Sáng hôm sau Trương Tú Anh nhận được thư thông báo hồ sơ của cô đã được duyệt, kèm lịch phỏng vấn trực tiếp của công ty tư vấn đầu tư. Hai ngày nữa sẽ tiến hành phỏng vấn.
Trương Tú ANh suy đi tính lại vẫn thấy nên nói với Lăng Quốc Thiên một câu, tuy hai người là hôn nhân hợp đồng nhưng cô nghĩ những việc như thế này vẫn nên nói chuyện với anh một câu. Chiều nay khi anh về cô sẽ nói với anh.
Tiết trời mua thu se se lạnh, Trương Tú Anh tự pha cho mình một tách cà phê rồi cuộn người trên chiếc ghế đọc sách ngoài ban công, xem một cuốn sách về địa chính trị của Ninh Thành trong mấy năm gần đây.Tiết trời mát dịu, vài tia nắng xuyên qua tán lá phong chiếu những ánh sáng li ti lên chỗ cô ngồi.
Suốt bao nhiêu năm sinh ra và lớn lên ở Ninh Thành, mỗi lần thu về đều đem lại cho Tú Anh một cảm giác háo hức. Cô yêu mùa thu Ninh Thành, yêu những con đường rợp lá vàng bay, yêu cả cái se lạnh, cái nắng khiến cho má con gái đỏ hây hây. Đọc sách được một lúc, không khí dễ chịu khiến Trương Tú Anh lún người trong chiếc ghế ngủ lúc nào không biết.
Lăng Quốc Thiên trở về, không thấy Trương Tú Anh đâu, anh hỏi người giúp việc mới thấy biết cô ở ban công phòng đọc sách.Anh đi ra, bắt gặp cô cuộn mình trên chiếc ghế bập bênh ngủ thiếp đi, ánh nắng chiều rải những vệt sáng li ti trên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mày hơi nhíu lại. Đôi môi đỏ căng mọng, hàng mi cô rất dài, như cánh bướm phủ rợp xuống đôi mắt. vài lọn. tóc lòa xòa trên mặt. Anh bất giác ngắm cô hơi lâu một chút, cho tới khi cô xoa xoa cánh tay, mặt trời đã dần tắt nắng, cô cảm thấy lạnh nên vô thức đưa tay lên ôm lấy chính mình.
Lăng Quốc Thiên lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cô, sau đó nhẹ nhàng đi ra, ngồi vào phòng làm việc. Trương Tú Anh cảm thấy ấm áp, trở mình rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao nhiêu lâu, cô giật mình tỉnh dậy,
trời đã tối. Anh sáng vàng ấm áp từ bàn làm việc ở thư phòng hắt ra. Cô biết Lăng Quốc Thiên đã trở về, nhìn chiếc chăn đắp lên người mình Trương Tú ANh nhớ lại lúc cô mơ màng có bóng dáng cao lớn đắp chăn cho cô, cô nghĩ mình đang mơ nên tiếp tục ngủ tiếp. Chắc là Lăng Quốc Thiên sai người giúp việc đắp chăn cho chó. Chân anh rõ ràng bị thương mà.
Trương Tú Anh gấp gọn ghẽ chăn lại, bưng khay cà phê đi vào.
“Anh về từ khi nào? sao không gọi tôi dậy? Để tôi đi báo nhà bếp chuẩn bị bữa tối.” - Trương Tú Anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Lăng Quốc Thiên ngẩng lên nhìn theo bóng cô, nhà Trương Tú Anh ăn mặc khá thoải mái, có phần trẻ con, mấy bộ đồ ở nhà anh mua cho cô cô không mặc tới, ngược lại cô thường xuyên mặc mấy bộ đồ in hình các nhân vật hoạt hình, nhìn cô không khác mấy cô bé tuổi teen là bao.
Điện thoại trên bàn rung lên. Lăng Quốc Thiên nhìn tên Đặng Việt hiện lên màn hình anh đi ra bạn công bắt máy.
“Cậu điều tra tới đâu rồi?” - Mấy hôm trước Lăng Quốc Thiên phái Đặng Việt điều tra sự việc trước đây của Trương Tú Anh.Anh cảm thấy mấy lời đồn thổi trên mạng khi đó mới nghe thì thấy đúng là nói có sách mách có chứng. Hình ảnh rành rành, Trương Tú Anh bước từ trong bar ra chiếc
váy dài buộc lên ngang đùi, hai tay khoác vai hai người đàn ông, môi đang ghé sát vào má một người. Người đàn ông còn lại một tay đặt ở mông cô. Người đàn ông kia ôm ngang eo cô. Mấy bức ảnh nhìn có thể nhận ra Trương Tú Anh nhưng lại chỉ chụp lưng của hai người đàn ông. Loạt ảnh khác, Trương Tú Anh bước trên đường, tóc bù xù, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông. Cặp đùi thon dài hở ra khỏi sơ mi với những dấu hôn tím có đỏ có nổi bật trên làn da trắng. Đó là loạt ảnh chụp ngay trước cổng Trương gia, cô đang cố gắng mở cửa biệt thự. Hàng loạt bài báo Với title bài đệ nhất thiên kim tiểu thư Ninh Thành, thác loạn tập thể, sử dụng chất kích thích...
“Tôi đã điều tra được một số chuyện” - Đặng Việt định báo cáo luôn thì bị Lăng Quốc Thiên chặn lại.
“Bốn mươi lăm phút nữa có mặt tại biệt thự, báo cáo trực tiếp.” Nói xong anh liền cúp máy.
Đặng Việt nghe tiếng tút tút tại đầu dây bên kia cười khố, anh ta sao phải gấp gáp vậy chứ. Buốn mươi lăm phút cả ăn tối cả lái xe, bảo anh ta bay còn nhanh hơn. Haizz, ai bảo anh ta là trợ lý thân tín của Lăng Quốc Thiên. Chuyện này vốn xảy ra như cơm bữa, anh ta không hiểu sao mình có thể vượt qua được trong suốt những năm qua.