Đúng 19h Đặng Việt tới biệt thự đón Trường Tú Anh. Lúc cô xuất hiện trước cửa, Đặng Việt ngây người trong giây lát. Anh không ngờ Trương Tú Anh đẹp tới vậy. Cô mặc một bộ váy dài bó sát, màu trắng tôn lên đường cong mềm mại trên cơ thể. Đôi chân dài thẳng tắp lấp ló dưới làn váy xẻ tới ngang đùi. Chiếc cổ cao trắng ngần làm nổi bật sợi dây chuyền kim cương xanh lấp lánh.
Bữa tiệc diễn ra tại khách sạn Hoàng Gia, khách sạn lớn nhất Ninh Thành. Hôm nay Đặng Việt không lái xe, anh ta xuất hiện với tư cách là người đi cùng với Trương Tú Anh. Lăng Quốc Thiên đặc biệt dặn dò anh ta phải đưa Trương Tú Anh tới dự tiệc.
Trước đây những bữa tiệc như thế này đối với Trương Tú Anh không hề xa lạ. Chỉ là đã lâu rồi cô không còn tham gia nữa, không khỏi có chút hồi hộp.
“Phu nhân đừng lo, có tôi đây rồi. Cô cứ đi cùng tôi là được.” - Đặng Việt tinh ý nhận ra sự hồi hộp của Trương Tú ANh.
Anh trấn an cô.
Không hổ danh là trợ lý thân tín của Lăng Quốc Thiên - Trương Tú Anh thầm đánh giá Đặng Việt.
Bữa tiệc từ thiện này là bữa tiệc thường niên do phu nhân thị trưởng thành phố tổ chức nhằm đấu giá quyên góp cho trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão của thành phố. Thành phần tham gia toàn những nhân vật có địa vị cao tại Ninh Thành.
Khi Đặng Việt và Trương Tú ANh vào tới nơi, bữa tiệc cũng vừa bắt đầu. Phu nhân thị trưởng phát biểu mấy lời sau đó giới thiệu khách mời đặc biệt của bữa tiệc hôm nay. Một nhân vật mới xuất hiện tại Ninh Thành chưa lâu, nhưng công ty của anh đã đầu tư rất lớn vào Ninh Thành.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía sân khấu. Người đàn ông trong bộ vest đen cắt may thủ công. Chân dài thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng tắp.Vừa xuất hiện đã thu hút tất cả ánh nhìn của các cô gái tại bữa tiệc, kể cả các phu nhân đang đi cùng chồng cũng không khỏi nhìn anh ta lâu hơn một chút.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Thịnh Thanh Viễn, chủ tịch tập đoàn US”.
Thịnh Thanh Viễn giới thiệu ngắn gọn về mình rồi rời khỏi sân khấu. Không khí trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người bị hẫng bởi màn phát biểu vô cùng ngắn gọn của anh.
Bệp! Bốp! tiếng vỗ tay của ai đó vang lên phá tan bầu không khí, lúc đó mọi người mới chợt nhận ra anh đã phát biểu xong, tiếng vỗ tay vang cả gian phòng.Ai mà không muốn làm quen với một nhân vật như vậy. Đối với giới chính trị trong thành phố, tập đoàn US là con mồi béo bở cho kế hoạch gọi vốn đầu tư vào thành phố. Đối với giới thương nhân, được hợp tác với US chắc chắn mang lại nhiều lợi lộc cho họ.
Trương Tú Linh, ngắm nhìn Thịnh Thanh Viễn bước xuống từ sân khấu, trong lòng cô ta đã sớm có mục tiêu, đây mới là người đàn ông cô ta muốn. Đẹp trai, giàu có, phong độ. Cũng vì nghe tin có Thịnh Thanh Viễn tham dự bữa tiệc mà cô ta đã xin Trương Vân Sơn đi dự tiệc cho bằng được, với lý do giúp ông ta mở rộng quan hệ. Cô ta đang chờ Cơ hội để tiếp cận Thịnh Thanh Viễn thì nhìn thấy Trương Tú Anh từ xa.
Thịnh Thanh Viễn phóng tầm mắt ra xa, bắt gặp Trương Tú Anh đang đứng cùng Đặng Việt. Ánh mắt dừng lại trên người cô, hôm nay trông cô thật xinh đẹp, khác hẳn với hình ảnh nhếch nhác trên máy bay.
Giống như bao bữa tiệc chán ngắt khác, một Số người sẽ là trung tâm của bữa tiệc, số khác đi tìm mối quan hệ, một số nhỏ trong đó có Trương
Tú Anh sẽ không có mục đích rõ ràng.Vậy thì làm no cái bụng của mình vậy, bữa tiệc có rất nhiều món ăn cô sẽ tranh thủ thưởng thức một chút. Trương Tú Anh có thói quen, nhìn người phụ nữ nào đó sẽ nhìn giày dép họ đầu tiên, ấn tượng hay không cũng từ đôi giày trước. Cô lặng lẽ ngắm những người xung quanh, tự có những suy nghĩ đánh giá của mình về họ, chìm đắm trong thế giới riêng của mình với vô vàn tưởng tượng về chủ nhân của những đôi giày đó.
Đặng Việt chỉ tay vào điện thoại, ý bảo TRương Tú Anh ở đây chờ anh, anh ra ngoài nghe điện thoại. Trương Tú Anh gật đầu với anh rồi lại chìm đắm trong những suy nghĩ thú vị của riêng mình. Một giọng nói the thé cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Tú Anh.
“Nhìn xem ai này, cô ta mà cũng dám vác mặt tới đây?
Trương Tú Anh đưa mắt về phía giọng nói phát ra, trước mặt cô là Trương Tú Linh, Hàn Giang Ngọc, Lâm Hinh Dư và Tiểu Tiểu Tiểu. Giọng nói vừa phát ra không ai khác chính là Tiêu Tiểu Tiểu. Không muốn gây sự chú ý,Thương Tú Anh dợm bước định tránh đi. Ai ngờ, Lâm Hinh Dư đã bước tới chắn ngang trước mặt cô.
“Sao? Định làm con rùa rụt đầu à?” - Cô ta khoanh hai tay trước ngực vẻ tự đắc hiện lên trên mặt.
Bọn cô ta có tận bốn người, lại ở giữa bữa tiệc thế này cô ta không tin Trương Tú Anh dám ra tay đánh bọn cô ta như làm trong cửa hàng thời trang.
“Xem kìa! chị tôi, sao lại đi một mình thế? chồng chị không đi cùng chị sao? À! thiếu chút nữa tôi quên mất anh ta bị què, làm sao mà tới dự tiệc được haha.” - Trương Tú Linh nói xong cười ha hả, quay sang nói với ba người còn lại.
“Tôi quên không giới thiệu với các cô, đây là Lăng thiếu phu nhân.Vợ của tên què Lăng Quốc Thiên” - từ què được cô ta kéo dài ra đầy vẻ chế diễu.
“Lấy một tên què, lại con xấu xí, anh ta chắc cũng không có khả năng... hí hí cô sống suốt đời như gái góa thôi hahaha” - Hàn Giang Ngọc đưa bàn tay sơn móng đỏ chót lên che miệng cười.
Đây là bữa tiệc từ thiện lại có rất nhiều nhân vật tại to mặt lớn, Trương Tú Anh không muốn chuốc thêm phiền phức với mấy người này.
“Các cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tránh đường!” Trương Tú Anh lạnh giọng, cô muốn tránh mấy người này càng xa càng tốt.
“Ở!Tôi lại cứ không muốn tránh đấy!” - Tiêu Tiểu Tiểu chắn ngang mặt Trương Tú Anh. Cô ta cầm ly vang đỏ lắc lắc trong tay, nheo mắ nhìn Trương Tú Anh. Cô ta còn cố tình cụng ly với ly rượu trên tay Trương Tú Anh. Tiếng cụng ly hơi mạnh, phát ra âm thanh lanh canh.
“Tránh ra!” Trương Tú Anh rít qua kẽ răng. Nếu không vì thể diện của Lăng Quốc Thiên cô đã cho mấy con nhãi này một trận.
“Không tránh thì cô dám làm gì bọn tôi? Váy của Lăng Thiếu phu nhân đẹp đó, thêm màu rượu nữa sẽ bắt mắt lắm đây.” Vừa dứt lời Tiểu Tiểu Tiểu thẳng tay hắt ly rượu vang đỏ vào mặt Trương Tú Anh
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, theo phạt xạ Tú Anh chỉ kịp nhắm mắt lại chịu trận. Nhưng cô nhắm mãi không thấy giọt rượu nào hắt lên người mình. Chỉ thấy tiếng thét kinh hãi của Trương Tú Linh và Tiểu Tiểu Tiểu.
Trương Tú Anh mở mắt ra một bóng hình cao lớn chắn trước mặt mình.
“Không sao chứ?” Người đàn ông quay lại hỏi cô.
“Tôi không sao” Trương Tú Anh, tròn mắt ngạc nhiên, anh ta chính là người vừa được giới thiệu trên kia Thịnh Thiên Vũ. Khoảng cách của hai người quá gần, Trương Tú Anh có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh. Cả mùi rượu vang và màu đỏ chói mắt trên chiếc áo sơ mi trắng của anh nữa.
“Xin...Xin lỗi, Thịnh tổng là tôi... tôi lỡ tay...” Tiêu Tiểu Tiểu lắp bắp, túm lại một chỗ với Lâm Hinh Dư và Hàn Giang Ngọc.
“Để tôi giúp Thịnh tổng” Trương Tú Linh vừa nói vừa lấy khăn tay trong túi xách ra tiến đến định lau áo cho Thịnh Thiên Vĩ. Cơ hội hiếm có để tiếp cận Thịnh Thiên Vĩ cô ta phải tranh thủ cho bằng được.
“Cô ta là gái đã có chồng, anh còn bênh vực cho cô ta làm gì?”
Thịnh Thiên Vĩ không tức giận, không ngạc nhiên, ngược lại còn quay mặt lại nhếch mép cười Với mấy người bọn họ, nhả từng từ:“Có chồng hay chưa, tôi thích là được.Nói xong anh ta kéo tay Trương Tú Anh đi mất.