Mục lục
Tổng Tài Câm Sủng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhớ mình có một chiếc ba lô ở góc phòng nhưng với cơ thể vô lực việc bò đi tìm chiếc ba lô cũng là điều không thể, toàn thân cô có lẽ chỉ còn chút lý trí trong não là còn có thể hoạt động được.

Miệng cô khô khốc, cô có thể cảm nhận được cơn đói cồn cào trong dạ dày và cơ khát hành hạ khiến môi cô nứt nẻ đau đớn.


Trương Tú An cố gắng thử cử động hết lần này tới lần khác đáp lại cô chỉ có Cơn đau đớn kéo dài theo từng cử động của mình, bất lực cô chìm vào cơn hôn mê lần nữa.

Tại khách sạn, sau khi xuống xe, Nguyễn Anh lấy lý do muốn uống một ly cocktail để nán lại sảnh khách sạn chờ xe của Thượng Tú Linh về tới. Hơn ba mươi phút sau xe của Trương Tú Linh mới từ từ về tới cửa khách sạn.

Khác hẳn với vẻ nhăn nhó lúc trước khi nói với mọi người mình bị đau bụng, Trương Tú Linh bước xuống xe gương mặt tươi tỉnh, cô ta đưa túi của mình cho Linh Nga cầm rồi đi thẳng một mạch về phòng, chân cũng không thấy khập khiễng.


Trong lòng Nguyễn Anh dấy lên mối nghi ngờ, thực sự cô ta có bị đau chân không? Tại sao cô ta về trễ nhiều thời gian như vậy? Nhớ tới lời dặn của Lisa, Nguyễn Anh không dám lơ là nhiệm vụ, cô cũng vội vã vào thang máy cũng Trương Tú Linh, trên tay vẫn cầm theo chiếc túi.

“Chào giám đốc Trương. Cô về muộn vậy sao?” Nguyễn Anh lách người vào cửa thang máy đang đóng lại.

Thấy Nguyễn Anh chui vào Trương Tú Linh có phần chột dạ, thấy sảnh khách sạn yên ắng cô ta nghĩ không có ai nên đã không cần giả vờ giả vịt, ai dè Nguyễn Anh này lù lù xuất hiện không biết cô ta có nhìn thấy điều gì không.

“Sao giờ này cô mới lên phòng?” Trương Tú Linh lấy lại vẻ bình tĩnh thờ ơ hỏi.

“Thứ này làm tôi nghiện, phải uống một cốc mới đi tắm được” Nguyễn Anh huơ huơ ly Cocktail ra trước mặt Trương Tú Linh còn không quên nháy mắt tinh nghịch.

“Nói vậy cô vừa ở quầy bar tới?” Trương Tú Linh thở ra một hơi, nếu Nguyễn Anh ngồi phía quầy bar thì sẽ không để ý tới cô ta đi vào.

“Phải.” Nguyễn Anh đưa ly cocktail lên nhấp một ngụm, gật đầu với Trương Tú Linh.

“Cô cũng nên thử, cocktail ở đây ngon tuyệt” Nguyễn Anh không quên bổ sung.

“Không cần, tôi đang đau bụng” Trương Tú Linh đưa tay ôm lấy bụng tỏ vẻ khó chịu.

Ting! Tiếng chuông báo đã tới tầng họ mong muốn, cửa thang máy vừa mở cũng là lúc chuông điện thoại của Trương Tú Linh rung lên. Trương Tú Linh cầm điện thoại vội vã lao ra ngoài, Nguyễn Anh nhìn theo điệu bộ vội vàng của cô ta. Hành lang dài vắng lặng, nếu bây giờ mà đi theo cô ta e rằng sẽ lộ mất.

Nguyễn ANh vội vàng nấp vào một góc khuất phía sau chậu hoa.

“Nói đi” Giọng Trương Tú Linh gắt gỏng.

Sau khi nghe bên đầu dây bên kia nói gì đó, Trương Tú Linh kẹp điện thoại giữa vay và đầu hai tay lục tìm thẻ phòng trong túi áo.

“Được, tôi nói chuyển là sẽ chuyển, tốt nhất là biến đi càng xa càng tốt.” Cửa phòng bật mở Trương Tú Linh bước vào phòng đóng sầm cửa lại. Mọi sự bực bội được cô ta trút lên chiếc cửa tội nghiệp của khách sạn.

Cách âm của khách sạn này khá tốt chính vì thế dù có cố gắng thì Nguyễn Anh cũng không thể có cơ hội nghe thêm bất kỳ điều gì, cô ngậm ngùi đi về phòng mình.

Sau khi vào phòng đóng cửa cẩn thận suy nghĩ một lát Nguyễn Anh vẫn quyết định gọi cho Lisa báo cáo tình hình.

Tuy không biết mọi việc cụ thể như thế nào nhưng dựa vào những lời nói của Lisa, Nguyễn Anh có thể đoán ra được việc mất tích của Trương Tú Anh có liên quan tới Trương Tú Linh và việc nắm được mọi hành động của Trương Tú Linh có thể sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm Trương Tú Anh.
Nguyễn Anh gọi tới số máy của Lisa phải mất một lúc lâu máy mới được kết nối, Phí Lisa rất ồn lào có vẻ đã có rất nhiều người. Nguyễn Anh báo cáo lại tình hình của Trương Tú Linh một cách tỉ mỉ với Lisa.

“ĐƯợc, cảm ơn cô. Cô tiếp tục theo dõi TRương Tú Linh cho tôi, có bất kỳ hành động gì đều hãy báo cho tôi ngay, kể cả là nửa đêm”. Không để Nguyễn Anh trả lời Lisa đã vội vàng cúp máy.


Nguyễn Anh ngồi thẫn thờ trên giường, có vẻ mọi việc ở bên đó không hề suôn sẻ, nếu có tin tức của Trương Tú Anh nhất định Lisa đã báo cho cô. Nói như vậy, có lẽ nào Thương Tú Anh thực sự sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng? Càng nghĩ Nguyễn Anh càng cảm thấy sợ hãi.

Trương Tú Linh vứt điện thoại xuống giường, cả người cô ta mệt mỏi, chỉ muốn ngâm mình trong nước cho thoải mái. Cô ta vừa quay đi thì điện thoại lại rung lên, khiến cô ta khó chịu, bọn Chu Tài này đúng là không biết điều chút nào.

“Lại gì nữa?” Trương Tú Linh bấm nút nghe hét vào điện thoại.


“Con gái à? Có chuyện gì vậy?” Phía đầu dây bên kia Hàn Thu Nguyệt cau mày, giọng nói có chút sốt sắng. Con gái cưng dịu dàng của bà ta đột nhiên hét vào mặt bà ta.

“Mẹ ạ? Con, con tưởng lễ tân khách sạn gọi, họ cứ làm phiền con suốt.” Rất nhanh Trương Tú Linh lấy lại giọng nói nũng nịu thường ngày.

“Con gái, vẫn nên dịu dàng một chút. Sa mạc nắng nóng như vậy, khiến con gái mẹ phải chịu khổ rồi.” Hàn Thu Nguyệt xót xa.

Hàn Thu Nguyệt nghĩ tới cảnh con gái cưng của mình vốn quen với nhung lụa từ bé vậy mà phải tới vùng sa mạc xa xôi chịu khổ, lại vừa trải qua một trận bão cát nữa trong lòng bà ta càng thương xót Trương Tú Linh.

“Mẹ đã nói rồi, Trương Gia chúng ta tuy không còn được như xưa nhưng dù sao vẫn là một trong tứ đại danh gia của Ninh Thành, việc con có thể đường đường chính chính chọn một người chồng xứng đáng không có gì là khó. Con cứ nhất nhất phải muốn trở thành vợ của Thịnh Thiên Vĩ cho bằng được để phải chịu nguy hiểm như thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra với con thì mẹ biết sống thế nào?”

Hàn Thu Nguyệt càng nghĩ càng xót con không khỏi khóe mắt đã đỏ hoe. .

Trương Tú Linh thấy mẹ thương mình như vậy trong lòng càng thêm dựa dẫm.

“Con biết là vất vả nhưng vì gia đình ta con chỉ có thể cố gắng có được người chồng tốt nhất thôi. Ở Ninh Thành này hiện nay làm gì có người đàn ông nào vượt qua được THình Thiên Vĩ cả về sự nghiệp lẫn hình thức. Mẹ! da con sắp bị cháy nắng đen như cục than rồi”

Trương Tú Linh nũng nịu, không quên nhấn mạnh việc mình muốn trở thành vợ Thịnh Thiên Vĩ là vì muốn tốt nhất cho Trương Gia.

Hàn Thu Nguyệt nghe Con gái nói trong lòng càng thêm xúc động, không uổng công bà ta thương yêu, bênh vực, chăm sóc. Thật là một đứa Con gái có hiếu. Thầy bói nói thật đúng, Trương Tú Linh - cô con gái này của bà ta đúng là phúc tinh của Trương gia.

“Đứa nhỏ này! Sao con lại hiểu chuyện như vậy chứ? Khi con về mẹ sẽ đưa con tới thẩm mỹ viện tốt nhất thành phố để chăm sóc da.Vì Trương gia con vất vả rồi. Mai mẹ sẽ lên núi cầu bình an cho con.”

Thấy giọng Hàn Thu Nguyệt sắp khóc, Trương Tú Linh cũng không muốn nói chuyện nhiều liền lấy lý do mình phải tắm rửa nghỉ ngơi để cúp máy.

Trương Tú Linh nằm dài trên giường để mặc quần áo còn chưa thay, bấm số điện thoại của thầy bói trên núi.

“Ngày mai mẹ tôi sẽ lên núi tìm ông, hãy nói như những lần trước tôi dặn, ngoài ra nói thêm rằng có một khắc tinh của Trương gia sắp sửa không còn, mọi việc với Trương gia sẽ vô cùng thuận lợi. Nếu mẹ tôi hỏi cụ thể ông hãy bịa ra lý do về sự biến mất đó, nói như thế nào để mẹ tôi có thể tự suy luận theo ý bà ấy là nghề của ông chắc không cần tôi dậy”.
1639739627266.png

140

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK