Hàn Thu Nguyệt càng nói giọng càng run rẩy, hai tay xoa vào nhau mãnh liệt.
“Người này là máu mủ của bà.”
Thầy Nguyễn mở mắt trừng trừng nhìn thẳng vào Hàn Thu Nguyệt đang co rúm trước mặt mình, người thầy rung lên bần bật.
“Trăm sự con lạy thầy. Thầy có thể soi tỏ cho con người đó là ai để con xin được cầu xin ơn trên phù hộ.”
Hàn Thu Nguyệt thất kinh, trong đầu bà ta hiện lên toàn là hình ảnh Trương Tú Linh. Đứa con gái yêu của bà ta vừa ra khỏi nhà với đám bạn trên chiếc xe thể thao màu tím lao vút đi trước tầm mắt bà ta lúc trưa.
“Thiên cơ bất khả lộ” Thầy Nguyễn hét lên rồi tự đập đầu mình vào tường khiến trán thầy sưng u lên một cục.
Hàn Thu Nguyệt nhìn thấy mà sợ hãi.
Sau một màn này, thầy Nguyễn lại nằm vật ra sau đó từ từ ngồi dậy trở về dáng vẻ điềm đạm thường ngày.
Hàn Thu Nguyệt vẫn run rẩy quỳ rạp dưới đất. Thầy Nguyễn nhìn thấy bà ta như vậy vội vàng đưa tay hướng về phía bà ta nói.
“Trương Phu nhân, mời phu nhân ngồi dậy nói chuyện.”
Thấy giọng thầy bình thường, Hàn Thu Nguyệt mới hoàn hồn vội vàng ngồi dậy ngay ngắn, hướng mắt về phía Thầy Nguyễn chờ đợi những lời vàng ngọc của thầy.
“Bà đã mang đầy đủ lễ như tôi dặn tới chưa?”
Thầy Nguyễn vén ống tay áo màu trắng, điềm đạm hỏi Hàn Thu Nguyệt. Giống như ông ta và người lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Căn biệt thự xa hoa, nằm trong khu căn hộ đắt tiền bậc nhất Ninh Thành. Tiếng nhạc chát chúa vang lên từ chiếc loa cỡ đại, một đám người uốn éo quấn vào nhau giữa tiếng nhạc. Trên bàn là đủ loại rượu mạnh, thuốc kích thích và đồ ăn đắt tiền. Trong căn phòng rộng lớn được kéo rèm kín
mít, ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà cao tỏa xuống những bóng người ăn mặc thiếu vải, cười nói ngả ngớn phía dưới.
Có người đang uống rượu, có người đang hít bóng cười, có người đang chia nhau những viên thuốc màu hồng bé xíu cùng lắc lư uốn éo theo điệu nhạc.
Trên hàng những chiếc sofa rộng lớn êm ái không thiếu những cặp trai gái công khai quấn lấy nhau, ngay trước mặt những người khác.
Trương Tú Linh cùng Hàn Giang Ngọc cụng ly rượu mạnh vào nhau, ngửa cổ dốc ngược thứ rượu đắng chát vào miệng.
Chiếc váy ngắn chưa đầy một gang tay của Trương Tú Linh cộng với chiếc áo cúp ngực bó sát phô bày toàn bộ đường cong cơ thể cùng da thịt trắng nõn của cô ta. Dưới tác động của rượu, cả làn da cô ta ẩn hiện một màu phớt hồng khiến Trương Tú Linh càng trở nên quyến rũ gợi tình.
Đây là một trong những bữa tiệc thác loạn mà cô ta thường xuyên tham gia.
Tại những bữa tiệc như thế này cô ta có thể thoải mái lựa chọn cho mình một gã đàn ông vừa ý, cùng rượu và thuốc kích thích cho tới khi thân thể rã rời sau những cuộc hoan ái mới thôi.
Hôm nay tâm trạng Trương Tú Linh đặc biệt tốt, cô ta đã trừ khử được cái gai trong mắt mình, mọi mối đe dọa về quyền thừa kế, về đối thủ có thể cướp mất Thịnh Thiên Vỹ của cô ta đã được loại bỏ. Trương Tú Linh đưa một ly rượu khác lên môi chuẩn bị uống, đôi môi không dấu được niềm vui của cô ta vô thức cong lên.
“Hôm nay cậu có chuyện gì đó vừa ý đúng không?” Hàn Giang Ngọc chủ động chạm chiếc ly đã rỗng của mình vào ly rượu của Trương Tú Linh hỏi.
“Rất rất vui”
Hàn Giang Ngọc ngồi bên cạnh Trương Tú Linh vỐc một nắm thuốc màu trắng vào miệng, đôi mắt cô ta lờ đờ.Thấy cảnh tưởng trước mắt không kìm được mà vươn tay bắt bàn tay còn lại của gã đàn ông trẻ tự đặt lên ngực của mình, cô ta vươn ngực chờ đón hành động của gã đàn ông.
Phương Quân Niên là gã công tử con một đại gia mới nổi nhờ tiền ảo ở thành phố Z, vốn là một tên ăn chơi khét tiếng tại thành phố Z nhưng đây là lần đầu tiên hắn tham gia một bữa tiệc kiểu này tại Ninh Thành.
Sau một chút ngập ngừng hắn nhìn quanh thấy những gương mặt lờ đờ vì phế thuốc quấn siết lấy nhau thậm chí là làm tình tập thể ngay trên sàn nhà.
Phương Quân Nhiên nhanh chóng bắt nhịp, gã đưa tay gạt phăng chiếc dây áo mỏng manh của Hàn Giang Ngọc khỏi vai, cả khuôn ngực đầy của cô ta xổ ra trước mặt, Phương Quân Niên giữ bàn tay đang không yên phận của Hàn Giang Ngọc đút vào trong cạp quần mình sau đó hắn dùng miệng bắt đầu liếm láp khuôn ngực đã cong vểnh lên của Hàn Giang Ngọc.
Đối với Phương Quân Nhiên mà nói, bữa tiệc này quả là món hời, dù phải bỏ ra cả đống tiền để có thể có được một vé tham gia.
Nhưng những người đẹp ở đây đều thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành lại toàn là con nhà danh giá, không phải thứ gái làng chơi hay phục vụ hẳn ở mấy quán bar tại thành phố Z. Cổ họng hắn sớm đãn khàn đặc, dưới bàn tay thuần thục của Hàn Giang Ngọc.
Nhìn gương mặt chìm trong đê mê của hai người đẹp trước mắt, Phương Quân Niên càng ra sức thể hiện các kỹ năng của mình để làm vừa lòng cả hai.
Khuôn ngực của Trương Tú Linh sớm đã căng cứng dưới bàn tay điêu luyện của Phương Quân Niên. Hàn Giang Ngọc thì càng không tính tới, cô ta đã sớm phát ra những tiếng rên rỉ đầy dục vọng.
Trương Tú Linh hé mở mắt, thấy gương mặt đỏ bừng của Phương Quân Nhiên và tiếng rên rỉ của Hàn Giang Ngọc bên cạnh. Cô ta đứng bật dậy, lạnh giọng.
“Không chơi chung” Rồi đột ngột rời đi.
Phương Quân Nhiên đang hưởng thụ cảm giác thỏa mãn thì bị giọng nói của Trương Tú Linh cắt ngang cảm xúc, gã nhìn người đẹp đứng dậy bỏ đi với ánh mắt tiếc nuối.
Tuy hai người Trương Tú Linh và Hàn Giang Ngọc đều xinh đẹp nhưng nếu để đem ra so sánh, cả thân hình và gương mặt của Trương Tú Linh đều có sức hấp dẫn hơn Hàn Giang Ngọc, gã vốn nhắm tới Trương Tú Linh, ai dè lại tham lam cả Hàn Giang Ngọc.
Hàn Giang Ngọc thấy Trương Tú Linh bỏ đi, nhưng cô ta đã không nhịn được nữa, ra sức uốn éo cơ thể như rắn nước của mình quấn chặt lấy Phương Quân Nhiên. Phương Quân Nhiên cũng
nhanh chóng bị Hàn Giang Ngọc mê hoặc, hai người bọn họ dìu nhau tấp vào dãy phòng nhỏ phía hành lang đã được chuẩn bị sẵn.
Trương Tú Linh lảo đảo bước đi, cảm giác nơi ngực vẫn còn khiến cô ta nôn nao trong người. Trương Tú Linh có một nguyên tắc bất di bất dịch, dù có ăn chơi trác táng tới đầu nhưng cô ta chưa từng quan hệ tập thể, điều này những người đã từng tham gia những bữa tiệc kín như thế này đều biết. Gã ban nãy chắc chắn là một tên lính mới. Trương Tú Linh thầm nghĩ rồi nhếch mép cười.
“Người đẹp! anh tới rồi.”
Giọng nói kèm theo tiếng cười khả ố vang lên , kèm theo đó là đôi bàn tay mập mạp về thẳng vào khuôn ngực của Trương Tú Linh từ phía sau.
Gã đàn ông vừa cất tiếng là một trong những đối tác trên giường của Trương Tú Linh tên Đặng Triều. Hắn chính là người đã móc nối cho Trương Tú Linh với Chu Tài từ sáu năm trước. Trương Tú Linh thỉnh thoảng vẫn cùng hắn giao dịch thân xác.
Tuy vẻ bề ngoài của Đặng Triều không có nhiều hấp dẫn nhưng không thể không công nhận khả năng giường chiếu của hắn khiến Trường Tú Linh thỏa mãn.
Với lại, cô ta cũng cần phải có một mối quan hệ để có thể sử dụng được những lúc cần thiết trong giới xã hội đen. Đặng Triều cũng đã có VỢ, hắn tuy ra ngoài hô mưa gọi gió nhưng về nhà là người nổi tiếng sợ vợ.Vì thế trong mối quan hệ của Trương Tú Linh và Đặng Triều cô ta có thể hoàn toàn yên tâm là không bị hắn đem ra ánh sáng.
Trương Tú Linh quay người đưa đôi mắt mơ màng liếc Đặng Triều, hắn cũng đã dùng không ít chất kích thích vì thế cả hai nhanh chóng lao vào nhau như hổ đói.
Đặng Triều bế thốc Trương Tú Linh lên đi về phía dãy phòng cuối hành lang, hắn không đợi được mà đưa chân đạp cửa.
Gương mặt trở lại vẻ điềm tĩnh nghiêm nghị.
Hàn Thu Nguyệt thấy vậy chuẩn bị xong xuôi đồ lễ bà ta cũng vội vàng quỳ xuống vái lạy rối rít. Sau đó bà ta ngồi chắp tay trước ngực hướng thẳng lên bàn thờ ở hậu điện miệng lẩm bẩm khấn vái.
“Điều tôi sắp nói đây sẽ rất khủng khiếp, Trượng phu nhân phải hết sức bình tĩnh.”
Chờ cho Hàn Thuy Nguyệt khấn vái xong, thầy Nguyễn chậm rãi mở lời.
“Có điều gì xin thầy cứ chỉ dạy” Hàn Thu Nguyệt ngước đôi mắt đầy hoang mang nhìn ông ta cầu xin.
“Xung quanh bà tỏa ra luồng âm khí rất nặng nề, nhất định gia đình bà có người qua đời, tôi nhìn thấy đó là một con ma nữ còn rất trẻ” Thầy Nguyễn trầm giọng, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
“Xin lạy thầy, trăm ngàn lần lạy thầy, thầy soi tâm nói cho con biết rõ hơn được không? Cần làm thế nào để hóa giải được không, tốn kém bao nhiều chúng con cũng xin thực hiện.” Nước mắt Hàn Thu Nguyệt lã chã rơi, bà ta bàng hoàng khi nghe thấy hai từ ma nữ, còn trẻ. Trong đầu bà ta toàn là hình ảnh Trương Tú Linh, điều này khiến bà ta vô cùng sợ hãi.
“Bà cứ bình tĩnh, người này bị tai nạn chết, chưa chắc đã tìm được xác, là một người trẻ tuổi sinh giờ dậu” Thầy Nguyễn điềm tĩnh đáp.
Hàn Thu Nguyệt nghe tới đây lẩm bẩm trong miệng, Trương Tú Anh sinh trước Trương Tú Linh ba mươi phút nhưng Trương Tú Anh sinh giờ dậu còn Trương Tú Linh khi sinh ra đã bước sang thời gian của giờ Tuất.
Trong lòng bà ta có chút nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng nghĩ tới người gặp nạn là Trương Tú Anh, cũng là con gái bà ta dứt ruột đẻ ra, mặc dù bà ta và Trương Tú Anh có chút xa cách nhưng trong lòng bà ta cũng đau đớn.
“Xin thầy, có cách nào có thể hóa giải đại nạn này được không? Xin thầy thần thông quảng đại nhón tay làm phúc.” Hàn Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất liên tục chắp tay vái lạy.
“Khó đấy! Khó đấy!” Thầy Nguyễn lắc đầu vẻ mặt càng thêm đăm chiêu.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức lễ lạt khẩn cầu, có thể giảm bớt được chút nào hay chút đấy nhưng Trượng phu nhân này, đám tang này trong họa lại có phúc. Khắc tinh biến mất, Trương gia sẽ được yên ổn”
Thầy Nguyễn nhấn mạnh vào câu khắc tinh biến mất, khiến Hàn Thu Nguyệt trong lòng càng khẳng định chắc chắn đó chính là đang ám chỉ tới Trương Tú Anh.Vốn tin tưởng tuyệt đối vào thầy Nguyễn, Hàn Thu Nguyệt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hắn.
“Bây giờ bà quỳ xuống đây, tôi sẽ làm lễ cho nhà bà.”
Hàn Thu Nguyệt vội vã làm theo những lời chỉ dẫn của thầy Nguyễn trong gian phòng mờ tối ánh nến lập lòe soi khi tỏ khi mờ khiến gương mặt thầy Nguyễn càng thêm ma quái, Hàn Thu Nguyệt không một phút nào lơ là, bà ta chỉ sợ chưa đủ thành tâm, liền quỳ lạy liên tục tới nỗi hai chân tê cứng, đầu gối cũng thâm tím.
Sau khi lễ lạt đã xong thầy Nguyễn lấy một chai nước thả vào mấy cánh hoa được hái từ lọ hoa trên bàn thờ sau đó lẩm nhẩm khấn vái làm phép một hồi.
Xong xuôi đâu đấy ông ta đưa chai nước cho Hàn Thu Nguyệt nói rằng bà ta và Trương Vân Sơn phải uống hết chai nước này cùng nhau sau bữa tối ngày hôm nay để giảm thiểu được vận hạn lần này. Hàn Thu Nguyệt thấy thế vội vàng đưa hai tay nhận lấy chai nước, cẩn thận đặt vào túi xách của mình sau đó lấy thêm một tập tiền đặt lên chiếc đĩa đã được để sẵn trên bàn trước mặt thầy Nguyễn.
“Đây là chút tiền dầu nhang, mong thầy nhận giúp” Hàn Thu Nguyệt trịnh trọng nói.
“Cảm ơn phu nhân, lòng thành của phu nhân chắc chắn sẽ được thánh thần soi tỏ” Thầy Nguyễn vừa nói vừa liếc tập tiền vẻ mặt không dấu nổi sự hài lòng.
Hàn Thu Nguyệt như người mất hồn bước chân ra khỏi nhà của thầy Nguyễn, bà ta bước thấp bước cao trên những bậc thang dẫn tới nơi đỗ xe. Trời đã tối, Hàn Thu Nguyệt chật vần lần từng bậc thang đi xuống.
Trong đầu bà ta là hình ảnh Trương Tú Anh lúc mờ lúc tỏ. Lúc là cô bé con xinh đẹp cho tới khi trở thành một thiếu nữ xuất sắc... hình ảnh cuối cùng chính là hình ảnh ánh mắt lạnh lùng pha chút đau đớn của cô khi tuyên bố việc cô thay Trương Tú Linh kết hôn với Lăng Quốc Thiên chính là dấu chấm hết trong mối quan hệ của bọn họ.
Nói là như vậy, nhưng là một người mẹ nghe tin đứa con mình rứt ruột đẻ ra gặp nạn bà ta không khỏi bàng hoàng, đau đớn.
Tuy tình cảm của bà ta sau bao nhiêu năm đã nghiêng hẳn về Trương Tú Linh, cũng phải thừa nhận khi bà ta nghe thấy thầy Nguyễn phán rằng người bị nạn là Trương Tú Anh trong lòng Hàn Thu Nguyệt nhẹ nhõm không ít.
Dù sao thì xa mặt cũng cách lòng. Hàn Thu Nguyệt tự an ủi bản thân sau đó liền rảo bước.
Nhất định bà phải nói chuyện này với Trương Vân Sơn. Cũng may bà ta đã gặp được thầy Nguyễn, hi Vọng sau buổi lễ hôm nay tai ương tới với Trương Tú Anh sẽ được giảm bớt.
Hành lang bệnh viện, sau khi tin người nằm trong phòng phẫu thuật chính là Lăng thiếu phu nhân. Cả giám đốc bệnh viện và các lãnh đạo bệnh viện đều tề tựu đông đủ ở hành lang trước cửa phòng mổ, không ai dám lơ là một phút giây.
Vì tất cả ekip của bệnh viện đều mới được chiêu mộ từ những bệnh viện hàng đầu trong nước về sau khi bệnh viện được đầu tư và nâng cấp cách đây hơn một năm nên họ cũng chưa từng gặp vị chủ nhân bí ẩn của bệnh viện này, chỉ nghe được nghe đồn về việc anh đã nỗ lực chữa trị sau tai nạn như thế nào, câu chuyện đó giống như một truyền kỳ về sự lỳ lợm, khát vọng sống và ý trí của Lăng Quốc Thiên.
Nhưng những chuyện này cũng chỉ được những vị bác sỹ có địa vị trong bệnh viện được biết.Vì thế khi biết người thanh niên đẹp như tạc kia chính là chủ nhân của mình. Giám đốc bệnh viện vội vàng chạy tới.
“Lăng Tổng!” Mời ngài vào trong phòng quan sát trên cao. Phòng này có gắn các màn hình lớn giúp các chuyên gia không trực tiếp mổ có thể theo dõi tiến trình ca mổ, hội trẩn ngay lập tức và đưa ra các quyết định trực tiếp.
Lăng Quốc Thiên gật đầu, lặng lẽ đi theo sau vị viện trưởng.
PHòng máy được mở ra, trên chiếc bàn dài là hơn mười người mặc blue trắng, đa số đều là người đứng tuổi, đây chính là đội ngũ bác sỹ ưu tú nhất thuộc nhiều chuyên khoa khác nhau cùng ngồi đây để theo dõi diễn biến ca mổ qua những màn hình lớn ở mọi góc độ trong phòng mổ.
Lăng Quốc Thiên ra hiệu cho mọi người đừng chú ý tới mình, anh chọn cho mình một chiếc ghế có thể quan sát được tất cả các màn hình sau đó chăm chú theo dõi từng động tĩnh diễn ra bên trong phòng mổ.
Trương Tú Anh nằm im lìm trên bàn phẫu thuật, các máy móc được gắn chằng chịt trên người cô. Lăng Quốc Thiên nhìn Trương Tú Anh, trái tim anh như có ai bóp nghẹt, đau đớn.
Từng diễn biến nhỏ cũng được những người ngồi đây tường thuật lại tỉ mỉ, suốt quá trình đã hai lần phải kích tim, máu cũng được truyền trong suốt quá trình mổ. Đây là ca mổ liên hoàn, kết hợp nhiều chuyên nghành khác nhau. Ca phẫu thuật não của bác sỹ Jonh kết thúc cuối cùng.
Lăng quốc Thiên không chờ được nữa, lao ra khỏi phòng máy, tới trước cửa phòng phẫu thuật chờ sẵn.
“Tới lúc này tôi có thể nói ca mổ đã thành công. Các tổn thương nội tạng và gãy xương không đáng ngại. Tụ máu trên não đã được xử lý, hộp Sọ đã được cố định. Các chỉ số sinh tồn đều ổn định. Nếu không có gì bất thường cô ấy sẽ tỉnh sau bốn mươi tám giờ nữa.
Có điều cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần trước, các tổn thương ở não này cũng rất có thể sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ. Có thể cô ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn, điều này còn chờ vào khả năng tự đấu tranh của cô ấy và cả sự may mắn nữa.
Nhìn chung với các thương tổn hiện tại, cần khá nhiều thời gian để có thể hồi phục. Cậu nên chuẩn bị tâm lý
Bác sỹ John VỖ VỖ vai Lăng Quốc Thiên như một thói quen ông vẫn thường làm mỗi khi muốn an ủi anh. Ông vốn là người không giỏi trong việc sử dụng ngôn ngữ để có thể an ủi người khác.
Lăng Quốc Thiên lặng lẽ gật đầu, cơ thể thả lỏng hơn một chút. Dù sao ca mổ cũng đã thành công, chính bác sỹ John đã nói như vậy, anh tin ông ấy.
Chỉ cần cô còn sống, mất bao nhiêu thời gian để cô có thể bình phục anh cũng sẽ chấp nhận.
Hơn ai hết Lặng Quốc Thiên hiểu được việc được sống, được hít thở là điều quan trọng và tuyệt vời như thế nào đối với một người.
Còn sống nghĩa là còn tất cả, còn có thể có cơ hội để sửa sai, có cơ hội để bù đắp, có cơ hội để thực hiện ước mơ, có cơ hội để tận hưởng. Khi nhìn Trương Tú Anh nhắm nghiền mắt trong phòng mổ vây xung quanh cô là hàng tá bác sỹ và các loại máy móc chằng chịt, khi chứng kiến thân hình gầy mỏng manh chằng chịt dây dợ và kim truyền của cô nảy lên sau mỗi lần kích tim Lăng Quốc Thiên đã tự nhủ, chỉ cần cô còn sống, dù cô có lựa chọn như thế nào, dù cô có căm thù anh, rời xa anh anh cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận.
Miễn rằng mỗi lần nghĩ tới, đâu đó trong bầu trời này cô vẫn đang hít thở, vẫn đang cười đùa là đã khiến anh được an ủi. PHải chăng khi yêu ai đó đủ nhiều thì người ta có thể chấp nhận mọi thứ kể cả buông tay miễn rằng đó là lựa chọn của người mình yêu?
Hàn Thu Nguyệt lấy điện thoại bấm tới số của Trương Tú Linh, điện thoại đổ chuông nhưng không có người bắt máy. Điều này không phải chưa từng xảy ra mỗi lần cô ta đi dự tiệc, ban đầu bà ta cũng rất lo lắng nhưng sau đó cũng quen dần vì khi bà ta thắc mắc Trương Tú Linh sẽ nũng nịu nói với bà ta tiệc của giới trẻ nên thường sẽ sôi động, cô ta cũng đã lớn rồi nếu đang dự tiệc mà cứ kè kè nghe điện thoại của bố mẹ mọi người nhìn vào sẽ cười chê.
Nghe con gái cưng giải thích như vậy công với cô ta vẫn luôn bình an vô sự, dần dần Hàn Thu Nguyệt cũng không gọi cho cô ta mỗi khi cô ta đi dự tiệc nữa.
Lần này trong lúc lo lắng bà ta theo thói quen lại gọi cho Trương Tú Linh, đứa con bà ta yêu nhất trong lòng, tiếng tút tút khiến bà ta tỉnh táo lại. Thầy Nguyễn đã nói người gặp nạn không phải là Trương Tú Linh rồi, bà ta còn lo gì nữa.
Ngồi trong xe ô tô, hai bên đường phố đã lên đèn từ khi nào, Hàn Thu Nguyệt mân mê chiếc điện thoại trong tay cuối cùng bà ta cũng bấm số của Thương Tú Anh, hết lần này tới lần khác đáp lại bà ta chỉ có tiếng tổng đài viên tự động thông báo thuê bao bà ta vừa gọi hiện không liên lạc
được. Trong lòng Hàn Thu Nguyệt dâng lên dự cảm không lành, lời thầy Nguyễn làm sao có thể ứng nghiệm nhanh như vậy? hay tai họa đã giáng xuống đầu Trương Tú Anh rồi?
Xe rẽ vào biệt thự, Hàn Thu Nguyệt vội vã vào nhà, Trương Vân Sơn đang ngồi chờ bà ta ở phòng khách, thấy gương mặt nhợt nhạt của vợ, ông ta Vội đứng dậy đỡ bà ta ngồi xuống.
“Có chuyện gì mà bà hốt hoảng thế?” Trương Vân Sơn rót một chén trà ấm đưa vào tay Hàn Thu Nguyệt.
Hàn Thu Nguyệt nhìn ông ta, mắt bà ta đã rơm rớm nước.
“Thầy Nguyễn nói, nhà ta có tang, chính xác hơn là Tú Anh gặp chuyện không lành” Hàn Thu Nguyệt bóp chặt chén trà trong tay, giọng bà ta không giấu nổi sợ hãi.
“Bà bình tĩnh, người đang sống sờ sờ làm sao mà đột nhiên chết được. Thầy nói như thế nào? bà nói lại tôi nghe.”