“Vào đi!” tiếng bút ký ma sát trên giấy phát ra những tiếng rột roạt.
Lisa - Trợ lý đặc biệt của Thịnh Thiên Vĩ bước vào trên tay là tập hồ sơ của buổi phỏng vấn nhân viên mới ngày hôm nay.
“Thưa chủ tịch, hồ sơ ngài yêu cầu đây ạ.” - Lisa cẩn thận đặt tập hồ sơ lên trên bàn làm việc của Thịnh Thiên Vĩ. Chưa thấy anh trả lời cô vẫn đứng yên chưa rời đi ngay.
Lisa là cô gái người Mỹ vô cùng xinh đẹp và nóng bỏng, cô học trường đại học danh tiếng của Mỹ, khi ra trường có rất nhiều công ty muốn chiếu mộ cô. Nhưng vì ngưỡng mộ Thịnh Thiên Vĩ, đàn anh khóa trên của cô tại trường đại học nên khi Thịnh Thiên Vĩ có ý định về nước đầu tư cô đã đồng ý theo anh về làm trợ lý kiêm thư ký trưởng của anh.
Trong công việc khi ở công ty Thịnh Thiên Vĩ
rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao nhưng khi là người bạn, đàn anh lại rất vui vẻ, chu đáo. Lisa cũng rất chuyên nghiệp tuy là quen Thịnh Thiên Vĩ từ thời là sinh viên nhưng trong công ty cô luôn cư xử đúng mực, công ty rõ ràng. Chính vì sự chuyên nghiệp này mà cô luôn được Thịnh Thiên Vĩ đặc biệt tin tưởng.
Thịnh Thiên Vĩ cầm tập hồ sơ nhân sự tới phỏng vấn lướt qua từng gương mặt trên CV.Anh ngừng lại trước hồ sơ của Trương Tú Anh, khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười. Trương Tú Anh ở vị trí phỏng vấn gần cuối.
“Sắp xếp thời gian, tôi sẽ dự phỏng vấn năm người cuối cùng”. - Thịnh Thiên Vĩ trả lại tập hồ sơ cho Lisa, ra lệnh.
“Vâng, năm người cuối cùng thời gian sẽ là từ 10 giờ mười phút. Còn cuộc hẹn với Trương Thị vào lúc 10 giờ 20 phút thì sao ạ?” - Lisa khó hiểu, bình thường việc tuyển người này Thịnh Thiên Vĩ sẽ không tham gia vào trừ những vị trí quản lý cao cấp.
“Rời tới 11 giờ.
“Vâng thư chủ tịch”. - Lisa đón lấy tập hồ sơ quay người rời đi.
Trương Tú Anh nhận được tin báo giờ phỏng vấn chính xác của mình vào đợt cuối của danh sách vì thế cô không cần phải dậy sớm chuẩn bị.
Khi cô xuống phòng ăn, quản gia báo lại Lăng Quốc Thiên đã đi ra ngoài từ sớm.
Lăng Quốc Thiên rất ít khi tới công ty, nếu không có lịch trị liệu thì anh ấy sẽ điều khiển công ty từ nhà. Hôm qua cũng không thấy anh ta nói tới việc sẽ ra ngoài. Mà thôi, cũng chả sao, về cơ bản anh ta đi đâu, làm gì trong ngày cũng không cần báo với cô, trừ khi đi qua đêm điều này hai người đã thống nhất với nhau ngay từ đầu.
Tô tổng quản là người đàn ông gần sáu mươi tuổi, ông làm ở Lăng gia hơn ba mươi năm, từ ngày Lăng Quốc Thiên mới sinh ra, về tình cảm mà nói Lăng Quốc Thiên không khác gì người thân của ông. Ông một lòng trung thành với nhà họ Lăng. Mấy hôm nay ông đã quan sát cô gái này, tuy còn trẻ tuổi nhưng thái độ rất điềm đạm, đúng mực, không cậy thân phận mà lên mặt với người làm trong Lăng Gia.
Có điều ông hơi băn khoăn về mối quan hệ của hai người bọn họ, ông để ý thấy Lăng Quốc Thiên và Trương Tú Anh không ngủ cùng một phòng. Cứ thế này thì bao giờ Lăng gia mới có thêm tiểu chủ nhân đây. .
Ông rất sợ cô gái này lại như những người khác chế thiếu gia nhà ông tàn tật mà sớm rời bỏ thiếu gia. Ông ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi. Có lẽ ông cần thêm thời gian quan sát.
Thấy Tô tổng quản vẫn đứng đó nhìn mình, Tú Anh hơi ngượng ngập. Cô ngẩng lên nhìn ông:
“Chú cứ đi làm việc của mình đi, tôi cần gì tôi sẽ tự đi lấy”
“Vâng vậy tôi xin phép.” Nhận ra mình có chút thất thố, Tô tổng quản vội vã rời khỏi phòng ăn.
Tám giờ ba mươi phút Trương Tú Anh rời biệt thự, nơi đây là khu cao cấp nên rất khó bắt xe, cô phả đi bộ hơn năm trăm mét ra khỏi cống tiểu khu mới bắt được xe.Tới BIS vừa tròn mười giờ.
Cô lễ tân xinh đẹp dẫn Trương Tú Anh tới phòng chờ, dặn cô cứ ngồi đây đợi, tới lượt cô sẽ có người ra gọi.Vì Tú Anh ở đợt cuối nên trong phòng chờ không quá đông người, chắc các đợt đầu đã về hết, một số người rời phòng phỏng vấn với gương mặt buồn so, Trương Tú Anh đoán thầm chắc là họ đã trượt lần phỏng vấn này, số người ra khỏi phòng với trạng thái vui vẻ rất ít, từ lúc cô ngồi đây hình như mới chỉ có một người.
Mấy người bên cạnh Tú Anh xì xào không ngớt, có người hồi hộp đi đi lại lại. Cô gái nhỏ con ngồi cạnh Trương Tú Anh, cứ thấy người đi ra khỏi phòng phỏng vấn là chạy tới hỏi han tình hình, mong biết trước được chút thông tin. Đáp lại thái độ của cô ta là những cái lắc đầu.
“Cô phỏng vấn vào vị trí nào vậy?” - Sau khi chạy đi hỏi một người vừa ra không nhận được kết quả gì, cô gái nhỏ con trở lại ngồi bên cạnh Tú Anh, quay sang hỏi cô.
“Chuyên viên cấp cao” - Trương Tú Anh ngẩng mặt lên trả lời, cô không thích nói chuyện với người lạ, tuy nhiên cũng không thể bất lịch sự không trả lời cô ta.