Chương 205: Tìm một người bắt chước côEditor: Yuè Yīng - Dế Mèn
♥♥♥
Đúng vậy, Tưởng Viễn Chu dám đánh cược lần này không?
Người đàn ông cười, trong mắt điểm xuyết ánh sáng lộng lẫy. Anh vẫn không dời mặt đi, trên gò má vẫn còn hơi âm từ bàn tay Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nói ngay sau đó: "Có chuyện gì Tưởng tiên sinh không dám làm hả?"
"Dùng chiêu khích tướng phải không?"
Hứa Tình Thâm vội vàng lắc đầu: "Không dám, không dám."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, anh bước chân tới trước, có dáng vẻ hùng hổ dọa người. Hứa Tình Thâm buộc phải lùi ra sau, bàn tay người đàn ông giữ bả vai cô lại.
"Đây là bệnh viện của anh, muốn đánh cược cũng phải là anh mở miệng trước."
Sao lại có chuyện như thế chứ?
Nhưng Hứa Tình Thâm vẫn gật đầu: "Được thôi!"
"Anh cược cô ta sẽ không nhảy lầu. Nếu anh thắng, em để anh dọn vào phòng ngủ chính, nếu anh thua, từ nay về sau anh không bao giờ bước vào phòng ngủ của em nửa bước."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, đầu óc thiếu chút nữa không xoay theo kịp sự trở ngoặt này.
"Đợi đã, không phải anh đã nói cô ta sẽ nhảy sao?"
"Nãy giờ anh chưa từng nói thế."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu đầy mờ ám, đôi mắt sáng ngời khóa chặt Hứa Tình Thâm không buông.
"Cứ định vậy đi!"
"Không được!" Hứa Tình Thâm xoay người ra hướng ngoài cửa sổ. "Em không muốn cược."
"Nói mà không giữ lời!"
Hứa Tình Thâm quay đầu lại ngó anh.
"Anh ăn gian!"
"Dùng từ quá không chính xác rồi, buổi tối sẽ bị phạt!"
Hứa Tình Thâm cũng không muốn dây dưa không dứt với anh về cái đề tài này.
"Mạng người tùy trời, anh vẫn nên mau đi xem tình hình bên ngoài thế nào một chút đi!"
"Không đi."
Dường như bây giờ Tưởng Viễn Chu mới bắt đầu đi thẳng vào đề tài này. Anh dựa vào bờ tường bên cạnh.
"Coi Tinh Cảng của anh là cái gì chứ? Nơi diễn trò sao? Nếu anh thỏa hiệp, không chừng sau này cái trò đó ngày nào cũng sẽ diễn ra."
Hứa Tình Thâm gật đầu đồng ý. Cô đi tới cửa, kéo cửa văn phòng ra, thấy Lão Bạch đứng bên ngoài.
"Tưởng phu nhân!" Lão Bạch vội dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
"Lão Bạch, bên đó thế nào rồi?"
"Đang giằng co. Cảnh sát đã thử vài lần, nhưng chỗ đó không tiện nên không dám tùy tiện hành động."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm cũng có chút khó coi.
"Như vậy đi, anh đi chuyển lời với cô ta, nói rốt cuộc cô ta muốn trong hồ sơ của mình viết thế nào thì hoàn toàn tùy vào cô ta. Có vài chuyện nếu đã ghi vào hồ sơ thì chính là chuyện cả đời, hỏi cô ta còn muốn làm trong ngành này nữa hay không?"
"Cứ nói vậy với cô ta ạ?"
"Phải, đi đi!"
-
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình sốt ruột đã hơn hai tiếng, quản gia không thể làm ông ta hạ hỏa được, cơn giận này, làm sao ông ta có thể nuốt xuống?
Tinh Cảng xảy ra chuyện lớn như vậy, những gì Tưởng Viễn Chu làm là không thèm ngó ngàng, còn không phải vì Hứa Tình Thâm ngăn cản?
Sau một hồi, có điện thoại gọi tới.
Sau khi bắt máy, quản gia đưa điện thoại cho Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình nghe mấy câu, giọng nói ở trong nôn nóng không thôi.
"Ông chủ, cánh truyền thông cũng tới rồi ạ. Cậu Tưởng vẫn không chịu ra mặt. Phía bệnh viện thật sự cương quyết không chịu thỏa hiệp. Vừa nãy cô y tá kia thể lực không trụ được, thiếu chút nữa đã rớt xuống. . ."
Tưởng Đông Đình cũng là người đã trải qua qua sóng to gió lớn, loại chuyện này nếu đổi lại là trước đây có lẽ cũng chẳng thể làm ông ta nhíu mày.
Thế nhưng giờ đã có tuổi, nhà họ Tưởng tuy có Tưởng Viễn Chu gánh vác, Tưởng Đông Đình vẫn luôn không yên tâm, hơn nữa sức khỏe cũng ngày càng sa sút. Quản gia nghe thấy một tiếng bịch truyền đến, đầu tiên là di động rớt xuống, rồi cơ thể Tưởng Đông Đình cũng ngã xuống đất.
Quản gia vội vàng chạy tới đỡ ông ta: "Ông chủ! Ông chủ! ! ! ! ! !"
-
Bệnh viện Tinh Cảng.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, có người gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi!"
Lão Bạch đẩy cửa đi vào, thần sắc thật sự đã nhẹ nhõm không ít.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, cô y tá kia đã chịu xuống rồi ạ."
Tưởng Viễn Chu phất tay, Hứa Tình Thâm thả cuốn sách trong tay xuống.
"Giờ em về phòng đây." Cô đứng dậy định đi.
Lão Bạch vốn đã ra ngoài, không ngờ lại đột nhiên quay ngược vào lại, trong tay còn cầm di động mới nói chuyện xong.
"Tưởng tiên sinh, không xong rồi. . . Ông chủ ngất xỉu!"
"Cái gì?" Tưởng Viễn Chu kinh hãi, đứng dậy.
"Sao lại thế?"
"Nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết, đã đưa đến Tinh Cảng rồi ạ!"
Tưởng Viễn Chu không nói thêm gì chạy nhanh ra ngoài.
Hứa Tình Thâm cũng không biết mình có nên cùng đi qua đó hay không. Người Tưởng Đông Đình không muốn thấy nhất chính là cô, nếu cô cứ đi, không chừng khiến ông ta đang sống sờ sờ lại phải tức chết rồi?
May là Tưởng Đông Đình cũng không có gì đáng lo, sau khi được đẩy về phòng bệnh thì liền tỉnh.
-
Hứa Tình Thâm ở trong siêu thị của bệnh viện mua vài thứ. Cô xách theo hộp quà đi vào phòng. Quản gia nhìn thấy cô thì trợn to hai mắt. Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở ghế trước giường bệnh, hình như hai cha con đang nói gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, Tưởng Đông Đình cũng đưa mắt qua.
"Cô? Đi ra ngoài! ! !"
"Ba, ba sao rồi ạ? Con đến thăm ba." Hứa Tình Thâm để đồ lên tủ đầu giường.
Lồng Tưởng Đông Đình phập phồng dữ dội: "Tôi không muốn nhìn thấy cô, đi ra ngoài!"
"Ba, ba không sao đâu ạ, chỉ là cấp hỏa công tâm* thôi, sau này phải chú ý một chút!"
(*: nóng giận dẫn đến ngất xỉu)
Tưởng Đông Đình lạnh lùng dời mắt. Hứa Tình Thâm thấy thế, thần sắc có chút cô đơn, cô nhìn sang Tưởng Viễn Chu, muốn nói lại thôi. Hai bàn tay Tưởng Viễn Chu vốn đan vào nhau giờ đã buông ra.
"Chuyện của Tình Thâm ba cũng đừng cố chấp nữa, có cố chấp cũng vô ích. Sức khỏe ba thế nào chính ba rõ nhất. Chuyện của bệnh viện cũng không cần ba nhọc lòng."
"Không cần ba nhọc lòng?"
Thấy Tưởng Đông Đình lại trở nên kích động, Hứa Tình Thâm vội nói: "Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt đi ạ, đừng tức giận, con ra ngoài trước là được mà."
Cô xoay người rời phòng bệnh. Tưởng Đông Đình chỉ vào bóng dáng cô, Hứa Tình Thâm đây là tới thăm bệnh sao? Rõ ràng là thêm dầu vào lửa, chỉ có Tưởng Viễn Chu là không nhìn ra, nói không chừng còn cho rằng cô ta thật sự hiếu thảo.
Hứa Tình Thâm quay về phòng khám, không ngờ lại thấy Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa ngồi trước cửa, dưới chân hai người để không ít đồ. Triệu Phương Hoa vừa lúc ngẩng đầu lên, vẻ không kiên nhẫn trong mắt nhanh chóng bị quét sạch.
"Tình Thâm, con đi đâu vậy? Ba mẹ ở đây chờ nãy giờ!"
"Ba, sao hai người lại tới?"
"Còn không phải đến gặp con sao!" Triệu Phương Hoa xách đồ đứng dậy.
Hứa Tình Thâm mở cửa, hai người họ theo vào.
"Tình Thâm, đây là văn phòng của con sao? Có phong thái thật!" Hứa Vượng nhìn bốn phía, nói.
"Đã là Tưởng phu nhân rồi, không phong thái mà được sao?" Triệu Phương Hoa hớn hở tiếp lời.
Hai người để đồ lên bàn Hứa Tình Thâm. Triệu Phương Hoa mở một cái túi trong đó ra.
"Đây là mẹ nhờ một người bà con ở quê lấy, trứng gà mái chính gốc đó! Cho Lâm Lâm ăn."
"Tiệm thuốc không bận ạ?"
"Tiệm có người coi rồi."
Triệu Phương Hoa kéo ghế tới ngồi xuống, Hứa Tình Thâm mở máy tính. Nói là ba mẹ, nhưng cô có vẻ bị khó khăn về lời nói, không biết nên chủ động mở miệng thế nào.
Hứa Vượng hỏi Hứa Tình Thâm vài câu về tình hình gần đây, nhưng toàn là nói không ra chuyện. Triệu Phương Hoa có chút sốt ruột: "Tình Thâm, các con bây giờ ở chỗ nào?"
"Dọn chỗ rồi ạ." Hứa Tình Thâm lời ít ý nhiều, nói.
"Vậy Cửu Long Thương trước kia thì sao?"
"Chắc là tạm thời để trống."
Triệu Phương Hoa không giấu được nụ cười dâng lên ở khóe môi: "Tình Thâm,Viễn Chu trước kia có nhắc tới, nói là đợi sau khi các con hòa hợp lại, Cửu Long Thương sẽ cho Minh Xuyên. . ."
Tầm mắt Hứa Tình Thâm dời từ màn hình tới trên người Triệu Phương Hoa. Hứa Vượng vội kéo kéo Triệu Phương Hoa.
"Nói bậy gì đó bà này?"
"Tôi nói bậy gì? Đây là chính miệng Viễn Chu nói với tôi. Minh Xuyên cũng nói chuyện bạn gái rồi, chuyện kết hôn không phải ngay trước mắt rồi ư?"
Hứa Tình Thâm thấy hơi đau đầu: "Kết hôn là kết hôn, nhà là nhà, Minh Xuyên nói có bạn gái lâu chưa?"
"Chưa lâu."
"Vậy không vội, cứ nói chuyện trước đi." Hứa Tình Thâm hơi ngẩng mắt lên, làm bộ nhìn đồng hồ.
"Cũng không còn sớm, con còn phải làm việc nữa, hôm nào con về nhà rồi nói sau."
"Nhưng mà Tình Thâm, con phải giúp Minh Xuyên đó. . ."
"Được rồi!" Hứa Vượng túm Triệu Phương Hoa, kéo dậy.
"Đừng quấy rầy Tình Thâm! Con bé mới quay lại bệnh viện, còn bận rất nhiều việc!"
Hai người cứ như vậy lôi kéo nhau ra ngoài. Hứa Tình Thâm tay chống trán, tâm tình càng trở nên bực bội.
Ra tới hành lang, Triệu Phương Hoa giật tay mình về.
"Ông làm gì vậy?"
"Bà. . . Bà đó!"
Hai mươi mấy năm, có vài lời Hứa Vượng cũng không nói nhiều, ông khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
Đi vào thang máy, bên trong còn có hai cô y tá. Triệu Phương Hoa mắng Hứa Vượng hai câu thì nghe hai người y tá kia nói chuyện với nhau.
"Lúc đưa tới thật sự làm người ta sợ đi được, bị hôn mê. . ."
"Vậy anh Tưởng lo lắm nhỉ?"
"Không sốt ruột mà được sao? Dù sao cũng là ba ruột, có điều vẫn ổn, cũng nhanh vượt qua nguy hiểm."
Triệu Phương Hoa vểnh tai, vội hỏi thăm: "Cô gái à, các cô nói ba của Viễn Chu hôn mê?"
"Bác là. . . ?"
Sao có thể gọi thẳng hai chữ "Viễn Chu" như vậy?
"Chúng tôi là thông gia với nhà họ Tưởng."
Thì ra là thế!
Hai người nhìn Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng.
"Đúng vậy, bây giờ đang nằm ở phòng VIP, may mắn không có việc gì."
Lúc ra khỏi thang máy, Triệu Phương Hoa kéo Hứa Vượng tới.
"Đi! Đi mua vài thứ! Thông gia nằm viện, chúng ta không thể làm bộ không biết."
-
Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khám. Nháo loạn xong, Đới Mẫn Mẫn đã được người nhà đưa về nhà, đám đông vây xem khu nội trú cũng đã tản, xe cảnh sát và xe cứu hỏa cũng đã đi.
Cô vừa nghỉ một lúc, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Hứa Tình Thâm gõ gõ đầu.
"Ai đó?"
"Là tôi ạ." Giọng của Lão Bạch.
"Cửa không khóa, vào đi!"
Lão Bạch đẩy cửa ra. Hứa Tình Thâm hai tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Có việc gì sao?"
"Tôi vừa nãy đi siêu thị chuẩn bị vài thứ cho ba của Tưởng tiên sinh, thấy Hứa. . . Hứa. . ."
"Hứa gì cơ, ai chứ?"
"Ba mẹ cô."
Hứa Tình Thâm nhìn mấy thứ trên bàn. Triệu Phương Hoa rất tiết kiệm, nhất định sẽ không có chuyện ở lại bệnh viện mua đồ cho cô, Lão Bạch hẳn là đã gặp họ sau khi họ rời văn phòng.
"Bọn họ mua đồ sao?"
"Phải. Mua không ít, nói là đi thăm ba của Tưởng tiên sinh."
Nơi huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm chợt đau nhức, giờ đã là lúc nào, nếu bọn họ đi thật, không phải ngược lại thêm phiền phức sao?
-
Phòng bệnh Vip.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, bả vai rộng lớn và phần lưng đắm chìm trong ánh mặt trời. Tưởng Đông Đình không còn sức, nằm trên giường lớn không ngừng thở dốc.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng dáng ông ta, người cha thân hình cao lớn trong ấn tượng của mình không biết khi nào trở nên gầy ốm vì bệnh. Mấy năm nay, Tưởng Đông Đình đã gầy đi không ít. Tưởng Viễn Chu hơi mất hồn, sau khi dì nhỏ chết, anh hầu như không đặt chân tới nhà họ Tưởng, tòa nhà to là thế cứ trống trải như vậy.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cả gõ cửa cũng không có.
Tưởng Viễn Chu không biết ai mà lại không có phép tắc như vậy. Anh nhíu chặt mày, đôi mắt tụ lại vẻ u ám, nhìn qua. Triệu Phương Hoa bước vào trước, nhìn thấy anh thì trên mặt lộ vẻ tươi cười.
"Quả nhiên là phòng này! Viễn Chu, ba mẹ đến thăm ông thông gia."
Vẻ không vui trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu còn chưa hoàn toàn thu lại thì đã thấy vợ chồng Hứa Vượng mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc đi vào.
Anh định ngăn cản, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt trở về.
Chỉ là thăm hỏi bình thường mà thôi, nếu Tưởng Viễn Chu vô duyên vô cớ ngăn trở rồi truyền tới tai Hứa Tình Thâm, anh thật sự sợ cô sẽ nghĩ nhiều.
"Sao ba mẹ lại tới đây?"
"Ba mẹ mới từ văn phòng của Tình Thâm đi ra nghe y tá bệnh viện nói ông thông gia bị bệnh, cho nên nhất định phải tới thăm hỏi "
Tưởng Viễn Chu đứng dậy. Tưởng Đông Đình nhìn mớ đồ chất đầy tủ đầu giường mình, không thể nghi ngờ, hai chữ "thông gia" chính là con dao nhỏ thọc vào ngực ông ta. Ông ta nhìn hai người tướng mạo tầm thường, thậm chí ra cửa mà cũng không thèm ăn vận tươm tất chút nào.
"Đi ra ngoài!"
"Ông thông gia, tới tuổi của chúng ta, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng!"
"Tôi không phải thông gia của các người! Nhà họ Tưởng vĩnh viễn không có quan hệ với nhà họ Hứa!" Tưởng Đông Đình lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Hứa Vượng có chút lúng túng. Ông biết, trước nay Tưởng Đông Đình chưa từng có ý chấp nhận Hứa Tình Thâm, cho tới nay toàn là nhà họ Hứa trèo cao nhà họ Tưởng.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Nhưng Triệu Phương Hoa không cho là như vậy, nếu Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm, có một số việc phải có một người tấn công.
"Ông thông gia, ông nói như vậy không đúng rồi, Viễn Chu và Tình Thâm là tình yêu xuất phát từ hai phía mà, rất tốt."
Tưởng Đông Đình bởi vì quá kích động nên mới phải nhập viện, bác sĩ bảo nhất định ông phải giữ cho tâm trạng ổn định, Tưởng Đông Đình nhắm mắt lại, không quan tâm.
Hứa Vượng khẽ kéo Triệu Phương Hoa.
"Thăm cũng thăm rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Gấp cái gì?" Triệu Phương Hoa đẩy tay của Hứa Vượng ra, nhìn nhìn về phía Tưởng Viễn Chu ở đối diện.
"Viễn Chu, nghe Tình Thâm nói hai đứa dọn tới nhà mới ở rồi phải không?"
"Hôm nào ta và ba Tình Thâm tới chúc mừng sau."
"Được." Tưởng Viễn Chu không muốn để bọn họ nhùng nhằng ở đây, càng không muốn Tưởng Đông Đình lại chịu cơn đả kích nào nữa.
Triệu Phương Hoa dừng một lát, bên trong phòng bệnh vắng vẻ không có tiếng động, cũng không ai nói lời nào, bà ta không thể làm gì khác hơn là lên tiếng lần nữa: "Viễn Chu, Minh Xuyên nói có bạn gái, bảo là mấy ngày nữa muốn tới nhà, đến lúc đó con và Tình Thâm cũng tới nha, giúp một tay."
Hứa Tình Thâm đi tới cửa phòng bệnh, nghe được những lời này của Triệu Phương Hoa từ bên trong truyền tới.
Đôi môi cô run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi.
Tưởng Viễn Chu nói một câu: "Trước tiên con tiễn mọi người đi ra ngoài đã."
"Viễn Chu, con phải biết rằng, ta vẫn luôn thích con, muốn con là con rể của ta. . ."
Triệu Phương Hoa còn đang lải nhải, Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi túm lấy đồ trên tủ đầu giường ném xuống đất. Tưởng Viễn Chu chau mày, thấy môi Tưởng Đông Đình run run, không nói được lên lời.
Anh bước tới, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tưởng Đông Đình đưa bàn tay xoa ngực, sắc mặt tím đen, Tưởng Viễn Chu vội vàng nhấn chuông báo trên tủ đầu giường.
Triệu Phương Hoa vừa nhìn, thế nào cũng phải tiến lên biểu lộ sự quan tâm.
"Ông thông gia, ông không sao chứ?"
Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại, Hứa Tình Thâm có thể nghe thấy sự tức giận trong câu nói của anh.
"Mấy người đi ra ngoài trước."
Cô nhấc chân lên đi vào trong, thấy Triệu Phương Hoa còn đứng bên cạnh giường bệnh, Tưởng Đông Đình nhắm hai mắt lại, hô hấp dồn dập, Triệu Phương Hoa tiến lên thì Tưởng Viễn Chu nặng nề nói: "Đi ra ngoài!"
Bước chân Hứa Tình Thâm bỗng chậm lại, thấy khuôn mặt Hứa Vượng khó xử, cuối cùng Triệu Phương Hoa cũng biết không ổn cho lắm. Cô mở miệng gọi: "Ba, mẹ, hai người theo con ra ngoài."
Thanh âm của cô bất ngờ truyền tới trong tai Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không liếc nhìn anh, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng thấy thế, vội vàng cụp mắt đi ra ngoài.
Lão Bạch đứng ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm vừa bước ra ngoài, bác sĩ đã tới rồi.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra lần nữa, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài.
"Hứa Tình Thâm đâu?"
"Ở phía cửa cầu thang bên kia."
Hứa Tình Thâm vẫn chưa đưa Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đi ngay, trong lòng cô chất đầy lửa giận, cửa hành lang bị cô đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm lại tức giận đến nỗi nhất thời không nói nên lời.
Triệu Phương Hoa không cho là mình đã làm sai điều gì.
"Tình Thâm, ba của Viễn Chu ngã bệnh, chúng ta đương nhiên muốn đi thăm, con tức giận như vậy làm gì?"
"Nếu ông ấy đã như vậy, hai người cũng đừng tới thêm dầu vào lửa, nếu ông ấy có mệnh hệ nào, vậy nên đổ hết lên đầu ai đây?"
Tưởng Viễn Chu đi tới cửa cầu thang, anh rất sợ Hứa Tình Thâm sẽ buồn, dù sao thái độ vừa nãy của anh, bọn họ đều nhìn thấy.
Mặc dù cửa bị che lại, nhưng tiếng nói chuyện bên trong vẫn xuyên ra ngoài rõ ràng.
"Tình Thâm, con không cần phải nói như vậy, chúng ta đều là vì muốn tốt cho con. . ."
"Còn nữa, không phải là ta và ba con muốn nhà họ Tưởng chấp nhận con sao?"
Đương nhiên là Hứa Tình Thâm biết đây không phải mục đích cuối cùng của Triệu Phương Hoa, hôm nay cô được như vậy, Triệu Phương Hoa còn sốt ruột hơn cả cô, vì sao chứ? Vừa nãy những lời này của Triệu Phương Hoa, không phải là câu nào câu nấy cũng đều đang ám chỉ với Tưởng Viễn Chu, Hứa Minh Xuyên có bạn gái, bắt đầu muốn dựa vào nhà họ Tưởng. . .
Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên cười nhạt, chỉ trong phút chốc như thế, những bất mãn trong lòng cô mới được giải tỏa.
Từ nhỏ cô phải nếm không ít cay đắng bởi Triệu Phương Hoa, mà hôm nay, tại sao mọi chuyện cô đều phải dựa vào Triệu Phương Hoa chứ?
"Con chưa từng muốn nhà họ Tưởng sẽ chấp nhận mình."
Hứa Tình Thâm vô cùng lạnh lùng, ngay cả Tưởng Viễn Chu ở ngoài cửa nghe xong cũng không hề thấy dễ chịu chút nào.
"Con điên rồi có đúng không?" Triệu Phương Hoa khẽ quát.
"Nếu Tưởng Đông Đình không từng bước ép sát, khiến con ngay cả sinh tồn cũng khó khăn, nếu con không sợ nhà họ Tưởng gây bất lợi cho hai người, con sẽ không trở về."
Hứa Tình Thâm nói rõ ràng từng chữ một.
"Nhưng con và Tưởng Viễn Chu có tình cảm mà, chúng ta lại không hại con."
Triệu Phương Hoa quen ăn to nói lớn, không đáp lại một câu thì không chịu được.
"Mấy người thì biết cái gì?" Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại một câu.
Rất nhiều chuyện, không phải chỉ một câu có tình cảm là có thể giải quyết dễ dàng.
Lời này rơi xuống trong tai Tưởng Viễn Chu, lại có ý nghĩa khác, đến nỗi anh cảm thấy trong câu nói của Hứa Tình Thâm không tình nguyện, nghe thấy đầy bất đắc dĩ.
"Tình Thâm, con cứ cùng Viễn Chu như thế đi, chỉ cần cậu ta muốn con. . ."
Hứa Tình Thâm ngắt lời Triệu Phương Hoa: "Thôi được rồi, là chuyện của con và anh ta, không cần mẹ tới gây trở ngại chứ chả giúp được gì. Có giúp đỡ nhà họ Hứa hay không, cũng phải xem con có đồng ý hay không, không cần mẹ nhắc nhở nhiều."
"Con -- "
"Nếu như ngày hôm nay Tưởng Đông Đình xảy ra chuyện, thực sự mẹ cũng chả lấy được gì."
Tưởng Viễn Chu lùi về phía sau, rời khỏi nơi này rất nhanh.
Tưởng Đông Đình không có gì đáng ngại, Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên trong phòng bệnh.
Đến tối, Hứa Tình Thâm không đợi được điện thoại của anh, tự trở về.
Tưởng Đông Đình không muốn qua đêm ở bệnh viện, Tưởng Viễn Chu hỏi bác sĩ, xác định ông ta không sao, lúc này mới đưa ông ta về nhà họ Tưởng.
"Viễn Chu, chuyện con và Hứa Tình Thâm, con suy nghĩ một chút đi."
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu.
"Không cần lo lắng, ba nghỉ ngơi thật tốt, con đi trước."
Anh ra khỏi nhà họ Tưởng, cũng không lâu sau, quản gia lên lầu, bưng chén nước trong tay.
"Lão gia."
Tưởng Đông Đình uống thuốc xong, ngồi ở mép giường vẫn không nhúc nhích.
"Lão gia, lần sau ngài đừng như vậy, quả thực là khiến người ta sợ hãi. Ngài quan tâm nhiều chuyện như vậy, ngài xem, không phải là Tinh Cảng không xảy ra việc gì sao?"
"Ta lo cho tương lai của Tinh Cảng, cho nhà họ Tưởng sau này."
"Lão gia, ban ngày ngài té xỉu, tôi không kịp nói với ngài, đã tìm được người theo yêu cầu của ngài, ngài xem. . ."
Trong ánh Tưởng Đông Đình hình như có tia sáng toát ra.
"Ở đâu?"
"Cô gái kia cũng đồng ý với yêu cầu bên này, sẽ dàn xếp ở khách sạn "
"Mau nhận."
Quản gia đi ra ngoài thu xếp, cũng không lâu sau thì về đến phòng, thấy Tưởng Đông Đình vẫn ngồi ở đó.
"Lão gia, cũng không thể vội làm ngay được, ngày hôm nay ngài cứ nghỉ ngơi trước đi."
Tưởng Đông Đình khẽ xua tay.
"Không cần."
Nhà họ Tưởng luôn có nhiều phép tắc, cho dù Tưởng Đông Đình không được khỏe, cũng không thể tiếp một cô gái ở trong phòng riêng.
Bên trong thư phòng của Tưởng Đông Đình treo đầy tranh chữ, ông ta dựa ở sô pha, ước chừng hơn nửa tiếng sau, quản gia dẫn theo một cô gái trẻ đi lên lầu.
"Lão gia, ngài xem."
Ánh đèn bên trong thư phòng rất sáng, Tưởng Đông Đình ngẩng mặt lên, cô gái vừa bước vào đứng trước mặt ông ta, quản gia ở bên nói: "Chiều cao và dáng người đều là dựa theo cô Hứa để tìm, không dễ dàng."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình không chút thay đổi, nhìn cô gái kia chằm chằm: "Cô tên là gì?"
"Hứa Ngôn."
"Cô cũng họ Hứa."
Tưởng Đông Đình nở nụ cười hài lòng.
"Về điều kiện, quản gia đều nói rõ với cô chưa?"
"Tốt lắm, từ hôm nay trở đi cô sẽ ở lại nhà họ Tưởng, không có lệnh của ta, không cho phép ra khỏi cửa."
"Vâng."
Quản gia để Hứa Ngôn đi ra ngoài trước, người giúp việc đã thu dọn phòng xong, ông ta đóng cửa phòng lại.
"Lão gia, nhỡ để Tưởng tiên sinh biết chuyện này thì làm sao bây giờ?"
"Nó không tới đây, cho nên Hứa Ngôn không ra khỏi, Viễn Chu sẽ không biết. Trong nhà, chỉ giữ lại một người giúp việc, là người theo nhà họ Tưởng mấy chục năm, bà ấy sẽ không nói lung tung."
Quản gia yên tâm gật đầu, Tưởng Đông Đình đứng dậy, trở lại phòng ngủ, rốt cuộc ông ta cũng không có nhiều sinh lực như vậy.
Quản gia giúp ông ta nằm dài trên giường, Tưởng Đông Đình khá hài lòng về Hứa Ngôn.
"Khi đó gặp Hứa Tình Thâm, cô ta cũng đang ở độ tuổi này nhỉ? Chớp mắt một cái mấy năm trôi qua, ta chỉ muốn xem, Viễn Chu gặp được một Hứa Tình Thâm thứ hai, nó sẽ không động lòng sao?"
"Lão gia, ngài muốn biến Hứa Ngôn thành Hứa Tình Thâm thứ hai. . ."
"Phải, bắt đầu từ ngày mai, để cho cô ta học cách ăn mặc của Hứa Tình Thâm, còn có một số thói quen, bao gồm cả tính cách, đều phải học."
Quản gia nghe vậy, có chút không yên lòng nói: "Lỡ như Hứa Ngôn trở thành Hứa Tình Thâm thứ hai rồi, thế nhưng cô ta không chịu rời đi thì sao?"
"Cô ta dám." Tưởng Đông Đình nói một cách chắc chắn.
"Cô ta chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi, tất cả cũng là vì Tưởng phu nhân sau này."
"Gia cảnh Hứa Ngôn thế nào?"
Quản gia nhẹ giọng nói: "Cũng có vài phần tương tự như cô Hứa, mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ nuôi cho tới lớn, tháng trước vừa tới Đông Thành làm thuê, bối cảnh gia đình không phức tạp, tôi đang suy nghĩ, cô gái có hoàn cảnh gia đình như vậy đi ra ngoài, liệu tính cách có giống như cô Hứa hay không?"
"Nếu quả thật là như vậy, không thể tốt hơn."
Trong mắt Tưởng Đông Đình, không chỉ bản thân Hứa Tình Thâm không xứng với Tưởng Viễn Chu, gia đình của cô cũng vĩnh viễn không có khả năng môn đăng hộ đối với nhà họ Tưởng. Người nhà họ Hứa kia như loài côn trùng hút máu bám chặt lấy nhà họ Tưởng, đến lúc đó, họ hàng thân thích nhà họ Hứa kia, ai mà không nghĩ đến chuyện tới xin tiền?
Ngược lại, không phải là Tưởng Đông Đình tiếc mấy đồng bạc lẻ đó, chỉ là hành động như vậy, thật sự khiến ông ta chán ghét.
-
Tưởng Viễn Chu trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, anh đi vào phòng trẻ em, hai đứa nhóc cũng không ở đó.
Người đàn ông xoay người, đi tới phòng ngủ chính, đúng lúc thấy bảo mẫu từ bên trong đi ra.
"Tưởng tiên sinh đã về."
"Duệ Duệ và Lâm Lâm đâu?"
"Ngủ cùng bà chủ ạ."
Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm, đẩy cửa đi vào, Hứa Tình Thâm nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng bước chân liển ngẩng lên. Cô ngồi dậy, hướng về phía Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài: "Hai đứa vừa ngủ xong."
Hứa Tình Thâm mới tắm, cô mặc áo ngủ, tóc xoã tung.
"Tại sao anh về muộn vậy?"
Người đàn ông nhìn sang Duệ Duệ và Lâm Lâm.
"Vì sao đưa con tới phòng?"
Mấy ngày hôm trước hai người đều về nhà cùng nhau, Hứa Tình Thâm cũng không có cơ hội chơi cùng con, đến lúc ngủ thì Tưởng Viễn Chu lại dỗ dành rồi đưa chúng tới phòng trẻ em.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm đối diện với ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu.
"Để chúng ngủ riêng, em vẫn thấy lo lắng."
"Vậy anh thì sao?"
Hứa Tình Thâm nghe giọng nói của Tưởng Viễn Chu có gì đó không thích hợp, dáng vẻ như bộc lộ bộ mặt hung ác, cô biết, anh như vậy, đại khái là bởi vì vợ chồng Hứa Vượng tự ý tới phòng bệnh của Tưởng Đông Đình.
"Sáng mai còn phải tới bệnh viện, nghỉ ngơi sớm một chút nha."
Hứa Tình Thâm nói xong, ngồi dậy, cô thấy Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước, bỗng nhiên một bóng đen vụt qua, Tưởng Viễn Chu đẩy cô ngã xuống giường, Hứa Tình Thâm muốn giãy dụa, lại bị anh túm chặt cổ tay. Anh đưa hai tay cô giơ cao lên đỉnh đầu, sau đó giữ chặt.
"Em muốn chia giường ngủ với anh? Có phải ngay từ lúc bắt đầu quay về, em vẫn muốn như vậy? Hứa Tình Thâm, em nghĩ chúng ta như vậy mà là vợ chồng sao?"
Hứa Tình Thâm muốn nói, vốn dĩ họ cũng không phải là vợ chồng, nhưng nhìn sắc mặt u ám của Tưởng Viễn Chu, cũng nuốt câu nói kia trở về.
Thế nhưng, người thông minh như Tưởng Viễn Chu, dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, có thể khiến anh khó chịu sánh ngang với những lời nói thật trước đó của cô.
Note: Mình đang dồn chương do Wattpad giới hạn 200 part, nếu bị lỗi mọi người thử tải lại xem sao, không thì đọc trên wp sẽ nhanh hơn nhé https://ngucanhuyen.wordpress.com/sac-dep-kho-cuong-thanhyeu/
Chương 206: Nói em yêu anh!
Editor: Dế Mèn
♥♥♥
"Anh khẽ một chút!" Hứa Tình Thâm đè thấp giọng nói: "Đừng làm con giật mình!"
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường. Hai tay cô muốn vùng vẫy, Tưởng Viễn Chu cho cô cơ hội nhúc nhích. Cô hất cánh tay ra, Tưởng Viễn Chu lần thứ hai giữ chặt cổ tay cô lại, ghì tay cô một trái một phải xuống hai bên hông.
"Anh... Ba anh không sao đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu không hiểu, anh trước giờ cũng chưa từng vì một người phụ nữ mà ra moi tim móc gan ra nông nỗi thế này, cô sao lại chẳng nhìn ra?
Nếu cô thấy được, cô đã chẳng thờ ơ như vậy.
"Hứa Tình Thâm, nói em yêu anh đi!"
Hứa Tình Thâm hai mắt mở to hơn.
"Anh nói cái gì?"
"Nói em yêu anh!"
Cô nhíu mày, trong mắt lộ vẻ do dự, cảm giác không tin này là vì không rõ Tưởng Viễn Chu... Anh vì sao đột nhiên lại như vậy?
Thế nhưng hành động nhỏ đó lại không hề bị đôi mắt Tưởng Viễn Chu bỏ qua. Hứa Tình Thâm mãi không chịu nói, người đàn ông cười khẽ, nhưng nụ cười này lại hoàn toàn không giống nụ cười ngày thường của anh, đã không còn ấm áp, thậm chí có chút lạnh lẽo.
"Nói một câu yêu anh khó vậy ư?"
"Tưởng Viễn Chu, hôm nay anh sao vậy?"
Tưởng Viễn Chu kéo cô lại gần, nửa người trên của Hứa Tình Thâm lơ lửng giữa không trung lại bị Tưởng Viễn Chu ấn trở xuống.
"Em đã nói với Phương Thành rồi phải không?"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm trở nên thay đổi.
"Anh ganh tỵ với người đã chết làm gì?"
"Anh đây là muốn có câu ấy của em, được chưa?"
Cô không biết nên mở miệng thế nào, có những lời nói buộc phải nói thì lại không ai nói nên lời được.
Tưởng Viễn Chu buông tay cô ra. Hứa Tình Thâm xoa xoa cổ tay mình, xương tay bị anh bóp muốn gãy. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Hứa Tình Thâm tưởng anh sẽ đi ra, không ngờ anh đi sượt qua bên người cô, vô cùng cẩn thận mà bế Lâm Lâm lên.
"Anh làm gì vậy?" Hứa Tình Thâm nhìn bóng dáng anh bước nhanh ra ngoài.
Người đàn ông đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, không bao lâu anh lại quay lại, và cũng bế Duệ Duệ lên.
"Tưởng Viễn Chu!"
Tưởng Viễn Chu đi khỏi phòng ngủ chính. Dường như đã đoán ra được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, Hứa Tình Thâm nhanh chóng đứng dậy đi khóa trái cửa. Thế nhưng, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn mang theo chìa khóa dự phòng, khoá cửa bị mở kêu lạch cạch, Hứa Tình Thâm chỉ có thể dùng thân mình đè vào cánh cửa.
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa.
"Tránh ra!"
"Anh nói cho em biết đã, anh định làm gì?"
"Đợi lát nữa lỡ bị thương thì em đừng khóc."
Hai tay Hứa Tình Thâm đè lại cửa phòng ngủ.
"Tưởng Viễn Chu, bộ dáng của anh bây giờ dọa người, em sẽ không mở cửa cho anh."
Người đàn ông đột nhiên húc vào, không cần nhiều lực, Hứa Tình Thâm cảm giác mình bị văng ra mấy bước. Tưởng Viễn Chu bước nhanh vào, lấy tay đóng cửa lại. Hứa Tình Thâm đi chân trần, lòng bàn chân lê trên sàn nhà bóng loáng.
"Hôm nay em mệt lắm rồi!"
"Tình Thâm, em nói em sẽ ở bên anh, được không?"
"Được."
"Vậy em yêu anh hay không?"
Chân Hứa Tình Thâm đụng phải thành giường.
"Tưởng Viễn Chu, có phải vì ba mẹ em tới bệnh viện... Em thật sự không ngờ bọn họ sẽ đến."
Sải chân Tưởng Viễn Chu bước tới thật sự dài, dường như chỉ ba bước đã tới trước mặt Hứa Tình Thâm. Anh dựa vào cô gần như thế, hai chân Hứa Tình Thâm gồng cứng, một chân đứng không vững, cả người ngã ra sau. Phía sau chính là chiếc giường lớn êm ái, cô nằm xuống thì đã không còn cơ hội đứng dậy.
Tưởng Viễn Chu leo lên người cô, Hứa Tình Thâm kinh sợ kêu một tiếng.
"Hôm nay nhiều chuyện như vậy, anh đâu còn tâm tư muốn..."
Tưởng Viễn Chu để cô đưa lưng về phía mình.
"Em nói em không muốn!"
Căn phòng này bị đóng kín hoàn toàn, dù Hứa Tình Thâm có gây ầm ĩ thật lớn cũng không có người dám tự tiện bước vào một bước.
Thành công sau cuộc họp còn chưa kịp chúc mừng, chút tung tăng kia cũng đã bị đánh tan, trở về như cũ. Trong lòng Hứa Tình Thâm không khỏi dâng nỗi bi ai, thật sự giống như bị đánh trở lại như cũ, trở lại là chính bản thân cô.
Tưởng Viễn Chu đè nặng lên cô, dường như chỉ có hai cánh tay Hứa Tình Thâm là có thể cử động. Cô vung tay ra sau muốn đẩy anh, Tưởng Viễn Chu vừa khéo túm chặt lấy cổ tay cô, đem tay cố định trên đỉnh đầu cô.
"Tình Thâm, nếu em đã về lại cạnh anh thì không đi được nữa đâu. Anh mặc kệ em tự nguyện về hay bị ép buộc về, đã in dấu Tưởng Viễn Chu anh thì em đừng hòng nghĩ tới chuyện bỏ đi!"
Hứa Tình Thâm nghẹn ngào trong cổ họng: "Em nói em muốn đi bao giờ, Tưởng Viễn Chu, anh nghĩ nhiều rồi."
Tưởng Viễn Chu ôm lấy cô. Những lúc anh dịu dàng, Hứa Tình Thâm đã rất nhiều lần, thậm chí hoài nghi, vì sao người ngoài lại sợ vị Tưởng tiên sinh này?
Anh điềm tĩnh thành thạo, vui giận hầu như không hiện ra trên mặt, trước mặt người khác gần như anh cũng sẽ không nổi xung thiên hoặc mất khống chế. Có lẽ Hứa Tình Thâm đã thấy một Tưởng tiên sinh như thế nhiều rồi, cho nên đêm nay anh phát cuồng, cô...
Hứa Tình Thâm dùng sức nắm chặt hai tay lại, Tưởng Viễn Chu đè bả vai cô xuống, làm nửa người trên của cô hoàn toàn dán sát xuống mặt giường.
Sau một hồi, Tưởng Viễn Chu kéo cô lên, để cô dán sát vào mặt tường...
Loại chuyện này, nếu không phải thể xác và tinh thần sung sướng đón nhận, hưởng thụ, thì sẽ thành thống khổ.
Hai nắm tay của Hứa Tình Thâm để trên bề mặt tường. Tiếng gầm khẽ của người đàn ông càng lúc càng nặng nề bên tai cô, như một cơn lũ sắp dâng trào muốn phá tan tất cả mọi thứ; mà Hứa Tình Thâm thấy mình như một cái cây nhỏ đứng bên vách núi, mưa gió lớn chút thôi liền có thể chặn ngang bẻ gãy.
Vành mắt cô đỏ lên, cô chợt nghẹn ngào thành tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu chôn ở cần cổ cô, nghe tiếng kêu, anh không khỏi ngẩng đầu lên.
Hứa Tình Thâm cắn nắm tay, Tưởng Viễn Chu ghé lại gần cô nói: "Làm em khó chịu?"
Khóe miệng cô kéo căng: "Anh luôn miệng nói, em đã về cạnh anh thì không đi được nữa, nhưng lúc chưa quay về, không ai có thể ép buộc em làm chuyện này."
Vẻ u ám nhàn nhạt trong đáy mắt Tưởng Viễn Chu lại càng thêm u ám.
Anh để cô sát vào tường, duy trì động tác đó...
Tưởng Viễn Chu lùi ra, chân Hứa Tình Thâm cũng hạ xuống trên mặt đất. Người đàn ông đi vào phòng tắm, mới vừa mở nước thì nghe có tiếng bước chân truyền đến, Hứa Tình Thâm chân trần đi vào. Nước từ vòi sen chảy xuống ấm áp sạch sẽ, cô đi thẳng đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, giơ tay đẩy anh ra.
Người đàn ông bước sang bên cạnh đứng, Hứa Tình Thâm đứng dưới vòi sen, không thèm để ý ai, bắt đầu tắm rửa.
Hai người như thế thật sự rất kỳ quái, nhưng ai cũng không muốn mở miệng. Lúc ăn cơm chiều xong, Hứa Tình Thâm đã đi tắm, lần này chỉ tắm rửa đơn giản, sau đó quấn khăn tắm, một mình đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu nhìn người phụ nữ đi ra ngoài mà cũng không đóng cửa cho anh, cánh cửa mở toang hoang.
Tưởng Viễn Chu tắm xong trở lại phòng ngủ, đèn trong phòng bị Hứa Tình Thâm tắt hết, cả rèm cửa cũng bị kéo lại.
Anh để lại đèn phòng tắm, chân vừa bước tới liền nghe tiếng Hứa Tình Thâm truyền tới lỗ tai: "Tắt đèn!"
"..."
Lặng im.
"Không tắt đèn em không ngủ được."
Tưởng Viễn Chu quay lại phòng tắm, vội tắt đèn. Đi được mấy bước, đột nhiên không biết đụng phải thứ gì, người đàn ông kêu lên một tiếng.
Khó khăn lắm mới tới được mép giường, người đàn ông định nhấc chăn lên, bàn tay sờ sờ lại không mò được tới một góc chăn. Chân Tưởng Viễn Chu áp vào mép giường, tay lại lần tìm, lại phát hiện hơn phân nửa giường đều trống trơn. Anh dứt khoát nằm xuống cạnh Hứa Tình Thâm, một cánh tay vươn ra định ôm cô, bấy giờ mới phát hiện Hứa Tình Thâm đã quấn hết cái chăn rồi.
Người đàn ông kéo hai cái, cô đè rất chặt, không cho anh cơ hội ra tay.
Trong phòng mở máy sưởi, Hứa Tình Thâm chỉ lộ cái đầu ra. Thử vài lần không có kết quả, Tưởng Viễn Chu cũng không tiếp tục nữa.
Anh ngồi dậy, bật đèn lên.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt, hai tay Tưởng Viễn Chu chống hai bên mặt cô.
"Có phải bị thương rồi không?"
"Không có."
"Để anh xem xem."
"..."
Hứa Tình Thâm vặn vẹo người mấy cái, bất đắc dĩ phải mở mắt ra.
"Thật sự không có."
"Vừa nãy anh nghe tiếng em khóc."
"Đó là... Bởi vì lúc đó em khó chịu."
"Anh không yên tâm, để anh xem!" Tưởng Viễn Chu nói, muốn kéo chăn trên người Hứa Tình Thâm ra.
"Người em em rõ nhất."
"Nhưng vừa rồi anh đã mạnh tay..."
Hứa Tình Thâm nhìn anh: "Chẳng quan hệ tới tay anh, tay anh không làm được việc lớn như vậy."
"..."
---
Ở một nơi khác ở Đông Thành, trên sân huấn luyện.
Trên sân đốt lửa trại, chiếc bàn gỗ rất dài được đặt phía trước đống lửa, bên trên để đầy đủ loại rượu. Có người huýt sáo vang dội, Phó Lưu Âm không thích nghe âm thanh đó, huyên náo đến hoảng hốt.
Cô ngồi ở bậc thang, hai tay bịt lỗ tai. Đêm nay cũng là đêm đáng chúc mừng, có mấy người đã vượt qua cuộc sát hạch cuối cùng đã được ký hợp đồng, người Mục Kính Sâm bồi dưỡng, đi ra ngoài đều được giành giật.
Một người phụ nữ tay cầm chai rượu, bước chân lảo đảo đi tới cạnh Phó Lưu Âm.
"Nào! Chúng ta đi uống rượu!"
"Tôi không đi đâu, cô đi đi."
"Âm Âm, tôi vẫn muốn cảm tạ cô mà, nếu không phải cô nói, không chừng tôi đã sớm bị loại rồi. Nào, uống rượu!"
Phó Lưu Âm miễn cưỡng cười khẽ: "Được ra ngoài rồi là tốt nhất, tôi rất ghen tỵ với cô."
"Không cần ghen tỵ, cô cũng có thể." Người phụ nữ kéo tay Phó Lưu Âm. "Cô xem, sĩ quan huấn luyện đều ở bên kia, cô đừng ngồi ở đây nữa, đi!"
Giúp bọn họ ăn mừng cũng có một số thành viên mới, đêm này là lúc không cần kiêng nể gì nhất, người nào cũng được "xõa" hoàn toàn.
Cạnh lửa trại đặt dàn loa, âm nhạc đinh tai nhức óc truyền tới. Tên sĩ quan huấn luyện búng hai ngón tay, vẫy tay về phía Phó Lưu Âm cách đó không xa.
"Lại đây! Lại đây cả nào!"
Phó Lưu Âm một ngụm rượu cũng không uống, hẳn là người còn tỉnh nhất trong đó.
Cô đi đến trước mặt gã sĩ quan huấn luyện, tên sĩ quan huấn luyện kia vẫy tay với một học viên nữ khác.
Phó Lưu Âm nhìn thẳng vào hắn ta, tên sĩ quan huấn luyện vui vẻ cười một tiếng: "Cô là thiếu tá Mục chỉ dạy, cô ấy là tôi dạy, các cô thi đấu coi ai lợi hại đi!"
"Anh không phải muốn chúng tôi so tài, anh là muốn so với thiếu tá Mục?"
"Ai nói..."
"Vậy thì có khác gì như vậy?" Phó Lưu Âm nói xong, xoay người định đi, tên sĩ quan huấn luyện thấy thế, một tay giữ lấy bả vai cô.
"Đi đâu?"
"Buông tôi ra!!"
"Con nha đầu cô ngày thường ngang ngược, hôm sát hạch làm bộ nhận thua, hại bọn tôi bị thiếu tá Mục trách phạt, món nợ này còn chưa tính với cô đâu!"
Phó Lưu Âm tránh mấy cái, một người đàn ông trong đám bước ra.
"Ngài sĩ quan huấn luyện, uống tiếp với chúng tôi đi, ngày vui thế này..."
Người đàn ông tiến lên, kéo tên sĩ quan huấn luyện ra.
"Những ngày này may nhờ có anh, chúng tôi phải kính anh."
Những người đã vượt qua cuộc sát hạch cũng tiến lên vây quanh gã sĩ quan huấn luyện, người đàn ông nhân cơ hội đi đến trước mặt Phó Lưu Âm. Anh ta kéo cô đi, Phó Lưu Âm thấy thế vội tránh.
"Tôi không có ý gì khác, thực xin lỗi!"
"Không liên quan tới anh."
"Người cô không bị sao chứ? Hôm đó là tôi không đúng, tôi chỉ muốn giành chiến thắng..."
Phó Lưu Âm khẽ lắc đầu: "Không có việc gì, tôi có thể hiểu."
"Cô ở lại tập luyện cho tốt, tôi tin cô..."
Phó Lưu Âm và anh ta đứng ở một góc, cách đám người một chút. Cổng sân huấn luyện được mở ra, một chiếc xe việt dã chậm rãi chạy vào trong.
Mục Kính Sâm ngồi ở ghế sau xe. Cửa sổ mở, anh gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, tầm mắt nhìn ra, thân ảnh ở đàng xa kia có chút mơ hồ.
"Bật đèn pha lên!"
"Dạ."
Trong lòng Mục Kính Sâm có chút nôn nóng. Hôm nay anh ở lại nhà họ Mục ăn cơm chiều, Mục Triều Dương nhìn con trai lớn và con dâu gắn bó keo sơn, bộ dáng ân ân ái ái, lại không khỏi muốn giục đứa con út nói về đối tượng.
Riêng Lăng Thời Ngâm vừa nghe lời này, càng muốn thể hiện thêm.
Cứ một câu một miếng lại "ông xã", nâng Mục Thành Quân lên tận trên cao; ăn cơm thì hận không thể không để Mục Thành Quân đụng vào đũa, có thể đút tận miệng lại càng không thể tốt hơn.
Tài xế bật đèn pha, ánh đèn lóa mắt bắn ra, vừa lúc chiếu tới hai người.
Phó Lưu Âm giơ cánh tay che mắt, người đàn ông bên cạnh thấy thế dứt khoát đứng trước mặt cô, che cô khỏi cảm giác khó chịu của loại đèn này.
"Hay chúng ta để lại số liên lạc cho nhau đi, chờ sau khi cô ra, tôi mời cô ăn cơm xin lỗi."
"Không cần đâu!" Phó Lưu Âm không chút do dự cự tuyệt nói: "Tôi không có di động."
"Cô nhớ kỹ số tôi..."
Phó Lưu Âm mím chặt môi, cô không muốn tiếp xúc nhiều với bất cứ ai. Cô nhấc chân lên muốn đi. Người đàn ông có chút không cam lòng, dù gì ngày mai rời khỏi nơi này rồi, nếu anh ta muốn gặp cô thì khó lại càng thêm khó.
Anh ta chắn trước mặt Phó Lưu Âm, cô sang trái thì anh ta cũng theo sang trái.
"Nếu không, tôi viết số của tôi cho cô..."
Người đàn ông nói vẫn chưa xong thì bả vai đột nhiên bị người giữ lấy. Anh ta vừa định quay đầu lại thì bị đẩy sang bên cạnh bằng một lực rất mạnh. Anh ta lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa té ngã.
Một người thân hình cao lớn đứng vững trước mặt Phó Lưu Âm, cô nghe được trên người Mục Kính Sâm đầy mùi rượu.
Sao đây?
Anh cũng đã uống không ít rượu?
Mục Kính Sâm đột nhiên khom người, khiêng cô lên vai. Cả người Phó Lưu Âm treo ngược trên lưng anh, khó chịu vô cùng. Cô đập đập vào lưng Mục Kính Sâm.
"Anh làm gì vậy hả? Thả tôi xuống, thả tôi xuống!"
Bước chân anh càng đi càng nhanh, nghênh ngang khiêng Phó Lưu Âm đi về phía trước. Gã sĩ quan huấn luyện và những học viên kia nhìn thấy hết một màn này, Phó Lưu Âm sau này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Mục Kính Sâm mang cô lên lầu, vào phòng mình. Anh đi thẳng tới cái giường lớn kia, ném Phó Lưu Âm lên đó.
Hai tay cô chống bên người. Mục Kính Sâm lên giường, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, cổ họng Phó Lưu Âm khẽ nuốt: "Anh định làm gì?"
Anh ghé gười về phía trước, môi mỏng bịt kín môi cô.
Cánh môi mềm mại chạm nhau, Phó Lưu Âm giật mình biến sắc, tay muốn đẩy anh ra. Mục Kính Sâm thấy thế liền lấy hai tay giữ bả vai cô, áp cô vào ngực mình.
Cô quay mặt đi, khó khăn lắm mới thể thở dốc.
"Anh!"
"Tôi nhớ rõ trước đây tôi đã nói với em quy tắc nơi này. Không trả nổi học phí, em đã hỏi tôi làm thế nào mới có thể ở lại. Tôi đã ngẫm lại, hiện tại tôi sẽ cho em đáp án: tôi thiếu một cái giường ấm."
"Anh không biết xấu hổ!"
Mục Kính Sâm không giận mà cười, ánh mắt trói chặt Phó Lưu Âm.
"Lúc trước, ở bệnh viện SJ, khi quyến rũ tôi sao không nói tôi không biết xấu hổ đi?"
"Đó không phải anh tình tôi nguyện sao?"
"Cho nên, nếu tôi thật không biết xấu hổ, thì em cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu đâu."
Sắc mặt Phó Lưu Âm hơi thay đổi.
"Anh có thể bồi dưỡng tôi, tiền thuê sau này anh có thể lấy hơn phân nửa."
"Tôi không cần." Lời từ miệng Mục Kính Sâm rõ ràng mà từ chối.
"Có chuyện, tôi vẫn chưa nói với em."
Mùi rượu trong miệng anh phả lên mặt cô, tinh khiết và thơm, lành lạnh, như trận gió mát đột nhiên thổi tới giữa ngày hè. Phó Lưu Âm ngồi trên giường không thể nhúc nhích, cô khẽ nuốt nước miếng: "Chuyện gì?"
"Tôi vẫn luôn nhớ rõ, dáng vẻ lần đầu tiên khi muốn em; nhớ rõ..." Người đàn ông nghiêng người tới, hơi nóng hai bên tai anh tản ra.
"Đặc biệt, đặc biệt nhớ rõ, bộ dạng cắn răng nhịn đau của em khi tôi phá vỡ lớp màng trở ngại kia."
Phó Lưu Âm hít một hơi lạnh, khóe miệng Mục Kính Sâm dâng nụ cười: "Chị dâu em đã trở lại bên Tưởng Viễn Chu, cũng đã dọn về nhà mới của bọn họ rồi. Bọn họ không thể nào sẽ đón nhận em, em ngẫm lại xem, trừ nơi này của tôi, em còn có thể đi đâu?"
"Lúc đó anh đã nói... Anh sẽ để tôi lại đây."
"Phải, cho em ở lại đây, là vì tôi muốn em, tôi đã đủ rõ chưa?"
Phó Lưu Âm cắn răng.
Cô cảm giác mình như bị người ta dí mạnh vào cổ, bị đẩy đến trước mũi dao. Cả người cô bị khống chế không thể động đậy, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đi vào tuyệt cảnh sao?
Mục Kính Sâm đương nhiên rất rõ, lúc Phó Lưu Âm còn ở bệnh viện SJ, nếu không phải đã bị dồn tới đường cùng, sao cô có thể đem thân thể trong sạch giao cho một người xa lạ?
"Bây giờ tôi cho mở toang cổng sân huấn luyện, em dám đi ra ngoài không?"
Khóe môi Phó Lưu Âm run rẩy.
Người đàn ông đứng dậy, bước vài bước tới mở cửa ra. Bên ngoài là bóng đêm đen tuyền, còn có thể nghe có tiếng hoan hô truyền đến từ sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm không nói hai lời liền xuống giường, vọt nhanh tới cửa, sau đó đi ra ngoài.
Mục Kính Sâm xô lưng cô, đem cả người cô đẩy đến trước lan can. Tay anh chỉ về phía xa.
"Ngoài cánh cổng kia, có sói hung, có hổ dữ, còn cả sắc lang muốn xé rách em ngay tại chỗ! Rơi vào tay kẻ thù của anh trai em, bị mười kẻ, một trăm kẻ trèo lên người; chi bằng cho mình tôi thôi, có phải không?"
Anh nói năng, giảng giải rành mạch, Phó Lưu Âm quá rõ tình cảnh của bản thân.
Mục Kính Sâm đứng sau cô, kề sát vào lưng cô. Anh vươn tay phải, bàn tay chuẩn xác nắm lấy cằm cô, sau đó nâng mặt cô lên.
"Nhìn tối tăm phía trước đi, em bị nhốt hai năm, cái dạng không thấy ánh sáng mặt trời đó, chẳng lẽ em nhớ lắm ư?"
Phó Lưu Âm thở phì phì, không nói gì.
Mục Kính Sâm cắn lỗ tai cô, dựa vào người cô, rồi bất ngờ có động tác ma xát. Phó Lưu Âm muốn lui ra sau, hai tay Mục Kính Sâm nắm lan can, vây cô ở trong lòng.
"Hiện tại muốn bắt đầu phủi sạch sẽ với tôi, hay là không?"
Cô lúc trước không nên ôm tâm lý ăn may, cô đã nghĩ Mục Kính Sâm có lẽ chỉ đơn thuần mà giúp cô.
Phó Lưu Âm bị vây tại chỗ, cả chân cũng không thể nhấc lên.
Người đàn ông tiếp tục áp về phía trước, Phó Lưu Âm sốt ruột lên tiếng: "Về phòng!"
"Về phòng làm gì?"
"Về!"
Mục Kính Sâm túm chặt cánh tay cô, kéo cô vào trong phòng. Cái chân thon dài của anh dùng sức mà đá cánh cửa.
"Sau này, phòng ngủ này, cái giường này, đều là của em. Đêm nào em cũng phải ngủ cùng tôi."
Ánh mắt Phó Lưu Âm nhìn về ổ khóa cửa.
"Thiếu tá Mục, mấy học viên nữ mới tới, tôi thấy có mấy người sắc đẹp rất được..."
"Có ý gì?"
"Nếu anh muốn quy tắc ngầm, nếu có người nguyện ý..."
Khóe miệng Mục Kính Sâm không dấu vết mà cong lên: "Hiện tại tôi chỉ muốn ngủ với em."
Anh tiến lên hai bước. Chiều cao của hai người chênh lệch không ít, anh vươn cánh tay vòng lấy cổ Phó Lưu Âm. Mùi trên người cô sạch sẽ, chui vào cánh mũi Mục Kính Sâm.
"Có một thứ ở em mà ký ức tôi đặc biệt khắc sâu."
Anh không để cô đoán mà nói ngay sau đó: "Đó là một thứ trong cơ thể em, cái màu đỏ sẫm tươi đẹp đó, tôi nghĩ tôi sẽ nhớ hoài nó..."
Người đàn ông nói đến đây, giọng nói đã trở nên khàn khàn, cắn lấy khóe môi Phó Lưu Âm...
---
Hôm sau, Hoàng Đỉnh Long.
Lúc Hứa Tình Thâm mở mắt ra, cơ thể bị bó buộc khó chịu. Tưởng Viễn Chu ngủ bị lạnh, lại không chui vào chăn được nên đều dùng cả tay chân mà ôm cô. Hơn nữa, người Hứa Tình Thâm bọc chặt một lớp chăn, cô thấy khó chịu vì nóng, trán toàn lớp mồ hôi mịn.
Cô động đậy cánh tay, khó khăn đẩy chăn ra, Tưởng Viễn Chu bên cạnh lại bị lạnh muốn chết.
Anh mở mắt ra, tỉnh rồi lại càng thấy lạnh thêm, đưa tay ôm chặt cô. Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy. Người đàn ông mơ mơ màng màng, hai con ngươi vốn lành lạnh lại có không ít mờ mịt.
Anh vươn tay lại muốn ôm cô.
"Ngủ đi, lạnh..."
Hứa Tình Thâm ném chăn qua che người Tưởng Viễn Chu. Sau đó cô định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay cô.
"Hình như lạnh nên bệnh rồi."
"Trong nhà cũng có thuốc trị cảm, nếu anh thấy chưa đủ thì em tới bệnh viện kê cho anh."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy.
"Giận chuyện tối qua à? Đó là tình thú vợ chồng..."
Tình thú? Đè cô lên mặt tường lạnh băng, đây là cái gọi là tình thú vợ chồng?
Lúc xuống lầu, Lão Bạch đã tới, Tưởng Viễn Chu bảo anh ấy cùng dùng bữa sáng.
Lão Bạch cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, tối qua ngủ ngon không ạ?"
Hứa Tình Thâm phóng ánh mắt xuyên qua. Lão Bạch chỉ hỏi thăm có một câu bình thường, không ngờ Hứa Tình Thâm hung dữ như vậy.
Tưởng Viễn Chu ho nhẹ, cầm đũa trên bàn.
"Ngủ rất được."
Lão Bạch cười gượng hai tiếng: "Ngủ ngon thì tốt ạ."
Ăn bữa sáng xong, Hứa Tình Thâm tới bệnh viện. Gần đến giờ tan tầm, có người gõ cửa phòng làm việc.
Một bó hoa tươi được mang vô, Hứa Tình Thâm bảo đối phương để hoa lên bàn.
"Ai đưa vậy?"
"Chị xem sẽ biết ạ."
Hứa Tình Thâm nhìn tấm thiệp nhỏ cắm giữa bó hoa, bên trên có ghi ba chữ Tưởng Viễn Chu cứng cáp mà có lực. Cô lật qua lật lại nhìn, không còn câu nào khác.
Lúc tan làm, xe của Tưởng Viễn Chu đã ở cổng bệnh viện chờ cô.
Hứa Tình Thâm tay cầm hai cành hoa, đi tới mở cửa ra, ngồi vào.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô. Anh cứ tưởng cô còn giận, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để cô lên xe, hoặc như thế nào mới có thể dỗ cô, không ngờ cô đã tự lên xe.
"Tưởng phu nhân, hoa cô cầm đẹp thật!" Lão Bạch vừa ra hiêu cho tài xế lái xe, vừa nói.
"Điều đó là đương nhiên!" Hứa Tình Thâm nhếch khóe môi, đưa đóa hoa hồng trắng tới bên cạnh mặt Tưởng Viễn Chu, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà cánh hoa cọ qua khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông.
"Của Tưởng tiên sinh đưa thì khó coi được sao?"
Lão Bạch cười vài tiếng, phối hợp gật gật đầu: "Phải phải phải!"
Trước mũi Tưởng Viễn Chu đều là hương hoa. Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Tình Thâm, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều? Xem bộ dáng Hứa Tình Thâm lúc này, cô trái lại không giống đang giận.
Hứa Tình Thâm đung đưa hoa trong tay. Những việc ngày hôm qua đó, thật sự chẳng tính là gì, cũng chẳng châm nổi lửa giận trong Hứa Tình Thâm; chỉ là trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái. Cô nhướng mày, cũng không biết đang nghĩ gì, hai cành hoa đã nở rộ trong tay cô lâu lâu lại đập vào mặt Tưởng Viễn Chu, mùi hương mê hoặc khiến anh không khỏi thở sâu. Lão Bạch và tài xế nghiêm túc ngồi đàng trước.
Hứa Tình Thâm dựa vào gần Tưởng Viễn Chu, người đàn ông chịu không nổi, giơ tay đầy hoa trong tay cô ra.
Cô đưa hoa hồng tới trước mũi mình, nhắm mắt lại, sau đó khẽ ngửi, Tưởng Viễn Chu nhìn đến mê mẩn.
Rất nhiều khoảnh khắc của Hứa Tình Thâm có thể khiến anh thần hồn điên đảo, anh hết sức ra vẻ trấn định dời mắt đi.
Tay Hứa Tình Thâm chống xuống bên cạnh, "không cẩn thận" rơi xuống trên đùi Tưởng Viễn Chu, ngón út dường như đè phải bộ phận phía trên. Tưởng Viễn Chu rít hơi lạnh. Hứa Tình Thâm cũng phát hiện ra không thích hợp, vội thu tay lại.
Trên đường về Hoàng Đỉnh Long cũng không ai nói chuyện.
Với Lão Bạch, hôm nay cũng giống như bao ngày bình thường!
Nhưng có một số việc chỉ có Tưởng Viễn Chu là rõ ràng nhất, Hứa Tình Thâm vẫn luôn trêu trọc anh, trêu anh cả dọc đường, không ngừng!
Cơ thể người đàn ông gồng lên, căng cứng tới cực điểm, đừng có ai đụng vào anh, bằng không có khả năng sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Trở lại Hoàng Đỉnh Long, người giúp việc biết bọn họ giờ này sẽ về nên cơm chiều cũng đã được chuẩn bị xong.
Hứa Tình Thâm so với buổi sáng cứ như đã thay đổi thành người khác, rất nhiệt tình với Lão Bạch: "Lão Bạch, ăn cơm chiều rồi đi!"
"Được ạ, cám ơn Tưởng phu nhân!"
Mọi người đã ngồi vào chỗ, Hứa Tình Thâm cầm đũa. Lâm Lâm và Duệ Duệ không ngồi ăn; trước khi bọn họ về, bảo mẫu đã cho bọn trẻ ăn trước.
Tưởng Viễn Chu định đêm nay sẽ chơi với hai đứa nhỏ, Lâm Lâm thích nghe anh kể chuyện, vậy anh sẽ...
Tưởng Viễn Chu còn chưa nghĩ hết thì bỗng nhiên cảm thấy phía dưới bàn có gì đó không thích hợp.
Anh cảm giác được có gì đó khác thường bò lên chân mình. Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh. Cô đang ngồi nghiêm túc ở đó, nghiêm túc mà ăn cơm, nhưng trừ cô ra thì còn ai? Chỗ ngồi đó chỉ có một mình cô ngồi.
Cô muốn làm gì?
Nói rõ ra là Hứa Tình Thâm đang ở trong tối trêu chọc anh, người khác vẫn chưa nhìn ra.
Anh nhìn cô, cô vẫn coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xem thêm...