Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Có thai
Editor: Lữ

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com


***


Cả phòng ấm nóng ái muội, bị sự nặng nề bao phủ.
Hứa Tình Thâm vuốt mặt, gạt mái tóc sang hai bên, Tưởng Viễn Chu giúp cô vén chăn, cô khẽ mở mắt ra: "Không cần đắp, em muốn đi tắm."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, thừa dịp nằm úp sấp sau lưng cô: "Muốn tắm, phải dẫn theo anh."
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm vẫn còn vùi trong gối: "Nhà họ Lăng và nhà họ Tưởng cùng nhau bày ra một ván cờ lớn như vậy, nhưng hiện tại hai bên đều không có động tĩnh, em luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi."
"Đương nhiên bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, chỉ là bất kể thế nào, anh cũng sẽ không để cho bọn họ được như ý." Hứa Tình Thâm cảm thấy rất mệt, nhắm hai mắt lại, cái mệt này không chỉ riêng gì trên cơ thể.
Một đoạn tình cảm không được gia đình đối phương chấp nhận, muốn tu thành chính quả, vậy thì thật có thể sánh với chín chín tám mốt ải khó khăn.
"Đúng rồi, hôm nay dì nhỏ của anh đến bệnh viện, nói rằng thuốc trước đây uống không có tác dụng, báo cáo kiểm tra thì khá tốt, em đã đổi thuốc cho dì."
"Ừm." Môi Tưởng Viễn Chu miết nhẹ sau lưng cô: "Em là bác sĩ chính của dì nhỏ, em quyết là được."
"Ừm."
---
Lại vài ngày trôi qua, hôm đó Hứa Tình Thâm ở trong phòng khám, vừa xem xong người cuối cùng, cô cầm lấy túi xách định đi ăn cơm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hứa Tình Thâm vẫn không ngẩng đầu lên: "Mời vào."
Tưởng Tùy Vân đẩy cửa đi vào, bên cạnh là thím gái và một y tá, vị y tá kia thấy Hứa Tình Thâm không nhìn qua bên này, khẽ cười nói: "Bác sĩ Hứa, cô Tưởng đến, cô xem bà khách sáo không, tôi nói với bà ấy cô ở trong đây, bà vẫn không dám gõ cửa."
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy, có chút bất ngờ: "Sao lại đến Tinh Cảng vậy? Chẳng lẽ cơ thể không thoải mái sao?"
"Không phải không phải." Tưởng Tùy Vân nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, vội vàng mỉm cười nói: "Sau khi đổi thuốc, khá hơn nhiều, buổi tối ngủ ngon hơn trước."
Thím gái cũng vui vẻ: "Đúng vậy, hôm qua còn ngủ trưa được nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Trong lòng Hứa Tình Thâm giãn ra một chút.
"Đây là cơm cô Tưởng mang đến."
Hứa Tình Thâm nhìn thấy thím gái lấy bình giữ nhiệt ra, cô vốn định ra ngoài: "Không cần phiền phức như vậy..."
"Không phiền." Tinh thần Tưởng Tùy Vân nhìn qua không tệ: "Những thứ thiếu dinh dưỡng trong bệnh viện kia, ăn ngấy không tả được."
Hứa Tình Thâm nhìn thấy cả thức ăn cũng đã được đưa đến bệnh viện, kiên trì từ chối cũng không được, cô không thể làm gì khác hơn đành phải ngồi trở lại ghế: "Còn mọi người thì sao? Đã ăn chưa?"
"Chúng ta ăn rồi."
Tưởng Tùy Vân gỡ mấy tầng hộp đồ ăn xuống, dinh dưỡng dồi dào, sườn xào chua ngọt, tôm nõn xào hạt sen, bách hợp cần tây, còn có xà lách trộn dầu hào. Hứa Tình Thâm cầm lấy đôi đũa bên cạnh: "Làm nhiều như vậy."
"Còn không phải sao, những thứ này đều là cô Tưởng đích thân xuống bếp làm đấy."
Tưởng Tùy Vân ngồi xuống, bảo thím gái ra ngoài chờ: "Đối diện Tinh Cảng không phải có một siêu thị sao? Chị đi mua sắm một chút, xem trong nhà thiếu thứ gì."
"Vâng."
Trông thấy Hứa Tình Thâm cầm chiếc đũa bất động, Tưởng Tùy Vân giục: "Ăn đi, ăn nhiều một chút."
Hứa Tình Thâm ăn rau, vẻ mặt có chút thận trọng, cô rất không quen người khác đối xử tốt kiểu này với cô, đặc biệt là sau khi đã biết được một số chuyện.
"Ăn ngon không?"
"Ngon." Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, nhưng lại cảm thấy nhạt nhẽo.
Cánh môi Tưởng Tùy Vân khẽ giãn ra, gần như vô cùng thỏa mãn: "Nếu con thích, ngày mai dì nhỏ lại làm nữa cho con."
"Không." Hứa Tình Thâm vội vàng mở miệng: "Không cần, thức ăn trong bệnh viện rất được, không cần rầy rà phiền phức."
"Tình Thâm, ta biết có một số chuyện con không có cách nào buông bỏ, cũng không có cách nào tha thứ cho ta, ta cũng chịu." Tưởng Tùy Vân nhìn Hứa Tình Thâm, ánh mắt dịu dàng: "Nhưng mà ta đợi được, thế này cũng tốt, bây giờ ta có việc để làm, mỗi ngày không cần phải nghĩ ngợi lung tung nữa."
Mà bà nói có việc để làm, chính là cách để thay đổi Hứa Tình Thâm.
Loại cảm giác này nếu nói, vô cùng kỳ lạ, Hứa Tình Thâm thuộc về loại người mà khi tiếp xúc càng lâu, lại càng khiến người khác yêu quý, mặc dù cô đối với Tưởng Tùy Vân không lạnh cũng chẳng nóng, nhưng tính tình lại rất tốt, điểm này Tưởng Tùy Vân có thể nhìn thấu.
Một bữa cơm ăn không có mùi vị, Hứa Tình Thâm đặt đũa xuống, cầm hộp định đi rửa.
Tưởng Tùy Vân đè tay cô lại: "Để đây đi, dọn xong ta mang về."
Bà cũng hiểu rõ khúc mắc trong lòng của Hứa Tình Thâm đối với bà, cho nên cũng không nán lại quá lâu, thím gái đã từ siêu thị quay lại, rồi hai người rời đi.
Giờ tan làm, Hứa Tình Thâm không hề nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu, ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng, nhưng lại nhìn thấy xe của anh đậu ở ven đường. Hứa Tình Thâm tưởng tài xế đến đón mình, cô bước nhanh qua, kéo cửa phía sau nhìn vào, trong xe lại chỉ có một mình Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông vỗ vỗ vào ghế kế bên tài xế: "Ngồi đây đi."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, ra trước ngồi: "Hôm nay anh lái xe à?"
"Nếu không thì em lái nhé?"
Hứa Tình Thâm lùi ra sau, Tưởng Viễn Chu thấy cô dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhịn không được than nhẹ: "Trí nhớ em thế này làm sao mà làm phẫu thuật được nhỉ?"
"Sao vậy?"
"Thắt dây an toàn." Người đàn ông vừa nói, đã thay cô thắt xong. Hứa Tình Thâm khẽ nhúc nhích một cái: "Rồi, đi thôi."
Tưởng Viễn Chu từ trên đồng hồ đo lấy ra một xấp tài liệu đặt vào tay Hứa Tình Thâm: "Em xem trước đi."
"Đây là cái gì?" Hứa Tình Thâm mở tài liệu, lại nhìn thấy đây đều là tin tức bất động sản: "Tại sao lại xem cái này?"
"Mua một căn."
"Không phải là anh chưa có chỗ ở?"
"Vậy ý của em là, sau này phòng tân hôn cũng đặt ở Cửu Long Thương? Anh cho rằng em muốn đổi một chỗ khác chứ."
Hứa Tình Thâm siết chặt tệp tài liệu trong tay, ngơ ngần nhìn người đàn ông: "Phòng tân hôn?"
"Ừm, làm thủ tục mua nhà xong rồi, còn phải lắp đặt thiết bị, anh không thích mua nhà đã được trùng tu hết rồi, đợi đến khi vào ở còn cả một khoảng thời gian, anh tính toán một chút là vừa vặn."
Hứa Tình Thâm nghiêng người sang, ánh mắt không dứt khỏi khuôn mặt người đàn ông: "Vừa vặn thế nào?"
"Chúng ta kết hôn."
Khóe môi cô khẽ rướn lên: "Anh... anh thật sự nghĩ đến bước đó?"
"Em không muốn à?" Tưởng Viễn Chu nghe vậy, quét mắt về phía Hứa Tình Thâm: "Vậy em theo anh ở cùng một chỗ để làm gì?"
Bàn tay Hứa Tình Thâm sờ sờ sau gáy: "Không phải là không muốn..."
"Vậy nếu đã nghĩ đến chuyện chúng ta sống chung, thì phải chuẩn bị chứ."
Tưởng Viễn Chu lái xe chạy về phía trước, đến nơi môi giới địa ốc, Hứa Tình Thâm ngó nghía xung quanh: "Quên đi, Cửu Long Thương tốt vô cùng, hơn nữa chuyện sau này... không cần tính sớm như vậy."
Người đàn ông gần như nghe không lọt lời cô: "Xuống xe."
Hứa Tình Thâm bị anh kéo xuống xe, sau đó cùng anh đi vào chỗ môi giới, trước cổng có nhân viên tiêu thụ, đi lại đón tiếp, Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu mang vào.
Bên trong nơi môi giới địa ốc lớn như vậy, trên màn hình điện tử hiện lên vị trí của tòa nhà, Tưởng Viễn Chu khẽ quét mắt: "Có thể xem thật bên ngoài không?"
"Có thể." Người tiêu thụ gọi điện, bảo tài xế lái xe của họ đến cửa. Xe mui trần có thể ngắm cảnh đồng thời chở được bảy tám người, Hứa Tình Thâm ngồi ở hàng sau, xe vòng qua tòa nhà, rất nhanh đi đến khu biệt thự.
"Tưởng tiên sinh, bây giờ tôi đưa ngài đi đến xem vài căn nhà ở khu vực tốt nhất."
Tưởng Viễn Chu 'ừ' một tiếng, Hứa Tình Thâm lén nhìn khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, chạng vạng tối gió mang theo khí trời ấm áp thổi đến, rất dễ chịu. Khiến cô càng cảm thấy thoải mái, lọt vào trong mắt một gương mặt tinh xảo đẹp đẽ.
Hứa Tình Thâm nhịn không được tự hỏi bản thân mình, người đàn ông này, anh nói muốn cùng mình trải qua một đời sao?
Chính là người này, phải không?
Câu trả lời chắc chắn là phải rồi.
Trong lòng Hứa Tình Thâm chua chát, Tưởng Viễn Chu nhìn cô, sau đó nắm chặt tay cô: "Có đói không?"
Cô khẽ lắc đầu, Tưởng Viễn Chu nhìn đồng hồ: "Xem xong bên này, chúng ta đi ăn cơm ngay, trời cũng không còn sớm nữa, đợi hôm nào nghỉ ngơi, chúng ta lại đến xem chỗ khác."
"Được."
Quang cảnh xung quanh khu biệt thự đương nhiên không cần phải nhiều lời, Hứa Tình Thâm xuống xe, có phần hoảng hốt, Tưởng Viễn Chu kéo tay cô đi về phía trước, cô không dám bước quá lớn, cảm giác mình như đang lạc vào trong tranh.
Đi qua cây cầu nhỏ trước mặt, Tưởng Viễn Chu nắm tay cô: "Ở đây cũng không tồi, ăn cơm tối xong có thể cùng em đi tản bộ."
Một cảnh như vậy, ngẫm lại một chút cũng đẹp đến kinh người. Bọn họ đã rất lâu không ở cùng một chỗ, khúc mắc trong lòng khó mà tháo gỡ, sinh hoạt dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, hai bên đều không muốn để đối phương tăng thêm khó chịu.
Tưởng Viễn Chu dẫn cô vào biệt thự, nhà bán, càng thêm mênh mông trống trải. Ở nơi ấy, thật ra Hứa Tình Thâm không để tâm, chỉ cần trong lòng thoải mái là được. Tưởng Viễn Chu hỏi ý kiến của cô, cô vừa cười vừa nói: "Tùy anh."
"Anh muốn em tự mình chọn."
"Vậy thì xem lại một chút, không vội."
"Được."
Hiểu biết của Hứa Tình Thâm đối với nhà không quá nhiều, nhưng vẫn bô lô ba la suốt quá trình cùng Tưởng Viễn Chu đi xem nhà. Tựa như bọn họ thật sự sẽ kết hôn, giống như những đôi vợ chồng trẻ bình thường, trong lòng vô cùng vui vẻ ước mơ tương lai về gia đình nhỏ.
Rời khỏi nơi môi giới địa ốc, hai người đến bãi đậu xe, Hứa Tình Thâm mở cửa: "Về nhà đi, không còn sớm nữa."
"Được."
---
Thời gian sau đó, Hứa Tình Thâm cũng theo Tưởng Viễn Chu đi xem thêm vài căn nhà khác nữa, chỉ là chưa từng đưa ra quyết định. Tưởng Tùy Vân thi thoảng cũng đến Tinh Cảng, một lần đem bánh ngọt đến, nói rằng tiện đường, đến gặp Hứa Tình Thâm một chút.
Hôm đó, bác sĩ khoa bên cạnh gõ cửa phòng Hứa Tình Thâm: "Rảnh chưa, bây giờ người kiểm tra chắc chắn rất ít, muốn đi không?"
"Ờ, được." Hứa Tình Thâm lấy một tờ đơn bên trong ngăn tủ ra, sau đó đi theo bác sĩ nữ kia ra ngoài.
Đối phương giơ tờ giấy trong tay lên: "Tôi sợ nhất là kiểm tra phụ khoa, đau lắm."
Hứa Tình Thâm bật cười: "Phúc lợi hằng năm của bệnh viện, cô phải quý trọng đi, quy định dành riêng cho đồng nghiệp nữ chúng ta đấy."
"Lát nữa đợi tôi hỏi một chút, làm siêu âm thì phải, mỗi lần tôi thấy họ rút cái thứ đó ra, đều bị dọa đến ngất đi, không muốn kiểm tra đâu."
Hai người vào trong thang máy, thời điểm bước ra, bác sĩ kia lại nhịn không được lên tiếng: "Cái loại đồ chơi để kiểm tra sức khỏe này, thật ra kiểm tới kiểm lui cũng không ra bệnh gì, chỉ là nếu bệnh viện đã cho phúc lợi..."
"Thì bản thân phải làm thôi." Hứa Tình Thâm tiếp lời: "Cơ thể khỏe mạnh vẫn là tốt nhất."
"Đúng vậy."
Đến phòng siêu âm trước, Hứa Tình Thâm còn đang uống nước, bác sĩ nữ đi cùng cô đã đi ra khỏi phòng kiểm tra: "Cô chuẩn bị xong chưa? Mau vào đi thôi."
"Được." Hưa Tình Thâm bỏ ly giấy vào trong thùng rác, sau đó bước vào.
Khi nằm xuống, Hứa Tình Thâm nhìn lên trần nhà, bụng lạnh ngắt, dụng cụ kiểm tra rà đi rà lại trên cái bụng phẳng lì của cô.
Sau một lúc, bác sĩ kia nhìn cô: "Được rồi."
"Không có chuyện gì chứ?"
Đối phương gật đầu: "Bình thường."
"Cám ơn." Hứa Tình Thâm nhận lấy giấy từ đối phương, lau phần bụng.
"Báo cáo được đưa đến phòng mạch, không cần đến lấy."
"Ừm." Hứa Tình Thâm sửa sang lại quần áo, sau đó xoay người đi ra ngoài.
---
Hôm sau Tưởng Tùy Vân rời khỏi tiểu lâu, Tưởng Đông Đình cũng lái xe theo sau.
Thím gái cầm hộp giữ nhiệt trong tay: "Cô Tưởng à, sáng sớm cô chạy đến bệnh viện làm gì? Hơn nữa nhất định là người ta đã ăn sáng ở Cửu Long Thương rồi."
"Ăn thì ăn, bên trong là bánh chẻo tôm, lúc nào ăn cũng được."
Thím gái làu bàu: "Thật ra tôi rất không hiểu tại sao cô phải như vậy, cô nói cô yêu mến cô Hứa, nhưng còn cô ấy thì sao chứ?"
"Có phải sáng sớm chị ăn không no không?" Tưởng Tùy Vân nhíu mày: "Lúc này miệng cũng sẽ không có thời gian nhàn rỗi."
Thím gái ngồi tách ra, không hó hé tiếng nào nữa ôm chặt bình giữ ấm trong tay.
Xe sắp đến Tinh Cảng, chiếc xe của Tưởng Đông Đình vượt qua, đậu xịch ngay trước xe. Tưởng Tùy Vân liếc nhìn, hoảng hồn: "Anh rể?"
Tài xế bước xuống, mời cả Tưởng Tùy Vân và thím gái cùng lên xe Tưởng Đông Đình, lái thẳng đến Tinh Cảng trước mặt. Tưởng Tùy Vân ngoài ý muốn theo Tưởng Đông Đình xuống xe: "Anh rể, anh đến đây làm gì?"
"Đưa cô Tưởng vào trong ngồi trước."Tưởng Đông Đình chỉ chỉ tài xế.
Thím gái kia vừa định theo vào, đã bị Tưởng Đông Đình cản lại: "Đợi một chút, chị đi một chuyến đến Tinh Cảng."
"Anh rể, anh muốn làm gì?" Tưởng Tùy Vân cảm thấy một thứ dự cảm xấu mơ hồ, bà muốn bước lên ngăn lại: "Em còn phải đến bệnh viện lấy thuốc."
"Rồi sẽ có thời gian cho em lấy thuốc." Tưởng Đông Đình ra hiệu, tài xế ngăn ở phía trước Tưởng Tùy Vân: "Xin mời, cô Tưởng."
Hứa Tình Thâm vừa bước vào cửa phòng khám không được bao lâu, thím gái theo bên cạnh Tưởng Tùy Vân vội vội vàng vàng bước đến: "Bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa!"
"Sao vậy?" Hứa Tình Thâm nhìn bà như vậy, bị làm cho hoảng sợ.
Thím đặt hộp giữ ấm lên bàn: "Tôi và cô Tưởng sáng sớm đã đến, đợi ở cửa hàng đối diện, không nghĩ đến bây giờ cơ thể cô ấy lại không khỏe, cô đi với tôi xem một chút được không?"
"Lại nhức đầu ư?" Hứa Tình Thâm vừa hỏi vừa theo thím gái đi ra ngoài.
"Có nặng lắm không? Thật vậy thì không được, tôi sắp xếp người đi theo."
Thím gái bước nhanh phía trước: "Cũng không cần đâu, cô cứ đến xem trước rồi hãy nói, dù sao cũng chỉ ở đối diện thôi."
Hứa Tình Thâm không hề nghi ngờ bà ấy, theo thím gái đến quán cà phê đối diện Tinh Cảng.
Chỗ này mở cửa từ rất sớm, chỉ là không có quá nhiều người, thím gái dẫn đường đi phía trước, liếc nhìn lại, loe ngoe vài người, tỏng không khí tràn ngập mùi cà phê, thơm vô cùng.
Đi đến một bức rèm ngăn cách một ô nhỏ bao sẵn, thím gái đứng phía trước: "Đang ở bên trong."
"Vậy thím còn đứng đó làm gì nữa?" Hứa Tình Thâm nói xong, cánh tay vén mảnh rèm kia lên. Cô nhìn thấy Tưởng Tùy Vân ngồi bên cạnh Tưởng Đông Đình, khuôn mặt yếu ớt, gần như đang phát run, cả người nhìn qua càng thêm mỏng manh.
Hứa Tình Thâm không thể nói rõ được tâm tình lúc này, tựa như bị người khác hất một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu tâm.
Ngoại trừ thất vọng, trong lòng còn trống rỗng nhiều hơn.
Hứa Tình Thâm quay người định rời đi, Tưởng Đông Đình cất tiếng gọi cô: "Đợi một chút, tôi có lời muốn nói với cô."
"Tôi không muốn nghe." Hứa Tình Thâm gạt rèm. Vừa cất bước, giọng nói của Tưởng Đông Đình đã vang lên: "Thời Ngâm có thai, dù cô không muốn nghe, đó cũng là sự thật."
Bước chân Hứa Tình Thâm chợt khựng lại, cô muốn xoay người rời đi, nhưng bàn chân lại không nghe theo sự sai khiến đổi hướng đi.
Sau khi đi vào, Tưởng Đông Đình bảo cô ngồi xuống đối diện, khuôn mặt Tưởng Tùy Vân gần như tái nhợt: "Anh rể, anh nói Thời Ngâm mang thai?"
Tưởng Đông Đình khẽ nhướn mày lên: "Đúng vậy."
Tay chân Hứa Tình Thâm lạnh toát, rũ mắt nhìn xuống mặt bàn, cơ thể Tưởng Tùy Vân khuỵu xuống, vô lực ngả về sau.
"Đây là báo cáo kiểm tra." Tưởng Đông Đình đẩy bản báo cáo đến trước mặt Hứa Tình Thâm, cô không hề đưa tay ra nhận, càng không thèm liếc nhìn qua.
"Ông không cần phải đến nói cho tôi biết, Tưởng Viễn Chu biết chưa?"
"Vẫn chưa biết." Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm người trước mặt, mở miệng: "Bởi vì tôi muốn nghe ý kiến của cô một chút."
"Ý của tôi?"
"Đứa con của Thời Ngâm, chính là cháu đích tôn tương lai của nhà họ Tưởng, nhất định phải giữ lại."
Trong miệng Hứa Tình Thâm đắng chát: "Cho nên, đây là thời điểm tôi phải ra đi đúng không?"
"Bác sĩ Hứa, có một số việc càng kéo dài càng không được, một tháng qua, Lăng nha đầu cũng đã chịu hết mọi sự uất ức, nhưng bây giờ nếu đã có thai, chuyện này không còn chỗ để thương lượng những chuyện khác."
Đầu Hứa Tình Thâm ong ong, bàn tay chống xuống bàn: "Nếu là chuyện của nhà họ Tưởng các người, ông cứ trực tiếp nói với Tưởng Viễn Chu, không cần phải thông qua tôi."
"Tình Thâm..." Tưởng Tùy Vân thấy cô đứng dậy, không đành lòng thốt lên, Tưởng Đông Đình vẫn ngồi đó không nhúc nhích: "Cô muốn điều kiện thế nào, có thể nói với tôi."
Hứa Tình Thâm tự giễu nhếch khóe miệng, một màn này, cũng không còn xa lạ gì, thường xuyên xuất hiện trên TV, quả đúng là linh cảm khởi nguồn cuộc sống mà.
"Tôi muốn con người này của Tưởng Viễn Chu, ông có thể cho sao?"
Tưởng Đông Đình nhíu chặt đầu mày, Hứa Tình Thâm hít sâu một hơi, cô sợ ở đây lâu thêm một chút sẽ có thể sẽ ngạt thở mất, Tưởng Tùy Vân gắng gượng nói thêm vài lời, nhưng sao Hứa Tình Thâm có thể nghe lọt, cô sải bước ra khỏi quán cà phê.
Tưởng Tùy Vân đứng dậy, nhìn bóng dáng Hứa Tình Thâm mỗi lúc một xa, bà mở báo cáo kiểm tra ra: "Thật không? Lăng Thời Ngâm có thai?"
"Nhà họ Tưởng chúng ta song hỉ lâm môn rồi."
Tưởng Tùy Vân ném tờ báo cáo kiểm tra lên mặt bàn, vẻ mặt đờ đẫn, Tưởng Đông Đình nhìn bà: "Đi thôi, về nhà."
Tưởng Tùy Vân lắc đầu, Tưởng Đông Đình liếc nhìn một chút: "Em xem lại cái bộ dạng này của em, suốt cả ngày chạy loạn làm gì? Đi, quay về tiểu lâu."
Thím gái bước vào đỡ Tưởng Tùy Vân, bà gần như một chút cũng không động, cố sức ngồi trên ghế.
Hứa Tình Thâm tựa như chạy trốn trở lại Tinh Cảng, sau khi vào phòng khám, cô khóa trái cửa lại, trong đầu trống rỗng, miệng tựa như bị người ra xé rách, đau đến mức phải chống người xuống cái bàn phía trước, không thẳng người dậy nổi.
Cả một tháng, cô và Tưởng Viễn Chu trải qua vô cùng khó khăn, thật khó chịu đựng, mỗi ngày phải cực kỳ thận trọng, bọn họ rất sợ sẽ bước không qua chuyện kia, nếu có thể ai cũng dốc hết toàn bộ sức lực, nhưng lần này thì hay rồi, ngay cả cố gắng cũng không cần nữa.
Có một số việc, ông trời tự nhiên sẽ an bài cho bạn, bất luận là ý trời, hay là trò đùa.
Hứa Tình Thâm giơ ngón tay lên khẽ lau khóe mắt, cuối cùng nhịn không được, chỉ có thể khẽ cắn mu bàn tay của mình.
Sau khi trở lại tiểu lâu, Tưởng Tùy Vân ngồi trên ghế mây trong sân, bên dưới ghế có lót một tấm đệm, thím gái cầm giúp bà một tấm chăn mỏng đến: "Cô nghỉ trước một lát đi, nhưng mà trời hơi lạnh, chỉ một chút thôi là phải lên lầu đấy."
Tưởng Tùy Vân phất tay, thím gái thấy vậy, xoay người quay vào nhà.
Mãi cho đến giờ cơm trưa, thím gái mới đến gần ghế mây, nhìn thấy Tưởng Tùy Vân nằm đó không nhúc nhích, trong lòng bà hoảng loạn, giọng nói run rẩy: "Cô Tưởng?"
Trông thấy bà không ư hử gì cả, thím gái đẩy đẩy: "Cô Tưởng!"
Tưởng Tùy Vân tựa như từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, thím gái không ngừng vỗ ngực: "Cô làm tôi sợ muốn chết."
"Có cái gì hay ho mà sợ, chị cho rằng tôi chết đấy à?"
"Cô đừng nói lung tung."
"Mấy giờ rồi?"
"Đến giờ cơm, quản gia điện thoại bảo đến."
Tưởng Tùy Vân giơ tay lên che kín tầm nhìn: "Tôi không muốn ăn."
"Như vậy sao được?"
"Chị mang di động của tooid đến đây, tôi muốn gọi cho Viễn Chu."
"Vâng."
Khi Tưởng Viễn Chu đến tiểu lâu, đã gần chạng vạng tối, từ xa anh đã nhìn thấy Tưởng Tùy Vân ngồi trên ghế mây, cái ghế đung đưa nhẹ nhàng, từ góc độ đó nhìn lại, Tưởng Tùy Vân giống như một người già vậy, thân hình gầy gò. Thậm chí Tưởng Viễn Chu còn nảy sinh một loại ảo giác, giống như một phiến giấy đang phất phơ trên ghế.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh qua: "Dì nhỏ."
Tưởng Tùy Vân nghiêng đầu lại: "Viễn Chu, con đến rồi."
Người đàn ông đến bên cạnh bà, bên hông có cái ghế tựa, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống: "Trời sắp tối, sao còn ngồi ở đây?"
Tưởng Tùy Vân ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tình của anh nhìn qua không tệ, xem ra chuyện Lăng Thời Ngâm có thai, đến bây giờ anh vẫn chưa biết. Khóe miệng Tưởng Tùy Vân khẽ giãn ra: "Không muốn về nhà."
"Vậy cũng không được, cơ thể người chịu không nổi."
"Không quan trọng." Tưởng Tùy Vân khăng khăng: "Từ sau khi đổi thuốc, khá hơn nhiều."
Thím gái từ trong nhà đi ra: "Cô Tưởng, từ sáng đến giờ ôc một chút cũng không ăn, mau vào đi thôi, cơm tối đã làm xong."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên sa sầm: "Tại sao không ăn gì cả?"
"Chỉ là không muốn ăn mà thôi."
"Đi, vào nhà ăn cơm tối." Tưởng Viễn Chu nói, muốn kéo bà vào.
Tưởng Tùy Vân cảm thấy cơ thể mình rất nặng, nằm xuống rồi dường như không gượng dậy nổi, nhưng bà không muốn để Tưởng Viễn Chu nhìn ra sự khác thương: "Mang ra ngoài đi, lấy cho tôi chén cháo."
"Vậy..."
"Đi đi." Tưởng Viễn Chu nói xong, lại gần Tưởng Tùy Vân thêm một chút.
Bàn tay bà vươn ra, đặt lên đầu Tưởng Viễn Chu, ngón tay len vào những sợi tóc dày đặc người đàn ông: "Viễn Chu, con thật sự đã trưởng thành rồi."
Tưởng Viễn Chu không khỏi cười khẽ: "Còn không phải sao? Dì đấy, vẫn còn xem con là con nít."
"Dì nhỏ không biết còn có thể cùng con đi được bao xa nữa."
"Nói bậy gì đấy?" Tưởng Viễn Chu nhìn bà: "Dì còn phải tận mắt nhìn thấy con kết hôn, sinh con, con còn phải nhờ dì trông giúp con của con đấy, cho nên, dì phải nhanh chóng khỏi bệnh, không thì đến lúc đấy ngay cả con trẻ cũng bế không nổi đâu."
Tưởng Tùy Vân miễn cưỡng động đậy khóe miệng, trong mắt tràn đầy yêu thương. Kết hôn , sinh con? Vậy cũng phải là con được lấy người con muốn mới được. Tưởng Tùy Vân mệt mỏi vô cùng, tựa sát đầu lên bả vai Tưởng Viễn Chu, bà cảm nhận được cơ thể mình không còn chút hơi sức, bà không dám đối mặt với những chuyện kế tiếp.
Tội nghiệt của Tưởng Tùy Vân, cùng với chuyện Lăng Thời Ngâm có thai mà càng thêm nặng, bà không cách nào quên được, không cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Thím gái bưng chén ra ngoài: "Cô Tưởng, cẩn thận coi chừng nóng."
Tưởng Viễn Chu nhận lấy chén, thím gái lại vào trong lấy thêm vài món điểm tâm ra, Tưởng Tùy Vân thò tay: "Để dì tự mình làm đi."
Bàn tay của bà vừa đưa đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, ánh mắt người đàn ông tựa như bị đâm mạnh, nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay bà ngoằn ngoèo như rắn rết, từng đường căng lên, cổ họng Tưởng Viễn Chu khô khốc: "Để con."
"Ta cũng không phải là bệnh đến không còn khả năng tự mình làm lấy."
"Khi con còn nhỏ là dì cho con ăn cơm, bây giờ đổi lại thành con." Tưởng Viễn Chu nói, múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Tưởng Tùy Vân.
Bà ăn một ngụm, vành mắt không nhịn được phơn phớt hồng, trong dạ dày nghẹn ngào khó chịu, nhưng Tưởng Tùy Vân vẫn miễn cưỡng ăn được non nửa chén cháo.
"Tình Thâm đâu, về Cửu Long Thương chưa?"
"Vẫn chưa." Tưởng Viễn Chu đặt chén sang bên cạnh: "Trước khi con đến đã gọi điện cho cô ấy, nói rằng chút nữa phải về nhà họ Hứa một chuyến."
"Thật không?" Tưởng Tùy Vân không yên tâm nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: "Bảo người đi theo con bé đi."
"Yên tâm, con biết mà."
Tưởng Tùy Vân thấp thỏm lo âu suốt một ngày, bà biết sau khi Hứa Tình Thâm biết được tin kia hất định sẽ chịu không nổi, Tưởng Tùy Vân thử thăm dò: "Con bé, tâm tình con bé có ổn không?"
"Vẫn luôn như vậy."
Tưởng Đông Đình ở ngay trước mặt bà và Hứa Tình Thâm nói chuyện của Lăng Thời Ngâm, đương nhiên hy vọng chuyện này Tưởng Viễn Chu sẽ sớm biết: "Viễn Chu, con nói xem Tình Thâm có tha thứ cho chuyện ngày ấy của ta không?"
"Tất nhiên." Tưởng Viễn Chu khẽ cười: "Lòng dạ cô ấy lương thiện, có một số việc đề từ từ sẽ dần phai nhạt, dì yên tâm đi."
Nếu như chỉ là đếm ấy, có lẽ sẽ... nếu Tưởng Tùy Vân không ngừng kiên trì, có lẽ có thể đợi được đến một ngày như vậy phải không.
Nhưng bà hiểu rõ, bà nhất định sẽ đợi không được.
Tưởng Tùy Vân nhẹ giọng ho khan, bà gập lưng, đầu dường như bị người ta dùng kim châm chích.
"Có phải bị cảm lạnh rồi không?"
Tưởng Tùy Vân lắc lắc bàn tay, qua một lúc lâu sau hơi thở hỗn loạn dần ổn định lại: "Viễn Chu, cơm tối con vẫn chưa ăn phải không?"
"Vâng."
"Con bảo Tình Thâm đến đây đi, chúng ta cùng nhau ăn tối được không?"
"Không phải vừa mới nói rồi sao? Cô ấy phải về nhà họ Hứa."
Tưởng Tùy Vân dời ánh mắt ra phía khác, một mảnh mờ nhạt mơ hồ, bà vươn tay nắm lấy cổ tay Tưởng Viễn Chu: "Chỉ một bữa tối nay thôi, được không? Ta muốn nghe Tình Thâm gọi một tiếng dì nhỏ, đặc biệt nhớ cảm giác ấy."
"Việc này..." Tưởng Viễn Chu chần chừ: "Vậy con đi gọi điện thoại."
Khi Hứa Tình Thâm nhận được cuộc gọi của Tưởng Viễn Chu, mời vừa đi ra khỏi bệnh viện: "Alo."
"Tan làm rồi à?"
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu nói với Hứa Tình Thâm: "Đến tiểu lâu đi, cùng nhau ăn bữa cơm."
"Không được." Hứa Tình Thâm từ chối không chút do dự.
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy được sự mong đợi từ trong ánh mắt của Tưởng Tùy Vân, anh lần nữa mở lời: "Anh thấy cơ thể của dì nhỏ dường như không thoải mái, em tiện thể đến thăm một chút được không?"
Hứa Tình Thâm ấn số phía trước, vô cùng mệt mỏi: "Em không đến, cúp đây."
Người đàn ông có phần khó tin, nhìn chằm chằm màn hình di động, mới phát hiện cuộc trò chuyện đã thực sự chấm dứt.
***
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^




Chương 121: Nước mắt đàn ông (cao trào!)
Editor: Lưu Tinh


Trong lòng Tưởng Tùy Vân tràn đầy kỳ vọng, hỏi một câu: "Tới sao?"
Tưởng Viễn Chu cất điện thoại di động đi, muốn bà thoải mái nghỉ ngơi: "Cô ấy không tới kịp."
"Ừ." Bà chỉ cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, có chút thất vọng.
"Sau này còn có cơ hội mà." Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại bên cạnh bà. "Dì nhỏ, chúng ta vào nhà thôi."
"Con đói bụng chưa?"
"Chúng ta vào trong rồi ăn cơm. Người cứ ở ngoài này như vậy sẽ bị nhiễm lạnh đấy."
Tưởng Tùy Vân bước đi trên thảm: "Con xem, ở đây thật là đẹp, đã lâu dì không được nhìn ngắm cảnh sắc như vậy."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy chợt mơ hồ có cảm giác bất an. Tưởng Tùy Vân nhìn anh một chút: "Viễn Chu, hai mươi mấy năm qua dì đã chứng kiến quãng thời gian con trường thành. Lúc đầu, con chỉ là một đứa bé, từ khi mẹ con qua đời, suốt ngày con đều trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Con còn nhớ không?"
"Đương nhiên nhớ. Hôm diễn ra tang lễ, con nhìn thấy một thằng nhóc khác nắm tay mẹ mình cùng đến dự. Lúc đó trong lòng con rất khó chịu, bởi vì con không giờ được nắm tay mẹ con nữa. Vì thế con đã xông lên đánh cho thằng nhóc đó một trận."
"Đúng vậy." Tưởng Tùy Vân nhớ tới một màn kia thì không khỏi đau lòng. "Sau đó, chỉ cần trong nhà có yến tiệc hay hội họp gì đó, con đều muốn dì dẫn con đi."
"Bởi vì có dì ở đây, con mới có cảm giác an toàn."
Tưởng Tùy Vân mỉm cười, giơ tay lên đặt sau đầu Tưởng Viễn Chu: "Ai cũng nói Tưởng tiên sinh của Đông Thành lạnh lùng, tàn nhẫn, không dễ chọc vào. Thế nhưng trong mắt của dì, con vẫn luôn là người thiện lương nhất."
Tưởng Viễn Chu nghe thấy Tưởng Tùy Vân dùng hai chữ "thiện lương" để nói về mình thì cảm thấy hơi buồn cười: "Dì nhỏ, dì quá lời lời rồi."
"Không có, dì nói thật mà." Tưởng Tùy Vân đột nhiên dừng lại một chút, ho khan vài tiếng. "Ít nhất là con cũng chưa từng chủ động tổn thương ai bao giờ."
"Đó là vì dì đã dạy con, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải trả lại gấp đôi."
Tưởng Tùy Vân vui mừng khi thấy Tưởng Viễn Chu hôm nay là do một tay bà dạy dỗ nên. Bà hiểu trách nhiệm gách vác cả nhà họ Tưởng không hề nhẹ nên việc giáo dục cho chủ nhân tương lai là không thể sơ sài.
"Dì nhỏ, vào nhà thôi." Tưởng Viễn Chu lại thúc giục.
"Viễn Chu, có một số việc là dì sai, xin lỗi."
"Người còn nhắc tới chuyện cũ làm gì?"
Bởi vì trước sau bà vẫn không trút bỏ được nên mới thường lặp đi lặp lại: "Dì từng tự hỏi mình, nếu như mẹ con còn sống, chuyện hoang đường như vậy chị ấy sẽ phản đối hay sẽ đồng ý?" Trong mắt Tưởng Tùy Vân lộ ra nét đau thương, bà không cách nào tha thứ cho chính mình. "Ít nhất chị ấy sẽ ngăn cản ba con, không để con rơi vào tình huống khó xử."
"Dì nhỏ, đừng nhắc lại chuyện này nữa, dù sao sự việc cũng đã xa ra rồi. Hơn nữa con nhất định sẽ không cưới Lăng Thời Ngâm, dì yên tâm."
Tưởng Viễn Chu an ủi bà, Tưởng Tùy Vân mấp máy môi: "Viễn Chu. . ."
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn ba, Tưởng Tùy Vân nói tiếp: "Hãy cố gắng đối xử tốt với Tình Thâm, nếu như bất đắc dĩ con phải đi một bước kia, con. . ."
"Dì nhỏ, người nói vậy là có ý gì?"
"Con hãy nghe dì nói. Nếu như có một ngày dì không đợi được Tình Thâm tha thứ cho dì, dì cũng không muốn nó luôn dằn dặt vì chuyện đó."
Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài: "Cô ấy đã tha thứ cho dì."
"Thật sao?"
"Con nói rồi, Tình Thâm là một cô gái rất thiện lương, sẽ không giữ mãi hiềm khích với dì."
Tưởng Tùy Vân gật đầu, hơi nheo mắt lại: "Ngày đó lúc làm kiểm tra ở bệnh viện, trước mặt hai y tá dì đã bảo Tình Thâm gọi mình một tiếng "dì nhỏ". Khi đó nó đã làm theo ý dì, cúi đầu gọi một tiếng, thật là dễ nghe."
"Dì nhỏ, lại đang miên man suy nghĩ nhiều rồi phải không? Nếu dì muốn nghe, mấy ngày nữa con sẽ bảo cô ấy gọi, không phải chỉ là một tiếng xưng hô thôi sao?"
"Con nói rồi đấy nhé." Tưởng Tùy Vân cười.
Sắc trời từ từ tối dần, đèn bên trong viện đồng loạt sáng lên. Tưởng Tùy Vân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tưởng Viễn Chu: "Trở về nhà] đi, con vẫn chưa ăn cơm tối nữa đấy."
"Vâng."
Tiệm thuốc nhà họ Hứa.
Hứa Tình Thâm bước vào tiệm, trừ hai dược sĩ ra không thấy ai khác: "Ba tôi đâu?"
"Ở trên lầu."
Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu hai, mơ hồ nghe thấy tiếng của Triệu Phương Hoa truyền đến: "Đều là thuốc, hơn nữa bao bì, tên xưởng cũng giống nhau như đúc, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi thấy ông chính là nhát như chuột, khó trách cả đời không phát tài nổi."
"Bà biết cái gì, đây không giống như bán quần áo, có bán hàng nhái cũng không sao. Thuốc giả thật sự có thể hại chết người đó."
Triệu Phương Hoa hung hăng mắng: "Ai nói với ông là thuốc giả? Không phải nhìn giống nhau như đúc sao?"
Hứa Tình Thâm nghe vậy không khỏi hoảng hốt, bước nhanh về phía trước, đẩy mạnh cánh cửa ra: "Cái gì mà thuốc giả?"
Hai người không ngờ cô đột ngột xông tới, Hứa Vượng nghiêng đầu qua chỗ khác: "Tình, Tình Thâm, sao con lại tới đây?"
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên kệ có một đống thùng thuốc còn chưa mở. Cô bước nhanh về phía đó, Triệu Phương Hoa thấy thế vội vàng ngăn cô lại.
"Ba, hai người nói rõ ràng đi, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Vượng liếc nhìn Triệu Phương Hoa nhưng bà ta giả vờ như đang loay hoay bới cơm. Ông sờ sờ đầu, nói: "Không có gì đâu, chắc là con nghe lầm."
"Nghe lầm?"
Hứa Tình Thâm lôi một thùng hàng xuống, lấy con dao rọc giấy ở gần đó rạch một đường dài. Bên trong thùng cũng chỉ là những hộp thuốc bình thường, nhìn qua không có điểm gì khả nghi. Hứa Vượng vội vàng nói: "Cũng nhập hàng như đợt trước thôi mà."
"Hóa đơn nhập hàng đâu?"
Hứa Vượng ngẩn ra: "Ở, ở nhà."
"Đưa cho con xem một chút."
Triệu Phương Hoa nghe đến đây thì không thể nhịn được nữa: "Tình Thâm, cái tiệm thuốc này cũng không phải là của con, con quản nhiều như vậy làm gì? Mẹ với ba con cố gắng kinh doanh kiếm lời để khỏi phải nợ tiền người ta là được phải không?"
"Ba, nếu như để thuốc xảy ra vấn đề thì cái tiệm này coi như xong. Kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, nhưng đến lúc xảy ra án mạng thì chúng ta có thể táng gia bại sản đó."
"Làm sao có thể?" Triệu Phương Hoa lơ đễnh nói. "Dễ gì mà chết người chứ."
Hứa Tình Thâm thấy thái độ bà ta như vậy, không khỏi tức giận: "Còn không chịu nói thật à? Có đúng hay không? Hai người muốn xảy ra án mạng mới chịu nói phải không?"
Hứa Vượng có chút do dự. Hứa Tình Thâm nói tiếp: "Vậy thì con chỉ có thể đi hỏi Tưởng Viễn Chu, đến lúc đó cứ đối chiếu hóa đơn nhập hàng rồi kiểm kê số lượng là rõ."
"Không được, Tình Thâm]!" Triệu Phương Hoa thấy cô định rời đi vội vàng liếc sang Hứa Vượng.
Hứa Vượng níu tay Hứa Tình Thâm lại: "Tình Thâm, con nghe chúng ta nói đã. Mấy thứ này không phải là thuốc giả. Con còn nhớ chú Lý không? Là ba nhờ ông ấy mua giúp, giá rẻ được hơn một nữa."
"Rẻ hơn một nửa?" Hứa Tình Thâm cầm l một hộp thuốc lên xem. "Những loại thuốc này đều là thuốc thông dụng ở Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu trực tiếp kiểm tra rồi nhập hàng, anh ấy đã để lại cho chúng ta giá vốn rồi. Vậy mà đối phương còn có chỗ mua được rẻ hơn sao? Ba có thể tin tưởng được người đó à?"
"Sao lại không thể tin?" Triệu Phương Hoa đi tới, đứng trước mặt Hứa Vượng. "Chú Lý là người quen lâu năm của chúng ta, ông ấy sẽ không gạt chúng ta."
"Ý tứ của mẹ là Tưởng Viễn Chu vì chút tiền cỏn con này mà gạt chúng ta à?"
Triệu Phương Hoa cứng họng, chỉ có thể ấp úng nói: "Ít nhất thì con cũng không cần lo lắng số thuốc này là giả."
"Đã bán ra ngoài chưa?" Hứa Tình Thâm nhìn về phía kệ hàng.
Hứa Vượng thấy sắc mặt cô nghiêm túc, thành thật trả lời: "Ừ, hai ngày trước đã trưng lên quầy hàng, có bán một ít rồi."
Trong đầu Hứa Tình Thâm nổ oanh một tiếng: "Bán rồi?"
"Con đừng có làm ra vẻ kinh ngạc như thế." Triệu Phương Hoa nói. "Mẹ với ba con đã thử so sánh rồi, giống nhau như đúc."
"Nếu Tưởng Viễn Chu biết được thì phải ăn nói thế nào đây?"
"Tiệm thuốc là của chúng ta, nó biết thì sao?" Triệu Phương Hoa trả lời.
"Chắc chắn sẽ có người báo lại chuyện này với anh ấy. Tưởng Viễn Chu mà biết rồi sẽ không để mặc cho hai người làm vậy đâu. Dù sao tiệm thuốc này cũng do anh ấy bỏ vốn rồi thu xếp ổn thỏa mọi thứ."

Hứa Vượng kéo Hứa Tình Thâm qua, việc đã đến nước này, ông cũng không giấu giếm nữa: "Lúc nhập hàng, ông ấy bảo ba liên hệ với người của ông ấy. Ba làm theo bình thường báo qua, đợi tới khi lô thuốc chuyển tới, ba đã nói tới hàng lỗi còn tồn trước kiểm kê, những lô này ba vẫn để trên lầu hai."
"Vậy làm sao ba mang số thuốc này vào tiệm được? Bên ngoài còn có người của Tưởng Viễn Chu."
"Chuyện này rất dễ." Triệu Phương Hoa chen vào. "Tưởng Viễn Chu sẽ không quản việc kinh doanh của chúng ta. Người bên ngoài phụ trách bảo vệ sự an toàn của chúng ta, Mọi việc lớn nhỏ trong tiệm thuốc họ cũng không quá quan tâm, chúng ta cứ trực tiếp mang số hàng lên lầu hai, không ai phát hiện."
Triệu Phương Hoa tỏ ra đắc chí, nhưng Hứa Tình Thâm không khỏi lạnh mặt: "Tất cả những hộp thuốc đã bán đi có ghi lại không?"
"Tình Thâm, con muốn làm gì?"
"Ba, những thuốc này không thể bán ra ngoài được, chúng ta không hề biết rõ nguồn gốc của nó, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?"
Hứa Vượng cũng là khó khăn lắm mới bị Triệu Phương Hoa thuyết phục, hôm nay lại bị Hứa Tình Thâm nói như vậy. Triệu Phương Hoa thẹn quá hóa giận: "Con không cần lo nhiều quá, trước sau gì chúng ta cũng trả hết tiền vốn cho Tưởng Viễn Chu, không cần phải nhìn sắc mặt của nó để làm ăn."
Hứa Tình Thâm đanh mặt lại, vứt hộp thuốc trở lại vào thùng: "Ngày mai con sẽ tới nữa, hai người mau chóng mang số thuốc này đi, nếu không con nói là sẽ làm! Chuyện này nhất định Tưởng Viễn Chu phải biết, dù sao tiệm thuốc cũng là anh ấy đầu tư."
"Con đừng có hở một chút là mang nó ra dọa chúng ta, nó cũng không thể làm chỗ dựa cả đời cho con đâu!"
Hứa Tình Thâm nghe thế thì giật mình nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay. Chút nữa thì cô đã quên hôm nay Tưởng Đông Đình đã cho người tìm tới cô. Hứa Vượng thấy cô sắc mặt cô chuyển xấu đi vội đẩy bả vai Triệu Phương Hoa một cái: "Bà câm miệng đi!"
Hứa Tình Thâm thu hồi lại tầm mắt: "Nếu anh ấy không còn là chỗ dựa của con thì các người cũng coi như xong."
Triệu Phương Hoa cũng biết sự thật chính là vậy nên thôi không tranh luận nữa: "Tình Thâm, con ăn cơm tối chưa? Nào, lại đây ăn cơm."
Hứa Vượng lay nhẹ cánh tay cô: "Mẹ con hôm nay nấu nhiều món ngon lắm đây."
"Con không ăn." Hứa Tình Thâm vẫn còn lo lắng. "Con phải kiểm tra hết số thuốc này trước đã."
---------------------------
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Viễn Chu ăn xong cơm tối, cùng Tưởng Tùy Vân ngồi xem TV. Tuy nhiên trong người bà thấy không được khỏe nên cũng không lâu sau, Tưởng Viễn Chu đỡ bà lên lầu nằm nghỉ.
Gian phòng kia đã bị khóa lại. Ánh mắt hai người vô tình chạm tới cánh cửa phòng khóa chặt kia, tâm tình liền trùng xuống. Đến trước phòng của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa ra, bật đèn lên.
Ở chỗ cửa sổ sát đất có một chiếc ghế nằm, Tưởng Tùy Vân nằm xuống đó. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn chiếc giường phía trong: "Sao dì không lên giường nằm nghỉ?"
"Nằm ở đây có thể nhìn xuống phía dưới lầu, như vậy cũng đỡ nhàm chán hơn."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, im lặng đi lấy một chiếc chăn đắp cho bà. Hơi thở của Tưởng Tùy Vân rất suy yếu. Tưởng Viễn Chu đi đến chỗ tủ đầu giường, lấy thuốc cho bà.
Tưởng Tùy Vân xòe lòng bàn tay ra, Tưởng Viễn Chu thả từng viên thuốc vào tay bà. Bà khẽ nhíu mày: "Lần nào uống thuốc dì cũng thấy rất khó nuốt, có thể không uống được không?"
"Sao có thể được?" Tưởng Viễn Chu rốt cho bà một ly nước. "Mau uống đi."
Tưởng Tùy Vân uống thuốc vào: "Dì chỉ hy vọng có một ngày, Tình Thâm sẽ chữa khỏi bệnh cho dì."
"Dì tin tưởng cô ấy vậy sao?"
"Đúng vậy." Tưởng Tùy Vân mỉm cười. "Nếu như nó có thể chữa khỏi bệnh cho dì, khẳng định là trên đời này thật sự có kì tích, Tinh Cảng lại đào tạo ra một thần y."
Tưởng Viễn Chu bật cười: "Dì nhỏ, con cũng rất mog cô ấy có thể trở thành mộ vị thần y."
Một lúc sau, Tưởng Viễn Chu thấy bà thiu thiu như muốn ngủ. Anh cúi người xuống, còn chưa đụng tới chân của Tưởng Tùy Vân thì bà đã giật mình tỉnh dậy: "Con định trở về rồi sao?"
"Ừ, cũng không còn sớm nữa, dì cũng vào trong ngủ đi."
Tưởng Tùy Vân mỉm cười: "Tài xế đến đón con sao?"
"Không, con tự mình lái xe."
"Ừ, vậy mau về đi." Tưởng Tùy Vân cũng không giữ anh lại nữa. "Nhớ lái xe cẩn thận đấy."
"Được."
Tưởng Viễn Chu vừa định quay lưng đi thì Tưởng Tùy Vân vội níu cổ tay anh lại. Anh nghiêng đầu nhìn bà, Tưởng Tùy Vân vừa định nói lại thôi: "Không có gì, lái xe châm thôi, sáng mai dì sẽ đến Cửu Long Thương."
"Được."
Tưởng Viễn Chu nhấc chân rời khỏi tiểu lâu.
Trở lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm cũng vừa mới về. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra: "Em về khi nào vậy?"
"Về đến nhà đã ăn xong cơm tối luôn rồi, còn anh thì sao? Ăn chưa?"
"Ở chỗ dì nhỏ đã ăn rồi."
"Ừ." Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu, cô không hỏi lại chuyện của Lăng Thời Ngâm cũng vì không muốn anh phải đau đầu nữa. Nhưng xem ra Tưởng Viễn Chu cũng không vì chuyện đó mà cảm kích.
Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra đứng dậy, chuẩn bị lên lầu. Người đàn ông thấy thế liền đi theo phía sau cô: "Tình Thâm, em không ép em nhất định phải tha thứ cho dì nhỏ, nhưng có vài chuyện anh mong em có thể làm được."
"Ví dụ như?" Hứa Tình Thâm vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, xoay người lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô: "Hôm nay dì nhỏ đặc biệt rất nhớ em, mong em có thể qua đó"
"Qua đó làm gì chứ?" Hứa Tình Thâm cũng không có ý định nhằm vào Tưởng Tùy Vân.
"Thay vì hai người phải khó xử khi gặp nhau, cứ chọn cách tránh mặt không tốt hơn sao?"
"Bà ấy là dì nhỏ của anh, lẽ nào em vĩnh viễn đối với dì như vậy sao?"
Hứa Tình Thâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tưởng Viễn Chu, nhưng môi cô từ từ mím lại, cuối cùng hỏi ngược lại anh một câu: "Vĩnh viễn?"
Tưởng Viễn Chu khẽ thở ra một hơi: "Anh biết em cần có thời gian, nhưng dì nhỏ không giống với những người khác. . ."
Hứa Tình Thâm nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói vừa rồi của anh. Hai chữ "vĩnh viễn" này không phải do cô nói ra, nhưng cũng không phải cô chưa từng nghĩ tới. Cô đột nhiên trở nên hơi kích động: "Nếu như không xảy ra chuyện đêm đó, chúng ta cần gì phải rơi vào tình cảnh chật vật như vậy?"
"Cuối cùng em vẫn không buông xuống được phải không?"
"Phải." Hứa Tình Thâm dứt khoát trả lời.
"Nếu như anh chỉ một lòng lo nghĩ cho gia đình của anh, người nhà của anh, muốn em tha thứ cho bà ấy và thẳng thắn đối mặt với nhau, dì nhỏ của anh, vậy thì không cần quan tâm em cảm thấy thế nào nữa. Em không muốn phải tiếp tục mệt mỏi như vậy, anh nói đi, anh muốn em gặp bà ấy rồi nói cái gì? Nói là em không sao, em vẫn ổn phải không? Tưởng Viễn Chu, những lời như vậy em nói không được."
Tưởng Viễn Chu khó tin nhìn chằm chằm cô. Hứa Tình Thâm bước nhanh lên lầu. Vừa vào phòng ngủ cô liền chạy đến ngồi xuống bên mép giường. Tưởng Viễn Chu cũng theo cô vào phòng.
Người đàn ông vứt áo khoác xuống giường: "Nếu như em không thể vượt qua được điều này thì chúng ta cứ dằn vặt như thế này mãi sao?"
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh: "Càng ngày giữa chúng ta càng nảy sinh thêm nhiều vấn đề, anh nghĩ chúng ta có thể hết lần này tới lần khác đều vượt qua sao?"
"Vì sao không thể?"
Hứa Tình Thâm siết chặt hai tay lại: "Chuyện tối hôm đó anh có thể dửng dưng xem như không có gì, thế nhưng. . ."
"Thế nhưng cái gì?"
Hứa Tình Thâm đau đớn nói tiếp: "Tưởng Viễn Chu, rốt cuộc anh có biết Lăng Thời Ngâm đã mang thai hay không?"
Tưởng Viễn Chu chỉ cảm thấy buồn cười: "Không có khả năng."
"Là thật hay giả em cũng không có tâm trạng để mà suy đoán nữa. Nhưng em biết nếu không có chuyện đêm đó thì cũng sẽ không có đứa bé này. Nếu không có nó thì giữa chúng ta còn có khả năng. . ."
"Cho dù là có thật thì sao chứ!" Tưởng Viễn Chu đi tới tủ đầu giường, hung hăng hất đổ chiếc đèn bàn trên đó.
"Cho dù cô ta thực sự sinh nó ra, cho dù nó đúng là con của anh, những chuyện đó cũng không thể thay đổi được gì!"
Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô gần như muốn phát điên lên: "Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta còn có thể như trước đây sao?"
Bên trong phòng ngủ, thật lâu sau cũng không có tiếng trả lời.
Sau một hồi thật lâu, Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Hứa Tình Thâm mệt mỏi nằm vật ra giữ chiếc giường lớn. Người đàn ông vừa đi tới cửa, quay đầu lại liếc nhìn cô.
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cuộn chặt người lại. Tưởng Viễn Chu dừng lại, trong lòng đau như có ai hung hăng đấm mạnh vào. Anh có thể chối bỏ tất cả, không thèm quan tâm đến sự dồn ép của hai nhà Tưởng, Lăng. Thế nhưng điều anh khó vượt qua nhất chính là cửa ải của Hứa Tình Thâm. Nói cho cùng, cô rất để tâm chuyện này, không chỉ chuyện đêm đó mà bây giờ còn lòi ra thêm một đứa bé nữa. Anh hết cách, thật sự hết cách rồi.
Thể diện của nhà họ Tưởng, có là gì!
Đứa bé, có là gì!
Đám hỏi, càng không đáng là gì!
Nhưng Hứa Tình Thâm không làm được, chỉ mỗi việc Lăng Thời Ngâm mang thai cũng đã đủ để nghiền cô thành trăm mảnh nhỏ. Nếu như Tưởng Đông Đình đã tìm đến cô, như vậy thì ông ấy đã thành công được hơn phân nửa rồi. Kết quả siêu âm chưa kể là thật hay giả thì Hứa Tình Thâm không cần xem nhất định cũng sẽ tin là thật. Về phần những thứ khác, cô không còn tâm tư mà nghĩ nữa. Hứa Tình Thâm bị người ta đánh một đòn này quá nặng nề. Cô không mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Tưởng Viễn Chu trở lại trước giường, nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực. Hứa Tình Thâm vẫn nằm im không nhúc nhích. Tưởng Viễn Chu mở miệng: "Sáng mai em đừng đến bệnh viện, dì nhỏ muốn đến đây."
Hai bên huyệt thái dương của cô giật giật: "Đừng như vậy, em không muốn gặp bà ấy đâu."
Tưởng Viễn Chu hiểu rõ hôm nay Hứa Tình Thâm nghe tin Lăng Thời Ngâm mang thai thì càng khó mà tha thứ cho Tưởng Tùy Vân. Anh càng siết chặt vòng tay đang ôm cô. Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu, nhưng không thể giãy dụa.
Cuối cùng cũng không biết làm thế nào mà cả hai chìm vào giấc ngủ. Hứa Tình Thâm mơ màng nghe thấy một tràng tiếng động, cô khẽ nhích vai, Tưởng Viễn Chu nằm bên cạnh liền mở mắt ra.
"Có tiếng gì đó?" Hứa Tình Thâm hỏi.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy mới phát hiện là điện thoại trên tủ đầu giường đang rung lên. Anh giơ tay với lấy, liếc nhìn, là điện thoại bên chỗ dì nhỏ gọi tới.
Anh lại nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng.
Người đàn ông nhấn nút nghe máy: "A lô?"
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của người giúp việc luôn kề cận bên người Tưởng Tùy Vân. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc nên giờ này trong đầu Tưởng Viễn Chu vẫn còn ong ong. Hứa Tình Thâm cũng không ngủ tiếp được, cô nhổm người dậy, thấy Tưởng Viễn Chu ngồi bất động tại chỗ.
Bên kia điện thoại turyền đến âm thanh khá lớn nhưng Hứa Tình Thâm cũng không thể nghe rõ được họ đang nói gì. Một lúc sau, chiếc điện thoại trong tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống đất.
"Làm sao vậy?" Hứa Tình Thâm hỏi.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, quay đầu lại kéo tay cô lên: "Đi."
"Đi đâu?"
Tưởng Viễn Chu một mực lôi kéo cổ tay của cô. Hứa Tình Thâm giãy dụa: "Đến nhà họ Tưởng sao? Em không đi."
Người đàn ông giật tung chiếc chăn trên người cô ra, anh gần như là lôi Hứa Tình Thâm xuống giường. Hứa Tình Thâm suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất. Vừa định lên tiếng thì đã nghe Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: "Muốn em đi gặp mặt dì một lần mà khó khăn vậy sao? Có khó khăn đến vậy không?"
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài. Hai người đi thẳng xuống lầu, đến áo kháoc cũng không mặc. Hứa Tình Thâm lạnh đến phát run. Khi đi tới ngoài sân, gió lạnh táp vào người như cắt da cắt thịt. Tưởng Viễn Chu đi rất nhanh, Hứa Tình Thâm khó khăn lắm mới theo kịp bước chân của anh.
Đi tới ga ra, người đàn ông lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa chiếc xe ở gần nhất. Hứa Tình Thâm bị anh nhét vào chỗ kế bên ghế lái. Cô không có tâm trạng cài dây an toàn, Tưởng Viễn Chu cũng không giúp cô làm việc đó như mọi khi.
Chiếc xe lao nhanh ra ngoài. Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh: "Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tưởng Viễn Chu siết chặt tay lái, chiếc xe ngày càng tăng tốc như con ngựa hoang bị vụt mất dây cương, khiến người khác không khỏi bất an. Sắc mặt người đàn ông vô cùng căng thẳng, làn môi mím chặt thành một đường thẳng.
Hứa Tình Thâm chưa từng thấy qua một Tưởng Viễn Chu như vậy. Lúc quẹo cua anh cũng không thèm giảm tốc độ, Hứa Tình Thâm thậm chí có thể cảm giác được lốp xe nghiến mạnh lên mặt đường. Chiếc xe loạng choạng chạy về phía trước, cô dựa sát vào lưng ghế, siết chặt hai tay lại.
"Có phải, có phải dì nhỏ đã xảy ra chuyện hay không?"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, nện thẳng một quyền thật mạnh vào tay lái, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Em xem bà ấy là dì nhỏ sao? Ba ấy là dì nhỏ của em sao?"
Người đàn ông đạp mạnh chân ga. Hứa Tình Thâm không nói gì nữa. Sắc trời bên ngoài âm u đáng sợ. Chiếc xe không dừng lại trước của nhà họ Tưởng mà trực tiếp chạy thẳng vào tiểu lâu của Tưởng Tùy Vân.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy toàn bộ đèn trên lâu đều được bật sáng.
Ngay cả cửa cũng mở toang.
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra đi xuống. Hứa Tình Thâm cũng đi theo phía sau anh. Hai người đi vào tiểu lâu, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy Tưởng Đông Đình đang cùi thấp đầu, ngồi trên ghế sô pha. Mặc dù ông nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của hai người nhưng cũng không hề ngẩng đầu lên.
Tưởng Viễn Chu đi thẳng đến chỗ cầu thang, Hứa Tình Thâm thấy anh bước nhanh lên lầu, cô cũng đi theo đến phòng ngủ của Tưởng Tùy Vân.
Người đàn ông đứng lặng im trước cửa một lúc vẫn chưa đi vào.
Bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở. Hứa Tình Thâm cũng dừng lại, không dám đi vào trong. Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn cô, cái nhìn không hề mang theo chút hơi ấm nào, thậm chí là mang theo ý lạnh.
Cửa phòng ngủ mở toang. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên lau chùi qua loa trên mặt, sao đó nhấc chân đi vào trong.
Hứa Tình Thâm cảm thấy dưới chân mình nặng như đeo chì. Cô vừa đi vào vài bước thì đã thấy bác sĩ gia đình và mấy người giúp việc đều tập trung ở đây.
Tưởng Tùy Vân đang nằm trên chiếc ghế dài, trên người bà vẫn là chiếc chăn mỏng lúc nãy Tưởng Viễn Chu đã đắp cho bà. Nhìn thấy anh tiến đến, người giúp việc liền khóc rống lên.
"Tưởng tiên sinh. . ."
Sắc mặt người đàn ông cứng ngắc, đôi môi run rẩy hỏi: "Vì sao không đưa dì nhỏ đến bệnh viện?"
Bác sĩ gia đình lắc đầu, Tưởng Viễn Chu đi tới chỗ chiếc ghế, cúi người xuống, cầm lấy tay Tưởng Tùy Vân.
Vừa chạm vào tay bà, anh liền biết mình đã đến trễ rồi.
Tưởng Tùy Vân nằm nghiêng đầu sang một bên, nét mặt bà an tưởng như đang ngủ. Chỉ là trên gương mặt này không còn nét cười hòa nhã như mọi ngày nữa.
Tưởng Viễn Chu không cách nào tiếp nhận được sự thật này, bàn tay anh run run vươn ra, đặt lên trán Tưởng Tùy Vân.
"Tưởng tiên sinh." Người kia đứng bên cạnh, vừa khóc vừa nói: "Tôi vừa chuẩn bị bữa sáng xong, vừa mang sang đây thì không ngờ. . ."
Tưởng Viễn Chu thu tay về. Người đàn ông cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa. Anh khụy hai đầu gối xuống. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng gọi đầy thương tâm của anh bật lên.
"Dì nhỏ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK