Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108: Nhổ đi cái gai trong mắt (Cố ý sắp xếp người bên cạnh)
Editor: Lữ

***




"Vâng!"
Lão Bạch nhận được lệnh, đứng dậy đi ra bên ngoài làm việc.
Vạn Dục Ninh muốn xem một chút, Hứa Tình Thâm có thể moi ra được thứ gì. Thật ra cô căn bản không biết rõ ràng câu chuyện, người thay cô làm việc không để cho cô nghe thấy, cũng là chuyện tốt, tránh lộ ra chân tướng.
Vạn Dục Ninh cho rằng đó là lý do, tiếp theo những tiếng ồn ào trong Cửu Long Thương, một chút cũng không liên quan đến cô.
Cô xoay người ra khỏi phòng ăn, nói với người giúp việc: "Còn không dọn cơm? Tôi đói bụng rồi."
"Tưởng tiên sinh chưa có căn dặn."
Lão Bạch dẫn theo người tiến vào, Tưởng Viễn Chu cho bọn họ lên lầu trước, anh nhìn Hứa Tình Thâm: "Chúng ta ăn cơm thôi."
"Vâng."
Mấy người họ ngồi vào bàn ăn, tự theo đuổi suy nghĩ của mình, Hứa Tình Thâm uống thuốc trước, Vạn Dục Ninh khẩu vị không tệ, vừa ăn một chén cơm nhỏ, Lão Bạch đã đi xuống: "Tưởng tiên sinh, có phát hiện."
Tưởng Viễn Chu đặt đũa xuống, với tay giữ Vạn Dục Ninh lại: "Đi, cùng nhau lên đó xem một chút."
"Tại sao?" Vạn Dục Ninh hoàn toàn nghĩ không ra: "Các người tìm đồ của các người, liên quan gì đến em?"
Mặt Tưởng Viễn Chu lạnh tanh, lực tay tăng thêm, gần như kéo xệch Vạn Dục Ninh đến cầu thang. Hứa Tình Thâm theo phía sau, mấy người họ đến lầu ba, Vạn Dục Ninh bước vào phòng nhìn thấy đồ đạc bị lật giở bừa bộn, cô ta tỏ ra tức giận: "Các người làm gì vậy? Ai cho các người vào lục lọi phòng của tôi?"
Lão Bạch đi đến, cầm vỉ thuốc vừa tìm được trong tay, cùng với một cái điện thoại di động: "Tưởng tiên sinh, ngài xem."
Tưởng Viễn Chu nhận lấy liếc nhìn, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, trong đáy mắt thoáng chốc gợn sóng, ánh mắt dán vào mấy viên thuốc.
Dường như Vạn Dục Ninh vẫn còn chưa bắt kịp: "Đây là cái gì?"
"Tưởng tiên sinh, đây là thứ phát hiện được bên dưới tủ đầu giường của Vạn tiểu thư, nếu như không phải tìm kiếm trên phạm vi lớn, thật không biết Vạn tiểu thư còn có thứ này."
"Không có, cái này không liên quan đến em!" Vạn Dục Ninh tựa như người bị giáng một đòn rất mạnh, cuống quýt xua tay: "Viễn Chu, anh tin em đi, em căn bản không biết đây là thứ gì, càng không biết tại sao nó lại xuất hiện trong phòng em."
"Em không biết?" Lửa giận trong ngực Tưởng Viễn Chu đã không kiềm chế được, Hứa Tình Thâm cầm lấy vỉ thuốc kia, nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
"Vạn tiểu thư, cô hận tôi đến vậy sao?"
Vạn Dục Ninh nghe thế, cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh: "Cô, là cô, Hứa Tình Thâm, cô dám hại tôi."
"Tôi hại cô chuyện gì?"
"Cô cố tình đem thuốc bỏ vào phòng tôi." Vạn Dục Ninh nói xong câu này, thò tay kéo lấy ống tay áo của Tưởng Viễn Chu: "Viễn Chu, thuốc này dùng để làm gì? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Thuốc của em, em còn không biết tác dụng của nó?" Tưởng Viễn Chu đẩy Vạn Dục Ninh ra: "Hứa Tình Thâm hôn mê phải nhập viện, cùng với tình trạng khi nãy của cô ấy mà em nhìn thấy, đều là do loại thuốc gây ảo giác này, Vạn Dục Ninh, hoá ra em lại thần thông quảng đại như vậy, đến giờ phút này, vẫn còn có thể làm ra chuyện lớn thế này!"
"Thật sự không phải là em mà!" Vạn Dục Ninh nghe xong, chỉ thiếu điều phát điên: "Em chưa từng ra khỏi đây, em làm sao mua được thuốc? Đồ ở chỗ em, cũng không có nghĩa là của em."
Vạn Dục Ninh rống miệng lên, hai tay không ngừng chỉ về phía Hứa Tình Thâm: "Là cô ta, đúng là cô ta, Viễn Chu, anh tin em đi!"
Tưởng Viễn Chu siết chặt bàn tay, Hứa Tình Thâm nghe thấy âm thanh ồn ào đập vào lỗ tai, anh mở di động ra, xem qua một lượt, cuối cùng chọn weixin.
Vạn Dục Ninh gấp đến nỗi tim sắp vọt cả ra ngoài.
Trong Weixin, có một tin nhắn, ngón tay Tưởng Viễn Chu chạm vào, thấy có một tài khoản, chỉ là, toàn bộ cuộc trò chuyện bên trong đã bị xóa sạch.
"Dục Ninh, bây giờ em nói cho anh biết, em thật sự phát điên, hay vẫn là giả?"
Cổ họng khô khốc của Vạn Dục Ninh khẽ nuốt: "Anh có ý gì?"
"Hai đáp án, em cho anh một."
Vạn Dục Ninh hơi ngước mắt lên, ánh mắt Tưởng Viễn Chu đáng sợ kinh người, cô chỉ cùng anh mắt chạm mắt, cũng đã cảm thấy lạnh từ bàn chân đổ lên: "Em.."
"Không bằng nói rằng em giả bệnh, như vậy, bác Vạn cũng có thể an tâm ra đi, chí ít, ông ấy tự sát không hại em biến thành một kẻ điên."
Vạn Dục Ninh cảm thấy trên vai có một áp lực không ngừng đè xuống, cô biết, lúc này chỉ cần nói sai một chữ, đều sẽ biến thành hình phạt khủng khiếp giáng lên người cô: "Viễn Chu, anh cũng không phải không biết, em, em khi thì tỉnh khi thì không."
"Vậy thì chính là điên." Tưởng Viễn Chu nói xong, không buồn nhìn cô ta nữa, hướng về Lão Bạch đang ở bên căn dặn: "Đưa Vạn tiểu thư đến bệnh viện chi nhánh Long Cảng, cô ấy có bệnh cần phải chữa, từ nay về sau không được bước ra khỏi bệnh viện nửa bước. Còn nữa, cô ấy cần tĩnh tâm dưỡng bệnh, di động và toàn bộ thiết bị thông tin, đều không được phép đưa đến, sau này có tin tức nào liên quan đến cô ấy, không cần phải nói cho tôi biết, căn dặn kỹ bệnh viện bên kia, chăm sóc tốt cho Vạn tiểu thư."
"Vâng." Lão Bạch đáp lời.
Vạn Dục Ninh lùi bước về phía sau, cô biết, lời này của Tưởng Viễn Chu có nghĩa là gì, thế này so với việc nhốt cô lại trên lầu, còn nghiêm trọng hơn nhiều. Đây đã là đuổi cô ra khỏi Cửu Long Thương rồi, hơn nữa, có thể nhìn ra từ nay về sau chính là để cô tự sinh tự diệt.
Những người ở hiện trường, ngoại trừ Hứa Tình Thâm, Vạn Dục Ninh là người rõ ràng nhất.
Thuốc không phải của cô, càng không phải do cô để đó, chỉ là ngọn nguồn câu chuyện, đều nhắm lên người cô, cô cũng đã cho rằng cô dọn dẹp sạch sẽ rồi, thậm chí cô còn không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì, nhưng là tại sao đến cuối cùng ngời gánh chịu hậu quả lại là cô?
Điểm này Vạn Dục Ninh thế nào cũng không ngờ đến.
Vành mắt cô đỏ quạch, tầm nhìn đâm thằng vào Hứa Tình Thâm, hận không thể chọc thủng cô ta.
Tưởng Viễn Chu ngay cả nghĩ cũng không muốn liếc nhìn cô lấy một cái, nói với Lão Bạch: "Đưa cô ấy đi."
"Không được." Vạn Dục Ninh hoàn toàn mất kiểm soát, hai chân như nhũn ra: "Viễn Chu, anh phải dứt khoát giải quyết rõ mọi chuyện một lần, thật ra không phải như vậy, anh luôn muốn điều tra rõ phải không?"
"Điều tra, thế này còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh anh, nhìn Vạn Dục Ninh lòng nóng như lửa đốt, nhìn khuôn miệng của cô ta mấp máy nói không thành lời, nhìn cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
Trước đây, cô ta luôn luôn như vậy để khiến cho Tưởng Viễn Chu mềm lòng, nhưng khi Tưởng Viễn Chu chính thức cự tuyệt, về điểm sức lực của cô ta, sao có thể là đối thủ của anh?
Tưởng Viễn Chu rút tay ra: "Đi đi."
"Các người lại muốn nhốt em trong bệnh viện tâm thần hả!"
Sắc mặt người đàn ông không khỏi tỏa ra sát khí: "Bởi vì tinh thần của em có vấn đề!"
Lão Bạch nhìn ra hiệu cho hai người khác, họ bước đến chia nhau mỗi người giữ lấy một cánh tay Vạn Dục Ninh: "Vạn tiểu thư, xin mời."
"Không! Tưởng Viễn Chu, anh đã đồng ý với ba em là phải chăm sóc cho em..."
"Anh nói không giữ lời..."
"Tưởng Viễn Chu!"
Lão Bạch nháy mắt với hai người kia, họ lôi cánh tay Vạn Dục Ninh kéo cô ta ra ngoài, Vạn Dục Ninh khóc rống lên: "Hứa Tình Thâm, là cô hại tôi, cuối cùng sẽ có một ngày cô gặp báo ứng."
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, cảm thấy đôi vai nặng trĩu, Tưởng Viễn Chu ôm cô vào lòng.
Tiếng khóc của người phụ nữ kéo dài mãi đến dưới lầu, sắc mặt của Hứa Tình Thâm cũng khó coi, nhưng trong lòng nảy sinh một cảm giác thoải mái chưa bao giờ có, thật giống như một cái gai đâm vào da thịt, rốt cuộc cũng được nhổ đi.
Vạn Dục Ninh nói không sai, thuốc là cô đặt vào, nhưng Hứa Tình Thâm không cho rằng bản thân mình đã hại cô ta.
Cô chưa từng đắc tội với ai ngoài Vạn Dục Ninh, cô cũng không tin, người không liên quan chút nào đến cô ta sẽ hại cô, mà như vậy chỉ có khổ tâm lao lực.
Vạn Dục Ninh bị hai người kia nhét vào trong xe, Lão Bạch ngồi kế bên tài xế, Vạn Dục Ninh nghiêng người ra trước, lại bị người khác ghì vai ra sau.
"Lão Bạch, anh tin tôi không? Anh nhất định phải tin tôi, tôi bình thường căn bản không thể ra khỏi nhà, làm sao tôi có thể mua thuốc? Tại sao tất cả các người đều không nghĩ đến là do Hứa Tình Thâm muốn hại tôi chứ?"
"Cô Vạn, chuyện cô tự bạt tai mình, cũng không phải chưa từng xảy ra." Lão Bạch ra hiệu cho tài xế nổ máy xe.
"Đó cũng là do Hứa Tình Thâm hại tôi."
Lão Bạch thắt chặt đai an toàn, ánh mắt chuyên tâm nhìn về phía trước: "Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, sau này cô cứ ở bệnh viện dưỡng bệnh cho tốt."
"Đó là bệnh viện tâm thần đấy, Tưởng Viễn Chu thật sự muốn vứt tôi vào đấy ư?"
"Giới hạn cuối cùng của Tưởng tiên sinh chính là cô Hứa, cái gì cô cũng có thể đụng vào, nhưng cô đụng vào cô Hứa, Tưởng tiên sinh có thể buông tha cho cô sao?"
Một câu nói của Lão Bạch như đâm thẳng vào trong tim Vạn Dục Ninh, cô cúi đầu xuống, khuôn mặt rũ rượi, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không thốt ra được, càng không có bất cứ lời biện bạch nào cho bản thân.
Vốn cho rằng bàn cờ này bố trí không sai vào đâu được, nhưng cái nợ này cuối cùng lại ghi trên đầu cô ta.
Hai vai Vạn Dục Ninh khẽ rụt lại, đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn: "Tưởng Viễn Chu à Tưởng Viễn Chu, anh giữ lại một con đàn bà lòng dạ độc ác như vậy ở bên cạnh, không sợ có một ngày bị chính cô ta hại sao?"
---
Sự tình rất nhanh lan truyền khắp Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm quay lại phòng ngủ, Tưởng Viễn Chu bước đến kéo rèm cửa sổ ra, sắc mặt anh vẫn u ám như trước, đặc biệt khó coi. Hứa Tình Thâm ngồi trên mép giường, liếc nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Chu: "Được rồi, bệnh viện và người trong nhà đều đã tóm được, sau này sẽ không sao nữa."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hứa Tình Thâm quay đầu lại: "Mời vào."
Hai người giúp việc một trước một sau bước vào phòng ngủ chính, trên mặt có sự quan tâm chân thành: "Cô Hứa, cô không sao chứ?"
"Không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
"Cũng là sơ suất của chúng tôi, tuy rằng bình thường vẫn theo sát Vạn tiểu thư không cho cô ấy ra ngoài, nhưng lại không nghĩ đến ở Cửu Long Thương, cô ta còn có thể làm ra loại chuyện như vậy."
"Đúng vậy, có vài lần, tôi nhìn thấy cô ta lấm la lấm lét đi vào nhà bếp, khi tôi theo vào, cô ta nói muốn tìm nước uống, bây giờ ngẫm lại, nhất định là bỏ thuốc cho cô Hứa uống rồi."
Thời gian Vạn Dục Ninh ở Cửu Long Thương, thừa dịp Tưởng Viễn Chu vắng mặt, không ít lần tác oai tác quái, người giúp việc nơi này có ai chưa từng nếm trái đắng của cô ta?
Họ không hề giậu đổ bìm leo, chỉ là mang hành động đáng ngờ của Vạn Dục Ninh, tố cáo với Tưởng Viễn Chu, vậy là đủ rồi.
Sau khi người giúp việc rời khỏi đây, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi, đã nhận được cuộc gọi của mẹ Tiểu Quân.
"Bác sĩ Hứa, cô có ở bệnh viện không?"
"Không có, hai hôm nay cơ thể tôi không được khỏe lắm." Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, nhíu mày: "Có phải Tiểu Quân có gì không?"
"Không phải, không phải đâu, cô đừng lo lắng." Mẹ Tiểu Quân gấp gáp nói vào vấn đề chính: "Chỉ là lần trước có đề cập với cô, có công ty muốn tài trợ."
"Chuyện đấy thì thế nào? Không phải rất tốt sao?" Hứa Tình Thâm vẫn chưa yên tâm.
"Hôm nay đối phương cho người đến gặp chúng tôi, tôi và ba Tiểu Quân đọc sách không nhiều, nhưng ý tứ của họ, chúng tôi vẫn có thể hiểu. Bọn họ nói, bác sĩ Hứa hoàn thành phẫu thuật này của Tiểu Quân, là tình cờ, là may mắn, còn muốn tôi và ba của Tiểu Quân ra mặt, nói rằng trước khi phẫu thuật, cô nói với chúng tôi, Tiểu Quân chỉ là vật thí nghiệm, nếu như phẫu thuật thất bại, cô không chịu trách nhiệm."
"Cái gì?" Hứa Tình Thâm không thể ngờ, còn có chuyện như vậy xảy ra: "Đối phương là công ty nào?"
"Họ không chịu nói, muốn tôi ký hợp đồng mới đồng ý tài trợ cho Tiểu Quân, nhưng chuyện như vậy, chúng tôi không thể làm, bác sĩ Hứa là ân nhân của nhà chúng tôi."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trái tim bất giác mềm ra: "Cảm ơn."
"Chúng tôi đã dứt khoát từ chối, chính là muốn nói với cô một tiếng, những người thiếu đạo đức như vậy, tự bác sĩ Hứa phải cẩn thận."
"Được, nhất định tôi sẽ cẩn thận."
Cúp điện thoại, Hứa Tình Thâm lắc đầu ngao ngán, Tưởng Viễn Chu khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Cô đem chuyện vừa rồi kể đơn giản lại cho anh nghe: "Công ty muốn giúp đỡ Tiểu Quân, có thể có liên quan đến Vạn Dục Ninh hay không?"
"Đến bây giờ, vẫn là anh đã đánh giá thấp cô ta." Tưởng Viễn Chu nắm lấy cánh tay của Hứa Tình Thâm kéo qua: "Từ nay về sau, bất luận là Vạn Dục Ninh điên thật hay giả vờ, chuyện của cô ta anh sẽ không xen vào nữa, càng không để cô ta có cơ hội tổn thương đến em."
Ngón tay Hứa Tình Thâm đặt trên miệng Hứa Tình Thâm khẽ vuốt ve vài cái: "Em tin anh."
Vài ngày sau, Hứa Tình Thâm vẫn luôn uống thuốc đúng giờ, lúc này mới cảm thấy khỏe hơn, còn những ảo giác kỳ quái kia, cũng không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Hôm ấy Tưởng Tùy Vân đến Cửu Long Thương, vào đúng buổi sáng sớm của tết nguyên tiêu, cô khoác áo bước xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của một cô gái mảnh mai ngồi trên sô pha, cô hoảng hốt, bước nhanh đến. Cho đến khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương, Hứa Tình Thâm mới mở miệng nói: "Cô Tưởng."
Tưởng Tùy Vân ngước mặt lên, cũng đứng dậy: "Dậy sớm như vậy?"
"Cô đến đây từ khi nào? Sao không bảo người làm thông báo cho con một tiếng."
Tưởng Tùy Vân khẽ cười, lên tiếng: "Người trẻ các con áp lực công việc rất lớn, thích ngủ nướng, ta là không có việc gì mới dậy sớm như vậy, vừa rồi khi ta đi ngang qua sân, nhìn thấy có vài khóm thảo dược, con trồng à?"
"Vâng, làm cho vui thôi ạ." Lúc này Hứa Tình Thâm đã hết hẳn buồn ngủ: "Con đi gọi Viễn Chu xuống."
"Không cần đâu, để nó ngủ đi."
Hứa Tình Thâm đứng im, có chút lúng túng, may mà cũng không quá lâu, Tưởng Viễn Chu cũng xuống lầu.
"Dì nhỏ?"
Hứa Tình Thâm nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập nụ cười của Tưởng Tùy Vân, bà cũng không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu lại nhìn, tay phải giơ lên, Tưởng Viễn Chu bước đến bên cạnh, nắm lấy tay bà: "Chạy đến Cửu Long Thương, cũng không thèm báo với con."
"Ta cũng không phải lão phật gia gì gì đó, không cần con phải đợi sớm để tiếp giá."
Tưởng Viễn Chu quan sát Tưởng Tùy Vân một chút, bàn tay ướm ướm cổ tay bà, sắc mặt anh hơi thay đổi: "Lại gầy đi rồi."
Tưởng Tùy Vân phát nhẹ lên tay Tưởng Viễn Chu: "Chẳng phải luôn nói béo thì xấu à?"
"Dì nhỏ, tay người không thể nhỏ như vậy được, chỉ còn lại mỗi xương thôi."
"Không đùa nữa." Ý cười trong đôi mắt Tưởng Tùy Vân thu lại: "Viễn Chu, con đã đưa Dục Ninh đến bệnh viện?"
"Dì nhỏ, dì quan tâm đến những chuyện này làm gì?"
"Con trả lời ta trước, có phải hay không?"
Tưởng Viễn Chu nhấc chân dài lên bắt chéo, gật đầu: "Phải."
"Bệnh viện nào không được, lại có thể là bệnh viện tâm thần."
Đôi con ngươi sâu sắc của Tưởng Viễn Chu lóe lên, ánh mắt dời sang Hứa Tình Thâm ở đối diện, anh đem những chuyện gần đây của Vạn Dục Ninh nói với Tưởng Tùy Vân: "Dì nhỏ, Dục Ninh đúng là có bệnh, nếu con để mặc cô ấy ở bên cạnh con, chính là hại người hại mình."
Khuôn mặt Tưởng Tùy Vân thoáng chút giật mình, nhìn lại Hứa Tình Thâm một chút: "Nha đầu Dục Ninh này, lại còn dám..."
"Dì nhỏ, dì đừng quan tâm chuyện của cô ta nữa, gần đây cơ thể gì thế nào rồi?"
"Vô cùng tốt." Hai tay Tưởng Tùy Vân khẽ nắm lại, ngập ngừng không biết lời tiếp theo sẽ nói thế nào: "Viễn Chu."
"Dạ?"
"Cùng dì ra ngoài một chuyến được không?"
"Đi đâu?"
Ngón tay Tưởng Tùy Vân xoay vòng trên mu bàn tay: "Mỗi ngày dì nhỏ đều ở nhà, đi đâu cũng được, chỉ là muốn ra ngoài một chút."
"Nhưng cơ thể của dì?"
"Không sao, cơ thể của ta, ta rõ nhất."
Dường như Tưởng Viễn Chu đang nghiêm túc cân nhắc, Tưởng Tùy Vân lại nói: "Không phải con thích lặn sao? Đến bờ biển là được rồi."
"Nhưng dì không thích hợp đến những nơi quá xa, cũng không thể ngồi máy bay."
"Gần đây có một bãi biển, lái xe đi."
"Đúng là gần Đông Thành có biển, nhưng khí hậu thì không được, quá lạnh."
Tưởng Tùy Vân cười dịu dàng: "Ta chỉ đi ngắm phong cảnh, không sao đâu, hơn nữa ta nhớ trước đây con nói con từng lặn dưới trời mùa đông, chắc chắn không thành vấn đề với con đúng không?"
"Dì đừng cái gì cũng thuận theo con, chỉ cần dì thích là được."
"Vậy thì đến bờ biển."
Họ vẫn đang nói chuyện, Hứa Tình Thâm đã đặt tâm trí ở đâu đâu rồi, mãi cho đến khi một câu nói của Tưởng Viễn Chu lọt vào tai cô: "Em cũng đi cùng."
Hứa Tình Thâm nhìn sang dì nhỏ, Tưởng Tùy Vân vội vàng đè tay Tưởng Viễn Chu lại, nhưng lời người đàn ông đã vuột khỏi miệng, mặc dù Tưởng Tùy Vân lộ vẻ khó chịu, nhưng không tiện mở lời ngăn cản.
Hứa Tình Thâm vội xua tay: "Em đi làm gì? Em còn phải đi làm nữa."
"Đây cũng là đi làm."
"Bậy bạ."
"Em cũng là bác sĩ, em đi theo mọi người, chịu trách nhiệm an toàn của anh và dì, còn có dì nhỏ cần em chăm sóc."
Môi Hứa Tình Thâm hé mở, Tưởng Tùy Vân thấy cô không nói lời nào, tiếp lời: "Cô Hứa chắc chắn là bất tiện, vả lại ta ra ngoài có bác sĩ gia đình đi theo, con yên tâm đi."
"Một bác sĩ gia đình làm sao mà yên tâm?" Tưởng Viễn Chu điềm nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Hứa Tình Thâm mang theo nụ cười: "Cứ quyết định vậy đi, bác sĩ gia đình và Tình Thâm cùng đi."
"Em..."
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên: "Em là bác sĩ của Tinh Cảng, hẳn là phải tuân theo sự điều động."
Tưởng Tùy Vân nghe vậy, khóe miệng khẽ giãn ra, không nói thêm gì nữa. Ăn xong điểm tâm, Lão Bạch đến Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu để anh đưa Tưởng Tùy Vân về nhà họ Tưởng.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu lên xe, chuẩn bị đến Tinh Cảng: "Em vẫn luôn nghe thấy cơ thể của cô Tưởng không khỏe, rốt cuộc là bị sao vậy?"
Cô nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc lại: "Trong não có khối u."
"Không thể phẫu thuật sao?"
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: "Não của dì nhỏ, có phần khác so với mọi người, thứ này ở bên trong, không thể cắt bỏ cũng như chữa khỏi được, chỉ có thể thận trọng mà khống bệnh tình, nhưng vậy cũng xem như đang từ từ chờ chết."
Lồng ngực Hứa Tình Thâm bực bội lấp đầy, cô thật khó để tưởng tượng ra một Tưởng Tùy Vân khí chất như tiên nữ, lại bị ốm đau giày vò suốt một thời gian dài: "Không còn cách nào sao?
"Ừm, chuyên gia trong và ngoài nước đều cũng đã mời đến." Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay Hứa Tình Thâm: "Cho nên anh muốn dẫn theo em, có em ở đây, anh mới cảm thấy yên tâm."
"Nhưng đối với bệnh tình của cô, em cũng không có cách nào."
"Em ở bên cạnh dì là được rồi."
Hứa Tình Thâm nở nụ cười: "Được."
Nhà họ Lăng.
Tài xế mang theo hành lý của Lăng Thời Ngâm ra ngoài, cô gái xinh đẹp mang giày cao gót đi vào trong sân, bên dưới đình nghỉ mát cách đó không xa, vẽ ra một hình bóng cao gầy đang ngồi trên chiếc ghế màu trắng chạm trổ hoa văn. Trên bàn trà trước mặt bày cà phê, và một vài đĩa điểm tâm nhỏ.
Người đàn ông say sưa ngắm nhìn mặt hồ, giày cao gót của Lăng Thời Ngâm nện trên mặt đất, khóe miệng người đàn ông khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không quay đầu lại.
"Anh."
"Phải đi rồi à?"
"Đúng vậy." Lăng Thời Ngâm ngồi xuống bên cạnh người đàn ông: "Nhìn gì vậy? Mà mất hồn như thế?"
Cơ thể Lăng Thận ngả về sau, ánh mắt rơi trên gò má em gái: "Nhìn em xem, nha đầu nhà họ Lăng chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, trang nhã tinh tế, xinh đẹp xuất sắc."
"Anh, em nào có được như vậy."
"Em gái của Lăng Thận anh nhất định là đẹp như vậy."
Lăng Thời Ngâm nhàn nhạt nở nụ cười: "Chuyến này sau khi đi chơi về, cũng không xê xích gì nhiều, trường học cũng sắp khai giảng."
"Ừm, đi chơi vui vẻ."
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm lạc về nơi xa: "Em biết, nhà họ Tưởng và nhà họ Lang có một số chuyện, đã thương lượng xong, chỉ là báo cho em biết một tiếng mà thôi."
"Gả cho Tưởng Viễn Chu, lẽ nào em không đồng ý?"
Bàn tay Lăng Thời Ngâm siết chặt viền chiếc váy bằng lông: "Anh, anh cảm thấy em có nên đồng ý không?"
"Tất nhiên, nếu không phải giao tình sâu sắc giữa nhà họ Vạn và nhà họ Tưởng, hai nhà Tưởng Lăng kết thông gia, mới là thích hợp nhất."
Lăng Thời Ngâm cảm thấy lạnh, siết chặt áo choàng: "Nhưng em không ngờ lại đến sớm như vậy, anh, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn xem em là em gái."
"Vậy còn em? Em xem cậu ta là anh trai hay là người tình?"
Khóe mắt Lăng Thời Ngâm cụp xuống, Lăng Thận nhìn em gái: "Em đã tròn hai mươi tuổi rồi, lúc nào cũng có thể kết hôn, Thời Ngâm, em là con gái nhà họ Lăng, xứng với người đàn ông như Tưởng Viễn Chu."
"Anh" Lăng Thời Ngâm đá đá một chân: "Em chỉ ra ngoài chơi một chuyến, anh còn nghĩ đến cả chuyện kết hôn, không nói nữa, em đi đây."
Lăng Thận bật cười, phất tay một cái: "Đi đi."
Xuất phát từ Cửu Long Thương, là một chiếc xe công vụ, Hứa Tình Thâm ngồi hàng thứ hai, Lão Bạch dặn tài xế lái đến nhà họ Tưởng đón Tưởng Tùy Vân.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Tưởng, Hứa Tình Thâm không xuống, Tưởng Tùy Vân dẫn theo một bác sĩ gia đình, Tưởng Viễn Chu tự mình mang hành lý đặt lên xe.
Nơi muốn đến gọi là Sanh Châu, bốn bề là núi, ở giữa là một khoảng biển, cảnh sắc hấp dẫn, chỉ là khí hậu không giống với Đông Thành, giữa đông đương nhiên không ai đến.
Đến một quán rượu đã đặt trước, đăng ký ở cửa, Hứa Tình Thâm cùng với Tưởng Tùy Vân đứng một bên, Tưởng Viễn Chu sải bước đến, Lão Bạch đương nhiên là người tỉ mỉ nhất, đang ở trước sân khấu sắp xếp phòng.
"Dì nhỏ!" Cách đó không xa, đột nhiên có một âm thanh truyền đến.
Hứa Tình Thâm ngước đầu lên, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm bước nhanh từ phía cửa thang máy đến, Tưởng Tùy Vân nhìn lại Hứa Tình Thâm một chút, vẻ mất tự nhiên thoáng qua trong đáy mắt đã bị Hứa Tình Thâm bắt được.
"Thật là trùng hợp quá, Thời Ngâm đến đây." Tưởng Tùy Vân ôm chầm lấy một cái, sau đó một khuôn mặt vui vẻ nhìn về phía Hứa Tình Thâm: "Chị Hứa."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, gật đầu: "Chào em."
Trước đây Tưởng Tùy Vân thoái thác, Hứa Tình Thâm đã cảm thấy có gì đó không đúng, từ trước đến giờ bà luôn rất dễ bắt chuyện, lại nhiệt tình, nếu như không phải là đã đặc biệt sắp xếp, tuyệt đối sẽ không khó dễ cự tuyệt người khác.
Lăng Thời Ngâm rất nhanh nhạy: "Đây là chuyện trùng hợp gì thế này?"
Hứa Tình Thâm nhớ lại đêm đó trên bàn cơm, Đường Đệ công khai nói phụ huynh nhà họ Tưởng vừa ý với Lăng Thời Ngâm, đây chỉ sợ là một lần dồn hết tâm trí an bài để người tiếp cận đi.
Chỉ là không nghĩ đến, cô cứ như vậy bị lôi vào.
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy Lăng Thời Ngâm, đầu mày cũng nheo lại: "Sao em lại ở đây?"
"Sắp vào học, muốn đi du lịch gần, bạn em đề cử nơi này cũng không tệ, em liền đến xem một chút."
"Chỉ có mình em?"
Lăng Thời Ngâm cười cười lắc đầu: "Một mình thì em đến làm gì, còn có bạn thân của em, chỉ là tối nay cô ấy mới đến. Anh Viễn Chu, thật là khéo nha."
Những lời này, thật ra bình thường không thể bình thường hơn, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng bắt đầu hoài nghi, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô kia, có phải là do cô suy nghĩ quá nhiều hay không.
"Thật đúng là khéo." Tưởng Viễn Chu bâng quơ trả lời một câu, anh quay đầu lại, Lão Bạch đã cầm thẻ phòng đến: "Tưởng tiên sinh, đi thôi."
"Được."
Tưởng Tùy Vân liếc nhìn Lăng Thời Ngâm, vẫn chưa đi ngay, bà xòe bàn tay ra: "Phòng của ta ở đâu?"
"Phòng của cô Tưởng ở nơi yên tĩnh nhất, hy vọng cô thích." Lão Bạch giao thẻ phòng cho Tưởng Tùy Vân.
"Mấy đêm nay ta ngủ không được tốt, người cũng khó chịu, cô Hứa, nếu không thì con cùng ta ở một phòng được không?"
Tưởng Viễn Chu không ngờ Tưởng Tùy Vân lại mở lời như vậy, ngay lập tức muốn từ chối, Hứa Tình Thâm đã gật đầu: "Được ạ, con vốn đến vì cô Tưởng."
Lăng Thời Ngâm cười cười, vẫn nắm tay Tưởng Tùy Vân: "Dì nhỏ, nếu không thì con ngủ với dì nha?"
"Con tính cái gì đấy, người ta là bác sĩ Hứa đấy."
"Vậy khoảng thời gian tiếp đến con phải lang thang rồi, mọi người thu nhận con được không? Đợi bạn của con đến, con sẽ đi chơi với cô ấy."
"Được." Dường như Tưởng Tùy Vân đang nghĩ gì đó vỗ nhẹ tay cô.
Tưởng Viễn Chu để tài xế xách hành lý lên thang máy, anh nói với Hứa Tình Thâm: "Em và dì nhỏ lên lầu đi, anh có mấy lời muốn nói với Lão Bạch."
"Được."
"Dì nhỏ, con cũng đi!"
Mấy người rất nhanh đi vào thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại, nụ cười trên khóe miệng Tưởng Viễn Chu mới từ từ tắt lịm: "Nhìn thấy không? Ba tôi vì để tôi và Lăng Thời Ngâm gặp mặt, ngay cả dì nhỏ của tôi cũng lôi vào."
"Ý của ngài là?"
"Nhà họ Tưởng qua mặt tôi, trực tiếp gặp mặt nhà họ Lăng. Nếu như Lăng Thời Ngâm cũng có ý muốn như vậy, người này, về sau không thể gặp."
***


^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com/
www.facebook.com/NguCanhUyen/

Chương 109: Tôi không hề có hứng thú với cô ta
Editor: Lưu Tinh
Lão Bạch nhìn chằm chằm hướng thang máy: "Nhưng theo tính tình của cô Tưởng thì nhất định không thích dính vào loại chuyện này."
"Đúng là dì ấy không thích. Do tôi cố ý mang theo Tình Thâm."
"Cô Lăng còn quá nhỏ sao?"
Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, sau đó lại nhẹ nhàng cười nói: "Không còn nhỏ nhỏ nữa, đã sớm trưởng thành rồi. Đương nhiên đã có thể bàn chuyện đính hôn."
Lão Bạch cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc vẫn không cách nào tưởng tượng được cảnh Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm kết hôn với nhau.
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Tùy Vân vào phòng. Lăng Thời Ngâm mở tòn bộ cửa sổ trong phòng ra.
"Để thông thoáng một chút."
Tưởng Tùy Vân ngồi một chỗ, mệt mỏi không muốn nhúc nhích. Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt bà trắng bệch.
"Cô Tưởng, nếu không thoải mái thì hãy nằm xuống nghỉ ngơi một chút."
Bà nhẹ gật đầu, dường như không còn hơi sức mà nói nữa. Hứa Tình Thâm đỡ bà nằm xuống. Với sức khỏe như vậy thực sự là không thích hợp ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm ngồi ở bên cạnh bà: "Dì nhỏ, vậy dì nghỉ ngơi thật đi, con về phòng trước. Chờ dì khỏe rồi con sẽ trở lại."
Tưởng Tùy Vân gật đầu: "Được."
Lăng Thời Ngâm đi ra. Bác sĩ gia đình kiểm tra sơ bộ cho Tưởng Tùy Vân một lượt, thấy không có gì đáng ngại mới lui ra.
Hứa Tình Thâm bắt đầu lấy quần áo trong vali ra. Tưởng Tùy Vân thấy cô bận rộn đứng trước tủ quần áo thì có chút không đành lòng.
"Cô Hứa."
Hứa Tình Thâm treo quần áo vào trong tủ xong, quay đầu lại nhìn về phía bà. Tưởng Tùy Vân nói: "Thật ngại quá, để cô phải ở cùng phòng với ta."
"Người đừng nói như vậy."
"Thật xin lỗi." Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi.
"Cô cũng theo mọi người ra ngoài chơi đi."
"Vậy còn người thì sao? Tình trạng này. . ."
"Ta không sao. Ta ở trong phòng ngủ một lát là được rồi."
Hứa Tình Thâm lấy một chiếc áo choàng ra, cầm đến bên một chiếc giường nhỏ khác.
"Hôm nay hẳn là mọi người ai cũng mệt cả rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."
Tưởng Tùy Vân nhìn cô. Cô là Hứa Tình Thâm, là một người con gái tốt. Thế nhưng của nhà họ Tưởng cao như vậy, có một số việc kể cả bọn họ cũng là thân bất do kỷ. Con đường sau này của cô e là sẽ rất gian nan.
Nghỉ ngơi không bao lâu, Hứa Tình Thâm đi rửa mặt rồi trở lại trong phòng. Ngoài cửa truyền đến tiếng động. Là Tưởng Viễn Chu đến, theo sau anh là một người đẩy theo xe thức ăn tiến vào.
"Đói bụng không? Ăn một chút đi."
Tưởng Tùy Vân từ trên giường ngồi dậy: "Mọi người không cần vì ta mà mất hứng như vậy. Bên ngoài cảnh sắc rất đẹp, không ra đó thưởng thức mà cứ theo ta ở trong phòng làm gì?"
Hứa Tình Thâm bước qua, xốc chăn trên giường lên, cẩn thận đỡ Tưởng Tùy Vân rời giường, đến chỗ chiếc ghế bành bên cửa sổ. Sau khi Tưởng Tùy Vân ngồi xuống, Hứa Tình Thâm lại đắp một chiếc chăn mỏng lên đùi bà.
Tưởng Tùy Vân im lặng quan sát mọi cử chỉ của cô, khóe miệng tràn đầy ý cười.
"Dì nhỏ, đây là đều là những món ăn đặc sản nổi tiếng, mau nếm thử."
Tưởng Tùy Vân cầm đũa lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thực sự là rất đẹp. Những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên đỉnh đầu, phía dưới lại là một bãi biển xanh ngắt.
"Ta thấy đỡ hơn nhiều rồi. Lát nữa ăn cơm trưa xong chúng ta cùng ra ngoài đi."
"Dì chắc chứ?"
"Thật không sao rồi mà."
"Được." Tưởng Viễn Chu đồng ý.
Ăn xong cơm trưa, mọi người cùng ra khỏi phòng, chuẩn bị một chút rồi ra ngoài chơi. Tưởng Tùy Vân đi tới bên người Tưởng Viễn Chu.
"Vẫn nên gọi Thời Ngâm cùng đi."
"Cô ta chỉ một đứa con nít, làm gì biết thưởng thức cảnh đẹp."
"Nhưng không phải bạn bè của con bé vẫn chưa tới sao?"
Hứa Tình Thâm khoác áo khoác lên người: "Càng nhiều người càng náo nhiệt mà."
Tưởng Viễn Chu giao chuyện này cho Lão Bạch. Anh dẫn Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân đi trước. Thấy Hứa Tình Thâm bước chân rất chậm, anh kéo tay cô qua.
"Muốn đi đến lúc mặt trời lặn sao?"
"Trời lạnh như thế này, chịu được sao?"
"Sức khỏe của anh rất tốt, hàng năm còn có sở thích bơi vào mùa đông, còn em?"
Hứa Tình Thâm thật ra cũng rất hứng thú muốn chơi đùa. Tưởng Tùy Vân đi phía sau bọn họ: "Viễn Chu, đừng bắt Hứa tiểu thư xuống nước."
"Vì sao?"
"Trời lạnh như thế này không tốt đối với sức khỏe phụ nữ."
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm: "Kỳ kinh nguyệt của em đã qua, chắc không có gì không ổn chứ?"
Hứa Tình Thâm tức giận đẩy tay anh ra. Một người đàn ông cao cao tại thượng như anh lại đi nhớ chu kỳ kinh nguyệt của cô, có nhầm không vậy?
"Lẽ nào dì nhỏ đang lo lắng. . ." Tưởng Viễn Chu dừng một chút.
"Cũng đúng, dù sao Tình Thâm cũng chưa từng sinh nở, ẩn thận một chút cũng là nên làm."
Hứa Tình Thâm không ngờ Tưởng Viễn Chu lại nghĩ xa như vậy.
"Anh xuống dưới trước đi, em ở lại du thuyền cùng cô Tưởng."
Đến bờ biển, Tưởng Viễn Chu cùng vài người đi trước. Không lâu sau đó thì Lão Bạch cùng Lăng Thời Ngâm cũng tới.
Du thuyền lướt về phía trước. Tưởng Viễn Chu đứng dậy thay quần áo, Lăng Thời Ngâm nói: "Em cũng đi."
"Em có thể sao?"
"Đừng coi thường em. Em từng học qua rồi."
Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân ngồi ở trên boong thuyền. Cô ân cần hỏi Tưởng Tùy Vân: "Có lạnh không?"
"Rất tốt, không khí khá dễ chịu. Quyết định ra ngoài quả không sai."
"Đúng vậy, đôi khi chúng ta phải ra ngoài vận động tay chân một chút, không nên nằm mãi trong phòng."
Lúc Tưởng Viễn Chu đi ra thì cũng đã thay xong trang phục lặn. Trên người anh mặc chiếc quần bơi màu đen ôm lấy hai chân thon dài, áo lặn bó sát càng làm hiện rõ từng múi cơ bụng rắng chắc.
Du thuyền dừng lại, vài nhân viên cứu hộ giao cho anh những dụng cụ lặn. Tưởng Viễn Chu nhận lấy, đeo mặt nạ thở vào.
Hứa Tình Thâm vừa định đứng dậy thì thấy một người phụ nữ đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Lăng Thời Ngâm mẵc bộ áo tắm hai mảnh màu hồng nhạt, thân hình đầy đặn, da thịt trắng nõn. Cô gái như thế tràn đầy hơi thở thanh xuân, mỗi cái nhíu mày hay khẽ cười đều khiến người đối diện phải ngẩn ngơ.
Cô gái trẻ lạnh quá, giậm chân nũng nịu: "Ai nha, lát nữa xuống nước làm sao chịu nổi đây, bây giờ đứng trên đây còn muốn bỏ chạy."
Tưởng Tùy Vân không khỏi bật cười: "Ta ngồi ở đây còn thấy lạnh, hai đứa thật sự có thể xuống bơi chứ?"
Tưởng Viễn Chu đưa tay ra dấu Ok. Lăng Thời Ngâm liên tục xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau: "Không thành vấn đề, anh Viễn Chu, lát nữa anh nhớ bảo vệ em đó."
Tưởng Viễn Chu khởi động một chút cho nóng người. Hứa Tình Thâm yên lặng ngồi ở đó ngắm nhìn cảnh biển. Người đàn ông giơ hai tay về phía trước, sau đó làm động tác tung người tuyệt đẹp nhảy xuống biển.
Lăng Thời Ngâm phẩy tay với Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân: "Chị Hứa, dì nhỏ, con cũng xuống đây."
"Đi đi." Tưởng Tùy Vân khẽ cười.
Hứa Tình Thâm đi tới chỗ lan can, rất nhanh liền không thấy bóng dáng ai nữa. Cô chăm chú nhìn ra ngoài khơi, như có điều suy tư.
Động tác của Tưởng Viễn Chu thành thạo hơn Lăng Thời Ngâm nhiều. Anh lặn sâu xuống biển, tay và chân phối hợp nhịp nhàng, cả người tiến thẳng đến chỗ đàn cá biển ở phía đối diện. Thân hình người đàn ông uốn lượn nhịp nhàng theo dòng nước, chẳng khác gì một người cá.
Lăng Thời Ngâm xuống nước không bao lâu thì thấy lạnh đến run người. Hai chân, hai tay tê cứng không nói, kể cả màng nhĩ cũng bắt đầu đau nhức. Cô gái trẻ khó chịu đến muốn ngất đi.
Cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ở cách đó không xa nhưng cô không cách nào há miệng gọi anh. Lăng Thời Ngâm ra sức đạp nước, trong lòng hoảng loạn, sợ hãi. Cả người cô ở dưới nước đã bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Nhân viên cứu hộ ở phía sau thấy thế vội bơi nhanh đến chỗ cô. Người nọ níu lấy cánh tay của cô, vội vàng đưa cô trở lại phía trên mặt nước.
Thấy hai người ló đầu lên, Tưởng Tùy Vân đứng dậy đi tới chỗ Hứa Tình Thâm đang đứng,
"Có thấy Viễn Chu không?"
"Vẫn chưa thấy."
Hứa Tình Thâm chưa dứt lời liền thấy Tưởng Viễn Chu cũng ngoi lên ở phía xa. Lăng Thời Ngâm đang thở hổn hển, sắc nước không ngừng. Tưởng Viễn Chu bơi nhanh đến chỗ cô. Anh tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
"Em bị chuột rút." Lăng Thời Ngâm sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Ai bảo em xuống làm gì?" Tưởng Viễn Chu lanh giọng nói, bọt nước không ngừng chảy dọc theo xương gò má anh.
Lăng Thời Ngâm run rẩy nói: "Em nghĩ sẽ không có việc gì."
"Sẽ không có việc gì? Vừa rồi nếu không có nhân viên cứu hộ bơi theo chúng ta thì em sẽ chết ở giữa biển."
"Cô Lăng, lên trước đi." Nhân viên cứu hộ thấy cô gái lạnh đến phát run liền muốn đưa cô lên du thuyền ngay.
Người trên thuyền ném áo phao cứu sinh xuống, Lăng Thời Ngâm níu lấy cái phao. Tưởng Viễn Chu thấy cô mặc bộ áo phao rồi quay sang nói với hai nhân viên cứu hộ.
"Các ngươi lên trước đi."
"Sao ạ?"
"Trở về!"
Lăng Thời Ngâm cầm lấy phao cứu sinh, muốn giải thích: "Lần trước đi lặn là em đi cùng với anh hai. Lúc đó huấn luyện viên đã nói em có thể một mình xuống nước rồi."
"Tiểu thư nhà họ Lăng ơi, giữa mùa đông lạnh muốn chết người lại chạy đến đây lăn, em thật sự không sợ chết à?"
Cô gái muốn cãi lại nhưng cả người bị ngâm dưới làn nước lạnh cóng khiến cô khó chịu run cầm cập. Tại sao anh nói như là mọi chuyện đều là lỗi của cô vậy? Lăng Thời Ngâm thấy Tưởng Viễn Chu mím môi thành một đường thẳng, cũng đọc được trong mắt anh sự lạnh lùng, xa cách. Từ nhỏ Lăng Thời Ngâm đã được gia đình bảo bọc, thương yêu, chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ.
Thông minh như Tưởng Viễn Chu, nhất định anh sẽ hoài nghi cuộc gặp mặt lần này, mọi chuyện không thể đơn giản là trùng hợp như vậy. Huống hồ ngày hôm nay anh còn cố ý mang theo Hứa Tình Thâm.
Lăng Thời Ngâm ôm chặt hai vai: "Anh Viễn Chu, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Nếu không phải do mẹ em ép buộc thì giờ này em đã tận hưởng sự thoải mái, ấm áp ở trong phòng của mình rồi."
"Có nghĩa là em đã biết mọi chuyện?"
Lăng Thời Ngâm siết chặt tay lại: "Ý tứ của ba mẹ em còn không hiểu sao? Em đã nói với họ là giữa em và anh không có khả năng, em chỉ xem anh như anh trai thôi, nhưng họ không nghe. Chuyện lần này mặc dù không nói rõ nhưng anh cũng có thể đoán được. Còn không phải là sắp xếp cho chúng ta có nhiều thời gian ở gần nhau sao? Em không thể nào phản đối được, ba quản em rất nghiêm, mỗi lần em muốn đi chơi với bạn đều phải lén lút. Lần này cũng coi như em có một cơ hội ra ngoài đi đây đi đó. . ."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy cuối cùng trên mặt cũng thoáng hiện ra ý cười: "Anh cũng không hiểu nổi, trưởng bối hai nhà sao có thể gán ghép anh và em với nhau được."
Lăng Thời Ngâm cười khẽ: "Bởi vì chúng ta môn đăng hộ đối. Anh Viễn Chu, anh còn may mắn hơn em nhiều. Anh nhìn em đi, hai năm nữa em sẽ tốt nghiệp đại học nhưng trong mắt ba mẹ em vẫn là đứa trẻ. . ."
Ý cười bên môi người đàn ông ngày càng đậm, xem ra là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Lăng Thời Ngâm thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô quay mặt chỗ khác, che mùi lại hắt hơi một cái.
"Chết cóng mất, chúng ta mau lên thôi."
Cách đó không xa, hai nhân viên cứu hộ đã lên du thuyền.
Lão Bạch bước nhanh về phía trước: "Ngài Tưởng và cô Lăng sẽ không sao chứ?"
"Cô Lăng bị chuột rút, ngài Tưởng bảo chúng tôi lên trước."
Hứa Tình Thâm vẫn nhìn về phía xa ngoài khơi. Nếu cô Lăng thiếu chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao Tưởng Viễn Chu không để nhân viên cứu hộ nhanh chóng đưa cô vào bờ? Du thuyền cách chỗ bọn họ khá xa, căn bản là Hứa Tình Thâm không thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Tưởng Viễn Chu nắm lấy sợi dây trên phao cứu sinh, cả người Lăng Thời Ngâm nhanh chóng tê cứng.
"Anh Viễn Chu, nếu như anh thích chị Hứa, vì sao không đưa chị ấy về nhà ra mắt?"
"Người là do tự anh chọn, không cần ai phải lên tiếng đồng ý hay không."
Lăng Thời Ngâm hiểu được ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu. Người anh chọn và người Tưởng Đông Đình chọn không cùng là một người. Mà anh lại chỉ muốn duy nhất một người.
"Em nghĩ anh nên ngồi xuống từ từ nói chuyện với bác Tưởng, dù sao hai người cũng là cha con. Hơn nữa chị Hứa lại bị kẹt ở giữa như vậy. . ."
Cánh tay thon dài của Tưởng Viễn Chu sải qua mặt nước, Lăng Thời Ngâm dễ dàng được anh kéo đi, không có vẻ gì như gặp khó khăn. Lăng Thời Ngâm ngẩn ngơ nhìn cánh tay anh, bắp thịt rắn chắc, làn da màu đồng đầy gợi cảm.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, thấy Hứa Tình Thâm đang vẫy tay trước mặt anh.
Lăng Thời Ngâm ôm chặt phao cứu sinh trước người: "Anh Viễn Chu, lần này chúng ta ra ngoài có thể nói là do dì nhỏ an bài. Chúng ta đừng để dì phải khó xử. "
Tưởng Viễn Chu ngừng lại, kéo Lăng Thời Ngâm đến trước mặt mình: "Thế nào gọi là khó xử?"
"Kỳ thực tính tình dì nhỏ rất tốt. Có một số việc dì không làm được nhưng bác Tưởng cũng bắt dì phải ra mặt, không phải vì chúng ta không thể cự tuyệt dì sao? Lần này dì đi theo chính là muốn thấy chúng ta gần gũi nhau."
"Vậy theo em thì phải làm sao?"
Lăng Thời Ngâm bị ngâm dưới làn nước lạnh quá lâu nên cắn chặt răng, cố sức nói tiếp: "Anh đừng vội từ chối ngay, càng cứng rắn càng ngược lại càng không tốt. Em sẽ nói với ba là em không có tình cảm với anh, tính tình chúng ta không hợp nhau. Em tin ba mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng ép buộc em."
Tưởng Viễn Chu nghe Lăng Thời Ngâm nói vậy ngược lại liền cảm thấy cô cũng không giống với những người khác.
"Được."
"Vấn đề mấu chốt là em là con gái, cũng không nên bị người khác cự tuyệt."
Tưởng Viễn Chu kéo phao cấp cứu qua: "Lên đi, em sắp bị chết cóng rồi."
Đến trước du thuyền, mọi người cùng nhau ra sức kéo Lăng Thời Ngâm lên. Tưởng Tùy Vân mang một chiếc khăn lông đến trùm lên người cô gái. Lăng Thời Ngâm lạnh đến nói không ra hơi nữa, cả người run bần bật. Tưởng Tùy Vân vội vàng giục.
"Mau, mau đi tắm nước nóng."
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu vẫn chưa có ý định muốn lên. Người đàn ông nháy mắt với cô.
"Chờ anh, anh đi một vòng nữa sẽ trở lại."
"Anh cẩn thận một chút."
Tưởng Viễn Chu gật đầu, lần nữa lặn xuống đáy biển.
Trên mặt biển bắt đầu xuất hiện những đợt sóng, liên tục va vào mạn thuyền. Tưởng Tùy Vân không khỏi lo lắng: "Viễn Chu sẽ không sao chứ?"
"Cô Tưởng yên tâm, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì." Hứa Tình Thâm ngược lại không hề khẩn trương, im lặng đứng đợi anh trên boong thuyền.
Tưởng Tùy Vân đứng đó, cảm nhận từng đợt gió lạnh rít qua không ngừng: "Không phải là sắp có bão đấy chứ?"
"Chỉ là gió nổi lên thôi."
Trong mắt Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu vẫn là một đứa nhỏ. Cả đời bà không xuất giá cũng chỉ vì dồn hết tuổi xuân và tâm tư để nuôi dạy anh. Hứa Tình Thâm thấy bà lo lắng liền mở miệng trấn an nói: "Người bình tĩnh đi, sẽ không có việc gì đâu mà."
"Viễn Chu trước giờ chưa từng tới nơi này. . ."
"Dì nhỏ." Lăng Thời Ngâm đã thay quần áo xong, vội vã đi tới chỗ hai người.
"Bên dưới nước lạnh đến thấu xương, hơn nữa dòng chảy rất mạnh, hay là gọi anh Viễn Chu lên đi."
"Đúng vậy." Tưởng Tùy Vân nghe thế càng lo lắng hơn.
"Lão Bạch, cậu mai đi tìm Viễn Chu, bảo nó lên đi."
Hứa Tình Thâm chống tay trên lan can, nét mặt bình thản. Cô lớn lên ở Đông Thành, hầu như chừng từng đi quá xa nơi đó. Cảnh sắc ở đây đẹp như vậy khiến cô có chút bồi hồi.
"Mọi người không cần nóng vội, chắc anh ấy cũng sắp lên rồi."
"Hứa tiểu thư chẳng lẽ không sốt ruột sao?" Tưởng Tùy Vân khẽ hỏi.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Không có."
"Vì sao?"
"Anh ấy không có gì là không làm được, kể cả lên trời xuống biển. . ."
Lăng Thời Ngâm bật cười: "Hóa ra là vì chị Hứa quá thần tượng anh Viễn Chu."
"Đúng vậy, tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy đã nhiều lần chứng tỏ cho tôi thấy bản lĩnh của mình."
Tưởng Tùy Vân nghe vậy thì bớt căng thẳng hẵn: "Cô nói đúng, ra ngoài vui chơi cũng không nên quá căng thẳng làm gì."
Lúc Tưởng Viễn Chu ngoi lên khỏi mặt nước ngược lại khiến Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình. Mọi người cùng nhau kéo anh lên. Người đàn ông bước về phía cô. Tưởng Tùy Vân lại giục anh: "Mau đi tắm."
Người đàn ông đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, kéo tay phải cô ra, thả một thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô.
"Đây là san hô hồng anh tìm được ở dưới đáy biển, tặng cho em."
Hứa Tình Thâm trợn mắt nhìn chằm chằm vào thứ trong lòng bàn tay mình: "San hô hồng?"
"Phải, đẹp không? Sau khi trở về Đông Thành anh sẽ bảo người đem nó làm thành một chiếc vòng tay cho em. Nhất định sẽ rất đẹp."
Lăng Thời Ngâm cũng ghé vào xem thử: "Oa, thật là đẹp! San hô hồng rất quý hiếm đó."
"Nhưng theo em được biết, san hô hồng chỉ sinh trưởng ở những eo biển như ở Đài Loan, Nhật bản, Địa Trung Hải. . . Sao lại xuất hiện ở đây?" Hứa Tình Thâm thắc mắc.
"Vô tình thấy được." Tưởng Viễn Chu lau những bọt nước trên mặt.
Hứa Tình Thâm nhìn kỹ: "Vừa nhìn là biết hàng thượng phẩm, lần này giàu to rồi. Ngày mai chúng ta thuê người lặn xuống biển vớt san hô hồng đi."
Người đàn ông sờ mũi một cái: "Được rồi, anh muốn tạo cho em một bất ngờ, nhưng không nghĩ tới chỉ số thông minh của em lại thấp như vậy."
Tưởng Viễn Chu nói xong, Lão Bạch liền phủ lên người anh một chiếc khăn lông to và dày. Anh xoay người đi vào phòng tắm.
Hứa Tình Thâm vuốt ve khối san hô hồng kia. Lão Bạch nhịn không được, cười nói: "Trước đó ngài Tưởng bảo tôi đoán xem phản ứng của cô sẽ như thế nào. Tôi nói cô Hứa nhất định sẽ mừng rỡ như điên, liên tục khen ngài lợi hại."
"Các người thật giỏi tưởng tượng mà." Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười.
"Vậy rốt cuộc thứ này ở đâu ra?"
"Hai ngày trước ngài ấy mua được trong một cuộc đấu giá."
Hứa Tình Thâm cất khối san hô đi: "Tôi rất thích."
Lăng Thời Ngâm cũng chen vào một câu: "Anh Viễn Chu thật có lòng."
Tưởng Tùy Vân ngồi xuống, mơ hồ cảm thấy đau đầu. Bà vẫn nhớ lời Tưởng Đông Đình dặn, phải tạo cơ hội cho Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm ở gần nhau. Thế nhưng Hứa Tình Thâm cũng ở đây, hơn nữa trong lòng Tưởng Tùy Vân cũng rất mến cô. Bà luôn cảm thấy làm như vậy là bất công với cô, nhưng cũng không biết phải ăn nói sao với Tưởng Đông Đình.
Tưởng Tùy Vân đau đến mặt mày trắng bệch. Hứa Tình Thâm thấy vậy vội đỡ bà đứng dậy: "Mau vào bên trong, nếu không sẽ bị trúng gió mất."
Lúc trở lại khách sạn đã là chạng vạng tối. Cơm tối đã được dọn sẵn ở lầu một, đó là một bữa tiệc hải sản tự chọn. Lăng Thời Ngâm nhận được điện thoại.
"Dì nhỏ, con không chơi với mọi người nữa. Bạn của con đang đợi ở gần đây."
"Không cùng ăn cơm sao?"
Lăng Thời Ngâm nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, cái nhìn kia tựa hồ chỉ có hai người mới hiểu.
"Mọi người cứ ăn trước, con phải đi."
Tưởng Viễn Chu đặt tay lên vai Tưởng Tùy Vân: "Thời Ngâm không còn nhỏ nữa, hơn nữa cô ấy ra ngoài đi chơi với bạn cũng là chuyện bình thường. Không lẽ dì muốn cô ấy dẫn bạn đến đây ăn cùng chúng ta sao?"
"Đúng vậy đó dì nhỏ." Lăng Thời Ngâm
"Được rồi."
Hứa Tình Thâm và Tưởng Tùy Vân về phòng trước. Cô ngồi ở mép giường chờ Tưởng Tùy Vân. Trên TV đang chiếu chương trình ẩm thực. Một lát sau Tưởng Tùy Vân từ toilet đi ra.
Hứa Tình Thâm dời tầm mắt sang chỗ bà: "Người có khỏe không?"
"Rất tốt." Tưởng Tùy Vân ngồi xuống.
"Cũng may nhờ có cô Hứa."
"Đừng khách sáo."
"Tình Thâm, cô đã cứu tôi không chỉ một lần, hôm nay lại phải đối với cô như vậy. . . Thật sự trong lòng tôi rất khó chịu."
"Vì sao lại nói vậy?"
Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi. Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt của bà cũng đã thầm đoán ra.
"Là bởi vì cô Lăng sao?"
"Cô đã biết?"
"Tôi đoán. Cô Tưởng, đã vậy thì mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu như cô Lăng và Viễn Chu thật sự có duyên phận với nhau, tôi cũng một lòng chúc phúc cho họ."
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân dần buông lỏng: "Cô thật là một người hiểu chuyện."
"Quan trọng là người cảm thấy vui vẻ, đừng để Viễn Chu phải lo lắng."
Tưởng Tùy Vân mỉm cười: "Phải, cô nói rất đúng."
Không lâu sau, Tưởng Viễn Chu đến đưa hai người xuống dùng cơm tối. Ăn xong cơm tối, Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân cùng nhau đi dạo ngoài bờ biển một chút.
Hứa Tình Thâm cầm một chiếc đèn pin. Ánh đèn rọi lên mặt biển, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào. Tưởng Tùy Vân đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, đột nhiên bà ngã xuống. Người đàn ông vội vàng muốn đỡ lấy vai bà nhưng không kịp.
"Dì nhỏ!"
Hứa Tình Thâm đang đi một mình phía trước, quay đầu lại liền thấy Tưởng Viễn Chu cuống quit ngồi xổm người xuống. Anh nâng người Tưởng Tùy Vân lên.
"Dì nhỏ, dì nhỏ, dì làm sao vậy? Đừng dọa con!"
Từ đằng xa, bác sĩ gia đình và Lão Bạch thấy vậy liền tức tốc chạy tới. Hứa Tình Thâm cũng chạy đến bên cạnh hai người, không nói lời nào vội quỳ xuống ngay. Cô đẩy Tưởng Viễn Chu ra, Lúc Tưởng Tùy Vân ngã, cả người bà nằm sấp trên bãi cát nên mặt mũi dính đầy cát. Hứa Tình Thâm phủi sạch cát trên mặt bà tránh gây ngạt thở.
Bác sĩ gia đình cũng vừa đến, mở hòm thuốc mang theo bên người lấy thuốc ra.
"Mau, mau cho cô Tưởng uống."
"Người đang hôn mê như vậy e là không được." Hứa Tình Thâm quay sang Lão Bạch.
"Mau gọi xe cứu thương."
"Dì nhỏ không sao chứ?" Tưởng Viễn Chu cầm lấy tay Tưởng Tùy Vân.
"Các người mau cứu dì ấy đi!"
Bác sĩ gia đình thử cạy miệng Tưởng Tùy Vân nhưng bà ấy vẫn không thể nuốt viên thuốc vào, nước chảy tràn ra hai bên khóe miệng.
Đối phương trở nên gấp gáp hơn. Hứa Tình Thâm rọi đèn pin lên mặt Tưởng Tùy Vân, xem xem một chút.
"Tiếp tục như vậy không được đâu, khi nào thì xe cứu thương mới đến?"
"Nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút."
"Anh cõng dì đến bệnh viện."
"Không được!" Hứa Tình Thâm đè lại cổ tay Tưởng Viễn Chu.
"Anh hồ đồ rồi sao? Tình trạng dì ấy như vậy không thể tùy tiện di chuyển được."
"Vậy em nói phải làm sao bây giờ?" Tưởng Viễn Chu gần như hét lên.
"Chẳng lẽ muốn anh mở to mắt nhìn dì. . ."
Có tiếng bước chân từ xa truyền đến. Lăng Thời Ngâm nhìn mọi người một lượt, rồi lại nhìn đến Tưởng Tùy Vân đang nằm trên đất.
"Dì nhỏ!"
Hứa Tình Thâm hỏi bác sĩ gia đình: "Trước đây từng xảy ra tình trạng này chưa?"
"Cũng có vài lần bà bị ngất đi một lúc, nhưng uống nghỉ ngơi là khỏi."
"Dì nhỏ, dì sao vậy?" Lăng Thời Ngâm ngồi xổm xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, sắc mặt đầy lo lắng.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Tùy Vân, bây giờ tình hình rất nguy cấp. Tưởng Viễn Chu gằn giọng nói: "Lẽ nào chỉ có thể ở đây ngồi chờ?"
Bác sĩ gia đình sợ không dám nói tiếp. Hứa Tình Thâm biết anh đang giận chó đánh mèo.
"Bây giờ quả thật không còn cách nào khác."
"Tôi nuôi cô được ích gì hả!" Tưởng Viễn Chu nổi giận đùng đùng.
Hứa Tình Thâm cảm nhận được lửa giận đang ngùn ngụt trong mắt anh. Bác sĩ gia đình run rẩy cúi đầu xuống.
"Anh Viễn Chu, đừng nổi nóng với chị Hứa mà. Đâu ai muốn dì nhỏ như vậy."
Tưởng Viễn Chu không cần tốn sức giải thích rằng lời vừa rồi không phải nhằm vào Hứa Tình Thâm. Mà Hứa Tình Thâm cũng không cần anh phải nói dài dòng, trong lòng cô đương nhiên hiểu điều đó.
Cô sốt ruột theo dõi tình hình của Tưởng Tùy Vân, rất sợ sẽ phát sinh tình huống nghiêm trọng hơn. Xe cứu thương vẫn chưa đến. Hứa Tình Thâm cúi đầu nói: "Sắp không đợi được nữa rồi, tiếp tục đợi như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn."
Tất cả mọi người đều luống cuống, kể cả Tưởng Viễn Chu. Anh siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào người nằm trên đất.
"Khoan đã." Hứa Tình Thâm nhìn bác sĩ gia đình.
"Có ống tiêm không?"
"Có."
"Đưa đây cho tôi."
Bác sĩ gia đình mở hòm thuốc lấy một ống tiêm đưa cho Hứa Tình Thâm.
"Nhưng không có thuốc tiêm."
"Không cần." Hứa Tình Thâm xé bao, nhét vào trong tay Tưởng Viễn Chu.
"Cầm chắc."
Cô cúi người xuống, đặt tay lên giữa người Tưởng Tùy Vân, sốt ruột nói: "Nếu như có thể làm cho dì nhỏ tỉnh lại thì không sao, nếu không không thì chúng ta phải chuẩn bị tinh thần. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK