Chương 145: Cô ấy đã sớm là người của tôi
Editor: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Nhà họ Lăng.
Lăng Thận lên lầu, Lăng Thời Ngâm khóa trái cửa phòng, bên trong không nghe được bất cứ tiếng động nào.
Lăng Thận giơ tay gõ cửa. Đợi nửa ngày không có động tĩnh, Lăng Thận cũng có chút không vui: "Thời Ngâm, nếu em thật sự không chịu mở cửa, vậy chuyện của em về sau anh cũng không thèm lo đâu."
Hắn đợi, sau đó nhấc chân bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Lăng Thời Ngâm chỉ mở hé cửa rồi xoay người vào ngồi xuống bên mép giường.
Lăng Thận đi vào.
"Chuyện tới giờ này, em có còn thấy phải kiên trì đi đến cùng không?"
Lăng Thời Ngâm nhìn hắn: "Anh có ý gì?"
"Thái độ Tưởng Viễn Chu em cũng đã thấy, vì một người đàn ông như thế, anh cảm thấy không đáng giá."
"Ý của anh là bảo em từ bỏ?"
"Thời Ngâm, nếu bây giờ em đồng ý, anh có thể bảo đảm cho em an toàn quay về, chuyện hai năm trước sẽ không tra ra được chúng ta dù chỉ một chút. Nhưng, nếu em vẫn tiếp tục cố chấp mê muội, thời gian càng lâu càng có khả năng lộ ra sơ hở."
Ánh mắt của Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm xuống mặt đất, hồi lâu sau cô ta mới lắc lắc đầu nói: "Em sẽ cẩn thận. Anh, đổi lại là anh, anh cũng đâu cam tâm. Tưởng Viễn Chu chỉ tra ra được cái tên chủ nhiệm Chu thôi, dù có đoán ra được hết, anh ấy cũng không có chứng cứ rõ ràng."
"Dù cho em có thể gả vào nhà họ Tưởng, nhưng em nhìn xem, Tưởng Viễn Chu như vậy, em sẽ hạnh phúc sao?"
Khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên, Lăng Thận nhìn không ra cô ta là đang cười hay trào phúng, chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta lộ ra sự âm u lạnh lẽo cực kỳ không hợp với độ tuổi của cô.
"Tưởng Viễn Chu đã từng nói, đời này, chỉ mới duy nhất một lần anh ấy có ý nghĩ muốn kết hôn. Anh ấy đã định mình sẽ không được hạnh phúc thì em cần gì phải gấp. Duệ Duệ là con của em và anh ấy, chỉ cần em vào nhà họ Tưởng, anh ấy vẫn sẽ sống cùng em, tình cảm không phải có thể từ từ bồi đắp sao?"
Lăng Thận nhìn cô ta chăm chú. Đứa em gái này và hắn, phương diện tâm tính gần như giống nhau như đúc, thật sự làm người ta đau đầu.
---
Phòng Vip khách sạn.
Lúc bị xô mạnh vào, tên đàn ông không thể phản kháng gì nhiều, hắn đi tới hai bước, nhìn thấy có một người thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ, nghịch cái bật lửa trong tay tạo ra tiếng lách tách lách tách.
Tên đàn ông không dám lại tiếp tục mà dừng lại.
Tưởng Viễn Chu châm một điếu thuốc, sau đó quay đầu lại nhìn về phía tên đàn ông.
"Cục trưởng Đổng, đã lâu không gặp nhỉ!"
Sắc mặt tên đàn ông biến đổi đến khó coi. Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục nói: "Không đúng, bây giờ ông thăng quan rồi nhỉ, hẳn nên đổi xưng hô cho ông."
Đối phương miễn cưỡng động đậy khóe miệng: "Hóa ra là anh Tưởng."
"Thôi, cứ gọi ông là cục trưởng Đổng đi, bởi không chắc mấy ngày nữa thôi liệu vai vế của ông có thay đổi không nữa." Tưởng Viễn Chu bước lại gần.
"Cục trưởng Đổng còn nhớ nơi này không?"
Cục trưởng Đổng gật đầu: "Nhớ."
"Nhớ ở trong phòng này tôi đã đánh ông không?"
"Anh Tưởng, chuyện trước kia sự qua rồi."
"Ông như vầy là không so đo với tôi đúng không?"
Tên đàn ông đứng trước cái bàn tròn rất lớn, Tưởng Viễn Chu đi đến bên cạnh ông ta, cánh tay phải giơ cao, mùi vị thuốc lá tràn ngập vào cánh mũi cục trưởng Đổng.
"Công ty dược phẩm Hồng Thần, cái tên này quen không?"
Sắc mặt cục trưởng Đổng cứng ngắc, khóe miệng run rẩy: "Không rõ lắm."
Tưởng Viễn Chu từ trong túi móc ra một hộp thuốc đưa cho ông ta xem: "Cái này thì sao?"
"Anh Tưởng, hiện tại tôi đã không quản lý tới thứ này từ lâu rồi..."
"Vậy hai năm trước ông còn quản chứ? Để cho một mớ thuốc có vấn đề có thể thuận lợi tiến vào Tinh Cảng, ông có thể làm chứ?"
Cục trưởng Đổng thẳng đơ người, bất động tại chỗ, mồ hôi theo sườn má chảy xuống. Lão Bạch đi ra phía sau ông ta, vỗ vai một cái, cục trưởng Đổng đã bất ngờ ngồi thụp xuống, may là có cái ghế dựa mới không đến nỗi chật vật.
"Trừ cái hôm tôi cho ông một đấm, hình như đâu có gây thù gì với ông nhỉ?"
Cục trưởng Đổng trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: "Anh Tưởng thật hay quên."
"Có ý gì?"
"Tôi và Tống Hoa Lập cho tới giờ vẫn là đối thủ cạnh tranh. Hắn hiện giờ đã đứng trên tôi, và cũng có quan hệ với anh Tưởng mà?"
Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống hắn: "Tôi từng giúp Tống Hoa Lập một lần, sau đó thì sao? Ông ghi hận trong lòng? Cho nên mới có chuyện sau đó?"
"Lần trước ở chỗ này, tôi thật sự không có mạo phạm với bạn gái của anh, nhưng anh lại không phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người, nói cho cùng, vẫn là khi dễ tôi."
Tưởng Viễn Chu kéo cái ghế tới, ngồi đối diện cục trưởng Đổng. Tên đàn ông vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.
"Anh Tưởng, tôi biết anh có bản lĩnh nên dù có ý kiến với anh nhưng tôi cũng không giấu giếm, nên anh nói thuốc gì đó có vấn đề, tôi quả thật không biết."
Tên đàn ông này hệt như cáo già, sao có thể dễ dàng chịu thừa nhận?
"Tổng giám đốc Mạc của công ty dược phẩm Hồng Thần, ông chắc chắn không lạ nhỉ? Hai năm trước xảy ra chuyện lớn như vậy, Hồng Thần may mắn tránh được một kiếp, tuy chuyện kinh doanh phải chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng nói cho cùng vẫn sống sót. Nhưng hiện tại không giống cũ, công ty xong rồi, nếu truy cứu trách nhiệm, truy lên từng cấp từng cấp thì sẽ như chó cắn chó thôi. Mà không, là có kẻ sẽ cắn ông."
Cục truởng Đổng sắc mặt xanh mét: "Bọn chúng đang bôi nhọ tôi."
Thật ra ông ta đã sớm nghĩ sẽ có ngày như vậy, cứ nói đã lo mọi chuyện chu toàn, nhưng gieo quả đắng, có mấy kẻ có thể thoát thân?
"Tôi có thể cho ông xem một thứ hữu dụng."
Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch ra hiệu. Lão Bạch cầm văn kiện đi tới, xếp từng tờ lên bàn, bày ra trước mặt cục trưởng Đổng.
"Phải xem cho cẩn thận, xem xem có phải có kẻ bôi nhọ ông hay không."
Cục trưởng Đổng cầm một tờ giấy lên, xem xong tay liền run run, như giãy giụa trong cơn hấp hối, cầm mấy tờ khác lên xem. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Chuyện này, là kẻ nào bảo ông làm?"
Cục trưởng Đổng buông thõng tay, mớ giấy rào rạt rơi xuống mặt đất.
"Không có ai, là tự tôi làm."
"Ông? Hồng Thần dựa vào cái gì có thể hủy tương lai của ông vậy?"
Cụa trưởng Đổng ngửa mắt, ánh mắt nhìn vào Tưởng Viễn Chu.
"Anh Tưởng vẫn chưa biết nhỉ, Hồng Thần là của nhà họ Vạn."
Lão Bạch cả kinh, không khỏi nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Nhà họ Vạn?"
"Phải. Năm đó Vạn Hâm Tăng đã che giấu mọi người, nhưng tôi thì biết rất rõ. Tổng giám đốc Mạc kia đã tới tìm tôi, nói thẳng vấn đề là muốn một loại thuốc vào được Tinh Cảng. Ông ta nói Vạn Hâm Tăng giao phó, nếu cô Vạn gặp kết cục thê lương thì chính là do anh Tưởng bất nhân bất nghĩa, phải trả thù nhà họ Tưởng."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu không khỏi nắm chặt, kết quả này có chỗ giống cũng có chỗ khác với những gì anh vẫn luôn nhận định. Anh đã cho rằng, có kẻ đã cố ý thu xếp để đưa thuốc vào hại chết dì, rồi giá họa cho Hứa Tình Thâm. Thế nhưng bây giờ, nghe cục trưởng Đổng nói vậy, chuyện này hết thảy chẳng lẽ là ngoài ý muốn? Đối phương chỉ muốn trả thù chứ không phải muốn riêng ai chết cả.
Tưởng Viễn Chu vẫn mau chóng nhận ra có điều không đúng.
"Ông có quen chủ nhiệm Chu không?"
Cục trưởng Đổng lắc lắc đầu: "Không quen, nhưng người bên Hồng Thần hẳn có biết, rất nhiều chuyện đều là do bọn họ an bài..."
Hồi lâu sau, Lão Bạch mới đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Lão Bạch nói: "Tưởng tiên sinh, tên trong kia xử trí thế nào ạ?"
"Nên xử trí thế nào thì cứ xử như thế." Tưởng Viễn Chu sau đó hỏi ngay: "Lão Bạch, cậu cảm thấy những lời cục trưởng Đổng nói tin được bao nhiêu?"
Lão Bạch suy nghĩ một lúc lâu: "Nếu Hồng Thần thật sự là của nhà họ Vạn, tôi cảm thấy như vậy cũng không phải không có khả năng. Nếu nói nhà họ Lăng khả nghi thì nhà họ Vạn cũng có, hơn nữa... Ngài đánh cục trưởng Đổng là vì cô Hứa, còn cái tên danh tính thần bí hay liên hệ sau lưng với cô Vạn, lại còn mớ thuốc gây ảo giác phát hiện được ở Cửu Long Thương cũng có liên quan tới cô Vạn... Tưởng tiên sinh, cũng có khả năng thật sự là do nhà họ Vạn làm."
Tưởng Viễn Chu đưa tay ra. Tầm mắt Lão Bạch rơi xuống trên tay anh, anh ấy vội rút tờ khăn giấy đưa cho người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu nhận lấy, sau đó chà lau vết máu trên mu bàn tay, Lão Bạch khẽ hỏi: "Có cần đi bệnh viện hay không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không cần, không phải máu của tôi."
---
Hôm nay, còn chưa tới giờ tan ca, Hứa Tình Thâm đã thấy trong bụng có cảm giác lâm râm không thoải mái, nhìn ra bên ngoài trời giá rét, ngồi trong phòng điều hòa vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Chỉ là cô không ngờ tổng giám đốc Mẫn lại gọi điện tới.
Hứa Tình Thâm không chút do dự chuyển máy: "Alo, chào bà, tổng giám đốc Mẫn!"
"Bác sĩ Hứa, thật ngại quá, có chuyện tôi phải làm phiền cô rồi..."
"Bà cứ nói ạ."
"Tôi đã thương lượng với bác sĩ gia đình nhà tôi là bác sĩ Đình, nhưng ông ấy vẫn không chịu cùng tôi ra ngoài, nói do tuổi mình đã cao, mà tôi cũng không tìm được người thích hợp..."
Hứa Tình Thâm nghe thế cũng nghe ra nỗi khó xử của tổng giám đốc Mẫn.
"Tối nay bà phải ra ngoài ạ?"
"Phải, đã hẹn với mấy người bạn rồi."
"Chuyện đó..." Hứa Tình Thâm sờ sờ lỗ tai. "Tưởng tiên sinh cũng đi ạ?"
"Cô yên tâm, cậu ấy không tới."
Hứa Tình Thâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, tan ca xong tôi cũng không bận gì, tôi sẽ đi cùng bà một chuyến ạ."
"Thật sao? Vậy thật tốt quá!" Tổng giám đốc Mẫn cười tươi, cũng không khách khí nhiều với Hứa Tình Thâm. "Thời tiết lạnh như vậy, cô cứ ở bệnh viện chờ đi, đợi lát nữa tôi sai tài xế tới đó."
"Vâng."
Khi Hứa Tình Thâm tan làm, tài xế của tồng giám đốc Mẫn đã chờ bên ngoài bệnh viện.
Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, thuận miệng hỏi: "Hôm nay tổng giám đốc Mẫn đi xã giao ở đâu thế?"
"Đến Đắc Nguyệt Lâu."
Cô ừ, tài xế cười nói: "Dân bản địa Đông Thành hình như có một sự yêu thích đặc biệt với Đắc Nguyệt Lâu."
"Đúng vậy." Hứa Tình Thâm cong khóe miệng.
Tài xế quay về đón tổng giám đốc Mẫn. Trên đường đi, sắc mặt tổng giám đốc Mẫn không tốt cho lắm.
"Bác sĩ Hứa, hai ngày nay tôi bị viêm dạ dày."
"Nếu bà thấy không thoải mái, có nên hủy cuộc hẹn không?"
"Không được." Tổng giám đốc Mẫn nhìn cô, cười bất đắc dĩ, nói: "Đi hay không đều khó, chỉ làm cô vất vả."
"Tôi không sao cả."
Tới Đắc Nguyệt Lâu, tổng giám đốc Mẫn coi như tới tương đối sớm. Hứa Tình Thâm ngồi xuống vị trí của mình, bàn tay để cạnh người, sờ thấy ghế có lót một lớp đệm màu trắng ngà, ngồi rất thoải mái.
Ở một phòng Vip khác của Đắc Nguyệt Lâu.
Lão Bạch đứng ở bên ngoài, đưa tay xem đồng hồ, đoán tài xế chắc cũng sắp tới nơi rồi.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh từ xa bước nhanh tới, trong tay còn cầm áo khoác của Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch thẳng lưng, đợi đối phương đi tới trước mặt mình, lúc này mới nói: "Cô Lăng, sao cô lại tới thế ạ?"
"Tôi... Tôi về Cửu Long Thương để xem Duệ Duệ, vừa lúc tài xế trở về, nói là muốn lấy áo khoác cho Viễn Chu nên tôi vội mang tới."
"Cám ơn cô!" Lão Bạch nhận cái áo từ trong tay Lăng Thời Ngâm. "Áo là tôi bảo tài xế về lấy, không ngờ làm cô phải chạy một chuyến như vậy."
"Lão Bạch, anh đừng nói như vậy!" Lăng Thời Ngâm đứng ở cửa, hơi hơi cúi đầu: "Tôi biết tôi muốn gặp Viễn Chu là rất khó. Có một số việc anh ấy cũng không chịu nghe tôi giải thích, tôi đây chỉ làm ít việc để có thể được quan tâm chuyện của anh ấy thôi."
Lão Bạch cũng không nghĩ tới việc Lăng Thời Ngâm vì Tưởng tiên sinh mà có thể hạ thấp mình như vậy. Lăng Thời Ngâm tự an ủi mình, cười nói: "Hơn nữa anh ấy là bố Duệ Duệ, tôi tốt với anh ấy cũng là điều hiển nhiên."
"Vâng..." Lão Bạch gật đầu. "Vậy để tài xế đưa cô về đi, tôi còn phải vào trong."
"Đợi đã!" Lăng Thời Ngâm từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc đưa tới: "Đây là thuốc giải rượu."
"Không cần đâu, Tưởng tiên sinh đã không uống rượu từ lâu rồi."
Lăng Thời Ngâm kiên trì: "Lỡ như thì sao? Trên bàn rượu, rất nhiều người cũng đâu còn là mình."
"Sẽ không có lỡ như." Lão Bạch khẽ cười, nói: "Vả lại cũng hai năm nay rồi, rất nhiều người cũng đã quen với quy củ này của Tưởng tiên sinh. Tưởng tiên sinh nói, nếu thật sự muốn xem ngài ấy uống rượu thì không cần nói chuyện gì nữa. Mượn rượu bàn chuyện, Tưởng tiên sinh không thỏa hiệp, thế nên cô yên tâm."
Bàn tay Lăng Thời Ngâm cứng đờ giữa không trung, vẫn không rút lại. Cuối cùng cô ta đưa thuốc giải rượu cho Lão Bạch. "Anh ấy không uống rượu thì anh uống, anh giữ đi!"
"Vậy cám ơn cô Lăng."
Thấy Lão Bạch đẩy cửa phòng Vip ra, Lăng Thời Ngâm nhân cơ hội ngó vào trong. Tiếng ồn ào trong phòng Vip truyền ra, nam có nữ có, vô cùng náo nhiệt. Cô ta cũng muốn được ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu như vậy, tiếc là...
Lão Bạch đóng cửa lại, tiếng gọi của Lăng Thời Ngâm để giữa họng, không ra được cũng không nuốt được, cô ta xoay người bước đi. Bước chân nặng nề theo hành lang đi về phía trước, lúc đi ngang qua một phòng Vip khác, người trong đó đang vội vã đi ra, thiếu chút nữa đụng phải cô ta.
Lăng Thời Ngâm quay đầu thì thấy hóa ra lại là Hứa Tình Thâm.
Cô ta có hơi giật mình, nhưng cũng giấu đi rất nhanh.
"Chị Hứa!"
Hứa Tình Thâm nhìn cô ta. Lăng Thời Ngâm mang nụ cười mỉm, dáng dấp lại thuộc kiểu xinh xắn lanh lợi, người bình thường nhìn thấy mẫu phụ nữ hiền như vậy đều muốn che chở cẩn thận đúng không?
Biểu tình của Hứa Tình Thâm lạnh lùng. "Cho qua."
"Chị Hứa, chị và người nhà tới ăn cơm sao?"
Hứa Tình Thâm cất bước đi, Lăng Thời Ngâm nhìn ra phía sau cô, cửa đã được khép lại.
Hứa Tình Thâm cảm giác được Lăng Thời Ngâm vẫn theo sau mình, cô không khỏi dừng lại, xoay người nhìn lại.
"Cô Lăng, có phải cô rất không yên tâm về tôi?"
Lăng Thời Ngâm ngẩn ra, lắc lắc đầu: "Không có đâu, vì sao chị Hứa lại hỏi như vậy?"
"Không có gì, giữa tôi và Tưởng Viễn Chu đã sớm qua rồi, tôi tin cô cũng rõ."
"Cái đó đương nhiên!" Lăng Thời Ngâm mỉm cười. "Tôi cũng thấy con gái của chị rồi, lớn lên sẽ vô cùng đáng yêu lắm đó!"
"Ừm!" Khuôn mặt Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng thả lỏng. "Lớn lên trông giống chồng tôi."
Lăng Thời Ngâm đã biết giám định kết quả cho nên trong lòng hoàn toàn không có phòng vệ.
"Đúng vậy, rất giống!"
"Tôi muốn đi toilet."
"Được." Lăng Thời Ngâm bàn tay rũ xuống bên người, sau đó nói: "Viễn Chu đang có cuộc xã giao ở đây, tôi mua thuốc giải rượu phải đi đưa cho anh ấy."
Hứa Tình Thâm đã bị dao động trong một chốc, Tưởng Viễn Chu đã từng nói với cô, từ sau đêm kia, anh vĩnh viễn không đụng vào rượu, câu nói đó còn phảng phất ở bên tai.
"Anh ấy đó, cứ cho bên cạnh có Lão Bạch đi, nhưng cũng còn sơ ý lắm, vừa rồi còn quên đem theo áo khoác, tôi không yên tâm nên mang tới cho anh ấy."
Thế này là gì đây, diễn trò tình cảm sao?
Hứa Tình Thâm cười không nổi, trong lòng cũng không thoải mái, thế nên buột miệng: "Anh ta bắt cô phải chạy vậy à?"
"Không, tôi thấy Duệ Duệ ngủ rồi nên mới chạy tới."
"Thế nhưng trước đây anh ta không như vậy, quên thì kệ, đôi khi còn đội gió lạnh chạy về."
Lăng Thời Ngâm cực lực duy trì nụ cười trên môi. Hứa Tình Thâm đi tiếp, không nói gì khác với cô ta nữa.
Lúc từ toilet quay lại phòng Vip, Hứa Tình Thâm không nhìn thấy Lăng Thời Ngâm nữa. Cô ngồi trong phòng với tổng giám đốc Mẫn, trong bụng lâu lâu lại truyền đến cơn co thắt và đau. Hứa Tình Thâm tay cầm ly nước trái cây nhưng cũng chưa đụng tới một ngụm.
Ở trong một phòng Vip khác, Lão Bạch ghé bên tai Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh, nghe nói tổng giám đốc Mẫn cũng tới, có qua đó chào không ạ?"
"Được." Tưởng Viễn Chu cầm ly rượu trên bàn.
Lão Bạch đi cùng Tưởng Viễn Chu qua đó, gõ cửa đi vào. Thấy Tưởng Viễn Chu, tổng giám đốc Mẫn đứng dậy đi tới chào: "Tưởng tiên sinh, thật trùng hợp!"
Bụng Hứa Tình Thâm rất không ổn, nhưng tổng giám đốc Mẫn đã đứng lên, cô cũng ngại ngồi tiếp.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu đảo tới, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng ở kia. Anh và tổng giám đốc Mẫn cười nói quay lại chỗ ngồi.
"Tổng giám đốc Mẫn, bà không cần khách khí như vậy, tôi kính ly rượu vậy!"
Tổng giám đốc Mẫn cười: "Là Tưởng tiên sinh khách khí, còn cố ý tới nơi này."
Đuôi mắt Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm, sau đó lại thấy trên chỗ ngồi của cô...
Chỗ ngồi của Hứa Tình Thâm cạnh chỗ của một người đàn ông. Để tổng giám đốc Mẫn ngồi xuống xong, Tưởng Viễn Chu sau đó vươn tay phải ra, dừng ở trên vai Hứa Tình Thâm, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, làm cô phải ngồi trở về. Tưởng Viễn Chu phất tay với Lão Bạch ở phía không xa, Lão Bạch tiến lên vài bước.
Người đàn ông ghé sát vào tai anh ấy, nói mấy câu.
Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, Tưởng Viễn Chu trong tay vẫn cầm ly rượu.
"Tổng giám đốc Mẫn, tôi kính bà."
Trên bàn có người quen cười thành tiếng: "Tưởng tiên sinh và tổng giám đốc Mẫn đều không uống rượu được lại mời rượu nhau, tình cảm thật là thâm hậu đó!"
Khóe miệng người đàn ông hơi cong: "Có lòng là được."
"Anh Tưởng, chúng tôi kỳ thật vẫn luôn khá là tò mò, trước kia tửu lượng của anh cũng đâu có kém, vì sao bỗng nhiên kiêng rượu thế?"
"Bởi vì uống nhiều dễ làm ra chuyện sai."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng chung quy có một cảm giác khác thường. Tưởng Viễn Chu cạn ly với tổng giám đốc Mẫn. Có người lại hỏi: "Tưởng tiên sinh là người tự chủ tốt, tôi không tin sẽ làm ra chuyện sai."
Lời này nghe vào tai, Tưởng Viễn Chu tất nhiên không thấy thoải mái, như một cái tát vào mặt anh.
"Tôi đã hứa với một người, từ nay về sau không đụng rượu nữa."
"Hóa ra là thế... Phụ nữ rồi!"
Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, cười ra thành tiếng. Cô cảm thấy khá buồn cười, người đàn ông này mở miệng ra là không đơn giản mà!
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết.
"Cô Hứa, cô cười gì vậy?"
Cô nhớ lại những lời Lăng Thời Ngâm nói lúc nãy, chứ không chừng cô đã tin những lời Tưởng Viễn Chu nói, nhưng cô cũng không có ý vạch trần anh ta.
"Thật ra, xã giao uống rượu cũng không sao, có thuốc giải rượu là được hết."
Tưởng Viễn Chu nghe lại không hiểu. Đang nói chuyện thì Lão Bạch đã cầm áo khoác của anh đi vào.
Lão Bạch cầm áo đưa cho Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông để ly rượu trong tay xuống rồi phủ áo khoác lên đầu vai Hứa Tình Thâm.
Cô vốn đang ngồi yên ổn, đột nhiên bị một lực ấn xuống không thể nhúc nhích. Tầm mắt tất cả mọi người trên bàn đều nhìn qua. Hứa Tình Thâm giãy vai, Tưởng Viễn Chu khom lưng, nói nói bên tai cô.
Hứa Tình Thâm chợt không động đậy, ngoan ngoãn ngồi đó, khuôn mặt căng cứng, còn hơi hồng hồng.
Tưởng Viễn Chu nói mấy câu với tổng giám đốc Mẫn, sau đó dẫn theo Lão Bạch đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau, tổng giám đốc Mẫn bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Hứa Tình Thâm: "Thấy người không thoải mái sao không nói với tôi chứ?"
Hứa Tình Thâm nhìn bà: "Tôi không nghĩ nó lại đến đột ngột vậy."
"May có áo của Tưởng tiên sinh."
Hứa Tình Thâm kéo chặt áo khoác trên người, không dám nhúc nhích nhiều. Ngồi xong, Hứa Tình Thâm theo tổng giám đốc Mẫn đứng dậy. Áo khoác của Tưởng Viễn Chu rất dài, thẳng tắp, vây cả người cô ở trong.
Đoàn người ra khỏi khách sạn, tổng giám đốc Mẫn còn đang chào tạm biệt những người khác.
Hứa Tình Thâm cảm thấy bụng căng khó chịu, cô lại siết chặt cái áo.
Xe Tưởng Viễn Chu xe đậu cách đó không xa. Bên anh đã tan cuộc sớm, anh ngồi trong xe, xuyên qua ánh đèn ở cửa khách sạn nhìn về phía Hứa Tình Thâm. Cô có lẽ bị lạnh, hoặc là bụng khó chịu, chỉ rúc vào trong áo anh, lâu lâu lại giậm chân.
Người đàn ông đẩy cửa xe đi xuống. Hứa Tình Thâm kiên nhẫn chờ tổng giám đốc Mẫn, nghe tiếng bước chân đi tới, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy Tưởng Viễn Chu đã đi tới trước mặt cô.
Sắc mặt cô hơi trắng, vừa thấy anh, hàng lông mày luôn nhíu lại. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua tổng giám đốc Mẫn, cười ra tiếng: "Tổng giám đốc Mẫn, tôi đưa bác sĩ Hứa về."
Tổng giám đốc Mẫn à một tiếng, sau đó nhìn về phía Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm vội lắc đầu: "Tổng giám đốc Mẫn, tôi đi cùng bà vậy."
Tổng giám đốc Mẫn cười cười, rồi dang tay ám chỉ mời Tưởng Viễn Chu.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì ý cười: "Nếu cô không chịu theo tôi thì trả áo lại cho tôi."
Hứa Tình Thâm nghe nói vậy, trừng to hai mắt, cô thậm chí hoài nghi có phải mình nghe lầm không, Tưởng Viễn Chu mà thiếu áo vậy sao? Vả lại, cô biết tình huống hiện tại của mình, nếu phải đưa áo cho anh, không phải cô mất mặt quá rồi ư?
Hứa Tình Thâm lắc đầu nguầy nguậy.
Đáy mắt Tưởng Viễn Chu lan ý cười: "Bác sĩ Hứa, áo là của tôi."
"Là anh cho tôi."
"Là tôi cho em mượn."
Hứa Tình Thâm nghĩ, da mặt dày cô phải dày hơn một chút, cứng hơn một chút, cô định làm mắt điếc tai ngơ. Hứa Tình Thâm nắm chặt hai vạt áo rồi nhìn về bốn phía.
Tưởng Viễn Chu tiến lên, cánh tay thon dài vòng ra phía sau cô, ôm lấy cô, sau đó mang cô đi nhanh. Miệng Hứa Tình Thâm kêu "ôi ôi" hai tiếng, rồi bị anh đưa đi như bắt cóc.
Tổng giám đốc Mẫn nói với theo bóng dáng Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh, cô Hứa là người của tôi đấy, anh đừng..."
Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại mà đáp: "Cô ấy đã sớm là người của tôi rồi!"
Lão Bạch thấy bọn họ đi tới, đi xuống mở cửa xe giúp Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm giãy vài cái, có lẽ vì dùng sức quá nên cô bỗng nhiên cảm thấy một cơn mãnh liệt dưới thân ào đến. Cô lập tức an phận, kẹp chặt hai chân, để Tưởng Viễn Chu đẩy về phía trước.
Tới trước mặt xe, cô đứng cứng ngắc, bất động. Bàn tay Tưởng Viễn Chu dán sau lưng cô.
"Dơ thì rửa, không sao cả."
Hứa Tình Thâm khom lưng ngồi vào, áo khoác dài lót dưới người. Tưởng Viễn Chu ngồi vào cạnh cô.
"Lái xe!"
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nghe người đàn ông nói: "Kỳ sinh lí của mình mà còn không nhớ? Sao để chật vật tới vậy?"
"Quên mang theo đồ."
Hứa Tình Thâm khó mà nói kinh nguyệt tới sớm, trong túi của cô thật ra có loại hàng ngày; nhưng cũng vô dụng, không thể gượng được.
"Tới phía trước dừng xe! Lão Bạch, cậu xuống mua!"
Lão Bạch vừa nghe vậy, khuôn mặt khẩn trương. Hứa Tình Thâm ngẩng mắt, nửa khuôn mặt của Lão Bạch như đang run rẩy. Anh ấy quay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm, nghĩ thầm, Hứa Tình Thâm chắc chắn sẽ cự tuyệt, nhưng trong đầu Hứa Tình Thâm lại đột nhiên nhớ tới cái hôm cô không chịu đi gặp Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đã uy hiếp, nói sẽ tìm người nhà cô nói chuyện.
Khóe miệng Hứa Tình Thâm chợt rướn lên: "Hay đó, anh ấy biết loại nào sao?"
"Chọn loại cao tiền mà mua thì chẳng nhầm được."
Phía trước có siêu thị, Tưởng Viễn Chu thật sự bảo tài xế ngừng xe. Lão Bạch ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn sang người tài xế bên cạnh.
Tài xế mau chóng quay mặt đi, loại chuyện mất mặt này ngàn vạn lần đừng vứt lên người mình chứ!
Lão Bạch đưa bàn tay để trên cửa xe, tài xế vội mở khóa cửa xe cho anh ấy.
Hứa Tình Thâm nhìn theo Lão Bạch xuống xe, ánh mắt Tưởng Viễn Chu cũng nhìn ra bên ngoài: "Bụng rất khó chịu phải không?"
Cô không nói gì. Tưởng Viễn Chu nhìn cô. Lão Bạch xem ra còn phải mất một lúc. Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, thấy một cửa hàng trà sữa. Anh đẩy cửa xe đi xuống, cũng không đóng cửa lại. Ra ngoài rồi mới phát hiện trời mưa nhưng cũng không lớn, mưa phùn mỏng manh rơi xuống mặt rất thoải mái.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu đi về hướng cửa hàng trà sữa, trong lòng dường như bị kích thích, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nơi xa xa. Tưởng Viễn Chu mau chóng ôm ly trà sữa nóng bỏng đi về.
Cũng góc độ này, cũng không đóng cửa xe, cũng là góc đường náo nhiệt ánh vào mắt.
Đôi mắt Hứa Tình Thâm chợt thấy chua xót. Trong trí nhớ của cô cũng có một cảnh tượng như thế. Khi đó vẫn chưa tới ngày giỗ mẹ Tưởng Viễn Chu, vẫn chưa có nhiều chuyện xảy ra sau đó, mỗi một ngày đều ngọt ngào đến mức làm lòng người say. Anh ngồi trong xe chờ cô, Hứa Tình Thâm bung dù đi mua trà sữa; sợ lúc cô quay lại sẽ khó mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu cố ý khép hờ cửa; lúc cô ngồi vào, người đàn ông bế cô lên đổi chỗ với cô...
Hóa ra, từng chuyện một bị giấu vào một góc. Những cảnh tượng, Hứa Tình Thâm đều không quên, chỉ là chúng được che giấu cẩn thận, cất ở nơi thích hợp mà thôi.
Hốc mắt cô bắt đầu nóng rát. Tưởng Viễn Chu ngồi lại vào xe. Lúc anh nhìn Hứa Tình Thâm, anh thấy cô nghiêng đầu, hình như đã ngủ rồi.
Hứa Tình Thâm rúc vào trong áo anh, mắt nhắm chặt.
Tưởng Viễn Chu ghé sát lại một chút, hơi thở đã rơi xuống trên mặt Hứa Tình Thâm, hơn nữa càng lúc càng gần, tựa hồ sắp đụng phải.
Hứa Tình Thâm không giả bộ nổi nữa, hé mắt ra. Môi Tưởng Viễn Chu đã sắp chạm vào môi cô, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn lẫn nhau.
Xấu hổ, quá là xấu hổ!
Chương 146: Ngài Tưởng xin ăn
Editor: Yuè Yīng
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy.
"Anh làm gì vậy?"
"Xem có phải là em đang ngủ thật hay không."
"Tôi chỉ chợp mắt một lát mà thôi."
Tưởng Viễn Chu vô cùng tự nhiên đưa trà sữa trong tay tới.
"Uống chút cho ấm."
Hứa Tình Thâm cầm lấy, đầu ngón tay dần khôi phục cảm giác ấm áp, cô uống hai ngụm, xua tan được hơi lạnh trong cơ thể, thoải mái hơn.
Lão Bạch quay lại rất nhanh, hai tay đút vào trong túi, anh ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe "phịch" một cái, sau đó mới lấy đồ từ trong túi ra.
Hứa Tình Thâm ăn trân châu trong ly, từng ngụm một, ánh mắt chăm chú nhìn Lão Bạch, nhưng cũng không đưa tay ra. Lão Bạch ném vào bên cạnh chỗ cô ngồi.
"Cô Hứa, đây là thứ cô cần."
"Lão Bạch, có bao nhiêu nhân viên thu ngân nhìn anh sao?"
"Không."
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Đúng vậy, bây giờ là thời nào rồi, đàn ông mua mấy thứ này cũng rất bình thường."
Sắc mặt Lão Bạch bỗng đỏ lên, anh biết Hứa Tình Thâm đang cố ý, Lão Bạch ngồi một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tưởng tiên sinh, tìm một chỗ cho cô Hứa sửa sang lại đi, cứ như vậy trở về rất khó coi?"
Hứa Tình Thâm miệng đầy trân châu nhìn anh ta, Tưởng Viễn Chu gật đầu: "Tới khách sạn."
Cô vội vàng nuốt xuống: "Tôi không đi, tôi về nhà."
"Cô Hứa, tôi không ngại đi lần nữa để mua quần áo cho cô đâu."
"Về tới nhà cũng không có gì mất mặt cả."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lại trở nên khó coi.
"Em không sợ như vậy bị anh ta nhìn thấy?"
"Bị ai?"
"Biết rõ còn hỏi."
"Như vậy thì sao chứ?" Hứa Tình Thâm tỏ vẻ như không hiểu.
"Giữa vợ chồng thì không có gì không thể nhìn."
Giữa chân mày Tưởng Viễn Chu nổi lên vài nếp nhăn, ánh mắt chợt nhìn sang Hứa Tình Thâm, cô đối diện với cái nhìn của anh.
"Nếu anh muốn đưa tôi về nhà, nhất định là tôi rất cảm ơn, những chuyện còn lại thì không cần."
Hứa Tình Thâm nói địa chỉ với tài xế.
Tưởng Viễn Chu nhìn sắc mặt cô trắng bệch, nhất định là cơ thể khó chịu, anh bảo tài xế nghe theo, sau đó dựa vào ghế.
Đi tới nơi ở của Hứa Tình Thâm, xe chậm rãi đi về phía trước, ngoài cửa có bảo vệ, Hứa Tình Thâm nói: "Cứ dừng xe ở đây đi."
"Bên ngoài trời đang mưa, em muốn đi vào?"
"Không sao, mưa không lớn lắm."
Bọn họ không có giấy thông hành, bảo vệ bước tới, Hứa Tình Thâm muốn mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu kéo cô lại. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống, bảo vệ có quen Hứa Tình Thâm, nhìn thấy cô ngồi ở phía sau, liền để cho đi qua.
Xe tiếp tục đi vào trong, Hứa Tình Thâm bỏ chiếc áo khoác trên vai xuống.
"Khoác đi."
"Không cần..." Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài. "Đừng dừng xe ngay trước cửa nhà tôi."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, trong lồng ngực giống như có gì đó lấp đầy.
"Em sợ anh ta?"
"Không phải, chỉ là không muốn anh ấy khó chịu." Hứa Tình Thâm quay sang phía người đàn ông, mỉm cười: "Anh cũng có thể hiểu được mà, Phó Kinh Sênh rất hẹp hòi, nhưng mà đổi lại là tôi, tôi cũng như vậy."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng, như là một dây cung được kéo căng hết cỡ, xe vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, Hứa Tình Thâm gõ một cái vào cửa sổ xe.
"Dừng lại."
Tưởng Viễn Chu không mở miệng, tài xế cũng chỉ có thể tiếp, đến cửa nhà Phó Kinh Sênh, Lão Bạch mới nói: "Dừng."
Hứa Tình Thâm trả chiếc áo khoác cho Tưởng Viễn Chu.
"Trả anh."
"Khoác trở lại."
"Anh muốn khiến cho gia đình tôi mâu thuẫn sao?"
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi của mình, chỉnh lại quần áo, che túi ở phía sau, sau đó liền đẩy cửa xe ra bước xuống.
Mới đi tới trước hàng rào chắn màu trắng thì thấy p Phó Kinh Sênh cầm ô, tay kia ôm con gái, Hứa Tình Thâm mở cửa đi vào, Phó Kinh Sênh nghiêng ô che cho cô.
"Mẹ mẹ--" Lâm Lâm lanh lợi nhào về phía cô.
Hứa Tình Thâm đón lấy bé, sau đó hôn một cái ở trên mặt con, Phó Kinh Sênh nhìn lướt qua đỉnh đầu Hứa Tình Thâm, nhìn về phía chiếc xe đỗ ở cửa kia.
"Bên trong là ai?"
Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh. "Tưởng Viễn Chu. Em đi ra ngoài cùng Tổng giám đốc Mẫn, bà ấy không đưa em về được."
Phó Kinh Sênh đưa tay nắm lấy bả vai Hứa Tình Thâm, sau đó ôm cô đi vào trong.
"Sau này đừng để anh ta đưa về nữa, anh sẽ ghen."
"Ăn giấm chua của ai vậy? Em sao?"
"Lẽ nào anh còn có thể thích Tưởng Viễn Chu hả?"
Hứa Tình Thâm phì cười: "Không chắc, Tưởng tiên sinh cũng có một cơ thể dẻo dai."
Phó Kinh Sênh vỗ vỗ vai cô: "Đã nói với em rồi, anh thích phụ nữ. . ."
Hai người vừa đi vừa đối thoại, đi vào bên trong biệt thự rất nhanh. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Lão Bạch nháy mắt với tài xế, tài xế vội vàng khởi động xe.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Màn đêm đã sớm phủ xuống ngay từ lúc đồng hồ chưa chỉ tới sáu giờ, hôm nay, tháp đồng hồ cách bệnh viện Tinh Cảng không xa, thời gian đã tới mười giờ, giờ cao điểm.
Bên trong bệnh viện, ánh đèn sáng trưng, thế nhưng ngoài cửa bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy người đi qua, bóng đèn đường mờ ảo, giống như cũng buồn ngủ.
Bỗng nhiên, một chiếc xe lao tới, như ẩn như hiện trong bóng đêm, tài xế dẫm phanh thật gấp, cánh cửa màu đen bị kéo ra, một bóng đen bị đẩy ra ngoài.
Có thanh âm của một vật nặng nề rơi truyền tới, người bên trong người đóng cửa xe lại rất nhanh.
"Lái xe!"
Tài xế tăng tốc, chiếc xe phát ra một tiếng vang, ngay sau đó biến mất ở trong bóng đêm rất nhanh. Nhân viên bảo vệ của Tinh Cảng còn chưa kịp phản ứng, anh từ phòng trực ban đi ra, bước tới trước bóng đen kia, cúi đầu nhìn kỹ, sợ đến nỗi thiếu chút nữa thì ngã ngồi luôn ở đó.
---
Ngày hôm sau.
Tưởng Viễn Chu vừa đi vào phòng làm việc của mình trong Tinh Cảng, Lão Bạch liền đẩy cửa vào sau: "Tưởng tiên sinh!"
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu: "Sao vậy, có gì khẩn cấp sao?"
"Tối hôm qua, nhặt được một bệnh nhân ở ngay cổng bệnh viện, là một cô gái còn ít tuổi, bị thương rất nặng, hiện nay còn đang cấp cứu."
"Vết thương như nào?"
Lão Bạch tiến lên hai bước. "Bị người đánh, mặt cũng đều sưng lên, không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, lá lách và thận đều có tổn thương, xương sườn có bị gãy mấy cái. . ."
Tưởng Viễn Chu nghe thế, sắc mặt hơi thay đổi, Lão Bạch tiếp tục nói: "Hiện nay vẫn chưa liên lạc được với người nhà của cô bé, thế nhưng cần phẫu thuật, hơn nữa chi phí sau đó. . ."
Người đàn ông nhíu mi: "Tôi không thiếu tiền, mạng người đương nhiên phải cứu, bảo phòng phẫu thuật cố gắng hết sức."
"Có báo cảnh sát không?"
"Có."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế làm việc, đã có cảnh sát tham gia, tin chắc là sẽ tìm ra manh mối nhanh thôi.
---
Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện.
Hứa Tình Thâm vừa khám bênh xong, Hứa Vượng đã gọi điện thoại tới rồi.
"Alo, ba?"
"Tình Thâm, gần đây Đinh Nguyệt có với liên lạc với con không?"
Hứa Tình Thâm xoay xoay cây bút trong tay.
"Không có ạ, sao vậy?"
"Hai ngày rồi nó không quay về trường học, thím nhỏ của con gọi điện thoại tới, trước đây hai đứa khá thân thiết, muốn hỏi thăm xem nó có tới tìm con hay không."
"Không, phía trường không có tin tức gì sao?"
"Không, gọi điện thoại tới thì di động của nó tắt máy."
Hứa Tình Thâm thấy trong lòng quýnh lên.
"Báo cảnh sát rồi sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Thím nhỏ con đang ở đồn cảnh sát, vậy chờ có tin tức rồi hãy nói. . ."
Cúp điện thoại xong, Hứa Tình Thâm không khỏi sững sờ. Năm nay Đinh Nguyệt mới mười mấy tuổi, hai nhà được xem như là có họ xa, cũng không thực sự có quan hệ máu mủ, chỉ là hai nhà ở tương đối gần nhau, từ nhỏ, mối quan hệ của cô bé và Hứa Tình Thâm cũng không tệ.
Đến lúc xế chiều, Hứa Vượng lại gọi điện thoại tới.
Chờ mãi mới tới lúc tan ca, Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra khỏi bệnh viện, cô ra bên ngoài vẫy một chiếc xe taxi, vừa ngồi xuống, cô liền vội vàng nói với tài xế: "Bệnh viện Tinh Cảng!"
Đi tới Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm không quan tâm tới mối liên hệ của Tưởng Viễn Chu với Tinh Cảng nữa. Cô đi tới khu nội trú rất nhanh, vừa đi vào phòng bệnh, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc: "Nguyệt Nguyệt, là ai, ai đánh con thành ra như vậy?"
Hứa Tình Thâm đi vào, thấy cô gái nằm ở trên giường, trên mặt có vết thương dán băng gạc, mũi bầm tím, hai bên xương gò má cũng sưng vù một cách không bình thường.
Bác sĩ đứng ở bên giường nhìn thấy, giật mình khẽ gọi: "Bác sĩ Hứa?"
Cô khẽ gật đầu với người đó, sau đó đi tới gần.
"Đây là em họ tôi, bị thương thế nào?"
"Rất nặng, nếu như không phải được cấp cứu kịp thời thì. . ."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc, bác sĩ thấp giọng nói: "Lúc đó Tưởng tiên sinh có dặn phải cứu bằng bất cứ giá nào, không có lấy một người thân, đã bị bỏ lại trước cửa bệnh viện."
Hứa Tình Thâm giật mình hoảng sợ, nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh: "Thím nhỏ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bà Đinh khóc, lắc đầu: "Ta cũng không biết, hỏi nó, một câu nó cũng không chịu nói."
"Nguyệt Nguyệt." Hứa Tình Thâm cúi xuống trước mặt cô gái. "Ai đánh em như vậy?"
Hai mắt Đinh Nguyệt sưng vù tới nỗi chỉ còn lại một khe hở.
"Em, em không biết."
"Sao em lại không biết chứ?" Hứa Tình Thâm nhíu mi. "Ai đánh, lẽ nào em cũng không phát hiện ra?"
"Em thật sự không biết, đừng hỏi. . ."
"Bác sĩ Hứa, đây là họ hàng của chị sao? Đi thanh toán một số khoản chi phí đi."
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, biết đây cũng là quy định của bệnh viện. Thím nhỏ nghe thế, đứng dậy, lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra.
Bên trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người, Hứa Tình Thâm nhìn về phía Đinh Nguyệt nằm trên giường bệnh, trong ấn tượng của cô, đây là cô bé nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng hôm nay gặp lại, dường như đã trải qua một nỗi khiếp sợ, mặc dù được cứu sống, nhưng toàn thân đều đang run rẩy.
Cũng không lâu sau, bà Đinh đã trở về, gương mặt khuôn mặt u sầu.
"Tình Thâm, con xem Nguyệt Nguyệt như vậy, có thể chuyển viện không?"
"Làm sao vậy?"
Bà Đinh có vẻ hơi khó xử: "Tiền thuốc men quá đắt, hơn nữa đều phải tự chi trả, trong thẻ của ta không có nhiều tiền như vậy, ba nó đã gửi tới rồi, nhưng là những chi phí sau này. . . Tiếp tục như vậy nhất định là không kham nổi."
"Thím nhỏ, Nguyệt Nguyệt bị thương nặng như vậy, không thể di chuyển, hơn nữa ở Đông Thành, cũng không có bệnh viện nào sánh bằng Tinh Cảng."
Bà Đinh không nói gì, ngồi về mép giường, đưa tay lau nước mắt: "Nguyệt Nguyệt, dù sao con cũng phải nói cho mẹ một tiếng, vì sao bị thương nặng như vậy chứ?"
Đinh Nguyệt đau đến mức toàn thân cũng không thể nhúc nhích, chỉ là nhắm hai mắt không nói lời nào.
Vẻ mặt Hứa Tình Thâm cứng lại, cô rất mẫn cảm, có một số việc phải biết rõ ràng, cô đi tới đầu giường, khom lưng nhìn Đinh Nguyệt chằm chằm.
"Nguyệt Nguyệt, em hãy thành thật nói cho chị biết, em có bị xâm hại hay không?"
Đinh Nguyệt vừa nghe, bỗng nhiên giống như phát điên lên: "Không có, không có, không có -- "
Bà Đinh nghe thế, sắc mặt cũng thay đổi, bà không hề nghĩ tới điểm ấy.
Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, tìm được y tá trưởng của Đinh Nguyệt, cô nói rõ mục đích của mình. Y tá trưởng khẽ lắc đầu: "Lúc đó chúng tôi chỉ phụ trách cấp cứu, vì tính mạng bị đe dọa, cả khoa phải cùng nhau cấp cứu cả đêm."
"Vậy bây giờ có thể kiểm tra không?"
"Nhưng cái này cũng phải do người bệnh phối hợp mới được."
"Đứa bé kia là em họ tôi, hiện tại hỏi nó, chuyện gì nó cũng không chịu nói, tôi sợ là nếu chuyện đó có thật thì sẽ bỏ qua thời gian lấy chứng cứ tốt nhất."
Y tá trưởng khẽ gật đầu: "Tôi có thể hiểu, tốt nhất là chị nên khuyên nhủ cô bé, nếu có thật, cũng không phải chuyện mất mặt, dù sao nó cũng là người bị hại."
"Có thể nghĩ cách hay không, ví dụ như mượn danh nghĩa lau rửa vết thương. . ."
"Bác sĩ Hứa, cũng không ai gánh nổi trách nhiệm này, đến lúc đó người bệnh làm náo loạn thì truyền đi cũng không hay."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, chỉ có thể khẽ gật đầu.
"Được rồi, cảm ơn."
Trở lại phòng bệnh, Đinh Nguyệt cũng không muốn gặp bất cứ ai, bắt mẹ đóng chặt cửa phòng bệnh. Bà Đinh đứng ở cửa không ngừng khóc nức nở: "Tình Thâm, nghe xong câu nói của con, ta thấy lo lắng đến bây giờ. Một cô gái sao có thể vô duyên vô cớ bị người ta đánh thành ra như vậy chứ, khẳng định có vấn đề. Tuy rằng chúng ta báo cảnh sát, nhưng Nguyệt Nguyệt không chịu phối hợp, con nói nên làm sao bây giờ?"
"Thím nhỏ, ngươi đừng vội, ta nghĩ một chút biện pháp."
Trong phòng truyền đến tiếng Đinh Nguyệt kêu lên thất thanh, bà Đinh thấy thế, đành phải đi vào trước.
"Tình Thâm à, con về nhà trước đi, cũng không còn sớm nữa."
Hứa Tình Thâm là bác sĩ, biết có những kiểm tra phải được làm càng sớm càng tốt, bà Đinh lại cho rằng ngày hôm nay và ngày mai đều giống nhau, nên cũng ngại để Hứa Tình Thâm phải ở đây cùng.
Phòng làm việc bên trong Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc áo khoác ngoài treo ở trên ghế dựa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lão Bạch nhận điện thoại, sau đó hướng về phía bóng lưng người đàn ông, nói: "Tưởng tiên sinh, cô gái kia là người nhà của cô Hứa."
Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, cánh cửa đã bị anh mở ra, bỗng nhiên anh dừng bước.
"Cậu nói cô bé thiếu chút nữa bị đánh chết kia? Sao chỗ nào cũng có chuyện của cô ấy nhỉ."
"Đông Thành lại lớn như vậy, đúng là mọi người đều phải có liên quan tới bệnh viện. Cô Hứa là bác sĩ, họ hàng thân thích bạn bè mà có việc, nhất định là sẽ tới làm phiền cô ấy đầu tiên."
Tưởng Viễn Chu khẽ đẩy cửa ra. "Cô ấy tới sao?"
"Tới, khó khăn lắm cô bé kia mới thoát chết, cô Hứa muốn kiểm tra cho bệnh nhân này, nhưng chuyện tế nhị như vậy bản thân bệnh nhân không chịu, bệnh viện không thể bắt ép."
"Quả thực, một cô gái bị ném ở cửa bệnh viện trong đêm khuya, còn bị đánh thành ra như vậy, Hứa Tình Thâm lo lắng là rất bình thường."
Lão Bạch đi theo sau Tưởng Viễn Chu.
"Tuy là nói như vậy, nhưng tâm tình cô bé kia không ổn định."
"Chuyện này cũng không khó, động não một chút là có thể làm được."
Lão Bạch có chút giật mình, lại cảm thấy không xác định.
"Tưởng tiên sinh, ngài đã cứu cô bé rồi, chuyện như vậy cũng đừng nhúng tay vào."
"Ngộ nhỡ cô bé kia xảy ra chuyện thật? Sẽ khiến Hứa Tình Thâm không yên lòng."
"Tưởng tiên sinh. . ."
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, Lão Bạch vội vàng đóng cửa phòng làm việc lại, ở trước mặt Hứa Tình Thâm, hình như Tưởng tiên sinh cũng không còn bao nhiêu nguyên tắc nữa, trước kia là như thế, hôm nay vẫn là như vậy.
Xe đi ra khỏi Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu nhìn ra phía ngoài, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa.
Hứa Tình Thâm và nhân viên bảo vệ của bệnh viện đang nói chuyện gì đó, thấp thoáng thấy bóng dáng cô đi đi lại lại, chắc là đang hỏi lúc đó Đinh Nguyệt bị đẩy xuống xe như thế nào.
Người đàn ông ý bảo tài xế dừng xe, Hứa Tình Thâm đứng ở nơi Đinh Nguyệt bị bỏ lại suy nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái bóng thật dài, anh đứng vững đến bên cạnh, rồi không cử động nữa. Nhân viên bảo vệ là người chào hỏi đầu tiên: "Tưởng tiên sinh."
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn anh, hai người lại không nói gì,
nhân viên bảo vệ tiếp tục nói nốt câu chuyện khi nãy: "Hôm đó đúng lúc là tới ca tôi trực, tôi còn tưởng rằng vật gì đó, đi ra ngoài, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ra là một người, lúc đó có muốn nhanh cũng không nhanh được. . ."
Hứa Tình Thâm nghe, không khỏi run lên một cái, nghĩ tới cảnh tượng như vậy, cả người đều nổi da gà. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn nhân viên bảo vệ, ngay lập tức nhân viên bảo vệ im bặt, không nói gì nữa.
Lão Bạch ngồi ở ghế phụ, phía sau có người nhấn còi, Lão Bạch quay sang nói với tài xế: "Tìm một chỗ đỗ xe, xem ra còn phải đợi một lúc nữa."
Tưởng Viễn Chu đứng lại, làn gió thổi qua mặt, giống như có một loạt dao xẹt qua.
"Sao vẫn chưa về nhà?"
Hứa Tình Thâm há miệng, nhưng vẫn ngăn những lời muốn nói lại. "Ừm, lập tức đi ngay."
Anh biết cô muốn làm gì, đây là bệnh viện của anh, Hứa Tình Thâm biết rõ chỉ cần một câu nói của anh là có thể tranh thủ cơ hội cuối cùng để kiểm tra cho Đinh Nguyệt, nhưng cô không nói. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến nỗi đỏ bừng, mũi cũng ửng hồng.
"Bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn, nếu em lo lắng, em quay lại bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ qua."
"Sắp xếp bác sĩ làm gì?" Hứa Tình Thâm hỏi.
"Không phải em lo lắng cô bé kia có xâm hại hay không sao?"
Tầm nhìn của Hứa Tình Thâm dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
"Cho nên. . ."
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía bệnh viện, nói tiếp: "Toàn thân nó đều là vết thương, rửa vết thương thì có thể làm một kiểm tra cơ bản, nếu quả thật có phát sinh tình huống xấu nhất. . . Tôi cũng sẽ giúp em."
Cô thu lại vẻ đề phòng trong ánh mắt, Hứa Tình Thâm ăn mặc phong phanh, bây giờ trời đã về đêm, cơ thể gầy yếu như vậy, đứng ở trong gió rét có cảm giác giống như cô sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào. Tưởng Viễn Chu nhíu mày, ánh mắt tỏ ra không vui: "Vì sao lúc nào cũng không chịu mặc nhiều quần áo chứ?"
"Ở bệnh viện có thiết bị sưởi ấm. . ." Cô vô thức đáp lại anh.
Tưởng Viễn Chu khẽ cong môi: "Vào đi thôi, bên trong ấm áp."
"Được." Hứa Tình Thâm cho hai tay vào trong túi, đi ra ngoài hai bước, cô quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông khẽ nhướn mày: "Sao vậy?"
Cô lắc đầu, sau đó bước nhanh đi vào trong.
Nếu đổi lại là người khác, nhất định là Hứa Tình Thâm không chút do dự nói một tiếng cám ơn, nhưng đối mặt với Tưởng Viễn Chu, lời nói kia lại nghẹn ở trong cổ họng, không thốt lên được.
Cô nhanh chóng đi vào trong, đi tới trước phòng bệnh của Đinh Nguyệt, Hứa Tình Thâm không gõ cửa đi vào.
Cũng không lâu sau, bác sĩ bước ra, còn có bà Đinh.
Hứa Tình Thâm tiến lên, đối phương thấy cô, cười cười, nói: "Bác sĩ Hứa đừng lo lắng, màng trinh vẫn còn nguyên vẹn."
Câu nói này có rất nhiều sức ảnh hưởng, bà Đinh thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực: "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thả lỏng: "Cảm ơn."
"Cô bé này bị thương rất nặng, xem ra còn phải nằm viện một thời gian rất dài, nhưng mà bệnh viện đã nhận được thông báo, tuy rằng thẻ bảo hiểm của cô bé không có giá trị chi trả toàn bộ, nhưng vẫn được ưu tiên chi trả một số dịch vụ." Bác sĩ quay ra nói với bà Đinh: "Không phải hôm nay gia đình đã nộp một khoản tiền rồi sao? Bệnh viện sẽ gánh cho một nửa chi phí, còn mấy vạn để lại đó, làm chi phí cuối cùng, đến lúc xuất viện thì quyết toán."
"Thật vậy sao?" Cuối cùng trên sắc mặt bà Đinh cũng có ý cười. "Thực sự là rất cám ơn, mọi người đã cứu tính mạng con gái tôi, còn lo cho chúng tôi như vậy. . ."
Bác sĩ đi rồi, Hứa Tình Thâm đưa tay xem đồng hồ.
"Thím nhỏ, thím chăm sóc Nguyệt Nguyệt, hiện tại tâm lý con bé còn chưa ổn định, con cũng không vào nữa, ngày mai con lại tới nữa."
"Tình Thâm, làm phiền con rồi."
"Thím đừng khách sáo."
Lúc Hứa Tình Thâm đi ra khỏi Tinh Cảng, xe của Tưởng Viễn Chu vẫn còn đang đỗ ở cửa, cô vừa muốn giả vờ như không phát hiện ra, tài xế lại nhấn còi.
Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống: "Cô Hứa."
Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ. "Ừm."
Cô phản ứng như thế, Lão Bạch thật khó có thể nói tiếp, anh khẽ ho nhẹ một tiếng: "Lên xe đi, đưa cô về."
"Không cần, tôi đón xe là được rồi."
Lời này truyền vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu cũng hạ cửa sổ xe xuống.
"Đêm rồi, lẽ nào em cũng muốn gặp phải chuyện như cô em họ kia?"
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, trong lòng nổi lên một nỗi sợ hãi, Tưởng Viễn Chu thấy cô còn đang do dự, nói thêm: "Đwa em về cổng chính của Bảo Lệ Cư Thượng, xe không đi vào."
Cô nghe vậy, sau đó mới đi tới.
Sau khi ngồi lên xe, Tưởng Viễn Chu hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
"Không đói bụng, trong nhà có bảo mẫu, đã nấu cơm xong."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cũng giữ lời, đưa Hứa Tình Thâm về đến Bảo Lệ Cư Thượng thì để cô xuống xe.
Về đến nhà, bảo mẫu đang chơi cùng Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm đi vào, không thấy Phó Kinh Sênh đâu.
"Phó tiên sinh đi đâu?"
"Không có, cậu ấy ở trên lầu."
Hứa Tình Thâm vào phòng bếp rửa tay.
"Tôi đi gọi anh ấy, chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Được."
Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ của Phó Kinh Sênh, cánh cửa mở, bên trong cũng không có người. Cô lại tới thư phòng, gõ nhẹ hai tiếng.
"Ai vậy?"
"Là em, ăn cơm tối."
"Được." Thanh âm của người đàn ông truyền tới từ bên trong.
Hứa Tình Thâm đặt tay lên chốt cửa, lại phát hiện cánh cửa khóa trái. Cũng không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Phó Kinh Sênh mở cửa đi tới, Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Làm gì đấy, cứ thần thần bí bí."
"Anh chỉ không muốn bị phân tâm trong lúc làm việc thôi." Phó Kinh Sênh tiện tay đóng cửa lại.
Xuống lầu dưới, thậm chí Phó Kinh Sênh cũng không hề hỏi Hứa Tình Thâm một câu là vì sao về muộn như thế.
Ngược lại thì không phải là không quan tâm, mà là anh ngồi ở trong thư phòng một ngày đêm, đã không có khái niệm về thời gian.
Sau buổi cơm tối, Lâm Lâm ầm ĩ muốn chơi cùng Phó Kinh Sênh, người đàn ông chơi với bé con một lúc, đợi sau khi Hứa Tình Thâm thu dọn xong, anh lại lên lầu.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm đi bệnh viện thăm Đinh Nguyệt, ban ngày cô còn phải đi làm, cũng chỉ có thể tới lúc chạng vạng.
Cảnh sát đã tới, nhưng vẫn không hỏi được gì, vết thương của cô bé nghiêm trọng, không thể làm gì khác hơn là trước hết để cho cô bé khỏe lên đã.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Hứa Tình Thâm thấy đói, ngẩng đầu một cái, liền thấy Lão Bạch ngồi ở bên trong xe, vẫy vẫy tay với cô.
Lần này thì được rồi, có người nhà nằm ở Tinh Cảng, thực sự là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thì nhìn thấy nha.
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, gọi: "Tới đây."
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Không cần đưa tôi về, tôi tự lái xe tới."
"Đi ăn tối."
"Tôi không ăn."
Người đàn ông dứt khoát xuống xe.
"Hứa Tình Thâm, dù sao thì tôi đã giúp em không ít việc mà, đến nay còn chưa nghe thấy em nói được một câu cám ơn, em không thể hiểu đạo lý đối nhân xử thế sao? Có phải là muốn mời tôi ăn một bữa cơm hay không?"
"Tưởng tiên sinh, anh đây là đang xin cơm ăn với tôi sao?"
"Tôi vẫn chờ em chủ động mời tôi, nhưng không ngờ em lại nhỏ mọn như vậy."
Hứa Tình Thâm nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày.
"Được, mời anh ăn bữa cơm, trong lòng tôi cũng dễ chịu, đỡ phải có cảm giác như thiếu nợ anh thứ gì đó."
Hai người ngồi vào trên xe, Hứa Tình Thâm buông túi xuống.
"Ăn gì?"
"Mãn Giang Yến."
Tài xế nghe nói, lái xe về hướng đó, Hứa Tình Thâm thì ngược lại, chưa từng nghe nói qua.
Sau khi đi tới Mãn Giang Yến, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu xuống xe, hóa ra là ở ngay ven hồ, liếc nhìn lại, hành lang bằng kính chạy dọc ra phía xa, ánh đèn bên trong sáng trưng, từng phòng kính được dựng lên, bên trong hầu như không có người. Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi vào trong.
"Nơi này đa phần đông khách vào thời gian ăn đêm, nên lúc này mới ít người."
Hứa Tình Thâm "Ồ" một tiếng, chọn một chỗ rồi ngồi xuống cùng Tưởng Viễn Chu.
Cách đó không xa, ngay bàn trước mặt, có năm sáu cậu thanh niên còn ít tuổi ngồi vây quanh, trên bàn bày đầy chai rượu, xem ra là đã uống không ít.
Hứa Tình Thâm để Tưởng Viễn Chu gọi món ăn, người đàn ông cũng không khách sáo, cầm lấy menu tỉ mỉ nghiên cứu.
"Tao và mấy thằng nói, ông đây không sợ trời không sợ đất, chuyện gì mà không dám làm? Người tao cũng dám giết, sau này có đứa nào trêu chọc tới tao, nếu không thì. . . Tao, tao thấy người nào thì giết kẻ đó."
Hứa Tình Thâm nhíu mày, những thằng thanh niên xấu xa, vừa nhìn là đã biết bị người nhà nuông chiều thành ra hư hỏng, chỉ giỏi khoác lác mà không sợ sẽ có ngày chính cái thói khoe mẽ ấy bị lộ.
"Được rồi được rồi..." Đồng bọn bên cạnh đè lại bờ vai của hắn ta. "Đây đang là ở nơi công cộng."
"Nơi công cộng thì sao vậy?" Cậu thanh niên trẻ tuổi hất tay của đối phương ra.
"Tô Sướng kia, giả bộ cái gì chứ? Ông theo đuổi nó, đó là để mắt tới nó, còn làm tao mất mặt, cuối cùng cũng bị tao làm rồi đó sao? Nó quỳ xuống cầu xin tha thứ đều vô dụng, ha ha ha ha, tao dùng một túi ny lon chụp lên đầu nó, không ngờ lại chết như vậy. . ."
Hứa Tình Thâm đang cầm chén trà lên uống, nghe thấy thế, bàn tay bất chợt run lên, Tưởng Viễn Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Bên cạnh, mấy người kia đưa tay muốn che miệng gã kia lại.
"Cậu uống say rồi, nói bậy cái gì a?"
"Bỏ đi, mẹ nó chỉ giỏi nói bậy!" Gã nói hăng say, đẩy người bên cạnh ra. "Còn có con bé đi cùng Tô Sướng, cũng là trung học Hoa Phú nhỉ? Còn cười nhạo tao, lúc đó đều bị dọa tè ra quần, bị tao cho ăn mấy cái đạp, thật đáng tiếc, rốt cuộc cũng chưa cho nó một cái túi ny lon."
Chén trà trong tay Hứa Tình Thâm bỗng rơi xuống trên bàn, bị đổ một nửa nước trong chén ra ngoài. Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay cô, phát hiện bàn tay cô lạnh như băng.
Đôi môi Hứa Tình Thâm có chút run rẩy, hướng về phía anh, nói: "Đinh Nguyệt học ở trường trung học Hoa Phú."
Xem thêm...