Chương 137: Con trai và Hứa Tình Thâm, anh thiên vị ai hơn?Edit: Dế Mèn
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com
♥♥♥
Sau khi nghe xong, Lão Bạch nói với nữ bác sĩ: "Cô xem bệnh án lại cho kĩ."
"Sức khỏe bà cụ nhà tôi luôn rất tốt." Bảo mẫu đón lời, nói: "Tôi chăm cụ đã nhiều năm, sao có khả năng cụ thường xuyên dùng thuốc được?"
Tưởng Viễn Chu hai tay đan vào nhau, chống trán. Hai người con nhà họ Quách thấy anh mãi vẫn chưa nói lời nào, tâm tình lại kích động: "Các anh nói đi, rốt cuộc giải quyết thế nào? Đâu thể để bà cụ nhà tôi chết không rõ ràng thế chứ?"
Tưởng Viễn Chu buông tay xuống, ngẩng mắt nhìn bọn họ: "Chuyện này hiện giờ vẫn chưa thể xác định liệu có liên quan tới thuốc không. Chúng tôi cần phải làm giám định kĩ lưỡng. Còn nữa... Di thể cụ giờ đang ở đâu."
"Còn đang để ở nhà!"
Vừa nghe vậy, trái tim Tưởng Viễn Chu hơi được thả lỏng.
"Cụ bà cần được khám nghiệm tử thi."
Bên trong phòng làm việc tức thì không một tiếng động. Sau một lúc lâu, người con cả nhà họ Quách chợt đập bàn. "Cậu có ý gì?"
"Các ông đã ném cụ cho bảo mẫu một thời gian dài, chỉ có khám nghiệm tử thi mới có thể đòi lại công bằng chu cụ, cho cụ được yên lòng ra đi tới thế giới khác."
Bà vợ người con cả nhà học Quách lôi lôi cánh tay chồng, đè thấp giọng nói: "Cậu ta nói cũng không sai. Vả lại, nếu ông không cho khám nghiệm, sao bệnh viện chịu nhận trách nhiệm?"
"Lỡ bệnh viện động tay động chân thì sao đây?"
Người con thứ hai của nhà học Quách nãy giờ vẫn chưa nói gì xen vào: "Chúng ta có thể báo cảnh sát, không phải còn pháp y sao?"
"Đúng!" Tưởng Viễn Chu nói: "Chỉ cần lấy cho ra được kết quả chân thực nhất."
Anh cầm một hộp thuốc lên, lấy mấy viên ra. "Nếu quả thật là thuốc có vấn đề, tôi sẽ không thiên vị, sẽ đòi công bằng cho các ông, cũng là đòi công bằng cho tôi."
Lão Bạch gọi vài người cạnh đó tới, bảo họ tiễn người nhà kia đi. Tưởng Viễn Chu nhìn nữ bác sĩ, nói: "Chuyện này một chữ cũng không được để lộ ra đấy!"
"Vâng, anh Tưởng yên tâm, tôi hiểu ạ!"
Bên trong phòng làm việc rộng rãi chỉ còn lại Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch.
Tưởng Viễn Chu lại phân phó: "Cậu cho người để mắt tới nhà họ Quách ấy. Tin tức liên quan tới loại thuốc này một chữ cũng không được truyền ra."
"Vâng." Lão Bạch kéo cái ghế dựa lại, ngồi xuống cạnh Tưởng Viễn Chu. "Anh Tưởng, hai năm trước cũng đã cho kiểm tra đo lường loại thuốc đó; khi đó kết quả ra là bình thường."
Tưởng Viễn Chu nắm chặt mấy viên thuốc trong tay. "Khi đó, cái chết của dì thật sự khiến tôi không tiếp thụ được, thuốc lại do Hứa Tình Thâm kê, điểm này vẫn hành hạ tôi tới tận giờ. Tôi cũng từng nghĩ hay là thuốc có vần đề? Mấy viên thuốc đó cũng đã cho người kiểm định, không phát hiện ra gì khác thường. Nhưng chuyện hôm nay..."
Lão Bạch sắc mặt vẫn nghiêm túc, "Nếu như cái chết của bà cụ kia thựa sự do loại thuốc ấy..."
Anh ấy chợt ngẩng mắt lên, nhìn chăm chú khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Viễn Chu, "Anh Tưởng, nếu lần này cho kiểm định lại, liệu kết quà còn giống trước không?"
Tưởng Viễn Chu không nói gì, nhìn chằm chằm một khoảng không đến mất hồn.
Nữ bác sĩ rời phòng làm việc, vừa ra khỏi thang máy, đang định quay về phòng khám của mình thì thấy chủ nhiệm Chu đang cắm đầu đi tới.
"Chào ông, chủ nhiệm Chu!"
"Nghe nói anh Tưởng cho gọi cô?"
Nữ bac sĩ tay để trong túi, "Đúng vậy. Không phải có người nhà bệnh nhân đến gây sự đó ư? Tôi là bác sĩ điều trị chính, anh Tưởng gọi tôi tới để giải thích một số chuyện."
"Thế còn chuyện chết người gì đó là sao? Hiện tại thế nào rồi?"
Nữ bác sĩ nhớ lời Tưởng Viễn Chu nói, không dám đề cập câu nào về chuyện thuốc men.
"Ngài Tưởng bảo tôi về trước, cậu ấy sẽ xử lý."
Chủ nhiệm Chu khẽ gật đầu, "Có người đứng trước cửa bệnh viện giăng biểu ngữ. Tôi cũng chỉ mới nghe nói, nhưng cũng có người nói do uống thuốc mới chết?"
"Tôi chỉ kê thuốc theo quy định thôi, không thể nào xảy ra vấn đề được. Tôi nghĩ nguyên nhân có lẽ do chính bà cụ. Dù sao bây giờ tất cả chỉ là suy đoán; vả lại, những gì người nhà nói sao có thề tin hoàn toàn được? Bọn họ hiện tại nóng giận, hận không thể bảo người là do tôi giết ấy chứ!"
Chủ nhiệm Chu không tiếp tục đề tài này nữa: "Vậy cô mau đi đi, còn phải khám nữa đấy!"
"Vâng."
---
Hứa Tình Thâm trở lại Bảo Lệ Cư Thượng. Lâm Lâm đang ngủ, Phó Kinh Sênh đang nhốt mình trong phòng làm việc, không ra ngoài.
Cô ngồi ở mép giường mình, hai tay chống bên người, cánh tay bắt đầu run lên. Hứa Tình Thâm biết, chỉ cần cô vừa tiếp xúc với những người, những nơi thân quen trước đây thì chắc chắn không có chuyện tốt xảy ra.
Thực sự, quãng thời gian lúc cô vừa rời Tinh Cảng chính là khoảng thời gian cực khổ nhất của cô, không chỉ vì đang mang thai mà còn vì áy náy. Tưởng Tùy Vân chết, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu chia tay. Trong lòng cô không quên được chuyện đó, nếu người đàn ông ấy đã không còn là của cô thì cô cứ day dứt mãi thì được gì?
Trái lại, lòng tốt của Tưởng Tùy Vân đối với cô lại không ngừng lan tràn trong lòng cô...
Hứa Tình Thâm nằm một lúc, vừa mới nhắm mắt ngủ, phía cửa liền truyền tới tiếng đập cửa.
Cô vội vàng ngồi dậy. "Vào đi!"
Phó Kinh Sênh đẩy cửa ra, vẫn đứng ở cửa.
"Ngủ chưa?"
"Chưa đâu, bây giờ mới mấy giờ chứ bao nhiêu."
Phó Kinh Sênh ngay sau đó lại nói: "Ra ngoài hít thở không khi đi! Lâm Lâm cũng dậy rồi."
"Ừm!" Hứa Tình Thâm đi tới; Phó Kinh Sênh xoay người, bế Lâm Lâm từ trong phòng làm việc đi ra, hai người ra ngoài. Phó Kinh Sênh bảo cô chờ ở cửa.
Lâm Lâm ngồi xổm trước vườn hoa cạnh đó, chỉ trong chốc lát Phó Kinh Sênh đã lái xe tới.
Trong ấn tượng của Hứa Tình Thâm, hình như Phó Kinh Sênh chưa từng lái xe, nhưng để phòng khi cần đến nên vẫn mua một chiếc, để trong ga ra phía kia. Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm ngồi phía sau, Phó Kinh Sênh bảo: "Cho con ngồi ghế trẻ em đi!"
"Được."
Phó Kinh Sênh, con người này khi ra ngoài đặc biệt cẩn thận, nếu đón xe không có ghế trẻ em, anh đều ôm chặt Lâm Lâm ngồi ở ghế sau.
Xe phóng nhanh. Hứa Tình Thâm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phó Kinh Sênh, trông sắc mặt anh rất không tốt, khuôn mặt căng thẳng.
"Anh sao thế?"
"Không có gì."
Người đàn ông tăng tốc về phía trước, một lát sau mới mở miệng nói: "Vẫn chưa có tin tức về đứa em mất tích, anh hơi nóng ruột."
Chuyện này cũng không phải mới mất tích một hai ngày, Hứa Tình Thâm nghiêng nửa người về phía trước, dùng tay vỗ nhẹ vai người đàn ông.
"Đừng như vậy! Em gái anh chắn chắn sẽ không có chuyện gì."
Phó Kinh Sênh khẽ gật đầu: "Anh chỉ cần con bé còn sống, kết quả nào khác anh cũng có thể chấp nhận được."
Hứa Tình Thâm cũng không biết nên an ủi anh thế nào.
"Cô ấy chắc chắn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, có lẽ chỉ là chưa liên lạc được với anh thôi."
Cô và Phó Kinh Sênh đều biết, khả năng đó thật ra là cực kỳ thấp.
Người đàn ông tăng tốc rất nhanh, thẳng một đường về phía trước. Hứa Tình Thâm ngồi ngay trở lại, Lâm Lâm ngồi bên tay đang cầm đồ chơi huơ huơ.
Trên một chiếc xe khác, Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ ngồi ở ghế sau. Tài xế lái xe rất chậm. Lăng Thời Ngâm chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta lấy di động ra định gọi cho Tưởng Viễn Chu.
Có điều, di động trong túi còn chưa kịp lấy ra đã nghe phía sau truyền đến một tiếng "rầm". Ngay sau đó, người Lăng Thời Ngâm đập về phía trước, đập vào ghế phía trước.
"Hu hu hu...!!!!"
Tiếng khóc của Duệ Duệ nghe đau thắt ruột gan, Lăng Thời Ngâm cảm giác mắt nổ đom đóm. Tài xế ở phía trước gọi to: "Cô không sao chứ ạ?"
Nghe thấy tiếng khóc, Lăng Thời Ngâm cấp tốc lấy lại tinh thần, cô ta nhìn thấy Duệ Duệ quỳ bò trên mặt đất, như bị kẹt. Cô ta sợ hãi hét lên giận dữ: "Anh lái xe kiểu gì vậy?"
Lăng Thời Ngâm vội ôm Duệ Duệ lên. Trán thằng bé đụng vào cửa xe, đỏ một mảng, Duệ Duệ sờ tai.
"Huhuhu....!!"
Trên xe phía sau, Hứa Tình Thâm cũng giật mình. Cô vội vàng ngồi sang bên cạnh, may mắn Lâm Lâm ngồi ghế trẻ em nên không có gì đáng ngại, chỉ bị khiếp sợ, xòe to đôi mắt đen bóng nhưng không khóc.
Tài xế mau chóng xuống xe, mở cửa sau ra, Lăng Thời Ngâm trừng mắt với anh ta: "Đi xem phía sau là người nào đi!"
Phó Kinh Sênh đã xuống xe, mới vừa rồi anh ta thất hần nên mới bất ngờ khiến xe mình tông vào đuôi xe người ta mà không kịp trở tay. Hứa Tình Thâm ghé lại gần Lâm Lâm, kiểm tra cẩn thận, sau khi xác định con không có việc gì mới xuống xe.
Người tài xế vừa định bùng phát cơn nóng nảy thì thấy Hứa Tình Thâm, anh ta bước nhanh quay lại xe nhà, nói với người bên trong: "Là... Là cô Hứa!"
"Cô Hứa nào?" Giọng nói Lăng Thời Ngâm không hiền.
Tài xế sắc mặt rất không tự nhiên, Lăng Thời Ngâm thấy tình huống đó thì bừng tỉnh.
Cô ta lập tức ôm Duệ Duệ xuống xe.
Hứa Tình Thâm đứng cạnh Phó Kinh Sênh, lúc thấy người tài xế kia, cô thực ra đã đoán được ai ngồi trong kia. Duệ Duệ vẫn nằm trong lòng Lăng Thời Ngâm khóc, chắc là bị đụng té. Phó Kinh Sênh bước tới: "Xin lỗi, do tôi không cẫn thận."
Lăng Thời Ngâm nhìn hai người, Duệ Duệ cong người nằm trong lòng cô ta. Hứa Tình Thâm thấy tình trạng đó vội vàng nói: "Trước tiên đưa bé tới bệnh viện kiểm tra đã!"
Lăng Thời Ngâm đau lòng ôm trán Duệ Duệ.
"Hai người đi cùng tôi!"
"Được." Hứa Tình Thâm đồng ý, dù sao trách nhiệm cũng nằm ở Phó Kinh Sênh.
Bọn họ ngồi xe riêng. Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ ngồi trên đùi mình. Tài xế khởi động xe, Lăng Thời Ngâm vội gọi điện cho Tưởng Viễn Chu.
Lúc bên kia bắt máy, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Gì vậy?"
Lăng Thời Ngâm lời nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Viễn Chu, mẹ con em ở đây gặp tai nạn xe. Duệ Duệ vẫn còn khóc, em sợ lắm..."
Tưởng Viễn Chu vừa nghe thì sợ hãi: "Ở đâu?"
"Giờ đang chở con tới bệnh viện. Anh đang ở đâu?"
"Tôi ở Tinh Cảng."
Lăng Thời Ngâm vừa nghe liền vội vàng nói: "Tốt quá, bọn em lập tức tới ngay. Viễn Chu, em sợ lắm! Duệ Duệ sẽ không sao chứ?"
"Tôi bây giờ sẽ đi lo liệu, cô trông Duệ Duệ cho tốt."
"Vâng." Lăng Thời Ngâm cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho bà Lăng, bảo bà ta cũng tới bệnh viện.
Tưởng Viễn Chu nhận điện thoại xong liền đứng dậy. Lão Bạch ở cạnh đó nhìn anh.
"Sao vậy? Tưởng tiên sinh?"
"Duệ Duệ gặp tai nạn xe."
Lão Bạch vừa nghe thế, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: "Không có trở ngại lớn chứ ạ?"
"Ở trong điện thoại vẫn khóc dữ lắm." Tưởng Viễn Chu trong lòng buốn phiền nôn nóng, vứt mạnh tập hồ sơ qua một bên.
"Duệ Duệ nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không xé cái người gây họa kia không được!"
Người đàn ông nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Xe đi tới bệnh viện Tinh Cảng, Phó Kinh Sênh dừng xe. Lúc tháo dây an toàn ra, anh ta nhìn về phía Hứa Tình Thâm, nói: "Em ở trên xe chờ anh."
"Không được!" Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm trong tay. "Một mình anh đi, em không yên tâm."
"Có gì mà không yên tâm." Phó Kinh Sênh nhìn cô."Chỉ làm kiểm tra đơn giản thôi, nhanh lắm!"
"Đây là Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu chắc chắn đang ở đây."
Người đàn ông cười khẽ: "Em sợ anh ta đánh anh sao?"
"Để em ở ngoài chờ vô ích, chi bằng em cũng vào. Đi thôi!"
Phó Kinh Sênh xuống xe, bế lấy đứa trẻ trong lòng Hứa Tình Thâm.
Lăng Thời Ngâm đi trước, hai người theo vào.
Đi thẳng vào Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm đứng ở cửa thang máy, bên cạnh còn có các bác sĩ khác. Nhân viên lâu năm ở Tinh Cảng hầu hết đều quen cô. Người bác sĩ kia kinh ngạc hỏi: "Bác sĩ Hứa? Thật sự lâu rồi không gặp nha!"
Hứa Tình Thâm khẽ nâng khóe miệng: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp."
Tầm mắt đối phương rơi trên người Phó Kinh Sênh.
"Hai năm qua chị khỏe chứ?"
"Rất tốt! Cảm ơn cô!"
Cửa thang máy mở ra, Hứa Tình Thâm đi vào. Đi lên lầu, Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ bước thẳng ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đã đứng trước cửa phòng kiểm tra. Duệ Duệ vẫn đang khóc thút thít, Lăng Thời Ngâm thì sốt ruột đến độ mắt đỏ hết cả. Cô ta bước hai bước tới, nghẹn ngào nói: "Viễn Chu!"
Tưởng Viễn Chu lập tức ôm lấy đứa bé, Duệ Duệ thấy anh lại càng khóc tợn.
Hứa Tình Thâm theo sau, sự khẩn trương không chút nào che giấu của anh lọt vào mắt cô. Anh giao con cho bác sĩ bế đi rồi mới nhìn sang Lăng Thời Ngâm đứng bên cạnh.
"Đụng có nghiêm trọng không?"
"Bị người ta đụng vào đuôi xe. Duệ Duệ lúc đó té thẳng xuống luôn, chắc bị đụng đầu."
Người đàn ông nghe thấy vậy, lửa giận lập tức bùng lên.
"Là ai đụng?"
Lăng Thời Ngâm vành mắt ửng đò, lời nói nghẹn ngào; Lão Bạch vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ngay Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu đợi một hồi lâu, Phó Kinh Sênh và Hứa Tình Thâm cũng đi tới trước mặt. Hứa Tình Thâm nói trước: "Là tôi!"
Nghe giọng cô, Tưởng Viễn Chu lúc này mới đem sự chú ý hướng sang Hứa Tình Thâm.
"Nói bậy bạ gì đó?" Phó Kinh Sênh đứng bên cạnh kéo cô lại. "Xe là tôi lái."
Dưới tình thế cấp bách, Hứa Tình Thâm kéo kéo cánh tay anh ta.
"Là tôi."
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy tất cả vào mắt. Dẫn con theo mà Hứa Tình Thâm lại đích thân lái xe sao?
Cô thế này là sao đây? Sợ anh ăn thịt Phó Kinh Sênh à? Sự khẩn trương trong mắt cô rõ ràng là thế, sợ người khác không nhìn ra có phải không?
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn về mấy người đối diện.
"Đụng vào đuôi xe là lỗi chúng tôi, nên giải quyết thế nào thì cứ giải quyết thế ấy."
Phía sau, bỗng nhiên có giọng nữ truyền tới: "Giải quyết thế nào thì giải quyết thế là sao? Ý cô là đền tiền? Bị đụng là cháu ngoại tôi đấy!"
"Mẹ!" Lăng Thời Ngâm bước tới, nén nước mắt.
"Duệ Duệ thế nào rồi?"
Lăng Thời Ngâm khẽ lắc đầu: "Không biết nữa, mới nãy vào kiểm tra rồi. Con chỉ sợ liệu não có bị chấn động gì không..."
Bà Lăng vỗ vỗ bàn tay cô ta, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
"Tôi cũng nghi ngờ liệu cô có thật không cố ý, chứ nếu không... Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?"
Hứa Tình Thâm nhướng mày. Phó Kinh Sênh đứng bên cạnh đáp lời: "Nếu chúng tôi thật sự cố ý thì bà đã bị dọa cứng người ở đây từ nãy giờ rồi."
"Cậu nói câu đó là ý gì?"
"Được rồi!" Tưởng Viễn Chu không kiên nhẫn lên tiếng: "Duệ Duệ còn kiểm tra bên trong, tất cả đợi kiểm tra xong rồi nói."
Bà Lăng không chịu bỏ qua, Lăng Thời Ngâm hợp thời kéo kéo cánh tay bà ta.
Hứa Tình Thâm đứng cạnh Phó Kinh Sênh, ánh mắt có chút lo lắng nhìn về phía cửa. Duệ Duệ dù sao cũng là em bé, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì thì hơn.
Tưởng Viễn Chu chỉ nghe nói bị tông vào đuôi xe chứ cũng không biết tông có mạnh hay không. Một xe Duệ Duệ ngồi, một xe Hứa Tình Thâm ngồi; bây giờ một bị thương, vậy người còn lại thì sao?
Ánh mắt người đàn ông băn khoăn đặt trên người cô. Bà Lăng nhịn cơn tức, nhìn nhìn đứa con gái, vừa định mở miệng lại nghe Tưởng Viễn Chu hỏi: "Em không sao chứ?"
Lăng Thời Ngâm ngoảnh lại, hai chữ "không sao" đã nằm giữa môi, khẽ ngước mắt lên, lại nhìn thấy ánh mắt Tưởng Viễn Chu khóa trên người Hứa Tình Thâm.
Trong lòng cô ta bỗng nhiên kinh ngạc, đau đớn và chua xót khổ sở cùng lúc lan tràn.
Người anh quan tâm trước tiên lại là Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm cũng có chút lúng túng, dù sao Phó Kinh Sênh và mẹ con bà Lăng đều ở đây, cô chỉ có thể xem như không nghe thấy.
Lâm Lâm được Phó Kinh Sênh bế trong tay. Bé rất thân với Phó Kinh Sênh, khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn gối lên đầu vai anh ta, không cựa quậy.
Lăng Thời Ngâm bàn tay nắm chặt, để ở phía sau lưng, cố nén một hơi, nói: "Chị Hứa, vừa rồi tông rất mạnh, con gái chị không sao chứ? Đã tới bệnh viện thì cũng kiểm tra luôn đi."
Hứa Tình Thâm lắc đầu, thần sắc ảm đạm, cả lời nói cũng nhàn nhạt: "Không cần đâu, Lâm Lâm có ghế dành cho trẻ em, cùng lắm bị hoảng sợ chút thôi, không có việc gì."
Tưởng Viễn Chu nghe thấy vậy, ánh mắt âm u quét về phía Lăng Thời Ngâm:"Sao Duệ Duệ lại bị thương?"
Cổ họng Lăng Thời Ngâm hơi nghẹn, chỉ có thể thành thật kể lại: "Duệ Duệ không thích ngồi ghế trẻ em, mỗi lần đặt lên là khóc. Hơn nữa, lúc ra cửa em đã dặn tài xế lái thật chậm. Em không ngờ sẽ bị tông vào đuôi xe..."
"Nó không muốn ngồi là cô mặc kệ?" Tuởng Viễn Chu nghiêm nghị quát, sự tức giận hiện trên trán.
Lăng Thời Ngâm oan ức tủi thân cắn môi, không có cãi lại. Bà Lăng bên cạnh thấy con gái như vậy đương nhiên đau lòng muốn chết.
"Viễn Chu, Thời Ngâm cũng không phải cố ý. Cũng là con ruột của con bé, chẳng lẽ nó không đau lòng sao?"
Tưởng Viễn Chu dựa vào tường, khóe mắt tràn ngập hình ảnh một nhà Hứa Tình Thâm - chồng cô bế con gái cô, cô lại cứ rúc vào bên cạnh Phó Kinh Sênh...
Tưởng Viễn Chu lúc này nhìn không nổi nữa, anh nhấc chân bước về phía trước, đẩy cửa đi vào phòng kiểm tra.
Bà Lăng bảo Lăng Thời Ngâm ngồi xuống.
"Con thì sao? Có bị thương đâu không?"
Lăng Thời Ngâm lắc lắc đầu.
Bà Lăng liếc nhìn về phía Hứa Tình Thâm, Lão Bạch thấy tình trạng đó liền đi qua chắn trước mặt bà ta.
"Bà Lăng, bà ngồi đi ạ!"
Không lâu sau Tưởng Viễn Chu đã ôm Duệ Duệ đi ra. Lăng Thời Ngâm đứng dậy rất nhanh.
"Con yêu, con không sao chứ? Đầu còn đau không?"
Duệ Duệ vẻ mặt ngây thơ và tội nghiệp, nằm bò trên vai Tưởng Viễn Chu không nhúc nhích. Lăng Thời Ngâm giơ tay định bế, người đàn ông lại nghiêng người đi.
Hứa Tình Thâm nhìn anh, hỏi: "Bé không sao chứ?"
"Nếu có gì thì cô chịu trách nhiệm sao?"
Phó Kinh Sênh kéo cổ tay Hứa Tình Thâm, sau đó trả lời Tưởng Viễn Chu: "Dù kết quả thế nào chúng tôi cũng chịu trách nhiệm."
Tưởng Viễn Chu lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với con tôi."
Nghe xong Hứa Tình Thâm liền biết Tưởng Viễn Chu nhất định sẽ bắt lấy tất cả cơ hội làm khó Phó Kinh Sênh.
"Tưởng tiên sinh, có gì từ từ nói, xúc động không thể giải quyết vấn đề."
Cô gọi anh là Tưởng tiên sinh?
Khi Hứa Tình Thâm còn chưa thổ lộ tình cảm với anh, anh đã hao tổn bao nhiêu để xưng hô của cô với anh từ một tiếng "Tưởng tiên sinh " thành "Tưởng Viễn Chu" chứ?
Sắc mặt người đàn ông u ám.
Có đúng là Hứa Tình Thâm không? Giọng nói còn mềm mại như vậy?
"Duệ Duệ không có gì đáng ngại. Cô đi đi!"
"Cái gì?" Bà Lăng lớn giọng xen vào: "Cứ vậy thả họ đi?"
Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy không ổn.
"Phí sửa xe, cả tiền thuốc men của Duệ Duệ cũng nên để chúng tôi chịu..."
"Tôi thiếu cô chút tiền đó sao?"
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, nhưng cục tức này bà Lăng bất luận thế nào cũng không nuốt trôi được.
"Viễn Chu, con cũng không thể như vậy chứ? Con đây là đang thiên vị cho cô ta sao?"
Thấy Tưởng Viễn Chu sắc mặt nghiêm trọng, Lăng Thời Ngâm vội níu tay mẹ.
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn về phía bà Lăng, không lạnh không nhạt nói: "Bị thương là con của cháu, truy cứu hay không do cháu quyết. Cho dù cháu muốn thiên vị người khác cũng khác quan hệ tới bác."
Lăng Thời Ngâm rất lo bà Lăng còn muốn làm ầm ĩ nữa, cô ta vội cướp lời trước: "Mẹ, mẹ đau lòng cho Duệ Duệ chúng con đều biết, nhưng Duệ Duệ đã không có việc gì thì coi như thôi đi. Huống hồ chị Hứa cũng không có cố ý."
Lão Bạch nghe vậy liền tiến lại hai bước, đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm.
"Cô Hứa, cô về trước đi!"
Đã như vậy, Hứa Tình Thâm cũng chẳng nhất thiết phải ở lại.
"Được!"
Cô cùng Phó Kinh Sênh và Lâm Lâm bước đi. Ra tới ngoài bệnh việm, Hứa Tình Thâm liếc nhìn đầu xe bị đụng.
"Giờ làm sao đây?"
"Về nhà đi."
"Xe thì sao? Không gọi cho bảo hiểm à?"
Phó Kinh Sênh giật cửa xe phía sau ra, ngồi vào.
"Phiền lắm! Dù sao cũng không tốn kém bao nhiêu."
Trước cửa Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, khởi động, chuẩn bị xuất phát. Khóe mắt cô thoáng thấy xe nhà họ Tưởng cách đó không xa đang lái tới. Cô vội vàng đánh lái. Khuôn mặt Tưởng Đông Đình đầy vẻ nghiêm trọng, đang nhìn chằm chằm phía trước, cơ bản cũng không nhìn thấy cô.
Xe đi được một hồi, Hứa Tình Thâm mới nặng nề thở phào. May mà không đụng mặt trực diện, nếu không, cô muốn thoát cũng không đơn giản.
Tới Tinh Cảng, Tưởng Đông Đình bước nhanh vào, lúc tới cửa phòng kiểm tra, Tưởng Viễn Chu cũng vừa định đi về.
Người đàn ông nhìn ông ta.
"Sao ba lại tới đây?"
"Duệ Duệ thế nào? Cháu trai bảo bối của ba thế nào rồi?" Tưởng Đông Đình lo lắng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đứa bé trong lòng Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Viễn Chu sờ sờ trán con.
"Kiểm tra sơ bộ không có gì đáng ngại."
"Chuyện lớn như vậy sao con không nói với ba chứ?"
"Người khác sẽ thay con báo cho ba, con phải tốn sức làm gì?" Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Lão Bạch. "Đi thôi!"
Anh đi được hai bước thì ngoảnh đầu lại nhìn Lăng Thời Ngâm: "Cô ngồi xe ba tôi về đi, tôi có một số việc phải xử lý. Duệ Duệ tôi sẽ đưa theo."
"Viễn Chu, để em ở lại với con đi."
"Không cần!" Tưởng Viễn Chu bỏ lại một câu rồi bế Duệ Duệ bước nhanh khỏi đó.
Tưởng Đông Đình tận mắt thấy cháu mình không có gì đáng ngại bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngồi xe ba đi, ba bảo tài xế đưa hai mẹ con về."
Sắc mặt bà Lăng vẫn không thể nào coi được. Ngồi lên xe, bà ta xông tới cạnh Tưởng Đông Đình mà nói: "Lão Tưởng, tôi có lời muốn nói với ông."
Tưởng Đông Đình nghe vậy liền nhìn tài xế ra hiệu. Người tài xế với tay nhấn cái nút trong xe, không gian trong xe liền được tách thành trước và sau.
Bà Lăng thấy vậy cũng không nhịn nữa. "Lão Tưởng, ông xem xem thái độ của Viễn Chu với Thời Ngâm là thái độ gì!?"
"Phải." Sắc mặt Tưởng Đông Đình cũng khó coi. "Thằng con này, càng lớn càng khó quản!"
Bà Lăng thực sự giận dữ: "Con gái tôi ở Cửu Long Thương, nghĩ thế nào vẫn là chịu tủi thân!"
"Bà yên tâm đi! Trong lòng tôi vẫn luôn nhớ có Thời Ngâm mà!"
Bà Lăng nhíu chặt mày: "Còn nữa... Duệ Duệ hôm nay làm kiểm tra có phải xét nghiệm máu không đấy? Lão Tưởng, ông nói xem, Duệ Duệ là ông bế tới, nhưng tôi cảm thấy không đúng à! Ông có phải đã quá sốt ruột cho nó rồi không?"
Tưởng Đông Đình nhìn bà Lăng: "Nó trên danh nghĩa tốt xấu cũng là cháu tôi, tôi có thể không sốt ruột được sao?
"Lúc trước, đứa bé này là ông cho người bế sang nước ngoài. Giấy giám định DNA cũng là ông lo liệu. Thời Ngâm của chúng tôi có phải đã nhịn nhiều rồi không?"
"Phải." Tưởng Đông Đình nói: "Yên tâm đi, đứa bé là do tôi tìm, chuyện nhóm máu đương nhiên đã sàng lọc rồi. Trừ phi Viễn Chu đi làm giám định DNA lần nữa, chứ không sẽ không bị lộ đâu."
"Vậy thì tốt!"
Với vẻ thâm sâu giấu giữa hai hàng lông mày, Tưởng Đông Đình gõ gõ ngón tay trên đùi hai cái.
"Thời Ngâm, ba vẫn giữ câu nói kia. Cứ tiếp tục như vậy không phải chuyện lâu dài, con và Viễn Chu phải có đứa con của chính hai đứa."
Lăng Thời Ngâm ngồi gần cửa sổ không nói lời nào. Cô ta hiểu đạo lý này hơn ai hết. Bà Lăng còn định kể những điều không phải của Tưởng Viễn Chu cho Tưởng Đông Đình nghe, nhưng nói cho cùng, chính Tưởng Đông Đình còn hết cách. Nếu Tưởng Viễn Chu trước giờ chịu ngoan ngoãn vâng lời, ông ta phải mất công đến mức này sao?
Xe chạy thẳng về Cửu Long Thương.
Lúc Tưởng Viễn Chu trở lại đã là tối khuya. Lăng Thời Ngâm ngồi trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh liện vội đứng dậy đi tới.
"Viễn Chu, hai ba con về rồi!"
Người giúp việc cũng theo tới. Tưởng Viễn Chu bế Duệ Duệ, vừa nãy trong xe hệ thống sưởi bật nhiệt độ hơi cao, giờ trên trán thằng bé còn chảy mồ hôi.
Tưởng Viễn Chu không giao con cho ai cả, anh giơ một tay ra.
"Tôi hơi nóng."
Thấy vậy, Lăng Thời Ngâm vội thay anh cởi áo khoác ra.
Người đàn ông đi nhanh lên lầu, Lăng Thời Ngâm vội theo sau anh. Người giúp việc thấy vậy bèn nói: "Cô cứ đưa áo của cậu Tưởng cho tôi đi."
"Không cần!"
Lăng Thời Ngâm lên lầu hai, trên hành lang đã không còn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu. Cô ta nhấc nhấc cái áo khoác trong tay, không nhịn được mà với tay vào trong túi áo.
Ngón tay chạm phải vật gì đó cứng cứng. Lăng Thời Ngâm lấy ra xem thử, lại thấy đó là mấy viên thuốc tròn tròn.
Chương 138: Tưởng Viễn Chu gặp điều bất trắc
Edit: Dế Mèn
Lăng Thời Ngâm liếc nhìn, trên tờ giấy bạc gói viên thuốc có ghi tên thuốc. Cô ta thầm nghĩ, trong túi áo Tưởng Viễn Chu sao lại có thuốc? Miệng lẩm nhẩm cái tên kia, cô ta chỉ cảm thấy hình như hơi quen. Lăng Thời Ngâm thả thuốc vào lại trong túi áo Tưởng Viễn Chu, sau đó đứng thẳng người, đi lên lầu.
Cô ta đi tới phòng ngủ vừa lúc Tưởng Viễn Chu đi ra, vẻ mặt có chút lo lắng. Thấy cô ta cầm áo mình, Tưởng Viễn Chu vội giật lại. Tay anh sờ vào trong túi, thấy đồ vẫn còn đó, anh thở phào nhẹ nhõm rất rõ.
Lăng Thời Ngâm khóe miệng khẽ động: "Sao thế?"
"Không có gì." Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi vào trong phòng, Lăng Thời Ngâm theo sau. Duệ Duệ ngủ trên giường. Người đàn ông lấy mấy viên thuốc trong túi ra, mở ngăn kéo rồi bỏ chúng vào.
"Viễn Chu, anh thấy trong người không thoải mái sao?"
"Sao hỏi như vậy?"
Lăng Thời Ngâm vẻ mặt đầy lo lắng: "Nếu không sao trong túi lại có thuốc?"
Tưởng Viễn Chu đứng bên giường, ánh mắt hướng về phía Lăng Thời Nhâm, ánh sáng trong đôi mắt hình như có mềm mại hơn một chút.
"Thời Ngâm!"
Trái tim người phụ nữ run lên, anh rất ít khi gọi cô ta như vậy. Cô ta hơi nuốt nhẹ: "Sao thế?"
"Hai năm qua, cái chết của dì nhỏ, tôi vẫn chưa quên được."
"Em biết..." Lăng Thời Ngâm tiến lên hai bước. "Nhưng dì cũng không hi vọng nhìn thấy anh như vậy. Vả lại, chuyện năm đó không phải lỗi ở anh, anh đừng quá khó chấp nhận."
Tưởng Viễn Chu kéo ngăn kéo ra một chút.
"Biết vì sao tôi sốt ruột vì mấy viên thuốc này không?"
Lăng Thời Ngâm khẽ lắc đầu: "Vì sao?"
"Năm ấy, chính những viên thuốc này đã hại chết dì."
Lăng Thời Ngâm kinh hãi: "Thuốc này anh lấy từ đâu cơ?"
"Tìm được ở nhà dì."
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm muốn đi vào trong ngăn kéo.
"Nhưng em nhớ, khi đó đã làm kiểm tra đo lường thuốc hết rồi mà, không phải tất cả thuốc đều đã bị tiêu hủy hết rồi sao?"
"Lúc tôi tới nhà dì sắp xếp lại đồ đạc đã phát hiện thứ này dưới đầu giường, chắc không cẩn thận rớt xuống đó."
"Vậy ư?" Lăng Thời Nâm nghe vậy, khóe miệng mấp máy: "Vậy anh giữ nó lại làm gì?"
"Tôi định cho kiểm định lại lần nữa."
"Chẳng lẽ anh cảm thấy kết quả hai năm trước có vấn đề sao?"
Tưởng Viễn Chu đẩy ngăn kéo vô lại. Bóng dáng anh cao lớn ngồi ở mép giường.
"Thời Ngâm, theo cô, Hứa Tình Thâm là kiểu người gì?"
Lăng Thời Ngâm không ngờ Tưởng Viễn Chu lại hỏi mình như vậy, cô ta gắng sức làm cho khẩu khó của mình có vẻ ôn hòa hơn một chút: "Em cảm thấy chị Hứa rất tốt."
"Vậy à?" Tưởng Viễn Chu tiếp lời cô ta. "Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất tốt."
Nụ cười trên mặt Lăng Thời Ngâm thu lại. Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: "Nếu không phải bởi vì cô ấy kê thuốc khiến dì qua đời, thì giữa tôi và cô ấy cũng sẽ không đi tới tình cảnh hôm nay."
Tưởng Viễn Chu lại nhìn thẳng vào Lăng Thời Ngâm: "Tôi định cầm mấy viên thuốc nay đi kiểm tra lần nữa. Nếu kết quả vẫn giống năm đó thì tôi không còn lời nào để nói. Nhưng nếu quả thật bản thân thuốc này có vấn đề, vậy cái chết của dì không liên quan tới Hứa Tình Thâm."
Nghe thấy điều này, Lăng Thời Ngâm vẫn duy trì vẻ trấn định giả vờ trên mặt: "Anh nghỉ ngờ chính viên thuốc mới có vấn đề?"
"Xem như tôi có may mắn hay không. Lúc trước đã làm kiểm tra ở Đông Thành, tôi tính mấy ngày nữa, đợi rảnh tay không còn bận việc, tự mình đi một chuyến tới chỗ khác."
Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu: "Nếu như chị Hứa không kiên quan tới chuyện kia, anh sẽ làm thế nào?"
"Đón cô ấy về."
"Cái gì?" Lăng Thời Ngâm không còn cách bình tĩnh được nữa. "Anh muốn đón chị ấy về?"
"Phải."
"Viễn Chu, vậy em với Duệ Duệ làm sao bây giờ?"
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống trên người cô ta.
"Thời Ngâm, cô lãng phí thời gian cho tôi cũng vô ích. Nếu cô thựa sự không buông được Duệ Duệ, tôi có thể giao con cho cô."
Lăng Thời Ngâm kinh ngạc tột độ, mắt mờ, đỏ au, không nói lời nói liền xoay người đi ra ngoài.
Cô ta không ngờ, hai năm qua cho tới giờ, cô ta không những không tiến vào được trái tim anh, mà Hứa Tình Thâm vẫn còn chưa ra khỏi con tim anh.
---
Ngày hôm sau.
Sau khi Tưởng Viễn Chu đi khỏi Cửu Long Thương, Lăng Thời Ngâm cũng mang theo Duệ Duệ ra ngoài. Tới chỗ Lăng Thận ở, cô ta đứng bên ngoài bấm chuông cửa, sau một hồi mới có người giúp việc đi ra mở cửa.
Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đi vào trong, giọng nói có chút không vui.
"Sao giờ mới mở cửa?"
"Thất lễ quá, cô Lăng, tôi vừa quét dọn xong."
"Anh tôi có ở đây không?"
"Có ạ!"
Lăng Thời Ngâm đi vào phòng khách, đợi một hồi không thấy Lăng Thận xuống, cô ta có chút không đợi được nữa.
Lăng Thời Ngâm đứng dậy định đi lên lầu, lại bị người giúp việc cản ngay: "Cô Lăng, cô nên ở đây chờ chút nữa đi."
"Bà có ý gì?" Lăng Thời Ngâm nhíu mày. "Đây là nơi anh tôi sống, chẳng lẽ tôi ngay cả lên lầu cũng không được?"
"Tôi không có ý đó. Chỉ là, cậu Lăng nói cậu ấy sẽ xuống nhanh thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thời Ngâm lạnh đi. Ở cửa cầu thang truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Thận từ trên lầu hai đi xuống. Cô ta xoay người, tức giận ngồi xuống sofa lại.
Lăng Thận đi tới trước mặt cô ta, Duệ Duệ ở bên cạnh tự chơi một mình. Hắn ngồi xuống.
"Thế này là sao đây?"
Lăng Thời Ngâm nhìn nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn có vết cào.
"Anh, mặt anh làm sao vậy?"
Lăng Thận lấy tay sờ sờ mặt mới thấy đau. Hắn rên khẽ, sau đó rút tay về.
"Không có gì, không cẩn thận bị trầy."
"Bộ dạng này của anh rõ ràng là bị người nào cào bị thương mà!"
Lăng Thận ngẩng mắt, hai con ngươi sắc bén nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.
"Sao em tìm tới đây? Có chuyện à?"
Lăng Thời Ngâm lúc này mới nhớ tới việc chính. Cô ta đứng dậy ngồi xuống cạnh Lăng Thận.
"Anh, Tưởng Viễn Chu muốn điều tra chuyện hai năm trước."
"Chuyện gì cơ?" Lăng Thận có chút không yên lòng.
Lăng Thời Ngâm nghe thấy vậy không khỏi đập tay hắn.
"Anh nói coi còn có thể là chuyện gì?"
Người đàn ông lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt Lăng Thời Ngâm.
"Thật hay giả?"
"Loại chuyện này em có thể đùa với anh sao?"
"Chuyện năm đó đã vào cục diện chết, hắn ta muốn phá từ đâu cho được?"
Lăng Thời Ngâm yên lặng nhìn hắn.
"Thuốc."
"Số thuốc đó đã bị tiêu hủy hết rồi."
"Anh ấy nói vô tình tìm thấy trong nhà dì, cũng chỉ được hai viên thôi."
Lăng Thận đan hai tay vào nhau.
"Dù bây giờ anh ta tìm được loại thuốc năm đó cũng không sao, Tưởng Viễn Chu cũng đâu phải chưa từng cầm chúng đi kiểm định. Chuyện này anh sẽ chuẩn bị đàng hoàng."
"Anh, nhưng Tưởng Viễn Chu nói, anh ấy sẽ tới chỗ khác làm kiểm tra. Khi đó, dì nhỏ vừa lìa trần, là khoảng thời gian Tưởng Viễn Chu sống trong bóng tối đau đớn, yếu ớt nên mới cho anh có cơ hội; nhưng anh ấy hiện tại không như cũ..."
Ánh mắt Lăng Thận hơi rét lạnh: "Khi nào hắn ta đi kiểm tra?"
"Nói là mấy ngày nữa."
"Anh sẽ cho người quan sát nhất cử nhất động của hắn ta."
Lăng Thời Ngâm nghe được những lời đó nhưng trái tim vẫn còn lơ lửng.
"Em thấy hai viên thuốc kia cứ như quả bom hẹn giờ vậy. Năm đó còn do có cục trưởng Đổng giúp, hơn nữa toàn bộ tâm tư của Tưởng Viễn Chu cũng chưa hoàn toàn đặt ở... "
"Vậy giờ em định làm sao?"
"Anh, anh không phải đã từng nói sao? Loại thuốc này bây giờ vẫn còn sản xuất, chỉ cần đổi bao bì bên ngoài, em định sẽ tráo thuốc!"
Lăng Thận nghe xong lại có cảm giác không ổn.
"Tráo thuốc? Lỡ như đây là cái thòng lọng Tưởng Viễn Chu bày ra để em chui đầu vào thì sao?"
"Anh ấy không thể vô duyên vô cớ đi kiểm định thuốc. Cái tên cục trưởng Đổng kia hiện tại cũng đã thăng chức, lần này nước đục, ông ta còn có thể lo không? Một khi anh tính toán không được chu toàn, chuyện thuốc có vấn đề bị Tưởng Viễn Chu phát hiện, vậy anh ấy sẽ điên lên thật đó!"
Vẻ mặt Lăng Thận nghiêm túc, tựa hồ đang suy nghĩ. Lăng Thời Ngâm sốt ruột mở lời: "Anh, nếu Tưởng Viễn Chu biết dì nhỏ chết không phải do Hứa Tình Thâm chẩn đoán nhầm nhưng vì những viên thuốc kia, vậy thì anh ấy cũng sẽ biết đây là cố tình giết người đó!"
Lăng Thận không nói gì nữa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, gọi điện thoại.
Lúc quay trở lại ghế sofa, Lăng Thời Ngâm vẫn còn ngẩn người. Lăng Thận ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai cô t.
"Anh vẫn không tán thành việc em tráo thuốc. Tưởng Viễn Chu giao thiệp rộng, nhà họ Lăng chúng ta cũng đâu kém, coi như lực lượng ngang nhau đi. Anh cũng có cách thức liên lạc với người phụ trách mảng đăng ký kiểm tra dược phẩm ở Trung tâm Kiểm tra Đo lường. Năm đó để không có bất cứ sai sót nào, chúng ta đã lo xong xuôi tất cả rồi, em yên tâm đi."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, trái tim thoáng bình tĩnh lại: "Anh, anh lấy được thuốc mới không?"
"Em vẫn có ý định mạo hiểm?"
"Hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy."
Lăng Thận gật đầu: "Em ngồi đây một lát, anh cho người đưa tới."
"Được."
Duệ Duệ ngồi trước sofa tự chơi một mình. Đứa bé cũng thật sự rất dễ, không nhõng nhẽo, cũng biết nghe lời, có lẽ bởi vì từ nhỏ không được Tưởng Viễn Chu nâng niu yêu chiều trong lòng bàn tay.
Gần trưa mới có người gấp gáp cuống quýt chạy tới.
Lăng Thận cầm thuốc đưa cho Lăng Thời Ngâm. Cô ta liếc mắt xem, sau đó mở bao bì ra, lấy viên thuốc đã được điều chỉnh lại ra.
Quả nhiên, trừ bao bì bên ngoài, bên trong một chút cũng không thay đổi.
Gần mép bao có mã số sản phẩm và cả hạn sử dụng. Lăng Thời Ngâm cắt lấy hai viên, sau đó cất vào túi.
"Thời Ngâm, thực ra, dù hắn ta biết thuốc kia có vấn đề thì cũng không có chứng cớ, cùng lắm cũng chỉ nghi ngờ nhà họ Lăng, chứ nếu muốn đào sâu vào vấn đề cũng không dễ dàng vậy đâu."
"Hy vọng là vậy."
Lăng Thận cầm cái kéo trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng xẹt trên lưỡi kéo sắc bén.
"Em đừng quá tạo áp lực cho mình."
"Được."
Lăng Thời Ngâm không ở lại thêm, bế Duệ Duệ đi về.
Lúc quay lại Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa về. Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ lên lầu. Đi tới cánh cửa phòng trên lầu hai, cô ta thử đẩy. Mấy ngày gần đây cửa phòng ngủ chính không khóa, quả nhiên thử chút cửa liền mở ra.
Lăng Thời Ngâm để Duệ Duệ xuống đất, bảo thẳng bé đi vào, còn cô ta thì bước nhanh đi tới tủ đầu giường trước mặt. Trong lòng không năn được nỗi khẩn trương, cô ta giật ngăn kéo ra một chút, quả nhiên hai viên thuốc kia nằm ở trong.
Tim cô ta nhảy lên thình thịch, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài. Lăng Thời Ngâm hai mắt chăm chú nhìn hai viên thuốc kia, mồ hôi rịn ra chảy xuống trán, trái tim như xoắn cả lại.
Cô ta giằng co mâu thuẫn. Lời Lăng Thận nói với mình, cô ta đương nhiên nghe hiểu.
Thế nhưng Lăng Thời Ngâm không đánh cược nổi. Tưởng Viễn Chu đã nói rõ ràng đến vậy: một khi cái chết năm đó của Tưởng Tùy Vân không có quan hệ trực tiếp với Hứa Tình Thâm, anh sẽ lập tức đem Hứa Tình Thâm trở về. Anh đặt cô ta ở đâu chứ?
Bàn tay Lăng Thời Ngâm đưa tới cạnh ngăn kéo, sau đó kéo ngăn kéo ra một chút, đến khi vừa đủ cho một bàn tay có thể với vào...
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm thay đồ xong vội vã xuống lầu, Phó Kinh Sênh đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, như không quan tâm tới bất cứ gì khác nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Kinh Sênh nói câu tạm biệt, sau đó nghiêng đầu qua.
"Lại phải ra ngoài?"
"Bên Tổng giám đốc Mẫn vừa điện thoại tới, nói bà ấy sắp ra ngoài."
Phó Kinh Sênh thả di động vào túi. "Vậy em đi đi, lát nữa anh đưa Lâm Lâm đi công viên giải trí."
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt người đàn ông, có chút áy náy: "Xin lỗi nhé, luôn phiền anh phải chăm con bé."
Phó Kinh Sênh đột ngột ôm hông cô, kéo cô đến trước người mình. Hứa Tình Thâm không ngờ anh ta sẽ có hành động như vậy, đôi mắt hạnh cả kinh trợn tròn, hàng lông mi dày không chớp.
"Anh..."
Không cho cô có thời gian phản ứng, người đàn ông nghiêng tới hôn xuống trên gò má Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm vội ôm mặt. Đôi môi mỏng của Phó Kinh Sênh hơi dãn ra: "Làm sao bây giờ, hình như anh bắt đầu thích phụ nữ rồi."
Hứa Tình Thâm sợ tới nỗi đẩy anh ta ra, lùi về phía sau, nhưng gót chân lại vướng phải chân bàn trà, cô loạng choạng ngã ra sau rồi ngồi lọt thỏm xuống ghế sofa.
Phó Kinh Sênh tiến lên mấy bước, hai tay chống ở thành ghế sofa, vừa vặn vây Hứa Tình Thâm trong đó. Anh ta ngắm kỹ gương mặt càng lúc càng trắng bệch của Hứa Tình Thâm.
"Thực ra thì, phụ nữ đâu có gì sai, cảnh đẹp ý vui, còn dịu dàng động lòng người. Em nói xem, trước đây sao anh lại nghĩ đàn ông mới đáng yêu nhỉ?"
Hứa Tình Thâm bị rét run một trận, da gà nổi hết cả lên: "Anh Phó, anh... Anh đừng mãi suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy."
"Ý em là, anh thấy anh thích phụ nữ mới là điều sai?"
"Không không không! Em cũng không phải ý này." Hứa Tình Thâm cuống quýt xua tay.
"Anh... Anh cứ theo trái tim mình mà làm đi."
Phó Kinh Sênh vẫn muốn đùa với cô: "Tính từ hôm nay trở đi anh sẽ thử với em."
"Hả? Thử gì cơ?"
"Chúng ta là vợ chồng mà, được luật pháp bảo vệ, nhưng chúng ta vẫn chưa làm vợ chồng thực sự."
Phụt!
Hứa Tình Thâm mắt mở thật to. Anh Phó à, anh thế này sẽ khiến các cậu trai trẻ yêu anh làm sao chịu nổi đây?
Cô giơ tay chỉ ra ngoài cửa: "Tổng giám đốc Mẫn nói em phải mau qua đó, em đi làm trước đây."
"Vậy, vấn đề này, lúc về chúng ta thảo luận tiếp." Phó Kinh Sênh nói xong, đứng thẳng người dậy; Hứa Tình Thâm lập tức cầm túi, chạy thật nhanh như chạy nạn.
Ngồi lên xe tổng giám đốc Mẫn, Hứa Tình Thâm để hòm thuốc xuống bên cạnh.
"Tổng giám đốc Mẫn, hôm nay chúng ta đi đâu thế ạ?"
"Đánh gôn."
"Vâng." Hứa Tình Thâm cảm thấy không tệ, cô sợ nhất là theo tổng giám đốc Mẫn ra ngoài xã giao.
Đi tới sân gôn, Hứa Tình Thâm và tổng giám đốc Mẫn đi vào thay đồ, sau đó ngồi xe đi vào sân gôn. Tổng giám đốc Mẫn bảo Hứa Tình Thâm nãy giờ vẫn theo cạnh bà đi nghỉ. Hứa Tình Thâm nghe theo bà, mang hòm thuốc đi về phía khu nghỉ ngơi cạnh đó.
Nơi này còn có cả ghế dựa và trà miễn phí. Hứa Tình Thâm đeo kính mát, nằm xuống ghế dựa.
Cô nhắm mắt dưỡng thần nên cách đó không xa có người đang đi tới nhưng Hứa Tình Thâm cũng không phát hiện ra.
Người đàn ông dừng lại bên cạnh Hứa Tình Thâm. Hai tay cô đan vào nhau, để trên người, ngón tay nhịp nhẹ trên mu bàn tay, nhìn qua trông cô đang rất tận hưởng. Tầm mắt người đàn ông rơi xuống cần cổ cô, chợt thấy một vệt khả nghi màu hồng hồng trên da thịt trắng nõn.
"Anh Tưởng!" Cách đó không xa có người đang vẫy tay với người đàn ông.
Hứa Tình Thâm choàng mở mắt, trông thấy một đám người đang đứng trên bãi cỏ xanh mơn mởn, ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình. Khóe mắt liếc thấy một bóng dáng, Hứa Tình Thâm vội lấy kính mát xuống.
Động tác bất thình lình của cô làm Tưởng Viễn Chu hơi bị giật mình. Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì đó?"
Bàn tay người đàn ông đang định giơ ra lại rơi xuống trở lại.
"Em nghĩ tôi muốn làm gì?"
"Anh Tưởng, sân gôn ở đàng kia." Hứa Tình Thâm giơ một ngòn tay chỉ chỉ. "Anh đi lộn chỗ phải không?"
Tầm mắt người đàn ông lại hướng về phía cổ cô, không trả lời mà lại chuyển đề tài: "Em bị sâu cắn phải không?"
"Gì cơ?"
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ vào cổ cô. Hứa Tình Thâm đưa tay sờ mới thấy cảm giác đau nhói, nhất định chỗ nằm này có kiến hay con gì rồi.
"Không phải." Hứa Tình Thâm vẻ mặt không chút thay đổi, nói. Sau đó cô nhíu mày, vẻ mặt có vẻ vô cùng không vui.
"Anh Tưởng, có phải anh quản nhiều quá rồi không?"
Tưởng Viễn Chu không biết vì sao cô lại vô cớ phát hỏa như vậy. Anh thuận tay cầm chai nước uống.
"Tôi chỉ là nhắc em một tiếng, ở đây có sâu."
"Tôi không cần châm biếm kiểu đó đâu." Hứa Tình Thâm khóe miệng dâng lên nhưng ý cười không có trong đáy mắt. "Mấy vết thế này, anh Tưởng trước đây cũng thích lắm. Đây là tự do cá nhân của tôi, không cần anh quản."
Tưởng Viễn Chu vốn cho đó chỉ là vết muỗi cắn, không ngờ Hứa Tình Thâm lại nói như thế, hóa ra... Lồng ngực người đàn ông truyền đến cơn đau. Hứa Tình Thâm lấy tay ôm cổ, sắc mặt vẫn không thân thiện như cũ. Tưởng Viễn Chu tức tới mức khóe môi khẽ run run.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế lại, đeo kính mát, mặt nóng như đốt.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh khỏi đó, tổng giám đốc Mẫn đang chờ anh cách đó không xa. Hai người thấy nhau, khách sáo hàn huyên mấy câu.
Hứa Tình Thâm thấy chán, chỉ có thể nằm đó.
Một lát sau, tổng giám đốc Mẫn đánh một gậy, Tưởng Viễn Chu cười khẽ: "Bóng tốt!"
Tổng giám đốc Mẫn tay che trán, nhìn phía xa xa: "Tưởng tiên sinh, hôm nay cậu không có tâm trạng nhỉ?"
Tưởng Viễn Chu cũng không giấu diếm, nói thật: "Hôm nay có hơi đau đầu."
"Thế à? Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi, nói bác sĩ Hứa xem thử xem."
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: "Không cần."
"Cậu ngại sao? Cậu không cần lo nhiều đâu, bác sĩ Hứa rất giỏi." Tổng giám đốc Mẫn nói xong, vẫy tay về hướng xa xa.
"Bác sĩ Hứa!"
Hứa Tình Thâm nghe gọi, vội đứng dậy. Cô bước nhanh về phía tổng giám đốc Mẫn.
"Tổng giám đốc Mẫn có gì phân phó ạ?"
"Là như vầy, Tưởng tiên sinh nói thấy đau đầu, cô thay tôi xem cho cậu ấy đi."
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, vẻ mặt vẫn như thường.
"Được."
Tưởng Viễn Chu giao gậy cho người bên cạnh, Hứa Tình Thâm đi cùng anh. Hai người tới khu nghỉ ngơi, Hứa Tình Thâm ngồi xuống trước. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cô. Hai người cũng không ai mở miệng trước.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu chống trán, có vẻ thực sự không khỏe. Hứa Tình Thâm thấy tổng giám đốc Mẫn lâu lâu lại nhìn qua bên này, cô đành hỏi thăm: "Anh Tưởng, anh thấy không thoải mái ở đâu?"
"Đau đầu."
"Đau thế nào?"
"Cơn này tới cơn khác, như bị kim đâm."
Hứa Tình Thâm ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang anh: "Đau lâu chưa?"
"Không nhớ rõ."
"Có uống thuốc không?"
Tưởng Viễn Chu ngừng một chút: "Có."
"Thuốc gì?"
Tầm mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô: "Không phải em rất hung dữ sao? Đừng giả bộ quan tâm tới tôi."
"Anh nhầm rồi." Hứa Tình Thâm không chút lưu tình đáp trả: "Tôi là bác sĩ, anh là bệnh nhân. Tôi chỉ hỏi thăm bệnh tình của anh mà thôi, đương nhiên anh có quyền nói thật hoặc giấu diếm."
Tưởng Viễn Chu cau mày. Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: "Nếu anh cảm thấy tôi không đủ tư cách trị liệu cho anh, hoặc anh ngại tai nạn gây chết người của tôi thì phiền anh lát nói rõ ràng với tổng giám đốc Mẫn, để bà ấy khỏi la rầy tôi."
Lời Hứa Tình Thâm nói, từng chữ từng chữ rơi vào tai người đàn ông, trái tim ngập đầy bi thương và bất lực. Anh không muốn cùng cô nói nữa, nhưng chung quy vẫn không cam lòng.
"Tình Thâm, rốt cuộc trong lòng em oán tôi sâu tới cỡ nào?"
Bị hỏi vậy, Hứa Tình Thâm không muốn trả lời, cô dời tầm mắt đi. Đầu Tưởng Viễn Chu rất đau, anh dùng tay vỗ vỗ vào đầu. Hứa Tình Thâm hai tay vịn vào thành ghế, lời nói do dự trong miệng, nhưng cuối cùng cô vẫn hỏi.
"Làm sao anh biết tôi oán anh chứ không phải hận?! Anh lẽ ra nên hỏi tôi, tôi đối với anh rốt cuộc có bao nhiêu hận!"
Tưởng Viễn Chu giật mình bất động tại chỗ, như sấm sét giữa trời quang. Oán và hận, bản thân ý nghĩa đã không giống nhau. Người đàn ông ngẩng mắt, Hứa Tình Thâm liếc mắt một cái đã muốn rớt vào đáy mắt sâu của anh.
"Hay anh cảm thấy, tôi đối với anh căn bản không hận nổi? Sao có thể? Tưởng Viễn Chu, anh biết tôi hai năm qua sống thế nào sao?"
Tưởng Viễn Chu cảm giác có một đôi tay nhỏ mềm mại đang sờ lên trái tim anh, thế nhưng anh không cảm được chút nào ấm áp, bởi vì đôi tay ấy đang dùng sức mà xé rách vết thương của anh, vết thương chưa kịp kết vảy đã lại chảy đầy máu tươi.
"Tôi thất nghiệp. Lại còn thành như con chuột chạy ngang qua đường, người người kêu đánh. Mỗi lần tới bệnh viện xin việc, nhận hết mọi châm chọc khiêu khích. Ở nhà, mẹ kế biết tôi không có thu nhập, không còn núi lớn là anh để dựa; nếu không nhờ da mặt dày, tôi ngay cả nhà cũng không thể về rồi."
Hứa Tình Thâm nói điều đó tất nhiên không phải để kể khổ với anh, cô chỉ rất muốn nói một câu cho Tưởng Viễn Chu biết: với cô, hai năm kia cô đã chẳng còn quan tâm, giờ gặp lại nhau như vậy, Hứa Tình Thâm cô không cần câu thăm hỏi của anh.
"Tưởng Viễn Chu, năm đó dì nhỏ mất, tôi phải chịu hết trách nhiệm về mình. Nếu anh bây giờ vẫn chưa hết hận, vậy anh nói đi, anh muốn tôi phải làm gì?"
Tưởng Viễn Chu cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu mờ đi, hình bóng trước mặt chao đảo trong mắt anh. Anh bỗng nhiên bắt đầu lo sợ kết quả kiểm tra thuốc.
Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu thật sự: "Tưởng Viễn Chu, ban đầu tôi quen Phó Kinh Sênh là vì tôi làm bác sĩ gia đình cho anh ấy. Khi đó tôi cùng đường, những vết thương từ anh đều là anh ấy chữa lành cho tôi."
Nói đến đây, Hứa Tình Thâm mới kịp nhận ra, hóa ra hai năm qua cô lại chịu nhiều khổ cực như vậy, mà quãng thời gian cực khổ nhất ấy đã bị cô giấu đi mất.
Tưởng Viễn Chu nắm chặt mười ngón tay, anh đè tầm mắt xuống.
"Nếu có một ngày, có người nói cho em biết thực ra cái chết của dì không liên quan tới em, em sẽ làm thế nào?"
Chuyện này vẫn mãi là cái cây cắm sâu trong lòng bọn họ, chẳng ai muốn đề cập tới nhiều.
Hứa Tình Thâm cười lạnh: "Tôi sẽ giết anh."
Người đàn ông nghiêng người tới: "Thật sao?"
"Nếu không liên quan tới tôi, vậy những cực khổ tôi đã chịu sẽ liên quan tới ai đây?" Hứa Tình Thâm cất giọng sắc bén hỏi lại.
Tưởng Viễn Chu không mở miệng được. Hứa Tình Thâm cười cười: "Anh Tưởng không cần lo lắng. Tôi không có khả năng lấy mạng anh. Một mạng đền một mạng, đạo lý này tôi vẫn hiểu. Thực ra tôi biết sẽ không có ngày đó đâu, nhưng nếu quả thật có thì anh cũng không cần nói cho tôi."
Tưởng Viễn Chu cảm thấy không có sức lực, anh khẽ dựa ra sau, cả người rơi vào trong ghế dựa.
Qua một hồi, tổng giám đốc Mẫn và mấy người nữa qua đây. Hứa Tình Thâm đứng dậy, tổng giám đốc Mẫn nhìn Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh không sao chứ?"
"Đầu vẫn đang đau."
"Cô không khám cho cậu ấy sao?"
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: "Tưởng tiên sinh nói không cần. Có lẽ thấy trình độ tôi không giỏi nên không dám mạo hiểm."
Nghe những lời này, Tưởng Viện Chu từ từ ngồi dậy, sắc mặt anh hơi tái nhợt, nhìn qua trông rất không khỏe.
"Tổng giám đốc Mẫn khách khí rồi. Khám bệnh còn phải kê đúng thuốc, đầu tôi đau cũng không phải trong chốc lát là có thể hết."
"Chúng tôi chơi bóng cũng được một lúc rồi, đang định đi qua bên kia hồ cưỡi ngựa, Tưởng tiên sinh đi cùng không?"
"Được." Tưởng Viễn Chu đồng ý rồi đứng lên.
Hứa Tình Thâm theo đám người tới hồ. Thuyền nhỏ, ngồi được vài người. Cô ngồi sau tổng giám đốc Mẫn, còn Tưởng Viễn Chu ngồi trên một thuyền khác. Trên hồ có gió to, thổi rất nhanh và mạnh. Hứa Tình Thâm theo sát tổng giám đốc Mẫn. Chiếc thuyền Tưởng Viễn Chu ngồi chạy trước thuyền cô, tốc độ kinh người. Hai cậu công tử dân chơi vẻ mặt hưng phấn: "Cảm giác này còn đã hơn đã hơn đua xe! Nhanh hơn nữa đi!"
Đầu Tưởng Viễn Chu đau muốn nứt ra. Một cậu thấy sắc mặt anh không tốt, đành ngồi im trở lại. Thế nhưng chiếc thuyền đã tăng tốc, Tưởng Viễn Chu cảm giác cả người nhẹ bẫng, cứ như đang giẫm trên đám mây.
Hứa Tình Thâm đang nói chuyện với tổng giám đốc Mẫn bên cạnh, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có một tiếng thét kinh hãi truyền đến. Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một bóng hình quen thuộc rớt xuống hồ, cô giật mình.
Thuyền của các cô theo ngay sau, thấy sắp đụng phải bóng dáng dưới hồ. Người đàn ông điều lái thuyền chỉ có thể đánh tay lái đột ngột, Hứa Tình Thâm và tổng giám đốc Mẫn ngồi ở phía sau cùng bị ném vào trong hồ nước lạnh rét thấu xương. Hứa Tình Thâm lạnh tới nỗi cả người như bị chuột rút. Tổng giám đốc Mẫn bên cạnh hoảng sợ, kinh hãi gọi: "Cứu với! Cứu!"
Khóe mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía xa xa. Tưởng Viễn Chu rõ ràng biết bơi, thế nhưng cô nhìn lại thì không thấy bóng dáng anh trên mặt hồ.
Xem thêm...