Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Hai anh em cùng gặp cô
Editor: Yuè Yīng
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^



Nguyễn Noãn nghe Mục Thành Quân nói vậy, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, cô ta và Mục Kính Sâm gần như là đã đăng ký kết hôn xong, chỉ cần cho cô ta năm phút đồng hồ, không, một phút đồng hồ, hai phút là tốt rồi, cô ta đã có thể danh chính ngôn thuận làm mợ hai nhà họ Mục.
Nguyễn Noãn cuộn chặt tay lại.
"Mẹ, mẹ nói có phải là Phó Lưu Âm cố ý hay không? Cố ý lựa chọn thời cơ xuất hiện, khiến cho Kính Sâm mất hồn mất vía, ngày hôm nay ở Cục dân chính thực sự là con mất hết thể diện."
"Thế nhưng. . . Sao vậy cô ta còn sống được chứ?" Bà Mục vẫn nghĩ khó có thể tin nổi. "Hung thủ con nói rõ cũng như xác nhận hiện trường rồi mà, không phải còn phát hiện một chiếc giày của Phó Lưu Âm trên sông sao?"
Chuyện này, trong ba người ở đây, chỉ sợ người biết rõ mọi chuyện nhất chỉ có Mục Thành Quân.
Hắn đưa Phó Lưu Âm đi, cho rằng cả đời này cũng không sẽ gặp mặt, hắn cho rằng Phó Lưu Âm sẽ trốn đi, trong lòng có nỗi ám ảnh, cô sẽ giấu mình thật kỹ trong bóng tối.
Thế nhưng rất rõ ràng là. . . Cô không thế.
Lúc này mới đúng là Phó Lưu Âm, sau khi bị Lăng Thận nhốt hai năm, cô vẫn là cứng cỏi muốn được sống, sống ở nơi có ánh mặt trời, có thể cho cô ngẩng cao đầu làm người.
"Mẹ, mẹ nói con phải làm sao bây giờ? Ba mẹ con còn đang chờ ở nhà tổ chức ăn mừng cho bọn con, con không có mặt mũi náo nói cho họ biết sự thật. . ."
Mục Thành Quân đứng dậy lần nữa.
"Mẹ, con đi ra ngoài."
"Con đi đâu?"
"Tìm Kính Sâm."
"Được..." Bà Mục liếc nhìn hắn. "Mau chóng bảo nó trở về."
"Vâng."
Mục Thành Quân mặc bộ quần áo mỏng ở nhà, cứ thế đi ra ngoài.
Sau khi Mục Kính Sâm, cũng không quay về sân huấn luyện, anh lái xe chầm chậm chuyển động trên đường, anh không biết mình nên đi đâu, trong một đoạn thời gian rất dài, đầu óc của anh đều là trống rỗng.
Không có suy nghĩ, không có linh hồn, như một con rối.
Anh thấy tất cả mọi người bên ven đường giống hệt như Phó Lưu Âm, thế nhưng nhìn kỹ lại không phải.
Anh lái xe đi trên đường không có mục đích, nhiều lần đèn xanh đèn đỏ cũng không để ý, cuối cùng thật sự là không có cách nào khác, anh dừng xe ở ven đường.
Mục Kính Sâm mở cửa sổ xe, bên ngoài có gió thổi vào từng cơn khiến cho anh tỉnh táo trở lại.
Cứ như vậy anh sẽ vĩnh viễn không có khả năng tìm được Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm đi theo Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm, cô không thể nào biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi lần nữa, Mục Kính Sâm nghĩ vậy, lồng ngực không khỏi rộng ràng kích động. Người đàn ông khởi động xe lần nữa, đi về hướng Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hoàng Đỉnh Long Đình có nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp trông coi, nếu không có sự cho phép của chủ nhà, người bên ngoài đừng hòng bước vào một bước.
Mục Kính Sâm dừng xe ở bên ngoài, anh có thể chờ, kiểu gì Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm cũng phải trở về.
Đến lúc xế chiều, cuối cùng xe của nhà họ Tưởng cũng xuất hiện, Mục Kính Sâm đẩy cửa xe ra xuống phía dưới, ngăn trước xe.
Tài xế phanh lại, Lão Bạch thấy thế, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.
"Sếp Mục."
"Phó Lưu Âm đâu?"
Sắc mặt Lão Bạch không chút thay đổi, trả lời: "Không phải cô ấy chết rồi sao?"
"Anh đừng làm bộ làm tịch với tôi, cô ấy ở trên xe có đúng hay không?"
"Thật sự không có, trong xe không có ai khác."
"Tôi không tin!"
Mục Kính Sâm nói xong đi tới trước cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống một chút. Anh thấy hai đứa nhóc ngồi trong ghế an toàn, Hứa Tình Thâm ngẩng lên nhìn ra ngoài, nói: "Cậu Mục, cậu thật rảnh rỗi, ở đây có Phó Lưu Âm khi nào chứ?"
Mục Kính Sâm vội vã nhìn ở trong xe một vòng, quả nhiên không thấy bóng dáng Phó Lưu Âm đâu. Anh dường như rơi vào hầm băng, không thể nhấc người lên nổi.
Vừa nãy Phó Lưu Âm bỏ đi, anh nên túm chặt lấy cô không buông mới phải.
"Cô ấy đi đâu? Cô ấy đâu?"
"Sếp Mục, tôi đã từng nhấn mạnh với cậu rồi, người cậu nhìn thấy cũng không phải Phó Lưu Âm, cô ấy cũng có cuộc sống của mình, xin cậu đừng quấy rầy cô ấy."
"Chị bảo cô ấy ra gặp tôi, để cô ấy nói cho rõ ràng!"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Cậu quá cố chấp, có đôi khi quá mức cố chấp cũng không phải là một chuyện tốt."
"Cô ấy ở đâu?"
"Nếu cậu thực sự muốn tìm cô ấy, hay là mời đội cứu hộ tới đi tìm một chút."
Hứa Tình Thâm đóng cửa sổ xe lại, Lão Bạch cũng ngồi trở lại bên trong xe.
"Lái xe."
Mục Kính Sâm biết, nhất định là Phó Lưu Âm xuống xe ở trên đường, nói không chừng cô đang ở trong một tiểu khu của Đông Thành, nói không chừng lúc này cô đã rời khỏi Đông Thành, biến mất khiến cả đời này anh cũng không tìm được.
Người đàn ông không được vào, nhưng lại không biết có thể đi đâu, anh chỉ có thể ngồi trở lại bên trong xe.
Con đường duy nhất có thể tìm được Phó Lưu Âm chính là Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, Mục Kính Sâm đứng trông ở cửa. Trong Cục dân chính, Hứa Tình Thâm đã hỏi anh như vậy: "...Tôi không cho rằng thái độ này của cậu là muốn quay lại với Phó Lưu Âm. Tôi chỉ hỏi cậu một câu, chuyện Phó Kinh Sênh hại chết cha cậu, cậu có thể coi như không có chuyện gì được sao?"
Mục Kính Sâm lau mặt, anh không muốn trả lời, cũng không trả lời được.
Nhưng dù sao thì anh cũng có quyền biết rốt cuộc là cô đã chết hay là còn sống phải không? Anh có quyền hỏi một tiếng, rốt cuộc là nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì? Phó Lưu Âm cũng thực sự độc ác, lại còn không chịu thừa nhận, cũng không muốn nói bất cứ câu nào với anh.
Ban đêm, Lão Bạch rời khỏi Hoàng Đỉnh Long Đình, dự định đi đón Tô Đề Lạp tan ca, khi đi qua cửa, thấy xe của Mục Kính Sâm vẫn còn đỗ ở chỗ này.
Lão Bạch gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm, nói tình hình cho cô biết.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông xê dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho cô.
"Có phải Mục Kính Sâm còn chưa đi hay không?"
"Ngày hôm nay bất ngờ gặp Phó Lưu Âm, không hỏi rõ mọi chuyện, nhất định là cậu ta sẽ không từ bỏ ý định."
"Có gì để hỏi chứ, không phải là đã ly hôn sao?"
Ngón tay Tưởng Viễn Chu di xoay tròn trên đầu vai Hứa Tình Thâm.
"Tuy rằng đã phủi sạch quan hệ, nhưng lý trí không nhất định có thể buông bỏ hoàn toàn."
"Nếu không bỏ xuống được, sao vậy còn có thể kết hôn với người khác?"
"Có lẽ đối với cậu ấy, hôn nhân có thể không liên quan tới tình yêu, nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn thì kết hôn với ai cũng không quan trọng, đây cũng có thể giải thích được tại sao Mục Kính Sâm lại cùng xuất hiện với cô gái nhà họ Nguyễn kia ở Cục dân chính."
Hứa Tình Thâm không lưu tâm.
"Vậy cứ như thế đi, không phải rất tốt hay sao? Chẳng ai tới làm phiền ai."
"Em nghĩ đơn giản thế thôi..." Cánh tay Tưởng Viễn Chu ôm chặt Hứa Tình Thâm vào trong ngực. "Lúc đó, khi anh nhìn thấy em và Phó Kinh Sênh ở chung với nhau, cảm giác này hẳn là không kém bao nhiêu so với Mục Kính Sâm đâu. Kỳ thực anh rất muốn hỏi em ngay lúc trên máy bay, người đàn ông này là ai, tại sao lại có cô con gái gọi em là mẹ, gọi Phó Kinh Sênh là ba ba? Thậm chí anh còn nghĩ tới chuyện xấu nhất, Hứa Tình Thâm, lúc này mới có hơn một năm, sao cô lại có thể tìm người đàn ông khác một lần nữa, hơn thế còn có con gái?"
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.
"Vậy còn em cứu "con trai" anh thì sao, lúc đó anh và con trai cùng vợ mình, anh cũng không thấy quá hoàn mỹ sao?"
"Anh không giống vậy, em không thấy được đau khổ của anh."
"Đau khổ của em. . . Anh cũng không thấy được đó."
Tưởng Viễn Chu hôn một cái lên trán Hứa Tình Thâm.
"Phải, may mà hiện tại đều thấy được."
Bàn tay Hứa Tình Thâm khẽ đẩy lồng ngực Tưởng Viễn Chu ra.
"Ban đầu vứt bỏ em và Phó Lưu Âm, là anh và Mục Kính Sâm, nếu đã lựa chọn buông tay trước, cũng đừng nghĩ rằng không công bằng, là ai quy định phụ nữ phải toàn tâm toàn ý chứ? Em lại mong muốn Âm Âm nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình, bắt đầu một lần nữa."
Người đàn ông cầm tay của Hứa Tình Thâm, để lòng bàn tay cô xoa vào lồng ngực của mình.
"Anh thật may mắn, khi đó em không có ý gì đối với Phó Kinh Sênh, nếu không, anh. . ."
"Khi đó em có Lâm Lâm, chăm sóc đứa bé quá cực khổ, không có thời gian nghĩ tới chuyện đàn ông."
Tưởng Viễn Chu không biết là nên cười, hay là dở khóc dở cười: "Vậy tất cả đều là công lao của con gái anh."
---
Mục Thành Quân ra khỏi nhà họ Mục, đi dạo qua một vòng những nơi gần Cục dân chính, hắn ý thức được hành vi của mình quá khôi hài, để tài xế lái xe đi.
"Mục tiên sinh, chúng ta đi đâu?"
"Tới nhà họ Tô."
Xe đi thẳng tới nhà họ Tô, sau khi Tô Thần mang thai, nhà họ Tô liền dọn vào trong khu chung cư cao cấp này.
Mục Thành Quân đi vào thang máy, đi tới chỗ tầng trệt, trên khóa có dấu vân tay của hắn, hắn mở cửa đi vào, bà Tô ở nhà, nhìn thấy hắn vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Thành Quân tới."
Tô Thần ngồi ở sô pha, bụng to trông rất rõ ràng, thấy Mục Thành Quân tiến đến, cô cũng không ngẩng đầu.
Người đàn ông ngồi xuống.
"Buổi trưa ăn gì rồi?"
"Con bé ăn canh cá trích, ăn uống khá hơn so với mấy tháng trước. . ."
Tô Thần đứng dậy, muốn trở về phòng, Mục Thành Quân quay sang nói với cô: "Lấy đồ đi, tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra."
"Không phải đã hẹn ngày mai sao?"
"Ngày hôm nay tôi rảnh rỗi, tôi dẫn em đi."
Tô Thần ngồi im tại chỗ, sắc mặt không thay đổi nói: "Anh yên tâm, ngày mai mẹ tôi sẽ đi cùng, có mẹ tôi đi theo, con còn lo lắng tôi sẽ làm gì đứa trẻ trong bụng sao?"
Bà Tô đứng ở bên cạnh, có chút xấu hổ.
"Thần Thần, con nói với Thành Quân cho tốt vào."
"Con nói như vậy còn không tốt sao?"
Mục Thành Quân không để cho cô tức giận, biết cô mang thai, mọi việc cũng để tùy ý cô.
"Tôi hẹn phía bệnh viện xong rồi, lần này chỉ cần siêu âm, đi thôi."
"Đi thôi, đi thôi..." Bà Tô nói, cẩn thận kéo con gái lên. "Thành Quân đi cùng cũng tốt."
Tô Thần đứng ở cửa thay đổi giày, không ầm ĩ, theo Mục Thành Quân tới bệnh viện.
Nằm trên giường nhỏ trong phòng siêu âm, bác sĩ để cô vén bụng lên, người đàn ông đứng ở bên cạnh, Tô Thần cảm thấy rất mất tự nhiên.
"Anh. . . Anh đi ra ngoài."
"Không sao đâu..." Bác sĩ cười tủm tỉm nói: "Ba ba của bé cũng có thể xem cùng."
Mục Thành Quân cúi xuống, liếc nhìn Tô Thần.
"Tôi không nhìn em."
Cô quay mặt đi, chỉ có thể coi như hắn không tồn tại, Mục Thành Quân khoanh hai tay ở trước ngực, thấy hình ảnh đứa bé ở trên màn hình, rất rõ ràng, đôi mắt thâm sâu lộ ra ánh nhìn kích động, khó có thể ức chế lại, đây chính là con của hắn, thật thần kỳ.
Khóe miệng Mục Thành Quân không kiềm chế được cong lên, hắn muốn hỏi, đây thực sự là đứa bé của hắn chứ? Thế nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại nuốt nuốt trở vào, đây là điều quá rõ ràng, chỉ có điều hắn thực sự muốn hỏi một câu, cho dù là biết rõ mà cứ hỏi, hắn chỉ muốn chia sẻ cảm giác này với ai đó thôi.
Làm kiểm tra xong, Tô Thần chống hai tay xanh bên người muốn đứng lên, Mục Thành Quân kéo cô một cái. Người phụ nữ bỏ vạt áo xuống. Vì Mục Thành Quân sắp xếp phòng khám VIP nên được lấy kết quả nhanh chóng. Kết quả kiểm tra tốt, tất cả đều bình thường, các hạng chỉ tiêu đều là +, bác sĩ nói, tương lai sinh ra dáng người không nhỏ.
Mục Thành Quân gập tờ giấy siêu âm lại, đặt trong túi quần mình, rất thận trọng.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện Mục Thành Quân hỏi: "Muốn ăn gì không?"
Tô Thần lắc đầu.
"Không cần, tôi muốn về nhà."
Bà Tô đi theo ở bên cạnh.
"Cẩn thận dưới chân."
"Mẹ, con nào có yếu ớt như thế, mẹ sợ đứa trẻ có mệnh hệ nào sao?"
"Mẹ sợ đường trơn."
Vẻ mặt Tô Thần lạnh nhạt, bàn tay không khỏi đặt lên bụng của mình, khi vừa mang thai, cô một lòng một dạ đều muốn phá bỏ đứa bé này, nhưng khi đó Mục Thành Quân không cho, nhà họ Mục không cho. Bọn họ giống như là khoảng trời che trên đầu nhà họ Tô, Tô Thần không hề có sức phản kháng, thời điểm đó cô bị người ta canh giữ, vệ sĩ do Mục Thành Quân phái tới đứng canh ở cửa nhà họ Tô, chỉ cần cô bước ra khỏi nhà một bước thôi, phía sau sẽ có vài người theo sau. Dần dần, ánh mắt hàng xóm nhìn cô đầy vẻ khác thường, cô cũng không dám ra cửa nữa.
Bàn tay cô khẽ vuốt bụng, hiện tại, cục cưng ở trong bụng của cô đnag dần thành hình, có đôi khi còn có thể thấy máy thai rõ ràng, cô biết nhà họ Mục muốn đứa bé trong bụng mình, chỉ có điều mẹ con gắn bó, cô cũng không muốn buông tay.
Đi ra khỏi bệnh viện, tài xế đỗ xe ở bên ngoài, Tô Thần thấy rất nhiều người lui tới ở cửa bệnh viện.
Đây là bệnh viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em lớn nhất Đông Thành, nếu không phải Mục Thành Quân có tiền có thế đi lối VIP, những phụ nữ có thai khác xếp hàng một ngày đêm ở đây, cũng khó có thể làm xong kiểm tra đơn giản như lần này.
Phía trước có người vội vã đi tới, liếc nhìn Tô Thần. . .
Mục Thành Quân nhìn về phía trước, thấy đối phương vượt qua, rõ ràng bước chân tăng nhanh tốc độ, rồi đến trước mặt Tô Thần, đối phương dùng sức đụng tới, Mục Thành Quân nhanh tay kéo Tô Thần ra phía sau, người đàn ông kia va vào người Mục Thành Quân, lực rất lớn, Mục Thành Quân không khỏi lùi về phía sau vài bước.
Bà Tô sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
"Đi đứng kiểu gì vậy? Không có mắt nhìn à?"
"Xin lỗi, xin lỗi, không thấy. . ."
"Một phụ nữ có thai ở đây, anh nói anh không thấy?"
"Tôi sốt ruột muốn vào trong đăng ký. . ."
Sắc mặt của Mục Thành Quân cũng cực kỳ khó coi, hắn cũng không nói nhiều với đối phương làm gì, giơ lên đạp tới.
Người đàn ông kêu lên một tiếng ngã xuống đất, bà Tô ngây người nhìn, Tô Thần cũng lại càng hoảng sợ, không ngờ Mục Thành Quân lại có phản ứng như thế.
"Đánh người, đánh người. . ."
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm đối phương từ trên cao xuống.
"Trở lại nói cho những người đó, đừng có nhằm vào đứa bé, nếu như đứa bé trong bụng cô ấy xảy ra chuyện, tao để nhà họ Lăng một đôi mẹ goá con côi chôn cùng lão già nhà đó!"
Người đàn ông im bặt không lên tiếng nữa, sắc mặt hoảng sợ nhìn Mục Thành Quân chằm chằm.
Bà Tô vội đứng tới bên cạnh Tô Thần, người phụ nữ nắm chặt tay lại, liếc nhìn bụng mình vẫn bình an vô sự.
Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn về phía cô, nói: "Đi thôi."
Mấy người ngồi vào bên trong xe, bà Tô không nhịn được hỏi: "Người đàn ông khi nãy kia, là cố ý sao?"
"Tôi vẫn nhắc lại, sau này lúc tôi không có mặt, ra ngoài phải có vệ sĩ đi theo."
"Được, được, được..." Bà Tô không ngừng gật đầu. "Thực sự là đáng sợ, cũng quá ác độc, sao có thể ra tay với một đứa trẻ còn chưa chào đời chứ?"
Ánh mắt Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhà họ Lăng thì có gì mà không làm được? Bọn họ cho rằng Lăng Thời Ngâm là bị hắn hại chết, biết hắn có con, còn không gấp đến độ giậm chân bình bịch? Bọn họ nhất định sẽ trăm phương nghìn kế muốn đụng tới đứa con của Tô Thần. Có đôi khi là Mục Thành Quân bảo vệ quá tốt, bọn họ không hạ thủ được, có đôi khi là có vệ sĩ đi theo, mặc dù là hạ thủ cũng không cách nào thực hiện được. Đối với Mục Thành Quân mà nói, đứa bé này giống như là nửa tính mạng của hắn, nếu ai dám động tới, không phải là hắn sẽ không dám giết kẻ đó.
"Mẹ, mẹ đừng quên hắn là người đã có vợ." Tô Thần lạnh lùng nói xen vào.
Sắc mặt bà Tô có chút khó xử, dù sao trong xe còn có tài xế của Mục Thành Quân, làm một người mẹ, chẳng ai muốn con của mình đi làm tiểu tam của người khác cả, thế nhưng tính chất của Tô Thần không giống vậy. . .
Không gian bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Mục Thành Quân liếc nhìn sắc mặt của Tô Thần.
"Em yên tâm, chờ sau khi đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ cho nó một danh phận tốt nhất."
Tô Thần cúi đầu xuống, bàn tay không ngừng vuốt ve bụng của mình, ánh mắt u ám của Mục Thành Quân khẽ xao động, hắn bỗng nhiên vươn tay, sờ lên.
Bàn tay vừa chạm tới bụng, vừa lúc đứa trẻ trong bụng đá một phát, lòng bàn tay Mục Thành Quân chạm phải, hắn không khỏi cười khẽ: "Thích sao?"
Tô Thần không có phản ứng, đẩy tay hắn ra.
Xe đưa Tô Thần về khu chung cư, Mục Thành Quân không xuống xe.
"Tôi còn có chút chuyện phải xử lý, hai người lên đi."
"Hảo." Tô mụ mụ nói, tương đặt ở chỗ ngồi túi cầm lên.
Tô gia mẹ con vào lâu, mục thành quân lúc này mới yên tâm, nhượng tài xế lái xe đi.
Về đến nhà, Tô Thần vào phòng ngủ nghỉ ngơi, bà Tô chuẩn bị thức ăn nấu cơm tối.
Đến tối, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, bà Tô đi mở cửa, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên ngoài.
"Bác gái, chào bác."
"Là Lý Hằng."
"Con đến thăm Tô Thần, cô ấy có ở nhà không?"
Bà Tô nghiêng người tránh ra, tìm đôi dép cho anh ta.
"Ở nhà, mau vào đi."
Lý Hằng cầm đồ trong tay.
"Con cũng không biết mua gì, còn vài ba tháng nữa Tô Thần sẽ sinh phải không? Con mua quần áo cho bảo bối."
"Con thực sự là có lòng. . ."
Quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tô cũng không tệ, hai người con đều lớn lên cùng nhau, Lý Hằng lớn hơn Tô Thần vài tuổi.
Tô Thần ra khỏi phòng, thấy Lý Hằng.
"Anh đã đến rồi."
"Phải, anh tới thăm em một chút."
"Đến đây đi." Tô Thần dặn mẹ: "Mẹ, làm thêm mấy món ăn ngon nha."
"Yên tâm đi."
Lý Hằng đi vào phòng của Tô Thần, Tô Thần đóng cửa phòng lại, hai người tới sofa bên cửa sổ ngồi xuống.
"Lý Hằng, người em có thể tin được chỉ có anh, anh có giúp em không?"
"Đương nhiên, chuyện quyền nuôi nấng, đến lúc đó nhất định anh sẽ ra sức giúp em, thầy của anh rất có kinh nghiệm về những vụ kiện như thế này, anh có thể nhờ ông ấy giúp đỡ. . ."
"Được..." Tô Thần không khỏi liếc nhìn ra cửa, rất sợ có người nghe trộm, cô thấp tiếng nói: "Phải mất bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cần có thể thắng kiện."
Vì để cô sinh con ra, Mục Thành Quân cho cô không ít tiền, có lẽ hắn cũng không thể ngờ rằng Tô Thần sẽ lấy trứng chọi đá, lại có thể tranh đoạt quyền nuôi con với hắn. Mục Thành Quân đưa tiền, bọn họ nhận, đồng thời chuyển hết tới sổ tiết kiệm đứng tên mình, cô muốn dùng số tiền này khiến hắn trở tay không kịp, hơn nữa có số tiền này, cô cũng không được coi là người mẹ không có thu nhập.
"Yên tâm, bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị, chuyện này không thể lộ ra ngoài."
"Ừm." Tô Thần dựa vào sô pha. "Chỉ có điều nhà họ Mục có mối quan hệ quá mạnh mẽ, nhất định là vụ kiện này rất khó."
"Không sao, bây giờ là thời đại truyền thông tân tiến, chỉ cần một ngày là có thể khởi kiện lên tòa án, dính dáng đến nhà họ Mục, sợ rằng dư luận xôn xao, anh lo cho em. . ."
Những chuyện này, Tô Thần đã lo lắng đến từ trước, cô tỏ ra thoái mái.
"Không có gì, hiện tại những người quen em, có mấy người là không biết em chưa kết hôn đã mang thai? Về phần những người không biết em, không quan trọng, em không quan tâm ánh mắt của bọn họ."
"Tốt lắm, nếu em đã nói như vậy, anh nhất định sẽ giúp em."
Tô Thần ngồi dậy, có câu nói xoay chuyển trong miệng, cuối cùng cô vẫn nói ra: "Đồng thời với chuyện tranh đoạt quyền nuôi con với hắn, em còn muốn kiện hắn."
"Kiện hắn?"
"Kiện hắn hiếp dâm."
Lý Hằng cảm thấy kinh hãi: "Cáo hắn cưỡng gian?"
"Lý Hằng, chuyện này rất kỳ quái sao?"
"Không, không phải, anh chỉ muốn nói đã cách gần một năm, phần thắng vụ kiện này. . ."
Tô Thần đưa bàn tay sờ sờ bụng của mình lần nữa.
"Đứa trẻ trong bụng em, chính là chứng cứ tốt nhất, có thể làm giám định DNA."
"Lúc xảy ra chuyện này, em có giữ lại chứng cứ không?"
"Có..." Tô Thần bình tĩnh mở miệng, bình thường cô với Mục Thành Quân không tranh cãi không làm gì cả, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể nén giận, có một số việc cô đã nghĩ xong hết tất cả, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.
"Lúc hắn dùng sức mạnh với em, vừa lúc em đang gọi điện thoại với một người bạn, cô ấy nghe thấy cảm giác có gì đó không đúng liền ghi âm lại."
"Còn có chuyện như vậy?"
"Phải, kỳ thực lúc đó cô ấy đã báo cảnh sát, chắc chắn có thể điều tra lại ghi chép." Nơi cổ họng Tô Thần khẽ cuộn lên, nghĩ đến đêm dữ dội và khuất nhục đó, đôi mắt cô cay cay.
"Ở trong điện thoại, em không ngừng nói mình đang ở khách sạn nào, sau đó, thật sự có người tìm tới, nhưng lúc đó Mục Thành Quân trói em lại, còn bịt miệng em nữa, hắn ra ngoài nói chuyện, em cũng không biết hắn nói gì với cảnh sát, đêm đó đã khiến em tuyệt vọng, không ai tới cứu em. . ."
Lý Hằng nghe thấy thế, sắc mặt tái mét, hai bàn tay siết chặt.
"Súc sinh."
"Mục Thành Quân quen thói súc sinh rồi, anh mắng hắn như thế, hắn còn tưởng rằng là đang khen hắn."
Lồng ngực Lý Hằng dấy lên một cảm giác khó chịu.
"Đoạn ghi âm vẫn còn chứ?"
"Còn, em lưu lại được rồi, gồm cả khăn trải giường đêm đó, em đều mang đi."
"Lúc đó. . . Tại sao em không báo cảnh sát nữa?"
Tô Thần bất đắc dĩ khẽ cười, nói: "Sao Mục Thành Quân có thể cho em cơ hội như vậy, em bị hắn hạn chế tự do cá nhân hơn một tháng, cho đến khi. . . Em mang thai. Có đôi khi em hoài nghi, có phải cuộc sống chính là một bộ phim cẩu huyết đến thế sao? Nếu không, sao em lại gặp phải những nội dung trong bộ phim đó chứ?"
"Tô Thần, đừng như vậy, chờ sau này đứa trẻ được sinh ra thì tốt rồi."
Lý Hằng muốn an ủi cô, tuy rằng những lời này quá gượng ép, vụ kiện cáo này rất khó giải quyết, chỉ có điều cũng may Tô Thần và Mục Thành Quân đều là người cứng rắn, xem ai có thể quật ngã đối phương trước.
"Nếu em thật sự muốn kiện Mục Thành Quân tội hiếp dâm, vụ án quyền nuôi nấng, phần thắng thuộc về em sẽ lớn hơn rất nhiều."
"Đương nhiên em muốn kiện, em không thể mất đi sự trong trắng một cách vô ích như vậy. Cứ cho là nhà họ Mục có thể lấy thúng úp voi thì thế nào, nhiều lắm là em mất đi danh dự của mình thì em cũng muốn kéo hắn xuống theo!"
Lý Hằng gật đầu: "Được, nhất định anh sẽ cố gắng hết sức giúp em."
Lúc ăn cơm tối, ông Tô cũng đã trở về.
Bà Tô ở bên ngoài gõ cửa, Tô Thần và Lý Hằng đi ra ngoài, bà Tô không khỏi hỏi: "Ở trong trò chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Tô Thần thoải mái, cùng với bộ mặt khi nãy tưởng như hai người.
"Trò chuyện về đứa trẻ ạ, con nói sau này để nó theo Lý Hằng học làm luật sư, thật tốt."
Bà Tô cười cười, bà bảo Lý Hằng ngồi xuống ăn, hoàn toàn không nghĩ tới khi nãy họ bàn những chuyện gì trong phòng.
---
Hứa Lưu Âm ăn xong cơm trưa thì trở về khách sạn, ăn cơm cùng Hứa Phương Viên. Sau giờ trưa, Hứa Lưu Âm ở bên trong phòng ngủ một lát.
Đến tối, Hứa Tình Thâm gọi điện thoại cho cô, Hứa Lưu Âm ngồi ở mép giường đứng dậy.
"Alo, chị."
"Âm Âm, buổi tối tới đây ăn cơm nha?"
"Không cần đâu, chị và anh rể cứ chúc mừng đi, ngày hôm nay là ngày lành của hai người."
Hứa Tình Thâm đang xuống lầu, cô dừng bước.
"Được rồi, vốn định bảo người đi đón em tới ăn bữa cơm, nhưng Lão Bạch nói Mục Kính Sâm còn đang ở bên ngoài Hoàng Đỉnh Long Đình, chị cũng sợ mang đến phiền toái cho em."
Hứa Lưu Âm trầm ngâm một lát.
"Không sao, cứ để anh ta trông ở đó đi, khả năng là hai ngày nữa em phải trở về Tô Châu rồi."
"Ừ, về sớm một chút cũng tốt."
Ngắt cuộc trò chuyện xong, Hứa Lưu Âmtới toilet rửa mặt, đi ra ngoài, nhấn chuông cửa căn phòng bên cạnh.
Hứa Phương Viên tới mở cửa.
"Âm Âm."
"Sư phụ, con muốn đi ra ngoài một lát."
"Đi đâu?"
"Con muốn mua ít qua."
Hứa Phương Viên hỏi: "Mua tặng vợ chồng họ Tưởng đúng không?" Hứa Phương Viên cười cười. "Có thể, đi một mình được không?"
"Được ạ, con đón taxi là ổn."
"Ở gần đây có trung tâm thương mại sao?"
Hứa Lưu Âm biết ông lo lắng.
"Phải, đi vài bước là đến rồi, ngoài khách sạn nhiều taxi, thầy đừng lo lắng."
"Tốt lắm, đi nhanh về nhanh."
"Vâng."
Hứa Lưu Âm trở về phòng cầm túi đi ra ngoài, ngồi trên xe taxi, cô nói địa điểm cần tới.
Trung tâm thương mại cách chỗ này không xa, rất nhanh thì đến rồi.
Vẫn không gọi được điện thoại cho Mục Kính Sâm, mãi đến khi lượng pin cuối cùng hao hết, tắt điện thoại Mục Thành Quân tới khu huấn luyện trước, biết anh cũng không ở đây, liền bảo tài xế tới Hoàng Đỉnh Long Đình. Xe còn chưa dừng lại, tài xế liền mở miệng: "Mục tiên sinh, hình như là xe của Sếp Mục."
Người đàn ông liếc nhìn lại,.
"Đúng rồi, lái qua đó."
"Không ngờ cậu ấy ở đây thật."
Đối với điểm này, Mục Thành Quân không cảm thấy có gì kỳ quái, Mục Kính Sâm thấy Hứa Lưu Âm đi cùng Hứa Tình Thâm ở Cục dân chính, điều duy nhất anh có thể làm là đi hỏi Hứa Tình Thâm.
Xe dừng hẳn, Mục Thành Quân xuống xe, hắn đi tới chỗ ghế lái, mở cửa xe, cúi người nhìn người đàn ông ngồi trong xe.
"Làm gì ở đây vậy?"
"Sao anh tới đây?"
"Chờ uống rượu mừng của cậu, khách sạn đã đặt hết rồi, sao không thấy tân lang đâu?"
Mục Kính Sâm nằm ở trên tay lái.
"Nguyễn Noãn trở lại báo cáo sao?"
"Đúng vậy, khóc khàn cả giọng, trong nhà cũng náo loạn cả lên, người nào không biết còn tưởng rằng là "Thủy mạn Kim Sơn tự". Anh đã nói với em, mẹ tức giận không ít đâu."
Mục Kính Sâm không quan tâm, Mục Thành Quân đưa tay níu lại cánh tay anh.
"Em ngồi qua bên kia, anh lái xe."
"Chuyện Phó Lưu Âm còn sống, Nguyễn Noãn cũng nói rồi?"
"Nói rồi..." Bóng dáng cao lớn của Mục Thành Quân dựa nghiêng ở bên ngoài. "Em ngồi đây chặn, còn không phải là hù người ta chạy mất?"
Mục Kính Sâm cử động chân, bước ra khỏi ghế lái, ngồi xuống ghế phía sau, Mục Thành Quân bước vào ghế lái, tự mình lái xe.
"Phó Lưu Âm thực sự còn sống?" Bàn tay Mục Thành Quân cầm tay hơi căng lên. "Em không nhìn lầm đó chứ?"
"Sẽ không."
"Kính Sâm, sau khi em tìm được cô ấy rồi, lại muốn làm gì?"
"Em muốn hỏi cô ấy, nếu còn sống, tại sao không nói cho em biết?"
Mục Thành Quân liếc nhìn Mục Kính Sâm qua gương chiếu hậu, ban đầu, là hắn yêu cầu Phó Lưu Âm không thể để cho Mục Kính Sâm biết tin cô còn sống.
"Như bây giờ không phải rất tốt sao? Chí ít, cô ấy không cần tiếp tục bị uy hiếp tính mạng bởi thân phận mình là em gái của Phó Kinh Sênh."
Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Nửa năm cô ấy chết đi, em đã sống không bằng chết, cô ấy nhất quyết như thế, không phải là muốn cho em biết cô ấy đã chết rồi sao?"
Mục Thành Quân đánh tay lái.
"Đi ăn cơm tối thôi."
"Em không về nhà."
"Không trở về nhà, chúng ta đi uống rượu."
Tài xế của Mục Thành Quân ở phía sau, đi tới một trung tâm thương mại, Mục Thành Quân lái xe vào nhà để xe dưới hầm.
"Lúc đi ra, anh gọi điện thoại đặt cho mẹ một chiếc bánh ga-tô, có lẽ là làm được rồi, để anh bảo tài xế mang về, khiến bà ấy bớt giận."
Dừng xe xong, tài xế cũng tới nơi, Mục Thành Quân quay sang nói với Mục Kính Sâm: "Bên cạnh đây có chỗ uống rượu, xuống xe thôi."
Hai anh em ra khỏi ga ra, vào thang máy.
Hứa Lưu Âm vừa đến trung tâm thương mại, liền tìm cửa tiệm bánh ga-tô.
Tiệm này rất nổi tiếng, nếu không hẹn từ trước, rất khó có thể mua được trong ngày, cũng không làm kịp.
Hứa Lưu Âm năn nỉ mãi, sau khi bỏ thêm tiền, chủ tiệm mới đáp ứng làm thêm cho cô một chiếc.
Cô mua quà xong quay trở lại cửa tiệm, nhân viên cửa hàng mang cho cô ly nước chanh.
"Còn phải chờ chút thời gian, nếu không thì cô đi shopping nữa?"
"Không sao đâu, cô làm việc của mình đi."
"Vâng."
Hứa Lưu Âm uống nước, cô đi tới trước quầy, nghiêng người nhìn hàng mẫu bên trong.
Chiếc bánh ga-tô lớn nhất cao vượt quá chiều cao của cô, mỗi một tầng đều tinh xảo, giống y như thật, Hứa Lưu Âm chăm chú nhìn, chợt nghe có tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài cửa.
"Chính là cái này."
"Mục tiên sinh, tôi đi vào lấy nhé?"
"Không cần."
Đây hình như là thanh âm của Mục Thành Quân?
Hứa Lưu Âm như bị sét đánh, đứng thẳng dậy, thấy mấy bóng dáng đang bước tới, cô vội vàng nhìn quanh, thế nhưng tiệm bánh ga-to này cũng chỉ có một cửa ra, cô cuống cuồng muốn tìm đường xông ra, thế nhưng nghĩ đến người sắp đụng phải trước mặt, cô bất chợt dừng bước.
Sắc mặt cô hoảng hốt, xung quanh cũng không có chỗ có thể trốn được.
Hứa Lưu Âm cứ đứng tại chỗ như vậy, cô khống chế sự hoảng loạn trong lòng, yên lặng đứng im tại chỗ, và đi tới chỗ hai anh em nhà họ Mục.



Chương 342: Bức bối quấn chặt lấy cô
Editor: Yuè Yīng
Mục Thành Quân đi trước, thấy Hứa Lưu Âm thì bước chân chợt dừng lại. Mục Kính Sâm uể oải ngẩng lên, vừa lúc thấy Hứa Lưu Âm, hai mắt trở nên sáng ngời. Hứa Lưu Âm cụp mắt xuống, cô trở lại vị trí lúc trước ngồi xuống. Cô giả vờ như không biết hai người kia, không hoảng hốt bỏ chạy, dù sao thì có muốn chạy cũng không trốn thoát được.
Mục Kính Sâm bước nhanh về phía trước, đến trước bàn, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống. Hứa Lưu Âm nhíu mày nhìn anh.
"Lại là anh? Âm hồn không tan."
"Phải, tôi âm hồn không tan, ai bảo em âm hồn không tan cứ
quấn lấy tôi nửa năm trước?"
Hứa Lưu Âm biết là anh đang cố tình gây sự, cô ngẩng lên nhìn, thấy Mục Thành Quân cũng đã đi tới, bàn tay cô đặt ở trên đầu gối không khỏi nắm thật chặt, ánh mắt Mục Thành Quân nhìn cô cũng không buông, Hứa Lưu Âm quay mặt đi trước.
Mục Thành Quân ngồi xuống bàn bên cạnh, người bán hàng mang nước chanh ra cho hai người, Mục Thành Quân cầm lấy ly nước, suy nghĩ tới xuất thần.
Phó Lưu Âm cũng không có gì thay đổi, cũng không vì muốn người khác không nhận ra mình mà thay đổi bản thân. Cô vẫn mang dáng vẻ quen thuộc đối với hắn, chả trách Nguyễn Noãn và Mục Kính Sâm mới nhìn thấy đã khẳng định đó là Phó Lưu Âm rồi.
"Anh không theo dõi tôi tới đây đó chứ?" Hứa Lưu Âm hỏi thẳng.
Ánh mắt người đàn ông cứng đờ, nhìn cô chằm chằm.
"Em cho là tôi sẽ theo dõi em sao?"
"Tôi mong anh đừng tới làm phiền tôi, tôi không phải Phó Lưu Âm."
"Có đúng là Phó Lưu Âm hay không, do tôi quyết định."
Người phụ nữ cười nhạt: "Buồn cười."
Mục Kính Sâm ghé sát gần cô.
"Tại sao phải tỏ ra không biết tôi?"
"Tôi vốn không biết anh."
"Phó Lưu Âm -- "
Hứa Lưu Âm không chút lưu tình, ngắt lời anh: "Nếu như tôi là Phó Lưu Âm, tôi sẽ không nói bất cứ câu nào với anh, tôi sẽ cho anh mấy cái tát thật mạnh."
"Bởi vì tôi và Nguyễn Noãn tới Cục dân chính?"
"Có lẽ... " Hứa Lưu Âm thờ ơ nhún vai. "Có phải chỉ cần nghĩ tôi là Phó Lưu Âm, là có thể khiến cảm giác áy náy của anh biến mất đúng không? Dù sao lúc cô ấy chết, anh chẳng làm gì cả, vợ trước của mình bị người ta giết chết rồi ném xuống sông, anh có cảm giác gì?"
Cô cứ thế vạch trần nỗi đau của anh, Hứa Lưu Âm liếc nhìn người đàn ông ngồi bên.
"Nếu như người chìm vào đáy sông không phải Phó Lưu Âm, vậy lúc đó anh biết cô ấy ở đâu sao? Anh có nghĩ cô ấy vẫn còn sống, hay là đã chết ở nơi khác? Hoặc có lẽ, bị ai đó nhốt ở một nơi tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời giống như địa ngục, phải chịu nỗi dằn vặt không thuộc về mình?"
Lúc Hứa Lưu Âm nói câu này, khẽ liếc qua, nhìn về phía Mục Thành Quân ngồi bàn bên cạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau, thần sắc Mục Thành Quân vẫn bình thường, hình như cô nói việc này, hắn hoàn toàn không biết.
Hắn nhấc ly nước trong tay, đầu ngón tay gõ lên miệng ly, hắn trầm ngâm yên lắng, dường như không sợ bây giờ Hứa Lưu Âm tiết lộ những chuyện kia ra.
Mục Kính Sâm nắm lấy cổ tay Hứa Lưu Âm.
"Âm Âm, tôi đi tìm em, tôi vẫn luôn đi tìm em. . ."
"Tiên sinh, thực sự anh nhận lầm người." Ánh mắt của cô lạnh lùng đến cực điểm, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn, cùng với sự bất đắc dĩ sâu sắc. "Đừng lôi tôi vào chuyện lằng nhằng nữa có được không?"
"Mục tiên sinh, bánh ga-tô đã làm xong." Người bán hàng mang bánh ga-tô ra, đặt ở trên bàn Mục Thành Quân .
Hứa Lưu Âm thấy thế, vội hỏi: "Của tôi thì sao?"
"Còn chưa xong, cô chờ một lát."
Hứa Lưu Âm đứng lên, nói: "Lát nữa tôi tới lấy."
Kỳ thực cô thừa biết rằng Mục Kính Sâm không thể nào để cô đi dễ dàng như thế, cô vừa bước ra, Mục Kính Sâm liền kéo tay cô. Hứa Lưu Âm cố sức hất ra, Mục Kính Sâm đứng dậy, cố sức ấn cô trở lại chỗ ngồi. Anh cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú ghé sát đến trước mặt Hứa Lưu Âm.
"Thừa nhận đi, thừa nhận có được hay không? Hãy nói em là Phó Lưu Âm."
"Không, tôi họ Hứa." Hứa Lưu Âm ngang ngạnh nói.
"Tôi không tin."
"Anh có thể tra thông tin thẻ căn cước của tôi."
Nơi khóe miệng Mục Kính Sâm khẽ căng ra.
"Tốt lắm, tôi hỏi em, em tên là Hứa gì?"
"Hứa Lưu Âm." Cô nhấn mạnh từng chữ một, không hề e dè, nói tên của mình ra.
Mục Thành Quân khẽ nhướn mày, Mục Kính Sâm nhìn cô không chớp mắt.
"Đúng vậy, em chính là Phó Lưu Âm."
"Lỗ tai anh có vấn đề phải không? Tôi là Hứa Lưu Âm."
"Chẳng lẽ chuyện này còn không rõ ràng sao?"
Khóe miệng Hứa Lưu Âm bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười.
"Rõ ràng gì chứ?"
"Phó Lưu Âm, Hứa Lưu Âm, là Hứa Tình Thâm đổi họ này cho em có đúng hay không? Em cho là thay đổi họ thôi, thì em không phải là mình nữa."
Hứa Lưu Âm càng cười lớn hơn, cô nói: "Phó Lưu Âm đã chết, sự thật này ai cũng biết, mặc dù anh đi thăm dò tin tức của tôi, Mục Kính Sâm, anh có cách gì có thể chứng minh tôi là Phó Lưu Âm không? Tôi nói không phải, vậy thì không phải, anh là gì của tôi chứ? Anh có thể quản lý được chuyện của tôi sao?"
Hứa Lưu Âm không thề sống chết phủ định, cũng không có ý thừa nhận, nhưng từ đầu tới cuối loại thái độ này khiến cho lồng ngực Mục Kính Sâm khó chịu không thôi, thật sự hận không thể cạy miệng cô ra, để cô nói ra hết sự thật.
Mục Kính Sâm ngồi xuống.
"Bây giờ em ở đâu?"
Hứa Lưu Âm không nói lời nào.
"Bây giờ em đang làm gì?"
Cô chỉ coi như không nghe thấy.
"Nửa năm qua này. . ."
Hứa Lưu Âm ngắt lời anh: "Tôi sống rất tốt, lúc nào cũng khá hơn so với trước đây."
Nơi cổ họng Mục Kính Sâm khẽ cuộn lên, Hứa Lưu Âm nghe thấy người bán hàng nói bánh ga-tô được rồi, cô quay sang nói với Mục Kính Sâm: "Đừng theo tôi nữa, bây giờ tôi có thể đường đường chính chính mà sống, thực sự rất tốt. Nếu như anh cố ý muốn đi theo tôi, cuối cùng tôi sẽ chờ dịp trốn đi, như vậy. . . Tôi sẽ thực sự tìm một nơi để ẩn náu, đến lúc đó, tôi sẽ biến mất hoàn toàn, cũng không ai có thể tìm thấy được tôi."
Hứa Lưu Âm nhận bánh ga-tô, Mục Kính Sâm muốn đứng dậy, thế nhưng anh còn có thể nói gì với cô đây?
Anh nghe được tiếng bước chân của người phụ nữ đang đi ra ngoài, cô không chịu thừa nhận cô là Phó Lưu Âm, cũng đồng nghĩa với chuyện hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ giữa họ, anh càng không có tư cách làm phiền cô nữa.
Người đàn ông không quay đầu lại, xuyên qua chiếc gương trước mặt nhìn về phía Hứa Lưu Âm.
"Có vẻ như em đã quên, giữa chúng ta còn có mối thù, em không sợ tôi sẽ trả thù em sao?"
Hứa Lưu Âm khẽ nhếch khóe miệng: "Ôi, tùy đi."
Cô rời khỏi tiệm bánh ngọt, Mục Thành Quân đặt tay xuống mặt bàn, thanh âm chiếc ly đặt lại vị trí hơi vang.
Tài xế đi tới, hỏi: "Mục tiên sinh, có muốn tôi về trước hay không?"
Mục Thành Quân chỉ xuống chiếc bánh ga-tô trên bàn, nói: "Mang về đi."
Mục Kính Sâm cũng đứng dậy.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Mục Thành Quân vẫn ngồi không nhúc nhích.
"Không đuổi theo?"
"Đuổi theo thì phải làm thế nào đây? Thái độ của cô ấy như vậy."
"Quả thực, nếu biết cô ấy còn sống, không phải là tất cả mọi chuyện lại trở về nguyên điểm xuất phát sao?" Mục Thành Quân cầm lấy cái ly uống một hớp. "Tựa như sau khi hai người mới ly hôn đó, cũng không ai gặp ai, dù sao thì ba chết như thế nào, trong lòng em biết rõ nhất."
Mục Kính Sâm liếc nhìn Mục Thành Quân, trong lòng anh sốt ruột rất muốn kéo Phó Lưu Âm trở về, muốn ôm cô, liều lĩnh ép buộc cô ở bên cạnh mình, nhưng chung quy thì anh không thể làm như thế, cuối cùng thì, hóa ra giữa bọn họ còn cách nhau một vực sâu thăm thẳm.
Mục Kính Sâm không nói gì nữa, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Hứa Lưu Âm ra khỏi trung tâm thương mại, vội vội vàng vàng ngăn một chiếc xe lại, sau khi ngồi vào, cô lo lắng lên tiếng: "Khách sạn Quốc tế."
Tài xế khởi động xe, Hứa Lưu Âm xác định Mục Kính Sâm không đuổi theo kịp, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó Mục Kính Sâm vẫn chưa quay về nhà họ Mục, mà là tới khu huấn luyện.
Khi anh tới khu huấn luyện, đã là đêm khuya, từng ngọn đèn cao lớn chiếu sáng thao trường giống như ban ngày, Mục Kính Sâm đi thẳng lên lầu, ở trên lầu hai nhìn xuống.
Một huấn luyện viên đi tới.
"Sếp Mục."
Mục Kính Sâm chống hai tay trên lan can.
"Câu đi dò la về một người cho tôi."
"Ai ạ?"
"Hứa Lưu Âm."
Huấn luyện viên nghe thấy cái tên này, có chút giật mình.
"Hứa Lưu Âm?"
"Bây giờ tên của cô ấy là Hứa Lưu Âm, cậu xem một chút cô ấy ở đâu, đang làm gì, không được kinh động tới người của nhà họ Tưởng."
Mục Kính Sâm nghĩ đến nửa năm qua, vẫn có cảm giác lo sợ như trước, anh rất sợ một biến động nhỏ thôi, Phó Lưu Âm sẽ hoàn toàn biến mất.
---
Nhà họ Mục.
Lúc Mục Thành Quân trở về, đã khuya lắm rồi. Hắn không ngờ mẹ mình còn chưa ngủ. Chiếc bánh ga-tô hắn mua đặt ở trên bàn ăn, trên hộp được đóng gói bằng một sợi dây thắt nơ, nhìn qua đã biết vẫn còn y nguyên.
Bên trong phòng khách đèn mở rất sáng, Mục Thành Quân nhìn sang, Nguyễn Noãn còn chưa đi.
Mục Thành Quân tiến lên vài bước.
"Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?"
"Tìm được em trai con rồi sao?"
"Tìm được rồi, vừa ăn cơm tối với nó xong."
Bà Mục rất khó ăn nói với nhà họ Nguyễn, bà ra hiệu bảo Mục Thành Quân ngồi xuống. "Tại sao không bắt nó trở về?"
"Nó quen sống thoải mái, có thể nghe con?"
"Vậy bây giờ nó có ý gì?"
Mục Thành Quân nhìn sang hướng Nguyễn Noãn, hắn cũng bội phục cô ta, lại có thể ngồi đây cả một ngày. Lúc hắn đi cùng Mục Kính Sâm, tất nhiên sẽ không nhắc tới Nguyễn Noãn, hai người đều không thích cô ta, đem trọng tâm câu chuyện đặt vào cô ta, vậy không phải chẳng khác nào làm lãng phí thời gian sao?
"Còn có thể có ý gì nữa? Nhất định là không muốn kết hôn, Kính Sâm nói nó không có tình yêu với Nguyễn Noãn. Ban đầu nó đã nói tìm đại một người để kết hôn, nó đã nghĩ xong, đăng ký kết hôn xong sẽ sống ở khu huấn luyện, cũng sẽ không có bất cứ sự thân mật xác thịt nào với Nguyễn Noãn. . ."
Sắc mặt Nguyễn Noãn trắng bệch, bà Mục tức giận đến đau đầu.
"Mẹ không quản nổi mấy đứa có đúng hay không?"
"Mẹ, đây là ý của Kính Sâm, không liên quan gì tới con." Mục Thành Quân đùn đẩy hết trách nhiệm.
"Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu nó đã không tình nguyện, nếu không phải là sợ mỗi ngày mẹ đều la rầy, nó cũng đâu đến nỗi như vậy, không phải sao?"
Sắc mặt bà Mục không chút thay đổi, nói: "Nó có nghĩ tới phải cho phía nhà họ Nguyễn một lý do không?"
"Từ trước đến nay Lão Nhị làm gì cũng theo ý mình, khi trước còn im hơi lặng tiếng, đột nhiên dẫn Phó Lưu Âm trở về, nó có nghĩ tới chuyện phải nói rõ lý do cho ai biết đâu? Còn không phải là tự mình thích làm gì thì làm." Mục Thành Quân nói xong, ánh mắt cũng nhìn theo về phía Nguyễn Noãn.
"Nguyễn Noãn, tôi cũng khuyên cô một câu, trên đời có rất nhiều đàn ông tốt, không phải cô thích làm người mai mối sao? Cô không phòng cho mình mấy người dự bị à?"
"Anh cả, anh --" Nguyễn Noãn trừng mắt nhìn Mục Thành Quân.
Bà Mục cũng lên tiếng: "Thành Quân, con thôi đi."
Mục Thành Quân thu lại vẻ cợt nhả, dù sao cũng lo cho sức khỏe của bà Mục, hắn có thể khiến người khác tức chết, cũng không thể chọc tức bà Mục.
"Được được được, chúng ta nói chuyện khác..." Mục Thành Quân thay đổi snag đề tài khác. "Mẹ, hôm nay con đưa Tô Thần đi khám thai."
"Vậy sao? Kết quả thế nào?"
"Con của con, đương nhiên là khỏe."
Bà Mục thấy được an ủi.
"Vậy là tốt rồi."
"Chỉ có điều lúc đi ra khỏi bệnh viện, thiếu chút nữa Tô Thần bị người đụng phải, con hoài nghi là người nhà họ Lăng."
"Cái gì? Bọn họ dám to gan như vậy?"
"Bọn họ có gì là không làm được?" Mục Thành Quân đan hai tay vào nhau, nghĩ đến chuyện ở cổng bệnh viện, kỳ thực cũng có chút sợ hãi. "Còn nhớ khi Tô Thần mang thai ba tháng bị trượt chân không? Chắc chắn cũng là bọn họ làm."
"Thực sự là quá đáng thật!"
"Nhưng cũng không sao, nhà họ Lăng không gây ra chuyện gì lớn được, như vậy cũng tốt, có thể để Tô Thần an phận, đỡ phải để cô ấy nghĩ rằng rời khỏi những người con phái tới nửa bước là có thể muốn làm gì thì làm."
Bà Mục thảo luận chuyện cháu trưởng tôn nhà họ Mục với Mục Thành Quân, thời gian khám thai, Mục Thành Quân nhờ mối quan hệ đã biết là một cậu bé.
Ngược lại, đối với hắn, chỉ cần là con ruột, con trai con gái cũng yêu như nhau, nhưng bà Mục thì sau khi biết được tin tức này, vui mừng tới nỗi hầu như cả đêm không chợp mắt.
"Mong là nhà họ Lăng mau tìm được Lăng Thời Ngâm, chí ít thì sẽ không tới làm phiền con nữa."
Thần sắc Mục Thành Quân u ám, khóe miệng cong lên vẫn chưa đáp lại.
Nguyễn Noãn còn ngồi ở bên cạnh, tôn tử nhà họ Mục còn chưa sinh ra đã thu hút hết sự chú ý của mọi người, điện thoại trong túi xách cô ta không ngừng vang lên, nhất định là ở nhfa gọi tới.
Bà Mục thu hồi thần sắc, ý thức được bên cạnh vẫn còn Nguyễn Noãn ngồi đó, bà đưa tay khẽ vỗ mu bàn tay cô ta.
"Nếu không thì để mẹ bảo tài xế đưa con về trước?"
"Mẹ, trở lại thì con nên làm gì đây? Con không có cách nào để ăn nói với gia đình mình."
"Yên tâm, để mẹ nói, chuyện này là nhà họ Mục đuối lý, để mẹ giải thích."
Nguyễn Noãn biết thời gian không còn sớm, Mục Kính Sâm có ý định tránh né cô ta, chắc chắn sẽ không về vào lúc này.
Mục Thành Quân giơ đồng hồ lên xem.
"Mẹ, muộn như thế rồi, sức khỏe của mẹ chịu nổi sao?Mau lên lầu nghỉ ngơi."
Hắn rõ là đang hạ lệnh trục khách, Nguyễn Noãn khẽ cắn môi, Mục Thành Quân bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cô ta.
"Nguyễn Noãn, tôi bảo tài xế đưa cô về, dù sao cô với Kính Sâm còn chưa đăng ký, nhà họ Mục cũng không thể để cô ở lại qua đêm, nếu không sẽ tổn hại danh dự của cô."
Cô ta cầm lấy chiếc túi bên cạnh lên, đứng dậy.
"Vâng."
Bà Mục tiễn cô ta ra tới cửa, cho đến khi nhìn Nguyễn Noãn ngồi vào trong xe, lúc này mới yên tâm lên lầu.
---
Ngày hôm sau.
Xe của nhà họ Tưởng lái ra khỏi Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không thấy xe của Mục Kính Sâm đâu.
"Xem ra, cậu ta đã nghĩ thông suốt."
Tưởng Viễn Chu kín đáo nhếch khóe miệng, Hứa Tình Thâm dựa sát vào người anh.
"Tại sao không đưa Duệ Duệ và Lâm Lâm theo?"
"Thái độ của ông ấy lúc nào cũng không tốt, anh sợ làm hai đứa trẻ sợ."
Cũng phải.
Hứa Tình Thâm vịn vào cánh tay Tưởng Viễn Chu, xe đi tới nhà họ Tưởng rất nhanh, anh đưa Hứa Tình Thâm xuống xe, nhưng không đi vào ngay.
Quản gia nhận được tin tức đi tới cửa đón.
"Tưởng tiên sinh!"
Thực sự là đã lâu rồi anh không tới, quản gia mang vẻ mặt mừng rỡ.
"Ông chủ ở bên trong, cậu mau vào đi."
Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm đi vào trong, lúc này sắc trời còn sớm, Tưởng Đông Đình có rthói quen tập thể dục buổi sáng, mặc dù sức khỏe giảm sút đi nhiều, nhưng cũng không bỏ thói quen này.
Tưởng Đông Đình biết mục đích tới đây của Tưởng Viễn Chu, đơn giản là bắt ông chấp nhận Hứa Tình Thâm.
Quản gia vừa nhìn thời gian vẫn sớm, vội vàng bảo người giúp việc nấu mấy món ăn, quan hệ của hai cha con căng thẳng như vậy, biết đâu ăn cùng nhau, rất nhiều chuyện liền có thể dễ dàng giải quyết.
Tưởng Đông Đình ngồi ở sô pha, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu tiến lên, người đàn ông đưa hộp quà cầm theo bỏ lên trên bàn.
Tưởng Đông Đình liếc nhìn, thấy một món quà được dán chữ Song Hỷ truyền thống.
Sắc mặt ông ta đầy nghi ngờ nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Đây là cái gì?"
Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm ngồi xuống.
"Không nhìn ra được sao? Đây là bánh kẹo cưới, ba bảo quản gia chia cho cả những người trong nhà, bên trong còn có tiền lì xì, ai cũng có phần."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình càng trở lên khó coi hơn.
"Bánh kẹo cưới của ai?"
Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười.
"Ba biết rõ còn hỏi làm gì? Đương nhiên là của con và Tình Thâm."
"Các người. . ."
"Ba, ngày hôm qua con và Viễn Chu đăng ký kết hôn rồi." Hứa Tình Thâm rói rõ ràng mọi chuyện.
Quản gia ở bên cạnh hít một hơi lạnh, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đăng ký kết hôn, nhưng nhà họ tưởng bên này lại không có lấy một tin tức gì.
Hai tay Tưởng Đông Đình nắm chặt cây ba-toong, cây ba-toong đặt ở trước người, ánh mắt ông ta nhìn hộp quà kia chằm chằm.
"Ngày hôm nay con đặc biệt dẫn Tình Thâm tới đây, là không muốn khi ba bị người ta hỏi, ngay cả con trai mình kết hôn rồi cũng không biết, con cũng sợ ba mất mặt. Bánh kẹo cưới cũng có một phần của ba, con và Tình Thâm kết hôn rồi, từ nay về sau bọn con sẽ sống hạnh phúc cùng nhau, tuyệt đối sẽ không có những chuyện như năm đó xảy ra nữa."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình tái mét, nhưng chung quy cũng không nổi giận, Tưởng Viễn Chu cũng không ở lại đây lâu, dẫn Hứa Tình Thâm rời đi rất nhanh.
Quản gia nơm nớp lo sợ liếc nhìn Tưởng Đông Đình, thấy ông ta vẫn không nói lời nào, quản gia mấp máy mở miệng: "Ông chủ, Tưởng tiên sinh và cô Hứa. . . Đã đăng ký rồi."
Tưởng Đông Đình không nói lời nào, nhưng việc đã đến nước này, cho dù ông ta có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
"Ông chủ, Tưởng tiên sinh tặng bánh kẹo cưới nhưng ngay cả ăn sáng cũng không chịu ở lại ăn, chắc chắn là bởi vì chuyện trước kia. . ."
"Nhưng muốn ta chấp nhận người phụ nữ như thế, ta không làm được."
Tưởng Đông Đình nhìn lướt qua hộp bánh kẹo cưới, ông ta đứng dậy đi lên lầu, kỳ thực trong lòng ông ta đã sớm rõ ràng, Tưởng Tùy Vân chết, đều là bởi vì nhà họ Lăng, mà cho Lăng Thời Ngâm hy vọng, cũng là ông ta.
Chuyện Duệ Duệ ông ta sai càng thêm sai, "lợn lành chữa thành lợn què", làm hại Tưởng Viễn Chu và con gái ruột thịt của mình đã bỏ lỡ nhiều thời gian không được ở cạnh nhau như vậy, mặc dù Lâm Lâm và Tưởng Viễn Chu chưa từng làm giám định DNA, nhưng Tưởng Đông Đình đa bình tĩnh suy xét lại, nhưng cũng tin Hứa Tình Thâm nói.
Hôn nhân của họ, ông ta không chúc phúc được, phản đối càng vô hiệu, chỉ có thể đem vấn đề khó khăn này giao cho thời gian. Những người sống ở thế hệ trước thường có tư tưởng truyền thống, cho dù Tưởng Viễn Chu không nghe theo ông ta, nhưng ông ta vẫn nhớ đứa cháu nội của mình. . . Còn có cả cậu cháu trai nuôi đã lâu như thế.
Có lẽ có một ngày nào đó, Tưởng Đông Đình sẽ vì bọn trẻ mà chấp nhận Hứa Tình Thâm, đây đều là chuyện không nói chắc chắn được, ông ta cũng không thể vì mình căm ghét người phụ nữ này mà không được nhìn thấy những đứa cháu đáng yêu?
---
Sắc trời vừa sáng, cánh cửa lớn ở sân huấn luyện mở rộng ra, một chiếc xe việt dã lao ra từ bên trong rất nhanh, mang theo làn khói bụi bặm, vô cùng khoa trương, rồi lại phảng phất như là đang cướp thời gian với ai đó.
Lúc này Mục Kính Sâm không di chuyển không rõ mục đích ở trên đường nữa, anh đi thẳng về mục tiêu phía trước, cho đến khi lái xe vào biệt thự.
Người đàn ông theo Mục Kính Sâm vào ga ra, thấy Mục Kính Sâm lấy chiếc bạt phủ xe ra, che xe lại...
"Sếp Mục, đây là...?"
"Nếu như Nguyễn Noãn có hỏi, không được nói cho cô ấy biết tôi ở đây."
"Vâng." Người đàn ông đáp lại.
Mục Kính Sâm đi ra ngoài, đút tay vào trong túi quần.
"Ngày hôm nay, hai nhà thiết kế lâm viên kia sẽ tới sao?"
"Có, mấy ngày hôm trước thời tiết không tốt, làm muộn mất một ít thời gian."
Mục Kính Sâm nhìn ra phía ngoài, miệng không khỏi cong lên.
"Tốt lắm, cậu cứ coi như tôi không có ở đây, không được nhắc tới với bất cứ ai."
Mục Kính Sâm lên lầu rất nhanh, anh ngồi ở sô pha trên ban công, khi Hứa Lưu Âm và Hứa Phương Viên tới nơi, anh nhìn thấy rất rõ.
Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, tối hôm qua hầu như không ngủ, hơn nữa uống không ít rượu, lúc này vẫn thấy đau đầu. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm dưới lầu, thấy Hứa Lưu Âm và Hứa Phương Viên đi đến.
Trợ thủ của anh làm việc dường như càng ngày càng có năng lực, chỉ cần một buổi tối, liền cho anh biết cô ở đâu.
Kỳ thực, cũng là do chính Mục Kính Sâm nôn nóng tới nỗi rối loạn, nếu muốn điều tra cô ở đâu, kỳ thực cũng không khó. Lần này không có ai muốn cố ý che giấu hành tung của cô, cho nên tin tức Phó Lưu Âm ở khách sạn Quốc tế được điều tra ra rất nhanh, về phần mấy ngày nay cô đi đâu, chỉ cần xem lại camera giám sát, vừa xem là sẽ hiểu ngay tất cả.
Hứa Lưu Âm đi tới một góc sân, ngồi xổm xuống, Mục Kính Sâm đứng lên, vừa lúc có thể thấy bóng lưng của cô.
Nửa năm qua, hẳn cô không ở tại Đông Thành, nếu không, không thể nào một chút tin tức cũng không có.
Chắc là cô không tiếp tục đi học, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, hiển nhiên lại rất chuyên nghiệp, Mục Kính Sâm đoán rằng, chắc là cô theo vị Hứa Phương Viên này học được không ít.
Dưới lầu, người đàn ông trẻ tuổi cầm hai chai nước đi tới.
"Cô Hứa, uống nước đi."
Hứa Lưu Âm tập trung vào công việc, cũng không quay đầu lại.
"Tôi không khát, cảm ơn."
"Vậy cô cầm đi, lát nữa khát thì uống."
Hứa Lưu Âm chẳng qua là không từ chối được sự nhiệt tình của đối phương, đứng dậy nhận lấy chai nước.
"Được rồi, cảm ơn."
Người đàn ông này ở đây cũng không có việc gì làm, thấy cô gái xinh đẹp sao có thể kiềm chế được không bắt chuyện.
"Cô Hứa, cô thật lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã có thể thiết kế nhà như vậy."
"Tôi là theo chân sư phụ làm."
"Đó cũng là do cô có thiên phú." Người đàn ông ăn nói rất ngọt, còn nói thêm: "Bình thường tôi cũng thích tới lâm viên chơi, nhưng chưa từng nghĩ nó có liên hệ với nhà thiết kế."
Hứa Lưu Âm cười khẽ, một lần nữa tập trung công việc.
"Cô Hứa, cô có đói bụng không? Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."
"Sắc trời hôm nay có chút không bình thường, cô mặc như vậy không phải quá ít sao?"
Mục Kính Sâm ở trên lầu nhìn, Hứa Lưu Âm tuổi còn trẻ, đẹp, sắc đẹp cứ phô bày ra ngoài, người đàn ông nào sẽ không động tâm chứ?
Chỉ là dám làm ngay trước mặt anh như vậy, lá gan cũng thật là lớn.
Sắc mặt Hứa Lưu Âm có chút không được tự nhiên.
"Không có, cám ơn ý tốt của anh."
Hứa Phương Viên ở bên cạnh liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của thằng nhóc kia.
"Thật ngại quá, chúng tôi còn phải làm việc, xin cậu đừng quấy rầy chúng tôi."
"Được rồi. . ."
Mục Kính Sâm nghe thế, cảm thấy được an ủi rất nhanh, tâm tình cũng không khỏi khá hơn một chút.
Người đàn ông chạy vào trong nhà, suy nghĩ một chút, dù gì thì ngày hôm nay ông chủ có ở đây, dù sao hắn cũng phải thể hiện một chút. Hắn mang hoa quả lên lầu, thấy Mục Kính Sâm không ở bên trong phòng, liếc nhìn quanh, mới thấy anh đứng ở trên ban công. Người đàn ông bước tiến lên.
"Sếp Mục."
Mục Kính Sâm thở dài, anh nhấc chân lên trở lại phòng trong.
"Có việc gì?"
"Tôi mang hoa quả tới."
Mục Kính Sâm nhận lấy, đặt lên trên bàn trà ở bên cạnh.
"Vừa nãy tôi thấy cậu nói chuyện với họ, như vậy thực sự khong ổn, tôi muốn bọn họ đẩy nhanh tiến độ."
Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi.
"Xin lỗi, xin lỗi."
"Trước kia cậu làm công việc gì?"
Người đàn ông vội trả lời: "Tôi vốn là người tiếp phẩm, vừa lúc ở đây mà có người giao hàng tới, tôi có thể kiểm định giúp. . ."
"Mời cậu tới đây trông nhà, cho cậu bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông nghe lời này cảm thấy có gì đó không thích hợp, sao hắn lại thành người trông nhà rồi?
Mục Kính Sâm không đợi hắn mở miệng, còn nói thêm: "Nhìn trúng cô gái phía dưới kia?"
Người đàn ông có chút ngượng ngùng: "Không, không phải. . ."
"Tôi thấy ánh mắt cô gái kia thật cao."
Người đàn ông gãi tóc của mình. "Ánh mắt cao cũng không sao, tôi có chân tình, có thể khiến cô ấy động lòng."
"Tôi thấy không nhất định. . ."
"Sếp Mục, ngài biết cô ấy sao?"
Biết chứ, đương nhiên là quen rồi, hơn nữa rất quen.
"Cũng được xem như là quen."
"Thực sao?" Trong mắt cậu thanh niên trẻ sáng ngời. "Ngài có thể giúp tôi giới thiệu không?"
"Cậu xác định là mình không biết tự lượng sức mình?"
Người đàn ông nghe lời này có chút mơ hồ.
"Tôi thấy cô ấy cũng có cảm giác với tôi, cười tủm tỉm."
"Cô ấy và nhà họ Mục có chút quan hệ, cho nên mẹ tôi rất sốt ruột chuyện hôn nhân đại sự của cô ấy, trước đó có giới thiệu mấy đối tượng cho cô ấy, điều kiện mỗi người đều tốt, có phòng có xe, lương một năm hơn trăm vạn. . ."
Mục Kính Sâm thấy sắc mặt của cậu thanh niên trẻ tái đi, anh tiếp tục nói: "Có một lần tôi cũng đi, lần đó vô cùng xấu hổ, cô ấy nói thẳng ngay trước mặt đối tượng hẹn hò là, tiêu chuẩn kén chồng của cô ấy đối tượng phải giống như tôi, bất kể là tướng mạo, thân hình hay kinh tế, cũng phải so được với tôi."
Người đàn ông miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Vậy thật đúng là yêu cầu cao, có thể đạt được như Sếp Mục. . . Chỉ sợ cũng không tìm ra mấy người thôi?"
Mục Kính Sâm gật đầu, cũng thừa nhận: "Đúng vậy, cô ấy nghĩ đơn giản như trong phim, ở giữa hiện thực, người như tôi liệu sẽ có mấy người chứ?"
Người đàn ông cười khan, rất là xấu hổ.
"Cho nên cậu hãy tìm một cô gái sống tương đối, tướng mạo của phụ nữ không thể làm cơm ăn, có đúng hay không?"
Mục Kính Sâm đều đã nói như vậy, hắn còn có thể kiên trì sao? Lương một năm hơn trăm vạn còn không đạt, vậy hắn so bì sao nổi chứ?
"Sếp Mục nói như thế, nếu thực sự không tìm được người như vậy, vậy cô ấy sẽ tính sao?"
"Cả đời không lấy chồng."
Được rồi, người đẹp thường thích tự do.
Người đàn ông xoay người, phẫn nộ đi xuống lầu.
Mục Kính Sâm quay lại ban công, nơi này có thể thấy bóng dáng Hứa Lưu Âm, chỉ có điều trước sân có bóng cây cao to che kín, dù Hứa Lưu Âm có bỗng nhiên quay đầu lại, Mục Kính Sâm cũng không sợ cô có thể phát hiện ra mình.
Người đàn ông kia đi xuống lầu, tâm tình khó chịu, ngồi ở trong sân.
Hứa Lưu Âm lấy một cái bình từ trong balo ra, côbước nhanh đi tới trước mặt người đàn ông.
"Chào anh, tôi muốn lấy ít nước."
Người đàn ông cau mày nhìn Hứa Lưu Âm, hắn không nghĩ ra một cô gái đẹp như thế, sao vậy trong nội tâm lại không được như vậy nhỉ?
"Cô Hứa, kỳ thực rất nhiều kẻ có tiền nhưng nội tâm thật không tốt, nhìn người là phải xem bản chất đúng không? Tôi nghĩ phụ nữ hẳn là thích ngồi trên xe ô tô cười, mà không phải ngồi ở trong xe BMW khóc nhỉ?"
Hứa Lưu Âm hoàn toàn không hiểu.
"Anh. . ."
Ồ, cô hiểu rồi, nhất định là cậu thanh niên này thất tình, có lẽ là bạn gái chạy theo kẻ có tiền?
Mục Kính Sâm ở trên lầu nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người, anh khẽ nhếch môi, đúng là muốn cười.
Hứa Lưu Âm muốn an ủi, thế nhưng chuyện như thế này, nên nói sao. . .
"Anh nên nghĩ thoáng một chút."
Người đàn ông giật mình: "Đúng vậy, tôi không hy vọng hão huyền, hẳn là tôi nên tìm một cô gái đàng hoàng. . ."
"Anh nói cô gái chân thật, đúng là có vài phần đánh giá thấp hay không? Kỳ thực chỉ cần yêu nhau, những chuyện khác đều nói tốt, đúng không?"
"Nhưng tôi nghĩ phụ nữ không nên nông cạn như vậy."
"Ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống mình mong muốn, nếu tiếng nói quá khác biệt, chia tay là hơn." Hứa Lưu Âm nói xong, nhấc chân lên đi vào.
"Nhà bếp có nước không?"
"Cô vào toilet đi."
"Được."
Hứa Lưu Âm đi vào trong nhà, tới thẳng toilet.
Người đàn ông liếc nhìn bóng lưng của cô, cũng đi vào phòng trong.
Hứa Lưu Âm ở trong toilet lấy nước, liếc nhìn những đồ đặt trên bồn rửa mặt, chủ nhân ngôi nhà này vừa nhìn đã biết là người có cách sống tinh tế. Cô nhìn gương mặt của mình trong gương, nghĩ đến những lời Mục Kính Sâm bắt cô thừa nhận cô là Phó Lưu Âm. Cô ghé sát vào gương nhìn mình chằm chằm, đúng vậy, cô chưa từng thay đổi một điểm nào, vẫn mang dáng vẻ khi rời khỏi nhà họ Mục.
Cánh cửa bên cạnh truyền đến tiếng "cạch" nhẹ nhàng, cửa sổ trong toilet vẫn mở, vừa lúc một trận gió thổi vào.
Tóc Hứa Lưu Âm có chút rối loạn, cô đưa tay vén lại.
Mục Kính Sâm từ trên lầu đi xuống, anh đứng ở nơi khúc quanh lầu hai, nhìn xuống.
Người đàn ông cũng không muốn làm chuyện xấu gì, chỉ giống như là trò đùa dai, hắn đóng cửa toilet đồng thời khóa trái lại.
Hứa Lưu Âm cầm bình nước, đi tới cửa, đặt tay lên chốt cửa nhẹ nhàng nhấn một cái, nhưng cánh cửa lại không mở.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, thử vài cái, càng ra sức mạnh hơn, phát hiện cánh cửa không hề di chuyển.
Hứa Lưu Âm đập tay lên cánh cửa.
"Có ai không? Có ai không?"
Đột nhiên cảm giác sợ hãi bỗng dâng lên trong lòng, cô không nên ở một mình trong hoàn cảnh này, nhất là khi phát hiện cánh cửa bị khóa trái, chuyện này khiến cô không khỏi nghĩ tới chuyện bị nhốt lại một lần nữa.
Hứa Lưu Âm hoảng loạn, tiếng nói kéo dài, sợ hãi, không ngừng gọi: "Có ai không? Để tôi ra ngoài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK