Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187: Hôn trộm một cái
Editor: Dế Mèn

♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
*****
Mục Thành Quân cười cười: "Chỉ là bắt người thôi, chuyện kế tiếp không cần cậu làm."
"Anh, trước đây khi anh bị mai phục, những vệ sĩ đi theo ra đó tất cả đều do em huấn luyện. Chuyện này không chỉ nhằm vào anh mà cũng là sỉ nhục em; cho nên hôm nay em sẽ giúp anh bắt người kia, còn chuyện sau đó..." Mục Kính Sâm đá vào hòn đá bên chân.
"Chỉ là đối phó với một phụ nữ mà thôi, anh sắp xếp đại vài người là được rồi."
Mục Thành Quân vặn vặn cổ, tầm mắt nhìn về phía xa xăm.
"Được, anh không gây rắc rối cho cậu."
Mục Kính Sâm đi đến trước xe mình, kéo cửa xe ra một chút.
"Có điều anh hiện tại cũng đã kết hôn, không cần xuống tay quá nặng mà phải cho thỏa đáng."
Người đàn ông đứng ở cửa không nói gì nữa, sự lạnh lẽo trong mắt lại là càng lúc càng đậm.
Xe của Mục Kính Sâm nhanh chóng chạy đi, tài xế chuyên tâm nhìn chăm chú con đường trước mặt.
"Thiếu tá Mục, chúng ta đi đâu?"
"Căn cứ huấn luyện."
"Hôm nay ngài lại không về nhà sao?"
"Không về."
Đi vào tới căn cứ huấn luyện, có đèn pha chiếu tới. Tài xế bấm còi, cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra, ở cổng có người đứng gác. Lúc xe vào xong lại tăng tốc trên mặt đất, Mục Kính Sâm phóng mắt nhìn lại, nơi này là vương quốc huấn luyện của anh ta.
"Thiếu tá Mục, hôm nay là ngày khảo hạch đầu tiên."
Mục Kính Sâm nâng tay lên xem đồng hồ.
"Tới sân huấn luyện!"
"Dạ."
Xe chạy dọc theo con đường vào sân huấn luyện, gác cổng vừa thấy xe của Mục Kính Sâm liền vội mở cổng.
Mục Kính Sâm từ trên xe đi xuống, đạp đôi giày bốt quân đội đi vào sân. Nước phun tới trên đầu, huấn luyện viên đứng ở cổng bật dù che trên đầu cho Mục Kính Sâm.
"Thiếu tá Mục!"
Đôi mày kiếm của người đàn ông giấu trong những ngọn tóc, đôi con ngươi như mắt chim ưng, ngẩng tầm mắt nhìn lên đài cao.
Súng bắn nước áp suất cao được đặt trên đài cao, đang tự do trút nước xuống vì không còn vật cản. Trên trung tâm sân huấn luyện, có cả nam và nữ đứng riêng biệt, dáng người thẳng tắp, hai tay chắp sau người.
Đàn ông đều là ở trần, cơ bắp lực lưỡng có lực vô cùng loá mắt; những người phụ nữ trẻ chỉ mặc một bộ áo phong phanh. Dưới tiết trời như vậy, nước lạnh như băng bắn tung toé vào người, từ đầu đến chân không chỗ nào may mắn tránh được.
Mục Kính Sâm nhấc bước đi về phía trước, ống quần bị nước xịt tới ướt hết. Anh ta đứng trước mặt mọi người, huấn luyện viên phụ trách việc khảo hạch tiến lên hai bước.
"Thiếu tá Mục!"
Mục Kính Sâm xem giờ.
"Những người mới bắt đầu, đầu tiên là đứng bốn tiếng."
"Tôi đã xem dự báo thời tiết, đêm nay nhiệt độ sẽ hạ, có tuyết."
"Có tuyết?" Mục Kính Sâm ngoài cười nhưng trong không cười mà cong khóe miệng. "Vậy không phải rất tốt sao?"
"Những người đó đều mới tới, cường độ như vậy nhất định sẽ chịu không được. Vừa rồi bị súng bắn nước áp suất cao phun trúng, đã có mấy người bị kéo ra ngoài rồi ạ."
"Có chút cường độ đó còn chịu không nổi thì sao làm nghề vệ sĩ được?" Mục Kính Sâm phất tay, vẻ mặt mơ hồ tức giận.
Người huấn luyện viên vội im tiếng, cũng biết có mấy lời không thể nói tiếp được.
"Vậy bây giờ làm sao ạ?" Thấy anh ta không nói lời nào, huấn luyện viên không thể không hỏi: "Còn mười phút nữa là xong rồi."
"Bây giờ cho dừng luôn đi." Mục Kính Sâm xoay người, "Nửa đêm lại một lần nữa, nếu ai dám léo nhéo tiếng nào thì đuổi ngay bây giờ luôn."
"Cái này..." Huấn luyện viên nghe vậy, vẫn nghe lời. "Dạ!"
Mục Kính Sâm cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, nghe thấy phía sau có cứng rắn như thiết thanh âm truyền đến: "Dừng!"
Đi vào khu nghỉ ngơi, nơi ở Mục Kính Sâm riêng biệt. Đi vào phòng, anh ta đi thẳng vào phòng tắm.
Mở vòi sen, nước lạnh băng. Mục Kính Sâm cởi quần áo, tắm dưới vòi sen. Bọt nước đọng trên da thịt màu đồng của người đàn ông. Anh ta ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, từng lỗ chân lông trên mặt như mở hết ra. Mới vừa tắm xong, anh ta nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mục Kính Sâm tiện tay vớ lấy một cái khăn tắm quấn bên hông. Anh ta đi ra ngoài, bọt nước trên người còn chảy xuống. Anh ta mở cửa phòng thì thấy mộtcô gái trẻ tuổi đang đứng ở ngoài.
Mục Kính Sâm liếc mắt một cái đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
"Cô là ai?"
"Thiếu tá Mục, tôi là học viên mới tới hôm nay."
Cô gái đứng ở ngoài, trên người quấn cái chăn lớn, run bần bật, màu da gần như trắng bệch. Mục Kính Sâm vóc dáng rất cao, cô ta chỉ có thể ngẩng khuôn mặt nhỏ trông lên.
Mục Kính Sâm nâng cánh tay phải chống lên khung cửa, dáng người cao lớn khỏe đẹp thấy hết không sót gì.
"Mới tới? Khảo sát còn chưa kết thúc, cô chạy tới đây làm gì?"
Cô gái cắn cắn môi: "Tôi vừa nãy không qua được cửa thứ nhất."
Sắc mặt Mục Kính Sâm vẫn nghiêm túc.
"Vậy hẳn là cô nên thu dọn đồ cút đi."
Khóe mắt cô gái có giọt trong suốt, cũng không biết dũng khí lấy từ đâu mà đột nhiên tiến lên ôm chặt eo anh ta.
Người Mục Kính Sâm lạnh băng, cơ bắp cứng rắn, ôm anh ta giống như ôm một tảng đá.
Cô gái đi vào trong, Mục Kính Sâm lùi một bước, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Dưới lầu.
Hai bóng người chui ra, một người huấn luyện viên giơ tay ra.
"Đưa tiền!"
"Dựa chi!"
"Cấm chửi thề nhé! Đã đánh cược thì phải chịu thua."
"Tôi cứ tưởng Thiếu tá Mục không gần nữ sắc."
Tên huấn luyện viên cầm tiền mặt đầy khinh thường mà nhìn đồng nghiệp.
"Đầu tiên, Thiếu tá Mục là đàn ông, chú đã gặp đàn ông nào không thích phụ nữ chưa?"
"Nhưng tôi chưa bao giờ thấy Thiếu tá Mục có phụ nữ."
"Thôi đi! Cái cô gái ấy lúc vừa đến là tôi đã chú ý rồi. Da trắng, mặt đẹp, chân dài, chỉ là nền tảng sức khỏe quá yếu."
Dưới lầu lạnh, gió lạnh thổi vù vù. Gã huấn luyện viên thua tiền đá tên đồng nghiệp một đá.
"Biết thể chất cô ta yếu, anh còn đưa ra chủ ý thiu thối như vậy. Kiểm tra năng lực thể lực, chúng ta cũng không phải đối thủ của Thiếu tá Mục, sẽ không lấy mạng người đó chứ?"
"Xì, ông cụ nhà chú! Trên giường với trên mặt đất có thể giống nhau sao? Chú đã thấy ai có thể hạ được súng của Thiếu tá Mục chưa?"
"Anh ấy bản lĩnh đương nhiên rất lớn..."
Tên huấn luyện viên kia cười cười, dùng khuỷu tay nhẹ đâm đồng bạn cánh tay.
"Nhưng là đêm nay... Cây súng khác của Thiếu tá Mục phải bị hạ!"
Đối phương dĩ nhiên nghe không hiểu: "Anh nói, lên giường còn phải mang theo một khẩu súng khác?"
"Đồ chậm tiêu!"
Với cái chỉ số thông minh này, chi bằng vừa rồi đặt thêm ít tiền.
"Chú bao lâu rồi không đụng vào phụ nữ hả?"
Người nọ bừng tỉnh đại ngộ: "Đi đi đi!!! Dù sao tiền tôi cũng thua rồi."
"Có điều chú mày đã đồng ý lời cầu xin của cô ta, không sợ Thiếu tá Mục xong việc tìm tính sổ?"
Nếu không có huấn luyện viên ở sân sắp xếp, sao cô gái có thể vào phòng Mục Kính Sâm?
"Tính sổ? Loại chuyện này thực sự bình thường lắm mà? Đó gọi là nam nữ hoan ái."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Trong phòng.
Mục Kính Sâm hai tay mở ra, bọt nước trên tóc nhỏ trên đầu người phụ nữ. Hai tay anh ta chống lên bả vai cô ta, đẩy cô ta ra chút.
"Cô không muốn rời hỏi đây?
"Tôi... tôi muốn làm vệ sĩ."
"Cô biết nghề vệ sĩ này, điều kiện khắt khe nhất là gì không?"
Cô gái cắn môi: "Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định có thể qua được."
"Cô mang quan niệm đó thì cô sẽ vĩnh viễn không làm được chuyện tốt. Đợi sau này chủ của cô xảy ra chuyện, có phải cô muốn nói nếu cho tôi một cơ hội, người đó sẽ không chết?"
Sắc mặt cô gái càng lúc càng trắng, người ướt đẫm, đôi bàn tay lôi kéo cái khăn lông run run. Cô ta không muốn rời khỏi đây, vành mắt cô ta đỏ bừng, bật khóc: "Nhà tôi còn có người cha bệnh nặng. Tôi biết, học đại một lớp ở ngoài căn bản sẽ không đủ để chi tiêu..."
"Cô cho nơi này của tôi là cái gì?" Mục Kính Sâm đi vào phòng tắm, rút cái khăn lông ra, sau đó bắt đầu lau bọt nước trên người.
"Lương một năm của vệ sĩ giỏi cũng phải một triệu trở lên, cô là nhắm tới điều đó?"
"Thiếu tá Mục, tôi xin anh giơ cao đánh khẽ. Chỉ cần bây giờ ổn, sau này tôi sẽ rèn luyện qua thực tế bằng chính khả năng của mình mà."
Mục Kính Sâm quật mạnh cái khăn trong tay hai cái. Anh ta chợt tiến tới gần, bàn tay đột nhiên cầm lấy cổ tay cô gái, túm cả người cô ta tới vách tường trước mặt. Hai tay anh ta bóp bả vai cô ta, bắt phần lưng cô ta phải thẳng lên. Đợi cô ta đứng vững xong, hai tay Mục Kính Sâm chống lên tường. Cô gái nhìn lại là có thể thấy Mục Kính Sâm trước ngực mình.
Mặt cô ta ửng đỏ. Tay phải Mục Kính Sâm hạ xuống, bóp eo cô ta.
"Làm vệ sĩ rất mệt, cô không sợ?"
Cô gái liền lắc đầu: "Không sợ."
Người đàn ông nghe vậy, hai tay đều nắm vòng eo cô ta.
Hồi lâu sau.
Cửa được mở ra, người phụ nữ cong eo, trên người còn quấn tấm chăn kia. Cô ta gắng gượng bước mấy bước đi ra, hai đùi đều đang run lên. Trước cửa có người bảo vệ, mắt hai người đó nhìn nhau, chẳng ai nói gì.
Cô gái đi được mấy bước thì đôi chân hình như không có lực, thiếu chút nữa té ngã. Khó khăn dựa vào lan can bên cạnh, cô ta rũ đầu, bả vai bắt đầu run rẩy, tiếng khóc từng đợt truyền tới.
Hai người đàn ông to lớn đàng sau cô ta hai mặt nhìn nhau. Không cần nói cũng có thể biết, thấy là làm thật rồi, nhất định là Mục Kính Sâm đã quá thô bạo, lăn lộn làm người cô gái này hỏng rồi.
Cô gái xoa cẳng chân, đợi khi cảm giác tê mỏi kia đi qua, cô ta mới nhấc chân đi.
Ai mà tin được Mục Kính Sâm căn bản không hề muốn cô ta.
Anh ta bắt cô ta đứng tư thế quân đội cả tiếng, còn bấm giờ. Cô ta giữ không nổi nữa, giữa chừng đã muốn bỏ, nhưng ý tứ của Mục Kính Sâm vô cùng cương quyết, uy hiếp cô ta, nói nếu cô ta dám trốn sẽ thả chó quân đội ra cắn cô ta.
Cô gái đã thấy mấy con chó quân đội ở đây nên sợ tới mức hầu như không dám lộn xộn chút nào.
---
Cửu Long Thương.
Duệ Duệ hồi phục không tệ, tóc trên đầu cũng sắp mọc ra. Tưởng Viễn Chu khoanh chân ngồi trên sàn nhà, trong phòng vô cùng ấm áp nên căn bản không cảm thấy lạnh.
Lão Bạch đẩy cửa đi vào. Tưởng Viễn Chu trong tay cầm cuốn chuyện cổ tích, giọng nhẹ nhàng chậm rãi đang đọc chuyện. Duệ Duệ thì còn nhỏ, đâu nghe vào được, thật ra đang tự động chơi một mình; nhưng mặc dù như vậy, Tưởng Viễn Chu vẫn đọc vô cùng chuyên tâm.
Lão Bạch ngồi xuống cạnh anh.
"Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu sờ sờ chóp mũi, tiếp tục đọc truyện, mãi tới khi đọc xong một câu chuyện, lúc này anh mới nhìn về phía Lão Bạch.
"Chuyện cổ tích này nọ đấy, hoàn toàn không hợp logic! Không biết khi tôi còn nhỏ cũng bị đầu độc vậy không."
Lão Bạch phì cười: "Tư duy của người lớn với trẻ con vốn dĩ không giống nhau."
Tưởng Viễn Chu ngồi cũng đã lâu, vặn vặn cổ, không ngờ đụng tới vết thương trên cổ, kêu đau một tiếng.
"Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?"
"Không sao, bên kia thế nào?"
"Vẫn vậy ạ. Lẽ thường mà nói, qua khoảng thời gian sẽ phải thả người, nhưng cảnh sát đã làm rất ác liệt, truy tung tích đến tận Bảo Lệ Cư Thượng. Chuyện này dù gì cũng là sự thật, dù Phó Kinh Sênh cương quyết không nhận tội, nhưng chuyện này chung quy là vẫn có quan hệ với hắn."
Tưởng Viễn Chu một tay chống ra sau, giọng điệu làm như không hề để ý mà nhắc tới một người.
"Hứa Tình Thâm thì sao? Bên đó thế nào?"
"Vẫn như cũ, cùng với em gái Phó Kinh Sênh tới cục cảnh sát muốn gặp Phó Kinh Sênh, nhưng bị cảnh sát từ chối."
Duệ Duệ bò tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, anh đưa tay ôm thằng bé vào lòng.
"Bên Bảo Lệ Cư Thượng có ổn không?"
"Trước mắt mà nói thì vẫn tốt ạ."
Lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt khẽ trên mặt Duệ Duệ.
"Cứ như vậy mãi khẳng định không phải biện pháp. Thời gian càng kéo dài càng có lợi cho Phó Kinh Sênh. Nhất định trong tay hắn có tư liệu, muốn hắn chủ động giao ra là rất khó. Nhưng nếu hắn không chịu, với sự cẩn trọng và dè dặt của hắn, cảnh sát sẽ rất khó điều tra ra được."
"Đã lâm vào thế cục chết, giao ra đây sẽ là cái chết, Phó Kinh Sênh dựa vào cái gì để giao chứ ạ?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước.
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu chuyện. Mà trong số những chuyện đó, lại có bao nhiêu có liên quan tới tôi."
"Tưởng tiên sinh, tôi có loại dự cảm, một khi thứ đồ trong tay Phó Kinh Sênh bị lôi ra ánh sáng, tôi sợ..."
"Sợ cái gì?"
Lão Bạch cũng không nói được, anh ấy lắc lắc đầu: "Những việc có liên quan, hẳn còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta."
Duệ Duệ đứng dậy, không vững lắm, ngồi phịch mạnh xuống đùi Tưởng Viễn Chu, anh đỡ con lên.
"Lão Bạch, cậu đi sắp đặt một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Sắp đặt một ít phóng viên tới đây."
"Được ạ."
Buổi chiều lúc Tưởng Viễn Chu ra ngoài, sắc trời trong xanh. Anh mặc không nhiều lắm, Lão Bạch theo sau, khoác cái áo khoác một màu đen lên đầu vai người đàn ông.
Anh không giơ tay mặc vào. Tưởng Viễn Chu trời sinh như cái móc treo quần áo, hai chân thon dài sái bước về phía trước, vạt áo khoác phất lên, cả con đường nhỏ được anh biến thành sàn catwalk. Ngồi vào trong xe xong, xe từ từ chạy về phía trước. Có điều chỉ mới chạy ra khỏi Cửu Long Thương, tài xế còn chưa kịp tăng tốc, xe của Tưởng Viễn Chu đã bị một đám phóng viên ùa tới vây xung quanh.
"Anh Tưởng! Anh Tưởng! Mời anh nói vài câu đi ạ!"
Lão Bạch bảo tài xế chú ý những người đàng trước.
"Đám người này vì một cái tin mà không màng tính mạng."
Tưởng Viễn Chu nói dừng xe, sau đó hạ cửa sổ xe xuống. Cửa kính màu trà hạ xuống một nửa, phóng viên đứng ở ngoài vừa khéo có thể nhìn thấy ngũ quan lạnh lùng của người đàn ông.
"Tưởng tiên sinh, mời anh nói vài câu đi ạ! Anh và Hứa Tình Thâm rõ ràng đã lãnh giấy kết hôn, sao chị ấy lại ở Bảo Lệ Cư Thượng? Chị ấy và người bị cảnh sát bắt - Phó Kinh Sênh - là có quan hệ gì ạ? Nếu anh chị mới là vợ chồng, vì sao chị ấy đi ra đi vô với người đàn ông khác?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi lóe lên, nửa người trên ngồi rất thẳng, khuôn mặt xoay ra phía ngoài cửa sổ, hai con ngươi đen bóng như ngôi sao lộng lẫy trong trời đêm.
"Cô ấy ở Bảo Lệ Cư Thượng là bởi vì em gái Phó Kinh Sênh là bạn cô ấy. Trước đây Phó Lưu Âm bị mất tích hai năm, Phó Kinh Sênh bị bệnh, Hứa Tình Thâm là bác sĩ gia đình của anh ta."
Lời này nói ra hẳn không mấy người tin đúng không?
Nhưng lời là anh Tưởng nói, có mấy người dám ở trước mặt nghi ngờ?
"Nếu như vậy, anh Tưởng chị Tưởng tình cảm vẫn luôn rất tốt đúng không?"
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu điềm tĩnh ung dung.
"Chuyện đó dĩ nhiên."
Lão Bạch rụt rụt cổ, thấy một đám phóng viên đang giương cao camera mà chụp ảnh, anh ấy bỗng nhiên nhớ tới vết sẹo trên mặt mình, vội quay đầu đi chỗ khác, ngàn đừng vạn đừng chụp mình.
"Gần đây chuyện của Phó Kinh Sênh, anh Tưởng nhất định cũng có nghe nói phải không?"
"Phải."
"Nhưng sao anh còn có thể để chị Tưởng ở lại Bảo Lệ Cư Thượng? Anh không sợ có người sẽ gây bất lợi với chị ấy sao?"
Bản tin là được phát sóng trực tiếp. Lúc này ở Bảo Lệ Cư Thượng, Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm ngồi cùng nhau, TV trong phòng khách TV mở. Các cô không có được tin tức về Phó Kinh Sênh, chỉ có thể nhờ vào mấy bản tin.
Lúc Hứa Tình Thâm chuyển kênh, không lâu liền thấy được hình ảnh Tưởng Viễn Chu.
Vừa lúc phóng viên vừa hỏi xong câu hỏi đó, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Tôi có cái gì phải lo lắng? Bà Tưởng ở Đông Thành, ai dám đụng? Tôi mặc kệ Phó Kinh Sênh đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, hay bao nhiêu người đang muốn xử lý hắn và người nhà hắn thế nào; nhưng Hứa Tình Thâm là người nhà họ Tưởng tôi, đụng vào cô ấy chính là đụng vào tôi! Tôi không quan tâm bình thường các anh phỏng đoán thế nào về mối quan hệ của tôi với Hứa Tình Thâm, nhưng trên người cô ấy đã mang trên người tiếng Tưởng phu nhân thì mạng của cô ấy chính là mạng của tôi, ai dám đụng vào cô ấy thì tôi sẽ cho người đó chết!"
Vẻ thâm độc hiện ra trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu, bắn ra khỏi bên ngoài màn hình. Từ trước đến nay anh bụng dạ thâm trầm, cho tới giờ đều cầm nắm luôn có mức độ, đúng mực. Anh nói ra như vậy trước mặt truyền thông, thật sự làm người ta bất ngờ, người phóng viên cầm microphone liền lùi lại.
Bên cạnh còn có người phóng viên khác, thấy xe Tưởng Viễn Chu sắp chạy đi liền vội hỏi: "Vậy còn em gái của Phó Kinh Sênh, anh Tưởng, anh có đi quản không?"
Tưởng Viễn Chu cho cửa xe từ từ đóng lại, trong khoảnh khắc khi cánh cửa kiếng sắp đóng lại, tiếng của Tưởng Viễn Chu truyền ra ngoài cửa sổ: "Tôi không có em gái."
Có điều ý tứ trong những lời này đã rõ ràng, anh chỉ nhắc tới Tưởng phu nhân, còn Phó Lưu Âm, không quan hệ tới anh.
Tay Hứa Tình Thâm cầm chiếc điều khiển từ xa không khỏi run rẩy. Phó Lưu Âm cũng đã xem thấy hết, trong lòng cô ấy thả lỏng, biết đây là chuyện tốt. Cô ấy không cần người khác chung gánh vác với mình. Cô ấy cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trong tay Hứa Tình Thâm, chuyển kênh.
Hứa Tình Thâm chôn mặt vào đôi bàn tay. Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chị dâu, lát nữa em đi mua đồ ăn."
"Không được!" Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên mặt cô ấy. "Không ra ngoài được đâu."
"Mấy ngày nay đều gọi cơm hộp, ăn cũng ngán rồi, không sao đâu..."
"Không được!" Hứa Tình Thâm kiên quyết, cô nắm lấy bàn tay Phó Lưu Âm.
"Nghe chị!"
"Vậy được rồi!"
Lúc chạng vạng, Lâm Lâm ngồi chơi ở một bên, Hứa Tình Thâm lấy di động định gọi cơm hộp.
Phó Lưu Âm đứng dậy nói: "Em đi nấu chút cháo vậy, làm cho Lâm Lâm chút cơm."
"Em ngồi, để chị đi."
Cô mới vừa đứng dậy, người còn chưa đi vào bếp đã nghe cửa kêu cạch một tiếng. Phó Lưu Âm bước tới: "Anh..."
Người đi vào lại là Lão Bạch, tay cầm theo hộp đồ ăn. Anh ấy để đồ xuống bàn.
"Tưởng phu nhân!"
"Sao anh lại tới đây?"
"Đem cho cô chút đồ ăn ạ."
Hứa Tình Thâm đứng yên ở bàn, nhìn Lão Bạch lấy mấy hộp đồ giống nhau ra, có hai hộp nhìn khác, vừa nhìn là biết được chuẩn bị cho Lâm Lâm.
"Ở Cửu Long Thương cho làm nhiều hơn một phần để mang tới đây."
Ngón tay cô hơi khum khum, sau đó từ từ nắm chặt lại.
"Dùng cho nóng ạ."
"Tưởng Viễn Chu đâu?"
"Cô muốn gặp anh ấy?"
"Tôi... tôi chỉ hỏi vậy thôi."
"Tưởng tiên sinh lát sẽ tới thôi."
Hứa Tình Thâm vội nói: "Bảo anh ta đừng tới!"
"Tại sao?"
"Mấy ngày nay rất nhiều báo chí cứ chăm chăm để ý Bảo Lệ Cư Thượng, nếu anh ấy lại đây, không chừng lại bị nói lung tung."
Khóe miệng Lão Bạch khẽ động đậy.
"Vậy cô là sợ truyền thông sẽ nói Tưởng tiên sinh, hay là nói cô?"
"Tôi đã như bây giờ, cũng không để bụng những gì người khác nói."
"Thật sự nhìn không ra, cô vẫn quan tâm anh ấy."
Hứa Tình Thâm nhíu mày, muốn dời đề tài đi: "Sau này không cần đưa cơm cho tôi, tự tôi giải quyết."
Lão Bạch đi đến trước mặt Phó Lưu Âm.
"Ăn cơm đi!"
Cô ấy hơi mất tự nhiên, Hứa Tình Thâm đi tới bế Lâm Lâm lên.
"Ăn cơm chiều đi, cho bụng no rồi trước rồi nói tiếp."
Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào, đúng lúc Hứa Tình Thâm ngồi xuống, cô xới cơm, tay cầm đôi đũa. Tưởng Viễn Chu không đi tới bàn ăn mà lập tức đi vào phòng khách.
Ăn xong cơm chiều, Phó Lưu Âm lên lầu trước. Hứa Tình Thâm dọn dẹp xong hết, cất chén đũa vào hộp lại. Bảo mẫu đi rồi, cô chỉ có thể tự chăm Lâm Lâm.
Lão Bạch mang đồ ra ngoài trước. Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm lên lầu. Đứa bé buổi trưa ngủ chưa đủ giấc, tắm rửa cho xong liền ngủ.
Hứa Tình Thâm đứng trước cửa sổ, thấy xe Tưởng Viễn Chu còn ở cổng chưa đi, chẳng lẽ giờ này anh còn ở dưới lầu?
Sau một hồi, Hứa Tình Thâm cầm ly nước xuống lầu, làm bộ đi lấy nước.
Đi ngang qua phòng khách, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở chỗ cũ, người hơi nghiêng, dựa vào một bên. Cô đi tới hai bước, TV vẫn đang mở. Tưởng Viễn Chu mi mắt khẽ nhắm, không phải ngủ rồi đó chứ?
Hứa Tình Thâm cẩn thận bỏ cái ly xuống, đi đến trước mặt anh, khom lưng vươn cánh tay phải ra.
Ngón tay còn chưa chạm đến cổ áo anh, Tưởng Viễn Chu đột nhiên mở mắt ra: "Em làm gì đó?"
Hứa Tình Thâm thấy hơi xấu hổ, cánh tay còn ngưng giữa không trung. Cô hậm hực thu tay về.
"Tôi muốn xem vết thương anh khôi phục thế nào rồi."
"Quan tâm anh?"
"Anh không để đụng nước đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng hơn. "Đụng thì thế nào? Không đụng thì thế nào?"
"Tôi đã dặn anh rồi."
"Anh dặn em thì một câu em cũng không nghe. Em dặn anh, nói không chừng anh cũng không nghe lọt câu nào đâu?"
"Tưởng Viễn Chu!"
"Được." Tưởng Viễn Chu phất tay, định đứng dậy. Người mới vừa đứng dậy lại ngồi xuống lại.
Hứa Tình Thâm nhìn dáng vẻ anh liền cảm thấy có điều không thích hợp.
"Anh làm sao vậy?"
"Em đi gọi Lão Bạch, bảo cậu ta vào đây."
"Anh muốn làm gì?"
Tưởng Viễn Chu dựa người vào sô pha. Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, định giơ tay đụng thử. Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô lại.
"Làm gì đó? Muốn chiếm tiện nghi của anh?"
"Sao tay anh nóng vậy?"
Tưởng Viễn Chu hất tay cô ra. Hứa Tình Thâm giơ tay lên định sờ trán anh, Tưởng Viễn Chu lại đẩy cánh tay cô ra.
Hứa Tình Thâm thật sự đúng là không thể để cho người khác tự chà đạp sức khỏe trước mắt mình. Tưởng Viễn Chu muốn đứng dậy, lại bị cô một chưởng đẩy ngã xuống. Thật sự không khoa trương đâu, đúng là vừa đẩy một cái anh đã dựa vào sô pha không nhúc nhích được. Bàn tay Hứa Tình Thâm thuận thế dán sát vào trán anh.
"Nóng thế này!"
Tưởng Viễn Chu vừa định nói, cổ áo đã bị cô kéo ra, vết thương trên cổ cũng lộ ra.
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, có chút giật mình.
"Đã sưng đỏ thành như vậy, nhiễm trùng anh có biết không?"
Người đàn ông cầm cổ tay cô.
"Buông tay."
"Anh đã tắm sao?"
"Em kéo cổ áo anh làm gì?" Tưởng Viễn Chu đẩy mấy cái, cái kiểu bá đạo thường ngày lại không thể hiện ra được, có hơi bất đắc dĩ: "Em như vậy không phải hành vi lưu manh sao?"
"Đi chết đi, anh là lưu manh hả?"
Hứa Tình Thâm khom người để nhìn kỹ cổ anh. Cái này nhất định là dính nước rồi, bảo anh không tắm xem ra thật sự muốn lấy mạng anh. Hứa Tình Thâm sắc mặt có chút khó coi, Tưởng Viễn Chu động đậy măt, muốn xem vẻ mặt cô thế nào. Hứa Tình Thâm giơ tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra.
"Đừng nhúc nhích!"
"Nhiễm trùng thì nhiễm trùng, xử lý xong là được."
"Nếu ngày nào anh cũng để dính nước, anh chờ coi..."
Lúc cô nói chuyện, hơi nóng phun ở cần cổ Tưởng Viễn Chu. Ngứa ngứa, vết thương vốn đã khó chịu, anh quay đầu lại hôn lên môi cô.
Hứa Tình Thâm trừng to hai mắt, ánh mắt hung hăng bắn về phía Tưởng Viễn Chu. Anh sờ sờ miệng: "Định đánh anh?"
"Anh..." Hứa Tình Thâm tức đến ngồi dậy. "Anh thật là..."
"Anh là bệnh nhân, nếu em thật sự muốn đánh anh thì em đánh đi!"
Hứa Tình Thâm đè xuống lửa giận trong lòng.
"Trong đầu đừng cứ nghĩ tới việc hôn tôi, anh mau đi bệnh viện đi!"
Tưởng Viễn Chu bàn tay sờ về phía cổ. "Vết thương nhỏ thôi, không đáng sợ."
"Vết thương nhỏ?" Hứa Tình Thâm nghe vậy, khẩu khí có chút kích động lên. Cô chỉ vào cần cổ Tưởng Viễn Chu.
"Còn có mấy cm nữa là đụng đến động mạch cổ, anh biết tính nghiêm trọng của nó không? Một khi như vậy... sẽ không ai cứu được anh. Đây không phải là vết thương nhỏ, đây là..."
Tưởng Viễn Chu thấy cái miệng cô hết mở rồi đóng nói tiếp: "Rốt cuộc anh có để tâm được bao nhiêu tới sức khỏe của mình hả?"
"Cuối cùng em cũng thừa nhận anh không phải bị thương nhẹ. Nhìn thấy em khẩn trương như vậy, Hứa Tình Thâm, anh chợt cảm thấy anh không thương em một cách vô ích."
Hứa Tình Thâm im tiếng, xoay người định đi.
Tưởng Viễn Chi lần thứ hai nắm chặt cổ tay cô, "Anh choáng đầu."
"Anh đáng bị choáng đầu, choáng tới sốt luôn đi càng tốt."
Tưởng Viễn Chu dựa ra sau, kéo tay cô không buông. Hứa Tình Thâm té xuống. Người đàn ông cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
"Chức trách của bác sĩ là cứu mạng chăm sóc người bị thương, em xem anh bệnh thành như vầy, có phải nên lo lắng không?"
"Tôi không phải bệnh viện, cũng không có thuốc cho anh uống."
Thấy lâu rồi mà Tưởng Viễn Chu vẫn chưa ra, Lão Bạch đẩy cửa đi vào phòng khách. Thần sắc Hứa Tình Thâm thả lỏng.
"Tôi thấy Lão Bạch vào rồi, mau đi bệnh viện!"
"Đi bệnh viện? Tưởng tiên sinh làm sao thế ạ?" Lão Bạch sốt ruột tiến lên.
"Vết thương nhiễm trùng."
"Nhiễm trùng?"
Hứa Tình Thâm khẽ cau mày: "Anh cũng không biết?"
Lão Bạch đi đến trước sô pha.
"Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?" Anh ấy sau đó nhìn về phía Hứa Tình Thâm, nói: "Hai ngày nay tôi thấy tinh thần Tưởng tiên sinh vẫn ổn, cứ tưởng không có việc gì chứ!"
"Em đừng trách cậu ấy."
Tưởng Viễn Chu cũng cho rằng mình không bị sao cả, lúc tắm rửa cũng đã hết sức cẩn thận, nào ngờ sẽ thế này?
"Không trách anh ấy thì trách ai?" Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Lão Bạch nhịn không được nói: "Trách cô."
Hứa Tình Thâm cho rằng mình nghe lầm, đưa ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi mình: "Trách tôi?"
"Đúng."
"Sao có thể trách lên đầu tôi?"
"Giục bảo Tưởng tiên sinh không được tắm, tôi không làm được. Tưởng phu nhân là cô, cho nên trách cô."
Hứa Tình Thâm nhìn sang Tưởng Viễn Chu, sau đó chỉ chỉ Lão Bạch.
"Tôi... tôi..."
Tưởng Viễn Chu trừng mắt nhìn Lão Bạch, sau câu đó cũng quay sang nói với Lão Bạch vô tội: "Trách cậu!"





Chương 188: Bắt cóc
Editor: Yuè Yīng
Lão Bạch bối rối.
Thế nhưng nếu Tưởng Viễn Chu đã nói trách anh, anh còn có thể nói gì chứ? Lão Bạch vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Hứa Tình Thâm phẩy tay.
"Mau đưa anh ta trở về đi."
"Tưởng tiên sinh, tôi đưa ngài đi bệnh viện."
"Chút chuyện nhỏ này còn phải đi bệnh viện? Truyền ra ngoài không sợ bị người ta cười cho."
Tưởng Viễn Chu đưa tay sờ cổ, kỳ thực miệng vết thương rất khó chịu, vừa đau vừa ngứa, Hứa Tình Thâm nghe anh nói vậy, cô định xoay người mặc kệ, nhưng vẫn không kiềm được nói: "Truyền đi? Anh còn sợ cái này nữa, nếu anh không đi bệnh viện, sợ rằng cho tới lúc truyền đi, anh còn không nghe được."
"Có ý gì?"
"Biết rõ còn hỏi."
Hứa Tình Thâm cúi xuống cầm lấy ly nước trên bàn, Tưởng Viễn Chu níu lại cổ tay của cô, sau đó quay sang nói với Lão Bạch: "Cậu đi ra ngoài trước, tôi ở thêm một lát rồi đi."
"Lão Bạch, anh đừng nghe anh ta, dáng vẻ của anh ta nửa chết nửa sống như vậy, không đi bệnh viện có thể sẽ muộn mất đó."
"Hù dọa ai vậy?" Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay. "Tôi biết rõ cơ thể của mình, chỉ là nhiễm trùng mà thôi, Lão Bạch, đi ra ngoài."
"Lão Bạch, đưa anh ta đi đi."
Hứa Tình Thâm vùng hai tay ra, thoát khỏi bàn tay Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch nhìn về phía Hứa Tình Thâm, nói: "Bà Tưởng, tôi không muốn Tưởng tiên sinh lại trách tôi, cho nên tôi nghe lời ngài ấy là hơn."
Người đàn ông nói xong câu đó liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tưởng tiên sinh, nửa tiếng sau tôi quay lại."
"Được."
Hứa Tình Thâm nhìn Lão Bạch bước nhanh đi ra ngoài, cánh tay Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng kéo một cái, thế nhưng sức lực cũng không lớn nên không thể kéo Hứa Tình Thâm đến bên cạnh, cô đẩy bàn tay của anh ra.
"Bỏ ra."
"Hứa Tình Thâm, sau này em có dự định gì hay không?"
Cô nhìn chăm chú về phía Tưởng Viễn Chu từ trên cao xuống.
"Không phải anh đã cho người bảo vệ tôi sao?"
"Nhìn thấy?"
"Có thể không thấy sao? Tưởng tiên sinh có tình có nghĩa, thương yêu vợ, khiến truyền thông đã sớm quên đi chuyện tôi ở đây là có hợp lý hay không, nhân tiện nghe thấy anh nói rõ rằng không ai được chạm vào tôi."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch khóe miệng lên, tạo thành một đường cung đẹp mắt, đôi mắt thâm sâu sáng ngời, ánh nhìn bám riết lấy cô không buông.
"Tôi là ô dù của em, là kim bài miễn chết của em, đi đến chỗ nào em đều có thể mang theo."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống, khóe miệng khẽ mím lại.
"Thế nhưng câu nói sau cùng của anh rành mạch từng câu, Âm Âm..."
"Tôi nói không sai, tôi không có em gái."
Tưởng Viễn Chu đặt tay trên đầu gối, thân thể nghiêng sang một bên.
"Anh trai cô ta muốn giết tôi, thiếu chút nữa khiến tôi mất mạng, tôi không giận chó đánh mèo trên người cô ta đã là chuyện tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi bảo vệ?"
Hứa Tình Thâm có chút xuất thần, gật đầu,
Hai người im lặng một lát, Hứa Tình Thâm khẽ cụp mi.
"Mau tới bệnh viện đi."
"Không cần phải khâu lại lần nữa đấy chứ?"
Hứa Tình Thâm nhướn mày. "Anh sợ?"
"Ai không sợ chứ?"
Hứa Tình Thâm nhìn vùng cổ của anh. "Không cần sợ, cũng không đến nỗi đó."
Tưởng Viễn Chu nghe Hứa Tình Thâm nói như vậy, không khỏi nhìn cô thêm một cái.
"Chẳng bao lâu nữa, căn nhà này sẽ bị niêm phong lại, tới lúc đó em sẽ ở đâu?"
"Tôi phải tính trước đã, nếu như còn có thể tới Thụy Tân làm việc, tôi sẽ thuê một căn hộ ngay cạnh bệnh viện. Nếu thực sự không được, tôi đưa Lâm Lâm và Âm Âm đi, sau đó sẽ từ từ tìm việc làm."
Tưởng Viễn Chu khẽ gõ ngón tay trên mu bàn tay kia của mình.
"Em thà rằng như vậy, cũng không muốn sống chung với Duệ Duệ."
"Tưởng Viễn Chu, trong khoảng thời gian này, tôi và Phó Kinh Sênh không thể nào xóa sạch..."
"Hắn ở trong lòng em, rốt cuộc là quan trọng tới mức nào!" Người đàn ông không khỏi tức giận, cao giọng.
Hứa Tình Thâm thấy ánh mắt của anh, khẽ lắc đầu.
"Hiện tại chúng ta đang nói chuyện giữa chúng ta, ý của tôi là, hai năm trước chúng ta còn không được nhà họ Tưởng chấp nhận, vậy hiện tại thì sao? Bây giờ càng không phải là chuyện cười sao? Tôi đã từng lấy chồng, hơn nữa Phó Kinh Sênh còn bị cuốn vào chuyện như vậy, anh có thể chấp nhận tôi, còn nhà họ Tưởng thì sao?"
"Chúng ta ở cùng nhau, thì có liên gì tới nhà họ Tưởng?" Tưởng Viễn Chu ngồi lại gần cô hơn.
"Chúng ta sống cuộc sống của mình, tôi cũng không yêu cầu em phải tôn trọng hiếu thuận người lớn như thế nào, điểm này, tôi sẽ không có bất cứ yêu cầu gì ở em."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khẽ cụp mắt xuống.
"Tưởng Viễn Chu, thế nhưng tôi sợ."
"Em sợ cái gì?"
"Anh có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, cũng phải có lúc lơ đãng, hoặc vô tình không để ý, tới khi người nhà tôi xảy ra chuyện, Lâm Lâm xảy ra chuyện, hoặc tôi... cũng xảy ra chuyện."
Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống chân người đàn ông, khóe miệng nhếch lên nụ cười có chút khổ sở: "Tưởng Viễn Chu, anh nói xem tôi đâu cần phải như vậy chứ? Mỗi ngày thấp thỏm lo lắng, như là treo một thanh kiếm trên đỉnh đầu, trải qua hai năm, tôi hiểu được rất nhiều chuyện."
"Ở trong mỗi giai đoạn nào đó, tình yêu có thể là tất cả, nhưng có đôi khi nghĩ thấu hiểu hết mọi chuyện, thực sự tình yêu là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao. Không có nó, chúng ta sẽ không chết đói, có nó, trái lại trong lòng giống như là cất giấu một cây kim, thỉnh thoảng lại ghim một nhát. Bị ghim tới đau đớn, còn muốn khóc, hiện tại đã không có ai để an ủi tôi, cho nên tôi không muốn khóc, như vậy... Không đau cũng sẽ không khóc, không có tình yêu, cũng sẽ không đau đớn, có phải như vậy hay không?"
"Hứa Tình Thâm!" Tưởng Viễn Chu nghe vậy, bàn tay ra sức nắm chặt tay Hứa Tình Thâm. "Em..."
Vành mắt cô có chút ửng đỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên: "Anh có thể nói, tôi nói không đúng sao?"
"Cho nên trong hai năm qua, em chưa từng đau nhức?"
Hứa Tình Thâm suy nghĩ một chút, dường như đang suy tư thực sự.
"Không."
"Cho nên, em không yêu Phó Kinh Sênh."
Cô đón nhận ánh mắt của anh, rất bình thản.
"Cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nói là tôi yêu anh ấy."
Trái tim Tưởng Viễn Chu bị xuyên qua, lồng ngực trống rỗng, nhưng anh lại không thể nào vui vẻ nổi. Anh cầm cánh tay của Hứa Tình Thâm, kéo cô sát vào mình, anh gục đầu xuống, trán dựa vào vai Hứa Tình Thâm.
"Vậy người em yêu, là ai?"
Tôi sao?
Hai chữ sau cùng, Tưởng Viễn Chu không nói ra.
Bên trong phòng khách xa hoa, ngọn đèn pha lê rơi xuống gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, đôi môi Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy: "Bây giờ người tôi yêu nhất, là chính tôi."
Cùng với con gái của cô.
Nhưng những lời này Hứa Tình Thâm không thể nói ra, cô sợ sẽ kích động Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm khẽ đẩy ở trước ngực anh.
"Chuyện của Phó Kinh Sênh nhất định cũng không có khả năng vẫn kéo dài, hoặc là thả người hay định tội, cũng phải có một lựa chọn, tôi chỉ muốn biết một kết quả, anh mau đi đi, xử lý vết thương của mình cho xong."
Cô đứng dậy chuẩn bị lên lầu, không ngờ nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền tới, Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch mở cửa đi vào, phía sau còn có vài cảnh sát.
Một người trong số đó cầm cái hộp trong tay, xem ra là lại muốn tới lục soát.
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới: "Phó Kinh Sênh đâu?"
Một viên cảnh sát dừng bước nói nói mấy câu với cô, hai người khác thì lên lầu.
Trước đó thư phòng của Phó Kinh Sênh đã bị lục soát một lần, có lẽ họ không chú ý tới hết các ngõ ngách, không hợp lý chút nào.
Hứa Tình Thâm bước nhanh lên lầu, Tưởng Viễn Chu nhìn về hướng cầu thang.
"Sao lại tới lục soát vào lúc này?"
"Có phải là Phó Kinh Sênh đã nhận tội hay không?"
Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi lên lầu, có người canh giữ ở cửa cầu thang, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu thì ngăn lại: "Anh không thể lên đó."
"Vì sao?"
"Cảnh sát phá án."
Tưởng Viễn Chu đẩy tay của anh ta ra.
"Lúc bắt người cũng một phần công lao của tôi, hiện tại lại muốn tôi tránh ra, không đến mức đó chứ?"
Lão Bạch cũng nói chen vào: "Ngôi nhà này còn chưa niêm phong, hơn nữa Tưởng tiên sinh có thân phận đặc thù trong vụ án này, không phải trước đó đã nói, Tưởng tiên sinh có thể tham dự sao?"
Tên cảnh sát kia không ngăn được anh, chỉ có thể nhìn Tưởng Viễn Chu bước đi tới.
Có người tìm kiếm trong thư phòng, một viên cảnh sát khác thì đi tới phòng ngủ dành cho khách. Anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra, hỏi: "Căn phòng này của ai?"
Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh ta.
"Không phải trước đó đã lục soát rồi sao? Phó Kinh Sênh."
Người đàn ông nhấc chân lên đi vào, Hứa Tình Thâm vội vàng đi theo, Tưởng Viễn Chu đi tới cửa phòng ngủ, Lão Bạch đi đến bên cạnh, bỗng nhiên quay sang phía Tưởng Viễn Chu khẽ gọi: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu quay người lại liếc nhìn: "Làm sao vậy?"
"Ngài tới xem một chút."
Tưởng Viễn Chu nhấc bước đi tới hướng Lão Bạch, cánh cửa của phòng ngủ chính đang mở, Tưởng Viễn Chu đi vào hai bước, thấy trên chiếc giường lớn ngay trước mặt, Lâm Lâm nằm trên giường, lúc này đang ngủ say.
Tưởng Viễn Chu thản nhiên trở lại cửa phòng khách, cảnh sát vẫn còn lục soát ở bên trong, anh nghe được bên trong có giọng đàn ông truyền tới: "Đây thật sự là căn phòng của Phó Kinh Sênh?"
"Thường ngày anh ta ngủ ở đây?"
"Căn phòng bên cạnh thì sao? Để tránh sai sót, chúng tôi cũng muốn tra xét."
Hứa Tình Thâm càng nhíu mày hơn, Lâm Lâm còn đang ngủ, sợ rằng con bé sẽ bị đánh thức thì lát nữa lại sợ hãi gào khóc không dỗ được.
"Không cần không được sao? Căn phòng bên cạnh là của tôi."
"Vậy thì càng cần phải tra xét."
"Đồ dùng của Phó Kinh Sênh sẽ không mang tới phòng tôi để."
Người đàn ông ngồi dậy nhìn cô chằm chằm: "Cô là vợ hắn, cô khẳng định như vậy?"
"Phải, chúng tôi chia phòng ngủ."
Tưởng Viễn Chu đứng ở ngoài cửa, bóng dáng cao lớn bị nửa cánh cửa chắn lại, lúc tiến vào Hứa Tình Thâm tiện tay muốn đóng cửa, không nghĩ rằng vẫn chưa đóng cửa lại. Cho nên khi cô nói những lời này, từng chữ từng chữ lọt vào trong tai Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch cũng nghe thấy được, hai người cũng không ở lại trên lầu bao lâu.
Xuống dưới lầu, Tưởng Viễn Chu ngồi chờ ở phòng khách, anh ngồi ở trên ghế sa lon, hai ngón tay không ngừng ấn vùng mi tâm, nhìn trông rất khó chịu, Lão Bạch nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng: "Tưởng tiên sinh, hay tới bệnh viện khám lại xem?"
"Chờ một lát đã."
"Cảnh sát chỉ tới lục soát chứng cứ mà thôi, ngài lo lắng gì chứ?"
"Cậu nghĩ bọn họ là cảnh sát thật sao?"
Lão Bạch nghe vậy, đột nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng.
"Ý của ngài là..."
"Nếu Phó Kinh Sênh đã nhận tội, cảnh sát còn phải lục soát sao? Nếu lục soát, tại sao lại tới vào lúc đêm hôm như thế này?"
Lão Bạch nhìn về hướng cửa cầu thang.
"Tưởng tiên sinh, vậy tôi khiến bọn họ biến khỏi đây."
"Không cần, tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì Hứa Tình Thâm, về phần đồ của Phó Kinh Sênh, càng không cần sợ bị bọn họ lục soát thấy, chuyện này coi như không biết, bọn họ không lục soát được gì, cũng sẽ không có cách nào khác đâu."
"Vâng."
Sau một hồi, mấy người kia mới từ trên lầu đi xuống.
Hứa Tình Thâm ở phía sau không ngừng chất vấn: "Xin hỏi lúc nào mới thả Phó Kinh Sênh ra?"
"Không biết."
"Nếu không có chứng cứ, chí ít có thể để người nhà được vào gặp chứ? Tôi có thế khuyên anh ấy..."
Mấy người đi trước bước khá nhanh, Hứa Tình Thâm đeo dép, Phó Lưu Âm cũng lo lắng đi theo phía sau.
"Chuyện này không phải do chúng tôi quyết định." Một viên cảnh sát lạnh lùng trả lời.
"Có thể sắp xếp gặp mặt không? Chúng tôi có thể nói với anh ấy điều thiệt hơn..."
Mấy người kia đi rất nhanh, Hứa Tình Thâm vội vàng xuống lầu, nhưng không nghĩ bàn chân trượt một cái, cô vội vàng đưa tay nắm lấy tay vịn, nhưng rõ ràng không có tác dụng, may là còn có hai bậc thang là xuống tới nơi. Lúc Hứa Tình Thâm ngã sấp xuống cảm thấy đau chân, sau một lúc không đứng lên nổi.
"Chị dâu!" Phó Lưu Âm bước nhanh xuống, muốn kéo cô đứng dậy.
Hứa Tình Thâm xua tay. "Không có việc gì không có việc gì, để chị ngồi yên."
"Chân chị không sao chứ? Chị đừng làm em sợ."
"Thật sự không sao." Hứa Tình Thâm khẽ xoa mắt cá chân mình. "Chỉ đau một chút thôi, ngồi một lúc là được rồi."
Mấy người kia ngay cả quay đầu cũng không hề ngoái lại, đang bước nhanh đi ra ngoài.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên trắng bệch, đứng lên từ trên ghế salon.
"Chờ một chút."
"Tưởng tiên sinh, còn có chuyện gì sao?"
Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước. "Không nghe thấy cô ấy ở gọi các người sao?"
"Cô ấy nói với các người ở phía sau, vì sao không dừng lại?"
Mấy người liếc nhìn nhau, phải, trong ánh mắt Tưởng Viễn Chu rõ ràng đang bùng lên ngọn lửa giận dữ, anh đi tới trước mặt bọn họ.
"Lẽ nào lỗ tai mấy người bị điếc?"
"Tưởng tiên sinh, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói!"
Hứa Tình Thâm ngồi dưới đất, thấy giọng nói của Tưởng Viễn Chu không thể coi thường, nhưng dù sao họ cũng là cảnh sát, Hứa Tình Thâm khẽ gọi một tiếng: "Tưởng Viễn Chu."
Đương nhiên là người đàn ông nào có nghe cô nói. Người đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm liếc nhìn cô.
"Chúng tôi chỉ tới lục soát, không thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy..."
"Vậy mồm mọc ở trên mặt mấy người, sao không thể trả lời cô ấy một câu tử tế?"
"Tưởng tiên sinh." Đối phương vừa nghe, trong lòng cũng có chút tức giận.
"Cảnh sát chúng tôi phá án đều có nguyên tắc, có phải ngài đã xen vào quá nhiều rồi không? Hơn nữa, cô ấy đang cầu xin vì một người đàn ông khác, Tưởng tiên sinh đứng trên lập trường nào mà nói thay cô ấy? Quan hệ giữa mấy người, tự mình còn không để ý sao?"
Sắc mặt Lão Bạch lạnh đi, nét mặt Tưởng Viễn Chu lại không hề có chút thay đổi, chẳng qua là anh thay đổi động tác, Tưởng Viễn Chu túm lấy cổ áo đối phương, bỗng nhiên vung tay đấm một cái.
Trên mặt người đàn ông bỗng chốc tím bầm, cả người lảo đảo lùi lại phía sau, đồng bọn vội vàng ra đỡ hắn.
"Anh, anh ngang nhiên đánh lén cảnh sát!"
"Phải thế thì sao, có cần tôi liên lạc với đồn cảnh sát của mấy người ngay bây giờ hay không?"
Hứa Tình Thâm lo lắng nhìn mấy người.
"Tưởng Viễn Chu, anh đừng có hành động điên rồ!"
Người nọ giơ tay lên lau khóe miệng, đã rớm máu, Tưởng Viễn Chu điên thật rồi. Bên cạnh đồng bạn hợp thời tới giải vây.
"Thật ngại, Tưởng tiên sinh, dưới tình thế cấp bách nên không có suy nghĩ thật kỹ, thế nhưng ngài cũng không thể đánh người như vậy chứ."
Tưởng Viễn Chu khẽ xoa tay của mình.
"Muốn bắt tôi sao?"
"Bỏ qua đi, chuyện lần này Tưởng tiên sinh có công giúp đỡ rất lớn, đều là người một nhà, bên cục vẫn chờ chúng ta trở lại, đi thôi đi thôi..." Người đàn ông nói, kéo cánh tay của người kia bước nhanh đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, ngồi xổm xuống, hỏi: "Ngã bị thương ở đâu?"
"Không sao, chỉ bị trượt chân, từ từ sẽ đỡ thôi."
Tưởng Viễn Chu vươn tay tay muốn nâng cô dậy, nhưng Hứa Tình Thâm ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích.
"Anh còn bao nhiêu sức lực chứ, lại còn có thể đánh người?"
"Nên mới không cho hắn một cú chết ngay được, vì sức không đủ."
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm, cô chậm rãi đứng lên.
"Lá gan của anh cũng lớn thật, cảnh sát cũng dám đánh."
"Hắn cố ý hãm hại, chẳng lẽ không nên đánh?"
Hứa Tình Thâm thử giật giật chân của mình, khá tốt, không tổn thương tới gân cốt.
"Anh mau trở về đi."
"Hắn nói chúng ta không minh bạch, nên đánh."
"Được rồi, mặc kệ có đáng đánh hay không, anh đều đã đánh rồi." Hứa Tình Thâm nhìn về phía Lão Bạch, nói: "Đem Tưởng tiên sinh nhà anh về đi."
"Bà Tưởng à, đừng nói lung tung."
Hứa Tình Thâm kiễng chân lên đi tới tay vịn của cầu thang.
"Tôi cũng muốn đi nghỉ ngơi rồi."
"Được rồi." Tưởng Viễn Chu quay người, mới vừa đi ra được hai bước, nghe thấy Hứa Tình Thâm gọi với sau lưng anh: "Này, chờ một chút."
Người đàn ông dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
"Đừng có chủ quan, tới bệnh viện trước đi rồi hãy về nhà."
Tưởng Viễn Chu khẽ cong môi: "Đã biết."
"Tưởng phu nhân, Tưởng tiên sinh chỉ đồng ý trước mặt cô thôi, nhưng đi ra khỏi cánh cửa này, có đi bệnh viện hay không... Thật sự là tôi không thể bảo đảm."
Hứa Tình Thâm nhíu mày một cái: "Không đến mức giống như một đứa trẻ ba tuổi đó chứ?"
"Không..." Lão Bạch lắc đầu. "Đứa trẻ ba tuổi, cô nói nó không tắm, nó nghe cũng không hiểu, thế nhưng không ai tắm cho nó, vậy thì thực sự không sạch. Nhưng Tưởng tiên sinh không giống vậy..."
Hứa Tình Thâm nghe hiểu được những phiền muộn trong lời nói của Lão Bạch, cô cũng hiểu rõ, theo người đàn ông như vậy, làm chuyện gì không khiến người khác bớt lo lắng.
"Tắm hay không tắm có liên quan gì tới cô? Tưởng tiên sinh vẫn còn thích sạch sẽ như vậy?"
"Vậy mà còn gọi tắm sao?" Tưởng Viễn Chu có chứng cưỡng bức, lại còn thích sạch, cũng không phải là Hứa Tình Thâm không biết, nếu anh mà tắm thì phải xối nước từ trên đầu xuống, tắm mà không giội cả đầu thì không được.
Cô hơi nghiêng người, Phó Lưu Âm tiến lên kéo cô một cái. Hứa Tình Thâm nói với Tưởng Viễn Chu: "Dù sao thì bên cạnh anh cũng không có phụ nữ, lại càng không có ai chê anh cả, không tắm cũng không ai phát hiện ra."
Hứa Tình Thâm khập khiễng đi lên, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất nơi góc khuất của cầu thang, Lão Bạch mới lên tiếng: "Tưởng tiên sinh, đi thôi."
"Cô ấy đang chế giễu tôi không có phụ nữ sao?"
Hình như là có ý như thế, nhưng Lão Bạch cũng không dám nói thẳng.
"Cô ấy chỉ nói khích thôi, cũng là quan tâm ngài."
Tưởng Viễn Chu xoay người đi ra ngoài, sau đó bỏ lại một câu:
"Cô ấy cũng không nghĩ tới chuyện tôi không có phụ nữ, là vì ai làm hại."
Hứa Tình Thâm lên lầu, trở lại phòng ngủ chính thì thấy tốt hơ nhiều.
"Âm Âm, em mau đi nghỉ ngơi, chị không sao."
"Chị dâu, em nghĩ Tưởng tiên sinh đối với chị thật tốt, nếu không thì chị..."
"Chuyện của chị, tự chị có cách, mau đi nghỉ ngơi."
"Vâng."
Mấy người đàn ông kia ra khỏi Bảo Lệ Cư Thượng, cũng không trở về đồn cảnh sát, chiếc xe dừng lại ở một chỗ hẻo lánh bên ven đường.
Người đàn ông lái xe lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: "Alo, Mục Thiếu phu nhân."
Lăng Thời Ngâm đang ở trong sân ngắm cảnh, cô ta đi tới bên góc tường: "Thế nào rồi?"
"Không tìm được gì."
"Đã tìm cẩn thận hết chưa?"
"Tìm khắp rồi."
Cánh tay của Lăng Thời Ngâm xuôi ở bên người, cúp máy, cô ta có cảm giác lo lắng mơ hồ, khi đó Lăng Thận giở trò với nhà họ Tưởng có thể có liên quan tới Phó Kinh Sênh. Nhỡ đâu một ngày nào đó đồ của Phó Kinh Sênh bị tìm thấy mà có ghi âm lại, một khi có liên quan đến nhà họ Lăng cô, vậy đó sẽ là chứng cứ về sự thật kia, khi đó chắc chắn Tưởng Viễn Chu sẽ không xé xác cô ta ra sao?
Tưởng Viễn Chu đi tới bệnh viện, xử lý lại miệng vết thương, còn bị tiêm mấy mũi.
May mà sức khỏe tốt, một vài ngày là có thể khôi phục.
Lúc Lão Bạch tiến vào Cửu Long Thương thì Tưởng Viễn Chu đang xuống lầu.
"Tưởng tiên sinh."
Anh ấy đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng phu nhân và Phó Lưu Âm muốn ra ngoài."
"Đi ra ngoài thì ra."
"Nhưng chuyện quan trọng nhất là, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Bước chân Tưởng Viễn Chu vẫn bình tĩnh.
"Phái người âm thầm theo dõi, ai dám động vào Hứa Tình Thâm, làm thịt cho tôi. Không cho họ ra ngoài cũng không phải là cách hay, cứ ở mãi trong nhà sẽ buồn chán đến chết mất. Còn nữa, nếu Phó Lưu Âm không ra khỏi cửa, người muốn ra tay vẫn không có cách nào hạ thủ, sao Phó Kinh Sênh có thể nhận tội chứ?"
Lão Bạch nghe vào trong tai, nói một câu xác nhận: "Để tôi thu xếp người bên Bảo Lệ Cư Thượng."
"Được."
Tưởng Viễn Chu sửa lại măng-sét.
"Chúng ta cũng đi, tôi thấy lo lắng."
Lão Bạch vừa nghe thế, như vậy mới đúng chứ, anh cũng biết Tưởng Viễn Chu không yên tâm về Hứa Tình Thâm.
Từ khi Phó Kinh Sênh gặp chuyện không may, Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm không ra khỏi cửa, có đôi khi là gọi cơm ở bên ngoài mang tới, có đôi khi là nấu tạm cơm hoặc cháo, thế nhưng đến giờ không thể tiếp tục nữa, gạo trong thùng đã nhìn thấy đáy, đồ trong phòng bếp thiếu rất nhiều thứ. Tuy là có thể gọi siêu thị gần nhất mang tới, nhưng cứ ở mãi trong nhà cũng không phải là cách hay.
Hứa Tình Thâm định lái xe, đi ra bên ngoài, bảo vệ đứng ngoài cửa nói với cô: "Tưởng phu nhân, xe đã chuẩn bị xong."
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm, đáp: "Tốt."
Cô không từ chối, lúc này có nhiều người thật tốt, hơn nữa đây cũng là người của Tưởng Viễn Chu.
Tài xế xuống xe mở cửa xe cho cô, hai người ngồi xuống, Hứa Tình Thâm không dám đi xa.
"Cách đây không xa có một siêu thị, đi tới đó trước."
"Được."
Siêu thị gần đó cũng không nằm trong trung tâm thương mại lớn, nên không có bãi đậu xe dưới hầm, tài xế dừng xe ở bên đường.
"Tưởng phu nhân, mọi người đi vào trước đi, tôi đi gửi xe."
"Được."
Hôm nay Tưởng Viễn Chu ra ngoài bằng chiếc xe khác, xe dừng ở cách đó không xa, anh nhìn Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đi vào trong siêu thị, anh kiên nhẫn chờ ở bên trong xe, khoảng một tiếng đồng hồ sau mới nhìn thấy Phó Lưu Âm đẩy xe mua hàng đi ra.
Từ cửa siêu thị tới bãi đỗ xe có một đoạn đường, hai tay Phó Lưu Âm cầm đồ, vừa nói vừa cười với Hứa Tình Thâm bước về phía trước.
Ánh mắt Lão Bạch tập trung nhìn hướng phía ngoài.
"Tưởng tiên sinh sinh, ngài xem chiếc xe kia."
Tưởng Viễn Chu nhìn theo ra ngoài, Lão Bạch nghiêng người.
"Chiếc xe này luôn đi theo họ, rất không thích hợp."
"Biển số xe cũng che mất, càng có gì đó không đúng."
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía. "Xe ở đâu nhỉ?"
Hứa Tình Thâm cũng tìm kiếm, phía sau truyền đến một loạt tiếng mở cửa xe, Phó Lưu Âm vô thức quay đầu, chợt thấy mấy người đàn ông bước nhanh về phía các cô, cô ấy sợ đến bỏ đồ trong tay lại.
"Chị dâu, chạy mau đi!"
Hứa Tình Thâm không kịp phản ứng nữa, ngay cả đầu cũng không ngoái lại, nhưng cô thấy giọng nói Phó Lưu Âm đầy lo lắng, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm chạy nhanh về phía trước.
Thế nhưng dù sao cô cũng bế con theo, nên tốc độ không thể nhanh được, Phó Lưu Âm chạy tới phía trước, tìm xe khắp nơi, nhưng không hề tìm được.
Cô nhìn lại, mấy người kia sắp đuổi kịp Hứa Tình Thâm, cô chạy quay lại.
"Chị dâu, nhanh lên."
"Âm Âm, đừng quan tâm tới chị, em đi mau."
Phó Lưu Âm kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, đẩy cô đi về phía trước, ở bãi đỗ xe có không ít xe đẩy hàng mua sắm trống, Phó Lưu Âm dừng bước, đẩy mấy chiếc xe này về phía mấy người đàn ông kia. Đây có vẻ như cũng không có tác dụng gì, nhưng dù sao có thể ngăn cản bước chân của đối phương trong chốc lát, Hứa Tình Thâm lo lắng hoảng hốt, cũng không biết là nên chạy đi đâu.
"Có ai cứu với, cứu tôi với -- "
Tách tách --
Một loạt tiếng còi xe truyền tới bên tai Hứa Tình Thâm, cô ngẩng lên nhìn lại, thấy tài xế đang vẫy tay với mình.
"Tưởng phu nhân, ở đây!"
Thần sắc Tưởng Viễn Chu nghiêm nghị nhìn chằm chằm ra bên ngoài, vùng giữa hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, ngón tay anh khẽ nắm chặt lại, sau đó mở, anh rất sợ những người đó làm tổn thương Hứa Tình Thâm, cho nên nhìn rất tập trung, ngay cả chớp mắt cũng không hề chớp.
Hứa Tình Thâm quay đầu lại gọi Phó Lưu Âm: "Âm Âm, mau tới đây, xe ở đây."
Phó Lưu Âm đứng ở giữa hai chiếc xe đâye xoay qua xoay lại như con thoi, Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm thở hồng hộc, đầu óc cô hoàn toàn bối rối, đây chỉ là phản ứng theo bản năng, nếu có thời gian cho cô suy nghĩ, nhất định cô sẽ chạy vào phía trong siêu thị.
Hứa Tình Thâm chui qua hàng rào chắn ở bãi đỗ xe, cô bước nhanh, tài xế cũng xuống xe, mở cửa xe cho cô.
"Tưởng phu nhân, mau lên."
"Âm Âm!"
Phó Lưu Âm chạy nhanh tới, đưa tay đẩy Hứa Tình Thâm.
"Mau, chị dâu, mau vào đi!"
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm bị cô ấy dùng sức đẩy, ngồi vào chỗ ngồi phía phía sau xe, người đàn ông phía sau đã đuổi theo tới nơi, tài xế muốn ngăn cản, lại bị đối phương hất một cái ngã lăn ra, Phó Lưu Âm bị túm gáy, những tiếng bước chân hỗn loạn tới gần ngày một nhiều, cô biết mình không chạy thoát.
Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm vào ghế ngồi, xoay người lại muốn cứu Phó Lưu Âm.
"Âm Âm -- "
"Mau, tóm lấy bọn họ!"
Phó Lưu Âm đưa tay lôi cửa xe, sau gáy bị người đàn ông cường tráng túm chặt, bỗng nhiên cô co khuỷu tay lại ra sức thúc vào bụng người đàn ông kia.
Người đàn ông kêu đau một tiếng, buông cánh tay ra, Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Phó Lưu Âm, lại thấy cô ấy lấy tay đẩy mạnh cửa xe lại.
Tài xế trở lại trên xe, phát động động cơ, người đàn ông phía sau tới bắt Phó Lưu Âm lần nữa, cô giơ chân lên cố gắng đạp về phía cửa xe, ra sức vùng vẫy, ngay sau đó mấy người đàn ông kia khống chế được cô, Phó Lưu Âm chỉ kịp kêu lên một tiếng: "Lái xe, đi!"
Ngay sau đó cô ấy bị người kia bịt miệng lại, Hứa Tình Thâm nằm bò với tay hướng cửa sổ xe, chiếc xe khởi động, cô đấm mạnh vào cửa sổ xe.
"Âm Âm, Âm Âm -- "
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết cảnh tượng này, tài xế lái xe rời đi, Phó Lưu Âm bị lôi vào bên trong một chiếc thương vụ rất nhanh.
Người đàn ông có chút xúc động, ở trong mắt anh, Phó Lưu Âm vẫn là một cô gái có dáng vẻ nhu nhược, Tưởng Viễn Chu thật sự không nghĩ tới cô có thể làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK