Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335: Ra khỏi địa ngục

Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^


Ánh mắt Phó Lưu Âm hướng về phía Mục Thành Quân. Cô không tin, hắn đơn giản chính là đang muốn thử cô.
Cô tiếp tục lẩm ba lẩm bẩm với mình, hoàn toàn không để ý tới hắn. Tay cô làm hành động mà Mục Thành Quân xem không hiểu. Cô nghiêng đầu, xem bàn tay mình như con cá mà lượn sang trái rồi lượn sang phải.
Mục Thành Quân dứt khoát đứng dậy, hắn tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Phó Lưu Âm. Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt vừa lúc nhìn thẳng vào cô.
Miệng Phó Lưu Âm ngâm nga, tóc rất rối, tết lại rất dài. Mục Thành Quân giơ bàn tay lên muốn sờ đầu cô. Cô sợ hãi thối lui, hai chân co rúc lên, cô muốn chạy trốn lên giường.
Thấy thế, Mục Thành Quân đè chân cô lại.
Phó Lưu Âm vung tay đánh tới, Mục Thành Quân giữ chặt cổ tay cô lại. Phó Lưu Âm lần thứ hai nổi điên, miệng kêu cuồng loạn: "Đừng giết tôi, cứu mạng!!!"
Mục Thành Quân dứt khoát đứng dậy, đẩy cả người cô ngã xuống giường. Hắn dùng sức đè cánh tay cô, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm. Hắn định trước tiên cho cô bình tĩnh lại. "Âm Âm, em nghe tôi nói!!!"
"Buông tôi ra, buông tôi ra!" Cô cứ lặp lại ba chữ trong miệng, âm thanh lần sau lại cao hơn lần trước. "Buông tôi ra!"
Mục Thành Quân một chút biện pháp cũng không có, hắn biết, hắn không giữ cô lại được, cô một hai muốn lấy phương thức như vậy mà chống lại hắn.
"Vì sao không chịu nghe tôi nói?"
"Thả tôi đi!!!"
"Được, tôi thả em đi."
Phó Lưu Âm hung hăng trừng hắn, "Thả tôi đi."
Tầm mắt người đàn ông khóa chặt cô không bỏ, "Tôi thật sự sẽ thả em đi, được chưa?"
Cô nắm chặt bàn tay mình, nhưng hai tay bị hắn đính trên giường, cô không thể động đậy. Đáy mắt thâm thúy của Mục Thành Quân càng lúc càng đậm, hắn cúi đầu xuống, "Tôi biết em giả điên. Đừng giả điên nữa, tôi thả em đi, thật sự."
Phó Lưu Âm há miệng to mà thở hổn hển. Mục Thành Quân buông lực trong tay ra, hắn ngồi xuống cạnh người Phó Lưu Âm, "Ép em ở lại cạnh tôi như vậy cũng chẳng có nghĩa gì. Nếu em muốn đi, em cần phải đồng ý một điều kiện với tôi." Phó Lưu Âm hơi giật mình, nhìn dáng vẻ Mục Thành Quân, không giống như đang lừa mình.
Cô từ trên giường bò dậy, "Điều kiện gì?"
Người đàn ông nhìn sang khuôn mặt nhỏ của cô. Thần sắc cô trong sáng, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi, nếu so với người vừa rồi thì hoàn toàn là hai người. Cũng chỉ khi nói đến việc cho cô tự do, cô mới có thể làm một người bình thường lại.
Mục Thành Quân đứng dậy, vừa đi ra ngoài hai bước, liền nghe được Phó Lưu Âm giận mắng: "Tôi biết ngay anh sẽ không tốt bụng như vậy, vô sỉ!"
Trong lòng hắn bị tạc đau không tả được, hắn xoay người nhìn về phía Phó Lưu Âm, "Em gấp gáp không chờ nổi như vậy?"
Phó Lưu Âm cắn chặt hàm răng, hai tay keo chăn bên cạnh tới. Mục Thành Quân sợ cô lại bị kích thích gì, vội mở miệng: "Tôi nói thả em đi thì tôi nhất định sẽ thả em đi."
"Vậy tốt, bây giờ cho tôi đi ra ngoài."
"Phó Lưu Âm, em vẫn phải đồng ý với tôi mấy điều kiện mới được."
Người phụ nữ không khỏi nhíu mày, nhớ tới những lời vô sỉ Mục Thành Quân nói lúc trước, hàng mày đẹp của cô nhíu chặt. "Anh nằm mơ!"
"Em cho rằng tôi để em lại đây để sinh con sao?"
"Đó là gì?"
Mục Thành Quân quay lại sô pha ngồi, lời nói trong miệng bị nghẹn lại, sau một lúc lâu nói không nên lời; nhưng không phải không biết phải nói gì, mà do cái hố này quá khó để vượt qua. Hắn biết một khi hắn buông bỏ, hắn sẽ hoàn toàn mất đi người phụ nữ trước mặt đây. Hiện tại ít ra còn có thể nhìn bộ dạng điên khùng của cô, sau đó thì còn được không?
Mục Thành Quân mười ngón đan cài, gắt gao dùng sức mà nắm. Hắn muốn đổi ý, muốn bất chấp tất cả, cùng lắm lấy danh nghĩa kẻ điên của cô mà nhốt cả đời, nhưng truy tới cùng, không phải vẫn bởi vì hai chữ "không bỏ" này sao?
Phó Lưu Âm thấy hắn không nói lời nào, vội vàng thúc giục: "Anh nói đi, điều kiện gì?"
Chỗ thái dương Mục Thành Quân chảy mồ hôi, sự gấp gáp không chờ nổi của cô từng cái tra tấn trái tim hắn.
Phó Lưu Âm khẩn trương không thôi, trong lòng cũng thấp thỏm. Nói thật, cô không tin Mục Thành Quân có thể có lòng tốt như vậy, đánh chết cô cũng không tin.
Mục Thành Quân ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đối diện. Phó Lưu Âm gần như sắp bị tra tấn đến phát cuồng, "Anh nói đi, anh nói chuyện!"
"Điều kiện của tôi rất đơn giản, từ nay về sau cải danh đổi họ mà sống, đừng lại xuất hiện trước mặt Kính Sâm, đừng cho nó biết Phó Lưu Âm còn sống. Không, trên đời này đã không còn Phó Lưu Âm."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Mục Thành Quân gật đầu. "Phải."
"Tôi sẽ không gặp lại Mục Kính Sâm, tôi với anh ta đã sớm kết thúc rồi, tôi với nhà họ Mục cũng đã sớm không có liên quan."
"Em phải biết rằng, bên ngoài kẻ muốn mạng em vẫn rất nhiều, từ nay về sau, em hãy hoàn toàn thoát khỏi cái xưng hô em gái Phó Kinh Sênh này đi. Bên bệnh viện cũng đừng tới nữa, đối với em không có lợi."
Phó Lưu Âm đương nhiên cái gì cũng đáp ứng, chỉ cần để cô đi khỏi chỗ này là được, "Tôi đồng ý với anh."
"Chuyện tôi giữ em ở đây, em cũng không thể nói với người khác."
"Được." Phó Lưu Âm nôn nóng hỏi: "Khi nào có thể thả tôi đi?"
"Ngày mốt."
"Vì sao?" Vẻ sốt ruột không chờ nổi của cô tất cả đều viết trên mặt, "Vì sao không phải lúc này?"
Khóe miệng Mục Thành Quân giật giật, "Lúc này, em có thể đi đâu?"
"Cái này không cần anh lo lắng, tự tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Mục Thành Quân có chút buồn bực, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn, "Tôi không đời nào sau khi thả em chạy rồi còn để em rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn. Phó Lưu Âm, cho tôi thời gian một ngày, tôi sẽ thu xếp tốt. Em không cần lo tôi lật lọng, chỉ biết bên ngoài còn nguy hiểm hơn tôi đây. Chẳng lẽ, em thật sự một chút cũng tin không tôi nổi sao?"
Phó Lưu Âm nhìn thẳng vào con ngươi hắn, trong lòng dao động không tả được, Mục Thành Quân vẻ như đang thật sự vì cô mà suy xét.
Cô không dám không tin, càng không dám vào ngay lúc này chọc giận Mục Thành Quân.
Phó Lưu Âm quay trở lại mép giường, ngồi yên xuống. Hai người khó có khi mặt đối mặt như vậy, không tranh không cãi, "Được, ngày mốt, tôi đi."
"Hận tôi sao?"
Phó Lưu Âm mím chặt cánh môi. Mục Thành Quân tự giễu mà cười khẽ, "Ăn ngay nói thật."
"Nếu anh thật sự có thể thả tôi đi, tôi sẽ không hận anh."
"Thật vậy ư?"
"Mục Thành Quân, anh không gạt tôi thì tôi không lừa anh."
Mục Thành Quân hai tay chống trán, "Âm Âm, tôi không lừa em."
Ngoài cửa truyền đến tiếng vệ sĩ đập cửa, Mục Thành Quân thu lại cảm xúc. Vệ sĩ sau khi mở cửa ra, đứng ở bên ngoài, "Mục tiên sinh, cơm chiều cần đưa vào không ạ?"
"Không cần, bọn tôi xuống lầu."
"Được ạ."
Tầm mắt Mục Thành Quân sau đó hướng về phía Phó Lưu Âm, "Cùng nhau ăn bữa cơm chiều đi, đừng náo loạn."
"Được."
Lúc thấy bọn họ cùng xuống lầu, trong lòng người giúp việc còn sợ hãi. Chung quy sự tình lần trước náo loạn quá dữ, chị ta nơm nớp lo sợ bưng đồ ăn lên bàn. Lúc nhận đôi đũa, cảm xúc của Phó Lưu Âm rất tốt, hệt như người bình thường.
Mục Thành Quân gắp đồ ăn cho cô, "Tôi sẽ đưa em đến chỗ Hứa Tình Thâm. Những chuyện phía sau, tin rằng cô ấy sẽ thu xếp tốt cho em."
Vẻ giật mình tring mắt Phó Lưu Âm hoàn toàn không giấu được, lời này của Mục Thành Quân thật sự là rất rất ngoài dự kiến của cô, "Anh nói, anh đưa tôi tới cạnh chị ấy?"
"Vẫn không thể để em một mình đi ra ngoài. Em không có quan hệ, cũng không có tiền, em như vậy... Tôi không yên tâm."
Nhưng nói như vậy, Mục Thành Quân không sợ một vài sự tình sẽ không giấu được sao?
Chuyện cô nghĩ đến, Mục Thành Quân dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến, nhưng so với sự an toàn của cô, mạo hiểm này nọ không tính là gì.
Phó Lưu Âm an tĩnh mà ăn cơm, cô không dám đem toàn bộ hy vọng đặt hết lên người Mục Thành Quân, lỡ hắn bỗng nhiên đổi ý, cô sẽ điên thật mất.
Ăn xong cơm chiều, người giúp việc cũng thở phào nhẹ nhõm, chị ta thu dọn bàn ăn sạch sẽ.
Phó Lưu Âm theo Mục Thành Quân lên lầu, người đàn ông nhìn mái tóc cô, "Đi tắm rửa đàng hoàng đi, Âm Âm, em không nên là cái dạng này."
"Tôi... Tôi lát nữa sẽ tắm."
"Không yên tâm tôi sao?" Mục Thành Quân nói xong, đi tới sô pha ngồi xuống. "Đi đi, thấy em như vầy, tôi cũng không thoải mái."
Phó Lưu Âm muốn cố gắng thuận theo chút, cô nhấc chân vào phòng tắm. Cô chỉ gội sạch đầu, lúc đi ra, vừa dùng khăn lông chà chà.
Mục Thành Quân nhìn cô một cái, "Bên phía trường, em nhất định không quay về được, nếu có thể thì rời Đông Thành đi."
"Ừm."
Tầm mắt Mục Thành Quân càng có nhiều điều không nỡ hơn.
"Bạn học trước kia cũng đừng liên hệ lại."
"Được."
Người đàn ông nhìn chằm chằm căn phòng này, trong lòng chua xót càng lúc càng nhiều, "Tôi vẫn thích em như vậy, đây mới là dáng vẻ em nên có."
Đây là lần đầu tiên Mục Thành Quân dùng chữ "thích". Phó Lưu Âm nhìn về phía hắn, do dự mở miệng hỏi: "Sao anh... Sao anh chịu thả tôi đi?"
"Tôi không thích người điên."
Phó Lưu Âm gật gật đầu, "À."
"Em khả năng sẽ cảm thấy khó tin, nhưng có một việc nữa cũng là sự thật. Tôi yêu quý người nhà của mình, cho nên tôi không nên cưỡng ép em ở lại đây."
Phó Lưu Âm nghĩ, ý tứ của hắn hẳn là bất luận thế nào, bà Mục cũng sẽ không đồng ý loại chuyện này. Phó Lưu Âm không nghĩ tới chuyện Mục Kính Sâm ra sao thế nào, dù sao trong mắt anh, cô là em gái Phó Kinh Sênh, dù cô có thật sự chết rồi, anh cùng lắm cảm thấy thổn thức thôi nhỉ, sẽ chẳng đau lòng đến cực điểm.
Hai người im lặng im, Mục Thành Quân nhìn cô, Phó Lưu Âm lại không biết nên để tầm mắt ở đâu.
Hiện tại cô vẫn cảm giác như đang nằm mơ, thái độ của Mục Thành Quân chuyển biến quá nhanh, cô cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nên cũng không rõ tại sao Mục Thành Quân lại như vậy.
"Chuyện sau khi ra ngoài, em hẳn không cần quá lo lắng nhỉ?"
Phó Lưu Âm gật đầu. "Ừm."
"Tôi nghĩ, Hứa Tình Thâm sẽ hiểu rõ đây là một cơ hội, cô ấy sẽ thay em thu xếp tốt."
Nói như vậy, vừa rồi hẳn là đã nói xong rồi, so với Phó Lưu Âm, Mục Thành Quân ngược lại có vẻ khẩn trương hơn, sợ cô sau khi ra ngoài xảy ra chuyện không như ý.
Phó Lưu Âm nhìn thời gian, "Không còn sớm, anh mau về đi thôi."
Người đàn ông ngồi, không nói gì, đứng dậy đi về.
Phó Lưu Âm nhìn hắn đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, trái tim treo căng thẳng trong lòng cô hoàn toàn được buông lỏng.
Ngày hôm sau, Phó Lưu Âm ở trong phòng đi tới đi lui, lần đầu tiên chờ đợi Mục Thành Quân mau xuất hiện như thế. Nhưng mãi đến giờ ăn cơm chiều, người đàn ông vẫn không tới.
Phó Lưu Âm gõ cửa phòng, bảo vệ sĩ đi tìm Mục Thành Quân, nhưng bọn họ thờ ơ, càng không gọi điện thoại cho Mục Thành Quân.
Bất an trong lòng Phó Lưu Âm càng lúc càng nặng nề, cô theo bản năng cảm giác được Mục Thành Quân đang lừa mình. Cô dùng sức đấm cánh cửa, "Thả tôi ra ngoài, đã nói để tôi đi rồi, để tôi đi đi."
Cô náo loạn hơn một giờ, cuối cùng sức cùng lực kiệt. Phó Lưu Âm hận không thể vả miệng mình, cô thế nào lại người như Mục Thành Quân cũng có thể tin chứ?
Buổi tối, Phó Lưu Âm mệt mỏi, cuốn chăn ngủ.
Lúc Mục Thành Quân tới đã là đêm khuya. Mở cửa phòng đi vào, hắn vẫn không làm kinh động Phó Lưu Âm. Đi thẳng đến giường, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô.
Phó Lưu Âm đột nhiên mở mắt ra, vùng vẫy kịch liệt. Hai tay Mục Thành Quân buộc chặt, "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ làm gì khác với em, chỉ ôm em một cái."
"Lời anh nói tối hôm qua còn tính không?"
"Tính." Mục Thành Quân biết trong lòng cô sợ hãi gì. "Tối khuya ngày mai, tôi sẽ đưa em đi." Bả vai Phó Lưu Âm động đậy né ra, Mục Thành Quân gác cằm gác lên vai cô. "Ngày mai tôi không tới công ty, đâu cũng sẽ không đi, chỉ ở nhà."
Cô thật sự muốn hỏi lại hắn một tiếng, cái nào mới là nhà hắn, nhưng cô sợ một khi mở miệng, sự châm chọc sẽ không giấu được.
Phó Lưu Âm lại lần nữa động đậy, "Anh như vầy, tôi không thoải mái."
Mục Thành Quân không có lui ra sau, "Vậy em gắng chịu."
Cô cắn chặt răng, nhưng cô đã phảng phất thấy được ánh sáng trong đêm tối, cô không thể không chịu đựng.
Cả đêm, Phó Lưu Âm cũng gần như không chợp mắt. Tới ngày hôm sau, Mục Thành Quân quả nhiên không ra ngoài, hắn đưa Phó Lưu Âm xuống lầu, cho cô ở trong phòng khách đi tới đi lui.
Gần trưa, Mục Thành Quân ngồi ở sô pha đọc sách. Phó Lưu Âm thật sự nhàm chán, theo hắn đọc sách.
Với người mà nói, thứ không nắm bắt được nhất hẳn là thời gian đúng không. Mục Thành Quân muốn đem ngày này kéo dài như thành một năm vậy, nhưng điều này lại không có khả năng nhất.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống. Phó Lưu Âm đứng truớc cửa sổ sát đất, rèm cửa bị kéo lại, Mục Thành Quân không cho cô mở ra.
"Có thể cho tôi đi chưa?"
"Ăn cơm chiều rồi tôi đưa em ra ngoài."
Phó Lưu Âm vội không ngừng gật đầu. Lúc này, hai người an vị trong phòng ngủ, mỗi người một bên, Mục Thành Quân hai tay đan vào nhau, "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Cô quả thật tìm không ra lời gì để nói, Phó Lưu Âm nhìn người đàn ông, "Anh cả, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc."
"Lời này của em, không phải quá giả dối rồi không?"
"Không phải, tôi là thật tình." Phó Lưu Âm hai tay chống bên người. "Tôi tuy cảm thấy anh cũng không phải người gì tốt, nhưng Lăng Thời Ngâm không xứng với anh, anh cũng không yêu cô ta. So với tra tấn nhau, còn không bằng tha cho nhau một con đường sống..."
Phó Lưu Âm ý thức được những lời này mình không nên nói, cô vội vàng im tiếng. Mục Thành Quân bất đắc dĩ cười cười, "Lúc tôi kết hôn, không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì tôi nghĩ kết hôn với ai cũng như nhau."
"Vậy ư."
Phó Lưu Âm không khỏi nghĩ tới Mục Kính Sâm. Lúc trước khi cô kết hôn, cũng không nghĩ nhiều như vậy, hình như giống như bị bức bách. Cô thu vẻ mất tự nhiên trong đôi mắt lại, nhìn về phía khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự nuối tiếc không muốn trong lòng Mục Thành Quân càng lúc càng đậm.
Hắn đứng dậy, cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV ra, "Xem TV đi, tôi đi xuống bếp giục, lát nữa ăn cơm tối xong rồi, tôi đưa em đi liền."
"Được."
Mục Thành Quân thay cô tùy ý chỉnh đài, sau đó đứng dậy đi.
Phó Lưu Âm không cần thu thập, cô lúc nào cũng có thể đi. Cô ở trong phòng bồi hồi, lần đầu tiên cảm thấy chỗ này không phải cái nhà giam. Cô quá khao khát tự do, quá hy vọng có thể ra ngoài.
Tin tức trên đài luôn có một ít tin khiến người ta tiếc nuối hay thương xót cho chuyện xảy ra. Phó Lưu Âm ngồi yên rồi, muốn mình được tĩnh tâm lại.
Nhưng mặc kệ cô có muốn nhìn thấy tin về Mục Kính Sâm hay không, tin tức về anh lại vẫn truyền tới tai Phó Lưu Âm.
Không, trong màn hình không riêng gì một mình anh, còn có người đã đưa cô vào cục cảnh sát, bôi nhọ đả thương cô, Nguyễn Noãn.
Hai người ra vào có đôi bị phóng viên chụp được. Rất nhiều lần, Mục Kính Sâm đều không lái xe, lên thẳng xe của Nguyễn Noãn.
Người phụ nữ xinh đẹp tươi cười loá mắt vô cùng, có một tấm, thậm chí còn ôm lấy cánh tay Mục Kính Sâm. Tin tức thêm tiêu đề như vầy, chuyện tốt sắp tới của nhà họ Mục nhà họ Nguyễn, hai người tình đầu ý hợp, nhiều lần hẹn hò bị chụp ảnh được.
Cả người Phó Lưu Âm như ngã vào đáy cốc, khuôn mặt không thể bày ra biểu tình nào dư thừa, như một người gỗ, chỉ là nước mắt lại nhịn không được mà chảy xuống. Hóa ra trong khoảng thời gian cô đang bị cầm tù, chịu khổ này, hóa ra là lúc cô chết truyền ra ồn ào huyên náo, Mục Kính Sâm thế mà cả một chút thổn thức tiếc nuối cũng không có, anh đang vội vàng đáp lại người phụ nữ khác. Anh có cuộc sống thứ hai của mình, mà Phó Lưu Âm cô thì tính là gì chứ? Chung quy chẳng qua là cô chết chưa hết tội mà!
Phó Lưu Âm nhắm mắt lại, nước mắt ngăn không được mà chảy ra. Hai tay cô che mặt lại, tuy lòng đau đến nỗi đã sớm chết lặng, nhưng đã không nhẫn nhịn được mà lần lượt bị tàn phá như thế mà!
Mục Kính Sâm có thể đối với cô chẳng quan tâm, có thể bắt đầu lại lần nữa sau khi cô chết, cũng không sao; nhưng Phó Lưu Âm không ngờ tới, trái tim cô chung quy vẫn chưa đủ cứng cỏi, bị xé rách tàn khốc đến cực điểm như vậy. Cô nhịn không được nghẹn ngào thành tiếng.
Bàn tay run rẩy sờ qua bên cạnh người, Phó Lưu Âm cầm lấy điều khiển từ xa, muốn tắt TV đi, nhưng mà nhấn vài lần cũng không có gì.
Cô nghe được bốn chữ "trai tài gái sắc", cũng thấy được Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn đứng chung một chỗ.
Vận mệnh thế mà cực kỳ giống nhau, Hứa Tình Thâm năm đó chật vật đi khỏi Đông Thành, vào lúc yếu ớt nhất lại thấy một màn Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm mừng con sinh ra.
Cảnh tượng đó, trong một khoảng thời gian rất dài luôn là cơn ác mộng của Hứa Tình Thâm, không xua tan đi được.
Phó Lưu Âm rụt hai vai, thần sắc trên mặt từ từ thay đổi, hóa ra người đã vô tình lên thì có thể như vậy.
Hại chết Mục Triều Dương trước sau không phải cô, nhưng Mục Kính Sâm lại dùng cách thức tàn nhẫn như thế để lăng trì trái tim cô.
Sự trả thù đau nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi đúng không?
Phó Lưu Âm đứng dậy, cô có chút lung lay muốn đổ, gần như đứng không nổi nữa. Cô đi đến trước TV, ngồi xổm xuống, bàn tay nhịn không được sờ lền màn hình lạnh băng. Lòng bàn tay cô dán lên mặt Mục Kính Sâm, sau đó đập mạnh.
Lòng bàn tay nháy mắt liền tê rần. Phó Lưu Âm dựa trán vào TV, ánh sáng bên trong từng tia dội vào trên mặt cô. Hai vai cô run rẩy, tiếng khóc rống không ức chế được, chỉ có thể há miệng cắn vào mu bàn tay mình.
Mục Kính Sâm, hóa ra anh lại sống tốt như thế...
Bỏ đi. Phó Lưu Âm nhắm mắt lại. Cô không có tư cách yêu cầu anh sau khi biết "tin cô chết" còn thương tâm, càng không tư cách yêu cầu anh đời này luôn nhớ tới mình.
Sau một hồi, Mục Thành Quân lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra nhìn thấy Phó Lưu Âm quỳ rạp trước TV, hắn đi vào mấy bước, "Cơm tối chuẩn bị xong rồi."
Phó Lưu Âm không khỏi lau khóe mắt. Cô đứng dậy, rút đầu cắm TV ra. Cô đi từng bước đến trước mặt Mục Thành Quân, người đàn ông nhìn thấy hai mắt cô sưng đỏ hết, "Sao khóc?"
"Không có gì, nghĩ đến sắp đi rồi, tôi vui."
Mục Thành Quân dĩ nhiên biết không phải, cũng rõ cô vì gì mà khóc.
Hai người đi xuống lầu, ăn cơm tối xong, Phó Lưu Âm ngồi ở nhà ăn.
Mục Thành Quân lên lầu lấy áo khoác thay cô, hắn phủ thêm cho cô, "Buổi tối lạnh, em không thể mặc như vầy ra cửa."
Phó Lưu Âm nhìn áo khoác trên đầu vai, tầm mắt sau đó nhìn về phía Mục Thành Quân. Cánh môi cô run run, muốn nói gì đó, nhưng bỗng chốc lại nói không nên lời. Cô chỉ biết là, người đàn ông trước mặt như thể không phải Mục Thành Quân cô biết.
Cô đứng lên, mặc áo khoác vào, "Có thể đi rồi chứ?"
"Đi thôi."
Phó Lưu Âm đi theo sau người đàn ông. Mãi đến khi ra khỏi cánh cửa kia rồi, Phó Lưu Âm mới ý thức được mình không phải đang nằm mơ, Mục Thành Quân thế mà thật sự muốn thả cô đi.
Hai người ngồi vào xe, Mục Thành Quân ý bảo tài xế lái xe.
Ở chỗ khác, Hứa Tình Thâm đã tới địa điểm đã hẹn. Mục Thành Quân chỉ tìm một chỗ bí ẩn, nói có chuyện quan trọng phai nói, nhưng vẫn không nói cho cô biết chuyện này là về Phó Lưu Âm.
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhà họ Mục với chúng ta cũng không có quá nhiều qua lại mà có chuyện gì không thể nói qua điện thoại chứ?"
Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy đầu vai cô, "Một lát sẽ biết, đừng nghĩ nhiều."
"Thật sự em không muốn gặp người nhà họ Mục."
"Anh hiểu." Tưởng Viễn Chu hôn hôn cô. "Có anh ở đây cạnh em, chuyện gì cũng không cần lo lắng."
Xe Mục Thành Quân chạy xuyên qua con đường rất dài. Hắn nhìn Phó Lưu Âm người bên cạnh, thấy hai mắt cô đỏ bừng, lại đang tham lam nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe. "Âm Âm, em phải tin... Tôi không muốn làm hại em."
Phó Lưu Âm có đôi khi nhìn thật không hiểu Mục Thành Quân, cô không rõ vì sao hắn phải nhấn mạnh điểm này với mình.
Cô không muốn cành mẹ đẻ cành con, ít nhiều tỏ ra chút cảm xúc cho có lệ, Phó Lưu Âm nhìn vào ánh mắt người đàn ông, "Tôi biết."
Xe tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Mục Thành Quân lại càng lúc càng khó chịu, như bị ai đâm mạnh vào.
Đi tới chỗ đã hẹn với Hứa Tình Thâm, tài xế thấy xe của nhà họ Tưởng, anh ta đánh tay lái, tấp xe qua.
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hắn tới rồi."
Cô đẩy cửa xe đi xuống. Liếc mắt một cái nhìn thấy cô, Phó Lưu Âm chợt đập vào cửa sổ xe, thần sắc kích động. Tài xế dừng xe hẳn, Phó Lưu Âm liền mở cửa xe đi xuống, cô không kìm chế được nước mắt, người cũng nghiêng ngả lảo đảo ngã ra ngoài.
Mục Thành Quân giơ tay muốn giữ chặt cô, nhưng cuối cùng chỉ chụp được không khí, không còn gì.


-------
Chương 336: Bắt đầu lại lần nữa
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^


"Chị! ! ! Chị! ! !"
Hứa Tình Thâm nhìn thấy một bóng hình chạy tới, nương theo ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có thể thấy rõ là ai. Cô khiếp sợ, cô sợ mình nhìn lầm rồi, vội nắm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh.
"Viễn Chu, anh nhìn thấy là ai không?"
Tưởng Viễn Chu mang sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
Phó Lưu Âm vừa khóc vừa chạy về phía trước, cô cũng cũng chỉ có một người thân nhất như thế, nỗi sợ hãi và ủy khuất đọng lại từ mấy ngày nay tới giờ dâng tràn hết lên. Hứa Tình Thâm bước nhanh tới phía trước.
"Âm Âm? !"
Giọng cô có chút không xác định như cũ, tựa như không thể tin được.
Phó Lưu Âm chạy đến trước người cô, một phát ôm chầm lấy cô.
"Là em, là em!"
Hai tay Hứa Tình Thâm siết chặt, cảm giác được đây cũng không phải là nằm mơ. Cô hai tay nắm đầu vai Phó Lưu Âm, cả người không khỏi bước lui ra sau, ánh mắt đảo qua một chút trên mặt con bé.
"Âm Âm, em còn sống?"
"Ừm." Phó Lưu Âm khóc, gật đầu. "Em không chết, em vẫn còn sống."
"Vậy rốt cuộc em ở đâu chứ? Em có thấy tin tức không? Bọn chị cũng tìm em khắp nơi. . ."
Mục Thành Quân ngồi ở trong xe, không xuống xe. Hắn kéo cửa xe lên, xuyên qua cửa sổ xe nhìn Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm đứng đối diện với nhau. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu hướng lại đó.
"Người trong xe, là Mục Thành Quân sao?"
Phó Lưu Âm nghe thế, không khỏi quay đầu lại nhìn. Tầm mắt Hứa Tình Thâm cũng nhìn qua.
"Mục Thành Quân?" Hứa Tình Thâm lẩm nhẩm cái tên này. "Phải rồi, hẳn là anh ta. Chính anh ta đã hẹn chị tới đây."
Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, không rõ Mục Thành Quân vì sao không để tài xế đưa đi, hắn nên để người khác đưa cô tới đây; cả cô cũng biết, loại chuyện này sao hắn có thể ra mặt chứ?
Tài xế ở đàng trước thúc giục: "Anh Mục, chúng ta đi chứ ạ?"
Người đàn ông không nói gì, tầm mắt yên lặng dừng trên người Phó Lưu Âm. Hắn biết, đây có thể là lần cuối cùng được thấy cô.
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm đầy nghi hoặc, "Âm Âm, sao em lại ở với Mục Thành Quân? Sao em gặp được hắn?"
Phó Lưu Âm cắn chặt cánh môi. Tầm mắt Mục Thành Quân trông ra như có chút mơ hồ, hắn thấy cô đứng ở ánh sáng vỡ vụn, vẻ mặt hơi không rõ nét, hình dáng cũng từ từ trở nên mơ hồ. Người đàn ông biết hắn không thể ở lại chỗ này, hắn tựa như đang xuống một quyết định quan trọng nhất, khẩu khí gian nan, tràn ngập bi thương.
"Đi thôi."
"Dạ."
Tài xế chỉ chờ những lời này của hắn, đạp chân ga một cái, lái xe chạy đi.
Phó Lưu Âm lấy lại tinh thần, lần thứ hai ôm lấy Hứa Tình Thâm, "Em tưởng em sẽ không còn được gặp chị nữa."
"Trở về là tốt rồi, bây giờ không sao nữa rồi, đừng sợ."
Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh mở cửa xe ra, "Lên xe trước đi, có chuyện gì quay về rồi nói."
Phó Lưu Âm đi theo Hứa Tình Thâm ngồi vào xe. Hứa Tình Thâm mặt lộ vẻ nôn nóng, "Âm Âm, mà em nói thật đi, không phải nói em bị đẩy xuống sông sao? Em có tới đó không?"
"Chị, có một số chuyện không nói rõ được, em cũng không muốn nói, nhưng chị yên tâm. . . Em không sao, em chỉ cảm thấy mệt mỏi quá."
"Không sao, trở về ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi."
Phó Lưu Âm dựa đầu vào vai Hứa Tình Thâm, "Tin em còn sống không thể để cho ai biết. . ."
Tưởng Viễn Chu ngồi ở ghế lái phụ, tầm mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Phó Lưu Âm.
"Như vậy đi, trước tìm một chỗ cho em ở đã, không tới khách sạn." Tưởng Viễn Chu nói. "Có chuyện gì, tới kia rồi bàn bạc tiếp."
Hứa Tình Thâm khó nén được kích động, vỗ vỗ tay Phó Lưu Âm, "Mặc kệ thế nào, em còn sống chính là kết quả tốt nhất, những chuyện khác đều chẳng tính là gì."
Tưởng Viễn Chu vẫn không đưa Phó Lưu Âm về Hoàng Đỉnh Long Đình, chung quy nhiều người nhiều miệng. Phó Lưu Âm theo sau hai người vào nhà, thậm chí không nhìn bố cục và cảnh vật bốn phía một cái. Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủn này của cuộc đời Phó Lưu Âm, nỗi bi ai nhất chính là không có một mái nhà cố định, cô toàn phải dọn từ căn này đến căn kia. . .
Tưởng Viễn Chu ngồi ở ngoài phòng khách, Hứa Tình Thâm kéo Phó Lưu Âm vào phòng ngủ.
Cô đóng cửa lại, gấp không chờ nổi hỏi: "Âm Âm, em thành thật nói cho chị biết, việc em mất tích có phải có liên quan tới Mục Thành Quân? Cả vụ án mưu sát kia. . ."
"Chị!" Phó Lưu Âm ngắt lời cô nói. "Em muốn rời Đông Thành."
"Rời khỏi đây? Vì sao?"
"Phó Lưu Âm đã sớm chết rồi. Em không muốn cả đời sống trong sợ hãi, bây giờ còn bao nhiêu kẻ muốn mạng em, chính em cũng không biết. Nếu tất cả mọi người đều cho rằng em đã chết, thì em đây còn sống làm gì chứ?"
Môi Hứa Tình Thâm mấp máy, cô chưa bao giờ suy xét tới phương diện này, nhưng sau khi Phó Lưu Âm vừa nhắc nhở như vậy, đây trước mắt quả thật là con đường tốt nhất cho Phó Lưu Âm đi.
"Thật sự ai cũng không được nói sao?"
"Trừ chị ra, còn ai sẽ để ý tới sự sống chết của em sao?"
Hứa Tình Thâm nghĩ tới Mục Kính Sâm, nghĩ tới bóng dáng trước sau đứng ở bờ sông kia.
"Mục Kính Sâm. . ."
"Anh ta? Càng không thể nói cho anh ta. Em với anh ta đã sớm kết thúc rồi, vả lại. . . Giữa em và anh ta trước sau có một cái vực sâu không thể vượt qua được. Anh trai em hại chết ba anh ta, bây giờ tốt rồi, Phó Lưu Âm đã chết, món nợ nhà họ Phó bọn em đây thiếu nhà họ Mục cuối cùng có thể trả hết hoàn toàn rồi chứ?"
Hứa Tình Thâm hiểu tâm tình Phó Lưu Âm, nói đến một nửa, cô lại nuốt về.
Dù có cho Phó Lưu Âm biết sau khi mình chết, Mục Kính Sâm cũng đã đem hết toàn lực mà đi tìm con bé, nhưng thế thì có thể làm sao chứ?
Nhà họ Mục chung quy sẽ không chấp nhận Phó Lưu Âm, so với lại dây dưa không thôi, còn không bằng một lần cắt đứt sạch sẽ.
Hứa Tình Thâm ôm cô gái trước mặt vào lòng, "Âm Âm, em không biết mấy ngày nay chị sống thế nào đâu, nằm mơ luôn mơ thấy em. Chị thường xuyên tự trách, sao có thể để em cứ vậy vô duyên vô cớ biến mất chứ?"
"Chị, em có thể an toàn sống tới ngày nay ít nhiều nhờ chị, chị ngàn đừng vạn đừng nói lời tự trách gì đó. . ."
"Được, chị không nói." Hứa Tình Thâm vỗ vỗ lưng Phó Lưu Âm. Cô hơi lui người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, "Âm Âm, mấy ngày này, em ở đâu?"
Phó Lưu Âm gượng cười, "Em khá ổn, vẫn luôn khá ổn, nhưng em không muốn nhớ lại hồi ức. Chị, em chỉ muốn sau này sống vui vẻ, những chuyện trước đó, có thể quên thì quên đi."
Cô đã nói rõ không muốn nhắc tới, hẳn cũng là có nỗi niềm khó nói, Hứa Tình Thâm tuy đau lòng, nhưng vẫn không truy vấn nữa.
Phó Lưu Âm suy nghĩ cũng rất kỹ rồi, chưa nói đến chuyện này là do cô đã đồng ý với Mục Thành Quân, chỉ là nghĩ đến kết quả sau khi Hứa Tình Thâm biết chuyện, cô chỉ không muốn lại có việc xảy ra. Như bây giờ khá tốt rồi, không mấy người biết cô còn sống, chỉ cần Hứa Tình Thâm và Mục Thành Quân hai bên đều không nói, như vậy Phó Lưu Âm đã có thể sống những ngày an ổn của mình rồi.
"Âm Âm, đêm nay chị ở đây với em."
"Không cần đâu, em không sao."
Hứa Tình Thâm đứng dậy nói: "Chị đi nói với Viễn Chu một tiếng."
Cô đi ra ngoài, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha, cô bước tới, "Viễn Chu, đêm nay em sẽ ở đây không về."
"Anh đây làm sao bây giờ?"
"Sáng mai em về nhà ngay."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cửa phòng, "Hỏi ra chuyện gì không?"
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, "Con bé cũng không chịu nói gì cả, có điều sau này không muốn lấy thân phận Phó Lưu Âm mà sống nữa."
"Cũng được." Tưởng Viễn Chu nắm cổ tay Hứa Tình Thâm thủ đoạn. "Con bé ra thế này, quay về trường lại cũng không có nghĩa gì. Đợi học xong chương trình học rồi đi làm, con bé nhất định sẽ cảm thấy khoảng thời gian này quá lâu. Anh thấy con bé cũng là người có lòng tự trọng rất lớn, con bé sẽ hy vọng sớm có thể nuôi sống bản thân. Tình Thâm, trong tay anh vừa lúc có mối quan hệ về phương diện này, muốn giúp con bé một phen không?"
"Giúp thế nào?"
"Con bé học thiết kế lâm viên, Tô Châu có một bậc thầy về lâm viên vừa khéo anh có quen biết. Ông ấy đã về hưu từ lâu, hiện tại chủ yếu giúp thiết kế một số lâm viên cho tư gia, dù có đạp vỡ ngưỡng cửa, ông ấy cũng không chịu nhận học trò. Anh có thể làm ông ấy dẫn Phó Lưu Âm theo, anh tin chưa tới hai năm, con bé sẽ hoàn toàn không giống với hiện tại."
"Vậy ư?" Hứa Tình Thâm trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, rồi lại rất cẩn thận mà nói: "Nhưng mà, ông ấy chịu nhận Âm Âm sao?"
"Bậc thầy này với phu nhân mình tình cảm rất tốt. Năm đó hai người tới Đông Thành du lịch, vừa lúc vợ ông ấy phát bệnh, qua hai bệnh viện, cuối cùng đưa đến Tinh Cảng. Ngày đó phòng cấp cứu của Tinh Cảng căn bản không kịp ứng phó, bởi vì vừa lúc phải tiếp nhận một nhóm người bị tai nạn xe cộ, ông ấy đã không đánh không ít cuộc điện thoại, cũng là thông qua quan hệ tìm được tới anh. . ."
Đối với tình huống hôm đó, ký ức của Tưởng Viễn Chu xem như hãy còn mới mẻ.
"May mắn là, người đã cứu được. Bậc thầy kia cũng rất trọng tình nghĩa, ngày lễ ngày tết đều sẽ sai người đưa một phần lễ đến Tinh Cảng."
Mặt mày Hứa Tình Thâm nở nụ cười, nhào tới ôm chặt lấy cổ Tưởng Viễn Chu.
"Vậy thật sự quá tốt rồi, thế này tốt hơn so với gởi con bé tới trường nổi tiếng nào luôn đó! Tưởng Viễn Chu, anh thật tốt!"
"Đó là đương nhiên." Tưởng Viễn Chu cười, hôn hôn gò má Hứa Tình Thâm. Thế này tốt rồi, Phó Lưu Âm không chết, anh cũng không cần nhìn cô cả ngày mặt mày ủ ê.
Lần này Phó Lưu Âm quay về, Hứa Tình Thâm ắt phải nhọc lòng này nhọc lòng nọ vì con bé, không chừng một thời gian rất dài cũng sẽ không có ở nhà.
Sau khi ra ý tưởng như vậy, Tưởng Viễn Chu có bao nhiêu dứt khoát nha! Ngày mai anh sẽ đá Phó Lưu Âm đến Tô Châu ngay. Ý tưởng này thật sự quá tốt, một công đôi việc, Hứa Tình Thâm bị anh kéo về bên người, hơn nữa cô còn phải cám ơn anh.
---
Mục Kính Sâm lại đi ra bờ sông nhìn. Phó Lưu Âm chung quy đã đi rồi.
Anh không muốn thừa nhận cũng không được. Bà Mục ở trên xe nhìn, thấy anh vẫn không nhúc nhích mà đứng nửa giờ như vậy, bà đẩy ra cửa xe đi tới cạnh Mục Kính Sâm.
"Kính Sâm, về đi."
Người đàn ông nhìn bà, "Mẹ, sao mẹ tới?"
"Mẹ yên tâm con được sao?" Hôm nay gió rất lớn, bọt sóng trên mặt sông bị vỗ tới bên chân. "Kính Sâm, con còn cuộc sống sau này phải sống tiếp, mẹ chỉ hỏi con một câu, dù Phó Lưu Âm bây giờ có đứng sờ sờ ở đây, con với nó còn có thể ở bên nhau sao?"
Mục Kính Sâm mím chặt cánh môi. Bà Mục lắc đầu nói: "Nếu còn có thể tiếp tục thì lúc trước đã không buông tay. Mẹ biết con trong lòng khó xử, mẹ nghĩ đến dáng vẻ kia của ba con. . . mẹ cũng không chấp nhận được."
Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, bà Mục níu chặt cánh tay người đàn ông, "Kính Sâm, nếu. . . Bất luận là đã chết hay còn sống, các con đều không thể ở bên nhau tiếp, vậy hãy mau buông tay đi, con đường sau này của con còn rất dài mà."
Mục Kính Sâm rũ mi mắt. Đúng vậy, anh còn có còn đường dài như vậy phải đi mà, cho dù con đường này đi đến cuối đều là cô độc, anh không phải vẫn phải đi tiếp sao?
---
Xe Mục Thành Quân chạy như bay trên cao tốc, tài xế không dám hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ có thể chạy tới trước.
Người đàn ông sắc mặt hung ác nham hiểm làm người ta sợ hãi. Hắn không biết có phải mình làm sai hay không, hắn chỉ biết trong lòng mình khó chịu, khó chịu như muốn thiêu cháy.
Cái buông tay này của hắn cũng đã hàm ý hắn và Phó Lưu Âm chung quy đã không thể nào, mà hắn lại phải khoác thêm một lớp da ngoài, coi như Phó Lưu Âm đã sớm chết rồi, và hắn chẳng qua trước khi cô ly hôn được cô gọi một tiếng "anh cả ". Đối với cái chết của Phó Lưu Âm, hắn chỉ có thể tỏ ra vẻ tiếc hận hoặc tội nghiệp, mà bây giờ đối với việc Phó Lưu Âm đi, hắn lại không thể tỏ ra một chút xíu đau khổ hay không nỡ buông bỏ.
Mục Thành Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng như đang nhỏ máu. Hắn lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Khi cô gái nhìn màn hình hiển thị, trái tim muốn nhảy nhanh ra ngoài. Sao lại là anh ta? Giờ đã tối khuya, thật sự là làm người ta không được sống yên ổn. Cô không tình nguyện mà bắt máy, "Alo."
"Cô mang chút rượu tới khách sạn cho tôi."
"Rượu? Anh Mục, không phải khách sạn có rượu sao? Anh có thể gọi phục vụ. . ."
Mục Thành Quân không kiên nhẫn ngắt lời cô, "Rượu của tôi ở hãng rượu. Đợi lát tôi chọn rượu rồi gửi vào di dộng cho cô, cả địa chỉ khách sạn cũng sẽ cho cô, trong vòng một tiếng phải mang đến cho tôi."
Hắn phân phó xong liền cắt đứt cuộc gọi.
Cô gái nhìn chằm chằm màn hình di động, thật muốn trực tiếp hỏi một tiếng xin hắn chờ.
Vội vội vàng vàng chạy đến hãng rượu, lấy rượu rồi lại đến phòng Mục Thành Quân đã gửi trước đó cho mình, cô gái giơ tay ấn chuông cửa.
Mục Thành Quân đi ra cửa, một tay mở cửa ra.
"Anh Mục, rượu của anh. . ." Cô cố hết sức mà ôm cái thùng. Người đàn ông đi thẳng vào trong, "Mang vào."
Áo khoác tây trang bị hắn ném trên giường, cúc áo sơ mi trắng cũng đã cởi ra mấy nút. Mục Thành Quân ngồi trên sô pha, ly cũng đã chuẩn bị xong. Cô gái để rượu xuống, hắn cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Rót. Rót đầy hết "
Cô khui chai rượu rất vất vả, rót đầy từng ly thay hắn. Mục Thành Quân uống rượu tới nỗi như không muốn sống nữa.
Khóe miệng hắn dính vết rượu, cả người toát ra một luồng cảm giác đầy mờ ám, ngón tay thon dài chỉ vào những cái ly đó, "Rót tiếp."
Cô gái thấy hắn uống rượu như vậy, có chút sợ hãi, "Anh Mục, anh chú ý uống kẻo hại sức khỏe."
Lỡ may uống chết ở đây, chẳng phải cô thành đồng lõa?
"Rót!"
Cô khui chai thứ hai, lại rót đầy cho hắn.
Hắn một mình buồn sầu uống rượu. Sau một hồi, người phụ nữ thấy hắn có gì không thích hợp, cả người ngã trái ngã phải, thân mình nghiêng muốn rớt khỏi sô pha.
Cô vội đứng dậy đè vai hắn lại, "Anh Mục, anh không sao chứ?"
"Đừng đụng vào tôi." Hắn hất tay cô ra.
Không thể hiểu được. Cô thấy hắn uống đến cũng được lắm rồi, "Anh Mục, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước ạ."
"Đi? Cũng muốn đi có phải không? Dựa vào cái gì đều muốn đi, vứt tôi ở đây tính là gì đây?" Mục Thành Quân nói, bỗng nhiên kéo lấy cánh tay cô gái một cái, hắn dùng sức kéo cô lại.
Cô không ngờ sức lực hắn lớn như vậy, cô trực tiếp ngã quỵ xuống sô pha. Người đàn ông xoay người áp vào cô, "Em đi đâu nào?"
"Anh Mục, bây giờ không phải giờ làm việc. . ."
Nửa câu sau của cô gái bị nuốt trở về.
Mục Thành Quân như điên rồi mà cắn xé cô.
"Muốn chạy? Không có cửa đâu. Tôi đã thả em chạy một lần rồi, sau này. . . Em cũng đừng mong chạy thoát."
---
Hôm sau.
Tưởng Viễn Chu nói là làm, làm việc anh luôn nhất quán theo sấm rền gió cuốn. Hứa Tình Thâm muốn giữ Phó Lưu Âm bên cạnh mấy ngày, nhưng Tưởng Viễn Chu để ngừa đêm dài lắm mộng, liền bí mật đưa Phó Lưu Âm đi Tô Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK