Chương 255: Cưỡng ép xông vào phòng
Editor: Yuè Yīng
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
Lăng Thời Ngâm có thể nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ phải đối mặt chính là gì.
Phó Lưu Âm đẩy bàn tay cô ta ra.
"Buông ra!"
"Cứu... Cứu tôi..."
Mục Thành Quân đi tới trước mặt hai người, hắn nhìn chằm chằm xuống Lăng Thời Ngâm từ trên cao, trên người hắn vốn là có một luồng khí vô cùng u ám, lúc này đôi mắt hắn lạnh lẽo không có gì sánh được, hơn nữa còn có vết thương trên mặt, càng giống như là ác quỷ bò ra từ địa ngục.
"Ông xã, mặt anh... Xảy ra chuyện gì?"
Mục Thành Quân đưa ngón tay chỉ vào mặt mình.
"Cô hỏi vết thương của tôi sao?"
"Phải, anh không sao chứ?"
"Không phải là cô muốn tôi chết sao?"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trở nên khó hiểu, cuống quýt lắc đầu.
"Em không hiểu ý của anh."
"Nghe không hiểu? XXR8T08, biển số xe này cô thấy quen thuộc sao?"
Đôi môi Lăng Thời Ngâm run rẩy, vội quay mặt sang chỗ khác.
"Em không biết."
"Người phụ nữ ngồi bên trong thì sao? Cô cũng không biết?"
"Không biết, em không biết!"
Lăng Thời Ngâm cảm giác mình sẽ bị Mục Thành Quân uy hiếp tới phát điên lên rồi, cô ta giống như đang đứng trên một vách núi, không dám nhìn về phía trước, không dám quay đầu lại phía sau.
Cánh tay của Phó Lưu Âm bị cô ta cầm lấy, cô muốn tránh ra.
"Anh cả, chị dâu, nếu là chuyện của hai người, tôi cũng không tiện tham gia, tôi lên lầu trước."
Lăng Thời Ngâm nghe thế, càng ra sức ôm lấy cô, Mục Thành Quân nhìn xuống trên mặt Phó Lưu Âm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Lưu Âm vội nói: "Kính Sâm gọi điện thoại về, bảo là muốn dẫn tôi ra ngoài ăn cơm tối, tôi nghĩ anh ấy cũng sắp đến nhà..."
"Nghe chưa?" Mục Thành Quân nói với Lăng Thời Ngâm. "Lưu Âm muốn đi ra ngoài, cô buông cô ấy ra."
Trong miệng hắn gọi ra một tiếng này, mang theo sự u ám vô cùng kinh khủng, Phó Lưu Âm cầm tay của Lăng Thời Ngâm, nhưng Lăng Thời Ngâm lúc này hoàn toàn coi Phó Lưu Âm trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cô ta biết, nếu như cô ta lôi kéo Phó Lưu Âm, có lẽ Mục Thành Quân sẽ còn kiêng dè rằng có người khác ở đây, sẽ hạ thủ lưu tình, nếu cô ta buông lỏng tay, có thể cô ta sẽ thực sự chết ở nơi này.
"Ông xã, sao em lại đi hại anh chứ? Anh biết rõ cách đối nhân xử thế của em mà."
"Lúc đó trong chiếc xe kia không chỉ có người phụ nữ đó, còn có tôi."
Lăng Thời Ngâm cố gắng chịu đựng, nhưng trong lòng cô ta vẫn có giật mình. Cô ta chỉ muốn cho người phụ nữ kia một bài học, không bao giờ ngờ rằng Mục Thành Quân cũng ở trên xe.
Miệng cô ta run lên, hàm răng khẽ cắn.
"Người phụ nữ nào? Sao anh lại ở cùng với người ta?"
Nét mặt Phó Lưu Âm biểu lộ sự tức giận, đây là chuyện hai vợ chồng họ, tại sao phải kéo cô theo?
Cô nắm chặt cổ tay Lăng Thời Ngâm rồi dùng sức, Mục Thành Quân thấy thế, bỗng nhiên đưa tay phải ra ôm lấy vai Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm chợt giật mình kinh ngạc, mùi nước hoa trên cơ thể người đàn ông xông vào mũi, cô căng thẳng tới nỗi tóc gáy đều dựng lên, Lăng Thời Ngâm thì càng trợn to hai mắt.
"Anh..."
Một tay kia Mục Thành Quân đặt ở cánh tay của cô ta, hắn hướng về phía Lăng Thời Ngâm, sắc mặt không chút thay đổi, nói: "Buông ra!"
Lăng Thời Ngâm không chịu buông, hắn đưa cánh tay còn lại ôm chặt Phó Lưu Âm vào trong ngực.
"Buông!" Phó Lưu Âm thẹn quá thành giận, kêu một tiếng, tay trái khuỷu tay cần phải đánh về phía hắn.
Mục Thành Quân không buông tay, khí lực của hắn lớn hơn nhiều so với Phó Lưu Âm, tay của Lăng Thời Ngâm bị hắn túm lấy sau đó đẩy ra, cô ta đứng không vững, ngã vào sô pha phía sau.
Phó Lưu Âm vội giãy dụa, Mục Thành Quân lại không ép cô, hắn buông lỏng tay ra, ánh mắt nhìn sang mặt Lăng Thời Ngâm.
"Cô không biết tôi ở trên xe, hay là muốn lấy mạng tôi?"
Lăng Thời Ngâm run rẩy, nào dám thừa nhận.
"Ông xã, người trên đời này không muốn anh gặp phải chuyện không may nhất, chỉ có thể là em..."
Phó Lưu Âm lùi về phía sau, cô vội vàng muốn chạy, thoáng nhìn lại thấy Mục Thành Quân nhặt đồ ở bên trên bàn trà đập vào Lăng Thời Ngâm.
Một thanh âm nặng nề truyền tới tai Phó Lưu Âm, cô giật mình kinh ngạc, bàn chân như bị ghim tại chỗ, Lăng Thời Ngâm không kịp phản kháng, càng không kịp cầu xin được tha thứ, cảm giác đau đớn bất ngờ ập tới, cô ta chỉ biết tầm mắt mình trở nên mơ hồ, nhìn mọi thứ không rõ ràng lắm.
Phó Lưu Âm thấy vết máu đỏ sẫm trên trán Lăng Thời Ngâm chảy xuống, trước đó cô có nhìn thấy vết thương của Lăng Thời Ngâm, nhưng chưa từng thấy cô ta bị đánh ngay trước mặt mình.
Phó Lưu Âm cảm giác mình không cử động được, đừng nói là chạy trốn, chỉ một cử động cũng cảm thấy khó khăn.
Mục Thành Quân cúi người xuống, kéo cổ áo Lăng Thời Ngâm lôi cô ta lên.
"Ngay cả tôi mà cô cũng dám hại, có đúng không?"
"Không...." Lăng Thời Ngâm không ngừng cầu xin. "Ông xã, em không có..."
Mục Thành Quân vung cánh tay, ném cô ta ra ngoài, Lăng Thời Ngâm ngã trên mặt đất như một cái bao rách.
Người đàn ông bước lên, lúc này Lăng Thời Ngâm vẫn còn sức để phản kháng, chỉ là không hề kêu to, Phó Lưu Âm thấy vết máu trên mặt cô ta nhỏ giọt xuống đất, Lăng Thời Ngâm đứng lên muốn chạy, lại bị Mục Thành Quân túm lại.
Hai người giằng co tới nhà bếp, khó khăn lắm Phó Lưu Âm mới nhấc chân lên được, cô muốn đi về phía cửa cầu thang, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đè trên mặt đất.
Lăng Thời Ngâm vừa muốn đứng lên, Mục Thành Quân tiện tay cầm một cái ghế bên cạnh lên.
Sắc mặt Phó Lưu Âm trắng bệch, thốt ra: "Cẩn thận!"
"Phanh -- "
Cái ghế đập vào lưng Lăng Thời Ngâm, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã sõng soài trên mặt đất.
Thật là đáng sợ, trong đầu Phó Lưu Âm không hề có ý nghĩ gì khác, cô nghĩ Mục Thành Quân chính là một ma quỷ, cô lùi về phía sau, lùi tới lối đi lên cầu thang.
Ngón tay Lăng Thời Ngâm giật giật, đầu khẽ động đậy, cô ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Lưu Âm.
"Cứu -- "
Ánh mắt Mục Thành Quân cũng nhìn sang, nhà họ Mục lớn như vậy, hôm nay chỉ còn lại ba người họ.
Phó Lưu Âm siết chặt bàn tay, cả người cô căng lên như dây đàn, cô chợt thấy Mục Thành Quân bước lại gần.
Cô quá sợ hãi, cảm giác sợ hãi ùn ùn kéo tới, người đàn ông đi về phía trước một bước, Phó Lưu Âm cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, xoay người chạy như bay hướng về phía lầu hai.
Phó Lưu Âm không kêu cứu, trong ngôi nhà này không có người khác, cô và Lăng Thời Ngâm đều không phải là đối thủ của Mục Thành Quân.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của mình chạy lên "thùng thùng", cô còn nghe được tiếng bước chân của Mục Thành Quân, hai thanh âm vang lên đè ép lên nhau, vô cùng mất trật tự.
Thật vất vả chạy lên một bậc thang cuối cùng, Phó Lưu Âm lại bị vấp, lần này ngã trên mặt đất, khiến cô nổ cả đom đóm mắt.
Phó Lưu Âm không kịp có thời gian phản ứng, chân của đã bị túm lấy, cô hét lên một tiếng, thân thể có phản ứng theo bản năng đã từng được huấn luyện, hai tay cô dùng sức chống lên, sau đó xoay người một cái, đùi phải co lên, tập trung toàn bộ sức lực đảo qua!
Lần này vừa lúc đá trúng cánh tay của Mục Thành Quân, hắn đau đến nỗi buông tay ra, cũng bởi vì quán tính nên người cũng bị đạp về phía sau, may mà hắn phản ứng rất nhanh, đưa tay túm vào tay vịn lan can.
Đợi tới khi Mục Thành Quân đứng vững, Phó Lưu Âm đã đứng dậy, cô nhanh chóng chạy về phía trước, người đàn ông vội đuổi theo, thấy cô chạy đến cửa phòng, Phó Lưu Âm ngừng bước, thiếu chút nữa té ngã, cô vặn chốt cửa lao vào, Mục Thành Quân thấy cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt hắn.
Ngón tay Phó Lưu Âm run rẩy khóa trái, vừa khóa kỹ, bên ngoài liền truyền đến tiếng cửa mở.
Cô cảm thấy dường như cơ thể bị rút hết sức lực, Phó Lưu Âm tựa trán vào ván cửa, nguy hiểm quá, còn kém một chút, nếu động tác của cô chậm một chút nữa thôi thì Mục Thành Quân sẽ xông vào.
Phó Lưu Âm đưa tay đặt xuống nơi ngực, trái tim cô như sắp nhảy ra ngoài. Hóa ra khi Mục Thành Quân trở nên thô bạo, còn đáng sợ hơn loài mãnh thú sài lang. Phó Lưu Âm không dám đứng ở nơi này, cô lui lại mấy bước, ngồi vào giường lớn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, Phó Lưu Âm sốt ruột sờ túi, lại không thấy điện thoại của mình đâu, cô nhìn xung quanh căn phòng, lúc này mới nhìn thấy điện thoại di động đặt ở trên bàn.
Cô đi tới, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm.
Sau tiếng chuông ngắn ngủi, bên kia truyền đến tiếng nói trong trẻo của người đàn ông: "Alo."
"Cứu, cứu mạng -- "
Mục Kính Sâm nghe vậy, bỗng nhiên thấy trong lòng giật mình sợ hãi.
"Xảy ra chuyện gì? Em ở đâu?"
"Tôi ở nhà, anh mau về đi... Anh cả của anh... Anh trai anh nổi điên."
"Sao vậy?" Mục Kính Sâm vừa hỏi, vừa bước nhanh tới bãi đỗ xe.
"Tôi cũng không biết, anh ta trở về đã điên rồi, Lăng Thời Ngâm đã bị anh ta đánh cho không thể nhúc nhích, bây giờ anh ta đang ở bên ngoài cửa phòng, tôi sợ anh ta sẽ phá cửa phòng ra mất."
"Mẹ đâu?"
"Mẹ ra ngoài."
Mục Kính Sâm mở cửa xe, thoăn thoắt ngồi xuống, anh vội vàng đóng cửa xe lại, khởi động xe một cách thành thạo.
"Bây giờ tôi sẽ về ngay lập tức, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì em cũng đừng mở cửa."
"Tôi biết."
Mục Kính Sâm cầm tay lái, xe lái đi ra ngoài nhanh như bay.
"Còn có, một ngăn kéo bên tủ đầu giường của tôi, trong ngăn kéo cuối cùng tôi có đặt một khẩu súng, em lấy ra đi."
"Cầm súng?"
"Tôi đã dạy em nổ súng như thế nào."
Bàn tay Phó Lưu Âm khẽ nắm lại.
"Nhưng anh ta là anh trai của anh."
"Nếu như anh ta muốn làm gì em, vậy cũng không cần coi là anh trai của tôi nữa."
Mục Kính Sâm đánh lái, bánh xe nghiền qua mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Âm Âm, đừng sợ, chỉ cần em không mở cửa, anh ta sẽ không bước qua được cánh cửa kia, cho dù anh ta có đạp cũng không ra, cho nên nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, em cũng đừng mở cửa."
"Được." Phó Lưu Âm lo lắng cầm điện thoại di động. "Tôi cúp đây, anh lo lái xe đi."
"Đừng cúp máy, em cứ duy trì trạng thái trò chuyện đi, như vậy tôi có thể biết em không sao."
Trong lòng Phó Lưu Âm thấy nhẹ nhõm, có thể nói đây là cảm giác an toàn.
"Được."
Cô mở loa ngoài, sau đặt trên tủ đầu giường, lấy khẩu súng của Mục Kính Sâm ra nữa.
Có vẻ như Mục Thành Quân ở bên ngoài đã không có động tĩnh, nhưng Phó Lưu Âm cũng không dám tới gần, ai mà biết được hắn đã đi hay chưa?
Cô cũng không biết tại sao Lăng Thời Ngâm lại hèn mạt như vậy, lẽ nào ngày hôm nay nhà họ Mục sẽ xảy ra án mạng sao?
Phó Lưu Âm đi tới bên cửa sổ, cô nhìn thấy hai người giúp việc đứng ở trong sân. Cô vội vàng đẩy cửa sổ ra.
"Ai đó cứu với!"
"Mợ hai!"
Lầu hai cũng không cao, cho nên vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Mau gọi điện thoại cho mẹ!"
"Mợ hai yên tâm, đã gọi rồi."
Phó Lưu Âm nghe vậy thấy được an ủi một chút, cho dù Mục Kính Sâm và bà Mục người nào tới trước, chỉ cần một người trong số họ trở về, thì có thể nhà họ Mục sẽ không sao.
Ngoài cửa không có động tĩnh từ lâu, bàn tay Phó Lưu Âm cầm súng rũ xuống. Cô không dám nói nhiều với Mục Kính Sâm, rất sợ anh đang lái xe sẽ phân tâm, không an toàn.
Phó Lưu Âm đếm thời gian, bây giờ nhà họ Mục thật sự giống như một nhà lao, tựa như chỉ có thể chờ người bên ngoài tiến đến giải cứu các cô, nếu không, các cô chỉ có một con đường chết. Cô ngồi ở mép giường, bỗng nhiên, một tiếng động truyền tới tai Phó Lưu Âm.
Thanh âm này, rõ ràng cho thấy có người đang cầm chìa khóa để mở cửa.
Phó Lưu Âm vội vàng đứng dậy, cô cầm súng bước tới.
"Ai?"
Cô biết từ này hỏi cũng là thừa, có vẻ như người bên ngoài cầm xâu chìa khóa, Phó Lưu Âm có thể nghe thấy thanh âm chìa khóa va vào nhau. Bình thường thì chìa khóa dự phòng đều đặt ở trong phòng bà Mục, mà nhất định là lúc nãy Mục Thành Quân đi lấy xâu chìa khóa này.
Phó Lưu Âm đi tới phía sau cửa, cô nghe nghe thấy Mục Thành Quân thay từng chiếc chìa khóa, chìa khóa cắm vào ổ khóa, sau đó cố sức mở ra...
Chỉ có điều cửa vẫn chưa bị mở ra, vậy là sai chìa.
Phó Lưu Âm càng thấy lo lắng, Mục Kính Sâm ở bên kia lái xe, trên đường đi lao qua cả đèn đỏ, anh đã không thèm nhìn đèn tín hiệu từ lâu.
"Âm Âm, Âm Âm?" Anh gọi vài tiếng, không thấy cô đáp lời.
Mục Kính Sâm càng lúc càng lo lắng, dù sao anh cũng hiểu rõ Mục Thành Quân, từ sau khi xảy ra chuyện với nhà họ Tân, hắn đã không bình thường rồi, xác thực mà nói, tâm lý của hắn đã vặn vẹo.
"Phó Lưu Âm --" Mục Kính Sâm ra sức gọi.
Phó Lưu Âm giơ súng lên, đem họng súng nhắm ngay cánh cửa phòng đóng chặt kia. Cô sợ đợi không được Mục Kính Sâm và bà Mục trở về, cô phải tự bảo vệ mình.
"Anh cả."
Động tác ngoài cửa dừng lại, Phó Lưu Âm tiếp tục nói: "Anh cả, tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày ở nhà họ Mục, anh là anh cả của Kính Sâm, cũng chính là anh cả của tôi. Nếu hôm nay anh xông vào đây thật, anh để mẹ và Kính Sâm nhìn chúng ta với ánh mắt như thế nào?"
Mục Thành Quân rút chìa khóa ra, thay đổi từng chìa khóa cắm vào.
Cánh tay Phó Lưu Âm có chút run rẩy.
"Anh không được làm vậy nữa!"
"Âm Âm, những hình gửi cho Lăng Thời Ngâm kia, cô đều nhìn rồi sao?"
Phó Lưu Âm nhíu chặt đôi mi thanh tú.
"Anh là vì chuyện này sao? Nếu quả thật là như vậy, tôi xin lỗi."
"Chà, nội dung trong hình, hài lòng không?"
Phó Lưu Âm nắm thật chặt khẩu súng trong tay.
"Anh cả, anh cũng biết tính tình Kính Sâm, nếu ngày hôm nay anh phá cửa phòng vào đây thật, anh ấy sẽ không bỏ qua cho tôi."
Tất cả chìa khóa dự phòng đều được thử qua, có vẻ như Mục Thành Quân cũng không buông bỏ.
Phó Lưu Âm lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh giường.
"Anh cả, nếu anh thật sự dám xông vào đây, tôi sẽ chết trước mặt anh!"
Những lời này, truyền đến tai Mục Kính Sâm rõ ràng.
"Phó Lưu Âm, em ở đó nói bậy gì đấy?"
Người đàn ông giận dữ, đưa tay đập vào vô lăng, hận không thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng này.
Mục Thành Quân lại không tin lời nói của Phó Lưu Âm, hắn thật sự không tin cô có gan này. Bàn tay hắn đặt trên chốt cửa, cố sức ấn xuống, lại vẫn không thể nào mở cửa ra được.
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía xung quanh, tựa như đang tìm thứ gì đó, cô cố gắng khiến tâm tình của mình kích động, cũng cố gắng để cho giọng nói của mình tràn đầy sợ hãi: "Chớ vào, không được vào, đi ra..."
Mục Thành Quân giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, nghe thấy tiếng như vậy, trái lại càng cảm thấy hưng phấn.
"Có phải anh muốn tôi chết tại đây hay không? Khiến anh không có cách nào ăn nói với mẹ và Kính Sâm?"
Phó Lưu Âm gào to, bỗng nhiên nâng khẩu súng lên.
Pằng --
Một tiếng súng vang lên, Mục Thành Quân chợt dừng động tác.
Mục Kính Sâm đạp mạnh vào chân phanh, cũng không biết xe lao vào đâu, hai mắt anh thay đổi, đỏ bừng.
"Phó Lưu Âm!"
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Tác giả: Thánh Yêu Editor: Yuè Yīng - Lữ - Lưu Tinh - Dế Mèn Tình trạng: Hoàn chính văn (427 chương) Hệ thống nhân vật: Tưởng Viễn Chu - Hứa Tình Thâm, Phó...
www.wattpad.com
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 256: Tình yêu, không sao
Editor: Yuè Yīng
Đầu điện thoại bên kia, ngoại trừ một tiếng súng, còn truyền đến thanh âm của người ngã xuống đất.
Mục Kính Sâm cảm giác được trái tim hung hăng co rút đau đớn, thoáng cái tất cả đều trống rỗng, anh nhìn ra ngoài cũng thấy hư vô. Có người tiến lên vây xem, đứng xung quanh xe của anh chỉ trỏ, Mục Kính Sâm không nghe thấy một câu.
Anh không nghĩ tới Phó Lưu Âm lại cực đoan như vậy, hai tay Mục Kính Sâm cầm tay lái, không dám nghĩ thêm nữa, anh khởi động xe một lần nữa.
Người vây xem ở bên ngoài có ý tốt nhắc nhở: "Báo cảnh sát đi, vỡ thành như vậy, không cần gọi công ty bảo hiểm tới sao?"
Mục Kính Sâm không nghe lời của đối phương, anh đạp chân ga, chiếc xe lại lao ra ngoài.
Trong phòng, sau tiếng súng, Phó Lưu Âm ngã sấp xuống thanh âm này cũng là truyền đến rõ ràng. Mục Thành Quân giơ cánh tay lên, bàn tay gõ mạnh vào cửa phòng.
"Mở cửa, Phó Lưu Âm, mở cửa!"
Hắn giơ chân lên, ra sức đạp vào cánh cửa, cửa cũng không hề sứt mẻ.
Không ai có thể nghĩ tới Phó Lưu Âm sẽ làm chuyện như vậy, Mục Thành Quân đạp nhiều lần, cửa vẫn không bị đá văng ra. Hắn ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, một lát nữa có thể Mục Kính Sâm sẽ trở về, hắn không thể để cho Mục Kính Sâm thấy mình trước cửa phòng Phó Lưu Âm.
Sau khi Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đập một cái, một hồi lâu sau vẫn không đứng lên nổi, lưng đau đến nỗi như là bị thứ gì đó nghiền nát, cô ta không thể nào khác đứng dậy, cô ta nhìn thấy Mục Thành Quân đuổi theo Phó Lưu Âm lên lầu. hai tay Lăng Thời Ngâm dùng sức, khiến mình bò tới được phòng khách, bàn tay đưa về phía điện thoại, đầu ngón tay gần như sắp chạm tới, cô ta cố nén đau đớn, duỗi thẳng cánh tay. . .
Lúc Mục Thành Quân xuống, vừa lúc thấy cảnh tượng như vậy, khó khăn lắm Lăng Thời Ngâm mới với tới được, cô vội gọi điện thoại cho nhà họ Lăng.
Bước chân người đàn ông rất khẽ, đi từng bước một lại gần, Lăng Thời Ngâm vừa sắp nhấn tới một con số cuối cùng, cổ tay lại bị đá trúng, điện thoại bay ra ngoài.
Cô ta tuyệt vọng khóc rống lên: "Ai cứu với, ai cứu với."
Mục Thành Quân ngồi xổm người xuống, kéo lấy tóc người phụ nữ.
"Cô muốn ai tới cứu cô đây?"
"Thành Quân, cho dù em muốn hại người khác, cũng sẽ không làm hại anh. . ."
"Nếu Laci xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mong sống nữa."
Lăng Thời Ngâm quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, cô ta không dám khóc lóc kể lể, lại càng không dám chỉ trích, rất sợ nói sai một chữ sẽ khiến Mục Thành Quân nổi trận lôi đình.
Người đàn ông ngồi vào sô pha, suy nghĩ trong đầu lại rất rối loạn, hắn không biết hiện tại Phó Lưu Âm ra sao, bàn tay hắn chống trán. Bỗng nhiên nơi cửa chính truyền đến một động tĩnh, thanh âm của bà Mục xuyên qua ván cửa truyền vào: "Thành Quân, Thành Quân, con đừng làm chuyện ngu xuẩn đó!"
Bà có chìa khóa, sau khi mở cửa, bà Mục bước nhanh vào, hai người giúp việc đi phía sau.
Bà Mục đi qua phòng ăn, thấy cảnh tượng hỗn loạn, bà bước nhanh tới phòng khách, liếc mắt liền thấy Lăng Thời Ngâm ngã trên mặt đất.
Sắc mặt bà Mục trắng bệch, vội tiến lên: "Thời Ngâm, con không sao chứ?"
"Mẹ, cứu con, cuối cùng mẹ cũng về."
"Thành Quân. . ." Bà Mục tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy. "Con không muốn ngôi nhà này được yên ổn có đúng hay không?"
Bà Mục sốt ruột nâng Lăng Thời Ngâm lên, muốn để cô ta đứng dậy, Lăng Thời Ngâm đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô ta nắm chặt bàn tay, không ngừng lắc đầu: "Không được, mẹ, con không đứng nổi."
"Thành Quân đánh con có đúng không?"
Bà Mục vẫy tay với người giúp việc.
"Mau, đỡ dậy mợ cả dậy."
Hai người giúp việc tiến lên, chỉ có điều vừa mới kéo cánh tay của Lăng Thời Ngâm, cô ta chỉ lắc đầu khóc rống lên, nói: "Không được, con không đứng nổi, mẹ, con đau đến nỗi không chịu nổi. . ."
Bà Mục vừa nhìn, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.
"Có đúng là bị thương rồi hay không?"
"Lưng của con đau quá."
Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn, bà Mục suy nghĩ một chút, bà không dám tùy tiện gọi 120, càng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, bà vội gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của nhà họ Mục, bảo ông ấy tới ngay lập tức.
"Trên mặt đất lạnh, phải nghĩ cách đỡ mợ cả lên ghế salon đã." Một người giúp việc đưa ra kiến nghị.
Bà Mục vừa ngắt cuộc gọi, lấy hết đệm ghế ra.
"Mau, cẩn thận."
Mấy người chật vật đỡ Lăng Thời Ngâm đứng dậy, để cho cô ta nằm vào sô pha, bà Mục nhìn bốn phía, khuôn mặt nghiêm túc, bà phất tay với hai người giúp việc.
"Hai người đi ra ngoài trước đi, còn nữa. . . Chuyện ngày hôm nay cũng không cho phép ai đi ra ngoài nói lung tung một chữ. Mấy người ở nhà họ Mục vài chục năm nay, chắc biết quy củ của nhà họ Mục."
"Bà Mục yên tâm, chúng tôi biết."
Thấy hai người bước nhanh đi ra ngoài, sắc mặt của bà Mục càng ngày càng khó coi, bà không phải là người dễ dàng nổi giận, bà Mục chỉ vào Mục Thành Quân quát lên: "Con nói, tại sao đánh Thời Ngâm thành ra như vậy?"
Bà nhìn xung quanh, trong lòng một cảm giác kỳ dị, lúc bà ra ngoài, rõ ràng Phó Lưu Âm ở nhà, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, cô không thể một mình đi trốn.
"Lưu Âm đâu?"
Mục Thành Quân vội vàng cụp mi, không nói gì, trong lòng bà Mục có dự cảm xấu.
"Ta hỏi con, Lưu Âm đâu?"
Lúc Mục Kính Sâm đi vào, anh không hề quan tâm tới mấy người bên trong phòng khách, anh bước nhanh về phía cửa cầu thang.
Bà Mục chợt giật mình.
"Lão Nhị!"
Người đàn ông bước lên mấy bậc thang, bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn về phía mấy người, trong ánh mắt lộ ra sự hung ác nham hiểm.
"Lão Nhị. . ."
Mục Kính Sâm không dừng tiếp, đôi chân thon dài rút ngắn bước lên bậc thang, đi tới lầu hai rất nhanh.
Nhìn về cuối hành lang, căn phòng quen thuộc xuất hiện ở trong mắt, lúc Mục Kính Sâm bước tới, cảm giác chân của mình như nặng nghìn cân. Anh bước đi tới trước cửa phòng, trong lòng vẫn chứa một tia chờ đợi, anh giơ tay lên gõ cửa phòng. Nhưng bên trong, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Mục Kính Sâm đứng ở cửa, trái tim bị khoét một lỗ hổng to lớn, bàn tay không ngừng gõ lên cánh cửa, anh mong muốn lúc này có thể có người mở cửa ra, có lẽ là với vẻ mặt hoảng sợ nhào vào trong lòng anh nói rằng, cuối cùng anh cũng đã trở về.
Mục Kính Sâm dựa đầu vào cánh cửa kia, bàn tay anh cho vào túi, tìm chìa khóa bên trong. Người đàn ông lấy ra, cũng không hề do dự, nói không chừng Phó Lưu Âm còn có thể cứu được?
Anh mở khóa cửa ra, vừa đẩy ra một khe hở, sau đó dùng sức đẩy.
Bỗng nhiên, một họng súng đen ngòm giơ cao đối diện với mi tâm của anh, lúc này trong lòng Mục Kính Sâm trở nên mộng mị, anh nhìn người phụ nữ trước mặt một cách chăm chú.
Cánh tay Phó Lưu Âm run rẩy, ánh mắt cứng đờ nhìn lại anh, người đàn ông nhanh nhẹn hạ tay cô xuống, cầm lấy khẩu súng trong tay cô.
Anh đưa một tay kéo lấy cô vào trong lòng.
"Không sao, không sao."
Phó Lưu Âm nhìn về phía cửa, bên ngoài không có người khác, cô đưa tay túm chặt góc áo người đàn ông.
"Tôi. . . Tôi sắp bị dọa chết mất."
"Tiếng súng trong điện thoại là sao?" Mục Kính Sâm buông cô ra, đứng thẳng dậy, nhìn cô một lượt.
"Không bị thương đó chứ?"
"Anh yên tâm, tôi không ngốc, lẽ nào tôi còn có thể đem họng nhắm ngay chính mình chứ?"
Mục Kính Sâm cầm cánh tay của cô.
"Vậy sao em không nói với tôi một tiếng?"
Làm hại anh dọc đường đi tựa như điên vậy, hận không thể chắp thêm một đôi cánh vào xe.
"Tôi cũng không biết anh ta còn ở bên ngoài hay không, lúc đó tôi sợ đến nỗi cũng không dám cử động, tôi sợ tôi lên tiếng, anh ta biết là tôi đang lừa anh ta."
Mục Kính Sâm ngắm kỹ người trước mặt, sau khi xác định cô không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Anh kết hôn với Phó Lưu Âm, anh muốn làm giấy đăng ký kết hôn với cô, thực sự chỉ bởi vì phải thừa kế tài sản. Chỉ có điều Mục Kính Sâm không nghĩ tới, khi nghe thấy tiếng súng, anh lại trở nên lo lắng như vậy.
"Mẹ trở về chưa?"
"Đã trở về."
Phó Lưu Âm không ngừng cọ mặt vào vai người đàn ông.
"Anh bảo tôi không được ra ngoài nên tôi không hề ra ngoài."
"Nhưng tôi không bảo em nổ súng!"
Trong lòng Mục Kính Sâm còn sợ hãi, bàn tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng xoa vài cái.
"Chắc là anh cả cầm chìa khóa dự phòng, tôi sợ anh ta xông tới, tôi chỉ có thể nghĩ đến cách này."
"Phòng của chúng ta không có chìa khóa dự phòng, em không cần phải sợ hãi."
Phó Lưu Âm nào biết được những chuyện này chứ.
"Chỉ có điều sau phát súng đó, anh ta đi thật, nhưng tôi không biết anh ta có thể quay lại nữa hay không, cho nên tôi không dám gọi điện thoại cho anh, cũng không dám mở cửa đi ra ngoài."
Mục Kính Sâm nâng tay lên vỗ vào đầu Phó Lưu Âm .
"Đi, chúng ta xuống lầu."
"Người nhà đều ở đây sao?"
"Ừ."
Bước chân Phó Lưu Âm khựng lại.
"Tôi không muốn xuống đó."
Mục Kính Sâm đưa khẩu súng kia nhét vào trong tay Phó Lưu Âm.
"Cầm đi, không cần sợ, nếu anh ta dám lộn xộn, tôi cho phép em nổ súng."
Người đàn ông ôm vai Phó Lưu Âm, ôm cô đi ra ngoài, lúc đi xuống cầu thang, Phó Lưu Âm nghe thấy Lăng Thời Ngâm đang khóc, Mục Kính Sâm cầm bàn tay nhỏ bé của cô, Phó Lưu Âm vội ngẩng đầu, thấy thần sắc Mục Kính Sâm rất nghiêm túc, khuôn mặt hung ác nham hiểm, vô cùng dọa người.
Mục Thành Quân ngồi ở sô pha, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, hắn ngồi đưa lưng về phía cầu thang, hắn lắng tai, nghe thấy tiếng bước chân có trật tự, nhưng cũng không phải là một người.
Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đi tới trước ghế sa lon rất nhanh, Mục Thành Quân thấy được hai người, hắn nhíu mi, thấy Phó Lưu Âm vẫn bình yên đứng ở đó, gần như là không bị thương chút nào.
Người đàn ông nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, trong ánh mắt có đủ loại tình cảm, có nhẹ nhõm, có thoải mái, còn có cả trào phúng.
Hắn giễu cợt chính mình, hắn đã sớm nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm không có khả năng tự sát, thế nhưng lúc nghe thấy tiếng súng, hắn lại không kiềm chế được hoảng hốt.
Bà Mục nhìn về phía Phó Lưu Âm, thấy cô không sao, đương nhiên là trong lòng cũng buông lỏng, thế nhưng nhìn xuống, lại thấy cô nắm một khẩu súng trong tay.
Bà Mục chỉ vào Phó Lưu Âm.
"Con, hai đứa đang làm gì vậy?"
"Mẹ, lời này hẳn là mẹ nên hỏi anh cả." Mục Kính Sâm kéo tay của Phó Lưu Âm, để cho cô ngồi xuống cạnh mình.
Khuôn mặt bà Mục cũng nghiêm túc.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Anh cả, anh làm gì chị dâu, vậy đó là chuyện nhà hai người, nhưng anh định làm gì Âm Âm vậy?"
Mục Thành Quân đối diện với ánh nhìn của anh.
"Anh làm gì Âm Âm chứ?"
"Anh cầm chìa khóa dự phòng, muốn mở phòng em ra sao?"
Đương nhiên là Mục Thành Quân sẽ không thừa nhận.
"Rất nhiều chuyện của anh và Lăng Thời Ngâm, Lưu Âm cũng biết rõ ràng, anh cần cô ấy đứng ra nói chuyện phải trái."
"Khi nào thì chuyện giữa hai người, cần cô ấy đứng ra chứ?"
Mục Thành Quân ngả người về phía sau, trong mắt đầy vẻ lo lắng, hắn nhìn về hướng đối diện, nhìn Lăng Thời Ngâm đang khóc thút thít.
"Mọi người cho là anh vô duyên vô cớ phát hỏa như vậy sao?" Mục Thành Quân cười nhạt. "Mẹ, sau khi vào cửa mẹ chỉ mải chỉ trích con, mẹ có hỏi vết thương trên mặt con do đâu mà có không?"
Bà Mục nhìn hắn, dường như lúc này mới phát hiện vết thương trên mặt con trai.
"Thành Quân, con cũng xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mẹ nên hỏi người vợ tốt đẹp của con đi."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, không nhịn được run rẩy, Mục Thành Quân tiếp tục nói: "Hôm nay con ra ngoài gặp tai nạn xe, nếu mạng con không lớn, có thể bây giờ mọi người đang nói chuyện với một thi hài."
"Anh cả!" Mục Kính Sâm nặng nề quát, anh nhìn về phía bà Mục bên cạnh, bà Mục vừa nghe lời này, quả nhiên là không chịu được, bà ngồi không nhúc nhích ở trong sô pha. Mục Triều Dương mới ra đi không bao lâu, cũng là bởi vì tai nạn xe, bàn tay bà khẽ đặt tại trước ngực.
"Lão Đại, con nói cho rõ ràng, con nói ai muốn hại con?"
"Lăng Thời Ngâm, lúc này, có đúng là cô cũng nên đứng ra nói một lời hay không?"
Lăng Thời Ngâm cố nén đau nhức.
"Thành Quân, anh chỉ cho là em đã làm chuyện này, anh còn không nghe em giải thích. . ."
Mục Thành Quân cười nhạt, ánh mắt đảo qua, thấy Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm .
"Lão Nhị, anh muốn mở cửa phòng em, không sai, chẳng qua là lúc đó Lưu Âm ở bên trong không chịu đi ra, anh thừa nhận, có thể là anh bị sự tức giận khiến cho đầu óc mê muội, cho nên cô ấy càng là trốn, thì anh càng muốn cô ấy đi ra."
"Anh cả. . ." Phó Lưu Âm nghe thế, không cam lòng mở miệng nói: "Chuyện giữa hai người, lấy lý do gì mà muốn tôi đứng ra?"
"Vậy cô biết hôm nay gặp tai nạn xe, còn có một phụ nữ đến nay chưa biết sống chết ra sao không? Cô có thể biết cô ấy là ai chăng?"
Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
"Sao vậy tôi lại biết chứ?"
"Lưu Âm, ảnh chụp hôm đó là do chính cô giao cho Thời Ngâm, dáng vẻ người phụ nữ trong ảnh, cô cũng không quên đó chứ?"
"Cái, cái gì?"
"Người gặp tai nạn cùng với tôi, là người trong hình, cô ấy tên là Laci. Lúc đó tôi lái xe của cô ấy, xe bị đâm vào, lúc đó Laci bị thương nghiêm trọng, xe đâm vào chúng tôi không xuống cứu người, còn đâm vào thêm vài lần. Hiện tại, Lăng Thời Ngâm cũng thừa nhận là do cô ta làm, Lưu Âm, cô đưa ảnh cho cô ta, vừa lúc cho cô ta một động cơ sát nhân, hiểu chưa?"
Phó Lưu Âm lắc đầu, không phải như thế, khi nãy Mục Thành Quân không nhắc chuyện này tới một chữ, cô ngã sấp xuống cầu thang, lúc bị hắn túm lấy mắt cá chân, cô nhìn rõ ánh mắt người đàn ông, đó là một loại cướp đoạt, xâm lược. Có như vậy trong nháy mắt, nó toát lên ám hiệu là người đàn ông nảy sinh suy nghĩ xấu xa với phụ nữ, hắn đuổi theo cô, tuyệt đối không phải là bởi vì muốn cho cô đứng ra gì đó, rõ ràng là hắn có mưu đồ khác.
"Ảnh chụp cũng không phải do tôi đặt điều tạo nên, tôi chỉ gửi thay chị dâu thôi."
"Anh cả, lý do này của anh vô cùng gượng ép. . . ." Khóe miệng Mục Kính Sâm hiện ra nụ cười nhạt. "Nếu Lưu Âm không nổ phát súng kia, có phải anh càng dễ muốn nói gì thì nói hay không?"
"Lão Nhị, cậu nghĩ rằng anh có ý đồ gì sao?"
Hai anh em "giương cung bạt kiếm", Mục Kính Sâm nhếch miệng mỉa mai.
"Nếu anh nói mình không có ý đồ gì, tự anh cũng sẽ tin sao?"
Lăng Thời Ngâm nghe cuộc đối thoại của họ, cô ta biết, chuyện này mà cứ tiếp tjc như vậy, ngay cả bà Mục cũng sẽ không giúp cô ta nữa. Dù sao chuyện tai nạn xe có liên quan tới cô ta, cho dù là vô tình hay cố ý, Mục Thành Quân cũng thiếu chút nữa chết ở trong tay cô ta.
"Kính Sâm. . ." Giọng nói Lăng Thời Ngâm suy yếu, quay đầu nhìn về phía anh. "Chuyện này, thực sự là cậu hiểu lầm đanh trai cậu rồi, quả thực anh ấy vẫn khăng khăng hỏi Âm Âm, sao lại có những hình kia, có đúng là cô ấy cố ý cho tôi xem hay không. Có thể lúc đó Âm Âm bị dọa sợ quá, chỉ lo chạy trốn. . ."
Cái miệng nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn khó có thể tin nổi. Lúc nãy cô còn nhẹ dạ, rất sợ Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đánh chết, không nghĩ tới cô ta tỉnh dậy được một chút là có thể há mồm cắn người.
Đương nhiên là Mục Kính Sâm không tin, nhưng bà Mục ở bên cạnh không kiềm chế được, nói: "Chuyện của Âm Âm sau này hãy nói, nó không có việc gì là tốt rồi. Thời Ngâm, mẹ hỏi con, lời Thành Quân nói có phải là sự thật hay không?"
Mục Kính Sâm dựa người về phía sau, đón lời bà Mục: "Mẹ, đương nhiên là sự thật, mẹ không nghe chị dâu vừa nói anh cả khăng khăng hỏi Âm Âm sao lại có những hình kia sao? Chị ấy nói chuyện, rất hiển nhiên, chị dâu đã biết chuyện bên ngoài của anh cả, cho nên, chị ấy tìm người muốn giết Laci kia, chỉ có điều, ngoài dự liệu chính là, lúc đó anh cả lại ở trên xe."
Bà Mục nặng nề hỏi: "Thời Ngâm, là thế này phải không?"
Thời gian ngắn ngủi như thế, Mục Thành Quân không có khả năng điểu tra ra được gì, nói cho cùng đều là suy đoán, Lăng Thời Ngâm không muốn thừa nhận, nhưng đau tới nỗi ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
"Mẹ, sao con có thể hại Thành Quân được chứ?"
Phó Lưu Âm nghe vào trong tai, lạnh lùng nói xen vào: "Chị dâu, không ai nói chị muốn hại anh cả, ý của mọi người là, chị muốn hại người phụ nữ kia."
Trên trán Lăng Thời Ngâm toát mồ hôi lạnh.
"Mẹ, mẹ cũng nghe được, Thành Quân có phụ nữ ở bên ngoài. . ."
"Thời Ngâm, chuyện Thành Quân đã làm sai, ta sẽ dạy nó. Thế nhưng, hôm nay nhà họ Mục chỉ còn lại hai đứa con trai, cách làm của con thật sự đã làm ta quá thất vọng rồi!"
"Không!" Lăng Thời Ngâm nghe thế, ra sức lắc đầu. "Việc này không liên quan gì tới con, mọi người có thể tìm lái xe gây chuyện tới, để hắn đối chất với con."
Cô ta cắn chặt răng, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận, cô ta biết nếu nói ra, không riêng gì Mục Thành Quân muốn giết mình, mà ngay cả bà Mục cũng sẽ không tiếp tục thiên vị cô ta nữa.
Phó Lưu Âm nhìn cô ta nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, "họa vô đơn chí" bổ sung thêm một câu: "Hiện tại có truy cứu những việc này cũng vô ích, con thấy có vẻ như vết thương của chị dâu không hề nhẹ, sẽ không tới nỗi tàn tật suốt đời đó chứ?"
Xem thêm...