao cắt, nhưng cô trừ đau lòng ra thì còn thể làm gì đây?
Bước chân cô cứng đờ đi trên lầu hai. Nguyễn Noãn nôn nóng không chờ nổi mà đi vào phòng ngủ chính, đẩy cửa đi vào, một chiếc giường lớn hiện ra trước tiên trong mắt.
Trong lòng Hứa Lưu Âm thật sự kháng cự, hai chân cứng đờ thẳng tắp không chịu đi vào. Hai người đàn ông hai bên dùng sức đẩy vào, cả người cô lúc này mới đi vào trong.
Nguyễn Noãn đứng yên chỗ đuôi giường, tay chỉ vào chỗ trống trên tường.
"Biết chỗ này sắp treo cái gì không?"
Cô ta biết rõ còn cố hỏi, Hứa Lưu Âm trong lòng rất rõ ràng. Cô gian nan dời tầm mắt, nhưng căn phòng này hiện cả ra trước mắt, dù cô không thấy chỗ trống kia, cô cũng vẫn nhìn thấy giường, sô pha, bức màn, sàn nhà...
Nơi này mỗi một chỗ đều đang nhắc nhở cô, đây là nhà của Mục Kính Sâm và người khác.
Nguyễn Noãn trên gương mặt tràn ngập khát khao, cười nói: "Ảnh cưới của chúng tôi sắp treo lên đó, tôi và Kính Sâm đã chụp xong rồi."
Hứa Lưu Âm làm bộ không sao cả, ánh mắt nhìn qua chỗ khác.
"Phó Lưu Âm, cô với Kính Sâm khi đó có chụp ảnh cưới không?"
Trái tim cô bị đâm thật mạnh lần thứ hai, vọt thẳng lên, nếu những thứ khác đều có thể làm như không thấy, nhưng những lời này của Nguyễn Noãn, cô không có cách nào coi như không nghe thấy.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Lưu Âm trắng bệch, Nguyễn Noãn tự nhiên biết rõ rồi.
"Xem đi, cái nào nặng cái nào nhẹ, ước lượng một chút đã biết hết."
"Nếu như vậy, cô còn đưa tôi vào làm gì?"
Nguyễn Noãn ngồi xuống mép giường, hai tay chống hai bên.
"Để cô nhìn thử đó, đẹp không?"
"Tôi không có hứng thú."
"À, còn có phòng làm việc của Kính Sâm, tôi cũng đưa cô tham quan nhé?"
Hứa Lưu Âm nhắm chặt mắt lại.
"Không cần."
Nguyễn Noãn ngồi thẳng nửa người lên.
"Đồ trong thư phòng anh ấy, đều bày biện theo sở thích của tôi." Nguyễn Noãn duỗi tay ra, ánh mắt rơi xuống trên giường lớn. "Ngay cả chiếc giường này, cũng là tôi chọn."
Hứa Lưu Âm tự nói với mình, không cần để ý, không cần nghĩ nhiều, không liên quan tới cô, nhưng mà từng màn hình ảnh ký quái lại giành giật trước sau cuốn vào đầu cô. Cô phảng phất thấy được hình ảnh mây mưa sớm chiều của Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn trên đó. Cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau đớn bén nhọn khiến mắt cô đau xót, thần hồn cô lúc này mới hoàn toàn được kéo về.
Bọn họ thích làm cái gì, đó là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới cô? Hứa Lưu Âm đau đến nhất thời trong một lát nói không nên lời.
Nguyễn Noãn biết cô suy nghĩ gì, vẻ đắc ý bên khóe miệng cô ta càng thêm rõ ràng.
"Xem cũng xem rồi, như vậy đủ rồi chứ? Tôi có thể đi chưa?"
Nguyễn Noãn nghiêng đầu, nói: "Gấp cái gì?"
"Bản thảo thiết kế cho cô, tôi sẽ để tay thầy tôi hoàn thành, cô yên tâm, thiết kế của ông ấy cô nhất định sẽ vừa lòng."
"Tôi không cần." Nguyễn Noãn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô. "Tôi chỉ muốn cô làm, giúp chồng cũ của mình thiết kế đình viện, cô không cảm thấy rất có ý nghĩa sao?"
"Vậy bây giờ cô thả tôi đi..."
Nguyễn Noãn đứng dậy, chỉ vào trán mình.
"Nhớ rõ vết thương này không? Đây là cô đánh, cô thế mà dám đánh tôi!"
"Đó là cô tự tìm lấy."
"Vậy ư?" Nguyễn Noãn nâng bàn tay lên, muốn tát Hứa Lưu Âm một cái thật mạnh.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, lúc lên lầu, mấy người đàn ông kia yên lặng không một tiếng động, một chút động tĩnh cũng không có. Cánh tay Nguyễn Noãn đang giơ cao, còn chưa phản ứng được chuyện này là thế nào, những kẻ đè Hứa Lưu Âm xuống đã bị đẩy ra. Hứa Lưu Âm xoa xoa bả vai.
Nguyễn Noãn chỉ vào mấy người.
"Các người là ai?"
Cô ta thấy không thích hợp, nói với những người của mình: "Bắt Hứa Lưu Âm lại cho tôi."
Hai người xông lên trước, rất nhanh lại bị bắt giữ. Hứa Lưu Âm đứng trước mặt Nguyễn Noãn.
"Không phải cô gọi Mục Kính Sâm là sư huynh sao? Có phải cô cũng có võ?"
"Cô muốn làm sao?"
"Nếu cô muốn tìm tôi gây phiền toái như thế, hay là, hai người chúng ta tỷ thí?"
Nhìn người đứng sau lưng Hứa Lưu Âm, Nguyễn Noãn không khỏi lui ra sau, nhưng sau lưng chính là cái giường lớn kia, cô ta đặt mông ngồi xuống.
"Phó Lưu Âm, lúc cô đơn độc một mình, cô dám nói những lời này với tôi sao? Bây giờ cô ỷ có nhiều người, cô tự tin mười phần phải không?"
"Đúng vậy, cô không phải cũng vậy sao?"
Tầm mắt Nguyễn Noãn tầm mắt do dự nhìn những người kia. Hứa Lưu Âm không muốn làm to chuyện, cô xoay người nói với mấy người kia.
"Chúng ta đi thôi."
Hứa Lưu Âm đi xuống lầu thì có xe chạy đến cổng, cô ngồi vào, mấy người đàn ông kia cũng lên xe.
Một người trong đó đưa túi cho cô.
"Cô Hứa, đây là túi của cô."
"Cám ơn, còn nữa, hôm nay thật sự nhờ có các anh."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, cô Hứa không cần khách sáo."
Hứa Lưu Âm từ trong túi lấy di động ra, gọi lại cho Hứa Tình Thâm. Vừa nãy cô chỉ nói với Hứa Tình Thâm muốn tìm vài người hỗ trợ, với lại nói cho cô ấy sự tình cụ thể, cô sợ Hứa Tình Thâm biết rồi sẽ lo lắng.
Qua điện thoại, cô nói sự tình đã làm thỏa đáng rồi, không có việc gì; Hứa Tình Thâm cũng không phải hỏi, Lão Bạch bố trí người làm việc cho cô, hiệu suất từ trước đến nay không cần lo lắng.
Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, Hứa Lưu Âm nhìn về phía một người trong đó.
"Chụp hết rồi chứ?"
"Chụp rồi ạ, đoạn cô ở trong bếp, tôi cũng chụp qua cửa sổ rồi."
"Thật tốt quá." Hứa Lưu Âm không khỏi sờ sờ mặt mình. "Nếu không, lần này tôi đã chịu đựng vô ích rồi."
"Cô Hứa, kế tiếp phải làm gì ạ?"
"Tải video lên web thôi, cường điệu chút, cho người biên tập lại cho tốt."
Người đàn ông gật đầu: "Được ạ."
---
Ở nhà họ Mục.
Lúc Mục Kính Sâm xuống lầu cũng đã sắp giữa trưa, người làm đang ở trong bếp bận rộn cơm trưa. Mục Thành Quân nhìn thấy anh định ra ngoài, mở miệng gọi anh lại: "Kính Sâm, cậu đi đâu?"
"Có việc đi ra ngoài xem."
"Có phải xem video trên mạng rồi không?
Mục Kính Sâm dừng bước.
"Video gì?"
Bà Mục cũng ở bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì ạ." Mục Thành Quân trấn an. "Không liên quan tới nhà chúng ta."
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Kính Sâm.
"Cho cậu xem món đồ."
"Đồ gì?"
Mục Thành Quân đưa di động cho anh.
"Chúng ta vào vườn một chút."
"Được."
Hai anh em đi ra ngoài nhà. Mục Kính Sâm cầm di động của Mục Thành Quân, thấy video tiêu đề đầu tiên rất hấp dẫn người: "Con quan vì tình giận trói tình địch, vung cái tát độc ác!
Mục Kính Sâm click mở ra, nhìn trong màn ảnh xuất hiện vài bóng người, họ cứng rắn đem một người trong đó đi vào nhà. Giọng người phụ nữ tràn ngập sợ hãi, đang kêu cứu mạng, nhưng người này rõ ràng là Hứa Lưu Âm!
Sắc mặt Mục Kính Sâm căng ra, nôn nóng hỏi: "Nguyễn Noãn bắt cóc Âm Âm?"
"Tiếp tục xem đi."
Video này hẳn là bị quay lén, cảnh tiếp theo, mấy người đứng trong bếp, còn có thể nghe thấy tiếng các cô nói chuyện.
Sau đó, Nguyễn Noãn giơ tay đánh Hứa Lưu Âm, sắc mặt Mục Kính Sâm xanh mét, mở phản hồi trong video, một người đang mắng.
"Con quan thì sao? Là có thể tùy ý nhục mạ cô ấy?"
"Tiện nhân, tiện nhân, mấy đồng chí cảnh sát, mau bắt cô ta lại!"
"Tôi thấy ấy hả, video này sẽ bị xóa nhanh thôi..."
"Mọi người cùng cho lên top đi, lên top hot search, quá khi dễ dân thường chúng ta rồi..."
Người vào tham gia càng lúc càng nhiều, Mục Thành Quân một tay đút trong túi.
"Cậu nhìn ra người bị bắt cóc là Âm Âm?"
"Đương nhiên, đây không phải quá rõ sao?"
"Đối với cậu mà nói dĩ nhiên là rõ; có điều với người không quen biết cô ấy, khuôn mặt cô ấy thật sự cũng không xuất hiện quá rõ trong video. Trái ngược với Nguyễn Noãn, toàn bộ khuôn mặt, rõ rành rành."
Mục Kính Sâm siết chặt di động của người đàn ông.
"Bởi vì Nguyễn Noãn mới là vai chính."
"Còn nữa, tên của Phó Lưu Âm trong video đã được xử lý, hẳn là không muốn để lộ ra."
"Không biết Âm Âm hiện tại thế nào."
Vẻ mặt Mục Thành Quân cũng có chút nghiêm túc.
"Khung cảnh này, là nhà mới của các cậu phải không?"
Lực nắm chiếc di động của Mục Kính Sâm càng lúc càng mạnh, anh quẳng mạnh chiếc di động xuống đất.
"Em đi tìm cô ta!"
"Cần anh đi cùng cậu không?"
"Không cần!" Mục Kính Sâm nói xong, nhấc chân lên, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Mục Thành Quân cũng định vào nhà, nhưng nghĩ nghĩ, chung quy cảm thấy có chỗ không đúng, tầm mắt hắn rơi xuống trên mặt đất, thấy chiếc di động nằm trơ trọi kia.
Hắn thấp giọng mắng một câu: "Chết tiệt, di động là của mình."
Mục Thành Quân khom lưng nhặt lên, may là di động rớt xuống mặt cỏ, không bị hư.
Mục Kính Sâm đánh xe ra khỏi nhà họ Mục, bà Mục từ trong nhà đi ra.
"Thành Quân, có phải xảy ra việc gì không?"
"Không phải ạ." Mục Thành Quân bước tới.
"Kính Sâm đi đâu?"
"Nó nói đi xem nhà mới ạ."
Sắc mặt bà Mục khẽ buông lỏng, Mục Kính Sâm chịu tới bên kia, hẳn là mối quan hệ giữa nó với Nguyễn Noãn vẫn còn có khả năng?
---
Sau khi Hứa Lưu Âm đi, Nguyễn Noãn một mình ngồi trong phòng, mãi đến khi điện thoại ở nhà gọi tới.
Cô ta không rõ lý do, bắt máy, rồi lại bị một trận mắng giận dữ đổ ập tới.
"Nguyễn Noãn, con ở đâu? Về nhà nhanh cho ba!"
Nguyễn Noãn nghe được là tiếng ba mình.
"Ba, con ở nhà mới mà, sao thế ạ?"
"Con còn dám ở bên đó? Chờ cảnh sát tới bắt con có phải không? Ba đã ngàn dặn vạn dặn con không được làm ra chuyện trở ngại, con thật là tìm chết mà, con cút về cho ba!"
Ông Nguyễn tính khí từ trước đến nay gắt gỏng, Nguyễn Noãn cũng đã quen.
"Ba, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Video con bắt cóc người ta đã lan trên mạng rồi, bây giờ con không đi khỏi chỗ đó thì cứ chờ bị bắt đi, mau về!"
"Bắt, bắt cóc?" Nguyễn Noãn kinh ngạc. "Bắt cóc gì cơ?"
"Con ở nhà mới, có phải đã trói một người phụ nữ vào nhà? Còn đánh đối phương phải không?"
Nguyễn Noãn giật mình, ngây ra tại chỗ.
"Mấy chuyện đó đã bị quay được?"
"Mấy cái đó rõ là có kẻ muốn chỉnh con, toàn bộ video, mặt con bị lộ hoàn toàn. Trước tiên không nói nhiều nữa, về rồi nghĩ cách, nói không chừng một lát phóng viên tới rồi."
Nguyễn Noãn gấp đến độ vội đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Vâng, ba, con về liền."
Cô nhanh chóng xuống, mấy tên đàn ông kia còn ở trong phòng khách, Nguyễn Noãn nói với bọn họ: "Mau, rời khỏi đây."
Nguyễn Noãn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta biết chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Chuyện này nếu thật sự bị làm to sẽ rất phiền toái.
Cô ta đánh xe chạy nhanh khỏi biệt thự.
Xe Nguyễn Noãn vừa chạy đi, Mục Kính Sâm đã tới rồi.
Đem xe dừng ngang trước cổng, anh bước nhanh vào, cao giọng kêu tên Hứa Lưu Âm.
Người đàn ông ở dưới lầu tìm một vòng rồi lên lầu, nhưng trước sau không tìm được bóng dáng Hứa Lưu Âm và Nguyễn Noãn.
Cả người Mục Kính Sâm lúc này mới có chút tỉnh táo lại, anh gọi điện thoại cho Nguyễn Noãn. Người phụ nữ đang lái xe, nhìn màn hình hiển thị, chột dạ đến nỗi tay lái cũng đánh lệch, thiếu chút nữa đâm xe.
Lúc này, cô ta nào dám nhận máy, cô ta dứt khoát coi như không nghe thấy.
Mục Kính Sâm không biết Hứa Lưu Âm thoát hiểm chưa, hay đã bị chuyển đến chỗ khác. Nguyễn Noãn không nhận điện thoại của anh, anh nghĩ nghĩ, tính gọi cho Hứa Tình Thâm.
Người đàn ông vừa đi ra ngoài, vừa gọi cho Hứa Tình Thâm.
Nhưng mà bên kia cho thấy đã tắt máy, Hứa Tình Thâm giờ đã ở phòng mổ.
Mục Kính Sâm trong lòng càng thêm nôn nóng, anh ngồi vào xe lại, gọi cho một số khác.
"Alo, sếp Mục."
"Anh tra cho tôi Hứa Lưu Âm ở khách sạn nào, phòng nào."
Mục Kính Sâm lái thẳng xe ra ngoài. Sau khi chạy được một đoạn đường, tiếng chuông di động vang lên, người đàn ông vội bắt máy.
"Sếp Mục, tra được rồi ạ."
---
Sau khi Hứa Lưu Âm rời biệt thự liền trở về khách sạn. Chuyện video cô giao cho người khác, cô thì cuốn chăn lấy sức ngủ một giấc thật. Thế nhưng cô ngủ thật sự không yên, trong mơ đều là gương mặt đắc ý kia của Nguyễn Noãn.
Phòng ngủ chính của Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn cứ luôn chuyển động trước mặt Hứa Lưu Âm, cánh cửa kia mở rất toang, thật sự như một cái miệng há thật to.
Tiếng chuông cửa chợt vang lên, đột nhiên làm Hứa Lưu Âm bừng tỉnh dậy.
Cô hơi ngồi dậy, bàn tay ấn chỗ ngực, mồ hôi lạnh ròng ròng toát ra. Cô tưởng mình bị ảo giác, sau một lúc lâu, tiếng chuông cửa vẫn còn đang reo.
Hứa Lưu Âm xuống giường, dép lê cũng không đi, lảo đảo đi ra ngoài. Tới trước cửa, cô cũng không muốn xem xem bên ngoài là ai, cô kéo cửa phòng ra một cái, vẫn còn buồn ngủ mà tựa vào khung cửa.
"Ai vậy!"
Mục Kính Sâm nhìn thấy cô tóc tai hỗn độn, mắt nửa mở nửa khép, nhưng bóng dáng cô lại chân thật tràn ngập trong mắt anh.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng bị nhét lại vào chỗ, Mục Kính Sâm ngoài cười nhưng trong không cười, động đậy khóe miệng.
"Không ngờ, em lại rất tốt thế."
"Ý gì?" Hứa Lưu Âm híp mành mắt, lúc này mới nhìn rõ ràng người đàn ông trước mặt. Cô vung tay, muốn đóng cửa lại; Mục Kính Sâm thấy thế liền đỡ cánh cửa lại.
Hứa Lưu Âm nhíu mày: "Làm gì đấy?"
"Chuyện xảy ra trong video, chẳng lẽ em không nên giải thích sao?"
"Giải thích?" Hứa Lưu Âm không thèm để ý ánh mắt người đàn ông. "Với ai? Với anh sao? Anh là tới hỏi tội thay cho vợ phải không?"
Mục Kính Sâm nghe thế, nhịn không được giơ tay đẩy mạnh Hứa Lưu Âm vào phòng, bóng người cao lớn của anh cũng theo vào.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK