Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124: Hóa ra, đã từng yêu sâu sắc như vậy

Editor: Yuè Yīng

***
Hứa Tình Thâm khom lưng ôm lấy cái hộp, thấy một người phụ nữ trung niên đi ra từ một cửa hàng cách đó không xa, trong tay cầm theo một cái hộp. Cô cảm thấy có chút quen quen, đối phương nhìn qua là đã nhận ra cô, bà ta bước nhanh về phía trước, ánh mắt hung dữ nhìn chăm chú về phía Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm ôm chặt cái hộp trước người, giống như chỉ có làm như vậy cô mới có cảm giác được an toàn.
"Bác sĩ Hứa, cô bị bệnh viện sa thải rồi sao?"
Bà ta tới hỏi, Hứa Tình Thâm vội hỏi lại: "Bà là nguời nhà của Vương Quyền Trụ phải không?"
"Có đúng là chủ nhiệm Chu đã làm kiểm tra cho ông ấy hay không?" Người phụ nữ nói đến đây, nghiến răng: "Nếu không phát hiện ra sớm hơn, chồng tôi còn có thể sống tới bây giờ sao?"
"Bà có biết kết quả kiểm tra không?"
Người phụ nữ trung niên cười lạnh:"Ngày hôm qua chồng tôi kêu không thoải mái, sau khi có kết quả kiểm tra, chủ nhiệm Chu thu xếp truyền dịch khẩn cấp, lại thu tất cả các loại thuốc trước đó về. Mặc dù không ai nói rõ cho chúng tôi biết, nhưng kẻ ngu đều cũng có thể đoán được. Quả nhiên, sáng sớm hôm nay phòng bệnh đã loan tin, cũng thực sự là buồn cười, nếu cô không chữa bệnh khiến cô Tưởng kia chết, liệu có phải những người dân bình thường như chúng tôi có chết mà không biết là do nguyên nhân gì hay không?"
Trái tim Hứa Tình Thâm hoàn toàn rơi xuống tận đáy, chuyện lớn như vậy, Tưởng Viễn Chu muốn điều tra, người khác sẽ không làm giả được. Hơn nữa chủ nhiệm Chu nhắc tới phương diện kia, lúc trước quả thực là Hứa Tình Thâm không hề lo lắng tới. Cô cảm thấy mình như bị phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, ánh nắng gay gắt giống như ánh mắt người khác gắt gao nhìn cô, tiếng nói cô khẽ nghẹn lại: "Lúc trước Vương Quyền Trụ vẫn luôn uống thuốc phải không?"
"Cô đừng oán giận người khác, chồng tôi uống thuốc vài chục năm, sao chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy?" Người phụ nữ trung niên càng nói càng tức giận: "Phòng bệnh bên cạnh cũng có người uống loại thuốc như vậy, sao họ không gặp chuyện như vậy chứ, có phải bọn họ nhét phong bao cho cô hay không?"
Đây là chủ nhiệm Chu nói, sự khác nhau giữa loại thuốc uống trong thời gian dài và loại thuốc phổ biến. Sắc mặt Hứa Tình Thâm trắng bệch, cô xoay người muốn rời khỏi đây, người phụ nữ trung niên kia thấy thế, chặn cô lại.
"Cô định cứ thế bỏ đi như vậy sao? Cô chữa chết người, giết người thì phải đền mạng, hiểu không?"
Bên cạnh, cũng có người tới khám bệnh đi qua, người phụ nữ trung niên kia gào lên: "Đây có phải là bác sĩ nữa hay không? Đây quả thực là đổi trắng thay đen luôn, đúng là nguy hiểm!"
Hứa Tình Thâm lùi về phía sau, cô không dám nhìn ánh mắt của người khác, chỉ có thể bước nhanh đi khỏi đây.
Về đến nhà, trên người cô không có chìa khóa, Hứa Tình Thâm ôm cái hộp ấn chuông cửa.
Lúc Hứa Minh Xuyên mở cửa, liếc nhìn cái hộp trong tay cô, cậu há hốc miệng, Hứa Tình Thâm ấn đầu cậu một cái.
"Minh Xuyên, chị mất việc làm rồi."
Hứa Minh Xuyên nghe thấy thế, đôi môi mấp máy, khóe mắt cay cay muốn khóc. Cậu vội vàng nhận lấy cái hộp từ trong tay Hứa Tình Thâm.
"Không có việc làm cũng không sao, mau vào thôi, chị của em lợi hại như vậy, bệnh viện nào cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn có ấy chứ."
Hai chân Hứa Tình Thâm dường như nặng như chì, đi vào cùng Hứa Minh Xuyên, cậu để cái hộp vào trong phòng của mình.
"Chị, sau này cứ ngủ trong phòng em đi, còn có, mẹ hay lắm miệng, chị đừng so đo với bà ấy."
Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, hai tay đan vào nhau, thất nghiệp, ngay cả một nơi để gửi gắm bản thân cũng không có, trong lòng càng thêm trống trải.
"Chị, nếu không em tới nói mấy câu với anh rể, để anh ấy đừng hiểu lầm chị nữa."
"Minh Xuyên, sau này đừng gọi lung tung nữa, không ai là anh rể của em hết."
"Hai người đừng như vậy. . ." Hứa Minh Xuyên ngồi vào bên cạnh Hứa Tình Thâm. "Cứ như trước đây thật tốt."
"Đúng vậy." Ánh mắt Hứa Tình Thâm trở nên ảm đạm u ám, trước đây thật tốt, cô cũng biết, nhưng không thể trở lại được như cũ nữa thì làm sao bây giờ?
"Mọi chuyện sẽ tự có cách giải quyết, lại là chuyện tình cảm, có một số việc nhất định có thể trôi qua."
Hứa Tình Thâm nhoài người ngã xuống giường, cơ thể có vẻ mệt mỏi rã rời, Hứa Minh Xuyên nhìn cô, nói: "Chị, chị chưa ăn cơm phải không? Em đi pha cho chị gói mì."
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, không nói chuyện, Hứa Minh Xuyên cũng thấy buồn bực khó chịu, đứng dậy đi ra ngoài.
---
Cửu Long Thương.
Lão Bạch đi tới lầu hai, cửa phòng ngủ vẫn mở, những thứ hỗn độn rơi trên sàn nhà vẫn y hệt như tối hôm qua, anh bước rất khẽ, sợ nếu như Tưởng Viễn Chu đang ngủ thì sẽ đánh thức anh. Đi qua giường lớn, Lão Bạch bước đến phía bên kia, thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên mặt đất, chiếc chăn đắp trên người anh có phần lộn xộn.
Lão Bạch ngồi xuống.
"Tưởng tiên sinh, bạn bè thân thích đã đến không ít rồi, lão gia bảo tôi gọi ngài xuống dưới."
Tưởng Viễn Chu vắt cánh tay phải lên mi mắt, xem dáng vẻ thì đang ngủ say, Lão Bạch tiến lên nói tiếp: "Lão gia nói nếu ngài không xuống, sẽ đem di thể của cô Tưởng về nhà chính, vốn dĩ là ở lại Cửu Long Thương sẽ không hợp quy củ."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhúc nhích, anh bỏ cánh tay ra, lộ ra gương mặt tiều tụy, Lão Bạch tiến lên nâng anh dậy.
"Ngài rửa mặt trước đi đã."
"Mấy giờ rồi?"
"Đã mười giờ rồi."
Tưởng Viễn Chu ngồi trên sàn nhà lạnh như băng một hồi lâu, Lão Bạch đi vào phòng để quần áo, lấy một bộ quần áo để anh thay.
"Tôi xuống dưới lầu chờ ngài."
Tưởng Viễn Chu rửa ráy qua loa, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, đi tới cửa cầu thang, tiếng khóc bi thương bắt đầu nối tiếp nhau vang lên, mỗi người đều đang nhắc nhở anh rằng Tưởng Tùy Vân đã qua đời.
Anh đi xuống dưới lầu, mấy người họ hàng thân thích bình thường có mối quan hệ tốt với Tưởng Tùy Vân đang phủ phục bên chiếc quan tài băng, biểu tình thương tiếc đau khổ.
Tưởng Đông Đình ngồi ở sofa, bên cạnh, những người họ hàng thân thích cùng thế hệ đều đang an ủi ông. Tưởng Đông Đình không nói lời nào, chỉ qua một đêm mà giống như già nua đi không ít.
"Ngài Tưởng xuống rồi." Quản gia cúi người nói với Tưởng Đông Đình.
Anh cũng không quay đầu lại, trên cánh tay quấn một chiếc băng tang màu đen, Tưởng Viễn Chu đi tới bên chiếc quan tài băng, vừa đứng lại, Lão Bạch liền đi tới bên cạnh anh.
"Cô Lăng tới."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không có chút thay đổi nào, Lăng Thời Ngâm tiến vào, trên mặt đẫm lệ, vừa đi vừa khóc lóc nói: "Dì nhỏ. . ."
Mấy người bên chiếc quan tài băng lần lượt lui ra, Lăng Thời Ngâm không hề để ý tới người khác, cô ta bước nhanh về phía trước, lệ rơi đầy mặt: "Dì nhỏ, tại sao có thể như vậy? Sao dì lại ra đi chứ?"
Tưởng Viễn Chu cảm giác huyệt Thái Dương đau nhức, một mình anh đơn độc đứng bên chiếc quan tài băng, bỗng nhiên anh hướng về phía Lão Bạch, nói: "Đưa cô ta về."
Lão Bạch tỏ ra giật mình, nhìn Lăng Thời Ngâm một chút.
Khuôn mặt cô gái bi thương, ngẩng đầu nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
"Để em ở bên dì nhỏ một lúc có được không?"
"Bà ấy không cần cô ở cùng, bà cũng không muốn nhìn thấy cô." Tưởng Viễn Chu thẳng thừng nói.
Nước mắt Lăng Thời Ngâm càng rơi ra cuộn trào mãnh liệt, cô ta cắn chặt môi: "Cho dù anh có oán hận đối với nhà họ Lăng lớn hơn nữa, nhưng ngày hôm nay như thế, có thể tạm gác qua một bên hay không? Anh Viễn Chu, dì nhỏ đi rồi, em cũng thấy khó chịu."
Tưởng Đông Đình đứng dậy đi tới.
"Viễn Chu, người tới là khách, huống hồ Thời Ngâm cũng không phải là người ngoài."
Người đàn ông vịn một tay trên chiếc quan tài.
"Đừng tới làm phiền tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai."
"Được, em không làm phiền anh." Lăng Thời Ngâm nói xong, lùi về phía sau.
Mãi cho đến lúc người cuối cùng đi nốt, Lăng Thời Ngâm vẫn ngồi trong phòng khách, người giúp việc dè dặt đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, cơm tối đã làm xong, ngài xem?"
Tưởng Đông Đình đứng dậy, nói: "Thời Ngâm, đi ăn cơm thôi."
"Bác Tưởng, con không muốn ăn."
"Cứ cho là con thực sự không đói bụng, cũng phải lo cho đứa nhỏ trong bụng." Tưởng Đông Đình cao giọng, Lăng Thời Ngâm nghe vậy, yên lặng đứng dậy.
Đi tới trước bàn ăn, nhưng mà ai lại có thể nuốt trôi chứ?
Cách đó không xa đang bày di thể của Tưởng Tùy Vân, nhìn vậy, quả thực là nỗi đau khiến người ta day dứt khôn nguôi.
"Viễn Chu." Tưởng Đông Đình khẽ gọi.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn sang bên này.
"Nghi lễ truy điệu chính thức, con không hy vọng sẽ nhìn thấy người nhà họ Lăng xuất hiện, một người cũng không được."
Tưởng Đông Đình nhíu mày, hiển nhiên là ông cảm thấy câu nói như vậy phát ra từ trong miệng anh, thật vô giáo dục.
"Mối quan hệ của hai nhà Tưởng Lăng như vậy. . ."
"Vậy sao?" Người đàn ông cười nhạt. "Nếu không phải là các người cùng nhau bày mưu tính kế, dì nhỏ cũng không cần phải hổ thẹn cho tới lúc chết."
"Con đừng quên! Dì nhỏ của con là do Hứa Tình Thâm hại chết!" Tưởng Đông Đình tức giận không kiềm chế được, vung tay, bát đũa trên bàn rơi hết xuống đất.
"Vậy có liên quan gì tới nhà họ Lăng? Có liên quan gì tới Thời Ngâm?"
Lăng Thời Ngâm sợ đến nỗi lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn. "Những ngày tháng cuối cùng của dì nhỏ trôi qua như thế nào, trong lòng ba biết rõ ràng nhất, đây là kết quả mà mẹ phó thác dì cho ba đó!"
Tưởng Đông Đình chỉ thẳng vào anh, Lăng Thời Ngâm cũng biết mình không được hoan nghênh tại đây, cô ta nói chào xong, đi ra khỏi Cửu Long Thương.
---
Nhà họ Hứa bên kia, cũng không được bình yên.
Hứa Vượng lo lắng nên mua thức ăn về nhà từ sớm.
Đẩy cửa phòng ngủ của Hứa Minh Xuyên ra, quả nhiên là Hứa Tình Thâm ở trong đó, ông đi vào, liếc nhìn chiếc hộp đặt ở bên trên.
"Tình Thâm, ba mua bánh bao, con có muốn ăn hay không?"
Hứa Tình Thâm ngồi dậy. "Cơm tối còn chưa nấu sao? Để con đi."
"Không cần, con nằm đi, ba làm xong sẽ gọi con."
"Con nằm một ngày rồi..." Hứa Tình Thâm đeo giầy đứng dậy.
"Cũng đói bụng."
Hứa Vượng nghe thấy cô nói chuyện như vậy, tất nhiên là vui vẻ. "Tốt lắm, con thái rau giúp ta."
Hai cha con đi vào bên trong phòng bếp không rộng lắm, Hứa Tình Thâm bắt đầu rửa rau, vòi nước mở tối đa, tiếng nước chảy ào ào át đi thanh âm của cô.
"Ba, con phải tìm việc làm một lần nữa rồi."
Hứa Vượng vo gạo, đang cho vào nồi cơm điện, Hứa Tình Thâm cầm dao thái đi ra, Hứa Vượng đi tới bên cạnh cô.
"Tìm một lần nữa thì tìm chứ sao, con có kinh nghiệm thì sợ gì chứ?"
"Dạ, ba, mọi người đừng quá lo lắng cho con."
Hứa Tình Thâm lấy dao bắt đầu thái, Hứa Vượng nhìn đứa con gái của mình, trong mắt tràn đầy yêu thương.
"Tình Thâm, ba biết lần này không giống như những lần trước đây. Trước đây, cho dù con chịu đủ thiệt thòi, nhưng vẫn đứng lên rất nhanh. Lần này, con ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, điều chỉnh trái tim mình cho tốt đã."
Hứa Tình Thâm cố sức thái ớt xanh, một nhát đi xuống, cảm giác được đầu ngón tay truyền đến cơn đau đớn, giơ lên nhìn, cắt đứt cả móng ở ngón tay giữa, may là không nghiêm trọng lắm.
Cô vội vàng cầm ngón tay của mình, Hứa Vượng lấy xương lợn từ trong túi ra, cho vào trong rổ.
"Tưởng. . ." Ông dừng lại, sau đó lại nói tiếp: "Người kia, thật sự không còn khả năng ở bên nhau sao?"
Hứa Tình Thâm dừng lại động tác, hốc mắt không khống chế nổi trở nên ươn ướt.
"Vâng."
Hứa Vượng thở dài: "Quên đi, cho mình thoải mái hơn."
"Lễ truy điệu của dì nhỏ, con muốn tới."
Hứa Vượng đang cúi xuống bỗng đứng thẳng lên.
"Tình Thâm, nếu nhà họ Tưởng cho rằng con hại chết cô Tưởng đó thì con đừng đi."
Hứa Tình Thâm mở vòi nước, đưa tay rửa.
"Tưởng Viễn Chu nói dì nhỏ vẫn muốn con tha thứ cho bà ấy, con muốn tới tiễn đưa bà ấy, chính miệng nói cho bà ấy biết con đã không có tư cách để trách móc bà ấy nữa rồi."
"Bà ấy muốn con tha thứ?" Hứa Vượng nghe vậy hoàn toàn trở nên bối rối. "Bà ấy đã làm chuyện gì với con vậy?"
"Không có gì..." Hứa Tình Thâm thu tay lại, câu kế tiếp cũng không biết là nói cho Hứa Vượng nghe, hay là cho chính mình nghe: "Cho dù như thế nào, con cũng muốn đi một chuyến, là lúc kê thuốc con đã không suy nghĩ kỹ càng, là con hại bà ấy..."
Hứa Tình Thâm nói đến đây, giơ bàn tay lên mang che mặt, Hứa Vượng thấy thế vội vàng an ủi cô: "Nhất định là không phải như thế, ta không tin, cô Tưởng đó vốn là do bệnh nặng, sức khỏa của bà ấy không tốt, bọn họ dựa vào cái gì mà đem cái chết của bà ấy đổ hết lên đầu con?"
Hứa Tình Thâm đã quên trên tay mình vừa thái ớt, lúc này lau lung tung trên mắt, nước mắt càng không ngừng chảy ra ngoài.
Cũng không lâu sau, điện thoại của Triệu Phương Hoa gọi tới, tuy rằng Hứa Tình Thâm không nghe rõ cụ thể, nhưng thỉnh thoảng có vài câu lọt vào trong tai. Triệu Phương Hoa hùng hổ hỏi Hứa Vượng có đúng là không quan tâm tới tiệm thuốc nữa hay không, suốt ngày chỉ biết chạy về nhà, không biết gì còn tưởng rằng trong nhà cất giấu bảo bối gì đó.
Hứa Tình Thâm chỉ có thể làm như không có nghe thấy, mở bếp dầu chuẩn bị xào rau.
---
Lễ truy điệu Tưởng Tùy Vân được bố trí tại nhà tang lễ, cũng không phô trương lắm, tương đối đơn giản.
---
Nhà họ Lăng.
Lúc Lăng Thời Ngâm xuống lầu, thấy bố mẹ đều thay quần áo ngồi ở sô pha, nhìn thấy cô xuống tới nơi, ông Lăng gọi người bên cạnh: "Chuẩn bị xe."
Lăng Thời Ngâm mặc một bộ trang phục màu đen, ngay cả vật trang sức cũng màu đen, cô đi tới trước mặt hai người.
"Anh đâu?"
"Anh con suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, có quỷ mới biết nó đang làm cái gì."
Bà Lăng nghe nói như thế, có chút không vui trừng ông Lăng.
"Đừng nói tới những chuyện không may mắn như vậy, tôi cứ nghĩ tới chuyện phải tới nhà tang lễ, cả người đều dựng tóc gáy lên đây này."
"Sợ cái gì? Bà lại không làm chuyện gì trái lương tâm."
Lăng Thời Ngâm ngồi vào sô pha, nói với hai người: "Ba, mẹ, hai người đừng đi."
"Vì sao?"
"Hôm qua con tới Cửu Long Thương, Viễn Chu có nói qua, không muốn thấy người nhà họ Lăng xuất hiện ở lễ truy điệu."
Ông Lăng nghe vậy, cơn giận bừng lên: "Nó nói không muốn thấy, thì chúng ta không được đi? Đây là lễ nghĩa, hiểu không? Truyền ra ngoài sẽ để cho người khác nói nhà họ Lăng chúng ta như thế nào?"
"Ba, nhà họ Lăng một mình con tới là đủ rồi. Ba nghĩ lại xem, Tưởng Viễn Chu cho rằng chuyện giữa con và anh ấy, là bị mọi người và bác Tưởng bày mưu tính kế, trước khi dì nhỏ qua đời, trong lòng buồn rầu, anh ấy mà thấy mọi người thì sẽ ra sao chứ? Hà tất phải khiến cho tất cả mất thể diện?"
"Nếu đã nói như vậy, con cũng không cần phải tới." Bà Lăng đau lòng kéo tay con gái của mình.
"Nó mà gặp con, còn không phải càng giận chó đánh mèo với con sao?"
"Con với anh ấy vốn chính là đứng chung một chỗ..." Lăng Thời Ngâm liếc nhìn mẹ mình.
"Chúng ta là hai nhà có mối quan hệ thông gia, hơn nữa con mang thai, anh ấy sẽ không gây khó dễ cho con đâu, chỉ cần mọi người không ra mặt, anh ấy sẽ không đến mức đuổi con đi."
"Nhưng con như vậy, ta với ba con đều lo lắng."
Lăng Thời Ngâm nhìn đồng hồ, sắp tới giờ rồi.
"Còn có bác Tưởng mà, yên tâm đi, ông ấy sẽ không để con gặp chuyện không may đâu."
Ông Lăng nghe thế, nhưng cũng đành phải đồng ý.
"Nếu như vậy bảo tài xế đưa con đi, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại về."
"Vâng."
---
Nơi tổ chức lễ truy điệu.
Di thể của Tưởng Tùy Vân được đặt ở ngay chính giữa, xung quanh quan tài đều là hoa tươi, vây quanh bà ở trong đó, bà đặt hai tay ở trước người, giống như đang ngủ. Trong lễ đường phát tiếng nhạc buồn, Tưởng Đông Đình đang tiếp chuyện những người đến đây phúng viếng, Tưởng Viễn Chu đứng ở trước quan tài, cả người như một con rối gỗ bị rút hết hồn phách.
Lúc Lăng Thời Ngâm đến, từ xa nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, cô đi lên phía trước, im lặng dập đầu lạy ba cái, sau đó lui về bên cạnh.
Cũng không lâu sau, Lão Bạch từ bên ngoài bước nhanh vào, cầm theo một cái túi trong tay, Tưởng Đông Đình quay sang, nhìn thấy Lão Bạch đi thẳng tới chỗ Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, đồ mang tới rồi."
"Tốt."
Tưởng Viễn Chu đưa tay nhận lấy, sau đó quay sang nhân viên bên cạnh. Tưởng Đông Đình đi tới, nghe thấy Tưởng Viễn Chu đang nói: "Thay bộ quần áo cho dì tôi."
"Chuyện này? Tưởng tiên sinh. . ."
Tưởng Đông Đình đi tới bên cạnh anh.
"Bộ dì nhỏ con đang mặc trên người, chính là mới tinh, thay đổi gì chứ?"
"Kiểu dáng đó không phải là loại dì nhỏ yêu thích nhất..." Tưởng Viễn Chu đưa bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày giao cho nhân viên.
"Nói cho thầy nhập liệm biết, đổi bộ khác một lần nữa."
"Hồ đồ..." Tưởng Đông Đình tức giận, vừa nghe đã không đồng ý. "Nào có chuyện đổi lại chứ? Đó là điềm xấu."
"Người cũng đã chết, còn muốn may mắn làm gì?" Tưởng Viễn Chu tỏ thái độ hờ hững, ngôn ngữ kiên định: "Đây là con may cho dì nhỏ từ tháng trước, thợ thủ công có kinh nghiệm mất rất nhiều thời gian mới thực hiện xong, nếu dì nhỏ đã đi rồi, dù sao cũng đã toại nguyện, không muốn ngay cả quần áo cũng làm qua loa."
"Không được!" Tưởng Đông Đình lại thẳng thừng phản đối. "Tuyệt đối không được!"
Lão Bạch đứng ở bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ nhìn ông ta Tưởng Viễn Chu nhíu mày: "Ba, đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng, ba không cần phải như vậy."
Tưởng Đông Đình nhìn về phía nơi Tưởng Tùy Vân đang nằm.
"Cho dì nhỏ con lặng lẽ bình yên đi thôi, đừng dày vò nữa."
Người đàn ông coi như không nghe thấy, nói với nhân viên bên cạnh: "Làm theo sự phân phó của tôi đi."
"Đứng lại!" Tưởng Đông Đình bỗng quát lên: "Ta nói, không được!"
Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang, ánh mắt nhìn thẳng vào Tưởng Đông Đình.
"Ba, có phải là ba giấu con chuyện gì hay không?"
"Ta chỉ không muốn dì nhỏ của con phải đau khổ!"
"Chuyện của dì nhỏ, ba nói toàn quyền giao cho con, chỉ là thay quần áo mà thôi, ba không cần phản ứng lớn như vậy." Tưởng Viễn Chu nhìn Tưởng Đông Đình chằm chằm.
"Họ hàng thân thích còn chưa tới đủ, bên này cũng không cần ba quan tâm."
Tưởng Đông Đình đứng chắn trước mặt Tưởng Viễn Chu.
"Đợi lát nữa người tới phúng viếng càng lúc càng nhiều, bây giờ con nói thay quần áo cho dì nhỏ, còn ra thể thống gì? Coi như xong, bộ quần áo này con cứ đặt ở đó đi, hôm nào đốt cho dì nhỏ con cũng như nhau."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên u ám, Tưởng Đông Đình càng nói như vậy, anh lại càng thấy có điều gì đó không thích hợp, anh nói với Lão Bạch bên cạnh: "Mau đi thu xếp."
"Ai dám!" Tưởng Đông Đình quát một tiếng chói tai, mọi người xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn ông.
Tưởng Viễn Chu thấy thế, bước nhanh tới di thể Tưởng Tùy Vân trước mặt.
"Lão Bạch, ngăn mọi người lại, tôi muốn nhìn xem ở đây có điều gì không nên xem."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình thay đổi, nhân viên công tác tới, đẩy di thể Tưởng Tùy Vân rời khỏi phòng khách.
Tìm được thầy nhập liệm, đối phương nghe nói muốn thay lại quần áo, bà mang khẩu trang tiến lên, nói: "Mời người nhà đi ra ngoài trước."
Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn gương mặt của Tưởng Tùy Vân, trái tim đau đớn khôn nguôi, giọng nói anh nghèn nghẹn: "Màu son môi này, dì cũng sẽ không thích."
"Tưởng tiên sinh. . ." Đối phương có chút hơi khó xử, bà tiến lên nói: "Nén bi thương mới có thể thay đổi, ngài đi ra ngoài trước."
Tưởng Viễn Chu giật mình đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, trong ấn tượng của anh, mặc dù thân thể Tưởng Tùy Vân vẫn luôn gầy yếu, nhưng ăn mặc luôn luôn tinh xảo kỹ càng, tuyệt đối không phải là như vậy.
Bên cạnh, nhân viên không dám hối thúc anh, chỉ có thể nói với thầy niệm: "Động tác nhanh lên một chút, bên ngoài vẫn chờ đó."
"Được."
Trên người Tưởng Tùy Vân cũng là sườn xám, thầy nhập liệm đưa tay cởi cúc áo ở cổ bà ra, nhân viên kéo Tưởng Viễn Chu sang một bên: "Tưởng tiên sinh, đi ra ngoài chờ đi."
Anh lùi về phía sau, nhập liệm thầy nhập liệm cởi chiếc cúc áo ra, một vết thương của Tưởng Tùy Vân lộ ra.
Tưởng Viễn Chu trợn tròn hai mắt, dừng lại, anh dùng lực đẩy nhân viên ra bên cạnh, anh bước tới, sắc mặt cứng ngắc như một tảng băng, thầy nhập liệm còn tiếp tục động tác, đôi môi Tưởng Viễn Chu run rẩy: "Cái này, đây là chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh đẩy tay của đối phương ra, vén vạt áo của Tưởng Tùy Vân ra, thấy rõ một vết thương mới được khâu lại.
Cong vẹo, nhìn thấy mà giật mình.
"Ai, ai làm vậy!" Tưởng Viễn Chu tức giận gào lên, vẻ mặt gần như tan vỡ.
Thầy nhập liệm sợ đến nỗi lùi về phía sau vài bước. "Không liên quan gì tới tôi, lúc đưa tới đã như vậy rồi, phía dưới còn có. . . Hẳn là, chắc là. . ."
"Là cái gì!?" Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lạnh băng, một câu nói cũng không chờ được
"Chắc là đã làm giải phẫu."
Tưởng Viễn Chu gần như không thở nổi, một hơi thở như nghẹn lại nơi yết hầu, không thể đi lên mà cũng không thể nuốt xuống, anh ngồi dậy, nhìn ra phía ngoài lạnh giá mơ hồ.
"Giải phẫu?"
Trong đầu bắt đầu thoáng hiện lên dáng vẻ của Tưởng Tùy Vân.
Một nhát dao. . . Một nhát kim châm. . .
Tưởng Viễn Chu lảo đảo đi ra phía bên ngoài, Tưởng Đông Đình còn đứng ở chỗ cũ, Lão Bạch thấy anh đi ra, bộ dạng rất không thích hợp, bước lên phía trước hỏi: "Tưởng tiên sinh, làm sao vậy?"
Tưởng Viễn Chu vịn vào bên cạnh mới đứng vững được, ánh mắt của anh dữ tợn nhìn về phía Tưởng Đông Đình, anh đứng thẳng dậy bước về phía ông ta, vừa đi vừa hỏi: "Ba đã làm gì bà ấy? Ba đã làm gì bà ấy?"
Tưởng Đông Đình biết không giấu được, đợi đến khi anh tới gần, ông ta thẳng thắn thừa nhận: "Vì số liệu của người khác, ta thấy cũng không thể nói nên được điều gì, và để cho cái chết của dì nhỏ con được rõ ràng, ta mới cho giải phẫu."
"Chuyện khi nào?"
"Đêm qua..." Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn thẳng Tưởng Viễn Chu. "Ta đã nói với con, trước khi hoả táng, đáng lẽ phải để dì nhỏ của con được ở trong nhà nhỏ mà bà ấy thường ở, lúc đó tinh thần con không tốt, ta không cho con đi theo. . . Trên đường trở về, ta đưa bà ấy đi giải phẫu, không tới Tinh Cảng nữa. Người giải phẫu là bác Mai tự mình làm, thái độ của ông ấy thế nào con là người biết rõ ràng nhất, ông ấy chẩn đoán bệnh tuyệt đối chính xác."
Tưởng Viễn Chu cảm thấy nơi cổ họng đau nhức: "Vậy kết quả thế nào?"
"Giống như chẩn đoán của chủ nhiệm Chu, dì nhỏ con qua đời không phải là bởi vì bệnh của bà ấy, mà là do thuốc gây nên cái chết!"
"Nếu như vậy, vì sao ngày hôm nay ba không nói với con?"
"Kết quả đều giống nhau, ta nghĩ không cần phải nói cho con biết, để con đỡ phải đau khổ khi đối mặt với dì nhỏ của con."
Quả thực là Tưởng Viễn Chu không có cách nào đối mặt, khi bà còn sống, anh đã không để cho bà đi hết đoạn đường còn lại một cách vui vẻ, sau khi bà ra đi, anh lại để cho bà phải chịu hết đau đớn dằn vặt, không thể có một cơ thể hoàn chỉnh rời đi.
Bỗng nhiên người đàn ông không khống chế được tâm tình, phẫn nộ quát về phía những người xung quanh: "Đi ra ngoài, toàn bộ đi ra ngoài!"
Tưởng Đông Đình giật mình: "Viễn Chu, con làm cái gì vậy?"
"Đi hết cho tôi!" Tưởng Viễn Chu không kiềm chế được cơn giận, đi tới đẩy hết vòng hoa xuống đất, Lăng Thời Ngâm vẫn đứng ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu cũng không thấy rõ cô ta là ai, anh túm chặt cánh tay của cô ta đẩy ra phía ngoài.
"Đi, toàn bộ đều đi hết cho tôi!"
Những người thân thích vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, Tưởng Viễn Chu gọi Lão Bạch kêu người đến, đuổi hết người bên trong ra ngoài.
Sắc mặt Tưởng Đông Đình cực kỳ khó coi, trường hợp như vậy không phải là khiến ông ta mất mặt hay sao?
"Viễn Chu, đây chính là lễ truy điệu của dì nhỏ, con đừng làm bừa."
"Dì nhỏ không cần người khác truy điệu, còn ba nữa, cút!" Cơn giận của Tưởng Viễn Chu hoàn toàn bùng phát, đưa ngón tay chỉ về phía trước.
"Cút hết cho tôi!"
Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét: "Nếu như dì nhỏ chết một cách bình thường, ta hà tất phải giải phẫu cho bà ấy? Ta cũng khó chấp nhận nổi!"
Nguời đàn ông nghe được hai chữ giải phẫu, mắt đỏ bừng, anh bước tới, hùng hổ: "Ngày hôm nay, con chính là muốn cho ba mất hết thể diện, để xem rốt cuộc là mặt mũi của ba nặng hay nhẹ!"
Những người Tưởng Viễn Chu gọi tới chỉ nghe theo anh, đang bất chấp xua đuổi tất cả mọi người ra bên ngoài, ngay cả Tưởng Đông Đình cũng không ngoại lệ.
Kỳ thực, hết thảy tất cả mọi thứ ở đây đều đang nhắc nhở Tưởng Viễn Chu một việc. Nếu không phải vì Hứa Tình Thâm, Tưởng Tùy Vân sẽ không phải chết, bà ấy cũng sẽ không phải bị giải phẫu. Mà cảnh tượng đó quả thực là cú sốc quá lớn với Tưởng Viễn Chu.
Người bị giải phẫu là dì nhỏ mà anh yêu thương nhất, tình cảm còn nhiều hơn cả cha ruột. . . Lại bị dao giải phẫu vô tình cắt nát!
Tưởng Viễn Chu đang đứng bên bờ vực thẳm, toàn bộ mọi người bị đuổi ra ngoài, tụ tập tại chỗ trống dưới bậc thềm.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, phía sau là nhà tang lễ trang nghiêm, hai bên vòng hoa thật dài nối nhau từ dưới bậc thềm tới tận lễ đường, Tưởng Viễn Chu đứng ở trong ánh sáng mặt trời, quanh thân lại lạnh lùng như là mới chui lên từ trong địa ngục.
Anh nhìn về phía trước, ánh mắt rơi xuống một chỗ, lại thấy Hứa Tình Thâm đang ở đi tới.
Hai mắt Tưởng Viễn Chu đỏ ngầu, bàn tay xuôi ở bên người từ từ cuộn chặt lại. Những yêu thương chiều chuộng trước kia, hôm nay nghĩ đến đều thật mỉa mai. Khi đó yêu say đắm bao nhiêu, thì lúc này căm hận càng khắc sâu vào xương tủy bấy nhiêu, nỗi căm hận này chui vào trong cơ thể Tưởng Viễn Chu, bắt đầu điên cuồng cắn xé.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
Chương 125: Đưa con của cô cho tôi (cao trào!)
Editor: Yuè Yīng



Bên ngoài chỗ đất trống dưới bậc thềm đứng đầy thân thích nhà họ Tưởng và bạn bè, mọi người cảm thấy đau lòng hơn, đám người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết Tưởng Viễn Chu bị làm sao nữa.
Hứa Tình Thâm đứng ở đoàn người bên ngoài, tối hôm qua khó khăn lắm cô mới ngủ được, thấy giấc mộng, mơ tới Tưởng Tùy Vân khàn cả giọng hỏi, vì sao không chịu tha thứ, tại sao phải khiến bà chết không nhắm mắt. Hứa Tình Thâm ở trong giấc mộng kêu lên từng hồi, cô sai rồi, nếu như cô sớm biết bà bỗng nhiên qua đời, chắc chắn cô sẽ không có quá nhiều trách cứ. Nhưng mà Tưởng Tùy Vân như là không nghe thấy, thanh âm kia vẫn đeo bám lấy Hứa Tình Thâm không buông tha, cho đến khi cô giật mình tỉnh giấc mới thôi.
Tưởng Đông Đình sải bước xuống bậc thềm.
"Viễn Chu, những người này tới đều là vì muốn tiễn đưa dì nhỏ tới đoạn đường cuối cùng, con. . ."
Tưởng Viễn Chu đi xuống, đi từng bước một, hai chân khẽ cong xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, Lăng Thời Ngâm nhìn theo tầm mắt của anh, thấy được Hứa Tình Thâm.
Chị ta tới đây làm gì?
Hứa Tình Thâm thấy có quá nhiều người, không khỏi dừng lại, Tưởng Viễn Chu bước qua Tưởng Đông Đình lao về phía trước, chính lúc cô đang do dự, liền thấy Tưởng Viễn Chu xuyên qua đám người đi đến.
Hứa Tình Thâm nghĩ câu đầu tiên anh nói sẽ là gì, cô lo lắng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống nét mặt cô.
Cô đan hai tay vào nhau.
"Em. . . Em tới tiễn đưa dì nhỏ."
Người đàn ông nghe thấy hai chữ dì nhỏ, Tưởng Uyên Minh đút tay vào trong túi quần, ánh mắt đảo qua: "Đây không phải là Hứa Tình Thâm sao? Chị ta còn có mặt mũi tới đây?"
Ánh mắt nhìn chằm chằm phía lưng Tưởng Viễn Chu, chợt thấy anh kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm lôi cô ra bên ngoài, hiển nhiên là cô không hề đề phòng, bước chân không đuổi kịp, cả người ngã xuống.
Sắc mặt Tưởng Đông Đình bỗng nhiên trở nên lo lắng, thiếu chút nữa bật thốt ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Lão Bạch đi tới, Tưởng Đông Đình hắng giọng nói: "Cậu mau đi theo nó, đừng để nó làm bừa. . ."
Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu kéo dậy từ dưới đất, bước chân anh vẫn nhanh chóng như trước, cô vẫn không theo kịp, lảo đảo nghiêng ngả, gò má Tưởng Viễn Chu căng cứng, hoàn toàn không hề liếc nhìn Hứa Tình Thâm bên cạnh, cho dù cô có ngã xuống đất, anh cũng không hề dừng lại.
Tưởng Đông Đình thấy hết hồn hết vía, hồi hộp dõi theo. Lão Bạch theo sát ở phía sau, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đến phía đối diện nhà tang lễ, Tưởng Viễn Chu mới buông tay, Hứa Tình Thâm quỳ gối xuống trên sân cỏ mềm, hai tay không chống đỡ nổi, cô ngẩng lên nhìn về phía anh.
"Em không có ý gì khác. . ."
Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, ánh mắt gắt gao nhìn Hứa Tình Thâm. "Cô gọi bà ấy là dì nhỏ, phải không?"
"Em chỉ muốn tiễn đưa dì nhỏ tới đoạn đường cuối cùng."
"Bà ấy cần cô tiễn đưa sao?" Tưởng Viễn Chu quỳ một đầu gối trên mặt đất. "Có đúng là cô còn muốn nói, cô đã tha thứ cho bà ấy hay không?"
Khóe mắt Hứa Tình Thâm nóng lên, nơi cổ họng khô khốc khó chịu, Tưởng Viễn Chu nghiến răng, gằn lên từng chữ từng chữ một: "Muộn rồi, cái gì cũng trễ rồi, bà ấy không hề cần sự tha thứ của cô, với thương tổn cô gây ra đối với bà ấy mà nói, thứ mà dì nhỏ thiếu cô, quả thực không đáng nhắc tới."
"Em thực sự không muốn hại bà ấy. . ." Hứa Tình Thâm nói rất nhỏ, cũng chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.
"Anh phải tin em."
Tưởng Viễn Chu nghe thế, không hề xúc động chút nào, chỉ thấy ngập tràn sự mỉa mai.
"Hứa Tình Thâm, trước đây tôi biết tâm tư của cô thâm sâu khó lường, nhưng tôi cũng đã nói với cô, chỉ cần không làm tổn thương tới người nhà họ Tưởng, tôi có thể mắt nhắm mắt mở. Đối với Vạn Dục Ninh, cũng không phải là cô không giở trò gì, có lẽ là do tôi tạo nghiệp chướng, đã quá nuông chiều cô, cuối cùng lại trở thành hại người thân yêu nhất của mình!"
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Em không có. . ."
Rất nhiều rất nhiều chuyện, không phải là Tưởng Viễn Chu không biết, chỉ là chuyện liên quan đến Hứa Tình Thâm, anh không muốn truy cứu mà thôi. Nhưng hôm nay chuyện này quan hệ đến Tưởng Tùy Vân, vô tình xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, Hứa Tình Thâm có trăm miệng cũng không biện bạch được.
"Dì nhỏ giải phẫu, chứng thực chuyện do thuốc dẫn đến cái chết, cô còn có để gì nói?"
Hứa Tình Thâm giật mình ngồi im tại chỗ, Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn người trước mặt, trong lòng càng lúc càng thấy tắc nghẹn, anh đưa tay chỉ về phía xa.
"Có phải cô còn muốn đi vào dập đầu tạ tội hay không? Tội nghiệt cô gây ra, chỉ dập đầu mấy cái là có thể trả lại sao?"
Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói lời nào, đưa tay túm chặt vai Hứa Tình Thâm, Lão Bạch đứng bên cạnh thấy thế, bước lên phía trước khuyên can: "Tưởng tiên sinh, đừng như vậy, ngài bình tĩnh một chút."
"Bỏ ra!" Tưởng Viễn Chu hất tay Lão Bạch sang một bên, bàn tay anh cố sức túm chặt cằm Hứa Tình Thâm, một tay chỉ về phía nhà tang lễ.
"Cô thực sự muốn bước vào cánh cửa kia sao?"
Lão Bạch đứng vững lại, chỉ có thể khuyên nhủ Hứa Tình Thâm: "Cô Hứa, cô mau đi về đi."
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, cô đưa tay vỗ vào tay Tưởng Viễn Chu.
"Phải, là tôi không có tư cách, tôi về đây."
Trong đầu Tưởng Viễn Chu, chỉ còn hình ảnh cuối cùng về Tưởng Tùy Vân, anh nhắm mắt lại, người khác không thể nào hiểu nổi nỗi đau khổ của anh.
Hôm nay, Tưởng Viễn Chu gần như là dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để đi tới nhà tang lễ, nhưng khi nhìn thấy vết cắt trên người Tưởng Tùy Vân thì chút sức lực còn lại ầm ầm sụp đổ, trái tim anh lạnh lẽo, anh không thể nào chấp nhận nổi, sự tức giận và căm hận đang giày vò giẫm nát Tưởng Viễn Chu.
"Hứa Tình Thâm, cô chọn cách không tha thứ cho người khác, cũng không ai sẽ tha thứ cho cô đâu."
Ánh mắt Hứa Tình Thâm mờ mịt, Tưởng Viễn Chu xoay mặt cô ra hướng nhà tang lễ.
"Không phải cô muốn gặp bà ấy sao? Được, tôi sẽ cho cô thấy. Tôi dẫn cô đi xem dáng vẻ của bà ấy bây giờ, tôi sẽ để cô nhìn cho rõ ràng, cho cô xem cơ thể không trọn vẹn khi ra đi là như thế nào!"
Trong lòng Lão Bạch cũng đang dần cảm nhận được sâu sắc, anh nghe được thanh âm của Tưởng Viễn Chu đang run rẩy, trước mặt những người bên cạnh chẳng bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối và bi thương, từng câu nói của anh đều rít qua kẽ răng.
Hứa Tình Thâm cố sức hất tay của Tưởng Viễn Chu ra.
"Không, tôi không đi, buông ra."
"Không phải cô tới là muốn gặp bà ấy sao?" Tưởng Viễn Chu kéo cô lên đối diện mình, trán hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở của anh lạnh như băng phả vào mặt cô.
"Đi, bà ấy còn đang thay quần áo, vừa lúc cô có thể nhìn thấy."
Hứa Tình Thâm thở phì phò, không dám tưởng tượng tới hình ảnh bên trong, cô cố sức đẩy tay Tưởng Viễn Chu ra.
"Tôi không đi, tôi không đi." Cô không khống chế được bật khóc lên thành tiếng, cảnh tượng bên ngoài và người trước mặt vỡ nát trong ánh mắt, Lão Bạch nhìn hai người dằn vặt nhau, nhưng không biết nên hòa giải như thế nào.
"Tưởng tiên sinh, ngài mau trở về thôi, cô Tưởng bên kia. . ."
Tưởng Viễn Chu nghe thế, bỗng nhiên kéo cà-vạt ở cổ xuống, anh kéo hai tay của Hứa Tình Thâm, trói chặt vào nhau, sau đó buộc vào thân cây bên cạnh. Cổ tay Hứa Tình Thâm bị trói chặt, đau đớn kêu lên, Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, bỏ lại một câu: "Đôi tay này của cô cũng không xứng được cầm dao phẫu thuật nữa, vậy thì nên phế đi, đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt."
Anh nhấc chân đi về phía nhà tang lễ, Lão Bạch liếc nhìn Hứa Tình Thâm, thấy cô vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích, anh ngồi xổm xuống, gọi: "Cô Hứa."
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Anh ấy hận tôi như vậy. . ."
Lão Bạch không dám tự ý thả người, lại lo lắng cho Tưởng Viễn Chu, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Những người bị đuổi ra ngoài không khỏi nhìn về phía bên này, khó tránh khỏi bàn tán ầm ĩ.
"Đây là bạn gái trước đây của Viễn Chu sao?"

"Bạn gái cái nỗi gì, lại còn hại chết Tùy Vân. . ."
Tưởng Viễn Chu không thèm để ý, Tưởng Đông Đình ngăn anh lại: "Mau để mọi người đi vào."
Tưởng Viễn Chu bước lên thềm, đến bậc trên cùng, xoay người nói với mọi người: "Mọi người tới tiễn đưa dì nhỏ tới đoạn đường cuối cùng, ý tốt này, tôi xin ghi nhận, bây giờ tất cả trở về đi."
"Viễn Chu..."
Tưởng Viễn Chu vòng qua đi vào trong, Lão Bạch theo sát phía sau, Tưởng Đông Đình muốn đi theo vào, lại bị chắn ở bên ngoài cửa. Người nhà họ Tưởng cũng không rời đi, Tưởng Uyên Minh đi tới bên cạnh Lăng Thời Ngâm.
"Lăng nha đầu, thấy kịch vui phía đối diện sao?"
"Tôi cũng có mắt."
"Không phải là cô luôn tỏ ra hiền lành lương thiện sao? Có cần tới thả Hứa Tình Thâm ra hay không?"
Lăng Thời Ngâm nhìn anh ta.
"Đây là chuyện của anh Viễn Chu, chúng ta cũng không cần quan tâm."
"Chúc mừng nha, Lăng nha đầu."
"Chúc mừng cái gì?"
"Cô thấy dáng vẻ lúc nãy của anh tôi sao?" Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, thấp giọng nói: "Anh ấy đã hoàn toàn không coi trọng chị ta nữa, mà cô, có cơ hội lớn rồi."
Lăng Thời Ngâm thu hồi ánh nhìn.
"Hôm nay là lễ truy điệu của dì nhỏ, anh không nên nói chuyện linh tinh."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình u ám, sai quản gia tới dặn dò thân thích họ hàng đi tới phòng nghỉ, một mình ông ta đi tới phía đối diện. Hứa Tình Thâm ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, Tưởng Đông Đình thấy hai tay cô sưng lên, ông ta cởi chiếc cà vạt ra. Hứa Tình Thâm nhìn ông ta một chút, Tưởng Đông Đình nói: "Tôi cũng không muốn người khác nói con trai tôi lạnh lùng tuyệt tình, cuối cùng lại đối xử với cô như vậy."
Hai tay cổ tay cô hằn sâu những vết tích, Tưởng Đông Đình liếc nhìn, nói tiếp: "Cô cũng có thể thấy rõ ràng rồi đấy, cô và Viễn Chu không có khả năng tiếp tục nữa. Cô Hứa, tôi mong cô đừng xuất hiện ở đây nữa."
Hai mắt Hứa Tình Thâm đẫm lệ mơ hồ, lắc đầu nói: "Tôi không cố ý xuất hiện trước mặt anh ấy."
"Vậy thì hay nhất." Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Tình Thâm.
"Từ nhỏ Viễn Chu không có mẹ, chỉ mình Tùy Vân chăm sóc nó cho tới lớn, tình cảm đó, tôi nghĩ cô có thể hiểu được. Cô hại chết Tùy Vân, tôi vốn không có ý định buông tha cho cô đâu, nhưng thấy cô ở bên Viễn Chu lâu như vậy, cô đi đi."
Hứa Tình Thâm cuộn tròn người, hai chân tê nhức, Tưởng Đông Đình đứng dậy.
"Ngày khác, tôi còn muốn bàn với cô Hứa một việc, cô đi về trước đi."
Cô vẫn không để ý tới câu nói của Tưởng Đông Đình, Hứa Tình Thâm cúi đầu, trán tựa vào hai tay nắm chặt, vết tích chỗ cổ tay hiện rõ trước mắt, nếu như là trước đây, sao Tưởng Viễn Chu có thể gây tổn thương cho cô như vậy chứ?
Hứa Tình Thâm chậm rãi ngồi dậy, Tưởng Đông Đình thấy cô sững sờ đứng tại chỗ, tiếp tục nói: "Hôn sự của Viễn Chu và Thời Ngâm, chờ lễ tang của Tùy Vân xong xuôi, hai nhà sẽ lại bàn tiếp. Dù sao thì Thời Ngâm mang thai, chuyện này sẽ bị bên ngoài biết rất nhanh."
Hứa Tình Thâm cũng không nói gì, chỉ siết chặt tay, sau đó hồn bay phách lạc dẫm lên cỏ đi về phía trước.
Phía trước tựa như là đường chết, nhưng cô bất chấp những chuyện này, chỉ biết cắm đầu đi về phía trước.
Lúc Tưởng Viễn Chu cầm chiếc hộp đi ra, Lão Bạch đi bên cạnh, xe đỗ ở cách đó không xa, anh đi tới bên cạnh xe, ánh mắt lướt qua trần xe nhìn ra ngoài, cây bàng đã từng trói Hứa Tình Thâm vắng vẻ, chỉ để lại chiếc cà vạt của anh. Lão Bạch mở cửa xe ra cho anh, Tưởng Viễn Chu khom lưng ngồi xuống.
Tưởng Đông Đình bước nhanh tới, Lăng Thời Ngâm đi theo phía sau, Lão Bạch vừa đóng cửa xe lại, Tưởng Đông Đình liền mở miệng: "Chờ một chút."
Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, cũng không ngẩng đầu lên.
"Xe của nhà họ Lăng có việc đi trước, Thời Ngâm ở đây cả ngày, nhất định là không chịu nổi, con mau chóng đưa nó về đi."
Tưởng Viễn Chu vuốt ve hũ tro cốt trong lòng bàn tay, anh lạnh lùng nhìn ra ngoài, Lăng Thời Ngâm ở bên cạnh nói: "Bác Tưởng, không cần làm phiền, con đón xe là được rồi."
"Cũng không được, ta sẽ lo lắng."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: "Còn không lên xe?"
Lăng Thời Ngâm vừa nghe, trong lòng bỗng nhảy nhót, Tưởng Đông Đình vội vàng định kéo cửa xe ra.
"Thời Ngâm, lên đi."
Tưởng Viễn Chu hướng về phía hai người phía ngoài cửa sổ, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lão Bạch: "Tôi nói cậu, còn không lên xe, đứng đó làm gì?"
Lão Bạch vội vàng lên tiếng trả lời, mở cánh cửa ở ghế phụ ra ngồi vào. Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới, anh không hề khách sáo, nói: "Lái xe."
Tài xế cũng nghe lời, nhấn ga một cái liền lao đi ra ngoài.
Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi nghiến răng: "Thật vô liêm sỉ!"
"Bác Tưởng, bác đừng nóng giận, hiện tại Viễn Chu đang đau lòng, bác đừng để ý tới anh ấy."
Tưởng Đông Đình gọi quản gia tới dặn dò: "Đưa Thời Ngâm về nhà họ Lăng."
Tưởng Viễn Chu cứ thế rời đi như vậy, thậm chí không hề chào hỏi một tiếng với những người họ hàng thân thích kia, anh thấy, có một mình anh tiễn đưa Tưởng Tùy Vân là đủ rồi, người khác có tâm tư gì anh không muốn phỏng đoán nữa, anh cũng coi như không thấy không biết.
Thật thì sao, mà giả thì sao?
Anh biết dì nhỏ không muốn gặp bất cứ ai, nhà họ Tưởng, nhà họ Lăng, hết thảy đều không muốn gặp.
Người duy nhất bà muốn gặp, chỉ có mỗi Hứa Tình Thâm thôi sao?
Nhưng Tưởng Viễn Chu sẽ không để cho Hứa Tình Thâm
thấy bà, anh cam lòng để bà ra đi trong tiếc nuối, cũng sẽ không cho được nhìn thấy bà.
-
Trở lại nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm cầm chiếc chìa khóa Hứa Minh Xuyên đưa cho cô mở cửa đi vào.
Trong nhà cũng không có một ai, vắng ngắt, ngay cả bà lão mẹ của Triệu Phương Hoa cũng đi xuống lầu tìm hàng xóm tán gẫu.
Hứa Tình Thâm ngồi ở sô pha, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, lúc tiếng cửa mở vang lên, cô cũng không ngẩng đầu. Hứa Minh Xuyên đi tới, thấy cô cúi đầu khẽ gọi một tiếng: "Chị."
Cô khẽ đáp lại, ánh mắt lại nhìn một chỗ chằm chằm như cũ.
Hứa Minh Xuyên bước nhanh tới trước mặt cô, hỏi: "Chị, ăn cơm trưa rồi sao?"
"Ăn rồi." Hứa Tình Thâm thuận miệng trả lời.
"Ăn cái gì?"
Hứa Tình Thâm nhìn trên khuôn mặt cậu, miễn cưỡng câu nhếch miệng cười: "Em nghĩ chị lừa em?"
"Nhất định là chị chưa ăn."
"Leng keng, leng keng -- "
Hứa Tình Thâm lau khóe mắt.
"Đi mở cửa đi."
Hứa Minh Xuyên đi ra cửa, đưa tay mở cửa ra, Lão Bạch đứng ở phía ngoài, Hứa Minh Xuyên nhận ra anh, cậu vui vẻ gọi: "Chị, anh rể tới!"
Lời nói của cậu như một cú đánh đập mạnh vào trong lòng Hứa Tình Thâm, cô vô thức đứng dậy, đồng thời bước nhanh ra phía cửa, Lão Bạch không nghĩ tới Hứa Minh Xuyên sẽ kêu lên
như vậy, anh nhìn vào trong, thấy Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt.
"Cô Hứa."
Hứa Minh Xuyên bước đi ra ngoài, nhìn mãi không thấy bóng dáng của Tưởng Viễn Chu đâu, thu hồi ánh nhìn, lại chú ý tới chiếc vali trước mặt hai người.
"Cái này, đây là ý gì?"
"Cô Hứa..." Sắc mặt Lão Bạch có chút mất tự nhiên. "Đây là đồ đạc của cô ở Cửu Long Thương, còn có đồ dùng cá nhân của cô."
Hứa Tình Thâm vịn vào khung cửa, Hứa Minh Xuyên tức giận nói: "Đây là đuổi chị tôi ra ngoài sao? Lần trước là ai, là ai cầm quà tặng tới nhà tôi, nói chị tôi theo anh ta thì sẽ có những ngày tháng tốt đẹp?"
Hứa Tình Thâm kéo Hứa Minh Xuyên qua một bên.
"Minh Xuyên, chuyện giữa bọn chị, em không hiểu."
"Em không hiểu sao? Anh ta tuyệt tình như vậy. . ."
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Anh ấy chưa từng làm gì có lỗi với chị, đừng nói nữa."
Lão Bạch cúi người xuống, cầm lấy một chiếc vali trong đó.
"Tôi mang vào cho cô."
"Không cần đâu." Hứa Tình Thâm đứng ở cửa nói: "Anh đặt ở đây cũng được."
"Cô Hứa, từ nay về sau cô nên bảo trọng."
Hứa Tình Thâm cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
"Anh cũng vậy, Lão Bạch, cám ơn anh từ trước tới giờ đã luôn chiếu cố."
"Khách sáo rồi."
Hứa Minh Xuyên nghe thế, thật sự là nghe không lọt lai.
"Chị, có gì thì chị mau giải thích đi, để anh ta mang về, đừng hiểu lầm gì nữa."
"Cô Hứa, có cần tôi nói lại gì sao?"
Cô cố nén nước mắt trong hốc mắt lại, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Chuyện của cô Tưởng, lỗi ở một mình tôi, người nhà tôi không có bất cứ quan hệ gì."
"Được, tôi sẽ truyền đạt lại ý của cô."
Hứa tình thâm nhìn Hứa Minh Xuyên.
"Mang chiếc vali vào trong cho chị."
Lão Bạch lui về phía sau.
"Cô Hứa, tôi đi đây."
"Hứa Tình Thâm, tạm biệt" hai chữ đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở về, hiển nhiên là Lão Bạch cũng biết khả năng sau này gặp lại rất nhỏ, nên né tránh hai chữ đó là tốt hơn.
Lão Bạch xoay người xuống lầu, Hứa Tình Thâm nhấc một chiếc vali trong đó lên rồi trở lại phòng trong.
Hứa Minh Xuyên đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm ngồi vào sô pha, bên chân để đống hành lý lộn xộn, Hứa Minh Xuyên đi tới an ủi: "Chị, nhất định là trong lòng chị có nỗi khổ, sao chị không nói ra?"
Hứa Tình Thâm vùi mặt vào hai tay. Hứa Minh Xuyên ngồi vào bên cạnh cô.
"Hay là, hôm nào chị hẹn Tưởng Viễn Chu ra ngoài, nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta?"
Hứa Minh Xuyên vừa nói xong những lời này, liền nhận ra có gì đó không thích hợp, từng tiếng ngẹn ngào truyền tới tai cậu, cậu nhìn lại Hứa Tình Thâm, thấy hai vai cô rung lên, cả người đang run rẩy.
"Chị, đừng như vậy mà. . ."
Hứa Tình Thâm bỗng nhiên ôm lấy cậu em trai trước mặt, không thể kìm nén được tiếng khóc: "Minh Xuyên, vì sao không tìm người nào đó, anh ấy không nên bảo Lão Bạch mang hành lý của chị tới đây. Chị không chịu nổi, thực sự chị không chịu nổi. . ."
Hứa Minh Xuyên không phải là người biết an ủi người khác, cậu hoàn toàn bối rối, chỉ vỗ vỗ trên lưng của Hứa Tình Thâm một cái.
"Mặc kệ đi, ai mang tới chả giống nhau."
"Trước kia, mỗi một lần ăn, sắp xếp đi ra ngoài, thậm chí tới ngày tuyết rơi đưa đón chị, cũng đều là Lão Bạch phụ trách, anh ấy từng bước một nhìn bọn chị cùng nhau cho tới tận hôm nay."
Hứa Tình Thâm đau lòng khóc lên thành tiếng, bàn tay đặt phía sau Hứa Minh Xuyên siết chặt.
"Chỉ cần chị nhìn thấy anh ấy, sẽ cảm thấy vẫn còn có hi vọng, nhưng đây rõ ràng là một chuyện tuyệt vọng như vậy, Minh Xuyên. . . Sau này chị nên làm gì bây giờ?"
Hứa Minh Xuyên nghe vậy, viền mắt bỗng ửng đỏ trong chớp mắt.
"Chị, chị đừng làm em sợ."
Trên đời này, tốt nhất là lòng người, nhưng làm tổn thương người khác, cũng chính là lòng người.
Hứa Tình Thâm không sợ những ngày tháng như trước đây, dù sao đã hai mươi năm trôi qua, đó là thói quen của cô rồi.
Nhưng cho tới khi có một người dùng hết tâm tư đối xử tốt với bạn, kéo bạn ra khỏi vũng bùn lầy, vượt qua rừng rậm đầy sương mù dày đặc và gai góc, đi tới một nơi bạn thấy thế giới tự bao giờ, lòng người liền thay đổi.
Nếu như sớm biết có hôm nay, vậy còn không bằng không gặp Tưởng Viễn Chu.
Không có người đối xử với cô tốt nhất, sẽ không có tình yêu bị tổn thương. Không có tình yêu bị tổn thương, sẽ không có Hứa Tình Thâm đau lòng thảm thương như hôm nay.
-
Cửu Long Thương.
Lão Bạch đi vào trong nhà, đi thẳng lên lầu, lúc đi vào phòng ngủ chính, anh thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cửa.
Chắc là Tưởng Viễn Chu vừa tắm, giọt nước trên tóc đang lần lượt chảy xuống, hai vai đều ướt. Lão Bạch khẽ bước tới: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu như đang đắm chìm trong thế giới của mình, Lão Bạch tiếp tục nói: "Tôi có gặp cô Hứa, đồ cũng đã đưa trả về rồi."
Người đàn ông ăn mặc bộ quần áo trắng tinh, trên mặt rất sạch sẽ, không có lấy một sợi râu, Lão Bạch nhìn anh.
"Cô Hứa có một câu muốn tôi nói lại với ngài."
Tưởng Viễn Chu nghe thế, lúc này mới có phản ứng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ngừng lại trên người Lão Bạch, nói: "Sau này, tất cả mọi chuyện của cô ta, đều không cần nói cho tôi biết, không được tiếp xúc với cô ta, cũng không cần phải nghe ngóng chuyện của cô ta nữa, người bên tiệm thuốc nhà họ Hứa cũng rút về đi."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn anh không buông tha: "Nhớ kỹ, sau này cái tên Hứa Tình Thâm, không được nhắc tới ở trước mặt tôi."
Tưởng Viễn Chu lặp lại một lần nữa như vậy, đương nhiên Lão Bạch hiểu rõ. Ý của anh đã quá rõ ràng, từ nay về sau, anh thực sự không muốn có bất cứ thứ gì liên quan tới Hứa Tình Thâm
nữa.
-
Tưởng Tùy Vân đi rồi, nhà họ Tưởng trở nên vắng vẻ hiu quạnh.
Tưởng Đông Đình ngồi ở bên trong phòng ăn, người giúp việc đã bưng bữa cơm lên bàn, bên tay ông ta bày bát đũa chuyên sử dụng, quản gia đứng ở bên cạnh, Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm cửa chính, ánh mắt xuất thần.
Nhà họ Tưởng hôm nay vắng ngắt, chờ mãi không có một ai.
Người giúp việc bên nhà nhỏ cũng đã đi hết, bàn tay Tưởng Đông Đình nắm chặt lại, gõ trán mình một cái.
"Tùy Vân cứ thế đột ngột ra đi như vậy, thực sự là không quen."
Quản gia lên tiếng an ủi: "Trong nhà sẽ có thêm thành viên mới mà, không phải cô Lăng đang mang thai sao?"
Tưởng Đông Đình ngước lên nhìn, ông ta dựa về phía sau ghế, không nói tiếp.
"Lão gia, ngày hôm nay Tưởng tiên sinh đã cho người đem hết đồ đạc mang tới trả lại nhà họ Hứa rồi."
"Xem ra, có một số việc phải nắm chắc."
"Chuyện gì cơ?"
Tưởng Đông Đình đứng dậy, quản gia nhìn ông ta.
"Ngài không ăn sao?"
"Chờ một lúc hãy nói." Tưởng Đông Đình đi thẳng lên lầu.
-
Ngày hôm sau.
Hứa Tình Thâm cũng không ra khỏi nhà Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đi tới tiệm thuốc, trước khi đi Hứa Minh Xuyên còn ngó vào trong phòng nhìn một chút, thấy Hứa Tình Thâm vẫn còn ngủ.
Không bao lâu sau, bà mẹ Triệu Phương Hoa cũng xuống lầu nốt. Lúc Hứa Tình Thâm nghe được tiếng chuông cửa, cô đã thức dậy, cô đi tới mở cửa ra, không nghĩ tới người đứng ở phía ngoài lại là Tưởng Đông Đình.
Sắc mặt cô lộ vẻ giật mình, Tưởng Đông Đình nhìn cô một lượt.
"Tôi có thể vào sao?"
"Ông có chuyện gì sao?" Hứa Tình Thâm một tay cầm chốt cửa, không có ý cho vào.
"Có một số việc muốn nói chuyện với cô."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi, trong lời nói rõ ràng ý từ chối: "Ông yên tâm, tôi sẽ không tới quấn lấy Tưởng Viễn Chu nữa đâu."
"Cô đã không muốn để cho tôi đi vào, vậy hay là cô ra ngoài với tôi một lúc."
"Rốt cuộc là ông muốn nói cái gì?"
Tưởng Đông Đình nhếch miệng: "Liên quan tới đứa trẻ."
Trái tim Hứa Tình Thâm lại bị đâm một cái lần nữa.
"Đứa trẻ của cô Lăng, có quan hệ gì với tôi? Ông vui vẻ muốn loan tin khắp nơi, vậy cũng chẳng có liên quan gì tới tôi cả."
Trong lòng Tưởng Đông Đình không chắc chắn, nhưng đã đến nơi này, ông ta chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn nói, là đứa con của cô."
Hứa Tình Thâm đứng ở trong phòng tỏ ra giật mình, sau đó lắc đầu: "Tôi không rõ ông đang nói cái gì."
Qua cái nhìn này Tưởng Đông Đình đã biết sự tình đúng như ông ta dự liệu, Hứa Tình Thâm chưa hề biết chuyện mình mang thai.
"Chẳng lẽ cô muốn cứ đứng nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Hứa Tình Thâm buông tay ra, mở cửa ra bên ngoài, Tưởng Đông Đình đi vào.
Cô đứng ở cửa, sắc mặt mất hồn, mang thai là chuyện cô không hề nghĩ tới, thời kỳ kinh nguyệt mới vượt quá tháng trước vài ngày, hơn nữa gần đây gặp chuyện như vậy, cô đâu còn có thể lo lắng tới những chuyện khác chứ?
Thế nhưng cô mang thai, tại sao Tưởng Đông Đình lại là người biết trước tiên? Hứa Tình Thâm nghĩ lại một chút liền nhớ đến lần kiểm tra sức khoẻ kia.
Tưởng Đông Đình đi vào phòng khách nhà họ Hứa, nhưng cũng không ngồi mà chỉ đứng, Hứa Tình Thâm đóng cửa lại. Cô bước tới gần Tưởng Đông Đình.
"Là lần kiểm tra sức khoẻ kia sao?"
"..."
"Tưởng Viễn Chu cũng biết?"
Tưởng Đông Đình cười cười: "Xem ra, cô vẫn ôm hy vọng với nó."
"Không phải thế..." Thái độ của Hứa Tình Thâm khá bình tĩnh.
"Dù sao kiểm tra sức khoẻ là ở bệnh viện Tinh Cảng, vậy coi như là địa bàn của Tưởng Viễn Chu?"
"Người bác sĩ kiểm tra cho cô, năm trước cha cô ta mắc bệnh nan y, tôi đã giúp gia đình cô ta. Tinh Cảng là của Viễn Chu không giả, nhưng lòng người khó đoán, mọi người đều là cầm tiền lương làm việc, ai nhất định phải trung thành và tận tâm với ai chứ? Nó cũng không có khả năng mua chuộc được mọi người."
Hứa Tình Thâm không thèm để ý, ngồi xuống sô pha, hai tay chống trán, hỏi: "Ông muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Thời Ngâm cũng mang thai, hẳn là cô cũng biết."
Trong lòng Hứa Tình Thâm rối bời, không trả lời, thậm chí cô rất muốn hỏi Tưởng Đông Đình có đúng là đã nhầm hay không. Nhưng nếu như không chắc chắn mười phần, ông ta sẽ không đến mức tìm tới cửa.
"Bọn chúng sẽ kết hôn ngay lập tức, đến lúc đó cũng sẽ có cuộc sống của mình, cô một thân một mình, nếu như có thêm đứa con. . ."
Hứa Tình Thâm nhíu mày: "Ông muốn tôi bỏ đứa con này đi?"
Tưởng Đông Đình nghe thế, lại có chút hết hồn hết vía.
"Không, nhà họ Tưởng muốn đứa con của cô."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK