Chương 112: Chỉ cần anh còn ở đây, không ai được đuổi em đi
Editor: Lữ
Hứa Tình Thâm đếm, không tính nhóm nhà báo kia, tổng cộng xuất hiện mười hai người, sáu nam sáu nữ.
Bảo vệ ở cửa muốn tiến lên, lại bị sáu người đàn ông cơ thể cường tráng ngăn cản, Tưởng Viễn Chu không cho người ở trên lầu Cửu Long Thương, nói cho cùng, đừng nói là Cửu Long Thương, kể cả toàn bộ Đông Thành, cũng không có người nào dám động đến địa bàn của anh.
Những nhà báo kia ảnh cũng đã chụp đủ, vài người đi ra từ trong nhà, họ cùng với sáu gã đàn ông ở cửa ngang nhiên rời khỏi.
Hứa Tình Thâm giẫm giẫm mũi chân, ngồi trên chiếc vali bằng da của mình.
Người giúp việc bước nhanh về phía trước, kéo lấy cánh tay của cô: "Cô Hứa, cô không sao chứ?"
"Phải rồi, cô Hứa, mau mau theo chúng tôi vào nhà đi."
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: "Tôi không sao."
"Bên ngoài lạnh lắm, nhanh chóng vào đi thôi."
Hứa Tình Thâm vẫn ngồi mấp mé ở đó, không nhúc nhích: "Tôi không đi, tôi cứ ở đây."
"Cô đây là..."
"Để tôi ở đây đợi một chút, các người cứ vào nhà đi."
Có người ở bên cạnh khuyên: "Cô Hứa, những người đó chính là đến kiếm chuyện, đừng để bụng lời của bọn họ."
"Yên tâm."
Mấy người họ thấy vậy, không thể làm gì hơn đành ở bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm nhìn họ: "Đi vào nhà, có phải bình thường tôi chưa yêu cầu các người điều gì, cho nên lời của tôi, các người không nghe lọt?"
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu, nhìn từng người một chậm chạp đi vào Cửu Long thương. Cô ngồi trên vali, ngước mắt nhìn, toàn bộ ngôi biệt thự chìm trong bóng đêm, rèm cửa lầu hai khẽ lay, nếu như không phải xuất hiện trò khôi hài này, đêm nay yên tĩnh tốt đẹp bao nhiêu. Mặc dù từ nhỏ cô đã phải sống nương nhờ, cũng không đến mức bị người khác thô lỗ đuổi ra ngoài như thế này. Hứa Tình Thâm biết, đó là bởi vì nhà họ Tưởng căn bản không chấp nhận cô. Cô chăm chú quan sát ngôi biệt thự trước mặt, thật ra thì, Hứa Tình Thâm cũng không quân tâm nó có bao nhiêu phòng, dù có lớn hơn nữa, cuối cùng cũng không thể hoàn toàn trở thành nhà của cô. Cô chỉ muốn một nơi không để người khác xâm phạm.
Từ đằng xa, tiếng ô tô gào rít nhanh chóng lọt vào tai Hứa Tình Thâm, cô xoay đầu nhìn lại, hai ngọn đèn lớn chiếu thẳng đến, cô giơ tay lên che kín lại tầm mắt.
Tưởng Viễn Chu không đợi tài xế mở cửa xe cho anh, người đàn ông sải bước về phía trước, đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, anh kéo tay cô xuống: "Là anh."
"Anh về sớm vậy?"
"Những người kia đâu? Đi rồi, phải không?"
Hứa Tình Thâm gật nhẹ đầu: "Ừm, đi một lúc rồi."
Tưởng Viễn Chu bắt lấy bàn tay Hứa Tình Thâm, cô bị người ta gấp gáp đuổi ra ngoài, một cái áo khoác cũng không mặc, khuôn mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm lại, xoa xoa ngón tay của Hứa Tình Thâm: "Nếu bọn họ đã đi rồi, tại sao không vào trong?"
"Có hơi mất mặt." Hứa Tình Thâm khó khăn động đậy khóe môi.
"Vứt cái thể diện quái quỉ kia đi?"
"Khi đi ra, là bị người khác đuổi, sau khi vào cửa, tự bản thân còn phải xách theo một vali hành lý, khó chịu lắm."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô như vậy, anh ngồi khom xuống, ngón tay vuốt ve đầu ngón tay Hứa Tình Thâm từng lần một: "Không mất mặt, đi, vào nhà thôi."
Hứa Tình Thâm đứng dậy, Lão Bạch bước đến trước, định cúi người cầm lấy vali, Tưởng Viễn Chu đã nhanh hơn một bước nhấc vali kia lên, một tay kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm đi vào trong.
Ở cổng, hai bảo vệ thấp thỏm lo sợ, Tưởng Viễn Chu dừng bước, ánh mắt lóe lên sự hung ác: "Những người đó, có phải nghênh ngang đi qua trước mặt các người hay không?"
"Tưởng tiên sinh, họ là người của bên kia, chúng tôi cản không được."
"Cản không được? Lời này cũng hay thật đấy." Giọng nói Tưởng Viễn Chu thậm chí còn mang theo vài phần hài hước, dáng vẻ không giống như sắp nổi giận, Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút, nắm chặt lấy cổ tay Tưởng Viễn Chu: "Thật sự không thể trách họ được."
Người đàn ông kéo cô vào trong, đến phòng khách, không nói lời nào, lại đưa Hứa Tình Thâm lên lầu.
Bước vào căn phòng, đâu đâu cũng là một đống hỗn độn, có vài bộ quần áo bị ném rơi lả tả trên sàn phòng ngủ, Tưởng Viễn Chu đi vào trong, gian bên trong càng thê thảm hơn, mặt đất ném đầy quần áo, giầy của Hứa Tình Thâm cùng với những thứ anh tặng cô.
Người đàn ông đặt vali xuống, khom người nhặt lên một cái túi trong số đó: "Mấy thứ này, bình thường em không chịu mang, lần này thì hay rồi, đến lượt họ đến đây giày xéo."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống theo, bàn tay đặt trên một cái áo hở cổ màu đen.
Phía sau cô, sàn nhà sớm đã bị nhuộm bởi nhiều loại quần áo rải rác trên mặt, ngày thường Hứa Tình Thâm không thích những màu sắc quá sáng, nhưng trong những bộ đồ mới mà Tưởng Viễn Chu sắm thêm cho cô, rõ ràng có thêm những màu này.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua gò má Hứa Tình Thâm, nhìn thấy một mảng lớn đầy màu sắc sau lưng cô.
Hứa Tình Thâm vẫn còn đang nhặt áo lót ở trước người, Tưởng Viễn Chu đè cánh tay cô lại.
"Để người giúp việc dọn dẹp đi."
"Chuyện cũng không bao nhiêu, cứ ì ra để người khác hầu hạ như vậy, em sợ sẽ mốc meo lên mất."
Tưởng Viễn Chu vội vội vàng vàng chạy về, tiệc bên kia còn chưa bắt đầu, anh cao hơn Hứa Tình Thâm một đoạn, hai người đều ngồi khom người, ánh mắt người đàn ông rơi trên khuôn mặt của cô: "Không cần phải đoán, em cũng có thể biết là ai làm đúng không?"
"Là ai?" Hứa Tình Thâm biết rõ còn cố hỏi, không đợi Tưởng Viễn Chu lên tiếng, cô lại cười nói: "Nhưng em cảm thấy không đến nỗi nào, cái này suy cho cùng cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, làm ra cái bãi chiến trường lớn thế này, mặt mày cũng chả sáng sủa gì đi?"
"Những tên nhà báo kia, chạy đến diễn kịch mà thôi, ba anh sẽ không để việc này được đăng lên, làm lớn chuyện, sau này thân phận của anh trên thương trường xem như bị hủy hoại."
Điểm này, thật ra Hứa Tình Thâm đã từng nghĩ đến.
Tưởng Viễn Chu đứng lên, bỏ vali của Hứa Tình Thâm vào tủ quần áo, anh từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm.
"Bất quá là ông ấy muốn cảnh cáo anh, trước đây đối với chuyện của anh, ông ấy chưa từng quan tâm, bây giờ ông ấy nhúng tay vào, chính là nói cho anh biết, anh muốn có cuộc sống của riêng mình, không hề đơn giản như vậy."
Hai vai Hứa Tình Thâm rũ xuống, Tưởng Viễn Chu lại ngồi xuống lần nữa: "Nhưng anh cũng phải để cho ông ấy hiểu rằng, anh chỉ muốn người anh chọn."
Cô cúi đầu, cảm thấy bả vai bị Tưởng Viễn Chu đẩy nhẹ, cô đang ngồi xổm, hai chân vốn đã tê dại, thời điểm cơ thể ngã ra, Tưởng Viễn Chu đã vươn tay ra đỡ lấy thắt lưng của cô. Cả người Hứa Tình Thâm ngả ra sau, bàn tay chống trên những bộ quần áo kia, Tưởng Viễn Chu thuận thế đè lên người cô.
"Em xem, chỗ người khác cũng đã chuẩn bị cho chúng ta xong, không làm chút gì đó, có phải là quá lãng phí hay không?"
Hứa Tình Thâm vừa ngước mắt lên, ngọn đèn trên đỉnh đầu có phần lóa mắt, cô nhịn không được phì cười: "Anh có thể đừng đem những thứ bị phá hỏng, nói thành chuyện tốt đẹp như vậy được không?"
"Đời người phải tự khiến bản thân vui vẻ."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu lần mò vào trong áo len của Hứa Tình Thâm: "Chỉ cần anh còn cần em, người khác không thể đuổi được em."
Cô chăm chú ngắm nhìn gương mặt này, quyến rũ, điển trai, chỉ cần thoáng qua một lần, cũng có thể khiến người khác trong nháy mắt bị nghiền nát không sót lại gì. Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên, vuốt ve gò má người đàn ông: "Vậy nếu có một ngày, anh không cần em nữa thì sao?"
"Vậy nhất định... là em không cần anh trước."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm không khỏi cong lên, phụ nữ ấy à, cho dù biết rõ đây là lời lẽ yêu đương mật ngọt, dù có tẩm độc, cũng sẽ vui vẻ mà uống vào.
Khuôn mặt khôi ngô của Tưởng Viễn Chu vùi nơi cần cổ của cô, bàn tay Hứa Tình Thâm đặt sau gáy anh, trước khi ra khỏi cửa anh luôn tỉ mỉ chải chuốt, tóc chạm vào lòng bàn tay cô không hề mềm mại như đêm trước. Cửa phòng quần áo vẫn còn mở toang, hai tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt lấy hông của Hứa Tình Thâm, bàn tay dùng thêm lực, gần như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn lấy.
Hứa Tình Thâm thở ra một ngụm hơi lạnh, vỗ vỗ lên bàn tay anh: "Lão Bạch bọn họ vẫn ở dưới lầu."
"Vậy thì thế nào? Cậu ấy không dám tùy tiện vào phòng của anh."
Tưởng Viễn Chu lôi kéo quần áo Hứa Tình Thâm, ban đầu, cô còn cho rằng anh chỉ thuận miệng nói một chút, những không ngờ đến anh lại muốn làm thật.
Về phương diện này, Hứa Tình Thâm chưa lần nào kháng nghị thành công. Tốc độ cởi quần của Tưởng Viễn Chu cực kỳ nhanh. Hứa Tình Thâm bị đè trên đống quần áo, đằng sau là vài cái váy mùa hạ, lưng dán lên trên, lạnh đến nổi da gà.
Cô xoay mặt sang chỗ khác, một xúc cảm lành lạnh ra sức vuốt ve bờ lưng của cô, cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào một cái nhãn, Hứa Tình Thâm hiếu kỳ, lật lên nhìn. Cô hốt hoảng trợn tròn mắt, dùng sức bật người đẩy Tưởng Viễn Chu ra: "Đợi một chút, đợi một chút."
"Đợi cái gì?" Giọng nói người đàn ông khàn khàn, bất mãn lên tiếng.
"Mấy thứ bên dưới người em đều còn mới."
Tưởng Viễn Chu ôm lấy thắt lưng của cô: "Trong tủ còn treo nhiều như vậy, không thiếu thứ này."
"Anh thật phí của trời."
"Có tiền có tài sản, sợ cái gì?" Tưởng Viễn Chu hôn lên cánh môi Hứa Tình Thâm, thời điểm đè xuống, lưng cô đập lên mặt đất, từng thớ vải vóc bị nghiền ép đến nhăn nhúm.
Hứa Tình Thâm còn đang định lôi mớ quần áo bên dưới ra, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, chặn lại động tác của cô: "Không cần tiếc rẻ như vậy, cho dù có bị làm bẩn, nếu em không muốn bỏ đi, vẫn có thể giặt sạch."
Người đàn ông nâng nửa người cô lên, ở bên tai thì thầm: "Đêm nay đã rất tệ rồi, chỗ này bị người ta đào xới lên, nếu đã như vậy, tại sao lại không dứt khoát hưởng lạc?"
Cho dù có lửa giận ngất trời, vị Tưởng tiên sinh này cũng không quên thỏa mãn thể xác và tinh thần của mình trước rồi mới bàn tiếp. Hứa Tình Thâm nghe vậy, nhắm mắt lại, mặc cho anh hưởng thụ cô vẫn tốt hơn.
---
Lão Bạch đứng trong phòng khách dưới lầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên, cơm nước trên bàn đều đã nguội.
Người giúp việc dè dặt nhìn vào mắt anh, ánh mắt Lão Bạch rơi xuống khuôn mặt của bà ta: "Đi hỏi Tưởng tiên sinh một chút xem họ có xuống lầu không?"
"Vâng."
Người giúp việc lên lầu hai, cửa phòng ngủ chính mở toang hoang, bà vừa định giơ tay lên gõ cửa, liền nghe thấy những âm thanh đáng ngờ từ bên trong vọng ra.
Bà dỏng tai lên, cổ họng khẽ lên xuống, sau đó chạy biến xuống lầu.
Lão Bạch nhìn thấy bà, mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Tưởng, Tưởng tiên sinh... nói tắm xong sẽ xuống."
Lão Bạch không hề nghi ngờ bà, gật đầu.
Khoảng chừng một giờ sau, Lão Bạch vẫn chờ trong phòng khách, Hứa Tình Thâm chậm chạp xuống lầu, khi nhìn thấy Lão Bạch thì nói: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
"Đợi Tưởng tiên sinh bàn bạc chút chuyện."
"Anh ấy đang tắm."
Lão Bạch giơ đồng hồ lên nhìn: "Cô xác định, Tưởng tiên sinh vẫn còn đang tắm?"
"Ý anh là gì?"
"Một tiếng trước, tôi bảo người giúp việc lên lầu..."
Hứa Tình Thâm khẽ ho, bàn tay sờ sờ sau cổ: "Ai?"
Lão Bạch chỉ tay về cách đó không xa một cái, Hứa Tình Thâm nhìn sang, người giúp việc kia vội quay lưng lại, không ngừng cầm khăn lau chùi. Khuôn mặt Hứa Tình Thâm nóng bừng lên: "Anh ấy lại tắm thêm một lần, anh chờ chút nhé, lần này nhanh thôi."
Lão Bạch cũng không hề nghĩ sâu hơn, một người chưa từng trải qua chuyện yêu đương, quả nhiên quá là thuần khiết nha.
---
Hôm sau.
Vừa hửng sáng, ánh mắt trời lười biếng hé ra khỏi đụn mây, vụn vặt mà ấm áp, vây lấy toàn bộ cảnh vật ở Đông Thành.
Người giúp việc nhà họ Tưởng lái xe ra ngoài, vừa ra khỏi cổng, tuy rằng nhà họ Tưởng chỉ có Tưởng Đông Đình và Tưởng Tùy Vân, nhưng người giúp việc trong nhà rất nhiều, Tưởng Đông Đình từ trước đến nay đối với chuyện ăn mặc đều rất xem trọng, đồ ăn phải mua ở nơi được chỉ định, hơn nữa nhất định phải là tươi nhất.
Mấy người ngồi trên xe, bừng bừng khí thế nói về chuyện tối hôm qua.
Phía trước, một chiếc xe bất thình lình đâm đến, tài xế nguyền rủa một tiếng, đánh tay lái, nhưng hai bên tránh không kịp, cuối cùng vẫn bị đối phương đụng phải dừng lại.
Ba người ngồi sau xe ôm lấy trán: "Chuyện gì xảy ra thế?"
"Lái xe kiểu gì đấy?"
Tài xế đẩy cửa xe, vừa định bước xuống tranh luận với bọn người kia, liền nhiền thấy hai người đàn ông cơ thể lực lưỡng từ trên xe xuống, trong tay mỗi người cầm theo một cái thùng thật to.
Tài xế ngăn lại: "Các người định làm gì?"
Một người dùng sức đẩy anh ta ra, tài xế lảo đảo vài bước, thoáng cái ngã ngồi xuống đất.
Mấy người phụ nữ trong xe cũng xuống theo, chỉ là vẫn chưa kịp mở miệng, đã bị một phát phủ đầu, toàn thân toàn là mùi sơn khiến kẻ khác buồn nôn, hơn nữa còn rải từ đầu đến chân.
"Á..."
Ngay lập tức tiếng thét chói tai nhất loạt nổ tung, tóc gần như dán chặt lên mặt. Một người đàn ông trong đó cười gằn: "Các người không phải thích náo nhiệt sao, Tưởng tiên sinh nói, trừ khi các người không ra khỏi nhà, sau này cứ hễ thò chân ra khỏi cửa chính một bước, mỗi ngày đều tặng các người một món quà lớn."
---
Nhà họ Tưởng.
Xe quay lại, quản gia theo Tưởng Đông Đình ra khỏi phòng, mấy người họ lần lượt nối đuôi nhau xuống xe, Tưởng Đông Đình nhíu mày, bầy không khí tràn ngập mùi gay mũi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Là Tưởng tiên sinh cho người làm."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình liên tục thay đổi, cơn giận thoáng chốc ngập tràn căn phòng.
Liên tiếp mấy ngày liền, người của nhà họ Tưởng miễn là ra khỏi cửa, đều được 'hưởng thụ sự đãi ngộ' như nhau. Tưởng Đông Đình không thể nhịn được nữa, nghe đâu tức giận không nhỏ.
Hôm ấy, Tưởng Viễn Chu vừa đón Hứa Tình Thâm, chuẩn bị trở về Cửu Long Thương, liền nhận được điện thoại của Tưởng Tùy Vân.
"Tưởng Viễn Chu, về nhà chưa?"
"Chuẩn bị về, dì nhỏ, có chuyện gì à?"
Tưởng Tùy Vân cầm ống nghe, cơ thể dựa sát vào sô pha: "Con với ba con rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nhà họ Tưởng mấy ngày nay đúng là quá náo nhiệt, tất cả mọi người đủ loại màu sơn cứ ra ra vào vào."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu vui sướng cong lên: "Trong nhà quá buồn bực, con tìm niềm vui mới cho mọi người, không phải vô cùng tốt sao?"
"Con đấy à, có phải đang tính chọc giận ba con không?"
Bình thường Tưởng Tùy Vân đều ở trong tiểu lâu, rất nhiều chuyện, Tưởng Đông Đình không hề nói trước mặt bà, chuyện đêm đó đến bây giờ bà vẫn chưa biết.
"Không có, con chọc tức ba con làm gì chứ?"
"Xe trong nhà cứ lái xe ra khỏi là gặp tai họa, đã nhiều ngày không mua được thức ăn mới rồi, khẩu vị của dì sắp bị đày đọa đến hỏng rồi."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, im lặng không nói nữa, qua một lúc lâu mới mấp máy môi mỏng: "Ngay mai đi, ngày mai bảo họ băm nhân mới, làm vằn thắn cho dì ăn."
"Được."
Tưởng Tùy Vân nói thêm vài câu, lúc này mới cúp máy.
Một thím trung niên đứng bên cạnh, cười híp mắt nói: "Tưởng tiên sinh vẫn không chịu nhận à?"
Tưởng Tùy Vân lắc đầu cười khẽ, bất đắc dĩ mở miệng: "Đứa nhỏ này, nếu ta không mở miệng, nó vẫn còn nghiện chơi đùa."
"Điều này nói lên, trong lòng Tưởng tiên sinh thật sự có vị tiểu thư kia."
Tưởng Tùy Vân gật đầu: "Ừm, đây cũng là việc tốt."
Bên trong xe, Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu kết thúc cuộc trò chuyện, cô nhịn không được mở miệng hỏi: "Chuyện vui gì thế? Cái gì mà chọc giận?"
Tưởng Viễn Chu ngắm nghía điện thoại trong lòng bàn tay: "Em tò mò thật à?"
"Đúng vậy."
"Không nói cho em."
Hứa Tình Thâm vỗ vỗ vai Tưởng Viễn Chu, mang theo vài phần nũng nịu: "Có nói hay không?"
"Thật là không có gì hết, điện thoại của dì nhỏ, em xem dì nhỏ của anh là người nghiêm túc như vậy, có thể nói đùa được chuyện gì chứ?"
"Nói đến cô Tưởng, kiểm tra sức khỏe của cô được sắp xếp vào ngày mai."
Tưởng Viễn Chu nhét điện thoại vào trong túi: "Vậy làm phiền cô Hứa rồi."
Hứa Tình Thâm phì cười: "Đừng khách sáo."
Người đàn ông khẽ nắm lấy tay cô, sau đó nhìn ngắm đồng hồ trên cổ tay, chỉ là anh cảm thấy kể từ khi bên cạnh có Hứa Tình Thâm, thời gian sao lại có thể trôi qua nhanh như vậy.
Ngày hôm sau.
Hứa Tình Thâm đến bệnh viện Tinh Cảng, Tưởng Tùy Vân dành ra một ít thời gian, bà đến thẳng phòng làm việc của Hứa Tình Thâm.
"Tình Thâm."
Hứa Tình Thâm ngước đầu lên, đặt bút trong tay xuống: "Cô Tưởng."
Tưởng Tùy Vân rút một cái hộp giấy từ người bên cạnh ra: "Đây là trà ướp hoa, cho con để trong phòng làm việc để uống."
"Cảm ơn ạ." Hứa Tình Thâm nhận lấy: "Đi thôi, con đưa người đi làm kiểm tra."
"Được."
Ba người cùng nhau ra ngoài, vào thang máy, Hứa Tình Thâm hỏi thăm tình hình gần đây của Tưởng Tùy Vân, đến trước cửa phòng kiểm tra, hai người thay giày đi vào trong. Sau một hồi lâu, Tưởng Tùy Vân làm kiểm tra xong, đến ngồi xuống ghế trước cửa, Hứa Tình Thâm vẫn còn ở trong đợi báo cáo kết quả.
Một y tá trẻ ở bàn làm việc thấy vậy, bưng nước đến: "Cô Tưởng, mời cô uống."
Tưởng Tùy Vân đưa tay nhận lấy, nói khách khí: "Cảm ơn."
Y tá kia quay lại bàn làm việc, đồng nghiệp bên cạnh hỏi: "Đó không phải bà Tưởng sao? Trước đây đưa bà đến kiểm tra đều là chủ nhiệm Chu, hôm nay sao lại biến thành..."
"Xuỵt." Y tá ra hiệu cho đối phương đừng nói lung tung: "Bác sĩ kia đưa đến thì không được à? Đừng có nhiều chuyện."
"Sao lại giống được chứ? Bác sĩ Hứa này mới đến bệnh viện, không nói đến xuất thân hay danh tiếng, bây giờ lại thành bác sĩ điều trị chính của cô Tưởng, như vậy không chuyên nghiệp gì cả."
Hứa Tình Thâm cầm báo cáo, cánh cửa vẫn khép chặt, mở ra một khe hở, những lời nói kia vừa vặn lọt vào tai cô, ngược lại cô không cảm thấy gì cả, dù sao, có vài lời nghe quá nhiều, sẽ trở thành miễn nhiễm.
Tưởng Tùy Vân cầm ly nước, một ngụm cũng không uống, Hứa Tình Thâm vừa nhìn sang, liền trông thấy Tưởng Tùy Vân đứng dậy, bà mặc sườn xám màu trắng thuần, phía trước màu trắng, chỉ có một nét tranh thủy mặc đơn giản ở phần thắt lưng.
Nhà họ Tưởng cũng là danh gia vọng tộc, nhưng quy tắc từ nhỏ, đến bây giờ Tưởng Tùy Vân vẫn chưa quên. Cho nên mỗi lần bà ra khỏi nhà, nhất định bà sẽ ăn mặc vô cùng tươm tất, tuyệt đối không để qua loa cho xong.
Bà đi đến trước bàn chỉ dẫn, đặt ly nước kia lên bàn.
Y tá trẻ nhìn thấy, vội vàng hỏi: "Cô Tưởng có gì dặn dò ạ?"
"Các người không phải đều tò mò, vì sao bác sĩ của tôi lại biến thành Hứa Tình Thâm sao?"
"Không không không, chúng tôi không hề có ý đó..."
Tưởng Tùy Vân gần như không nghe lọt lời của đối phương: "Bác sĩ Hứa là người thân thiết của chúng tôi, cũng là bạn gái của Tưởng tiên sinh, cô ấy đưa tôi đi làm kiểm tra mà thôi, có gì không được ư?"
"Không có..."
Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình, cô vội vàng mở cửa, hai y tá nhìn thấy cô đi đến, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Cô bước vài bước về phía Tưởng Tùy Vân, làm như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi: "Cô Tưởng, báo cáo có rồi, tình trạng rất tốt, yên tâm đi ạ."
"Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, gọi giống Viễn Chu, chẳng lẽ một tiếng dì nhỏ khó bật ra khỏi miệng thế à?"
Hứa Tình Thâm ngẩn người, Tưởng Tùy Vân cười khẽ: "Đừng gọi ta là cô Tưởng."
"Dạ." Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy: "Dì nhỏ."
Tưởng Tùy Vân lên tiếng: "Đi thôi, đến phòng làm việc của con, thuốc lần này đừng khui ra, trong nhà vẫn còn một ít."
"Vâng ạ." Hứa Tình Thâm gật đầu, theo Tưởng Tùy Vân rời khỏi đó.
Quay lại phòng làm việc, Hứa Tình Thâm rót nước cho Tưởng Tùy Vân: "Cô Tưởng..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Tình Thâm cảm thấy không thích hợp, cô lén nhìn Tưởng Tùy Vân một chút. Tưởng Tùy Vân đặt hai tay lên bàn: "Tình Thâm, mới vừa rồi ta không phải vì giải vây cho con, mới để con đổi cách xưng hô, con là người được Viễn Chu thừa nhận, bất kể nhà họ Tưởng thế nào, ta là người đầu tiên chấp nhận con."
Bàn tay cầm ly nước của Hứa Tình Thâm run rẩy, cô đặt ly nước xuống bên cạnh bàn tay của Tưởng Tùy Vân: "Dì nhỏ, cảm ơn người."
"Có vài lời, con đừng để trong lòng, chỉ cần người đàn ông sống chung với con lập trường vững vàng, vậy thì chuyện gì cũng ổn thôi."
Khóe môi Hứa Tình Thâm cong lên, gật đầu một cái.
Sau khi tiễn Tưởng Tùy Vân, Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ một chút, liền ra cửa ngồi xe điện ngầm.
Đến hiệu thuốc, Hứa Vượng tất bật thu tiền, vài người xếp hàng đợi, sắp tới thời tiết không mấy tốt, người bị cảm tương đối nhiều.
Hứa Tình Thâm đến trước quầy, mặc một cái áo blouse vào, Hứa Vượng liếc sang: "Tình Thâm, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
"Vâng, đến xem làm ăn thế nào ạ."
Hứa Vượng thu tiền xong, ngồi lại ghế, trên mặt vui vẻ: "Từ sáng đến tối, gần như lúc nào cũng không ngừng không nghỉ."
Hai cô gái trẻ sà vào trước quầy, hạ thấp giọng: "Có que thử thai không?"
"Có." Hứa Tình Thâm chỉ vào trong quầy: "Loại hai đồng, loại mười lăm đồng."
"Có gì khác nhau sao?"
"Cái này còn phải hỏi à?" Nữ sinh ở bên cạnh cười bạn mình: "Đương nhiên là mua loại đắt hơn rồi, lấy cái mười lăm đồng, sau khi thử ra mà có thai, cho chồng cậu một sự ngạc nhiên!"
"Được." Cô gái cười cười: "Lấy hai cái đi, hai cái cho chắc."
Hứa Tình Thâm đặt hai que thử thai lên trên quầy, Hứa Vượng thuần thục thu tiền.
Một nhóm người đi rồi, Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Hứa Vượng: "Ba, ba ăn tối chưa?"
"Lát nữa mẹ mang đến đây."
"Ba với mẹ, gần đây còn gây gổ gì không?"
Hứa Vượng thu dọn đồ đạc trên bàn, cười ha hả nói: "Làm gì còn thời giờ mà gây nhau, về đến nhà là khuya lắm rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
Bên ngoài hiệu thuốc, lại có vài người đàn ông đi đến, gần như sau khi xác định xong, lúc này với sải bước nhanh vào.
Hứa Tình Thâm thấy phía trước vẫn còn khách hàng, cô đứng lên: "Cần giúp gì không ạ?"
Người đàn ông cầm đầu móc từ trong túi ra một hộp thuốc, đập mạnh xuống bàn: "Vợ tôi uống thuốc này do các người bán ra, bây giờ đến bệnh viện cấp cứu, các người giải thích thế nào đây?"
Hứa Vượng nghe vậy, sợ đến mức còn thiếu chút nữa là tuột từ trên ghế xuống, mỗi ngày ông thấp thỏm lo âu, sợ nhất là nghe từ xảy ra chuyện.
Hứa Tình Thâm cầm hộp thuốc lên nhìn qua: "Nhập viện? Tại sao lại nhập viện?"
"Cô còn hỏi ra miệng được hả? Đương nhiên là uống phải thuốc hỏng rồi!"
"Đây là thuốc viêm dạ dày, vợ anh uống được mấy viên rồi?"
Người đàn ông rống cổ họng lên: "Tiệm thuốc này mới mở phải không, xem mạng người như rác nhỉ! Mọi người đến đây mà xem..."
Đối phương dẫn theo vài gã vạm vỡ đến, nhìn đã biết chính là đến không có ý gì tốt đẹp, những khách hàng khác trong hiệu thuốc không khỏi ngước đầu nhìn sang bên này. Người đàn ông ra hiệu cho bạn mình, đối phương lấy ra một bình sơn xịt, định phun chữ lên tường.
Hứa Vượng cuống quýt xua tay: "Đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói!"
Đúng lúc này, cửa hiệu thuốc bị đẩy ra, lại thêm một đám người lạ mặt đi vào, họ đi thẳng đến quầy thuốc, một người trong đó đè chặt bả vai người gây chuyện: "Uống thuốc bị hỏng phải không? Muốn giải quyết thế nào? Đi, lên lầu tâm sự một chút."
"Ai muốn tâm sự với mấy người? Buông ra!"
Hứa Tình Thâm nhìn thấy sắp có xung đột xảy ra, cô kéo Hứa Vượng lùi ra sau, mấy người nọ lần lượt bị chế ngự, lôi về phía lầu hai.
Hứa Tình Thâm nín thở trầm ngâm, mắt đảo qua, nhìn thấy bình sơn xịt của người đàn ông kia, bên hông buộc một con dao sắc nhọn.
Cô nuốt nuốt nước miếng, bước vài bước ra khỏi quầy, sau đó đi theo.
Bên trong phòng nghỉ, phân ra làm hai nhóm người, Hứa Tình Thâm đi vào phòng, một người trong đó cản lại: "Cô Hứa, cẩn thận."
"Các người là ai?"
"Nhìn là biết, bọn họ đến để gây chuyện, yên tâm, chúng tôi đến là để thay cô giải quyết phiền toái."
Đối phương vẫn chống chế không chịu nhận: "Ai nói chúng tôi đến gây chuyện, vợ tôi thật sự vẫn còn nằm trong bệnh viện, nếu như xảy ra án mạng..."
"Lời này, anh có thể trực tiếp nói với Tưởng tiên sinh, hiệu thuốc của nhà họ Hứa có Tưởng tiên sinh che chở."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng đã sớm hiểu rõ.
Chỉ là trong lòng có phần lạnh lẽo, đây là ưu thế của người có quyền lực phải không, bày mưu không được, lập tức có thể chuyển mũi nhọn sang người trong nhà cô.
Nếu không phải có một tiếng Tưởng tiên sinh che chở, chuyện tối nay phải thu xếp như thế nào? Tiệm thuốc của một gia đình không có bối cảnh lại vừa khai trương không lâu, e rằng từ nay về sau trên con đường ảm đạm này không thể tiếp tục kinh doanh nữa.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông bên cạnh Hứa Tình Thâm bật một con dao nhíp: "Đi thôi, chuyện còn lại, Tưởng tiên sinh sẽ xử lý, các người cứ quay về báo cáo kết quả."
Hứa Tình Thâm nhìn mấy người ủ rũ rời khỏi, người đàn ông vừa nói chuyện nhìn cô: "Cô Hứa, không dọa đến cô chứ?"
"Không có, cám ơn các anh."
"Cô Hứa không cần quá lo lắng, chỉ cần đèn trong hiệu thuốc còn sáng, ánh mắt của anh em bên ngoài cũng sáng, không ai dám ở nơi này tác oai tác quái."
Hứa Tình Thâm gật đầu: "Ừm."
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Tùy Vân không ngừng gắp thức ăn trên bàn cho Tưởng Viễn Chu, quản gia nhận điện thoại, đi đến từ đằng xa, ông lén nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm vào nhau: "Thế này là sao, gương mặt u ám dọa người như vậy?"
"Tưởng tiên sinh nói quá rồi."
Tưởng Đông Đình đặt đũa xuống: "Thế nào?"
Quản gia cúi người xuống, ghé vào tai ông nói vài câu, Tưởng Tùy Vân thấy sắc mặt Tưởng Đông Đình sa sầm.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn bỏ vào chén của Tưởng Tùy Vân: "Dì nhỏ, đừng chỉ lo cho con, người cũng ăn đi."
Hai tay Tưởng Đông Đình bắt lại, Tưởng Viễn Chu thấy ông không nói lời nào, không khỏi cười khẽ: "Ba, chưa ăn được vài đũa, đã no rồi à?"
"Con quyết tâm, đối đầu với ta phải không?"
"Lời này của ba con nghe không hiểu."
Cơ thể Tưởng Đông Đình ngả ra sau: "Con cho rằng, tiệm thuốc của nhà họ Hứa một ngày an toàn, thì cả đời cũng sẽ yên ổn?"
"Ba thử đi." Tưởng Viễn Chu không hề sợ hãi, lời nói nhẹ như không: "Gặp chiêu phá chiêu, ba không chiếm được lợi đâu."
"Tưởng Viễn Chu!"
"Ba, uổng phí công sức." Khóe miệng Tưởng Viễn Chu rướn lên, hiện tại, Tưởng Đông Đình đã lui về hậu phương, danh tiếng của Tưởng Viễn Chu đã vượt xa che lấp ông: "Nếu ba không tin, ba cứ thử, Đông Thành... chỉ có một Tưởng tiên sinh."
Tưởng Đông Đình cảm thấy một luồng tanh tưởi sộc lên cổ họng, thiếu chút nữa bị Tưởng Viễn Chu chọc đến thổ huyết tại chỗ.
"Con cho rằng, ba thật sự không có cách nào làm khó được bọn họ?"
"Có con ở đây, Hứa Tình Thâm, nhà họ Hứa, ai cũng không động vào được!" Cả người Tưởng Viễn Chu nghiêng về phía trước, hai tay nắm thành quyền đặt lên bàn: "Cũng vài lần rồi, ba, ba còn không rõ sao, ba quả thật không đủ sức làm khó chúng con, ba đừng hăm dọa người khác nữa, bằng không..."
"Bằng không thì thế nào?"
"Con hoàn toàn có thể đưa Hứa Tình Thâm đến cục dân chính, sau đó công khai tin kết hôn, ba có tin, con sẽ khiến ba trở tay không kịp không?"
Tưởng Đông Đình từ từ đứng dậy, một đạp đã văng ghế: "Con lặp lại lần nữa?"
"Tuy rằng ba lớn tuổi, nhưng tai không điếc mắt không mờ, con không cần lặp lại." Tưởng Viễn Chu nói xong, cũng ngồi thẳng dậy: "Con vẫn là câu nói đó, bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau, ba, ba vĩnh viễn không làm được con chim sẻ kia."
Tưởng Viễn Chu cầm áo khoác trên ghế dựa, nhấc chân đi ra ngoài.
Tưởng Đông Đình chỉ vào bóng lưng của anh, mãi không thốt nên lời, Tưởng Tùy Vân sao còn nuốt trôi thứ gì nữa, vội vàng đứng dậy nói: "Anh rể, anh ngàn vạn lần đừng nóng giận."
"Thật sự xem thiên hạ là của nó! Nhìn đi, các người nhìn đi."
Quản gia đỡ ông, để ông ngồi vào ghế: "Lão gia, bảo trọng thân thể quan trọng hơn."
Tưởng Viễn Chu nhìn cảnh vật bên ngoài xe, cửa chính, Lão Bạch đang đứng cạnh xe hút thuốc, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi ra, vội vàng bóp tắt tiến lên: "Tưởng tiên sinh."
"Cậu vẫn chưa ăn cơm phải không?"
"Tôi không đói."
"Đi, về Cửu Long Thương uống rượu."
Khuôn mặt Lão Bạch buông lỏng, giúp Tưởng Viễn Chu mở cửa xe: "Chuyện của hiệu thuốc bên kia, ngài biết rồi sao?"
"Có thể khiến ba tôi tức giận như vậy, đã nói lên cậu tìm người rất đáng tin."
Lão Bạch nở nụ cười đóng cửa xe lại, đó là, chuyện của Tưởng Viễn Chu giao cho anh, anh còn không phải hoàn thành thật hoàn hảo sao?
Tưởng Tùy Vân nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tưởng Đông Đình, bà cũng cầm áo khoác, chuẩn bị trở về tiểu lâu.
Tưởng Đông Đình khoát tay: "Chuẩn bị xe."
"Lão gia, trễ thế này rồi, ngài còn muốn ra ngoài?"
"Nếu cứ tiếp tục thế này, nó sẽ càng lún càng sâu." Tưởng Đông Đình đẩy chén trong tay ra, ánh mắt rơi vào phía xa: "Chuẩn bị xe, đến nhà họ Lăng."
***
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Chương 113: Tình yêu bị máu trinh tiết vấy bẩn
Editor: Lữ
Nhà họ Lăng.
Xe của Tưởng Đông Đình được phép qua cổng, chạy thẳng đến cửa chính nhà họ Lăng.
Lăng Thận và bố đứng bên ngoài, nhìn thấy Tưởng Đông Đình xuống xe, Lăng Thận bước lên trước tiên: "Bác Tưởng."
Tưởng Đông Đình nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt: "Công tử của nhà họ Lăng khí độ càng lúc càng bất phàm."
"Quá khen ạ."
Tưởng Đông Đình chậm rãi đi vào trong, Lăng Thời Ngâm nhận được tin, đã sớm đợi trong phòng khách, lúc này nghe được tiếng bước chân, vội đứng dậy: "Bác Tưởng."
"Không cần khách sáo."
Bố Lăng bảo người giúp việc mang trà lên, mấy người họ ngồi quây quần trong phòng khách, Tưởng Đông Đình cũng không vòng vo, nói ngay vào điểm chính: "Lần này đến, chủ yêu là muốn nói chuyện của con cái hai nhà một chút."
"Loại chuyện như duyên phận không thể nóng vội, tại sao trễ thế này bác Tưởng..." Lời nói của Lăng Thận ngừng lại, không tiếp tục nữa.
"Nếu ta không vội, nhà họ Tưởng xem như đối mặt với nguy cơ ngập tràn."
Bố Lăng nhìn đứa con gái nhỏ của mình: "Đối với trưởng bối chúng ta mà nói, chung quy vẫn không thể áp đặt bọn trẻ."
Chuyến này Tưởng Đông Đình đến đây, cũng chỉ là muốn nhìn xem quyết tâm của nhà họ Lăng một chút, ánh mắt ông rơi trên khuôn mặt của Lăng Thời Ngâm: "Lăng nha đầu, ta hỏi con một câu, con phải thành thật trả lời với ta."
"Xin bác cứ hỏi."
"Nếu cho con nên vợ nên chồng với Viễn Chu, con có đồng ý không?"
Mẹ Lăng nghe vậy, có phần lo lắng, rất sợ con gái sẽ e thẹn không chịu nói, bà vừa định tiếp lời, đã nghe Lăng Thời Ngâm nhỏ giọng: "Đồng ý ạ."
Sắc mặt vốn cau có của Tưởng Đông Đình thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn: "Vậy nếu như, quá trình này sẽ khiến con chịu ủy khuất thì sao?"
"Ủy khuất?" Mẹ Lăng vừa nghe, nhất định phải cẩn thận hỏi lại: "Kết thông gia không phải là chuyện tốt ư?"
Lăng Thời Ngâm rũ mi mắt, hai đầu ngón tay khẽ chạm: "Bác Tưởng, từ nhỏ con có chơi đùa vài lần với anh Viễn Chu, khi đó, bên cạnh anh ấy có chị Vạn, năm mười bốn tuổi ấy, trước cổng Thanh Phong Nhã Uyển, con mặc lễ phục phong phanh đợi xe của nhà. Đêm ấy, anh đã khoác thêm cho con chiếc áo của anh ấy, từ đó về sau..."
Từ đó về sau cô vẫn lưu luyến chiếc áo ấy, loại ấm áp riêng thuộc về người đàn ông, chỉ là một lớp vải ỏng kia cũng không thể nào lưu lại hơi ấm của Tưởng Viễn Chu.
Lời này của Lăng Thời Ngâm vừa thốt ra, tất cả mọi người đều giật mình. Lăng Thận kín đáo nhìn cô, mẹ Lăng càng thêm hoảng hốt: "Khi mười bốn tuổi?"
Trời ạ, tấm lòng của nha đầu này đối với Tưởng Viễn Chu, lại có thể ẩn giấu suốt bảy năm ròng?
Thời gian bảy năm này, nhà họ Lăng và nhà họ Tưởng cũng có lui tới, chỉ là không mấy thân thiết, mà Lăng Thời Ngâm nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, ngoại trừ một câu anh Viễn Chu, cũng không có bất cứ sự tiếp xúc nào khác, làm sao có thể...
Tưởng Đông Đình nghe thế, mặt mày triệt để giãn ra, khóe miệng nở nụ cười: "Xem ra một chút duyên phận cũng không phải là không có, chỉ là chưa đến lúc mà thôi."
Lăng Thời Ngâm không quan tâm cái nhìn chòng chọc của ba mẹ, cô ngước mắt nhìn Tưởng Đông Đình: "Bác Tưởng, bác nói ủy khuất... con nghĩ con có thể chịu được, nhưng con không muốn chịu sự uất ức này rồi, vẫn không vào được cửa nhà họ Tưởng."
"Việc này con yên tâm, ta cam đoan, sau này người đứng bên cạnh Viễn Chu nhất định là con."
Lăng Thời Ngâm nói đơn giản thêm vài câu, cũng xem như đã ấn định chuyện chung thân đại sự của mình.
---
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cánh tay Tưởng Viễn Chu sờ soạng bên cạnh, nhưng lại chạm vào một khoảng không. Sau khi rửa mặt xong xuống lầu, Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ăn, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang bưng một cái đĩa nhỏ tinh xảo đi ra từ trong nhà bếp.
"Mau lên, ăn điểm tâm thôi."
Tưởng Viễn Chu kéo ghế ra liếc nhìn: "Hôm nay em làm điểm tâm à?"
"Tối qua gói nem rán, đảo lại một chút là được." Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu: "Hôm nay em đến tiệm thuốc trước."
"Ừm."
Hứa Tình Thâm thấy anh nhấc đôi đũa lên, bày ra bộ dạng không hỏi thêm gì nữa, cô dán sát người lại: "Gặp những người kia."
"Ừm." Tưởng Viễn Chu nhìn thấy cô không ăn, anh giúp cô gắp một miếng nem rán: "Nhân làm không tệ, là em gói?"
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn nhìn mình lom lom, khóe miệng anh khẽ dẩu lên: "Em nhìn anh như vậy, làm sao anh ăn được?"
Hứa Tình Thâm cười cười, cảm thấy miệng lưỡi ngọt ngào, có một số việc trong lòng biết rõ, không cần phải nhiều lời.
Đến xế chiều, trời mưa dầm. Hứa Tình Thâm viết báo cáo, di động liền reo lên. Cô nhìn số gọi đến, là Tưởng Viễn Chu.
Bệnh nhân trước mặt vẫn còn đang hỏi thăm về tình trạng bệnh của mình: "Bác sĩ, cô khẳng định tôi như vậy thì không sao chứ? Không cần phải phẫu thuật phải không?"
"Yên tâm, điều trị bằng thuốc là được rồi."
"Tốt quá, cảm ơn." Cụ già cầm bệnh án đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm dùng khoảng thời gian trống vội vàng nhận điện thoại: "Alo."
"Lần thứ hai rồi đấy."
Hứa Tình Thâm cắn cắn môi, nhìn chằm chằm ra cửa: "Em đang xem bệnh, nhất định phải ưu tiên người có bệnh trước. Gọi cho em có chuyện gì à?"
Tưởng Viễn Chu đến bên cửa sổ, một tay vén màn cửa, bên ngoài giọt mưa như hạt châu đứt dây rơi xuống trên sân.
"Trời mưa rồi."
"Em biết mà." Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn một chút, mưa lớn ồ ạt đập lên ô cửa sổ: "Còn việc gì nữa không?"
"Sau khi tan việc đến bãi đậu ô tô, cùng nhau về nhà."
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm kiềm không được giãn ra: "Chỉ vì việc này thôi hả?"
"Chẳng lẽ đây không phải là việc lớn sao?"
"Được được, em biết rồi." Hứa Tình Thâm nghe thấy bên ngoài y tá đang gọi tên người tiếp theo, cô vội vàng hạ thấp giọng: "Không nói nữa, đang trong thời gian làm việc đấy."
Cúp điện thoại, một người phụ nữ đi đến, ý cười trên khóe miệng Hứa Tình Thâm giấu không được, cô che đậy bằng cách vuốt vuốt sợi tóc trên gò má, hóa ra đây là mùi vị của tình yêu sao? Ngọt như vậy, nồng nàn như vậy, khiến người khác một khắc cũng đều nhớ kỹ.
Khi tan việc, Hứa Tình Thâm thay áo đi ra ngoài.
Xe của Tưởng Viễn Chu đỗ trong gara, anh không thích lái xe, cho nên đều là tài xế đưa đón.
Lên xe, trong tay Hứa Tình Thâm vẫn còn cầm ô: "Mưa hôm nay, xem ra sẽ không ngừng."
"Rơi không ngớt." Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Xe lái ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng, hệ thống sưởi trong xe vừa đủ, thoải mái khiến người khác muốn ngủ. Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngang qua một góc đường, đột nhiên nhìn thấy một tiệm Starbucks.
Hứa Tình Thâm khẽ gõ lên cửa xe: "Dừng lại một chút."
"Sao vậy."
"Em muốn uống một chút nước lạnh."
Tưởng Viễn Chu liếc sang bên kia: "Bảo tài xế đi vòng qua."
"Không cần, chỗ này không cho phép quay đầu xe, đậu xe lại đây là được, quãng đường cũng chỉ có mấy trăm thước."
Tưởng Viễn Chu nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, đương nhiên không chịu: "Em muốn uống cái gì, để tài xế qua đó mua."
Tài xế dừng xe trước: "Phải đấy, cô Hứa muốn uống gì, xin cứ việc dặn dò."
"Bản thân tôi cũng chưa nghĩ ra, vào trong tiệm rồi chọn sau." Hứa Tình Thâm nói xong, khẽ đẩy cửa xe: "Các người ai cũng không được xuống theo, cả anh nữa đấy."
Hứa Tình Thâm bẹo bẹo má của Tưởng Viễn Chu: "Em chỉ đi mua ly cà phê mà thôi, ngoan nhé."
Hứa Tình Thâm bật ô, một bước nhảy ra khỏi xe.
Tưởng Viễn Chu có chút khó tin, sờ sờ gò má của mình, anh liếc sang tài xế, xác định tài xế không hề chú ý đến động tác vừa rồi của Hứa Tình Thâm, vẻ mặt anh lúc này mới trở lại như cũ dời ánh mắt đi.
Hứa Tình Thâm chạy vào Starbucks, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra, bên ngoài mưa rơi rào rạt, trên đường có vài vũng nước, bọt nước bắn tung tóe vào trong xe, tài xế thấy vậy vội vàng lên tiếng: "Tưởng tiên sinh, đóng cửa lại đi chứ?"
"Không cần."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu xuyên qua khoảng không cửa mở, liếc nhìn lại, tầm nhìn không bị hạn chế chút nào.
Rất nhanh, Hứa Tình Thâm đã đi ra khỏi Starbucks, mang theo túi giấy, bật ô hoa nhỏ che trên đỉnh đầu.
Lúc này vẫn là mùa đông, mưa xuống, đường phố hai bên lộ vẻ hiu quạnh, Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước, cành cây phía xa xa lung lay đánh xuống, che khuất cảnh vật, Tưởng Viễn Chu chỉ nhìn thấy chiếc ô của Hứa Tình Thâm đang đong đưa.
Mưa thật sự rất lớn, Hứa Tình Thâm chạy ù vài bước đến cạnh xe, cô khom lưng chui vào, đặt cái túi vào trong tay Tưởng Viễn Chu. Một tay người đàn ông đặt trên ghế, Hứa Tình Thâm không chú ý, trực tiếp ngồi xuống.
Cô cụp ô lại, đóng cửa xe, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.
Tưởng Viễn Chu bỏ cà phê sang bên cạnh, Hứa Tình Thâm nhìn xuống bên dưới một chút, vừa định nhổm người dậy, đã cảm giác được bàn tay kia của Tưởng Viễn Chu ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô qua khỏi người của anh. Hai chân người đàn ông nhích qua, cứ như vậy đổi chỗ cho Hứa Tình Thâm.
"Đổi...đổi chỗ làm gì vậy?"
"Ngốc, ghế ngồi có nước."
Đúng là khi bước vào Hứa Tình Thâm không để ý đến: "Đã thế còn mở cửa xe ra làm gì? Nước còn có thể không bắn vào à?"
"Cửa mở, em mới có thể lên xe." Tưởng Viễn Chu nói như thể đấy là chuyện đương nhiên.
Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút: "Vậy anh ngồi chỗ đó có phải cũng bị ướt phải không?"
"Anh không sao." Tưởng Viễn Chu nhích lại gần cô hơn: "Áo khoác của anh đủ dài."
Gò má của cô bị ướt, Tưởng Viễn Chu rút một chiếc khăn sạch ra giúp cô lau đi, tài xế bắt đầu khởi động xe, Hứa Tình Thâm cầm tay anh: "Em mua cà phê, tranh thủ uống đi."
Hứa Tình Thâm đưa một ly cho Tưởng Viễn Chu, một ly khác lại đưa cho tài xế.
"Cảm ơn cô Hứa."
Trên đầu cô vẫn còn máng cái khăn lông kia, Hứa Tình Thâm vùi đầu vào, làm ra vẻ nghiêm túc uống cà phê, ánh mắt cô dời xuống, nhìn thấy trên đệm nước bên kia rõ ràng có nước. Trong lòng Hứa Tình Thâm có một loại cảm giác không nói nên lời, cô chưa từng ước vọng cao vời sẽ có một người đối xử với mình tốt như vậy, cẩn thận đến mức khiến tay chân cô lúng túng.
Tưởng Viễn Chu thấy cô rũ đầu xuống, một sợi tóc rơi trên cần cổ, mặc dù khi ra ngoài đã che ô, nhưng trên đùi, trên vai vẫn bị ướt.
Anh không hề uống cà phê, chỉ gạt khăn lòng xuống giúp cô quàng lên vai.
Hứa Tình Thâm quay sang nhìn anh một chút: "Uống một hớp nhé?"
"Mùa đông, sao lại uống lạnh như vậy?"
"Dạo gần đây trong cơ thể nóng bức, muốn hạ nhiệt một chút."
Đầu mày Tưởng Viễn Chu khẽ rướn lên, Hứa Tình Thâm nhìn ra ý xấu trong ánh mắt anh, cô vội vàng giơ tay chặn môi anh lại: "Không được nói, không phải là cái ý kia trong lòng anh đâu."
Người đàn ông gạt tay của cô đi: "Anh muốn nói..."
Hứa Tình Thâm lại lần nữa thò tay chặn môi anh lại: "Đừng có giở giọng, em nói không chuẩn được chưa."
Khóe mắt đuôi mày Tưởng Viễn Chu chỗ nào cũng đầy ngập ý cười, người khẽ lùi về sau: "Nếu đã không muốn anh mở miệng như vậy, sao lại không trực tiếp nói?" Dứt lời, cơ thể đã nhào đến, môi Hứa Tình Thâm vẫn còn hơi lạnh, cánh môi Tưởng Viễn Chu chạm vào môi cô, cô hít một hơi ngưng lại trong cổ họng.
May mà người đàn ông không hề hôn quá sâu, anh cầm lấy ly cà phê trong tay Hứa Tình Thâm, nhấp một hớp, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Hứa Tình Thâm khẽ thở ra: "Về nhà ăn đi."
"Ngày tốt thế này, nếu như đặt một phòng bao, từ trên cao mấy trăm mét nhìn ngắm màn mưa rơi xuống Đông Thành, có phải có mùi vị khác hay không?"
Hứa Tình Thâm đành phải cầm một ly cà phê nóng khác, nâng trong tay: "Tưởng tiên sinh, từ trước đến giờ trong hình tượng của ngài, ngày như thế này, không thích hợp cho người đẹp trai ra cửa."
Người đàn ông cười yếu ớt, lúc lắc đầu: "Anh đang hỏi em, có muốn ra ngoài không, hay là vẫn về nhà?"
"Về nhà đi, tắm táp, thay quần áo rồi ăn cơm."
"Nhưng anh muốn ra ngoài ăn."
Hứa Tình Thâm nhìn anh: "Vậy anh còn phí nhiều lời với em như vậy, đi đâu cũng được."
"Anh cảm thấy cùng em nói về những chuyện sinh hoạt thường ngày của gia đình thế này, cũng thật thú vị."
Tưởng Viễn Chu bắt chéo chân dài, trong tay cầm ly cà phê đá của Hứa Tình Thâm, vừa rồi chỉ uống một hớp, sau đó cũng không động vào nữa. Xe lướt qua một tiểu khu náo nhiệt, lướt nhanh về phía trước, Hứa Tình Thâm nép sát vào anh: "Cầm cà phê của em, sao lại không uống?"
"Anh chỉ không muốn em uống thứ quá lạnh." Bàn tay Tưởng Viễn Chu cầm ly cà phê kia, đưa cho Hứa Tình Thâm, cô có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay người đàn ông hơi ướt, nhìn thấy cô động đậy, Tưởng Viễn Chu lại nói: "Còn muốn không? Bây giờ chỉ hơi hơi lạnh, có thể uống rồi."
Nửa người trên của Hứa Tình Thâm cứng ngắc bất động, cổ họng lên xuống, nói không nên lời.
Cô nghiêng người sang, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, chòng ghẹo cô: "Thế nào? Không cho em uống, cáu kỉnh à?"
Hứa Tình Thâm lắc đầu, chỉ là lúc này, cô thật sự một câu cũng nói không nổi, trong lòng vừa chua vừa ngọt, trăm mối cảm xúc đan xen.
Đến chỗ ăn cơm, Tưởng Viễn Chu ra tay, tác phong quả nhiên quá rộng rãi, Kim Đỉnh bốn mươi tám lầu, tưởng chừng như vươn thẳng lên mây xanh.
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu vào trong, không vượt ngoài dự đoán của cô, bên trong phòng bao chiếc bàn chiếm hơn quá nửa diện tích, mà ăn cơm thì chỉ có hai người bọn họ, người vừa đứng bên trong, cảm thấy như là một người bị áp trong một không gian thật lớn.
Hứa Tình Thâm đi về phía trước, Tưởng Viễn Chu kéo lấy cánh tay của cô: "Gọi món ăn trước."
"Em cái gì cũng ăn, tùy anh."
Hứa Tình Thâm lại đi về phía trước, rèm cửa màu lục rũ trên mặt đất, một tay cô kéo ra, toàn bộ khung cảnh trước cửa sổ hiện ra trước mắt. Từ lầu bốn mươi tám nhìn xuống, tầng trệt giống như triệt để bị giẫm dưới chân, ánh mắt thoáng dời ra phía trước, cảm thấy như sắp ngất vội lùi về sau một bước.
Thắt lưng được một đôi ta nắm lấy, Tưởng Viễn Chu dán môi mỏng lên vành tai cô: "Sợ à?"
"Sợ cái gì?" Hứa Tình Thâm dừng bước, Tưởng Viễn Chu đẩy cô về phía trước, Hứa Tình Thâm vội vàng nhắm hai mắt lại, hai tay lần mò, lòng bàn tay chạm vào thủy tinh trước mặt: "Chọn món xong rồi hả?"
"Ăn là thứ yếu, dù sao em cũng không chịu chọn." Tưởng Viễn Chu nhìn cô: "Chọn một món, bảo đảm khiến em ăn no."
Hai tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ lên thủy tinh, Tưởng Viễn Chu tiến sát lại vành tay cô, đột nhiên nói lớn: "Thủy tinh vỡ!'
"Hả!"
Hứa Tình Thâm sợ đến mức nhảy lùi về sau, Tưởng Viễn Chu bật cười, hai tay mở rộng ôm chặt cô vào lòng, anh dán sát vào gò má của cô: "Hóa ra lá gan lại nhỏ như vậy, bình thường đều là giả vờ?"
"Em sợ cao chút xíu."
"Thật không?" Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn xuống: "Thật là nhìn không ra."
Tầm nhìn Hứa Tình Thâm dời về phía trước, Tưởng Viễn Chu buông tay ra, để Hứa Tình Thâm quay mặt về phía mình. Anh bước lên một bước, cô lại lùi về sau một bước, cho đến khi phần lưng chạm vào thủy tinh trong suốt, hai tay Tưởng Viễn Chu tách ra chống hai bên Hứa Tình Thâm, cơ thể cô thẳng tắp, bộ dạng nghiêm túc: "Làm gì đấy?"
"Hôn em, được không?"
Bả vai Hứa Tình Thâm rụt lại, âm thanh 'bồm bộp' của tiếng mưa vỗ vào thủy tinh truyền đến, lại là một cơn giông tố, từ xa nhìn lại, hình bóng hai bên đều mơ hồ.
Tưởng Viễn Chu cúi đầu, khóe miệng lướt qua gò má Hứa Tình Thâm, cô cuống quýt né ra: "Nhân viên sắp vào rồi."
"Họ mang thức ăn vào, cũng không cần em giúp một tay."
"Anh..." Hứa Tình Thâm hất cằm lên: "Mấy nhà kia sẽ không nhìn thấy ư?"
"Thấy thì cũng đã thấy."
"Tưởng Viễn Chu!"
Người đàn ông thấy vậy, một phát kéo rèm cửa sau lưng lại: "Lần này, hài lòng rồi chứ?"
Hai tay Hứa Tình Thâm nắm kéo vải vóc trên thắt lưng Tưởng Viễn Chu, anh cởi áo khoác, lúc này chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh. Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay trái, chạm vào mặt Hứa Tình Thâm, mưa lớn như vậy, xuyên qua thủy tinh trong suốt mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang ôm nhau, không thể nghi ngờ đây chính là hình ảnh lãng mạn nhất, thời tiết bết bát nhất, nhưng vậy thì sao? Nơi có tình yêu, đâu phải lúc nào cũng đều là nắng gắt.
Ngón tay người đàn ông vuốt ve gò má Hứa Tình Thâm: "Bắt đầu từ mai, chúng ta mỗi tối đều ăn bên ngoài, mỗi lần lại đổi một chỗ."
"Tại sao?" Hơi thở Hứa Tình Thâm khẽ nghẹn lại.
Tưởng Viễn Chu khẽ cười: "Bởi vì, anh muốn mỗi nơi đều hôn em như thế này, sau này bất luận là em trên đường đi làm hay đi dạo phố, chỉ cần ngước đầu lên... liền nghĩ đến dáng vẻ lúc anh hôn em."
Hứa Tình Thâm đẩy mạnh bụng anh một cái: "Biến thái phải không?"
Phía sau có tiếng gõ cửa, phục vụ từng người một đi vào phòng bao, Hứa Tình Thâm kéo kéo thắt lưng Tưởng Viễn Chu: "Đi ra ngoài đi."
Người đàn ông cúi đầu quan sát: "Em khẳng định, bộ dạng này của em là muốn anh đi ra ngoài?"
Hứa Tình Thâm vỗ một phát lên vai anh, Tưởng Viễn Chu cười cười kéo rèm cửa sổ ra, lại kéo tay của cô ra ngoài.
Phục vụ nhìn thấy một cảnh này, trên môi vẫn duy trì nụ cười như trước: "Tưởng tiên sinh, mời ngài từ từ thưởng thức."
"Được, cám ơn."
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Viễn Chu khui rượu, vừa định lật ly lại, anh giơ ngón tay chạm vào cánh môi Hứa Tình Thâm: "Sưng rồi."
Hứa Tình Thâm hé miệng, dứt khoát cắn mọt cái lên ngón tay người đàn ông, cô khẽ dùng sức, sau đó nhả ra, chân mày chau lại: "Anh cũng sưng rồi."
Tưởng Viễn Chu khàn giọng, sau đó cười nói: "Xem ra chỗ anh 'sưng', cũng không chỉ có một chỗ đâu."
Cô sờ sờ gò má, cảm thấy gương mặt bắt đầu hâm hấp nóng.
Người đàn ông rút tay lại, liếc nhìn dấu răng trên đầu ngón tay, anh đặt ngón tay vào trong miệng mình, điện thoại bên cạnh vang lên, Tưởng Viễn Chu cầm lấy nhìn một chút, lại là ở nhà gọi đến.
Sắc mặt anh đột nhiên đanh lại, chuyển máy: "Alo?"
Hứa Tình Thâm nếm món ăn, một lát sau, mới nghe được giọng nói của Tưởng Viễn Chu lọt vào lỗ tai: "Ba nói, ba đồng ý chuyện của con và Hứa Tình Thâm?"
Cô mím chặt môi, dỏng tai lên, ở bên kia Tưởng Đông Đình nói: "Con đã khăng khăng như vậy, ta lại không còn cách nào ép con, thế thì ta cũng không can thiệp nữa. Như vậy đi, con dẫn con bé về nhà ăn bữa cơm, cũng để ta xem con bé đến tột cùng là hạng người gì."
Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại: "Ba, trong lòng lại nảy ra cái ý định gì vậy?"
"Nói bậy gì đấy? Không đồng ý cũng không được, lần này đông ý, cũng không xong?" Tưởng Đông Đình bắt đầu phát cáu: "Con không chịu về nhà cũng được, vậy đừng trách sau này nhà họ Tưởng không chấp nhận đứa con dâu này."
"Được rồi." Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng: "Nói sau đi, con đang ăn cơm, cúp máy."
Hứa Tình Thâm thấy anh đặt điện thoại lại một bên, cô hiếu kỳ hỏi: "Ba anh à?"
"Ừm."
"Nói là... đồng ý?"
Đầu mày Tưởng Viễn Chu nhíu chặt: "Nói là như vậy."
"Ít nhất cũng xem như là chuyện tốt mà."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: "Ngày mai về nhà một chuyến, có phải là Hồng Môn Yến hay không, đi rồi mới biết."
Hôm sau, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu về nhà họ Tưởng, khi xuống xe, tài xế lấy ra thứ gì đó ở cốp sau.
Trong lòng Hứa Tình Thâm chất chứa sự hồi hộp, vào trong phòng khách, Tưởng Tùy Vân cũng đã ở đó, Hứa Tình Thâm tiến lên, chào hỏi từng người một: "Bác trai, dì nhỏ."
"Tình Thâm, mau đến đây ngồi đi." Tưởng Tùy Vân đứng dậy, kéo Hứa Tình Thâm sang.
Bầu không khí lần này, rõ ràng không giống lần trước, vẻ mặt quản gia và người giúp việc đều ôn hòa. Tưởng Đông Đình quan sát vẻ mặt của Hứa Tình Thâm: "Bên bệnh viện, làm việc tốt lắm hả?"
Đột nhiên Hứa Tình Thâm bị hỏi như vậy, lập tức căng thẳng: "Dạ, tốt vô cùng."
"Khó lắm mới làm được, một cô gái tuổi đời còn quá trẻ đã phải ở bên bàn mổ." Tưởng Đông Đình nói xong, đứng dậy đi về hướng bàn ăn: "Không cần câu nệ, ăn cơm thôi."
Tưởng Tùy Vân vội vàng kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, khuôn mặt bà vui vẻ, khấp khởi nói: "Anh rể xem như đang khen người khác đấy, Tình Thâm, thả lỏng một chút."
Mấy người ngồi xuống trước bàn ăn, Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn vào bát của Hứa Tình Thâm, ý bảo cô ăn nhiều một chút, Tưởng Đông Đình nhìn Tưởng Tùy Vân: "Tùy Vân, gần đây cơ thể em thế nào?"
"Vô cùng tốt, bệnh này của em, chỉ cần tâm tình vui vẻ, vậy thì sẽ khỏe hơn so với uống bất cứ loại thuốc nào."
"Kiểm tra sức khỏe gần đây nhất, là bác sĩ Hứa sắp xếp?"
Hứa Tình Thâm đặt đũa xuống nói: "Vâng ạ, mọi thứ của dì nhỏ đều bình thường."
"Ăn cơm đi, về sau đều là người trong nhà, không cần quá dè dặt."
"Vâng." Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, sắc mặt không giấu được vui vẻ, cô ngẫm lại, những lời này của Tưởng Đông Đình chẳng khác nào đồng ý, hòn đá đè trong ngực Hứa Tình Thâm rốt cuộc cũng có thể dỡ xuống.
Sau khi ăn xong, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn CHu ngồi một lúc, gần đến chín giờ, hai người mới chuẩn bị trở về Cửu Long Thương.
Quản gia chuẩn bị không ít đồ cho họ mang về nhà, Tưởng Đông Đình tiễn hai người đến cửa: "Cô Hứa, sau này thường đến nhé."
"Dạ, cảm ơn bác."
Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm rời khỏi, Tưởng Tùy Vân nhìn trời cũng không còn sớm, bà bước xuống bậc thềm: "Anh rể, em cũng về đây."
"Vừa hay, anh cũng muốn tản bộ, anh đưa em về tiểu lâu."
"Vâng."
Trong đêm tối hai người đi về phía trước, Tưởng Tùy Vân siết chặt áo: "Hôm nay thật là vui, anh rể, không ngờ anh lại chấp nhận Tình Thâm, thật ra con bé là một đứa nhỏ rất tốt, lần trước nếu không phải con bé cứu em..."
"Cô ta là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của cô ta, em cũng không nhất định mỗi ngày phải nói ra miệng."
"Vâng, vâng." Tưởng Tùy Vân nghe vậy, cúi đầu xuống.
"Tùy Vân à, chị em qua đời đã bao nhiêu năm rồi?"
Tưởng Tùy Vân rảo bước chậm lại, nhìn thấy cái bóng của mình cũng dừng lại: "Anh rể, tại sao lại hỏi như vậy?"
"Nếu không phải vì tấm ảnh chụp gia đình, anh cũng sắp không nhớ rõ hình bóng của bà ấy thế nào rồi, chỉ là nhớ rõ trước khi qua đời, dặn anh phải chăm sóc tốt cho em, cho Viễn Chu."
Chóp mũi Tưởng Tùy Vân chua xót: "Anh làm rất tốt, nhiều năm như vậy, anh đã chăm sóc chúng em rất tốt."
Tưởng Đông Đình tiếp tục đi về phía trước, chỉ cách tiểu lâu một đoạn ngắn, anh nhìn trang viên kiểu biệt thự lớn như này: "Còn hai ngày nữa, là ngày giỗ của chị em rồi."
"Vâng, em nhớ rõ."
"Tùy Vân, em thật sự cảm thấy con bé kia và Viễn Chu rất xứng đôi sao?"
Trống ngực Tưởng Tùy Vân đập thùng thùng: "Anh rể, anh có ý gì?"
"Trong mắt anh, chúng nó một chút cũng không xứng, mùi vị của tình yêu, mới nếm thử thì đúng là tốt đẹp, thế nhưng sau đó thì sao? Không môn đăng hộ đối, từ đầu đến cuối chính là một tai họa ngầm lớn nhất."
Tưởng Tùy Vân thử mở miệng: "Tình Thâm rất hiểu chuyện, con bé sẽ từ từ học được cách dung nhập."
"Tùy Vân à, ban đầu khi chị em giao Viễn Chu cho em, xem như là đã uổng phí tâm tư."
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân trắng bệch. Tưởng Đông Đình nhìn bà, ngoài miệng vẫn còn thương lượng: "Di ngôn của bà ấy, em còn nhớ không?"
Tưởng Tùy Vân thẫn thờ đôi chút: "Nhớ ạ."
"Nuôi dưỡng Viễn Chu trưởng thành, giúp nó chọn một người phụ xứng đôi, lẽ nào theo ý của anh, lẽ nào chữ xứng đôi trong lời của bà ấy bây giờ là ham mê sắc đẹp nhất thời? Nó muốn lấy một người con gái như vậy, sau này mặt mũi của nhà họ Tưởng làm sao có thể tồn tại? Khi mang ra ngoài giới thiệu, có phải định nói, đây là một bác sĩ bình thường trong Tinh Cảng?"
"Anh rể, nhưng không phải là anh đã đồng ý rồi sao?"
Tưởng Đông Đình khẽ thở dài: "Tùy Vân, anh làm theo di nguyện của chị em, để em nhận được mọi sự tôn trọng trong nhà họ Tưởng, tất cả mọi chi phí ăn ở đều dựa theo chị em mà đưa đến, nhưng còn em? Em thật sự đã tận tâm đối với Viễn Chu ư?"
Tưởng Tùy Vân đặt tay lên ngực, nhất thời cảm thấy trong lòng buồn bực, bà miễn cưỡng đi theo Tưởng Đông Đình về phía trước.
Hai người đến trước mặt tiểu lâu, Tưởng Đông Đình đi vào đình nghỉ mát trong sân, Tưởng Tùy Vân cũng đi theo ngồi xuống.
"Anh rể, vậy anh có ý gì?"
"Mấy ngày nữa là ngày giỗ của chị em, anh cần em giúp anh một chuyện."
Tưởng Tùy Vân vừa nghe vậy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, bà khó khăn mở miệng: "Chuyện gì."
Bàn tay Tưởng Đông Đình đặt trên bàn gõ nhẹ vài cái, hạ giọng, chậm rãi nói ra một câu. Tưởng Tùy Vân nghe xong, sắc mặt trắng toát như tờ giấy, bà lắc đầu nguầy nguậy, miệng lặp lại một chữ: "Không, không..."
"Em biết, Viễn Chu chỉ nghe lời em, cũng chỉ không để phòng em, Tùy Vân, chuyện này anh chỉ có thể cầu xin em."
"Anh rể, đừng như vậy được không?" Tưởng Tùy Vân đứng dậy: "Như thế không được."
"Vậy em cảm thấy, còn cách khác sao?"
Tưởng Tùy Vân nghĩ đến hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa kia, lúc này đang chìm đắm trong vui sướng thế nào. Lòng bà hốt hoảng hồi lâu vẫn chưa dịu đi, chỉ lắc đầu: "Không được, như vậy không được."
Tưởng Đông Đình giận tái mặt: "Ban đầu khi chị em theo anh, giữa bọn anh cũng không có tình yêu, em thử nghĩ xem, nếu như bà ấy còn sống, có đồng ý quyết định của anh không? Hay là sẽ chọn đứng về phía em?"
Bàn tay Tưởng Tùy Vân chống lên bàn đá, cuối cùng Tưởng Đông Đình nói: "Tùy Vân, nói cho cùng, em có xem Viễn Chu là con trai em không?"
Cơ thể bà mềm nhũn, ngồi xuống: "Anh rể, cũng bởi vì em yêu đứa nhỏ này, em mới muốn tốt cho nó."
"Đây là em đang hại nó!" Tưởng Đông Đình đanh giọng: "Nếu nó cố tình muốn ở sống chung với Hứa Tình Thâm, anh sẽ không nhận đứa con trai này nữa. Nếu như em muốn nhìn cha con anh trở mặt thành thù, vậy em hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn."
Tưởng Tùy Vân đưa tay đỡ trán, đã nhiều ngày nay, quan hệ giữa Tưởng Đông Đình và Tưởng Viễn Chu liên tục bế tắc, bà cũng vất vả lo nghĩ, hôm nay nhìn thấy Hứa Tình Thâm ở nhà họ Tưởng, lại thấy thái độ của Tưởng Đông Đình, Tưởng Tùy Vân cho rằng chuyện tốt cứ như vậy mà thành, lại không nghĩ rằng...
"Tùy Vân, nhà họ Tưởng chỉ còn ba người chúng ta, còn gì quan trọng hơn cha con hòa hợp? Anh cũng già rồi, vì Viễn Chu mới chống đỡ đến ngày hôm nay, anh không muốn ở khi xuống mồ, chị em còn phải oán trách anh."
Trong lòng nổ lớn một tiếng, cả người đờ đẫn như pho tượng ngồi ở đó.
Trong lòng Tưởng Đông Đình đã nắm chắc, Tưởng Tùy Vân này, lòng dạ lương thiện, quan trọng hơn là dễ mềm lòng, mà đứa con trai giống như tường đồng vách sắt kia cũng chỉ mềm lòng với bà, nên ông chỉ có thể tìm đến bà.
---
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu trở lại Cửu Long Thương, lòng vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự vui sướng khi nãy.
Tưởng Viễn Chu vừa vào đến phòng ngủ, điện thoại của Tưởng Tùy Vân đã đánh đến.
"Dì nhỏ."
"Viễn Chu, về nhà chưa?"
"Vừa về đến."
"Vậy thì tốt." Bên kia Tưởng Tùy Vân khựng lại một chút: "Viễn Chu, ngày kia là ngày giỗ của mẹ con, con nhớ phải đến đấy."
"Dì nhỏ, ngày ấy con sẽ không quên."
"Vẫn quy định cũ, buối sáng theo ba con đến nghĩa trang, buổi tối đến tiểu lâu, dì vào bếp."
Tưởng Viễn Chu một tay tháo nút áo: "Vâng."
Hứa Tình Thâm thấy anh đặt di động lên tủ đầu giường: "Là dì nhỏ hả?"
"Ừm, ngày kia là ngày giỗ của mẹ anh, anh phải về nhà."
"Ngày giỗ?" Khóe môi Hứa Tình Thâm mím chặt: "Có muốn em đi cùng anh không?"
"Không cần." Tưởng Viễn Chu tiến lên, nhéo nhéo cái cằm của Hứa Tình Thâm: "Em còn chưa vào cửa, dựa theo quy định của nhà họ Tưởng, loại chuyện như vậy không tiện tham gia, ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm nói xong, nhón chân lên hôn anh, Tưởng Viễn Chu thuận theo ôm lấy thắt lưng của cô, lại nặng nề đè cô xuống giường...
---
Hai ngày sau.
Buổi sáng Tưởng Viễn Chu đến nghĩa trang, ăn trưa xong lại trở về Cửu Long Thương, khi Hứa Tình Thâm trở lại, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông ra khỏi cửa.
Hai người gặp nhau trong sân, Hứa Tình Thâm bước lên: "Bây giờ đi sao?"
"Ừm." Tưởng Viễn Chu xoa xoa bả vai của cô: "Mặc ít như vậy, không sợ lạnh cứng à."
"Phòng làm việc có hệ thống sưởi, không sợ." Hứa Tình Thâm kéo tay anh xuống: "Đi đi, đi sớm về sớm."
"Ừm." Tưởng Viễn Chu tiến lên, ghì chặt cô vào lòng: "Buổi tối có món em thích ăn, ăn nhiều một chút."
"Biết rồi mà."
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng dậy, sau đó bước nhanh lên trước, Hứa Tình Thâm quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng anh càng lúc càng xa, trong lòng vô cớ xuất hiện một loại buồn bực càng lúc càng nặng nề, gần như đè ép cô đến mức không thở nổi.
Hứa Tình Thâm khẽ cúi đầu, xoay người vào nhà.
Đến tiểu lâu, Tưởng Tùy Vân vẫn còn trong nhà bếp, Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác đi đến cửa: "Dì nhỏ, có hai người thôi, không cần làm nhiều đồ ăn như vậy."
"Hôm nay không giống." Tưởng Tùy Vân cẩn thận bóc tôm: "Con mau ra ngoài kia ngồi đi, đừng ở đây."
Tưởng Viễn Chu đi ra bàn ăn, trong tiểu lâu cũng không có người giúp việc khác, hôm nay là ngày đặc biệt, những ngày khác trong năm cũng vậy, buổi tối người giúp việc đều về nhà.
Rất nhanh, Tưởng Tùy Vân đã mang món ăn lên, còn cầm theo một bình rượu: "Đây là ba con cho đấy."
Tưởng Viễn Chu đưa tay nhận lấy, ngắm nghía: "Rượu này rất mạnh, dì nhỏ, người đừng uống."
"Vậy con uống ít thôi."
"Vâng." Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, rót một ly nhỏ.
Tưởng Tùy Vân đặt nước dừa qua bên cạnh, bà cầm đũa gắp thức ăn cho Tưởng Viễn Chu: "Tình Thâm đâu, có nhà không?"
"Có, khi đi ra vừa vặn gặp được."
Tưởng Tùy Vân siết đôi đũa trong tay: "Viễn Chu."
"Dạ?"
Cuối cùng bà khẽ lắc đầu: "Không có gì."
"Dì nhỏ, người chuẩn bị nhiều quá, hai chúng ta ăn không hết."
"Viễn Chu, nếu như mẹ con ở đây, chắc chắn sẽ để tâm hơn ta nhiều, cơ thể ta không được tốt, bình thường chăm sóc con không chu đáo..."
"Dì nói gì đó?" Tưởng Viễn Chu rũ mắt xuống: "Dì và mẹ, đều tốt như nhau."
Tưởng Tùy Vân cầm ly lên, khẽ chạm với Tưởng Viễn Chu, sau đó uống hơn nửa ly, rượu trắng chảy qua cổ họng, cay không chịu được. Tưởng Tùy Vân kể lại chút chuyện khi Tưởng Viễn Chu còn nhỏ, cuộc sống như vậy, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.
Tưởng Tùy Vân đứng dậy rót rượu cho Tưởng Viễn Chu, bên trong tiểu lâu yên tĩnh, cách đó không xa vẫn còn nhóm một ngọn nến.
Tưởng Viễn Chu uống vài ly, có chút men say, anh phẩy phẩy tay: "Di nhỏ, không uống à."
"Lại đây uống cùng dì nhỏ đi?" Tưởng Tùy Vân đứng dậy, rót đầy rượu cho anh: "Đây là tiểu lâu của ta, trừ khi con đến ra, sẽ không có lúc nào náo nhiệt."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: "Không sao, sau này con sẽ đưa Tình Thâm đi cùng."
Tưởng Tùy Vân thất thần ngồi lại ghế, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đàn ông phía đối diện, Tưởng Viễn Chu ngước đầu chạm phải ánh mắt của bà: "Dì nhỏ..."
Bà quay mặt sang chỗ khác, Tưởng Viễn Chu nhìn về bức ảnh chụp cách đó không xa: "Đừng quá khó chịu."
Tưởng Viễn Chu cho rằng Tưởng Tùy Vân nhớ đến người đã qua đời, Tưởng Tùy Vân dựa vào lời của anh nói tiếp: "Chia cách cũng sắp vài chục năm rồi, có đôi khi nhớ lại, cuộc sống thật quá khổ sở."
"Dì đừng như vậy, còn có con mà."
"Đúng, chỉ còn con thôi."
Mãi lâu sau, không, phải nói là, rất lâu rất lâu sau đó.
Cánh của tiểu lâu bật mở, Tưởng Tùy Vân mặt không đổi sắc đứng đó, hai người bên ngoài thấy vậy, bước nhanh vào.
Tưởng Viễn Chu bò rạp trên bàn cơm, tay áo xắn đến khuỷu, cả người không động đậy.
Toàn bộ người nhà họ Tưởng đều biết, Tưởng tiên sinh cái gì cũng được, chỉ có uống rượu là không được.
Hai người cẩn thận dìu anh lên lầu, rât nhanh, một chiếc xe màu đen đến trước tiểu lâu. Cửa phía sau được đẩy ra, một bóng dáng yêu kiều bước xuống, đứng trong ngọn đèn trước lầu, từng bước một đi về phía Tưởng Tùy Vân.
Đến trước mặt rồi, cô gái khẽ nhấc chân lên, nhẹ giọng gọi: "Dì nhỏ."
Khuôn mặt Tưởng Tùy Vân không cười, người đứng đó lung lay sắp ngã, dường như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
Lăng Thời Ngâm thoáng gặp bà, cô đi vào phòng khách, cuối cùng lên lầu, biến mất trong màn đêm.
Cũng không lâu lắm, hai người lúc trước đi xuống. Tưởng Tùy Vân vẫn đứng đó bất động, gần như hóa đá.
Bà nhìn về phương xa, chỉ là một mảnh u ám, nhìn không ra đường, càng không thấy bất cứ tia sáng nào.
---
Phòng ngủ chính trên lầu hai.
Cả người Tưởng Viễn Chu chiếm hơn phân nửa chiếc giường, trên mặt đất ngổn ngang chăn mền và quần áo của đôi trai gái, vô cùng lộn xộn.
Bên hông người đàn ông phủ chăn mỏng, lồng ngực màu đồng lộ ra ngoài, Lăng Thời Ngâm ngồi ở phía còn lại, người cô cũng để trần như vậy, vươn tay ra, đặt lên ngực người đàn ông.
Sau một lúc lâu, Lăng Thời Ngâm thở dài một hơi nặng nề.
Một tay cô ta nắm chặt, hé miệng hung hăn cắn xuống, tay phải... đi theo vào.
Khi đau đớn ấp đến, là lúc cô ta đau đến nghiến chặt mu tay của mình, trong miệng phát ra những âm thanh vụn vặt, Lăng Thời Ngâm nhổm nửa người trên dậy, cảm giác được... một dòng chất lỏng chảy ra trên ga giường trắng tinh.
Xem thêm...