Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167: Thiếu tá Mục cầu hôn
Editor: Lưu Tinh

♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen




Hứa Tình Thâm đang ngồi cách Tưởng Viễn Chu khá xa. Lâm Lâm lần nữa nhặt quả bóng lên, rồi lại ném lung tung khắp nơi.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra Lăng Thời Ngâm đang trốn ở một góc bên ngoài. Cô mở miệng hỏi: "Căn nhà mà Phó Kinh Sênh nhìn trúng đã bị anh mua trước phải không?"
"Ừ." Tưởng Viễn Chu thản nhiên đáp một từ nhẹ nhàng như thế.
"Mua nhà ở xa như vậy là Tưởng tiên sinh đang muốn đầu tư bất động sản sao?"
Tưởng Viễn Chu bắt chéo chân, vẻ mặt lộ rõ mười phần lưu manh: "Bây giờ thị trường bất động sản lại bắt đầu sôi động, tôi mua một ít để dành có vấn đề gì sao?"
"Vậy hóa ra không phải mỗi lần Phó Kinh Sênh nhìn trúng căn nào anh liền mua căn đó à?"
"Chuyện này cũng không có gì là khó hiểu, xem như tôi đỡ mất công chạy đi xem nhà."
Hứa Tình Thâm không ngờ anh lại có thể thản nhiên đến mức quá đáng như vậy: "Tại sao anh phải làm như thế?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu liếc sang cô, thật ra khi mở miệng hỏi câu này thì trong lòng Hứa Tình Thâm cũng đã có đáp án: "Anh nghĩ nếu Phó Kinh Sênh không mua được nhà thì chúng tôi không thể dọn đi phải không?"
"Không, cho dù anh ta có mua được nhà hay không, mấy người cũng đừng hòng dọn đi."
Hứa Tình Thâm cảm thấy anh rất ngang ngược: "Anh khẳng định vậy sao?"
"Đông Thành là địa bàn của tôi, vào thì dễ, ra thì khó."
Lời Hứa Tình Thâm sắp nói ra lại bị một câu này của anh làm cho tức nghẹn. Giọng điệu này là sao? Đùa giỡn kiểu gì vậy?
"Anh tưởng mình là thần thánh sao?"
"Nếu em thật sự cảm thấy tôi là nam thần thì tôi chính là như vậy đấy."
Cô liếc nhìn anh với ánh mắt kì quái rồi quay sang vỗ tay với Lâm Lâm. Lâm Lâm ngoái đầu nhìn cô, nhưng lại không có ý định chạy tới. Ngược lại Duệ Duệ đang ở bên cạnh lại đang bước tới gần Lâm Lâm.
Duệ Duệ cúi người nhặt quả bóng lên, đưa cho Lâm Lâm. Cô bé liếc nhìn một cái, màu xanh này không phải màu yêu thích của bé, cũng không thèm để ý tới Duệ Duệ.
Lăng Thời Ngâm chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt. Duệ Duệ kiên quyết nhét quả bóng vào trong tay Lâm Lâm. Cả hai đứa bé đều còn quá nhỏ, một đứa muốn đưa, một đứa lại dứt khoát không muốn nhận. Rốt cuộc, cả hai giằng co một hồi rồi cùng ngã lăn ra đất.
Lâm Lâm không may bị Duệ Duệ nằm đè lên người mình. Cô bé khóc toáng lên.
Hứa Tình Thâm vội vàng bước qua đó, đỡ Duệ Duệ dậy rồi ôm Lâm Lâm vào lòng: "Ngoan, đừng khóc, chúng ta đi tìm ba và cô nhé."
Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi đó không động đậy. Duệ Duệ thấy Lâm Lâm khóc bù lu bù loa lên, cậu bé dường như có chút nóng nảy, ấm ức bĩu môi rồi muốn khóc theo. Hứa Tình Thâm quay sang Duệ Duệ: "Được rồi, con cũng đừng khóc."
Duệ Duệ quay đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm đi ra ngoài. Cô vốn định dẫn Lâm Lâm rời khỏi chỗ này rồi, bây giờ thì con bé lại khóc nháo như vậy đương nhiên cũng chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục chơi nữa.
Lăng Thời Ngâm sợ bị cô nhìn thấy, vội vàng lách người sang một bên. Hứa Tình Thâm cũng không để ý tới cô ta. Lăng Thời Ngâm tự hỏi: Nếu Hứa Tình Thâm biết Duệ Duệ chính là con ruột của mình, liệu cô có dửng dưng với nó như thế không?
Cô ta cười lạnh. Nhìn Hứa Tình Thâm đổi giày xong, cô ta cũng muốn đuổi theo qua đó.
Hứa Tình Thâm biết hai anh em họ Phó đang ở tầng nào nên định bế Lâm Lâm đi thẳng lên đó. Vứa đi đến chỗ thang cuốn, Lăng Thời Ngâm cũng vừa kịp lúc đuổi tới: "Hứa Tình Thâm!"
Cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại: "Là cô sao?"
"Phải, thật trùng hợp."
Hứa Tình Thâm vô thức ôm chặt Lâm Lâm hơn: "Có việc gì không?"
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm rơi lên mặt Lâm Lâm: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu."
Hứa Tình Thâm cảm thấy câu nói này có chút khó hiểu, nhưng lại đoán không ra ý tứ của cô ta: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
"Hứa Tình Thâm!"
Cô dừng lại một chút: "Lúc nãy cô gọi tên tôi, thật sự tôi không biết là ai. Trước giờ tôi vẫn quen cô gọi tôi một tiếng chị Hứa rồi."
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm vẫn không chút thay đổi: "Vừa rồi tôi thấy cô ngồi cùng với Tưởng Viễn Chu."
"Cũng chỉ là trùng hợp mà thôi."
"Cô nói Tưởng Viễn Chu có phải là người rất tuyệt tình hay không? Tôi đã sinh cho anh ấy một đứa con trai kháu khỉnh, thế mà anh ấy lại khư khư giữ một mình không chịu cho ở cùng con."
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ vào sau lưng con gái: "Đó là chuyện của các người, liên quan gì đến tôi?"
"Tôi chỉ nghĩ chúng ta đều là phụ nữ, cô nhất định có thể hiểu được cảm nhận của tôi lúc này. Giống như cô, liệu cô có thể chịu đựng được việc đứa con ruột do chính mình sinh ra mà lại không được ở cùng nó hay không?"
Hứa Tình Thâm khẽ cong khóe miệng lên: "Đương nhiên không thể. Chính vì thế tôi luôn mang theo con gái bên mình, không giống cô."
"Đúng vậy, chắc là không giống đâu."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, rồi liếc qua Lăng Thời Ngâm một cái, sau đó cô nhấc chân bước lên thang cuốn.
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Lâm Lâm đang tựa đầu lên vai Hứa Tình Thâm, con bé mở to đôi mắt đen tròn nhìn lại cô ta. Lăng Thời Ngâm cười lạnh.
Tốt lắm, cô cứ tiếp tục nuôi dưỡng đứa bé không phải con ruột mình đi. Đây chính là quả báo của cô đấy!
Trở về nhà họ Lăng, hương khói trong nhà vẫn còn phảng phất chưa tản hết được. Trên tay mấy người giúp việc vẫn còn cầm miếng vải đen. Lăng Thời Ngâm vừa trở về, nhìn quang cảnh trong nhà liền cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô ta không muốn đối mặt với người mẹ suốt ngày dùng nước mắt để rửa mặt, hay người cha dường như đã già thêm cả chục tuổi chỉ sau vài ngày. Nhưng có những thứ cô ta không thể chối bỏ, có những trách nhiệm cô ta bắt buộc phải gánh vác. Cô ta không thể né tránh mãi được.
Băng qua sân, Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên nhìn, lại trông thấy một đám người đang xếp thành hai hàng ngay ngắn ở trước cửa.
Ai nấy đều đứng nghiêm trang, thẳng tắp, vừa nhìn là biết những người này đều đã được trải qua sự huấn luyện khắt khe. Lăng Thời Ngâm không biết họ xuất hiện ở đây làm gì, chẳng lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện?
Cô ta trở nên khẩn trương, bước vội vào nhà. Vừa tới phòng khách, Lăng Thời Ngâm liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình phải dừng bước.
Bên trong phòng khách rộng lớn chất đầy những chiếc rương gỗ kiểu cổ. Nắp rương đều được mở bung ra, bên trong mỗi chiếc rương đầy ắp vải vóc và trang sức. Suýt nữa thì cô ta còn tưởng mình đã vào nhầm nhà. Bà Lăng đã lâu không bước xuống giường nhưng nay bà ta đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, vẫy tay với con gái mình.
"Thời Ngâm, mau qua đây."
Lăng Thời Ngâm bước tới trước, nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ đang ngồi ở phía bên tay phải của ba mình. Thấy cô ta đi tới, đối phương liền đứng dậy.
"Chào cô Lăng."
Lăng Thời Ngâm tỏ vẻ khó hiểu: "Đây là chuyện gì vậy?"
"Thời Ngâm, vị này là quản gia nhà họ Mục."
"Nhà họ Mục?"
Bà Lăng đứng dậy kéo tay con gái qua, ý bảo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình: "Nhà họ Mục tới nhà chúng ta cầu hôn."
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm lập tức thay đổi, bây giờ đã là thời đại gì rồi còn có chuyện mang sính lễ tới nhà cầu hôn?
"Mẹ, tại sao hai người không nói trước với con?"
Bà Lăng có chút mất tự nhiên: "Bọn họ tới đột ngột quá."
Lúc này, vị quản gia kia tươi cười nói: "Đại thiếu gia nhà họ Mục chúng tôi chắc mọi người cũng không còn xa lạ gì rồi phải không? Lần này hai nhà có thể kết thông gia, đối với nhà họ Lăng mà nói là một điều hết sức vinh dự. Nhà họ Mục đã tỏ rõ thành ý, bây giờ chỉ còn đợi quyết định của cô Lăng mà thôi."
"Muốn cầu hôn mà lại để quản gia ra mặt. Vậy cũng gọi là rất có thành ý à?"
"Cô Lăng nói rất phải. Thật ra tôi chỉ là người dẫn đầu mà thôi, nhân vật chính còn ở phía sau."
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào những thứ đang bày la liệt trong phòng. Không lâu sau, có người chạy vào báo: "Quản gia Tào, thiếu tá Mục tới rồi."
Quản gia Tào vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Ba mẹ của Lăng Thời Ngâm cũng đứng lên, Lăng Thời Ngâm lại ngồi yên không hề nhúc nhích. Chỉ lát sau đã có một tràng tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào.
Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng dáng cao lớn lướt qua phòng khách. Người đàn ông ăn mặc khá đơn giản, đôi giày quân nhân màu đen bóng loáng. Cả người anh ta toát ra khí thế lạnh lùng khiến người khác nhìn vào không rét mà run.
Bà Lăng thấy thế vội vàng kéo tay con gái đứng dậy. Người đàn ông này bà ta vừa nhìn lần đầu tiên đã cảm thấy ưng ý ngay lập tức.
"Mau, mau tới đây ngồi đi."
Bà Lăng khó nén nổi tâm tình vui sướng, quay sáng nói với người giúp việc: "Mau mang trà lên."
Sắc mặt ông Lăng cũng không còn căng thẳng như ban nãy: "Mời cậu ngồi."
Người đàn ông vững vàng ngồi xuống. Ánh mắt bình thản đặt trên mặt Lăng Thời Ngâm: "Vị này chính là cô Lăng?"
"Đúng vậy." Ông Lăng đáp.
"Vậy chuyện cầu hôn, mọi người cảm thấy thế nào?"
Ông Lăng liếc mắt sang con gái. Có thể bước chân vào nhà họ Mục, ông ta đương nhiên đồng ý. Thế nhưng với địa vị và tiếng tăm của mình, nhà họ Mục không thể không quan tâm tới chuyện quá khứ của Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu. Dựa vào điều kiện của người đàn ông anh tuấn đang ngồi trước mặt này, anh ta hoàn toàn có thể kết hôn với một thiên kim tiểu thư nhà khác, sao lại chọn Lăng Thời Ngâm?
"Nghe nói nhà họ Mục có hai người con trai. Không biết cậu là..."
"Tôi là Mục Kính Sâm."
Thì ra là con trai thứ của nhà họ Mục.
Ba Lăng không khỏi thất vọng: "Vậy ý anh cậu về chuyện này thế nào?"
"Anh ấy đương nhiên là đồng ý. Chỉ là do bận rộng việc điều hành công ty, thật sự không dám lơ là một phút, nên không thể đích thân tới đây. Ba tôi đã cho anh ấy xem ảnh của cô Lăng, anh ấy vừa liếc mắt một cái liền thích ngay. Bây giờ nhà họ Lăng đang gặp khó khăn, anh ấy sợ có người nhanh chân đến trước nên đã nhờ tôi tới đây. Hi vọng có thể nhanh chóng kết hôn cùng cô Lăng."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, ánh mắt dời đến một bên sườn mặt của Mục Kính Sâm. Người đàn ông này đẹp trai ngời ngời như thế, anh trai anh ta hẳn cũng không tệ? Thế nhưng cô ta vẫn không tránh khỏi cảm giác thương tâm cho chính mình. Ngay cả cơ hội lựa chọn cô ta cũng không có sao?
"Cho dù bận rộn thế nào thì đây cũng là chuyện hạnh phúc cả đời của mình, nếu anh ta không chịu ra mặt, tôi có thể nghĩ là vì anh ta có điều gì phải che giấu hay không?"
Cuối cùng, không thể tiếp tục nhịn nữa, Lăng Thời Ngâm cũng lên tiếng. Mục Kính Sâm đưa mắt nhìn về phía cô ta: "Chẳng lẽ cô cảm thấy nhà họ Mục đang có ý đồ gì xấu?"
Lăng Thời Ngâm ngẩn mặt ra, sao anh ta có thể nghĩ lệch ý cô như vậy?
Quản gia Tào đứng bên cạnh thấy vậy phải lên tiếng hòa giải ngay: "Thiếu tá Mục không phải có ý này đâu, ý ngài muốn nói..."
"Đủ rồi quản gia Tào, dù sao tương lai mọi người cũng trở thành là người một nhà, có một số việc cũng không cần phải giấu diếm làm gì." Mục Kính Sâm cắt ngang lời quản gia.
"Hai nhà Mục, Lăng kết thông gia, đương nhiên chủ yếu là vì lợi ích kinh tế. Chuyện trước đây giữa cô và Tưởng Viễn Chu, chúng tôi đều biết. Cô còn có một đứa con trai phải không?"
Sắc mặt ông Lăng trở nên trắng bệch, bà Lăng vội vàng giải thích: "Không, không phải, đứa bé đó không phải do Thời Ngâm..."
"Mẹ!"
Mục Kính Sâm khoát tay: "Nếu tôi đã đến đây thì có nghĩa là anh tôi không hề để tâm chuyện này. Tôi cũng nói thẳng, anh tôi cái gì cũng tốt, chỉ là trước đây anh ấy từng bị tai nạn xe cộ, bị thương ở chân. Hiện giờ nửa đoạn dưới chân trái là chân giả. Chuyện này người ngoài không ai biết."
Ba mẹ Lăng Thời Ngâm nghe xong, không hề cảm thấy hoảng sợ, ngược lại bọn họ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao điều kiện của nhà họ Mục quá tốt, nếu không phải vì chút khuyết điểm đó, bọn họ sẽ để mắt tới Lăng Thời Ngâm sao?
"Chuyện này không quan trọng, bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù có dùng chân giả thì cũng không phải là vấn đề gì to tát." Mẹ Lăng mỉm cười: "Quan trọng là nhân phẩm phải tốt."
Khóe miệng Mục Kính Sâm khẽ cong lên một cách kín đáo. Quản gia Tào toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ cậu hai nhà này lại lỡ miệng.
Mục Kính Sâm tiếp tục cất giọng nhàn nhạt đầy gợi cảm: "Đó là đương nhiên. Đàn ông nhà họ Mục không có ai là nhân phẩm không tốt."
Lăng Thời Ngâm siết chặt tay lại: "Các người cũng biết anh trai tôi vừa đột ngột qua đời nên đoán chắc là nhà họ Lăng đang lao đao phải không?"
Bà Lăng đá nhẹ vào chân con gái: "Thời Ngâm, đừng nói bậy."
Mục Kính Sâm cũng không để tâm: "Đây đúng là nguyên nhân chính và cũng là sự thật mà cô Lăng phải chấp nhận. So với việc để công ty của nhà cô bị người ta xâu xé, chi bằng tìm một người thích hợp, như anh tôi đây, giúp nó đứng vững. Trong lĩnh vực kinh doanh, anh tôi đặc biệt có khả năng trời phú đấy."
"Nhưng tôi muốn đảm bảo quyền lợi của nhà họ Lăng. Công ty đó vẫn là của nhà họ Lăng!"
Mục Kính Sâm nhún vai: "Chuyện này rất đơn giản! Trước khi kết hôn, hai người có thể thỏa thuận bằng hợp đồng mà. Hôm nay chỉ là lần đầu tiên tới nhà ra mắt thôi. Hôm khác anh tôi rảnh rỗi sẽ đích thân sang đây gặp cô Lăng sau."
Ba mẹ Lăng tỏ vẻ vui mừng. Mục Kính Sâm thấy cũng không còn sớm nữa nên đứng dậy nói: "Vậy thôi, tôi xin phép đi trước."
"Được, chúng tôi tiễn cậu."
"Không cần."
Lăng Thời Ngâm nhìn theo bóng lưng người đàn ông hiên ngang đi ra ngoài. Anh ta đã nói không cần tiễn nhưng ba mẹ cô ta vẫn đứng dậy đi theo.
Đến trước cửa, Mục Kính Sâm vừa đi ra được vài bước thì nhẹ nhàng nâng tay phải lên. Hàng người đang đứng dọc hai bên liền đồng loạt quay sang phải, sau đó nhấc chân lên bước đều bước theo người đàn ông.
Không lâu sau, ba mẹ Lăng đã trở lại phòng khách. Lăng Thời Ngâm nhìn mẹ mình: "Sức khỏe của mẹ không tốt, còn ra ngoài làm gì?"
"Cái con bé này!" Ông Lăng bất mãn nói: "Còn không phải vì con sao?"
Bà Lăng đảo mắt nhìn những chiếc rương kia: "Nhà họ Mục ra tay quả nhiên hào phóng."
"Hai người thật sự muốn gả con cho nhà đó sao?"
"Thời Ngâm, bản thân con cảm thấy thế nào? Con còn có quyền lựa chọn sao?"
Lăng Thời Ngâm không nói thêm gì nữa, xoay người đi thẳng lên lầu.
Mục Kính Sâm ngồi vào một chiếc xe việt dã. Quản gia Tào mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh ghế lái. Mục Kính Sâm liếc nhìn ông ta: "Chẳng phải phía sau vẫn còn xe trống sao?"
"Tôi sẽ ngồi xe cậu."
"Ông không sợ tôi thẳng chân đá văng ông ra khỏi xe à?"
"Nếu vậy khi trở về tôi lập tức nói cho lão gia biết thiếu chút nữa cậu đã làm hỏng việc."
Mục Kính Sâm đeo bao tay vào, hai tay nắm chặt vô lăng, nhìn chằm chằm quản gia: "Tôi làm hỏng chuyện gì chứ?"
"Thứ nhất, cậu đã nói mình là cậu hai nhà họ Mục."
"Tôi vốn là như thế mà."
"Nhưng lão gia đã bảo cậu giả làm cậu cả rồi."
Mục Kính Sâm giơ tay lên, chống khuỷu tay trên vô lăng, đầu ngón tay trỏ khẽ vuốt ve dưới cằm: "Nếu vậy có phải tôi sẽ thay anh ấy động phòng luôn không?"
"Thiếu tá Mục!"
"Được rồi, nói tiếp đi điều thứ hai."
"Thứ hai, cậu đã nói nhà họ Mục nhìn trúng không phải là bản thân cô Lăng."
Mục Kính Sâm thu tay lại: "Vậy ông nói xem nhà họ Mục có thể nhìn trúng cô ta ở điểm nào chứ? Sự hư hỏng của cô ta? Hay là đứa con trai của cô ta?"
Lồng ngực quản gia Tào phập phồng không ngừng, thiếu chút nữa thì nôn máu với vị thiếu tá này: "Cậu quên trước khi ra khỏi cửa lão gia đã dặn gì rồi ư?"
"Không quên. Ông ấy dặn tôi phải hết lời ca ngợi cô Lăng đoan trang, hiền thục, cao quý thuần khiết, còn dặn tôi phải nói mình đã đem lòng thầm thương trộm nhớ cô ta từ lâu."
Quản gia Tào gật đầu: "Đúng thế, vậy cậu đã nói thế nào?"
"Tôi cũng muốn nói thế lắm chứ, nhưng như vậy tôi thật sự rất buồn nôn."
Mục Kính Sâm liếc nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe của anh chưa lăn bánh thì một hàng dài những chiếc xe khác cũng vẫn xếp hàng ngay ngắn ở đó không nhúc nhích.
"Chắc không có điều thứ ba chứ?"
"Có."
"Nói đi."
"Thứ ba, cậu đã nói chân của cậu cả có tật."
Mục Kính Sâm bày ra vẻ mặt thản nhiên: "Nhưng nếu tôi không nói vậy thì nhà họ Lăng sẽ nghi ngờ. Nếu không, ai mà thèm lấy con gái nhà đó chứ?"
"Thiếu tá Mục!"
Mục Kính Sâm khoát tay, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Ít ra tôi cũng chưa nói bộ phận quan trọng nhất của anh ấy đã bị người ta cắt bỏ, sau đó được nối lại. Vì thế, tôi không làm hỏng việc."
Sắc mặt của quản gia Tào chuyển màu liên tục như cột đèn giao thông lúc xanh lúc đỏ. Ông ta hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nghe thấy: "Thiếu tá Mục, những lời này... cậu..."
"Coi ông sợ tới mức nào kìa! Ở đây chẳng có ai cả."
Mục Kính Sâm khởi động xe. Quản gia Tào vội thắt dây an toàn vào. Dường như ông ta còn định nói gì nữa nhưng Mục Kính Sâm liền quét mắt qua một cái: "Nếu không phải nể mặt ông đã hết lòng vì nhà họ Mục mấy chục năm qua, chỉ bằng mấy câu lải nhải này thôi cũng đủ để tôi đá ông khỏi xe rồi."
Quản gia Tào không nói nữa, hai tay siết chặt lấy dây an toàn.
Mục Kính Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cô gái với làn da trắng nõn lướt ngang qua, mái tóc dài của cô gái phủ qua đầu vai. Anh liền ngẩn ngơ trong chốc lát, trái tim cũng run lên một nhịp. Nơi cánh mũi anh thoảng qua một mùi hương thanh mát của thiếu nữ khi vừa mới tắm gội xong.
Mùi hương đó thuộc về Phó Lưu Âm.
---
Hôm nay Hứa Tình Thâm được nghỉ. Sáng sớm, Phó Kinh Sênh đã đến õ cửa phòng cô.
Hứa Tình Thâm vẫn còn ngái ngủ, cô mơ mơ màng màng dụi mắt hỏi: "Ai thế?"
Người đàn ông không trả lời, lại gõ thêm vài tiếng nữa. Hứa Tình Thâm ngáp một cái, vén chăn lên bước xuống giường. Vừa đi được vài bước, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hứa Tình Thâm giật mình mở to hai mắt: "Anh..."
Phó Kinh Sênh vội vàng đóng cửa lại: "Anh gọi mấy lần rồi mà không thấy em trả lời. Lát nữa Âm Âm mà phát hiện chúng ta không ngủ cùng nhau, con bé lại nghi ngờ cho xem."
"Chẳng phải lần trước anh đã giải thích với Âm Âm rồi sao?"
"Anh nói chúng ta chỉ thỉnh thoảng ngủ riêng mà thôi, cũng không thể nói rằng chúng ta hoàn toàn không ngủ cùng nhau."
Hứa Tình Thâm trở lại bên giường. Lâm Lâm vẫn còn chưa dậy. Cô lười biếng ngồi xuống mép giường: "Sao anh dậy sớm thế?"
"Lát nữa anh sẽ lái xe đưa mọi người ra ngoài một chuyến. Chúng ta đi xem nhà mới."
"Anh lái xe ư?"
Phó Kinh Sênh bật cười: "Em không tin tưởng anh à?"
"Không phải, hay là chúng ta thay phhiên nhau lái đi?"
Phó Kinh Sênh thấy cô định đứng dậy đi thay quần áo thì liền nắm lấy tay cô: "Tình Thâm."
"Có việc gì sao?"
"Anh biết trong lòng em không hề muốn dọn đi."
Hứa Tình Thâm chưa kịp nói gì thì Phó Kinh Sênh đã kéo cô tới trước mặt mình.
"Anh vẫn nghĩ em đã sớm chán ghét nơi này."
Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Kinh Sênh. Có một số việc Hứa Tình Thâm cũng không muốn gạt anh: "Trước đây phải rời đi cũng là vì bất đắc dĩ. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi, em cũng bắt đầu lại cảm thấy quen thuộc với bầu không khí ở đây."
Hứa Tình Thâm nhìn xuống cổ tay đang bị Phó Kinh Sênh nắm lấy, ngón tay cô khẽ động đậy vài cái: "Thế nhưng... Chúng ta đã là một gia đình, cho dù ở đâu cũng như nhau cả thôi. Phó Kinh Sênh, em đã nói lúc em khổ sở nhất chỉ có anh luôn ở bên cạnh em. Vì vậy bây giờ anh đi đâu, em và Lâm Lâm sẽ theo đến đấy."
Phó Kinh Sênh càng siết chặt tay cô hơn: "Tình Thâm, cảm ơn em."
Trên đường đi, Phó Lưu Âm ngồi ở chỗ cạnh ghế lái. Hứa Tình Thâm và Lâm Lâm ngồi ở băng ghế sau. Phó Lưu Âm hạ lưng ghế xuống, định tranh thủ ngủ một giấc trong lúc đi đường. Phó Kinh Sênh vừa lái xe, chốc chốc lại nhìn ra sau. Khuôn mặt anh không giấu được ý cười. Đây chính là cuộc sống mà anh vẫn luôn khao khát. Có người thân, có người yêu, lại còn có một đứa con gái nữa.
Đến tòa nhà mà anh đã chọn, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm xuống xe trước. Nơi này không phải ở Đông Thành. Nhân viên môi giới bất động sản thấy có người tới liền bước nhanh đến nghênh đón: "Chào ngài, ngài Phó phải không ạ? Mời vào trong."
Hứa Tình Thâm vốn không có hứng thú với chuyện nhà cửa nhưng Phó Kinh Sênh lại khăng khăng muốn đưa cô tới đây. Cô lại không muốn để anh thất vọng.
Nhân viên môi giới lấy một món đồ chơi đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Lâm Lâm. Sau đó có một người khác đưa Phó Kinh Sênh tới chỗ khu trưng bày mô hình hoàn thiện của tòa nhà.
Không lâu sau, Phó Kinh Sênh quay lại: "Anh đã quyết định rồi."
"Nhanh vậy à?"
Người đàn ông bước tới bế Lâm Lâm lên: "Trước đó anh cũng đã ưng ý chỗ này rồi. Hôm nay chỉ tới để bàn về hợp đồng thôi."
Anh nắm tay Hứa Tình Thâm: "Đi thôi em."
"Còn muốn đi đâu nữa?"
"Đương nhiên là đi ký hợp đồng."
Phó Kinh Sênh dẫn Hứa Tình Thâm bước vào một căn phòng. Nhân viên môi giới nhanh nhẹn rót nước mời hai người. Hứa Tình Thâm liếc sang Phó Kinh Sênh: "Chuyện này anh tự mình quyết định đi, em dẫn Lâm Lâm ra ngoài chơi."
"Em cũng phải ký tên, trên giấy tờ nhà cũng có tên em."
Hứa Tình Thâm giật mình: "Cái gì?"
Phó Kinh Sênh mỉm cười: "Có gì lạ sao?"
"Anh vẫn nên đề tên Âm Âm đi."
"Nói đùa gì thế? Chúng ta là vợ chồng, của anh thì cũng là của em."
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy mất tự nhiên, cô đè thấp giọng xuống: "Nhưng một căn hộ có giá trị rất lớn..."
"Giá trị có lớn thế nào thì nó cũng chỉ là một căn nhà mà thôi. Đối với anh mà nói, nơi nào có em, có Lâm Lâm và Âm Âm, nơi đó mới là nhà. Nếu đã là nhà thì phải là một ngôi nhà hạnh phúc."
Hứa Tình Thâm không khỏi xúc động. Nhưng dù sao chuyện cùng nhau đứng tên một căn hộ đắt đỏ như vậy cũng không giống với việc mượn Phó Kinh Sênh vài vạn tệ.
Khuôn mặt của nhân viên môi giới vui sướng tràn trề, vội vàng chuẩn bị hợp đồng. Thế nhưng không lâu sau, cô ta liền hớt hải trở lại: "Thành thật xin lỗi Phó tiên sinh. Căn hộ số sáu mươi sáu đó vừa có người đặt cọc rồi."
Phó Kinh Sênh nghe vậy liền tỏ ra không vui: "Trước khi tới đây tôi đã gọi điện thoại xác nhận rồi mà?"
"Thành thật xin lỗi ngài, đối phương đã làm việc trực tiếp với giám đốc của chúng tôi, tiền đặt cọc cũng vừa chuyển khoản xong..."
Thật ra turớc giờ cô ta cũng chưa từng gặp phải turờng hợp như vậy.
"Nếu không mời ngài xem thử những căn khác, chúng tôi vẫn còn nhiều căn hộ vị trí đẹp..."
Hứa Tình Thâm thấy cô gái bối rồi đến nôi viền mắt cũng sắp đỏ lên cả rồi: "Bỏ đi, chúng ta xem căn khác."
Phó Kinh Sênh tức giận đứng phắt dậy: "Là ai đặt cọc?"
"Nghe nói là Tưởng tiên sinh."
Huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm giật giật, quả thật là trớ trêu mà!
"Phó tiên sinh, đừng nóng, để tôi dẫn ngài đi xem..."
Lạch cạch---
Chiếc ly giấy trên bàn bị hất văng xuống đất. nước trà văng tung tóe lên sàn nhà. Hứa Tình Thâm không khỏi ngạc nhiên, cô rất ít khi nhìn thấy Phó Kinh Sênh tức giận đến mất khống chế như vậy. Người đàn ông dứt khoát bế Lâm Lâm lên rồi đi thẳng ra ngoài. Hứa Tình Thâm thấy thế vội vàng đuổi theo anh.
Phó Lưu Âm đang ngồi bên ngoài đợi bọn họ. Nhìn thấy Phó Kinh Sênh, cô gái đứng dậy: "Anh mua xong rồi à?"
"Về thôi."
Hứa Tình Thâm đi tới trước xe: "Chúng ta cũng không nhất thiết phải mua căn đó, vẫn còn rất nhiều lựa chọn mà."
Phó Kinh Sênh miễn cưỡng cười: "Anh không muốn ngôi nhà tương lai của chúng ta vướng phải bất kí tiếc nuối nào cả, anh thà chờ đợi thêm một thời gian chứ không muốn gấp gáp mua tạm một căn."
Phó Lưu Âm ngồi vào xe trước. Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt Phó Kinh Sênh vẫn còn rất khó coi: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
"Bình thường bọn họ sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng. Xem ra Tưởng Viễn Chu rõ ràng là cố ý."
Hứa Tình Thâm không biết nói gì, đành im lặng mở cửa xe ngồi vào trong.
---
Cửu Long Thương.
Lão Bạch cúp máy, đi tới trước mắt Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh, xong rồi."
"Ừ."
"Tưởng tiên sinh, ngài làm như vậy có phải không được hợp lý rồi không?"
Tưởng Viễn Chu trừng mắt: "Cậu nói gì?"
"Bây giờ chính phủ liên tục tuyên truyền chính sách tiết kiệm, yêu cầu mọi người hạn chế mua sắm, ngài lại không sợ gặp rắc rối ư?"
"Căn hộ đầu tiên, bây giờ đã tăng hai trăm vạn rồi phải không?"
Đây là sự thật, Lão Bạch đành gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói sắp tới giá nhà sẽ còn tăng nữa."
"Vậy thì được rồi. Đây là tôi đang đầu tư mà."
Lão Bạch thừa biết anh nói dối, nhưng đành im lặng coi như đây là sự thật.
---
Sau khi trở lại Đông Thành, Phó Kinh Sênh dẫn đầu bước vào nhà. Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm theo sau.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại: "Mấy hôm nay anh cũng có để ý xem thông tin cho thuê nhà. Nếu không, chúng ta thuê tạm một căn trước, sau khi dọn khỏi Đông Thành rồi từ từ tính tiếp."
"Được, em không có ý kiến." Hứa Tình Thâm gật đầu.
Phó Kinh Sênh đón lấy Lâm Lâm từ trong tay cô, cuối cùng trên khuôn mặt anh cũng hiện lên chút ý cười: "Cứ quyết định vậy đi. Anh cũng không tin là kể cả việc thuê nhà anh ta cũng nhanh chân hơn chúng ta."
Việc thuê nhà cũng không gặp rắc rối như mua nhà. Sau khi chọn được một căn, Phó Kinh Sênh nhanh chóng đặt cọc ba tháng tiền thuê nhà.
Hôm nay, bảo mẫu đã nấu xong cơm tối. Hứa Tình Thâm định gọi Phó Kinh Sênh tới ăn cơm. Người đàn ông đi tới bên cửa sổ nghe đện thoại: "A lô?"
"A lô, căn nhà này tôi không thể cho cậu thuê được. Tại sao cậu lại là loại người như thế chứ?"
Bà chủ nhà đã gần năm mươi tuổi, giọng nói khản đặc chất giọng địa phương. Phó Kinh Sênh cảm thấy khó hiểu: "Bà nói vậy là sao?"
"Trời ạ, người ta đã mò đến tận đây đòi nợ cậu đây này! Cậu còn chưa dọn vào ở mà khắp nhà đã bị người ta tạt đầy sơn đỏ, ngay cả cửa nhà cũng bị người ta cạy hỏng! Tôi vốn là một người dân lương thiện mà!" Bà chủ nhà vẫn còn chưa hết sợ: "Mấy người đó rất hung dữ, họ nói nếu tôi dám cho cậu thuê nhà thì họ sẽ rạch nát mặt tôi ra. Làm sao có thể như vậy chứ?"
"Có phải bà đã nhầm lẫn rồi không? Trước tôi chưa từng nợ ai một xu nào cả."
"Làm sao tôi có thể nhầm được? Chính là cậu đấy, trên cửa nhà tôi còn phun sơn tên cậu kìa! Trời ơi, con trai tôi còn chưa lấy vợ, cậu phá hủy danh dự nhà này rồi!"
Lồng ngực Phó Kinh Sênh phập phồng kịch liệt, anh làm gì mà phá hủy danh dự nhà người ta chứ?
"Tóm lại, căn nhà này tôi không thể cho cậu thuê được. Cậu qua đây mà nhìn cho rõ đi này! Cậu còn phải bồi thường cho tôi đấy!"
Hứa Tình Thâm bước tới sau lưng Phó Kinh Sênh, trông thấy anh thở hồng hộc, tức giận cúp máy, sau đó lại vung tay nện lên tường.
"Tưởng Viễn Chu!"
Hứa Tình Thâm giật mình, lại là Tưởng Viễn Chu? Anh ta lại gây ra chuyện gì nữa?
Ngay sau đó, Phó Kinh Sênh liền nghiến răng: "Đồ khốn kiếp!"





Chương 168: Ghi âm vạch trần sự thật (Anh và Hứa Tình Thâm từng có con)
Editor: Lữ
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
Hứa Tình Thâm không hiểu tại sao Tưởng Viễn Chu có thể đùa giỡn lưu manh như vậy, nhưng điểm quan trọng nhất trong chuyện này là ở cô, cô cũng không tiện nói xen vào điều gì.
Phó Lưu Âm nghe thấy một tiếng 'ầm', cũng đã đến, cô cúi gằm mặt nhìn vào bàn tay của Phó Kinh Sênh.
"Anh, tại sao lại giận dữ như vậy?"
"Không có chuyện gì."
"Chẳng phải vì chuyện chuyển nhà hay sao, bây giờ chúng ta ở lại Đông Thành cũng không có phiền phức gì khác, từ từ đi, không vội."
Phó Kinh Sênh không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đã sớm nhận ra Tưởng Viễn Chu sẽ không để họ rời đi, ở Đông Thành cậu ta có quyền có thế, hơn hẳn so với Lăng Thận, hiện tại Tưởng Viễn Chu, cũng là vật cản đường của anh.
---
Sau khi Tưởng Đông Đình kể lại chuyện Duệ Duệ cho Lăng Thời Ngâm, trong lòng ông chắc mẩm, nhất định cô sẽ không đi nói với kẻ thứ ba.
Nhưng dù sao trong lòng Tưởng Đông Đình vẫn không yên, chuyện của nhà họ Lăng và nhà họ Mục hai ngày nay cũng đã truyền ra ngoài, Lăng Thời Ngâm muốn tránh khỏi liên quan, vậy đó là chuyện của cô ta. Tưởng Đông Đình chỉ sợ trong lòng cô ta oán hận không thôi, cuối cùng sẽ gây bất lợi cho Duệ Duệ.
Ông gọi điện đến Cửu Long Thương, dặn đi dặn lại nhất định không được để Lăng Thời Ngâm và Duệ Duệ một mình tiếp xúc, người giúp việc đồng ý, nói rằng Lăng Thời Ngâm đã nhiều ngày rồi không xuất hiện ở Cửu Long Thương.
Lúc này Tưởng Đông Đình chỉ mong Lăng Thời Ngâm mau mau chấp nhận nhà họ Mục thôi, dây dưa hai năm, bây giờ lại trở thành mối phiền phức lớn nhất.
Buổi trưa, Tưởng Viễn Chu chuẩn bị ra ngoài, bảo mẫu mặc áo bông vào cho Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt con trai, anh ngồi khom xuống, khẽ hôm thằng bé vào lòng: "Ra ngoài chơi với dì vui nhé, buổi tối ba về với con."
"Ba ba." Duệ Duệ khẽ gọi, đầu ngọ nguậy trên đầu vai anh vài cái.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu khẽ xoa đầu con, anh biết Duệ Duệ ỷ lại vào anh: "Buổi tối lại chơi với con được không?"
"Đúng đấy, Duệ Duệ ngoan, lát nữa chúng ta đi mua đồ chơi được không?" Bảo mẫu bước đến, ôm lấy Duệ Duệ.
"Tưởng tiên sinh ngài đi làm việc đi, chúng tôi trông Duệ Duệ là được rồi."
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Lão Bạch ở bên ngoài chờ anh, hai người vừa ra khỏi cửa không lâu, bảo mẫu liền dẫn theo một người giúp việc khác cùng với Duệ Duệ ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu ngồi vào xe, chiếc xe từ từ lăn bảnh ra khỏi Cửu Long Thương. Anh nhìn vào kính chiếu hậu, cũng không quá lâu, vẫn còn có thể nhìn thấy Duệ Duệ ngồi lên chiếc xe kia.
"Sáng nay có một cuộc hội nghị, buổi chiều còn phải đến Mạo An Thị một chuyến."
Đầu mày Tưởng Viễn Chu díu lại: "Bỏ trống toàn bộ lịch trình ngày mai đi."
"Ngày mai ngài có việc sao?" Lão Bạch hỏi nhỏ.
"Tôi muốn ở cùng Duệ Duệ, thời gian tôi ở với thằng bé quá ít, ngày mai đưa nó đến vườn bách thú."
Lão Bạch nghe vậy, ý cười trong mắt rạng rỡ: "Ngài không thích nơi đó nhất, nói rằng bốc mùi quá nồng nặc, xem ra có con rồi thật sự có khác."
Tưởng Viễn Chu cười cười, không nói tiếng nào.
Duệ Duệ ngồi trên ghế an toàn, bảo mẫu ngồi bên cạnh, trước người chằng chịt dây an toàn, khi bảo mẫu lên xe đã thắt đâu vào đấy cho thằng bé, chỉ là khóa chưa cắm vào, bảo mẫu cũng không kéo ra để kiểm tra, chiếc xe vững vàng tiến về phía trước.
Đường xá phía trước có hơi chen chúc,Tưởng Viễn Chu dời mắt ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe đang chở Duệ Duệ theo sau không gần cũng không xa.
"Lão Bạch."
"Có tôi."
"Cậu chọn một hai ngày để nghỉ ngơi một chút đi, gần đây cũng không quá bận."
"Không sao, ở nhà tôi cũng rảnh rỗi."
Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch nói chuyện, sau khi xe chạy vượt lên trước, liền thông suốt ngay, tài xế chạy qua một khúc cua sau đó tăng tốc, chỉ là vừa lái ra ngoài khỏi mấy mươi thước, đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng va chạm rất lớn.
Trái tim Tưởng Viễn Chu chợt thắt lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn vào kính chiếu hậu: "Chuyện gì vừa xảy ra?"
Lão Bạch cũng giật nảy mình, nhanh chóng ra hiệu cho tài xế dừng xe lại, anh là người đầu tiên đẩy cửa bước xuống xe.
Trong lòng Tưởng Viễn Chu càng lúc càng hoang mang, Lão Bạch mở cửa xe ra, vẻ mặt hơi tái đi: "Tưởng tiên sinh, hình như là xe trong nhà."
Người đàn ông vội vàng bước xuống, ánh mặt trời rọi xuống đỉnh đầu có hơi gay gắt, thoáng chốc đập vào mắt, làm cho anh nảy sinh một cảm giác trái tim như vỡ vụn. Lão Bạch sải bước theo bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nhìn sang một cái, sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng, ngay cả bước chân cũng bắt đầu không khống chế được.
Chiếc xe màu đen kia bị đụng lật ngang qua dải phân cách (trên vỉa hè), hơn phân nửa chìm trong bụi rậm, có thể tưởng tượng được lực va chạm lớn đến bao nhiêu.
Tài xế xe tải đứng bên cạnh đó, sợ đến mắt đờ ra, ngay cả báo cảnh sát cũng quên mất.
Tưởng Viễn Chu chạy nhanh đến, tài xế bên trong đang cố hết sức bò ra ngoài, Lão Bạch thấy vậy, vội vã tiến đến kéo ra.
"Duệ Duệ đâu? Duệ Duệ đâu?"
Tưởng Viễn Chu tựa như kẻ điên khom người xuống, trên ghế an toàn trống không, Tưởng Viễn Chu lòng nóng như lửa, không khỏi cất cao giọng: "Con của tôi đâu?"
Lão Bạch báo cảnh sát trước, sau đó nhanh chóng phái xe của bệnh viện Tinh Cảng đến.
Bên trong có tiếng rên rỉ, bảo mẫu bị đụng đầu chảy đầy máu, một tay ôm trán, mắt hoa lên, người bên ngoài nhìn cũng không rõ.
Tưởng Viễn Chu muốn mở cửa xe, nhưng mà cửa đã bị biến dạng nghiêm trọng, anh quan sát bên trong kỹ lưỡng, nhưng vẫn không nhìn thấy Duệ Duệ.
"Duệ Duệ!"
Lão Bạch đứng phía trước, quét mắt vào vị trí kế bên tài xế, anh nhanh chóng vòng qua đầu xe đến bên kia: "Tưởng tiên sinh, Duệ Duệ ở đây!"
Tưởng Viễn Chu vội vàng bước qua, không quá tệ, vị trí kế bên tài xế hơi nghiêng một chút là có thể mở ra.
Một cánh tay trẻ con thò ra, Duệ Duệ rõ ràng đang nằm trên sàn xe ở chỗ kế bên tài xế, cơ thể bé nhỏ bị kẹt bên trong, vẫn không động đậy được, lòng Tưởng Viễn Chu đau đến mức gần như không còn cách nào để hít thở.
"Duệ Duệ!"
Anh muốn bước lên, Lão Bạch vội vàng kéo cánh tay Tưởng Viễn Chu lại: "Tưởng tiên sinh, đợi một chút."
Lão Bạch đứng phía trước, đầu tiên đẩy ghế ra sau, sau đó mới cẩn thận ôm Duệ Duệ ra khỏi xe.
Trên trán cậu nhóc cũng có máu, hai mắt nhắm chặt, Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác trải trên mặt đất, Lão Bạch nhanh chóng đặt Duệ Duệ xuống.
Tưởng Viễn Chu ngồi khom người xuống, chống hai tay xuống đất, như thế này cũng không thể quan sát tốt con của mình, anh liền đổi thành tư thế quỳ gối.
Lão Bạch cũng cởi áo khoác, đắp lên cho Duệ Duệ.
Bảo mẫu và người giúp việc đều ra khỏi xe, mỗi người đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau, bảo mẫu vừa trông thấy Duệ Duệ hôn mê bất tỉnh, bị dọa đến hồn vía lên mây: "Xin lỗi Tưởng tiên sinh, thật sự xin lỗi, rõ ràng tôi đã để Duệ Duệ ngồi trên ghế an toàn, thật xin lỗi..."
Tài xế cũng sợ đến vã cả mồ hôi: "Tôi chạy như bình thường, không ngờ chiếc xe kia đột nhiên xông đến."
Rất nhanh xe cấp cứu của Tinh Cảng đã xuất hiện, Duệ Duệ được đưa lên xe, Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi khom mình ở đó không động đậy, Lão Bạch cầm lấy áo trên mặt đất lên, sau đó kéo cánh tay của Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, trong tai vang lên giọng nói của tài xế xe tải kia, chắc là hỏi ý kiến người khác, nói cái gì mà đụng xe, nếu đợi công ty bảo hiểm đến, không biết được bồi thường bao nhiêu tiền.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh đến, một đấm khiến gã ta ngã khuỵu ra đất: "Nếu con tôi mà xảy ra chuyện, tôi không cần lấy một phân tiền nào của anh, tôi muốn mạng của anh."
Sau đó hai người lên xe, nhân viên y tế trên xe tiến hành cấp cứu cho Duệ Duệ, hai tay Tưởng Viễn Chu đan lại, khẩn trương nhìn đứa con bé bỏng của mình.
"Có gì đáng ngại không?"
"Tưởng tiên sinh, việc này khó mà nói được, ngài đừng quá lo lắng."
Bàn tay đang siết lại của Tưởng Viễn Chu đỡ trán, mi mắt khép chặt, không đành lòng nhìn quá trình người khác cấp cứu cho con mình.
Xe cấp cứu đến Tinh Cảng rất nhanh, Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ nằm trên giường bệnh, sau đó được đẩy vào. Hai chân anh tựa như đổ chì, nhìn dòng người đi khám bệnh tới lui đến đờ đẫn.
Lão Bạch đi rất nhanh, quay đầu lại nhìn anh một chút: "Tưởng tiên sinh?"
Môi Tưởng Viễn Chu trắng bệch: "Cho dù tôi mở ra nhiêu bệnh viện như vậy, thì ích gì? Kết quả cuối cùng chẳng phải đứng nhìn từng người thân của mình bị đẩy vào đây hay sao?"
"Tưởng tiên sinh, đây là số mệnh, khó mà tránh khỏi."
Đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, Tưởng Viễn Chu ngồi lại ở ngoài, mắt thất thần dán chặt một chỗ.
Sau khoảng một giờ, Tưởng Đông Đình cũng vội vã chạy đến: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu của ta thế nào rồi?"
Tưởng Viễn Chu không lên tiếng, vẫn là Lão Bạch tiến lên trả lời: "Duệ Duệ vừa xảy ra tai nạn giao thông."
"Tai nạn giao thông?" Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu, sắc mặt có phần khiến người khác lo sợ.\
"Trong nhà không phải có nhiều người giúp việc như vậy hay sao? Thế nào lại để một đứa bé xảy ra chuyện thế này? Bác sĩ có nói gì không?"
Lão Bạch khẽ lắc đầu: "Vẫn còn đang cấp cứu, chúng tôi cũng không biết."
Tưởng Đông Đình lùi về sau vài bước, đặt mông xuống dựa vào ghế. Ông không ngừng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào ngoài ý muốn được."
Trong lòng ông hỗn loạn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: "Tài xế kia đâu?"
Tưởng Viễn Chu đỡ lấy trán, không muốn nghe thêm một câu nào.
Mấy người họ không biết đã đợi bên ngoài bao lâu, đèn ở cửa phòng cấp cứu mới tắt, mắt Tưởng Viễn Chu mở to, bước nhanh về phía trước: "Thế nào rồi?"
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng tháo khẩu trang ra, trong phút chốc không biết mở lời thế nào: "Tưởng tiên sinh, đứa nhỏ bị thương rất nặng, hiện tại vẫn đang hôn mê, phải lập tức đưa vào ICU."
"Cái gì gọi là vẫn còn đang hôn mê? Rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh?"
Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử: "Việc này rất khó nói, thời điểm xảy ra tại nạn đầu bị va đập, hơn nữa còn va chạm liên tục, cho nên..."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu chuyển lạnh, Tưởng Đông Đình nghe đến đây, lỗ tai ong ong, sau khi đứng dậy ông khó khăn đi đến trước mặt bác sĩ: "Vậy cháu của tôi... rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
"Cái này..."
Tưởng Viễn Chu đương nhiên biết được tình hình không được khả quan, Duệ Duệ rất nhanh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai mắt nhắm nghiền, tóc trên đầu đều bị cạo sạch, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt thở gấp, thằng bé trơ trọi nằm đó, không đủ sức mở miệng gọi lấy một tiếng ba.
Trái tim Tưởng Viễn Chu như bị dao cứa, xoay người vào vách tường, Tưởng Đông Đình đi tới, miệng lo lắng gọi tên Duệ Duệ: "Bảo bối, bảo bối của ta, con nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy."
Ông thật sự rất nôn nóng, nhà họ Tưởng khó khăn lắm mới có một đứa cháu như vậy, sao có thể tự nhiên xảy ra chuyện như thế được chứ?
Duệ Duệ được đưa vào ICU, Lão Bạch đi xử lý chuyện tai nạn, còn Lăng Thời Ngâm khi biết được tin, cũng nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Tưởng Viễn Chu và Tưởng Đông Đình ngồi bên ngoài phòng nghỉ, khuôn mặt ai người đều nặng nề, Lăng Thời Ngâm đẩy cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Tưởng Đông Đình vừa trông thấy, nét mặt không giấu được căm phẫn.
"Ba, Viễn Chu, Duệ Duệ thế nào rồi ạ?"
"Sao cô lại đến đây?"Giọng nói Tưởng Đông Đình không mấy thân thiện.
"Duệ Duệ xảy ra chuyện lớn như vậy, con có thể không đến sao?" Lăng Thời Ngâm đến cửa ICU, muốn đi vào thăm.
"Duệ Duệ rốt cuộc thế nào rồi? Nguy hiểm lắm sao?"
Tưởng Viễn Chu cúi thấp đầu, tâm tư rối bời, tâm tình phức tạp, đối với Duệ Duệ anh chưa từng thân thiết giống như một người cha, nhưng bất luận thế nào, trong lòng anh vẫn rất thích đứa trẻ này. Đặc biệt hôm nay xảy ra chuyện, cái loại hổ thẹn và tự trách ấy lại càng đầy tràn trong lòng Tưởng Viễn Chu.
"Con muốn vào thăm con con một chút."
"Không được!" Tưởng Đông Đình lớn tiếng cắt ngang lời cô ta: "Duệ Duệ vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ai cũng không được thăm."
"Ba, con là mẹ của Duệ Duệ mà." Lăng Thời Ngâm đứng ở cửa, bày ra dáng vẻ rất nôn nóng, nếu đổi thành bình thường, cô đã sớm khóc nức nở, nhưng lúc này cô có giả vờ cũng giả vờ không được nữa. Thi thoảng Lăng Thời Ngâm lại nhìn vào bên trong ICU.
"Con trai của mình xảy ra chuyện, lẽ nào không được vào thăm ư?"
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, không thể không nói, ông rất bội phục cô ta. Loại việc như thế này nếu đổi lại là khi trước, Tưởng Đông Đình nhất định sẽ cho rằng cô thật lòng lo lắng.
"Thời Ngâm, cô và nhà họ Mục cũng có hôn ước rồi, chuyện bên này, cô đừng để ý đến nữa."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, ánh mắt không khỏi rơi xuống khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu, anh nghe được chuyện đó, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi, khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên nụ cười châm biếm: "Nếu như Duệ Duệ vẫn khỏe mạnh, con đây vẫn có thể bất chấp, nhưng bây giờ..."
"Đủ rồi." Giọng nói Tưởng Đông Đình cao lên không ít: "Cô cũng không cần phải quan tâm vớ vẩn."
Sau khi Tưởng Đông Đình nói xong những lời này, liếc nhìn lại con trai bên cạnh, Tưởng Viễn Chu căn bản dường như không nghe lọt đoạn đối thoại giữa bọn họ. Trong lòng Tưởng Đông Đình nhẹ nhõm, một ánh mắt lạnh thấu xương bắn về phía Lăng Thời Ngâm, uy phong ngập tràn, lại mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu cố định một ở một chỗ, nhưng mà mỗi một câu của Tưởng Đông Đình và Lăng Thời Ngâm anh đều nghe rất rõ ràng.
Thái độ của Tưởng Đông Đình quay ngoắt một trăm tám mươi độ so với trước đây, chẳng lẽ, chỉ bởi vì hiện tại Lăng Thời Ngâm và nhà họ Mục có quan hệ?
Đúng là trong lòng Lăng Thời Ngâm cất giấu nỗi hận với Tưởng Đông Đình, cô ta cười lạnh: "Lẽ nào Duệ Duệ không phải con trai của con? Cái gì gọi là quan tâm vớ vẩn?"
Tưởng Đông Đình hung hăng trợn mắt nhìn cô ta, Lăng Thời Ngâm dứt khoát đi đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu: "Viễn Chu, bác sĩ nói thế nào vậy? Anh nói cho em nghe một chút đi, trong lòng em vô cùng lo lắng..."
"Vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng."
Lăng Thời Ngâm thở ra một hơi lạnh: "Tại sao có thể như vậy? Đang yên đang lành xảy ra tai nạn ở đâu?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình càng lúc càng lạnh, Tưởng Viễn Chu đứng dậy: "Con đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, con không yên tâm."
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu ra ngoài được vài bước, cũng đóng cửa lại. Tưởng Đông Đình nhìn về chỗ Lăng Thời Ngâm đang ngồi, ông đứng lên trước: "Cô theo tôi ra đây."
"Làm gì?"
Tưởng Đông Đình ra ngoài, Lăng Thời Ngâm đi theo, Tưởng Đông Đình đi thẳng về phía trước, đến cuối hành lang, lúc này mới nói với Lăng Thời Ngâm: "Cô về trước đi."
"Con không về."
"Cô ở lại đây làm gì?"
Lăng Thời Ngâm mặt không đổi sắc lên tiếng: "Con chỉ muốn xem thương tích của Duệ Duệ thế nào thôi."
Tưởng Đông Đình bước đến một bước: "Chuyện này đã sớm không còn liên quan đến cô, đúng lúc tôi cũng phải đi, cô cùng tôi ra ngoài, tôi có vài lời muốn nói với cô."
"Không cần." Lăng Thời Ngâm không chút nể tình cự tuyệt: "Con không muốn đi."
Cũng không còn gì để giấu diếm, Tưởng Đông Đình còn hi vọng gì cô ta có thể nghe lời ông? Bày ra một dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy cho ai xem?
Lăng Thời Ngâm muốn rời đi, Tưởng Đông Đình nhìn vào căn phòng bên cạnh, một tay ông đẩy cửa ra: "Cô theo tôi vào đây."
Cô cũng thật muốn biết một chút xem ông muốn làm gì, Lăng Thời Ngâm theo vào, Tưởng Đông Đình đóng cửa lại.
Mà lúc này một đầu khác trên hành lang, lộ ra hình bóng của Tưởng Viễn Chu, hai mắt anh chăm chú quan sát Tưởng Đông Đình và Lăng Thời Ngâm đứng lúc trước.
Sau khi vào trong phòng, Tưởng Đông Đình kiểm tra xung quanh, không hề phát hiện ra thiết bị giám sát, ông kéo một cái ghế ra ngồi vào.
"Thời Ngâm, cô đừng nói với tôi cô đến bệnh viện, là vì lo lắng cho Duệ Duệ."
"Thế nào? Chẳng lẽ tình cảm hơn một năm đến bây giờ, không tính là gì sao?"
Tưởng Đông Đình cười lạnh: "Nếu như Duệ Duệ chỉ là một cô nhi, lời này của cô tôi còn có thể tin được, nhưng nó là con của Hứa Tình Thâm, cô có thể độ lượng như vậy ư?"
Sắc mặt của Lăng Thời Ngâm vỡ vụn: "Đúng, tôi đến bệnh viện, là muốn xem thương tích của nó thế nào, bác sĩ cũng nói là nguy kịch một sớm một chiều đúng không? Ba, chẳng lẽ ba còn không chịu để Hứa Tình Thâm nhìn mặt con cô ta lần cuối sao?"
Tưởng Đông Đình giận đến đập mạnh tay lên bàn: "Cô nói xằng nói bậy cái gì đấy?"
"Duệ Duệ còn nhỏ như vậy, xác suất tỉnh lại e rằng rất nhỏ nhỉ?"
Tưởng Đông Đình gằn giọng: "Vừa rồi ta đã định hỏi cô, chuyện tai nạn của Duệ Duệ, có liên quan đến cô phải không?"
Lăng Thời Ngâm sau khi nghe như vậy, có chút ngẩn người: "Ông đừng có ngậm máu phun người."
"Ngày ấy sau khi tôi nói thân thế của Duệ Duệ cho cô, tôi cũng có đôi chút hối hận, tôi không ngờ cô có thể ra tay độc ác như vậy?"
"Ông cho rằng tôi sai người lái xe đâm Duệ Duệ ư?"
Tưởng Đông Đình lạnh lùng quét mắt về phía người phụ nữ: "Không phải cô, thì còn ai?"
Lăng Thời Ngâm không ngờ tại nơi này còn có thể nghe được chuyện nực cười như vậy: "Tôi không đến mức ở ngay dưới mi mắt của Tưởng Viễn Chu làm ra loại chuyện đó, hơn nữa tôi thấy Hứa Tình Thâm nuôi con của người khác, tôi cảm thấy rất vui vẻ, khi tôi nhìn thấy Tưởng Viễn Chu xem Duệ Duệ là con của tôi và anh ấy, tôi càng vui sướng hơn. Vui sướng như vậy tôi còn chưa hưởng thụ đủ đâu..."
"Cho nên cô muốn nói với tôi rằng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao."
"Dù thế nào cũng không liên quan đến tôi." Lăng Thời Ngâm đứng trước bàn hội nghị.
"Xem như chuyện ngoài ý muốn cũng tốt, ba, người thật vất vả mới kéo được đứa cháu bảo bối này đến bên cạnh, lừa Hứa Tình Thâm giấu Tưởng Viễn Chu, sao người không cất nó kỹ kỹ một chút. Nếu nó có mệnh hệ gì, người sống thế nào?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình khó coi đến cực điểm: "Chuyện này, Viễn Chu sẽ không để yên, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định."
"Các người muốn điều tra thế nào thì tùy, tôi không thẹn với lương tâm."
Quả thật lăng Thời Ngâm không biết tại sao lại nghi ngờ chuyện này liên quan đến cô, khi cô tạm biệt Duệ Duệ, đúng là có một thứ kích động muốn bóp chết nó, nhưng cô nghĩ đến thời điểm Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm mỗi người dẫn theo một đứa bé, cô đã thấy được an ủi, cô thật sự muốn cho bọn họ đau khổ lâu thêm một chút.
"Không có chuyện gì thì con ra ngoài trước, con muốn thăm con trai của con một chút."
Tưởng Đông Đình hừ lạnh một tiếng, Lăng Thời Ngâm bước nhanh ra cửa, đẩy ra sau đó ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tưởng Đông Đình cũng rời đi.
Duệ Duệ vẫn còn đang ở trong ICU, ngoại trừ nhân viên y tế không được phép vào. Tưởng Đông Đình mặt đầy lo lắng, canh giữ bên ngoài không muốn rời đi, Lăng Thời Ngâm vốn định đến xem tình hình một chút, sau khi biết được Duệ Duệ bệnh tình nghiêm trọng, không lâu lắm cô ta rời khỏi Tinh Cảng.
Tưởng Viễn Chu quay lại phòng làm việc, đúng lúc Lão Bạch cũng về đến, người đàn ông vén mành cửa sổ: "Cậu đến phòng hội nghị một chút."
"Phòng hội nghị nào?"
"Phòng trên tầng ICU kia, ngay cuối hành lang, nếu như tôi nhớ không lầm, đó là căn phòng chuyên dùng để tiếp đón thân nhân của người bệnh thì phải?"
"Vâng."
Đôi mắt u ám của Tưởng Viễn Chu hơi rực lên: "Trong phòng tiếp khách, có phải có đặt máy ghi âm không?"
"Phải, để ghi lại cuộc nói chuyện trước khi phẫu thuật, tránh sau này phiền phức."
"Cậu đến đó mang máy ghi âm đến đây."
"Vâng." Lão Bạch định đi ra, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại lên tiếng: "Thật sự có ghi âm sao?"
"Tôi thấy ba tôi và Lăng Thời Ngâm đi vào phòng đó, tôi gọi điện thoại, dặn người chuyên quản lý phòng hội nghị mở thiết bị ghi âm rồi."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu quay lại ghế ngồi, anh không hề ôm quá nhiều hy vọng, cho dù Tưởng Đông Đình và Lăng Thời Ngâm có nói gì sau lưng anh, đơn giản chỉ là Tưởng Đông Đình hỏi cô ta, tại sao muốn kết thông gia với nhà họ Mục thôi chứ gì? Đối với Tưởng Viễn Chu mà nói, Tưởng Đông Đình đối với cái gai thông gia này sẽ không dễ dàng buông tha.
Lão Bạch quay lại rất nhanh, đóng cửa phòng làm việc: "Tưởng tiên sinh, thứ ngài cần đây."
Tưởng Viễn Chu cầm lấy, sau đó mở cuộn ghi âm.
Tiếng nói chuyện bên trong rất rõ ràng, không chút tạp âm, theo sau đó giọng nói của Tưởng Đông Đình vang lên.
Vài câu đầu, không có chút thông tin nào, Tưởng Viễn Chu vốn mệt mỏi vô cùng, anh lấy bao thuốc lá, rút ra một điếu định châm.
Bật lửa vừa tách một tiếng, giọng nói của Tưởng Đông Đình mang theo chút lạnh lùng, lọt vào trong tai của Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch.
"Nếu như Duệ Duệ chỉ là một cô nhi, lời này của cô tôi còn có thể tin được, nhưng nó là con của Hứa Tình Thâm, cô có thể độ lượng như vậy ư?"
Lão Bạch kinh hãi, ngón tay kẹp điếu thuốc của Tưởng Viễn Chu run rẩy, đây quả thật là một tiếng sấm rền đánh xuống, trúng đỉnh đầu, khiến kẻ khác trở tay không kịp.
Tưởng Viễn Chu cho rằng mình nghe lầm, nhưng lời ngay sau đó của Lăng Thời Ngâm, đã phá tan khả năng đó.
"Ba, lẽ nào ba lại độc ác như vậy? Chẳng lẽ ba còn không chịu để Hứa Tình Thâm nhìn mặt con cô ta lần cuối sao?"
Bàn tay Tưởng Viễn Chu run run, điếu thuốc rơi trên bàn, sắc mặt của Lão Bạch cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Trong đoạn ghi âm, tiếng hai người vẫn còn tiếp tục, Tưởng Viễn Chu lại móc thêm một điếu thuốc ra, anh lại đánh lửa thêm một lần, phát hiện không thể nào bật được lửa. Lão Bạch định bước lên giúp anh, nhưng bị Tưởng Viễn Chu đẩy tay ra.
"Người thật vất vả mới kéo được đứa cháu bảo bối này đến bên cạnh, lừa Hứa Tình Thâm giấu Tưởng Viễn Chu..."
Tách...
Ngọn lửa được nhóm lên, bắt đầu lay động, Tưởng Viễn Chu nhìn ngọn lửa kia đến xuất thần, tiếp đến, hai người vì chuyện tai nạn mà giành nhau khai ra, ánh mắt Tưởng Viễn Chu đã hoàn toàn ổn định lại.
Có một số việc xuất hiện quá đột ngột, khiến người khác quá mức kinh hãi, Tưởng Viễn Chu đưa điếu thuốc đến bên miệng, rít mạnh một hơi, gò má có hơi run rẩy.
Cũng không lâu lắm, trong phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh. Bàn tay Tưởng Viễn Chu day huyệt thái dương: "Duệ Duệ, là con trai của tôi và Hứa Tình Thâm?"
Lão Bạch cũng vừa mới khôi phục thần trí lại từ trong cơn khiếp sợ: "Khó trách, năm ấy Lăng tiểu thư ôm con trở về, giám định DNA là ngài cho người làm, ngay từ đầu chúng ta đã hoài nghi có phải do lão gia làm giả hay không, mãi cho đến khi có kết quả, ngài cần phải chấp nhận Duệ Duệ. Chúng ta ai cũng không nghĩ đến, Duệ Duệ lại là con của cô Hứa."
Tưởng Viễn Chu lại rít một hơi thuốc lá: "Con là bị tráo, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng không biết, như vậy nói cách khác, đứa bé kia căn bản không phải là con của cô ấy và Phó Kinh Sênh?"
"Đúng vậy, nếu như nội dung cuộc đối thoại của họ là thật, vậy thì, đứa bé kia không phải là con gái của Phó Kinh Sênh."
Khóe môi Tưởng Viễn Chu run rẩy, điếu thuốc hút rất nhanh, anh lại rút ra thêm một điếu.
"Nói cách khác, Hứa Tình Thâm xem con bé như con gái ruột, tôi không chỉ một lần nhìn thấy Lâm Lâm, nhưng Hứa Tình Thâm lại để con bé gọi Phó Kinh Sênh là ba, cô ấy chưa từng có ý định sẽ nói với tôi."
Tưởng Viễn Chu nói đến đây, cổ họng tắc nghẹn, bàn tay đỡ trán: "Đến tột cùng trong lòng cô ấy hận tôi bao nhiêu?"
"Tưởng tiên sinh."
Lão Bạch muốn mở miệng an ủi, nhưng anh cũng phát hiện chân tưởng này, một lời an ủi anh cũng không nói thành lời.
"Phải hận thế nào, mới có thể khiến cô ấy tàn nhẫn quyết tâm như vậy?"
Lão Bạch cụp mi mắt, hốc mắt Tưởng Viễn Chu cay xè khó chịu: "Hiện tại, sao tôi có thể mở miệng hỏi cô ấy?"
"Có lẽ, cô Hứa chỉ muốn giữ lại cốt nhục duy nhất lại bên mình, dù sao cũng còn có người để bầu bạn."
Lồng ngực Tưởng Viễn Chu bị xé toạc, nửa điếu thuốc trong tay bị anh bóp nát: "Tôi vẫn cho rằng Duệ Duệ là con của Lăng Thời Ngâm, cho nên không thể thân thiết đối với thằng bé, ngay từ khi bắt đầu, tôi thậm chí đã bài xích. Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến, nó lại là con trai của tôi và Hứa Tình Thâm. Thời điểm nó ôm tôi gọi tiếng ba, trong lòng tôi vô cùng phức tạp, tôi thật sự không nghĩ đến..."
Đương nhiên Lão Bạch có thể hiểu được tâm tình của Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, bây giờ bệnh tình của Duệ Duệ nghiêm trọng, chuyện này nếu ngài đã biết, có phải cũng nên đi nói cho cô Hứa hay không?"
Dù sao Hứa Tình Thâm cũng là mẹ ruột của Duệ Duệ, hơn nữa tình hình của Duệ Duệ không tốt, cô ấy nhất định phải đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK