“Tôi hai mươi tư tuổi rồi.” Trương Tú Anh trả lời thắc mắc của cô ta, sau đó ngước nhìn đồng hồ, đã mười giờ mười lăm phút, sắp tới lượt cô rồi.
Cô gái nhỏ con định nói thêm gì nữa nhưng nhìn thái độ không muốn tiếp chuyện nữa của Trương Tú Anh nên đành im lặng.
Mười giờ ba mươi phút Lisa bước ra khỏi phòng phỏng vấn, thông báo, tốp cuối cùng của danh sách những ứng viên của vị trí chuyên viên cấp cao sẽ chuẩn bị phỏng vấn trong vòng 10 phút nữa, mọi người hãy chuẩn bị. Lúc này cô gái nhỏ Con đã bước vào một phòng khác phỏng vấn cho vị trí trong phòng hành chính của công ty.
Tới lượt nhóm năm người Trương Tú Anh vào
phỏng vấn. Sau hai vòng đầu, ba người đã bị loại, còn Trương Tú Anh và một người đàn ông nữa bước vào vòng phỏng vấn trực tiếp cuối cùng. Chờ đợi họ là bốn lãnh đạo cao cấp của BIS sẽ hỏi họ những câu hỏi khác nhau.
Trương Tú Anh bước vào phòng, ba vị giám thị đã sẵn sàng ghế còn lại ở chính giữa vẫn đang trống. Tiếng cửa phòng mở ra ba vị giám khảo đồng loạt đứng dậy, cúi đầu.
“Thịnh Tổng!”
Vì Ngồi quay lưng lại với cửa nên Trương Tú Anh không nhìn thấy người đang đi vào nhưng cô đoán khả năng là lãnh đạo cao nhất của công ty tham dự buổi phỏng vấn.
Không để cô phải đợi lâu chiếc ghế trống trước mặt có người ngồi xuống, gương mặt không biểu cảm hiện ra trước mắt Trương Tú ANh.
Là anh ta, Thịnh - Thiên -Vĩ, người mà mới tối hôm trước vinh dự được cô gọi là chó con. Trong lòng Trương Tú Anh không khỏi kêu khổ, bất giác cúi đầu lấy tay khều khẩu mấy sợi tóc dường như cô nghĩ mấy sợi tóc ấy sẽ che bớt đi gương mặt của cô khiến THịnh Thiên Vĩ không nhận ra cô vậy.
Thịnh Thiên Vĩ thu hết biểu cảm của Trương Tú Anh vào mắt, anh ta thích thú nhìn cô.
Không như những gì Tú Anh nghĩ, anh ta sẽ lấy việc công để trả thù riêng, cuộc phỏng vấn chỉ
xoay quanh các vấn đề chuyên môn. Mọi thứ diễn ra hết sức suôn sẻ, Trương Tú Anh còn có thêm chút hảo cảm với anh ta là một người quân tự đại trượng phu. Phỏng vấn của cô rất thành công, sau hai phút hội ý Lisa thông báo Trương Tú Anh trúng tuyển, mọi người có thể về. Trương Tú ANh thở phào nhẹ nhõm vừa nhấc chân định bước đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng cô.
“Cô gì nhỉ? Trương Tú Anh ở lại gặp tôi một lát. Những người còn lại ra ngoài trước” - Thịnh Thiên Vĩ rất tự nhiên, còn ra vẻ không nhớ nổi tên cô phải cầm tỜ CV để đọc lại tên cô một lần nữa.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên. Cô miễn cưỡng quay người ngồi trở lại ghế, đối diện Với Thịnh Thiên Vĩ.
Lúc này Thịnh Thiên Vĩ mới trở về với đúng bản chất của mình, anh nhìn một lượt từ đầu tới chân Trương Tú Anh. Áo sơ mi bỏ một cúc, váy ngắn ngang gối, giày 7 cm. Mắt anh ta hơi tối lại, rất nhanh. Anh ta nở một nụ cười tà mị.
“Trái đất tròn nhỉ. Cô Trương, cô còn nhớ tôi chứ?”
“Thịnh tổng, tôi và anh có quen nhau sao?” - Trương Tú Anh giả ngốc.
“Cô Trường chóng quên thật nhỉ, mới hôm trước còn nói sẽ trả tôi một ân tình, thế mà hôm nay gặp tôi đã như người xa lạ. Cô Trường làm tôi
buồn đấy” - Thịnh Thiên Vĩ cố tình gợi lại chuyện cũ.
“Chắc Thịnh tổng nhận nhầm tôi với ai rồi.” . Trương Tú Anh cố gắng vớt vát.
Thịnh Thiên Vĩ không nói không rằng đưa tay bấm điện thoại, tiếng rì rì rung lên trong túi Trương Tú Anh. Cô cố tình không nghe.
“Kia! Cô Trương nghe điện thoại đi chứ?” - Thịnh Thiên Vĩ nhắc nhở, trên môi nở nụ cười càng ngày càng rõ ràng.
Cười lên thì cũng đẹp đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đểu - Trương Tú Anh thầm nhủ. Đành phải lập cập lấy điện thoại ra. Thịnh Thiên Vĩ rướn người nhìn vào màn hình điện thoại của Trương Tú ANH. Dãy số của anh hiện ra, cô thậm chí còn chẳng lưu lại tên và số của anh. Thịnh Thiên Vĩ không biết mình nên vui hay nên buồn.
“Cô không lưu số của tôi?”
“Sao tôi phải lưu số của anh” - Tới nước này Trương Tú Anh cũng chẳng thèm giả ngốc nữa, đằng nào thì nếu đuổi thì anh ta cũng đuổi rồi,cô đâu cần phải giả vờ giả vịt trước mặt anh ta.
“Vậy sao cô lại không lưu số của tôi?” - Thịnh Thiên Vĩ hỏi ngược.
“Tôi không thích. Được chưa?”
“Thái độ của cô với ân nhân như vậy sao? Cô định nuốt lời không trả ơn tôi đúng không?”.
Thịnh Thiên Vĩ bực bội.
“Anh nói, khi nào cần anh sẽ gọi, vậy tôi việc gì phải lưu số của anh. Anh lưu là đủ” Trương Tú Anh cũng không vừa.
“Cô được lắm!” - Thịnh Thiên Vĩ không những không tức giận, anh ta nở nụ cười tươi như hoa nói với cô.
“Thịnh Tổng tôi về được chưa?”
“Được cô về đi!” Trương Tú Anh lúi húi cất điện thoại vào túi xách.
Thịnh Thiên Vĩ đứng dậy đi lướt qua cô, anh Cố tình ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Chào mừng cô tới BIS, cẩn thận chó cắn đấy.” - Nói xong anh ta ưỡn thẳng lưng trở về gương mặt lạnh như băng đi ra khỏi phòng.
Trương Tú ANh đứng như trời trồng, mọi hảo cảm lúc trước về anh ta như mầm cây vừa nhen nhóm nhú lên đã bị giẫm cho nát bét.